Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ

Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 70: Chương 70



~ @Thái Điềm Tâm đáng yêu, ra đây nào, Cố Tây Khê hỏi cô có muốn đổi vai không.

~ @Thái Điềm Tâm đáng yêu, vai này cho cô, cô có muốn không?

Trong tình huống này, nếu không trả lời, rõ ràng sẽ bị mặc định là chột dạ.

Nhưng nếu trả lời, Thái Điềm Tâm chắc chắn sẽ đắc tội với fan, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

Ngay lúc này, Thái Điềm Tâm thấy rõ Cố Tây Khê lại đăng một bài Weibo chia sẻ lại bình luận nói cô có kim chủ mới có thể đóng vai: Tôi vào đoàn phim thế nào, phải hỏi anh Tần Lãng. @Tần Lãng

Lòng Thái Điềm Tâm đột nhiên thấy cân bằng.

Ít nhất thì bây giờ người xui xẻo không phải là cô ta.

Cô ta ngẩng đầu nhìn, Tần Lãng vừa quay xong một cảnh, đưa kiếm đạo cụ cho người bên cạnh rồi nhìn về phía Thái Điềm Tâm.

“Sao vậy?” Tần Lãng nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Thái Điềm Tâm lắc đầu nói: “Chỉ là nhìn thấy anh, em vui thôi.”

Tần Lãng thầm nghi hoặc, hắn lấy điện thoại ra xem, trên màn hình vừa hiện lên Weibo của Cố Tây Khê, sau khi xem rõ nội dung và hiểu được tình hình, sắc mặt lập tức tái mét.

Thì ra vui vẻ là vì lý do này.

Tần Lãng nhìn Thái Điềm Tâm, Thái Điềm Tâm nhìn hắn, tình cảm của hai người đồng bệnh tương liên lại một lần nữa được thăng hoa.

Cái gì gọi là CP vốn là chim cùng rừng, hoạn nạn đừng hòng chạy thoát, chính là như vậy!

Thái Điềm Tâm trả lời trước, không còn cách nào khác, hôm qua khi quay cảnh rơi xuống nước, không biết có bao nhiêu người nhìn thấy, cũng không biết có ai quay lại đoạn video đó không, giọng điệu của Cố Tây Khê lại cứng rắn như vậy, Thái Điềm Tâm nghi ngờ cô có bằng chứng gì đó, nếu thật sự đợi Cố Tây Khê tung ra thì người mất mặt chính là mình.

Trong hai điều xấu chọn điều nhẹ hơn, Thái Điềm Tâm chỉ có thể chọn đắc tội với fan.

Tất nhiên, sau này cô ta chắc chắn sẽ nói rằng mình bất đắc dĩ, là do người quản lý ép buộc.

Thái Điềm Tâm đáng yêu: @Cố Tây Khê, xin lỗi, tôi vừa mới nhìn thấy, chuyện này chắc chắn là hiểu lầm, chị Tây Khê rất tận tụy, cũng rất phù hợp với vai diễn, cô ấy không làm gì không tốt với tôi.

Những người hâm mộ Tiêu Diệc Hiên này sau khi nhìn thấy bình luận thì ngây người, cảm giác giống như bị người ta tát một cái trước mặt vậy.

Một số người hâm mộ vừa rồi còn phẫn nộ, nhìn thấy bình luận này của Thái Điềm Tâm như thể bị tạt một gáo nước lạnh, không chỉ cơ thể lạnh mà cả trái tim cũng lạnh.

Còn những cư dân mạng vừa rồi đứng về phía Cố Tây Khê thì thở phào nhẹ nhõm.

~ Đã nói rồi Cố Tây Khê không phải loại người như vậy, vừa rồi ai khăng khăng nói Cố Tây Khê cố tình bắt nạt người khác, bây giờ có nên xin lỗi không.

~ Chỉ hỏi các người có mất mặt không? Chậc chậc chậc, nếu là tôi, tôi sẽ nhanh chóng đổi một hành tinh khác để sống.

Một số người hâm mộ Thái Điềm Tâm vẫn cố gắng vùng vẫy.

~ Cho dù Cố Tây Khê có diễn theo kịch bản thì thế nào, cô ta chỉ là một diễn viên hạng tám, làm sao có được nguồn lực tốt như vậy, chắc chắn có vấn đề mờ ám!

Bình luận này vừa xuất hiện không lâu.

Tần Lãng đã đăng Weibo: @Cố Tây Khê, để Cố Tây Khê đóng vai Liễu Nhu Tình là đề xuất của tôi với đạo diễn, mọi người đừng suy đoán lung tung.

Những người hâm mộ Thái Điềm Tâm đang cố gắng vùng vẫy bị đánh cho choáng váng.

Họ xấu hổ, không chỉ vì Tần Lãng giải thích thay cho Cố Tây Khê, mà còn vì Tần Lãng vẫn là CP của Thái Điềm Tâm.

CP này mới được tung ra mấy ngày, sao Tần Lãng lại chạy đi tặng tài nguyên cho Cố Tây Khê? Đây không phải là cắm sừng chị gái của họ sao?

Người hâm mộ Thái Điềm Tâm như tìm thấy nơi để trút giận, mắng chửi dưới Weibo của Tần Lãng.

Người hâm mộ Tần Lãng cũng không phải dạng vừa.

Hai bên người hâm mộ lập tức cãi nhau.

Cố Tây Khê rút lui toàn thân, âm thầm tự khen mình.

Cô nhìn sang bên cạnh, Thái Điềm Tâm và Tần Lãng đã đi rồi, có lẽ là xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 71: Chương 71



Vì những tin tức hot liên tục xuất hiện này, độ hot của tập 3 “Yêu nhau một tuần.” đạt mức cao chưa từng có.

Rất nhiều người vốn không quan tâm đến chương trình tạp kỹ này cũng bị thu hút.

Tám giờ tối, đúng giờ.

Không ít người mở nền tảng Bạc Hà, chuẩn bị xem “Yêu nhau một tuần.”

Bạn cùng phòng nhét một hạt bỏng ngô vào miệng, nói với Hà Vân Yên: “Không biết tối nay sẽ lên hot search gì. Tây Khê Tử đúng là thể chất hot search, ngày nào cũng lên hot search.”

“Có lẽ không có gì đáng xem đâu.” Hà Vân Yên nói: “Cô ấy không phải nói muốn tự do hoạt động sao? Ước chừng cô ấy không muốn làm gì cả.”

Phải nói rằng, người hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn.

Những ngày này, Hà Vân Yên rất hiểu bản chất của Cố Tây Khê.

Hà Vân Yên đưa tay định lấy một nắm bỏng ngô nhưng bạn cùng phòng lại che bỏng ngô lại, trừng mắt nhìn cô: “Vì cô nói xấu Tây Khê Tử nên bỏng ngô này đơn phương cắt đứt quan hệ với cô một phút.”

Hà Vân Yên bất lực.

Chương trình đã bắt đầu.

Cảnh quay đầu tiên là mọi người lên đường đến thị trấn kiếm tiền.

Cố Tây Khê và Tạ Thanh Từ ở lại nhà, mọi người vừa đi, Cố Tây Khê liền ôm điện thoại nằm trên ghế sofa, trông như một con cá mặn không muốn lật mình.

~ Không phải chứ, chị gái, chị là ngôi sao mà, có chút gánh nặng được không?

~ Đừng gánh nặng nữa, gánh nặng của cô ấy có khi chứa b.o.m đấy.

~ Tây Khê Tử giống hệt mình khi được nghỉ, bố mẹ mình vừa đi, mình cũng nằm trên ghế sofa không nhúc nhích.

~ Cố Tây Khê đã nhận tiền của chương trình, ít nhất cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ, nằm trên ghế sofa là sao.

Hà Vân Yên không thèm nhìn bình luận này có thuộc tính gì.

Nhưng cô ấy cũng thực sự lo lắng cho Cố Tây Khê, nếu cứ nằm mãi như vậy thì sẽ không có cảnh quay nào cả.

Ngay khi Hà Vân Yên lo lắng trái ngược với lời nói, ống kính đã hướng về điện thoại của Cố Tây Khê.

Cố Tây Khê đang lướt Douyin.

Video Douyin này là một người đàn ông trung niên đang bán thảm trong một ngôi nhà đổ nát, khóc lóc kể lể cuộc sống của mình vất vả như thế nào, ngày tháng khó khăn ra sao, người đến tuổi bốn mươi không vợ không con nhưng chỉ cần hơi quan sát một chút sẽ thấy người đàn ông này mặt hồng hào, ngôi nhà đổ nát đó có nước trên sàn nhưng trên giường lại rất khô ráo, còn lỗ thủng thì nằm ngay phía trên giường, rõ ràng là đang diễn kịch.

Cố Tây Khê bình luận: Đừng bán thảm nữa, trên giường lộ hết rồi, đơn giản thôi, anh nói anh muốn bán thứ gì là được.

Bạn cùng phòng đang ăn bỏng ngô, nhìn thấy bình luận này, suýt chút nữa thì nghẹn chết.

Cô ấy vỗ n.g.ự.c ho vài tiếng, mới khạc được bỏng ngô ra.

~ Tôi rút lại lời vừa nói rằng Cố Tây Khê không có gì đáng xem, chị gái này tuyệt vời, tôi cười đến nỗi cả mười dặm tám hương đều tưởng gà trống gáy.

~ Tôi đã xem video Douyin này, tôi còn thương cảm cho anh ta, không ngờ lại là kịch bản sao?!

~ Tây Khê Tử, đúng là cô.

Tối hôm đó Cố Tây Khê không xem chương trình, cô ấy quay cảnh đêm, quay xong đã hơn bốn giờ sáng ngày hôm sau, lúc về đến khách sạn, cô gần như là ngã xuống giường ngủ.

Đến khi tỉnh dậy, Cố Tây Khê mở Weibo ra xem, lòng không gợn sóng, chẳng phải chỉ có 180.000 người hâm mộ thôi sao? Đợi tôi quay xong bộ phim truyền hình này, chắc chắn sẽ không còn.

Đây chính là sự tự tin!

Cô lên hot search xem, quả nhiên mình lại lên hot search rồi.

Lúc này, hot search vẫn nằm trong top 5.

#Cố Tây Khê Douyin# bên dưới là một loạt ảnh chụp màn hình điên cuồng của cư dân mạng xem chương trình tối qua.

“Tây Khê, em tỉnh chưa?” Bùi Bất Liễu gọi điện thoại tới.

“Tỉnh rồi.” Cố Tây Khê gãi đầu.

“Vậy anh qua tìm em, có một hợp tác thương mại tìm chúng ta.” Bùi Bất Liễu phấn khích nói.

Nửa giờ sau.

Bùi Bất Liễu mang đến một phần combo bánh mì kẹp thịt lợn chiên trứng của McDonald, bên trong còn có bánh khoai tây chiên mà Cố Tây Khê thích nhất.

Cố Tây Khê không vội ăn mà hỏi: “Hợp tác thương mại gì?”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 72: Chương 72



Nhìn thấy mình sắp rời khỏi giới rồi, kiếm thêm tiền cũng không tệ, dù muỗi nhỏ nhưng cũng là thịt.

“Của Douyin.” Bùi Bất Liễu phấn khích xoa xoa lòng bàn tay, người dùng Douyin này có tới hàng trăm triệu, lượng người xem không nhỏ.

“Quảng cáo thương mại?” Cố Tây Khê nghi ngờ hỏi.

“Không phải.” Bùi Bất Liễu vội vàng lắc đầu: “Họ muốn em đến phòng phát sóng trực tiếp xem video Douyin.”

Cố Tây Khê: “...”

“Anh ở đây chơi trò búp bê Nga à?”

Bùi Bất Liễu gãi đầu: “Là tối hôm qua, vì em lướt Douyin trong chương trình và bình luận khá là-” Anh ta cân nhắc một chút, hơi khó định nghĩa.

Cố Tây Khê vẫn là người giải vây cho anh ta: “Đặc biệt.”

“Đúng vậy, không sai, chính là đặc biệt, vì vậy họ mời em đến bình luận cho những video đó, như vậy có thể thu hút thêm nhiều người dùng.” Bùi Bất Liễu nói.

Được rồi.

Cố Tây Khê không ngờ rằng, việc này cũng có thể kiếm tiền.

Cô không do dự mà đồng ý, dù sao ở nhà lướt Douyin cũng là lướt, phát sóng trực tiếp lướt Douyin còn có thể kiếm tiền, tại sao không làm chứ.

Cô xin phép đạo diễn, vì cô đã “Đánh đập” nam nữ chính nên Quách Nhất Minh đồng ý rất sảng khoái, thậm chí còn để cô yên tâm phát sóng trực tiếp.

Bên này Cố Tây Khê vừa gật đầu, bên kia Douyin đã đăng thông tin Cố Tây Khê sắp phát sóng trực tiếp lên trang chính thức.

Ngay lập tức, không ít người bày tỏ, hãy cùng chờ xem.

~ Tôi phải xem xem, tối nay Tây Khê Tử sẽ mang đến bất ngờ gì.

~ Được trả lương để lướt Douyin, Cố Tây Khê tiến bộ rồi.

~ Nhắc nhở thân thiện, tối nay xem phát sóng trực tiếp thì đừng uống nước, nếu không thì hậu quả tự chịu.

Bảy giờ tối.

Cố Tây Khê trực tiếp mở phát sóng trực tiếp tại khách sạn.

Dù sao thì chỉ cần xem cô phát sóng trực tiếp bình luận video, căn bản không cần người dẫn chương trình nào dẫn dắt.

~ Đến rồi đến rồi, đoàn tham quan Weibo.

~ Không có bộ lọc làm đẹp, nhan sắc của Tây Khê Tử thực sự có thể đánh bại được người khác.

Cố Tây Khê không xem những bình luận đó, trực tiếp nói: “Phát sóng trực tiếp bắt đầu, vậy thì chúng ta bắt đầu lướt Douyin nhé. Dù sao thì tiền của kim chủ baba cũng phải để từng giây từng phút phát huy tác dụng.”

Cô vừa nói vừa bắt đầu lướt Douyin.

Vừa mở ra, video Douyin đầu tiên là một video về ẩm thực.

Cố Tây Khê thích ăn đồ ăn, ngày thường chủ yếu cũng lướt các video về ẩm thực, người viết blog này nấu ăn rất tuyệt, Cố Tây Khê không ít lần xem video của anh ta để giải cơn thèm.

Vừa xem xong video, mở bình luận định khen vài câu, cô đã thấy bình luận đứng đầu: Tôi thấy người viết blog thật tàn nhẫn, những con tôm hùm sống sờ sờ như vậy lại c.h.ế.t trong tay anh, chúng cũng là những sinh mạng nhỏ bé mà.

Cố Tây Khê cười lạnh, mặt không biểu cảm đánh máy: “Người khác nói thế giới này không có Phật, tôi không tin, cô ấy hỏi tôi tại sao, tôi nói với cô ấy rằng, Phật của thế giới này đều ở trên Douyin, đây không phải là Phật sống trong truyền thuyết sao!”

Lâm Quảng Chí vốn chỉ tùy tiện nhấp vào xem, vừa thấy hơi chán định thoát ra thì thấy bình luận này, lập tức một ngụm coca phun hết lên màn hình.

Rõ ràng là vị đại ca này căn bản không lên Weibo xem lời nhắc nhở ấm áp.

Sau khi Cố Tây Khê đăng bình luận xong thì định rút lui nhưng lại thấy bên dưới bình luận của mình đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều bình luận.

Đại Bao Tử: Đúng vậy đúng vậy.

XHUHUO: Đúng vậy đúng vậy.

...

Trời ơi, một lúc mà tăng thêm mấy trăm bình luận, định dạng còn giống hệt nhau.

Cố Tây Khê giật giật khóe miệng, quyết định không để ý đến bọn họ.

Tuy nhiên, tiếp theo cô phát hiện, bất kể cô chạy đến đâu, bình luận gì thì những tên ngốc này chỉ trả lời: NSDD hoặc đúng vậy đúng vậy, không sai không sai.

Cả phòng phát sóng trực tiếp trở nên giống như hài kịch.

Cô chính là người tung hứng, còn khán giả chính là người phụ họa.

Cố Tây Khê ngẩng đầu lên, nhìn vào camera phát sóng trực tiếp: “Các người có thể đừng trả lời mấy câu NSDD này nữa không?”

(NSDD, 你说的对, nǐ shuō de duì, Bạn nói đúng đấy.)
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 73: Chương 73



“Không vấn đề gì, cô đợi đấy.” Những cư dân mạng tỏ vẻ rất sẵn lòng phối hợp.

Cố Tây Khê lúc này mới cúi đầu tiếp tục lướt Douyin, lần này cô lướt đến một người phát sóng trực tiếp đang chia sẻ về quá trình nỗ lực thi đỗ đại học của mình.

Người phát sóng trực tiếp sắc mặt đầy cảm xúc, nhạc nền hào hùng, đặc biệt là khi cậu ta nói đến việc mình vì kỳ thi tuyển sinh đại học, nỗ lực học tập, sốt cao đến 47° mà vẫn kiên trì học tập thì càng khiến người ta rơi nước mắt.

Cố Tây Khê không nói nên lời, trực tiếp bình luận: Cậu không phải là kỳ tích học tập, cậu là kỳ tích khoa học. (Giọng rung)

Đại Bao Tử: Kỳ tích khoa học. (Giọng lớn)

Tiểu Bao Tử: Kỳ tích học. (Giọng vừa)

Nấm: Kỳ tích. (Giọng nhỏ)

du: Tích. (Giọng rất nhỏ)

Những bình luận tiếp theo cứ như một đường sóng, có thể nói màn thao tác này khiến Cố Tây Khê cũng không nói nên lời.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Bùi Bất Liễu hỏi cô cảm thấy thế nào.

Cố Tây Khê im lặng một lúc, hỏi: “Anh có chơi trò đại bàng bắt gà con không?”

“Đó không phải là trò chơi thời thơ ấu sao?” Bùi Bất Liễu nói.

“Tối nay em cảm thấy mình như chơi trò đại bàng bắt gà con nửa tiếng đồng hồ.” Cố Tây Khê mặt không biểu cảm nói.

Bùi Bất Liễu mặt đầy dấu chấm hỏi: “Không phải em phát sóng trực tiếp lướt Douyin sao? Sao lại chơi trò đại bàng bắt gà con?”

Cố Tây Khê liếc anh ta một cái, khả năng hiểu biết này, thôi bỏ đi, cô quay người trực tiếp bỏ đi.

Bùi Bất Liễu cảm thấy ấm ức, anh ta thấy mình không nói sai mà.

Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, sáng ngày hôm sau Cố Tây Khê thức dậy, vừa mở điện thoại ra, liền thấy trong Douyin có rất nhiều người thúc giục cô đăng video mới.

~ Đã chín giờ sáng rồi, Tây Khê Tử, cô còn chưa lướt Douyin, cô đang làm gì vậy?

~ Mười giờ rồi, tôi có thể đợi được Cố Tây Khê lướt Douyin không?

Những kẻ này đều nhớ số Douyin của Cố Tây Khê, không những tìm ra tất cả các bình luận trước đây của Cố Tây Khê, đưa lên hot search, mà còn thấy chưa đủ, sáng sớm đã đến thúc giục cô bình luận video mới.

Cố Tây Khê chưa từng thấy ai lướt Douyin mà còn phải làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, không nói hai lời, cô lập tức chuyển sang một tài khoản phụ để lướt Douyin một lúc.

Tập cuối của “Yêu nhau một tuần.” được phát sóng vào tuần sau.

Đạo diễn Trần nhìn tỷ suất người xem tăng vọt và chủ đề thảo luận tăng mạnh, trong lòng vô cùng hối hận, mặc dù trước đây khi quay chương trình cùng Cố Tây Khê rất đau khổ nhưng kết quả cũng rất thơm.

Lần này vì tỷ suất người xem tăng vọt, bên nền tảng đã phát cho họ một khoản tiền thưởng hậu hĩnh, riêng đạo diễn Trần đã nhận được hơn chục vạn.

Chỉ tiếc là những ngày tháng tốt đẹp đã kết thúc.

“Lão Trần, nếu thực sự không nỡ tỷ suất người xem, sau này có cơ hội thì tìm Cố Tây Khê hợp tác quay chương trình tạp kỹ khác đi.” Phó đạo diễn trêu chọc.

Đạo diễn Trần xua tay: “Thôi thôi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Tuy nhiên, trong lòng ông ta thực ra cũng thấy, có vẻ như không phải không thể, đau khổ vài ngày hạnh phúc cả tháng, hình như cũng khá hời.

“Chương trình “Yêunhau một tuần” này kết thúc rồi, cảm thấy thật nhàm chán.” Bạn cùng phòng phàn nàn với Hà Vân Yên, xem quen những thao tác thần thánh của Cố Tây Khê, bây giờ xem các chương trình tạp kỹ khác, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

“Gần đây cô ấy cũng không nhận quay chương trình nào nữa, nghe nói đang đóng phim ở đoàn phim.” Tin tức của Hà Vân Yên rõ ràng nhanh nhạy hơn bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng lập tức phấn chấn: “Cô ấy đóng phim gì vậy.”

“Nghiệt Hải Tình Thiên, đóng vai phản diện.” Hà Vân Yên nói.

Bạn cùng phòng nghe tên này thì không khỏi nhíu mày nhưng vì Cố Tây Khê nên vẫn nể mặt: “Vậy đợi phát sóng rồi xem vậy.”

Lần này Cố Tây Khê đóng phim, đóng suốt hai tháng mới đóng máy.

Cảnh quay của cô tương đối ít, thêm vào đó, Tần Lãng và Thái Điềm Tâm đều ôm ý nghĩ c.h.ế.t sớm siêu sinh, để đạo diễn quay trước cảnh đối đầu của nam nữ chính và nữ phụ, cho nên đóng máy khá nhanh.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 74: Chương 74



Biết cô sắp đóng máy, cả đoàn phim đều thở phào nhẹ nhõm, Quách Nhất Minh thậm chí còn đích thân đặt khách sạn để tổ chức tiệc đóng máy cho Cố Tây Khê.

Phải biết rằng, ngoài tiệc đóng máy của cả đoàn phim thì tiệc đóng máy của diễn viên bình thường thường là tự tụ tập lại, ăn mừng một chút, ít có đạo diễn nào lại rầm rộ như vậy, người không biết còn tưởng rằng “Nghiệt Hải Tình Thiên” đóng máy rồi.

Trong tiệc đóng máy.

Tất cả mọi người đều tươi cười rạng rỡ, cũng không ai dám ép Cố Tây Khê uống rượu.

Tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến tính khí nóng nảy của chị gái này, dù là ở phim trường hay trên Weibo, cô đều đánh cho Tần Lãng và Thái Điềm Tâm mặt mũi bầm dập, ngay cả Tần Lãng và Thái Điềm Tâm cũng phải tránh cô ba phần, huống chi là những người khác.

Vì Cố Tây Khê sắp đóng máy, trên mặt Tần Lãng hiếm khi lộ ra một nụ cười.

Hắn ta cầm một ly rượu, nói với Cố Tây Khê: “Cô Cố, chúc mừng cô đóng máy.”

“Cảm ơn.” Tâm trạng Cố Tây Khê cũng không tệ, cô cầm một tách trà thay rượu uống một ngụm: “Lần hợp tác này của chúng ta rất vui vẻ.”

Mọi người trên bàn nghĩ thầm, cô có thể không vui vẻ sao? Cô ở đoàn phim chẳng khác gì đại ma vương, ngay cả đạo diễn, nam chính nữ chính cũng phải kính cô ba phần, nếu cô không vui vẻ thì ai vui vẻ.

Tất cả mọi người đều vui mừng vì Cố Tây Khê đóng máy.

Chỉ có nữ phụ Lâm Miểu Miểu vào đoàn sau mới đặc biệt không nỡ Cố Tây Khê, trong phim, cô ấy đóng vai cô nhi nhỏ mà sư tỷ Cố Tây Khê nhặt về, đối với sư tỷ là trung thành tuyệt đối, chỉ đâu đánh đó, thậm chí sau này sư tỷ hắc hóa thành ma tu, Lâm Miểu Miểu cũng theo đó mà trở thành ma tu, hơn nữa sau khi sư tỷ chết, cô ấy còn một lòng muốn báo thù cho sư tỷ, tất nhiên, cuối cùng cũng c.h.ế.t dưới kiếm của nam chính.

Khi Lâm Miểu Miểu vào đoàn đã nghe không ít tin đồn về Cố Tây Khê, cô ấy tưởng rằng cô là một tiền bối tính khí nóng nảy, thích bắt nạt người khác.

Nhưng sau khi vào đoàn, được Cố Tây Khê giúp đỡ vài lần, cô gái nhỏ này lập tức trở thành fan cuồng của Cố Tây Khê, ngày nào cũng vây quanh Cố Tây Khê, gọi chị Tây Khê chị Tây Khê, khiến Bùi Bất Liễu ghen đến chết.

“Chị Tây Khê, em không nỡ xa chị.” Lâm Miểu Miểu ôm lấy cánh tay Cố Tây Khê: “Sao chị lại đóng máy nhanh như vậy? Nếu chị có thể ở lại thêm vài ngày thì tốt biết mấy.”

Tất cả mọi người trên bàn rượu đều im lặng, đồng loạt nhìn về phía Lâm Miểu Miểu, người phụ nữ này đang nói những lời đáng sợ gì vậy, Cố Tây Khê ở đoàn phim nhiều ngày như vậy đã đủ đáng sợ rồi, nếu còn ở lại thêm vài ngày nữa, mạng nhỏ của họ còn giữ được không.

Cố Tây Khê nhìn ra sự sợ hãi của mọi người, cô cố ý nói: “Tôi cũng muốn lắm chứ, vậy thì thế này, trong đoàn phim còn vai phụ nào chưa có người đóng không, tôi sẽ đóng, tính giá hữu nghị.”

Nụ cười trên mặt Tần Lãng và Thái Điềm Tâm sắp không giữ được nữa rồi.

Thái Điềm Tâm cười gượng gạo: “Sao có thể được, chị Tây Khê dù sao cũng là nữ phụ, sao có thể đóng vai phụ được, như vậy thì có lỗi với cô quá.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tần Lãng cũng phụ họa theo: “Vai nhỏ như vậy thì có lỗi với diễn xuất của cô Cố rồi.”

Lời này của Tần Lãng nói ra quả thực không phải không có lương tâm, mặc dù Cố Tây Khê ở đoàn phim khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật nhưng diễn xuất, cảnh đánh nhau, đều là đỉnh cao của diễn viên gạo cội, từ khi bấm máy đến khi đóng máy, chưa từng vì cô mà phải quay lại cảnh nào.

“Vai diễn không quan trọng lớn nhỏ, quan trọng là được tham gia.” Cố Tây Khê cố ý nói.

Trán Thái Điềm Tâm và Tần Lãng toát mồ hôi lạnh.

Thái Điềm Tâm điên cuồng ra hiệu cho Tần Lãng: Mau nghĩ cách đi, đóng máy vất vả lắm mới được, nếu cô ấy còn ở lại, chúng ta còn có ngày nào tốt lành nữa không?

Mí mắt Tần Lãng giật giật: Tôi nghĩ ra cách nào được, nếu cô ấy nhất quyết ở lại thì tôi biết làm sao!
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 75: Chương 75



“Cô Thái, anh Tần, mắt hai người sao vậy?” Cố Tây Khê nhìn hai người điên cuồng ra hiệu cho nhau, trong lòng thấy buồn cười nhưng trên mặt lại giả vờ không biết, vẻ mặt quan tâm hỏi.

“Không có gì.” Thái Điềm Tâm và Tần Lãng quay đầu đi.

Cố Tây Khê đang định trêu chọc vài câu thì điện thoại reo, cô nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi rồi nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại.”

Sau khi Cố Tây Khê cầm điện thoại ra ngoài, phòng riêng lập tức trở nên náo nhiệt.

Phó đạo diễn đều nói với Quách Nhất Minh: “Quách đạo, chúng ta không thể để cô Cố ở lại được, cô Cố thật sự quá đáng sợ.”

Mặc dù nói trong quá trình quay phim từ đầu đến cuối người bị hành hạ đều là Thái Điềm Tâm và Tần Lãng nhưng khí thế của Cố Tây Khê quá mạnh mẽ, khiến mọi người khi đối mặt với cô đều có cảm giác lo lắng.

Thậm chí có lúc phó đạo diễn phụ trách quay phim, có một số cảnh quay không tốt, phó đạo diễn muốn qua loa cho xong, Cố Tây Khê nhìn thấy, phó đạo diễn liền không dám qua loa như vậy, chỉ đành quay lại.

Hắn luôn cảm thấy nếu đoàn phim không trả tiền, Cố Tây Khê còn muốn tự mình ra tay quay phim.

“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy ở lại.” Quách Nhất Minh nói, anh ta còn không muốn Cố Tây Khê ở lại hơn cả phó đạo diễn, người gửi lời mời cho Cố Tây Khê chính là anh ta, khiến Quách Nhất Minh khi đối mặt với Cố Tây Khê luôn có cảm giác làm chuyện xấu bị người trong cuộc biết rõ trong lòng.

Hai người vừa dứt lời, cửa phòng riêng mở ra.

Tiếng nói đột ngột dừng lại.

Cố Tây Khê ngồi lại chỗ cũ: “Vừa nãy mọi người nói gì vậy? Nghe có vẻ náo nhiệt nhỉ?”

“Không có gì.” Quách Nhất Minh và những người khác vội vàng nói.

“Ồ.” Cố Tây Khê cũng không muốn hỏi nhiều, cô đặt điện thoại xuống, nói: “Đúng rồi, Quách đạo.”

“Đoàn phim chúng ta không còn vai nào nữa rồi!” Quách Nhất Minh nói nhanh như chớp, như thể phía sau có ma đuổi vậy.

Mí mắt Cố Tây Khê giật giật, đến mức phải phòng cô như phòng thú dữ vậy sao?

Cô có đáng sợ đến thế không?

Cố Tây Khê lười biếng nói: “Tôi không phải muốn vai, tôi muốn nói là tôi có một chương trình phải tham gia, không có thời gian đóng vai phụ nữa rồi.”

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Quách Nhất Minh càng nói từ tận đáy lòng: “Cô Cố, hy vọng chương trình của cô bùng nổ, rating cao ngất ngưởng.”

“Vậy thì cảm ơn Quách đạo trước, cũng hy vọng bộ phim truyền hình của chúng ta có thể rating cao ngất ngưởng.” Cố Tây Khê cười cầm tách trà lên, kính Quách Nhất Minh một ly.

Quách Nhất Minh uống cạn một hơi.

Tiệc đóng máy kết thúc, Cố Tây Khê đi chuyến bay gần nhất về.

Xuống sân bay, Bùi Bất Liễu lái xe đến tận nơi đón cô.

“Em xem bản thảo này.” Bùi Bất Liễu đưa cho Cố Tây Khê một bản thảo.

“Chương trình đưa à?” Cố Tây Khê nhướng mày, lắc lắc bản thảo trong tay.

“Đúng vậy, chương trình 《Nói suông》 này là một chương trình tấu hài độc thoại, gần đây khá nổi tiếng, nhiều ngôi sao sau khi tham gia đều được chương trình này tẩy trắng, tổ chương trình thấy gần đây em có nhiều chủ đề được bàn tán nên đưa ra mức thù lao không thấp.” Bùi Bất Liễu nói, anh ta ra hiệu bằng tay: “Bảy chữ số”

“Một triệu?” Vẻ mặt Cố Tây Khê hiện lên vẻ kinh ngạc.

Một triệu cho một kỳ tấu hài độc thoại, mức thù lao này không hề thấp, chương trình này khá có thành ý.

“Không, là hai triệu.” Bùi Bất Liễu ngẩng cằm lên: “Tây Khê, mức giá này sắp đuổi kịp thù lao đóng phim truyền hình của em rồi.”

Đúng là vậy.

Cố Tây Khê nghĩ thầm, hai triệu mời một ngôi sao hiện tại nhiều nhất chỉ được coi là tuyến ba đi nói một chương trình tấu hài độc thoại, thù lao này đúng là cao thật.

“Không có yêu cầu gì khác sao?” Cố Tây Khê hỏi.

“Đều viết trong bản thảo, đạo diễn nói, khách mời của chương trình tấu hài độc thoại này đều rất chua ngoa nên bảo em chuẩn bị tâm lý.” Bùi Bất Liễu nói: “Nhưng em có thể viết ra những câu hỏi kiêng kỵ và họ cũng sẽ cho chúng ta xem trước bản thảo. Họ còn viết bản thảo cho em nữa. Em xem có được không?”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 76: Chương 76



Cố Tây Khê cúi đầu xem bản thảo.

Nội dung của bản thảo này khá bình thường.

Nhưng Cố Tây Khê luôn cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.

Cô xem nội dung hợp đồng, trên đó ghi rõ chương trình sẽ phát sóng trực tiếp, nếu giữa chừng bỏ cuộc hoặc vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp đôi số tiền.

Điều khoản hợp đồng này không có gì lạ, nhiều hợp đồng phim truyền hình, phim điện ảnh đều có.

Nhưng Cố Tây Khê lại có một cảm giác kỳ lạ trong lòng.

Cô tin vào trực giác của mình.

Thấy vẻ mặt Cố Tây Khê không ổn, Bùi Bất Liễu có chút lo lắng: “Sao vậy? Có phải em thấy bản thảo họ viết quá đáng không? Vậy lát nữa anh sẽ yêu cầu họ, sửa đổi những chỗ không phù hợp.”

“Không cần.” Cố Tây Khê khép hợp đồng lại, vốn dĩ cô tưởng đây chỉ là một chương trình tạp kỹ bình thường nên không nghĩ nhiều, cho nên đã để Bùi Bất Liễu thay cô ký tên đồng ý.

Bây giờ cô cũng không hối hận.

Muốn tính kế cô, vậy thì phải cân nhắc xem bản thân có bản lĩnh gì.

“Anh lái xe, em tra cứu tài liệu.” Cố Tây Khê nhàn nhạt nói.

Cô lên mạng tìm kiếm tên của một vài khách mời trong chương trình này, trước tiên là người dẫn chương trình không có vấn đề gì, mấy khách mời nam khác đều là người trong giới cũng không có vấn đề gì, người có vấn đề nhất lại là một người ngoài ngành - Địch Cương.

Địch Cương này cũng không phải là người ngoài ngành bình thường, gã được coi là ông chủ lớn của tổ chương trình 《Nói suông》, tài trợ mấy trăm triệu, công ty mỹ phẩm của gã đã niêm yết, giá trị thị trường mấy trăm tỷ, mà sản phẩm của công ty mỹ phẩm này những năm gần đây rất được ưa chuộng, các công ty hợp tác cũng không đếm xuể.

Nhưng Địch Cương này không phải là thứ tốt lành gì, trước kia cũng không nên thân, nhờ vợ giúp đỡ mới mở được công ty mỹ phẩm, lại vừa vặn gặp thời thế thuận lợi, sau khi phát tài lập tức đá vợ ra khỏi công ty, còn bắt vợ mình phải ra đi tay trắng.

Người này, đúng là Trần Thế Mỹ thời hiện đại.

Cố Tây Khê nhìn khuôn mặt béo tròn bóng nhẫy của người đàn ông đó, cảm thấy buồn nôn không muốn ăn gì.

Cô xem bản thảo, bản thảo này không chỉ có lời phát biểu của cô mà còn có lời phát biểu của những khách mời khác, khi nói đến Địch Cương, những lời phát biểu đó đều đặc biệt ôn hòa, thậm chí có thể coi là nịnh nọt.

Điều này cũng dễ hiểu, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội với ông chủ lớn được.

Chiều bốn năm giờ ngày hôm sau.

Cố Tây Khê và Bùi Bất Liễu đúng giờ đến phim trường của 《Nói suông》.

Tại hiện trường quay đã có khá nhiều khán giả.

Khi Cố Tây Khê đi ngang qua, rất nhiều khán giả đều hét lên.

“Cố Tây Khê cố lên.”

Cố Tây Khê dừng bước, nhìn về phía người đó.

Đối mặt với nhan sắc xinh đẹp ở cự ly gần, Hà Vân Yên cảm thấy mình có chút khó thở, nhan sắc của Tây Khê này quá tuyệt rồi, đúng là mỹ nhân trong tưởng tượng của cô ấy, tóc đen môi đỏ, ăn mặc giản dị, áo sơ mi trắng quần bò, giày bốt Martin, ngầu đến mức không có bạn.

“Cảm ơn.” Cố Tây Khê gật đầu với Hà Vân Yên.

Hà Vân Yên cảm thấy đầu óc choáng váng.

Đợi đến khi Cố Tây Khê đi xa, cô ấy mới hoàn hồn, kích động ôm lấy bạn cùng phòng: “Hu hu, cô ấy nói với tôi hai chữ, tôi về phải đánh máy ra, dán lên tường.”

Bạn cùng phòng không nói nên lời, chị gái, không lâu trước đây chị còn là anti fan trung thành của Cố Tây Khê, bây giờ trở thành fan cuồng cũng nhanh quá rồi.

“Cô Cố, bên này bên này.” Đi đến hậu trường, có nhân viên đến chỉ dẫn Cố Tây Khê vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ khá lớn, bên trong còn có một chiếc bàn tròn lớn, hầu như tất cả các khách mời đều đã đến, người dẫn chương trình Trọng Khang thấy Cố Tây Khê đến, còn đứng dậy chào: “Cô Cố.”

“Thầy Trọng, chào anh.” Cố Tây Khê và Trọng Khang bắt tay nhau.

Trọng Khang nói: “Cô Cố, tôi giới thiệu với cô một chút về các vị khách mời tối nay nhé, đây là chủ tịch công ty BEA, Địch Cương, đây là cô Phó Bá Huệ, còn có thầy Thượng Văn Căn...”
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 77: Chương 77



Cố Tây Khê chào hỏi với từng người.

Thái độ của mọi người cũng coi như là lịch sự, chỉ có vị chủ tịch Địch Cương kia là có ánh mắt khiến người ta buồn nôn.

Thời gian diễn tập trôi qua rất nhanh, bảy giờ tối, chương trình phát sóng trực tiếp 《Nói suông》 bắt đầu.

Cố Tây Khê là khách mời đặc biệt, vì vậy cô phát biểu ở cuối, còn Địch Cương thì phát biểu trước cô.

Là một người phụ nữ kỳ lạ thường xuyên lên hot search, luôn ở đầu sóng ngọn gió, Cố Tây Khê bị các khách mời trêu chọc nhiều nhất.

Ví dụ như Thượng Văn Căn đã trêu chọc: “Nếu Cố Tây Khê có thể dùng bản lĩnh lên hot search vào diễn xuất thì bây giờ đâu cần phải cùng chúng tôi tham gia chương trình tạp kỹ tệ hại này.”

Những người bên dưới đều mỉm cười hiểu ý.

Nhưng đến lượt Địch Cương, trước đó gã phát biểu đều rất bình thường, đều theo bản thảo nhưng đến đoạn chế giễu Cố Tây Khê, Địch Cương vén vạt áo vest, chống nạnh, hoàn toàn không theo bản thảo: “Cố Tây Khê, tôi mới biết đến nữ minh tinh này hôm nay, không có cách nào, cô ấy không nổi tiếng.”

Bên dưới lập tức im lặng.

Chỉ cần không phải người điếc thì đều có thể nghe ra sự ác ý trong giọng nói của Địch Cương.

“Tuy nhiên, thư ký của tôi đã cho tôi xem thông tin của Cố Tây Khê, tôi cũng có thể hiểu được tại sao chương trình lại mời cô ấy đến, chương trình nào mà chẳng cần một tên hề chứ.”

Bùi Bất Liễu thay đổi sắc mặt, anh ta nhìn về phía đạo diễn, vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện gì thế này?! Hoàn toàn không giống với bản thảo.”

“Tất cả các chương trình tọa đàm đều như vậy.” Đạo diễn còn muốn nói cho qua loa, lừa gạt qua chuyện.

Bùi Bất Liễu không tin vào bộ dạng này, mặc dù anh ta vô dụng nhưng lăn lộn trong giới lâu như vậy, anh ta còn không biết mình và Cố Tây Khê đều bị chơi một vố sao.

Vừa rồi Địch Cương chế giễu những người khác đều theo bản thảo, đến Cố Tây Khê thì lại chế giễu ác ý, rõ ràng là cố ý nhắm vào Tây Khê nhà họ.

Bùi Bất Liễu muốn nổi giận, muốn bất chấp tất cả, nhưng Cố Tây Khê ở trên nhìn thấy động tĩnh của anh ta, lại ra hiệu cho anh ta bình tĩnh.

Làm sao có thể bình tĩnh được! Chúng ta không làm nữa! Ánh mắt Bùi Bất Liễu tràn đầy tức giận.

Cố Tây Khê: Không làm nữa thì phải đền tiền cho chương trình, tiền của chúng ta không thể cho chương trình rác rưởi như vậy được! Tin tôi đi! Tôi sẽ không chịu thiệt đâu!

Vì ám hiệu của Cố Tây Khê, Bùi Bất Liễu mới nắm chặt tay, nhịn cơn tức này.

Trên sân khấu, Địch Cương thấy Cố Tây Khê không có phản ứng gì, lời nói cũng càng ngày càng quá đáng: “Thực ra, tôi nói này, với nhan sắc của Cố Tây Khê mà đi vào giới giải trí thì đúng là làm ô uế giới giải trí, khuôn mặt này, thân hình này, đi xin việc ở hộp đêm cũng không được nhận.”

Cả hội trường im phăng phắc, ngay cả người dẫn chương trình cũng không ngờ Địch Cương lại nói quá đáng đến mức này.

Sợ Địch Cương càng nói càng không ra gì, người dẫn chương trình vội nói: “Địch Cương thời gian quý báu, anh phát biểu lâu như vậy, chúng tôi không trả nổi tiền đâu, anh mau trở về chỗ ngồi đi.”

Địch Cương lúc này mới không cam lòng rời khỏi micro, trở về chỗ ngồi.

Người dẫn chương trình nhìn về phía Cố Tây Khê, xảy ra chuyện như vậy, nói đáng thương nhất chính là Cố Tây Khê nhưng bây giờ cô mặt không biểu cảm, như thể không có chuyện gì xảy ra, ngược lại khiến lòng người như đánh trống.

“Đến lượt tôi rồi chứ?” Cố Tây Khê hỏi.

“Đến lượt cô rồi.” Người dẫn chương trình nói.

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã náo loạn cả lên.

Cố Tây Khê dạo này tuy đã có 30 vạn người hâm mộ nhưng cô có duyên rất tốt với người qua đường.

Tối nay rất nhiều người đều vì Cố Tây Khê mới xem chương trình tọa đàm này, những lời trêu chọc trước đó đều khá hài hước, mọi người đều có thể chấp nhận.

Nhưng Địch Cương là sao vậy? Công kích cá nhân? Còn mắng Cố Tây Khê không bằng gái hộp đêm?

~ Con heo béo này có biết mình đang nói gì không?
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 78: Chương 78



~ Hắn ta có phải cho rằng mình là nhà tài trợ thì có thể tùy tiện mắng người không! Trong đầu toàn phân à!

~ Chết tiệt, nắm đ.ấ.m của tôi cứng rồi!

~ Đóng góp tiền đánh cho thằng ngu này một trận đi! Nếu không thì bà đây thực sự không nuốt trôi cục tức này.

~ Các người có tức giận thế nào thì cũng vậy thôi, hắn ta là nhà tài trợ, lẽ nào Cố Tây Khê còn dám đắc tội với nhà tài trợ sao? Không sợ bị phong sát à.

Cố Tây Khê sợ bị phong sát sao?

Cô cầu còn không được, bây giờ cô chỉ muốn lập tức lấy được một trăm tỷ, g.i.ế.c c.h.ế.t thằng ngu này!

Cầm micro, Cố Tây Khê đứng trên sân khấu, thần thái cô bình tĩnh nhưng khi cô nhướng mắt nhìn về phía Địch Cương, cả hội trường đều im lặng.

“Trước tiên, tôi cảm ơn sự chỉ bảo của mọi người trước đó, tiếp theo tôi cũng không có gì để nói đối với mọi người. Tuy nhiên, đối với Địch Cương, tôi lại có rất nhiều điều muốn nói.

Trước khi đến chương trình, tôi đã lên mạng tìm kiếm thông tin của Địch Cương, trời ơi, từ năm 08 đến nay, anh làm gì cũng không được, làm gì cũng phá sản.

Đặt một quầy hàng rong, cũng có thể bị cảnh sát đô thị bắt.

Nghe nói trước đây anh còn vào tù vì bán đĩa đen, chậc chậc chậc, vốn dĩ tôi cho rằng người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nhưng sau khi nhìn thấy anh, tôi mới phát hiện, câu nói xưa tướng do tâm sinh quả thực có lý, ngoại hình của anh và nội tâm của anh hoàn toàn phù hợp, anh chính là danh từ đồng nghĩa với sự bỉ ổi, đê tiện, từ điển Tân Hoa bên cạnh từ bỉ ổi nên chú thích một bức ảnh chân dung của anh, đảm bảo học sinh chắc chắn sẽ nắm rất tốt từ ngữ này.

Nói thật, nếu không phải dựa vào vợ anh thành lập một công ty mỹ phẩm để phát triển thì bây giờ anh có lẽ đang g.i.ế.c lợn trong trại chăn nuôi.

Tuy nhiên, công việc này anh có lẽ không làm được, dù sao cũng là đồng loại tương tàn, có lẽ anh không nỡ.”

Địch Cương đã tức đến tím mặt, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp suýt chút nữa cười phát điên.

Nhưng phần của Cố Tây Khê vẫn chưa kết thúc.

Cô chuyển giọng, từ tốn nói: “Nhưng mà, tôi đột nhiên thấy nói anh như vậy, lại có lỗi với lợn.

Bởi vì lợn không có khuyết điểm gì. Nhưng anh lại chẳng có ưu điểm gì.

Vợ anh ta cùng anh ta tay trắng gây dựng cơ nghiệp, nhưng sau khi anh ta phát tài thì trực tiếp đuổi người ta ra khỏi nhà, diễn một màn Trần Thế Mỹ thời hiện đại.

Nói về ngoại hình, anh ta không có ngoại hình, nói về nhân phẩm, anh ta không có nhân phẩm.

Nhưng mà~”

Cố Tây Khê lại chuyển giọng: “Anh ta cũng không phải không có chỗ để cống hiến, thực ra tôi đề nghị anh ta đến Mỹ, chỉ cần anh ta đi làm hại nước Mỹ, như vậy chính là đã cống hiến cho đất nước.”

Cô nói đến đây, mỉm cười rồi cúi chào mọi người: “Tối nay tôi muốn nói chỉ có vậy, hy vọng mọi người xem vui vẻ.”

~ Tây Khê tử lợi hại!

~ Ha ha ha, con heo đó tức đến tím mặt, Tây Khê tử thực sự rất biết mắng người.

~ Cố Tây Khê xuất bản một cuốn sách mắng người đi, tôi sẽ mua ba cuốn, một cuốn truyền tông tiếp đại, một cuốn làm sổ tay, một cuốn để thờ.

~ Tôi sướng quá, mắng quá đã.

Phản ứng của ê-kíp chương trình quá chậm, đến khi Cố Tây Khê mắng xong một tràng dài thì họ mới nghĩ đến việc cắt bỏ phát sóng trực tiếp.

Thực ra cũng là do họ căn bản không ngờ rằng, lại có người dám đối đầu với nhà tài trợ.

Trong giới này, nhà tài trợ chính là cha, đắc tội với nhà tài trợ thì còn muốn lăn lộn trong giới này nữa không?

Thấy phát sóng trực tiếp đã kết thúc, Cố Tây Khê trực tiếp ném micro, đi về phía Địch Cương, dám chơi cô một vố à.

Cô là đồ đê tiện!” Địch Cương đã sớm tức đến mất hết lý trí, thấy Cố Tây Khê đi tới, giơ tay định tát Cố Tây Khê một cái.

Phản ứng của Cố Tây Khê nhanh hơn gã nhiều, một tay túm lấy cổ tay Địch Cương, chân đá thẳng vào hạ bộ của gã.
 
Ảnh Hậu Pháo Hôi Chỉ Muốn Giải Nghệ
Chương 79: Chương 79



Ầm một tiếng.

Tan tác.

Cả hội trường im lặng, lặng lẽ xem chị đại SOLO.

“Quay được không?” Cố Tây Khê nhìn về phía cô gái nhỏ gần hàng ghế khán giả, cô gái nhỏ này từ nãy đến giờ vẫn luôn cầm điện thoại hướng về phía cô ấy, lúc Cố Tây Khê đi tới cũng liếc mắt nhìn, đang quay video.

Hà Vân Yên vô thức gật đầu.

Cố Tây Khê quay đầu, hất tay Địch Cương ra, Địch Cương đau đớn co rúm trên mặt đất: “Cú đá này là bà đây dạy cho anh biết thế nào là tôn trọng người khác, loại rác rưởi như anh, vứt vào thùng rác tái chế người ta cũng không thèm, biết tại sao không?”

“Tại sao?” Hà Vân Yên cẩn thận hỏi.

“Bởi vì hắn ta là rác không thể tái chế!” Cố Tây Khê khinh thường nói: “Cho dù có đưa đến lò hỏa táng, người ta cũng không đốt, biết tại sao không?”

“Tại sao?” Hà Vân Yên phối hợp hỏi.

Cố Tây Khê cười lạnh một tiếng: “Bởi vì hắn ta là cặn bã!”

Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, khán giả không giống như khách mời, không có sự cân nhắc về lợi ích, họ chỉ thấy một kẻ tự cho là đúng, lợi dụng chức quyền của mình để mắng chửi người khác thì đáng phải nhận bài học thích đáng.

“Cô chờ đó, tôi nhất định sẽ kiện cô.” Địch Cương ôm lấy hạ bộ, chỉ vào Cố Tây Khê nói.

Cố Tây Khê không hề để tâm, nhếch môi: “Chị đây là tự vệ chính đáng, thằng ngốc mù luật!”

Hơn nữa, Cố Tây Khê ra tay có chừng mực, tên rác rưởi này đau thì đau thật nhưng nếu thật sự đi kiểm tra, chắc chắn sẽ không kiểm tra ra được gì, trừ khi gã tự quyết tâm cắt bỏ t*nh h**n.

Khi Cố Tây Khê và Bùi Bất Liễu rời khỏi trường quay thì #Nói chơi thôi Cố Tây Khê# đã nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, cùng lúc đó, đoạn clip Cố Tây Khê đấu khẩu với Địch Cương cũng lan truyền chóng mặt trên mạng.

~ Chết tiệt! Chị đại ngầu quá!!

~ Cắt phát sóng trực tiếp cái gì, chúng tôi còn muốn xem chị đại mắng người, thằng đàn ông đồi trụy, tấu hài thì tấu hài nhưng không phải là nơi để hắn vô cớ mắng người!

~ Cái tên Địch Cương này hình như còn là chủ tịch công ty mỹ phẩm, nói chuyện đồi trụy như vậy, tôi tuyệt đối không dùng sản phẩm của công ty họ.

Có người khen ngợi, cũng có người phản đối.

~ Chỉ là tấu hài thôi mà, Cố Tây Khê có cần phải nghiêm túc như vậy không, không chơi nổi à?

~ Hình như cái tên Địch Cương kia còn là kim chủ của chương trình 《Nói chơi thôi》, Cố Tây Khê làm lớn chuyện như vậy, e là sẽ bị phong sát mất.

~ Còn phải nói sao? Trong giới ai mà không biết Địch Cương là kẻ bụng dạ hẹp hòi, nghe nói Cố Tây Khê còn đánh Địch Cương ngay tại trường quay, lần này cô ta đừng hòng lăn lộn trong giới nữa.

Nhìn những bình luận này, Hà Vân Yên và bạn cùng phòng đều cảm thấy lo lắng.

Đúng là hành động của Cố Tây Khê rất sảng khoái nhưng cũng phải đối mặt với cái giá rất lớn, dù sao thì Địch Cương cũng là chủ tịch của một công ty niêm yết, nếu gã muốn phong sát một ngôi sao hạng A thì có thể sẽ hơi khó khăn nhưng nếu muốn phong sát Cố Tây Khê thì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.

“Vân Yên, cậu nói xem Tây Khê tử có thật sự bị phong sát không?” Bạn cùng phòng lo lắng nhìn Hà Vân Yên.

Hà Vân Yên tâm trạng phức tạp: “Phong sát thì chắc chắn sẽ bị phong sát, chỉ không biết có thể cứu vãn được không.”

Vừa rồi Hà Vân Yên còn cảm thấy sảng khoái vì sự dám nói dám làm của Cố Tây Khê nhưng bây giờ lại thấy hối hận thay cô, cuộc sống chính là như vậy, tiền khó kiếm mà phân khó ăn, biết bao nhiêu phụ nữ trong sự nghiệp không thể tránh khỏi việc phải đối mặt với những kẻ ghê tởm và đê tiện như Địch Cương nhưng vì công việc, vì cuộc sống, chẳng phải vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn sao.

“Tớ tin là Tây Khê tử nhất định sẽ bình an vô sự.” Bạn cùng phòng cắn môi, giọng điệu kiên định: “Cô ấy đã vượt qua biết bao nhiêu sóng gió, lần này chắc chắn cũng sẽ không sao.”
 
Back
Top Bottom