Tâm Linh Âm Quan Minh Thê

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
224224311-256-k898024.jpg

Âm Quan Minh Thê
Tác giả: Neit_Neit
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

China's Story
Tác giả : Tam Độ Xuân Thu
Các cậu cùng nước vào bộ mới đầy hấp dẫn và lỗi cuốn nhé 🙆🏻‍♀️ Tags: kinhlinhminhquan​
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 1 : Cô gái xinh đẹp ở sau núi


Tôi tên là Đỗ Minh,từ nhỏ sống trong một tiểu sơn thôn trên là Dã Câu.Cha tôi là một người rất mê tín,lúc tôi vừa tròn một tuổi,cha đã giúp tôi xem bói,thầy bói nói,từ nhỏ tôi đã " mệnh phậm thái tuế" ,dễ thu hút ma quỷ,thậm chí chết yểu.

Cha vô cùng tin tưởng lời của thầy nói,từ khi tôi bắt đầu có kí ức,mỗi tháng cha đều sẽ mời đến một đạo sĩ,trừ tà làm phép cho tôi, đồng thời có ép tôi uống nước tro bùa,trong phòng của tôi cung dán bùa khắp nơi.

Tuổi thanh xuân nổi loạn của tôi,cảm thấy rất ghét những tư tưởng mê tín cực đoan này,chính vì lẽ đó,quan hệ của cha và tôi vẫn luôn không tốt,năm 17 tuổi sau khi tôi tốt nghiệp cấp 3,tôi gấp gáp không thể chờ đợi được nữa muốn ra ngoài đi làm,cho dù đi nhà hàng rửa bát cũng được.

Cha kiên quyết không đồng ý,nói là ở lại trong thôn sống bình an qua ngày có gì không tốt? bản thân con là một người dễ thu hút ma quỷ,ngộ nhỡ ở bên ngoài có mệnh hệ gì,ta và mẹ con biết sống thế nào.

Cha là trụ cột trong gia đình,là nhân vật uy quyền tôi không có cách nào tác động,dưới sự cưỡng chế yêu cầu của cha,tôi đành ở lại trong thôn,cả ngày rong chơi rảnh rỗi,nhưng những ngày tháng bí bách này,cũng khiến cho cha và tôi rơi vào chiến tranh lạnh rất lâu,bình thường rất ít nó chuyện với nhau.

Hôm nay,tôi ăn sáng xong,cũng không chào hỏi gì với cha,giống như bình thường ,buông bát đũa xuống thì âm thầm đi ra khỏi nhà

Tôi đi trên đường đất đỏ nối đồng ruộng với rừng cây ,đến ngã rẽ của con đường thì nghe thấy một âm thanh mèo kêu

Tôi đi theo chỗ âm thanh phát ra,thì phát hiện ở bên đường,có một còn mèo hoang đang nằm trên mặt đất,con mèo hoang này chắc là bị xe máy đi qua đâm phải,trên người còn hằn lại một vết bánh xe rất rõ ràng,mấy chiếc xương bị gãy bật ra nằm lộ ra ngoài da,chi trước của nó bị gãy thành mấy đoạn,hai con ngươi màu xanh cũng lộ ra khỏi khóe mắt,máu tươi trộn với nội tạng bị vỡ nát chảy ra từ miệng

Cho dù như vậy,con mèo này vẫn phát ra những tiếp kêu đứt quãng,thân thể nó co rúm trên mặt đất,lúc này không có động tĩnh gì nữa.\

Tiếng kêu thảm thương của con mèo này,khiến cho trong lòng tôi thấy hoảng sợ,sau khi xác định nó đã chết ,tôi mới dám bước lên,vì để những người qua đường không thấy kinh tởm,tôi cẩn thận cầm đuôi con mèo lên,vứt nó vào dưới một gốc cây đại thụ bên đường.

Sau khi xử lí con mèo này,tôi đi theo một con đườn nhỏ xuyên qua đồng ,rồi trèo qua hai sườn dốc,đi hết một tiếng đồng hồ,lúc này mới đến được phía sau núi của thôn

Sau núi có một căn nhà lợp ngói đỏ vô cùng yên tĩnh,căn nhà này cách xa với khu tập trung sinh sống của dân thôn,tuy xa xôi hẻo lánh nhưng rất yên tĩnh,trên con dốc ở sau nhà còn mọc rất nhiều hoa cúc dại rất đẹp,tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Tôi xoa mồ hôi trên trán,sau khi xử lí con mèo đó thì có một tâm trạng rất tệ,sau đó thì đi vào ngôi nhà được bao vây ởi hoa cúc dại này

" chị,em đến rồi"

Tôi đi đến trươc ngôi nhà,tôi hét lớn với cánh cửa đang đóng chặt

Không bao lâu,cửa được mở ra,một cô gái mặc chiếc váy liền màu đỏ xuất hiện ở cửa,mái tóc dài của chị ấy bay phấp phơi,chị ấy nhìn tôi ngốc nghếch đứng thở dốc,chảy mồ hôi ở cửa,lộ ra một tia vui mừng,khuôn mặt trắng nõn cũng nở một nụ cười rạng rỡ

Cô gái này cũng giống như tôi,sau khi lớn lên thì tiếp tục ở lại trong thôn Dã Câu

Có lẽ đây là tia sáng duy nhất của tôi trong thôn làng này,chỉ cần nhìn thấy cô ấy,tâm trạng bí bách của tôi sẽ lập tức được giải tỏa

Nửa năm trước,tôi vô tình đi qua chỗ này,vừa hay nhìn thấy cô ấy đang ngồi ở cửa phơi nắng thẫn thờ,tôi lập tức bị dáng vẻ của cô gái này hút hồn,bằng sự ham muốn tiếp cận gái đẹp của đàn ông,tôi đi đến bắt chuyện,cô ấy không hề có chút ghét bỏ dáng vẻ quê mùa của tôi,thậm chí còn mời tôi vào nhà,kể từ đó,tôi dần dần thân thuộc với cô ấy

Cô ấy không nói tên là gì,chỉ nói lớn hơn tôi hai tuổi,vì vậy tôi vẫn luôn xưng hô là chị

Chị nói,cô ấy rất thích màu đỏ,đồ áo,ga trải giường trong nhà,thậm chí là nến trong phòng,đều trống nhất một màu đỏ

Lúc tôi đi vào nhà của,chị ấy đang cầm kim chỉ ngồi trước bàn thêu một bộ đồ nữ nhân màu đỏ,trong bàn tay khéo léo tỉ mỉ của chị,bộ đồ được thêu lên những bông hoa sặc sỡ,vô cùng xinh đẹp

" chị,chị đang thêu cái gì vậy?"

Tôi ngồi đối diện,chống cằm nhìn dáng vẻ chuyên tâm thêu thùa của chị ấy,tò mò hỏi

Chị ngẩng đầu lên,khuôn mặt nở một nụ cười ấm áp : " Đỗ Minh,không bao lâu nữa thì tròn 18 rồi,đến lúc đó có thể đến rước ta về dinh rồi,vì vậy chị đang thêu cho mình một bộ đồ cưới"

Quan hệ bây giờ của tôi và chị ấy,thật ra là đang yêu đương,nghe cô ây nói như vậy,khuôn mặt tôi nở một nụ cười vui sướng

Trong thôn chúng tôi,thanh niên kết hôn rất sớm,chị ấy không chỉ một lần nói với tôi ,đợi sau khi tôi tròn 18,cô ấy sẽ mặc áo cưới màu đỏ,đợi tôi rước kiệu đến rước cô ấy,đương nhiên là tôi đã đồng ý,bởi vì cô ấy là cô gái xinh đẹp nhất đời này mà tôi được gặp,cưới cô ấy về làm vợ là ước mơ lớn nhất của đời tôi,chỉ có điều vì quan hệ với cha không tốt,nên vẫn chưa nói chuyện này với gia đình

" nếu như chị đã nói sẽ gả cho em,vậy thì có phải trước đó,chúng ta có phải sẽ có thể...."

Lúc này,tôi đi đến sau lưng cô ấy,ôm lấy vòng eo nhỏ bé mềm mại,nhẹ nhàng hôn gò má cô ấy một cái,bàn tay tôi bất giác luồn vào trong cổ áo của cô ấy,tốn rất nhiều công sức mới mở được chiếc cúc thứ nhất,chị ấy giữ chặt tay tôi lại,có chút hoảng hốt nhìn tôi,lắc lắc đầu

" Đỗ minh,chuyện đó chúng ta thành thân rồi mới có thể" cô ấy dừng mọi việc trong tay lại,nở nụ cười

Tôi thích chị ấy,chị ấy cũng nói thích tôi,nhưng trước nay chị chưa từng đồng ý ngủ qua đêm ở nhà tôi,cũng không cho quan hệ từ cầm tay đến hôn của chúng tôi đi sâu hơn

" vậy thì sau khi thành thân,chị có phải sẽ đồng ý không?" tôi nhẫn nhịn nội tâm ,dừng lại động tác

Chị ấy thở một hơi : " ừm,sau khi thành thân"

" được rồi,đợi ngày em 18 tuổi,em sẽ nói chuyện của chúng ta với gia đình,bảo cha mẹ chuẩn bị sính lễ" tôi vui mừng nói

Chị ấy gật đầu,nụ cười của cô ấy như hoa mai mùa đông,yên ả và thanh khiết

Thời gian từ từ trôi đến hoàng hôn,ánh chiều tà xuyên qua khẽ cửa chui vào trong phòng,chiếu rọi lên chiếc váy màu đỏ của cô ấy

Chiếc váy cưới vẫn chưa làm xong,tôi cũng không dám ở lại quá muộn,nếu cha mẹ phát hiện ra tôi muộn như vậy mà vẫn chưa về,nhất định sẽ vội vã đi tìm

Tôi không nỡ rời xa đành tạm biệt chị ấy,lúc trên trời đã đầy ánh sao,tôi lại đi đến con đường ban ngày mình đã đi qua,cây cối bên đường lung lay trong gió ,phát xa một âm thanh xào xạc,ánh trăng chiếu rọi bóng cây ngả lên mặt đất,nhìn giống như yêu quái đang nhe răng múa vuốt

Meowww

Lúc này,một tiếng mèo kêu ro ràng vang lên bên tay trái của tôi,tôi bất chợt dừng lại,đi về phía tiếng kêu ,thì phát hiện mình đã đi đến bên cạnh cây Hòe,còn thi thể của con mèo đó vẫn nằm dưới gốc cây hòe,bởi vì trời rất nóng,thi thể của con mèo đã bốc mùi thối,tôi có thể nhìn thấy rõ ràng rất nhiều côn trùng nhỏ đang nhúc nhích trên cái xác đó

Có điều,điều này không quan trọng,âm thanh mèo kêu lúc nãy tôi nghe vô cùng rõ ràng,là phát ra từ trên người con mèo đã chết này

Tôi đột nhiên camt thấy xung quanh cực kì yên tĩnh,một trận gió thổi qua trước mặt tôi,cả người không kiềm chế được run rẩy

Tôi nhìn kĩ xác con mèo,đúng vậy,con mèo này đã chết đến mức không thể chết được nữa,trên người nó tràn đầy côn trùng ,nên không thể nào còn sống,vậy âm thanh lúc nãy,lại đích thực phát ra từ trên người con mèo này

Tôi là một người không tin vào ma quỷ,lúc này đột nhiên lo lắng,yết hầu của tôi chuyển động,khó khăn nuốt một miếng nước bọt

Con mèo này đã chết rồi,đúng,nó thật sự đã chết rồi,tiếng mèo kêu vừa nãy nhất định là phát ra từ con mèo hoang khác,không sai,chính là như vậy

Tôi an ủi bản thân như vậy,nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng,cuối cùng trong một khoảng khắc,tôi chịu không nổi hét lên một tiếng,chạy vút đi
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 2 : Quỷ dạ hành


Buổi sáng ngày thứ hai,trong thôn truyền đến một thông tin : trong thôn có một chàng trai đã chết

Người chết tên là Nghiêm Khoan,là một chàng trai đối diện nhà chúng tôi,sang hôm nay anh ta lái xe máy đi thị trấn mua đồ,không cẩn thận đâm vào cấy đại thụ bên trường

Người đầu tiên phát hiện thi thể của Nghiêm Khoan nói,lúc đó Nghiêm Khoan đang nằm dưới gốc cây chỗ góc cua,xe máy đè lên người anh ta,xương cốt vùng ngực bị vỡ nát lộ hết cả ra ngoài,hay tay bị gãy thành nhiều đoạn,hai con ngươi thì chạy ra khỏi cả khóe mắt,trông chết rất thảm

Nghiêm gia sau khi biết được chuyện này thì khóc lóc không còn bộ dạng người nữa,mẹ của Nghiêm Khoan vừa khóc vừa nói,con trai hôm qua ăn cơm xong còn nói bản thân không cẩn thận đã đâm chết một con mèo,thật không ngờ hôm nay đã bị đâm chết

Sự ị thương của kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh bao trùm lên cả Nghiêm gia,chuyện này đã cho các bà rãnh rỗi một chủ đề bàn tán sau mỗi bữa ăn,tôi không hứng thú với những dị nghị đó,cũng không chạy đến Nghiêm gia hóng hớt,tôi đi đến chỗ mọi người nói,chỗ Nghiêm Khoan đã chết.

Vân là con đường đó,vẫn là góc cua đó,cây Hỏe cổ thụ đang lay động trong gió,thỉnh thoảng lại có lá khô rụng xuống.

Nhưng mà,cái xác của con mèo hôm qua đã phân hủy,hôm nay không nhìn thấy nữa,thay vào đó là một vùng máu tuoiw,cái này là Nghiêm Khoan để lại

Sáng hôm qua,tôi nhìn thấy một con mèo ở bên đường,chi trước và ngực của con mèo hoang bị xe máy đâm nát,xác chết của nó bị tôi vứt sang gốc cây Hòe bên đường

Sáng hôm nay,Nghiêm Khoan lái xe máy đâm vào gốc cây mà chết,đôi tay và xương cốt cũng bị gãy nát,thi thể của anh ta vừa hay cũng nằm dưới gốc cây hòe

Thời gian giống nhau,địa điểm giống nhau,cách chết giống nhau,lẽ nào không chỉ là trùng hợp.

Trong đầu tôi,bất chợi nghĩ đến hai tiếng mèo kêu quái dị hôm qua,lẽ nào...cái chết của Nghiêm Khoan,liên quan đến con mèo hoang đó.

Tôi vội vàng lắc đầu,cảm tấy cách nghĩ này thật hoang đường,hừ... trên thế giới này,sao có thể xảy ra chuyện tà môn như thế chứ

Tôi an ủi bản thân như vậy,nhưng càng như vậy,tâm trạng của tôi càng trở nên nặng nề

" chị,chị nói xem trên đời này thật sự có ma không?"

Lúc tôi hỏi chị ấy như vậy,chị đang thêu bông hoa cuối cùng cho váy cưới,tôi quan sát thấy cơ thể của chị rõ ràng rung lên một cái.

Tôi đến nhà chị kể cho cô ấy nghe chuyện của Nghiêm Khoan,cũng nói đến tiếng mèo quái dị hôm qua tôi nghe được

Sau đó,cô ấy nở một nụ cười ấm áp,vuốt ve khuôn mặt tôi " nếu như có ma muốn hại em,ta nhất định sẽ giúp em ngăn chặn"

Lời nói của chị,khiến tôi ấm áp trong lòng,cô ấy ôm tôi vào lòng,cả thế giới của tôi lập tức tràn đầy hương thơm dễ chịu của chị

" chị,em sợ ma,hôm nay em có thể qua đêm ở đây không?"

Thời gian ngắn ngủi ở bên cô ấy,bất chợt trời đã chuyển hoàng hôn 6 giờ,tôi ôm lấy eo cô ấy

Chị ấy hiểu rõ cách nghĩ thật sự cách nghĩ của tôi,vẫn lắc đầu từ chối như cũ : " Đỗ Minh,phải về nhà ăn cơm thôi,nếu không bác trai bác gái sẽ lo lắng đấy"

Tôi không vừa ý ngồi dậy từ trên giường,chị tiễn tôi ra cửa

Nhưng mà,chưa đi được bao lâu,bước chân bất giác dừng lại

Trên cây ngô đồng ở phía trước,tôi nhìn thấy một con mèo,một con mèo hoang đen tuyền,đôi mắt của nó đang phát ra ánh sáng màu xanh,thấy tôi đã chú ý đến nó,con mèo hoang này nhảy xuống khỏi cây từ từ đi đên trước mặt tôi,nhe hàm năng sắc bén về phía tôi

Meowww

Một âm thanh chói tai phát ra,cả người tôi giống như bị sét đánh,lập tức run rẩy

Dáng vẻ của con mèo hoang này,còn cả tiếng kêu của nó,cực kì giống với con mèo hôm qua tôi nhìn thấy

Đôi mắt xanh của nó bình tĩnh nhìn chằm chằm tôi,từn bước lại gần trước người tôi,tôi thì bất chợt lùi về phía sau

Một tiếng gió lạnh thổi qua ,khiến tôi cảm giác vô cùng lạnh lẽo,không biết vì sao,tôi đột nhiên có một ảo giác,chỉ cần con mèo hoang này lại gần ,nó sẽ lập tức nhảy lên người tôi,cắn vào cổ họng tôi

Nhưng mà,lúc tôi đang vô cùng sợ hãi,con mèo đột nhiên kêu lên một âm thanh bất an sắc bén.tôi thấy nó nhe răng,hai tai dán chặt ở sau đầu,cong người giống như một cây cung,lông trên người dựng hết cả lên,dường như là nó đã gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ

Con mèo hoang đột nhiên bất thường,khiến tôi không hiểu ra làm sao,nhưng rất nhanh,một âm thanh giống như đang hô hấp truyền đến bên cạnh tôi,tôi ngoảnh đầu lại,thì phát hiện chị không biết đã xuất hiện bên cạnh tôi từ lúc nào

Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo trước giờ tôi chưa từng thấy qua,lông mày hơi cau lại,đôi mắt chị ấy nhìn chằm chằm vào con mèo đang sợ hãi tột độ kia.

Khoảnh khắc chị lại gần người tôi,con mèo hoang gióng như là bị ai đó ném cho một hòn đá,kêu lên một tiếng hét thê thảm,sau có cong người vọt đi,biến mất trong lùm cây bên dươngd

" chị...chị,con mèo đó sao lại sợ chị?"

Tôi bị sự giống nhau của con mèo này và con mèo dưới gốc cây hòe dọa cho không nhẹ,tôi rung cầm cập hỏi

Chị khôi phục lại nụ cười ôn hòa như bình thường,đùa với tôi : " chẳng phải có câu hát, nữ nhân ở dưới núi là hổ sao,vì vậy con mèo đương nhiên sợ ta rồi"

Lúc nói chuyện,nụ cười trên khuôn mặt cô ây càng thêm sâu hơn,tôi có chút bối rối cúi đầu xuống,ro ràng chị ấy đang cười tôi nhát gan

Nhưng mà...con mèo đó,tôi luôn cảm thấy rất quái dị,cho dù thật sự là một con mèo hoang bình thường,cũng không thể gan dạ lại gần người lạ như thế được

" Đỗ Minh,chị đưa em về nhé" lúc này,chị nói với tôi

Chị ấy nói như vậy,chắc chắc là do tôi sợ mèo,thân là một đại nam nhân,nếu như bởi vì buổi tối sợ ma mà để nữ nhân đưa về,đây thật sự là một chuyện rất mất mặt

Nhưng nghĩ đến con mèo hoang đó đột nhiên xuất hiện,tôi vẫn lựa chọn đồng ý với yêu cầu của chị ấy

Lúc nãy đã là 7h tối,trời đã tối hoàn toàn,khắp nơi truyền đến tiếng côn trùng kêu,hiện ra vừa ồn ào lại vừa hiu quạnh

Sha sha,sha sha

Một âm thanh lá lung lay truyền đến từ trong rừng cây,tôi ngoảnh đầu nhìn thì phát hiện trong lùm cây có hai con mắt xanh đang quan sát tôi từ xa

Ánh trăng xuyen qua kẽ lá chiếu rọi lên rừng cây,tôi phát hiện chủ nhân của đôi mắt xanh đó,là con mèo đen tuyền lúc nãy,nó...đang đi theo tôi

Ánh mắt của nó lúc này rơi lên trên người tôi,nó dẫm lên lá cây đi song song với tôi,khoảng cách không xa cũng không gần

Vốn dĩ tôi đã bình ổn hơn một ít,cơ thể lại một lần nữa run rẩy,nắm chặt lấy tay của chị,trong lòng hoảng sợ bao trùm

" Đỗ Minh,đừng nhìn con mèo đó,có ta đây,nó sẽ không dám làm hại đến em" biểu cảm của chị rất bình tĩnh,nhẹ nhàng an ủi tôi,bước đi càng nhanh hơn

Tôi gật đầu,sau đó cũng tăng nhanh bước chân

Từ khi quen biết chị đến nay,đây là lần đầu tiên ở bên chị ấy vào ban đêm,nhưng cảm giác này không giống với những gì tôi từng tưởng tượng,bởi vì tôi không phải đang ở nhà chị,mà sau lưng tôi còn có một con mèo hoang

Chị đi rất nhanh,tôi gần như phải chạy mới theo kịp cô ấy,chị bước đi rất nhẹ,nhẹ đến mức dường như không nghe thấy tiếng bước chân

Ánh trăng chiếu rọi lên sau lưng tôi,làm cho bóng kéo dài trên đường,nhưng bên cái bóng của mình,tôi bất ngờ phát hiện,bản thân lại không nhìn thấy cái bóng của chị

Tôi nghi ngờ bản thân có phải đã nhìn sai không,tôi cố gắng dụi dụi mắt,nhưng ánh trắng vừa hay lúc này lại trốn vào đám mấy,không còn chiếu bóng nữa

Chị không để ý đến sự bất thường của tôi,cô ấy dừng lại,lúc này khoảng cách đến nhà tôi còn chưa đến 100m,thông qua mấy cái cây nhỏ,tôi nhìn thấy ánh đèn sáng chiếu ra từ cửa sổ của nhà mình

" Đỗ Minh,chị chỉ có thể đưa em đến đây,em mau chạy về nhà,chạy nhanh bao nhiều thì chạy bấy nhiêu,con mèo đó muốn hại em,chỉ cần về nhà là an toàn"

Lúc nói chuyện,chị buông lỏng tay tôi ra,bất chợt nhìn con đường dẫn về phía nhà tôi

Trên con đường nhỏ,có một người đang cầm đèn lồng bước đi trong màn đêm,chị nhìn thấy bóng người đó,ánh mắt lướt qua một tia sợ hãi

Không biết vì sao lúc này cô ấy lại dừng lại,cũng không biết những lời này có ý gì,nhưng tôi tin đều là vì tốt cho tôi

Tôi tạm biệt cô ấy,sau đó chạy một mạch về nhà

Nhưng vừa chạy được mấy bước,một cảm giác lo lắng nổi lên trong lòng,một mình chị đi về nhà,có gặp nguy hiểm không

Suy nghĩ như vậy,tôi quay đầu lạ,thì giật mình phát hiện,cô gái vừa nãy vẫn ở sau lưng tôi,đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa,còn con mèo hoang nãy giờ đi theo tôi,dường như lập tức không kiêng dè nữa,hét lên một tiếng kêu chói tai,cong người đuổi theo tôi

Con mèo hoang này rõ ràng rất gầy gò,bé nhỏ,nhưng nó cho tôi một cảm giác như một con sói sắp đói chết,chốc lát,phi ra từ trong bụi cây trên đường,cách tôi còn chưa dến 10m\

Tôi làm gì còn tâm trí mà nghĩ chị đã đi đâu rồi chứ,vội vàng vắt chân lên cổ chay điên cuồng,nhưng chưa chạy được mấy bước,mắt cá chân trái truyền đến một sự đau đớn kịch liệt

Lúc này,con mèo hoang đã đuổi kịp tôi,hàm nanh sắc nhọt của nó không nề hà cắn tôi,lúc này tôi chỉ cảm giác mắt cá chân giống như bị đóng mấy chiếc đinh lên ,vô cùng đau đớn

Tôi kêu lên một tiếng thê thảm,cả người loạng choạng ngã lên mặt đất,con mèo hoang đó vẫn cắn chặt lấy mắt cá nhân của tôi,không ngừng cắn xé thịt da ,lập tức tôi đạp nó 7,8 cái,nó mới thả ra

Meow

Con mèo hoang sau khi bị tôi đá,kêu lên một tiếng kêu sắc bén,lúc này dáng vẻ của nó làm cho tôi phát run

Chỉ thấy con mèo đó,đôi mắt không biết từ lúc nào lồi ra khỏi khóe mắt,chỉ có một chút thịt gân nối lấy con mắt,lúc lắc ở giữa mặt,,cơ thể nó going như bị thứ gì đó đè qua,những chiếc xương cùng tia máu bị bất ra khỏi lớp lông,chân trước hình như đã bị gãy,lúc cử động vô cùng khó khăn

Lúc này,tôi đau đớn kịch liệt ,trong lòng sợ hãi,bởi vì hình dáng của con mèo này,lại giống hoàn toàn với dáng vẻ tôi vứt ở dưới gốc cây Hòe
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 3 : Thi độc và bột nếp


Con mèo hoang bị tôi đá,lúc này khập khiễng đi về phía tôi,phát ra âm thanh giống ư ử,hai con ngươi lủng lẳng ở giữa mặt tỏa ra ánh sáng màu xanh,từng giọt máu tuân ra theo hàm răng nhọn dài của nó,nhìn vừa đáng sợ lại vừa hung ác

Tôi muốn đứng dậy,nhưng chân trái đã đâu đến mức không nghe tôi điều khiển nữa,vì thế vừa cố đứng dậy lại ngã lên mặt đất,đôi mắt tràn đầy sợ hãi, theo bản năng bắt đầu không ngừng bò lùi về phía sau

Tốc độ của con mèo hoang đó nhanh hơn tôi,lúc tôi đang liên tục bò về phía trước ,nó đã khập khiễng vụt lên trước mặt tôi,tôi có thể nhìn thấy rõ ràng từng con côn trùng đang lúc nhúc trên người nó,cùng với mùi thối khiến người khác phải ho sặc sụa tỏa ra từ trên người.

Con mèo hoang không còn thành hình nữa,lúc này ghé sát vào mặt tôi,ngửi ngửi vào cổ tôi,khiến toàn thân tôi không chịu nổi run sợ,tôi hét lên một tiếng thảm thiết,nó cũng mở miệng ra,cắn vào cổ tôi

Đúng lúc này,một ánh sáng nến phá tan hắc ám xung quanh tôi,trong ngọn nến này,trên người con mèo hoang đột nhiên bốc ra một làn khói đen

Nó kêu lên một tiếng thê thảm,dừng việc tấn công tôi lại,xác thịt run rẩy,hai con ngươi treo ngoài hốc mắc nhìn ra phía sau lưng tôi, giống như đang nhìn kẻ địch

Tôi kinh hãi vẫn chưa định thần,bất chợt nhìn ra sau lưng một cái,thì nhìn thấy một ông già thân hình rắn chắc,đang cầm một cây nến đỏ chiếu đến chỗ tôi,sắc mặt ông ấy tái mét,không có chút biểu cảm nào,mỗi một bước tiến lên của ông ta,làm cho con mèo hoang bên cạnh tôi lại bất an kêu lên một tiếng,làn khói đen bốc ra từ lông của nó,cùng trở nên càng ngày càng nhiều

Lúc ông ta đi đến bên cạnh tôi,con mèo hoang thét lên một tiếng kêu thê thảm cuối cùng,sau đó biến mất một cách kì lạ trong màn đêm.

" Giang....Giang gia gia"

Nhìn thấy ông già này,tôi vô cùng vui mừng,còn cha sau khi nghe thấy tiếng kêu bên ngoài của tôi,cũng cầm một cây súng tự chế hoảng hốt chạy ra,hỏi tôi rốt cuộc là có chuyện gì

Ông ta không nói gì nhiều,bảo cha cõng tôi về nhà

Ông ta này tên Giang Hoài,vốn dĩ là một đạo sĩ lang thang bốn phương,13 năm trước ông ấy cùng vợ đến đây,nghe cha nói,lúc đó trong thôn có ma quỷ đang làm loạn,cứ đến nửa đêm sẽ nghe thấy tiếng trẻ con khóc trên nú,làm cho người trong thôn tinh thần hoảng loạn,Giang Hoài đi ngang biết được chuyện này,bèn giúp đỡ người trong thôn diệt trừ con ác quỷ đó,sau đó được người trong thôn giữ lại,Giang Hoài bèn lưu lại trong thôn chúng tôi,cho đến bây giờ

Giang Hoài rốt cuộc có bản lĩnh thật hay không,chuyện này tôi không biết,nhưng từ bé tôi đã không thích ông đạo sĩ già này,chính vì câu nói vận mệnh của tôi có kiếp nạn của ông ta năm đó,bì vậy mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay cha luôn sợ một ngày nào đó tôi bị ma dẫn đi,cưỡng ép tôi ở lại trong thôn,hơn nữa mỗi tháng ông ta đều đến nhà tôi,ép tôi uống thứ nước bùa khó nuốt đó

Nhưng cho dù như vậy,nếu như không có Giang Hoài,tối nay chỉ sợ tôi không thể sống để về nhà rồi.

Sau khi về nhà,tôi ngồi lên ghế trong gian nhà chính,trên mặt vẫn còn nỗi khiếp sợ,Giang Hoài cũng nói chuyện tôi bị quỷ miêu cắn lúc nãy cho cha nghe

Cha nghe xong,lập tức trừng mắt lên với tôi,khiển trách " nói với mày bao nhiêu lần rồi,đi đâu thì lo về sớm,mày cứ không chịu nghe,lần này nếu mà Giang đạo sĩ không vừa hay gặp phải,mày nói xem mạng mày có còn hay không ? mày bảo cha đừng có lo lắng,nhưng mà mày nếu thật sự bị ma quỷ hại ,thử nói xem mẹ mày và tao biết sống thế nào?"

Trước nay luôn thích cãi nhau với cha,nhưng lần này lại cúi đầu xuống không phản kháng,trước đây tôi luôn cho rằng cha mê tín ,nhưng mà bây giờ xem ra,lời của ông ấy hình như là thật

" được rồi lao Đỗ,người đã không sao rồi,ông mắng cái gì?"

Lúc này Giang Hoài cầm một bát bột nếp đã giã từ trong bếp ra,giúp tôi dàn xếp

Cha trừng mắt một cái,cũng không nói thêm gì,còn Giang Hoài thì đi đến trước mặt tôi,nhìn ống quần thấm máu tươi của tôi hỏi, " Đỗ Minh,vết thương của cậu còn đau không?"

Tôi lắc đầu,vết thương bị con quỷ miêu đó cắn vừa nãy còn đau đến xé nát tâm can,không biết vì sao,đột nhiên không còn cảm giác nữa

Giang Hoài vén ống quần ở bên chân trái tôi lên,khi nhìn thấy vết thương của chính mình,tý nữa thì tôi đột tử mà chết

Chỉ thấy trên mắt cá của tôi,có hai hàng vết răng rất đều đặn,nhưng da thịt xung quanh vết thương không hiểu vì sao sưng phồng lên,chảy ra một dịch mủ có mùi thối của thịt thối rữa

" Giang....Giang Hoài đạo trưởng,vết thương của Minh..."

Nhìn thấy cảnh này,cha tôi lập tức gấp gáp,mẹ cũng vừa đúg lúc bước lên,nhìn thây vết thương của tôi thì đau lòng khóc không thành tiếng

" Đỗ Minh đã trúng phải thi độc"

giang Hoài nói với cha,ngữ khí rất bình tĩnh " có điều thời gian vẫn chưa dài,còn có thể cứu,nếu như muộn thêm một chút,chỉ sợ toàn thân sẽ thối nát mà chết"

" Giang đạo trưởng, Đỗ gia chúng tôi chỉ có một đứa con này,ngài nhất định phải cứu lấy nó " mẹ ở bên cạnh hoảng loạn tinh thần,trên mặt toàn là nước mắt

Giang Hoài nói " thím Đỗ đừng vội,Đỗ Minh bây giờ vết thương không có vấn đề gi"

Đang nói,Giang Hoài lại nhìn tôi " Đỗ Minh,bây giờ tôi sẽ khử trùng vết thương cho cậu,nhẫn nhịn chút ,sẽ hơi đau"

Tôi mím mồm gật đầu,nhưng trong lofgn đã rất hoảng loạn

Lúc này ,Giang Hoài nắm lấy một nhúm bột nếp trong bát,trực tiếp rắc lên mắt cá chân của tôi

Bột nếp vừa thấm vào vết thương,thì giống như rơi vào trong axit,lập tức tỏa ra khói mù màu trắng,còn bột nếp cũng bắt đầu cháy đen,sau đó thì biến thành tro.

Một cảm giác đau đớn không thể nào diễn tả thành lời,đồng thờ truyền đến cùng việc rắc bột nếp xuống,tôi hét lên một tiếng đau đớn,sau lưng toát mồ hôi lạnh

Nhưng Giang Hoài không quan tâm đến nỗi đau đó,ông ta vẫn nhẫn nại rắc ột nếp vào vết thương của tôi,từng trận khói mù không ngừng dâng lên

Sau khi bát bột nếp đã dùng hết một nửa,vết thương ở mắt cá đã hết sưng một cách thần kì,bên trên cũng không chảy mủ nữa,chỉ con một vết răng mèo cắn

Lúc này,tôi sớm đã đau đến kiệt sức,đồ áo nhễ nhại mồ hôi,Giang Hoài giúp tôi băng bó một chút,rồi bảo không còn gì đáng ngại nữa,chỉ cần mỗi ngày đều định kì rắc một lần bột nếp là được

Sau đó,Giang Hoài rắc đều số bột nếp còn lại ở cửa lớn,đốt chat một lá bùa thành tro,bỏ vào trong bát khuấy thành nước bùa,bưng đến trước mặt tôi

Cách một tháng,Giang Hoài đều sẽ đến hóa cho tôi một bát như thế để trừ tà ,bảo tôi uống.trước đây ,tôi vô cùng bài xích với loại nước tro bùa này,nhưng sau khi trải qua chuyện tối này,tôi bắt đầu càng tin tưởng bản lĩnh thật của Giang Hoài

Tôi không nói gì nhiều,vội vàng nhận lấy bát nước bùa,ngẩng đầu ực một hơi

Không giống với bình thường,sau khi uống,tôi lập tức cảm thấy cả người giống như bị vứt vào lò lửa,toàn thân khô nóng,cả người cũng toát mồ hôi nóng,trạng thái này cho đên hơn 10 phút sau mới đỡ hơn,tôi không biết bát nước bùa này đã có công hiệu gì với mình,nhưng mà nhìn Giang Hoài,lần này hình như là tốt

Giang hoài hài lòng gật đầu nói " Đỗ Minh,lần nà Giang gia gia giúp cậu hóa bát nước bùa cuối cùng,3 ngày nữa,cậu sẽ tròn 18 tuổi,đến lúc đó ma quỷ sẽ không tùy ý nhập vào cơ thể được nữa,cậu không cần uống loại nước bùa này nữa"

Nghe thấy vậy, tôi vui mừng trong lòng " nói như vậy,cháu có phải sẽ có thể rời thôn đến thành phố làm việc không?"

" ừm,muốn đi đâu cũng được" Giang Hoài gật đàu

Lần này,khuôn mặt tôi cuối cùng đã nở nụ cười,tôi bắt đầu mơ mộng,đợi sau khi 18 tuổi,tôi có thể đưa cô ấy ra khỏi thôn làng bị núi đồi bao vây,đi nhìn hoa cỏ thế giới bên ngoài

Nhưng mơ mộng đó lập tức bị Giang Hoài một câu phá vỡ

Sắc mặt của Giang Hoài ngưng đọng về phía cửa lớn ,nói " có điều,con quỷ miêu đó hình như đã vướng lấy cậu,phải giải quyết con này xong đã rồi hẵng nói"

Nhìn theo ánh mắt của Giang Hoài,giật mình phát hiện,tầng bột nếp được rắc ở cửa,không biết lúc nào đã xuất hiện hai hàng chân mèo, bột nếp xung quanh những dấu chân đó đã bắt đầu chuyển đen,tỏa ra từng đợt khói đen,bên trên còn thấm một tầng máu tươi mỏng

Meow

Một tiếng mèo kêu rõ ràng phát ra từ trong phòng,u ám và quái dị
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 4 : Chín mạng của mèo


" Giang đạo trưởng,chuyện..chuyện này là sao?"

Sau khi nhìn thấy dấu chân mèo xuất hiện,cha lập tức căng thẳng,cầm chiếc súng tự chế đã vứt sang một bên một lần nữa,lên nòng

" con quỷ miêu đó dường như có oan niệm rất sâu sắc với Đỗ Minh ,nó lại tìm đến rồi"

Giang Hoài bình tĩnh nói ,nhưng dọa người nhà của tôi hết hồn, lúc này ông ta đốt chiếc đèn lồng màu đỏ lên

Trong ngọn đèn màu đỏ tối tăm,trên chiếc bàn đựng đồ trang tri tôi thấp thoáng nhìn thấy một con mèo hoang đang ngồi ở đó,hai con ngươi nhìn chằm chằm vào tôi

Con mèo hoang này,chính là con mèo lúc nãy tấn công tôi,sưới ánh đèn ,cơ thể của nó đang tỏa ra một làn khói đen,rú lên âm thanh chói tai,nhảy từ trên chiếc bàn xuống,ông về phía tôi

Bùm

Một tiếng nổ,cha hoảng hốt bóp cò,hơn trăm viên đạn được bắn ra từ nòng súng,dồn dập bắn lên người con mèo đó

Nhưng mà,đây không phải là một con mèo thật sự,mà là một con quỷ miêu

Đạn giống như bắn vào không khí ,xuyên qua cơ thể của nó,làm chiếc bàn nát bét,còn con mèo hoang thì không hề tổn hại gì vẫn xông về phía tôi

Cha hoảng hốt tinh thần,vội vàng bước lên trước,bảo vệ mẹ và tôi ra đàng sau lưng,đồng thời không quên nhìn Giang Hoài một cái

Sắc mặt của Giang Hoài bình lặng không gợn sóng,ông ta cầm một lá bùa,vứt vào trong chiếc đèn lồng đỏ,tờ giấy này sau khi bắt lửa,lập tức biến thành một ngọn lửa cao 1m ở trong lồng đèn,cả chiếc lồng đèn cũng bị đốt cháy

Lúc con quỷ miêu kia chuẩn bị xông lên người tôi,Giang Hoài vứt chiếc đèn lồng đã bén lửa ra,vừa hay trúng vào trên người của con mèo

Quỷ miêu lập tức chui vào trong đèn lồng,hét lên một trận thảm thiết

Ngọn lửa mạnh mẽ lập tức bao trùm lấy cơ thể của quỷ miêu,nó không ngừng giãy dụa,lấy móng vuốt cào giấy của đèn lồng,nhưng lớp giấy mỏng của đèn lồng giống như là một bức tường sắt vậy,cho dù con mèo kia có cào như thế nào,đều không bị rách

Không bao lâu,tiếng kêu thảm thiết của con mèo từ từ lụi dần,một thit hể màu đen phát ra mùi hôi thối chảy ra từ trong đèn lồng

Lửa trong đèn lồng đã tắt,con mèo vốn dĩ bị nhốt trong đó cũng biến mất không dấu vết,Giang Hoài bước đến nhặt chiếc đèn lồng đã bị cháy đen lên,một nhúm lông mèo màu đen bay từ trong chiếc đèn lồng ra

Quỷ miêu đã bị diệt trừ,gia đình ba người chúng tôi thở dài một hơi,nhưng Giang Hoài vẫn chau chặt mày , " tiếp theo e rằng phiền phức rồi"

" Giang đạo trưởng,sao vậy? con quỷ miêu này chẳng phải đã bị loại bỏ rồi sao?" vừa mới nhẹ nhõm một chút,lúc này cha lại căng thẳng

Giang Hoài lắc đầu nói : " mèo có 9 cái mạng,bây giờ chỉ giết nó được một lần mà thôi,nếu như tôi đoán không nhầm,đợi lát nữa nhất định nó sẽ đến nữa"

" chỉ đáng tiếc,lần này đến nhà của các ông,chủ yếu là vì hóa bùa nước cho Đỗ Minh,trên người không mang bao nhiêu pháp khí, chiếc đèn lồng duy nhất vừa nãy cũng đã bị rách rồi" Giang Hoài vứt chiếc đèn lồng đã cháy đen sang một bên,thở dài một hơi

" Vậy..chúng ta bây giờ phải làm thế nào?

Cung không thể đứng nhìn con mèo đó cướp mất cái mạng của con trai tôi" cha vừa nói,vừa nắm chặt lấy tay tôi,sức của ông ấy rất mạnh,làm tôi có chút đau đớn

Giang Hoài không trả lời,nhìn tôi nói " Đỗ Minh,hai ngày hôm nay cậu có nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ không?"

Tôi lập tức nhớ lại,nói " sáng sớm hôm qua,cháu gặp một con mèo hoang chết bên đường"

Nghe vậy Giang Hoài chau mày,thở dài " xem ra,con quỷ miêu này cũng không phải vô duyên vô cớ tìm đến cậu"

" vì ..vì sao?" tôi khó hiểu

Giang Hoài nói " cây Hòe hút âm,những đạo gia như chúng tôi còn gọi là cây chiêu hồn,mà âm khí trên người của mèo rất nặng,cho dù chết rồi cũng không thể chôn vào đất,chỉ có thể treo trên cây,cậu lại vứt nó dưới gốc cây hòe,nó chẳng nhẽ không biến thành ma đến tìm cậu sao?"

Nghe vậy,toàn thân tôi không kiềm chế được run rẩy,cảm giác như con mèo này vì tôi,nên mới biến thành ma

Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó ,hỏi " Giang gia gia,ông nói,con mèo hoang đó đã biến thành ma,ban sáng nó hại chết Nghiêm Khoan trước,bây giờ lại đến tìm cháu?"

Giang Hoài sắc mặt nặng nề gật đầu

" vậy bây giờ phải làm thế nào?" trong lòng tôi vô cùng hoảng sợ,vội vàng hỏi

" tôi chứng kiến cậu trưởng thành,bây giờ tôi đã ở đây,đương nhiên sẽ không để con mèo đó đến hại cậu"

Giang Hoài nói xong,thì nhìn về phía cha tôi nói " lão Đỗ,hàng xóm nhà ông chẳng phải có một con chó đen sao,ông giúp tôi mượn nó về đây"

Cha tôi vội vàng gật đầu,sau đó bắt đầu thực hiện,còn Giang Hoài thì đi đến nhà chứa củi,lôi ra một bó rơm,tết thành bù nhìn

Sau đó,Giang Hoài cầm một con dao cứa vào ngón tay của tôi,trộn máu tươi của tôi và HgS vào với nhau,sau đó vẽ lên một lá bùa,dán lên trên bù nhìn

Mẹ thì bưng đến một bát gạo nếp,cũng được Giang Hoài dùng HgS nhuộm thành màu đỏ,nhét vào trong súng săn cùng với thuốc súng

Sau khi làm xong,cha cũng dắt con chó đen của hàng xóm về

Con chó đen này rất dữ,trong thôn đã cắn không ít người,vừa vào phòng nhìn thấy Giang Hoài,thì nhe răng nhếch méo sủa rất hung hãn,lập tức bị cha tôi mắng cho hai tiếng,lúc này mới dừng sủa

" Giang đạo trưởng,bây giờ phải làm thế nào?" cha hỏi

Giang Hoài nhìn tôi một cái,nói " bây giờ tôi và Đỗ Minh sẽ đi một chuyến đến nhà của Nghiêm Khoan"

" cái gì?

Nửa đêm rồi còn đến nhà Nghiêm Khoan?

Quỷ miêu bên ngoài còn dangđợi hại Đỗ Minh đấy ,lúc này đi ra ngoài chẳng phải tìm cái chết sao?" cha hoảng hốt

' vì vậy tôi mới cần chuẩn bị những thứ này"

Giang hoài vừa nói,vừa vác súng săn lên vai,đồng thời xách con bù nhìn được dán bùa lên,nói " mèo có 9 cái mạng,trừ phi tôi có thể giết nó 9 lần,bằng không nó sẽ không buông tha cho Đỗ Minh,muốn hoàn toàn loại trừ nó,phải tìm được thi thể nó trước đã"

" ngài nói là,thi thể của con quỷ miêu này bây giờ đang ở Nghiêm gia?" cha căng thẳng nói

" tôi không chắc lắm,nhưng theo lí luận là như thế"

Giang hoài nói xong,bảo cha đưa con chó đã được buộc xích cho tôi ,nói " cho dù như thế nào,lần này cũng phải mạo hiểm"

Oan có đầu nợ có chủ,quỷ miêu muốn hại tôi,tạm thời vẫn không liên lụy đến người nhà tôi,vì vậy Giang Hoài chỉ cần chăm sóc tốt sự an toàn của tôi là được rồi

Sau khi an ủi cha mẹ một lúc,Giang Hoài đưa tôi ra cửa

Lúc nãy thời gian cũng đã hơn 10h tối,Giang Hoài xách bù nhìn,vác súng săn,tôi thì dắt con chó đen,đi đến nhà Nghiêm Khoan

Màn đêm sao đầy trời,đồng ruộng khắp nơi truyền đến tiếng côn trùng kêu,nhưng càng như vậy,càng hiện ra sự hiu quạnh,khiến tôi không kiềm nổi sởn gai ốc

Xào xạc,xào xạc

Tiieesng xào xạc của lá cây đang lay động,lúc này đang truyền đến rất rõ ràng bên tai tôi,tôi bất chợt quay đầu,thì nhìn thấy tôi và Giang Hoài đx di đến bên cạnh cây hòe trước đây con mèo hoang chết,rừng cây bên sau cây hòe,tôi thấp thoáng nhìn thấy một bóng đen

Một con mèo đen toàn thân lúc này đang đi trong rừng cây cách tôi không xa,ánh mắt màu xanh của nó lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi.

" Giang...Giang gia gia,con quỷ miêu đó...nó"

Cơ thể của tôi bắt đầu run rẩy,tôi chỉ vào con mèo hoang đang đi song song với tôi trong rừng cây,trong lòng vô cùng sợ hãi

Sắc mặt của Giang Hoài tái mét,lắc đầu nói " đừng nhìn nó,tiếp tục đi"

Tôi gật đầu,vội vàng đuổi theo bước chân của Giang Hoài,nhưng hai chân mềm nhũn,con chó đen bên cạnh dường như cũng đã phát hiện ra gì đó,nhe răng sủa vào con mèo trong rừng cây,nếu không phải tôi giữ chặt nó,mấy lần đã suýt thoát khỏi tay tôi rồi

Xào xạc

Tiếng bước chân trong rừng cây lúc này bắt đầu trở nên càng dồn dập,tôi kinh hoàng phát hiện,trong rừng cây tối mịt,quỷ miêu không chỉ có một con,mà có 7 con

Mèo co 9 mạng,hôm qua lúc trên đường con mèo đó bị xe máy đâm chết một lần,sau đó bị thiêu chết một lần ở nhà tôi,còn bây giờ,nó chỉ còn lại 9 cái mạng,đều đã biến thành quỷ,xuất hiện ở đây
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 5 : Xác chết ngủ trong khoang bụng


Meozzz

Một tiếng mèo kêu kì quái,bắt đầu không ngừng truyền ra từ trong rừng cây,còn con chó đen bên cạnh người tôi thì bắt đầu vội vàng bất an,lông trên người dựng hết cả lên,tiếng sủa hòa cùng tiếng èo kêu trong rừng cây

Xoạt

Đúng lúc này ột con quỷ miêu xông từ trên cây xuống,xông về phía tôi

Con chó đen giống như nhìn thấy kẻ địch,lập tức nhảy lên cắn con mèo đó,con quỷ miêu dường như rất e dè trước con chó đen,cong người nhảy sang bên cạnh,nhanh chóng chui vào trong hàng cây tôi đen

Giang Hoài tăng nhanh bước chân,tôi cũng theo sau,con có đen đó không ngừng sủa sau lưng tôi,tôi dùng sức kéo lấy nó,chỉ sợ nó chạy mất

Nhưng lúc này,con chó đen đột nhiên sủa kịch liệt,tôi quay đầu nhìn,thì giật mình phát hiện,mấy con quỷ miêu đó không biết từ lúc nào xông ra,nhảu lên người của con chó đen

Những con quỷ miêu này dùng bộ răng và móng vuốt của chúng không ngừng cắn xé vào cổ và chân của con chó,máu tươi phun trào

Tôi bị dọa đến hét không thành tiếng,Giang Hoài ở bên cạnh dơ cây súng săn lên,nổ sung vào mấy con mèo bên cạnh

Bùm

Một tiếng súng nổ vang lên bên tai tôi,gạo nếp được nhuộm đỏ cũng bị bắn ra theo thuốc súng,lập tức bắn trúng vào người của hai con mèo

Nhưng không giống với lần nổ súng trước của cha tôi,bột nếp lần này thực sự đã bắn trúng vào người hai con quỷ miêu,trên người chúng xuất hiện chi chít những lỗ nhốc rất nhiều khói đen bốc ra từ người chúng

Hai con mèo nằm trên mặt đất,kêu lên thảm thiết,cơ thể của chúng bắt đầu trở nên tan chảy,sau đó biến mất,chỉ còn lại hai nhúm lông mèo màu đen

Những con mèo còn lại nhìn thấy cảnh này,liên tục kêu gào,sau đó từng con một nhảy khỏi người con chó đen,biến mất

Sau khi quỷ miêu chạy,,tôi tạm thời an toàn,nhưng con chó đen lại nằm trên mặt đất,toàn thân co giật hai cái,sau đó 4 chân duỗi ra,không hề động đậy nữa,máu chảy ra từ trên người nó,lúc này đã biến thành màu đen

Con chó đen đã chết,trong lòng tôi không khỏi đau xót,Giang Hoài vỗ vào vai tôi,nói " được rồi,mau đi thôi,những con mèo đó rât nhanh sẽ đuổi kịp"

Tôi gật đầu,thu lại tâm trạng buồn bã,bắt đầu đi tiếp

Lúc này,chúng tôi cách nhà của Nghiêm Khoan rất gần,tôi có thể nghe thầy tiếng kèn nhạc đám ma từ trong nhà họ Nghiêm,cũng đã nhìn thấy chiếc lều dựng trên bình địa của nhà họ,nhưng càng như vậy,trong lòng tôi lại càng lo lắng,bởi vì trước đây những con mèo bị tiếng súng dọa chạy mất,lúc này lại tập lập lại

" haiz,hy vọng con bù nhìn rơm này có thể chống cự lâu một chút"

Giang Hoài nhìn bù nhìn trong tay,thở dài một tiếng,đây là lá bùa hộ thân cuối cùng của chúng tôi rồi

Nói xong,Giang Hoài niệm pháp chú,sau đó nhặt một cây gậy từ trên mặt đất lên,cắm con bù nhìn này vào trong ruộng

Sau khi làm xong,Giang Hoài đưa tôi đi nhanh đến Nghiêm gia,sau đó,tôi nghe thấy một trận âm thanh mèo cào xé

Quay đầu lại nhìn,nhìn thấy 5 con quỷ miêu còn lại đang bao vây lấy bù nhìn rơm,không ngừng cắn xé,từng cọng rơm lần lượt bay ra trong màn đêm

Rõ ràng là,Giang Hoài đã sử dụng đạo pháp gì đó,khiến cho những con mèo này cho rằng bù nhìn rơm là tôi

Nhưng cho dù như vậy,chúng tôi cuối cùng cũng bình an vô sự đến được Nghiêm gia

Chỉ có một đứa con trai đột nhiên lại chết đi,chuyện này đối với cha mẹ là một đả kích nặng nề,trong linh đường,mẹ của Nghiêm Khoan đang khóc lóc

ở vùng nông thôn chúng tôi,nếu như người chết ở bên ngoài,thi thể không thể vào nhà,chính vì thế,rất nhiều người già nếu như cảm thấy mình sắp không ổn nữa,thì trước lúc lâm chung sẽ xuất viện về nhà,để về với nguồn cội

quan tài của Nghiêm Khoan,lúc này đang đặt trên mặt đất,trên đầu được lều bao phủ,4 chân của quan tài cũng được chống lên,tránh chạm vào mặt đất,quan tài lúc này cũng chưa đóng đinh,vẫn đợi người thân khác đến nhìn mặt lần cuối

một đạo sĩ mặc một bộ đạo bào màu đen lúc này đang nắm lấy chuông đồng hát khúc siêu độ linh hồn của Nghiêm Khoan ở trong linh đường

giang hoài có một tất xấu,ông ta có thể giúp người đuổi ma quỷ,giúp người hóa bùa,nhưng trước giờ không làm pháp sự cho người chết,cho dù cầu xin ông ta cũng không có tác dụng,chuyện này vừa hay cũng tạo thời cơ cho mấy tên giang hồ không có chút bản lĩnh gì.

Giang Hoài vừa đến,không nói câu gì liền bảo Nghiêm gia mở quan tài,vốn dĩ Nghiêm gia vô cùng cung kính Giang Hoài lúc này sắc mặt lập tức biến đổi

" Giang đạo trưởng,ngài có ý gì?

Con trai tôi chết đã nhập quan,tôi không cho phép" cha của Nghiêm Khoan bước lên,sắc mặt phẫn nộ nói

Lúc này,Giang Hoài không kiên nhẫn được nữa ,nói " tôi nói với các ông ,con trai ông không phải chết ngoài ý muốn,là bị ma hại chết,còn bây giờ,con ma đó rất có thể đang trốn trong quan tài của con trai ông,nếu ông không cho phép,vậy thì không bao lâu nữa,cả nhà ông cũng sẽ bị ma hại chết"

Nghe Giang Hoài nói,tất cả mọi người ở hiện trường đều biến đổi sắc mặt,vị đạo sĩ kia cũng ngơ ngác,đi từ trong linh đường ra

Sau đó,Giang Hoài nói sơ qua chuyện của quỷ miêu cho người nhà họ Nghiêm nghe,làm cho mọi người sắc mặt trở nên nặng nề

Nhưng cho dù thế nào,bản lĩnh của Giang Hoài mọi người đều đã biết,Nghiêm gia thương lượng với nhau một lát,cuối cùng cũng đành đồng ý

Giang hoài không nói nhiều nữa,sau đó gọi người mở quan tài ra

ở chỗ chúng tôi,người sau khi được đặt vào trong quan tài,cả quan tài phải dùng vôi lấp đầytránh thi thể bị thối rữa,chỉ giữ lại một khuôn mặt lộ ra ngoài,dùng một tấm vải trắng đậy lên

bởi vì trời nóng,sau khi Nghiêm Khoan chết chưa đến một ngày,sắc mặt anh ta bởi vì hơi thối rữa mà đã xệ xuống,nhìn trông rất dọa người

lúc này,Giang Hoài cầm một cây xẻng,đào vôi trên người Nghiêm Khoan ra

đợi sau khi vôi được xúc sạch sẽ,cuối cùng đã có thể nhìn thấy dáng vẻ của Nghiêm Khoan,nhưng lại làm cho người ta kinh hãi vô cùng

lúc này,nghiêm khoan đang mặc một bộ đồ liệm màu trắng,nhưng làm cho người ta thấy kì lạ là,vùng bụng của Nghiêm Khoan lại nhô cao giống như một người phụ nữ mang thai 10 tháng,đồng thời,có rất nhiều máu đang trào ra từ vùng bụng,nhuộm bộ đồ liệm thành một màu máu đen

" Giang đạo trưởng,đây....đây là sao?"

Cha của Nghiêm Khoan bị dọa hết hồn

Giang Hoài không để ý đến,ông ta nhẫn nhịn sự buồn nôn mở cúc áo trên người Nghiêm Khoan ra,thì có một lượng lớn nội tạng hỗn hợp cùng mùi thối nồng nặc của thi thể lộ ra dưới trang phục của Nghiêm Khoan,ở vùng bụng của anh ta,lúc này xuất hiện một cái lỗ rất lớn

Bụng của Nghiêm Khoan đã bị móc sạch,những nội tạng trồi ra bên ngoài đó bị nhét vào trong đồ áp

Nhìn thấy cảnh này,tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều bị dọa không nhẹ,còn mẹ của Nghiêm Khoan thì ngất ra nền nhà

Tôi nhịn sự buồn nôn xông lên tiếp tục nhìn,thì thấy Giang Hoài giang tay thò vào trong bụng Nghiêm Khoan

Không bao lâu,ông ta thu tay lại,lúc này trên tay ông ta xuất hiện thêm một cái xác mèo

Con mèo đen màu đen này,chi trước của nó giống như là bị thứ gì đó cán qua vậy,gãy thành nhiều đốt,hai con mắt thì trồi ra bên ngoài,lủng lẳng giữa mặt

Con mèo chết này,hoàn toàn giống với xác mèo hoang tôi vứt dưới gốc cây hòe

Xung quanh truyền đến tiếng kêu sợ hãi,tất cả mọi người đều không ngờ rằng,trong bụng của Nghiêm Khoan lại có một xác mèo chết\

Tôi chịu không nổi sự kinh tởm này,chạy đến bên cạnh nôn,còn Giang Hoài thì tìm một sợi dây thừng,buộc vào cổ con mèo,thắt nút lại,đồng thời dán một lá bùa lên đầu nó.

Sau khi làm xong,Giang hoài nhìn xung quanh một cái,treo con mèo lên một cây tre cách đó không xa,lúc này mới thở phào nhẹ nhõm\

Tôi nôn xong thì đứng dậy,nhìn ra xa,thấy trong ruộng hoang ở phía xa,con bù nhìn rơm đó đã bị cắn xé tan nat,chỉ còn lại 5 con quỷ miêu lúc này đang ngồi trên nền ruộng,bọn chsung nhìn về hướng của tôi,kêu lên tiếng kêu quái dị,sau đó,bóng dáng của chúng dần dần biến mất trong màn đêm,tiêu tan không còn thấy nữa......
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 6 : Đôi giày thêu hoa của bà Lý


Mèo có 9 cái mạng,sau khi chết dùng dây thừng buộc chặt cổ của nó lại,như vậy linh hồn của mèo không thể tiếp tục chạy ra khỏi thi thể để làm xằng làm bậy nữa,sau đó treo xác của nó lên cây tre hướng về phía mặt trời phơi 7 ngày,như vậy ,linh hồn của mèo tự nhiên sẽ tan thành mây khói,không tiếp tục hại người nữa

Sau khi bàn giao xong những thứ này,Giang Hoài rửa tay,ông ta cười cảm ơn người nhà họ Nghiêm,sau đó đưa tôi về nhà

Thi thể của con chó đen vẫn nằm bên đường,tôi vác nó lên,tiện thể đem về nhà,dù gì chuyện có thế nào,nó cũng vì tôi mà chết

Sau khi biết được quỷ miêu bị diệt trừ,cha mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm,còn Giang Hoài cũng không có ý muốn rời đi,ông ta trầm mặc giống như đang suy nghĩ gì đó,sau đó nhìn tôi ,đột nhiên hỏi " Đỗ Minh,tối hôm nay,có phải có người đưa cậu về nhà không?"

Nghe vậy,tôi bất ngờ nhớ đến chị,sau đó gật đầu

Khuôn mặt xám xịt của Giang Hoài ,lúc này đột nhiên kéo một nụ cười làm cho người ta khó hiểu " ha,tôi nói mà,con ma đó vì sao trước đây không xông lên hại cậu,xem ra người đưa cậu về nhà là một cao nhân"

Cao nhân?

Tôi thấy kì lạ,nhưng tôi đột nhiên nhớ ra,lúc đó bởi vì có chị ở đó,nên con quỷ miêu kia không dám tiếp cận tôi,cho đến khi chị đi rồi,nó mới không chút kiêng dè xông về phía tôi

Lẽ nào,chị cũng giống như Giang Hoài,là một đạo sĩ có bản lĩnh thật sự

Mang theo cách nghĩ này,tôi nhìn Giang Hoài,ông ta hỏi tôi,người đưa tôi về nhà là ai

Vì vậy,tôi cũng không giấu diếm nói với ông ta,đồng thời còn nói,chị là bạn gái của tôi trong thôn,những ngày này dường như mỗi ngày tôi đều đi tìm chị ấy

Nhưng những lời này của tôi,không hề giống với tưởng tượng của tôi,khiến cha mẹ hiện ra một ánh mắt vui mừng,bọn họ cũng không hỏi tôi chị rốt cuộc như thế nào,cha mẹ ở đâu,ngược lại là xị mặt xuống

Nụ cười trên mặt tôi cứng đờ,tôi nhìn thấy cha đang trừng mắt,cơ thịt trên mặt cũng đang co giật,hơi thở của ông ấy rất nặng nề,từng đường gân xanh trên cổ đang lộ ra

Nhìn thấy cảnh này,tôi phát hoảng,không biết bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì

Cha nhìn tôi,trên mặt xuất hiện một biểu cảm nghiêm khắc mà trước giờ tôi chưa từng thấy ,xị mặt hỏi tôi " Minh,mấy ngày này không thấy mặt mũi đâu,hóa ra là đi đến sau núi à?"

Tôi không giám nhìn thẳng vào cha,ngoảnh đầu qua một bên,lo lắng gật đầu

Nhưng mà,sắc mặt của cha sau đó thay đổi hoàn toàn,gân xanh trên trán lộ ra " phía đông sau núi của thôn này hoàn toàn không có người ở,chị mà con nói không phải là người,là một con ma nữ,một con ma nữ muốn hại con'

Chị là ma nữ?

Tôi lập tức ngơ ngẩn,tôi nhìn cha rất lâu,cho rằng cha đang cố ý dọa tôi

Chị sao có thể là ma nữ chứ,chị ấy đối với tôi rất tốt,không hề muốn hại tôi,còn cơ thể của chị rất ấm áp,tôi có thể cảm nhận được ro ràng sự tồn tại của chị ấy,chị sao có thể là ma nữ?

Tôi không tin lời cha nói,lắc đầu " cha đang lừa con,chị,cô ấy không phải ma nữ,hơn nữa chị đã nói,đợi sau khi con tròn 18,chị muốn con rước kiệu hoa đến cưới chị"

" con đồng ý rồi?" cha kinh ngạc

Tôi gật đầu, " chị là người con gái đẹp nhất mà con từng gặp,đợi con tròn 18 tuổi,con nhất định sẽ cưới chị ấy"

" cha đã nói rồi,cô ta là ma nữ,con có phải là bị quỷ ám rồi không?"

" chị ấy không phải là ma nữ,con muốn cưới chị ấy"

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh,sắc mặt của cha,chốc lát giống như mây tích nước đang kiềm nén ở trên người,khiến cho người ta sợ hãi,tôi nhìn cơ thể ông ấy đang bắt đầu run rẩy,tay dơ về phía tôi,dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống,còn sắc mặt khiêu chiến của tôi nhìn ông ấy,đợi một cái tát giáng xuống

" đời này của ta rốt cuộc đã tạo nghiệp gì"

Cái tát của cha cuối cùng không rơi xuống mặt tôi,mạnh mẽ vỗ xuống chiếc bàn bên cạnh,bình rượu trên bàn bay xuống đất vỡ tan,cả căn phòng lập tức mùi rượu trắng bao trùm

Tôi rụt cổ lại,ngực bắt đầu dồn dập,cha hung dữ trừng mắt với tôi,sau đó nhìn Giang Hoài,khuôn mặt âu sầu nói : " haiz,mệnh của Minh quả thật là hấp dẫn ma quỷ,không dễ gì đuổi được quỷ miêu đi,nhưng giờ thì hay rồi,,con ma nữ 13 năm trước,lại về quấn lấy nó rồi,nói nó cũng không nghe,Giang đạo trưởng ngài nói nên làm sao cho tốt đây?"

Giang hoài lắc đầu nói " thanh niên bây giờ sức lực dồi dào,khó tránh việc bị quỷ quái mê hoặc,nếu nó đã không tin,vậy thì để tôi đưa nó đi xem xem,đến lúc đó cô gái kia là ma là người,đều sẽ sáng tỏ,cũng dễ cho Đỗ Minh dập tắt hi vọng này"

" Giang đạo trưởng, chuyện này..." nghe Giang Hoài nói muốn đưa tôi ra sau núi phía đông,cha lo lắng

Giang hoài lắc đầu " có tôi ở đây,cho dù có ma cũng không làm Đỗ Minh bị thương được"

Cha lúc này mới yên tâm,còn tôi cũng vui vẻ đồng ý,ở đây ai cũng nói chị là ma,chỉ cần đợi Giang Hoài gặp được chị,thì không có gì để nói nưa

Nhưng tuy tôi nói như vậy,trong lòng lại lo lắng

Cha mẹ không cần phải lừa tôi,hơn nữa hôm nay trên đường chị đưa tôi về,tôi không hề nhìn thấy bóng của chị

" có điều phòng trừ ngộ nhỡ,tôi phải về nhà lấy một ít pháp khí mới đượ,Đỗ Minh cậu cũng đi với tôi luôn đi,bà Lý sức khỏe sắp không ổn rồi,bà ấy rất muốn gặp cậu" Giang Hoài ngồi dậy,nói với tôi

Nghe ông ta nói,tôi rụt cổ lại

Bà Lý,thật ra là vợ của Giang Hoài,trong ấn tượng của tôi,bà Lý lúc cùng Giang Hoài đến thôn chúng tôi thì đã thân mang trọng bệnh,nhưng Giang Hoài mỗi ngày chỉ là mỗi ngày đúng giờ lên núi hái thảo dược cho bà ấy,dù thế nào cũng không đồng ý đưa bà đi bệnh viện,cho dù buổi tối thường kêu lên những tiếng kêu thảm thiết cũng vậy,chuyện này làm cho tất cả mọi người đều không hiểu

Mỗi năm tết đến,còn có sinh nhật tôi,bà Lý đều sẽ chống gậy đến nhà thăm tôi,nhưng tôi rất sợ bà ấy,mỗi lần đều trốn sau người lớn,không dám nói chuyện với bà ta,cho dù là bây giờ cũng vậy

Nhưng do Giang Hoài yêu cầu,tôi cũng không tiện từ chối,chỉ đành cứng đầu đi đến nhà ông ta

Nhà Giang Hoài cách nhà tôi không xa,đi bộ chỉ mấy hơn 10 phút,lúc cửa mở râ,tôi lập tức nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng ho của bà Lý " khụ khụ...là Đỗ Minh đến à?"

Tôi rõ ràng không phát ra âm thanh,nhưng bà Lý lại gọi tên tôi,chuyện này làm tôi thấy rất quái dị,nhưng vẫn trả lời bà ta một câu

" Đỗ Minh à,bà nhớ cháu lắm,nào...đến phòng bà ngồi đi"

Giang Hoài nhìn tôi nói " Đỗ Minh,tôi đi lấy pháp khí trước,cậu đi nói chuyện với bà Lý một lát"

Nói xong,Giang Hoài bèn đi đến một căn phòng khác,tôi hít thở thật sâu,sau đó mở cửa phòng của bà Lý,nhìn thấy bà ấy lúc này đã ngồi ở trước bàn,cầm kim chỉ thêu một đôi giày thêu hoa

Hôm nay,bà Lý mặc một bộ đồ vải hoa màu xanh trắng,má tóc bạc trắng búi ra sau gáy,cắm thêm một chiếc đũa thành búi tóc,mắt trái của bà đã mù,khoang mắt trống rỗng nhét vào một con mắt chó kích thước không phù hợp lắm.lúc bà ấy chớp mắt,con mắt chó xoay chuyển,dường như là bất cứ lúc nào cũng có thể bị rớt ra ngoài

Bà Lý thêu giày,trên bàn còn bày một chiếc áo hoa đã làm xong,chiếc áo hoa này hơi lớn,dường như bà ấy làm ra không phải để cho mình mặc,Bà Lý không ngừng ho,thỉnh thoảng lại có chút máu theo tiếng ho phun ra ngoài,những giọt màu này bắn lên cổ áo của chiếc áo hoa ,nhuộm lên một màu đỏ ,giống như những bông hoa nhỏ sặc sỡ

" bà Lý ,bà không sao chứ?" tôi đi lại gần,cẩn thận hỏi bà ấy

Bà Lý dừng công việc lại,khuôn mặt nở một nụ cười " khụ khụ...

Đỗ Minh à...nào,qua đây,mau qua đây"

Bà Lý vẫy tay với tôi,một giọt máu bắn ra từ miệng bà ta,nhìn nụ cười đó,thật sự là làm cho người ta lạnh thấu xương

Trên người tôi lập tức nổi da gà,nhwung tôi vẫn nhịn được,đi lại gần

Bà Lý đưa đôi tay khô khốc râ,không ngừng vuốt ve đầu tôi,không biết vì sao,hôm nay đôi tay của bà ấy đặc biệt lạnh lẽo,lạnh đến da đầu tôi thấy đau nhói,vô cùng khó chịu

Sau đó,bà Lý lôi ra một chiếc giày thêu hoa đã thêu được một nửa,nhìn tôi nói " Đỗ Minh,khụ khụ...cở giày của cháu ra,thử xem chiếc giày mới bà làm cho cháu có vừa chân không?"

" bà Lý hiểu nhầm rồi,cháu là con trai,không đi giàu thêu hoa" tôi vội vàng lắc đầu

" không sao,đợ sau khi con lớn rồi sẽ đi"

" cháu..."

Những lời này dọa tôi hết hồn,tôi bất chợt lùi ra sau cửa ,nhưng mới lùi được hai bước,thì đụng trúng một người

Tôi ngoảnh đầu nhìn,thì phát hiện Giang Hoài không biết từ lúc nào đã đi vào trong phòng,lúc này,tay ông ta cầm một chiếc dù giấy màu đen,một tay còn lại xách một chiếc đèn lồng đỏ,sắc mặt u ám

Sau đó Giang Hoài mở miệng " Đỗ Minh,đồ đã lấy xong,có thể đi rồi"

Nghe vậy,tôi như vớ được vàng,chuồn ra khỏi căn phòng,còn Giang Hoài cũng đi ra,sau đó đóng cửa lại,tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng cười chói tai của bà Lý ở trong phòng

" Giang gia gia,bà Lý có phải sắp không ổn rồi ...lúc nãy cháu thấy bà ấy ho ra máu" tuy tôi bị những lời của bà Lý dọa,nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng

" ai cũng có số mệnh,nên đến thì đến,nên đi thì cuối cùng cũng phải đi,giữ không nổi"

Giang hoài thở dài một hơi,sau đo nhìn vào cỗ quan tài ở gian nhà chính ----đó là cỗ quan tài Giang Hoài chuẩn bị cho bà Lý

Sau đó,ông ta không nói gì nữa,đưa tôi ra sau núi phía đông của thôn
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 7


Trăng đêm nay rất sáng,nhưng Giang Hoài ra ngoài còn mang theo một chiếc ô,làm tôi thấy rất khó hiểu,tôi hỏi ông ta cái này dùng để làm gì,Giang Hoài nói với tôi,chiếc ô giấy này là một pháp khí,chỉ cần đi dưới chiếc ô,ma quỷ sẽ không có cách nào nhìn thấy tôi,còn chiếc đèn lồng màu đỏ này tên là đèn chu sa,có thể giúp tôi nhìn ro một vài thứ không sạch sẽ,bao gồm cả ma

Sau hơn một tiếng,tôi đã đến ngôi nhà sau núi của chị,Giang Hoài bung chiếc ô giấy màu đen ra,bảo tôi đi dưới chiếc ô,tôi cầm đèn lồng đỏ nhìn về phía trước,nhưng cả người cũng vì thế mà ngơ ngác

Dưới ánh nến tối tăm,những lùm hoa cúc dại ban ngày nở rộ dưới ánh mặt trời không còn thấy nữa,chỉ còn lại một bãi cỏ dại hoang vu,ngôi nhà ngói đỏ sạch sẽ gọn gang cũng biến mất,thay vào đó là mấy bức tường bị gió thổi mưa tạt rách nát,bên trong tràn đầy cỏ dại,thỉnh thoảng còn có côn trùng bay ra,còn chị.....

" ba ngày,còn 3 ngày"

Âm thanh của chị ấy truyền vào tai tôi,tôi nhìn về hướng phát ra tiếng nói,thì nhìn thấy lúc này chị đang ngồi trên một sườn dốc cách đó không xa,ánh mắt trong veo mang theo một tia buồn rầu

Gió đêm thổi mái tóc dài của chị,ánh trăng rọi lên người cô ấy còn mạ lên một tầng ánh sáng mờ ảo,cô ấy vẫn xinh đẹp mê người như vậy,nhưng mà...dường như không phát hiện ra tôi đến

Tôi hét rất to tên của chị,nhưng cô ấy vẫn ngồi đó,không hề động đậy

Tôi ngơ ngác đứng sau lưng cô ấy,thì nghe thấy một tiếng cười tự chế giễu của chị,sau đó cô ấy đứng dậy,nở một nụ cười đi về phía tôi

Tôi còn cho rằng chị đã nhìn thấy mình,thất vọng trong lòng lập tức tan thành mấy khói,tôi giang vòng tay ra,mỉm cười chào mừng chị,nhưng nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng đờ

Sau khi lại gần tôi,nhưng tôi không ôm được cô ấy,cô ấy giống như một luồng không khí xuyên qua cơ thể của tôi,lúc tôi giật mình quay đầu lại nhìn,cỏ dại phấp phới trong gió,chiếc váy đỏ của cô ấy cũng tung bay theo,nhưng bên trong lại trống rỗng,tôi không nhìn thấy đôi chân của chị

Nhìn thấy cảnh này,tôi không nhịn được kêu lên một tiếng,chị không phải là người,cô ấy thật sự là ma,là ma nữ mà cha đã nói

" những gì nên xem cậu đã nhìn thấy rồi,về nhà thôi,con ma nữ này một khi phát hiện chúng ta,hậu quả sẽ rất khó nói" Giang Hoài kéo tôi định thần lại,nói

Tôi không biết mình nên về nhà bằng cách nào,trên đường về,trong đầu tôi cứ hồi tưởng dáng vẻ vừa nãy của chị,những bức tường rách cũ đó,còn có đôi chân biến mất trong chiếc váy đỏ,cùng với cảnh tượng kì lạ chị xuyên qua cơ thể của tôi,những hình ảnh này cứ hiện lên trong đầu tôi,làm tôi kinh hoàng không biết nên làm thế nào

Sau khi về nhà,cha thu lại khuôn mặt nghiêm túc,mà đổi thành một bộ mặt ôn hòa,ông ấy bắt đầu an ủi tôi,bảo tôi nghĩ thoáng ra một chút,nhưng tôi không nghe nổi những gì cha nói,cứ ngơ ngác ngồi đó,ánh mắt vô định không nói gì

" thật sự là nghiệt duyên mà,cô bé đó đã chết 13 năm rồi,sao bây giờ vẫn lưu luyến con trai tôi?" cha than thở một cách bi thương

" cha,chị của con...con ma nữ đó,cô ấy rốt cuộc là ai?" tôi quay đàu lại hỏi cha

" haiz,vốn dĩ những chuyện này ta không định nói cho con,nhưng bây giờ nếu như con đã gặp được cô ta,nói với con cũng được"

Cha thở dài,sau đó kể về chuyện trước đây mà không ai biết

Mười mấy năm trước,sau núi phía đông có một người phụ nữ họ Hứa ở,qua hệ của cha và gia đình họ rất tốt,bình thường rảnh rỗi đều thích ẵm tôi đến nhà họ uống rượu,nhưng lúc đó tôi mới 5 tuổi

Hứa gia có một cô con gái đáng yêu xinh đẹp,lớn hơn tôi 2 tuổi,lúc người lớn nói chuyện uống rượu,tôi sẽ chơi với chị ở cửa,lúc đó tôi không chỉ một lần nói với con gái của Hứa gia : đợi em lớn lên,em nhất định sẽ rước kiệu hoa đến cưới chị.

Người lớn nghe tôi nói xong thì đều cười,nói hay là định hôn cho hai đứa trẻ đi

Nhưng không ai ngờ rằng,ngày sinh nhật 7 tuổi của cô bé đó,cô ấy đột nhiên treo cổ,hơn nữa dáng vẻ lúc chết cũng cô cùng quái dị

Cha nói,lúc cô bé đó chết,mặc một chiếc áo hoa rất đẹp,tay chân còn bị buộc rất chặt,giống như một chiếc bánh tét được treo lên xà nhà,trên mặt toàn là máu tươi,sau đó,cha cô bé cũng đột nhiên chết

Đêm thứ hai,người trong thôn nghe thấy sau núi truyền đến một tiếng khóc của trẻ con,làm cho cả thôn hoảng sợ,kiêng dè nơi nhà họ Hứa ở

Nhưng gia đình tôi không ngờ rằng,cô bé nhà họ Hứa đã chết đó,lại tìm đến tôi

Có một hôm,cha mẹ đi làm đồng về,thì nhìn thây tôi đang ngồi một mình cười nói trong phòng,dường như đang nói chuyện với ai đó,lúc cha mẹ hỏi tôi có chuyện gì,thì tôi chỉ vào chiếc ghế trống không nói : chị đến thăm con

Sau đó,cha mẹ liền nghe thấy một tiếng cười của bé gái truyền ra từ trong phòng

Cha mẹ bị dọa mất hồn,vội vàng ôm tôi chạy ra khỏi phòng,lúc đó vừa hay Giang Hoài đưa cả vợ đi ngang nhà tôi,lúc này mới đuổi linh hồn của bé gái đó đi

Sau đó,tôi bị sốt cao,những kí ức liên quan đến chị,cũng quên hết trong một đêm

Nhưng cha tôi không ngờ rằng,con ma nữ đó vẫn chưa rời đi,vẫn lảng vảng ở trong thôn

" haizz,nhất thời buột miệng,đổi lại hậu họa khôn lường"

Sau khi cha nói xong,Giang Hoài thở dài " lúc đầu tôi thấy con ma nữ đó đáng thương,nên mềm lòng bỏ qua cho cô bé,nhưng không ngờ rằng đến bây giờ vẫn vương vấn lấy người Đỗ Minh không buông,hơn nữa bây giờ 13 năm đã trôi qua,muốn đối phó cô ta,không phải chuyện dễ nữa"

" Giang đạo trưởng,bây giờ con ma nữ này đã quay về,nên làm thế nào mới được đây?"

Giang Hoài lắc đầu : " haizz"

Nhưng mà,tôi không hề để ý những lời Giang Hoài nói,lúc này tôi quay đầu,nhìn cha " cha...chị..cô ấy ...tên gì?"

" nó tên Hứa Thiến" cha trả lời " cô bé đã chết 13 năm trước,mộ nằm trên sườn núi phía đông sau núi"

Hứa Thiến..tên của chị là Hứa Thiến sao?

Lẽ nào cô ấy thật sự đã chết 13 năm trước sao,đã biến thành ma

Nghĩ đến dáng vẻ chị lúc Giang Hoài đưa tôi đi xem,sống mũi đột nhiên cay xè,cô ấy là người con gái đầu tiên tôi thích,bây giờ tôi hy vọng biết bao,Hứa Thiến này thật sự là một người khác,không liên quan gì đến chị

" Đỗ Minh,tâm trạng bây giờ của cậu ta có thể hiểu,nhưng người và ma không cùng con đường,cô ta quấn lấy cậu,sớm muộn cũng sẽ hại cậu,trên thế giới này,không có con ma nào tốt" Giang Hoài cũng thu lại khuôn mặt lạnh lùng,ôn hòa nhìn tôi nói

Sau đó, Giang Hoài nói với tôi,Hứa Thiến bây giờ sở dĩ quấn lấy tôi,rất có thể là vì đợi sau khi tôi trưởng thành,hấp thụ hết dương khí của tôi để dễ dàng cho việc đầu thai chuyển kiếp

Sau khi nghe Giang Hoài nói,cho dù là một người vẫn luôn tin tưởng chị sẽ không hại tôi ,cũng không nhịn được mà lạnh run

Sắc mặt của mẹ lập tức tái mét,vội vàng nói với Giang Hoài " Giang đạo trưởng,nhà tôi chỉ có một đứa con,ngài nhất định phải cứu nó,ngộ nhỡ Minh bị con ma nữ đó dẫn đi,tôi biết sống sao chứ"

" tôi nhìn Đỗ Minh lớn lên,sao có thể thấy chết không cứu,chỉ có điều.."

Giang Hoài nói xong,thì nhìn về phía tôi " chỉ có điều,chuyện này cũng phải có sự đồng ý của Đỗ Minh mới được"

" cháu.." tôi hơi ngơ ngác

Giang Hoài gật đầu nói " Đỗ Minh,cậu ơ bên con ma nữ đó nửa năm mà nó không hề hại cậu,chứng tỏ chưa đến lúc cô ta cần mạng của cậu,vì vậy thời gian này cậu vẫn an toàn,tôi cần cậu làm,chính là đưa cô ta về nhà,đến lúc đó tôi có thể bố trí trận pháp,giải trừ hậu họa"

Với yêu cầu của Giang Hoài,trong lòng tôi có chút kháng cự,cho dù chị thật sự là ma,tôi cuxg không hy vọng cô ấy bị Giang Hoài xử lí,nhưng nhìn ánh mắt không chịu thương lượng của cha mẹ,tôi vẫn đành lựa chọn đồng ý

Buổi sáng ngày thứ hai,mẹ làm theo dặn dò của Giang Hoài,đi chợ mua hai con gà trống mào đỏ,còn cha đi đến nhà của Giang Hoài giúp vận chuyển pháp khí,những pháp khí để đối phó với chị

Dưới sự giúp đỡ của cha và Giang Hoài,một cỗ quan tài cùng haii chiếc rương gỗ lớn được chuyển đến,cỗ quan tài này vốn dĩ là của bà Lý,nhưng bây giờ vì đối phó Hưas Thiến,nên tạm thời lôi ra sử dụng

Sau khi về nhà,cha và Giang Hoài không dừng lại,tiếng tục bận rộn

Sau khi quan tài được đặt vào chính giữa gian nhà chính,hai chiếc rương gỗ được mở ra,một trong hai cái đựng 8 tấm bạt màu vàng dài 3m,rộng 2m,còn một cái đựng rất nhiều pháp khí khác nhau

8 tấm bạt màu vàng được treo lên 8 hướng khác nhau trong căn phòng,còn phía trước mỗi tấm bạt lại đặt một chiếc bàn ,trên bàn đặt quạt lông,vòng tay ngọc,chuông đồng,phất trần,máu chó đen,nến,lư hương,gạo nếp. còn 2 con gà trống mẹ mua từ chợ về cũng đặt lên trên hai chiếc ghế đặt giữa nhà,đồng thời dán bùa

Sau đó,Giang Hoài lấy một ít máu trên tay tôi,hòa vào sa chu ( HgS) ,vẽ một lá bùa

Sau khi làm xong,Giang Hoài nhìn tôi nói " Đỗ Minh,trận pháp đã bố trí xong,bây giờ cậu hãy dụ con ma nữ kia về đây"
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 8 : Chấp niệm của ta là chàng : Đỗ Minh


Mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ gió đông thôi ( chờ bước cuối cùng), mà tôi chính là ngọn gió đông đó.

Tuy tôi không biết trận pháp này rốt cuộc có tác dụng gì,nhưng mà tôi thấp thoáng cảm thấy,nếu như thật sự chị đến đây,có lẽ thật sự sẽ hồn bay phách tán

Tôi không đành lòng,nhưng không dám làm trái từng câu từng chữ cha mẹ đứng bên cạnh thôi thúc,chỉ đành hai bước lại nghỉ một bước rời khỏi nhà

Tôi bước đi rất lâu,cuối cùng cũng đến sau núi,nhưng tôi không hề vội vã di vào nhà chị,mà dừng lại trước một ngôi mộ

Trong thôn,sau khi con nít chết đều không thể làm tang sự,cũng không có tang lễ to,phần mộ trước mặt tôi,thật ra chỉ là một ngôi mộ bỏ hoang,bài vị trước ngôi mộ,trải qua 13 năm gió thổi mưa xối đã trở nên mơ hồ không đọc được nữa,nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng hai chữ " Hứa Thiến"

Tôi ngồi trước ngôi mộ rất lau,trong lòng hỗn loạn,không biết vì sao mà khóc cũng không thành tiếng

Rất lâu sau,tôi mơi đứng dậy lần nữa,lau chùi nước mắt trên mặt,đi về phía nhà chị

Hôm nay,hoa cúc dại hương thơm vẫn ngào ngạt như bình thường,chị vẫn mặc một chiếc váy đỏ rất xinh,gió lạnh của mùa thu thổi bay làn tóc,nụ cười yên ả làm người ta thấy rất dễ chịu

Nếu như không phải tối qua tôi tận mắt nhìn thấy,tôi nhất định sẽ không có chút hoài nghi nào với những hình ảnh trước mắt bây giờ,tôi cũng sẽ không tin,cô gái xinh đẹp đứng trước mặt tôi bây giờ,là một con ma nữ

" chị,tên của chị có phải tên là Hứa Thiến không?" sau khi đi vào phòng,tôi hỏi chị

Sắc mặt của chị lóe lên một tia kinh ngạc ,sau đó cười gật đầu " Đỗ Minh, sao em biết được tên của ta ?"

" Hứa Thiến,cái tên này ta thấy không hay,ta sợ nói với em,em sẽ không thích ta nữa"

" chị nói gì vậy,cho dù thế nào,em cũng chỉ thích chị"

Tôi miễn cường nở một nụ cười,nhưng mà trong lòng thì âm u, " nhưng vừa nãy trên đường đến đây,em nhìn thấy một ngôi mộ,tên trên bài vị,giống với chị"

Chị, cô ấy thật sự tên hứa Thiến,cô ấy thật sự đã chết cách đây 13 năm,cô ấy..thật sự là ma

Nụ cười trên khuôn mặt chị cứng đờ ,cô ấy nhìn tôi,đôi mắt lóe lên một biểu cảm phức tạp

" vậy,bây giờ thì sao?" chị....Hứa Thiến hỏi tôi

" em muốn...đưa chị về nhà?" tôi ấp úng nói,nhưng âm thanh lại vô cùng sợ hãi

Nhưng mà,Hứa Thiến không hề có nghi ngờ gì với những lời tôi nói,cô ấy chỉ chau mày suy nghĩ một lát,sau đó gật đầu,trên mặt lại nở một nụ cười ấm áp như thường ngày

Tôi và Hứa Thiến men theo đường núi từ từ bước đi,vốn dĩ con đường chỉ cần đi 30 phút nhưng hết 3 tiếng mà vẫn chưa đến nơi,người trên dường thấy tôi nói chuyện với Hứa Thiến,không kiềm nổi thắc mắc hỏi tôi đang nói chuyện với ai,nhưng tôi vờ như không nge thấy,người đi đường cười nhạo tôi đã gặp ma

" Hứa Thiến,trên con đường này,có một vấn đề vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu em,chị có thể trả lời em không?" tôi không nghe theo lời của Giang Hoài,mà nhìn Hứa Thiến,lần đầu tiên gọi tên cô ấy

Hứa Thiến nói " ừm,nói đi"

" 13 năm trước,có phải chị đã chết rồi không?"

Tôi nói rất thẳng thắn,Hứa Thiến không hề cảm thấy kì lạ,cũng không phủ nhận gì cả,lúc tôi nhắc đến vấn đề này,Hưas Thiến biểu hiện rất bình tĩnh,nhưng làm cho tôi thấy kì lạ là,lúc này tôi cho rằng bản thân sẽ vô cùng sợ hãi,thậm chí là hét lên,nhưng kết quả trong lòng tôi cũng vô cùng bình tĩnh,làm cho bản thân cũng cảm thấy không thể tin nổi

" có một đạo sĩ nói,chị quấn lấy em là muốn em thay thế chị làm quỷ,để cho chị có thể dễ dàng đầu thai,có thật thế không?" tôi hỏi

Tôi rất kì lạ với tâm trạng hiện giờ của mình,rõ ràng là biết Hứa Thiến trước mặt đã chết 13 năm trước,nhưng tôi không hề sợ hãi giống như trong tưởng tượng,ngược lại có một cảm giác đau xót

Đôi mắt của Hứa Thiến lóe lên một tia sáng,miễn cưỡng nở một nụ cười ,lắc đầu nói " chị trước giờ chưa từng muốn hại em"

" vậy sao chị còn ở lại dương gian,hơn nữa còn ở 13 năm"

" có lẽ,là bởi vì một chấp niệm thuở nhỏ đã ăn sâu vào trong tim"

Hứa Thiến thở dài,nói " người sau khi chết ,hồn phách đều sẽ quay về âm gian,có những hồn phách sở dĩ không quay về âm gian,là bởi vì trong lòng có chấp niệm,mà chấp niệm của ta chính là em,Đỗ Minh"

" Đỗ Minh,lúc nhỏ em không chỉ một lần nói với ta,đợi sau khi em lớn,em sẽ rước kiệu hoa đến cưới ta,em nói em thích màu đỏ,vì vậy ngày thành thân,ta nhất định sẽ mặt đồ cưới màu đỏ"

Hứa Thiến nói xong,sắc mặt lúc thì lộ ra một nụ cười,lúc thì biểu cảm âu lo " lúc nhỏ,câu nói này của em,trở thành chấp niệm sau khi chết của ta,hồn không về với xác,không thể đến âm gian,chỉ có thể ở lại trong thôn đợi em,đợi ngày em tròn 18 tuổi,rước kiệu hoa đến cưới ta,chỉ có như vật,ta mới có thể hoàn thành ý niệm của bản thân,tiến vào vòng luân hồi"

Chuyện lúc nhỏ?

Lúc tôi 5 tuổi bị một trận sốt cao,tất cả những chuyện trước đó đều lập tức quên hết,đoạn hồi ức liên quan đến tôi và Hứa Thiến,tôi cũng nghe được từ trong miệng của cha mẹ

Nửa năm nay bên cạnh Hưa Thiến,cô ấy không chỉ một lần nhắc đến muốn lúc tôi 18 tuổi rước kiệu hoa đến cưới cô ấy,nhưng bây giờ xem ra,câu nói này thật sự bắt đầu là từ miệng của tôi,còn Hứa Thiến sở dĩ quanh quẩn trong thôn,cũng chính là vì tôi

" Đỗ Minh,bây giờ em đã biết ta là ma,em còn bằng lòng cưới ta không?"

Hứa Thanh nhìn tôi,đôi mắt mong chờ câu trả lời của tôi

Tôi đang do dự

Nếu như là trước đây,tôi chắc chắc sẽ không chần chừ đồng ý ngay,nhưng dù gì cũng có một đạo lí rất rõ ràng : người và ma không chung đường

Lúc tôi đang trầm mặc,Hứa Thiến dường như cũng hiểu được cách nghĩ trong lòng tôi,cô ấy cũng không nói nữa,chỉ cầm lấy tay tôi,từ từ đi về phía trước

Tôi và Hứa Thanh cứ trầm mặc như thế bước đi,bất chợt,tôi phát hiện đã đi đến trước cổng nhà mình,sau khi cửa gian phòng chính mở ra,những chiếc bạt màu vàng đóng khắp nơi trên tường rung rinh trong gió,đèn lồng đỏ treo khắp nơi,ánh đèn sáng trưng

Giang Hoài lúc này mở chiếc ô giấy đứng ở ngoài cửa,ông ta nhìn thấy tôi,gật đầu

" Hứa Thiến,hay là chị quay về đi,em thấy... hôm nay chị không nên đến đây"

Rõ ràng tôi biết Hứa Thiến là ma nữ,nhưng luc đến cửa nhà,tôi nhìn thấy trận pháp của Giang Hoài đã đợi sẵn,vẫn không đành lòng,không có cách nào để bản thân tin,Hứa Thiến đã bên cạnh tôi nửa năm,,thật sự sẽ hại tôi

Ánh mắt của Hứa Thiến lộ ra một vẻ kinh ngạc,nhìn vào nhà tôi,sau đó gật đầu " ta nghe em"

Tôi cũng không nói nhiều nữa,đưa Hứa Thanh chuẩn bị quay đầu rời đi,bởi vì tôi lo lắng ,một khi cô ấy đi vào nhà tôi,tôi không bao giờ dược nhìn thấy cô ấy nữa

" Đỗ Minh,con đi đâu vậy,mau về đây cho cha" sau lưng là âm thanh kinh ngạc của cha mẹ

Tôi không quay đầu,giả vờ như không nghe thấy lời cha mẹ nói,ngược lại còn bước đi nhanh hơn

Tôi vốn dĩ cho rằng mình đã bước đi nhanh lắm rồi,không ngờ giang Hoài bước còn nhanh hơn

Lúc này,ông ta đã cầm chiếc ô giấy đi ra khỏi cửa,đuổi theo tôi,còn lá bùa dính đầy máu của tôi cũng bị dán trên trán của ông ta

Giang Hoài nhanh chóng đuổi theo tôi,chiếc ô giấy đó cũng được ông ta che cho tôi,khoảnh khắc này,cơ thể trước mặt của Hứa Thiến bắt đầu trở nên u ám,bàn tay đang nắm lấy tay tôi,cũng lập tức biến mất

" lão Đỗ,giúp con trai ông che ô"

Cha nhanh chóng đuổi theo,Giang Hoài nhìn cha nói,sau đó thì đưa chiếc ô vào tay cha

Cha nhanh chóng bảo vệ tôi dưới chiếc ô,còn khuôn mặt u ám của Giang Hoài lúc này nở ra một nụ cười ,ông ta gật đầu với không khí ở bên cạnh,dơ tay nắm chặt lấy không khí,sau đó quay người đi vào nhà

" Hứa Thiến,chúng ta đi thôi,đột nhiên em cảm thấy,chị vẫn nên đến nhà em một chuyến"

Giang Hoài nói với không khí,sau đó gật đầu,bước đi
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 9 : Quy tắc của giang hoài


Lúc này tôi đã không còn nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Thiến,nhưng tôi biết,cô ấy lúc này đã sắp bị Giang Hoài đưa vào nhà,lá bùa dính máu của tôi mà Giang Hoài dán lên người,làm cho Hứa Thiến nhận nhầm đó là tôi

Nhìn Giang Hoài dần dần đi xa,tôi muốn chạy lên ngăn lại,nhưng cha dùng sức kéo không cho tôi giãy dụa,tôi hét rất to tên của Hứa Thiến,nhưng dưới chiếc ô,cô ấy hoàn toàn không nghe thấy âm thanh của tôi

Không bao lâu,Giang Hoài đi vào gian nhà chính,dưới ánh sáng của đèn lồng đỏ,hình ảnh vốn dĩ đã biến mất của Hứa Thiến lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.Lúc nay,cô ấy đang nắm lấy tay của Giang Hoài,nụ cười trên mặt ấm áp và rất hiền từ

Cha bảo vệ tôi đi đến trước căn phòng,lúc này Hứa Thiến đã ngồi xuống cùng Giang Hoài trong phòng,chỉ có điều Giang Hoài ngồi ghế,còn Hứa Thiến ngồi trên cỗ quan tài đó

Trong phòng,Giang Hoài chỉ vào hai con gà trống đang ngồi trên ghế giữa nhà,bảo rằng đó là cha mẹ của tôi,Hứa Thiến lập tức cười đứng dậy,xưng hô hai con gà đó là bác trai bác gái

Hai còn gà trống này sau khi được dán bùa,dường như bị thôi miên vậy,ánh mắt vẫn luôn căng thẳng,cũng không biết Giang Hoài đã sử dụng cách gì

" Tiểu Thiến,có phải cháu mệt rồi không,có cần nghỉ ngơi một lát không?"

Lúc Hứa Thiến hỏi thăm con gà trống,Giang Hoài đi đến trước quan tài,tay của ông ta rất có lực,dường như không tốn chút sức nào đẩy nắp quan tài ra

Hứa Thiến lắc đầu " Ta nghĩ,Ta phải đi rồi"

' vì sao nhanh như vậy đã đi rồi?"

" bởi vì em ngươi không phải là Đỗ Minh"

Lúc nói câu này ,Hứa Thiến rất bình tĩnh,nhưng trong câu nói này lại mang một tia cảnh giác : " có thể ngươi trở thành dáng vẻ của Đỗ Minh,nhưng không thay đổi được cảm giác trong lòng của ta"

Nghe câu này,sắc mặt của Giang Hoài không có quá nhiều biến đổi,ngược lại nghi hoặc hỏi " nếu cô đã không biết tôi không phải cậu ấy,vì sao bây giờ vẫn chưa đi"

" bởi vì tôi biết ông là ai"

Hứa Thiến vẫn bình tĩnh như cũ,nhưng những lời sau đó của cô ấy làm tôi kinh ngạc : " 13 năm trước,ông đã hại tôi một lần,bây giờ nếu như ông vẫn muốn hại tôi,hoàn toàn không cần bày nhiều trò như vậy,tô chỉ xin ông tha cho Đỗ Minh"

Giang Hoài bảo tôi lừa Hứa Thiến đến,là lo lắng Hứa Thiến sẽ hại tôi,nhưng vì sao Hứa Thiến lại nói,muốn Giang Hoài tha cho tôi?

Người đứng ngoài cuộc như tôi,khôn g hiểu những lời của một người là ma,một người thật kia nói

Giang Hoài bị những lời nói này của Hứa Thiến làm cho bất ngờ,ông ta gật đầu : " nhưng thứ tôi muốn làm,chỉ là không để cô hại cậu ta"

Vừa nói xong,hai con gà trống vốn dĩ đang ngủ trên ghế đột nhiên mở mắt ra,kêu lên tiếng kêu ra bên ngoài cửa

Trong tiếng kêu của gà trống,sắc mặt của Hứa Thiến trở nên tái mét,đau khổ ôm lấy đầu

Căn phòng vốn đang yên tĩnh,lúc này đột nhiên nổi lên một trận gió,những tấm bạt vàng treo trên tường tung bay,còn lá búa dán trên trán Giang Hoài cũng nhẹ nhàng bay xuống

Hứa Thiến đau khổ nhìn Giang Hoài,trong ánh mắt có một tia oán hận " vì sao?

Những năm nay,ông hại tôi còn chưa đủ sao?

Vì sao ngay cả tâm nguyện duy nhất này,cũng không thể cho tôi hoàn thành?"

" cô tìm ai cũng được,nhưng tuyệt đối không cho phép cô tìm đến Đỗ minh,đây là quy tắc" Giang Hoài phẫn nộ,dơ tay chỉ vào Hứa Thiến

Luc Giang Hoài dơ tay tên,bàn ở xung quanh đột nhiên rung lắc mãnh liệt,pháp khí đâm trúng vào những chiếc bàn,phát ra âm thanh ồn ào,bạt vàng đóng trên tường,lúc này dường như cũng sống lại,bay khỏi tường,bao trùm lấy Hứa Thiến đang ngồi trên quan tài

Hứa Thiến muốn đi,nhưng Giang Hoài đột nhiên niệm pháp chú,pháp chú này có sự uy hiếp với tính mạng của Hứa Thiến,làm cho cả người cô ấy mơ hồ,đứng yên vị trí

Những tấm bạt vàng ,tầng tầng lớp lớp che phủ lên người Hứa Thiến,Hứa Thiến kêu gào thảm thiết,rất nhanh bị những tấm bạt vàng này cuốn vào trong quan tài

Hứa Thiến giãy dụa,nhưng những tấm bạt vàng quấn trên người cô ấy càng ràng buộc chặt hơn,còn Giang Hoài cũng đi đến bên cạnh quan tài ,định đóng nắp quan tài lại

Tôi cũng không thể tiếp tục chỉ đứng bên cạnh nhìn nữa,tôi không quan tâm được nhiều như thế nữa,nếu như bây giờ mở to mắt nhìn Hứa Thiến bị Giang Hoài xử lí,tôi sợ cả đời này sẽ không an tâm,còn về sau này sẽ xảy ra chuyện gì,đợi sau này hãy nói

Tôi cố gắng giãy dụa khỏi tay cha,lập tức chạy vào trong phòng,lúc Giang Hoài chuẩn bị đóng quan tài lại,tôi xô ông tar a,đồng thời chạy đến bên cạnh cầm một cây kéo,cắt những tấm bạt vàng đang bó chặt lấy Hứa Thiến

" Đỗ Minh,cậu làm cái quái gì vậy?"

giang Hoài đột nhiên phẫn nộ,không thể tin được nhìn tôi,rõ ràng không thể ngờ được,tôi lại làm như vậy

" Giang gia gia,ông không thể xử lí Hứa Thiến"

"để cô ta ở lại đây,sớm muộn cũng sẽ hại cậu,lẽ nào chuyện này cậu cũng không hiểu?"

" cô ấy có hại cháu hay không có là chuyện của cô ấy,nhưng cháu không cho phép ông hại cô ấy"

Da thịt trên mặt Giang Hoài đang co giật,thở phì phò nhìn tôi,sau đó đạp đổ mấy chiếc bàn bên cạnh

Những tấm bạt vàng sau khi bị cắt rách,giống như photpho lập tức bốc cháy,từng đợt khói đen tỏa ra,những tấm bạt vàng cũng lập tức biến thành tro,vô cùng kì quái

Vốn dĩ đang bị những tấm bạt vàng trói buộc ,lúc này Hứa Thiến xuất hiện giữa nhà khuôn mặt tái mét,mái tóc dài bay tứ tung trong gió

Khuôn mặt phức tạp của Hứa Thiến nhìn tôi một cái,nhưng cô ấy không hề trách tôi đã dụ cô ấy vào bẫy,ngược lại là kéo chặt tôi ,thân mật nói " Đỗ Minh,đi với ta"

Cô ấy rất khỏe,nắm chặt lấy tay của tôi làm tôi thấy đau,tôi cảm thấy đôi chân của mình lập tức bay lên không trung,cả người không khống chế được mà bay lên,Hứa Thiến kéo tôi bay ra cửa

" ma nữ,đừng hòng đưa cậu ta đi"

Lúc này Giang Hoài nhanh chóng đuổi theo,lấy một lá bùa dán vào sau lưng tôi,bàn tay Hứa Thiến kéo lấy tôi giống như nắm phải một ngọn than đỏ,lập tức bốc khói đen

Hứa Thiến kêu lên thảm thiết ,lập tức buông tay tôi ra,cô ấy quay đầu nhìn tôi ,muốn quay lại phản kháng

Tôi lắc đầu với hứa Thiến " Hứa Thiến,chị đi mau,Giang gia gia sẽ không hại em đâu"

Ánh mắt của Hứa Thiến có chút đấu tranh,nhưng rõ ràng cô ấy không phải là đối thủ của vị đạo sĩ này,cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi rời đi,thân hình biến mất trước mặt tôi

" đến lúc này rồi còn bảo vệ cô ta,cậu đúng là hết thuốc chữa rồi"

Giang Hoài nhìn tôi một cái,khuôn mặt giận dữ nói với tôi một câu,sau đó cầm chiếc ô giấy cùng chuông đồng,bước nhanh ra cửa

" Giang đạo trưởng,ông muốn đi đâu,con,con ma nữ này chạy rồi,phải làm sao đây?"

Nhìn Giang Hoài rời đi,cha bước lên,khuôn mặt lo lắng hỏi

" cô ta vừa nãy nguyên khí đã tổn thương nghiêm trọng,bây giờ đi đến nhà cũ của cô ta" Giang Hoài để lại một câu rồi rời đi

Đi nhà cũ cô ấy...Giang Hoài muốn truy sát Hứa Thiến

Nghe vậy,tôi bất chợt chạy ra ngoài,muốn ngăn Giang Hoài lại,nhưng bị cha kéo chặt lấy

" Minh,con có biết mình đang làm gì không,Giang đạo trưởng muốn con con đó,con giờ vẫn muốn bảo vệ cô ta?" cha quát

" con không quan tâm,nếu như hồn phách của Hứa Thiến bị xử lí rồi,vậy thì cả đời này của con cũng không thể tha thứ cho bản than" tôi ửng đỏ khóe mắt nói với cha

" con..."

" lão Đỗ,nhốt Đỗ Minh vào trong phòng,không được để nó làm bừa"

Lúc này,đã đi được một đoạn Giang Hoài quay đầu lại dặn dò cha

Vì thế,cha không hề do dự,lập tức kéo tôi vào trong phòng ngủ,đóng cửa lại,sau đó khóa cửa,mặc kệ cho tôi ở bên trong kêu hét thế nào,cũng vô ích

Tôi dùng sức đạp cửa,trong lòng lại càng gấp gáp

Hứa Thiến đấu không lại Giang Hoài,một khí Giang Hoài tìm thấy cô ấy,vậy...

Hứa Thiến là người con gái tôi thích nhất,cho dù là ma thì sao chứ,tôi tuyệt đối không cho phép cô ấy vì tôi mà chết trong tay Giang Hoài

Tôi tìm trong tủ rất lâu,cuối cùng tìm thấy một cây búa ,tôi hít thở sâu,cuối cùng dơ cây búa lên,đập cong lan can cửa sổ

Nhân lúc cha không để ý,tôi lập tức trèo ra ngoài cửa sổ,chạy về phía sau núi
 
Âm Quan Minh Thê
Chương 10 : Ông ta đã đào mộ của Hứa Thiến lên


Điên cuồng chạy trên đường,con đường cũ trước đây cần một tiếng,thì giờ tôi chỉ cần nửa tiếng đã đến nhà của Hứa Thiến.

Ngôi nhaf ngói đỏ vẫn ở đó,những bãi cúc dại nở màu vàng cam,ngào ngạt hương thơm bay trong gió.Đương nhiên Giang Hoài vẫn chưa đến,tôi điên cuồng chạy đến đây nhanh hơn ông ta một bước

Hồng hộc

Tôi thở hồng hộc đi lên ,mở cửa ra,thì nhìn thấy lúc này Hứa Thiến đang nằm co rúm ở trên giường,cơ thể đang không ngừng run rẩy,ở chiếc bàn trước mặt cô ấy,còn đặt một bộ váy cưới đã thêu xong

Tôi ngồi bên giường,ôm chặt lấy Hứa Thiến,cơ thể của cô ấy rất lạnh,ôm vào trong lòng giống như đang ôm ,lấy một tảng băng,khuôn mặt cũng vô cùng xanh xao,khiến cho người ta vô cùng đau xót

" Hứa Thiến,xin lỗi,em thật sự không muốn hại chị,thật ra sau khi biết được chị là ma,trong lòng em thậ sự đã từng sợ hãi,nhưng em không thể mở to mắt nhìn chị bị người ta xử lí,xin lỗi,em không nên tin lời Giang Hoài nói,đưa chị về nhà..."

Tôi liên tục nói xin lỗi Hứa Thiến,vô cùng hối hận với những gì hôm nay mình làm

" Đỗ Minh,đây không phải lỗi của em,em đi đi,rời xa thôn làng này,đi càng xa càng tốt,đừng quay về nữa,tên Giang Hoài kia,ông ta không phải là người tốt,em rời khỏi thôn làng này rồi,ông ta sẽ rất khó tìm ra,sau này em có thể sống tốt"

Hứa Thiến ngửng đầu nhìn tôi,đôi môi của co ấy đã không còn huyết sắc,nhìn vô cùng yếu ớt

Những lời Hứa Thiến nói,khiến cho tôi cười khổ

Giang Hoài không sai,ông ta là một đạo sĩ,bắt ma trừ yêu là bổn phận của ông ta,Hứa Thiến cũng không sai,cô ấy chỉ là ở bên tôi,muốn thực hiện chấp niệm ban đầu để đi đến âm gian,mà người sai thực sự là tôi,thích một người mà tất cả mọi người đều cho rằng không nên thích,hoặc có thể nói là ma nữ

Giang Hoài nhìn tôi lớn lên,ông ta muốn bắt Hứa Thiến khách quan mà nói thì là muốn tốt cho tôi,nhưng ông ta cũng không giống như Hứa Thiến nói,là một người xấu

Nhưng cái thôn này,tôi quả thật không muốn tiếp tục ở lại nữa,còn Hứa Thiến nếu như tiếp tục ở lại đây,cũng khó tránh khỏi nguy hiểm

" được,em đồng ý,bây giờ em sẽ rời khỏi đây,có điều,Hứa Thiến,chị cũng phải rời đi với em" tôi nghĩ ngợi một lát,sau đó hạ quyết tâm,gật đầu với Hứa Thiến

Trước đây,cha vì lo lắng tôi hấp dẫn ma quỷ nên cưỡng ép tôi ở lại trong thôn.Nhưng bây giờ,tôi lại vì một con ma nữ mà rời khỏi đây,đúng là thời thế tạo người

Nhưng mà,Hứa Thiến lắc đầu " ta không đi nổi nữa,tro cốt của ta chôn ở trong thôn,ta không có cách nào rời khỏi đây"

" cái này thì dễ,bây giờ em sẽ đi tìm tro cốt của chị,đưa nó cùng đi"

" nhưng mà,muộn rồi,ông ta.....đến rồi"

Trên mặt Hứa Thiến nở một nụ cười u ám ,cơ thể cô ấy đột nhiên co giật kịch liệt,sắc mặt cũng trở nên trắng bệch như tờ giấy,cau chặt mày,dường như đã gặp phải chuyện gì vô cùng đau khổ,đôi tay ôm chặt lấy đầu,kêu la thảm thiết

" Hứa Thiến chị sao vậy,Hứa Thiến"

Nhìn dáng vẻ này của Hứa Thiến,tôi lập tức hoảng hốt,còn trong tiếng kêu đau đớn của chị,tôi phát hiện cả căn phòng đều đang rung động kịch liệt,rất nhiều miếng ngói không ngừng rơi từ trên đầu xuống,sau đó biến thành tro bụi trong không trung,bàn ghế xung quanh cũng đột nhiên sụp đổ,hóa thành mảnh vỡ

" Đỗ Minh...nghe lời chị,rời khỏi...thôn"

Trong nỗi đau đớn tột cùng,Hứa Thiến nhìn tôi noi,nhưng lúc cô ấy nói những lời này,cơ thể lại từ từ lại mơ hồ trước mắt tôi,chớp mắt,đã biến mất không thấy đâu

Sau khi Hứa Thiến biến mất ,cả căn phòng cũng hồi phục lại dáng vẻ ban đầu,những tấm ngói đen ngói đỏ không thấy nữa,thay vào đó là mấy bức tường cũ nát rêu phong,chiếc giường tôi ngồi,lúc này cũng biến thành một chiếc quan tài đầy bùn,thỉnh thoảng lại có 1,2 con chuột chạy qua

" Hứa Thiến,Hứa Thiến..chị ở đâu?"

Tôi hoảng hốt đứng dậy,không ngờ rằng,Hứa Thiến đột nhiên lại biến mất trước mắt tôi,tôi hét to tên của Hứa Thiến,ngoài tiếng gió thổi bên tai thì không nghe thấy bất kì câu trả lời nào

Hứa Thiến đã biến mất như vậy trước mắt tôi,tôi hét một lúc ,rồi ngơ ngác một lúc ở nguyên vị trí

Ông ta...đến rồi

Đúng vậy,trước khi Hứa Thiến biến mất đã nói với tôi một câu,ông ta đến rồi,vậy thì ông ta....chính là

Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó,vội vàng chạy ra bên ngoài

Lúc này,bãi hoa cúc dại đã không còn thấy nữa,khăp nơi đều là cỏ dại um tùm,trong mảnh đất hoang vu này,tôi không hề nhìn thấy một bóng người

Nhưng mà,tôi dám khẳng định,Hứa Thiến sở dĩ đột nhiên biến mất,nhất định liên quan đến Giang Hoài,Giang Hoài vừa nãy nhất định đã đến đây

Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ,lập tức chạy xuống núi,tôi phải tìm được Giang Hoài,tuyệt đối không thể để ông ta hại Hứa Thiến như thế này

Nhưng mà,tôi vừa chạy đến sườn núi,thì đột nhiên nhớ ra gì đó

Tro cốt của Hứa Thiến

Tôi vội vàng chạy quay lại,chạy về hướng ngôi mộ của Hứa Thiến

Nhưng mà,điều tôi không ngờ là,lúc tôi chạy đến trước mộ của Hứa Thiến,phát hiện ngôi mộ đã bị đào

Lúc này ngôi mộ đã bị đào từ chính giữa,bài vị của cô ấy cũng ngả nghiêng nằm bên đường,trong huyệt mộ,một cỗ quan tài bị mối mọt đục cắn đã được mở ra,bên trong trống không không có gì

Giang Hoài,nhất định là giang Hoài,ông ta đã đào mộ của Hứa Thiến,cầm tro cốt của cô ấy đi

Tôi thở hồng hộc hau con mắt lập tức ửng đỏ,tôi lập tức chạy xuống núi,đuổi về hướng nhà của Giang Hoài

Giang Hoài đã già rồi,so sánh với sức lực của thanh niên,đương nhiên ông ta đi chậm hơn rất nhiều

Không bao lâu,tôi nhìn thấy bóng dáng của Giang Hoài trên một con đường núi,lúc này trong lòng ông ta,quả nhiên đang ôm một hộp tro cốt,trên nắp hộp tro cốt bị dán một lá bùa

" Giang Hoài,trả tro cốt của Hứa Thiến lại đây"

Tôi hét lớn đuổi theo Giang Hoài,nhưng Giang Hoài chỉ quay đầu nhìn tôi một cái ,ánh mắt lướt qua một tia thất vọng,nhưng ông ta không dừng bước,vẫn thong dong đi như cũ

" trả tro cốt cho tôi"

Tôi nhanh chóng đuổi kịp Giang Hoài,dơ tay định cướp hũ tro cốt trong tay ông ta

Nhưng Giang hoài chớp nhoáng lướt qua tránh được,đồng thời kìm chặt tôi,trực tiếp đẩy tôi từ 2m xuống dưới ruộng

Tôi ngã một cái rất mạnh xuống ruộng,đầu đạp vào trên đất bùn một nửa đã cứng đờ,choáng váng,cộc lúa sau lưng xé rách lưng tôi,khiến tôi kêu lên một tiếng đau đớn

" hũ tro cốt...trả cho tôi"

Tôi xoa máu trên miệng,muốn đứng dậy một lần nữa,nhưng mà sau khi vùng vẫy một hồi,tôi vẫn ngã lên nền đaats

Trên bờ ruộng ,khuôn mặt xám xịt của Giang Hoài nhìn tôi,phẫn nộ mắng " Đỗ Minh,cậu thật sự là hết thuốc chữa rồi,cho dù tôi để cậu chết ở đay,cũng không để cho cậu một ngày nào đó bị con ma nữ này hại"

Nói xong,Giang Hoài cũng không quan tâm đến tôi sống chết,quay người rời đi,còn tôi nằm trong ruộng ngẩng đầu nhìn trời,cảm giác bất lực trỗi dậy trong lòng

Không bao lâu,cha cũng vội vã đuổi đến,nhìn tôi nằm trong ruộng không động đậy,ông ấy hoảng hốt,vội vàng cõng tôi về nhà

" Giang đạo trưởng này cũng thật là,Đỗ Minh tuy là không hiểu chuyện,nhưng ông ấy cũng không nên ra tay nặng như vậy,nếu thật sự mà có mệnh hệ gì,thì phải làm sao chứ"

Sau khi về nhà,mẹ nhìn thấy những vết bầm tím trên người tôi,không chịu nổi mà rơi nước mắt

Cha ở bên cạnh hút thuốc,,sắc mặt lạnh lẽo nói " đây đều là nó tự làm tự chịu,Giang đạo trưởng cũng là một lòng một dạ muốn giúp nó giải quyết con ma nữ kia,nhưng nó thì sao,sắp xong còn quay đầu cắn một cái"

Tôi nằm trên giường,nghe cha trách mắng,hai mắt vô thần

Tro cốt của Hứa Thiến đã bị Giang Hoài mang đi,vậy có phải sau này tôi không còn cách nào nhìn thấy cô ấy nữa không?

Nghĩ đến đây,nước mắt tôi đột nhiên trào ra

" mẹ,con muốn đi đến nhà Giang gia gia,con muốn nhìn cô ấy lần cuối" tôi quay đầu lại,cầu xin mẹ

Nhưng mà,mẹ vẫn chưa kịp trả lời thì cha đã mở miệng " mày còn muốn gặp con ma nữ đó,mày có phải muốn tao tức chết mới cam tâm không?'

" nếu như cha không cho con đi nhìn cô ấy,vậy cha xem như không có đứa con trai này là được rồi" tôi cũng không biết dũng khí từ đầu đến,mà lại nói ra những lời này

" mày..."

Cha bị tôi chọc tức không nói được gì,ông ấy trừng mắt lên,đjnh cho tôi một cái bạt tai,thì bị mẹ chặn lại

" được rồi,đừng so đo với con nữa"

Mẹ chặn cha lại,hết cách nhìn tôi một cái " haizz,đứa trẻ này,đã học tính khí của ông,cho dù ma nữ đã bị Giang đạo trưởng khống chế,Đỗ Minh muốn xem thì cho nó xem một lần đi,nếu không nó cả ngày cứ như thế này cũng không phải là cách"

Nghe mẹ nói,cha thở dài một tiếng ,sau đó lắc đầu " thật sự là hết cách với nó,muốn đi cũng được,nhưng mà Đỗ Minh,con tuyệt đối không được làm bất cứ chuyện gì nữa"

Tôi lập tức gật đầu,ánh mắt lập tức sáng bừng,nhưng mà,tôi rốt cuộc vẫn là một đứa chưa thành niên chưa tròn 18,có lúc bản thân nói,nhưng không nghĩ ngợi
 
Back
Top Bottom