Lòng bàn tay Địch Thanh Ngư ấm áp, nhưng lại không có cảm giác như đang được lòng bàn tay xoa.
Nó nhẹ bẫng như một cánh diều lướt qua mái tóc.Thưởng Nam nhất thời không cử động: “Tại sao những con bướm khác trong phòng tiêu bản của anh lại ít hơn bướm xanh lam nhiều vậy?”
Ngoài bướm xanh lam, những con bướm trong các hộp tiêu bản khác cũng rất hiếm thấy.“Anh thấy cũng nhiều mà, không ít đâu,” Địch Thanh Ngư chỉ những con bướm tiêu bản nhiều màu sắc.
Anh cảm thấy không ít.“Ý em là so với nhau ấy ạ,” Thưởng Nam nói.“Vậy thì có hơi ít,” Đôi mắt xanh xám của Địch Thanh Ngư có chút mệt mỏi, sụp xuống, trông như sắp chìm vào giấc ngủ.Căn nhà lúc này yên tĩnh đến đáng sợ, bên ngoài không có một cơn gió mát nào.
Trên đường không có xe cộ qua lại, nhưng thỉnh thoảng có vài người đàn ông lớn tuổi đeo ba lô, xách xô nhựa và túi đựng cần câu đi ngang qua.Hai con lạc đà Alpaca mà cậu nhìn thấy vào ngày đầu tiên đang ngồi dưới bóng một cây cổ thụ.
Hôm nay chúng ăn táo và lê.“Tối qua em thấy một con bướm xanh lam to hơn những con bướm kia rất nhiều.
Em cảm thấy con bướm đó như thể biết nói vậy,” Thưởng Nam từ từ nói: “To lắm, em chưa bao giờ thấy con bướm nào to như thế, ngay cả trong phim hoạt hình cũng chưa từng thấy.
Sau đó nó đột nhiên bay về phía em rồi biến mất.”
“Anh Thanh Ngư, trong núi này có thần núi không ạ?”
Câu hỏi của Thưởng Nam nghe có vẻ ngây thơ.Địch Thanh Ngư không trả lời, anh rất dịu dàng, nhưng thái độ đối với con người lại quá tùy tiện.
Tâm trạng tốt thì nói vài câu, tâm trạng tốt nhưng không muốn nói chuyện thì dù có gợi chuyện thế nào anh cũng im lặng.Thưởng Nam lén cắn chặt răng nhìn Địch Thanh Ngư, dò hỏi: “Sau khi con bướm đó biến mất, trên cổ em xuất hiện một vết bướm.
Phải chăng con bướm đó đã bay vào trong cơ thể em rồi?”
Cuối cùng Địch Thanh Ngư cũng mở mắt ra: “Ở đâu?”
Mắt Thưởng Nam sáng lên vì vui mừng, lập tức chủ động cởi cổ áo, chỉ vào con bướm xanh nhỏ trên cổ trông sống động hơn cả hình xăm: “Anh có thấy không?
Hơn nữa, cảm giác ở chỗ vết bướm khác với da thường.”
Điểm này Thưởng Nam thực sự thắc mắc, cậu không hiểu tại sao lại như vậy.
Một phần của quái vật đi vào cơ thể cậu quả thực là một chuyện khiến cậu cảm thấy hoảng sợ.Địch Thanh Ngư gần như có thể dùng cách này để điều khiển tất cả mọi người trên thế giới.
Nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ, may mà anh chỉ tập trung vào việc tự sát và làm xác chết của mình thành tiêu bản.Lông mày Địch Thanh Ngư cau lại thấy rõ, trông con bướm đó như đang bám vào nhụy hoa.
Thoáng nhìn qua, cứ như thể nó đang sống.“Trên người em có cảm thấy khó chịu gì không?”
Địch Thanh Ngư hỏi Thưởng Nam.
Anh hỏi rồi cũng quan sát sắc mặt và tinh thần của đối phương, đều khá tốt.Thưởng Nam lắc đầu nói: “Không có gì khó chịu cả, chỉ là tối qua tự nhiên tim em đau lắm.”
Lờ mờ, Thưởng Nam có lẽ đã biết cách giao tiếp với Địch Thanh Ngư rồi.
Đó là giả vờ ngây thơ, giả vờ không biết gì.
Chắc chắn Địch Thanh Ngư chấp nhận cộng sinh với cậu từ tận đáy lòng.
Nhưng ngoài ra, mối quan hệ bề ngoài của cậu và Địch Thanh Ngư dường như không trở nên thân thiết hơn.
Nhưng sự thân thiết tưởng chừng như chỉ ở bề ngoài này mới thực sự là sự gần gũi với nhau.
Nếu không, sự cộng sinh này sẽ không có bất kỳ ý nghĩa nào.Ánh mắt Địch Thanh Ngư từ từ rời đi, cuối cùng rơi xuống bãi cỏ bên ngoài.
Bãi cỏ đầy những bông hoa trắng nhỏ, nhìn từ xa lại là một mảng xanh tươi mát.
Anh nhìn một lúc rồi mới quay lại, giơ hai tay lên, cúi người tự cài lại cổ áo đã cởi của Thưởng Nam.Hơi thở của anh rất nhẹ, gần như chỉ bằng trọng lượng của một con bướm khi hạ xuống lựa chọn thức ăn.
Nó xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Thưởng Nam.
Thưởng Nam nghe thấy Địch Thanh Ngư nói: “
Sau này đừng tùy tiện cho người khác xem vết tích này.”
“Họ sẽ hỏi em xăm ở đâu.”
Địch Thanh Ngư bật cười: “...
Không phải.
Vì nó rất kỳ lạ.
Con người thích chú ý đến những thứ khác biệt, cũng thích kỳ thị những thứ khác biệt.”
Thưởng Nam: “Nhưng anh vẫn chưa nói cho em biết tại sao.”
“Vì anh cũng không rõ,”“Ồ.”
Địch Thanh Ngư cài xong cúc áo cho Thưởng Nam, vỗ vỗ lưng cậu: “Đi giúp anh phủi bụi cho những tiêu bản kia đi.
Dì Trương sẽ chỉ cho em cách làm.”
Được làm việc rồi, Thưởng Nam đứng dậy đặt sách lên bàn, vươn vai một cái: “Anh Thanh Ngư, vậy em đi đây.”
Khi chuẩn bị ra ngoài tìm dì Trương, điện thoại bàn trong phòng reo lên.
Thưởng Nam dừng bước: “Em nghe nhé?”
Địch Thanh Ngư: “Em nghe đi.
Nghe điện thoại có cần tiền lương không?”
Thưởng Nam vừa đi về phía điện thoại vừa nói: “Tính là phúc lợi khuyến mãi của em.”
Cậu hoạt bát hơn so với tưởng tượng của Địch Thanh Ngư và lần nhìn nhận đầu tiên của hắn, nhưng cũng hình như cũng không quá lanh lợi như vẻ bề ngoài.“A lô, xin chào, cháu là bạn học của Địch Thanh Minh.
Địch Thanh Minh và bạn đi chơi rồi.
Địch Thanh Ngư nhờ cháu nghe điện thoại.
Có chuyện gì cô có thể nói với cháu, cháu sẽ chuyển lời lại.”
Cậu nói một hơi rất dài, nhưng lại rất rõ ràng.Người bên kia điện thoại rất thân thiện: “Ôi, là bạn của Tiểu Minh à, cô là mẹ của Tiểu Minh đây.”
Mí mắt Thưởng Nam giật mạnh, cậu lén liếc nhìn Địch Thanh Ngư.
Dường như anh không tò mò ai gọi đến, đã cầm cuốn sách thơ lên và bắt đầu lật xem.“Vâng, cô tìm Thanh Minh ạ?”
Thưởng Nam hỏi.“Cô tìm thằng nhóc đó làm gì.
Nói với nó thêm một câu thôi cô cũng sợ mình sẽ sống ít đi một năm,” Giọng mẹ Địch đầy vẻ chê bai:“Cô tìm Thanh Ngư.
Tuần sau ở chợ hoa Vân Thành có một buổi triển lãm lớn, có rất nhiều giống hoa quý hiếm sẽ được trưng bày, từ trước đến giờ Thanh Ngư rất thích hoa cỏ.
Nếu nó muốn đi, vừa hay Tiểu Minh đang nghỉ hè, có thể đi cùng nó.”
Thưởng Nam bịt ống nghe, chuyển lời lại cho Địch Thanh Ngư: “Anh có đi không ạ?”
Địch Thanh Ngư lật một trang sách: “Để xem đã.”
Thưởng Nam cũng chuyển ba chữ đó cho mẹ Địch.Mẹ Địch ở đầu dây bên kia thở dài, nhưng cũng chỉ thở dài một cái, còn bực bội nói một câu “đứa trẻ này,” sau đó, bà quan tâm đến Thưởng Nam: “ Trước đây Tiểu Minh đã nói với cô là sẽ đưa bạn học về nhà chơi, cô còn tưởng nó nói đùa.
Nó đưa các cháu đến đây, lại đưa thẳng đến biệt thự trên núi Thanh Tuyết chơi, cũng không nói đưa về nhà cho chúng ta gặp mặt.
Hai ngày nữa nhé, bảo Tiểu Minh đưa các cháu về nhà, cô và bố nó sẽ tiếp đãi các cháu thật tốt.”
“Vâng, cảm ơn cô,” Thưởng Nam nói.Sau khi cúp điện thoại, Thưởng Nam hồi tưởng lại.
Mẹ của Địch Thanh Ngư, ngoài những lời đầu tiên nói về Địch Thanh Ngư, sau đó không hề nhắc đến anh nữa.Ngoài ra, bà ấy không nói là để Địch Thanh Minh đưa cậu và Vệ Kiệt đến thành phố chơi, mà là đưa cậu và Vệ Kiệt về nhà.Vậy căn nhà mà Địch Thanh Ngư đang ở, nơi gọi là núi Thanh Tuyết này, không phải là nhà sao?“Anh Thanh Ngư, anh muốn đi triển lãm hoa không ạ?
Em đi cùng anh nhé,” Thưởng Nam chủ động nói.Địch Thanh Ngư ngước mắt lên, đường nét cổ và hàm tạo thành một đường cong rất dịu dàng: “Tiểu Minh thích em, em có biết không?”
Anh dịu dàng nhưng lại rất dứt khoát.Thưởng Nam nghẹn lại: “Trước đây không biết, bây giờ thì biết rồi.”
“Đừng đến quá gần anh, nó sẽ buồn,” Địch Thanh Ngư nói nhàn nhạt.Địch Thanh Minh có buồn hay không thì liên quan gì đến Thưởng Nam?
Cậu không có nghĩa vụ phải đáp lại tình cảm của mỗi người bằng một tình cảm có giá trị tương đương.
“Em và Thanh Minh chỉ là bạn tốt, cậu ấy chưa bao giờ nói thích em.
Hơn nữa, em không thích cậu ấy.”
“Anh Thanh Ngư, em đi cùng anh nhé,” Thưởng Nam nói lại lần nữa.Địch Thanh Ngư gấp sách lại, đặt phẳng trên đùi: “Được.
Vậy em đi cùng anh đi.
Nhớ nói với Tiểu Minh một tiếng.”
Hai con lạc đà Alpaca bên ngoài đã ăn xong bữa tiệc trái cây, dựa vào nhau ngủ gật.Tiến độ khá tốt, Thưởng Nam nghĩ.Tiêu bản bướm nhiều hơn Thưởng Nam tưởng tượng, tủ rất cao và có nhiều tầng.
Mỗi tiêu bản sau khi lau xong đều phải được đặt lại vị trí ban đầu.
Ngay cả khi Địch Thanh Ngư không nói, Thưởng Nam cũng sẽ chú ý đến điều này.Trước khi rời khỏi phòng tiêu bản, dì Trương rất lo lắng: “Ôi chao, việc này vốn là của quản gia Chu, bây giờ chỉ có thể nhờ cháu.
Sao thằng nhóc mới đến đó vẫn chưa tới...
Tiểu Nam, cháu đừng để bị ngã nhé.
Nhưng mà có làm hỏng cũng không sao đâu.
Nhà họ Địch bồi thường được.”
Thưởng Nam còn nghe thấy bà ấy lẩm bẩm: “Nuôi một người tàn tật cũng là nuôi, nuôi hai người cũng là nuôi...”
Thưởng Nam: ...
Bà ấy có thể nói bừa như vậy sao?“Đây là bướm gì vậy?”
Thưởng Nam cầm một hộp tiêu bản đựng hai con bướm trắng.
Bụng của chúng rất tròn và mập mạp.
Trên cánh có những chấm tròn màu đen, phủ kín cả cánh trước và cánh sau.
Nhìn chung, nó tròn tròn như cái bụng to béo của nó.[14: Chưa từng thấy.
Trong tài liệu không có loại bướm này.]Thưởng Nam dùng một miếng vải mềm sạch sẽ nhẹ nhàng lau bên ngoài tiêu bản.
Mỗi lần lau, cơ sở dữ liệu của 14 lại có thêm một thông tin mới.
Cho đến khi Thưởng Nam lau sạch hoàn toàn hộp tiêu bản này, tài liệu về hai con bướm này cũng đã hoàn toàn rõ ràng.Giọng nói máy móc, lạnh lùng của 14 vang lên trong đầu Thưởng Nam.[14: Lý Hùng, Lý Truyền.
Là một cặp song sinh béo.
Là bạn học cấp hai của Địch Thanh Ngư.
Đã chết.
Đây là tiêu bản của hai người họ.]Thưởng Nam suýt nữa làm rơi hộp tiêu bản.“Đây là hai người ư?!”
Thưởng Nam quá kinh ngạc, đứng không vững trên thang.
Sau khi chao đảo, cậu ôm lấy thang: “Địch Thanh Ngư giết ư?”[14: Không hoàn toàn, họ bị chỉ số hắc hóa cắn trả.
Cậu dùng tay chạm vào những tiêu bản khác đi.]Ánh nắng chói lòa, nhưng Thưởng Nam lại cảm thấy mấy ngón tay của mình hoàn toàn mất nhiệt, như thể bị đông cứng.
Cậu run rẩy chạm bừa vào vài hộp tiêu bản.
Cậu còn chưa nhìn rõ con bướm bên trong hộp tiêu bản mình chạm vào trông như thế nào.[14: Trong số đó chỉ có một con là bướm thật, con màu xám đó.
Con có độ tươi sáng thấp nhất là bướm thật.
Những con có màu sắc sặc sỡ đều là con người, đều là người đã chết.][14: Sau khi tìm kiếm, hệ thống của tôi hiện ra một câu nói, có thể dùng để an ủi ký chủ.]Thưởng Nam đang ngước nhìn những tiêu bản bướm kia, cậu lắp bắp hỏi: “Câu gì?”[14: Biến thành bướm, là một cách chết lãng mạn như một bài thơ.
Trở thành tiêu bản, chẳng phải là một cách sống vĩnh cửu sao?][14: Cặp song sinh Lý Hùng Lý Truyền này, từng đến thăm Địch Thanh Ngư một tháng sau khi anh ấy nhập viện, nói rất nhiều lời tưởng chừng như quan tâm nhưng thực chất lại rất khó nghe.]“Địch Thanh Ngư, nghe nói mày sau này không đi lại được nữa à, mày đáng thương thật đấy.”
“Thế thì chẳng phải mày phải đi học trường dành cho người khuyết tật sao?”
“Đi lại kiểu gì nhỉ?
Hai chân của mày đều không đi được.
Ngay cả nhảy tưng tưng cũng không được.
Tình trạng này chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.
Nhưng mà...
Vân Thành có trường dạy đi xe lăn không?”
“Mày còn phải đi khám bác sĩ tâm lý nữa.
Người tàn phế thường rất biến thái!
Sẽ trả thù xã hội!”[14: Sau khi Địch Thanh Ngư nhảy lầu, họ lại đến thăm Địch Thanh Ngư một lần nữa.]“Sao mày lại tự sát thế.
Tao đã bảo mày phải đi khám bác sĩ tâm lý mà.
Mày xem, mày đã bắt đầu biến thái rồi đấy!”
“Không phải là không đi lại được thôi sao?
Có gì to tát đâu.
Nhà mày có tiền mà, lắp hai cái chân giả bằng vàng, ngầu đến phát nổ.”
“Nhảy lầu cảm giác thế nào nhỉ?
Sẽ đau lắm đúng không.
Nhưng mà chân của mày chắc chắn không cảm thấy gì, haha.”[14: Con bướm tiêu bản màu xanh lá cây nhạt ngay trên đầu cậu là chị họ của Địch Thanh Ngư, Địch Thanh Vinh.
Bởi vì cô ấy từng muốn giới thiệu bạn bè của mình cho Địch Thanh Ngư nhưng lại bị từ chối.
Địch Thanh Vinh đã mắng chửi Địch Thanh Ngư rất thậm tệ.
Cụ thể thì tôi không đọc cho cậu nghe đâu.
Con người các cậu mắng đồng loại thật bẩn thỉu, toàn đâm vào tim nhau.][14: Con màu đỏ pha đen kia, là vị đại sư đã giúp bố mẹ nhà họ Địch hãm hại Địch Thanh Ngư.
Con bướm nhỏ màu trắng cùng trong một hộp tiêu bản với nó, là đệ tử của ông ta.][14: Ngoài những người này ra, còn rất nhiều người khác.
Phạm vi cắn trả của nó vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Với một thái độ không bao giờ tha thứ, tất cả đều bị giải quyết hết.]Khi bắt đầu lau hộp tiêu bản một lần nữa, tâm trạng của Thưởng Nam đã hoàn toàn khác so với lúc đầu.Không phải cậu đang lau hộp tiêu bản, mà là những chiếc quan tài.Bên trong không phải là bướm, mà là những kẻ đã từng chà đạp lên Địch Thanh Ngư.Chẳng trách trước đây mình nói số lượng tiêu bản bướm ít, Địch Thanh Ngư lại nói không ít.
Lúc đó cậu còn chưa hiểu.
Số lượng bướm xanh áp đảo chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?Hóa ra cậu và Địch Thanh Ngư căn bản không nói cùng một thứ.
Cậu nói là bướm, Địch Thanh Ngư nói là người đã chết.Thưởng Nam không hề cảm thấy bất bình cho những người đã chết này.
Trong luật pháp, hình phạt có phân cấp bậc, nhưng nỗi đau mà một số hành vi gây ra cho người trong cuộc thì rất khó để phân cấp rõ ràng.[14: Bây giờ Địch Thanh Ngư tốt hơn trước nhiều rồi.
Lúc chỉ số hắc hóa vừa xuất hiện và tăng dần, lúc đó những người bị cắn trả mới nhiều.
Bây giờ anh ấy sống một mình trong núi, cũng không có ai chà đạp lên đầu anh ấy nữa, cũng đã mấy năm bố mẹ anh không đến núi Thanh Tuyết rồi.]Địch Thanh Ngư đã phong bế thể xác và tinh thần của mình trong núi Thanh Tuyết, cùng với những tiêu bản này, sống một cuộc đời dài đằng đẵng và vô vọng.Mỗi khi lau một tiêu bản, Thưởng Nam đều tỉ mỉ nhìn một lúc, nhìn đến nỗi nổi hết da gà.Khi lau được nửa chừng, cửa phòng bị đẩy ra.
Là dì Trương, phía sau dì Trương còn có một chàng trai cao lớn, rất khỏe mạnh, da rất đen, răng rất trắng.
Cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, vải áo căng chặt.“Đây là Tiểu Lý, người sẽ thay thế quản gia Chu chăm sóc Tiểu Ngư trong thời gian này.
Tiểu Nam, cháu xuống đi, để Tiểu Lý làm.”
“Vâng, được ạ.”
Thưởng Nam tiếc nuối đặt tiêu bản lại chỗ cũ, tiện thể tiếc nuột công việc lương cao của mình.Leo xuống thang.
Mấy bước cuối cùng, Thưởng Nam còn chưa đặt chân xuống đất, đã cảm thấy eo mình bị ai đó ôm lấy.
Thoáng cái, cậu đã đứng trên mặt đất rồi.“?”
Lý Thất Đống nhe hàm răng trắng: “Thế nào?
Tôi khỏe lắm đúng không?”
Dì Trương lấy tay che miệng cười không ngừng: “Tiểu Lý chỉ học hết cấp hai, sau đó làm công nhân xây dựng, nhưng rất tỉ mỉ.
Tự học và thi được rất nhiều chứng chỉ như chuyên gia dinh dưỡng, chuyên gia mát xa, chuyên gia chăm sóc.
Rất khó để mời được ở Vân Thành đấy.”
Chẳng trách Lý Thất Đống trông đen và khỏe như vậy.
Thưởng Nam cảm thấy mình có thể bị đối phương đấm một phát ngất xỉu.“Vậy anh lau đi nhé, em ra ngoài trước,” Thưởng Nam nói.Những người trong bếp đang chuẩn bị bữa trưa.
Địch Thanh Ngư dựa vào lưng ghế xe lăn ngủ thiếp đi.
Cuốn sách đặt trên bàn trà bên cạnh vẫn đang mở, trang cuối cùng vừa hay chỉ có một câu cuối cùng: “Sau cái chết đầu tiên, sẽ không còn cái chết nào nữa.”
Sau bữa tối, Thưởng Nam và Lý Thất Đống chơi cờ nhảy* ở vị trí gần cửa sổ trong phòng khách.
Lý Thất Đống chỉ biết chơi cờ này.(Cờ nhảy: Bạn phải nhảy các quân cờ của mình qua phần đất của đối phương để chiếm chỗ đất đó và ngăn không cho kẻ địch đưa quân sang phần đất của mình.
Đội nào đưa hết số quân của mình sang phần đất của đối phương là người chiến thắng.)Địch Thanh Ngư ngồi bên cạnh đọc sách.“Tôi có sáu anh trai và một em gái.
Anh cả tôi tên là Lý Nhất Đống, anh hai tên là Lý Nhị Đống.
Tôi là con thứ bảy, nên tên là Lý Thất Đống,” Lý Thất Đống nói chuyện phiếm với Thưởng Nam.“Vậy em gái anh tên là Lý Bát Đống à?”
Khi Thưởng Nam hỏi, khóe miệng cậu không nhịn được cong lên.“Em gái tôi không có tên một hai ba bốn năm sáu bảy đâu.
Em gái tôi tên là Lý Mộng Nhiên, hay không?”
Lý Thất Đống đắc ý nói.Ồ, hóa ra trong đám con đông đúc này chỉ có con gái là được đặt tên tử tế.“Tên em gái anh hay thật đấy,” Thưởng Nam khen ngợi.“Tên cậu cũng hay.
Tên của sinh viên đại học đều hay như vậy à?”
Lý Thất Đống đầy vẻ ngưỡng mộ.“Ừm, cái này tùy người thôi, không liên quan đến học vấn.”
Hai người nói chuyện rất hăng say, nhưng Lý Thất Đống chưa một giây nào không chú ý đến Địch Thanh Ngư.
Có thể thấy cậu ta rất trân trọng công việc này.
Tìm việc thì dễ, nhưng tìm công việc lương cao như vậy thì khó.Nghiệp dư thì không thể so với chuyên nghiệp.
Vài giờ Thưởng Nam tạm thay thế, Địch Thanh Ngư chắc hẳn cũng rất vất vả, vì Thưởng Nam không biết mình phải làm gì, mỗi lần đều phải chờ Địch Thanh Ngư lên tiếng.
Còn Lý Thất Đống hoàn toàn không cần Địch Thanh Ngư chỉ đạo, cậu ta tự biết khi nào nên làm gì, ngay cả nước trong cốc của Địch Thanh Ngư cũng luôn giữ được độ nóng.Gần mười giờ, Địch Thanh Minh và Vệ Kiệt mới vội vã quay về.
Vệ Kiệt xách một thùng nước ép kiwi lớn: “Mua ở khu du lịch.”
Địch Thanh Minh đặt chìa khóa xe xuống: “Tôi cạn lời.
Cả thùng này các cậu biết bao nhiêu tiền không?
Ba trăm tệ!!!”
Vệ Kiệt nóng lòng rót vài cốc cho mọi người trong phòng khách nếm thử: “Đây không phải nước ép kiwi bình thường.
Kiwi này được trồng bằng loại đất đặc biệt, chua ngọt vừa phải, ngọt mà không ngấy...”
Thưởng Nam uống một ngụm: “Cũng bình thường mà.”
Mặt Vệ Kiệt cứng lại: “Cậu không thể lừa dối tôi một chút sao?
Dù sao tôi cũng đã bị lừa rồi, tôi không ngại bị lừa đến cùng đâu.”
Địch Thanh Minh cười ngã xuống ghế sofa.“À đúng rồi, Thanh Minh,” Thưởng Nam uống một hơi hết cốc nước ép kiwi đặc biệt đó, mới nhớ ra để nói với Địch Thanh Minh: “Tuần sau tôi phải đi cùng anh cậu đến thành phố xem triển lãm hoa.
Cậu đi không?”
Vệ Kiệt đang chơi rất hăng: “Tôi không đi.”
Tất nhiên Địch Thanh Minh muốn đi một trăm phần trăm, nhưng cậu ta còn chưa kịp mở lời, đã nghe thấy Địch Thanh Ngư nói: “Em đưa bạn đến Vân Thành, nên tiếp đãi cho tốt.
Đi xem hoa cùng anh làm gì.”
Lời nói vừa dứt, Địch Thanh Minh chỉ đành nói không đi.“Mà Thưởng Nam, vết thương của cậu khỏi chưa?”
Địch Thanh Minh có chút lo lắng.
Thời tiết bây giờ quá nóng, không cẩn thận là sẽ bị nhiễm trùng.Thưởng Nam gãi gãi vai: “Đang đóng vảy, mọc da non rồi, chắc không ảnh hưởng đến việc xem triển lãm đâu.
Tôi hỏi rồi, ở trong nhà.”
“Vậy à.”
Từ giọng điệu và biểu cảm của Địch Thanh Minh, không thể thấy được sự vui mừng.Chơi xong ván cờ cuối cùng với Thưởng Nam, Lý Thất Đống cẩn thận nhìn về phía Địch Thanh Ngư: “Anh, đến giờ nghỉ ngơi rồi.”
Sau khi Địch Thanh Ngư gật đầu, Lý Thất Đống lập tức đứng dậy đi ra sau lưng Địch Thanh Ngư đẩy xe lăn.“Chúc ngủ ngon,” Địch Thanh Ngư mỉm cười nói nhàn nhạt.
Anh không nhìn ai cả, nên không có đối tượng cụ thể để nói chúc ngủ ngon.Thưởng Nam, Địch Thanh Minh và Vệ Kiệt đồng loạt đáp lại: “Chúc ngủ ngon.”
Vệ Kiệt vẫn còn rất tỉnh táo.
Sau khi Địch Thanh Ngư lên lầu, cậu ta vỗ vai Địch Thanh Minh: “Cậu có bài tú lơ khơ không?
Tôi muốn chơi đấu địa chủ.”
Địch Thanh Minh biết chơi rất nhiều trò bài, nhưng lại rất ít chơi đấu địa chủ.
Cậu ta bò dậy khỏi ghế sofa: “Để tôi tìm xem, chắc là có.”
Rất nhanh, Địch Thanh Minh cầm một hộp bài mới tinh, vừa bóc vừa khoanh chân ngồi xuống thảm: “Chơi đi.
Không chơi ăn tiền.
Ăn tiền chán lắm, tôi lại không thiếu tiền.
Chơi thật lòng hay thử thách đi.”
Thưởng Nam: “Tôi chơi gì cũng được.”
Nói xong, cậu đưa cốc rỗng ra trước mặt Vệ Kiệt: “Đổ cho tôi thêm một cốc nước ép kiwi ba trăm tệ của cậu đi, ngon lắm.”
“Đậu má, không phải cậu không coi trọng nó à?!”
Vệ Kiệt vừa mắng vừa rót cho Thưởng Nam một cốc đầy.Kỹ năng đánh bài của Thưởng Nam không tốt, của Địch Thanh Minh cũng không tốt, của Vệ Kiệt là tốt nhất, nếu không cậu ta đã không rủ chơi.Ván đầu tiên Thưởng Nam thua, cuối cùng Thưởng Nam đánh một con 6, không thể nào đi được.
Cậu vứt bài: “Thật lòng.”
Cậu không chọn thử thách vì không muốn bị hai người này trêu chọc, ví dụ như: đi hôn miệng Alpaca trong hai mươi giây.Cậu không có bí mật gì không thể nói, nên chọn thật lòng.Địch Thanh Minh và Vệ Kiệt chụm đầu lại bàn bạc nửa phút.
Vệ Kiệt hỏi: “Cậu thích nam hay nữ?”
Thưởng Nam rất thản nhiên: “Nam.”
Mắt Địch Thanh Minh sáng lên, lập tức vội vàng hỏi: “Loại nào, loại nào?”
Thưởng Nam giơ ngón tay hình kéo: “Đây là câu hỏi thứ hai.”
Sau khi có được câu trả lời, Địch Thanh Minh như được tiêm máu gà, nhưng dù có tiêm bao nhiêu máu gà cũng không thể cứu vãn được kỹ năng đánh bài của cậu ta.Ván thứ hai, Địch Thanh Minh thua.
Cậu ta cũng chọn thật lòng, còn rất mong Thưởng Nam sẽ hỏi một câu hỏi khiến cậu ta xấu hổ chết đi được.Kết quả là Vệ Kiệt hỏi: “Cậu mặc quần tam giác hay quần đùi?”
“...
Quần đùi.”
Ván thứ ba Vệ Kiệt thua, cậu ta chọn thử thách.
Thưởng Nam và Địch Thanh Minh nhất trí: “Ăn một miếng mù tạt.”
Vệ Kiệt thích chơi thì phải chấp nhận thua, cậu ta ăn một miếng mù tạt lớn, mặt đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi, mắng chửi tổ tông mười tám đời của Thưởng Nam và Địch Thanh Minh hai lần.Địch Thanh Minh lại lén lút nhìn Thưởng Nam.
Thật lòng hay thử thách thực ra rất thích hợp cho các cặp đôi hoặc những người đang trong giai đoạn mập mờ, hoặc sắp bày tỏ tấm lòng với nhau.
Dưới sự thúc đẩy của trò chơi, dù thế nào cũng có thể biết thêm một số chuyện mà bình thường rất khó biết.Nhưng Địch Thanh Minh lại cảm thấy Thưởng Nam khó tiếp xúc, khó hiểu quá.
Bất kể hỏi gì, cậu đều trả lời rất thẳng thắn.Nếu Thưởng Nam có cảm giác gì với mình, cậu cũng sẽ không thoải mái.
Nhưng Thưởng Nam dường như không hề để ý đến sự có mặt của cậu ta.Thưởng Nam lại thua, cậu vẫn chọn thật lòng.
Cậu không muốn ăn mù tạt một chút nào.Địch Thanh Minh vội vàng hỏi: “Vậy cậu thích kiểu con trai nào?”
Trong đầu Thưởng Nam lờ mờ hiện lên một bóng dáng mơ hồ, dịu dàng và cô đơn, giống như vầng trăng trong núi mỗi đêm.
Rõ ràng là sáng, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô đơn và lạc lõng một cách khó hiểu.“Thích người dịu dàng, lạnh lùng một chút.
Lông mày không cần quá rậm, mắt cũng không cần quá to, nhưng tính tình rất tốt, khí chất rất ôn hòa và bao dung.”
Tất cả đều là những đặc điểm theo cảm nhận của Thưởng Nam về Địch Thanh Ngư.Biểu cảm của Địch Thanh Minh rõ ràng đã thay đổi, từ mong đợi chuyển sang thất vọng, vì những đặc điểm mà Thưởng Nam miêu tả không hề liên quan gì đến cậu ta.
Khi đến lượt hỏi thật lòng của Địch Thanh Minh, cậu ta nói: “Người tôi thích là bạn thân của tôi.”
Mắt Vệ Kiệt suýt lồi ra: “Đậu má!!!
Cậu lại có sở thích này à.
Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đấy.
Cậu muốn làm thịt người nhà à?!!
Là ai thế, ai thế?”
Địch Thanh Minh yếu ớt: “Để tôi thua thêm một ván nữa rồi sẽ nói cho các cậu biết là ai.”
Ánh mắt Thưởng Nam lấp lánh, không kích động như Vệ Kiệt, cũng không tò mò như cậu ta.Có lẽ Địch Thanh Minh đã thầm hạ quyết tâm nào đó, nhưng ông trời không cho cậu ta một cơ hội nào.
Sau đó, hoặc là địa chủ thắng, hoặc là nông dân thắng.
Tóm lại, lần nào cậu ta cũng thắng.Thưởng Nam lại thua, cậu suy nghĩ một chút: “Lần này, tôi chọn thử thách.”
Vệ Kiệt xoa xoa tay, Địch Thanh Minh quẳng chuyện phiền lòng ra sau đầu, hăng hái hẳn lên: “Cậu lên lầu tìm anh tôi, nói là tối nay cậu muốn ngủ cùng anh ấy.”
“?”
Vệ Kiệt sững sờ mấy giây, sau đó nằm trên thảm, vỗ vỗ sàn nhà: “Ô ô ô ô, ý kiến hay đấy.
Mau đi đi, nhớ quay video lại.
Nếu không, cậu không hỏi thì sao?”
Thưởng Nam đồng ý.Thưởng Nam bò dậy khỏi sàn, lấy điện thoại của mình trên ghế sofa, mở khóa, mở máy ảnh, chuyển sang chế độ quay video, ấn bắt đầu trước mặt Địch Thanh Minh và Vệ Kiệt: “Vậy tôi đi đây.”
Vệ Kiệt và Địch Thanh Minh đầy vẻ hóng chuyện.Sau khi Thưởng Nam lên lầu, Vệ Kiệt lại lo lắng: “Thanh Minh, anh cậu có đánh Thưởng Nam một trận không?”
“Nghĩ cái gì thế,” Địch Thanh Minh lườm Vệ Kiệt: “Anh tôi nằm trên giường lật người còn khó khăn, còn mong anh ấy đánh người à?”
Lòng Vệ Kiệt nghẹn lại: “Lời nói này hơi khó nghe đấy.”
Địch Thanh Minh gãi gãi sau gáy: “Tôi nói bừa thôi, không nghĩ nhiều.”
Đèn hành lang trên lầu là đèn cảm ứng âm thanh.
Chỉ cần có tiếng bước chân hơi nặng một chút, đèn cảm ứng âm thanh sẽ sáng lên.
Thưởng Nam giấu điện thoại ra sau lưng, suy nghĩ một chút, rồi lại đút vào túi.
Ghi âm cũng được.Lý Thất Đống chắc đã về phòng của mình, để tiện chăm sóc Địch Thanh Ngư, phòng của quản gia và Lý Thất Đống đều được sắp xếp cùng tầng với Địch Thanh Ngư.Thưởng Nam gõ cửa phòng Địch Thanh Ngư.Đợi một lúc, mới nghe thấy tiếng người bên trong nói: “Mời vào.”
Địch Thanh Ngư vẫn chưa ngủ, nhưng đèn trong phòng cũng không bật hết.
Chỉ có đèn ngủ hai bên giường là bật.
Địch Thanh Ngư dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cuốn sách ngôn ngữ hiếm.Ban ngày tóc anh được chải chuốt gọn gàng, trông anh tràn đầy sức sống và tươi sáng hơn.
Khi đi ngủ, tóc anh buông xõa tự nhiên rủ xuống trán, càng làm anh trông hiền lành u sầu, giống như một bó hoa đang thoi thóp vì bị mưa quất trong một ngày mưa.
Gốc rễ đầy những cánh hoa đã rụng xuống.Nhưng sự u sầu đó lại giống như một lớp sương mù và sự lạnh lẽo dần dần sâu hơn trước khi bão đến, một cái hố đen khổng lồ được tạo ra giữa những lùm cây rậm rạp, dường như có thể nuốt chửng tất cả những người đang dòm ngó từ bên ngoài.Thưởng Nam rất tự nhiên bước vào phòng Địch Thanh Ngư.
Trong phòng Địch Thanh Ngư không có ghế hay những thứ tương tự, vì vậy cậu chỉ có thể đi đến bên giường, ngồi xuống sàn.
Cậu còn nhìn thấy một chồng sách cao được xếp ở góc tường.Và một vật hình bầu dục đứng dựa vào tường.
Bề mặt có một lớp lông ngắn, cao gần bằng giường, đường kính gần bằng một quả bóng rổ.Từ góc độ của một vật trang trí, nó rất thô kệch.“Tìm anh có chuyện gì?”
Địch Thanh Ngư đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Thưởng Nam: “Nhìn gì thế?Thưởng Nam chỉ vào quả cầu lông đó và hỏi: “Đây là gì vậy?”
Địch Thanh Ngư nhìn thứ mà Thưởng Nam chỉ: “Nhộng.
Sẽ nở ra bướm.”
“Cái này... nhộng to thế này á?”
Thưởng Nam định đưa tay ra sờ, nhưng lại kìm lại.
Đồ của Địch Thanh Ngư không thể tùy tiện sờ vào được.“Ừm, nhộng lớn thế này thực sự hiếm thấy, vì vậy quá trình nở của nó cũng rất dài,” Địch Thanh Ngư lại nhìn con nhộng, ánh mắt bình tĩnh.Vậy thì không có gì tò mò nữa rồi.
Dù sao thì bản thân Địch Thanh Ngư cũng là bướm mà, nên việc sưu tập thứ này cũng rất bình thường, chỉ là kích thước này hơi quá lớn.Thưởng Nam không còn chú ý đến con nhộng nữa.
Cậu sờ lên chóp mũi, biểu cảm trở nên không tự nhiên.
Để thể hiện thái độ chân thành và nghiêm túc, cậu còn cố ý nhoài người về phía trước, cằm tựa vào giường, khóe miệng hơi nhếch lên, mắt thu ánh sáng đèn, vì vậy trông sáng lấp lánh như một con mèo nhỏ.“Anh Thanh Ngư, tối nay em ngủ với anh được không?”