Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây

[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 9 - Người quan trọng


Trạch Lôi từ dòng sông sải cánh bay về, xa xa thì thấy hai tên thú nhân lôi lôi kéo kéo với giống cái nhà y, còn có ý định bắt Tạ Phi đi.

Trạch Lôi nhìn đã máu sôi lên não, hận không thể cấp tốc bay đến giết chết hai tên kia.

"Mày là đứa nào, mà dám xen vào chuyện của tao!"

Tuy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng gã vẫn mạnh miệng.

Bây giờ trong mắt Trạch Lôi toàn là tơ máu, gương mặt lạnh lùng hơn bao giờ hết, giống như chỉ cần đụng tới người của y một cọng lông, y có thể bay vô xé xác tên đó bất cứ lúc nào."

Buông cái tay giơ bẩn của mày ra!"

Y gằng từng chữ lạnh lùng nhìn gã."

Nếu tao không buông thì sao?"

Gã nói xong còn cố tình chà xát lên tay Tạ Phi.

Ánh mặt Trạch Lôi càng thêm rét lạnh, không phải vì Tạ Phi đang ở trong tay gã thì y đã bay vô đánh chết gã rồi.

Tạ Phi thấy Trạch Lôi đã đến thì cũng vui mừng không thôi, nhưng biết mình ở trong tay gã này thì Trạch Phi khó có thể làm được gì.

Nên từ lúc nãy đến giờ, hắn luôn chú ý động tĩnh của tên này, thấy gã đã lơ là chú ý, hắn liền tung một gối lên của quý của gã, thừa cơ hội chạy ra.

Thấy Tạ Phi đã chạy thoát, Trạch Lôi không nhân nhượng gì nữa, lập tức hóa thú bây qua cắn tên cầm đầu, gã ăn đau liền chậm hóa thú hơn, nhưng hai bên vẫn quyết chiến mãnh liệt.Hạng Đảng nãy giờ đã khá hơn rồi, thấy huynh đệ của mình đang chiến đấu, có xu hướng thua cuộc, liền biến hình thú vào nhập cuộc.

Động tĩnh bên này không nhỏ, liền dẫn tới sự chú ý nhiều người.Tiêu Vũ đang trong nhà may da thú cũng nghe thấy, thầm nghĩ không lẽ thú nhân nào đánh nhau.

Chạy ra thấy nhiều thú nhân với giống cái vây quanh chưa hiểu chuyện gì.

Còn Tạ Phi đứng bên cạnh chỉ quấn một miếng da thú quanh hông với vẻ mặt lo lắng, không để ý đến ánh mắt nóng rực xung quanh của các thú nhân.Nhưng nhìn kĩ lại thì thấy thú nhân đánh nhau kia không phải là Trạch Lôi đấy sao, y đánh hết sức liều mạng, có cơ hội liền không bỏ qua cho chúng một đòn.Tuy hai đấu một nhưng chúng vẫn không chiếm được tiện nghi, bởi thế Trạch Lôi mới có thanh danh dũng sĩ bộ lạc, bây giờ y còn đang tức giận thì thầm cầu nguyện cho chúng đi.

"Tạ Phi sao ngươi lại ăn mặc thế này ở đây, rồi sao Trạch Lôi lại đấu với hai thú nhân đó?"

Tạ Phi liền không ngần ngại kể lại mọi việc, giọng hắn không nhỏ, nói cho Tiêu Vũ nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy.

Nghe xong, các thú nhân liền sôi máu não, không quan tâm gì hết, liền hóa thú bay vô xé xác hai tên kia.

Mẹ nó, đến giống cái mà cũng dám sỉ nhục, còn muốn bắt về hưởng thụ nữa sao, ông đây hận không thể nâng niu trong tay mà chúng lại làm như thế.

Không thú nhân nào ở đây chấp nhận được, hôm nay phải dạy cho chúng một bài học không mai mốt lại làm hại giống cái khác.

"Tạ Phi thế ngươi có chịu uất ức gì lớn không?"

Tiêu Vũ hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Ta không sao, may Trạch Lôi tới kịp."

Tạ Phi chỉ cần nghĩ tới lúc đó Trạch Lôi mà không tới kịp thế thì hắn phải làm sao, nhớ tới lúc mấy tên đó đụng vào người hắn, không khỏi một trận ghê tởm tràn lên ngươi, rùng mình một cái, hai tay hắn ôm lấy người.

"Ngươi lạnh hả?"

"Có chút!"

"Ngươi qua nhà ta, ta đưa ngươi bộ quần áo mới may."

Nói xong có ý kéo tay hắn đi.

"Nhưng mà Trạch Lôi..."

"Ây không sao đâu, mấy việc này thú nhân xử lý được, ngươi không cần lo lắng đâu."

Nghe vậy hắn cũng an tâm đi qua.Trong nhà Tiêu Vũ, hắn vừa mới thay xong bộ đồ da thú, là váy với áo, hắn cho chút khó chịu không quen, vải hơi thô ráp còn cọ vào người, nhưng thầm nghĩ mặc nhiều sẽ quen thôi."

Tạ Phi, lần sau ngươi không thể mặc như thế trước mắt thú nhân khác ngoài thú nhân của mình được."

"Tại sao lại không được?"

Hắn nghĩ mình với thú nhân chỉ khác nhau mỗi việc là hóa thú thôi mà, thú nhân có thể mặc tại sao hắn lại không.

"Tất nhiên là không được, ngươi là giống cái phải biết ăn mặc kín đáo vào chứ, chỉ có thể phơi bày trước mặt thú nhân nhà mình thôi, ngươi như thế trước mặt thú nhân khác, không khác gì quyến rũ họ.

Giống như hồi nãy hai tên thú nhân kia định giở trò xằng bậy với ngươi."

Nhắc tới hai tên kia, giọng Tiêu Vũ hiện rõ vẻ chán ghét.

Phải biết giống cái yếu ớt, không có sức phản khán, nếu gặp phải chuyện này mà không có ai đến giúp là phận đời giống cái đó sẽ chấm dứt từ đây, nên tất cả giống cái đều căm hận chuyện này.

"Cảm ơn ngươi, ta biết rồi."

Qua sự việc này, hắn cũng không dám mặc như thế lần nữa, ai biết được hậu quả thế nào, đâu phải khi nào cũng may mắn như lần này đâu.

"Nếu ngươi xong rồi vậy chúng ta ra."

Ra đến nơi hắn mới phát hiện mọi việc đã xong, hai tên thú nhân kia bị trói quấn quanh dưới sự dám hộ của hai thú nhân cường trán, một lão bá vẻ mặt uy nghi đứng dặn dò hai thú nhân đó, hắn đoán là tộc trưởng.Nhìn xung quanh tìm thân ảnh của Trạch Lôi, thấy y đứng dưới tán cây, cả ngoài toàn vết sướt chảy máu, nhìn qua tuy không nghiêm trọng trọng lắm, nhưng hắn vẫn đau xót không thôi, liền âm thầm chạy đến chỗ Trạch Lôi."

Trạch Lôi, ngươi có đau lắm không?"

Vẻ mặt hắn toàn nỗi lo lắng.

Sự tàn bạo trong mắt Trạch Lôi lúc này tan biến hết thay vào vẻ mặt ôn nhu, mặt dụi dụi vào tay hắn nói: "Ta không sao, chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may thôi."

Nói đến câu cuối giọng hắn rét lạnh liếc nhìn hai gã kia.

"Ta không có chuyện gì hết, ngươi không sao ta cũng yên tâm."

Đối với Tạ Phi, Trạch Lôi bây giờ là người quan trong nhất với hắn, nên hắn không muốn y gặp chuyện gì không may hết.Trong lòng Trạch Lôi cũng vậy, lúc thấy Tạ Phi bị mấy tên đó lôi đi, y cũng rất sợ sợ mình không tới kịp, sẽ mất đi hắn hoàn toàn, trong lòng Trạch Lôi đã quyết định, mình sẽ không cho phép ai tổn thương đến Tạ Phi của y, tuyệt đối không.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 10 - Chiếm hữu


Tạ Phi nhìn chằm chằm hai tên đó, trong mắt chỉ còn lại ghê tởm không thôi.

"Ai, Tạ Phi ngươi không sao chứ, lúc đầu nghe người ta nói ngươi bị hai tên thú nhân khi dễ, còn định bắt đi hưởng thụ thì ta sợ hãi không thôi, hận không thể lập tức đập cho hắn bay xác!"

Người nói là Mộc Nhĩ, không biết từ khi nào đã đi đến gần bọn hắn, sau lưng Mộc Nhĩ thì là Bạch Lân, vẻ mặt lo lắng nhìn Tạ Phi."

Đúng rồi Tạ Phi, Trạch Lôi lúc ấy không ở cùng ngươi sao?"

Bạch Lân mở miệng hỏi.

Nhờ Bạch Lân nhắc nhỏ, hắn mới nhớ lúc đó thật sự không biết Trạch Lôi đi đâu.

"Đúng rồi Trạch Lôi, lúc nãy ngươi đi đâu thế?

Ta tìm khắp nơi mà không thấy."

"Hồi nãy ta đi ra bờ sông tắm rửa."

Thì ra là đi tắm, hỏi sao hắn tìm không thấy.

"Ngươi cũng không thể để giống cái nhà mình ở nhà một mình chứ, phải biết Tạ Phi mới tới bộ lạc chưa quen biết gì nhiều, hôm nay còn gặp chuyện này nữa, ngươi thế mà nhận làm thú nhân của Tạ Phi sao?"

Bạch Lân sớm đã thích Tạ Phi, thấy hắn gặp chuyện nguy hiểm mà không có Trạch Lôi ở bên.

Khiến Bạch Lân cảm thấy Trạch Lôi rất không xứng với Tạ Phi.

Tạ Phi hơi nhíu mày, biết Bạch Lân chỉ lo lắng cho mình nên không để ý, nhưng có cần sỉ nhục thú nhân của y vậy không.

"Ta biết, lần này ta sai."

Mộc Nhĩ nghe mà trợn tròn to mắt, Trạch Lôi thế mà lại nhận sai, ai cũng biết y rất ít khi nhận lỗi, sỉ diện rất cao, cao lắm luôn ấy, đây là Trạch Lôi sao, đúng là lúc yêu rồi ai cũng khác.

"Trạch Lôi ngươi không cần phải nhận sai, nếu ta không ra khỏi nhà thì sẽ không có chuyện gì nên người sai là ta."

"Các ngươi có cần tình cảm như vậy không?"

Tiêu Vũ từ xa đi tới.

"Ta mới hỏi tộc trưởng hai ngươi đó xử lý sao, tộc trưởng dứt khoát nói đuổi khỏi bộ lạc, ta nghe mà vui mừng không thôi!"

"Đuổi khỏi ta còn thấy phạt nhẹ, phải biết hai tên đó rất hay đùa giỡn giống cái trong bộ lạc ,nhưng chưa rời khỏi giới hạn nên chúng ta chưa bắt tội được chúng!"

Lần này nói là Mộc Nhĩ.

Tạ Phi thấy chuyện được xử lý xong rồi nên cũng thôi, trời cũng tối rồi, mọi người xong việc giải tán gần hết.

"Cũng muộn rồi, các ngươi về đi, ta cùng Trạch Lôi cũng phải về nghỉ."

"Vậy bọn ta đi trước, mai có gì ta qua."

Vừa bước chân vào nhà, Trạch Lôi liền ép hắn lên cửa, Tạ phi chưa phản ứng lại thì thấy một đôi môi quen thuộc phủ lên, cố gắng gặm nhắm môi hắn, có ý định cạy mở đi vào.

Hai tay hắn chống lên ngực Trạch Lôi, muốn đẩy y ra, nhưng sức con gà con như gắn không khác gì gãi ngứa với y.

"Ư...Trạch Lôi...ngu..."

Chưa đợi Tạ Phi nói hết câu, Trạch Phi đã nhân lúc hắn mở miệng mà luồng vào khe hở khuấy động không ngừng, dẫn dắt lưỡi hắn theo từng bước tiến của y, nước miếng giao nhau truyền qua hai phía, tất cả đều đắm chìm trong nụ hôn sâu này.

Khi cả hai tách ra,Tạ Phi đã mềm nhũn cả người, không nhờ Trạch Lôi ôm eo hắn thì khó mà đứng nổi.

Thầm oán trách tên này động dục khắp nơi.

Trạch Lôi ôm éo hắn rất chặt, đôi mắt sâu thẳng nhìn hắn không rời.

"Tạ Phi, hứa với ta lần sau không được mặc như thế khi ở bên ngoài nữa được không?"

Sự tàn bạo trong đôi mắt như tràn ra, giống như một câu mệnh lệnh hắn không có quyền từ chối.

"Được ta cái gì cũng nghe ngươi."

Trạch Lôi nhận được câu trả lời này, như trút bỏ bỏ tâm sự, nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng mà bế lên.

"Ây Trạch Lôi ngươi buông ta xuống!"

Hắn thế mà lại bị ôm công chúa, đúng là có chút không quen a.Trạch Lôi bế hắn đi có hơi lắc lư , khiến Tạ Phi sợ sẽ ngã xuống, theo bản năng ôm chặt cổ y, củng cố thăng bằng.

"Ngươi buông ta xuống đi mà!"

"Chờ một chút rồi ta buông xuống."

Trạch Lôi nói xong nhanh chân đi tới giường, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường da thú mềm mai mà thì thào.

"Ta đặt ngươi xuống rồi đấy, giờ thích không?"

Nói xong đè Tạ Phi lên giường, cái đầu to bắt đầu gặm cắn tai hắn."

Sao không rả lời?"

"Ngươi buông ta ra trước đi...đừng...ư ""Thích thế sao lại muốn ta buông ra trái lòng à."

Miệng Trạch Lôi vừa nói tay liền sờ xuống bóp mông hắn một phát.

"Ngươi cái tên thú nhân này!"

Hắn trừng to mắt với người kia, nhưng mặt đã đỏ rần rần, mắt khi nãy bởi vì hôn lâu nên có chút nước đọng bên khóe mắt.

Trạch Lôi nhìn mà quyến rũ không thôi, chỉ muốn yêu thương hắn thật nhiều, rồi giấu hắn đi không cho ai biết, chỉ mình y thôi, ai cũng không được nhìn thấy dáng vẻ này của Tạ Phi, không y không chắc chắn mình sẽ không nhịn được giết chết tên đó.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 11 - Đồng ý


Tay Trạch Lôi hết bóp mông hắn, rồi trườn lên luồn vô khe áo mà khẽ vuốt eo nhỏ của Tạ Phi.

Tạ Phi bị tập kích bất ngờ, vùng da ở eo mẫn cảm vô cùng, bị bàn tay có hơi thô ráp của Trạch Lôi vuốt ve lên xuống mà rùng mình một cái."

Ưm...Trạch Lôi ngươi đừng vuốt nơi đó!"

"Thế ngươi nói nên sờ ở đâu?

Ở đây sao?"

Trạch Lôi vừa nói tay vừa di chuyển lên điểm đỏ trước ngực mà xoa nắn.

"Ngươi cũng đừng có sờ ở đó...ư...có chút đau."

Nói xong câu đó, mặt hắn đã muốn đỏ bừng mà quay sang chỗ khác.Trạch Lôi nhìn tai hắn đã đỏ như trái cà chua, mặt ngượng ngùng nhìn qua chỗ khác, biểu cảm này của Tạ Phi làm y chỉ muốn yêu thương hắn thật nhiều.

"Hôm qua ta có thấy ngươi có đỏ mặt như thế đâu?"

Tạ Phi bị nói trúng điểm ngượng, quay mặt qua nhìn thẳng Trạch Lôi mà nói to.

"Đó là hôm qua, rồi ai nói ta đỏ mặt, ngươi mới đỏ ấy!"

Nói xong còn trừng mắt lớn nhìn y.

Trạch Lôi nhìn đôi mắt có hơi ẩm ướt của hắn, bởi vì trừng lớn mà tổng thể khuôn mặt đáng yêu không thôi.

Y khẽ cười một cái vuốt ve mặt của Tạ Phi.

"Bầu bạn của ta đáng yêu thế này, vậy tối nay phải yêu thương thật nhiều rồi, đúng không nào?"

Câu cuối y nói mang theo vài phần mờ ám.Tạ Phi nghe y nói muốn "chơi " mình cả đêm, hắn không khỏi dâng lên sợ hãi trong lòng, không phải hôm qua mới phá thân xử nam sao, sao hôm nay lại tiếp tục, cái thân già này của hắn sao mà chịu nổi.

Thấy vẻ mặt Tạ Phi có phần trốn tránh, y nhất thiết dùng lời ngon ngọt dụ dỗ hắn vào bẫy.

"Ngươi không muốn thật sao?"

Hắn nhìn vẻ mặt Trạch Lôi lúc nói ra mấy câu này có phần tội nghiệp, cũng không nỡ từ chối, nhưng cũng đâu thể đồng ý."

Nhưng không phải hôm qua mới làm sao, hôm nay mà làm nữa có hoan ái quá mức không?"

"Không có đâu, thú nhân chúng ta đối với bầu bạn khi nào cũng nhiệt tình như lửa, nên chuyện này hết sức bình thường."

"Thật sao?"

Vẻ mặt Tạ Phi nửa tin nửa ngờ.

"Không lẽ ngươi không tin thú nhân của ngươi?"

"Sao lại thế được, ta khi nào chả tin ngươi."

Ta khinh, mẹ nó tin cái đếch, nhìn vẻ mặt này của Trạch Lôi, hận không thể bay vô "ăn" hắn liền, còn mấy lời dụ dỗ hắn tất nhiên là để hắn yên tâm rồi.

"Vậy ngươi đồng ý rồi đúng không?"

Miệng thì hỏi vậy, chứ tay lại cẩn thận cởi da thú trên người hắn ra, để lộ thân hình thon gầy quyết rũ của Tạ Phi, làn da trắng mịn mà mê người, trên ngực vẫn còn lưu lại một ít dấu vết mờ nhạt hôm qua.Hai tay Trạch Lôi chà xát lên hai điểm đỏ nhô lên trước ngực, cúi người xuống hôn lên đôi môi mọng nước mà bắt đầu gặm cắn, khoang miệng Tạ Phi như bị Trạch Lôi tàn sát mọi ngóc ngách, lưỡi Trạch Lôi quấn lấy lưỡi hắn không ngưng dây dưa, nước miếng không chịu không chế mà chảy xuống khóe miệng miệng hắn, Trạch Lôi cũng cúi đầu liếm hết vào.

Khi cả hai tách ra, đều thở gấp lấy lại hơi, hắn thầm nhủ tên thú nhân này hình như rất thích hôn, đặt biệt là hôn sâu.

Khi nào cũng thích đè hắn ra mà ngấu nghiến hôn, hắn thắc mắc có khi nào mình đứt hơi lìa cành vì bị tên này hôn quá nhiều không.

Khi ổn định lại thân thể, Tạ Phi thấy Trạch Lôi lui xuống tới chỗ mệnh căn của mình mà há miệng ngậm vào, hắn hoảng hốt không thôi.

"Đừng Trạch Lôi...ngươi...buông ra đi...bẩn!"

Nhưng Trạch Lôi giống như không nghe, vẫn tiếp tục dùng lưỡi mình không ngừng liếm mu*.

Tạ Phi nhận được khoái cảm vô hạn, 25 năm lần đầu được người ta khẩu giao, sướng đến tê người, ngón chân không chịu khống chế của chủ nhân mà co lại bám vào da thú, tay trái luồng vô tóc Trạch Lôi mà vuốt ve, có ý đẩy đầu y vào sâu hơn.Sau mấy phút giằng co, Tạ Phi như đến cực hạn, cả người muốn thăng hoa."

Ưm...Trạch Lôi... ngươi buông ra đi, ta.. chịu không nổi!"

Trạch Lôi biết người dưới thân gần phóng thích, trước khi rời đi còn hút mạnh một cái, Tạ Phi làm sao chịu nổi, Trạch Lôi vừa rời khỏi hắn liền phun trào ra ngoài, cảm giác thoải mái quá đi thôi.

Tuy Trạch Lôi đã né nhưng vẫn bị sượt qua mặt, dính một ít trên má.Tạ Phi hoàn hồn lại sau khi phóng thích thì nhìn thấy, cảm giác tội lội tự dưng dâng cao, muốn đưa cái thân này cho y làm gì thì làm.

Trạch Lôi nhìn thấy cũng chỉ cười cười, hỏi lại: "Sướng vậy sao?"

Bị hỏi như thế trả lời là ngu, cảm giác tội lỗi bay hết, chỉ còn oán trách tên này hỏi mấy câu vớ vẩn.

Trạch Lôi sớm đã pháo lên nòng, thấy hắn sướng xong rồi thì mình cũng khó nhịn.Lấy tinh hoa của Tạ Phi xuống dò đường, khi chạm vào nơi đó cả người Tạ Phi giật nãy một cái, tuy lần thứ hai rồi nhưng cảm giác vẫn rất lạ, hơi khó tiếp nhận dị vật.

Trạch Lôi cảm thấy nơi cửa động có chút mềm, hơi sưng do hôm qua mới làm, dò xét đi vào thấy dễ dàng hơn, không còn chật chội như hôm qua nữa, thế là bước nới lỏng rất nhanh đã xong.

Có chút khó chờ nổi, da thú của y nãy giờ đã như túp lều, không quan tâm gì nữa vứt váy da thú qua một bên, lấy mệnh căn đánh vào bờ mông căng mọng của Tạ Phi kêu cái "bốp".Tạ Phi thẹn quá hóa giận, chửi Trạch Lôi: "Mẹ nó vào thì vào đánh lên mông lão tử làm cái gì?"

"Sao ngươi lại chửi tục như thế, ta chỉ muốn thêm chút kích thích thôi!"

Nói xong lật người hắn lại, đối mặt với lưng Tạ Phi mà từ từ tiến vào, miệng vẫn mân mê liếm cắn lưng hắn, mệnh căn một đường thuật lợi vào hết, được vách tường nóng ấm bao lấy, thoải mái không thôi.

Tạ Phi cảm thấy có hơi trướng, không đau như lần trước nhưng cũng không thoải mái lắm, vì tư thế này nên mệnh căn sâu hơi lần trước, hắn như cảm thấy có thể đỉnh đến ruột mình.

Trạch Lôi được vách tường bao lại, sớm đã nhịn đủ, thấy đã vào hết thì bắt đầu phát động ma sát ra vào.

Từ biên độ nhỏ cho Tạ Phi thích ứng hoàn toàn, dưới thân mình run rẩy rên rỉ không thôi, nghe vào tai Trạch Lôi như thuốc thúc tình bắt đầu ra vào liên tục nhanh chóng.

Tạ Phi làm sao mà chịu nổi mức độ điên cuồng này của y, cả người đã sớm bủn rủn vô lực, chỉ biết nắm da thú dưới thân mà rên rỉ."

Ngươi...ư...

ưm...chậm một chút cho...ta!"

Nhưng Trạch Lôi vẫn như máy cày, tốc tộ không giảm mà còn tăng lên, thở mấy hơi thỏa mãn mà tiếp tục cày cấy, mặc kệ người dưới thân la hét hết nào cũng không buông.

Lúc Trạch Lôi đỉnh đến một điểm khiến Tạ Phi sướng điên người, biết đó là điểm sướng của mình, thầm mong tên này đỉnh vào đó tiếp đi.

Trạch Lôi như biết ý đồ của hắn, chọt khắp mọi nơi nhưng không đỉnh vào điểm đó làm hắn hơi khó chịu.

"Trạch Lôi...ngươi...tới phía trước...xíu...đi...ưm...ha...!"

"Cầu xin ta đi rồi ta làm."

"Ca.. cầu..xin thế nào?"

Bây giờ hắn chỉ muốn sướng thôi được không.

"Ngươi nói là..."

Trạch Lôi ám muội cúi xuống bên tai hắn mà nói.

Tuy biết mình nói ra sẽ rất ngượng ngùng, nhưng hắn chỉ muốn thỏa mãn một chút mà bán mất cái liêm sỉ.

"Trạch Lôi...ca...ca...huynh...hãy đỉnh vào.. a..

điểm đó...ư...hức...để ta sướng...đến điên người đi...ha..."

Ai đập đầu hắn một phát cho ngất đi, lời này hắn thế mà cũng nói ra được a, mai mốt phải đối mặt thế nào đây.

Trạch Lôi nghe được liền như giông mưa bão lũ, thúc điên cuồng vào điểm đó của hắn, hắn chỉ có thể ở dưới thân rên rỉ mà khóc, khó mà chịu nổi khoái cảm như đợt này đợt khác mà ập đến.Đêm tối trời lạnh hiu hiu, trăng sáng gió mát chiếu sáng khắp bộ lạc, không biết hay vô tình để quên một nhà gỗ bị bóng tối bao phủ, vang lên tiếng "bạch bạch" không ngừng, kèm tiếng rên rỉ ngọt lịm trào ra.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 12 - Thổ Lộ


Sáng hôm sau.

Mắt từ từ hé mở ra, đập vào là một lồng ngực rắn chắn, Tạ Phi không cần nghĩ cũng biết là ai, còn ai ngoài tên cầm thú hôm qua chơi hắn nữa a.

Thầm phỉ nhổ bản thân chỉ biết bán mình, suy nghĩ lại lúc đó có phải quyết định đúng đắn không, nhưng nhớ đến mấy con mãnh thú trong rừng thì ý nghĩ này liền vứt sau đầu, lúc đó mà không làm giờ chắc hắn đã hồn lìa khỏi xác.

Eo Tạ Phi có chút nặng, cúi xuống thì thấy cánh tay Trạch Lôi vác qua eo hắn, nơi phía dưới có vài phần ê ẩm.

Không ê ẩm mới lạ, chơi cả đêm còn gì, nhưng cũng may đã được tẩy rửa hoàn toàn, không chắc hắn còn oán hận hơn nữa a.

Nghĩ đến là sôi máu, vứt cánh tay đang ở eo hắn ra, cả người ngồi bật dậy.

Trạch Lôi thấy người trong lòng động đậy, chắc là tỉnh rồi, thế y cũng không ngủ nữa, mở mắt theo, đồng tử vàng mê mang, chưa thoát ra cảm giác buồn ngủ, cả khuôn mặt tỏa ra vẻ dụ hoặc làm Tạ Phi nhìn có chút ngây người.

Bàn tay kia chìa về xoa nhẹ eo hắn.

"Tỉnh rồi?

Hay ngủ chút nữa đi."

Cảm giác được mát xa có chút thoải mái, Tạ Phi chỉ ngồi hưởng thụ, không quan tâm gì hết."

Thôi, hôm nay không phải ngươi nói đi tìm đại vu để nói chuyện kết bầu bạn sao?"

Nghe hắn nói đến chuyện kết bầu bạn, mắt y sáng lên, trả lời lại: "Ta định mấy ngày nữa mới hỏi lại ngươi."

"Tại sao lại mấy ngày nữa?"

Tạ Phi thắc mắc hỏi.

Mặt y tủi thân nói: "Tạ sợ ngươi còn nghĩ nhiều, chưa tiếp nhận được!"

Tên này sao mà suy nghĩ vớ vẫn nhiều thế, hắn đã quyết định làm bầu bạn của y nên sẽ không thay đổi nữa.

"Trạch lôi, ngươi nghe rõ lời ta đây!"

Hắn nhắn mạnh nói.

Trạch Lôi nhìn thẳng vào mắt hắn đắm đuối, trong đó Tạ Phi có thể nhìn thấy tình yêu thuơng tràn đầy, như muốn dùng sức ép hắn vào bên đó, để cảm nhận tất cả mong muốn y giành tặng hắn.

"Ta nghe đây!"

"Ta Tạ Phi này cả đời chỉ yêu mình ngươi Trạch Lôi đời đời kiếp kiếp không bỏ."

Hắn nghiêm túc nói thật lòng, không như bản thân lúc đầu chỉ lợi dụng y, biết bản thân sẽ sống ở đây cả đời nên hắn sẽ không ngu đến mức phản bội con sư tử này đâu, sẽ cùng y trải qua hết đời, mãi không bỏ.

"Ta tin ngươi mà."

Nói rồi mỉm cười thật tươi, kéo hắn vào lòng mà ôm ấp, Tạ Phi cũng không phản khán, biết đây là thời gian tình cảm tốt đẹp, cần bồi dưỡng thêm nhiều, nên không vùng vẫy vô cớ, một hành động được xem là rất ngu người.

Nhưng thời gian mới trôi qua một chút, cảm xúc đang dâng trào, thì nghe thấy tiếng gõ ngoài cửa.

"A Tạ Phi, Trạch Lôi, các ngươi dậy chưa?"

Bị cắt cảm xúc giữa chừng, mặt Trạch Lôi có chút đen, Tạ Phi thì nhanh chóng bỏ y ra đứng dậy mặc lại áo quần, nếu để ý kĩ sẽ thấy hai tai hắn đang rất đỏ, rõ ràng là ngại ngùng, từng tuổi này rồi mà vẫn thế hắn đúng thật là.

"Ta dậy rồi, ra đây!"

Nói xong nhanh chân chạy ra ngoài bỏ lại y ngồi trên giường một mình.

Mặt Trạch Lôi bây giờ có thể so với đít nồi, đen cực, thầm oán hận tới khi nào không tới mà tới ngay lúc vợ chồng tình yêu đắm đuối phun trào.

Nhưng y cũng hết cách, chỉ biết ngồi dậy chỉnh lại áo quần, giận thì giận được ai, nên chỉ ngồi buồn bực một mình.Tạ Phi chạy ra mở cửa, thấy Tiêu Vũ đứng ngoài còn xách theo ít trái cây, cũng không khỏi ngượng ngùng."

Ngươi qua chơi là được rồi, xách theo trái cây làm gì?"

Nghe hắn nói Tiêu Vũ có chút đỏ mặt.

"Trái cây này không phải ta tự hái."

Mặt hắn nghi hoặc: "Thế ai?"

Tiêu Vũ ngượng ngùng trả lời: "Sáng nay Mộc Nhĩ đặc biệt hái qua đưa ta, nói giống cái đặc biệt thích ăn trái cây, nói xong liền đi ta chưa kịp cảm ơn, mà thấy có chút nhiều nghĩ ngươi chắc cũng chưa ăn nên mang qua."

"Phát tiển đến thế rồi, hôm qua ta còn thấy tránh mặt nhau mà."

Tiêu Vũ nhanh chóng phản bác: "Thì do tối hôm qua, Mộc Nhĩ có nhờ ta làm cho hắn cái vòng cổ để tặng A Mạc hắn""Zô thế không phải tốt à, cứ tiến bước thế này chắc chắn Mộc Nhĩ sẽ vào tay ngươi thôi!"

Giọng lưu manh hắn lại trỗi dậy.

"Ta cũng mong là thế!"

Nói xong cái vấn đề này, hắn mới để ý nãy giờ để con người ta ngoài cửa đúng là không đúng, chủ mà để khách ở ngoài là mất lịch sự, bây giờ Tạ Phi đã nhận định chủ ngôi nhà này là của mình rất tự nhiên tiếp nhận.

"Ngươi vào ngồi nào, đứng ở đây nói chuyện thì không hay!"

Tạ Phi cười cười nói.

"Ngươi nói cũng phải."

Hai người đi vô ngồi nhà chính thì Trạch Lôi đi ra.

"Ngươi hảo Trạch Lôi!"

Y gật đầu một cái xem như đáp lại, vẫn hơi để ý chuyện ban nãy, nhưng bớt đen lại rồi, hắn nhìn mà khó nói ra."

Trạch Lôi, hay ngươi đi săn trước đi, đợi buổi chiều đi cũng được!"

"Ta cũng có ý này!"

Tiêu Vũ mặt thắc mắc "Các ngươi đi đâu!"

Nói ra có hơi ngại ngùng a, nhưng Tạ Phi vẫn trả lời: "Chiều nay bọn ta đi tìm đại vu nói kết chuyện bầu bạn!"

"Cái gì, cái ngươi mới gặp nhau được mấy ngày, có nhanh quá không?"

Tiêu Vũ vẻ mặt hoảng hốt.

Mặt Trạch Lôi lại tự nhiên đen lại, không ai được phản đối chuyện hắn với Tạ Phi, nhưng theo lời Tiêu Vũ nói cũng đúng.

Nếu là y cũng thấy lạ, nhưng chuyện này y đã quyết, đây là niềm vui cả đời của y.Thế là lúc này ba người đã ngầm hiểu ý nhau, Tiêu Vũ thầm giơ ngón cái với Tạ Phi.

Đúng là trâu thật, cư nhiên trong mấy ngày mà đã câu mất hồn của Trạch Lôi, sau này cậu còn phải theo học hỏi nhiều.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 13 - Hai tên không biết yêu đương nói chuyện với nhau


"Vậy ta đi đây, ngươi ở nhà cẩn thận, ta không muốn sự việc hôm qua tái diễn, ta lo lắng lắm biết không."

Tạ Phi cười gượng: "Ta biết rồi, Tiêu Vũ cũng ở đây, nên người không cần lo cho ta đâu."

Trạch Lôi trước khi đi cũng không quên xoa đầu hắn, mới nỡ buông tay đi săn, Tiêu Vũ ở một bên như chiếc bóng đèn tỏa sáng nhất."

Ai Trạch Lôi, ngươi cứ đi đi, có ta ở đây rồi, các ngươi cứ làm như xa nhau lắm ý."

Tiêu Vũ khó nhịn được tụi này cứ tình tứ trước mặt cậu, phận chưa có người thương nên ghen tị chút được không.Ngó thấy Trạch Lôi đã sải cánh bay đi , Tiêu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đúng là lúc mới yêu nhau tình yêu thắm thiết, ta nhìn các ngươi chói mặt lắm biết không!"

Nghe Tiêu Vũ nói thế, mặt dày đến đâu cũng không khỏi đỏ mặt: "Đâu như ngươi nói đâu, bọn ta hết sức bình thường."

"Các ngươi không hề bình thường tí nào, chấp nhận sự thật đi, dối lòng không được đâu!"

"Biết rồi, biết rồi."

Thừa nhận thôi, có gì làm khó hắn đâu.

Nói chuyện nãy giờ bụng hắn đã kêu "rột rột " a có chút đói, Tạ Phi liền với tay lấy ít trái cây trong rỗ Tiêu Vũ mới mang qua, nhìn hình dạng hình như là trái táo, mà kích cỡ đúng là hơi to, Tạ Phi cũng không ngại cầm cạp luôn, ân mùi vị vẫn như thế.

"Mà này Tạ Phi?"

"Chuyện gì?"

Hắn ngó qua.

"Ngươi.. làm sao mà cua được Trạch Lôi nhanh như thế?"

"Muốn biết hả?"

Tiêu Vũ gật đầu lia lịa, Tạ Phi rất hưởng thụ cảm giác này.

"Cũng đơn giản lắm!"

"Đơn giản?"

"Tất nhiên là đơn giản rồi, ngày đó ta chỉ dùng cách này thôi, mà đã ăn được Trạch Lôi vào bụng."

Mặt hắn đắc ý nói.

Nghe Tạ Phi nói hết sức đơn giản, hai mắt Tiêu Vũ tỏa sáng, lộ vẻ sùng bái ra mặt.

"Ngươi chỉ ta được không?"

"Muốn dùng cách này để cua Mộc Nhĩ?"

"Đúng rồi, lần này ta quyết tâm phải theo đuổi Mộc Nhĩ cho bằng được, không thể rụt rè như trước nữa, nếu không để giống cái khác ngắm trúng Mộc Nhĩ thì chắc ta sẽ hối hận đến thối cả ruột!"

Tạ Phi có chút khinh bỉ hỏi "Ngươi có nói quá không đấy, Mộc Nhĩ nhìn như thế thì chắc chắn y cũng có giống cái theo đuổi, chỉ là ngươi không biết thôi!"

"Cái gì, có giống cái theo đuổi sao ta không biết!"

Vừa nghe hắn bảo Mộc Nhĩ cũng được nhiều người nhớ thương, Tiêu Vũ như lâm vào đại dịch, không bình thường được như trước nữa."

Ai ai, ngươi bình tĩnh xem nào!"

Thấy người trước mặt hoảng hốt, hắn lên tiếng trấn an.

"Ngươi là giống cái, không được vứt hết liêm sỉ đi như thế, nghe ta, phải làm một giống cái cao quý, khiến cho Mộc Nhĩ theo đuổi ngược lại ngươi, không được mất giá như thế, biết chưa, nhớ ngày đó ta..."

"Ngươi thế nào?"

"Ta..."

Hình như còn mất giá hơn ngươi thì phải...mà lời này hắn chắc chắn sẽ không nói ra, Tiêu Vũ mà nghe được chắc chắn sẽ cười vào mặt hắn, việc này không thể được.

"Nói đi ta nghe nào?"

Tiêu Vũ mất kiên nhẫn nói.

"Thôi không nói nữa!"

Hắn từ chối, không thể mất mặt trước bạn bè được.

Tiêu Vũ thấy hắn từ chối cũng không hỏi nhiều nữa, tâm tư bây giờ là quyết phải theo đuổi được Mộc Nhĩ, hơi đâu mà để ý chuyện của Tạ Phi.

"Vậy ngươi nói xem nên dùng cách kiểu gì?"

"Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!"

"Ta biết đúng người, ta mới hỏi, giờ nói nhanh lên nào, đừng chần chừ nữa!"

Tiêu Vũ gấp gáp hỏi ."

Ngươi cứ từ từ, cái này gấp là hỏng bét, phải dùng cái đầu để suy nghĩ mới ra biết không?"

Nói xong tự chỉ đầu mình .Mặt Tiêu Vũ ngơ ra: "Vậy cách ngươi nói đâu?"

"Ta đã bảo phải dùng thời gian để cái đầu nghĩ đã mà!"

Mặt Tiêu Vũ vẫn đăm chiêu suy nghĩ, đợi một lúc mới thấy cái gì sai sai, sau đó bật dậy hét lên.

"Vậy ngươi nói cách của ngươi là ngồi suy nghĩ đấy hả, vậy ta nghĩ ra cũng được, còn làm ra vẻ mờ ám khiến ta sùng bái lắm chứ!"

"Tất nhiên là suy nghĩ rồi, không ngươi nghĩ nó tự mọc từ đít ra à!"

"Ngươi không được nói bậy!"

Nói xong đập đầu hắn một cái.

Tạ Phi ăn đau ôm đầu nói: "Ngươi làm gì mà đánh đầu ta?"

"Giống cái không được nói bậy, đặc biệt là xinh đẹp như ngươi, nghe ra thấy không hợp biết không?"

Hắn cũng lười cãi lại: "Biết biết biết!"

Thấy Tạ Phi bắt đầu tiếp thu, Tiêu Vũ cũng yên tâm, giống cái nói tục nhiều rất là thô tục biết không, chửi người ta ghét còn miễn cưỡng, mà thường ngày toàn phun ra kiểu thế là không được, tuyệt đối không được, cậu chắc phải bót chết cái nôi tục từ trong trứng trước khi Tạ Phi nói nhiều hơn mới được.

Tạ Phi bị Tiêu Vũ nhìn chằm chằm không khỏi rùng mình một cái, cái vẻ mặt cậu ta cứ chuyển đổi nhiều sắc thái làm hắn càng kinh dị không thôi.

Muốn phá nát bầu không khí này, hắn cuối cùng mở miệng.

"Tiêu Vũ ta có cách này, người muốn nghe không?"

Nghe tới có cách, mắt Tiêu Vũ sáng lên, ghé tai lại nghe.

"Hả làm như thế được không?"

"Được ngươi cứ nghe ta, chắc chắn được!"

Vẻ mặt hắn bây giờ nhìn vô chỉ có tín nhiệm a.

"Vậy ta trông chờ vào ngươi đấy!"

Tin tưởng đồng đội chắc là...đúng đắn nhỉ, ừ chắc chắn đúng.

Biểu cảm Tạ Phi nói cho người ta biết rồi, vậy...cậu sẽ tin tưởng lần này.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 14 - Bóng đèn?


Lúc Trạch Lôi đi săn về, thì hắn và Tiêu Vũ đã bàn xong kế hoạch, cả hai ngồi trên ghế cười âm hiểm, mặt có thể gọi là láo lơ hết sức, như chuẩn bị đi làm chuyện gì trái lương tâm.

"Các ngươi có chuyện vui gì sao?"

Tạ Phi xua tay: "Không phải chuyện vui của ta mà là của Tiêu Vũ!"

"Tiêu Vũ có chuyện vui gì?"

Tạ Phi ra vẻ bí ẩn nói: "Chuyện trọng đại một đời người của Tiêu Vũ, chỉ có thể làm một lần là trúng, đúng không nào?"

Nói xong liếc nhìn qua, Tiêu Vũ cũng không thua kém vẻ mặt hùng hổ, tự tin lời hắn nói."

Đúng, lần này phải làm một lần là trúng!"

"Đấy mới là bạn ta."

Mặt hắn đắc ý nói.

Nghe hai người nói chuyện, Trạch Lôi cũng không hiểu gì hết, mà thôi kệ chuyện của giống cái thú nhân làm sao hiểu được a.

"Cũng trưa rồi, các ngươi đói chưa?"

Trạch Lôi lên tiếng hỏi.

Tạ Phi ôm cái bụng xẹp lép: "Cũng đói lâu rồi, Tiêu Vũ chắc cũng thế!"

Tiêu Vũ gật đầu xem như đồng ý.

Tay y xách con thú tai dài lên, đi vào phòng bếp: "Vậy các ngươi đợi tý, ta làm xong bưng lên!"

Tạ Phi cảm thán không thôi, có người vợ như này thật sướng, chuyện nấu ăn bếp núc được lo hết, không cần xử lý cái gì a.Hắn cảm thấy mình chỉ hết ăn lại nằm rồi chờ chết, cái này sướng thì sướng nhưng cũng không được, nếu như này mãi hắn sẽ thành ra cái gì nữa, không lẽ mai mốt thành con lợn thì trách ai.

Đợi Trạch Lôi làm xong bưng lên, bụng Tạ Phi và Tiêu Vũ đã sôi sùng sục, chỉ chờ chảy nước miếng xuống.

"Nhanh nhanh nào Trạch Lôi, ta đói muốn lòi cả ruột!"

Tiêu Vũ sốt ruột nói.

"Lên đây!"

Tạ Phi bên cạnh thấy hắn hối bầu bạn mình, có chút không vui bảo: "Ngươi không được sai bảo y như thế, chỉ có ta mới được."

Trong đầu cậu bây giờ chỉ có ăn, làm gì còn để ý mấy câu như này, trả lời cho có: "Rồi rồi, của ngươi hết không ai giành được chưa!"

"Thế mới đúng chứ."

Hắn thỏa mãn gật đầu.

Trạch Lôi ở dưới, nghe thấy hắn vì việc nhỏ mà bao biện mình, không khỏi vui mừng trong lòng, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn trước.

Đợi khi bưng hết lên hắn mới thấy kì "Ngươi lại nướng thịt à, hôm qua không phải nướng rồi à?"

"Ngày nào cũng phải nướng mà, không lấy gì ăn."

"Ngày...ngày nào cũng nướng?

Ngươi khi nào cũng ăn thế này!"

Thấy Trạch Lôi gật đầu, hắn không khỏi hoang mang, ăn một hai bữa còn ngon, ăn nhiều sẽ ngán đấy biết không, còn sinh ra chứng kén ăn nữa, một người hiện đại như hắn làm sao chịu nổi.

Vẻ mặt Tạ Phi biến hóa không ngừng, lúc xanh lại trắng, Tiêu Vũ nhìn mà không hiểu gì hết: "Tạ Phi ngươi làm sao thế?"

Nghe thấy tiếng Tiêu Vũ hỏi, Tạ Phi mới hoàn hồn, quay qua hỏi cậu như cầu cứu: "Tiêu Vũ, trong tộc ngươi khi nào cũng chỉ nướng thịt ăn thôi sao?"

Lòng Tạ Phi mang một hi vọng nhỏ là Tiêu Vũ sẽ lắc đầu, không hắn làm sao để sống ở nơi này nữa.Giống như thần linh thù hộ hắn, Tiêu Vũ lắc đầu thật: "Không phải, thú nhân sống một mình như Trạch Lôi trước kia không có giống cái bên cạnh chỉ biết nướng thịt, nhưng nhà ai có giống cái thì sẽ có mấy món phong phú hơn."

Thật là may, hắn âm thầm thở nhẹ nhõm, Trạch Lôi bên cạnh không biết vì sao mặt ỉu xìu: "Ngươi chê ta chỉ biết nướng thịt thôi sao?"

Tạ Phi sợ mình chỉ cần nói phải, Trạch Lôi có thể bận vẻ mặt đó cả năm, sao hắn có thể để y như vậy được.

"Không có đâu, ngươi nướng thịt ngon thế cơ mà."

Hắn chỉ biết nịnh hót được chưa.

Nghe vậy vẻ mặt Trạch Lôi mới dịu đi, gắp cho hắn mấy miếng thịt ngon: "Ngươi ăn nhiều vào, ốm quá ôm không sướng gì hết."

Đang nuốt miếng thịt xuống, nghe câu của y xém tí nữa là phun ra lại, trừng con sư tử bên cạnh, có người ở đây ngươi ý tứ chút đi, chờ lát nữa người ta cười vào mặt đấy.

Trạch Lôi như không hiểu ý hắn, tiếp tục gắp qua kèm theo lời dụ dỗ ăn nhiều vào.

Tiêu Vũ ngồi một bên ăn như tượng, nhìn hai người họ rồi nhìn mình, như hai thế giới khác biệt.

Người ta tình tứ mình ngồi xem, còn gì còn đau khổ hơn nữa a.Sợ từ đây không có ai bóng đền nào sáng bằng cậu nữa đâu, bây giờ chỉ mong hai tên kia ý tứ biết điều một chút, rằng người thứ ba đang ngồi ở đây.

Tự nhiên không câu nệ bóng đèn cũng thật là khó chấp nhận quá đi thôi.

Vì điều này trong lòng cậu quyết phải hoàn thành được ké hoạch, để thoát kiếp bóng đèn cho người ta.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 15 - Đồng đội ngu như heo


Đợi lúc ăn xong, Trạch Lôi đã nhịn không được muốn kéo hắn đi tìm đại vu, khó có thể che dấu sự hào hứng trong mắt y.

"Ngươi cứ bình tĩnh, sao gấp thế?"

Nghe Tạ Phi nói, Trạch Lôi có phần ngại ngùng: "Ta nghĩ muốn cho ngươi một danh phận càng sớm càng tốt, thế thì ngươi mới hạnh phúc."

Thì ra Trạch Lôi là muốn tốt cho hắn, hắn cũng biết mà, thú nhân này một lòng một dạ với mình.

Nhưng nghe câu tiếp theo của y hắn liền biết mình nghĩ quá nhiều."

Một phần nữa ta muốn làm thú nhân chính thức của người, để cho người của bộ lạc biết sẽ ghen tị ta thế nào.

Ai mà không ao ước có giống cái xinh đẹp bên cạnh đâu, còn như ngươi thì ta rất hãnh diện."

Có hắn tất nhiên là tốt, hãnh diện là điều phải có, sao có thể rụt rè không khoe ra được, cái tốt phải để mọi người biết.

Rằng Trạch Lôi cưới được hắn là phước ba đời, đương nhiên hắn cũng nghĩ như vậy, con sư tử này ở bộ lạc chắc chắn được yêu mến rất nhiều, giống cái nhớ thương y phải gọi là đâu đâu cũng có, mà hắn hốt được y là lời biết bao nhiêu, đời ai may mắn như hắn không a.

Thấy Tạ Phi đang suy nghĩ sâu xa xong ngồi cười một mình, phải gọi là nụ cười hết sức kinh dị, Tiêu Vũ ngồi bên không khỏi nghĩ lệch sang bên.

"Tạ phi, ngươi cười cái gì thế?"

"Haha...hả ngươi kêu cái gì cơ?"

Nghe Tiêu Vũ gọi Tạ Phi mới hoàn hồn.

Tiêu Vũ lập lại với giọng điệu trêu đùa: "Ngươi ngồi cười gì thế, nghĩ gì bậy bạ đúng không, hửm, có phải..."

Liếc qua nhìn Trạch Lôi rồi cười cười.

Trạch Lôi không hiểu sao mình bị nhìn, còn với ánh mắt: "Ta biết hết rồi, ta biết hết rồi."

Y hoàn toàn thắc mắc, sao giống cái giờ lại thích ngồi cười một mình, ánh mắt không bình thường tí nào, luôn luôn lóe lên nhiều âm mưu dâm tặc trong đó.

Trạch Lôi không biết mình có nhìn nhầm hay không, chứ giống cái nhà mình y cũng thấy thế, dụi mắt mấy lần, trong lòng thầm nhủ chắc nhìn nhầm thôi, giống cái luôn luôn đoan chính sẽ không làm ra chuyện đó đâu, đúng chắc chắn như thế.Nghe Tiêu Vũ nói hắn nghĩ bậy, không biết bản năng nào, tay hắn giơ lên đập đầu cậu ta nói: "Ngươi mới nghĩ bậy, cả nhà ngươi đều nghĩ bậy."

Cậu chỉ nói đùa chút thôi, thế mà Tạ Phi lại đánh cậu ,không khỏi ăn đau mà ôm đầu: "Ngươi chột dạ đúng không, không thì sao lại đánh ta?"

Tiêu Vũ càng nói, hắn càng cảm thấy mình chột dạ, nhưng nhớ lại mình có làm chuyện gì trái lương tâm đâu, mắc gì phải sợ, thế là ưỡn ngực cao giọng nói: "Ta đây khi nào cũng ngây thơ, trong sáng, chưa biết cái gì là đen tối, trong trắng thanh khiết thế này mà ngươi lại nói thế."

"Ọe.. ngươi ấy hả ta cười vào mặt!"

Tạ Phi nói những lời này như moi hết tất cả từ ngữ mình biết ra, vốn từ hắn ít, dùng được bao nhiêu thì dùng, nào biết tên này còn dám cười hắn, không khỏi nổi giận.

"Ngươi nói được như ta không mà cười, không biết ai kia còn nhờ ta tìm cách, giờ nghĩ xong rồi lại không nhớ ơn ta, lúc đó thì đừng trách."

Nghe Tạ Phi nói chuyện một đời người của mình, Tiêu Vũ không khỏi ngừng trêu hắn, đừng một phút vui mà ngu cả đời, cậu không muốn thế đâu nên ngôi dỗ ngọt hắn một chút."

Ta sai được chưa, ngươi là người trong sáng nhất nhất ta từng gặp, chưa có một ai có thể đen tối...à không ngây thơ như ngươi, chắc đến chuyện ấy cũng là Trạch Lôi dạy nhỉ, ngươi đến mọi việc đều không biết gì đúng không.

Ta biết mà anh em của ta làm gì biết mấy chuyện đấy, ngươi mãi mãi là thần tượng trong lòng ta, ta phải học hỏi ngươi nhiều để diệt trừ tất cả mọi thứ đen tối trong đầu ra, rồi một ngày sẽ được như ngươi."

Lúc đầu Tạ Phi tưởng Tiêu Vũ ngoan ngoãn nói điều nịnh hắn cho qua, nhưng hắn thật sự không ngờ Tiêu Vũ sẽ nói moi ra chuyện đấy, còn nói hết sức hùng hổ.

Trạch Lôi ngồi bên cạnh nghe mà khóe môi cứ giật giật liên tục, không biết trong đầu giờ nghĩ hắn thành cái gì rồi.

Còn hắn, mẹ nó nghe mà nhục nhã quá, mặt đỏ bừng ngồi ôm đầu, mong tên này nói nhanh để chấm dứt, biết thế không đe dọa cậu ta, người bị thiệt cuối cùng cũng là mình không phải sao, tưởng được lợi nhưng không ngờ mất cả vốn lẫn lãi, chắc chỉ có hắn mới bị thế.

"Ngươi nói xong chưa?"

Mặt Tạ Phi u ấm hỏi.

"Mặt ngươi làm sao thế, khi nãy còn vui mà!"

Sợ cậu ta lại nói thêm cái gì, hắn liền mở lời ngăn cản gấp: "Thôi, ta biết rồi, ngươi không cần nói nữa đâu, tất cả mọi thứ ngươi cứ cất trong lòng, ta hiểu hết tâm ý!"

"Thế ngươi nói ta nói ra làm gì, làm ta suy xét để tìm từ thích hợp để nói ra."

Lời thích hợp để nói ra, lần này đổi lại môi hắn giật giật, không biết đầu óc tên này chứa cái gì, sao lựa đâu không lựa lựa trúng mấy lời nhạy cảm, sợ tối về cúc hắn lại nát nữa a.

Trạch Lôi im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng vẻ mặt y nếu nhìn kỹ sẽ thấy mấy phần vặn vẹo trong đó.

"Các ngươi... lúc ở với nhau thường nói mấy thứ kiểu này?"

Tiêu Vũ lại không nghe hiểu mấy lời trong đó, nghĩ mấy cái kế hoạch Tạ Phi nói cho mình chắc cũng giống thế, nên mạnh dạn trả lời.

"Tạ Phi còn nói rất nhiều với ta, suy xét mọi thứ thứ rất chu toàn!"

Nói xong còn nhìn qua hắn với vẻ mặt tán thưởng.Tạ Phi lúc ấy chỉ muốn tìm cái quần để đội đầu, mẹ nó ngươi có biết ngươi đang đào hố chôn ta không, ngươi thì bình an nhưng Tạ Phi thì không nhé, ai biết tên này tối giở thói cầm thú gì.

Trạch Lôi gương mặt không thay đổi mấy chỉ "ồ" một cái: "Vậy các ngươi nói kế hoạch lúc nãy là chuyện đó, thế có thể nói cho ta biết không?"

"Cái này không thể nói, khi nãy nói với ngươi rồi đấy, Tạ Phi sẽ giữ bí mật cho ta!"

Nếu lúc nãy là không hứng thú chuyện giống cái, thì bây giờ Trạch Lôi lại tò mò hết sức chuyện bọn họ giữ bí mất là gì.Tạ Phi bị ánh mắt sâu thẳm của Trạch Lôi nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình một cái, thầm co rút hoa cúc lại, eo có chút nhũn ra không biết tại sao.

Trong đầu giờ oán hận tên này không thôi, bây giờ chỉ cầu xin cậu ta giữ mồm miệng một chút, không từ hôm nay Tiêu Vũ sẽ khó có thể nhìn thấy hắn nữa.

Không phải chuyện mất tích gì đâu, mà là chuyện hắn sẽ không xuống giường nổi nhờ phúc của ai kia.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 16 - Công khai chủ quyền


Oán hận thì oán hận, Tạ Phi cũng không làm được gì cậu ta, thế thì ghi sổ trước, đợi lần sau chơi cậu ta một vố cho hiểu cảm giác của hắn, đến lúc đó xem cúc ai nở hoa trước.

Nghĩ xong mọi việc, Tạ Phi cũng ném chuyện này ra sau đầu, chuyện chính bây giờ cần thực hiện nhiều lắm, hơi đâu mà nghĩ sâu xa, để về đêm rồi nghĩ lúc đó ý tưởng mới nhiều a.

"Mà này Tiêu Vũ, tí nữa ta với Trạch Lôi đi qua chỗ đại vu ngươi có muốn đi cùng không?"

"Tất nhiên là đi rồi, ta cũng chả có việc gì làm, cũng rất nhàm chán, không bằng đi cùng các ngươi mở mang tầm mắt, mai mốt còn đến lượt ta."

Nói đến đây, hai tai Tiêu Vũ đã đỏ rần lên, lời nói cũng chậm đi, tràn đầy sự mong chờ trong đó.

Tạ Phi biết ngay mà, cái tên này trong đầu chỉ nghĩ được những thứ đó, liêm sỉ ta bảo ngươi giữ đâu rồi, vứt hết rồi sao, chỉ biết bán mình thì mai sau sẽ làm được cái gì.

Hắn chỉ sợ mai mốt Tiêu Vũ cưới người ta về, vẫn tình yêu mù quáng, thú nhân bảo gì nghe đấy, dụ dỗ vài ba lời là dâng mình tới cửa, thật đúng là lo lắng cho tương lai của cậu.

Không, phải là tương lai của cúc hoa mới phải .Trạch Lôi không nói nhiều lời, chuẩn bị đóng cửa gỗ ba người xuất phát, nhưng điều kì lạ là Tạ Phi không đi, đứng nắm chặt tay y, Trạch Lôi nghi hoặc quay đầu qua.

"Ngươi làm sao thế?"

Mặt Tạ Phi bây giờ rất gấp, xém tí nữa là quên mất việc này, phải thị uy cho đám giống cái ngoài kia biết, rằng tình cảm của hắn và Trạch Lôi rất chi là bó chặt, không ai có thể xen vào được, nhất là tên Kha Minh kia, chắc chắn đang ở nhà tìm đủ mọi cách loại bỏ hắn chứ gì, dùng mông cũng có thể nghĩ.

Tiêu Vũ cũng không hiểu hắn bị sao: "Ngươi sao lại không đi, hối hận hả?"

Cái tên này, lại nói ra nhưng lời đả kích Trạch Lôi nữa, Trạch Lôi vừa nghe xong gương mặt cũng trầm xuống.

Nhìn là biết có chút không vui, nhưng rất nhanh y đã điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn hắn với đôi mắt toàn mong chờ trong đó.

Ai lại có thể chống cự với biểu cảm này của y chứ, với lại là do tụi này nghĩ nhiều, sao lại không tin tưởng hắn cơ chứ, đã bảo bao nhiêu lần là là nhất quyết khi nào cũng phải tin lời hắn là thật.

Tạ Phi khi nào đã nuốt lời chưa, vẻ mặt hắn mất niềm tin vậy sao, ờ thì...

Vẻ mặt có chút khó tin tưởng thật, với lại mới gặp nhau vài ngày nên chưa có cơ hộ lừa bịp, chắc là thế nhỉ.

"Các ngươi sao lại không tin tưởng ta chứ, ta đã bảo là phải cưới được ngươi, ngươi không cưới ta thì ta nhất quyết cũng phải mang ngươi về, thu lại ánh mắt đó đi!"

Trạch Lôi vui mừng mở nụ cười trả lời: "Ta biết ngay mà, ngươi sẽ không hối hận khi làm giống cái của ta đi!"

"Ta bảo bao nhiêu lần cũng thế, nên ngươi không cần lo ta hối hận đâu."

Vừa nói chân Tạ Phi nhún lên vòng tay qua cổ Trạch Lôi, cắn thật mạnh xuống để lại vết đỏ, cắn xong còn không quên liếm miệng vết thương, có chút sợ y đau.

Nhưng Tạ Phi đâu biết rằng da thú nhân rất dày, hắn cắn vào y chỉ thấy hơi ngứa, còn có cảm giác sung sướng.Trạch Lôi thấy hành động của Tạ Phi cũng không ngăn cảm, nghĩ là bồi dưỡng tìm cảm, cánh tay ôm chặt eo hắn sợ ngã xuống, miệng thì thào vô tai hắn: "Đói khát thế sao, hôm qua làm ngươi còn chưa đủ hả, vậy...Tối nay bồi ngươi tiếp nha!"...Không, không, không!

Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải có ý đó, chỉ muốn thị uy với giống cái ngoài kia rằng Trạch Lôi đã là người của hắn nên đừng mong mơ tưởng.

Chứ ngươi đừng nghĩ lệch qua bên, chơi ba đêm liền là hắn liệt giường luôn đó, eo giờ vẫn còn hơi đau.

Tạ Phi nhanh tay buông cổ y ra, Trạch Lôi cũng thả lỏng eo hắn, tuy có hơi tiếc nuối hơi ấm hồi nãy.

Hắn cười cười nhìn Trạch Lôi, mong y có thể loại bỏ cái suy nghĩ đấy, suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện đó là rất không tốt cho não chút nào, còn có xu hướng kéo người bên cạnh nghĩ chung, là hắn chứ ai.

"Ngươi không cần nghĩ nhiều đâu, ta chỉ là...ngứa răng tí thôi, muốn mài ý mà!"

Nghe câu trả lời của hắn, Trạch Lôi lại như mất mát điều gì đó.Nhìn biểu cảm này của y, Tạ Phi liền xát định hoàn toàn tên Trạch Lôi này là một thú nhân tinh tr*ùng thượng não, cần phải dạy dỗ nhiều thêm để loại bỏ dần đi những chất hại đến xương của hắn.

Tiêu Vũ đứng ở bên cạnh, lúc đầu chỉ câu đơn giản hỏi một câu, không hiểu chuyện gì, rồi tự dưng thấy hai người trước mặt ôm lấy nhau rồi cắn cắn mút mút.

Mặt cậu khỏi khỏi đỏ lên tía tái, thầm nói tụi này lại bỏ quên cậu nữa rồi, toàn ngược cẩu độc thân, không cho sống yên ổn phút dây nào.

Trong lòng quyết định sẽ không ăn cơm ở nhà các ngươi nữa, cơm còn chưa bỏ vô miệng thì đã hít mùi tình yêu của bọn họ mà no, cậu làm sao chịu nổi được, khóc thét trong lòng mà không ai hiểu.

"Mọi việc xong rồi, thì giờ đi thôi."

Tạ Phi nói xong thì quay mặt muốn đi trước, đơn giản là chột dạ trước khuôn mặt của Tiêu Vũ, đúng là cậu quên Tiêu Vũ ở bên cạnh thật, hành người ta cũng tội quá đi.

Trạch Lôi nhanh chân đi song song với hắn để chỉ đường.

Tiêu Vũ vẫn đứng ngẫn ngơ trước cửa nhà, đợi bình tĩnh lại thì thấy bọn họ đã đi xa, không khỏi nhanh chân chạy tới.

"Ê, các ngươi đợi ta với, sao đi trước mà không kêu ta vậy!"
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 17 - Chủ quyền trần trụi


Đợi đi trên đường, Tiêu Vũ oán hận Tạ Phi không thôi, sao lại bỏ lại cậu một mình ở đó chứ, đúng thật là không giữ chữ tín.

"Ta là thấy ngươi đứng ngẩn ngơ, mới đi trước thôi, biết chắc ngươi sẽ đi theo sau.

Đấy ngươi không thấy sao, đúng như dự đoán đúng không?"

Tiêu Vũ ngơ ngác gật đầu: "Hình như...cũng đúng thì phải."

"Tất nhiên rồi!" hắn cười hê hê vỗ vai Tiêu Vũ, tên này cũng quá dễ lừa rồi, đúng là ngây thơ.

Mọi việc rất chi là bình thường cho tới khi...Một giống cái từ xa chạy thật tươi đến, có ý định bổ nhào vào người Trạch Lôi, tầm mắt hắn lúc ấy như muốn co rút lại.Mẹ nó, ông đây còn ở đây, mi lại dám trắn trợn như thế, đúng là chán sống thiệt rồi.

May mà Trạch Lôi nhanh chí né được, gương mặt vẫn như thế, nhưng ai quan sát kĩ sẽ thấy trong lúc tránh né ánh mắt y có liếc về phía Tạ Phi, gương mặt có vài phần hoang mang.

Tiêu Vũ ở bên cạnh thầm cầu nguyện cho giống cái này, đừng bị sử thảm hại quá là được, để thú nhân khác còn có thể yêu thương.Mà giống cái đó hình như chưa phát hiện ra điều gì, gương mặt vẫn vui vẻ không vì động tác tránh né của y mà ngại ngùng.

"Trạch Lôi ngươi đang định đi đâu thế?"

Trạch Lôi mở miệng nói: "Ta chuẩn bị đến chỗ đại vu để xin chuyện kết bầu bạn với Tạ Phi."

Nói xong liếc qua nhìn Tạ Phi một cái.Tạ Phi hài lòng gật đầu, tay giơ lên nắm lấy tay Trạch Lôi, tình chàng ý thiếp nói lên chân tình: "Đúng vậy, ta và Trạch Lôi đã quyết định về bên nhau cả đời, yêu thương đối phương không bỏ!"

Rồi ta xem xem ngươi còn muốn Trạch Lôi của ta nữa không, nhờn à.

Giống cái kia như bị đã kích, gương mặt có xu hướng muốn khóc.

Tạ Phi nhìn mà cảm thán, ngươi là con trai thất tình làm gì phải khóc như vậy, hắn chỉ muốn nói chút cảnh cáo, ô...Ô ngươi đừng khóc mà hắn sợ nhìn thấy con trai khóc lắm.

Giống cái trước mặt, hai mắt đã đỏ ửng, chứa nước dưới đáy mắt, giờ mới để ý vết cắn ở cổ Trạch Lôi, lại càng hoang mang hơn, nhìn Trạch Lôi lại nhìn hắn không dứt, khó có thể chịu nổi cậu ta vừa khóc vừa chạy đi.

Ối sao ngươi lại khóc thương tâm như thế, có phải hắn đã làm chuyện gì ác độc lắm không ta, nghĩ lại có chút oán trách mình làm hơi quá.

Trạch Lôi nhìn gương mặt của Tạ Phi có chút không vui, liền nghĩ lại đến chuyện khi nãy, lên tiếng giải thích "Ta và giống cái kia không quen biết nhau lắm, khi nãy cũng không hiểu tại sao cậu ta lại muốn chạy tới ôm ta."

"Hả, ngươi nói chuyện đó lại làm gì?"

Hắn vừa mới đắm chìm trong tâm trạng tự trách, chắc bản thân làm hơi quá, nhưng hình như cũng do giống cái đó mềm yếu, đụng tí là khóc cũng không thể trách hắn hoàn toàn.

"Ta...tưởng ngươi giận."

Khi nãy Tạ Phi thấy khuôn mặt Trạch Lôi rất không vui khi có ngươi nhào vào lòng, hắn thấy Trạch Lôi né đi rồi cũng không nghĩ nhiều, thế mà tên thú nhân này lại sợ hắn giận, lo lắng hắn không vui.

Cũng để ý tâm trạng Tạ Phi phết đấy, người mình chọn đúng chuẩn, tự hào tự hào nào.

"Ta không có giận chút chuyện ấy, chỉ lo cho giống cái ấy có thương tâm quá đi không!"

"Ngươi không cần lo đâu, giống cái trong tộc rất được nhiều người theo đuổi nên chuyện này sẽ quên sớm thôi, với lại ta với cậu ta không có bất kì quan hệ gì!"

Tạ Phi gật đầu xem như đã biết.

Còn Tiêu Vũ ở bên cạnh, giơ ngón cái lên tuyên dương hắn, trắng trợn thể hiện tình cảm quá, đúng là lần đầu cậu thấy.

Mộc Nhĩ không biết từ đâu bay đến, lại liền vỗ vai Trạch Lôi, gương mặt có vài phần hâm hộ: "Ngươi ấy, chuẩn bị kết bầu bạn với Tạ Phi sao, cũng nhanh thật đấy."

Tạ Phi thắc mắc: "Sao ngươi biết nhanh vậy!"

"Sao ta lại không biết biết, chuyện này giờ tất cả thú nhân đều biết "Tạ Phi thật sự hoảng hốt rồi, hắn mới quyết định với Trạch Lôi khi sáng mà, về còn chưa thấy Trạch Lôi nói công khai với mọi người mà, sao bọn họ biết hay vậy.

Tiêu Vũ thì không như hắn, bình tĩnh thúc dục: "Ngươi nói nhanh đi, đừng làm ra vẻ thần bí."

"Ai ngươi sao cứ gấp như thế, là chuyện của Nĩnh An."

"Hắn thì sao?"

"Nĩnh An khi nãy ôm mặt khóc chạy về nhà, mắt sưng đỏ tấy, đúng lúc đó bọn ta đi ngang qua thấy, bọn họ như lửa giận lên đầu hỏi cặn kẽ ai là người làm Nĩnh An bảo bối trong lòng họ khóc.

Cậu ta mới bảo đau lòng chuyện ngươi định kết bầu bạn với Tạ Phi.

Bọn họ cầu mà không không, mất đi một đối thủ cạnh tranh ai nào buồn, thế là bọn họ ở lại an ủi giọng cái, chỉ còn ta đi tìm người thôi, mà người có cảm thấy quyết định này sớ..."

Tầm mắt Mộc Nhĩ dừng ở bên vết cắn ngay cổ của Trạch Lôi, lời đang nói không phát ra tiếng, chỉ há mồm mặt ngơ ngắc, tay chỉ vào y.

"Các..

Các ngươi táo bạo thế hỏi sao cậu ta không khóc, trước khi kết bầu bạn mà để làm trước chuyện đấy, còn để lại dấu vết rõ rệt đúng thật là không có gì có thể trắng trợn hơn!"

Tạ Phi không ngại hắn nói: "Ta đây là công khai chủ quyền, Trạch Lôi không được giống cái nào nhăm nhe nữa!"

Trong mắt Mộc Nhĩ chỉ còn là sự sùng bái với Tạ Phi, chơi đến thế này, mặt có khi còn dày hơn da thú nhân nữa a.

Đó là tất nhiên, bảo vệ tình yêu của mình, mặt dày tí thì có sao đâu.

Mộc Nhĩ đang tán thưởng Tạ Phi rất nhiều, thì chợt như nhớ đến điều gì đó, cơ mặt co rút lại lần nữa: "Hình như khi sáng, ta đâu thấy vết này trên cổ ngươi, giờ lại có không lẽ...

Các ngươi buổi trưa lại giải quyết chút nổi buồn nhớ nhau."

Tạ Phi âm thầm đỡ trán, tên này với Tiêu Vũ không khác gì nhau, đều có thể ngây ngơ nói ra những điều gây hiểu lầm a.

Trạch Lôi chỉ cười mỉm đứng bên, như không muốn giải thích sự việc nào đó, Tạ Phi nhìn cũng bó tay, thôi để y vui vẻ một tí.

Hai người kia không giải thích, Mộc Nhĩ nghĩ là đoán đúng rồi lại chuẩn bị mở lời, thì bị Tiêu Vũ kéo tai dựt lại "Ngươi đấy, chỉ biết nghĩ mấy việc lung tung, đầu óc toàn chứa thứ gì đâu, không trong sáng được à?"

"Aaaa đau ngươi bỏ tay ra!"

"Ta không bỏ đấy!"

"Đau..

Aaaa..

Trạch Lôi cứu ta!"

Tạ Phi và Trạch Lôi chỉ đứng cười xem, nào có ý giúp.

Nhưng các thú nhân giống cái đi ngang qua, không hiểu sao lại nhìn về phía này đỏ mặt mặt, vài giống cái còn dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, Tạ Phi vẫn chưa hiểu chuyện gì cho đến khi.

"Ai đúng là thú nhân trẻ tuổi, táo bạo như vậy, khi trẻ ta còn không được như y, đúng thật là hâm mộ quá đi thôi "Giống cái bên cạnh thấy vậy cũng nói: "Ông đấy hâm mộ gì mấy cái này, người ta này là công khai cho mọi người biết, rằng họ đã làm chuyện đó với nhau đúng không nào!"

Nói xong còn cười cười."

Ai chắc vậy đi!"

Giờ hắn đã biết tại sao rồi aaa, muốn đội quần quá đi thôi, biết thế không làm rồi.
 
[Đam Mỹ] Xuyên Qua Thế Giới Thú Nhân Làm Sao Sống Đây
Chương 18 - Nhà Đại Vu


Tại nhà Đại Vu.Đại Vu mở miệng nói: "Ngươi thật sự muốn cùng hắn trở thành bầu bạn, không hối hận chứ?"

Ánh mắt kiên định của Trạch Lôi như nói lên tất cả: "Ta đã quyết định rồi, sẽ không hối hận!"

Trạch Lôi nắm tay Tạ Phi như thể hiện quyết tâm."

Còn ngươi?"

Đại Vu nhìn qua hắn.

"Ta cũng sẽ không hối hận!"

Vẻ mặt Đại Vu hiện lên sự tán thưởng nói: "Rất tốt, lâu rồi tộc chúng ta không có mấy người muốn kết bầu bạn với nhau, lần này ngươi muốn lấy hắn làm giống cái của mình, có thể xem việc này như khai xuân cho tộc chúng ta."

Khai xuân sao, vậy lần này chắc chắn nghi thức không hề nhỏ, theo như hắn biết rằng Trạch Lôi được xem như một trong những dũng sĩ mạnh mẽ ở bộ lạc, nên y cũng có những đặc quyền riêng có lợi cho mình.

Ví dụ như lần này, coi như thông báo cho mọi người biết Trạch Lôi sẽ lấy giống cái rồi sinh ra đời kế tiếp dũng mãnh như y, không thua kém gì cha của nó, mang lại cho tộc một dũng sĩ nữa.Nhưng Tạ Phi cũng biết mình là xuyên cả thân xác tới đây, không phải linh hồn, nên hắn cũng nhận ra là mình không thể mang thai được.

Nếu mà Trạch Lôi biết, cũng không biết có đau buồn không nữa, Tạ Phi cũng đâu muốn thế đâu, chỉ cần nghĩ đến là hắn đã một bụng sầu tư rồi a.Tiêu Vũ ngưỡng mộ nhìn y: "Ai Trạch Lôi, ngươi sao may mắn vậy chứ, lễ khai xuân mà tổ chức một lần với nghi thức kết bầu bạn của người thì to lớn cỡ nào, ngày đó còn có nhiều người của tộc khác đến, rầm rộ cực kỳ, đúng thật là chuyện tốt đều ập trên đầu ngươi, cả giống cái đi săn ngươi cũng nhặt được.

Ta cũng muốn như ngươi nữa."

Nói đến đây giọng Tiêu Vũ nhỏ dần đi, thầm liếc qua Mộc Nhĩ ở bên cạnh, nhưng Mộc Nhĩ giống như không hiểu vẫn đứng cười cười với Đại Vu.

Mặt Tiêu Vũ tự nhiên đen lại, tên thú nhân ngu ngốc này, một chút cũng không hiểu tâm ý cậu, trong lòng cậu nảy lửa một ngày nào đó sẽ mang tên này về nhà, dậy dỗ một trận cho tử tế.

Mộc Nhĩ đơn thuần thật sự, chỉ theo bản năng mà làm, không biết rằng mai sau hắn sẽ có một giống cái ngồi trên đầu mình mà cưỡi.

Còn về việc Trạch Lôi đi săn nhặt được giống cái về nhà, giống cái đó nguyện ý lấy Trạch Lôi làm bầu bạn, đã lan truyền khắp nơi trong bộ lạc.

Nói y được thần thú phù hộ, ban phước mới được như vậy.

Coi như trả ơn cho những gì Trạch Lôi cống hiến cho bộ lạc thời gian qua.

Tạ Phi cũng hiểu ý Tiêu Vũ, tên này trong đầu làm gì cũng phải có Mộc Nhĩ, không phải đang khen ngợi Trạch Lôi được nhiều sự may mắn à, sao lại một tí mà đã liếc mắt qua thú nhân kia rồi, đúng là liêm sỉ rớt đầy đất mà còn muốn vứt tiếp.

"Ngươi đấy, không cần ngưỡng mộ làm gì, cũng sẽ đến lượt ngươi nhanh thôi."

Tạ Phi bí hiểm nói.

Ngu đến mấy cũng hiểu ý, Tiêu Vũ là dạng ngu còn rèn được: "Ta hiểu ,hiểu mà!"

Trạch Lôi nhìn mà chỉ biết đỡ trán, lại nữa rồi ngày nào cũng mờ ám thế này, không lẽ giống cái nói chuyện với nhau thường không muốn để thú nhân biết sao.

Những lời kiểu này Trạch Lôi thấy nhiều cũng quen, nhưng Mộc Nhĩ và Đại Vu thì không, mặt toàn dấu chấm hỏi to đùng, không khác gì Trạch Lôi lúc trước.

Mà chuyện của giống cái, thú nhân cũng không nên hỏi nhiều, việc không hiểu thì bỏ qua, cũng chả phải cái gì quan trọng lắm.

"Vậy Trạch Lôi với Tạ Phi này, nửa tháng nữa các ngươi sẽ diễn ra nghi thức, cũng là ngày khai xuân của bộ lạc chúng ta.

Rất nhiều tộc khác cũng tới chung vui, nên ta mong các ngươi ngày đó không gặp trục trặc gì.

Tiết chế cái gì thì nên tiết chế, sa dọa quá nhiều cũng không được đâu, không thì thể diện của bộ tộc coi như vứt."

Đại Vu nói câu đầu là thật, nhưng câu sau lại mang ý trêu đùa.

Lại nữa rồi, sao người ở đây toàn nghĩ chuyện bậy bạ không vậy, trong sáng lên được không, tiết chế cái gì mà tiết chế, hắn mới không thèm ý.

Tên kia quá liều thì hắn cũng cấm dục y thôi, sợ đến ngày đó Trạch Lôi sẽ ăn chay dài dài.

"Mọi sự nhờ vả Đại Vu, bọn ta cũng nên đi rồi, không phiền ngươi nữa."

Trạch Lôi thấy mọi việc đã giải quyết xong, ở nhà người ta mãi cũng không được, liền kéo theo đám ngươi kia chuẩn bị rời đi.

"Ta cũng phải đến chỗ tộc trưởng mà bàn, chuyện của các ngươi một mình ta giải quyết cũng không xong, còn giống cái Kha Minh kia nữa!"

Nói đến đây, Đại Vu dừng lại xoa trán, toàn nổi lo lắng trên mặt.

Tạ Phi nghe đến đây, không khỏi nhớ đến tên muốn cướp Trạch Lôi của mình, thấy việc này đã ước định xong, sao Đại Vu lại không yên tâm thế này: "Kha Minh thì liên quan gì đến chuyện này?"

"Ngươi cũng biết Kha Minh là con của tộc trưởng, đồng thời thích Trạch Lôi đúng không?"

"Điều này ta biết."

Hắn gật đầu nói.

Trạch Lôi đứng bên mặt có vẻ không được vui, nhíu lông mày lại thật sau, khó có thể biết y đang nghĩ gì.

"Kha Minh ấy, không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ngươi đừng nghĩ mọi việc đã được quyết định thì cậu ta không thể làm được gì.

Ta chỉ sợ ngày đó Kha Minh không chịu ở yên, sẽ bay ra phá rối hết mọi chuyện."

Phá rối sao, con mẹ nó ngày quan trọng của lão tử mà cũng muốn phá, tên này không biết còn có thể làm ra chuyện gì kinh thiên động địa hơn nữa.

Tiêu Vũ cảm thấy chuyện này cũng không ổn, Kha Minh nói dễ không dễ nói khó cũng không khó, tuy ngày thường có thể đè đầu cậu ta mấy lần, nhưng đó chỉ là chuyện vặt vãnh.

Mà khi cậu ta điên lên thì...ôi cậu không muốn nghĩ tới khả năng đó đâu.

"Tộc trưởng không quản sao!"

Lần này mở miệng là Mộc Nhĩ im lặng nãy giờ.

"Tộc trưởng thương yêu cậu ta còn không hết, lấy đâu ra mà quản."

"Nhưng chuyện này liên quan đến mặt mũi của bộ tộc ta mà, với lại tộc trưởng tuy thương yêu Kha Minh hết mực, nhưng cũng không phải dạng không biết nặng nhẹ."

Đại Vu gật đồng coi như đúng: "Đúng thật tộc trưởng cũng biết đúng sai, nhưng mà là Kha Minh dùng lời ngon ngọt lừa người thì sao."

Cái này hắn càng không hiểu, phá thì phá chứ cần lý do gì mà lừa, mấy người này nói thì nói đi, còn úp úp mở mở.

Làm như hắn siêu anh hùng biết được đấy.

"Các ngươi nói một thể luôn đi, khó hiểu quá!"

"Kha Minh đấy, một là ngày đó phá đám các ngươi, hai là trước khi ngày đó diễn ra sẽ gài bẫy ngươi nhiều việc để nghi lễ không diễn ra được."

"Thế còn cái lời các ngươi nói cậu ta dụ dỗ gì cha mình?"

Lần này nói là Tiêu Vũ, vẻ mặt rất là hiểu biết: "Tất nhiên là cha cậu ta nhiều nhân lực, mượn có mấy người thì có sao, tộc trưởng chắc chỉ nghĩ cho con trai mượn chơi không nghĩ nhiều, mà Kha Minh dùng làm gì thì chắc mỗi cậu ta hiểu!"

Mặt Tạ Phi có chút hiểu ra: " Sao chúng ta không nói với tộc trưởng, với lại ngày đó cậu ta phá rối không sợ mất mặt à!"

"Thế ta mới nói chúng ta nói rồi, tộc trưởng vẫn có thể bị cậu ta lừa, người việc gì cũng sáng suốt chỉ có điều yêu thương con trai quá mức, sinh ra bị che mắt."

Trạch Lôi đồng thời cũng mở miệng: "Ngày đó Kha Minh không cần động thủ, chỉ cần dụ dỗ ngày thú nhân giống cái là được."

Kết bầu bạn thôi mà, có cần nhiều drama vậy không."

Chỉ vì.....

Kha Minh thích Trạch Lôi thôi sao?"

Tiêu Vũ giải thích nãy giờ có chút khô họng, làm chút nước trà trên bàn Đại Vu mà nói tiếp: "Kha Minh thích Trạch Lôi theo kiểu mù quáng, cậu ta có thể làm bất cứ việc gì, chỉ cần Trạch Lôi có thể để ý đến mình.

Người trong tộc cũng cảm thán không thôi, chơi toàn thủ đoạn như cậu ta là điều chúng ta lần đầu thấy!"

Uống thêm hớp nữa, nhìn hắn mà tặc lưỡi nói: "Mà ngươi lại cướp được Trạch Lôi khỏi Kha Minh, ái chà chà ngày sau sợ là khó mà yên ổn!"

Trạch Lôi không chấp nhận được, ai tổn thương giống cái của mình, nhất là tên giống cái luôn chiếm tiện nghi y kia, ai đụng vào Tạ Phi, Trạch Lôi y đều sẽ không tha thứ.

"Ta sẽ không để ai đụng tới Tạ Phi, một người cũng không."
 
Back
Top Bottom