Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO0xyx0TIXhrV9QCrW1nPoxxr2WjDvi9QC2UPPDFm7Q8CWpGX10bzF_1gNLlGrqPnROS-tGlt1_-gUAT3-FJyOwuJQlhjT8qRhP1IwNWRWWPOqD3Z1UTng3y7Lyq0SDI72_rw_XOx2TY3UOxnQR4wGn=w215-h322-s-no-gm

Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Một cuộc hôn nhân hợp đồng tiền đề là mối quan hệ bạn giường để đối phó với người lớn trong nhà...​
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 1



Sáng sớm, đường phố vắng tanh, chỉ có lác đác vài công nhân vệ sinh đang quét dọn đường phố.

Nhưng Bệnh viện B lại vô cùng náo nhiệt.

Triển Doanh, cô y tá mới vào, đứng cạnh phòng trực y tá ngó đông ngó tây: "Bác sĩ Giang đâu rồi ạ?"

Chị y tá trưởng khó chịu vỗ đầu cô ta: "Chị nói bao nhiêu lần rồi, phải gọi Trưởng khoa, đừng có vô lễ."

Triển Doanh lè lưỡi: "Gọi Trưởng khoa nghe già lắm ạ, Bác sĩ Giang trông mới chỉ ngoài hai mươi thôi, em phải rút ngắn khoảng cách với anh ấy chứ."

Chị ấy thở dài, quay sang hỏi Hạ Lâm: "Em có thấy Trưởng khoa Giang không?"

Hạ Lâm liếc nhìn cánh cửa văn phòng Trưởng khoa ở góc hành lang đang đóng chặt, cô bồn chồn kéo vạt váy y tá xuống, lồ ng n.g.ự.c khẽ phập phồng, trán lấm tấm mồ hôi.

Chị y tá trưởng nhanh chóng nhận ra sắc mặt ửng hồng của cô, lo lắng hỏi: "Hạ Lâm, em không sao chứ? Sao mặt đỏ thế?"

Hạ Lâm mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình thản trả lời: "Không sao ạ, có lẽ tối qua em không đắp chăn nên bị cảm."

Triển Doanh chợt bật nhảy khỏi ghế, vươn tay sờ trán cô rồi kêu lên đầy khoa trương: "Chị Hạ Lâm, mặt chị nóng quá, không phải sốt rồi chứ."

Như muốn tránh né cái chạm của Triển Doanh, Hạ Lâm hoảng hốt lùi lại một bước, lập tức có tiếng vật gì đó lăn lộc cộc trên sàn.

"Cái gì rơi xuống đất thế?" Triển Doanh tò mò nhíu mày, nghiêng người định xem thử.

Hạ Lâm đứng chắn trước mặt cô ta, mặt đỏ bừng như bị lửa đốt, ngay cả phần cổ trắng ngần thon dài cũng ửng đỏ, đôi môi anh đào mím chặt, dường như có điều gì khó nói.

Hai người cứ thế giằng co.

Đột nhiên, mắt Triển Doanh sáng lên, cô gọi to về phía thang máy bên cạnh: "Bác sĩ Giang!"

Hạ Lâm cũng quay đầu nhìn theo.

Cửa thang máy đang từ từ mở ra.

Giang Thượng bước ra từ bên trong, ánh nắng chiều như dát vàng chiếu rọi xuống anh, nhìn ngược sáng không rõ dung mạo, chỉ lờ mờ thấy dáng người anh thẳng tắp như cây tùng, cùng bộ vest đen tuyền đứng dáng, đường nét sắc sảo.

Chị y tá trưởng nhíu mày, làm việc lâu năm ở bệnh viện, Giang Thượng phần lớn đều mặc đồ bảo hộ và áo blouse trắng, ngay cả khi tan làm cũng chỉ mặc đồ thoải mái, rất ít khi mặc trang phục trang trọng như vậy, không biết là anh vừa vội vã từ đâu đến.

Triển Doanh phấn khích véo tay Hạ Lâm, không ngừng nháy mắt với cô, rõ ràng là bị dáng vẻ Giang Thượng lúc này làm cho mê mẩn, vội vàng muốn chia sẻ tâm trạng.

Hạ Lâm lại lặng lẽ rút tay mình khỏi tay cô ta, đúng lúc này Giang Thượng cũng bước đến trước mặt Hạ Lâm, động tác dứt khoát cởi áo vest đưa cho cô.

Hạ Lâm tự nhiên nhận lấy áo vest, bước ra khỏi phòng trực y tá: "Hồ sơ của bệnh nhân em đã để trong phòng anh rồi ạ."

Giang Thượng không dừng lại, bước thẳng về phía trước: "Đi, đi chuẩn bị với tôi."

Hạ Lâm vội vàng theo sau, Triển Doanh cũng xung phong chạy tới: "Em cũng đi giúp anh!"

Giang Thượng liếc nhìn cô ta: "Ngay cả đồng phục làm việc cũng chưa mặc tử tế, lát nữa Viện trưởng lên thấy cô thế này thì đừng hòng qua được đợt đánh giá cuối tháng này."

Triển Doanh mặt đỏ bừng ngay lập tức, tay chân luống cuống chỉnh trang lại trang phục.

Giang Thượng hơi ghé sát đầu Hạ Lâm: "Có mùi rượu không?"

Hạ Lâm đỏ mặt lắc đầu, đi theo Giang Thượng vào phòng trưởng khoa.

Cánh cửa "cạch" một tiếng nhẹ nhàng đóng lại.

Bất ngờ, Giang Thượng quay người, một tay ghì chặt eo thon của Hạ Lâm, đẩy cô áp sát vào cánh cửa còn khép hờ.

Cảm nhận lồ ng n.g.ự.c rắn chắc của anh đang áp sát vào mình, Hạ Lâm đỏ cả vành tai, nhỏ giọng kháng nghị: "Em... cửa còn chưa khóa."

"Em còn bận tâm chuyện này?" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng như quả táo chín của cô, Giang Thượng cong khóe môi cười nhẹ một tiếng, bàn tay lớn từ vòng eo thon thả như cành liễu của cô trượt xuống, vén vạt váy cô lên, vuốt v e dọc bắp đùi non mịn, "Không mặc quần l*t? Thật d âm nha."

Hơi thở nồng ấm xen lẫn mùi rượu cay nhẹ của người đàn ông phả vào cổ Hạ Lâm, người cô khẽ run lên, không kìm được mà ngả người về phía sau.

"Ướt sũng cả rồi."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hài lòng vuốt v e "cánh hoa" ẩm ướt giữa hai ch ân cô, Giang Thượng nhướng mày, ngón tay thon dài tiến sâu hơn nữa để khám phá, nhưng Hạ Lâm lại đột nhiên khép chặt hai chân.

"Tách ra."

Giang Thượng ra lệnh cho Hạ Lâm với giọng điệu bề trên, chất giọng trầm khàn mang theo sự áp bức khiến người ta hoảng loạn.

"Nhưng..." Hạ Lâm cắn chặt đôi môi đỏ mọng, hàng mi cong vút khẽ hất lên, dáng vẻ ba phần nũng nịu bảy phần thẹn thùng, "Anh không được mắng em."

Một tia sáng sắc lạnh lóe lên trong đôi mắt đen nhánh, Giang Thượng không nói một lời dùng ngón giữa mạnh mẽ tiến vào.

"Ư...ư!" Bên ngoài, lờ mờ vọng lại tiếng người ồn ào, Hạ Lâm theo phản xạ nắm chặt cánh tay anh, cố gắng kìm nén không để phát ra tiếng động.

"Nếu anh nhớ không nhầm, ở đây hình như thiếu thứ gì đó?" Ngón tay Giang Thượng dừng lại, như có như không vẽ lên phần thịt mềm mại ở đó.

"Trứng r..." Hạ Lâm cắn cắn đôi môi đỏ mọng, mãi mới xấu hổ nói ra, "Vừa nãy em không cẩn thận... bị rơi mất rồi."

"Không cẩn thận đến vậy sao?" Giang Thượng khẽ cười, gần như ác ý mà véo nhẹ cô, "Rơi ở đâu rồi?"

"Á...á!" Hạ Lâm không kìm được kinh hãi kêu lên, cô hoảng loạn nắm lấy tay anh ngăn anh tiếp tục, sống lưng thon dài thì cứng ngắc cong lên, "Phòng... phòng trực y tá."

Giang Thượng hoàn toàn không coi sự phản kháng của cô ra gì, kéo lỏng cà vạt về phía sau: "Vứt mất quà của anh rồi, anh nên phạt em thế nào đây?"

Hạ Lâm không khỏi căng thẳng, thân phận bác sĩ phẫu thuật khiến ánh mắt anh luôn mang theo vẻ lạnh lùng sắc bén, hệt như một con d.a.o mổ lạnh lẽo, sẵn sàng cắt mở trái tim đang đập của cô bất cứ lúc nào.

Ngoài cửa vọng vào tiếng gõ cửa: "Trưởng khoa Giang, anh chuẩn bị xong chưa, bệnh nhân đã đến rồi."

Tim Hạ Lâm như muốn nhảy lên tới cổ họng.

"Xong ngay đây."
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 2



Hạ Lâm vừa về đến phòng trực y tá, Triển Doanh đã xụ mặt tiến lại gần: "Không phải chỉ là chưa cài cúc áo thôi sao, cần gì phải dữ dằn thế chứ?"

"Em mới biết Trưởng khoa ngày đầu à?"

Hạ Lâm nhàn nhạt nói, ánh mắt lướt khắp không gian không rộng rãi trong phòng trực y tá, cố gắng tìm cái trứng vô tình rơi ra của mình.

"Trưởng khoa Giang tính tình quái gở thế, thảo nào không có bạn gái," Triển Doanh chống cằm suy tư, "Chị nói xem, người như anh ấy sẽ thích kiểu con gái nào nhỉ?"

Hạ Lâm không ngẩng đầu lên, vẫn thu dọn mặt bàn: "Không biết nữa, chị với anh ấy không thân lắm."

Tìm khắp nơi vẫn không thấy trứng đâu, cô hơi sốt ruột, lát nữa là đến giờ cao điểm bệnh nhân đến khám rồi, nếu bị người khác phát hiện thì...

Cô trải nhật ký trực ban ra, cố ép bản thân bình tĩnh lại.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

“Cũng đúng thôi, em nghe nói chồng chị rất đẹp trai, chắc chắn sẽ không để ý đến Trưởng khoa Giang nữa rồi,” Triển Doanh ghen tị thở dài, mũi chân vu vơ đá vào cái ghế phía trước.

Đột nhiên, một quả trứng màu hồng lăn ra từ gầm ghế.

Mắt Hạ Lâm sáng lên, cô lén lút cúi xuống, vươn tay với lấy quả trứng. Ai ngờ tay cô vừa chạm tới, Triển Doanh đã nhanh hơn một bước, nhặt nó lên.

Cô ta cau mày, đặt quả trứng lên quầy trực y tá. “Cái thứ quái gì đây vậy? Sao lại dính dính thế này?”

Để ai nhặt được cũng không sao, đằng này lại là cái loa phát thanh này nhặt được, lại còn cứ thế vứt lên quầy trực y tá nữa!

Hạ Lâm quả thực đầu óc rối bời, đang không biết nên nói gì làm gì thì đột nhiên một giọng nói trầm quen thuộc vang lên trên đầu.

“Đây không phải của em à, Hạ Lâm?” Giang Thượng không biết từ lúc nào đã đi ra, vừa c ởi đồ phẫu thuật, vừa bình tĩnh liếc nhìn quả trứng trên quầy trực.

Triển Doanh ngay lập tức nhìn về phía Hạ Lâm.

Mặt trong chốc lát đỏ bừng, Hạ Lâm trừng mắt nhìn chằm chằm Giang Thượng, trong lòng chỉ muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Thế mà Giang Thượng vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ nghiêm túc: “Sao thế? Đây không phải máy mát xa mặt của em à? Anh lần trước thấy em dùng rồi mà.”

Máy mát xa mặt, anh cũng nghĩ ra được!

“Vâng, nó là của em.” Trong lòng thầm lên án trò đùa ác ý này, Hạ Lâm gần như không chút biểu cảm nhận lấy quả trứng từ tay Triển Doanh.

Triển Doanh hào hứng, lại gần Hạ Lâm vẫn muốn xem cho rõ: “Sao em chưa thấy loại này bao giờ nhỉ? Em cũng muốn mua, chị Hạ Lâm, loại này của chị là mẫu gì đấy, gửi em cái link với!”

“Chị cũng không biết, người khác tặng,” Hạ Lâm nghiến răng đáp, “chị khuyên em đừng mua, chẳng ok chút nào.”

Hạ Lâm bực bội gói quả trứng rung lại, nhét bừa vào túi, rồi dùng giày cao gót dưới quầy trực y tá dẫm mạnh lên chân Giang Thượng một cái.
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 3



Đôi mắt đen của Giang Thượng trầm xuống, còn chưa kịp nói gì, Hạ Lâm đã vội vàng rụt chân về, cúi đầu xuống. Ngay cả Triển Doanh cũng cầm nhật ký trực ban lên giả vờ viết.

Hạ Lâm ngồi như phỗng, mắt dán vào màn hình máy tính giả bộ tập trung làm việc.

Giang Thượng. Bác sĩ trưởng khoa. Đồng thời là... chồng ẩn của cô. Hai người có một thoả thuận ngầm. Hôn nhân chỉ để đối phó với người lớn trong nhà, không cần công khai, không ràng buộc. Đối phương có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Ánh mắt anh lướt qua cô, chỉ đủ để khóe môi khẽ nhếch lên, một nụ cười ẩn ý mà chỉ riêng cô mới hiểu. kín đáo đến mức không ai có thể nhận ra.

Hạ Lâm chỉ đáp lại bằng một cái lườm sắc lẻm trong lòng. Vị Giang Trưởng khoa này, ngay cả ở bệnh viện cũng không chịu yên, sáng sớm đã nằng nặc muốn cô nhét trứng báo hại cô thế này đây.

Buổi họp giao ban khoa. Hạ Lâm ngồi ở vị trí của mình, lắng nghe Giang Thượng phát biểu. Giọng anh trầm ổn, chuyên nghiệp, phân tích các ca bệnh và tình hình tài chính của khoa một cách rành mạch.

Anh nói về sự cần thiết của "phối hợp ăn ý giữa các bộ phận" và nhấn mạnh hai chữ "ăn ý", cùng lúc đó ánh mắt anh lướt nhanh qua cô, dừng lại trong tích tắc rồi lại chuyển đi.

Hạ Lâm muốn đứng dậy đạp thẳng vào chân anh dưới gầm bàn. "Ăn ý" cái đầu anh! Anh đang ám chỉ chuyện gì thì cô quá rõ. Cô siết chặt cây bút trong tay, cố giữ vẻ mặt bình thản.

Giờ nghỉ trưa, Hạ Lâm quyết định đi lấy cà phê. Vừa bước vào khúc quanh hành lang vắng người, cô "đụng độ" Giang Thượng đang dựa tường, dáng vẻ lười biếng khác hẳn vị trưởng khoa nghiêm nghị trên bục họp.

Anh thấy cô, nụ cười ẩn ý lại xuất hiện, lần này rõ ràng hơn. Anh kéo nhẹ cô lại gần, thì thầm vào tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào má khiến cô rùng mình.

"Báo cáo hôm qua của em... anh thấy cần kiểm tra kỹ lưỡng hơn." Anh thì thầm, giọng trầm khàn. " Đặc biệt là phần hiệu suất làm việc ngoài giờ... anh nghĩ chúng ta nên tăng cường 'phối hợp ăn ý' hơn nữa."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Mặt Hạ Lâm nóng bừng. Anh đúng là đồ khốn! " Giang Trưởng khoa," Cô đáp, cố giữ giọng bình tĩnh, đẩy nhẹ anh ra. " Tôi nghĩ hiệu suất làm việc của anh dạo này hơi kém, dành quá nhiều thời gian vào những việc... không chính thức. Có lẽ anh cần một bản kế hoạch chi tiết để nâng cao năng suất?" Lời cô nói mang tính "công việc" nhưng đầy châm chọc, thẳng thắn đáp trả sự trêu ghẹo của anh. Giang Thượng cười khẽ, ánh mắt lộ vẻ thích thú.

Chiều muộn, cô đồng nghiệp ở phòng kế toán, Tiểu Linh, đi ngang qua và dừng lại.

" Chị Hạ Lâm, em thấy chị với anh Giang Trưởng khoa tương tác ở cuộc họp khá ăn ý nhỉ? Hai người quen nhau à?" Tiểu Linh hỏi, ánh mắt đầy tò mò.

Hạ Lâm mỉm cười nhẹ nhàng, thái độ chuyên nghiệp không chê vào đâu được.

" À, chúng tôi là đồng nghiệp tốt thôi. Anh ấy là một Trưởng khoa rất giỏi, làm việc chuyên nghiệp nên việc phối hợp công việc cũng thuận lợi." Cô trả lời, khéo léo che giấu sự thật. Cô biết, ở bệnh viện này, bất kỳ manh mối nhỏ nào cũng có thể trở thành tin đồn thất thiệt ngay.

Sau giờ làm, Hạ Lâm tự lái xe về căn hộ chung của hai người. Cánh cửa vừa mở ra, không khí khác hẳn sự căng thẳng, chuyên nghiệp ở bệnh viện. Căn hộ gọn gàng, ấm cúng. Cô cởi bỏ lớp vỏ bọc công sở, chuẩn bị bữa tối đơn giản.

Giang Thượng về nhà muộn hơn, sau ca phẫu thuật kéo dài. Anh trông mệt mỏi, áo sơ mi hơi nhăn. Hạ Lâm đưa anh ly nước ấm, chuẩn bị quần áo cho anh đi tắm. Giang Thượng nhận lấy, bỏ đi vẻ lạnh lùng thường thấy ở bệnh viện, ôm lấy Hạ Lâm từ phía sau.

" Hôm nay em thật quyến rũ ở cuộc họp." Anh thì thầm, giọng nói mang theo chút mệt mỏi nhưng cũng đầy sự chiếm hữu. " Đặc biệt là khi em lườm anh lúc nãy... đáng yêu c.h.ế.t đi được."

Hạ Lâm bật cười, không còn sự cảnh giác như ở bệnh viện. " Anh đúng là đồ bi3n thái."
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 4



Khi Hạ Lâm bước vào văn phòng, Giang Thượng đang ngồi trước máy tính nhập phiếu bệnh án, thấy cô đẩy cửa đi vào, động tác tay anh không dừng lại: "Có chuyện gì à?"

"Không có chuyện gì thì không thể đến tìm anh à?" Hạ Lâm đóng cửa lại, từ từ đi đến chỗ Giang Thượng phía sau bàn làm việc, cô khẽ tựa m.ô.n.g lên bàn, hai tay chống ra sau, đôi chân trần cứ thế mở toang.

Ánh mắt Giang Thượng khẽ cụp xuống, phát hiện hôm nay cô mặc chiếc qu@n lót ren mà anh tặng.

"Muốn rồi à?" Anh không kìm được khép tệp hồ sơ lại, một tay nâng cằm Hạ Lâm, tay kia dọc theo đùi trơn láng của cô, chạm vào lớp vải mỏng manh đó.

Hạ Lâm thở d ốc tựa vào lòng Giang Thượng, Giang Thượng một tay c ởi thắt lưng quần, vừa định kéo khóa qu ần xuống.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.

"Bác sĩ Giang? Anh ở trong đó đúng không, là em, Triển Doanh. Em mang tài liệu bệnh án anh cần đến rồi."

Giang Thượng cau mày, vẻ mặt không muốn bận tâm.

"Ai yo, người ta tới gặp nam thần, để em trốn đi vậy." Hạ Lâm chớp chớp mắt, cô đưa bàn tay thon thả, từ từ lướt qua lồng n.g.ự.c săn chắc, eo hông đến bụng dưới của Giang Thượng, cơ thể mềm mại từ từ hạ xuống, với tư thế nửa quỳ, chui vào dưới gầm bàn máy tính của anh.

Giang Thượng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen láy khẽ sẫm lại, ngay sau đó anh cất giọng: "Vào đi."

Triển Doanh bèn đẩy cửa đi vào, cô ts ôm tài liệu đến trước mặt Giang Thượng, bên ngoài bàn máy tính còn có một chiếc bàn làm việc khác, che khuất, nên cô ta hoàn toàn không nhìn thấy Hạ Lâm ở bên trong.

Thực tế, ngay cả Giang Thượng cũng không thấy.

Anh chỉ có thể cảm nhận được, đôi tay trắng ngần ấy đang nghịch lung tung trên người mình, và anh chỉ có thể dùng tiếng lật sách để che đi sự lúng túng này.

"Đồ ở đây cả." Triển Doanh đưa tài liệu cho Giang Thượng.

"Cứ đặt xuống đó là được." Giang Thượng hờ hững đáp.

Hạ Lâm vừa búng tay.

Giang Thượng hít sâu một hơi, ngón tay siết chặt cây bút máy trên bàn.

Triển Doanh đặt tài liệu xuống, nhưng không có ý định rời đi ngay, mà lại đứng lúng túng trước bàn làm việc.

Dưới gầm bàn máy tính, tay Hạ Lâm đang tựa đầu vào gối anh, ngón tay chọc tới chọc lui khiến anh suýt nữa rên khẽ thành tiếng, nhưng vẫn cố nhịn.

"Sao còn chưa ra ngoài?" Giang Thượng hơi mất kiên nhẫn, lạnh mặt nhìn chằm chằm Triển Doanh.

Triển Doanh vốn vô tư, đương nhiên không nhận thấy sắc mặt đột ngột thay đổi của Giang Thượng, cô ta chỉ đỏ mặt, cuối cùng lấy hết can đảm nói: "Bác sĩ Giang, tối nay anh có bận gì không ạ?"

Tay Hạ Lâm đột nhiên dừng lại rồi từ từ di chuyển xuống dưới, cách lớp vải khẽ cào cào hai trái trứng.

"Có chuyện gì?" Giang Thượng không đổi sắc mặt, một tay nâng cốc trà lên, đặt bên môi nhấp một ngụm.
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 5



Tay Hạ Lâm càng thêm táo bạo.

Mắt Giang Thượng nheo lại, chỉ cảm thấy một luồng tê dại từ từ dâng lên, khiến anh suýt chút nữa phun ngụm trà ra, chỉ có thể dùng tiếng ho nhẹ để che giấu sự mất kiểm soát lúc này.

Triển Doanh đương nhiên không biết anh đang trải qua điều gì, cô ta hơi căng thẳng lại đầy mong đợi nhìn Giang Thượng: "Chúng ta đi xem phim cùng nhau nhé? Hôm nay có phim công chiếu đấy ạ, nghe nói hay lắm."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi." Giang Thượng bình thản đặt cốc trà về bàn.

Triển Doanh ngây người ra, không nén được truy hỏi: "Là bạn gái ạ?"

Giang Thượng điều chỉnh tư thế, khẽ "ưm" một tiếng.

Trong tích tắc, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Triển Doanh đỏ bừng.

"Thế... hai người chơi vui nhé." Cô ta quay người lại, lảo đảo chạy ra ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại.

Giang Thượng một tay kéo Hạ Lâm từ dưới lên, bế cô ngồi lên đùi mình, đồng thời nâng cằm cô gái quyến rũ lên.

"Em biết hậu quả của việc trêu chọc anh không?"

"Sao, không thích à?" Hạ Lâm đưa tay túm lấy nơi gồ ghề kia.

Giang Thượng nheo mắt lại, bàn tay lớn trượt xuống cặp m.ô.n.g mềm mại đầy đặn.

Hạ Lâm chợt né người, nhảy xuống khỏi đùi anh.

"Tối nay anh nấu cơm rửa bát giặt đồ nhé?"

Giang Thượng gật đầu dùng ánh mắt khó dò nhìn cô.

Trước giờ cô vẫn luôn thờ ơ với anh, sao hôm nay lại có vẻ tức giận? Lẽ nào là vì Triển Doanh?



Chị y tá trưởng bước ra từ buồng vệ sinh nữ, thấy Hạ Lâm đang đứng trước bồn rửa tay, liên tục rửa tay, không khỏi giật mình: "Vẫn chưa về à?"

Hạ Lâm nhìn chị ấy qua gương, mặt đỏ ửng: "Em vừa xong báo cáo ạ."

"Về nhà sớm đi, thấy sắc mặt em không được tốt lắm," chị ấy vừa rửa tay vừa dặn dò cô, khi lấy khăn giấy lau tay từ máy, chị dừng lại, do dự nói: "Tiểu Hạ này, dạo này em có vẻ đi lại hơi thân thiết với cậu Giang Trưởng khoa nhỉ?"

Hạ Lâm sắc mặt không đổi mỉm cười: "Em đâu phải Triển Doanh, chị nghĩ lung tung gì thế ạ."

"Không phải là tốt nhất," chị ấy thở dài, "Con người mà, ai cũng sẽ có một hai người bạn khác giới thân thiết, dù đã kết hôn cũng vậy thôi. Chỉ là, —"

Chị ấy nói rồi lại thôi, suy nghĩ một lát, vẫn nuốt lời định nói. "Tóm lại, em nên cẩn thận hơn."

Thấy chị ấy rời khỏi nhà vệ sinh, Hạ Lâm dựa vào gương, từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Cô vén váy lên, một chiếc đuôi mèo trắng muốt, đang từ từ khẽ đập nhẹ vào mặt trong đùi mỗi khi bước đi.

Chiếc đuôi này là Giang Thượng đặc biệt đặt mua từ nước ngoài, nếu không phải khi nãy, Giang Thượng cứ đòi phạt cô, bắt đeo thứ đồ chơi này lên thì cô cũng sẽ không bị chị y tá trưởng bắt gặp ngay lúc bước ra khỏi văn phòng Giang Thượng.

Bệnh viện là nơi lắm điều tiếng, mấy cô bác sĩ, y tá đó, không có chuyện thị phi thì cũng dựng chuyện vô căn cứ mà thêu dệt ra, nếu chuyện riêng tư thật sự bị phát hiện, không quá một tuần sẽ ồn ào khắp nơi, ai cũng biết.

May thay, chị y tá trưởng không phải kiểu người buôn chuyện lung tung.
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 6



Sáng hôm sau, Hạ Lâm và Giang Thượng rời căn hộ vào hai thời điểm khác nhau để không ai nghi ngờ.

Hạ Lâm bước vào văn phòng, không khí vẫn chuyên nghiệp và bận rộn như mọi ngày. Cô vừa ngồi xuống, chưa kịp mở máy tính thì nghe tiếng bàn tán từ góc phòng. Vài y tá và chuyên viên trẻ đang xì xào.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

" Này, hôm qua Trưởng khoa Giang Thượng mổ ca cấp cứu đấy. Nghe bảo khó lắm, nhưng anh ấy làm gọn gàng, siêu thật."

" Đúng vậy! Anh ấy vừa đẹp trai lại tài năng, đúng là hình mẫu lý tưởng mà."

" Nhưng mà nghe nói đời sống cá nhân của anh ấy... phức tạp lắm. Thay bạn gái như thay áo ấy. Không biết có thật không nhỉ?"

Hạ Lâm nghe những lời đó, vẻ mặt không biểu cảm. "Đời sống cá nhân phong phú?" Cô thầm nghĩ. "Chắc giờ chỉ phong phú mỗi một mình tôi thôi." Cô cảm thấy hơi phức tạp, không phải ghen tuông, mà là một cảm giác kỳ lạ khi nghe người khác nói về "chồng" mình như vậy, nhất là khi những tin đồn cũ kỹ đó đã không còn đúng nữa. Anh ta ở bệnh viện là một con người, về nhà lại là một con người khác.

Điện thoại trên bàn rung lên. Là mẹ cô. Hạ Lâm thở dài trước khi nghe máy.

" Alo, mẹ ạ."

" Ừ, Hạ Lâm đấy à con. Dạo này công việc bận lắm không?" Giọng mẹ cô nghe hiền lành nhưng Hạ Lâm biết bão tố sắp đến.

" Dạ cũng bình thường ạ. Có chuyện gì không mẹ?"

" À, không có gì. Chỉ là mẹ thấy hai đứa cưới nhau cũng được một thời gian rồi... Hay là tính chuyện có em bé đi con? Mẹ cũng lớn tuổi rồi..."

Hạ Lâm nén tiếng thở dài. Áp lực đây rồi. " Mẹ ơi, con với anh Thượng công việc đều bận rộn lắm. Chuyện con cái không thể vội được ạ."

" Bận gì thì bận chứ! Chuyện gia đình là quan trọng nhất. Hay là Giang Thượng nó không muốn? Con nói chuyện với nó xem thế nào đi chứ..."

Cuộc gọi kéo dài thêm vài phút với những lời bóng gió không ngừng về "ổn định gia đình", "trách nhiệm", khiến Hạ Lâm cảm thấy mệt mỏi. Cô kết thúc cuộc gọi một cách nhanh nhất có thể, áp lực của cuộc hôn nhân "đối phó" này đè nặng lên vai cô. Cả hai phía gia đình đều mong mỏi, nhưng họ đâu biết cuộc hôn nhân này thực chất là gì.

Đến chiều, có tin Giang Thượng có một ca phẫu thuật khẩn cấp rất khó, liên quan đến mạch m.á.u não phức tạp. Hạ Lâm không trực tiếp tham gia vào quá trình mổ, nhưng cô có thể xem báo cáo cập nhật và nghe loáng thoáng từ các y tá khác. Cô thấy sự tập trung, căng thẳng trong từng báo cáo về tình trạng bệnh nhân và các bước tiến hành.

"Quả thật là tài năng." Hạ Lâm nghĩ. Dù sao đi nữa, anh cũng là một bác sĩ giỏi, không thể phủ nhận điều đó. Khi ở bệnh viện, anh là một Trưởng khoa đáng nể, lạnh lùng và quyết đoán. Khía cạnh nghiêm túc này khiến cô thầm công nhận, dù ở nhà anh có phúc hắc và 'bi3n thái' đến đâu.

Cuối giờ chiều, Giang Thượng đến phòng làm việc của Hạ Lâm. Anh gõ cửa, nhận được sự đồng ý mới bước vào. Dáng vẻ chuyên nghiệp, trên tay cầm một tập tài liệu.

"Hạ Lâm, tôi cần bàn bạc với cô về báo cáo kinh phí quý tới của khoa chúng ta." Anh nói, giọng đều đều, ánh mắt như đang nhìn một đồng nghiệp hoàn toàn xa lạ.
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 7



Hạ Lâm gật đầu, đứng dậy mời anh ngồi. Cánh cửa phòng được đóng lại, chỉ còn hai người. Không gian riêng tư vừa đủ để cái "công tắc" ở Giang Thượng chuyển đổi. Ánh mắt anh không còn lạnh lùng, mà mang theo ý cười cùng vẻ mệt mỏi.

" Báo cáo kinh phí của chúng ta..." Anh bắt đầu, rồi đột ngột hạ giọng thì thầm, " ...những đêm làm việc ngoài giờ, hiệu suất có vẻ rất tốt nhỉ?"

Mặt Hạ Lâm đỏ bừng lên. Cái đồ này! " Giang Trưởng khoa," Cô đáp lại, giọng vẫn giữ sự chuyên nghiệp nhưng có chút run rẩy, " tôi nghĩ anh nên tập trung vào chất lượng hơn là số lượng. Hiệu suất cao chưa chắc đã mang lại kết quả bền vững."

Anh dựa người vào ghế, bật cười khẽ. " Oh? Vậy thì đêm nay, liệu chuyên viên Hạ Lâm có thể giúp tôi... nâng cao chất lượng không?" Ánh mắt anh lướt dọc cơ thể cô, đầy ẩn ý.

Hạ Lâm hắng giọng, cầm tập tài liệu trên bàn lên. " Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung vào công việc trước. Báo cáo này cần phải hoàn thành sớm." Cô trả lời, tránh ánh mắt anh, nhưng trong lòng lại có cảm giác hơi rung động và một chút... chờ đợi? "Mình điên rồi sao?"

Tối hôm đó, họ chọn một nhà hàng khá kín đáo để ăn tối. Ngồi đối diện nhau, không còn những ánh mắt dò xét hay lời nói bóng gió.

" Bố mẹ anh lại hỏi chuyện có cháu." Giang Thượng nói, tay khuấy nhẹ ly nước. " Áp lực thật."

Hạ Lâm gật đầu đồng cảm. " Mẹ em cũng vừa gọi. Có lẽ chúng ta không thể 'ẩn' mãi được."

" Cũng đâu cần ẩn mãi." Anh nói, giọng trầm xuống một chút. " Anh nghĩ... với tình hình hiện tại, đây là giải pháp tốt nhất cho cả hai chúng ta. Giảm áp lực từ gia đình, lại... khá thoải mái." Anh không nói thẳng ra "chuyện giường chiếu", nhưng Hạ Lâm hiểu.

Cô nhìn anh, thấy sự chân thành trong lời nói. " Ừ. Tạm thời là vậy." Cô thừa nhận. Họ "hợp" nhau về nhiều mặt, nhất là về mặt thể xác. Sự thoải mái và ăn ý đó là điều cô không thể phủ nhận, và nó khiến cuộc hôn nhân hợp đồng này trở nên dễ chịu hơn đáng kể. Nhưng nó vẫn không phải "tình yêu".

Trở về nhà, không khí trở nên ấm cúng hơn. Anh thay đồ ở nhà, không còn bộ vest hay áo blouse lạnh lùng. Cô cũng vậy, thoải mái hơn với trang phục ở nhà. Anh kể về ca phẫu thuật khó khăn buổi chiều, về áp lực khi phải đưa ra quyết định nhanh chóng liên quan đến sinh mạng con người. Giọng anh trầm hẳn đi, không còn vẻ trêu chọc. Hạ Lâm lắng nghe, chia sẻ về những khó khăn trong việc cân đối ngân sách, về những áp lực trong việc quản lý đội ngũ để đạt hiệu quả cao nhất.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Đó là những cuộc trò chuyện chân thành, vượt ra ngoài ranh giới của một cuộc hôn nhân hợp đồng hay mối quan hệ 'bạn giường'. Họ bắt đầu thấy được những góc khuất, những áp lực, và cả sự mạnh mẽ của đối phương ở những khía cạnh khác. Sự thấu hiểu và đồng cảm dần nảy sinh.

Sau một hồi im lặng, anh nhìn cô, ánh mắt có chút dò xét. " Hạ Lâm." Anh gọi tên cô, nghiêm túc hơn mọi khi. " Em... có hài lòng với mối quan hệ của chúng ta hiện tại không?"

Hạ Lâm hơi giật mình trước câu hỏi đột ngột. Cô ngập ngừng một chút. Hài lòng? Cô không biết nữa. Nó không tệ, thậm chí còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng về một cuộc hôn nhân hợp đồng. Nhưng "hài lòng" là một từ quá lớn cho một thứ thiếu đi cảm xúc thật sự.

" Tạm thời..." Cô trả lời, giọng nhẹ tênh, " đây là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Nó đáp ứng được kỳ vọng của gia đình, và... chúng ta cũng không thấy khó chịu khi ở cạnh nhau." Câu trả lời rất thực tế, rất Hạ Lâm. Nó cho thấy cô nhìn nhận mối quan hệ này một cách lý trí, không mơ mộng, và chưa có sự cam kết tình cảm.

Khi màn đêm buông xuống, quái vật liền thức tỉnh bá chiếm hồ ly giả dạng thỏ non. Căn nhà ấm áp vang vọng khúc tình mãi không ngớt.

Khi hai khối mềm mại trên n.g.ự.c bị anh nắm trọn trong tay, Hạ Lâm chỉ cảm thấy trong người như có một ngọn lửa thiêu đốt, khiến cô mềm nhũn như nước, tê liệt trên giường, không còn chút sức phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho anh nhào nặn.

“Ở đây đã có ai đụng vào chưa?” Nhưng rồi Giang Thượng lại cúi xuống, cắn lấy đỉnh cherry nhỏ đang kiêu hãnh nhô lên trên n.g.ự.c cô vì bị k1ch thích.

Môi anh như có dòng điện chạy qua, mỗi lần lướt tới đâu, môi Hạ Lâm lại run rẩy tới đó. Cô hơi khó thở, nói không nên lời, chỉ còn biết m.ô.n.g lung, mê muội khẽ lắc đầu.

“Còn ở đây?”

Giang Thượng lại men theo xương sườn cô, nhẹ nhàng l.i.ế.m xuống từng chút một. Hạ Lâm vẫn lắc đầu, cô chỉ cảm thấy nụ hôn của anh như một dấu ấn, mỗi nơi đi qua đều để lại dấu vết thuộc về anh.

Ngay cả mùi hương của anh cũng vậy. Mùi hương của anh hoàn toàn khác với Thanh Hòa, nó pha trộn giữa mùi mồ hôi nhẹ, hơi men thoang thoảng và hương vải sạch, lại dễ chịu đến lạ, khiến Hạ Lâm bất giác đắm chìm vào đó.

Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt v e mặt trong đùi Hạ Lâm, dẫn dụ cô tách chân ra. Cùng lúc đó, môi anh cũng rời khỏi vùng eo săn chắc, hạ xuống nơi thầm kín, trinh nguyên chưa từng bị ai chạm tới.

Trong khoảnh khắc, tim Hạ Lâm đập thật nhanh, nhanh đến mức như muốn nhảy vọt ra khỏi lồ ng ngực. Hai tay vô thức nắm chặt chiếc gối ở cạnh vai, chiếc gối mà cô và Cố Thanh Hòa đã cùng nhau mua ở Ikea.

“Còn chỗ này?”

Giang Thượng một tay chống đỡ cơ thể, một tay như có như không vuốt v e hạt hoa màu đỏ cherry ở phía trước khe mật.

“Ưm...” Cơ thể bắt đầu rịn ra những giọt mồ hôi li ti, Hạ Lâm không kìm được khẽ rên nhẹ.

“Ai?” Mắt Giang Thượng tối sầm lại, ngón tay thon dài bỗng siết chặt lấy hạt mật.

“A...” Hạ Lâm khẽ thét lên, đôi chân trắng nõn khó chịu vặn vẹo, muốn khép chặt lại để né tránh sự chạm xúc khiến cô sướng muốn c.h.ế.t đi sống lại. Cô thều thào: “Là... là anh, chồng của em.”

...

K1ch tình qua đi, nằm trong vòng tay anh. Cô chợt nhận ra, dù chỉ là hợp đồng, có lẽ cô đang dần quen với sự hiện diện của Giang Thượng trong cuộc sống của mình. Quen với vẻ phúc hắc của anh ở nơi công sở, quen với sự dịu dàng dù hơi 'bi3n thái' của anh khi ở nhà, quen với cả sự thấu hiểu và đồng cảm mà anh dành cho cô. "Liệu... điều này có ổn không?" Cô tự hỏi.
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 8



Trong buổi họp giao ban khoa sáng thứ Hai, Triển Doanh ngồi ở hàng ghế cuối, trông rụt rè. Giang Thượng đang trình bày về kế hoạch phẫu thuật tuần này. Giữa chừng, cô ta bỗng nhiên lóng ngóng thế nào đó, làm đổ cả cốc nước lọc trên bàn xuống sàn. Nước lênh láng ngay gần bục phát biểu.

Triển Doanh mặt tái đi, cuống quýt đứng dậy. " Em xin lỗi, em xin lỗi Trưởng khoa, xin lỗi mọi người ạ." Giọng cô ta run run, nhìn Giang Thượng bằng ánh mắt vừa sợ sệt vừa ngưỡng mộ.

Giang Thượng dừng lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua vũng nước, rồi nhìn thẳng vào Triển Doanh. Không một chút cảm xúc, anh chỉ nói ngắn gọn: " Dọn đi." Rồi quay sang thư ký khoa. " Gọi người dọn cùng cho nhanh."

Anh tiếp tục bài phát biểu như chưa có gì xảy ra, hoàn toàn phớt lờ biểu cảm tội lỗi của Triển Doanh. Cô ta càng thêm bối rối, đứng im một chỗ cho đến khi có người chạy đến lau sàn.

Vài ngày sau đó, Triển Doanh bắt đầu tìm cách tiếp cận Giang Thượng. Lúc thì 'xin chỉ dẫn' về cách ghi chép hồ sơ bệnh án dù đó là việc cơ bản của y tá mới, lúc thì 'nhờ xem giúp' một vết băng bó có đúng kỹ thuật chưa dù đã có y tá trưởng kiểm tra. Cô ta luôn giữ vẻ mặt chăm chỉ, ngây thơ, ánh mắt lấp lánh sự 'ham học hỏi' khi nhìn anh.

Hạ Lâm đi ngang qua hành lang, vừa lúc Triển Doanh đang đứng trước cửa phòng làm việc của Giang Thượng, tay cầm tập tài liệu, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

" Trưởng khoa Giang Thượng, em... em vẫn chưa hiểu rõ lắm phần này ạ. Anh có thể chỉ giúp em một lát không ạ?"

Giang Thượng đứng đó, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt thường thấy. Anh chỉ tay vào tập tài liệu. " Cái này đã có hướng dẫn chi tiết rồi. Nếu không hiểu, hỏi y tá trưởng."

Khi Hạ Lâm bước gần hơn, ánh mắt cô ta vô tình lướt qua cô. Chỉ trong tích tắc, vẻ ngây thơ trên gương mặt Triển Doanh thoáng vụt tắt, thay bằng một tia nhìn đầy tính toán và một nụ cười nhạt khó nhận ra, trước khi cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ cũ và cúi đầu chào Hạ Lâm một cách lễ phép.

" Chị Hạ Lâm."

Hạ Lâm dừng lại, gật đầu. Ánh mắt cô sắc bén quét qua Triển Doanh, rồi lướt sang Giang Thượng. Anh vẫn giữ vẻ mặt không biểu cảm, không hề để ý đến sự tương tác ngắn ngủi này. Hạ Lâm không nói gì thêm, bước đi.

"Có gì đó không đúng." Cô thầm nghĩ. Cái tia nhìn thoáng qua kia, nụ cười giả tạo kia... không đơn giản như vẻ ngoài. Trực giác của Hạ Lâm luôn rất nhạy bén.

Trong phòng nghỉ trưa, Hạ Lâm nghe loáng thoáng tiếng các y tá trẻ khác bàn tán.

" Này, cô y tá mới Triển Doanh dễ thương thật đấy nhỉ? Lúc nào cũng dạ vâng, nhìn yếu đuối ghê."

" Ừ, trông hiền lành thật. Nhưng mà... không hiểu sao mình thấy cô ta cứ 'thảo mai' thế nào ấy." Một y tá khác lên tiếng, giọng đầy nghi ngờ. " Lúc nãy thấy cô ta cố tình đứng gần Trưởng khoa Giang Thượng đấy."

" Ôi, cô ta chắc cũng mê Trưởng khoa đấy mà. Ai mà không mê chứ." Một người khác cười. “Nhưng Trưởng khoa Giang Thượng lạnh lùng lắm, có ai lọt vào mắt đâu."

Hạ Lâm lắng nghe, sự nghi ngờ trong lòng càng được củng cố. Cô ta không phải là người duy nhất nhận ra sự bất thường từ Triển Doanh.
 
Ẩn Hôn - Bác Sĩ Trưởng Khoa Phúc Hắc
Chương 9



Tối đó về nhà, Giang Thượng trông có vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc căng thẳng. Anh chỉ muốn nghỉ ngơi. Họ cùng nhau ăn tối trong im lặng, không khí hơi trầm lắng. Hạ Lâm cũng không muốn hỏi gì về bệnh viện.

Sau bữa tối, anh kéo cô lại ngồi trên sofa, ôm lấy cô. Anh vẫn thể hiện sự quan tâm và 'đòi hỏi' quen thuộc, nhưng Hạ Lâm cảm thấy hơi phân tâm. Hình ảnh Giang Thượng lạnh lùng ở bệnh viện và Triển Doanh 'ngây thơ' cứ luẩn quẩn trong đầu.

Giữa những cái chạm đầy mê hoặc của anh, Hạ Lâm bỗng nhiên lên tiếng. "Anh thấy cô Triển Doanh thế nào."

Giang Thượng dừng lại một chút. Anh tựa cằm lên vai cô. " À, người đó à?" Giọng anh có chút mệt mỏi và... thờ ơ. " Hơi phiền phức một chút."

Chỉ một câu nói. "Hơi phiền phức". Thái độ của anh làm Hạ Lâm yên tâm phần nào về việc anh không bị vẻ ngoài của Triển Doanh lừa gạt. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào sự 'ngây thơ' của cô y tá đó.

"Phiền phức?" Cô thầm nghĩ. "Cô ta sẽ không chỉ là 'phiền phức' đơn thuần đâu."

Đêm đó, Hạ Lâm nằm thao thức. Hình ảnh Giang Thượng lạnh lùng ở bệnh viện và Triển Doanh 'ngây thơ' cứ luẩn quẩn trong đầu. Cô nhận ra, có lẽ 'hợp đồng' này đang phức tạp hơn cô nghĩ.

Sự xuất hiện của một người muốn chen chân vào, dù mối quan hệ của họ ban đầu chỉ là 'đối phó' và 'bạn giường', cũng đủ khiến cô cảm thấy khó chịu và cảnh giác. Cuộc sống 'ẩn hôn' nơi bệnh viện này, dường như sắp có sóng gió rồi.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Triển Doanh bước đi nhẹ nhàng ngang qua bàn làm việc của Giang Thượng. Anh đang cúi đầu xem tài liệu, dáng vẻ nghiêm túc. Cô ta dừng lại, giả vờ tìm kiếm gì đó trong túi xách. Rồi, một chiếc khăn tay màu hồng nhạt, thoang thoảng mùi nước hoa ngọt lịm, "vô tình" rơi ra, nằm gọn trên tập tài liệu của anh. Cô ta không nhặt ngay, mà lướt nhìn Giang Thượng một cái, khóe môi khẽ cong lên.
 
Back
Top Bottom