Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
157536623-256-k375739.jpg

[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Tác giả: hoayeusandem
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên Gốc: Bao Tử Nhà Ai.

Tác giả:U Hoàng Tử Lam
Edit: tÁo

Thể loại:Đam Mỹ, Sủng, 1x1, Sinh tử văn, Hiện đại, Hào môn thế gia,HE.

Trạng thái:Full
Chính văn 112 chương (5 phiên ngoại)
Giới thiệu nhân vật:
Cp chính: Tư Không Viêm Nghiêu x Ô Thuần Nhã (ôn nhu trung khuyển thê nô trá hình băng sơn lãnh khốc công x ôn nhuận hiền lành kiêm tạc mao ngạo kiều thụ)
Cp phụ: Tư Không Dực Dương x Mạc Tuấn Nghị
Giới thiệu:
Tiểu Bánh Bao hai tuổi đang xem TV, đúng lúc quảng cáo liên quan đến phụ sản được chiếu, Bánh Bao tò mò nhi nha nhi nô chỉ vào bà bầu rồi hỏi phụ thân đang làm đồ ăn cho bé, "Phụ thân ơi, Bánh Bao có phải cũng từ trong cái bụng to thiệt là to đi ra không ạ?"

"Ừ, Bánh Bao cũng là từ trong bụng to đi ra" Phụ thân vừa đánh trứng vừa trả lời cho bé.

Lại xem xem một lúc, Bánh Bao tiếp tục hỏi, "Thế lúc Bánh Bao ra phụ thân có đau không?"

Phụ thân bé vừa chậm rãi thêm sữa vào trứng vừa trả lời, "Đau chứ, sao lại không đau được!"

Bánh Bao quyệt miệng, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, phụ thân bé đem sữa trứng bỏ vào nồi hấp, xoay người vào phòng khách, đã thấy Tiểu Bánh Bao trề cái môi bé xíu, đôi mắt to đẫm nước, "Sao lại khóc rồi?"

Bánh Bao nhào vào lòng phụ thân, nãi thanh nãi khí (non nớt) nói, "Phụ thân bị đau có phải sẽ không thương Bánh Bao nữa đúng không?"

"..."

Phụ thân Bánh Bao hắc tuyến.

Đứa nhỏ không hay ho nhà nào đây!

KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER DƯỚI MỌI HÌNH THỨC.
🚫 BÁNH BAO NHỎ KHÔNG PHẢI NGƯỜI BÌNH THƯỜNG CHO NÊN KHÔNG CẦN LẤN CẤN VẤN ĐỀ IQ CỦA BÉ.
🌑 BÁNH BAO LÀ MỘT NỬA TRỌNG SINH CỦA CỤ Tags: dammyhiendaisung​
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 1: NHÀ CÓ BÁNH BAO


Ô Thuần Nhã vào năm tốt nghiệp trung học sau khi say rượu loạn X, thành ra là cái người bị áp.

Cậu vừa tỉnh ngủ xong ngoại trừ chi phiếu mười vạn nguyên đặt trên tủ đầu giường còn lại cái gì đều không có.

Ngay cả cái tên đầu sỏ có hình dáng thế nào cũng chả có tí ấn tượng, chỉ biết là tính tình không tốt động tác không ôn nhu, hoàn toàn là một tên bạo lực!

Chỉ biết chọc a chọc a chọc a chọc!

Lật qua lật lại chọc cậu!

Là một SSS cấp đại biến (thái)!

Tiếp đó, Ô Thuần Nhã xui xẻo vào một đêm khuya nào đó mười tháng sau trong căn phòng đi thuê 15 thước vuông của mình, một mình sinh hạ một bé trai trắng trắng tròn tròn nặng gần 4kg.

À, cậu là đặt đứa nhỏ lên cân điện tử cân thử, đặt tên là Ô Trạch Vũ.

Cuộc sống sinh viên của những người khác đều là thảnh thơi hưởng thụ, còn cậu lại phải vừa làm babavừa làm mẹ, đã thế còn phải đề phòng Bánh Bao nhà mình thông đồng người ngoài đến làm hại baba của bé là cậu đây !

Vào lúc Ô Trạch Vũ tám tháng thì đã có thể nói được những từ gồm ba chữ, một tuổi hai tháng thì nói chuyện lưu loát.

Hai tuổi đã có thể tự mình kéo baba đi mua sắm, sau đó chỉ vào nhân viên phục vụ quầy thu ngân gọi tiểu mĩ nhân.

Lúc ba tuổi thì đột nhiên lương tâm trỗi dậy, cảm thấy baba nhà mình vừa phải đến trường vừa kiếm tiền nuôi con rất không dễ dàng, cho nên…

Lên mạng giúp ba bé tìm bạn trăm năm!

Yêu cầu!

Có tiền, có dung mạo, tính tình tốt, ôn nhu, biết thương yêu người khác, gia cảnh tổ tiên trong sạch, bản thân là một người lương thiện, cộng thêm phải yêu thích trẻ con!

Phù hợp sao?

Tìm đến bé báo danh nha !

Nhưng trước tiên nộp phí báo danh một vạn đồng cái đã!

Kết quả thiếu chút nữa đã đẩy baba của bé vào hố lửa rồi…

Bé nâng lên cập móng vuốt đầy thịt để lao nước mắt, khóc đến mức kinh thiên động địa, đáng tiếc, sét đánh sấm nổ mà trời lại không mưa!

Baba à!

Con trai sẽ nghĩ biện pháp giúp baba lên đời a~!

Đừng nóng vội!

Nhất định phải cố lên!

╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭╮(╯▽╰)╭

Ô Thuần Nhã nhìn Bánh Bao ba tuổi nhỏ nhỏ mềm mềm đang ngồi trước máy tính, một đôi móng thịt điên cuồng phí sức gõ lạch cạch trên bàn phím, hỏi, “Bánh Bao, con đang đánh đàn à?”

Ô Trạch Vũ nghiêng cái đầutrón vo một góc 35° nhìn baba bé người đang nở nụ cười ôn nhuận, vẻ mặt hết chi là nhu thuận.

“Baba, người ta đang luyện ngón tay nha” Nếu xem nhẹ trang web đang mở có bốn chữ vừa to vừa chói – Topic TÌM BẠN TRĂM NĂM!

Có thể ba bé còn tin tưởng lời bé nói.

Ô Thuần Nhã cùng Ô Trạch Vũ mặt đối mặt.

Bộ dáng tươi cười không đổi, khí thế không đổi, nhưng mà, Ô Trạch Vũ lại muốn khóc.

Tiêu rồi tiêu rồi, bé đã lỡ mồm nói gì làm baba nổi giận ư?

Baba cười đến mê người như vậy, nhưng e cái mông đáng yêu này của bé sắp khó bảo toàn rồi!

Đôi mắt to như bồ đào ngập nước quay tròn loạn chuyển, Ô tiểu Bánh Bao chu mỏ xoay thắt lưng, đem cái dáng người cao thấp ngang nhau quay thành chữ S.

Vươn tay đỡ để miễn cho Bánh Bao đau thắt lưng, một câu nói của Ô Thuần Nhã đã áp đảo Bánh Bao.

Nắm lấy gương mặt mềm mười phần đều là thịt của Bánh Bao, thanh âm như ánh nắng mùa đông làm người khoan khoái, nhưng Ô Trạch Vũ giờ phút này chỉ hận tại sao bé lại thông minh như thế!

Nếu bé có thể ngốc nghếch một chút,liền sẽ không lí giải được ý tứ trong lời của ba mình rồi!

Baba bé nói: “Tương lai trong một tháng, con là muốn làm Bánh Bao thịt?

Hay là muốn làm Bánh Bao chay?”

Sấm chớp lập lòe, đánh vào Ô Tiểu Bánh Bao từ trong ra ngoài đều cháy rụi.

Ba ngón tay nhỏ nhắn đầy thịt dựng thẳng lên trời, cực kì đứng đắn nghiêm túc nói, “Con xin thề!

Từ nay về sau con sẽ không dám nữa!”

Bé không muốn làm Bánh Bao thịt!

Càng không muốn làm Bánh Bao chay!

Bé phải làm một Bánh Bao đầy đủ dinh dưởng vừa có thịt vừa có rau a~!
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 2: BÁNH BAO TẬP ĐI


Bánh Bao được một tuổi lẻ hai tháng thì bé bắt đầu tập đi, hai cái chân nhỏ trắng nõn như ngó sen run rẩy đứng lên, cánh tay bé bé núc ních dùng sức cầm lấy bàn tay to hơi lành lạnh của baba bé.“Bước một bước được một quả táo tàu ngâm rượu, bước hai bước được một quả mơ, bước ba bước được một quả đào, bước bốn bước được một quả khế, thuận thuận lợi lợi tự mình đi không ngã, được một quả dưa hấu” Cũng không quản Bánh Bao nhà mình có hiểu hay không, Ô Thuần Nhã không ngừng mở miệng nhắc nhở.Bánh Bao trừng đôi mắt to sống chết nhìn môi baba bé mở ra khép lại, bĩu môi, móng thịt buông tay baba bé ra, nãi thanh nãi khí lầm bầm, “Muốn hôn hôn, hôn hôn”Ô Thuần Nhã vui vẻ, chụp lấy gương mặt mềm mại của Bánh Bao thưởng cho một nụ hôn vang dội, “Chụt!” (╯3╰)!Bánh Bao không hài lòng xoắn xoắn tay, đầu ngón tay ngắn ngủn chuẩn xác chỉ lên môi, “ Hôn ở đây cơ”Khóe miệng tươi cười của Ô Thuần Nhã bị xóa sạch, sau đó dưới ánh mắt mong đợi cùng dò xét của Bánh Bao, hung hăng đoạt đi nụ hôn đầu tiên của con mình!Bánh Bao hài lòng, buông tay baba nhà mình ra,sau đó đi một vòng, bộ dáng rừ đầu tới cuối đều vững vàng ổn định.Bé đắc ý, ba bé thì đen mặt.Cái này là học từ ai đây!

Cư nhiên mới chỉ hơn một tuổi có tí xíu thôi đã biết tính toán thiệt hơn rồi!

Một cái Bánh Bao mới mọc được sáu cái răng đã biết giấu tâm tư!

Đây rốt cuộc là con của ai a!

Đứa nhỏ nầy khẳng định không phải con tui đâu!

Cũng quá không thiện lương đi! (Nòi từ bố nó chứ ai!)Tiểu ánh mắt không nhìn đến biểu tình ai oán xoắn xuýt của baba nhà mình, Bánh Bao quỳ rạp trên mặt đất đè lên quả dưa hấu thiệt bự có cân nặng không sai biệt so với bé (khoảng 11kg), sống chết ôm lấy, lăn qua lăn lại, lăn lại rồi lăn qua.“Ăn ăn” Ngửa đầu, lăn đến bên chân baba bé. (﹃) nước miếng.“…”

Ô Thuần Nhã đầu đầy hắc tuyến, không chỉ bị lừa hôn, còn bị lừa mất một quả dưa hấu, thiệt là đau đớn mà.(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)b(╯﹏╰)bNăm Bánh Bao được hai tuổi, ra sức giẫm đạp cái chân vừa nhỏ vừa ngắn lôi kéo baba bé qua các gian bán đồ ăn vặt trong siêu thị,thế nhưng bé chỉ nhìn mà không đòi mua.Ba bé ôm lấy bé, đi tới quầy bánh xốp chocolate mà khi nãy bọn họ đã lượn đi lượn lại bốn lần rồi, cầm hai túi bỏ vào xe đẩy, một tay ôm lấy Bánh Bao ánh mắt đang thẳng tắp nhìn chằm chằm vào túi bánh trong xe, một tay chậm rãi đẩy xe đẩy đến khu thực phẩm.

Vừa đi vừa hỏi Bánh Bao, “Muốn ăn vì sao không nói cho ba biết ?”

Bánh Bao nâng tiểu cánh tay lên ôm cổ ba bé, cái mông nhỏ ngồi lên cánh tay cong lên của baba , khuôn mặt trắng trẻo non mềm vô cùng thân thiết cọ lên khuôn mặt đẹp trai của baba, nãi thanh nãi khí nói, “Baba nghèo lắm, cho nên con ăn ở trong mơ là được rồi” (*như kiểu nhìn cá gỗ chép miệng tưởng tượng là ăn no rồi đó)Nghiêng đầu hôn một cái lên mặt Bánh Bao, Ô Thuần Nhã không nói gì, nhưng trong lòng lại thấy chua xót.

Không thể cho Bánh Bao một cuộc sống đảm bảo, đây vẫn luôn là điều khiến cậu khổ sở.“Baba ” Tuy rằng thông minh trước tuổi, nhưng dù sao bé vẫn còn quá nhỏ, không hiểu lắm lời của mình đã tạo nên ảnh hưởng thế nào với baba bé, chỉ là đột nhiên ba bé trầm mặc khiến bé cảm thấy hơi hơi bất an.“Ân?

Còn muốn ăn gì nữa?

Mua một cái bánh gato trái cây cho Bánh Bao ăn sau bữa cơm được không?”

ôm con trai đến quầy bán bánh ngọt, cậu chỉ chỉ vào các loại bánh gato trái cây với đủ màu sắc bên trong hỏi.Đưa đầu nhìn một chút, sau đó quay lưng về phía quầy tựa đầu vào vai baba bé, miệng còn nói, “Nhắm mắt làm ngơ, không nhìn thấy, không muốn ăn!”

Khóe miệng khẽ cong, cậu vỗ vỗ lưng con, nói với người bán hàng hai mắt lóe tim hồng nói, “Cho tôi một bánh gato dâu tây cho trẻ em”Bánh Bao nghe xong rất vui vẻ, dùng sức gậm lên mặt của baba mình.

Giọng nói non nớt mềm nhẹ đáng yêu, “Yêu baba nhất, cảm ơn baba !”

Một lớn một nhỏ tay nắm tay châm rãi đi đến quầy thu ngân, lúc đi ngang qua mọi người đều chú ý đến họ, có người còn nghi hoặc, là hai anh em đi mua đồ ăn?

Người lớn ôn nhuận đứa nhỏ khả ái, hẳn là có con từ khi còn rất trẻ.Ô Thuần Nhã nghe thấy không phản bác cũng không để ý, nhưng Bánh Bao lại không vừa lòng, liên tiếp kéo cậu gọi cậu là baba, đây là baba bé, không phải anh trai đâu!

Chính là người baba duy nhất của bé!Trước quầy thu ngân, Bánh Bao bước khập khiễng, cánh tay cầm một tờ tiền màu đỏ, cười đến khả ái nhu thuận với người thu ngân, nhân viên thu ngân nhìn vẻ mặt kia của bé liền cho bé hai cái kẹo que.Bánh Bao cầm kẹo, nói cảm ơn, sau khi nhận tiền thối xong đem về cho baba , đi được hai bước quay đầu lại, nãi thanh nãi khí hô: “ tiểu mĩ nhân tỷ tỷ hẹn gặp lại, lần sau em muốn kẹo nổ nhé!”

Để lại một đám người dở khóc dở cười.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 3: BÁNH BAO MẤT TÍCH


Lưu nãi nãi ở nhà đối diện, năm nay sáu mươi tuổi, người bạn già của bà ấy đã sớm cưỡi hạc bay về phương Tây, chỉ còn một mình bà sống ở X thị, con trai con gái đã từ sớm dọn ra ngoài sống riêng, bình thường công việc bận rộn, do đó chỉ đến khi nghỉ Tết mới có cơ hội gặp mặt một lần.Hai năm trước Ô Thuần Nhã mang theo Ô Trạch Vũ mới tròn một tuổi đến nơi này thuê nhà, vừa vặn gặp được Lưu nãi nãi tốt bụng,sau khi hỏi thăm cặn kẽ tình huống hai cha con bọn họ xong liền giới thiệu cho một phòng 40 m vuông, gồm 1 phòng khách 1 phòng ngủ , giúp Ô Thuần Nhã giải quyết một đại phiền toái.Lão thái thái là một người rất tử tế, bà vô cùng chiếu cố cậu phải một thân một mình nuôi nấng một đứa nhỏ.

Bình thường khi cậu đi học hay đi làm đều là bà phụ trách đưa Ô Trạch Vũ đi nhà trẻ.Đối với Bánh Bao ba tuổi khả ái, Lưu nãi nãi thương yêu nhóc đến tận đáy lòng.Mới đầu vì vấn đề bản thân nên đối mặt với Lưu nãi nãi làm láng giềng, thì Ô Thuần Nhã rất bất an, sau này cũng là nhờ Lưu nãi nãi chủ động tìm cậu hàn huyên thật lâu mới khiến cậu nhận ra mình ngu xuẩn cỡ nào.Ô Thuần Nhã sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ, từ bé đến khi mười chín tuổi đều chưa từng rời đi.

Chuyện xảy ra vào năm tốt nghiệp trung học ấy xảy ra khiến cậu với người trong nhà cắt đứt quan hệ.

Dám cắn răng một mình mang theo bụng bầu đến X thị này, cậu không muốn buông bỏ việc học, càng không muốn vì sai lầm của bản thân mà vứt bỏ một sinh mệnh bé nhỏ.

Cho nên sau khi tìm được bệnh viện xong cậu đã đến trường xin nhập học muộn một năm.

Vốn không ôm hi vọng gì, không ngờ trường học cư nhiên lại đồng ý.Giờ nghĩ lại, chín tháng kia cậu đúng là gặp đủ khốn khổ.

Ở thị trấn nhỏ của bọn họ, căn bản chưa từng phát sinh chuyện nam nhân có thể mang thai, cho nên cậu ở đâu cũng bị coi là quái vật.

Trong lúc mang thai cậu đều tận lực tránh tiếp xúc với mọi người.Cho đến khi nghe Lưu nãi nãi nói xong cậu mới giật mình, trách không được khi cậu mang theo cái bụng to đùng đi mua đồ ăn này nọ mọi người nhìn thấy tuy ngạc nhiên nhưng không ai nói lời ác ý.

Thậm chí còn có người hảo tâm chủ động giúp cậu một số việc.

Nguyên lai kì thật nam nhân có thể sinh con, chỉ có điều là tỉ lệ một phần vạn, còn không nhất định sẽ thành công, hơn nữa còn rất nguy hiểm.Khi cậu nói cho Lưu nãi nãi cậu là một mình nhịn đau sinh hạ đứa bé, bà suýt nữa thì hôn mê, sau đó liên tục hai tháng mang đồ bổ đến cho cậu ăn.

Lưu nãi nãi nói tuy rằng đã một năm, nhưng dù sao bổ vẫn tốt hơn không bổ, Ô Thuần Nhã cự tuyệt vài lần xong cũng tùy ý bà, dù sao bà là thật lòng quan tâm hai cha con cậu.Sau khi sinh để lại nhiều vấn đề nghiêm trọng, tuy rằng chỉ là mấy bệnh vặt, nhưng Ô Thuần Nhã biết thân thể mình sợ rằng sau bốn mươi sẽ hoàn toàn suy sụp.

Bất quá vì Bánh Bao nhà mình, cho dù có mệt mỏi khổ sở hơn nữa cậu cũng có thể chống đỡ được.Quay đầu đưa mắt nhìn sắc trời âm u bên ngoài, thở dài, phần eo có hơi đau, xem ra trời lại sắp mưa.Ô Thuần Nhã nhấp nhấp cánh môi khô, nhấc ly nước bên cạnh muốn giảm khát lại bị một cánh tay khác ngăn cản.Nâng mắt nhìn chủ nhân cửa cánh tay, Ô Thuần Nhã mỉm cười, bộ dáng cậu vốn thanh tú, tính tình cũng vô cùng tốt, ở trong khoa nhân duyên không tệ, “Không phải cậu nói ngày hôm nay sẽ không đi học sao?

Buổi sáng mình còn giúp cậu xin nghỉ với thầy Tô”Mạc Tuấn Nghị đổ ly nước lạnh đi, rót thêm nước ấm đưa cho cậu, ngồi vào vị trí đối diện, chống cằm nhìn cậu, “Vốn cũng không định tới, nhưng nhìn trời hôm nay âm u, sợ cậu chịu không nổi nên tớ lái xe đến đón cậu”
“Cảm ơn” Hơi cong khóe miệng cười nói cảm ơn hắn, trong mắt Ô Thuần Nhã hiện lên một tia tránh né.

Cậu biết gia cảnh của Mạc Tuấn Nghị rất tốt, bề ngoài đẹp trai tuấn tú, ở trong trường có không ít người theo đuổi cậu ấy.

Nhưng cậu ấy lại đối tốt với mình, bình thường còn luôn chiếu cố mình, cậu thực cảm động, nhưng không thể nhận lấy phần tình cảm này được.Hai người không ai nói gì, Ô Thuần Nhã cúi đầu lật sách ghi chép ra, Mạc Tuấn Nghị thì ở phía đối diện cứ nhìn cậu chầm chầm .“Cậu…”

Bị hắn nhìn có chút xấu hổ, Ô Thuần Nhã vừa định mở miệng nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, không ngờ điện thoại để bên cạnh lại rung lên.Cười xin lỗi với Mạc Tuấn Nghị, nhìn vào dãy số trên điện thoại, Ô Thuần Nhã nhíu mày vội vàng tiếp điện thoại, “Lưu nãi nãi, làm sao vậy?”

Thường khi đi học Lưu nãi nãi sẽ không chủ động gọi cho cậu, lẽ nào Tiểu Bánh Bao có chuyện gì?Lưu nãi nãi từ đầu bên kia truyền tới: “Tiểu Nhã!

Bánh Bao, Bánh Bao không thấy đâu!”

Tay cầm bút của Ô Thuần Nhã khẽ run lên, mặt tái đi, “Dạ?

Người đừng vội, cứ chậm rãi nói, sao lại không thấy, lúc này không phải bé hẳn là ở nhà trẻ sao!”

Hiện tại là bốn rưỡi chiều, chiều nào bốn giờ Lưu nãi nãi cũng đến nhà trẻ cách nhà không xa đón Bánh Bao tan học, sau đó Bánh Bao sẽ ở nhà Lưu nãi nãi ăn cơm chiều chờ baba bé đến đón bé về.“Đêm qua trước khi đi ngủ Bánh Bao nhắc tới đã ba ngày không được gặp con, bà liền nói với nó con đang bận giúp giáo sư dịch tài liệu, hai ngày nữa sẽ về.

Sau đó nó không nói gì ngoan ngoãn ngủ.

Lúc sáng đi học cũng rất ngoan, vừa nãy đi đón nó, cô Khổng lớp mẫu giáo nói nó ba giờ rưỡi đã đi rồi, lúc ấy cô Khổng còn hỏi ai tới đón nó, nó nói là baba tới đón…”

Lưu nãi nãi nói xong liền rơi nước mắt, trong lòng hối hận, bà hẳn là phải sớm nhận ra Bánh Bao khác thường mới phải, đứa nhỏ này thông minh như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ nói nhớ ba cơ chứ !Nghe Lưu nãi nãi nói xong Ô Thuần Nhã trái lại rất tỉnh táo, thanh âm ôn nhuận mang theo trấn an, “Lưu nãi nãi, bà đừng nóng vội, cứ về nhà trước, có thể Bánh Bao đến đây tìm con, con ra cổng chính xem xem, lần trước ngồi xe đi ngang qua con đã nói đây là trường của con, nhất định là nó tự mình chạy tới.

Con đi tìm nó, bà chờ điện thoại của con, đừng lo lắng làm hại thân thể”“Hảo,hảo,con gọi điện cho bà lúc nào cũng được!

đừng có quên đó” Lưu nãi nãi căn dặn mấy lần rồi mới cúp điện thoại.Nghe Lưu nãi nãi cúp máy Ô Thuần Nhã liền đi ra ngoài, đừng thấy cậu vừa nói với Lưu nãi nãi như vậy, rất đúng ý không có gì bất thường, tuy biết con mình so với những đứa bé cùng tuổi khác thông minh hơn nhiều, nhưng dù sao nó còn nhỏ như thế, vạn nhất bị xe tông thì biết làm sao bây giờ.Mạc Tuấn Nghị thấy cậu lảo đảo xông ra ngoài liền sửng sốt, lập tức cầm chìa khóa xe và áo khoát của mình đuổi theo.

Đối thoại ban nãy hắn có nghe được, chính là không rõ Bánh Bao là ai, lại có thể khiến người luôn lạnh nhạt hờ hững khẩn trương luống cuống như vậy.“Thuần Nhã, cậu đừng liều lĩnh chạy ra ngoài vậy, để tớ lấy xe chở cậu đi” Chạy nhanh vài bước vượt qua người nọ, vươn tay giữ chặt vai cậu lại rồi khoác áo lên cho cậu, xoay người đi về bãi đỗ xe lấy xe.

Phòng học của bọn họ cách cổng chính không xa, đi bộ mất ít nhất nửa tiếng, cho dù chạy cũng mất hơn mười phút.“Cảm ơn cậu Tuấn Nghị” Theo sát Mạc Tuấn Nghị, Ô Thuần Nhã nắm thật chặt áo khoát trên người.Cười khổ lắc đầu, hắn biết để người này tiếp nhận mình là rất khó, nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 4: TÌM ĐƯỢC BÁNH BAO


Ở trạm xe buýt, có một đứa bé thoạt nhìn chỉ trên dưới 1m một mình đứng ở nơi đó .

Trên lưng bé đeo một chiếc ba lô hình gấu Teddy, mặc một chiếc áo T-shirt thuần trắng có hình mèo Tom, quần yếm bò màu xanh nhạt dài tới đầu gối, chân mang giày sandal màu nâu.

Dưới ánh mặt trời cái đầu nhím màu nâu đậm kia vừa vừa gọn gàng vừa đẹp trai, đôi mắt đen ánh ánh sắc lục to tròn xoay xoay xem đông ngó tây, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng không biết đang lẩm bẩm cái gì đó.

Khuôn mặt non nớt tròn tròn nhỏ nhắn, hai cánh tay lộ ngoài áo cũng đầy thịt khiến người ta nhìn thấy muốn nhéo cho một cái, trắng nõn non mềm như cái bánh bao.Người qua đường và hành khách đứng chờ ở bến xe nhìn đứa nhỏ đáng yêu như vậy không nhịn được liền đưa mắt nhìn nhiều hơn một chút, có mấy cô gái trẻ tuổi không kiềm được tình mẫu tử nổi lên chạy đến trêu chọc bé.Cô gái A: “Bạn nhỏ em tên là gì?

Nói cho tỷ tỷ biết sao em lại ở đây một mình vậy?”

Nói xong còn muốn vươn tay véo véo hai má mê người phấn nộn một tí, bất quá cô lại bị bé tránh né.Tiểu Bánh bao bĩu môi, “Phụ thân nói không được nói cho người lạ tuổi và địa chỉ của mình, còn có nam nữ thụ thụ bất tương thân, nên không được tùy tiện chạm mặt của con” Bà cô này da mặt thiệt là dày, cư nhiên còn dám tự xưng mình là tỷ tỷ, mắc cỡ chết người!Cô gái bị nghẹn đến nửa ngày không nói được gì, mọi người bên cạnh xem náo nhiệt cũng không khách khí cười cười.

Đại khái là trong lòng họ đều cảm thán đứa nhỏ này thật đúng là nhanh mồm nhanh miệng.Tiểu Bánh Bao quệt miệng nhìn xung quanh, bé không nhớ rõ phương hướng lần trước phụ thân chỉ cho bé rồi, sao bây giờ?

Hay là tìm người hỏi một chút nhỉ?

Sau đó cái miệng bé bé bĩu bĩu, không tình nguyện cho lắm.

Chỗ này chả có anh chị xinh đẹp nào, toàn là các chú các dì nhìn già hơn phụ thân nhiều, hơn nữa bọn họ đều muốn véo mặt mình,mình mới không thèm hỏi bọn họ.

Không thể không nói, kì thật Tiểu Bánh Bao vẫn là một nhan khống(hiểu nôm na là trọng sắc đẹp ấy)!Chân nhỏ nâng lên cẩn thận đi qua đường , đến cửa hàng cách đó không xa thì dừng lại, sau đó vừa đi vừa nhớ lại đại khái vị trí phụ thân từng nói, không chú ý liền đâm phải một người đang tiến tới, cơ thể nhỏ bé lập tức bất ổn chuẩn bị ngả ra sau, may mà được một đôi tay hữu lực đón lấy.Bánh bao ngẩng đầu nhìn người vừa đỡ mình, cập mắt trong suốt lóe sáng, đẹp trai ghê ta!“Cảm ơn ca ca!”

Thanh âm trẻ con đặc biệt mềm mại nhẹ nhàng, vẻ mặt nhu thuận khiến khóe miệng nam nhân khẽ cong.Đỡ bé đứng vững, nam nhân nhìn bé từ đầu đến chân thấy không có vấn đề gì, sau đó mở miệng hỏi, “Chỉ có mình nhóc thôi à?

Ở đây nhiều người như vậy cũng không sợ bị người ta dụ dỗ hay lừa bán”“Em đi tìm phụ thân, thế nhưng lại quên mất đường rồi” Hai tay nhỏ xoắn đến xoắn đi, ủy ủy khuất khuất chu miệng.Nam nhân nhíu mày, quay đầu nháy mắt với ba người phía sau , ba người kia thấy vậy liền lập tức rời đi, “Phụ thân em làm việc ở đâu?”

Kì thật hắn cảm thấy rất tò mò, đứa nhỏ này thế nào lại không gọi là bố hay ba, lại đi gọi-phụ thân một cách xưng hô kì quái như vậy.

Hắn nào biết tiểu bánh bao khi tám tháng không cần người dạy, mở miệng liền gọi phụ thân, sau phụ thân bé sửa vài lần bé đều không chịu nghe theo, liền không để ý nữa, dù sao cũng cùng một ý tứ, bé thích là được rồi.Lắc đầu, nhìn người nam nhân trước mặt dù ngồi xổm xuống cũng cao hơn mình nhiều thiệt là nhiều, bánh bao nói, “Phụ thân ở đại học X, anh có thể đưa em đi được không?”

Bé không phải đứa nhỏ bình thường nên sẽ không dễ dàng tin người, nhưng người này khiến bé cảm giác không nguy hiểm.Lần này nam nhân thực sự rất kinh ngạc, đứa nhỏ này nhìn thế nào cũng tầm ba bốn tuổi, vậy phụ thân bao nhiêu tuổi?

Ít nhất phải là nghiên cứu sinh ở đại học X đi.Vươn tay ôm bé con mập mạp vào lòng, đứng lên, buồn cười nhìn bé vì đột nhiên cao lên mở lớn cái miệng đỏ au, “Đi thôi, trời sắp mưa rồi, để anh lái xe chở em đi” nói xong ôm bé đi đến chiếc xe màu đen có rèm xe cách đó không xa.“Cảm ơn anh!

Anh thiệt tốt!”

Bánh Bao thỏa mãn nói.Ô Thuần Nhã và Mạc Tuấn Nghị lái xe đến cổng chính của trường học cũng không nhìn thấy bóng dáng bé con, sau đó hai người đến phòng bảo vệ hỏi, bảo vệ cũng nói không thấy có đứa nhỏ nào tới.

Ô Thuần Nhã gấp gáp cuống quýt sắp không chịu nổi, Mạc Tuấn Nghị ở bên cạnh đề nghị đi đến bến xe hỏi một chút, không khéo sẽ có người nhìn thấy.

Hai người để lại chỗ bảo vệ số điện thoại liên lạc, nếu nhìn thấy một bé trai khoảng ba bốn tuổi liền liên hệ với bọn họ.“Thuần Nhã cậu đừng sốt ruột, không phải cậu nói đã chỉ cho bé chỗ này sao, có lẽ đang chờ ở bến xe không chừng, chúng ta thử đến hỏi thâm một chút” Một tay điều khiển vô lăng một tay vỗ về người bên cạnh vì lo lắng mà phát run.Gật đầu, đôi mắt luôn ôn nhuận của Ô Thuần Nhã vì lo lắng khẩn trương mà lay động không ngừng, gắt gao nhìn chằm chằm bên ngoài tìm kiếm bóng dáng của con trai.“Đều do mình, mấy ngày nay vì dịch tài liệu cho giáo sư mà không về nhà với nó, bình thường nó đều rất ngoan, lần này hẳn là nhớ mình quá nên mới chạy tới.

Nếu mình tranh thủ chút thời gian về xem nó sẽ không xảy ra chuyện này, nếu nó gặp phải người xấu thì sao bây giờ?

Trời sắp mưa rồi, nó sẽ lạnh lắm” Cậu thấp giọng nỉ non, nước mắt tuôn rơi ướt đẫm hai má.Thở dài, Mạc Tuấn Nghị lúc này không biết nên an ủi cậu thế nào, vừa nãy khi nghe người này nói có đứa con trai ba tuổi hắn vô cùng hoảng sợ, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của cậu hắn vẫn rất thích.

Trách không được lúc nào cậu có thời gian thì sẽ đi làm ít việc vặt kiếm một hai trăm khối trang trải phí sinh hoạt, lần này khẳng định cũng bởi vì dịch tài liệu có thể kiếm được hai ngàn nên cậu mới đồng ý, bằng không loại việc tốn hết sức mà nhận được như không công người này sẽ không làm.Ô Thuần Nhã không có khuyết điểm gì, nhưng ở khoản tiền bạc lại tính toán rất chi li, bạn học cùng lớp sau lưng đều cười cậu là thần giữ của, nhưng hôm nay hắn đã biết, căn bản không phải là cậu muốn tính toán chi li, mà là vì lo con trai nên cậu không thể không so đo.Bên ngoài, trời mưa càng lúc càng lớn, người trên đường ngày càng ít, trạm xe vắng tanh.

Ô Thuần Nhã mặt càng thêm tái nhợt, phần eo khó chịu đau đớn cộng thêm lo lắng trong lòng, cậu cắn chặt môi, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần Bánh Bao phải an toàn.Lúc này điện thoại của Ô Thuần Nhã vang lên, cậu gấp gáp nhận điện thoại, bảo vệ nói khiến nước mắt cậu cố nén lại lần nữa chảy xuống, lần này là vì mừng quá mà khóc, “Cảm ơn, cảm ơn, tôi lập tức trở về” Cúp điện thoại nhìn Mạc Tuấn Nghị, thanh âm vì kích động mà nâng lên không ít, “Tuấn Nghị mau quay về trường, Bánh Bao đang chờ ở phòng bảo vệ đấy”Quay đầu xe trở về, Mạc Tuấn Nghị lắc đầu bật cười, “Đừng kích động, người an toàn là tốt rồi, cậu mau gọi cho người hàng xóm kia đi, đừng để người ta sốt ruột” Ô Thuần Nhã gật đầu gọi điện cho bà Lưu, trấn an bà lại cam đoan sẽ lập tức đón Bánh Bao về rồi mới cúp máy, thần kinh trong nhất thời đột nhiên buông lỏng, thân thể không khỏe càng thêm rõ ràng.

Khom người day day phần lưng đau nhức, cậu cười khổ, “Thời tiết chết tiệt này đúng là muốn lấy mạng của mình mà!”

“Mình bảo người đến Tây Bắc mang về ít đông trùng hạ thảo cho cậu, nghe nói đối với chứng đau nhức xương cốt rất có hiệu quả, chờ đến khi bắt được sẽ chuyển cho cậu, đừng vội cự tuyệt mình” Mạc Tuấn Nghị nghiêng đầu nhìn Ô Thuần Nhã, khuôn mặt tuấn tú biểu tình nghiêm túc: “Ô Thuần Nhã, mình biết cậu cố kị điều gì, mình sẽ không ép cậu, nhưng cậu có kiên trì của cậu mình có quyết định của mình, cho nên đừng cự tuyệt ý tốt của mình, mình thật lòng quan tâm đến thân thể của cậu, hoặc là, lui vạn bước mà nói, cho dù cậu không hẹn hò với mình, chúng ta vẫn là bạn bè, chẳng lẽ quan tâm bạn bè cũng không được sao?”

Ô Thuần Nhã cắn môi, gật đầu, cậu biết Mạc Tuấn Nghị có ý tốt, thực lòng quan tâm thân thể cậu, nếu mình lại cự tuyệt lần nữa thật là không thể nào nói nổi, hơn nữa đối với hắn cũng là một loại vũ nhục.“Cảm ơn cậu Tuấn Nghị, cho dù chúng ta không bên nhau, cậu cũng là người bạn tốt nhất của mình” Cậu biết ở phương diện tình cảm cậu có điểm cứng nhắc, cho nên đối với Mạc Tuấn Nghị cậu cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi.Mạc Tuấn Nghị cười khổ, lời này thật đúng là khiến lòng hắn chua xót mà.

Bất quá không vấn đề gì, Mạc thiếu gia đâu phải là người dễ dàng bị vài ba câu đánh bại, chỉ cần Ô Thuần Nhã một ngày chưa xác định quan hệ với ai, như vậy mình vẫn còn cơ hội!

Hơn nữa hắn không cho rằng có người không để tâm đến đứa con ba tuổi của cậu, nhưng mà, mẹ đứa nhỏ kia đâu?

Bằng không bao giờ tìm thời gian hỏi một chút mới được?Hai người trong lòng đều tự cân nhắc suy ngẫm, rất nhanh đã đến trước cổng trường học.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 5: BÁNH BAO BỊ ĐÁNH ĐÒN


Ô Trạch Vũ nhu thuận tùy ý để nam nhân ôm bé vào lòng, ầy không có biện pháp mà, hai cái chân một mẩu này của bé mới phải đảm nhận lượng vận động quá sức, giờ hơi run, đứng còn không vững, bé lại không muốn ngồi trên cái ghế vừa cứng vừa lạnh như băng kia, cho nên khi nam nhân bế bé, bé liền ngoan ngoãn phối hợp một chút.Bảo vệ gác cổng là một đại thúc đã ngoài năm mươi, đứa cháu nhỏ nhất nhà mình tuy đã lên tiểu học rồi nhưng cũng không thể nào đáng yêu khả ái bằng Tiểu Bánh Bao trước mặt, hơn nữa coi bộ còn rất thông minh nha.“Bạn nhỏ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Bác cười tủm tỉm nói chuyện với Bánh Bao.Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lên, Bánh Bao mang theo chất giọng đặc trưng của trẻ con,hơn nữa cực kì dễ nghe, “Ba tuổi lẻ bốn tháng ạ”Nam nhân đang bế Bánh Bao và bác bảo vệ đều cảm thấy kinh ngạc, nhất là nam nhân kia, hắn biết đứa nhỏ này đã tự mình đi được một quãng đường rất xa, vừa rồi hắn còn nghĩ đứa nhỏ này ít nhất cũng tầm năm tuổi, ai ngờ chỉ mới hơn ba tuổi thôi.Cúi đầu nhìn kĩ bộ dáng cử bé con một chút, bé con lớn lên với bộ dáng trắng trắng tròn tròn, hắn không thể không thừa nhận, ba mẹ của đứa nhỏ này nhất định là thương bé đến tận xương tủy, bằng không cũng không thể nào chăm bé thành hình dáng tròn vo đáng yêu như vầy được.Bác bảo vệ cảm thán, cháu nhà mình lúc nhỏ được một nửa thế này thì tốt rồi, “Sao cháu lại một mình đến gặp ba?

Mẹ cháu đâu?

Bác vừa gọi điện cho ba cháu, cậu ấy sẽ lập tức tới đây” Ông biết nam nhân tinh anh trước mặt này là chỉ là có ý tốt đưa đứa nhỏ tới thôi, cho nên ông liền hỏi thăm bé.Bánh Bao lắc đầu, móng thịt nho nhỏ đan lại xoắn a xoắn, chu miệng nhỏ, hết chi là đáng yêu, “Không có mẹ, chỉ có mỗi một mình phụ thân thôi.

Phụ thân còn rất vất vả, vừa phải nuôi cháu vừa phải kiếm học bổng, có đồ ngon gì đều để dành cho cháu ăn, cho nên phụ thân rất gầy ”Nam nhân vươn bàn tay to rộng xoa mái tóc mềm mại kia, trong mắt mang ý cười thấy vẻ ủy khuất của bé, không khỏi ôm bé vào lòng, “Con coi như là một đứa trẻ hiếm có nha, thật là một cực cưng hiểu chuyện”Được khen!

Bánh Bao mang theo một cập mắt sáng rực nhìn nam nhân, đôi mắt hơi ánh lên lục sắc khiến nam nhân sửng sốt, hắn nhìn kĩ khuôn mặt Bánh Bao, có chút đăm chiêu nheo mắt lại.Lúc này từ ngoài cửa sổ nhìn thấy có một chiếc xe đen có rèm che, xe vừa dừng lại cửa xe vị trí phó lái đã mở ra, một nam sinh mặc áo tay ngắn màuvàng nhạt từ trong chạy tới, theo sau từ vị trí tay lái là một nam sinh mặc trang phục thoải mái, hai người một trước một sau đi vào phòng bảo vệ.Ô Thuần Nhã bị nước mưa thấm ướt hết người, nhưng cậu không có tâm để ý nhiều như vậy, vọt vào phòng bảo vệ liền thấy con trai bảo bối nhà mình bị một nam nhân xa lạ ôm vào lòng, lập tức khẩn trương, nhìn nhìn con trai một chút rồi lại nhìn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nam nhân, há miệng thở dốc không biết nên nói gì mới có thể bế con trai mình về.Mạc Tuấn Nghị đi theo cậu vào cửa người đầu tiên hắn nhìn thấy là nam nhân kia, sửng sốt, là người quen a!

Sau đó mới chú ý đến bé trai trong lòng hắn, đó là một đứa bé rất đáng yêu, trắng trẻo bụ bẫm.“Vị tiên sinh này…con tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nếu nó chẳng may va vào ngài tôi sẽ bảo nó giải thích với ngài, xin ngài trả bé lại cho tôi…” lúc này thanh âm cửa Ô Thuần Nhã hơi phát run, đôi mắt ôn nhuận liều chết nhìn chăm chăm vào đứa con trai bảo bối của mình.Nam nhân khóe miệng run rẩy, não bộ người này phát triển kiểu gì vậy trời!Tiểu Bánh Bao vẫy vẫy cánh tay béo ú, miệng còn gọi, “Phụ thân, phụ thân lại đây ôm một cái, phụ thân”Giỏi, biết ngay tên bé này sẽ không để phụ thân mình được yên mà, gọi như thế không sợ phụ thân bé suy đoán lung tung sao!Ô Thuần Nhã sắp khóc tới nơi, đứng ở đó không biết nói thế nào, cậu không giỏi diễn đạt, chỉ biết đứng đó sốt ruột.Mạc Tuấn Nghị đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, lại gần nam nhân đoạt lấy Tiểu Bánh Bao, trở lại giao cho Ô Thuần Nhã, sau đó lườm nam nhân một cái, mở miệng nói: “Văn Nhân Minh Húc, cậu đừng quá mức”Văn Nhân Minh Húc ha hả nở nụ cười, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Ô Thuần Nhã, tâm tình không tồi giải thích, “Bàn chuyện làm ăn xong đi ra thì thấy bé con này, chính bé ấy nói muốn tìm phụ thân, tôi thấy trời sắp mưa nên lái xe đưa bé về đây, vừa rồi chỉ là muốn đùa cậu một chút, ngại quá a”Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn Bánh Bao đang ở trong lòng cậu đang chớp chớp đôi mắt to tròn của bé, lại ngẩng đầu nhìn cái vẻ mặt cười toe của nam nhân kia, vốn dĩ là lo lắng liền chuyển thành tức giận, nâng tay dùng sức vỗ mạnh lên cái mông đầy thịt của Bánh Bao, giọng oán giận quát lên: “Con muốn hù chết phụ thân đúng không!

Có biết phụ thân lo cho con thế nào không hả!?”

Bánh Bao choáng váng luôn, bé lớn từng này rồi cho dù có gây ra nhiều tai họa lớn cỡ nào cũng chưa từng bị đánh lần nào, phụ thân bé vẫn luôn luôn ôn nhu dịu dàng, chưa mắng bé bao giờ.

Cập mắt to tròn bắt đầu phiếm hồng, nước mắt không ngừng tuông rơi, cái miệng nhỏ mím lại ủy khuất nhìn phụ thân mình.Phụ thân bé cũng rơi nước mắt, hai cha con một người ngồi xổm còn một người bị ôm vào lòng khóc rống lên, khiến ba người khác lại á khẩu không thốt nên lời.Bánh Bao khóc rất thương tâm, nhưng khi bé nhìn thấy nước mắt của phụ thân rơi xuống còn khó chịu hơn so với chính bản thân bé bị đánh nữa, vươn đôi tay béo múp lau lau nước mắt trên gương mặt phụ thân, bé nghẹn ngào nói, “Phụ thân đừng khóc, Bánh Bao biết sai rồi.”

Ô Thuần Nhã cúi đầu hôn bé, rồi lại gắt gao kéo bé vào lòng: “

Sau này không được dọa phụ thân nữa có biết hay không!

Còn như vậy phụ thân sẽ không cần con nữa!”

“Oa!

A!

Con sẽ không bao giờ dọa phụ thân sợ nữa đâu!

Phụ thân, con xin lỗi, phụ thân đừng không cần con!” thanh âm Bánh Bao khóc càng thêm lớn, hai tay gắt gao ôm cổ Ô Thuần Nhã, đầu nhỏ dùng sức dụi vào cổ cậu.Vươn tay xoa xoa cập mông tròn bé, nghiêng đầu hôn lên hai má vì khóc mà đỏ ửng của bé, giọng Ô Thuần Nhã hơi hơi khàn, “Có đau không?

Chắc phụ thân đánh đau lắm!”

Lắc đầu, lau nước mắt, Bánh Bao chu chu miệng nhỏ: “Thịt con nhiều lắm, không sợ đau”“Phốc!”

Mạc Tuấn Nghị bật cười, hai phụ thân con này cũng thật thú vị.Ô Thuần Nhã xấu hổ ngẩng đầu nhìn về phía ba người trước mặt, khuôn mặt đỏ hồng, đứng dậy ôm lấy Bánh Bao, sau đó áy náy hướng về phía Văn Nhân Minh Húc cười xin lỗi: “Xin lỗi, vừa nãy do tôi quá nống nảy, đã hiểu lầm ngài.

Còn có cảm ơn ngài đã đưa bé đến đây, lại chậm trễ ngài lâu như vậy, thật ngại quá”Văn Nhân Minh Húc xua tay tỏ vẻ không sao, tiến lên nhéo nhéo hai má tròn ủm của Bánh Bao: “Lần sau đừng để phụ thân con lo lắn như vậy nữa”“Em đã biết, cảm ơn ca ca” Bánh Bao nhu thuận gật đầu, cánh tay đang ôm cổ Ô Thuần Nhã cũng không có buông ra.

Bé sợ nhất là phụ thân bé đuổi bé đi.“Ca ca?

Anh ấy còn lớn hơn phụ thân con hai tuổi đó, con nên gọi là thúc thúc” Mạc Tuấn Nghị vươn tay muốn ôm lấy Bánh Bao, nhưng lại bị bé né tránh.

“Để Mạc thúc thúc ôm con đi, cho phụ thân con nghỉ ngơi một lát, để tìm được con mà phụ thân con sắp ngất luôn rồi”Bánh Bao lập tức buông tay để Mạc Tuấn Nghị ôm bé, sau đó mở to mắt lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch tái nhợt của phụ thân, lúc này bé mới nhớ tới thân thể phụ thân không được tốt cho lắm.“Phụ thân…”

“Ngoan, để phụ thân thay quần áo cho con, đến khi về nhà Lưu nãi nãi sẽ nấu canh sườn mà con thích, phụ thân không sao đâu” Hôn hôn lên hai má Bánh Bao, Ô Thuần Nhã lấy ba lô của bé mở ra, lấy ra một cái quần dài cùng áo dài tay.“…Cậu cố ý chuẩn bị sẵn cho bé ?”

Nam nhân kinh ngạc hỏi.

Người này quả là cẩn thận tỉ mỉ.Ra hiệu cho Mạc Tuấn Nghị bế Bánh Bao lại gần, sau đó ngồi xổm xuống cởi quần yếm của bé ra, động tác nhanh nhẹn mặc quần dài cho bé sau đó lại cởi chiếc áo T-shirt của bé, đổi quần áo tốt cho bé xong cậu mới gật đầu nói: “Ân, gần đây thời tiết lúc nắng lúc mưa, hai bộ quần áo cũng không có nặng bao nhiêu, bình thường trong cặp của bé chỉ có sữa với mấy đồ ăn vặt linh tinh thôi, vạn nhất gập phải trời mưa gió tôi sợ bé sẽ bị cảm lạnh, cho nên phải đem quần áo theo để kịp thời thay cho bé”Văn Nhân Minh Húc nhìn động tác thuần thục cùng vẻ mặt thương yêu cưng chiều của cậu, trong lòng chợt có chút cảm xúc khác thường.“Phụ thân, quần quần khó chịu” Xoay xoay người, Bánh Bao giơ tay lên kéo kéo quần của Ô Thuần Nhã.Đem quần áo cũ bỏ lại vào ba lô của Bánh Bao, Ô Thuần Nhã quay đầu hỏi:“Khó chịu sao?”

Quần này mới mua, có thể còn chút cứng.

Nhíu mày cởi quần của bé xuống:“Để Mạc thúc thúc ôm, phụ thân chỉnh lại quần một chút rồi mặc lại cho con”Gật đầu chui vào lòng Mạc Tuấn Nghị, tay bé tẹo cố gắn che mông lại không cho người khác nhìn, liền bị mọi người cười.Văn Nhân Minh Húc tronh lúc lơ đãng nhìn thấy ở thắt lưng Bánh Bao có một vết khác thường, để sát mắt lại nhìn vào sắc mặt chợt đại biến, Mạc Tuấn Nghị thấy hắn như vậy cũng nghiêng đầu nhìn một chút, sau đó sắc mặt cũng trở nên đồng dạng cực kì khiếp sợ.

Hai người liếc nhìn nhau đều phát hiện khiếp sợ trong mắt đối phương.Ô Thuần Nhã lấy tay vò vò xoa xoa quần dài cho mềm ra, sau đó mặc lại cho con,rồi mở miệng nói: “Có thể vẫn không được thoải mái cho lắm, chịu một lát, để về phụ thân giặt cho con là ổn rồi”“Vâng” Bánh Bao gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bé kéo tay cậu làm nũng: “Tối phụ thân về nhà đi, con nhớ phụ thân lắm” Ba ngày nay bé đều không được ngủ cùng phụ thân, buổi tối cũng không có ai kể chuyện cổ tích cho bé nghe cả. (mai sau bố về thì thế nào???

Ngủ mình cho quen đê ~)“Ừ, phụ thân với con cùng về, sau này sẽ không bao giờ để con ở nhà một mình nữa” Nhớ tới Bánh Bao vì nhớ mình nên mới mạo hiểm chạy tới đây, Ô Thuần Nhã mắt lại đỏ hoe.Mạc Tuấn Nghị lập tức mở miệng ngăn cản cậu đang chuẩn bị rơi nước mắt thêm một lần nữa : “ Thuần Nhã, thời gian không còn sớm, chúng ta về thôi”“Ừ, được” Ô Thuần Nhã xoay người nói với bác bảo vệ, “Cảm ơn bác”“Không có việc gì không có việc gì, bé con này vừa nhìn liền thấy thông minh lanh lợi, cậu nuôi dậy cũng thật không tồi đi” Xoa đầu Bánh Bao, bác cười thoải mái:“Về sau không được làm những chuyện nguy hiểm thế này nữa, phải ngoan ngoãn đó nha”Bánh Bao gật đầu, bé biết mình đã dọa phụ thân sợ hãi rất nhiều, về sau sẽ không thế nữa đâu.“Minh Húc, tối nay chờ điện thoại của tôi” Đưa hai cha con Ô Thuần Nhã vào xe, Mạc Tuấn Nghị trước khi lên xe nói với Văn Nhân Minh Húc.Văn Nhân Minh Húc gật đầu, hắn biết Mạc Tuấn Nghị định nói gì.

Phỏng chừng điều mà hai người nghĩ đều là một chuyện.

Nếu đó là thật, vậy đúng là tin tức làm cho người ta thấy khủng bố đi.Văn Nhân Minh Húc nhìn nam sinh ngồi ở vị trí phó lái đang ôm đứa nhỏ cười ôn nhu, trong mắt cảm xúc cuồn cuộn, chuyện này nếu thành sự thật, không biết trong tương lai sẽ diễn biến thành cái dạng gì đâu.Nhìn theo chiếc xe rời đi, hắn xoay người lên xe.Bánh Bao trong xe vẫy tay tạm biệt Văn Nhân Minh Húc, nam nhân cũng cười vẫy tay lại với bé.“Xin lỗi phụ thân, đã làm phụ thân phải lo lắng rồi.”

Chui vào lòng phụ thân tuy lạnh như băng nhưng lại khiến bé thấy an toàn ấm áp dị thường, Bánh Bao mệt mỏi từ từ nhắm hai mắt lại lẩm bẩm.Ánh mắt Ô Thuần Nhã ôn nhu hôn lên đỉnh đầu của bé, tâm tình lúc này mới bình tĩnh lại, đây là đứa nhỏ có huyết mạch tương liên với cậu, từ khi bé sinh ra tới giờ cậu đều ở bên cạnh bé.Vỗ nhẹ lưng Bánh Bao, điều chỉnh cho bé một tư thế thoải mái, nhìn bé say sưa ngủ, Ô Thuần Nhã quay đầu về phía người lái xe, “Hôm nay rất cảm ơn cậu”Đèn đỏ, xe dừng lại, Mạc Tuấn Nghị lắc đầu cười: “Câu có thể đừng luôn khách khí như vậy được không?

Tốt xấu gì mình cũng coi như tiểu thúc của bé con đi?

Về sau nếu cậu có việc gì gấp, việc khác mình không giúp được cậu, thế nhưng lái xe đi đón bé tới gập cậu một chút cũng không thành vấn đề gì.

Đỡ phải gây rắc rối lớn như vậy, thật có thể hù chết người mà!”

Vươn tay khẽ nhéo nhéo má hai đỏ bừng của bé, Mạc Tuấn Nghị trong lòng nhất thời không ngừng suy nghĩ có nên mở lời hỏi ra nghi vấn của mình hay không.

Sau lại thẳng lưng tiếp tục lái xe, quên đi, để từ từ rồi nói.
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 6: BÁNH BAO BỊ ỐM RỒI


Đường trở về không được thông thuận cho lắm, bởi vì trận mưa ban nãy vừa mau lại lớn, cho nên người đi đường không kịp trở tay, kết quả vì tránh mưa mà vi phạm luật giao thông xảy ra vài tai nạn xe cộ nhỏ.Nhìn một hàng xe dài phía trước, Mạc Tuấn Nghị cười khổ nói: “Có thể phải chờ một lúc, con trai cậu và cậu thế nào rồi?

Trận mưa ban nãy thật lớn, đừng để bị bệnh”Ô Thuần Nhã lắc đầu, “Không sao, đừng nhìn tớ bình thường có vẻ ốm yếu, nhưng mấy năm gần đây chưa từng cảm mạo hay sốt gì, nhưng Bánh Bao thân thể không tốt lắm, tớ sợ tối bé sẽ sốt” Cúi đầu nhìn con trai nằm trong lòng mình, trong mắt cậu hiện lên nồng đậm lo lắng.Mạc Tuấn Nghị nghiêng người đánh giá đứa nhỏ trắng trẻo bụ bẫm trước mặt, kinh ngạc nhíu mày, “Cơ thể tráng kiện như vậy mà còn có thể không khỏe sao?

Tớ thấy bé trông còn khỏe mạnh hơn cậu đi.”

Khóe miệng gợi lên một cười bất đắc dĩ, cậu thở dài, “Lúc bé mới sinh ra tớ không có sữa mẹ cho bé uống nên tớ chỉ mua sữa ngoài cho bé uống, cứ cho bé uống bình thường như mấy đứa nhỏ uống, không biết là phải phối hợp tỉ lệ dinh dưỡng như thế nào, cho nên sức đề kháng của bé kém hơn so với đứa nhỏ được bú sữa mẹ khác, trước năm hai tuổi bé rất dễ sốt, khiến tớ sốt ruột lo lắng muốn chết.

Bất quá một năm này đỡ hơn, tớ đọc qua không ít sách dinh dưỡng, cho nên giờ nhìn mới khỏe mạnh như thế”Mạc Tuấn Nghị nhìn gương mặt ôn nhu của cậu, người này từ trước đến giờ vẫn luôn ôn ôn nhuận nhuận, tính tình tốt đến không chịu nổi, hôm nay nếu không vì bé con kia cậu căn bản sẽ không lộ ra vẻ mặt sắp sụp đổ như vậy.“Thuần Nhã, mẹ đứa nhỏ đâu?

Trẻ con không phải bình thường đều bú sữa mẹ sao?

Cho dù hai người tình cảm không tốt, nhưng thời điểm nữ nhân ở cữ vẫn chăm bé được mà?”... ....Cắn môi một cái, trên khuôn mặt trắng nõn của Ô Thuần Nhã phiếm hồng, cậu nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt hiện rõ sự quan tâm của Mạc Tuấn Nghị, lại cúi đầu nhìn Bánh Bao một, sau đó như mới hạ quyết tâm mà nói, “Bé…bé là do tớ sinh …”

Thanh âm hạ thấp quá khiến Mạc Tuấn Nghị nghe không rõ.Kinh ngạc há hốc mồm, sau đó không xác định mà lặp lại, “Cậu nói là do cậu sinh?”

Gật đầu, Ô Thuần Nhã cảm thấy dù sao cũng đã nói với cậu ấy rồi, liền đơn giản kể lại toàn bộ cho Mạc Tuấn Nghị nghe.“Năm tớ mười chín tuổi thì tốt nghiệp cấp ba, thi đậu vào đại học X, sau đó cùng một vài bạn học trong lớp đi chúc mừng, kết quả uống say…sau đó…khụ!

Nhà của tớ ở một thị trấn nhỏ, lúc biết bản thân mang thai đến chính tớ còn thấy hoang mang, rồi người trong nhà ai cũng biết, liền khẳng định tớ đã làm chuyện gì không sạch sẽ, cưỡng chế tớ bỏ đứa nhỏ trong bụng, tớ không đồng ý, ba tớ đánh tớ nhưng tớ nhất quyết không bỏ đứa nhỏ này, tớ không thể dễ dàng vứt bỏ một sinh mệnh được huống chi đó cũng là con của tớ.

Sau này hàng xóm láng giềng không hiểu sao lại biết được chuyện này, mỗi lần nhìn thấy tớ đều chỉ trỏ, cậu hẳn là hiểu rõ, ở một địa phương nhỏ như vậy suy nghĩ của mọi người cũng chỉ có từng ấy, ba mẹ tớ cảm thấy không ngẩng mặt lên làm người nổi, cho nên tức giận đoạn tuyệt quan hệ với tớ, cho tớ năm nghìn đồng rồi đuổi tớ ra khỏi nhà.

Tớ cũng đã quên mất lúc ấy làm cách nào để đến được đây, sinh nó, sau cùng xin nhập học muộn một năm, không ngờ lại được chấp thuận.

Còn những chuyện tiếp theo, đại khái cậu đều đã biết, trong mấy năm này tớ liền mang theo bé sống qua ngày, kì thật giờ tớ rất hạnh phúc.

Bánh Bao là đứa nhỏ hiểu chuyện, không hề khiến tớ phải bận tâm nhiều” Nói xong lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ mập mạp trong lòng, ánh mắt ôn nhu không thèm để ý đến nam nhân đang khiếp sợ bên cạnh.Một đứa con trai mười chín tuổi vừa mới trưởng thành đã mang thai, cầm năm ngàn đồng một mình đối diện với châm chọc cùng lạnh lùng của người đời, hiện tại nghĩ lại, nếu không vì tiểu sinh mệnh trong bụng mình, cậu chắc chắn đã sụp đổ từ lâu.

Nhưng thật may mắn, cậu đã có đủ kiên trì để sống và sinh bé ra.Mạc Tuấn Nghị cảm giác đầu óc mình đang quay cuồng, tay đang cầm vô lăng nắm thật chặt, hít sâu mấy cái mới miễn cưỡng khôi phục bình tĩnh, người này rốt cuộc dùng loại tâm tình gì để nhớ lại, cậu không phải đã quên mà căn bản là không muốn nhớ lại!“Thuần Nhã, cậu…thân thể cậu vì lúc ấy mới bị phá hủy đúng không?”

“Ừ, thời điểm đứa nhỏ muốn ra quá bất ngờ, tớ không có kinh nghiệm, lúc vỡ ối còn bị dọa cho choáng váng, cảm giác đó đúng thật là rất dọa người làm tớ có cảm giắc như đi một vòng qua quỷ môn quan, chắc là lúc ấy bất cẩn nên bị nhiễm lạnh, cũng không ở cữ giống nữ nhân, ha hả, không sao đâu, giờ đang từ từ hồi phục rồi”“Một mình cậu?

Một mình cậu tự sinh đứa nhỏ?”

Không để ý đến đứa nhỏ đang ngủ say có thể bị đánh thức, Mạc Tuấn Nghị trừng to hai mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn Ô Thuần Nhã chậm rãi gật đầu, đột nhiên hắn cảm thấy mình đối xử còn chưa đủ tốt với cậu, trời ạ, rốt cuộc cậu có bao nhiêu khốn khổ đây!Vươn tay ôm lấy thân thể lạnh băng của cậu vào lòng, thanh âm khàn khàn nỉ non, “Sao cậu lại ngu ngốc như vậy!

Sao lại không quan tâm bản thân đến thế!

Nếu lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì biết làm thế nào!”

Mới nghĩ đến thôi hắn đã thấy sợ, cho dù cả đời này cậu không chấp nhận hắn cũng được, hắn chỉ cầu cậu bình an là đã đủ rồi.Cảm động vì nam nhân lo lắng cho mình, Ô Thuần Nhã nâng tay vỗ nhẹ lên nam nhân đang ôm lấy cậu thật chặt, cười an ủi hắn, “Không phải giờ tớ rất tốt sao, đều đã qua, Tuấn Nghị, tớ không sao đâu!”

Tiểu Bánh Bao ngủ say trong lòng cậu giật giật thân thể, Ô Thuần Nhã liền đẩy hắn ra, cúi đầu nhìn hai má con đột nhiên ửng đỏ bất thường, đưa tay xoa lên mặt bé, tâm cậu chợt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn hắn.“Tuấn Nghị, Bánh Bao phát sốt, đưa tớ đến bệnh viện Nhi đồng đi”Mạc Tuấn Nghị nhướn mày nhìn đứa nhỏ, gật đầu nổ máy tiến vào một đường nhỏ, sau đó đi thẳng đến bệnh viện.Tại bệnh viện Nhi đồng.Ô Thuần Nhã nhẹ nhàng xoa bàn tay cắm kim chuyền dịch của Bánh Bao, nhận túi nước ấm Mạc Tuấn Nghị đưa cho cậu để cậu làm ấm tay, “Chỗ này tớ là được rồi, cậu cứ về trước đi”Mạc Tuấn Nghị lắc đầu, “Tớ ở cùng cậu một lúc nữa, muốn ăn gì, tớ đi mua” Hắn không hiểu biết về trẻ con cho lắm, không biết vì sao trẻ con mệt quá lại nóng lên, hơn nữa còn phải ở viện quan sát vài ngày, còn không được về nhà để tự chăm sóc.

Hắn cảm thấy bệnh viện muốn lừa tiền nên mới làm phức tạp như thế.Nhưng Ô Thuần Nhã không để tâm, chỉ cần là vì con, dùng bao nhiêu tiền cũng được.“Tớ muốn về nấu ít cháo cho nó, đến lúc tỉnh lại thể nào cũng than đói lên cho coi” Khó xử nhìn Bánh Bao nhắm mắt ngủ, Ô Thuần Nhã ngẩng đầu nhìn Mạc Tuấn Nghị, hơi do dự mở miệng, “Tuấn Nghị…nếu cậu không vội về, có thể…có thể trông bé hộ tớ có được không?

Tớ sẽ lập tức quay lại ngay”Mạc Tuấn Nghị trong lòng trong mắt đều tràn ngập ôn nhu cưng chiều, thật hiếm có, đây là lần đầu tiên cậu chủ động mở lời nhờ mình, hắn sao có thể cự tuyệt, lập tức gật đầu đưa chìa khóa xe cho cậu, “Cậu đi đi, dùng xe của tớ ấy, nhưng mà cậu nhớ mang phần cơm chiều của hai bọn mình tới.

Sau đó chúng ta sẽ cùng ăn với Bánh Bao”“Ân, cảm ơn cậu, tớ sẽ mau chóng trở lại” Nhận chìa khóa xe, Ô Thuần Nhã cảm kích cười với hắn.“Lại xe chậm thôi, không cần sốt ruột, bé này có tớ để mắt rồi, nếu có việc tớ sẽ gọi y tá tới”Tiễn cậu đi, Mạc Tuấn Nghị dặn.“Ừ” Ô Thuần Nhã xoay người rời đi.Trở về phòng nhìn người đang nằm trên giường, Mạc Tuấn Nghị thấy Bánh Bao ngủ đến vô tri vô giác, hơi thở dài, vươn tay nhéo mặt bé, “Con cũng thật là biết gây sức ép cho phụ thân con đấy, giờ lại ngủ say sưa thế này”Cầm di động gọi cho Văn Nhân Minh Húc, rất nhanh được kết nối tín hiệu.“Alo, tôi biết cậu muốn hỏi gì, nhưng tôi chỉ có thể nói không chắc chắn, bất quá có chuyện muốn cậu làm giúp, là giúp Ô Thuần Nhã chuyển hộ khẩu ở quê nhà, chuyển tới nhà hiện tại ở X thị là được….Ừm, rồi, coi như tôi nợ cậu một ân tình, chờ có cơ hội hỏi rõ ràng tôi sẽ nói cho cậu…À, tôi đang ở bệnh viện Nhi đồng, Bánh Bao phải nằm viện…Không sao, mệt quá nên ngủ mê man thôi, còn hơi sốt nữa, ừ, bác sĩ nói trước cứ quan sát, rồi, thôi, cậu bao giờ xong việc thì gọi báo cho tôi, cúp máy đây”Cúp điện thoại đi vào liền thấy bé con vốn ngủ giờ thì mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, trong mắt vẫn còn mông lung mơ hồ, bộ dáng ngây thơ đáng yêu, nhu thuận lại không ngọ nguậy cái tay bị kim châm.Mạc Tuấn Nghị vội vàng lại gần, ngồi lên ghế bên giường xoa xoa má Bánh Bao, thân nhiệt còn chưa hạ, nhưng bé có thể tỉnh lại là tốt rồi.“Bánh Bao tỉnh rồi?

Có chỗ nào không thoải mái không?

Phụ thân con sợ con đói,nên mới về nhà nấu cháo cho con rồi, sẽ mau chống quay lại thôi, chú Mạc ở đây với con nhé” Nghe giọng thì ôn nhu như vậy, trời biết hắn khẩn trương biết bao nhiêu.

Đây là lần đầu tiên ở chung với trẻ con, mình nói thế không biết bé con có hiểu không ta.May mà Bánh Bao của chúng ta hết sức thông minh, nếu đổi là đứa nhỏ bình thường, khẳng định sẽ không hiểu mấy lời blah blah này có ý gì.Bánh Bao gật đầu, chớp mắt nhìn Mạc Tuấn Nghị nói, “Cảm ơn chú Mạc”“Hắc!

Ngoan lắm!”

Vươn tay xoa cái đầu xù xù, Mạc Tuấn Nghị vui mừng à nha, trách không được Văn Nhân Minh Húc lại quan đến Tiểu Bánh Bao, đúng là dễ khiến người thích mà.“Bánh Bao tên thật của con là gì?

Phụ thân con cũng kì ghê, sao lại đặt cái tên ở nhà như thế nhỉ!”

Con ngươi đảo qua đảo lại, nghĩ nghĩ ý của hắn một lúc, Bánh Bao mềm nhẹ nói, “Con tên là Ô Trạch Vũ ạ, phụ thân nói tên xấu mới dễ nuôi”“A, ai u, nếu bé mà là con chú thì tốt biết mấy, chú khẳng định cũng sẽ chăm bé thành cái Bánh Bao thịt!”

Bật cười lắc đầu, nam nhân cảm thấy Ô Thuần Nhã có những lúc không hiểu trong đầu suy nghĩ mấy thứ loạn thất bát tao gì.“Con thấy Bánh Bao hay mà, hơn nữa rất giống con, phụ thân làm cho con rất nhiều Bánh Bao trắng trắng mập mập mềm mềm, con cũng trắng trắng mập mập mềm mềm n蔓…Vậy sao không gọi bé là màn thầu đi!”

Màn thầu?

Màn thầu là cái gì?

Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ rối rắm, sau đó dựa theo nguyên tắc không hiểu liền hỏi, tò mò thắc mắc nói với Mạc Tuấn Nghị, “Chú Mạc, màn thầu là cái gì?

Cũng trắng trắng mập mập mềm mềm như ‘bánh bao’ sao?”

Lần này Mạc Tuấn Nghị thật là không biết nói gì, hắn căn bản không nghĩ tới, cái người thanh mảnh gầy gò ôn nhuận kia, nếu ở trường học ăn cơm, cũng chỉ dám ăn màn thầu với dưa muối, con của cậu cư nhiên lại không biết màn thầu là cái gì.

Ngươi nói coi hắn biết nói thế nào với đứa nhỏ đây?

Chẳng lẽ nói màn thầu không nhồi nhân?

Vấn đề là bé có hiểu nhồi là gì không!

Mạc Tuấn Nghị khóe môi co rúm, nhìn đôi mắt to đầy tinh lượng trước mặt, hắn đột nhiên cảm thấy mình và bé con ba tuổi trước mặt này có rất nhiều sự khác biệt!

Rất nhiều a~!
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 7: TIỂU BĂNG SƠN


Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ mấy hôm nay đều trải qua rất vui vẻ.

Mỗi ngày phụ thân đều sẽ đích thân làm thật nhiều đồ ăn ngon cho bé ăn, còn ở cùng bé, tùy rằng không thể chơi đùa với phụ thân như khi ở nhà, nhưng chỉ cần phụ thân ở cùng với bé, bé đã thấy vui thiệt là vui rồi.Ô Thuần Nhã ôm Tiểu Bánh Bao đang làm nũng đặt trên đùi, cúi đầu nhìn bé: "Phụ thân đi làm đồ ăn cho con đây, con tự chơi một mình nha" .Cậu mỗi ngày đều ở cùng Tiểu Bánh Bao, chỉ có thể đem việc giáo sư giao cho gấp gáp làm luôn ở đây.Tiểu Bánh Bao không hài lòng chu chu miệng nhỏ, cập mắt đen nhánh cứ nhìn phụ thân bé."

Phụ thân, con muốn ăn cháo lá sen"Gần đây bé ăn rất ít, Ô Thuần Nhã thấy bé ở bệnh viện ăn không ngon ngủ không yên, cho nên bé muốn ăn gì liền làm cái đấy cho bé.

Nhíu mi nhìn con trai đang chu chu cái miệng, Ô Thuần Nhã cười đến là ôn nhu:"Trưa hôm qua con nói muốn ăn trứng hấp cá cơm, kết quả ăn hai miếng đã thôi, tối lại muốn ăn mì thịt bò, ăn hết sạch thịt bò nhưng lại bỏ mì đi hơn nửa.

Bánh Bao à, con ngày kia đã có thể xuất viện rồi đó nha" Câu cuối cùng có chút cảm thán.Tiểu Bánh Bao kinh ngạc, thiếu chút nữa là kêu lên rồi, phụ thân bé đây là không hài lòng a!

Dạo này được chiều quá nên bé có hơi quên mất đông tây nam bắc, tiêu rồi, nếu hôm nay còn dám bỏ thừa đồ ăn, nhất định sau khi xuất viện phụ thân bé sẽ tính sổ với bé!Lập tức như con cún con ,vươn cánh tay mập mạp ôm cổ phụ thân mình mà lắc lư:"Phụ thân ơi, phụ thân à, phụ thân tốt của con, Bánh Bao thật sự muốn ăn cháo lá sen, nếu có thêm một cái đùi gà nữa thì càng tốt, đảm bảo sẽ ăn hết sạch.

Tuyệt đối con sẽ không bỏ mứa nữa đâu!"

"Đồ con heo tham ăn, ăn đến béo lăn quay rồi chờ xuất chuồng sao!"

Cười mắng Bánh Bao một câu, cậu nâng tay lên vỗ một cái lên tiểu mông đầy thịt của bé."

Éc éc!"

Nhăn cái mũi nho nhỏ lại, bắt chước tiếng lợn kêu, bé đắc ý dạt dào nhìn phụ thân bé.

Bé biết nhất định thế nào phụ thân cũng xuống bếp làm đồ ăn cho bé nha.Đặt Bánh Bao xuống giường, dặn bé hai ba câu xong, cậu về nấu cháo cho bé.Ô Thuần Nhã mới đi chưa lâu, y tá liền đẩy một chiếc xe lăn tiến vào, trên xe lăn là một bé trai mặt không biểu tình ngồi trên chiếc xe đó, phỏng chừng mới có bảy, tám tuổi.Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ tò mò nhìn cô y tá,rồi nhìn nhìn bé trai kia, sau đó lại nghiêng đầu nhìn ra cửa, không có ai đi cùng.

Bé lễ phép chào hỏi,:" y tá tỷ tỷ hảo, tiểu ca ca hảo""Bé con hảo, phụ thân em đâu?"

Y tá phụ đẩy chiếc xe lăn đến chiếc giường trống bên cạnh, vừa trải ga giường vừa hỏi bé."phụ thân về nấu cháo cho em rồi, chút nữa tỷ tỷ cũng đến ăn cùng nha!

Tay nghề của phụ thân em rất được đó!"

Bé từng xem trên TV, cho nên biết một nhà hẳn phải có ba mẹ và cục cưng, nhưng nhà mình thiếu mẹ, cho nên bé sẽ kiếm vợ giúp phụ thân bé, kiêm luôn tìm mẹ cho mình.

Bé thấy chị y tá này cũng không tồi, tuy không đẹp bằng phụ thân bé, nhưng so với những người khác thì có vẻ tốt hơn nhiều."

Lát nữa tỷ tỷ có việc rồi, em cứ ăn đi" .Chuẩn bị giường ổn thỏa cô muốn vươn tay bế đứa nhỏ mặt lạnh lùng kia lên giường, nhưng lại bị bé trai ấy phất tay ngăn cản."

Bạn nhỏ Tư Không à, chân em không được tiện cho lắm, để chị bế em nhé" Đứa nhỏ này cũng thật khốc đi, hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy mà đã lộ ra bộ dáng bất phàm, về sau khi lớn lên nhất định sẽ là một suất ca."

Cảm ơn, không cần, em chỉ bị gẫy một chân" Một câu hoàn toàn lạnh lùng, bé kia chống xe lăn đứng lên, từng chút từng chút kéo chân trái bị thương đến bên giường, sau đó cứng ngắc nhấc chân lên giường.

Cho dù đau đến mặt mũi trắng bệch, trán rịn mồ hôi, bé trai kia cũng không than lên một tiếng.Tiểu Bánh Bao há cái miệng nhỏ nhắn sùng bái nhìn bé trai kia, vỗ tay bồm bộp, hưng phấn kêu lên: "Ca ca anh thật lợi hại!

Cũng không sợ đau nha!"

Đứa nhỏ kia nhìn bé một cái, thấy bé trắng trắng tròn tròn bụ bẫm đáng yêu, liền gật đầu nói: "Nam tử hán thà đổ máu chứ không rơi lệ"Y tá ở một bên khóe miệng co quắp, ngửa mặt lên trời thở dài, đây là cực phẩm nhà nào dưỡng ra a!

Mới có tí tuổi đã như này, mai sau còn như thế nào nữa đây!"

Bé à, một chút nữa phụ thân em về em nhớ nói với phụ thân em một tiếng, tiểu bệnh nhân này tên là Tư Không Cảnh Hoán, năm nay tám tuổi, do ở khoa chỉnh hình của bệnh viện không còn giường trống nữa, cho nên đành để cậu ấy ở tạm đây hai hôm, phiền toái nhờ anh ấy chiếu cố một chút nhé" Y tá chầm chậm nói, cô biết đứa nhỏ này có thể nhớ kĩ, hơn nữa còn không sai một chữ.

Chỉ cần mình không được nói quá nhanh thôi.Tiểu Bánh Bao cười híp mắt gật đầu, "Em nhớ kĩ rồi, chờ phụ thân em về em sẽ nói với phụ thân, chị cứ yên tâm, em sẽ chiếu cố cho tiểu ca ca" Bộ dáng nhu thuận không chỉ khiến y tá hết sức vui vẻ,mà ngay cả tiểu suất ca mặt không biểu tình kia cũng nhìn bé đến mấy lần.Bất quá tiểu suất ca còn có thêm phần hoài nghi, dù sao bé con này nhìn y như cục bột lên men, một đoạn dài như thế em ấy nói có thể nhớ kĩ sao?"

Ngoan lắm ngoan lắm, chị cảm ơn em trước nhé" Xoa xoa mái tóc mềm mại của bé, y tá đặt đồ của Tư Không Cảnh Hoán lên ngăn tủ bên cạnh, sau đó nói, "Bạn nhỏ Tư Không à khi nào thì người nhà của em đến thăm em vậy?"

Cô cảm thấy rất bất đắc dĩ, đứa nhỏ này bị tai nạn xe cộ đụng gãy chân, vậy mà người nhà cư nhiên không ai tới xem nó cả.Lắc đầu tỏ vẻ bản thân không biết, di động của bé ấy trong lúc tai nạn đã rơi mất rồi, lúc này phỏng chừng người trong nhà đã phát hiện bé mất tích nên chắt chắn sẽ đi tìm bé.

Bé thành cái dạng này cũng không tiện gọi điện, cho nên chỉ có thể lắc đầu."

Vậy em có cần chị mang cơm trưa đến cho em không?"

Đứa nhỏ này thật đáng thương, lòng thánh mẫu của cô lại nổi lên."

Không cần đâu chị, phụ thân em sắp về rồi, làm cháo lá sen đó nha, em và anh ấy ăn cùng nhau là được rồi, không sao đâu" Tiểu Bánh Bao ở cạnh xen mồm vào, như vậy bé không phải sợ thừa cơm nữa rồi.Tư Không Cảnh Hoán muốn cự tuyệt, lại bị cặp mắt to thiện ý kia làm cho ma xui quỷ khiến gật đầu, hơn nữa còn nói cảm ơn, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi.Tiểu Bánh Bao cười tít cả mắt, thế nhưng trong lòng lại kinh ngạc gào rú liên hồi, đây chính là mặt liệt mà trong TV hay nói đó nha!

Nhất định là thế!

Mặt ca ca chính là không thay đổi biểu tình kìa!Tiểu Bánh Bao hóa thân thành ngụy chân tướng quân, bạn nhỏ Tư Không Cảnh Hoán cũng không phải trời sinh đã mặt liệt, mà là từ nhỏ đã luyện thành.

Ai bảo bé ấy không nghịch ngợm như Tiểu Bánh Bao, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, với ai cũng cười tít mắt được.

Bé không làm được, cho nên giữ nguyên bộ mặt không biểu tình, như thế cũng không khiến người ta đoán được mình có cảm xúc của bé là gì.

Thời gian dài khiến bé có thói quen giữ khuôn mặt liệt này, dù sao cũng chẳng có ai để ý.Sau khi y tá đi rồi Tiểu Bánh Bao liền chổng mông bò xuống giường, sau đó lại gần giường của Tư Không Cảnh Hoán, ôm một cái hộp sắt thật to, thoạt nhìn thấy trọng lượng không nhẹ, ít nhất đối với Tiểu Bánh Bao mà nói muốn ôm quả rất vất vả.Tư Không Cảnh Hoán lại một lần làm chuyện mà mình chưa bao giờ nghĩ tới, bé thò người ôm Tiểu Bánh Bao đang vật vã đi tới bế đến bên cạnh mình, sau đó nhướn mày.

Ý tứ là muốn hỏi em đang làm gì?Thế nhưng lúc này Tiểu Bánh Bao đang đắc ý cực kì, như hiến vật quý đặt hộp sắt để giữa hai người, móng thịt dùng sức mở nắp hộp ra, bên trong đầy màu sắc rực rỡ, tất cả đều là đồ ăn vặt.

Chocolate, thịt bò khô, kẹo đường, bánh xốp, bánh custas, thịt sấy, kẹo chocolate chip, thạch hoa quả, snack tôm, thiệt nhiều túi nhỏ để trong hộp sắt, trách không được lại nặng như thế, hóa ra toàn ăn mấy cái này a!Tư Không Cảnh Hoán lúc này rốt cuộc cũng có biểu tình, nhóc hơi kinh ngạc há mồm, sau đó liếc nhìn Tiểu Bánh Bao xinh xắn trước mặt, lại nhìn cái hộp, sau đó nói một câu, "Bảo sao em béo như vầy, nguyên lai có thể ăn nhiều đồ ăn như vậy a !"

Bánh Bao hấp hóa thành Bánh Bao rán (mặt vàng khè), nhe răng quay đầu gào lên, "Em không béo!

Em là đứa nhỏ bụ bẫm!

Đứa nhỏ bụ bẫm thôi có hiểu hay không hả!"

Tư Không Cảnh Hoán nhìn bé, chậm rãi gật đầu, "Hiểu rồi...hóa ra em là bé bự ..." (⊙o⊙)"..."

Tiểu Bánh Bao choáng váng, bé bị cười nhạo! (╰_╯)#Lúc Ô Thuần Nhã đến có mang theo cặp lồng giữ ấm quay lại thấy con mình đang tức giận chu miệng ngồi trên giường của người khác, chiếc giường vốn không ai nằm giờ lại có thêm một tiểu suất ca ngồi.

Khẽ cười với đứa nhỏ kia, cậu đi qua nhéo má Tiểu Bánh Bao đang tức giận, "Làm sao vậy?

Cãi nhau với tiểu ca ca?"

Nhìn thấy cái hộp Bánh Bao coi như bảo bối mỗi ngày đều lấy ra xem, cậu nở nụ cười."

Bị ca ca cười rằng ăn đồ vặt nhiều nên không thể lớn?"

Tư Không Cảnh Hoán trợn tròn mắt tò mò nhìn nam nhân cười đến ôn nhu kia, cảm giác rất thân thiết, bé chưa từng gặp qua người nào như thế.

Cho dù nhà bé ai cũng cười, nhưng căn bản không giống vơi cái kiểu cười của người này.

Nam nhân này tươi cười không khiến người ta thấy phản cảm."

Anh ấy nói con là bé bự!"╭(╯^╰)╮"Con nói mình là đứa nhỏ bụ bẫm đúng không?"

Đầu óc suy chuyển, cậu buồn cười nhìn đứa con nghịch ngợm của mình, lần trước Mạc Tuấn Nghị nói nó béo, nó tự bảo mình là bụ bẫm, kết quả khiến Mạc Tuấn Nghị nghẹn lời không phản đối được, lần này cư nhiên không thành công?

Đứa nhỏ này coi bộ cũng rất lợi hại nha."

Thôi được rồi, phụ thân có nấu cháo cho con đây, còn cả đùi gà nướng, có muốn ăn hay không nha?"

Ô Thuần Nhã nghiêng đầu nhìn bé, để cái hộp giữ ấm lên bàn nhỏ di động, sau đó đặt ở giữa hai bé con."

Có mấy cái đùi gà ạ?

Phụ thân có ăn không?"

Mắt to chớp chớp, chờ mong nhìn phụ thân bé."

Hai cái, chút nữa chú Mạc đến, phụ thân với chú Mạc sẽ cùng đi ra căng tin ăn cơm, hai đứa mau ăn đi" Đặt một cái bát con cùng muỗng lên trên bàn, sau đó cậu múc cháo ra bát rồi đưa cho Tư Không Cảnh Hoán."

Cho tiểu ca ca một cái đùi gà nè" Giận đến mau mà đi cũng mau, hơn nữa Tiểu Bánh Bao chưa bao giờ thù dai, là không nhớ ức chế với người mình thuận mắt.

Tuy rằng tiểu ca ca chê mình là bé bự, nhưng cũng là mình nói sai khiến ảnh hiểu lầm, cho nên bé quyết định không so đo với ca ca nữa.Tư Không Cảnh Hoán ngơ ngác nhìn hai cha con trước mặt đang bận bịu, trong lòng đột nhiên thấy ấm áp, cũng có chút ê ẩm.

Cúi đầu không nhìn họ nữa, nhóc thực hâm mộ.Lấy túi nhựa bọc quanh đùi gà rồi mới đưa hai đứa nhỏ ăn, lại khuấy cháo cho nguội bớt, Ô Thuần Nhã nhìn đứa nhỏ mắt đỏ ửng kia, khẽ thở dài.

Vừa rồi lúc cậu đến đúng lúc gặp y tá kia, đã biết đại khái tình huống của nó, nhỏ như vậy mà lại không được người nhà quan tâm, hẳn sẽ thấy khổ sở lắm."

Bánh Bao, không được kén ăn!"

Nhìn thấy con định dùng muỗng vớt cà rốt trong cháo ra, Ô Thuần Nhã trừng mắt.Mím môi không tình nguyện ăn miếng cà rốt vào, Tiểu Bánh Bao đau khổ u oán nhăn hết cả mặt.Tư Không Cảnh Hoán vùi đầu ăn cháo, liếc mắt thấy Tiểu Bánh Bao khổ sở sắp chảy cả nước mắt, thừa dịp Ô Thuần Nhã quay đi lấy khăn tay thì khẽ đưa muỗng vào bát của Tiểu Bánh Bao, cạch cạch hai cái, đã thấy cà rốt trong bát biến mất tiêu.Tiểu Bánh Bao há mồm trừng to mắt, nhìn tiểu ca ca mặt không đổi sắc, lại nhìn xuống bát cháo lúc trước còn đầy cà rốt của mình, chớp chớp mắt, cúi đầu cầm muỗng khuấy khuấy cháo, làm mấy miếng cà rốt ở dưới đáy nổi lên hết, lập tức ngẩng đầu chờ mong nhìn Tư Không Cảnh Hoán.Tư Không Cảnh Hoán bị nhìn có chút ngượng ngùng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không thể hiện ra, lại trộm nhìn Ô Thuần Nhã đang xem sách không để ý đến chúng nó, một lần nữa chuyển toàn bộ cà rốt cảu Bánh Bao vào trong bát của mình.Bánh Bao tử mừng rỡ mắt híp thành sợi chỉ, ai nha!

Người này tốt ghê!

Về sau tiểu ca ca chính là anh trai của mình, ai nói cũng vô ích thôi!

Chỉ riêng việc anh ấy giúp mình ăn cà rốt mình chán ghét nhất, bé liền nhận định người này!Tư Không Cảnh Hoán bị nụ cười xán lạn của Tiểu Bánh Bao cuốn hút, khóe miệng vô thức cũng khẽ cong một chút, khiến khuôn mặt lập tức suất đến bạo =)))) đẹp zai tung tóe)!"

Ca ca anh hẳn là nên cười nhiều một chút, anh cười lên trông rất đẹp trai đó nha!"

Hút nước miếng, Tiểu Bánh Bao nói thầm.Tư Không Cảnh Hoán không nói gì, cúi đầu ăn nốt cháo.Ô Thuần Nhã đã sớm phát hiện hành động nhỏ này của hai đứa nhỏ, chẳng qua cậu chỉ là không quản thôi, dù sao cũng là trẻ con, kén ăn cũng chỉ là bình thường, cái cậu không ngờ tới chính là đứa nhỏ lạnh lùng như thế lại lo nghĩ cho con mình.

Tuy thế này bị coi là đồng phạm, nhưng thôi, ít nhất cũng là bênh vực cho Bánh Bao nhà cậu.

Không hổ là con trai bảo bối của cậu a, có thể khiến người người yêu thích, ngay cả tiểu băng sơn cũng thu phục được, thật đủ lợi hại nha!
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 8: ĐẠI BĂNG SƠN


Lúc Tư Không Dực Dương nhận được cuộc điện thoại gọi từ bệnh viện báo tới thì hắn đang ở cuộc họp báo cáo nghiệp vụ sáu tháng cuối năm của công ty, đối với chuyện đứa con duy nhất xảy ra tai nạn giao thông phải nằm viện hiển nhiên so với người bình thường thì hắn biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều lắm, ít nhất hắn cũng không hoang mang rối loạn vứt một đám chủ quản lại mà vội vàng rời đi.

Chỉ ra hiệu cho người đang báo cáo tiếp tục, còn mình thì rời phòng hợp ra ngoài gọi điện thoại…mà thôi…Tư Không Viêm Nghiêu vừa mới đấp xuống máy bay, dạo gần đây anh toàn phải bay qua bay lại giữa X thị và S thị, không có biện pháp, ai bảo anh là người bận rộn cơ chứ.Khởi động điện thoại, một hồi ‘Giao hưởng định mệnh’ vang lên, liếc nhìn số điện thoại, ấn nghe, anh cũng không nói gì, chỉ đặt lên tai.“Em trai thân ái à, em đã về chưa?”

Giọng điệu hoàn toàn bất đồng với khuôn mặt lạnh lùng, mang theo ẩn ẩn một chút lấy lòng, Tư Không Dực Dương đã hoàn toàn hiển lộ hết sự bất đồng trong ngoài của bản thân bằng mấy từ ngữ.“Ân.”

Ngữ điệu lạnh nhạt.“…Cảnh Hoán bị tai nạn giao thông” Thanh âm có chút trầm thấp.“Ân.”

Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay xách chiếc va li đưa cho tài xé bên cạnh, xoay người mở cửa ngồi vào phía sao.“Này này, nói như thế nào đó cũng là đứa cháu duy nhất của em có được không, giờ anh đang phải họp ở công ty, không đi được, em đến nhìn nó một chút đi nha!”

Đừng nhìn biểu hiện thực bình tĩnh của hắn mà nhầm, kì thật thì hắn cũng không thể bình tĩnh nổi nữa rồi!

Đó chính là con trai của hắn a!

Đứa con khả ái đáng yêu của hắn đó a!Mệt mỏi dựa lưng vào ghế, cuối cùng Tư Không Viêm Nghiêu cũng sửa miệng đổi sang từ khác, “Đâu?”

Đối với đứa em trai chỉ thích dùng phương thức nói chuyện mỗi lần phát ra một từ của Tư Không Viêm Nghiêu, Tư Không Dực Dương không tỏ vẻ gì: “Bệnh viện Nhi đồng, đang nằm ở phòng bệnh bình thường, cụ thể là phòng nào thì anh cũng không rõ lắm, khi đến chỗ thì em đi hỏi lại nha, nhờ cả vào em đó~” Nói xong lập tức cúp điện thoại, hừ hừ, hắn chính là cố ý không nói vị trí cho nó đó, vậy thì thế nào!Tại phòng bệnh thường trong bệnh viện Nhi Đồng.Tay phải Ô Thuần Nhã thuần thục gõ bàn phím, tay trái thay đổi một tờ rồi lại một tờ tư liệu Pháp Văn để ở một bên, hiện tại cậu không thể đến trường làm giúp giáo sư, chỉ có thể mang mấy tư liệu cần phiên dịch đến bệnh viện làm, vừa chăm sóc Bánh Bao vừa làm một ít công việc đơn giản.Tư Không Cảnh Hoán kinh ngạc mở to mắt, cập mắt to tròn sáng ngời lấp lánh khiến nhóc có vẻ đáng yêu cực kì.“Tiểu ca ca, anh đang làm gì thế?”

Bánh Bao ghé vào bên cạnh Tiểu Băng Sơn, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi.Vươn tay chỉ chỉ người nào đó đang chuyên tâm làm việc cách hai bé không xa, nhỏ giọng nói, “Chú ấy chỉ dùng một tay mà tốc độ đánh máy đã nhanh đến vậy, thật lợi hại”Bánh Bao quay đầu liếc nhìn phụ thân mình, sau đó biểu tình siêu nghiêm túc gật đầu, thanh âm mềm nhẹ dễ nghe nói, “Phụ thân em lúc nào cũng vậy, đây chính là bí kíp gia truyền đó nha”(^ω^)Bị bộ dáng khoe khoang kia của Tiểu Bánh Bao chọc cười, Tư Không Cảnh Hoán cảm thấy hai ngày nay tâm tình của nhóc kỳ thực rất tốt, hơn nữa càng ngày càng có nhiều biểu tình.

Ít ra thì tất cả đều là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.“Ca ca, em mệt rồi, Bánh Bao buồn ngủ quá” (~﹃~)~zZTư Không Cảnh Hoán nghe bé nói vậy liền lập tức nhích người sang một bên, chừa cho nhóc một chỗ trống, vỗ vỗ gối nằm bên cạnh : “Ngủ luôn ở chỗ anh đi, đừng làm phiền thúc thúc” (dụ dỗ trắng trợn -_-)“Ân!”

Ngoan ngoãn gật đầu, Bánh Bao xê dịch thân thể tròn trịa nghiêng người nằm bên cạnh Tiểu Băng Sơn, “Ca ca cũng ngủ nha.”

“Được” Tuy rằng nhóc không có thói quen ngủ trưa, nhưng Tiểu Băng Sơn vẫn vui vẻ đáp ứng lời mời của Bánh Bao, nằm xuống còn thuận tay ôm lấy tiểu thân thể mềm mềm đầy thịt của bé vào lòng.

Tư Không Cảnh Hoán ngửi được trên người Bánh Bao có hương sữa rất đặc biệt, đột nhiên cảm thấy mình cũng buồn ngủ.Nửa giờ sau, Ô Thuần Nhã rốt cuộc từ trạng thái làm việc trở lại, quay đầu liền nhìn thấy bộ dáng khả ái của hai bé con kia ôm nhau ngủ cực kì đáng yêu, đứng dậy cầm lấy chăn nhẹ nhàng đắp lên người cho hai nhóc, sau đó cầm di động ra ngoài.Đứng ở hành lang gọi cho Mạc Tuấn Nghị, “Alo, Tuấn Nghị à, hôm nay cậu không cần đến đây đâu”“Làm sao vậy?”

Đang định ra khỏi cửa Mạc Tuấn Nghị tay cầm chìa khóa xe buông xuống, hỏi.“Không có gì,ngày mai Bánh Bao sẽ xuất viện , một lát nữa tớ về làm cơm chiều rồi ăn với bọn nhóc luôn , không cần phiền cậu đi tới đi lui một chuyến nữa” Cậu mỉm cười với y tá đối diện, chỉ chỉ mình rồi chỉ vào phòng bệnh.Y tá gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Dù sao vừa nãy cô đã nghe thấy cậu nói về nhà làm cơm.“Bọn nhóc?”

Hôm qua hắn có việc nên không tới bệnh viện thăm Bánh Bao được, cho nên không biết Bánh Bao đã có thêm bạn cùng phòng .“Ân, một anh bạn nhỏ rất đẹp trai rất lạnh lùng, Bánh Bao thích nhóc ấy lắm” Tưởng tượng đến dáng vẻ dính người của Bánh Bao, Ô Thuần Nhã liền bật cười.“vậy được rồi, ngày mai khi Bánh Bao xuất viện mình sẽ đi đến đón hai người, không được cự tuyệt, tớ có xe sẽ tiện hơn một chút” Mạc Tuấn Nghị thở dài.Vươn tay bắt một chiếc taxi, Ô Thuần Nhã cười trả lời: “Ừ, chiều mai tớ sẽ gọi cho cậu”“Ân, nhớ chú ý an toàn, bye bye”“Bye”Trước cửa bệnh viện Nhi đồng, sau khi dừng xe tài xế đưa mắt nhìn người ngồi sau qua kính chiếu hậu, thấy thiếu gia nhà mình còn chưa mở mắt, cho nên nhẹ giọng nhắc nhở, “Nhị thiếu gia, đến nơi rồi”Đôi mắt sắc bén lợi hại như chim ưng của Tư Không Viêm Nghiêu mở ra, nghiêng đầu nhìn bệnh viện Nhi đồng tấp nập người đến người đi: “Về đi” tài xế có thể coi như đã ở bên cạnh anh lâu năm, cho nên có thể được ý trong lời nói của anh.“Vâng, nhị thiếu gia tôi về trước”Gật đầu một cái, Tư Không Viêm Nghiêu nâng chân xuống xe, cặp chân thon dài thẳng tắp bao trong quần tây đen thoải mái trang nhã.

Anh nhanh chân bước đến quầy tiếp tân để hỏi thâm.“Tư Không Cảnh Hoán, tám tuổi, phòng bệnh” Giọng Tư Không Viêm Nghiêu không chút cảm xúc.Trên khuôn mặt tuấn tú viết đầy mấy chữ to tôi đang rất không dễ chịu, tuy rằng y rất đẹp trai rất ngầu, nhưng lại sinh ra cảm giác chớ tiến lại gần khiến y tá đang si mê nhìn anh chợt run run, nơm nớp lo sợ tra số phòng cho anh.“Phòng bệnh thường 201…Ở tầng hai…”

“Cảm ơn” Tuy là lời cảm ơn, nhưng nghe từ trong miệng anh lại có chút biến chất!“…Không…không cần khách khí…”

Y tá cứng ngắc nâng khóe miệng.

Má ơi, sao người này có thể lạnh như thế a!Ô Thuần Nhã dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, vo gạo nấu cơm, sau đó mở tủ lạnh lấy thức ăn, cậu quyết định sẽ làm thịt tẩm bột gạo và đậu hũ xào thập cẩm, còn đặc biệt hầm canh xương sườn bí đao cho Tư Không Cảnh Hoán, tuy rằng có hơi phiền phức, nhưng tay chân cậu lanh lẹ, hai món mặn một món canh rất nhanh liền làm xong.Đem đồ ăn để vào hộp giữ ấm, sau đó đóng cửa rời đi.“ Lưu nãi nãi,ngày mai Bánh Bao xuất viện rồi, bà đừng mong nhớ nó quá” Xuống lầu nhìn thấy bà Lưu vừa đi chợ về, cậu vội vàng tiến lại chào hỏi.“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, vậy con nói với Bánh Bao,ngày mai bà sẽ làm món sườn xào chua ngọt mà nó ăn” Lưu nãi nãi xem như tạm yên tâm.“Vâng, con đi trước đây.Ở bệnh viện.Tư Không Viêm Nghiêu rất nhanh tìm thấy phòng 201, đẩy cửa ra chỉ thấy một giường bệnh trống không, sau đó nghiêng đầu, mới nhìn thấy hai nhóc con ôm nhau ngủ say sưa, còn có một cái laptop cùng tài liệu đặt trên chiếc bàn tròn bên cạnh.Có chút bất ngờ nhíu mày, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy cháu trai nhà mình thân cận với đứa nhỏ khác.

Cố ý bước đi thật nhẹ, đi tới phía giường của hai nhóc kia, anh cuối đầu quan sát bọn nhỏ.Nhóc con nằm trong lòng đứa cháu nhỏ của anh trông rất đáng yêu, trắng trẻo bụ bẫm, lúc này ngủ say đến má cũng ửng hồng, lông mi dày như tán quạt cong lên, cái miệng nhỏ đỏ au hơi chu chu, như đang mơ mộng đẹp gì đó, cư nhiên còn chảy không ít nước miếng cơ chứ.Lúc Ô Thuần Nhã đẩy cửa vào phòng bệnh thì bắt gập một hình ảnh rất chi là kì quái, cái bàn nhỏ mình dùng để làm việc giờ bị nam nhân mặc áo sơ mi trắng quần tây đen chiếm lấy, mà hai nhóc kia vẫn ngủ đến hôn thiên địa ám.Nghi hoặc nhìn nam nhân vì nghe thấy tiếng mở cửa mà nhìn về phía mình, cậu lễ phép hỏi, “Tiên sinh, ngài tìm ai?”

Tư Không Viêm Nghiêu trước tiên đưa mắt đánh giá cậu từ đầu đến chân, sau đó nhìn ba cặp lồng giữ ấm trong tay cậu, lập tức biết được thân phận của cậu, phỏng chừng là người nhà của cậu nhóc đáng yêu kia, chắc là quan hệ anh em linh tinh gì đó.Dùng cằm hướng về phía hai đứa nhỏ đang ngủ kia, không nói gì.Bất quá Ô Thuần Nhã đã hiểu, đây hẳn là người nhà của Tư Không Cảnh Hoán.

Mỉm cười gật đầu, cậu đóng cửa, sau đó để cặp lồng giữ ấm lên bàn.Tư Không Cảnh Hoán nghe thấy tiếng đóng cửa tỉnh lại, liền thấy bóng Ô Thuần Nhã từ toilet đi ra, sau đó mới phát hiện ra nhị thúc nhà mình đang ngồi bên cửa sổ, nhóc có chút giật mình.“nhị thúc?

Sao người lại tới đây?” nhị thúc nhà nhóc không phải đang công tác ở S thị sao?Tư Không Viêm Nghiêu thấy nhóc tỉnh lại, nhưng không có tí ý định đứng dậy rời khỏi ghế, càng không có tự giác bản thân đang chiếm vị trí của người ta, chỉ hơi gật đầu, nói hai chữ, “Thăm cháu”“Dạ” Chế độ Tiểu Băng Sơn được kích hoạt.

Không có biện pháp a, ai biểu nhị thúc nhà nhóc là đại băng sơn cơ chứ, đối với đại băng sơn, ngươi muốn làm y nói hơn hai chữ cũng đủ khó khăn rồi.Ô Thuần Nhã nhìn hai người mà suýt nữa bật cười, một người rõ ràng rất vui khi có người nhà đến thăm, lại làm như thực bình thường, người còn lại?

Vừa lo lắng vừa một mực quan sát thân thể đứa nhỏ, thấy người tỉnh rồi lại không hỏi gì, loại hình thức ở chung này thực sự rất quái dị.Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ là bị phụ thân mình lay dậy, móng thịt nâng lên dụi dụi hai mắt, sau đó phát hiện khóe miệng mình có chất lỏng khả nghi, lập tức lau sạch, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nãi thanh nãi khí gọi phụ thân.“Bánh Bao có xấu hổ hay không, ngủ còn chảy nước miếng”“phụ thân!” mặt Tiểu Bánh Bao đỏ bừng vươn tay đòi ôm, được ôm liền dùng sức vùi cái đầu tròn vo vào cổ phụ thân cọ a cọ, vừa nãy nhóc nằm mơ, hơn nữ là mơ chính mình đang gặm móng heo!

Ngon như thế, đương nhiên phải chảy nước miếng rồi. (﹃)Cười cười vỗ lên cái mông tròn tròn của Bánh Bao, Ô Thuần Nhã nghiêng đầu hôn lên má bé một cái: “Ngoan, chào thúc thúc đi con”Ô Trạch Vũ lúc này mới phát hiện ra trong phòng bệnh có người thứ tư, nâng đầu lên nhìn, đôi mắt to ngập nước tò mò nhìn về phía Tư Không Viêm Nghiêu cũng đang nhìn nhóc, tiếp theo, vươn hai móng thịt trắng nõn mềm mềm lên, nói ra một câu kinh người…“Cha, ôm một cái!”
 
[ Đam Mỹ - HoàN] BáNH Bao Nhà Ai - U HoàNG Tử Lam
Chương 9: THÚC THÚC CHA


“Cha, ôm một cái!”

Giọng nói đặc hữu của trẻ con mang theo cảm giác mềm mại khi vừa mới ngủ dậy, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái dễ chịu, nhưng mà, ba người ở đây khi nghe thấy âm thanh làm nũng mang theo chút hưng phấn kia cứ như sét đánh ngang tai.

Tư Không Cảnh Hoán là người hoàn hồn đầu tiên, nhóc kinh ngạc nhìn Ô Thuần Nhã đang trừng mắt sửng sốt bế Bánh Bao, lại nhìn Tư Không Viêm Nghiêu cũng đang đồng dạng sửng sốt, khóe miệng co rút vài cái, trong nháy mắt liền lộ ra một câu “A!

Thì ra là thế”……..O__O….

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào của Bánh Bao, cùng với nụ cười hồn nhiên tươi vui kia, chưa kể đến chất giọng ngọt như mật gọi một tiếng “Cha”, thật sự là vô hình trung đã đánh trúng vào điểm sâu nhất ở trong lòng anh, cho nên liền sửng sốt. (⊙o⊙)Tươi cười trên mặt Ô Thuần Nhã hoàn toàn đông cứng, cậu tròn mắt nhìn Bánh Bao ở trong lòng, nghiến răng hỏi, “Bánh Bao, vừa nãy con gọi anh ta là gì?”

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ hoàn toàn không biết giờ này phu thân của bé đang có tâm tư muốn bóp chết bé, vẫn cực kì hưng phấn vươn hai cánh tay trắng mũm mĩm như ngó sen, với tới chỗ Tư Không Viêm Nghiêu điên cuồng lắc lư, “Cha, ôm ôm Bánh Bao , ôm ôm một cái!”

Lần này thanh âm càng thêm rõ ràng, khiến ba người còn lại không thể nghi ngờ hệ thống thính giác của bản thân.

Ô Thuần Nhã ngơ ngác nhìn người đàn ông thân hình cao lớn ôm Bánh Bao từ trong lòng của mình ra, sau đó nhìn người đàn ông nâng Bánh Bao lên cao, Bánh Bao dị thường hưng phấn hét chói tai, “Thật là cao nha!

Cha, ha ha, cha ơi, chơi vui lắm!”

Chưa từng được bế lên độ cao như thế, Bánh Bao siêu hưng phấn.

Hai tay Tư Không Viêm Nghiêu để dưới hai cánh tay béo mập của Bánh Bao, tung bé lên, sau đó đỡ lấy bé, cứ thế ba lượt mới ôm Bánh Bao mặt hồng hồng vào trong lòng, hiếm có thu lại khí lạnh toàn thân, cặp mắt chim ưng kia cũng mang theo ý cười rõ ràng, “Sợ ?”

Bánh Bao lắc đầu lia lịa, đôi mắt lấp lánh nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, “Không sợ,thật vui nha!” o(≧v≦)o~~“Bánh Bao!”

Ô Thuần Nhã tiến đến đoạt con trai lại, khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới kiểm tra nhóc, ngẩng đầu nhíu mày nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, “Dọa đến bé thì làm sao đây!”

Tư Không Viêm Nghiêu nhướn mày, không nói chuyện.

Tư Không Cảnh Hoán kinh ngạc há hốc mồm, hết nhìn nhị thúc nhà mình, lại nhìn nhìn Bánh Bao, nhóc đột nhiên phát hiện, hình như nhị thúc rất thích Bánh Bao nha, chẳng lẽ Bánh Bao đúng là con trai của nhị thúc?

Nhưng mà…đưa mắt nhìn sang Ô Thuần Nhã sắc mặt hơi tái nhợt, nhóc lại nghi hoặc, sao sắc mặt Ô thúc thúc kém thế…

“…Nhị thúc…”

Dưới tình huống quỷ dị như vầy, Tư Không Cảnh Hoán cảm thấy mình phải nói gì đó, nhưng khi nhóc gọi nhị thúc xong, lại không biết tiếp theo phải nói thế nào.

“Tư Không Viêm Nghiêu.”

Vươn tay tự giới thiệu tên mình, đây là lần đầu tiên anh chủ động như thế.

Nhìn bàn tay to vươn ra trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia, Ô Thuần Nhã vươn tay ra bắt lấy, mở miệng, “Ô Thuần Nhã, đây là con trai tôi, Ô Trạch Vũ.”

Tư Không Viêm Nghiêu khẽ nhíu mày vì xúc cảm trên tay, anh có thể cảm giác được lòng bàn tay của đối phương tương đối thô ráp, “Bánh Bao?”

Vừa rồi y nghe thấy nhóc con kia xưng hô như thế.

Khóe miệng run rẩy, Ô Thuần Nhã thu tay, đặt Bánh Bao ngồi trong lòng mình rồi ngồi xuống cạnh Tư Không Cảnh Hoán, sau đó để ba cặp lồng giữ ấm lên bàn ăn di động, lúc này mới trả lời Tư Không Viêm Nghiêu, “Đó là nhủ danh của bé.”

Lấy bát muỗng ở trong ngăn tủ bên cạnh ra, sau đó cậu xới cho hai nhóc hai bát cơm thơm ngon ngào ngạt, tiếp theo lấy đậu hũ và thịt để riêng ra cái khay ở hộp giữ ấm, còn đặc biệt múc một chén canh bí đao cho Tư Không Cảnh Hoán, nhìn thấy Bánh Bao chu chu môi tỏ vẻ bất mãn, cậu cười khẽ, “Đó là để tiểu ca ca uống, không cho con đâu.”

Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ cảm thấy mình chắc chắn đã bị phụ thân ruột ghét bỏ đi, hơn nữa cái canh kia thơm quá xá luôn, nhìn thấy vẻ tội nghiệp của Bánh Bao, Tư Không Cảnh Hoán đẩy chén canh của mình sang cho bé, “Cho em đấy.”

Ô Thuần Nhã bất đắc dĩ thở dài, lại múc một chén khác cho Tư Không Cảnh Hoán, rồi nói với người đàn ông đang ngồi ở bên kia, “Tôi nấu cho bọn nhỏ đồ ăn dễ tiêu hóa, cơm nấu hơi nhão một chút, nếu anh không ngại thì…”

Ô Thuần Nhã xới thêm một bát cơm, ý bảo Tư Không Viêm Nghiêu có thể ăn cùng.

Lời cậu nói khiến hai đứa nhỏ đang vùi đầu ăn đều ngẩng lên nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, ngủ trưa cũng đã khá là tiêu hao năng lượng, cho nên giờ hai nhóc má đều căng đầy như chuột giữ kho thóc.

Một ánh mắt kinh ngạc, một ánh mắt chờ mong.

Tư Không Cảnh Hoán kinh ngạc vì sự chu đáo của Ô Thuần Nhã, không chỉ hầm canh riêng cho nhóc, mà còn mời nhị thúc cùng ăn cơm chiều với bọn họ.

Bạn nhỏ Ô Trạch Vũ thì chờ mong cha thích tay nghề của phụ thân bé, vậy có thể tiến thêm một bước phát triển rồi, không phải người ta thường nói muốn bắt lấy người đàn ông trước hết phải bắt được dạ dày của người đàn ông đó sao!

Bắt được dạ dày không phải là khiến hắn thích ăn cơm bạn làm sao!

Nhóc hết sức tin tưởng tay nghề của phụ thân mình.Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, từ sáng tới giờ anh chưa ăn gì, lúc này ngửi được hương vị đồ ăn kia còn có vẻ rất thơm ngon, gợi lên cảm giác thèm ăn hiếm có của anh, Tư Không Viêm Nghiêu cũng không khách khí, ngồi ở phía đối diện hai nhóc, còn bắt chước y hệt cởi giày ngồi xếp bằng trên giường, cả người cứ như một vị lão gia địa chủ vậy.Bánh Bao dùng muỗng của mình xúc một miếng thịt tẩm bột gạo thật to, run run giơ lên phía trên bát của Tư Không Viêm Nghiêu, sau đó nghiêng một phát, thịt tẩm bột rơi tọt xuống bát của anh, bé nâng đầu lên cười hì hì nói, “Cha ăn ăn (﹃)” …Tư Không Cảnh Hoán vùi đầu cố sức mà ăn, nhóc không muốn nhìn thấy biểu tình lúc này của nhị thúc đâu.

Ô Thuần Nhã ôm Tiểu Bánh Bao ngồi lên đùi của mình, vẻ mặt nghiêm túc, “Bánh Bao, gọi là thúc thúc, nhớ chưa?”

Thân mình trắng trắng tòn tròn của Tiểu Bánh Bao Ô Trạch Vũ run lên một cái, sau đó bé gật đầu thật mạnh, mặt đanh lại, còn hết sức nghiêm túc chắc chắn trả lời, “Nhớ rồi ạ.”

Nhưng khi quay đầu,bé lại đối với Tư Không Viêm Nghiêu đang chăm chú nhìn mình hô lên một tiếng, “Thúc thúc cha!”

“Phụt…khụ khụ…xin lỗi…khụ khụ, con không cố ý.”

Tư Không Cảnh Hoán vì sặc cơm mà đỏ bừng cả mặt.

Ô Thuần Nhã lập tức vỗ lưng cho nhóc, Tư Không Viêm Nghiêu không nói gì, nhưng cặp mắt mang ý cười kia vẫn theo dõi một lớn hai nhỏ ở trước mặt anh.

Thở dài, Ô Thuần Nhã cảm thấy mình và đứa con mình tự sinh ra này khác biệt quá lớn, không định nói nhiều với bé nữa, dù sao về sau không nhất định sẽ thường xuyên gặp lại, gọi sai cũng đã sai rồi, cậu chẳng có thừa thời gian mà đi sửa lại cho đúng.

“Tùy con vậy, con thích gọi là gì thì cứ gọi đi.”

Tuy rằng nói như thế, nhưng mà Ô Thuần Nhã chưa từng nghĩ tới, người bị gọi đã đồng ý đâu!

Ô Thuần Nhã tỏ vẻ, cái này không nằm trong phạm vi tự hỏi của cậu a.

Tư Không Viêm Nghiêu hơi cúi mặt, nâng tay ăn cơm, hương vị tan trong miệng khiến mắt y vô thức mở to hơn, sau đó một miếng lại tiếp một miếng, hương vị rất không tồi nha!

“Ăn ngon lắm.”

Tay cầm đũa, Tư Không Viêm Nghiêu nhếch mắt khen Ô Thuần Nhã, đây là lần đầu trong ngày anh trừ bỏ tên mình ra còn nói ra ba chữ…

“…Cảm ơn…”

Ô Thuần Nhã hết nói nổi.“Phụ thân ăn đi.”

Giơ muỗng trong tay, Bánh Bao đưa tới bên miệng Ô Thuần Nhã, muốn đút cho cậu.Há mồm ăn, Ô Thuần Nhã mỉm cười nói, “Ngoan, tự mình ăn đi, phụ thân không đói.”

“Dạ.”

Cúi đầu ăn cơm, Ô Trạch Vũ mắt to đảo đảo, lóe lên chút mưu ma chước quỷ. (*^__^*) Chờ đến khi ba người đều ăn xong, Ô Thuần Nhã cảm thấy mình có chút thành tựu, thu dọn hết bát đũa muỗng xong, cậu xoa xoa tay, “Bánh Bao, hôm nay phụ thân không ở đây cùng con được rồi, buổi tối con phải ngoan ngoãn ngủ cùng ca ca có được không?”

“Vì sao ạ?”

Bánh Bao không hài lòng bĩu bĩu môi nhỏ.“Ngày mai con xuất viện rồi, phụ thân phải về nhà sắp xếp cái đã.”

Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của bé, Ô Thuần Nhã cười nói.

Bánh Bao hiểu chuyện gật đầu, sau đó nhìn Tư Không Viêm Nghiêu bên cạnh đang kiểm tra chân bị thương của Tư Không Cảnh Hoán, “Thúc thúc cha cũng cùng đi đi.”

“Bánh Bao, hôm nay con rất kì quái nha.”

Tuy rằng vẫn luôn biết mình sinh ra một quái vật nhỏ, nhưng đây là lần đầu quái vật nhỏ lại dính lấy một người đàn ông như thế…

Đã vậy còn muốn làm người đàn ông này dính lấy cậu.

Mắt to đảo đảo, Bánh Bao non nớt nói, “Bởi vì phụ thân chỉ có một mình thôi.”

“Phụ thân…”

“Được, thúc thúc đi.”

Thấy cậu muốn mở miệng cự tuyệt, Tư Không Viêm Nghiêu lập tức ngắt lời cậu.

Chẳng qua, anh vừa nói xong, lập tức tự bản thân thấy ngạc nhiên, đồng dạng sửng sốt còn có người đảm nhận chức vụ khán giả Tư Không Cảnh Hoán, cộng thêm đương sự Ô Thuần Nhã.

“Quá tuyệt!”

Bánh Bao ba tuổi hoan hô, nhóc thích thúc thúc cha này rồi nha!
 
Back
Top Bottom