Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây

[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 19 - Cấm dục


Bàn xong mọi việc, tất cả cũng ra về, nhà ai thì về nhà đấy, cũng không nên ở lỳ nhà người ta.

"Tạ Phi, ngươi có nghĩ rằng tên Kha Minh ấy có thể làm ra chuyện gì tổn hại đến ngươi không?"

Tiêu Vũ lo lắng hỏi.Việc này hắn không quan tâm lắm, dù gì cũng chỉ là một giống cái, có thể phá hoại được gì hắn đâu, tới thì tới Tạ Phi đây không sợ.

"Ai ngươi không cần lo đâu, có Trạch Lôi ở bên ta rồi, sẽ không sao đâu."

Trạch Lôi như được điểm danh, có chút vui mừng trong lòng, giống cái dựa dẫm vào thú nhân là điều đúng đắn, việc gì cũng bê lên người, làm thú nhân đau lòng không thôi.

Trạch Lôi thấy không còn gì để nói nữa, liền lên tiếng đuổi người: "Ngươi về đi, cũng tối rồi!"

Thừa biết tên Trạch Lôi này chỉ có như thế, muốn không gian riêng chứ gì, hâm nóng tình yêu chứ gì, cậu cũng đâu muốn ngăn cản đâu, ngồi nhìn bọn họ âu yếm cũng đau lòng nữa chứ, thôi chỉ còn trông chờ vào kế hoạch của Tạ Phi.

"Biết rồi đi đây!"

Đợi người đi rồi, Tạ Phi cũng vào nhà ngồi, cả người như không có xương cốt, nằm bệt trên bàn mà thở dài.

Thấy Tạ Phi như thế, Trạch Lôi có hơi đau lòng, đi lại cả buổi chiều chắc nhức mỏi hết rồi, còn sự việc tối qua nữa.

Vận động mạnh thế chắc chắn vẫn còn đau eo, đúng là y không chu toàn nghĩ cho giống cái của mình.

Tạ Phi mà biết Trạch Lôi nghĩ thế về mình, hắn sẽ khinh bỉ bản thân thật lâu, cái này là hắn lười chứ không phải là mệt mỏi.

Tuy đúng thật là eo có chút không thoải mái nhưng không đến nổi nào như y nghĩ.

Có chút mệt mỏi thật muốn ngủ a, mà có cái gì đang sờ eo hắn đấy.

Lúc Tạ Phi định thần lại thì ngồi thẳng bật dậy, chỉ mặt y nói: "Ngươi, ngươi lại muốn làm gì?"

Trạch Lôi bị hắn nói oan, mặt xị ra, nhìn hết sức tôi nghiệp.

Nhưng cái tay vẫn không có ý bỏ ra: "Ta thấy ngươi mệt mỏi, nên lại xoa eo cho ngươi chút thôi, thế mà ngươi lại nói ta như thế."

Mặt Trạch Đông tủi thân mà nói, hắn cũng thấy mình nghĩ oan cho y, nên ngồi lại xuống để Trạch Lôi xoa bóp, mình hưởng thụ.

Nhưng cũng không thể trách Tạ Phi đề phòng con sư tử này được, hắn đã lĩnh giáo công phu trên giường của y, kinh hãi trong lòng vẫn còn, giờ mà làm thêm nữa chắc hắn chết lâm sàng.

Tay nghề của Trạch Lôi cũng quá đỉnh đi, lần nào y xoa bóp cho hắn cũng thoải mái không thôi, cả người đắm chìm trong đó, không muốn tay y dừng lại.

Mà Trạch Lôi thấy Tạ Phi thả lỏng cả cơ thể, không đề phòng gì hết, tay từ trên eo trượt xuống bờ mông căng mọng, xoa xoa nhẹ nhàng cho hắn không để ý, tay kia mát xa vai, dời sự chú ý.

Cái tay đặt ở mông không có xu hướng di chuyển đi nơi khác, ở lỳ chỗ đó.

Tạ Phi lúc đầu thật không để ý, nhưng thời gian trôi qua lâu mà vẫn không đi chỗ khác, hồn hắn liền hoàn lại, ngồi dậy tránh xa Trạch Lôi ra.

"Ngươi bảo không làm gì, chỉ mát xa thôi mà, sao khi không lại xoa mông ta lại gì!"

Bị phát hiện chiếm tiện nghi, Trạch Lôi có chút chột dạ quay qua chỗ khác: "Ta đi làm mấy món ăn cho ngươi, cứ ngồi đây đợi ta."

Nói xong không đợi hắn đáp mà đã đi, Trạch Lôi thật sự không dám đối mắt với chấp vấn của Tạ Phi.

Lúc đầu, thật sự chỉ đơn thuần xoa bóp, nhưng không biết có phải Tạ Phi thoải mái quá không mà liên tục xê dịch mông qua lại, làm y nhìn chằm chằm không rời mắt.

Ai lại có thể chịu được bầu bạn hết sức quyến rũ mình như thế.

Mà Tạ Phi đã cảnh cáo không cho y ăn hắn, Trạch Lôi cũng biết mình dám làm trái, sẽ không được kết quả tốt.

Vì để xua tan nổi lòng, y mới quyết định chiếm tiện nghi một chút để thỏa mãn tâm hồn thôi. ...Buổi tối, trên giường da thú.

"Ưm Trạch Lôi ngươi bỏ cái tay ra, đừng có sờ mó ta như thế."

Hắn thật sự buồn ngủ lắm rồi, mà tên này còn cứ xoa nắn ngực hắn.

Trạch Lôi biết mình làm tỉnh người trong lòng, muốn dụ dỗ hắn ngủ lại: "Ngươi cứ ngủ đi, mặc kệ ta là được."

Tay kia lại xoa đùi hắn không ngừng.Tạ Phi khó ngủ được nữa, mở mắt trừng to rồi đạp y xuống giường.Mẹ nó, tên này hồi chiều hắn nói thế, tưởng y thấm thía rồi, giờ còn sờ sờ mó mó nói hắn cứ ngủ đi.

Rồi ai ngủ cho được, đúng là không nghe lời chút nào, Tạ Phi quyết định dùng biện pháp mạnh.

"Sao ngươi lại đạp ta xuống giường?"

Mặt y ủy khuất nói.

Còn ra vẻ tội nghiệp, khó có thể tha thứ được nữa.

"Lời hồi chiều ta nói ngươi không nhớ sao?"

"Tất nhiên nhớ!"

Nhớ thì sao còn lại nữa a: "Vậy cái ngươi vừa làm là cái gì?"

Mắt Trạch Lôi nhìn quanh, ra vẻ đáng thương: "Ta có làm cái gì đâu."

Ai có thể nói, tên này ở thế giới của hắn sao không đi làm ảnh đế luôn đi, diễn xuất đỉnh cao thế này, ở đây đúng là phí phạm của trời mà a.

Nhưng Tạ Phi không có hứng thú thưởng thức, sai chính là sai, phải phạtttt...Giọng Tạ Phi nghiêm túc: "Trạch Lôi, ngươi nghe rõ lời ta đây!"

"Ta luôn lắng nghe ngươi."

Ôi ai mang khuôn mặt đấy của y đi đi, hắn thật sự chịu không nổi nữa rồi.

"NGƯƠI TỪ NAY BỊ CẤM DỤC!"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 20 - Thực hiện kế hoạch


Nắng sáng ban mai lọt vô khe cửa, chiếu lên nửa khuôn mặt của Tạ Phi, khiến hắn vì chói mắt mà tỉnh dậy."

Ưm...đúng là thỏa mái quá đi!"

Tạ Phi ưỡn hai tay lên trời, kèm theo một cái ngáp dài.

Không vận động buổi đêm, cơ thể đầy sức sống hẳn ra, nhức mỏi hôm qua đã hết.

Vậy việc đề ra cấm dục là một quyết định hết sức là sáng suốt, quá liều thì cũng không tốt lắm.Đang định kêu Trạch Lôi dậy, thì phát hiện chỗ y nằm đã trống trơn, đưa tay sờ xuống thì vẫn còn ấm, chắc cũng mới dậy.Tạ Phi vén chăn lên, đi xuống giường.

Ra tới nhà chính thấy Trạch Lôi ngồi ở đó mà ngẩn người: "Trạch Lôi, ngươi làm sao thế?"

Nghe tiếng Tạ Phi, Trạch Lôi hồi thần lại: "Ngươi dậy rồi, có đói chưa ta mới nướng ít thịt chỉ chờ ngươi dậy ăn."

Do nói chuyện nên Trạch Lôi ngẩn đầu lên nhìn hắn, dưới vành mắt y có chút quần thâm, nhìn là biết tối qua ngủ không ngon.

"Tối qua ngươi ngủ không ngon à?"

"Không có."

Trạch Lôi lắc đầu.Tạ Phi thấy Trạch Lôi lắc đầu thì không để ý gì nữa, đàn ông mà có thêm mấy cái quần thâm thì đáng là gì, Trạch Lôi của hắn vẫn đẹp trai men lì vậy thôi.

"Nếu không có gì nữa, thì ngươi bưng lên bàn trước đi, ta đi rửa mặt đã."..."

Tí ngươi có đi đâu không Trạch Lôi?"

Tạ Phi ăn miếng thịt cuối cùng mà hỏi.

"Lát nữa ta qua nhà tộc trưởng bàn chút việc, nếu ngươi chán có thể đi cùng ta."

Y ước còn không được.Nhưng Tạ Phi lại không theo ý muốn của Trạch Lôi, trả lời: "Ăn xong ta cũng qua chỗ Tiêu Vũ làm chút chuyện, sợ ngươi không có việc gì đợi ta mà nhàm chán thôi."

Chuyện giống cái sao, thế y cũng không thể mặt dày lôi hắn đi cùng mình được, có chút thất vọng tí.Vì chuyện tối qua, trong lòng Trạch Lôi vẫn còn uất ức, rõ ràng y chỉ sờ một chút, cũng nhịn không làm hắn.

Thế mà Tạ Phi lại cấm dục không cho y đụng chạm tới nữa, làm thú nhân làm sao nhịn được.

Nhưng trước cái uy áp giống cái của mình, Tạ Phi đã hoàn toàn hạ gục Trạch Lôi.

Làm y cả đêm không dám hó hé một lời, đến sáng hôm sau vẫn nhìn tấm lưng ai kia mà không dám ôm vào lòng.

"Còn chuyện của Kha Minh nữa, cậu ta mà đến tìm ngươi thì cứ nói với ta, ta sẽ giải quyết."

Lúc nói đến giống cái này, điệu bộ Trạch Lôi nghiêm túc rõ ra, khó tìm được điểm bỡn cợt tối qua trong đó, đồng tử vàng xẹt qua tia sát khí không kiên kị.Tạ Phi nhìn cũng phải rùng mình một cái, nhưng sâu trong đó là sự ấm ấp hơn bao giờ."

Ta biết rồi!"

"Vậy thì tốt!"

Nói tiếp với Tạ Phi, Trạch Lôi lại quay về giọng điệu dịu dàng, pha chút cưng chiều trong đó, nhưng cũng không quên chiếm tiện nghi xoa đầu hắn một cái.

Vì những câu nói bảo vệ, Tạ Phi cũng không tránh né, xoa đầu thôi mà mất miếng thịt nào đâu, với lại được y làm như thế, một chút ngọt ngào chảy qua tim, miệng không khống chế nổi kéo lên thật cao. ..."

Tiêu Vũ có nhà không mở cửa cho ta nào!"

Mặt trời lên đỉnh đầu rồi mà còn chưa mở cửa.

"Ra đây ngươi đợi ta tí!"

Tiếng Tiêu Vũ từ trong vang vọng ra ngoài.

"Ai Tạ Phi ngươi đến sớm thế?"

"Sớm?"

Nói xong hắn ngó ra nhìn mặt trời lần nữa.

Tiêu Vũ thắc mắc nhìn theo tầm mắt của hắn: "Ngươi ngó gì vậy?"

Tay Tạ Phi chỉ ông mặt trời cao trên tít mây: "Ngươi thấy cái gì đây không?"

"Mặt trời chứ gì nữa!"

Tiêu Vũ vẫn không hiểu Tạ Phi nói ý gì.

Nhưng hành động tiếp theo của hắn nói lên tất cả: "Mặt trời lên tới đỉnh đầu nhà ngươi rồi mà sớm, sớm cái đầu ngươi ấy mà sớm!"

Nói xong câu bồi Tiêu Vũ một cái củ trỏ vào đầu, lại bị hắn đánh nữa, Tiêu Vũ ăn đau mà nói: "Ngươi nói thì nói mắc gì đánh ta!"

"Đánh ngươi mới thông minh ra, tốt cho ngươi đấy."

Tiêu Vũ vẫn ôm đầu không buông, tên này chỉ biết ăn hiếp cậu, một ngày nào đó cậu sẽ phục thù.

"Né né ra để ta vô nhà làm tách tra nào, nóng quá đi."

Miệng đang nói mà chân đã tự bước vô, ngồi ở bàn nhà chính nâng tách trà lên mà thưởng thức."

Ưm đúng là trà ngon mà, không biết các ngươi pha kiểu gì chứ nhà ta không có.

Hôm qua đến nhà Đại Vu mới biết, về nhớ mãi hương vị không thôi, khi nào phải học hỏi mới được."

Tiêu Vũ đi sau nhanh chân nói: "Trà này có gì khó đâu, giống cái trong tộc ai cũng biết, nếu ngươi muốn thì ta dạy cho "Mãi mới kiếm được cái Tạ Phi khâm phục, Tiêu Vũ không khỏi tự hào, cái ngươi không biết thì cũng phải hỏi ta thôi.

"Cái này để sau, nói chuyện chính trước."

Nghe đến chuyện chính, khuôn mặt Tiêu Vũ nghiêm túc hơn, thêm vào phần chờ mong trong đó.

Biết tên này thế nào cũng như này, mà cũng không thể trách, yêu rồi ai cũng ngu dại thế thôi.Sau khi Tạ Phi và Tiêu Vũ bàn bạc xong kế hoạch."

Tối nay làm như kế hoạch cũ, chỉ có thành công, không được thất bại!"

Mặt Tiêu Vũ kiên định hơn bao giờ hết.

"Lúc đó ngươi phải làm hết sức khả năng mình, chỉ cần một sai sót của ngươi là ta sẽ đi tong, biết chưa!"

Tiêu Vũ liên tục gật đầu, chỉ biết lời Tạ Phi nói ra gật đầu là được.

Thấy tất cả đã đâu vào đó, lòng cũng yên tâm hơn, đây sẽ là một bước ngoặc quan trong trong cuộc đời Tiêu Vũ đây.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 21 - Một bước sai lầm


Bờ sông ngoài cạnh bộ lạc Vân Long ."

Ngươi nhanh lên nào, hắn sắp ra rồi đấy!"

"Hay giờ chúng ta về đi Tạ Phi!"

Tiêu Vũ lo lắng nói.

"Về gì mà về, đã chuẩn bị hết cả ngày hôm nay, không lẽ đến bước cuối cùng ngươi lại từ bỏ."

Tên này thường ngày nhìn cũng gan lắm mà, sao đến phút quan trong lại nhát cấy thế này.

Tạ Phi còn phải lo cho mình lúc đó không chạy kịp là bay xác với Mộc Nhĩ nữa là, sợ tên đó mạnh tay quá đánh cho hắn bầm dập.

Mà Trạch Lôi biết hắn lừa y dụ Mộc Nhĩ ra đây cũng xong đời, đi làm chuyện kiểu này thì cũng xác định khó sống yên với y.

Giờ này, Trạch Lôi chắc đang chờ hắn về để nhấm nháp một tí, theo lời Tạ Phi hứa với Trạch Lôi nếu làm theo lời hắn.

Thật tội lỗi quá đi mà, lừa con sư tử đó cũng hơi ác, Trạch Lôi tưởng hắn bỏ qua cái cấm dục thật.

Chỉ cần dụ tên kia ra giùm Tạ Phi là tối nay được cùng hắn lăng giường, vui mừng không thôi mà ở nhà đợi chờ.Tiêu Vũ nhìn trời đêm đen xịt, gió lạnh khiến người ta rùng mình, bụi cỏ bên cạnh cứ vang lên tiếng sột soạt, mặt có hơi sợ hãi: "Tạ Phi chúng ta về đi mà, khỏi làm nữa, dù gì cũng ở ngoài bộ lạc lỡ có mãnh thú thì sao!"

Hắn cũng cảm thấy sợ, mà bây giờ không cho phép được chùn bước, cả người hóa trang cũng xong rồi: "Ngươi cứ yên tâm, con sông này rất hay được giống cái ưa chuộng, với lại gần bộ lạc, mãnh thú ở gần sớm đã bị săn bắt hết!"

Nghe vậy Tiêu Vũ cũng yên tâm, nhưng thấy có cái gì sai sai trong đấy: "Sao ngươi mới đến bộ lạc chưa mấy ngày, mà biết rõ giống cái hay tắm ở đây "Tạ Phi chột dạ quay qua chỗ khác: "Ờ thì nghe người trong tộc bảo!"

"Cũng đúng...

À mà khoan đã, đừng nói với ta ngươi là giống cái mấy ngày trước bị giống cái trong tộc nhìn thấy, rình rập trong bụi nhìn lén bọn họ tắm!"

Tiêu Vũ như phát hiện ra điều gì, la lên nói.

"Ngươi nói nhỏ thôi... la lên như thế lỡ có người nghe thấy thì sao!

"Vừa nói tay Tạ Phi vừa bịt miệng Tiêu Vũ.

"Ưm..

Ngươi buông ra ra, cả người toàn mùi thú nhân lưu manh!"

Thoát khỏi cái tay của hắn, Tiêu Vũ thở một phát lấy lại hơi.

Tạ Phi kinh bỉ nhìn cậu: "Thế còn là vì ai, không phải là vì ngươi ta cũng đâu phải bôi loại quả này lên, tí về nhà sợ Trạch Lôi còn nghĩ ta giao du với tên thú nhân nào ngoài y đấy."

Bây giờ, cả người Tạ Phi đều khoác da thú từ đầu đến chân, không một kẻ hở, mặt bôi than đến không ra hình dáng, đến nổi bộ râu của hắn cũng không biết cắt tóc của ai mà dán lên.

Cả ngày hôm nay, hắn với Tiêu Vũ đi khắp nơi tìm hai loại quả này, một quả đã dùng lên người hắn.

Được biết quả này tên là ẩn mùi, tên quả nói lên tất cả, bôi lên người sẽ có mùi của thú nhân, giống cái đi đường xa thường mang theo loại quả này để phòng thân.

Nhưng loại quả này không phổ biến, chỉ có miền cực bắc mới có.

May mắn trong bộ lạc có đôi thú nhân già khi trẻ hái được, luôn cất trong nhà không dùng tới, nay hắn biết mới tới nhà dùng chút thịt đổi được.

"Nhìn nhìn kĩ lại ta xem, nếu Mộc Nhĩ lại có nhận ra ta không?"

Tiêu Vũ lắc đầu: "Chả ai có thể nghĩ một giống cái xinh đẹp như ngươi giờ lại thành cái dạng này, nhìn không khác gì bọn ất ơ hay trêu chọc giống cái."

"Giống thì mới đúng, thế này hắn mới tin chứ, còn nếu không giống Mộc Nhĩ nhận ra là hỏng bét."

Tạ Phi tự hào nói.

"May ta biết đây là ngươi đấy, không ta nhìn cũng thấy kinh dị."

"Rồi rồi, hắn gần tới rồi đấy, giờ ngươi cởi hết da thú ra đi, xuống sông đi!"

"Biết rồi, ngươi không được nhìn quay qua chỗ khác."

Giống cái với nhau mà, có cái gì không được nhìn đâu chứ a, mà khoan sao hắn đã thừa nhận mình là giống cái hoàn toàn rồi, có nhanh quá không.

"Xong rồi, ngươi quay lại đi."

Vừa quay lại xong, Tạ Phi nhìn Tiểu Vũ dưới sông có hơi ngơc ngàng.Ôi mẹ ơi, có cần đẹp vậy không, mái tóc đỏ rực tôn lại làn da trắng nõn, góc nghiêng thần thánh đẹp quá đi mất, gương mặt Tiêu Vũ lúc không nói gì, chỉ mím môi thôi cũng thấy chút ôn nhu trong đó, bờ vai mảnh khảnh cần người chở che là đây mà.

May hắn nằm dưới chứ nằm trên làm sao cưỡng được sức hút này, cũng quá dụ hoặc đi mà giờ Tạ Phi mới biết.

Bờ cỏ xanh bên kia vang lên tiếng sột soạt, Tạ Phi mới lấy lại ý thức, nói nhỏ với Tiêu Vũ ở dưới sông: "Mộc Nhĩ đến rồi lo mà thể hiện đi!"

Nói xong nhanh chân chạy vào bụi cây khác để ẩn nấp, quan sát người mới đến.

Đúng như Tạ Phi dự đoán, thú nhân cũng không phải chính trực gì cho cam, thấy giống cái tắm cũng đứng ở đó mà nhìn, còn là người mình thích thì tội gì không coi.

Ngày đó hắn đã nói với Tiêu Vũ rất nhiều điều, Mộc Nhĩ không phải là không thích Tiêu Vũ hoàn toàn, mà cũng có chút thích người ta, nhưng vì lý do gì không nói ra thì hắn đây cũng chịu.

Lúc đó, Tiêu Vũ nghe xong thì mới có cam đảm dùng kế hoạch này, nếu khi nãy Mộc Nhĩ thấy mà bỏ đi thì cậu sẽ từ bỏ hi vọng sao.

Không bởi vì cũng có kế hoạch B là gượng ép, dùng tình cảm không được thì chơi ép buộc, không thể vì một cái mà vứt hết niềm tin được, tất nhiên Tiêu Vũ không phải loại có thể buông bỏ dễ dàng.

Mộc Nhĩ không hiểu tại sao Trạch Lôi buổi tối rồi mà qua nhà hắn, thấy vẻ mặt y có chút vui mừng điều gì đó, kêu hắn ra bờ sông có người gặp, không gặp không về.

Nói xong Trạch Lôi chạy như bay về nhà, còn biến cả hình thú về cho nhanh, Mộc Nhĩ còn chưa kịp hỏi kĩ.

Buổi tối ai còn gặp ở bờ sông, tuy thắc mắc thế nhưng hắn vẫn lê thân đi, ra tới nơi thì chả thấy ai, nghĩ mình bị lừa không khỏi buồn bực.

Nhưng đợi khi thấy thân ảnh giống cái dưới sông, mắt hắn liền trợn tròn, đó không phải là Tiêu Vũ sao, tối rồi cậu ta ra sông tắm làm gì.

Theo bản năng thú nhân chính trực sẽ không nhìn giống cái tắm, nhưng... nhìn chút chắc không sao đâu nhỉ.

Đang nhìn chăm chú, Mộc Nhĩ thấy một tên thú nhân từ bụi cỏ gần đó vọt ra, miệng cười khà khà còn chảy dãi, mùi thú nhân này nồng đậm cực kỳ, nhìn không ra hình dáng lắm.Tiêu Vũ ở dưới la hét không ngừng, nước mắt chảy ra mà ôm thân thể, tên thú nhân kia lại như muốn đụng chạm đến.Mộc Nhĩ làm thú nhân làm sao để giống cái chịu khi dễ, ngay lập tức biến thành hình thú bay đến tên thú nhân kia.

Chỉ cần một chút nữa là đánh được Tạ Phi, nhưng ai biết thú nhân kia lại lui ra một bước, tung một gói bột vào mặt Mộc Nhĩ.

Bột bay vào mắt làm hắn không mở ra được, cả người kêu gào một phát mà đánh bậy, Tạ Phi nhân lúc đó mà bỏ trốn vào rừng .Mẹ ơi quá đáng sợ, may lúc đó mình nhanh trí không ăn một phát liên hoàn từ phía tuyển thủ Mộc Nhĩ, nghĩ tới là sợ hết sức.

Ngay sau đó, hắn lại nhớ ra điều quan trọng, chết khi nãy do hoảng quá nên quên rắc bột thúc tình lên người Tiêu Vũ rồi a, đúng là đãng trí quá thôi.

Đưa tay sờ xuống túi bột thì không thấy, sờ bên cạnh thấy một túi đầy phòng lên.

Mặt Tạ Phi không khỏi hóa đá, chân đang đi cũng dừng lại.

Cái... cái gì vậy, lúc này tung sai túi bột rồi, hắn chỉ muốn tạo ra một kịch bản lưu manh đùa bỡn gái nhà lành được hoàng tử cứu, sà vào lòng khóc thút thít vì sợ hãi.

Mà lưu manh như hắn sợ phải ăn hành, nên chuẩn bị một túi bột thường đề phòng chạy trốn, còn túi một bên cạnh trước lúc chạy phải rắc lên người Tiêu Vũ.

Nghe Tiêu Vũ bảo rằng giống cái bôi lên, cơ thể sẽ tỏa nồng ra mùi giống cái nồng nặc.

Thu hút thú nhân bảo vệ, yêu thương nhiều hơn, hắn chỉ muốn sau khi thấy Tiêu Vũ bị đả kích, Mộc Nhĩ ngửi được mùi này, sẽ ôm Tiêu Vũ vào lòng mà dỗ về, an ủi.

Nhưng Thú nhân bôi vào, thì khác hoàn toàn, cảm giác khô nóng tràn ngập khắp người, lý trí khó giữ, đặt biệt muốn làm tình với giống cái y thích, do thuốc tên là thúc tình nên người nhiễm phải lúc làm không ôn nhu là mấy.

Nhớ lại điều Tiêu Vũ nói, Tạ Phi trong lòng xin lỗi bạn tốt rất nhiều, mong rằng ngày mai chúng ta không gặp mặt nhau để giữ tình bạn tốt đẹp về sau.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 22 - Bắt cóc


Do mãi mê nghĩ lại kế hoạch, Tạ Phi không biết từ khi nào đã đi sâu vào trong rừng, lúc định thần lại thì không biết mình đã ở đâu.

Cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp người, chim đậu trên cây kêu ét ét khắp nơi, gây nên khung cảnh đáng sợ.

Tạ Phi không biết đường về nhà, lại sợ thú dữ xung quanh, chỉ biết quay ngược đầu đường ban nãy mình đi.

Tuy sợ hãi là thế, nhưng hắn cũng biết phải để ý xung quanh, chỉ thầm mong mình đi đúng đường, không thì Trạch Lôi ở nhà lâu không thấy hắn về thì đi tìm.

Vừa đi vừa nhìn xung quanh, do tối lại là rừng rập, ánh trăng bị mây che khuất làm khu rừng đặc biệt âm u, hơi khó nhìn đường nên trong lúc đi Tạ Phi không để ý cái cây to dưới chân mà vấp phải.

Ngã rầm một phát xuống đất, hắn không khỏi ăn đau mà nhíu mày, giơ tay lên cao thấy đã sướt hết, còn chảy máu nữa.

Nghĩ mình đúng là xui xẻo mà, toàn gặp mấy việc không đâu, đau thì không mà hắn chỉ sợ kéo bọn thú dữ đến.

Mấy cây to cao bên cạnh không biết từ lúc nào đã có sẵn mấy thú nhân ở đó, một giống cái trùm kín người được bảo hộ ở giữa.

Bọn họ từ lúc Tạ Phi đi vào rừng đã theo sau, không rời một bước cũng không bị phát hiện.

"Xác định là hắn, không sai chứ?"

"Không sai được đâu, tuy hắn đã hóa trang thành bộ dạng này nhưng có chết ta cũng nhận ra!"

Thú nhân trung niên nghiến răng nghiến lợi nói.

Giống cái bên cạnh nhìn thần thái liền biết không phải giống cái bình thường, từng cử chỉ động tác đều thể hiện nét tao nhã từ trong xương cốt.

Tuy đã mặt áo choàng, chỉ để lộ nửa khuôn mặt dưới nhưng vẫn đoán được nhan sắc người này không phải hạn tầm thường.

Nhìn tổng thể bón người, vẫn có thể nhìn ra giống cái này là người chỉ huy, nắm quyền cao.

Giống cái không chờ đợi nhiều nữa, thấy thời gian không còn sớm, cũng nên hành động: "Nếu các ngươi đã xác định, vậy lại bắt hắn ta đi, nhanh gọn vào đừng để hắn ta la lên thu hút thú dữ hay thú nhân đến, phiền phức lắm."

"Tất cả lên theo chủ tử."

Ngồi dậy phủi bụi dưới thân, cúi người xem còn chỗ nào bẩn không, hắn liền nghe tiếng răng rắc của cành cây bị cãy.

Tim đang bình tĩnh của Tạ Phi lại đập thình thịch lại, cả người chảy mồ hôi hột, nghĩ không lẽ là mãnh thú đến.

Ngẩn đầu lên, Tạ Phi ngẩn người khi nhìn thấy ba thú nhân từ góc tối đi ra, không vì họ là thú nhân mà buông lỏng cảnh giác.

"Các ngươi là ai?

" Giọng Tạ Phi đầy sự đề phòng nói.

Ba thú nhân không trả lời hắn, hai người nhanh chân đi đến gần Tạ Phi.

Tạ Phi thấy hoảng hốt trong lòng, đi lùi lại tránh khỏi bọn họ, hỏi lại câu khi nãy: "Các ngươi là ai, rồi định làm gì ta?"

Vẫn sự im lặng như cũ, Tạ Phi biết có hỏi nữa cũng không nhận được câu trả lời, nên cũng im lặng.

Mà hai thú nhân kia vẫn có ý định tiến đến chỗ hắn, cố túm tay hắn bắt lại.Tạ Phi từ nãy đến giờ đã có chuẩn bị trước, thấy mấy người này không có ý tốt liền quay đầu bỏ chạy thật nhanh, không ngại chạy vào hướng nào.

Thấy hành động ấu trĩ của hắn, thú nhân trung niên cười khẩy: "Muốn chạy, nhanh bắt hắn cho ta!"

Hai thú nhân kia nghe vậy, cũng không từ từ như lúc này nữa, mà nhanh chân phi thân đến chỗ Tạ Phi mà bắt hắn vào.

Bị bắt hắn vẫn không ngừng phản kháng, miệng chửi tục vô số, thú nhân trung niên không muốn làm ồn chủ tử liền ra lệnh cho hai thú nhân kia: "Làm hắn câm miệng lại đi."

Hai người liền không chần chừ tung quyền vào bụng hắn, quyền của thú nhân mạnh thế nào làm sao Tạ Phi chịu nổi, cả người gục xuống mà ôm bụng, mặt ngẩn lên mà nói: "Mẹ nó, tụi mày là bọn nào?"

"Giả ngu ha!"

Thú nhân trung niên nói.

"Giả ngu cái con mẹ ông, tôi không biết mấy người, bắt tôi làm gì!"

Nghe vậy, thú nhân trung niên nheo mắt lại: "Gia Nam Bình, đừng cố lừa dối bọn tôi, những gì cậu gây ra chúng tôi luôn nhớ kỹ!"

Nói xong không đợi Tạ Phi trả lời, nói một câu đưa đi, liền đi vào góc cây khi nãy mà báo cáo với chủ tử.

Hai thú nhân kia trói Tạ Phi lại, rồi hóa thành hình thú bay đi, mang theo cậu trên lưng.

Tạ Phi tuy bị trói nhưng vẫn phản kháng kịch liệt: "Mẹ nó, mau bỏ ta ra, Gia Nam Bình là đứa nào tao không cần biết, nhưng tao đây không phải, nên thả tao ra cái tụi kia!"

Hai thú nhân chở cậu như không nghe thấy vẫn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Giống cái được thú nhân trung niên chở ở sau, từ lúc lên đường trở về đã ngồi nghĩ sâu xa: "Hắn ta có điều gì đó rất khác."

Biết chủ tử mình không bao giờ đưa ra ý nghĩ sai, nhưng đối với ông tên giống cái kia là kẻ cặn bả, nếu khác thì chỉ là tính cách cặn bả hơn lúc trước thôi: "Hắn chắc nghĩ nói thế chúng ta sẽ bỏ qua."

"Chắc là thế."

Tuy nói vậy nhưng y vẫn ngồi nghĩ đăm chiêu, gương mặt vẫn một biểu cảm không thay đổi.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 23 - Nhớ nhau


Tạ Phi từ lúc bị bọn họ bắt, lúc đầu vẫn luôn phản kháng kịch liệt nhưng thời gian dài kiệt sức, cho bọn họ làm gì thì làm, mặc kệ số phận.

Nhưng trong lòng vẫn mong nhớ Trạch Lôi đến cứu.

Đám thú nhân kia lên đường từ bộ lạc Vân Long bay không ngừng nghỉ, hắn không biết mình đã dừng chân mấy lần để nghĩ ngơi, chỉ biết ngẩn ngơ một chỗ, không còn sức lực.

Bởi vì trong mấy ngày nay, bọn họ không cho Tạ Phi ăn, bỏ đói hắn không ngừng, đến nước cũng chỉ cho hắn vài giọt.

Nhiều lúc hắn gào lên hỏi bọn họ, nhưng ai nấy đều im lặng.

Chỉ có thú nhân trung niên dùng ánh mắt khắt nghiệt nhìn hắn, nói: " Ngươi còn có tư cách để hỏi sau những gì ngươi đã gây ra sao?"

"Tôi còn không quen các người, lấy đâu ra mà gây chuyện."

Hắn đã mệt lắm rồi, cả người không còn sức, vẫn không hiểu nổi bọn họ luôn nói hắn là Gia Nam Bình nào đó, gây ra chuyện tội lỗi cho bọn họ.Tạ Phi hắn mới xuyên qua đây được mấy ngày, làm sao gây ra chuyện tội ác tày trời gì, nói họ cũng không tin.Nghe lời phản bác của hắn, thú nhân trung niên giận dữ, đi đến gần Tạ Phi.

"Ông muốn làm gì nữa, tôi đã bảo là tôi không phải Gia Nam Bình gì đó, nói bao nhiêu lần nữa mấy nữa mới hiểu."

Hắn thừa nhận mình có chút sợ hãi khí thế của gã trung niên này.

"Làm gì sao?"

Nói xong giơ tay lên bóp cổ hắn, nâng cả người lên khỏi mặt đất."

Ưm..

Buông ra!"

Bị bóp cổ cướp đi dưỡng khí, Tạ Phi giãy giụa trong vô vọng, trong đầu lúc đầu lại hiện ra khuôn mặt của Trạch Lôi.

Tự nhiên nhớ y vô cùng, nếu biết mình chết ở chỗ này không biết Trạch Lôi có đau lòng không nhỉ.

Tạ Phi cứ nghĩ mình sẽ chết ở đây sao, còn chưa cùng y kết bạn bạn nữa, nước mắt trào ra từ khóe mắt, lăn dài xuống bàn tay thú nhân, Trạch Lôi ngươi ở đâu.

Cảm giác ấm nóng trên tay khiến thú nhân trung niên ngẩn người, nổi giận cười to: "Ngươi khóc hahaha, cái thứ đê tiện tàn nhẫn như ngươi mà cũng có nước mắt sao, nực cười!"

Nói xong tay không buông nhẹ ra mà còn bóp chặt hơn, khuôn mặt Tạ Phi đỏ bừng, coi như xác định đời mình đến đây chấm dứt, một cái chết có thể nói là vô lý hết sức.

Thì một giọng nói trong trẻo vang lên: "Từ thúc, thả hắn ra."

Biết lệnh không thể trái, Từ Dân buông lỏng tay ra, nói một câu: "Không phải vì người, thì ra đã giết ngươi rồi."

Nói xong quăng mạnh người hắn xuống đất mà trở về chỗ cũ.

Cả người được giải thoát, Tạ Phi ho sặc sụa lấy lại dưỡng khí, cảm giác được thở đúng là vi diệu.

Liếc nhìn giống cái khi nãy nói giúp mình, từ lúc lên đường đến giờ, Tạ Phi cũng đã để ý đến giống cái này, nhưng cả người che kín với ít nói chuyện.

Nhưng sau chuyện hôm nay hắn xác định người này có địa vị rất cao trong đám người này, đến Từ thúc trong miệng giống cái kia nói cũng chỉ là chân sai.

Biết mình khó thoát khỏi đây, nên chỉ có thể đến bước nào hay bước đấy, hôm nay giống cái này có thể nói giúp mình nhưng ngày sau thì chưa chắc.

Ai biết được đợi khi bọn họ đưa mình đến căn cứ, thì đám ở đó biết có manh động làm gì mình không.

Cách tốt nhất giờ chỉ có nghe lời, phản kháng là vô ích, chỉ tổn hại bản thân.

"Cũng đến giờ lên đường rồi chúng ta đi."

"Dạ vâng chủ tử "Còn chưa nghỉ ngơi được bao nhiêu, đã hai ngày hắn chưa có gì lót dạ, cả người giờ ỉu xìu chờ họ vác đi.

Trong hai ngày Tạ Phi trải qua như thế, nhưng bên Trạch Lôi là cơn khủng hoảng.Đêm đó, Trạch Lôi nghe lời Tạ Phi là ở nhà đợi hắn về, trước khi đi hắn còn thưởng cho Trạch Lôi một nụ hôn.

Nói ta đi tí rồi về, nhưng ai biết được đợi mãi không thấy Tạ Phi về, ở nhà lúc đầu là lo lắng, nhưng sau khi nhớ tới hắn đi với Tiêu Vũ thì yên tâm lại, ngồi đợi tiếp.

Nhưng đến hơn nửa đêm, người còn chưa về, Trạch Lôi ngồi trên ghế mà lòng đã như lửa đốt không biết làm thế nào, bèn qua nhà Tiêu Vũ coi thử.

"Tiêu Vũ ngươi có ở nhà không?"

Trạch Lôi ở ngoài la hét không ngừng, vẫn chưa thấy ai đáp lại, nổi lo lắng dâng cao lên, liền đạp của nhà xông vào.Đền đuốc tối um, xác định chính chủ chưa về nhà, Trạch Lôi tâm đã bối rối gặp chuyện này nửa cả lòng như phát hoảng, như mách bảo nào đó rằng Tạ Phi không xong rồi.

Ý nghĩ này vừa vào đầu, Trạch Lôi lắc đầu thật mạnh loại bỏ suy nghĩ đấy: "Chắc Tạ Phi chỉ đi chơi đâu thôi, chắc thế rồi!"

Vừa nghĩ vừa dùng điều đó để chấn chỉnh bản thân, nhưng lòng y vẫn không dịu lại mà còn khó chịu hơn.

Nhớ đến Mộc Nhĩ, Tạ Phi lúc đó kêu hắn ra bờ sông, y đã có nghi điều gì đó nhưng không để ý, giờ nghĩ lại kêu hắn ra bờ sông buổi đêm làm gì.Nhiều ý nghĩ chạy quanh đầu nhưng không chọn được đáp án, chỉ biết chạy thật nhưng đến nhà Mộc Nhĩ xem hắn về chưa.

Nhưng cũng giống như Tiêu Vũ đi từ lúc đó chưa về.Trạch Lôi đi lang thang trên đường lớn không người, bóng tối bao trùm tất cả, giờ y chỉ còn đường ra bờ sông để tìm nếu...nếu không có y không biết làm sao nữa.

Nổi tuyệt vọng như sắp bao trùm Trạch Lôi, linh cảm mách bảo có điều gì không tốt về việc này, y cũng không biết nếu không tìm thấy thì sẽ làm sao.

Tạ Phi như ánh sáng cuộc đời Trạch Lôi, y đã xác định mãi mãi sẽ ở bên hắn, không bao giờ rời bỏ.

Sự suy sụp khi nghĩ đến kết qua không tốt, Trạch Lôi đã gục người xuống mà ôm mặt mà nức nở.

Sau bao năm từ lúc A Mạt, A Phụ Trạch Lôi mất thì đây là lần thứ hai Trạch Lôi rơi nước mắt vì sợ mất người quan trọng đời mình.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 24 - Thành Lăng Châu


Sáng hôm sau, Trạch Lôi về nhà với cả người toàn vết thương, gương mặt vô hồn không còn sức sống.

Cả đêm hôm qua y ra bờ sông tìm kiếm, nhưng không thấy ai, chỉ ngửi được mùi thú nhân và giống cái từng ở đây.

Lần theo mùi, Trạch Lôi đi sâu vào rừng tìm kiếm, trong lòng mong rằng Tạ Phi chỉ đi lạc vào rừng mà thôi, đừng gặp chuyện gì bất trắc.

Nhưng đến một đoạn đường nào đó, Trạch Lôi lại ngửi được mùi của thú nhân khác, nếu để ý kỹ sẽ thấy mùi giống cái rất nhạt.

Trạch Lôi không khỏi đánh đồng giống cái này là Tạ Phi, y chỉ có thể đưa ra ý nghĩ đấy, thêm một phần hi vọng cho mình.

Trạch Lôi nghĩ rằng chỉ cần đi theo mùi giống cái này, may sao có thể tìm được Tạ Phi, nổi lo lắng được dịu lại một chút mà đi tìm.

Hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bất nhiêu, đúng là Trạch Lôi đã lần theo mùi mà tìm kiếm.

Nhưng mùi giống cái và mấy thú nhân khác lại biến mất ở một đoạn đường, chứng tỏ bọn họ không đi trong rừng nữa, mà thay vào bay trên trời.

Điều này chính xác đả kích Trạch Lôi, mong ngóng tìm được Tạ Phi cuối cùng sụp đổ lại, y chỉ biết bay vù lên trời mà tìm kiếm, nhìn xung quanh không thấy gì khác ngoài một mãnh yên tĩnh.

Trạch Lôi giờ đã triệt để hóa điên, lao thẳng vô rừng sâu mà tìm kiếm mọi ngóc ngách, dã thú không yên phận mà nhảy ra giao chiến với y.

Trạch Lôi giờ làm gì có tâm tư giao chiến với nó, hóa thành hình thú nhanh chóng giải quyết, cả đêm lập đi lập lại hành động đó.

Dù có là dũng sĩ đứng đầu bộ lạc thì cũng không chịu nổi.

Khi ra khỏi khu rừng cả người y đã chồng chất vết thương.

Tạ Phi đi theo bọn họ đã được ba ngày, đến ngày thứ tư bọn họ phá lẹ cho hắn một miếng thịt.

Tạ Phi không quan tâm hình tượng giống cái mà ăn dồn dập, nói thật hắn đã đói lắm rồi.

Mỗi lần nhìn bọn họ ăn, Tạ Phi chỉ biết ngồi một bên mà nuốt nước miếng, xin bọn họ may sao ném cho hắn bịch nước.

Không hiểu sao lại đi đến hoàn cảnh như vậy, rõ ràng mình không phải tên Gia Nam Bình gì đó, mà giờ hắn phải giánh chịu thay gã ta, nghĩ tới là thấy nực cười rồi.

Nhìn lại vết hằng đến ứa máu ở chân và tay, Tạ Phi không khỏi sót thương cho làn da mình.

Nhớ đến mấy lần Trạch Lôi nâng niu yêu thương mình vào lòng, đúng là nhớ cảm giác đó quá đi.

Đến ngày thứ sáu, bọn họ đã đến nơi.

Trước mắt Tạ Phi bây giờ là một tòa thành to lớn, được làm bằng đá rắn chắc, trước cổng thành có các thú nhân canh giữ.

Hắn không ngờ rằng, ở thời được xem là nguyên thủy này, đã xây dựng được tòa thành phát triển thế này, đúng là mở rộng tầm mắt.

Nhớ rằng lúc trước, Trạch Lôi mới chỉ kể về các bộ lạc như bộ lạc Vân Long thôi, chưa từng nói về tòa thành nào rộng lớn như vậy.

"Đi vào!"

Hai thú nhân thấy đã đến nơi, cũng không nên chậm trễ, thúc dục hắn đi vào, thấy bước đi Tạ Phi chậm chạp, một người trong đó thẳng chân đá hắn.

"Đi nhanh lên, làm gì mà như không còn sức thế!"

Đau thật sự, mấy tên này ức hiếp người quá đáng.

Đợi hắn tìm cơ hội chạy thoát, thù này hắn thề sẽ trả.

Giống cái đi trước dẫn đường, đợi đi đến chỗ đám người canh gác, họ liền cúi xuống chào hỏi: "Bạch đại nhân, ngài đã về rồi."

Khác với sự phục tùng của bọn bọ, Bạch Duệ Thần chỉ thờ ơ nói ừ một cái rồi vô, gương mặt vẫn băng lãnh như cũ.

Đợi đến lượt Tạ Phi, đám thú nhân kia lại kinh bỉ hắn: "Ồ đây không phải là Gia Nam Bình sao, bỏ trốn bị bắt về à."

Hắn biết ngay sẽ diễn ra cái này, người đưa hắn về toàn khinh thường và giận dữ.

Tạ Phi cũng biết ở đây mình cũng không được hoan nghênh gì."

Ta không phải tên Gia Nam Bình gì đó, nên thả ta về lại đi."

Tên thú nhân canh cổng như nghe được chuyện cười gì đó cười phá lên: "Gì ngươi bảo ngươi không phải hắn!"

Nói xong quẹt lên mặt hắn lấy chút than đen: "Ngươi nghĩ chỉ cần ngươi bôi cái này lên mặt sẽ không ai nhận ra sao, ngươi dù có là hình dạng gì chăng nữa, chúng ta ở đây cũng nhớ mãi!"

Biết nói nhiều cũng không ích gì, Tạ Phi chọn cách im lặng mà đi thẳng vào.

Hai thú nhân ở sau vẫn đi theo giám sát hắn không rời, có ý định đưa hắn vô một toà nhà có thể xem là uy nghi nhất ở đây.

"Đi vào, vô đây đi."

Ha đưa đi đâu đây, hắn chỉ thấy đám thú nhân này đưa Tạ Phi vào căn hầm tối, dẫn hắn vào nhà lao bằng sắc, xung quanh được trải sẵn rơm.

Nhưng không che đây được sự u ám của nó, nước tí tách rơi không ngừng, âm thanh như gián đoạt chỉ nghe thấy tiếng bước chân của ai đó.

Thú nhân đi đến gần nhà lao của hắn, nhìn Tạ Phi bằng cách mắt thâm trầm sâu không đáy, gần như không biết thú nhân này đang nghĩ gì trong đầu .Mà chỉ nở nụ cười, như tăng thêm cái lạnh cho nơi này.

Tạ Phi không khỏi ôm người nhìn hắn, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng xác định được thú nhân này vô cùng nguy hiểm, mang cảm giác bức bách cho người bối diện.

"Lâu rồi chưa gặp, ta nhớ ngươi lắm."
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 25 - Quá khứ Gia Nam Bình


Nhớ là tên Gia Nam Bình đấy, chứ không phải nhớ mình, tịnh tâm vào.

Người được tên này nhớ mong, chắc chắn không may mắn gì, nhưng giờ đám này nghĩ hắn là gã ta, tất nhiên là mình phải gánh chịu.

Thú nhân trước mặt cả người đều tỏa ra hàn khí lạnh, nhất là đôi mắt đó.

Chỉ cần nhìn sâu vô trong, sự tàn bạo của nó như tràn ra ngoài, giống đôi mắt các mãnh thú trong rừng, tàn bạo hung ác.

Thú nhân không thấy Tạ Phi có phản ứng gì, không khỏi thắc mắc mà hỏi: "Sao, quên ta rồi?"

Chỉ với một câu này thôi, mà hắn đã thấy cả người mềm yếu trước uy áp này, nhìn không khó đoán được người này có địa vị cao như giống cái Tạ Phi từng gặp.

"Ta không phải Gia Nam Bình các ngươi đang tìm."

Thú nhân bình tĩnh nhìn lại: "Hửm, thật sao?"

Không lẽ người này đồng ý tin mình, Tạ Phi không khỏi vui mừng mà nói: "Đúng, ta thật sự không phải hắn ta.

Không ngươi lại đây lau mặt ta mà xem, thật sự không giống đâu."

"Tiếp đi ."

"Hả?

Tiếp...

Cái gì cơ!"

Tạ Phi nghe mà không hiểu gì, đáng lẽ câu tiếp theo phải là ta đồng ý thả ngươi đi, bởi bắt lộn người chứ.Thú nhân cười lạnh: "Diễn nữa đi, bao năm vẫn không thay đổi tính cách này, nhưng vì thế ta vẫn thích ngươi, nhất là gương mặt này.

Sau bao nhiêu điều ngươi gây ra cho chúng ta, ta đều sẽ tha thứ nếu ngươi đồng ý về cạnh ta."

Những người bên ngoài, lúc thấy hắn hận không thể giết chết Ta Phi luôn.

Thế mà tên này chỉ vì gương mặt, mà tha lỗi hết sao, cũng quá khoan hồng rồi.

"Ta đã bảo rồi, ta không phải là gã, ta cũng không gây ra các gì cho hết ngươi hết.

Nên cầu xin ngươi thả ta về lại đi, ta không muốn ở nơi chết tiệt này đâu."

Tạ Phi thật sự không muốn chơi đùa với đám người này nữa, mệt mỏi lắm rồi.

Chỉ muốn về lại bộ lạc của mình thôi.

"Vẫn không biết điều như thế sao, vậy ngươi lo mà ở đây hưởng thụ mọi lỗi lầm mình gây ra đi.

Nếu hối hận thì kêu người báo cho ta, ta vẫn luôn chào đón ngươi."

Tạ Phi thật sự không chịu nổi nữa, sao không ai tin tưởng hắn vậy.

Giờ còn phải thay gã kia chịu hình phạt, thật sự là uất ức mà.

Thú nhân nhìn Tạ Phi ngồi mím môi, không nói gì, biết chỉ có thể dùng biện pháp mạnh hắn mới trở về bên mình, không thể để tuột mất như trước nữa....Từ lúc sinh ra, Gia Nam Bình đã ở sẵn vạch đích, có quyền có thế.

Bởi vì A Mạt, A Phụ là trưởng lão của thành Lăng Châu.

Được đế thú coi trọng, mọi việc trong thành đều xử lý đều ổn thỏa.

Mà Gia Nam Bình thì khác, tuy hắn là giống cái được xem là mỹ lệ trong thành.

Nhưng gan lại cực kỳ nhỏ, chỉ biết nấp sau lưng A Phụ, A Mạt mình.

Đầu óc không thông minh, suốt ngày chỉ ngồi bên bờ sông mà ngẫn người cả ngày.

Địa vị cao là thế, cũng không có ai chịu chơi cùng.

Mà chỉ đi theo sau Bạch Duệ Thần, cũng là con của trưởng lão, nhưng từ lúc nhỏ đã rất hiểu chuyện, là giống cái mạnh mẽ được xem là người kế vị chức trưởng lão đời sau.

Người trong thành cũng rất thích Bạch Duệ Thần, nhất là thú nhân thích vẻ đẹp băng lãnh của hắn, đi đến đâu cũng có người theo đuổi .

Có người xuất sắc như vậy trong tộc, tất nhiên Gia Nam Bình sẽ bị lãng quên.

Khi nhỏ còn được yêu thương nuông chiều, nhưng lớn lên rồi lại không thừa hưởng được ưu điểm của A Phụ ,A Mạt.

Gia Nam Bình lúc đó cũng biết mình không được yêu thương nữa, không thông minh có thể làm cái khác mà ,ví dụ như nấu ăn hay may vá gì đó cũng được mà ha .Lần đó là lần đầu tiên nấu ăn, cũng là lần cuối cùng Gia Nam Bình nấu cho cả nhà ăn.

Lúc nấu ăn, hắn không cẩn thận cắt trúng tay, đau là thế nhưng nghĩ đến đợi buổi trưa được A Phụ A Mạt khen thì quên đi nổi đau đó, mà tiếp tục nấu đồ ăn.

Đến trưa, hí hửng bưng đồ ăn lên thay người làm, ngồi vào chỗ đợi mọi người về.

Cái tay để dưới bàn vì hoạt động mạnh mà rỉ máu, khi nãy do gấp quá nên quên không băng bó.Gia Nam Bình lại lấy đại cái khăn nào đó để lau vào, biết thời gian A mạt, A phụ gần về rồi nên không muốn phí thời gian làm mấy việc đó, mong chờ ngồi ở bàn ăn .

Thời gian chầm chậm trôi đi, Gia Nam Bình vì đợi lâu mà ngủ mất.

Đợi lúc đói bụng mới tỉnh dậy, nhìn ra cửa sổ đã là xế chiều, bầu trời ngã sang màu vàng cam của hoàng hôn.

"Ôi chết, mình ngủ quên rồi, còn A Phụ, A Mạt thì....

"Đang nói giữa chừng, Gia Nam Bình quay sang thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, không khỏi thắc mắc.

"Hạn thúc"Gia Nam Bình kêu ra ngoài.

Người vô là một thú nhân trung niên "Có việc gì vậy thiếu gia ""A Mạt, A Phụ ta trưa không về sao?

"Hạn Sử tỏ vẻ khó hiểu mà nói "Hai vị trưởng lão không nói với người sao, rằng hai vị từ sáng đã đi điện thú dự tiệc "Gia Nam Bình cười nhạt, rồi cúi đầu, tay dưới bàn bất giác nắm chặt vào chỗ bị cắt "Đi từ sáng sớm sao""Vâng ""Ngươi lui ra đi " Đợi Hạn Sử đi rồi,Gia Nam Bình mới ngẫn đầu lên nhìn hoàng hôn ngoài cửa ."

Hoàng hôn hôm nay đẹp quá nhỉ "
Nói xong nở một nụ cười miễn cưỡng, đôi mắt đỏ hoe như sắp trào ra nước mắt.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 26 - Quá khứ Gia Nam Bình (2)


Không lâu sau đó, A Mạt Gia Nam Bình lại hoài thai, lần này sinh ra cũng là một tiểu giống cái trân quý, nên rất được xem trọng, sẽ là đời sau nối nghiệp chức trưởng lão.Còn Gia Nam Bình, lúc biết tin cực kỳ vui mừng, cô đơn lâu nay giờ đã em trai ở bên.

Ngày nào cũng ra bờ sông, vui mừng mà chờ đợi đứa em ra đời.

Thật ra hắn cũng muốn đến xem đứa em trong bụng A Mạt.

Mà A phụ bảo rằng, sợ hắn đến làm phiền A Mạt động đến đứa nhỏ thì không hay, nên quyết định không cho Gia Nam Bình đến xem.

Ngày qua ngày, A Mạt ở trong phòng dưỡng thai, còn A Phụ hay lo chuyện trong thành nên ít gặp mặt.

Từ đó Gia Nam Bình không hay gặp được họ nữa, lâu lâu A phụ đi ngang qua rất muốn nói mấy câu với người.

"A phụ à, người..."

"Có gì để sau hẳn nói, ta rất bận."

"À dạ con biết rồi."

Những cuộc hội thoại như thế như lập đi lập lại mãi, muốn một lần được nói mấy câu tử tế với người.

Lâu lắm rồi, con...con vẫn chưa được người hỏi han gì hết, con muốn người chửi con cũng được, đánh còn cũng được, chứ người đừng làm như thế, con rất sợ người có biết không.

Hay những buổi đêm ngồi trước ánh trăng chỉ biết ôm mặt mà khóc, nhớ lại những đoạn ký ức lúc nhỏ hạnh phúc nhất được giấu trong tim.

Chỉ cần nghĩ đến là sẽ an ủi được phần nào, biết mình cũng từng được yêu thương như thế.

Buổi đêm lúc nhỏ, A Mạt cũng dỗ hắn vào giấc ngủ ngon, bây giờ chỉ có một mình Gia Nam Bình tự dỗ chính mình ngủ ngon.

"Bình nhi à, con ngủ đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh con."

"Người sẽ mãi mãi ở ta chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Đúng, mãi mãi người sẽ ở bên cạnh ta, sẽ không buông bỏ ta, lại một giấc ngủ ngon mà Gia Nam Bình nghĩ sẽ tốt đẹp.

Nhưng không, không có đêm nào lòng hắn yên ổn hết.

Trong mơ, hết bao lần hắn đều sẽ bị vứt bỏ dù có níu kéo thế nào đi chăng nữa.Khi tỉnh dậy, sẽ dùng mọi lý do hết sức thuyết phục để nói với bản thân.

Đó chỉ là mơ thôi, không có thật đâu, do A Mạt A Phụ bận công việc, không rảnh để lo cho mình, mình phải biết để không làm cho hai người thêm gánh nặng chứ.

Bao nhiêu lý do chồng chéo lên nhau, ở hiện thực vẫn phơi bày ra trước mắt, biết thế nhưng vẫn tự lừa dối bản thân.

Sau hơn 9 tháng mang thai, tiểu giống cái cuối cùng cũng sinh ra, xinh đẹp trắng trẻo.

Được hai người mở tiệc, chiêu đãi khách khứa đến xem, xin lời chúc cho con mình.

Trong lúc đó, Gia Nam Bình ngồi ở góc tối trong sân từ xa nhìn vào, vui mừng ngây ngốc mà cười 'Em trai mình dễ thương như vậy, sau này lớn lên chắc chắn là một giống cái xinh đẹp.'Đúng như lời Gia Nam Bình nói, Gia Nam Dương đang trong độ tuổi trưởng thành mà đã được nhiều thú nhân quý tộc nhắm trước, theo đuổi không ngừng nghỉ, chỉ mong sau này cưới được cậu.

Mà từ lúc A Phụ A Mạt có Gia Nam Dương, ngày nào cũng cười mãi không ngừng, sự yêu thương như tràn ra cả khóe mắt, giống như sợ ai không biết mình rất thương đứa con này.

Sự yêu thương với Gia Nam Dương lớn thế nào, thì sự lạnh nhạt đối với hắn nhiều như thế.

Khi trước còn có thể trả lời hắn mấy câu, nhưng bây giờ Gia Nam Bình có thể coi là người vô hình trong nhà.

Đứa em nghĩ sẽ làm bạn với mình cũng không, luôn khinh thường hắn ngu dốt, không xứng chơi với cậu, mà chỉ chơi với mấy giống cái trong tộc khác.

Vì Gia Nam Dương hay sỉ nhục cậu, đám giống cái thấy thế cũng hay hùa theo, đến người trong thành dần dần cũng lây theo, đi đến đâu cũng không có người thích.

Sự năng động hí hửng khi xưa giờ đã không còn, chỉ còn sự lạnh nhạt hiện trên khuôn mặt, trong tim không còn đòi hỏi gì nữa.

Cứ tưởng mình sẽ mãi như thế, không mong muốn gì nữa, thì tạo hóa luôn trêu người.

Dù là ai đi nữa cũng có một thứ cảm xúc, đó là cảm giác muốn yêu, tình yêu này không giống đối với A Phụ A Mạt của mình.

Mà giống với tình cảm này nãy sinh với ai đó, Gia Nam Bình cũng không ngoại lệ.

Từ lúc biết mình có thứ cảm xúc này, Gia Nam Bình rất bỡ ngỡ, từ xưa đến nay nhiều giống cái không thích hắn, nên ra lệnh không cho thú nhân nào được theo đuổi hắn, không thì sẽ bị hình phạt.

Nhiều thú nhân lúc đầu còn thấy hắn sinh đẹp mà không nỡ, nhưng sau khi thấy Gia Nam Bình không được gia tộc coi trọng, đầu lại không thông minh thì từ bỏ hoàn toàn ý định.

Đứa em nổi trội của hắn ngay đằng đó, ai lại không cần, nên từ từng thích đến trở nên ghét, chỉ cần nhìn thấy không ngại buông lời sỉ nhục.

Lúc đó, Gia Nam Bình chỉ đơn thuần biết họ không thích mình, không theo đuổi cũng không sao, hắn cũng không cần thứ đó.

Nhưng giờ đã khác rồi, thứ cảm xúc này khiến hắn không rõ mình làm sao, là...muốn yêu, tìm bạn đời sao.

Chỉ cần nghĩ tới, miệng lại nhếch mép lên cao, rồi nói to ra dòng sông đối diện.

"Ai lại cần một đứa như mày chứ."

Đúng ai lại cần một đứa như mày chứ.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 27 - Em trai Gia Nam Bình


*Chát*"Có khai không hả?"

Giọng Tạ Phi mềm yếu, có chút khàn mà trả lời: "Ta thật sự không biết."

"Ha, không biết sao?"

Lại một roi hạ xuống, Tạ Phi chỉ biết quay mặt tránh đi, nhưng cơ thể lại gánh chịu thay.

Từ lúc thú nhân kia đi, đám người này đã lôi hắn vào một phòng tăm tốt khác, nghe nói phòng này dùng để tra hỏi người có tội.

Mà hắn còn không biết mình mắc tội gì, khai cái gì hả? *Chát*"Ưm..

"Thấy Tạ Phi vẫn cứng miệng không khai, thú nhân liền mạnh tay quất mạnh hơn.Những roi lúc trước, Tạ Phi còn có thể nhẫn nhịn không la ra, thì mấy roi này không khác gì tra tấn cơ thể hắn.Căn phòng từ u ám, yên tĩnh chỉ có tiếng roi, giờ đã tăng thêm tiếng kêu rên la vang vọng ra ngoài, chỉ cần nghe thôi cũng đủ rùng mình.

Phủ trưởng lão Gia Nam.

Một giống cái mỹ lệ ngồi trên ghế nhìn ra xa xa, áo quần may tinh tế vừa khít người để lộ thân hình bên trong, nhưng giọng nói phát ra cũng đủ người ta cảm thấy sởn gai óc."

Bắt về rồi sao?"

Thú nhân quỳ ở dưới, lên tiếng trả lời: "Vâng đã bắt được, hiện đang ở nhà lao."

Tay gõ nhẹ trên bàn, gương mặt hiện ra nụ cười mỉm: "Ai bắt về?"

Dù thấy được nụ cười của chủ nhân, nhưng thú nhân ở dưới cũng không dám nhìn nhiều, sâu trong thâm tâm thú nhân biết nụ cười này không hề tốt đẹp chút nào: "Dạ là Bạch đại nhân."

Vừa nghe đến tên này, nụ cười trên gương mặt lại tăng cao: "Thì ra là Bạch Duệ Thần, ta còn tưởng ai!"

"Nếu vậy, chúng ta đi xem người anh trai yêu quý đã lâu không gặp nào."

Người này không ai khác, chính là Gia Nam Dương."

Ây ngươi biết gì chưa?"

Một thú nhân canh cửa nói.

Thú nhân bên kia vẫn chưa hiểu chuyện gì: "Biết cái gì cơ?"

Giống như cảm thấy người bạn mình đúng thật là ngu, chút việc đó mà cũng không biết, thú nhân liền ra vẻ tự đắc mà nói: "Giống cái khi nãy bị bắt vô, chính là Gia Nam Bình mấy năm trước trốn thoát đấy!"

"Thật, tên giống cái mới vào là Gia Nam Bình!"

"Chứ ngươi nghĩ, sao giống cái nào lại bị bắt vào đây, chỉ có thể hắn thôi!"

Gương mặt hai thú nhân lúc nói đến tên này, chỉ thấy sự khinh bỉ và oán hận trong đó.

"Không phải nhờ tên đó, chúng ta những năm nay làm sao cực khổ như vậy!"

"Năm đó có người nói hắn đốt hết lương thực dự trữ mùa đông của chúng ta, còn phóng hỏa thiêu các phủ trưởng lão, đến Ngọc Giới trấn an thành mà cũng mất đi, ta thật sự không ngờ."

"Ngươi còn đỡ, lúc đó ta biết tin còn hơi sợ hãi, ngươi biết lương thực cho mùa tuyết rơi của cả thành quan trọng như thế nào không.

Hắn chỉ một hơi đốt trụi, làm chúng ta mùa đó cực khổ phải đi săn không ngừng, đến nổi nhiều thú nhân bất hạnh không chịu đựng được mà bỏ mạng!"

Nói đến đây, giọng thú nhân có chút run, nhớ lại thời gian đó như một ác mộng.

Ai cũng biết thời gian đó cực khổ gian nan, nhưng quan trọng nhất là Ngọc Giản bị trộm mất, khiến thần thú nổi giận không thôi.

Năm đó khi thành được xây lên, thần thú đã giáng lâm một lần, người trong thành lúc đó rất vui, được thần thú coi trọng là niềm vinh hạnh cho mọi người, sẽ được người phù hộ mãi mãi.

Trước khi đi, thần thú có để lại Ngọc Giản cho thành Lăng Châu, cũng là vật bảo hộ thành từ xưa đến nay, bao nhiêu đời đều bảo hộ nó thật tốt.

Nhưng thời gian đó, do Gia Nam Bình trộm Ngọc Giản đi, gây nên cho thành tai họa không lường.

Thần thú nổi giận đùng đùng trừng phạt cả thành.

Mùa đông đã cực khổ đi săn thú, người trong thành lại đông, nên ai cũng rất tiết kiệm, không dám sa hoa lãng phí như trước, đến quý tộc cũng như vậy.

Vì để trừng phạt thành Lăng Châu làm mất Ngọc Giản, thần thú đã triệu tập mãnh thú đi sâu vào rừng, gần thành Lăng Châu không còn mấy con.

Điều này không khác gì trừng phạt nặng nhất lúc đó.Sau mùa đông cực khổ đó, dân số giảm mạnh, thực vật trồng mùa đông chết hết vì tuyết rơi.

Thần thú thấy trừng phạt đã đủ, nên cũng cho mãnh thú trở về như cũ, cuộc sống bình yên trở lại.

Dân chúng tổ chức lễ tế đàn cảm ơn thần thú tha tội, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến mùa đông tuyết rơi ấy, lòng căm hận Gia Nam Bình từ ấy nổi lên.

Đế thú ra lệnh cho người tìm kiếm Gia Nam Bình về, mấy năm tìm kiếm cuối cùng cũng tìm được.

"Ta đúng thật không muốn nhớ lại."

Thú nhân bên cạch cũng gật đầu: "Ta cũng vậy l."

"Các ngươi nói gì thế?"

Hai thú nhân ngừng nói chuyện, để ý người trước mặt, không khỏi sợ hãi, cúi đầu nói: "Gia đại nhân!"

Gia Nam Dương chỉ vẫy tay một cái rồi đi thẳng vào.

Đợi người rồi, hai thú nhân mới thở ra một hơi thả lỏng, địa vị Gia Nam Dương trong thành không những cao, là giống cái xinh đẹp, nhưng trên hết cậu ta không hiền hậu gì.Từ sự việc của Gia Nam Bình, Gia Nam Dương âm hiểm hơn trước, nét ngây thơ đã mất đi.

Người nào cũng sợ, đến cả các quý tộc cũng không dám động đến, chỉ dám nhìn sắc đẹp của cậu từ xa.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 28 - Hi vọng


Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng bước chân từ nhỏ dần vang lên to hơn.Thú nhân đang quất Tạ Phi dừng lại nhìn, thấy người đến là ai không khỏi hốt hoảng mà nói: "Gia đại nhân, ngài đến đây làm gì?"

Gia Nam Dương chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn thú nhân mà đáp lại: "Ta không thể đến xem anh trai lâu không gặp của ta sao, hửm."

Trước cái nhìn đó của Gia Nam Dương, thú nhân chỉ biết sợ hãi mà quỳ xuống: "Dạ tất nhiên là được rồi, tôi chỉ sợ ngài thân phận cao quý, đến nơi này sẽ làm bẩn người!"

"Đứng lên đi."

Thú nhân như được khoan hồng, nhanh chân đứng dậy.Gia Nam Dương nhìn chằm chằm Tạ Phi, ánh mắt không rời: "Ngất rồi sao?

""Dạ đúng rồi."

"Tạt nước vào để hắn tỉnh lại
" Ánh mắt rét lạnh mà nói.Thú nhân đi theo Gia Nam Dương cũng rùng mình theo, nói gì đến thú nhân kia.*Ào ào*"Tỉnh dậy ngay, còn ngủ nữa à!"

Tạ Phi đang trong trạng thái mơ hồ, cả người đau đớn tràn lan, một cảm giác mát lạnh ùa về, cả người ướt ẩm dần dần mở mắt.Vừa đau vừa lạnh, hắn chỉ biết run người mà ho sặc sụa.Thấy Tạ Phi đã tỉnh ,Gia Nam Dương liền nở một nụ cười hiền hậu mà nói: "Cuối cùng cũng tỉnh, người em trai đến thăm cũng phải mở mắt ra nhìn chứ.

Nhắm mắt hoài cũng không hay đâu."

Cả người mới lấy lại ý thức, liền nghe giống cái này bảo như thế, Tạ Phi nghe mà không hiểu cái gì hết, chỉ biết làm gương mặt ngơ ngáo ra.Giống cái thấy gương mặt của Tạ Phi lúc này, bật cười một tiếng rất nhỏ, nhưng do dứng gần nên Tạ Phi vẫn nghe thấy: "Bao năm vẫn không thay đổi, đầu óc ngu dốt y chang khi xưa.

Nhưng có điều xinh đẹp hơn thì phải."

Nói xong đưa tay lên vuốt ve mặt của hắn, Tạ Phi chỉ biết vùng vẫy thoát ra khỏi móng guốc của người xa lạ, khàn giọng mà chửi: "Con mẹ nó, ngươi lại là đứa nào nữa đây.

Hết bao nhiêu người cứ ra nhận người quen mà ta có quen ai đâu.

Chỉ biết hành hạ ta đủ đường!"

Dù nghe thế nhưng Gia Nam Dương vẫn bình tĩnh đáp lại: "Đúng như lời mọi người nói, ngươi chỉ biết giả ngu để trốn trách việc ngươi làm gì khi xưa.

Đây mới chính là bản chất thật của ngươi mà."

"Nhưng không sao, những gì ngươi làm thì cũng phải trả một cái giá rất lớn.

Cho dù không khai ra đi nữa, thì thần thú vẫn trừng phạt ngươi thôi haha."

Thần thú sẽ trừng phạt sao, Tạ Phi chỉ cần nghĩ tới cái trừng phạt của người mọi người cho là thần, cũng không khỏi sợ hãi trong lòng.

Nếu thật vậy thì chắc chắn hắn sẽ không sống được nữa.Ý thức lại điều quan trọng, Tạ Phi vùng vẫy thật mạnh ra khỏi xích sắt, la hét không ngừng: "Tên kia ngươi đứng lại cho ta, nói rõ ràng rồi hẳn đi chứ!"

Nhưng Gia Nam Dương vẫn không dừng lại, cất bước ra khỏi nhà lao.

Tạ Phi chỉ biết tuyệt vọng kêu la.Thú nhân bên cạnh thấy người đã đi, vậy mình sẽ quay về việc làm của mình.

Bao nhiêu roi vẫn tiếp tục quất xuống cơ thể Tạ Phi.Bộ lạc Vân Long.Tiêu Vũ ngồi trên ghế khóc sướt mướt được Mộc Nhĩ ôm vào lòng."

Đã bao nhiêu ngày rồi mà chúng ta vẫn không tìm được Tạ Phi, có phải lúc đó Tạ Phi đi vào rừng đã bị..."

"Ngươi im đi cho ta, Tạ Phi sẽ không gặp chuyện gì đâu."

Trạch Lôi Không chấp nhận ai nói Tạ Phi đã chết, lòng y vẫn mang một tia hi vọng sẽ tìm thấy hắn.Thấy Trạch Lôi quát Tiêu Vũ, Mộc Nhĩ không khỏi sinh ra chút trách nhiệm bảo vệ giống cái của mình: "Tiêu Vũ chỉ nói lỡ như thôi, sao ngươi lại quát Tiêu Vũ như thế."

Trong mấy ngày Tạ Phi mất tích, Trạch Lôi vẫn không ăn uống ngủ nghỉ gì để đi tìm.

Người trong bộ lạc nói, chắc trong lúc Tạ Phi vào rừng đã bị thú dữ cắn, khuyên Trạch Lôi đừng quá đau buồn.Trạch Lôi vẫn một mực không tin, tìm kiếm không kể ngày đêm chỉ để tìm được hắn, ai cũng biết rằng bầu bạn mình mất đi là cái đau khổ như thế nào, nên cũng để y như vậy, một thời gian sau sẽ ổn thôi."

Tạ Phi ngươi ở đâu rồi, không phải bảo sẽ kết bầu bạn với ta, ở bên ta suốt đời sao!"

Nhìn tình cảnh đó của Trạch Lôi, Tiêu Vũ cũng đau lòng lắm.

Giá như lúc đó không thực hiện kế hoạch với mình, thì Tạ Phi cũng không mất tích sinh ra sự việc như hôm nay.Mộc Nhĩ cũng không đỡ hơn là bao, lúc biết sự việc cũng sốc lắm.

Đến cả Tiêu Vũ mấy ngày nay cũng không yên, ngủ cứ nằm mơ gặp Tạ Phi rồi khóc ròng rã."

A đúng rồi, có khi nào là Kha Minh gây ra không, cậu ta căm ghét Tạ Phi như thế chắc chắn là người đã gây ra!"

Tiêu Vũ như tỉnh ra khỏi nước mắt la lên nói.Mọi người nghe xong thấy cũng chí lý, chuẩn bị qua nhà tộc trưởng hỏi cặn kẻ thì đã không thấy Trạch Lôi đâu."

Cái người này, không thể bình tĩnh chút sao."

Khi mọi người tới được nhà tộc trưởng, tình cảnh trước mắt khiến ai cũng há hốc mồm.Cửa nhà bị đá toang, xung quanh điều có vết vỡ vụt do đánh nhau.

Nhiều thú nhân dưới đất đau đớn mà ôm người, mà Trạch Lôi đang đứng ở sảnh bóp cổ Kha Minh rồi nâng ngươi lên.Một thú nhân vẫn giữ được ý thức, hùng hổ chất vấn: "Ngươi làm gì thế Trạch Lôi, ức hiếp giống cái là tội nặng nhất trong bộ lạc đấy!"

Nghe vậy Tiêu Vũ cũng hoang mang, lúc đầu cậu chỉ nói ra suy nghĩ của mình, vẫn chưa chắc chắn lắm.

Nhưng không ngờ Trạch Lôi lại chưa nói gì đã hành động rồi."

Trạch Lôi ngươi buông Kha Minh ra đi, có gì từ từ nói!"

Gương mặt Kha Minh bây giờ đã bỏ bừng, cả người không nói được câu gì, chỉ biết nâng hai tay lên mà gỡ tay Trạch Lôi ra.Trạch Lôi không quan tâm lời ai nói hết, trong lòng y chỉ có Tạ Phi, bất kì ai tổn thương tới hắn y đều không thể tha thứ."

Nói, Tạ Phi đang ở đâu?"

Giọng rét lạnh như băng của Trạch Lôi vang lên.Kha Minh chỉ biết dùng ít sức lực của mình để nói ra: "Ta...thật sự...không biết!"

Trạch Lôi nghe xong câu trả lời, gương mặt lại đóng thêm một lớp băng, tay dùng sức nhiều hơn.Kha Minh đau đớn mà vùng vẫy, dưỡng khí như sắp mất, hai chân thon dài bất lực đung đưa ở trên không.Các thú nhân thấy thế, sự bình tĩnh nãy giờ đã biến mất, ai nấy đều biến về hình thú sẵn sàng xông lên.Một bước chân nặng nề vang lên, tộc trưởng cầm gậy nhanh chân chạy vào ngăn cản: "Trạch Lôi, ta biết Tạ Phi đang ở đâu!"
 
Back
Top Bottom