Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đăng Hoa Tiếu

Đăng Hoa Tiếu
Chương 310



Vừa qua tiết Hàn Lộ, thời tiết đột ngột trở lạnh.

Đến chiều tối, những chiếc lồng đèn trước cửa Nhân Tâm Y Quán đã được thắp sáng.

Lục Đồng vừa dọn dẹp xong các sổ sách trên quầy, cất những lọ thuốc còn thừa lên giá. Giá thuốc khá cao, nàng phải kiễng chân để với tới. Một bàn tay từ phía sau vươn tới, lấy lọ thuốc trong tay nàng đặt lên giá.

Quay người lại, nàng thấy Bùi Vân Ánh đứng sau mình, đang cầm lấy chiếc đèn gió trên bàn.

Lục Đồng nhìn đồng hồ nước, hơi ngạc nhiên: “Hôm nay sao về sớm vậy?”

“Trực liên tục hai ngày, hôm nay được về sớm.” Bùi Vân Ánh cầm chiếc đèn gió, chiếu vào gian trong. Gian trong trống không, chẳng có ai.

Hắn nhìn quanh, hỏi: “Những người khác đâu cả rồi?”

“Đang trông cửa hàng ở phố phía nam.”

Sau khi Lão Miêu rời đi, Lục Đồng ở lại ngồi quán tại Nhân Tâm Y Quán.

Khi rảnh rỗi, nàng cũng thử nghiên cứu một vài bài thuốc mới. Giờ đây, các đơn thuốc nàng viết ra phần lớn đã chịu ảnh hưởng từ Miêu Lương Phương, Kỷ Tuân, cùng những lời chỉ dẫn ngày trước của Thường Tiến ở Y Quan Viện. Thành ra, cách dùng thuốc của nàng đã ôn hòa hơn rất nhiều. Nhưng dù vậy, các loại thuốc mới bào chế của y quán vẫn được bệnh nhân khen ngợi hết lời.

Hơn nữa, trước đây nàng từng làm việc ở Hàn Lâm Y Quan Viện, tuy sau đó lấy lý do sức khỏe để từ chức, nhưng nhờ có Bùi Vân Ánh, danh tiếng của nàng lan xa ở Thịnh Kinh, trở thành "thương hiệu sống" của Nhân Tâm Y Quán.

Đỗ Trường Khanh tất nhiên không bỏ qua cơ hội hiếm có này, liền tìm một cửa hàng ở phố Thanh Hà, phía nam thành, để bán thuốc thành phẩm, đặt tên là “Nhân Tâm Dược Phô.”

Tuy nhiên, bảng hiệu “Nhân Tâm” vốn rất xứng với y quán ở phố Tây, nhưng đến phố Thanh Hà thì lại không hẳn “nhân tâm” như vậy.

Cùng một loại thuốc thành phẩm, chỉ thay hũ đựng bằng hộp gỗ đẹp hơn, giá đã tăng gấp đôi. Ngân Tranh từng khuyên rằng việc này không quá ổn, nhưng lại bị Đỗ Trường Khanh phản bác đầy tự tin.

“Tiền thuê cửa hàng ở phố phía nam có giống phố Tây đâu? Hơn nữa, phố Tây là cửa hàng nhà mình. Với lại, nàng không hiểu tâm lý người giàu đâu. Nàng mà để thuốc rẻ quá, người ta lại không muốn mua, nghi ngờ là hàng dởm đấy!”

“Nghe ta đi, tăng giá không sai đâu!”

Phải nói, tuy đôi lúc Đỗ Trường Khanh trông hơi thiếu nghiêm túc, nhưng tâm lý người giàu thì lại nắm bắt rất chính xác. Giá thuốc vừa tăng, người mua lại càng đông, một bên tình nguyện mua, một bên vui vẻ bán, người khác cũng chẳng có gì để nói. Chỉ là, cửa hàng bên phố phía nam buôn bán quá đắt hàng, Ngân Tranh, Đỗ Trường Khanh và A Thành không tránh khỏi phải thường xuyên sang giúp.

Lục Đồng từ gian trong bước ra, Bùi Vân Ánh cầm lấy hòm thuốc thay nàng, hỏi: “Thế tại sao nàng không đi?”

“Không phải huynh cũng hiểu sao,” Lục Đồng đáp, “Ta ghét nhất là quyền quý.”

Nàng nói đầy nghiêm túc, Bùi Vân Ánh nhìn nàng một lúc, trầm ngâm mở miệng: “Nói như vậy, ta thấy có cảm giác nguy hiểm.”

Lục Đồng đưa hắn một tách trà, hắn đón lấy, cúi đầu uống hết.

“Sao huynh không hỏi xem đây là gì rồi mới uống? Không sợ ta bỏ độc vào à?”

Bùi Vân Ánh khẽ cười, ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: “Trà Lục đại phu đưa, dù là thạch tín cũng phải uống.”

Lục Đồng: “…”

Người này lúc nào cũng như vậy, rõ ràng đã thành thân một năm, nhưng vẫn thích cố ý trêu nàng. Đôi khi Lục Đồng cũng cảm thán, không biết Điện Tiền Ti suốt ngày dạy hắn những gì mà lại khéo nói như thế.

Hắn nhìn biểu cảm của nàng, khẽ ho một tiếng: “Giờ còn sớm, Ngân Tranh không có ở đây, ra ngoài dạo một chút nhé?”

Hôm nay không còn y thư nào cần sắp xếp, buổi tối cũng chẳng có việc gì làm, Lục Đồng liền gật đầu: “Được.”



Phố Phan Lâu, phía đông, không phải ngày lễ Thất Tịch nên vắng vẻ hơn nhiều.

Mùa thu, trời đêm se lạnh, nhiều người bán hàng rong đã về nhà. Nhưng ít người thì đi dạo cũng không chen chúc. Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đang đi, chợt thấy phía trước có một xe đẩy nhỏ.

Chủ xe là một cô bé, khoảng mười một, mười hai tuổi. Có lẽ cô bé muốn bán hết hàng sớm để về nhà, thấy có người qua liền nhiệt tình chào mời: “Trang sức, chuỗi hạt, chỉ còn vài món cuối thôi, tỷ tỷ ơi,” cô bé ngẩng đầu, nhìn Lục Đồng, cười tươi, “Xem thử đồ nhà ta đi, ta để rẻ cho tỷ.”

Lục Đồng dừng lại, còn chưa nói gì, Bùi Vân Ánh đã bước đến trước xe đẩy, nhướn mày với nàng: “Chọn một món nhé?”

Trong lòng Lục Đồng không khỏi bật cười.

Trước đây, khi nàng còn đối đầu với Bùi Vân Ánh, luôn cảm thấy người này không phải loại tử tế, sắt đá vô tình. Về sau mới nhận ra, Bùi Vân Ánh lại là người mềm lòng. Mỗi lần cùng hắn đi qua phố, thấy các cụ già hay trẻ con bày hàng, hắn đều mua hết để họ về sớm.

Hồi đó hắn từng nói: “Kẻ xấu đều giả làm người tốt, sao Lục đại phu lại làm ngược lại.” Thực ra, câu đó nên để nói về hắn mới đúng.

May mà những món đồ nhỏ lặt vặt mua về đều cho Bảo Châu, nếu không chắc trong nhà đã không còn chỗ chứa.

Nàng bước đến bên hắn, cúi đầu nhìn đồ trên xe.

Trang sức, chuỗi hạt hầu như đã bán hết, chỉ còn lại vài đôi khuyên tai lẻ tẻ. Nhưng nàng không đeo khuyên tai, liền gạt những đôi còn lại sang một bên. Bên dưới những chiếc khuyên tai, lộ ra một góc gỗ. Lục Đồng đưa tay, lấy ra một chiếc lược gỗ.

Chiếc lược cong cong tựa nửa vầng trăng, nhỏ xinh nằm trong lòng bàn tay. Bùi Vân Ánh cúi nhìn, bỗng cất tiếng đầy ẩn ý: “Là lược à?”

“Ừ.” Nàng đáp, chợt phản ứng lại, ngước mắt nhìn hắn.

Bùi Vân Ánh thản nhiên nhìn nàng.

Hắn chẳng nói gì, nhưng Lục Đồng lại bất giác thấy có chút chột dạ.

Khi đó, vào đêm Thất Tịch, nàng cùng Bùi Vân Ánh đến Thất Tịch Lâu, nhờ hắn mà tìm được một chú chim hỉ thước vàng, đổi lấy một chiếc lược. Nhưng khi từ chối hắn, nàng đã dứt khoát nói “đã vứt đi rồi.”

Khi ấy nàng làm gì cũng không để lại đường lui, luôn nghĩ kết cục sau này không thể thay đổi. Nhưng không ngờ, vài năm sau lại rơi vào tình huống này, đúng là tự làm tự chịu.

Không chịu nổi ánh mắt trách cứ của người trước mặt, Lục Đồng cân nhắc câu từ: “Thực ra… ta không cố ý…”

Hắn bỗng khẽ bật cười.

Những lời định nói của Lục Đồng lập tức ngưng lại.

“Sao lại căng thẳng thế?” Bùi Vân Ánh thong thả nói: “Ta cũng đâu phải người hẹp hòi.” Thấy Lục Đồng vẫn cau mày, hắn dịu giọng, bất lực nói: “Ta biết lúc đó nàng không cố ý.”

“Sao huynh biết?” Nàng ngẩng lên.

“Sau này mật thám ở nhà họ Thích báo lại, nàng từng bị gọi vào viện của Thích Hoa Doanh một mình, ta liền đoán ra.” Bùi Vân Ánh cười nhạt, nhìn Lục Đồng, nói: “Xin lỗi, lúc đó ta không biết tình cảnh của nàng.”

Khi ấy, hắn vì chuyện tình cảm mà thất vọng, mãi sau mới biết lúc đó Lục Đồng đã từ chối hắn trong tâm trạng thế nào, và đã trải qua những tháng ngày cô độc ra sao.

Mỗi khi nghĩ lại, trong lòng hắn lại cảm thấy mình nợ nàng rất nhiều.

Đang nghĩ ngợi, Lục Đồng kéo nhẹ tay áo hắn, thản nhiên nói: “Chuyện cũ ta sớm đã quên rồi. Dù sao chiếc lược đó cũng không đẹp, ta thấy cái này đẹp hơn.” Nàng nắm chặt chiếc lược trong tay, đưa cho hắn xem, “Mua cái này đi, mai ta sẽ dùng.”

Hắn lắc đầu cười, cúi xuống trả tiền. Lục Đồng cất chiếc lược vào túi, bỗng nghe thấy tiếng gọi phía trước: “Lục y quan?”

Lục Đồng quay lại, thấy một đoàn người bước xuống từ tửu lâu phía xa. Dẫn đầu là một viên quan mặc quan phục, vừa thấy hai người họ liền bỏ mặc đám người phía sau, chạy nhanh xuống bậc thang, mặt đầy phấn khởi: “Bùi Điện Soái!”

Lục Đồng hơi ngẩn người: “Thân đại nhân?”

Thân Phụng Ứng mặc quan phục, nhưng không còn đeo kiếm như trước, mặc áo dài tay rộng, khác hẳn thường ngày. Lục Đồng nhìn đoàn người phía sau hắn, thắc mắc hỏi: “Thân đại nhân đây là…”

Nghe vậy, Thân Phụng Ứng tỏ ra vô cùng đắc ý.

"Hiện nay ta làm Chủ Bộ ở Đô Khúc Viện thuộc Ti Nông Tự, quản lý việc chế tạo rượu khúc, cung ứng cho nội kho rượu để nấu và bán rượu," Thân Phụng Ứng nói, "Lục y quan, à không, giờ phải gọi là Lục đại phu, sau này nhà các vị có muốn nấu rượu, cứ đến tìm ta."

Lục Đồng nhìn hắn tinh thần phấn chấn, khác hẳn vẻ mệt mỏi ngày xưa khi còn làm ở Tuần Phô Ốc. Nàng nói: "Thân Đại nhân xem ra rất ổn."

"Đúng vậy," Thân Phụng Ứng cười, "Không giấu gì hai vị, trước đây ở Tuần Phô Ốc, việc nhiều mà tiền ít. Giờ tuy tiền vẫn ít, nhưng việc thì ít hơn nhiều, lại không nguy hiểm. Bình thường chỉ cần kiểm tra rượu, nhàn hạ hơn kiểm tra người nhiều." Nói xong, hắn quay sang Bùi Vân Ánh, chắp tay cười: "Tất cả đều nhờ công lao của Bùi Điện Soái."

Lục Đồng hỏi: "Bùi Vân Ánh?"

"Đô Khúc Viện thiếu người, là Bùi Điện Soái tiến cử ta. Tuy chức vụ không cao, nhưng tốt vô cùng. Giờ mỗi tối ta có thể tan làm đúng giờ, so với việc phải thức trắng đêm ở Tuần Phô Ốc thì tốt hơn nhiều."

Bùi Vân Ánh đáp: "Ngươi tự qua được kỳ khảo hạch, không liên quan đến ta."

"Dù vậy cũng nhờ mặt mũi của Bùi Điện Soái," Thân Phụng Ứng nói rồi không đợi hai người phản ứng, nhét một hũ rượu sứ nhỏ vào tay Lục Đồng, "Đây là rượu hoa quế mới ủ của tửu lâu, đã qua kiểm định, hai vị mang về thử, coi như chút lòng thành."

"Đợi đã…"

Lục Đồng chưa kịp nói, hắn đã xoay người, kéo áo chạy lên bậc thềm, chỉ để lại một câu: "Rượu này không đắt, không tính là hối lộ, Lục đại phu cứ yên tâm."

Người này đúng là từng làm ở Tuần Phô Ốc, động tác nhanh nhẹn lạ thường, vội vàng kéo theo đồng liêu rời đi. Lục Đồng cúi đầu nhìn hũ rượu trong tay, rồi lại nhìn Bùi Vân Ánh.

"Nhận đi." Hắn thở dài, "Để ta cho người mang bạc trả lại sau."

"…Được."
 
Đăng Hoa Tiếu
Chương 311



Sau khi đi dạo thêm nửa canh giờ ở phố Phan Lâu, đến khi trời tối hẳn, Lục Đồng và Bùi Vân Ánh mới quay về phủ.

Ngân Tranh đã về nghỉ ngơi. Cửa hàng phía nam thành rất bận rộn, Lục Đồng cũng không muốn làm phiền nàng. Bùi Vân Ánh còn chút công vụ phải xử lý, bảo Lục Đồng đi ngủ trước. Hắn vào thư phòng xử lý xong văn thư thì đêm đã khuya.

Bùi phủ yên tĩnh. Sau khi tắm rửa, chỉnh trang, khi trở về phòng ngủ, hắn thấy ánh đèn trong phòng vẫn sáng.

Lục Đồng chưa ngủ.

Bùi Vân Ánh đẩy cửa bước vào, thấy nàng đang ngồi bên đèn, một tay chống cằm, dường như đang chợp mắt. Hắn khẽ cười: "Ta đã bảo nàng đi ngủ trước rồi mà…" Ánh mắt hắn lướt qua bàn, đột nhiên sững lại.

Trên bàn, một hũ sứ nghiêng ngả.

Nhìn kỹ, hũ sứ này có chút quen mắt, chính là hũ rượu hoa quế mà Thân Phụng Ứng đã đưa cho Lục Đồng ở phố Phan Lâu.

Một linh cảm xấu dâng lên, Bùi Vân Ánh vội vàng nhấc hũ rượu lên lắc thử, bên trong rỗng không. Đúng lúc này, Lục Đồng tỉnh dậy, xoa mắt nhìn lên.

"Nàng uống hết rồi?" Hắn kinh ngạc.

"Ngọt mà," Lục Đồng đáp, ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, "Hơn nữa, ta bách độc bất xâm, tửu lượng rất tốt, huynh cũng biết mà."

Bùi Vân Ánh day trán.

Lục Đồng đúng là bách độc bất xâm, nhờ kinh nghiệm làm dược nhân mà những loại rượu thông thường không có tác dụng gì với nàng. Hồi ở Điện Tiền Ti, trong một bữa tiệc, Lục Đồng từng tham gia náo nhiệt, chỉ trong lúc hắn rời đi gọi người, khi quay lại, phân nửa cấm vệ đã bị nàng uống gục.

Có thể nói, tửu lượng của hắn so với nàng chỉ có thể cam bái hạ phong.

Nhưng đó là chuyện ngày trước.

Từ khi cơ thể nàng dần hồi phục, thuốc của Kỷ Tuân có tác dụng chữa lành, thì tửu lượng của nàng cũng thay đổi. Những lần sau trong các bữa tiệc gia đình, triệu chứng say rượu của nàng dần lộ rõ.

Điều buồn cười là, khi say, nàng không đỏ mặt, không nói lảm nhảm, thần thái hoàn toàn tỉnh táo, chỉ có một điểm khác thường:

Nàng trở nên cực kỳ cố gắng.

Lần đầu tiên say, Lục Đồng chép phương thuốc suốt đêm.

Lần thứ hai say, nàng sắp xếp thuốc trong hậu viện cả đêm.

Lần thứ ba say, nàng gọi tất cả mọi người trong phủ dậy giữa đêm để bắt mạch từng người, ngay cả Bảo Châu cũng không tránh khỏi.

Sau đó, Bùi Vân Thục nhiều lần cảnh báo Bùi Vân Ánh rằng không được để Lục Đồng uống say, vì quả thật rất doạ người.

Đêm nay xem ra, nàng lại tái phát tật cũ. Quả nhiên, chưa đợi Bùi Vân Ánh lên tiếng, Lục Đồng đã vớ lấy một cây bút chu sa trên bàn, kéo một tờ giấy trắng, định viết chữ.

"Khoan đã," Bùi Vân Ánh vội giữ tay nàng lại, "…Giờ muộn rồi, để mai hẵng viết."

Nàng hơi nhíu mày, ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt nàng chăm chú khiến hắn có chút không tự nhiên. Đang định nói thêm gì, bỗng nàng vỗ vai hắn.

"Ngồi xuống," Lục Đồng nói, "Ta vẽ chân dung cho huynh."

"Vẽ chân dung?"

Lục Đồng gật đầu.

Bùi Vân Ánh khó hiểu.

Hắn vẽ tranh rất khá, lúc mới thành thân với Lục Đồng, nàng cũng từng bộc phát hứng thú muốn học vẽ như hắn. Hắn cũng sẵn lòng dạy thê tử, tiện thể vun đắp tình cảm. Nhưng không ngờ, Lục Đồng, người cực kỳ kiên nhẫn ẩn nhẫn trong kế hoạch báo thù, lại hoàn toàn thiếu kiên nhẫn khi học vẽ. Không chỉ vẽ lung tung, mà khi hắn góp ý vài câu, nàng đã vứt bút xuống, tuyên bố không học nữa, và thật sự không học thật. Đoàn Tiểu Yến từng trêu hắn: "Trước đây không nhận ra, Lục đại phu lại nóng tính thế này."

Lục Đồng đúng là khá nóng tính, vì thế việc nàng tối nay chủ động muốn vẽ chân dung hắn quả thật kỳ lạ.

"Chắc chứ?"

Lục Đồng ấn hắn ngồi xuống trước bàn, "Ngồi yên đi." Nàng tự trở về bàn, trải giấy, cầm bút, cúi đầu vẽ, trông có vẻ rất nghiêm túc.

Biết tối nay không tránh khỏi bị làm phiền, Bùi Vân Ánh bất lực lắc đầu, ngả người tựa lưng ra sau, chờ xem nàng định làm gì.

Lục Đồng rất nghiêm túc.

Mỗi lần vẽ hai nét, nàng lại nhấc tay áo chấm mực. Đêm thu yên tĩnh, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt nàng. Nàng vẽ một lúc, lại ngẩng lên nhìn Bùi Vân Ánh, ánh mắt tập trung, như muốn khắc sâu dáng vẻ hắn vào lòng.

Ban đầu hắn chỉ mỉm cười quan sát, nhưng càng nhìn, hắn càng mất tập trung.

Thời gian dường như chậm lại, ánh đèn lắc lư cũng như đông cứng trong màn đêm.

Hắn im lặng nhìn Lục Đồng, cảm giác mãn nguyện lạ kỳ dâng lên trong lồng ngực, như thể muốn để khoảnh khắc này kéo dài đến tận cùng thời gian. Cho đến khi Lục Đồng "Cạch" một tiếng đặt bút xuống, mực b.ắ.n ra làm bẩn bàn, nàng cũng không để ý, vui vẻ nâng bức vẽ lên: "Xong rồi!"

Bùi Vân Ánh sực tỉnh, đứng dậy đi tới, cười nói: "Để ta xem nào."

Vẽ lâu như vậy, lại chăm chú đến thế, ngay cả tư thế của hắn cũng cứng đơ, hắn có đôi chút kỳ vọng muốn xem nàng vẽ mình thế nào. Dù sao thì nàng cũng đã có cố gắng, vẽ xấu cũng không sao.

Hắn bước đến phía sau nàng, chống tay lên mép bàn, cúi xuống nhìn bức vẽ. Chỉ liếc qua, hắn liền im lặng.

Lục Đồng quay đầu lại: "Đẹp không?"

Bùi Vân Ánh: "…"

Bức vẽ này thực sự không thể nói là đẹp hay không, bởi nếu nàng không nói trước, rất khó để người khác nhận ra đây là ai. Trên giấy, nàng chỉ vẽ sơ sài một bộ khung xương, bên cạnh dùng bút mảnh ghi chú huyệt vị.

"Bách Hội, Cưu Vĩ, Thiên Đột…" Lục Đồng vừa nói vừa đối chiếu với bức vẽ. "Không sai mà, sao huynh không vui?"

Bùi Vân Ánh tiếp tục im lặng.

Vậy là nàng bắt hắn ngồi suốt nửa ngày chỉ để vẽ một bức đồ huyệt vị?

Thậm chí đến ngũ quan cũng chẳng buồn vẽ đủ.

Tuy tài vẽ của nàng cực kỳ bình thường, nhưng khả năng quan sát sắc mặt thì cực tốt. Nhạy bén nhận ra vẻ lặng im của hắn, nàng có chút nghi hoặc: "Chẳng lẽ ta vẽ sai?"

Nàng trải bức vẽ ra bàn, quay người lại, đối chiếu với bức vẽ, rồi đưa tay chạm vào mặt hắn.

"Bách Hội, Đầu Duy…"

"Toán Trúc, Tứ Bạch…"

Ngón tay nàng lướt qua mắt mày hắn, lần theo sống mũi xuống dưới.

Hắn sững sờ, ánh mắt dõi theo nàng. Lục Đồng dường như không nhận ra, vẫn tiếp tục chạm đến.

"Thủy Câu…"

Ngón tay nàng lướt qua môi, lại tiếp tục xuống dưới. Yết hầu hắn khẽ động.

Nàng vẫn đang sờ, từ cổ xuống vai, lần đến ngực, hơi thở thoảng hương rượu ngọt: "Thiên Đột, Đản Trung…"

Bùi Vân Ánh chịu không nổi, nắm lấy tay nàng: "Đừng sờ nữa."

Lục Đồng không vui: "Sao lại không được? Y giả vô nam nữ, ta còn không sợ, huynh sợ cái gì?"

Bùi Vân Ánh: "…"

Bùi Vân Ánh vừa tức vừa buồn cười.

Người này rõ ràng đã say, nói toàn lời say, nhưng lại dùng giọng điệu nghiêm túc và cổ hủ như vậy, khiến hắn có cảm giác nếu làm gì nàng lúc này sẽ như đang lợi dụng.

"Thật sự không sợ chứ?" Hắn hỏi, giọng đầy hàm ý.

Lục Đồng lắc đầu.

Bùi Vân Ánh gật đầu, cân nhắc một chút, bỗng kéo tay nàng vòng qua cổ mình, nhấc bổng nàng lên.

Lục Đồng bị hắn bế về giường, ngẩn người. Nàng chợt nhớ ra bức đồ huyệt vị còn dang dở, liền nói: "Khoan đã, ta chưa vẽ xong đồ huyệt vị."

Hắn cười khẩy: "Đừng vẽ nữa, bức đồ huyệt vị ấy sơ sài quá, ta thấy Lục đại phu dạo này lơ là y thuật rồi. Để vi phu giúp nàng ôn tập vậy."

"Nói bậy!" Lục Đồng giận dữ, "Ta sao có thể lơ là y thuật?"

"Vậy thì đối chiếu với người thật, xem khác nhau chỗ nào…"

Rèm buông xuống, tiếng nói trong màn dần trở nên mơ hồ.



Sáng hôm sau, Lục Đồng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đau nhức khắp mình, mơ màng không hiểu.

Trong đầu thoáng hiện lên vài đoạn ký ức lộn xộn, không rõ ràng, nhưng nàng cũng không muốn nhớ lại, tránh lúng túng, cứ để vậy cho qua, không ép mình hồi tưởng.

Bùi Vân Ánh sáng sớm đã vào hoàng cung làm việc. Nàng dậy, bước đến bàn, bỗng sững người.

Trên bàn có hai bức tranh.

Một bức nhìn là biết ngay của nàng, đường nét xiêu vẹo, nhân vật thô sơ, chỉ có một bộ khung xương, bên trên đánh dấu huyệt vị, còn viết to ba chữ: Bùi Vân Ánh.

Lục Đồng: "…"

Thật sự là thảm họa. Nàng nghĩ nếu đổi lại là mình, chắc giờ đã ném bức tranh này vào mặt hắn rồi.

Còn bức tranh kia…

Ánh mắt nàng dừng lại.

Đêm thu, ánh đèn lẻ loi, người trong phòng chưa ngủ. Nàng trong tranh mặc trung y, tóc buông xõa, một tay chống đầu, đang ngồi bên bàn chợp mắt, đôi mắt khép hờ. Trên bàn, một hũ rượu nghiêng ngả.

Nét vẽ của người vẽ vô cùng tinh tế, sống động như thật. Tựa như qua bức tranh, có thể cảm nhận ánh trăng đêm thu dịu dàng, và người trong tranh cũng hiện lên đầy sức sống, từng sợi tóc được vẽ tỉ mỉ, phảng phất như bay trong gió, hoàn toàn khác biệt với lối vẽ qua loa của nàng.

Người đó chính là nàng.

Nàng ngẩn ngơ một lúc, trong lòng gợn sóng.

Bức tranh này, là hắn vẽ tối qua hay sáng nay?

Thật đúng là tinh lực dồi dào. Nhưng quả thực, bức tranh rất giống nàng, chứng tỏ hình ảnh này đã khắc sâu trong tâm trí hắn.

Bên cạnh hai bức tranh còn có một mảnh giấy. Lục Đồng cầm lên xem.

Nét chữ sắc sảo, thanh thoát, rất đẹp. Hai dòng chữ lớn, mạnh mẽ:

"Phu nhân lấy tranh tặng ta, ta cũng lấy tranh đáp lại."

"Hy vọng nàng không tiếc tặng thêm, lúc rảnh rỗi lại vẽ tiếp một bức nữa."

Lục Đồng: "…"
 
Back
Top Bottom