Siêu Nhiên anh em nhà Baji

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
315226451-256-k780752.jpg

Anh Em Nhà Baji
Tác giả: HngTrang292
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Author: HngTrang292
sẽ ra sao nếu Baji Keisuke có một người em trai sinh đôi Tags: alltakealltakemichibajitakechitakedratakeemmatakehinatakekazutakemitake​
 
Anh Em Nhà Baji
Văn án


Sẽ ra sao nếu Baji Keisuke có một người em trai sinh đôi Note:

- Có yếu tố loạn luân, bạo lực

- 18+ không biết viết như nào nhưng vẫn sặc mùi 18+

- nhân vật thuộc WK

- trong manga ông cưng Mikey bao nhiêu thì tôi cho anh bị hất tay trên bấy nhiêu

- boylove, girlboy...
 
Anh Em Nhà Baji
Chương I: Mở đầu


Takemichi: emBaji, Manjiro quá khứ: cậuBaji, Manjiro hiện tại: hắn, gã ( Mikey chưa tới lúc phải lên sàn)

___________________________________________Tại khu xóm X, có ba đứa trẻ tầm 5-6 tuổi đang nô đùa với nhau rất VUI VẺ.

Tình hình hiện giờ là hai cậu nhóc kia đang chọc ghẹo một nhóc tì TỘI NGHIỆP nào đó đến nỗi mặt cậu đã căng từ lúc nào không hay...Keisuke: "Đồ lùn haha"Takemichi: "Manjiro là đồ Chibi haha..."

Manjiro: "Bọn mày có thôi ngay không hả!"

Keisuke: "Không đấy thì làm thao?"

Dứt lời, cu cậu Manjiro cay cú, éo cãi được, bực quá hét lớn:Manjiro: "BỌN MÀY CHẾT VỚI TAO!!!!"

Keisuke: "Chạy thôi Michi "Takemichi: "chờ em với nii-chan"Hai cậu nhóc nghe vậy liền giục nhau chạy sml.

Thấy hai đứa bạn của mình vụt chạy, Manjiro mặt đã đen nay còn tối thui hơnManjiro: "Tsk....

Ngol chạy nhanh đe, tao mà bắt được là bọn mày biết tay tao!!!" //Giở giọng đe dọa//Cả hai: "Haha..."

Keisuke và Takemichi là hai anh em sinh đôi, đi đâu cũng có nhau hết từ ngày còn trong bụng mẹ, kể cả những ngày tháng chọc cậu nhóc hàng xóm - Manjiro khiến cho cu cậu cay cú đến nỗi cả hai phải dắt tay nhau chạy nhanh nhất có thểVà bây giờ thì...Quay lại với ba nhân vật chínhKeisuke: "Lại đây bắt tao đi~" //múa quạt//Takemichi: "Mông te nè haha...." //Vỗ mông của mình//Manjiro: "Ê!

HAI ĐỨA BAY ĐỨNG LẠI CHO TAO" //Hét lớn//Bị khiêu khích, máu chó trong Manjiro dồn lên, lập tức đuổi theo họ.

Hai anh em vừa cười ha ha vừa chạy để không bị túm lại, còn Manjiro thì chạy phía sau và cái mặt đen như cái nhọ nồi tôi vừa đun cháy...( Vừa bị chửi xong huhu...

ಥ‿ಥ )Cả ba cứ rượt...Rượt mãi...Rượt cho đến khi cả ba đứa đều mỏi chân thì thôi...............________A FEW MINUTES LATER________Chạy được một lúc, cả ba đứa đều dừng lại đã kiệt sức đến nỗi thở éo kịp.

Nhóc tì Manjiro vừa đuổi kịp được hai thằng bạn của mình rồi nở một nụ cười nhếch mépManjiro: "Mày không thoát được đâu con trai...

Tu bi con ti niu..."

Hai anh em Baji nhìn thằng bạn của mình mà đứa nào đứa nấy mồ hôi tuôn rơi.

Bỗng dưng Keisuke giơ tay đầu hàng nói:Keisuke: "Khoan...dừng lại đi Manjiro... tụi này mỏi chân... lắm rồi..." //thở không ra hơi//Mikey: "Hông bé ơi!

Tao mà không xiên mày tao không phải bố mày- à nhầm tao không phải là tao Ố kề!"

Keisuke: "Đi mà bạn yêu ơi~"Mikey: "Dell"Takemichi: "Đi mà Manjiro siu cấp đẹp trai của mình...nha~" //Mắt lấp lánh nhìn cậu//'Á... hự'Một mũi tên xuyên tim, Manjiro đỏ mặt.

Ôi cái khuôn mặt non choẹt dễ thương ấy khiến cho cu cậu cảm giác như mình đang ở trên chín tầng mây.Được cờ rút khen như vậy đứa nào chả khoái, khoái chít moẹ ra :3Mikey: "Đ...

được rồi tao tha cho hai đứa mày lần này thoi á" //ngại ngùng các kiểu con đà điểu//( Me: thíu nghị lực vậy ông anh (눈‸눈) )Kei - ánh nhìn khinh bủy nhìn thằng bạn mình -sukeTake- khó hiểu nhìn ông anh của mình -michiIm lặng một hồi lâu rồi họ ha hả cười nói để xua tan bầu không khí ngột ngạt này.

Đang chuẩn bị rượt nhau tiếp thì họ bỗng thấy một chiếc xe bán kem đang đứng trước cổng công viên, bỗng dưng một cậu bé thấy vậy liền hét toáng lên:Đứa trẻ 1: "TỤI BAY ƠI KEM KÌA...."

Lũ trẻ: "Đâu đâu!??"

Lũ trẻ vừa nghe xong, chúng thi nhau chạy ào ạt ra mua kem.Trẻ con mà 🙂))Đứa trẻ 1: "Tao sẽ là người tới đó trước"Đứa trẻ 2: "Mày cút!

Tao mới là người tới trước"Đứa trẻ 3: "Hai đứa mày tuổi l*n, tao mới là người được tới trước nhá"Đứa trẻ 1+2: "Mày dựa vào cái gì mà đòi đi trước bọn tao" //khinh thường//Đứa trẻ 3: "Dựa vào việc tao là đại ca của bọn mày và tao là người có quyền Ố kề"Đứa trẻ 1+2: "..." rén à nhaCả ba đứa trẻ kia thấy vậy liền....Keisuke: "Đi ăn kem không"Manjiro: "Đi!"

Takemichi: "Yeah!"

Keisuke: "Tao thích ăn vị Sicula"Takemichi: "Sôcôla bạc hà ngon hơn nhiều~"Manjiro: "Tao cũng giống mày" 'Ủa mà Sicula bạc hà là gì vậy?

Có ngon như Takemitchy không :3?'................Họ đi chơi từ sáng tới chiều mới tạm biệt nhau rồi đường nhà ai nấy về, không về thì đi bụi cho đời nó thêm vui.

Trên đường về, hai anh em vừa đi vừa nói, bỗng dưng Takemichi hỏi Keisuke:Takemichi: "Nii-chan"Keisuke: "Hửm!

Sao vậy Michi?"

Takemichi: "Nếu như có chuyện xấu xảy ra với chúng ta thì...

Nii-chan có bỏ lại em không!?"

Nghe em nói, cậu nghiêng đầu khó hiểu rồi tức khắc đáp lại...Keisuke: "KHÔNG BAO GIỜ!!!" //Hét lớn//Takemichi: "H...hả!!!" //Giật mình//Keisuke: "Anh sẽ không bao giờ bỏ Michi đâu!

Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa..."

Takemichi: "Anh nói thật sao?"

Keisuke: "Anh thề với em đó!"

Takemichi: "Vậy..."........................Takemichi : "Tại sao anh lại bỏ em..."

Keisuke: "H...hả!?" //Ngạc nhiên//Takemichi: "Tại sao vậy..."

Dứt lời, tất cả mọi thứ xung quanh họ trở nên tối đen như mực.

Bỗng khuôn mặt của Takemichi bị tô đen và nhoè đi đến đáng sợ, Keisuke nhìn thấy không khỏi sợ hãi......................Tại sao vậy...Baji: "Đ-đừng nói nữa...

A-anh xin em đó..." //Ôm đầu sợ hãi//..................Em ghét anh...

Nii-chan.................Baji: "MICHI!!!" //Thoát khỏi cơn ác mộng//Baji giật mình choàng tỉnh bật dậy khỏi giường.

Căn phòng vẫn tối đen, tĩnh lặng nhưng nỗi sợ hãi và cảm giác đau đớn từ giấc mơ vẫn còn hiện rõ rệt, bám riết lấy hắn.Cơn ác mộng ấy nó dày vò Baji từng ngày từng tháng.

Anh thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại ướt hết cả lớp áo ngủ mỏng tanh, tay bấu chặt lấy chăn đến nhăn nheo, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Giấc mơ đó quá chân thật, quá tàn nhẫn khiến bản thân hắn không thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo nữa.Hắn nhìn ra cửa sổ, nơi ánh trăng yếu ớt cố gắng len lỏi vào.

Bóng tối bao trùm căn phòng cũng giống như nỗi trống rỗng đang bao trùm lấy trái tim Baji.

Hắn lại nghĩ đến mặt dây chuyền, đến hình ảnh Takemichi trong đó, và một lần nữa, nỗi nhớ da diết xen lẫn sự tuyệt vọng lại dâng trào.

Giấc mơ này như càng củng cố thêm với hắn rằng Takemichi- em đã thực sự rời bỏ hắn, và sẽ không bao giờ có thể tìm lại được em trai mình nữa.

...

Baji: "Anh xin lỗi...

Michi..."
 
Anh Em Nhà Baji
Chương II: Cuộc sống thường ngày


2.1

😺

6 giờ sángÁc mộng qua đi để lại Baji với nỗi đau bởi sự ám ảnh và lo âu đến day dứt khôn nguôi. hắn bước đôi chân nặng nề, cứng nhắc như con rối gỗ bị hỏng hóc mà tiến về phía chiếc bàn học cạnh cửa sổ .

Trên đó có một khung ảnh được đặt nghiêng trông rất cũ kỹ , Baji vươn tay run rẩy ấy chạm vào khung ảnh rồi nhẹ nhàng nhấc nó lên.Bức ảnh đó, thứ duy nhất Baji-hắn còn giữ lại của Takemichi.Trong bức ảnh, Takemichi với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đôi mắt xanh biếc lấp lánh tràn đầy sự hồn nhiên, vô tư.

Cậu em trai bé bỏng của hắn, với mái tóc đen xù xì mềm mại và nụ cười luôn thường trực trên môi.

Đó là Takemichi mà Baji luôn ghi nhớ, Takemichi của những ngày tháng hạnh phúc và chưa từng biến mất khỏi cuộc đời người anh trai này.Baji đưa ngón cái vuốt ve khuôn mặt Takemichi trong ảnh như thể muốn chạm vào em trai mình một lần nữa.

Giấc mơ vừa rồi lại hiện về, những lời nói lạnh lùng "Em ghét anh...

Nii-chan" cứ lặp đi lặp lại trong đầu và chúng cứ vậy mà xoáy sâu vào vết thương lòng.

Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má nhỏ dần xuống tấm kính của bức ảnh khiến nụ cười của em trai hắn trở nên nhoè đi một cách phai nhòa.

Nghiến chặt răng, Baji cố gắng kìm nén tiếng nức nở đang trào dâng trong lồng ngực.

Hắn ghì chặt bức ảnh ấy vào lòng như thể đang ôm lấy Takemichi, ôm lấy một mảnh ký ức cuối cùng còn sót lại trong hắn"Michi... anh xin lỗi..."

Baji thì thầm, giọng nói khàn đặc vì nghẹn ngào.

Hắn xin lỗi vì bất cứ điều gì đã xảy ra, xin lỗi vì không thể bảo vệ được em trai, xin lỗi vì đã không thể níu giữ em lại.

Nỗi ân hận và tuyệt vọng ấy đã bủa vây lấy hắn đến cả đời cũng không thể vơi đi........."

Keisuke!

Con mau xuống ăn sáng đi, sắp muộn học rồi đấy!"

- Tiếng mẹ vọng lên lẫn trong tiếng lạch cạch của bát đĩa.Baji giật mình.

Như bừng tỉnh khỏi cơn mê, hắn chậm rãi đặt bức ảnh của Takemichi về lại vị trí cũ trên bàn.

Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào khuôn mặt tươi cười của em trai trong ảnh, dù nỗi đau trong lòng vẫn còn nguyên vẹn hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng nén lại những cảm xúc đang cuộn trào.

Trước khi quay lưng bước ra khỏi phòng, Baji khẽ cúi đầu như một lời chào, lời tạm biệt và cùng với một lời hứa hẹn thầm lặng của bản thân với khung ảnh đối diện"Anh đi đây, Michi." hắn thì thầm, giọng nói chỉ đủ để chính mình nghe thấy.

"Anh sẽ quay về sớm."

Khi Baji bước xuống nhà, bà mẹ đang loay hoay trong bếp liền quay lại.

Bà nhìn thấy con trai mình và thoáng giật mình.

Sắc mặt của Baji lúc này không thể giấu được sự mệt mỏi và nỗi buồn.Đôi mắt thâm quầng, hơi sưng húp, vành mắt đỏ hoe, cho thấy rõ một đêm mất ngủ hoặc một trận khóc thầm.

Gương mặt hắn tái nhợt, thiếu sức sống, không còn vẻ năng động, bất cần thường thấy.

Khuôn miệng hắn mím chặt, và dù Baji cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, một nỗi u uất vẫn hằn rõ trên từng nét mặt.

Hắn di chuyển chậm chạp hơn thường lệ, như thể gánh trên vai một sức nặng vô hình.Mẹ Ryoko dừng tay, ánh mắt xót xa nhìn con trai.

Bà đã quá quen thuộc với những biểu hiện này mỗi khi Takemichi được nhắc đến, hoặc khi Baji chìm trong suy nghĩ về đứa em trai mất tích.

Bà biết con mình lại vừa trải qua một đêm khó khăn, có lẽ là một cơn ác mộng về Takemichi."

Con không sao chứ, Keisuke?"

Bà hỏi nhẹ nhàng, giọng đầy lo lắng.Baji nghe vậy quay quay nhìn bà rồi đáp lại mẹ mình cho qua.

Nhưng khi vừa bước chân vào thì hành động tiếp theo của mẹ khiến hắn không khỏi bất ngờ, mẹ Ryoko đưa tay lên áp vào má hắn kéo xuống muốn con trai đối diện thẳng mặt với mình, nhìn thấy quầng thâm dưới mắt của hắn cô không khỏi đau lòng mà vô thức chạm nhẹ vào.Ryoko: "Con... lại gặp ác mộng nữa sao?"

Baji nghe thấy giọng điệu lo lắng của mẹ, và anh biết mẹ mình đã nhận ra điều gì đó không ổn.

Hắn cảm nhận được ánh mắt đầy quan ngại của bà đang đặt trên mình.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc đó, Baji không muốn đối diện với bất kỳ sự chất vấn hay cảm thông nào.

Nỗi đau về Takemichi là một gánh nặng quá lớn, quá riêng tư mà hắn không muốn ai khác chạm vào, kể cả người mẹ thân yêu của mình.Hắn cúi gằm mặt xuống lảng tránh đi ánh mắt của bà và vờ như không nghe thấy câu hỏi."

Con không sao đâu mẹ."

Baji đáp cụt lủn, giọng hơi khàn.Hắn bước nhanh về phía bàn ăn, kéo ghế ra và ngồi xuống, giả vờ tập trung vào bát cơm trước mặt.

Hắn bắt đầu dùng đũa khuấy loạn trong bát, cố tạo ra vẻ bận rộn để mẹ không hỏi thêm.Mẹ của Baji nhìn theo con trai, trái tim bà thắt lại.

Bà hiểu rõ sự lảng tránh này.

Đây không phải lần đầu tiên Baji làm vậy.

Kể từ khi Takemichi mất tích, Baji đã dựng lên một bức tường vô hình xung quanh mình, đặc biệt là khi nỗi buồn về em trai trỗi dậy.

Bà biết nếu bà tiếp tục hỏi, Baji sẽ chỉ càng khép mình hơn.Bà thở dài một tiếng thật khẽ, rồi quay lại với công việc của mình, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng gầy gò của con trai.

Bà chỉ có thể hy vọng rằng một ngày nào đó, Baji sẽ sẵn lòng chia sẻ gánh nặng trong lòng mình...."

Dạ... thưa mẹ con đi học!"

Sau khi ăn sáng, Baji vội vàng đi họcCánh cửa gỗ cũ kỹ kêu kẽo kẹt, mở ra một khe hẹp đủ để Baji lách người ra ngoài.

Hắn chưa kịp bước hẳn qua ngưỡng cửa, chỉ vừa thò một chân xuống bậc thềm ẩm ướt vì sương đêm.

Không khí buổi sáng sớm tháng Bảy ở Tokyo vẫn còn vương chút se lạnh phả vào mặt hắn.

Baji hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cảm nhận luồng khí mát lành xộc vào phổi, cố gắng tận hưởng chút bình yên hiếm hoi trước khi lao vào một ngày mới với đủ thứ phiền toái và ti tỷ những điều muốn làm vơi đám bạn..."

BAJI-SANNNNNNNN!"

Nhưng chưa kịp tận hưởng giây phút healing ấy thì đúng lúc đó, một âm thanh xé toạc sự tĩnh lặng, vang vọng từ phía cuối dãy hành lang.

"Hic lại nữa hả?

Tóc mình vừa chải sáng nay huhu..."

-Thâm Tâm Của Baji Lúc Này-

Giọng nói vang dội tràn đầy nội lực như một luồng điện bất ngờ truyền đến.

Nó không chỉ là một tiếng gọi đơn thuần; nó mang theo một sức mạnh nội tại tựa như một cơn gió vô hình nhưng mãnh liệt đến kỳ lạ.

Ngay lập tức, mái tóc đen dài, óng mượt của Baji vốn đang rũ xuống một cách tự nhiên bỗng dưng tung bay lên trong gió một cách mạnh mẽ.

Vài sợi tóc lòa xòa trước trán hắn bị hất ngược ra sau, vài sợi khác vương vít ngay trước mắt, che khuất tầm nhìn.

Chúng rủ nhau nhảy disco trong không khí như thể bị một lực lượng vô hình kéo mạnh.Baji nghe mà không khỏi rùng hết cả mình, đôi mắt nâu đỏ sắc lẹm đột ngột mở bừng.

Cơn buồn ngủ ban sáng hoàn toàn tan biến, thay vào đó là bộ dạng cam chịu với vẻ mặt ba phần mệt mỏi bảy phần bất lực như kiểu 'Tao quen rồi'...: "BAJI-SANNNNNNNN!

Chờ em với."

Cái giọng chói tai ấy vẫn còn vương vấn trong không khí lẫn vào lỗ tai của Baji, và ngay sau đó, một bóng người nhỏ nhắn của một nam sinh cấp hai nhưng đầy năng lượng xuất hiện ở dãy hành lang trung cư.Đó là Chifuyu, với mái tóc vàng nhạt óng ả tung bay theo từng bước chạy.

Cậu ta không đi bộ, mà đúng hơn là tung tăng chạy đến, hai tay vung vẩy theo nhịp bước, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

Chifuyu lao tới như một mũi tên, không hề để ý đến việc mình vừa phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng hay làm rối tung mái tóc của đàn anh."

Baji-san!

Em tới rồi!

Đi học thôi!"

Chifuyu dừng lại ngay trước mặt Baji, vẫn còn thở dốc, nhưng nụ cười tươi rói không hề tắt.Baji đứng đó, mái tóc vẫn còn hơi rối sau "cơn gió Chifuyu" vừa rồi.

Hắn nhìn thằng đàn em báo đời trước mặt mà khóe môi mỉm cười.

Đó không phải là một nụ cười ấm áp hay dịu dàng, mà là một nụ cười mang đầy vẻ tinh quái, pha lẫn chút "gian xảo" của một kẻ sắp ra tay.

Chifuyu nhà ta vì quá vui vẻ và hồn nhiên hoàn toàn không nhận ra rằng nguy hiểm đang cận kề.

Cậu vẫn đang luyên thuyên về việc hôm nay có bài kiểm tra khó nhằn hay có tin đồn về một băng nhóm mới ở trường bên.Và rồi, không một lời thông báo trước, không một dấu hiệu cảnh báo, Baji đột ngột giơ tay lên.

Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt rồi giáng thẳng một cú cốc rõ thốn lên đỉnh đầu Chifuyu.

Âm thanh "Cộp" vang lên khô khốc, đủ để người điếc cũng phải nghe thấy cảm nhận được lực đạo của cú đánh đó."

Áu!"

Chifuyu kêu lên một tiếng đau điếng, hai tay ôm chặt lấy đầu, khuôn mặt nhăn nhó như vừa ăn phải Wasabi."

Baji-san!

Anh làm cái gì vậy?!"_ Cậu ta lùi lại một bước, ánh mắt đầy vẻ oan ức nhìn đàn anh.Baji vẫn giữ nguyên nụ cười tinh quái trên môi, ánh mắt có chút hài lòng.

Hắn đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc lòa xòa của mình, giả vờ phủi bụi.

Và không quên thổi phồng bay lọn tóc còn lại trước mặt."

Con me may!

Mới sáng sớm đã đòi gào rú khác gì như con khỉ đột không?

Mày không muốn mọi người tận hưởng một ngày healing lại muốn cả xóm hoá điên chung với mày hay gì!?

Còn nữa...

Tóc tai tao mới chải chuốt sáng nay nhờ tiếng thót của mày mà nó thành ra thế này đấy C.H.I.F.U.Y.U......"

Hắn nói, rồi liếc mắt sang Chifuyu với ánh nhìn "TRÌU MẾN" cùng giọng điệu có chút trách móc mà liệt kê hết top những tội ác tày trời do tên đàn em báo đời này gây ra đến nỗi thủ phạm không thể chối cãi.Chifuyu vẫn ôm đầu, lẩm bẩm "Tóc tai gì chứ...", nhưng rồi cậu ta cũng hiểu ra "lý do" của cú cốc đầu.

Trong lúc vẫn đang ôm đầu rên rỉ, lẩm bẩm về mái tóc của Baji, thì ánh mắt cậu chợt lướt qua nắm đấm siết chặt của hắn.

Không, không phải cú cốc đầu vừa rồi, mà là một "cú đấm sấm sét" do chính thằng đàn anh này sáng tác đang từ từ giơ lên sẵn sàng đáp thẳng vào bản mặt mình.

Baji- hắn vẫn giữ nụ cười nửa vời, nhưng ánh mắt hắn hiện rõ ý định mở khóa "dạy dỗ" thêm cho thằng đàn em cứng đầu này.Phản xạ nhanh như chớp, có lẽ do các cụ độ hoặc do kinh nghiệm bị úp sọt không ít lần đến từ Baji, Chifuyu nhanh chóng lùi lại một bước rồi cơ thể nghiêng vội sang một bên.

Cú đấm của Baji sượt qua không khí, chỉ cách mũi cậu ta vài phân.

Tim Chifuyu đập thình thịch, một cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc sống lưng.

Cậu ta biết, nếu cú đấm đó mà trúng thì không chỉ đầu, mà cả khuôn mặt cậu ta cũng sẽ "nở hoa" đúng nghĩa đen."

Dừng!

Dừng lại, Baji-san!"

Chifuyu lắp bắp, hai tay vội vàng giơ lên đầu hàng.

Cậu ta không còn vẻ tươi rói ban nãy, thay vào đó là khuôn mặt tái mét vì sợ hãi, khiếp vía.

Không chần chừ thêm một giây nào, Chifuyu quỳ sụp xuống ngay tại chỗ, hai tay chắp lại trước ngực, cúi gập người xuống như một con nhộng, đúng kiểu "ngũ thể nhập địa" mà không cần ai nhắc nhở.Chifuyu: "Em xin lỗi!

Em xin lỗi mà Baji-san!

Em sai rồi!

Em không dám làm ồn nữa!

Em không dám làm rối tóc anh nữa đâu!

Em xin lỗi vì đã quấy rầy giây phút làm chill guy của anh, làm phiền hàng xóm láng giềng!

Em xin lỗi vì tất cả tội lỗi đã gây ra sáng nay!

Huhuhu..."

Chifuyu líu lo xin lỗi, mỗi từ một câu, dường như đang cố gắng liệt kê tất cả những tội trạng mình có thể nghĩ ra để tránh khỏi một trận đòn nữa.

Cậu ta còn không dám ngẩng đầu lên, chỉ chực chờ "phán quyết" của đại ca.Baji nhìn thằng đàn em đang quỳ lạy dưới chân mình, nụ cười trên môi càng giãn rộng hơn.

Hắn không nhịn được mà bật cười khà khà.

Hắn thích thú với màn "biểu diễn" này của Chifuyu."

Biết lỗi là tốt, tao không có thời gian đứng đây xem mày diễn tuồng."_ Baji chậm rãi nói, giọng điệu vẫn đầy vẻ trêu chọc."

đứng dậy đi thằng nhóc, không phải mày nói sáng nay có bài kiểm tra tiếng Nhật nữa à.

Không đi kẻo muộn bây giờ."

Chifuyu nghe thấy vậy thì mừng rỡ ra mặt mà thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bật dậy như lò xo, phủi phủi bụi bám trên quần áo.

Dù vẫn còn hơi rén, nhưng cậu ta biết mình đã thoát nạn.

Cậu ta định mở miệng than vãn thêm vài câu thì Baji- với ánh mắt tinh quái, chợt nheo lại, săm soi thằng đàn em từ đầu đến chân."

Khoan đã..."

Baji nhướn mày, giọng điệu kéo dài đầy vẻ nghi ngờ.

Hắn đưa tay gãi cằm, ánh mắt dừng lại trên mái tóc vàng của Chifuyu.

Hôm nay, mái tóc vàng nhạt kia không còn xuề xòa như mọi khi, mà được chải chuốt khá gọn gàng, thậm chí còn có vẻ hơi bóng bẩy.

Chiếc áo đồng phục cấp hai cũng được là phẳng phiu, không một nếp nhăn, và đôi giày thể thao trắng tinh không vương chút bụi bẩn."

Hôm nay mày tính đi thi hoa hậu à, Chifuyu?

Nhìn mày hôm nay khác hẳn mọi khi đấy.

Có chuyện gì mờ ám à?"_ Baji buông một câu trêu chọc, giọng điệu đầy vẻ châm biếm.

Hắn còn giả vờ đưa tay lên che miệng, cố nén tiếng cười.Chifuyu đỏ mặt, vội vàng xua tay.

"Đâu có!

Baji-san nói gì lạ vậy!"

Cậu ta lắp bắp, cố gắng che giấu đi sự ngượng ngùng trên mặt.

Nhưng rồi, như thể bị lời trêu chọc của Baji chọc trúng tim đen, Chifuyu khẽ hắng giọng, nhìn quanh quất như sợ ai đó nghe thấy, rồi hạ giọng thì thầm, khuôn mặt vẫn còn hơi ửng hồng."

Thì... thì trước mặt crush mình không nên lôi thôi lếch thếch...

Phải giữ hình tượng một chút chứ Baji-san..."

Câu nói của Chifuyu vừa dứt, Baji như bị sét đánh ngang tai.

Nụ cười tinh quái trên môi hắn bỗng cứng đờ.

Đôi mắt đen láy mở to hết cỡ, biểu cảm trên khuôn mặt từ trêu chọc chuyển sang sốc nặng.

Hắn đứng hình, không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Một thằng nhóc như Chifuyu, lúc nào cũng dính lấy hắn, lúc nào cũng chỉ biết đến đánh nhau và ăn vặt, lại có "crush" ư?

Và còn biết chải chuốt vì crush nữa chứ?!

Điều này nằm ngoài mọi dự đoán của Baji."

Cái... cái vẹo gì cơ?"

Baji lắp bắp, cố gắng tiêu hóa thông tin.

Hắn nhìn Chifuyu với ánh mắt đầy nghi ngờ, như thể đang nhìn một sinh vật lạ.Baji: "Là sao?

Mày giải thích giùm tao cái."

Chifuyu: "À...

ừm... thì... là...".................Baji: "Hả cái gì!?

M-mày với Mei-chan đi chơi với nhau?"

Chifuyu: "Ahihi!

Đúng rồi đó Baji-san :333"Như bị sét đánh ngang tai rồi lại giáng thêm phát nữa.

Khuôn mặt của Baji lúc này biến sắc từ ngạc nhiên sang bàng hoàng, hắn đéo thể tin vào tai mình rằng đàn em láo toét này dám sau lưng hắn hẹn hò với Mei- bạn gái của đám cốt cán Toman họ đây.

Lịt pẹ!

Thằng choá này được lắm..."

Đu me!

Mày tính hẹn hò với Mei à?

Mày tính sau lưng bọn tao ăn mảnh trước anh em hả thằng Chihuahua kia 💢"_ Hắn vẫn giữ chặt vai Chifuyu, ánh mắt vẫn tóe lửa, nhưng dần dần có vẻ dịu xuống một chút khi thấy đàn em mình gần như nôn ra đến nơi.Chifuyu: "Đau đau đau!

Đ-đại ca!

Em xin lỗi!

Em xin lỗi mà!

Ai da!!!"_ Bị lắc đến mức hoa mắt chóng mặt, cậu ta vội vàng túm lấy cánh tay Baji để giữ thăng bằng, giọng điệu đầy vẻ hối lỗi."

Em... em xin hứa là sẽ không có lần sau!

Với lại... với lại..."

Chifuyu hít một hơi thật sâu, nặn ra một ý tưởng trong lúc nguy cấp."

Nếu Baji-san cho phép, em sẽ rủ anh đi hẹn hò cùng với em!

Cả ba chúng ta sẽ đi!"

Lời đề nghị này khiến Baji khựng lại.

Hắn nheo mắt nhìn Chifuyu, suy nghĩ một lúc.

Một buổi hẹn hò tay ba?

Ý tưởng đó nghe có vẻ không tệ.

Hắn có thể vừa giám sát Chifuyu, vừa tận hưởng thời gian với Mei, lại còn có thể "giáo huấn" đàn em một thể.Cuối cùng, Baji thở hắt ra, buông tay khỏi vai Chifuyu."

Thôi được rồi.

Lần này tao tha cho mày.

Nhưng nhớ, nếu mày mà dám ăn mảnh một mình, mày biết hậu quả rồi đấy!"_ Hắn nói, kèm theo hành động giơ nắm đấm đe dọa Chifuyu.Chifuyu nghe vậy mà ngoan ngoãn gật đầu, lúc này giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta mừng rỡ, dù biết rằng buổi hẹn hò sắp tới sẽ không hề suôn sẻ....: "Chúng mày đứng đây làm cái quần què gì mà ồn ào thế?!"

Cả hai đứng giữa sân trất vấn lời qua tiếng lại mà không hề hay biết có một bóng người tay đưa lên chọc ngoáy tai hiên ngang đứng hóng drama.

Ryusei _ Thanh niên da trắng như milo, tóc trắng như mới tuổi 80 với vẻ mặt bất cần đời nhìn họ bằng ánh nhìn thương hại một lúc rồi đi tiếp..."

Êy Ryusei!

Hôm qua Mei nói có rủ cả mày đi chơi kìa, mày có đi không?"_ Chifuyu chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu ta lên tiếng nhắc nhở.Vừa bị chỉ điểm, Ryusei dừng lại quay sang với quả mặt khó ở, nhìn như đang khịa vậy thôi chứ chắc chắn nó sẽ múc bạn tại đây luôn.Ruysei: "Xin lỗi!

Tao không thích chơi chung với CHÓ!"_ Gằn giọng nhấn mạnh từ cuối như hàm ý rằng bạn gái của hai người không đáng để một thằng Ế như anh để tâm.Dứt lời, hai thanh niên nghe vậy không thể tin nổi, thằng bạn thân trước mặt mọi hôm không thèm đếm xỉa vậy mà không ngần ngại dám đứng trước mặt giở giọng khinh miệt nhắm thẳng đến cô bạn gái đáng yêu của họ."

S...

Sao mày lại nói thế với Mei-chan !

Em ấy có làm gì mày đâu mà mày lại đối xử như vậy!?"_ Baji tức giận lên tiếng bất bình thay cho cô bạn gái của mình.Ryusei nghe vậy mà không khỏi ngán ngẩm, anh ta đã tỏ rõ thái độ như vậy từ lâu rồi mà hai thằng bạn đéo quan tâm vẫn hỏi đi hỏi lại mấy cái lời cũ rích nghe mà mòn hết cả tại.

Trong sạch này, anh nghe xong đã bất lực không thể nói gì hơn...Ruysei: "Mày... muốn biết lí do thật sao?"_ cười khẩy hỏi.Chifuyu: "Ừ!"

Ryusei: "Muốn biết thì đi hỏi cô bạn gái đáng yêu của chúng mày đi nhé!

Tao cạn ngôn với chúng mày rồi."

Và rồi, Ryusei quay gót rời đi, bỏ mặc hai thằng bạn phía sau mà gào thét đến lòi bản họng không thèm đếm xỉa đến.

Ở lại giải thích với họ làm gì, khác đéo nào đứng đó nghe chúng nó song ca bài thao túng tâm trí đến nhức đầu, thà lên lớp ngủ còn sướng hơn.

Lí do Ryusei ghét Mei từ cái nhìn đầu tiên

Ryusei nhớ đến, ngày đầu gặp gỡ, trong khi đang ngủ ngon vờ cờ lờ thì có tên đàn em từ ngoài cửa xông tới đưa cho anh một lá thư của ai đó gửi cho anh.

Tò mò, Ryusei mở ra xem thấy trong bức thư đó có ghi..."

Hẹn anh ở sau trường chiều nay~, em có chuyện muốn nói với anh~ ♥️"Ryusei sau khi đã xem rồi nhìn lá thư ấy với con mắt đánh giáNhìn cái lá thư ấy anh chỉ nở một nụ cười MÉO MÓ đến mắc cừi, cái nét chữ nói thật là rất giống cái nết của một con CÁ SẤU, nhưng người ta cất công gửi cho rồi thì anh đành lát xách mông tới địa điểm đúng hẹn.À...Đúng như đã hẹn, chiều nay Ryusei tới đúng điểm hẹn.

Đập vào mắt anh là hình ảnh của một nữ sinh trông rất dễ thương nhưng nó sẽ phù hợp hơn nếu con nhỏ kia không tập tành làm dance nhảy disco trên nền nhạc remix.

Ryusei đứng xa đã xem rồi nhìn cô gái ấy bằng nửa con mắt, bất lực anh đi tới chỗ cô ta với giọng nhắc nhở...."

Dạ con chào mẹ!

Mẹ kêu con tới đây chỉ để ngắm mẹ làm racing girl hả hay gì!?"

Nói rồi, nữ sinh đó ôm mặt nhục nhã rồi nhanh chóng chỉnh lại tác phong của bản thân.

Không để Ryusei chờ lâu, vài phút sau, con nhỏ kia bước đến mặt đối mặt với anh rồi dùng giọng dẹo chảy nước kia nói:Mei: "Em chào anh~!"

Ryusei: "..."

Mei: "Em là Shimizu Mei~ !"

Ryusei: "..."

Mei: "Thật ra vài ngày trước đó em đã bắt đầu thích anh rồi!

Liệu anh có thể làm người yêu em không~?"

Ruysei: "Lí do đi gái?"

Mei: "Tại trong những người con trai ở đây, em thấy anh hợp gu của em nhất nên em thích thôi~"Ruysei: "nhưng mà cưng đây đéo hợp gu anh tí nào hết á"Mei: "Hả?

Nhưng em chấm anh rồi mà~ anh phải iu em chứ~"Nghe mấy cái lời nói ngốc's nghếch's ấy của đối phương, Ryusei không khỏi tức trong lòng, ước chỉ muốn chạy ra một nơi nào rất xa để tránh khỏi sự ô nhiễm âm thanh mà Mei thốt raCon me no!

Bà làm như thằng nào thằng nấy thấy gái cũng sĩ với bà lắm!

Đù má, nói như đấm vào tai ý!

Ngậm cái mỏ vịt kia cho trời nó thở giùm tôi cái đi bà dà!!!!Sau khi bắn rap trong lòng, Ryusei bỏ qua lời đàm tiếu qua loa linh tinh của Mei mà quay gót rời đi.

Nhưng ngay sau đó chợt nghĩ ra điều gì trong đầu, anh dừng chân để lại cho cô ả một lời nhắn khiến cả trường nghe rồi tự giác câm nín..."

Tao không thích mày, mày biến mẹ mày đi, đỡ ngứa mắt"Nói xong, anh bước đi bỏ lại Mei- một cô gái đang tức nghiến răng và cùng với một màn trả thù sắp tới dành tặng cho mình lúc nào không hay...Sau ngày đó, thấy đối tượng không chịu đáp lại lời tỏ tình của mình, Mei lập tức đăng bài phốt anh lên mạng với caption như chọc mù lòng người..."

Thứ đàn ông bội bạc như này mọi người không nên yêu"À....

Anh có cay không?Ryusei: CóAnh có làm gì được không?Ryusei: Không :___)Vài ngày sau khi bị phốt ngập mặt, Ryusei nghe tin Mei có ý định cướp bạn trai của em họ anh, mà ả ta Không chỉ cướp người bình thường mà chuyển sang cướp công khai luôn.

Anh được nghe cô em họ kể với nét mặt Sầm xì và u tốiĐã cay còn chớHôm trước, cặp tình nhân tới quán trà sữa để nghỉ chân.

Họ ngồi xuống và nói chuyện với nhau, nhưng đâu ngờ bạn trai của cô đã lọt vào mắt xanh của một con trà xanh bốc mùi nào đó ở đây.

Mei- như vớ được vàng, không nghĩ nhiều mà lao đến chỗ họ cố tình đổ cốc trà sữa vị trà xanh vào người cô em họ.

Ả ta làm xong nhưng không thèm xin lỗi, ngược lại còn cố tình khiêu khích cô:Mei: "Thứ trà xanh bốc mùi như cô sao mà xứng đứng cạnh với người của em~"Ừm cũng ngầu đấy 🙂))Nhưng theo định luật Murphy, khi một chuyện xảy ra thì nó sẽ diễn biến theo một chiều hướng TỒI TỆ nhất.

Cô em họ nghe xong không ngần ngại tặng cho ả một chuyến vào viện 1 tháng.

Sau ngày đó thì Mei không dám đụng tới thằng người yêu của cô nữa.Thay vào đó thì Mei quay về với mục tiêu..Tán đổ Satou Ryusei...Mei: "RYUSEI-KUN~"Ruysei: VÃI LÌ-Ryusei vừa tới trước cửa lớp chưa kịp phòng bị thì anh bị một thứ sinh vật nào đó chạy đến chỗ mình, một cảm giác báo động tức thì đang dâng lên trong lòng.

Anh đã lường trước được điều này, nhưng thế đéo nào người kia chạy kiểu mẹ gì mà nhanh thế khiến anh khiếp vía.Hú hồn vãi chưởng, Ryusei như né tà mà lập tức né sang một bên."

Á!!!!"

Mei đang lao tới với nụ cười toả nắng bất ngờ mất đà do vô tình dẵm phải vỏ chuối nhờ phước ai đó ban tặng.

Ả ta trượt chân, loạng choạng rồi ngã sấp mặt xuống nền gạch men của hành lang đến độ tạo ra một tiếng động lớn khiến cả lớp chú ý đến.*Rầm*Ngay lập tức, vài cậu nam sinh trong lớp thấy vậy nhanh chóng chạy đến.

Họ vờ vịt đỡ Mei dậy, lo lắng hỏi han đủ các kiểu con đà điểu."

Ê Ryusei!

Mày lỡ lòng nào lại làm con nhà người ta ngã sấp mặt vậy?

Người ta íu đúi mong manh như thế mà~ "_ tên nam sinh kia nói rồi lấy chiếc khăn giấy từ trong nhà vệ sinh giả vờ chấm nước mắt thể hiện sự đau lòngRuysei: "Mày thích nó?"

Nam sinh: "À- Dĩ nhiên là không rồi~" Lật mặt nhanh như lật bánh tráng, tên kia cùng cả đám nhanh chóng thả Mei một phát bộp xuống nền gạch hành lang lần hai.Sau hành động vừa rồi.

Mei, với khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cùng đôi mắt ngấn nước khéo léo bắt đầu đóng vai một nữ chính đáng thương.

Cô ta bắt đầu khóc thút thít, giả vờ nức nở, giọng điệu nghẹn ngào đầy ai oán.Mei: "Hức... hức... sao mọi người lại làm vậy với mình chứ... hức... hức... hức...

Ryusei-kun... sao anh lại... lại tránh né em như vậy... anh ghét em đến vậy sao...?"

Ryusei với cả bọn đứng đó, hoàn toàn hoang mang trước màn kịch "đỉnh cao" vừa diễn ra trước mắt, người anh em lúc này không thể tin vào những gì mình đang chứng kiến.

Sự khó hiểu và bất ngờ lên đến đỉnh điểm, ngày hôm nay anh ở đây mở đầu thốt ra bằng một cụm từ "What the fuck!?"

Từ màn pha né tránh đơn thuần tôi bỗng trở thành phản diện lúc nào không hay 🙂))Và ngay lúc này đây, Baji và Chifuyu đứng hình khi chứng kiến toàn bộ chuyện bạn gái họ bị BẮT NẠT đến ĐÁNG THƯƠNG, tức giận bùng lên đi đến chỉ trích Ryusei"Cái quái gì thế này!

Sao mày lại làm thế với Mei-chan HẢ!!?" _ Chifuyu gầm lên trách mắng RyuseiRyusei: "Tao có làm gì nó đâu?

Nãy giờ tao vẫn chưa đụng đến sợi lông nào của cô NGƯỜI IU của bọn mày nha!!!"

Chifuyu: "Thế sao em ấy lại khóc!!?"

Ruysei: "Nó bị trượt vỏ chuối!!!"

Chifuyu nghe vậy, câm nín tại chỗ.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào cái vỏ chuối vàng ươm nằm sõng soài trên nền gạch, rồi lại nhìn Ryusei với vẻ mặt đéo thể tin nổi hơn.Đúng là vỏ chuối bản limited!

Thằng choá nào ăn xong vứt lung ta lung tung để bạn gái đáng iu của cậu lại bị thương như thế này?!

Moẹ ý thức như con ruồi!

Cậu ta thề nếu mà gặp được thì không nghĩ nhiều sẽ ném tên đó vào thùng rác của lớp cho chừa thói sống chó chết tiệt này.Baji vốn tính lóng như kem không chịu tin lời giải thích ảo ma Uchiha itachi như này.

Vốn có mắt cũng như mù, hắn lao tới túm chặt cổ áo Ryusei, gằn giọng:Baji: "Mày đừng có mà xạo lìn!

Rõ ràng chính mắt tao nhìn thấy mày đẩy em ấy xuống mà."

Ryusei: "Ủa vãi?

Mắt mày có bị mù không?

Tay tao đút túi quần suốt sáng thì đẩy nhỏ này kiểu gì?"_ Anh đơ người trước sự vô's lý's này của thằng bạnBaji: "T...

Tao không cầm biết!

Bố mày chỉ cần biết là mày khiến em ấy khóc là mày chít chát rồi đấy"_ Trong cơn giận, Baji nói đến nỗi rối loạn ngôn ngữChifuyu: "Baji-san!

Là 'Chết chắc' chứ không phải là 'Chít chát'!

" _ Cậu ta lập tức chen vào sửa lại lời cho Baji một cách nghiêm túc, dù tình không được hợp lý cho lắm...Baji: "Chậc....

Mày im đi!

đây không phải lúc!" _ Hắn quay phắt sang nhìn tên đàn em mà mặt nhăn nhóBaji cay cú dell cãi được liền lao tới giáng cho Ryusei một cú đấm sấm sét nhưng anh đã tránh được và Baji vô tình kéo cả Chifuyu cùng ngã xuống....*RẦM* Baji+Chifuyu: //ngất tạm thời//Cả lớp + Ruysei: HEADSHOT!!!*RENG...

RENG...

RENG...*Trong khi mọi người đang đứng hóng drama thì tiếng chuông vào lớp vang lên báo hiệu cho tiết học sắp bắt đầu.

Mọi người ai cũng rủ nhau vào lớp học trừ hai thanh niên đang ngất tạm thời và một cô nữ sinh bên cạnh với khuôn mặt tức đỏ ngầu.

Mei: "Chậc...má nó..."

Mei lúc nãy vẫn còn diễn vai đáng thương giờ đứng dậy dậm chân bỏ đi và không quên xách Baji và Chifuyu về lớp.Ryusei đứng đó, nhếch mép cười một cách khinh bỉ.

Anh ta đưa tay lên, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ "ngu si", đủ để hai con người đang bất tỉnh có thể nhìn thấy.Baji và Chifuyu nheo mắt tỉnh lại ngay lập tức không khỏi sững người.

Baji muốn quay lại đấm cho Ryusei một trận, nhưng tiếng chuông vẫn vang lên inh ỏi.

Cả hai chỉ biết nuốt cục tức vào trong, đành bất lực bị xách đi mà không thể làm được gì hơn...........>>> To be continued

Ngày sửa: 9/8/2025
 
Back
Top Bottom