Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMMYdEJFCRaKgU-3dpzbq3H0qNil_Qz-Iq0iK6FHyOysc3zY60vvUo8_h13xupHllzoJu-C-WPeyRx58BB-2-TPq45MEhL01rrgQhhDFcddMAwtPMCcdQHPSt2SVVImz95pug0DkBlvtf_dPa3Tpt7L=w215-h322-s-no-gm

Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Tác giả: Vô Dược
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

“Lâm Tịch, cô chắc chắn muốn được hệ thống triệu hồi sao? Một khi cô xác nhận triệu hồi, sau bảy ngày, mọi dấu vết của cô trên thế giới này sẽ bị hệ thống xóa bỏ hoàn toàn.”



Lâm Tịch nhắm mắt, chỉ trầm ngâm một chút, rồi kiên quyết đưa ra câu trả lời cho hệ thống.



“Đúng vậy, tôi muốn rời khỏi thế giới này, xóa bỏ mọi dấu vết của tôi.”



Hệ thống nói: “Nhưng tôi phát hiện ký chủ đã mang thai, ngay cả đứa trẻ cũng phải xóa bỏ sao?”



Ngón tay trắng nõn của Lâm Tịch đặt lên bụng còn chưa lộ rõ, đó là đứa con mà cô đã mong đợi từ lâu, nhưng giờ đây, cô không cần nữa…



“Đúng vậy, ngay cả đứa trẻ cũng phải xóa bỏ.”



Khi nói ra câu này, Lâm Tịch vẫn không thể kìm nén được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi, trái tim đau nhói.



Không ai biết cô là một người xuyên sách, nhiệm vụ của cô khi đến thế giới này chỉ có một, đó là chinh phục nam chính Lục Thiên Dã và kéo dài mạng sống cho anh.



Ở thế giới ban đầu, cô chỉ là yêu cổ, còn Lục Thiên Dã sinh ra với thể chất âm hàn, không sống qua tuổi hai mươi lăm, chỉ có cô mới là thuốc giải duy nhất cho anh.​
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 1



“Lâm Tịch, cô chắc chắn muốn được hệ thống triệu hồi sao? Một khi cô xác nhận triệu hồi, sau bảy ngày, mọi dấu vết của cô trên thế giới này sẽ bị hệ thống xóa bỏ hoàn toàn.”

Lâm Tịch nhắm mắt, chỉ trầm ngâm một chút, rồi kiên quyết đưa ra câu trả lời cho hệ thống.

“Đúng vậy, tôi muốn rời khỏi thế giới này, xóa bỏ mọi dấu vết của tôi.”

Hệ thống nói: “Nhưng tôi phát hiện ký chủ đã mang thai, ngay cả đứa trẻ cũng phải xóa bỏ sao?”

Ngón tay trắng nõn của Lâm Tịch đặt lên bụng còn chưa lộ rõ, đó là đứa con mà cô đã mong đợi từ lâu, nhưng giờ đây, cô không cần nữa…

“Đúng vậy, ngay cả đứa trẻ cũng phải xóa bỏ.”

Khi nói ra câu này, Lâm Tịch vẫn không thể kìm nén được cảm xúc, nước mắt tuôn rơi, trái tim đau nhói.

Không ai biết cô là một người xuyên sách, nhiệm vụ của cô khi đến thế giới này chỉ có một, đó là chinh phục nam chính Lục Thiên Dã và kéo dài mạng sống cho anh.

Ở thế giới ban đầu, cô chỉ là yêu cổ, còn Lục Thiên Dã sinh ra với thể chất âm hàn, không sống qua tuổi hai mươi lăm, chỉ có cô mới là thuốc giải duy nhất cho anh.

1

Trong thế giới chinh phục này, cô vốn không nên có tình cảm với Lục Thiên Dã, nhưng về sau, anh lại yêu cô sâu đậm, thậm chí vì cô đỡ một nhát dao, suýt chút nữa mất mạng. Cô cảm động, nên đã chọn rời khỏi hệ thống, tiếp tục ở lại thế giới này.

Cái giá để rời khỏi hệ thống và ở lại thế giới này là rất lớn. Cô bị thể chất âm hàn của Lục Thiên Dã ngày đêm ăn mòn, cơ thể ngày càng suy yếu.

Năm năm trước, cô đã bị tàn phế đôi chân, không thể đi lại nên chỉ có thể ngồi trên xe lăn mỗi ngày.

Lục Thiên Dã yêu cô đến điên cuồng, không hề chê bai đôi chân tàn phế của cô. Thậm chí anh còn dành nửa năm để học cách chế tạo xe lăn, tự tay làm ra chiếc xe lăn độc nhất vô nhị trên đời này cho cô.

Sợ cô tự ti vì đôi chân tàn phế, trong năm năm qua, mỗi lần tham dự tiệc xa hoa, anh đều đích thân đẩy xe lăn đưa cô đến, không ngại ngần mà lặp đi lặp lại giới thiệu với mọi người.

“Đây là vợ tôi, Lâm Tịch.”

Mỗi lần gọi tên cô, ánh mắt anh đều ánh lên vẻ tự hào nhất, không hề che giấu tình yêu mãnh liệt.

Mỗi lần như vậy, những người phụ nữ khác trong bữa tiệc đều vô cùng ghen tị với cô, luôn tự hỏi cô có đức hạnh gì mà có thể lấy được người chồng "ba tốt" như Lục Thiên Dã.

Lục Thiên Dã sợ cô buồn chán cô đơn nên anh tự tay xây dựng một "khu vườn bốn mùa" trong biệt thự dành riêng cho cô. Mỗi bông hoa trong khu vườn đều là do hai người họ cùng nhau chăm sóc cẩn thận.

Biết cô thích động vật nhỏ, anh còn tặng cô một chú mèo Maine Coon, đặc biệt đặt tên là Ái Hy, đồng âm với "yêu Tịch." Lục Thiên Dã nói, khi anh quá bận công việc, sẽ để Ái Hy bầu bạn với cô, để cô không cảm thấy buồn chán.

Lục Thiên Dã còn nói, việc mang thai với cơ thể cô thực sự quá nguy hiểm, anh có thể không cần con cả đời, chỉ cần có cô ở bên là đủ, trong suốt năm năm qua, anh luôn thực hiện các biện pháp tránh thai rất cẩn thận.

Ngoại trừ tháng trước, trong bữa tiệc sinh nhật của cô, anh uống quá nhiều, không thực hiện biện pháp gì, và cô đã mang thai…

Đây vốn là một tin tức vui mừng to lớn, nhưng khi cô chuẩn bị báo tin vui này cho Lục Thiên Dã, cô bất ngờ phát hiện rằng anh đã sớm có một gia đình khác bên ngoài, và người phụ nữ đó lại chính là người bạn thân nhất của cô trong thế giới này.

Anh ăn những món do chính tay người phụ nữ đó nấu, ôm trong lòng đứa con gái đáng yêu của họ, tận hưởng niềm hạnh phúc làm ba.

Sau khi tan làm về nhà, anh lại một lần nữa biến thành người chồng tốt, gặp ai cũng nói rằng anh yêu Lâm Tịch đến ch.ết, cả đời này không thể thiếu cô.

Đúng vậy, Lục Thiên Dã không thể rời xa Lâm Tịch, rời xa cô, anh thực sự sẽ ch.ết…

Nhìn thấy lời thề bị phá vỡ trong khoảnh khắc đó, cô không muốn ở lại thế giới này nữa.

Lục Thiên Dã, cô cũng không muốn giữ nữa.

Lâm Tịch cúi đầu nhìn bản thỏa thuận ly hôn trong tay, đây là tài liệu cô đã nhờ luật sư soạn thảo vào lúc sáng. Tất cả mọi thứ trên thế giới này cô đều không cần nữa, vì thế trong thỏa thuận ly hôn viết rằng cô ra đi tay trắng.

Ký tên xong, cô bỏ bản thỏa thuận vào một phong bì, sau đó hẹn dịch vụ chuyển phát nhanh đến lấy và yêu cầu bưu tá gửi phong bì này đến công ty của Lục Thiên Dã sau bảy ngày.

Sau đó, cô gọi điện cho khoa sản của bệnh viện nhân dân và đặt lịch phẫu thuật phá thai trong ba ngày sau.

Cuối cùng, cô đăng lên mạng thú cưng một thông báo về việc tặng lại chú mèo Maine Coon…
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 2



Vừa làm xong tất cả những việc này, Lục Thiên Dã đã ôm một bó hoa chuông xanh lớn trở về nhà.

Anh cúi người, từ phía sau ôm lấy Lâm Tịch, hơi thở trong mũi chạm vào gáy cô, cười rạng rỡ và vui vẻ.

"Tặng em này, hoa chuông xanh, em có thích không?" Lục Thiên Dã mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên má cô.

Lâm Tịch nhìn chằm chằm bó hoa chuông xanh, bất giác nhớ đến người bạn thân Tô Nguyệt của mình, người rất thích loài hoa này, hoa chuông xanh mang ý nghĩa "nhớ nhung không dứt"…

Xem ra, anh đã đến thăm Tô Nguyệt và đứa trẻ trước, rồi mới "tiện thể" trở về ngôi nhà này.

Lâm Tịch không đưa tay nhận bó hoa chuông xanh, chỉ nhìn thẳng vào khuôn mặt đang cười rạng rỡ của Lục Thiên Dã và từng từ một nói: “Em nhớ Tô Nguyệt thích hoa chuông xanh.”

2

Nghe đến hai chữ "Tô Nguyệt", trong mắt Lục Thiên Dã rõ ràng lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Anh chớp mắt, nửa ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Tịch Tịch, em sao vậy? Sao tự dưng lại nhắc đến Tô Nguyệt? Em không thích hoa chuông xanh à? Nếu em không thích, lần sau anh sẽ không mua nữa.”

Lâm Tịch cúi mắt nhìn anh, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ ấy từng khiến cô say đắm, nhưng bây giờ, lòng cô đã nguội lạnh, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Không có gì, chỉ là tự dưng nhớ ra Tô Nguyệt thích hoa chuông xanh. À đúng rồi, lâu rồi cô ấy chưa đến nhà chúng ta, hay là ngày mai hẹn cô ấy cùng ăn bữa cơm đi?”

Nghe vậy, trong mắt Lục Thiên Dã lại lóe lên một tia sợ hãi, nhưng anh che giấu rất tốt, lập tức đưa tay nhéo yêu má cô và hỏi: “Bảo bối Tịch Tịch nhà anh gần đây có phải quá cô đơn rồi không? Đều là lỗi của anh, gần đây công việc bận quá, công ty còn hai dự án quan trọng phải triển khai. Anh sẽ cố gắng nghỉ cuối tuần này, rồi đưa em ra biển ngắm mặt trời mọc, được không?”

Từ khi Lâm Tịch không thể đi lại được nữa, cô không còn thích đến những nơi quá náo nhiệt, mà mê ngắm mặt trời mọc, hoàng hôn, và các phong cảnh, cô cực kỳ thích những môi trường yên tĩnh.

Để cô có một trải nghiệm tốt, Lục Thiên Dã không tiếc tiền mua một hòn đảo hoang ở nước ngoài. Trong năm năm qua, anh luôn dành thời gian đưa cô đến hòn đảo đó sống một tháng, mỗi ngày cùng cô ngắm mặt trời mọc và lặn.

Rõ ràng là một người yêu cô như thế, tại sao nói thay đổi là thay đổi ngay được?

Chỉ là, giữa họ sẽ không còn tương lai nữa.

Lâm Tịch cố gắng giữ bình tĩnh: “Chỉ là lâu rồi em không gặp Tô Nguyệt. Lần trước cô ấy nói mình đang yêu, nhưng em vẫn chưa gặp bạn trai của cô ấy. Đúng lúc mai là sinh nhật cô ấy, mình hẹn cô ấy đưa bạn trai đến nhà mình ăn cơm, như vậy bốn người chúng ta có thể trò chuyện rồi.”

Lâm Tịch nhìn thẳng vào mắt Lục Thiên Dã: “Điện thoại em để trong phòng ngủ, không tiện lấy, anh gọi cho cô ấy đi!”

Lục Thiên Dã sững người một lát, nhưng vẫn giả vờ vì tốt cho cô, đưa tay vuốt tóc cô: “Ngoan nào, anh sợ em mệt, hay là ngày mai chúng ta ra ngoài ăn nhé?”

"Em không muốn ra ngoài." Lâm Tịch nhìn anh chằm chằm: “Anh biết đấy, chân em không tiện.”

"Được thôi!" Lục Thiên Dã mỉm cười gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Nguyệt.

Điện thoại rất nhanh được kết nối.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói yêu kiều ngọt ngào của Tô Nguyệt: “Thiên Dã, bảo bối...”

Lục Thiên Dã nhanh chóng cắt ngang: “Tô Nguyệt, Tịch Tịch nói ngày mai là sinh nhật cô, muốn mời cô đến nhà tôi chơi, cô xem có rảnh không?”

Ở đầu dây bên kia, giọng Tô Nguyệt rõ là đã khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng nói: “Anh đưa điện thoại cho Tịch Tịch đi.”

Lục Thiên Dã đưa điện thoại cho Lâm Tịch.

Giọng nói của Tô Nguyệt ngay lập tức trở lại bình thường, nói lời xin lỗi với Lâm Tịch: “Bảo bối Tịch Tịch à, tớ xin lỗi nha! Mai tớ đã hứa với bạn trai rồi, anh ấy muốn ở bên tớ trong ngày sinh nhật. Tớ biết cậu thương tớ, nhưng khó khăn lắm tớ mới yêu được, hihi, cậu nhường tớ đi nhé!”

Khó khăn lắm mới yêu được sao?

Là yêu chồng của bạn thân à?

Lâm Tịch cảm thấy đau nhói trong lòng: “Xem ra, bạn trai cậu rất yêu cậu nhỉ?”

Tô Nguyệt cất giọng tự đắc và hạnh phúc: “Đúng vậy! Anh ấy thực sự đối xử rất tốt với tớ, mỗi ngày đều tặng hoa cho tớ.”

Lâm Tịch lên tiếng: “Hoa chuông xanh à?”

Khuôn mặt Lục Thiên Dã lập tức cứng đờ.

Lâm Tịch nhàn nhạt nói: “Thật trùng hợp, hôm nay Thiên Dã cũng tặng tớ hoa chuông xanh, tớ nhớ cậu thích nó.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó nhanh chóng cười nói: “Thiên Dã lúc nào cũng rất chu đáo với cậu, Tịch Tịch, cậu thật hạnh phúc. Không nói nữa, tớ còn bận công việc, lần sau gặp nhé.”

Điện thoại nhanh chóng bị ngắt, Lâm Tịch đưa lại điện thoại cho Lục Thiên Dã: “Xem ra, mai em không được ăn bánh sinh nhật của Tô Nguyệt rồi. Thật ra... Em còn chuẩn bị một món quà lớn cho cô ấy! Đáng tiếc quá!”
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 3



"Lại là túi xách à?" Lục Thiên Dã cười nhạt, dù sao mỗi năm vào sinh nhật của Tô Nguyệt, Lâm Tịch đều chuẩn bị quà trước nửa tháng, hầu như các loại túi xách hàng hiệu, phiên bản hiếm toàn cầu, cô đều đã tặng qua, Lục Thiên Dã sớm đã quen với việc này.

Lâm Tịch điều khiển xe lăn đến bên tủ, lấy ra một chiếc hộp lớn từ trong tủ, đưa cho Lục Thiên Dã: “Đây là món quà em chuẩn bị cho Tô Nguyệt.”

Quả nhiên, đó là một chiếc hộp lớn của Hermès, được gói rất tinh xảo.

"Em yêu của anh hào phóng quá đi." Lục Thiên Dã đưa tay nhéo nhẹ má Lâm Tịch.

Lâm Tịch nhàn nhạt nói: “Chân tay em bất tiện, anh giúp em mang nó tặng Tô Nguyệt nhé, nhớ là phải bảy ngày sau mới được đưa cho cô ấy đấy, nếu không sẽ mất sự bất ngờ.”

"Sao lại phải bảy ngày sau?" Lục Thiên Dã có chút nghi ngờ.

Lâm Tịch cười nhẹ: “Vì trong này có một thứ rất hiếm, phải sau bảy ngày mở ra mới có ý nghĩa. Anh nhất định phải đợi bảy ngày nữa mới đưa cho cô ấy, được không?”

Lục Thiên Dã rất ngoan, lúc nào cũng nghe lời cô nhất.

Quả nhiên, Lục Thiên Dã cười tươi đồng ý ngay: “Yên tâm đi, bảo bối ngoan. Anh đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Lời vừa dứt, điện thoại của anh reo lên.

Trên màn hình hiển thị một số lạ, nhưng sắc mặt Lục Thiên Dã lại thay đổi, xem ra là số phụ của Tô Nguyệt.

“Bảo bối ngoan, anh ra nghe điện thoại một chút, dạo này công ty bận quá, chuyện gì cũng cần anh xử lý...”

Nói xong, anh vội vã đi về phía thư phòng.

Lâm Tịch nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh vội vàng rời đi, đôi mắt cô hơi đỏ lên. Cô tiện tay lấy một chiếc tai nghe từ tủ và đeo lên…

Trước khi Lục Thiên Dã đến, cô đã nhờ người lắp máy nghe trộm trong thư phòng của anh.

Vừa đeo tai nghe lên, cô đã nghe thấy giọng Tô Nguyệt trong điện thoại nghẹn ngào: “Thiên Dã, huhu... Sao anh lại có thể tặng hoa chuông xanh cho Tịch Tịch? Không phải anh nói đó là loài hoa chỉ thuộc về riêng em thôi sao?”

3

Từ tai nghe ngay lập tức vang lên giọng nói dịu dàng của Lục Thiên Dã: “Nguyệt Nguyệt ngoan, lần sau anh chỉ tặng riêng mình em thôi, được không?”

Sự dịu dàng này, trước đây chỉ thuộc về Lâm Tịch.

Lâm Tịch cảm thấy tim mình rất đau, đau đến mức cô như không thở nổi.

Cô siết chặt nắm tay.

Nghe thấy Tô Nguyệt nói: “Vậy anh đừng quên tiệc sinh nhật của em ngày mai nhé! Anh đã hứa là sẽ đưa em và con gái đi công viên giải trí, sau đó dẫn bọn em đi mua sắm, buổi tối còn phải tạo bất ngờ cho em nữa, em đang đợi đây!”

Giọng nói của Tô Nguyệt mang chút ép buộc, lại vô cùng nũng nịu.

Lục Thiên Dã ngay lập tức dỗ dành cô: “Yên tâm, chuyện anh đã hứa thì đã khi nào anh nuốt lời đâu? Sáng mai anh sẽ đến đón em và Mộ Tô.”

Nghe đến hai chữ "Mộ Tô", toàn thân Lâm Tịch run lên.

Đó chẳng phải là tên con gái của họ sao?

Lục Mộ Tô, Lục Thiên Dã yêu mến Tô Nguyệt…

Thật tốt, thật là tình cảm sâu đậm!

Quả nhiên, họ mới là gia đình ba người hạnh phúc, còn cô, chỉ là người dư thừa.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ngọt ngào của một cô bé: “Ba ơi, Tô Tô rất ngoan! Mai ba nhớ mang kẹo m*t cho Tô Tô nha!”

"Được, Tô Tô ngoan quá, ba nhất định mang thật nhiều kẹo m*t cho con." Giọng Lục Thiên Dã cũng đầy dịu dàng.

Xem ra, anh rất yêu thương con gái mình.

Những năm qua, anh luôn nói với Lâm Tịch rằng anh không thích trẻ con, cũng không muốn cô phải chịu khổ. Quan hệ giữa họ không cần con cái để duy trì tình cảm.

Hóa ra, anh chỉ không muốn có con với cô thôi…

Ngón tay trắng muốt của Lâm Tịch đặt lên bụng mình. Sinh linh nhỏ bé này định mệnh đã không thể đến với thế gian, cũng tốt, ít nhất không phải biết rằng nó có một người ba ngoại tình.

Đêm xuống, Lục Thiên Dã ôm chặt lấy Lâm Tịch từ phía sau. Đôi môi anh từ cổ cô trượt dần xuống vai, hơi thở càng lúc càng nặng nề…

Đôi bàn tay lớn đặt lên eo Lâm Tịch, định kéo quần ngủ của cô xuống.

Nhưng bị Lâm Tịch từ chối: “Không được đâu, em đang đến kỳ.”

Lục Thiên Dã không hề thất vọng, mà dịu dàng xoa bụng cho cô. Bao năm nay, anh vẫn luôn làm vậy, ôm cô đầy thương yêu: “Tịch Tịch... cả đời này chúng ta đừng xa nhau nhé! Anh yêu em, anh thực sự yêu em, yêu rất nhiều...”

Yêu sao?

Yêu đến mức bên ngoài lại nuôi một gia đình khác?

Một người đàn ông, làm sao có thể ăn cơm ở hai nhà chứ?

Lâm Tịch không nói gì, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại. Còn sáu ngày nữa, cô sẽ biến mất, đến lúc đó, tình yêu của Lục Thiên Dã sẽ chỉ có thể dành cho một người phụ nữ là Tô Nguyệt mà thôi…

Sáng hôm sau thức dậy, Lục Thiên Dã như thường lệ chuẩn bị bữa sáng cho Lâm Tịch, còn cho Ái Hy một hộp thức ăn mèo, A Hy thoải mái cuộn mình ngủ trên ban công.

Mọi thứ đều yên bình như vậy.
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 4



Lục Thiên Dã mặc một chiếc áo sơ mi sọc xanh nhạt, quần dài màu xám làm đôi chân anh trông dài thêm, cả người đầy năng lượng, cực kỳ đẹp trai.

Lâm Tịch nhớ rằng, Tô Nguyệt thích màu xanh…

Vì vậy, anh mới chọn áo sơ mi màu xanh. Điều mỉa mai là chiếc áo đó là quà cô tặng Lục Thiên Dã vào ngày kỷ niệm cưới năm ngoái, anh mặc áo kỷ niệm ngày cưới của họ lại đi hẹn hò với nhân tình, thật trớ trêu.

Lục Thiên Dã như thường lệ hôn lên má cô một cái: “Bảo bối, anh đi làm đây, tối gặp nhé, tối nay anh sẽ chuẩn bị cho em một bất ngờ nhỏ, chờ anh về.”

Lâm Tịch lại kéo tay áo anh, "vô tình" làm rơi cúc ở cổ tay áo: “Cúc bị hỏng rồi, đổi cái khác đi!”

Lục Thiên Dã hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã cười và lên lầu thay một chiếc áo sơ mi xanh da trời khác, vẫn là màu xanh, chỉ có điều chiếc này là do anh tự mua.

“Ngoan nào, anh đi làm đây, chờ anh về.”

Lâm Tịch nghe tiếng xe khởi động, cô đẩy xe lăn theo sau, sau đó gọi điện cho tài xế taxi công nghệ đang đậu gần đó: “Đến đón tôi.”

Cô muốn đi xem, rốt cuộc ba người họ hạnh phúc đến mức nào!

Tài xế taxi công nghệ cứ thế đi theo xe của Lục Thiên Dã đến trước cửa một căn biệt thự cao cấp ở Đông Giang.

Qua cửa kính xe, Lâm Tịch nhìn thấy một bé gái ba bốn tuổi nhảy cẫng lên lao vào lòng Lục Thiên Dã, cô bé đó trông rất giống Tô Nguyệt.

Tô Nguyệt mặc mẫu mới nhất của Chanel mùa này, cười tươi như hoa và hôn Lục Thiên Dã một cái…

Cảnh tượng đó làm nhức mắt Lâm Tịch, khiến cô nhất thời không phân biệt được đâu là tình yêu.

Cô vẫn nhớ lần đầu cô và Lục Thiên Dã hôn nhau, Lục Thiên Dã kích động đến mức cả người run rẩy, nói rằng cả đời này anh sẽ lưu giữ nụ hôn đó…

Kết quả là, anh vẫn hôn lên đôi môi của người khác.

Thậm chí cô bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc Lục Thiên Dã có từng yêu cô hay không?

Nhưng mà, tất cả giờ đã không còn quan trọng nữa, sáu ngày sau, cô sẽ rời khỏi thế giới này.

Lục Thiên Dã, sẽ không bao giờ tìm thấy cô nữa…

Ba người họ đến khu vui chơi lớn nhất ở Giang Đông, Lục Thiên Dã đã bỏ ra một khoản tiền lớn để bao cả khu vui chơi, nhằm tránh bị phát hiện…

Lâm Tịch chỉ ngồi trong xe, nhìn về cổng khu vui chơi…

Rất nhanh sau đó, Tô Nguyệt đăng bài lên vòng bạn bè.

Cô ta đăng một bài với 9 bức ảnh, tuy trong mỗi bức ảnh Lục Thiên Dã đều không xuất hiện hoàn toàn, nhưng vẫn lộ ra một cánh tay…

Ở giữa còn đăng kèm một bức ảnh nhẫn kim cương.

Kèm theo dòng trạng thái: “Anh X nhà tôi nói rằng, anh ấy muốn tặng tôi một sinh nhật không thể nào quên, cố ý bao cả khu vui chơi vì tôi, lại còn tặng tôi nhẫn kim cương, nói rằng sẽ yêu tôi cả đời, yêu anh X, em thật hạnh phúc.”

4

Lâm Tịch nhận ra chiếc nhẫn kim cương đó.

Hơn một tháng trước, cô từng nhìn thấy một bản thiết kế nhẫn kim cương trong phòng làm việc của Lục Thiên Dã. Khi đó, cô còn nghĩ đó là món quà bất ngờ anh định dành tặng cô.

Hóa ra, đó lại là món quà mà Lục Thiên Dã đã tỉ mỉ chuẩn bị cho Tô Nguyệt.

Hơn một tháng trước, anh đã bắt đầu chuẩn bị quà cho cô ta rồi, đúng là rất để tâm!

Trong suốt năm năm qua, mỗi dịp sinh nhật của Lâm Tịch, anh đều chuẩn bị quà rất chu đáo. Thậm chí có một năm, anh còn học theo những đứa trẻ tuổi thanh xuân, gấp một nghìn con hạc giấy tặng cô, nói rằng muốn bù đắp cho cô gái tuổi mười tám năm ấy…

Hôm đó, cô ôm những con hạc giấy mà khóc vì xúc động, trong lòng thầm nghĩ kiếp sau vẫn muốn gả cho anh.

Đúng là quá mỉa mai…

Tim của Lâm Tịch lại quặn đau một lần nữa, đau đến mức như muốn nổ tung. Ánh mắt cô căng chặt, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Cô gửi rất nhiều bình luận vào bài đăng của bạn chung giữa cô và Tô Nguyệt.

[Tô Nguyệt, cậu thật sự hạnh phúc đấy! Chiếc nhẫn to như vậy, chắc phải 30 carat nhỉ? Bạn trai của cậu không chỉ giàu mà còn hào phóng, sẵn sàng chi nhiều tiền như thế vì cậu.]

[Chắc chắn là giàu rồi, mọi người nhìn chiếc đồng hồ trong ảnh kìa, đó là mẫu Patek Philippe phiên bản giới hạn toàn cầu, ít nhất cũng phải 5 triệu tệ. Xem ra bạn trai của Tô Nguyệt là một đại gia, Tô Nguyệt à, cậu thật may mắn, thật khiến người ta phải ghen tị.]

[Này, chiếc đồng hồ đó, hình như chồng của Lâm Tịch cũng có một cái thì phải?]

[Hình như đúng thế, chẳng phải là phiên bản giới hạn toàn cầu sao? Xem ra bạn trai của Tô Nguyệt cũng thuộc đẳng cấp như chồng của Lâm Tịch. Hai người bạn thân của họ đúng là có số phận giống nhau thật. Lục Thiếu nổi tiếng là kẻ cuồng vợ, xem ra bạn trai của Tô Nguyệt sẽ trở thành người cuồng vợ thứ hai trong giới của chúng ta.]

Lúc này, Tô Nguyệt lập tức xuất hiện trả lời.
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 5



[Anh X nhà tôi sao có thể so sánh với chồng của Lâm Tịch được. Dù anh ấy rất giàu, nhưng lại không có thời gian ở bên tôi, nhưng tôi cũng hài lòng rồi, bởi vì tôi muốn gì, anh ấy cũng sẽ mua cho. Tôi thích bơi, anh ấy lập tức gọi người xây cho tôi một hồ bơi. Anh ấy nói anh ấy thích những người phụ nữ năng động, bởi vì anh ấy yêu thể thao, nên tôi luôn cùng anh ấy tập luyện.]

Phần bình luận lại một lần nữa bùng nổ.

[Ôi ôi, đây là khoe tình yêu công khai đấy à! Chơi bạo vậy sao? Lại còn chơi trong hồ bơi nữa à?]

[Bình luận trên, chỉ có bạn là bắt được điểm mấu chốt đấy. Tô Nguyệt đúng là biết cách tận hưởng, hạnh phúc thật.]

[Có đại gia cưng chiều như vậy, ai mà không hạnh phúc chứ?]

Mỗi câu trong phần bình luận đều như một nhát dao đâm vào mắt Lâm Tịch, đỏ ngầu. Tô Nguyệt đang ám chỉ rằng, Lục Thiên Dã thích những người phụ nữ khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.

Nhưng đôi chân của cô đã không thể cử động từ lâu. Trong suốt năm năm, cô hoàn toàn không thể cùng Lục Thiên Dã tập luyện hay vận động…

Anh rõ ràng đã không ít lần nói rằng anh không quan tâm, vậy mà quay lưng đi, anh lại cùng Tô Nguyệt chìm đắm trong hồ bơi.

Tim của Lâm Tịch như đang run rẩy, cô không chịu nổi nữa…

Cố nén nước mắt, cô bảo tài xế đưa mình về nhà.

Sau khi về nhà, cô thuê vài công nhân đến nhà, rồi đăng một bài viết lên mạng về việc tặng hoa. Bất cứ ai yêu thích trồng cây hoa cỏ đều có thể để lại địa chỉ, cô sẽ gửi tặng mỗi người một chậu hoa.

Chỉ cần mỗi người để lại một câu trong bài viết: [Lâm Tịch, cố lên!]

Bài viết trở nên rất hot, nhanh chóng leo lên danh mục thịnh hành trên mạng, có đến hàng ngàn người muốn nhận những chậu hoa quý miễn phí.

Lâm Tịch bảo công nhân mang hết hoa ra ngoài, sau đó gọi công ty vận chuyển, gửi mỗi người một chậu hoa theo địa chỉ trong bài đăng…

Những chậu hoa đó đều là tâm huyết mà cô đã ngày đêm chăm sóc trong suốt những năm qua, và cũng là những chậu hoa mà Lục Thiên Dã từng tỉ mỉ chọn lựa để tặng cô. Tổng cộng có hơn 900 chậu…

Khu "vườn bốn mùa" mà cô và Lục Thiên Dã cùng nhau xây dựng, cứ thế bị cô tự tay phá hủy…

Đến cả dì Lý, người giúp việc trong nhà, cũng đau lòng mà liên tục hỏi cô: “Phu nhân, rốt cuộc cô làm sao vậy? Những chậu hoa này đều là minh chứng cho tình yêu của cô và cậu chủ mà!”

Minh chứng cho tình yêu ư?

Lâm Tịch cảm thấy điều đó thật châm biếm, cô đã hoàn toàn không còn tin vào tình yêu nữa.

Bốn giờ sau khi bài viết được đăng, Lục Thiên Dã vội vã trở về nhà, mồ hôi đầm đìa.

Khi anh nhìn thấy "vườn bốn mùa" trống trơn, đôi mắt anh đỏ hoe. Anh không thể tin vào mắt mình, nhìn Lâm Tịch với vẻ đầy van nài: “Tịch Tịch, em làm sao vậy? Sao em lại cho hết hoa đi?”

5

Xem ra, Lục Thiên Dã đã nhìn thấy bài đăng tặng hoa của cô trên mạng.

Mấy năm nay, để tặng cô những loại hoa quý hiếm, Lục Thiên Dã thường xuyên lướt các diễn đàn hoa trên mạng, chi số tiền lớn để mua về làm cô vui.

Lâm Tịch cảm thấy thật mỉa mai, trước đây cô từng rất cảm động, còn bây giờ, cô không chắc những bông hoa anh mua về là để làm cô vui, hay là để dỗ dành Tô Nguyệt nữa.

Nếu như sự cưng chiều cũng có thể chia đôi, thì cô thà không cần sự cưng chiều như vậy.

Lâm Tịch đã kiểm soát được cảm xúc của mình, cô nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Lục Thiên Dã, giọng điệu vô cùng bình thản: “Em đã chán chăm hoa rồi. Nếu đã chán, không muốn chăm nữa, thay vì để chúng héo úa mà ch.ết, chẳng phải nên tặng cho những người cần chúng hơn sao? Anh nói có đúng không?”

Lục Thiên Dã ngẩn người trong chốc lát, trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng loạn, cảm thấy lời của Lâm Tịch có ẩn ý, dường như chứa đựng một tầng nghĩa khác, nhưng anh không đoán ra được đó là ý gì. Anh nghĩ có lẽ cô ở nhà một mình quá lâu, nên tâm trạng hơi chùng xuống.

Anh ta đưa tay chạm vào má Lâm Tịch: “Tịch Tịch, là lỗi của anh. Dạo này anh thật sự quá bận, không dành được thời gian ở bên em, mới khiến tâm trạng em xuống như vậy, tối nay anh nhất định sẽ mang đến cho em một bất ngờ, được không?”

Ánh mắt anh vô cùng dịu dàng, nếu là trước đây, Lâm Tịch sẽ rất dễ bị chìm đắm trong sự dịu dàng này, nhưng bây giờ, cô không còn như vậy nữa.

Cô cảm thấy diễn xuất của anh quá tốt, vừa mới vui vẻ cùng mẹ con Tô Nguyệt ở khu vui chơi, còn khoe hạnh phúc trên mạng xã hội, vậy mà giờ đây lại thể hiện sự chân thành trước mặt cô…

Sự chân thành của anh đúng là quá rẻ mạt.

Lâm Tịch cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn xem anh diễn nữa, cô đẩy tay anh ra: “Em hơi mệt, muốn ngủ một chút, anh đi làm việc đi!”
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 6



Nghe cô nói mệt, Lục Thiên Dã đứng dậy, bế cô từ xe lăn lên, đôi mắt dịu dàng: “Anh sẽ đợi em ngủ rồi mới đi làm.”

Anh đặt Lâm Tịch lên giường, chu đáo đắp chăn mỏng cho cô.

Lâm Tịch cảm thấy thật nực cười, anh đúng là lúc nào cũng đóng vai "người chồng ba tốt".

Cô đã nhìn quá đủ, cũng mệt mỏi rồi, nhắm mắt lại và xoay người.

Điện thoại của Lục Thiên Dã reo lên.

Anh nhìn màn hình, nhanh chóng bấm từ chối cuộc gọi, sau đó ngồi bên giường, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về Lâm Tịch…

Chưa đầy vài phút sau, điện thoại lại reo, anh lại từ chối. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, hơn mười phút sau, anh nhìn vào khuôn mặt đang "ngủ say" của Lâm Tịch, thở dài một hơi, rồi ra ngoài thư phòng để nghe điện thoại.

Lâm Tịch hoàn toàn không ngủ.

Cô mở mắt, lấy tai nghe trộm đeo vào.

Quả nhiên là Tô Nguyệt gọi đến, giọng cô ta mang theo sự tủi thân: “Anh yêu, anh nói hôm nay sẽ dành cả ngày để ở bên em và con gái mà.”

“Anh còn nói tối nay sẽ cho em bất ngờ nữa! Em không biết đâu, em muốn bất ngờ!”

Lục Thiên Dã dịu dàng dỗ dành: “Em cứ chơi với con ở khu vui chơi trước đi, bảy giờ anh sẽ đến đón em. Hôm nay anh có một món quà lớn cho em, chắc chắn em sẽ thích.”

Tô Nguyệt vô cùng vui vẻ, giọng nói tràn đầy hạnh phúc: “Anh yêu, em biết mà, anh yêu em nhất. Em và con sẽ ngoan ngoãn đợi anh.”

Cúp máy xong, Lục Thiên Dã quay lại phòng ngủ của Lâm Tịch, đứng bên giường nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, sau đó hôn nhẹ lên môi cô, rồi cẩn thận mở cửa rời đi.

Rất nhanh sau đó, Lâm Tịch nghe thấy tiếng xe khởi động, cô biết rằng Lục Thiên Dã đã đi đến khu vui chơi để đón Tô Nguyệt.

Lâm Tịch lập tức gọi một chiếc xe công nghệ và cũng đi theo đến khu vui chơi.

Rất nhanh, cô nhìn thấy ở cổng khu vui chơi, Lục Thiên Dã bế cô con gái nhỏ đáng yêu, tay trong tay cùng Tô Nguyệt bước ra, cả ba đi thẳng đến chiếc Maybach của anh.

Lên xe, Lục Thiên Dã khởi động và lái thẳng về phía Đông Thành.

Lâm Tịch bảo tài xế cẩn thận đi theo.

Chiếc xe chạy thẳng đến một nhà hàng Michelin ở Đông Thành, Lâm Tịch nhìn thấy Tô Nguyệt bế con gái xuống xe rồi nhanh chóng bước vào nhà hàng.

Ngay sau đó, Lục Thiên Dã đỗ xe và cũng bước vào nhà hàng theo sau.

Trước cửa nhà hàng đỗ một hàng xe sang, Lâm Tịch nhìn chằm chằm vào một chiếc Maserati trong số đó. Cô nhận ra chiếc xe này, là của em gái ruột Lục Thiên Dã, Lục Kiều…

Lâm Tịch nhìn chằm chằm vào chiếc xe của Lục Kiều, chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Cô đưa tài xế một triệu tệ, bảo anh ta đẩy cô vào trong nhà hàng.

Nhà hàng này trước đây cô từng đến cùng Lục Thiên Dã, anh có một phòng riêng tại đây mang số VIP888.

Cô bảo tài xế đẩy mình đến trước cửa phòng riêng.

Cửa phòng không đóng chặt, để lại một khe hở nhỏ.

Qua khe hở, Lâm Tịch nhìn thấy cảnh mà cô không bao giờ muốn thấy nhất: Trong phòng ngồi toàn là người nhà của Lục Thiên Dã – ba mẹ anh, em gái anh, thậm chí còn có cô và dì lớn của anh…

Khoảnh khắc đó, trái tim Lâm Tịch như vỡ vụn.

Hóa ra, gia đình họ Lục từ lâu đã biết về sự tồn tại của Tô Nguyệt và đứa trẻ, họ tận mắt chứng kiến Lục Thiên Dã ngoại tình, thậm chí nuôi con riêng, nhưng không một ai nói với cô.

Thậm chí, cô và những người này bình thường đều rất hòa thuận, mới tháng trước, mẹ của Lục Thiên Dã còn ra nước ngoài tìm gặp chuyên gia, cố gắng tìm bác sĩ chữa trị đôi chân của cô.

Còn em gái của Lục Thiên Dã, cuối tuần nào cũng đến thăm cô, hai người trò chuyện không giấu điều gì…

Hóa ra, tất cả chỉ là giả dối.

Mẹ của Lục Thiên Dã đang vui vẻ ôm cháu gái, trong mắt tràn đầy ý cười, thậm chí còn tặng cho Tô Nguyệt một chiếc vòng cổ kim cương trị giá cả triệu nhân dân tệ.

Còn Tô Nguyệt thì như một "nàng dâu" được cưng chiều, lúc nhận quà, cô ta còn nói với mẹ của Lục Thiên Dã: “Cảm ơn mẹ.”

Tiếng "mẹ" ấy lọt vào tai Lâm Tịch, khiến cô đau đớn đến toàn thân run rẩy.

Hóa ra, gia đình họ Lục từ lâu đã chấp nhận Tô Nguyệt, tất cả mọi người đều lừa dối cô, tất cả đều đang diễn kịch.

Năm ngón tay cô siết chặt lại, siết đến mức các khớp tay đau nhói.

Cô nghe thấy Lục Kiều nói: “Tô Nguyệt, tình cảm giữa chị và anh trai em thật sự rất tốt, nhưng... chuyện này dù sao cũng không thể công khai được. Lần sau đừng quá phô trương như vậy, nhỡ chị dâu Lâm Tịch biết được, em sợ chị ấy không chịu nổi.”

Dì lớn của Lục Thiên Dã lập tức lên tiếng: “Chuyện này thì có gì đâu? Loại chuyện như thế này trong nhà hào môn vốn rất nhiều. Thiên Dã nhà ta không chê cô ấy tàn phế hai chân, chăm sóc bao năm nay, chẳng lẽ còn không cho phép Thiên Dã ra ngoài có người phụ nữ khác à?”
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 7



“Hơn nữa, giá trị tài sản của Thiên Dã cao như vậy, chẳng lẽ tương lai các doanh nghiệp dưới tay nó không cần người thừa kế? Lâm Tịch là một người tàn phế, con bé đâu thể sinh con cho Thiên Dã, nhỡ đâu sinh ra một đứa trẻ cũng tàn phế thì làm sao?”

“Chưa hết, chúng ta vẫn luôn giấu kín mà, chỉ cần chúng ta không nói ra, Lâm Tịch mãi mãi không thể biết được.”

Lâm Tịch nghe đến đây, tim cô như muốn nổ tung.

Hóa ra, Lục Thiên Dã hoàn toàn không phải lo sợ việc sinh con sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô, mà là sợ cô sinh ra một đứa trẻ tàn phế…

Nước mắt lăn dài!

Cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Thiên Dã: “Dì lớn, con không muốn dì gọi Lâm Tịch là người tàn phế. Dù sao đi nữa, con vẫn rất yêu cô ấy. Chuyện giữa con và Tô Nguyệt, nếu ai dám làm ầm ĩ trước mặt Lâm Tịch, thì đừng trách con trở mặt vô tình.”

Sắc mặt của Tô Nguyệt trầm xuống.

Sau đó, cô nghe thấy giọng dì lớn của Lục Thiên Dã: “Được rồi, được rồi, hôm nay là sinh nhật của Tô Nguyệt, con bé đã sinh cho cháu một đứa con gái, cũng là người có công lớn, ngày vui như thế này thì đừng nhắc đến Lâm Tịch nữa. Nào, nào, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật Tô Nguyệt, cũng chúc cho gia đình ba người các cháu mãi mãi hạnh phúc.”

Từ trong phòng bao truyền ra tiếng chạm ly, sau đó là bài hát mừng sinh nhật.

Lâm Tịch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo tê dại, như rơi vào hồ băng, nỗi đau thấu tim gan khiến cô như một cái xác không hồn…

Trái tim của cô, tan nát, nó đã ch.ết lặng.

Cô không nhớ rõ mình đã rời khỏi khách sạn như thế nào, chỉ nhớ người tài xế tốt bụng ấy luôn an ủi cô.

“Cô gái à, đời người còn dài, có những thứ cô phải nhìn thoáng ra!”

Nhìn thoáng ư?

Phải làm sao để nhìn thoáng?

Cuộc đời của cô như một trò hề, những thứ cô tin tưởng, chỉ trong một đêm đã hoàn toàn tan vỡ và sụp đổ.

Không thể quay lại được nữa.

Về đến nhà, cô tự nhốt mình trong phòng, ngồi một mình trên ban công, lấy một nghìn con hạc giấy mà Lục Thiên Dã tặng, từng con một tháo ra rồi đốt sạch.

Đồng thời, trái tim yêu Lục Thiên Dã của cô cũng bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro tàn.

Lục Thiên Dã trở về lúc mười giờ tối, vừa vào nhà, anh lập tức ôm Lâm Tịch ngồi trên ban công. Anh không thấy dấu vết đốt hạc giấy trên ban công, mà chỉ tay lên bầu trời đêm nói với Lâm Tịch: “Bảo bối, em mau nhìn xem, đây là món quà bất ngờ anh chuẩn bị cho em, mong em có thể vui vẻ hơn.”

Vừa dứt lời, toàn bộ khu biệt thự sáng đèn, vô số bóng bay từ từ bay lên trời, trên đó gắn những dải băng.

Trên đó viết: “Lâm Tịch, anh mãi mãi yêu em. Lục Thiên Dã.”

Khắp bầu trời đầy sự lãng mạn, nhưng anh lại không nhận ra sự tuyệt vọng trong mắt Lâm Tịch…

Lục Thiên Dã ôm lấy Lâm Tịch, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: “Tịch Tịch, em thích không? Chín nghìn chín trăm chín mươi chín quả bóng bay. Anh yêu em, anh muốn tình yêu của chúng ta bền lâu mãi mãi, ngàn năm vạn năm...”

Bền lâu mãi mãi? Ngàn năm vạn năm?

Sao anh có thể nói ra những lời này?

Tim Lâm Tịch đau đến dữ dội.

Cùng lúc đó, điện thoại của Lục Thiên Dã vang lên.

Anh cầm lên xem, là tin nhắn của Tô Nguyệt gửi đến.

Anh nghĩ rằng Lâm Tịch đang nhìn những quả bóng bay, nhưng không biết rằng cô đã nhìn thấy hết mọi nội dung.

Trên đó viết: [Bảo bối, cảm ơn anh vì món quà bất ngờ. Em rất thích, con gái nói màn bắn pháo hoa đẹp tuyệt vời, mãi mãi yêu anh…]

Trên bầu trời phía Đông, một màn trình diễn pháo hoa xa hoa đang nở rộ, đó là món quà Lục Thiên Dã chuẩn bị cho Tô Nguyệt…

7

Sáng ngày thứ ba, cả mạng xã hội đều đang thả tim cho hai đoạn video.

Đoạn đầu tiên là video Lục Thiên Dã thả bóng bay lãng mạn cho Lâm Tịch.

Phía dưới video toàn là những bình luận ngưỡng mộ Lâm Tịch.

[Cậu Lục thật là chung tình, vợ anh ấy đã liệt giường bao nhiêu năm, vậy mà anh ấy vẫn không bỏ rơi, luôn tạo bất ngờ, thật khiến người ta ghen tị.]

[Cậu Lục, tôi nguyện gọi anh ấy là người đàn ông chung tình số một ở Quận Thành.]

[Lâm Tịch thật có phúc, nếu tôi là cô ấy, chắc chắn tôi sẽ cảm động đến ch.ết.]

Đoạn video thứ hai là màn trình diễn pháo hoa xa hoa mà Lục Thiên Dã dành cho Tô Nguyệt, chỉ có điều, không ai biết đó là do Lục Thiên Dã thực hiện.

Phần bình luận toàn là những suy đoán, đoán rằng liệu có phải vị tổng tài kia đang dỗ dành cô gái nhỏ hay không.

Bình luận lại đầy những lời ghen tị với cô gái nhỏ.

Lâm Tịch bình tĩnh xem hết hai đoạn video, cô xem trong lúc ăn sáng, ngay trước mặt Lục Thiên Dã.

Khi Lục Thiên Dã nhìn thấy đoạn video pháo hoa thứ hai, hiển nhiên biểu cảm của anh thay đổi, nhưng anh diễn quá giỏi, lập tức đứng dậy, sát lại gần Lâm Tịch, hôn lên má cô một cái: “Nếu bảo bối của anh thích pháo hoa, anh sẽ chuẩn bị cho em một màn còn hoành tráng hơn thế này.”
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 8



Lâm Tịch cất điện thoại đi: “Không cần đâu.”

Cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Lục Thiên Dã: “Em chỉ cần tình yêu của anh là đủ rồi.”

Ánh mắt Lục Thiên Dã lập tức sáng lên, vô cùng vui vẻ, liên tục hôn lên má cô, nhưng anh hoàn toàn không biết cô đang cố gắng nén cảm giác buồn nôn.

“Bảo bối của anh thật ngoan, vậy anh đi làm trước, tối gặp lại nhé.”

Sau khi Lục Thiên Dã rời đi, Lâm Tịch đến bệnh viện.

Cô đã hẹn lịch phá thai.

Cô mới mang thai được một tháng, bác sĩ khuyên cô nên dùng thuốc phá thai, kê cho cô vài viên thuốc và dặn cách dùng, ba ngày sau quay lại bệnh viện, đứa bé sẽ được phá thành công.

Thấy cô đến một mình, bác sĩ không nhịn được hỏi: “Người nhà đâu? Không ai đi cùng cô sao?”

Ánh mắt Lâm Tịch lạnh như băng: “ch.ết rồi... Ba của đứa bé đã ch.ết.”

Bác sĩ nhìn cô đầy cảm thông, nói: “Nghĩ thoáng một chút, cô còn trẻ, cuộc sống rồi sẽ tốt hơn.”

Lại là nghĩ thoáng sao? Làm sao mà nghĩ thoáng được?

Trên băng ghế ở cửa khoa sản, những cặp vợ chồng hạnh phúc ngồi chờ, Lâm Tịch sờ tay lên bụng mình, đứa con của cô mãi mãi không thể có được hạnh phúc…

Kéo lê cơ thể mệt mỏi xuống tầng, Lâm Tịch vừa đến cửa thang máy đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Lục Thiên Dã.

Cô giật mình, nghĩ rằng Lục Thiên Dã đã phát hiện cô mang thai, nghĩ rằng anh đến bệnh viện để ngăn cô phá thai.

Nhưng ngay giây sau, cô nhìn thấy bóng dáng của Tô Nguyệt. Đôi mắt Tô Nguyệt tràn ngập niềm vui, vừa thấy Lục Thiên Dã đã vội lao vào vòng tay anh.

Giọng nói đầy phấn khích: “Bảo bối, Mộ Tô sắp có em trai hay em gái rồi, anh vui không? Bác sĩ nói đã hơn một tháng rồi.”

Tay Lục Thiên Dã lập tức đặt lên bụng Tô Nguyệt, anh bế cô ta lên và xoay một vòng: “Sinh cho anh một cậu con trai nhé, một trai một gái, vậy là trọn vẹn.”

"Được! Nhất định sẽ sinh cho anh một cậu con trai." Đôi môi Tô Nguyệt hôn lên Lục Thiên Dã, hai người hôn nhau đắm đuối.

Lâm Tịch toàn thân lạnh toát, run rẩy không ngừng, thậm chí cảm thấy như sắp ch.ết.

Thậm chí họ đã có đứa con thứ hai rồi…

Tối qua Lục Thiên Dã còn diễn rằng anh yêu cô, thật là mỉa mai.

Lúc này, Tô Nguyệt cúi đầu xuống, đúng lúc bốn mắt chạm nhau, cô nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Tô Nguyệt.

Lâm Tịch không thèm để ý đến cô ta, nhanh chóng bấm thang máy, đẩy xe lăn bước vào thang máy.

Không phải cô yếu đuối, mà là không còn cần thiết nữa. Đợi khi cô được hệ thống triệu hồi về, hàn độc của Lục Thiên Dã cũng sẽ phát tác, anh ta sẽ không sống được lâu…

Nhưng Tô Nguyệt lại hoảng sợ.

Buổi tối, cô ta gọi điện cho Lâm Tịch, nhưng Lâm Tịch không chịu nghe.

Cô ta lại nhắn tin cho Lâm Tịch.

Tin nhắn gửi hết cái này đến cái khác.

[Lâm Tịch, tôi biết cậu đã thấy rồi, đúng, không sai, tôi mang thai rồi, tôi mang thai con của Thiên Dã. Anh ấy yêu tôi. Tôi biết tôi không nên phản bội cô, nhưng tôi thực sự rất yêu anh ấy. Cậu nói xem, yêu nhau có gì sai không?]

[Lâm Tịch, cậu đã năm năm không thể xuống giường, nhưng Thiên Dã là một người đàn ông bình thường! Anh ấy cần giao tiếp xã hội, anh ấy còn có những h*m m**n bình thường của đàn ông, những thứ này cậu không thể cho anh ấy, nhưng tôi thì có thể. Khi anh ấy ở bên tôi, anh ấy thực sự rất cuồng nhiệt, vì ở chỗ cô, anh ấy không nhận được những điều đó.]

[Lâm Tịch, cậu mắng tôi hay hận tôi cũng được, tôi không quan tâm. Tôi chỉ quan tâm Thiên Dã, anh ấy là ba của con tôi! Con gái chúng tôi tên là Mộ Tô, đã ba tuổi rồi.]

[Trong hơn bốn năm qua, cậu có biết Thiên Dã đã nói yêu tôi bao nhiêu lần không? Ngay cả ngày kỷ niệm cưới của hai người, anh ấy cũng lén lút đến gặp tôi. Thậm chí khi cậu ngủ, anh ấy còn đưa tôi xuống gara nhà các người để ngủ cùng. Những điều này, cậu có thể làm được không?]

[Lâm Tịch, cậu hãy từ bỏ, ly hôn đi!]

Từng lời từng chữ như những con dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tim Lâm Tịch.

Cô tắt điện thoại.

Nhưng Lục Thiên Dã hoàn toàn không hay biết, vẫn tỏ ra sâu đậm tình cảm, ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối, anh đã sắp xếp xong công việc rồi, cuối tuần này chúng ta đi ngắm mặt trời mọc nhé.”

Nhưng anh không biết.

Giữa họ, mãi mãi sẽ không bao giờ có bình minh…

8

Lâm Tịch đã uống thuốc.

Sáng ngày thứ ba, bụng dưới đau dữ dội, cô một mình đến bệnh viện, dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, cô đã uống viên thuốc cuối cùng.

Cô chịu đựng cơn đau quặn thắt dữ dội ở bụng dưới cho đến khi có thứ gì đó từ cơ thể mình chảy ra ngoài.

Cô biết rằng, đứa con của cô không còn nữa, dấu vết cuối cùng của cô trên thế giới này cũng biến mất.

Bác sĩ bảo cô nhìn phôi thai một lần, nói rằng đó là quy định của bệnh viện.
 
Anh Đã Hỏng Rồi, Vậy Thì Em Đi
Chương 9



Cô đã kìm nén suốt mấy ngày, cuối cùng khi nhìn thấy phôi thai, cô bật khóc…

Tô Nguyệt liên tục nhắn tin cho cô trong mấy ngày liền.

Ban đầu, giọng điệu của Tô Nguyệt còn mang chút hối lỗi, nhưng dần dần, những tin nhắn ấy trở thành sự khiêu khích, thậm chí là lăng mạ.

Khi rời bệnh viện, Tô Nguyệt gửi cho cô một bức ảnh.

Đó là ảnh Lục Thiên Dã đi cùng cô ta đến bệnh viện tư nhân làm kiểm tra thai kỳ, trong ảnh, Lục Thiên Dã cầm phiếu kiểm tra, cười rất rạng rỡ.

Lâm Tịch nhìn chằm chằm vào bức ảnh, trái tim cô vốn đã đau đến tê dại, chẳng còn cảm giác gì nữa.

Cô không trả lời bất kỳ tin nhắn nào của Tô Nguyệt, dù sao ngày mai cô cũng sẽ rời khỏi hệ thống, mọi thứ ở đây, cô đã không còn quan tâm nữa.

Cô không cần Lục Thiên Dã, cũng không cần một người bạn như Tô Nguyệt.

Trở về nhà, cô bắt đầu xóa sạch mọi dấu vết giữa mình và Lục Thiên Dã.

Lúc này, chỉ còn mười hai giờ nữa là cô sẽ rời khỏi thế giới này.

Mười giờ trước khi rời khỏi thế giới, trên trang mạng yêu thú cưng, có người đồng ý nhận nuôi chú mèo con. Cô đem chú mèo mà Lục Thiên Dã tặng mình gửi đi, đổi tên nó từ Ái Hy thành "Tái Sinh".

Hai giờ trước khi rời khỏi thế giới, Lâm Tịch tắm rửa, thay một chiếc váy trắng sạch sẽ. Cô nhớ lại lần đầu gặp Lục Thiên Dã, lúc đó cô cũng mặc váy trắng…

Cuối cùng, cô gọi một chiếc xe, đến bờ biển để ngắm bình minh.

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng rơi trên mái tóc cô, cô lặng lẽ mỉm cười.

Hệ thống nhắc nhở bên tai cô: “Ký chủ, còn một phút nữa là đến thời điểm rời đi, cô đã sẵn sàng chưa?”

Lâm Tịch mỉm cười hướng về ánh nắng, sau đó nhấn nút gửi trên điện thoại. Đó là tin nhắn cuối cùng cô gửi cho Lục Thiên Dã trên thế giới này, là kết quả kiểm tra thai kỳ của cô và một tờ giấy đồng ý phá thai đầy máu me.

Sau khi gửi xong, cô ném mạnh chiếc điện thoại xuống biển, rồi từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng, cảm nhận sự vỗ về của sóng biển, khóe môi cô dần cong lên thành một nụ cười.

“Tôi đã sẵn sàng, hệ thống, xin hãy thực hiện nhiệm vụ cuối cùng của cậu.”

“Năm, bốn, ba, hai...”

Trong tâm trí của Lâm Tịch, khuôn mặt tươi cười của Lục Thiên Dã lại hiện lên, nhưng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng từ từ biến thành một khoảng trống vô định…

Lục Thiên Dã, cả đời này lẫn đời sau, cũng không thể nào tìm được Lâm Tịch nữa.

Lần này mới thực sự là mãi mãi, mãi mãi không bao giờ gặp lại…

9

Cùng lúc đó, Lục Thiên Dã đang nằm trên giường lớn của Tô Nguyệt, trong lòng còn ôm cô ta. Sau cuộc hoan lạc, Tô Nguyệt khẽ th* d*c, khuôn mặt đầy vẻ quyến rũ.

Nghĩ đến chuyện đêm qua không về nhà, Lục Thiên Dã bỗng thấy có hơi chột dạ, vội vàng với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, định gọi cho Lâm Tịch.

Lúc này, điện thoại bất ngờ hiện thông báo tin nhắn WeChat.

Đó là tin nhắn từ Lâm Tịch.

Lục Thiên Dã vội mở ra, chỉ nhìn một cái, cả người anh đã run rẩy, sắc mặt tái nhợt, ngay cả chiếc điện thoại cũng không cầm chắc được, rơi thẳng xuống giường.

Thấy Lục Thiên Dã thay đổi sắc mặt, Tô Nguyệt vội chớp mắt hỏi với vẻ lo lắng: “Cưng ơi, anh làm sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi vậy? Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”

Lục Thiên Dã với gương mặt trắng bệch bỗng nhiên đẩy mạnh cô ta ra.

Lực đẩy quá mạnh khiến Tô Nguyệt suýt ngã khỏi giường. Cô ta lập tức bĩu môi, nói với vẻ ấm ức: “Cưng à, anh làm em đau đấy! Em đang mang thai lần hai, anh phải cẩn thận một chút, không thì dễ sảy thai lắm.”

Nghe đến hai chữ "sảy thai," Lục Thiên Dã mới bừng tỉnh.

Anh lập tức chộp lấy chiếc điện thoại từ trên giường, lật xem như điên. Anh còn nghĩ nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng tờ giấy đồng ý phá thai nhuốm máu vẫn yên lặng nằm đó.

Anh phóng to bức ảnh hết lần này đến lần khác, trên đó rõ ràng ghi rằng.

“Lâm Tịch, nữ, 27 tuổi, mang thai 42 ngày.”

“Lâm Tịch, nữ, giai đoạn đầu thai kỳ, đồng ý phá thai do chồng qua đời ngoài ý muốn.”

Thời gian hiển thị trên đó là 10 giờ sáng ngày hôm qua.

Vào 10 giờ sáng hôm qua, anh đang đưa Tô Nguyệt đi khám thai, vậy mà anh hoàn toàn không biết Lâm Tịch đã mang thai.

Theo thời gian tính toán, đó chính là vào ngày sinh nhật của anh lần trước, khi anh uống quá chén. Tối hôm ấy, anh đã ân ái với Lâm Tịch ba lần mà không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào.

Lục Thiên Dã bất chợt rùng mình, tay run rẩy gọi điện cho Lâm Tịch.

Tuy nhiên, điện thoại lặp đi lặp lại thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Càng không gọi được, anh lại càng gọi đi gọi lại, giống như người phát điên.
 
Back
Top Bottom