Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Âm Nhơn Thê - [Bhtt]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
534,987
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
393272348-256-k739911.jpg

Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Tác giả: Nguynz_H
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

'Con đi lấy chồng thiệt hả má?'
'Ừ ,chồng con...ở xa lắm'
-
Note : Truyện có yếu tố KINH DỊ và fantasy.

Lấy bối cảnh miền Tây xưa .THUẦN VIỆT.

 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Cái chết và điềm báo


Tháng Bảy năm ấy, trời đổ mưa dai dẳng suốt nhiều ngày, phủ kín cả vùng huyện nhỏ miền Tây bằng một lớp sương mỏng, lạnh buốt và ẩm ướt.

Người dân nơi đây quen với nước, quen với cái ẩm ướt của sông rạch, nhưng cái lạnh lẽo bao trùm từ lúc nhà ông Hương chủ Huỳnh dựng rạp tang thì khác hẳn.

Nó không phải là thứ lạnh của thời tiết, mà như từ lòng đất, từ một oan khuất nào đó chưa được giải bày.Cô út Huỳnh Thảo Nguyên – con gái út của ông Hương chủ – được tiếng hiền hậu, ít lời, nhưng học rộng hiểu nhiều.

Trong nhà, không ai thương ai bằng ông dành cho con gái út.

Vậy mà người ta lại thấy xác cô trôi dạt dưới mương sau vườn, chiếc áo lụa trắng vấy bùn, hai tay co rúm như cố ôm lấy điều gì đó cuối cùng.Tang lễ được tổ chức lớn – không phải vì Nguyên là con quan, mà là vì cái chết ấy... quá đột ngột.

Nguyên chết giữa lúc tuổi xuân rực rỡ, chẳng phải bệnh, cũng chẳng có kẻ tình nghi nào bị bắt.

Người trong nhà chỉ biết lo liệu theo lệnh ông Hương chủ, còn người ngoài thì xì xầm, bàn tán, ánh mắt lẫn sợ hãi và tò mò cứ đổ dồn về rạp tang như bị hút chặt.Từ ngày đầu dựng bàn thờ, lửa đèn cúng bái cứ tắt ngúm vào mỗi nửa đêm, dù có canh chừng kỹ cỡ nào.

Trầm hương cháy ngược, vòng nào cũng gãy giữa chừng.

Nhà bếp hễ nấu cúng là nồi cháo sôi trào như có ai khuấy mạnh.

Họ hàng thân thích, dù đông đúc, vẫn không giấu nổi việc từng người một bị cảm lạnh, nổi da gà liên tục.

Trẻ nhỏ thì khóc ré mỗi lần lại gần bàn thờ, còn chó trong xóm thì tru rền rĩ từ chập choạng tối đến gần sáng.Đêm thứ hai, người giữ linh cữu vừa dợm chợp mắt thì nghe tiếng cười khúc khích ngay bên tai – tiếng cười của con gái.

Mở mắt ra, chỉ thấy hoa trắng rơi lã chã từ trần nhà.

Đêm thứ ba, ông Hương chủ bị đánh thức bởi tiếng gọi khẽ bên tai: "Cha... con chưa đi được đâu..."

Sáng hôm đó, gia nhân tá hỏa khi phát hiện những dấu chân nhỏ loang loáng nước in trên nền gạch sau bàn thờ, kéo dài ra đến tận đầu hè, rồi mất hút.Họ chưa kịp đem chôn Nguyên.__________________Ba ngày sau tang lễ, khi mọi thứ đã lắng xuống, người dân vẫn còn đồn đãi về những hiện tượng kỳ lạ trong suốt đêm.

Nhưng rồi, những sự kiện không thể giải thích được bắt đầu diễn ra ngay trong gia đình Huỳnh.Đêm ấy, sau ba đêm thức trắng không ngủ, bà Lan – mẹ của Nguyên – cuối cùng cũng chợp mắt.

Nhưng ngay khi bà nhắm mắt, một giọng nói lạ văng vẳng trong đầu, nhẹ nhàng mà như thể không phải từ trong óc mà là từ chính không gian xung quanh.

Bà ngồi bật dậy, thở hổn hển, ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt bà mệt mỏi.

Cảm giác lạnh lẽo trùm lên người bà như thể đang có ai đó đứng ngay cạnh.

Bà quay qua, giật thót mình, vì ngay bên cạnh, ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế gỗ cũ của phòng khách, là một bóng hình mờ ảo.

Đó là Nguyên.Nguyên ngồi đó, với ánh mắt hư vô, đôi môi như mấp máy, nhưng chẳng ai nghe rõ cô nói gì.

Nguyên nhìn bà, đôi mắt cô trống rỗng, rồi lại nở một nụ cười buồn như có như không.

Một cơn gió lạnh từ đâu đó lùa qua, cuốn theo những cánh hoa trắng từ đĩa thờ rơi xuống.

Một tiếng thở dài vang lên từ trong bóng tối.Bà Lan, dù không thể tin vào điều mình đang thấy, nhưng cả cơ thể bà dường như không thể cử động.

Cái lạnh từ Nguyên tỏa ra khiến bà cảm thấy như bị bóp nghẹt.

Bà chạm tay vào ngực, cố gắng tìm lại hơi thở của mình.

Nguyên không hề động đậy, chỉ nhìn bà với đôi mắt đã mất đi ánh sáng của sự sống."

Con... con cần gì?"

Bà Lan nghẹn ngào hỏi, lòng nặng trĩu.Nguyên mở miệng, không nói ra lời mà chỉ nhìn bà với đôi mắt mờ mịt.

Bà Lan nghe rõ mồn một trong đầu mình giọng nói mơ hồ của con gái:"Con không thể... mẹ... cần có người giúp con..."

Bà Lan run rẩy, lùi lại một bước, miệng thốt lên không thành lời.

Cô con gái của bà, Nguyên, đang đứng trước mặt bà như một linh hồn.

Lúc này bà mới biết, không phải cô chết vì bệnh hay tự sát, mà là bị giết.

Có một cái gì đó khuất tất mà bà không thể nhìn thấy, nhưng cô gái của bà không thể siêu thoát khi vẫn còn mang nỗi oan khuất trong lòng.Trước khi bà có thể thốt lên một câu gì thêm, bóng hình Nguyên đã biến mất vào trong không khí mờ ảo.

Lặng lẽ, im lìm.Sáng hôm sau, khi bà Lan kể lại mọi chuyện cho chồng, ông Hương chủ vẫn không tin.

Nhưng chính ông cũng cảm nhận được điều kỳ lạ trong những đêm tĩnh mịch.

Chuyện này không thể đơn giản như một giấc mơ.Họ quyết định mời một thầy cúng về, vì tin rằng có thể giải quyết được sự bức bối này.

Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Trong khi thầy cúng tiến hành nghi lễ, đốt trầm hương và làm những nghi thức, Nguyên vẫn không hiện thân ra.

Chỉ có mỗi mùi hương kỳ lạ lan tỏa trong không khí.

Mặc dù thầy cúng đã làm hết mọi thứ mà ông ta biết, những hiện tượng kỳ lạ vẫn tiếp diễn.

Nguyên vẫn không thể đi được, vẫn không thể siêu thoát.Chỉ khi đó, thầy cúng mới thở dài, lắc đầu: "Không phải là không có cách giải quyết, nhưng phải có một người kết duyên với cô ấy, bất kể trai gái.

Đó là cách duy nhất để cô ấy được siêu thoát, nếu không cô ấy sẽ mãi không thể rời khỏi đây."
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Âm hôn


Cả huyện sau sự kiện kỳ lạ trong đám tang nhà họ Huỳnh và câu chuyện thầy cúng cũng không giúp được, ai ai cũng bàn tán xôn xao.

Mọi lời đồn đều xoay quanh một điều: cô Út Huỳnh Thảo Nguyên – người con gái xấu số – không siêu thoát được, và muốn tìm người kết âm hôn để giải oan.Tin đồn lan nhanh như lửa gặp gió, từ chợ huyện, đồng ruộng, quán trà cho đến tận những mái nhà tranh nơi tận cùng xóm.

Người ta rỉ tai nhau:
— "Tao nghe nói, ban đêm mà đi ngang nhà ông quan lớn, sẽ nghe tiếng con gái khóc hu hu đó mày."
— "Nghe đâu con nhỏ chết oan, bắt người ta làm chồng... nam nữ gì cũng được.

Miễn là cưới cho cổ hổng phá!"
— "Có người còn thấy cổ ngồi giữa đường, tóc tai xõa dài, mà khi tới gần thì biến mất tiêu..."

Chưa đầy một tuần, chuyện "tuyển người kết âm hôn" lan khắp mấy huyện lân cận.

Dù nhà họ Huỳnh không công khai nói ra, nhưng ai cũng hiểu họ đã bắt đầu tìm người.

Dân làng thì nghe tới "âm hôn" là xanh mặt, chạy còn không kịp, ai dám dấn thân vô cái chuyện rợn người đó chứ.---------------------------------------Trời vào đầu thu, nắng như lửa, đồng khô cỏ cháy, nước dưới ao cạn đến tận đáy.

Ruộng nhà ông bà Trương chỉ còn trơ rạ, mảnh đất nứt nẻ như miệng con rắn độc đang há ngoác, đợi nuốt chửng lấy từng hạt gạo còn sót lại trong nhà.Từ mấy đời, nhà họ Trương làm tá điền cho quan lớn Huỳnh – cha ruột cô Út Nguyên.

Mỗi mùa lúa, trừ đủ loại phí, nhà chỉ còn chừng ba bốn giạ để ăn.

Năm nay, hạn dài, lúa chết đứng ngoài đồng, người nhà đói vàng mắt, mà thuế vẫn tới kỳ.

Ông Trương bán hết gà, heo, còn vét đến mấy món hồi môn của vợ ngày xưa, mà vẫn thiếu gần nửa bạc.Tên lính thu thuế đứng ngay giữa nhà, gõ thanh gỗ trên tay nghe rắn rỏi như gõ lên quan tài:
— "Không đủ bạc, thì nộp người!"

Vợ ông khóc ngất.

Ông Trương chỉ biết ngồi thở, mắt đục ngầu.

Con gái duy nhất của họ – Ân – đang ngồi trong bếp, loay hoay nhóm lửa.

Lửa chưa bén đã bị khói hun đến rơm rớm nước mắt, nhưng cô vẫn cười, miệng khe khẽ hát vu vơ bài ca nào đó chẳng ai hiểu được.Ân là vậy.

Lớn lên chậm hơn người ta, hiểu chuyện cũng muộn màng.

Người ta dạy một, cô học ba lần mới nhớ.

Nhưng cô ngoan.

Biết giúp mẹ nhổ cỏ, đuổi gà, biết bưng cơm mời ba khi ông mệt.

Trong làng, ai thấy cô cũng thương – thương vì cô hiền, mà cũng thương vì cô... khờ.Ông Trương nhìn đứa con gái duy nhất, rồi cúi đầu, giọng như rơi từng giọt máu:
— "Nếu... nếu nhà quan đồng ý nhận nó... thì xin cứ thế mà lấy đi."

Tin nhà họ Trương "gả con" cho nhà quan lớn Huỳnh lan nhanh, nhưng không ai dám nói thẳng.

Ai cũng biết cái gọi là "gả con" này là cái gì.Người ta kể nhỏ to:
— "Nghe đâu, cô út nhà quan về báo mộng, đòi cưới vợ để được siêu thoát..."
— "Mà kỳ lạ là chịu nam hay nữ đều được... hồn ma sao lại chọn người, trời ơi..."

Buổi chiều hôm ấy, Ân được mẹ mặc cho bộ áo đẹp nhất – là bộ bà từng may để dành cho ngày cưới cô.

Vải hơi cũ, lưng đã bạc màu nắng, nhưng vẫn sạch sẽ, thơm mùi lá bưởi phơi khô.

Ân ngồi trước gương tre, cười tủm tỉm khi mẹ cài trâm lên tóc:
— "Má, con cưới chồng thiệt hả má?"
— "Phải rồi con.

Chồng con...

ở xa lắm..."

Nụ cười Ân trong veo, không chút hoài nghi.

Cô không biết rằng mình không được đưa lên kiệu cưới, không có pháo hồng hay trống nhạc rộn rã.

Chỉ có một cỗ xe đen, lọng đỏ ảm đạm, đưa cô vào phủ quan lớn – nơi đã treo đèn trắng suốt cả tuần.Đêm đó, ông bà Trương trằn trọc mãi không ngủ.

Bà Trương nằm nghiêng, ôm bụng khóc nấc như thể bị xé ruột.

Ông Trương hút hết hai điếu thuốc, mặt như tro tàn.Ngoài kia, trăng non treo lửng lơ, le lói soi lên tấm bảng trước phủ nhà quan lớn Huỳnh.Nơi ấy, đèn trắng vẫn chưa tắt...

Và đêm đó, cô dâu sống đã bước vào ngôi nhà có người chết.

Âm dương bắt đầu giao nhau... từ một lời hứa không ai dám nói ra thành lời
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Đêm đầu tiên


Đám cưới diễn ra vào ngày mười bốn âm lịch, trăng tròn như mâm bạc, chiếu ánh sáng lạnh lẽo lên mái ngói phủ rêu của phủ quan lớn Huỳnh.Cả phủ trên dưới được trang hoàng lại, nhưng không phải bằng sắc đỏ hỷ sự quen thuộc—mà là một màu hồng nhạt pha trắng, âm u như giữa chừng ranh giới của hôn nhân và tang chế.

Tấm rèm lụa hồng mờ mờ, trong ánh đèn dầu leo lét, trông như máu đã phai.Không trống, không nhạc.

Không quan viên, không khách khứa.

Chỉ có vài người làm lặng lẽ đi lại, mắt cúi xuống, không dám nhìn thẳng về gian chính, nơi chiếc bàn thờ lớn đã được dựng lên cho cô Út Nguyên.Trên bàn thờ, ảnh chân dung cô hiện rõ nét: một thiếu nữ trong áo dài trắng, đôi mắt sâu hun hút như thể đang nhìn xuyên qua tất cả.

Khung ảnh được đặt giữa hai cây đèn cầy đỏ, cháy rực đến quái dị, nến cháy không lay động, khói tỏa lên từng cuộn dày như sương.Ân được đưa đến bằng một chiếc kiệu gỗ cũ, sơn đỏ đã tróc loang lổ, bên trong trải chiếu bông và gối gấm.

Mái kiệu thấp, cô ngồi lom khom, nhưng vẫn cười ngây dại khi thấy đèn hoa được treo trước cổng phủ:
— "Má ơi, con tới nhà chồng rồi nè!"

Không ai đáp.Bước chân Ân chập chững theo sự dìu dắt của bà vú già trong phủ.

Cô dâu không có chú rể.

Chú rể, hay đúng hơn là... vong hồn của Nguyên, đang chờ ở một nơi khác.Buổi lễ bắt đầu đúng giờ Tý.

Sân chính chỉ có người trong phủ và ông thầy pháp được mời về từ tận Sóc Trăng, chuyên lo chuyện âm hôn.Ông thầy rút ra hai tấm bùa màu đỏ, viết bằng mực đen.

Một tấm đặt trước bài vị Nguyên.

Một tấm dán lên lưng áo Ân.— "Hai người, từ nay nên nghĩa vợ chồng.

Dương nữ theo âm duyên, kết tóc chẳng rời..."

Câu chú cuối cùng vừa dứt, ngọn nến bên bàn thờ phụt mạnh một tiếng.

Lửa cháy bùng lên cao ngất, cháy xanh lét như mắt mèo đêm rằm.Ân giật mình, ngẩng đầu lên nhìn.

Đôi mắt cô bỗng long lanh ánh nước, nhưng lại cười rạng rỡ:
— "Chồng con tới rồi...

ảnh tới thiệt rồi má ơi..."

Mẹ cô không có ở đó.

Chỉ có bóng ai vừa lướt ngang hành lang sau lưng cô, nhẹ như hơi gió, mùi trầm thoang thoảng, xen lẫn chút hương máu và hoa ngọc lan.Sau lễ cưới, Ân được đưa vào phòng trong – căn phòng trước kia là nơi nghỉ ngơi của cô Út Nguyên.

Nơi ấy vẫn còn nguyên vết nứt trên tường, chiếc gương cũ mờ đục, và bộ áo dài trắng được treo ngay ngắn nơi góc phòng.Trăng vẫn tròn, ánh bạc trườn mình qua ô cửa sổ chạm trổ hoa văn, soi vào căn phòng tân hôn u ám và lạnh lẽo.

Giường cưới trải chiếu mới, bên trên là Ân đang ôm gối ngủ ngon lành, miệng còn cười mơ màng như đứa trẻ.Ở gian nhà chính, sau khi nghi lễ hoàn tất, bốn người đàn ông lực lưỡng của phủ Huỳnh bắt đầu khiêng chiếc quan tài của Nguyên đi.

Cái quan tài ấy đã đặt giữa bàn thờ ba hôm, giờ lại tiếp tục được đưa về phòng riêng.

Điều kỳ lạ là nó không hề có mùi xú uế, không một dấu hiệu phân hủy, da thịt trong quan tài trắng nhợt nhưng không nhăn, chỉ tái như người thiếu máu lâu ngày.

Gương mặt Nguyên vẫn đẹp như lúc còn sống, mí mắt khép hờ như đang ngủ, đôi môi tái nhợt dường như vừa mấp máy gì đó.— "Ghê thiệt đó ông à... xác gì mà để ba ngày như mới chết có một tiếng..."
— "Suỵt, đừng nói tào lao.

Người âm hôn phải giữ vía cho người dương..."

Quan tài được đặt ngay góc trong cùng căn phòng.

Trước khi rời đi, bà vú phủ lấy nón lá che nửa mặt mà thì thầm dặn dò Ân:
— "Lát nửa đừng có mở mắt nghe con.

Kệ cho người ta... làm gì thì làm.

Đừng nói, đừng hỏi..."

Ân chỉ cười khúc khích, vâng vâng dạ dạ rồi lại nằm ôm gối, chẳng hiểu chuyện gì.

Trông cô như một đứa trẻ vừa được tặng món đồ chơi mới, ngây ngô mà háo hức.Đêm đến.

Đồng hồ gõ mười hai tiếng.Cánh cửa phòng đóng kín.

Gió lùa qua khe cửa, thổi mạnh đến nỗi cây đèn dầu chao đảo.

Rồi... trong gian phòng mờ tối, nắp quan tài khẽ chuyển động.Một tiếng "cạch" vang lên, nhẹ mà rõ ràng.Nắp bật ra, chậm rãi.

Không ai trong phủ thấy cảnh ấy—chỉ có trăng sáng là chứng nhân duy nhất.

Từ trong quan tài, Nguyên ngồi dậy.Cô gái ấy... không còn hoàn toàn là người.

Mái tóc dài xõa xuống, che mất nửa gương mặt, làn da trắng đến xanh nhợt.

Đôi mắt mở ra, đen ngòm, sâu thẳm, không tròng trắng.

Đôi môi khô nứt khẽ nhếch lên, và cơ thể gầy guộc cất bước xuống giường gỗ.Âm thanh bước chân không vang, nhưng mỗi bước như khiến không khí trong phòng đặc lại.Nguyên tiến đến giường.

Cô đứng đó hồi lâu, nhìn Ân đang ngủ ngon lành, rồi đưa tay... nhẹ chạm vào tóc cô bé.Ân trở mình, rúc vào lòng Nguyên.— "Ảnh tới rồi hả... hôm nay ấm ghê..."

Không ai biết chuyện gì diễn ra sau đó.

Chỉ biết, sáng hôm sau, bà vú bước vào phòng, thấy chiếc quan tài đã đóng nắp như cũ, đặt ngay ngắn.

Mà trên giường, Ân vẫn ngủ, gò má ửng hồng, miệng còn lẩm bẩm:— "Chồng thương con... chồng hôn con thiệt..."

Nhưng điều khiến bà vú lạnh sống lưng nhất, chính là dấu đỏ in trên cổ Ân—nơi lớp da mềm bị cắn đến đỏ bầm, không mạnh đến mức gây thương tích... nhưng quá rõ ràng để nói rằng không chỉ là mơ.
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Vợ


Từ ngày hôm sau, người ta thấy Ân bắt đầu lui tới gian bếp, phụ việc cùng vú bếp và vài người làm trong nhà lớn.

Cô bé nhỏ thó, dáng gầy guộc nhưng hoạt bát, tay chân lanh lẹ, hay cười, thỉnh thoảng còn khe khẽ hát vu vơ mấy điệu hò miền sông nước.— "Nhỏ dâu út coi vậy mà dễ thương ha..."
— "Ừ, mà nghe nói khờ khờ, chắc tại vậy nên mới bị gả cho người chết..."

Dân làm xầm xì, nhưng không ai ghét Ân cả.

Vì cô ngoan, lại chưa từng than thở điều gì.

Chỉ có một chuyện khiến người ta ớn lạnh xương sống mỗi khi nghe Ân hỏi với ánh mắt vô tư như con nít:— "Ủa, chồng con đâu rồi?

Hôm bữa ngủ chung mà, anh bự bự, ôm cũng ấm ghê luôn á..."

Bà vú mỗi lần nghe vậy chỉ biết níu áo Ân kéo đi, vừa vỗ lưng vừa thì thào:
— "Đừng nói nữa nghe con, nói mấy chuyện đó, người ta tưởng con điên..."

Nhưng Ân không chịu.

Trong đầu cô, đêm tân hôn hôm ấy rõ mồn một.

Cô nhớ như in bàn tay lạnh buốt vuốt tóc mình, nhớ tiếng thở khe khẽ ngay sau lưng, và cả cảm giác ấm áp khi được ôm trong lòng một người... dù chỉ là cái bóng mờ giữa đêm.— "Không ai tin con hết... chồng con thiệt mà... con hôn cổ ảnh luôn á..."

Nguyên thì vẫn nằm trong quan tài.

Ai cũng thấy vậy.

Quan tài đóng kín, đặt trong phòng kín khóa cửa, chỉ có hương trầm và mấy bức ảnh thời sinh tiền của cô út được thờ ở đầu giường.Ấy vậy mà... mỗi sáng sớm, Ân luôn thấy có ai đó thay nước hoa trong chén cúng.

Rồi khi vào phòng quét dọn, bàn chải của Ân lại có nước, như có người vừa đánh răng chung.

Áo ngủ cô treo đầu giường thì bị ai đó gấp lại cẩn thận, dù trước khi ngủ cô nhớ rõ ràng mình vứt đại xuống sàn.— "Chồng con đó, ảnh thương con lắm..."

Lời nói của Ân nghe như đùa, như hoang tưởng... nhưng không ai cười cả.

Vì từ hôm đám cưới đến giờ, người trong phủ thỉnh thoảng thấy bóng trắng thấp thoáng nơi đầu hành lang.

Có hôm vú bếp thề đã thấy ai đó đứng cạnh cửa phòng Ân, tóc dài phủ mặt, chỉ lặng lẽ nhìn vào trong.[...]Đêm đó, gió từ đồng xa thổi về, thấm lạnh qua từng khe cửa gỗ.

Căn phòng tối mịt, chỉ le lói ánh nến nhỏ Ân cố tình để cháy cả đêm.

Cô không ngủ.

Cô nằm nghiêng, mắt mở to, chờ đợi.Vì lần này, cô muốn gặp "chồng" mình rõ ràng hơn một chút.Kim đồng hồ cổ vang lên tiếng cót két khi chuyển sang canh ba.

Cũng vừa lúc đó... tiếng động khe khẽ vang lên từ phía quan tài.

Nắp gỗ kẽo kẹt, có gì đó cựa mình như chiếc bóng dưới lớp lụa trắng.

Rồi rất nhẹ, cái bóng đó bước ra, không tiếng động, như thể chân không chạm đất.Ân nín thở.

Tim đập mạnh như trống làng.Người đó tiến lại gần.

Ánh nến yếu ớt chiếu lên khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm, tóc dài phủ đến eo, bộ đồ tang trắng đẫm hơi lạnh.

Nhưng lần này...

Ân ngồi dậy, không sợ hãi, nhìn thật kỹ.Là con gái.Ngực thắt lại vì bối rối, Ân nói nhỏ:— "Ủa... chồng là con gái hả?"

Người ấy ngưng lại, mắt không chớp.

Rồi... môi cong lên rất khẽ.— "Ừ... là vợ."

Không hiểu sao Ân cười tươi:— "Chời đất, em tưởng mình là vợ, ai ngờ có vợ đẹp vậy nè..."

Người chết không trả lời.

Nhưng tay cô ấy lạnh như băng, lại chạm lên má Ân rất dịu dàng, giống như đang an ủi một đứa trẻ mộng mị.

Ân cũng không biết mình lấy can đảm từ đâu.

Cô ngồi sát lại, gối đầu lên vai người kia, thì thầm:— "Hồi nhỏ cha mẹ không cưng em.

Giờ lấy được người chồng...

à không, vợ thương em vậy, em vui lắm..."

Và đêm đó, họ nằm cạnh nhau.Nguyên – người đã chết – không nói nhiều.

Nhưng luôn vuốt tóc Ân, đôi mắt đen sâu như muốn giữ lấy hình bóng người con gái còn sống ấy.

Ân thì khẽ cười trong nửa mê nửa tỉnh, miệng cứ lẩm bẩm những câu đơn giản như trẻ con:— "Vợ thơm ghê, mùi giống nhang trầm á..."— "Mai vợ dậy sớm hông?

Em nấu cơm nghe..."— "Em hôn vợ nhen..."

Nguyên không nói gì.

Chỉ ghé môi sát trán Ân.

Một nụ hôn nhẹ... nhưng hơi lạnh thấu vào tận óc.
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Thay đổi


Mọi chuyện bắt đầu từ đêm thứ bảy.Ân không còn thấy sợ nữa.

Cô quen với việc thức đêm, chờ tiếng kẽo kẹt mở nắp quan tài như thể chờ chồng đi làm về.

Ngọn đèn dầu luôn cháy trên bàn, ấm một góc phòng.

Ân, trong chiếc áo bà ba màu nâu, ngồi bó gối chờ, miệng khe khẽ hát những bài ru con mẹ cô từng hát khi còn nhỏ.Đêm đó, lần đầu tiên, bước chân Nguyên có tiếng động.Không còn là thứ bóng lặng lẽ trượt trên nền đất nữa.

Là tiếng chân thật sự.

Nhẹ, chậm, nhưng rất thật.

Khi Ân quay lại, nàng thấy Nguyên đứng ngay sau lưng, khuôn mặt không còn trắng bệch như trước mà hơi hồng lên, đôi môi cũng không khô nẻ nữa, mà căng mọng, đỏ tự nhiên.Nguyên nói:— "Trời lạnh... sao em không ngủ?"

Là lần đầu tiên, nàng gọi Ân là "em" sau bao ngày chỉ ngồi lặng im hoặc khẽ gật đầu.

Ân mở to mắt nhìn, vui mừng như con nít gặp lại người thân đi xa trở về.— "Em chờ vợ mà...

Em không buồn ngủ.

Vợ ăn gì chưa?"

Nguyên bật cười.

Một nụ cười... rất sống.Cô bước tới, ngồi cạnh Ân, tựa vào vai cô gái nhỏ, tay đặt nhẹ lên đùi.

Hơi lạnh từ tay nàng vẫn còn, nhưng đã bớt băng giá như trước.Ân lí nhí:— "Hôm nay vợ thơm lắm nghen.

Mùi giống hoa lài nở ban đêm á..."

Nguyên nghiêng đầu nhìn Ân.

Ánh mắt vẫn đen láy vô hồn.— "Em thích ta tới vậy sao?"— "Dạ có!

Em thương vợ mà..."

Ân không nghĩ ngợi nhiều.

Những câu nói đó đến rất tự nhiên, như hơi thở.

Cô không thấy mình quái lạ.

Chỉ thấy lòng ấm lên khi Nguyên cười, khi Nguyên gọi cô là "em".Đêm ấy, lần đầu tiên sau hơn một tuần, Nguyên hôn Ân.Một nụ hôn không còn mùi tanh của máu.

Một nụ hôn rất nhẹ, nhưng chân thật.

Môi Nguyên chạm môi Ân, rồi ở đó thật lâu, lâu đến mức tim Ân đập loạn, mắt cô khép hờ như đang mơ giữa ban ngày.Sau nụ hôn ấy, Nguyên nói khẽ:— "Nếu một ngày em biết ta là ai, có khi nào em còn thương ta không?"

Ân cười ngu ngơ, gãi đầu:— "Sao không chớ?

Vợ em là vợ em, dù có là ai..."

Nguyên không nói gì nữa.

Nhưng trong mắt nàng thoáng qua tia buồn khó tả, như thể... nàng biết, ngày đó đang đến gần.Những người hầu bắt đầu xì xào: "Quan tài tiểu thư sao tự nhiên...

ấm lên?"

Họ không dám nói gì lớn.

Nhưng trong lòng ai cũng thấy khó hiểu.

Xác chết đáng ra đã phải bắt đầu phân hủy, ấy vậy mà da thịt lại hồng hào, môi má có máu, như người đang ngủ say.Còn Ân... thì ngày càng đắm chìm trong sự chờ đợi mỗi đêm.

Chỉ cần nàng đến, gọi một tiếng "vợ" là đủ.[...]Chiều hôm đó, trời sầm sập mưa.

Mùa nước nổi vừa qua, lúa ngoài đồng đang hồi xanh mơn mởn, nhưng lòng người trong phủ lại chộn rộn vì tin đồn mới – cô dâu nhỏ nhà họ Huỳnh... hình như có bệnh.Ân dạo này xanh xao hơn, gầy đi, đêm thì thức khuya, ngày lại thơ thẩn không màng ăn uống.

Người ta đồn thầm rằng cô bị ám bởi xác chết chưa kịp chôn.Cũng đúng lúc đó, trong nhà xuất hiện một kẻ không ai ưa: cậu Hai Lợi, con trai một gia nhân cũ, từ xa về nhờ cậy họ hàng.

Miệng mồm trơn tru, mắt láo liên, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phủ.Hắn có để ý đến Ân.Một con bé quê mùa, đẹp dịu dàng mà lại sống trong phòng tân hôn một mình.

Ai cũng biết Nguyên đã chết.

Ân chỉ là vợ trên danh nghĩa.

Thứ gì không ai đụng đến, hắn muốn đụng.Chiều đó, hắn gặp Ân đang xách thau nước dưới giàn mướp sau nhà.— "Ơ kìa cô Ân...

đi đâu một mình zậy?"

Ân cúi mặt, lí nhí:— "Dạ em xách nước về phòng..."

Hắn cười, bước tới gần, tay chạm vào vai Ân khiến cô giật mình tránh né.

Nhưng hắn không để yên.

Hắn theo sát sau lưng, giọng lè nhè:— "Ở một mình buồn lắm hả cô?

Hay để tôi... hầu hạ cô vài đêm, cho vui cửa vui nhà..."

Ân sợ tái mặt, buông thau nước, chạy thẳng về phía phòng riêng – căn phòng nơi quan tài của Nguyên vẫn nằm đó, bất động suốt mấy tuần qua.Cô vừa đóng cửa thì cậu Hai Lợi đã đạp tung, lao vào như con thú đói.— "Tránh ra!

Cô cứ nằm đó ngoan ngoãn, không tôi cho cô chết ngay tại đây!"

Ân run rẩy, ngã nhào xuống sàn.

Cô không biết kêu ai.

Cả phủ đã quen với tiếng la hét lạ vào ban đêm, chẳng ai còn bận tâm.Hắn nhào tới, tay siết cổ Ân, miệng rít lên từng chữ tục tĩu.Cô gái nhỏ vùng vẫy.

Mắt cô mở lớn, bắt đầu mờ dần, cổ đau rát, hơi thở thoi thóp như sắp lìa...Rồi bỗng—"THẰNG CHÓ!"

Giọng nói vang lên, trầm, giận dữ, kéo dài như từ địa ngục vọng về.

Không ai trong nhà nghe thấy.

Chỉ trong căn phòng ấy, một cơn gió lạnh ào lên, đèn dầu phụt tắt, mọi thứ chìm trong bóng tối.Tên giai nhân chưa kịp hiểu chuyện gì thì nghe cót két, cót két, tiếng nắp quan tài bật mở.Hắn quay đầu lại...Và Nguyên bước ra.Không còn là người vợ đẹp đẽ, im lặng mỗi đêm.

Là một con quỷ mang hình hài con người.

Mặt trắng bệch, mắt đen tràn ra cả lòng trắng, môi đỏ máu kéo dài đến tận mang tai, tóc xổ tung, bay phấp phới như không trọng lực.— "Ai cho mày đụng vào vợ tao...?"

Giọng nàng lạnh buốt.

Không gào, không thét, nhưng từng từ như dao cứa vào não hắn.

Tên giai nhân lùi lại, miệng ú ớ không nên lời.Nguyên tiến tới.

Mỗi bước chân là một tiếng rắc, như xương đang nứt ra từng đoạn.

Tay nàng giơ lên, dài ngoằng và trắng đến rợn người.— "Tao đã chết một lần rồi... mày có muốn đi theo tao không?"

Hắn hét lên, lao ra cửa, ngã sấp mặt, rồi bỏ chạy khỏi phủ như kẻ mất trí.Nguyên đứng lặng giữa phòng.Ân nằm bất tỉnh dưới sàn, mặt tái mét, hơi thở yếu ớt.

Nàng bước tới, quỳ xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc Ân như thể mọi chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.— "Đừng sợ... vợ đây rồi."

Rồi Nguyên ngồi xuống cạnh quan tài, lặng lẽ tự chui vào lại, kéo nắp quan tài đậy lên như cũ.Căn phòng yên lặng trở lại, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Ân – người vợ sống... vừa được cứu bởi người vợ đã chết.
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Tình duyên


Tin đồn lan nhanh như lửa cháy đồng mùa khô.Tên giai nhân sau đêm đó bỏ chạy khỏi phủ họ Huỳnh, mặt mày tái mét, miệng ú ớ không thành lời.

Ban đầu, ai cũng tưởng hắn phát điên.

Nhưng chỉ hai ngày sau, hắn bắt đầu nói lại được—và lời hắn nói khiến ai nấy cũng lạnh cả sống lưng."

Tao thấy... tao thấy cô Nguyên sống lại.

Mắt đỏ như máu, răng nanh dài ra, tóc dựng đứng như con quỷ!

Chính mắt tao thấy... nó bước ra từ cái quan tài của nó!"

Hắn kể cho bất kỳ ai nghe, từ bà bán chè tới ông lão bán rượu ngoài chợ.

Lời đồn lan tới tận cửa phủ quan lớn.

Mỗi lần ai nhắc đến tên con gái, bà Huỳnh phu nhân đều đỏ hoe mắt, còn ông Huỳnh đại nhân thì mặt mày trầm ngâm, nghi hoặc.Mấy hôm sau, đích thân ông bà gọi Ân lên hỏi.— "Con...

ở phòng riêng đó, có thấy gì khác thường không?"

Ân cúi mặt, tay vò vào vạt áo.

Cô không thể nói mình từng cảm nhận Nguyên sống lại.

Cũng không thể kể chuyện tên giai nhân... vì chính cô cũng không nhớ rõ đêm đó xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy cổ đau nhức, người mệt mỏi, mà sáng hôm sau quan tài của Nguyên vẫn nằm nguyên, y như chưa hề xê dịch.— "Dạ... con cũng không rõ... nhưng con... không thấy gì cả."

Lời nói dối vụng về, nhưng đôi mắt Ân đầy hoang mang khiến người nghe khó phân biệt thật giả.Ông Huỳnh suy nghĩ hồi lâu, rồi hạ quyết:— "Mời thầy về xem."

Hai ngày sau, thầy Tư Hạc – một pháp sư nổi tiếng vùng Hậu Giang – có mặt tại phủ.

Người gầy gò, áo nâu sồng, tay ôm một cái tráp gỗ và con mèo đen kè kè bên cạnh.

Thầy không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu chào gia chủ, rồi được dẫn thẳng vào phòng của Nguyên.Ngay khi bước vào, thầy khựng lại.— "Có mùi... mùi của cõi hoàng tuyền trộn lẫn hơi thở dương khí."

Ông bà Huỳnh giật mình.Thầy Tư đặt tay lên quan tài, nhắm mắt niệm chú.

Một lúc lâu sau, ông mở mắt, thở dài:— "Cô Huỳnh Nguyên... vẫn chưa thực sự chết.

Hoặc đúng hơn... là đang được kéo ngược lại phía người sống."

Bà Huỳnh run rẩy:— "Ý thầy là sao?

Con gái tôi...

đang sống lại?"

Thầy gật đầu, trầm giọng:— "Cô ấy bị sát hại, chết oan.

Oán khí giữ xác lại, không cho tan rữa.

Nhưng oán khí cũng không đủ mạnh để trả thù.

Có thứ gì đó đang nuôi lại thân xác ấy... thứ duy nhất có thể... là tình duyên."

Ông Huỳnh chau mày:— "Tình duyên?

Ý thầy là...

Ân?"

Thầy nhìn sang Ân, cô bé đang đứng một góc, sắc mặt tái nhợt.

Thầy gật nhẹ:— "Người chết nếu được kết duyên chân thành với người sống, lại thêm thân mật xác thịt... thì từng chút từng chút một... sẽ hồi sinh."

Không khí trong phòng lặng đi.

Ân ngỡ ngàng nhìn mọi người, còn chưa hiểu thầy nói gì, chỉ thấy má mình đỏ bừng lên vì thẹn.Bà Huỳnh níu tay ông, giọng khẽ run:— "Vậy... vậy con mình...

đang trở lại... nhờ vào con bé này?"

Thầy gật đầu.— "Nếu không ai ngăn, không ai cắt duyên... cô Nguyên sẽ không còn là quỷ.

Nhưng cũng không còn là người như trước kia."

Một sự thật rùng rợn – nhưng kỳ lạ thay – lại khiến bà Huỳnh bật khóc.— "Miễn con nó sống lại... là được."

Tối hôm đó, người ta không còn nhắc gì đến tên giai nhân nữa.Chỉ có Ân, sau buổi nói chuyện ấy, nhìn quan tài trong phòng với ánh mắt đầy khác lạ.Cô không sợ.

Cô chỉ đang tự hỏi..."

Vậy ra... mỗi đêm em đợi chị, không phải là vô ích sao?"[...]Đêm phủ họ Huỳnh như dày hơn, đặc quánh trong một thứ không khí u mê khó tả.

Những ngọn đèn dầu cứ chập chờn, ánh sáng leo lét như hơi thở cạn cuối cùng của người hấp hối.

Vậy mà bên trong căn phòng riêng của cô út, ánh sáng lại có chút gì đó...

ấm hơn mọi đêm.Ân ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối.

Mắt cô dõi vào chiếc quan tài bên góc phòng — thứ đã không còn lạnh lẽo như trước.

Dưới ánh đèn dầu, cỗ quan tài gỗ mít khắc hình phượng hoàng kia như...

đang thở.Cạch.Nắp quan tài nhúc nhích, rồi mở hẳn ra.

Nguyên bước ra, vẫn trong bộ áo cưới đỏ thẫm.

Gót chân không còn trôi bồng như sương khói, mà nện xuống sàn từng nhịp nhẹ.

Da thịt nàng ửng lên đôi chút, môi cũng không tím tái như thuở mới chết.Chỉ có ánh mắt — vẫn sâu hoắm như hồ nước âm ti.Nguyên nhìn Ân, không nói gì.Ân đứng dậy.

Tay cô run, nhưng giọng lại mềm hơn bao giờ hết.— "Chị... lại đến à?"

Nguyên không gật, cũng không lắc.

Nàng chỉ chậm rãi bước lại gần.

Cả người vẫn lạnh, nhưng không còn giá băng như trước.Ân nuốt nước bọt.

Cô biết, từng lời nói, từng cái chạm đều có thể khiến Nguyên lùi xa lại – trở về chiếc quan tài kia.

Nhưng nếu muốn giữ Nguyên ở lại... cô phải làm điều gì đó.Cô bước lên một bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt tối ấy.— "Em... biết chị đang dần trở lại vì em."

Nguyên vẫn không đáp.

Nhưng trong mắt nàng... thoáng một gợn gì đó – như lửa nhỏ.— "Em không hiểu sao lại là em, nhưng... em không sợ chị.

Em không ghê tởm, cũng không muốn tránh mặt.

Em..."

Cô ngập ngừng, rồi hít sâu, tiếp tục:— "...em muốn ở bên chị."

Một cơn gió lạnh xẹt qua.Nguyên nghiêng đầu, như đang cân nhắc điều gì.

Rồi nàng vươn tay – bàn tay xương xẩu lạnh như băng – nhẹ nhàng chạm lên má Ân.

Dù run, nhưng Ân vẫn không né.

Thay vào đó, cô áp tay mình lên bàn tay ấy, mỉm cười.— "Đêm nay... em sẽ không để chị quay lại quan tài nữa."

Nguyên chớp mắt.Rồi – một điều mà chưa từng xảy ra – nàng cúi xuống, nhẹ nhàng... hôn lên môi Ân.Nụ hôn mở màn, thoảng mùi mộc lan khô và trầm hương tắt lửa, dịu dàng đến nao lòng.

Ân nhắm mắt lại, để mặc cho cơ thể mình hòa vào hơi lạnh của nàng.

Bàn tay Nguyên đặt trên eo cô, lần đầu tiên... có nhiệt.Cánh cửa phòng khép lại.Đêm ấy, gió thổi nhẹ qua vườn, nhưng không ai thấy cây cối lay động.

Trong căn phòng phía tây phủ họ Huỳnh, hai bóng người quấn lấy nhau như giao ước âm dương.

Không ai nghe thấy gì ngoài một câu thì thầm khe khẽ vang lên lúc canh ba:"Em là ánh đèn... dẫn đường chị về."
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Nhớ lại


Sáng sớm phủ họ Huỳnh, nắng còn chưa kịp xuyên qua làn sương mỏng bao phủ cả sân trước.

Chim chưa hót, gà chưa gáy.

Mọi thứ vẫn im lìm như thể nơi đây chẳng hề thuộc về dương thế.Trong căn phòng phía tây, không còn tiếng mở nắp quan tài, không còn tiếng bước chân âm u giữa đêm.

Mọi thứ yên ả đến lạ.Ánh nắng đầu tiên khẽ len qua khe cửa sổ giấy, đổ bóng mờ lên giường.Ân chớp mắt.Đầu cô nặng như vừa trải qua một giấc mộng kéo dài cả trăm năm.

Nhưng khi ngoảnh đầu sang bên cạnh, cô lập tức bừng tỉnh.Nguyên đang nằm đó, ngay bên cạnh cô — khỏa thân như chính cô — làn da trắng như sứ vẫn còn phủ một lớp sương mỏng mát lạnh, ánh mắt khẽ khàng khép lại như một người đang ngủ say.Không còn chiếc quan tài nào, không còn vẻ ma quái.

Chỉ còn một người con gái với khuôn mặt quen thuộc, đang thở — rất khẽ, nhưng rõ ràng là...

đang sống.— "Chị... vẫn ở đây?"

Ân thì thào, ánh mắt không giấu được xúc động.

Cô run run đưa tay chạm nhẹ vào gò má của Nguyên, rồi dừng lại ở làn môi đã bớt tái.Nguyên mở mắt.

Đôi mắt xám tro từng đen kịt giờ đây ánh lên tia sáng.

Dù chưa hoàn toàn hồng hào, nhưng nó không còn là đôi mắt của người chết.Nàng không nói gì.

Chỉ khẽ gật đầu rồi... kéo Ân vào lòng, siết chặt.— "Chị nghe được rồi đúng không...?" – Ân khẽ hỏi, tựa đầu vào vai nàng.

"Nghe tim em đập, nghe lời em nói..."

Nguyên không trả lời, nhưng vòng tay nàng siết lại — lần đầu tiên mạnh mẽ, chắc nịch như người dương.Cả hai nằm im như thế, trong sự tĩnh lặng đặc biệt — một thứ bình yên mong manh chưa từng có.Mãi đến gần tám giờ, tiếng guốc gỗ vang lên ngoài hành lang, rồi cánh cửa phòng đột ngột bật mở.— "Ân, con dậy chư—"Tiếng của bà Huỳnh – mẹ Nguyên – nghẹn lại ngay lập tức.Trước mắt bà, trên chiếc giường chạm trổ rồng phượng, là hai thân thể lõa lồ đang ôm nhau.

Gương mặt của Nguyên — con gái đã được chôn tang — nay đang mở mắt nhìn bà.Bà Huỳnh chết trân tại chỗ.

Đôi mắt bà trợn to, môi mấp máy như muốn gọi tên con, nhưng không phát ra tiếng.Ân giật mình vội kéo mền lên che thân thể cả hai, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ — nhưng còn hơn thế là hoảng hốt.— "Dì... dì ơi... con... con giải thích được...!"

Nguyên vẫn im lặng, nhưng ánh mắt nhìn mẹ mình đã có thần, không vô hồn như trước.

Bà Huỳnh run run tiến lại gần, chạm tay vào chân con gái — lạnh, nhưng không cứng.

Mạch không có, nhưng làn da vẫn còn độ đàn hồi.Bà run rẩy ngồi phịch xuống mép giường, nước mắt rơi không ngừng.— "Nguyên ơi...

Nguyên ơi con thật sự về rồi sao..."

Nguyên vẫn không nói gì.

Nhưng nàng nghiêng đầu, ngả nhẹ về phía mẹ mình.

Như một cái gật đầu — hoặc một lời xin lỗi câm lặng cho những đêm dài bà đã khóc con.Căn phòng ấy, sáng nay, không còn là nơi tăm tối của tang tóc.Mà là điểm khởi đầu... của một cuộc sống mới — nơi mà kẻ chết cũng có thể quay lại, miễn là... còn một người chờ họ.[...]Tin tức lan đi như lửa gặp gió.Chẳng ai trong cả phủ huyện là không nghe nói chuyện cô út nhà họ Huỳnh sống lại sau âm hôn.

Người bảo do duyên nợ kiếp trước chưa dứt, người đồn do cô gái kia – Ân – có mệnh quý, kéo hồn về dương gian.

Lại có kẻ bảo Nguyên vốn không chết hẳn, bị chôn nhầm.Nhưng dù lời ra tiếng vào đủ kiểu, nhà họ Huỳnh vẫn đóng chặt cổng, tránh điều tiếng.

Bên trong, một lần nữa, không khí trở nên căng thẳng.Ông Huỳnh – người giữ chức quan lớn trong huyện – vừa nghe tin con gái trở lại, ban đầu còn tưởng người làm bịa đặt.

Nhưng khi đích thân bước vào phòng, thấy con gái út – Nguyên – đang tựa đầu bên vai Ân, mi mắt khẽ động, má hồng ửng, ông suýt nữa quỳ xuống mà tạ ơn trời đất.Ông cười rạng rỡ, hai mắt đỏ hoe, siết lấy tay Nguyên:— "Nguyên ơi... con... là thật phải không con?"

Nguyên vẫn chưa nói.

Nhưng nàng gật đầu chậm rãi, mắt không giấu nổi vẻ khát khao sống.Ông Huỳnh vừa mừng vừa lo.

Lập tức sai người đi mời cao tăng ở tận chùa Phổ Quang – một vị sư đã tu hơn bốn chục năm – về phủ.Hai ngày sau, vị thầy đến.Trước khi vào nhà, ông đứng từ ngoài, chắp tay niệm một bài chú.

Bầu không khí xung quanh như lạnh hơn hẳn, cây cối trong sân cũng rung lắc không theo gió.Vừa bước vào trong, ông nhìn thấy Nguyên ngồi bên giường, sắc diện hồng hào nhưng vẫn phảng phất âm khí.

Ông sư nhíu mày.— "Người này... chưa phải người, cũng chẳng phải ma."

Tất cả nín lặng.— "Linh hồn của cô gái này bị kéo về bởi mối nhân duyên và lòng oán hận.

Chưa siêu thoát vì còn nỗi uất khuất, oán khí không tan."

Ân nắm tay Nguyên, tim đập dồn dập.— "Thầy... vậy chị ấy có thể sống lại hẳn được không?"

Vị sư im lặng một hồi, nhìn Nguyên rồi gật nhẹ.— "Được.

Nhưng không dễ.

Phải biết kẻ nào hại nàng, và đích thân trả thù.

Oan khuất dứt thì âm dương mới phân rõ.

Nếu không, mãi mãi sẽ là nửa người nửa ma, lúc tỉnh lúc mê, không thuộc về cõi nào."

Ông Huỳnh lặng người.Hóa ra... con gái ông chết không phải vì bệnh, cũng không phải mệnh đoản... mà là bị hại.Nguyên, lúc ấy, bỗng cử động.

Tay nàng siết lấy tay Ân chặt hơn, ánh mắt ánh lên tia lửa giận chưa từng thấy.Ân cảm nhận rõ ràng — đây không còn là ánh nhìn mơ hồ giữa đêm.

Mà là ánh nhìn của một người đã nhớ lại.Buổi tối hôm đó, Ân nằm trong vòng tay Nguyên, nghe tiếng nàng thở bên tai, dù hơi lạnh vẫn còn, nhưng rất thật.Ân đặt tay lên má Nguyên, khẽ hỏi:— "Chị nhớ rồi đúng không?

Là ai hại chị...?"

Nguyên không trả lời.

Nhưng khóe môi nàng mím lại, tay siết lấy Ân không buông.Trong đêm khuya, từ phòng trong vọng ra tiếng gió thổi qua tấm màn lụa — tiếng gió rất lạ, không lạnh... mà mang theo mùi hương của máu.Một cuộc trả thù sắp bắt đầu.Và để được sống, Nguyên... phải giành lại từng phần thân xác và linh hồn của mình, bằng chính oán khí đã níu nàng quay về.
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
Đình Long


Tiết trời hôm ấy nặng mây, bầu trời phủ một màu xám nhạt, như thể đang cố nuốt trọn những ánh nắng cuối cùng trước mùa mưa.Phủ huyện nhà họ Huỳnh rộn ràng từ sáng sớm, người làm trong ngoài tay chân không ngơi nghỉ.

Chẳng ai dám lười biếng, vì hôm nay cậu cả Huỳnh Đình Long – con trai trưởng của ông bà Huỳnh – từ Nam Kỳ trở về sau bao năm du học xứ người.Cậu Long từng là niềm tự hào của dòng họ, nhưng không ai trong phủ thực sự... quý mến cậu.

Tính tình lạnh lùng, ít nói, khuôn mặt lúc nào cũng như có gì không vừa lòng, bước đi thẳng lưng với đôi mắt đầy toan tính.

Họ càng không quên rằng hai anh em Long – Nguyên xưa nay vốn chẳng ưa nhau.

Nguyên là đứa con út trong nhà, khác máu khác lòng, tính tình trái ngược, chưa một lần nói chuyện yên ổn với anh.Chiếc xe ngựa song mã chậm rãi dừng trước cổng phủ.

Cậu Long bước xuống trước, áo dài the đen gọn gàng, tay đưa đón một người phụ nữ trẻ phía sau — vợ cậu, cô Hạnh, người Việt, quê tận Gia Định.

Mái tóc búi cao, khăn vấn đen tuyền, nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt trắng trẻo dịu dàng, bước xuống xe mà vẫn giữ đúng khuôn phép của một dâu trưởng.Bà Huỳnh ra đón, nét mặt rạng rỡ mà mắt cứ lén liếc về phía sau hậu sảnh — nơi phòng riêng của Nguyên nằm im lìm từ sáng.— "Cũng lâu rồi nó chưa bước ra khỏi phòng..." — bà Huỳnh thở dài.
— "Kệ đi mình, để nó yên.

Nó khỏe lại rồi thì tự ra, ép nó chỉ thêm loạn nhà," ông Huỳnh nói, giọng trầm đục mà lòng không yên.Không ai biết, trong căn phòng phía sau, Nguyên đã đứng tựa cửa từ lúc nghe tiếng vó ngựa vọng vào sân.

Đôi mắt trống rỗng ấy bỗng run nhẹ, rồi trừng lớn.Bàn tay nàng siết chặt lấy khung cửa sổ, cả thân người như cứng lại.

Khi tiếng bước chân cậu Long và Hạnh mỗi lúc một gần, Nguyên ngồi thụp xuống, mặt tái nhợt đi.

Ân đang ngồi bên giật mình:— "Chị sao vậy?

Đau ở đâu?"

Nguyên không đáp.

Chỉ là hơi thở gấp gáp, môi lắp bắp vài chữ không đầu không đuôi:— "Không... không...

đừng để nó tới gần..."

Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ, tiếng gọi vui mừng vang lên:— "Nguyên!

Có anh Long về nè con!

Ra chào anh đi!"

Nguyên thét lên một tiếng, rồi ngã sụp xuống, toàn thân co rúm lại.Cả nhà nhốn nháo, bà Huỳnh vội chạy vào trong, thấy con gái nằm trên đất, mắt mở lớn mà trống rỗng.

Bà lay Nguyên dậy, nhưng chỉ nhận lại tiếng thì thào lạ lùng:— "Có mùi... có mùi máu... nó...nó..."

Bà Huỳnh sững người.Chưa có ai nói gì, cậu Long và Hạnh đã tiến lại gần.

Cậu Long khựng bước trước khung cửa, ánh mắt thoáng chạm vào Nguyên — một cái liếc nhẹ, không có gì nhiều hơn là... một chút gì giống như lạnh lẽo.Nguyên lập tức tránh ánh mắt đó, tay run lên, chui vào lòng Ân mà trốn như trẻ nhỏ, miệng lắp bắpCảnh tượng khiến tất cả nín lặng.Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Chỉ có bà Huỳnh, trong phút chốc, bàn tay siết chặt tay áo, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả.Nguyên không nói rõ điều gì, không hề chỉ mặt ai là thủ phạm.

Nhưng phản ứng kích động ấy... không thể là vô nghĩa.Một bí mật nào đó, rõ ràng vẫn còn bị chôn sâu trong bóng tối — chờ ngày được khơi lên.[...]Buổi tối ấy, trời mưa lất phất.

Trong gian phòng khách rộng lớn phủ nhà họ Huỳnh, ánh đèn dầu leo lét đung đưa theo từng cơn gió luồn qua khe cửa sổ.

Cậu Long ngồi trầm ngâm bên ấm trà, chẳng động đến chén nước nào, mắt hướng về ánh lửa lò than đang cháy đỏ rực.Ông Huỳnh vuốt râu, khẽ ho một tiếng rồi cất lời:— "Nó yếu sẵn trong người, giờ lại thêm âm hôn, có thể mệt mỏi mà sinh quái tính.

Con đừng để bụng..."

Cậu Long không nhìn cha, chỉ lặng lẽ lắc đầu.— "Nhưng... nó nhìn con như thể gặp thứ gì kinh tởm lắm.

Kể từ khi con về đến giờ, không một lần nó chịu ra mặt.

Hồi nhỏ có ghét nhau đi nữa, cũng đâu đến mức như vậy?"

Giọng Long không cao, nhưng mang theo tầng tầng suy nghĩ.— "Chuyện nhà mình dạo này lạ lắm, anh," — cô Hạnh ngồi bên lên tiếng, giọng Nam nhẹ nhàng mà rõ ràng, "Hôm chiều thấy em Nguyên tránh mặt, mà tay run như bị thương tổn.

Em nghĩ là... có thể do chuyện cũ trong nhà chưa được giải quyết?"

Bà Huỳnh nhìn sang cô dâu trưởng, ánh mắt phức tạp.

Bà cũng từng nghĩ vậy — rằng có điều gì đó trong phủ, trong quá khứ, đang âm thầm vỡ vụn.— "Cha, mẹ," — Long quay sang, "Nếu con có làm gì nó tổn thương, thì con chịu.

Nhưng con thật lòng không biết.

Con đi học tận Gia Định, rồi sang cả Pháp, mấy năm nay không dính dáng gì tới phủ.

Ngay cả chuyện Nguyên chết, con chỉ nghe qua thư.

Bây giờ về, thấy nó sống dở chết dở, lại tỏ ra sợ mình, sao con chịu được?"

Ông Huỳnh nặng giọng:— "Con không có lỗi.

Nhưng chuyện cái chết của em con... là một vết gợn trong lòng cha mẹ.

Dù có dắt thầy giỏi đến đâu, vẫn không xua được sự nghi hoặc ấy."

Long lặng thinh một hồi, rồi nói:— "Vợ con cũng từ Nam Định vô đây, quê tận đằng Nam.

Cưới nhau ở Gia Định, chưa bao giờ biết mặt Nguyên.

Nhà con không mang theo gì ngoài mấy va li, ít sách vở với... một con chó trắng."

Hạnh mỉm cười, vỗ vỗ vào đùi:— "Tên nó là Bạch.

Hiền khô.

Thấy ai cũng mừng."

Bà Huỳnh nghe vậy chỉ gật đầu, nhưng gương mặt bà không giấu nổi nét đăm chiêu.Một con chó... một người vợ mới... và một người anh ruột.Tất cả đều quá bình thường.Nhưng tại sao Nguyên lại kích động đến vậy?Bà bỗng nhớ lại buổi chiều hôm ấy, khi Nguyên thì thầm trong vô thức:
"Đừng để nó đến gần..."

Chẳng phải là "Anh Long", cũng chẳng phải "nó giết tôi".

Chỉ là... một nỗi sợ không tên.Vậy thì, ai mới là "hắn"?Không khí trong gian phòng chìm vào yên lặng.Bên ngoài, mưa vẫn rơi, lộp độp trên mái ngói đỏ nâu.

Trong bóng tối của phủ huyện, những câu hỏi chưa có lời giải bắt đầu rẽ nhánh, len lỏi khắp nơi — như mùi máu cũ chưa từng được rửa sạch.
 
Âm Nhơn Thê - [Bhtt]
3 ngày


Cả phủ họ Huỳnh mấy ngày nay rơi vào trạng thái bất an cực độ.Nguyên — người con gái đã chết — giờ đây không còn giữ được vẻ bình yên giữa hai cõi.

Cơ thể nàng mỗi đêm đều thay đổi, làn da trắng bệch, ánh mắt thâm quầng như phủ bởi sương đêm, tiếng bước chân không còn vang rõ mà trở nên khàn khàn như thể lướt đi giữa hư vô.Ân ôm lấy nàng mà sợ hãi không dám hé lời, chỉ lặng lẽ lau từng giọt mồ hôi lạnh trên trán người vợ nửa âm nửa dương ấy.

Nguyên không còn hôn được nữa, cũng không cười, không khóc.

Chỉ thì thào trong mộngNgười nhà lo lắng, không còn cách nào khác ngoài việc lần thứ ba mời một vị thầy pháp từ xa về, lần này là một đạo sĩ già râu bạc, áo lam xám tro, nghe danh là "Thầy Nhứt" — chuyên trừ tà ở vùng Châu Đốc.Chiều hôm ấy, gian phòng kín được dọn sạch, bốn góc thắp bốn cây nến bạch lạp, bàn pháp được bày chính giữa, đầy bùa chú, máu gà và chuông đồng.Hiện diện hôm đó ngoài ông bà Huỳnh, còn có vợ chồng Long và Ân — người duy nhất mà Nguyên chịu gần gũi.Nguyên được đặt nằm giữa phòng, cơ thể nàng giống người mà không còn là người nữa.

Đôi mắt mở hé, đen sì, mờ đục như ao nước tù mùa hạ.

Tay chân co quắp, làn da nhăn nhúm từng khúc như bị rút kiệt sinh khí.Thầy Nhứt cắm nhang, rung chuông, niệm chú.Khói từ nến và hương nghi ngút phủ kín căn phòng.

Gió thổi ngược từ các khe cửa sổ đã được bịt kín, tiếng chuông đột ngột ngưng bặt.

Bầu không khí như bị ép lại, lạnh buốt thấu xương.Bỗng — Nguyên bật dậy.Không phải tư thế người sống, mà là một cú bật như từ trong quan tài, hai tay duỗi thẳng, đôi mắt trợn trừng, miệng há rộng phát ra tiếng gào rợn ngườiToàn thân nàng bốc lên luồng khí đen sì, từng mảng tóc bay ngược, đôi mắt như rực cháy.Ông thầy pháp hét lên:— "Là quỷ... không còn là oan hồn nữa!!

Nhanh— giữ nó lại!"

Nhưng không ai kịp làm gì.Một lực mạnh vô hình hất tung tất cả nến, bàn bùa, ông thầy bị hất ngửa ra sau, đập mạnh vào tường, máu mồm trào ra.

Cả phòng im phăng phắc, chỉ còn tiếng thì thầm kéo dài của Nguyên, giọng hai ba tầng vọng lại như thể hàng chục người nói cùng lúc:"Ba ngày...

Nếu không tìm ra hắn...

Ta sẽ không còn là người nữa."

Cơ thể nàng ngã xuống, bất tỉnh.Thầy Nhứt được đỡ dậy, mặt trắng bệch, thở hổn hển:— "Tôi chỉ yểm được ba ngày.

Trong ba ngày ấy... phải tìm cho ra 'hắn' — kẻ sát hại cô ấy.

Không thì cô ta sẽ hóa quỷ vĩnh viễn.

Không siêu thoát.

Không hồi sinh."

Căn phòng chìm trong lặng thinh.Ba ngày — ngắn ngủi như một lời hứa sắp vỡ.

Ba ngày — để tìm một kẻ giấu mặt, đã khiến một linh hồn khốn khổ dằn vặt giữa sống và chết.[...]Sau khi hoàn hồn từ trận quỷ khí dữ dội trong đêm, thầy Nhứt ngồi bên bàn, khuôn mặt thất thần nhưng ánh mắt vẫn giữ được sự tập trung.— "Không còn cách nào khác...

Ta phải dùng đến nghi thức cuối cùng," thầy khẽ nói, giọng như hòa vào tiếng gió xào xạc từ khung cửa gió lùa qua.Tất cả mọi người trong phòng đều chăm chú.Ông lấy ra một nhúm tóc của Nguyên được giữ lại từ lần liệm xác, rồi nhỏ vài giọt máu gà trống vừa cắt, cho tất cả vào một lá bùa vàng có vẽ ký tự cổ, sau đó bỏ vào một cái bát lửa đang cháy rực giữa gian thờ.Ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội, xanh lơ pha cam rực rỡ, tỏa nhiệt kinh người, bùng bùng như có linh khí ngự trị.Thầy Nhứt niệm chú, đoạn trầm giọng giải thích:"Từ giờ đến mười hơi thở... bất kỳ vật gì trong phạm vi mười thước có dính tàn khí kẻ sát nhân, hoặc hung khí, hoặc người có dính máu oan hồn...

đều sẽ bị thiêu như lửa này."

Không ai nói gì, tất cả đều nín thở.Một.Hai.Đến hơi thứ bảy — đột ngột có tiếng "phựt" như vải cháy vang lên trong phòng.Chiếc áo khoác của cậu Long đang mặc bỗng cháy rực lên, từ vai lan xuống tay, rồi bùng đỏ như bị tưới dầu.— "A— cháy!

Cháy!!" — Long hoảng loạn, nhanh chóng giật áo ra khỏi người, quăng xuống đất rồi lăn mình dập tắt ngọn lửa.Cả phòng thất thần.Bà Huỳnh la lên:— "Trời đất ơi!

Cái áo ấy... cái áo hôm thằng bạn con tặng khi con chuẩn bị đi du học phải không Long?"

Long ngồi thở dốc, mặt tái mét:— "Dạ...

đúng.

Là... cái áo thằng Kha tặng.

Nó là bạn thân con.

Lúc đó còn nói là 'để giữ ấm bên trời Tây'.

Nhưng... chẳng lẽ..."

Cả căn phòng im phăng phắc, chỉ còn âm thanh lách tách từ tro áo đang cháy dở dưới nền.Thầy Nhứt lặng lẽ bước tới, dùng chiếc quạt gỗ gạt tàn tro sang một bên, khẽ nói:"Vật bị lửa thần đốt không sai.

Không phải do Long, mà là người có dính dáng đến kẻ ấy...

Chính cái áo này từng tiếp xúc với hung thủ hoặc vật giết người."

Ân ôm chặt lấy Nguyên, giọng run:— "Vậy là... người giết nàng... là...

Kha?"

Cả nhà họ Huỳnh chấn động.Nguyên, dù đang nằm mê man, nét mặt thoáng giật giật, tựa như nàng nghe thấy được tên gọi ấy, như một ký ức đang thét gào từ nơi sâu thẳm trở về.Thầy Nhứt ngẩng mặt, ánh mắt sắc lạnh như kim:"Chỉ còn ba ngày.

Nếu không bắt được hắn...

Nguyên sẽ không bao giờ có thể làm người được nữa."
 
Back
Top Bottom