Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ánh Chân

Ánh Chân
Chương 20: Chương 20



Ta vừa khuấy trứng vừa đáp:

“Biết rồi, sau bữa trưa sẽ cho người đưa qua.”

“Cô nương Ánh Chân, Chiêu tài nhân mời cô rảnh rỗi ghé qua chuyện trò một chút.”

Ta hạ d.a.o thoăn thoắt, trong nháy mắt cuộng rau diếp biến thành từng sợi xanh mướt:

“Phiền chuyển lời giúp ta, Ngự Thiện Phòng bận rộn không rời tay được, bảo Chiêu tài nhân hôm nay đừng đợi nữa.”

Chưa dứt lời, bên ngoài Ngự Thiện Phòng đột nhiên vang lên tiếng gọi.

“Ánh Chân, Ánh Chân!”

Ta ngẩng lên, thấy Trương Duyệt Kiều đang vội vã vẫy tay về phía ta.

Kinh ngạc chưa kịp tan, trong lòng đã thầm hiểu: nếu không phải chuyện cấp bách, nàng tuyệt đối sẽ không đến tìm ta ngay trước bữa trưa.

Lòng ta chợt lạnh, vội giao việc còn dang dở cho người khác, bước nhanh về phía nàng.

Vừa đến gần, nàng đã nắm chặt lấy tay ta.

Lòng bàn tay nàng đẫm mồ hôi, lực siết rất mạnh, khiến cánh tay ta đau nhói.

Trương Duyệt Kiều ghé sát bên tai ta, thì thầm:

“Lâm Tuyết Hằng xảy ra chuyện rồi.”

31

Lâm Tuyết Hằng từ nửa năm trước đã được phong làm Mỹ nhân, là tú nữ được sủng ái nhất trong đợt tuyển tú năm nay.

Hai tháng trước nàng lại được thăng một bậc, trở thành Tuyết Tiệp Dư, chuyển vào ở tại Cảnh Phúc điện.

Trương Duyệt Kiều bất ngờ vội vã chạy đến tìm ta, lúc ấy ta cũng không đoán nổi là đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ khi tới Cảnh Phúc điện, ta mới trông thấy Lâm Tuyết Hằng đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ta lo lắng đặt tay lên trán nàng, lạnh toát và lấm tấm mồ hôi lạnh.

Lâm Tuyết Hằng cố gắng nở một nụ cười gượng, giọng nói khàn khàn:

“Không sao… hiện tại chưa phải việc lớn.

“Chỉ là vừa rồi dùng thuốc gây nôn, nên bây giờ thân thể có phần suy nhược.”

Trương Duyệt Kiều đảo mắt nhìn khắp một lượt, trong điện ngoài thị nữ thân cận mà Tuyết Hằng mang từ nhà mẹ đẻ theo thì không còn ai khác.

Lúc này nàng mới khẽ nói:

“Sau khi Tuyết Hằng tỷ được phong làm Tiệp Dư thì rất ít khi ra ngoài, nửa tháng nay đây là lần đầu muội đến thăm.

“Tỷ ấy giữ muội lại dùng cơm… Mà tổ tiên nhà muội vốn là danh y, muội cũng biết chút ít, vừa ăn một miếng liền phát hiện có điều không ổn.”

Trương Duyệt Kiều liếc nhìn Tuyết Hằng, nàng yếu ớt tiếp lời:

“Ta đã có thai được hai tháng, nhưng Tiểu Kiều nói, trong cơm hôm nay có chứa nghệ tây.”

Trương Duyệt Kiều cau mày đầy lo lắng:

“Hàm lượng rất thấp, vị cũng khó nhận ra, nhưng nếu ăn lâu dài, chưa đầy ba tháng sẽ sẩy thai!”

Lòng ta chấn động, lập tức hiểu rõ, chuyện này không phải việc mà chúng ta có thể tùy tiện xử lý.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lâm Tuyết Hằng nắm lấy tay ta, siết chặt:

“Ánh Chân, muội đừng sợ. Việc này ta đã cho người bẩm báo lên Hoàng thượng rồi.

“Chỉ là trong cung âm u hiểm ác, những người trong tiểu trù phòng do Hoàng thượng phái tới, ta không thể hoàn toàn tín nhiệm. Ngoài muội ra, ta thật sự không biết còn ai để tin tưởng nữa.”

Ta chưa vội đáp ứng, mà trước tiên hỏi:

“Thái y đã xem qua chưa? Thân thể tỷ thế nào?”

Nàng khẽ lắc đầu:

“Thái y nói ta thể chất hàn, khí huyết yếu, may mà dùng nghệ tây chưa lâu nên chưa ảnh hưởng đến thai nhi.”

“Vậy… tỷ có nghi ngờ ai không?”

Sắc mặt Lâm Tuyết Hằng thoáng lướt một tia lạnh lẽo:

“Kể từ khi Thái y chẩn ra ta mang thai, Hoàng thượng liền thăng vị cho ta, còn nói chờ qua ba tháng thai ổn định sẽ chính thức ban bố tin vui trong cung.

“Ta vốn đã yên ổn an thai được hai tháng. Nhưng nửa tháng trước... đúng là ngày Nhu Phi được giải cấm.”

Vừa nghe đến Nhu Phi, lòng ta liền thoáng động, nhớ lại những gì Yêu Tiệp Dư từng nói với ta.

Nghĩ đến việc Nhu Phi bị cấm túc suốt hai tháng, quả thật khoảng thời gian đó nàng không thể can thiệp vào hậu cung, cũng vì thế mà Tuyết Hằng mới có thể an ổn nuôi thai suốt thời gian ấy.

Lòng ta lúc này tràn ngập do dự.

Hiện tại ta ở trong cung, tuy có vẻ như được sủng ái, nhưng kỳ thực không có ai thật sự chống lưng.

Nếu bất cẩn mà đối đầu với Nhu Phi, chưa chắc ta có thể thắng. Lỡ sơ suất một bước, e rằng chính bản thân cũng bị cuốn vào vũng bùn.

Nhưng Lâm Tuyết Hằng là bằng hữu của ta. Khi xưa ta bị nhốt trong Thận Hình Ty, nàng cùng Tiểu Kiều không ngại liên lụy mà đến thăm.

Áo choàng lông thỏ ngày ấy, vẫn còn vẹn nguyên ấm áp trong lòng ta, khiến ta không thể nói ra lời nào để giữ mình tránh họa.

Cuối cùng, ta đã hạ quyết tâm, âm thầm siết chặt lòng bàn tay, nhẹ giọng hồi đáp:

“Nhận kỳ vọng của tỷ, ta quyết không phụ lòng phó thác.”

32

Tối hôm đó, ta nghe nói Hoàng thượng nổi giận lôi đình tại Cảnh Phúc điện. Sang ngày hôm sau, tin Lâm Tuyết Hằng có thai liền được lan truyền khắp hậu cung.

Theo lệ thường, Hoàng hậu sai người đưa thuốc bổ, các cung cũng nối đuôi nhau mang lễ vật đến chúc mừng.

Chỉ riêng cung của Nhu Phi là mãi chẳng thấy động tĩnh gì.

Lâm Tuyết Hằng khẽ hừ lạnh một tiếng:

“Giờ thì đến giả vờ cũng không thèm nữa sao?”
 
Ánh Chân
Chương 21: Chương 21



Trương Duyệt Kiều khẽ khẩy mấy cọng trúc văn trên bệ cửa sổ, cười nhạt nói:

“Mấy tai mắt nàng ta cài trong Cảnh Phúc điện đều bị Hoàng thượng nhổ sạch rồi, giờ chắc đang tức đến sôi gan mất thôi.”

“Lại đây, uống vài ngụm rượu nếp cho dịu nóng.”

Ta thử độ ấm của bát sứ, thấy vừa miệng mới đưa cho Lâm Tuyết Hằng.

Trương Duyệt Kiều nhìn ta bằng ánh mắt thèm thuồng:

“Ánh Chân, muội cũng muốn.”

Ta phì cười:

“Đây là thực đơn nhạt thanh nhẹ ta chuẩn bị riêng cho Tuyết Hằng tỷ đấy, muội chịu nổi không?”

Trương Duyệt Kiều xưa nay mê mẩn những món đậm đà nặng vị, mà hôm nay mọi thứ đều nhạt nhẽo, ngoài chút dầu muối thì hầu như không nêm nếm gì thêm.

Nàng do dự:

“Nhưng là tỷ làm... thì nhất định món nào cũng ngon cả.”

Nói xong, nước bọt như muốn rơi ra đến nơi.

Ta và Lâm Tuyết Hằng đưa mắt nhìn nhau, rồi bật cười thành tiếng.

Ta lấy đũa, chia phần cho hai người, vừa gắp vừa giới thiệu từng món:

“Hôm nay món khai vị là rượu nếp bánh trôi, đã ướp lạnh trong giếng, ăn trước bữa chính vừa mát lại giúp khai vị.

“Món đầu tiên là dưa chuột trộn dấm đập giập – dưa tính mát, giúp thanh nhiệt, giải thử, tiêu sưng lợi tiểu. Ta chọn loại dưa vừa chín tới, ăn vào giòn rụm tươi ngon.”

Ta gắp một đũa cho Lâm Tuyết Hằng:

“Tỷ cứ yên tâm mà ăn, tỏi ta cho rất ít, không để lại mùi đâu.

“Món thứ hai là giò heo Đông Pha – vốn là món béo ngậy dễ ngán, nhưng ta điều chỉnh nguyên liệu, thêm giấm bớt đường, ăn vào lại có vị chua thanh lạ miệng.”

Ta vừa kể, hai nàng đã vừa ăn vừa giành giật nhau như hai đứa trẻ đói bụng.

Lâm Tuyết Hằng trừng mắt:

“Trương Duyệt Kiều, muội còn giành nữa, ta đuổi muội ra ngoài bây giờ!”

Trương Duyệt Kiều hừ nhẹ:

“Tỷ cứ thử đuổi xem! Ta mà ôm luôn Ánh Chân tỷ đi, tỷ cũng chẳng còn đồ ăn đâu!”

Ta dở khóc dở cười, vội mở nắp thố canh để dẹp yên chiến sự bằng mỹ vị.

“Món canh hôm nay là canh sườn bí đao. Sườn ta đã hầm kỹ, tinh chất trong xương đều tan vào nước, thơm ngọt dịu nhẹ, mau nếm thử xem.”

Một cung nữ lanh lợi đứng bên cạnh liền múc canh cho cả ba.

Lát bí đao xanh trắng đan xen, như ngọc tốt mài ra, còn sườn thì mềm rục, đũa chạm vào đã rời xương, thịt thơm béo ngậy.

Lâm Tuyết Hằng vừa húp một ngụm đã khẽ thở dài cảm khái:

“Ánh Chân, nếu ta là nam tử, nhất định sẽ cưới muội về làm thê tử, chỉ để ngày ngày nấu cơm cho ta.”

Trương Duyệt Kiều lúc này đã chẳng hơi đâu đấu khẩu nữa, chỉ cắm đầu múc canh, từng thìa từng thìa nối tiếp không dứt.

Món cuối cùng là cơm hấp lá sen – cơm trắng dẻo được gói trong lá sen đem chưng chín, từng hạt tách rời, thơm nức mùi lá, điểm xuyết vài hạt cà rốt đỏ tươi và đậu xanh biếc, trông như ngọc quý xen lẫn, đẹp đến mức tưởng chừng do trời đất gọt đẽo.

Lâm Tuyết Hằng nhìn một bàn đầy món ăn, bỗng buông tiếng thở dài:

“Muội nói xem, cái tường đỏ cung đình này, rốt cuộc là phúc hay họa?

“Dân ngoài kia, mỗi ngày đều lo miếng cơm manh áo. Trời không đẹp, bán buôn ế ẩm, liền mấy ngày chẳng dám ăn thịt uống rượu.

“Còn trong cung, sơn hào hải vị, yến sào nhung hươu, đều dễ như trở bàn tay. Nhưng ăn vào lại chẳng yên tâm, vì chẳng rõ trong chén cơm này liệu có tẩm độc tâm người hay không...”

Có lẽ nữ nhân mang thai dễ sầu muộn, lúc ấy chân mày nàng khẽ nhíu lại, như muốn rơi lệ.

Thật ra ta cũng chẳng hiểu mấy đạo lý cao siêu gì, chỉ biết nghĩ sao nói vậy.

Ta trầm ngâm rồi lên tiếng:

“Dù trong hay ngoài cung, cũng đều là con người mà thôi. Dân thường ăn ngon thì vui, quý nhân ăn ngon cũng là niềm vui.”

Ta chỉ tay lên mâm đầy món ngon màu sắc rực rỡ, mỉm cười:

“Tỷ xem—giò heo Đông Pha, dưa chuột trộn dấm, bánh trôi rượu nếp lăn trong mè. Chén bạc chẳng đựng được hưng vong thế cuộc, muôn đời muôn kiếp cũng chỉ có một ấm trà.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thôi thì, lòng thảnh thơi một chút, thế gian này có việc gì to tát bằng hai chữ 'ăn ngon' chứ?

“Nào—ăn thôi!”

33

Cứ như vậy, ta đã nấu cơm cho Lâm Tuyết Hằng suốt hơn hai tháng.

Khi đầu thu vừa chớm, bụng nàng đã lộ rõ mang thai.

Không khí trong cung dần trở nên vi diệu, nhất là từ sau khi Nhu Phi bị cấm túc, số lần Hoàng thượng đến chỗ nàng cũng rõ ràng ít hẳn.

Ta đang bận rộn chuẩn bị món mới mà Thái hậu đích thân điểm danh yêu cầu thì Tĩnh cô cô bước vào:

“Ánh Chân, lại đây một chút.”

Ta bước tới theo lời, bà hạ giọng thì thầm:

“Vương gia nói có chuyện muốn gặp con, hiện tại có tiện không?”

Vương gia Phó Hoài Tự?

Từ khi Thái hậu hồi cung, Phó Hoài Tự thường xuyên lui tới trong cung.

Hơn nữa, Thái hậu lại yêu thích những món ăn do ta làm, mười lần thì đến năm sáu lần đều do chính Phó Hoài Tự tự mình đến lấy.

Cái tần suất xuất hiện trong Ngự Thiện Phòng của hắn, đúng là không khác gì người trong biên chế.

Chỉ là lúc này, hắn tìm ta làm gì?

Nghĩ nhiều cũng vô ích, ta liền đáp:

“Tiện ạ, Tĩnh cô cô dẫn đường đi.”

Men theo lối nhỏ quanh co khúc khuỷu, đến một nơi vắng vẻ không người, sau giả sơn có một vị vương gia mặc cẩm bào, đội ngọc quan đang đứng sẵn.

“Ánh Chân cô nương.”

Hắn mỉm cười khẽ gật đầu chào.

“Tham kiến vương—”

Ánh mắt không tán đồng của Phó Hoài Tự khiến ta nuốt lại hai chữ cuối, chỉ đành nhoẻn miệng cười:

“Phù Phong.”
 
Ánh Chân
Chương 22: Chương 22



Phó Hoài Tự bước đến gần, khóe mày đuôi mắt đều mang ý cười:

“Nghe Tĩnh cô cô nói cô gặp ai cũng miệng ngọt như mật, luôn cười trước ba phần.

“Chỉ là không hiểu vì sao gặp ta thì lúc nào cũng khách khí như thế, chẳng phải chúng ta cũng quen nhau từ lâu rồi sao?”

Trong lòng ta thầm nhủ, cái kiểu gần gũi bất ngờ này thật khó chịu. Nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn đáp lời:

“Phù Phong là Phù Phong, người khác là người khác.”

“Tĩnh cô cô nói quả không sai.”

Phó Hoài Tự trầm ngâm chốc lát, hạ giọng nói:

“Cô quả thực rất biết dỗ người.”



Chưa đợi ta hỏi thêm, hắn đã vào ngay chính sự:

“Hôm nay tìm cô, thực ra là có chuyện muốn nói.

“Vốn dĩ việc trong cung ta không tiện can dự, nhưng chuyện này ta thật sự không yên lòng.”

Phó Hoài Tự hạ giọng:

“Gần đây trong triều có không ít người dâng tấu hạch tội Phương Minh Thế, hoàng huynh cũng có phần bất mãn với ông ta.”

Phương Minh Thế… chính là phụ thân của Nhu Phi.

Hắn mơ hồ nói tiếp:

“Hiện nay Nhu Phi ở trong cung thì thất sủng, ngoài triều thì phụ thân gặp họa, thế cục trong ngoài đều lung lay.

“Cô lại gần gũi với Tuyết Tiệp Dư, trước đây còn từng có xung đột với nàng ta... phải cẩn thận hơn một chút.”

Ta trầm ngâm suy nghĩ, rồi gật đầu.

Phụ thân trong triều bị luận tội, bản thân trong cung thất sủng, chẳng khó để đoán Nhu Phi có thể sẽ làm điều gì đó liều lĩnh.

Và người đầu tiên nàng nhắm đến... chỉ sợ chính là Lâm Tuyết Hằng.

Phó Hoài Tự đưa cho ta một chiếc lệnh bài:

“Đây là lệnh bài của Hoài thân vương, trong cung tuy không có đại quyền, nhưng cũng đủ để sai khiến vài người.

“Nếu có chuyện gì xảy ra, Tĩnh cô cô sẽ lập tức báo cho ta.

“Nếu đến cả Tĩnh cô cô cũng không biết được, thì cô hãy dùng lệnh bài này, tìm người đưa tin cho ta.”

Hắn nhìn ta, giọng nói dịu dàng:

“Bảo trọng, Ánh Chân.”

Một cảm giác ấm áp dịu dàng len lỏi trong tim, ta khẽ mỉm cười.

“Đa tạ ngài, Phù Phong.”

Dù phía trước có giông tố bão bùng, chỉ cần biết rằng phía sau luôn có người vì ta mà vững vàng chống đỡ — ta, sẽ chẳng còn sợ hãi gì nữa.

34

“Thôi Ánh Chân ở đâu?”

Bên ngoài Ngự Thiện Phòng đột nhiên vang lên tiếng quát giận dữ, trong âm thanh hỗn loạn ấy, tiếng áo giáp va chạm ngày càng tiến đến gần.

Ta ngẩng đầu khỏi hơi nước bốc lên từ xửng hấp, chỉ thấy vị thủ lĩnh Cấm quân với vẻ mặt lạnh như sương, ra hiệu cho thuộc hạ:

“Bắt đi.”

Hai tên Cấm quân lập tức bước tới, không nói một lời liền khóa chặt cánh tay ta, thô bạo vặn ngược ra sau.

Ta đau đến bật ra một tiếng rên khẽ:

“Đại nhân, đây là ý gì?”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Thánh thượng có chỉ, áp giải đi thẩm tra.”

Bên cạnh, Song Chi đã bị dọa đến ngây người, song vẫn run rẩy nói với giọng đau lòng:

“Các vị đại nhân, xin nhẹ tay... Nhất định là có điều hiểu lầm.”

Nhưng bọn họ hoàn toàn không thèm để tâm, thủ lĩnh khẽ gật đầu, cả nhóm liền nhanh như gió ép ta rời khỏi Ngự Thiện Phòng.

Khi bị Cấm quân đưa đến cung của Nhu Phi, trong điện lặng như tờ.

Ta bị đẩy ngã mạnh xuống đất, vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Nhu Phi.

Ta xoa cổ tay đau nhức, ánh mắt nhìn nàng lạnh lẽo:

“Nhu Phi nương nương dám vượt mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu, điều Cấm quân bắt người, chẳng sợ bị trách tội sao?”

Nàng che miệng cười khúc khích:

“Bổn cung nào dám vượt mặt Thánh thượng, chỉ là muốn thay người giải ưu phiền mà thôi.

“Nghe nói hôm nay Cảnh Phúc điện của Tuyết Tiệp Dư náo nhiệt lắm, m.á.u chảy thành thau, Hoàng thượng lòng lo như lửa đốt, đang ở đó trấn an.”

Nói đến chuyện Hoàng thượng đang ở bên Cảnh Phúc điện, giọng Nhu Phi bỗng chùng xuống.

Lâm Tuyết Hằng gặp chuyện rồi?

Lòng ta chợt trùng xuống, sắc mặt cũng lập tức căng thẳng.

Nhu Phi bật cười, nói tiếp:

“Các ngươi tình thâm nghĩa trọng thật, nào ngờ Lâm Tuyết Hằng trước khi hôn mê lại nắm lấy tay Hoàng thượng mà nói, chính ngươi đứng sau mưu hại nàng.”

Không thể nào!

Ta mím môi thật chặt, im lặng không nói một lời.

Ta không đáp, Nhu Phi dường như cũng thấy mất hứng.

Nàng phất tay, mấy mụ ma ma to khỏe lập tức tiến lên đè chặt ta xuống.

“Thôi Ánh Chân ơi Thôi Ánh Chân, ngươi nói ngươi làm thế để làm gì?

“Trước đây thân thiết với Dư Linh, kết quả nàng ta chếc rồi. Bây giờ lại gần gũi với Lâm Tuyết Hằng, nàng ta cũng gặp chuyện.

“Ngươi mà sớm sớm rời cung thì có phải đã chẳng vướng vào mắt ta không!”

Ta giãy giụa hết sức, muốn thoát khỏi sự đè ép của các ma ma.

Nhu Phi cúi người nhìn ta, ánh mắt như nhìn một con kiến:

“Không phải ngươi rất giỏi mấy trò tà đạo mê hoặc lòng người sao?

“Vậy thì... bẻ gãy tay ngươi, xem ngươi còn mê hoặc được ai nữa không!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên từ bên ngoài điện, Nhu Phi lập tức xoay người.

“Bản vương xem ai dám động vào nàng ấy!”

Lòng ta thoáng nhẹ nhõm.

Là Phó Hoài Tự.
 
Ánh Chân
Chương 23: Chương 23



35

“Hoài thân vương, bổn cung dù sao cũng là tẩu tẩu của ngài, ngài lại dám ngang nhiên xông vào Triều Hạ điện của bổn cung thế này sao?!”

Nhu Phi hoàn toàn không ngờ Phó Hoài Tự lại tới nhanh đến vậy.

Nhưng Phó Hoài Tự vốn xuất thân luyện võ, chỉ khẽ ném ngọc bài, đánh trúng cổ tay mụ ma ma, khiến bọn họ đau đến co rúm, không còn sức áp chế ta nữa.

Hắn bước đến bên ta, đỡ ta đứng dậy, rồi mới quay đầu nhìn Nhu Phi.

“Bản vương đến đây, không phải lấy thân phận Phó Hoài Tự, mà là phụng thánh chỉ, đến áp giải nghi phạm Thôi Ánh Chân đến Cảnh Phúc điện tra hỏi.

“Nhu Phi nương nương, còn điều gì muốn nói nữa chăng?”

Sắc mặt Nhu Phi âm trầm bất định, thoáng chốc như thể sắp phát điên.

Phải mất một lúc sau, nàng mới gắng gượng mở miệng:

“Bổn cung sẽ cùng ngài đến đó.

“Ta không tin, tội chứng rõ ràng như thế, mà nàng ta vẫn có thể thoát thân!”

Phó Hoài Tự không cho phép ai trói ta, nên ta đi theo sau hắn.

Trong lúc không ai để ý, hắn bỗng khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta, thấp giọng nói một câu:

“Đừng sợ.”

Ta khẽ lắc đầu, gượng nở một nụ cười.

Cảnh Phúc điện đông nghịt người ra kẻ vào, quả nhiên như lời Nhu Phi, từng thau m.á.u đỏ sẫm được khiêng ra không dứt.

Nội điện hỗn loạn, Hoàng thượng ngồi ở gian ngoài, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào trong.

“Hoàng huynh, thần đệ đã đưa Thôi Ánh Chân tới. Nhu Phi nương nương cũng theo tới.”

Nhu Phi lập tức uốn éo bước đến bên cạnh Hoàng thượng, giọng nũng nịu:

“Bệ hạ, thần thiếp lo lắng cho Tuyết Hằng muội muội, nên đến xem sao.”

Hoàng thượng không hề liếc nàng một cái, cau mày bực dọc hất tay nàng ra:

“Ngươi chưa từng sinh con, đến đây làm gì? Chỉ tổ thêm rối, im lặng đứng đó đi!”

Sắc mặt Nhu Phi lập tức cứng đờ, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch.

Hoàng thượng quay sang ta:

“Thôi Ánh Chân, ngươi có gì muốn giải thích?”

Ta lập tức quỳ xuống, giọng dõng dạc:

“Người đứng sau hại Tuyết Tiệp Dư cùng long thai không phải thần nữ. Suốt hai tháng qua, mọi bữa ăn của Tuyết Tiệp Dư đều do thần nữ đảm trách.

“Nếu thật có ý đồ mưu hại, cần gì phải ra tay trong thức ăn, để lộ sơ hở khiến bản thân mang tiếng hiềm nghi?”

Nhu Phi lập tức châm chọc:

“Biết đâu ngươi cố tình dùng chiêu hiểm, mượn việc này để vu oan giá họa cho người khác?”

Đúng lúc ấy, bên ngoài có công công chạy vào bẩm báo:

“Khởi bẩm bệ hạ, đã dùng ngân châm thử qua – trong nồi của Ngự Thiện Phòng có độc chu sa!”

“RẦM!”

Hoàng thượng cầm chén trà ném mạnh xuống đất ngay bên cạnh ta, vụn sứ b.ắ.n tung tóe. Một mảnh sắc lẹm cắt vào má ta, m.á.u nóng rỉ ra từng giọt.

Giọng người lạnh như băng, như lưỡi d.a.o lướt qua tim:

“Trước kia vụ của Dư Linh, trẫm còn tưởng ngươi vô tội bị liên lụy.

“Giờ xem ra, Phù Phong và mẫu hậu đều bị ngươi lừa cả rồi.

“Người đâu, áp giải xuống——”

Phó Hoài Tự lập tức quỳ xuống, cắt ngang giọng đầy lo lắng:

“Hoàng huynh xin chậm lại!”

Đúng lúc ấy, ngoài điện vang lên tiếng xướng cao vút:

“Thái hậu nương nương giá lâm——!”

36

Ta quỳ trên nền đất lạnh, sống lưng vẫn giữ thẳng tắp.

“Bệ hạ, nếu thực sự là thần nữ bỏ độc vào trong nồi, thì lúc này Thái hậu nương nương hẳn cũng đã trúng độc rồi.”

Thái hậu từ ngoài điện bước vào, giọng rõ ràng dõng dạc:

“Ánh Chân, đứng dậy. Ai gia sẽ vì ngươi mà làm chủ.”

Hoàng thượng kinh ngạc:

“Mẫu hậu, người làm vậy là có ý gì?”

Ánh mắt Thái hậu lướt qua Nhu Phi, khóe môi khẽ nhếch, cười lạnh:

“Món canh kê hoàng bắp nếp hôm nay, không chỉ Tuyết Tiệp Dư ăn, ai gia cũng đã dùng qua!”

Nhu Phi nắm chặt khăn tay, trong lòng dâng lên một cơn hoảng loạn khó bề kìm giữ.

Ta thay mặt Thái hậu nói tiếp:

“Hôm nay Vương gia tới Ngự Thiện Phòng, nói Thái hậu muốn nếm thử món mới thần nữ làm.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Canh kê hoàng bắp nếp thần nữ nấu khá nhiều, nên múc một bát, nhờ Vương gia mang đến cung Thái hậu.

“Khi thẫn nữ trở lại, cung nữ bên Tuyết Tiệp Dư đã đến mang phần của nàng ấy đi rồi.”

Nếu độc được hạ vào trong nồi, thì sao Thái hậu lại vẫn bình yên vô sự?

Nếu độc chỉ có trong bát, vậy thần nữ hoàn toàn không có cơ hội để ra tay.

Phó Hoài Tự kết luận:

“Vậy thì rõ ràng là có người hạ độc ngay bên cạnh Tuyết Tiệp Dư, rồi lại bỏ thêm chu sa vào nồi để vu oan cho Ánh Chân cô nương.”

Hoàng thượng nổi giận:

“Lục soát! Trong điện này, lật từng góc một mà tìm cho trẫm!”

Cấm quân lập tức chia nhau tra xét khắp nơi, sắc mặt Nhu Phi lúc này càng thêm bất an, ngồi cũng không yên.

Chẳng bao lâu sau, có hai tên cấm quân áp giải một tiểu cung nữ đến trước mặt hoàng thượng.

“Tâu bệ hạ, trong túi thơm của kẻ này có vết tích bột chu sa còn sót lại.”

Tiểu cung nữ sợ hãi run cầm cập, quỳ rạp xuống đất, khóc nức nở như mưa.

Chưa kịp khai ra kẻ chủ mưu, thì từ nội điện bỗng vang lên một giọng nói yếu ớt.

Lâm Tuyết Hằng với sắc mặt tái nhợt, được người dìu bước ra từ bên trong:

“Bệ hạ… thần thiếp từng thấy cung nữ này gặp gỡ người hầu thân cận của Nhu Phi.”
 
Ánh Chân
Chương 24: Chương 24



Sắc mặt Nhu Phi đại biến, vội cướp lời:

“Tuyết Tiệp Dư có lẽ đã nhìn nhầm rồi!”

“Vậy thì đơn giản thôi,” ta nói, “gọi cung nữ kia tới đối chứng, chẳng phải rõ ràng sao?”

Hoàng thượng đỡ Lâm Tuyết Hằng ngồi xuống, giọng dịu lại:

“Sao nàng lại ra ngoài, thái y bảo nàng nên nghỉ ngơi.”

“Không sao cả.” Nàng cau mày, ánh mắt nhìn Hoàng thượng nghiêm túc, “Thần thiếp không đành lòng thấy bằng hữu bị oan, cũng muốn đích thân vạch mặt kẻ tâm địa độc ác đứng sau.”

Cấm quân nhanh chóng đưa cung nữ tên là Linh Lang – người hầu thân cận bên Nhu Phi – đến.

Tưởng đâu sẽ còn đôi ba câu chối cãi, ai ngờ Linh Lang vừa bước vào liền quỳ phịch xuống đất, nói ra một câu khiến ai nấy đều kinh hãi:

“Bệ hạ… là Nhu Phi sai nô tỳ làm chuyện đó.

“Không chỉ vậy, mấy năm qua, Kỳ Quý nhân, Mạnh Mỹ nhân, còn có Dư Linh… đều là do Nhu Phi hại chếc cả.

“Xin bệ hạ minh xét!”

37

Khi Linh Lang đem hết thảy chân tướng thổ lộ, nàng thậm chí còn đưa ra hương xuân dược mà Nhu Phi thường dùng, giấu kín trong cung.

“Nhiều lần bệ hạ giá lâm cung của nương nương, nương nương đều sai người hạ xuân dược vào thức ăn.

“Nương nương đã sớm biết trong Trữ Tú cung có Dư Linh cô nương dung mạo hơn người, liền ngầm ra tay, khiến Dư Linh cô nương nổi ban trên mặt, không thể diện kiến thánh nhan.

“Hôm đó Dư Linh cô nương mang cơm đến, nương nương hoảng hốt, tức giận trong cơn vội vã liền bảo nô tỳ hạ gấp đôi lượng dược, mới khiến bệ hạ nổi giận, bỏ đi như vậy.”

Ánh mắt bệ hạ sâu thẳm như vực: “Trẫm bảo ngươi trừng phạt, ngươi lại trực tiếp đánh chếc người. Trẫm vốn nghĩ là vô ý thất thủ, không ngờ ngươi lại cố ý diệt khẩu.

“Ngươi thật độc ác…”

Nhu Phi ngấn lệ lắc đầu, đối diện với bằng chứng như núi, không thốt nổi một lời.

Linh Lang lại tiếp lời: “Về sau, khi Tuyết Tiệp dư có thai, Nhu Phi định dùng lại chiêu cũ, hạ nghệ đỏ vào thức ăn. Dù liều lượng ít, nhưng kín đáo, không ai phát giác. Nào ngờ lại bị Kiều Tài nhân nhận ra.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Khi cô nương Ánh Chân phụ trách việc ăn uống của Tuyết Tiệp dư, Nhu Phi không có cơ hội ra tay. Gần đây, nương nương càng thêm nôn nóng, sai nô tỳ liên hệ với người từng mua chuộc bên điện Cảnh Phúc, mưu định hạ thạch tín vào cơm Tuyết Tiệp dư, còn muốn đổ tội cho cô nương Ánh Chân.”

Mọi việc đến đây đã sáng tỏ.

Thái hậu nhướng mắt nhìn bệ hạ: “Bệ hạ, chuyện này dù sao cũng là việc trong nhà, ai gia xin nói một câu.

“Ai gia biết bệ hạ và Nhu Phi từ thuở thiếu niên đã sớm thân cận, tình nghĩa sâu đậm. Bao năm nay cũng từng có lời đồn đại, bệ hạ sai người ém xuống, ai gia không tiện nhắc lại.

“Nhưng lần này mưu hại long tự, lại còn muốn giá họa cho Ánh Chân, ai gia tuyệt đối không thể dung thứ.”

Bệ hạ trầm giọng nhìn Nhu Phi: “Trước tiên áp giải xuống, phế bỏ phi vị, chọn ngày tuyên phạt.”

Nhu Phi bật khóc, ôm lấy bệ hạ không buông.

Lâm Tuyết Hằng khẽ rên lên một tiếng, ngất lịm trong lòng bệ hạ.

Sắc mặt bệ hạ lập tức đại biến, một cước đá văng Nhu Phi, ôm lấy Lâm Tuyết Hằng tiến vào nội điện: “Tuyết Hằng, Tuyết Hằng!”

Nhu Phi căm hận nhìn ta, cất tiếng: “Ngươi cho rằng Lâm Tuyết Hằng là người tốt ư?

“Nàng một khi lên được địa vị cao, cũng sẽ giống như ta! Ngươi cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”

Trước khi nàng bị dẫn đi, dưới sự ngầm đồng ý của Thái hậu và Phó Hoài Tự,

Ta bước đến cạnh nàng, nhẹ giọng nói:

“Ngươi tưởng ngươi bị phế là vì ta? Hoặc là vì Lâm Tuyết Hằng?

“Không phải. Là vì từng người ngươi đã hại.

“Nếu còn chưa thấu, thì cứ ở lãnh cung mà suy nghĩ cho rõ đi!”

38

Từ điện Cảnh Phúc bước ra, ta mới phát hiện cả người đã đầm đìa mồ hôi lạnh.

Trước khi rời đi, Thái hậu khẽ thở dài một tiếng: “Nếu là thuở xưa, ai gia quyết không theo các ngươi hồ đồ như vậy.”

Ta và Phó Hoài Tự đưa mắt nhìn nhau, nhoẻn miệng cười lấy lòng: “Nếu không có Thái hậu nương nương hậu thuẫn, nào dám để Ánh Chân hồ đồ chứ.”

Thái hậu nhịn không được bật cười: “Ai gia đi đây. Phù Phong, đưa Ánh Chân hồi cung thay ai gia.”

Người trong điện đã lần lượt lui hết, Phó Hoài Tự mới mở lời.

“Tuyết Tiệp dư không sao chứ?”

Ta lắc đầu: “Không sao cả. Chẳng phải ngài đã biết rồi sao?”

Hắn cười nhẹ một tiếng: “Ta nào có biết. Ta chỉ biết cô bảo ta làm chứng, rằng chúng ta cùng đến chỗ mẫu hậu, không hề đụng tới vật gì trong Ngự thiện phòng.”

“Vậy ngài chẳng rõ gì mà vẫn dám nghe theo lời ta?” Ta có phần kinh ngạc.

Vốn nghĩ rằng người của Phó Hoài Tự đã sớm đem hết thảy sự tình bẩm báo lại với hắn.

Dù sao thì, việc này cũng chẳng phải chuyện nhỏ.

Ngoài Nhu Phi ra, hậu cung không ít người ít nhiều đều đã biết.

“Kỳ thực, chúng ta chẳng làm gì cả, chỉ là tung ra tin đồn, khiến Nhu Phi đứng ngồi không yên, buộc nàng ta phải mạo hiểm ra tay.”

Trương Duyệt Kiều và những phi tần từng bị Nhu Phi hãm hại, âm thầm rải rác lời đồn rằng Hoàng thượng vô cùng sủng ái Lâm Tuyết Hằng.
 
Ánh Chân
Chương 25: Chương 25 - Hết



“Bên ngoài, Phương Minh Thế bị giáng chức, khiến Nhu Phi càng thêm tuyệt vọng, đành đánh cược một phen.”

Phụ thân của Lâm Tuyết Hằng chính là người dẫn lối cho cục diện này.

“Linh Lang phản bội, cũng là vì Yêu Tiệp Dư từng cứu mạng muội muội ruột của nàng ta, dùng ân tình ấy để đổi lấy lòng trung.”

Yêu Tiệp dư ngược lại lại nhìn thấu mọi sự. Hoa trong cung nở rồi lại tàn, nàng đã có Cửu hoàng tử, lòng đã đủ mãn nguyện, mới có thể thản nhiên nhập cuộc.

Ta nhìn Phó Hoài Tự, nghiêng đầu cười khẽ: “Cuối cùng, ta cầu Lâm Tuyết Hằng trong lúc hôn mê cắn răng buộc tội ta, là để ép Nhu Phi quyết tâm, đem mọi tội lỗi đổ lên đầu ta.”

Lấy ta làm cầu nối, để khơi lại án cũ của Dư Linh.

Ấy mới là lý do đầu tiên ta ở lại trong cung.

Phó Hoài Tự mang theo ý cười, sánh vai cùng ta bước đi: “Cô vừa rồi còn nói, ta chẳng biết gì mà vẫn dám nghe cô sắp đặt.”

“Thế nhưng chẳng phải cô cũng nói hết mọi chuyện với ta sao? Lẽ nào không sợ ta đến chỗ Hoàng huynh mách tội?”

Ta nhìn hắn, lại đưa mắt nhìn bức tường son cao vời phía xa.

“Vậy thì cứ nói đi.

“Ta sống đường đường chính chính, chưa từng vu oan giá họa, chưa từng sau lưng đ.â.m ai một nhát.

“Nếu như thế mà thế gian này vẫn muốn ta chếc, thì ta chếc cũng không hối.”

Ta nào không hiểu, cái uy phong của Nhu Phi thuở trước, chẳng qua cũng chỉ vì được Hoàng thượng dung túng.

Người thật sự không biết ư? Chưa chắc.

Nhưng dẫu hậu cung như vậy, dẫu đế quyền như thế…

Ta vẫn vững lòng đi trên con đường của chính mình.

Dù chếc, cũng không hối.

Phó Hoài Tự khẽ giơ tay, nhẹ lau qua má ta.

Hắn mỉm cười nhàn nhạt, tựa như nắng ấm rọi bên vai, dấu vết m.á.u nơi đầu ngón tay cũng tan biến theo gió.

“Ánh Chân.

“Thiên hạ còn vô vàn mỹ thực, nếu có một ngày được xuất cung, cô muốn rong ruổi khắp sơn hà, thưởng hết hương vị nhân gian, thì mang theo ta nhé.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ngân lượng ta lo đủ.”

39

Bốn năm thoáng chốc đã trôi qua.

Phương Minh Thế vì dính líu đến án tham ô mà bị c.h.é.m đầu.

Nhu phi bị phế làm thứ dân, bị giam cầm suốt đời trong lãnh cung, đến năm thứ hai thì tự treo cổ mà chếc.

Án của Dư Linh được rửa sạch, phụ thân nhận được khoản bồi thường, song đệ đệ vẫn thi cử thất bại, không có tên trong bảng vàng.

Với một người cha và người đệ như thế, liệu có đáng để nàng liều mạng mà hy sinh không?

Ta không rõ.

Đợi đến khi tiểu công chúa của Lâm Tuyết Hằng đã biết chạy lon ton khắp nơi, thì cũng là lúc ta đến tuổi nên rời cung.

Tấm biển “Thiên hạ đệ nhất trù” treo trên Ngự thiện phòng, dưới nắng chiều, lấp lánh ánh vàng.

Ta ngoái đầu nhìn lại lần cuối, vái chào biệt Thái hậu, Yêu Tiệp dư, Lâm Tuyết Hằng và Trương Duyệt Kiều, chỉ mang theo một chiếc sạn đã dùng quen tay, mà rời khỏi hoàng cung.

Cha và huynh đón ta trở về phủ.

Ta chỉ ở nhà ba ngày, rồi lại thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường.

Ngoài cửa phủ, đã có một cỗ xe ngựa chờ sẵn. Rèm xe vén lên, vị vương gia tuấn mỹ nhướng mày nhìn ta.

“Chẳng lẽ hối hận, muốn bỏ lại ta không theo cùng?”

Ta cong mắt mỉm cười: “Sao được, cái túi tiền của ta, đâu thể để quên.”

“Hừm, cũng không tệ. Vậy bước đầu nàng định đi đâu?”

“Ừm… Đồng cô cô kể với ta rất nhiều chuyện về quê nhà của bà ấy, ta muốn đến đó xem thử.”

“Xuyên Thành? Vậy thì đi thôi!”

Khi ấy, sắc trời vừa chạng vạng.

Người đi đường lần lượt trở về nhà, khói bếp lượn lờ bốc lên khắp ngõ.

Tiếng nồi niêu xoong chảo chạm nhau vang lên rộn ràng, ánh lửa và bóng người phản chiếu trên ô cửa sổ.

Mỹ vị nhân gian, ta có cả một đời dài để thong thả đi tìm.

-HẾT-
 
Back
Top Bottom