Con đường này dẫn từ thị trấn ra quốc lộ, được lát bằng đá cuội nhỏ, đi hơi gồ ghề, nhưng nhìn chung vẫn bằng phẳng.Bóng tối khiến những giác quan khác của tôi như được khuếch đại vô hạn.Tiếng ve, tiếng ếch kêu, tiếng thở, tiếng mẹ của Tề Nhị Cẩu mắng mỏ, tiếng cậu ta khóc, còn có tiếng đế giày của anh tôi chạm vào mặt đường đá, nặng nề mà vững chãi.Mùi da thuộc ẩm ướt, thêm vào đó là mùi cây cỏ và bùn đất bị mưa làm ướt lan tỏa trong không khí.Tôi không cảm nhận được thân nhiệt của anh qua lớp áo khoác da, liền khẽ động đậy, nói:"Anh, em có thể tự đi."
Anh tôi không đáp.So với tiếng mắng của mẹ Tề Nhị Cẩu, sự im lặng của anh tôi lại càng lạ thường hơn.Tôi khe khẽ gọi: "Anh..."
Tiếng thở của anh càng nặng nề, nhưng vẫn không nói gì.
Một quãng đường dài như vậy, anh không nói một lời cõng tôi về nhà, giống như nhiều năm trước bị đánh đuổi ra ngoài, anh lại đến đón tôi về.Anh cõng tôi đi hơn mười phút thì về đến nhà, đặt tôi xuống, cởi áo mưa giúp tôi, ấn tôi ngồi lên ghế, rồi mang một chậu nước ra ngồi xổm xuống lau vết thương cho tôi.Tôi nhìn hàng mi anh, lại gọi: "Anh..."
Anh đứng dậy đi lấy thuốc, vẫn không đáp.Thái độ của anh như một cây kim xuyên qua tim tôi, sợi chỉ mảnh cứ kéo căng lồng ngực khiến tôi nghẹt thở.
Tôi dõi theo bóng dáng bận rộn của anh, lần đầu tiên nhận ra anh tôi thật giỏi... chiến tranh lạnh.Băng bó xong vết thương, anh đứng dậy vào phòng.
Tôi cũng đuổi theo, nhưng lại bị anh đóng cửa nhốt bên ngoài.
Tôi cúi mắt, thấy hơi nản lòng."
Anh... em sai rồi mà."
Anh không trả lời, tôi cứ đứng ngoài cửa như vậy, đến khi chân tay cứng đờ mới quay về phòng.Tối đó tôi ngủ không yên.
Bên ngoài nổi gió, cửa sổ phòng tôi chưa đóng chặt, lạch cạch kêu.
Tôi cau mày ngồi dậy, định đóng cửa sổ rồi đi vệ sinh.Nhưng lại thấy bóng dáng anh tôi ngay ngoài cửa phòng.Tôi không biết từ khi nào anh tôi đã dính cái tật xấu hút thuốc, trước nay tôi chẳng hề phát hiện.
Anh luôn vậy, bề ngoài cẩu thả nhưng tâm sự lại giấu sâu hơn bất kỳ ai.Mà tôi cũng thấy mình giống như thế.Ngoài trời gió lớn, bóng đèn dưới mái hiên đung đưa.Nhiều năm sau tôi vẫn nhớ cảnh tượng ấy.Anh tôi ngồi trên bậc thềm dưới ánh đèn, mặc cái áo ba lỗ cũ kỹ màu trắng, lưng còng xuống rõ rệt, sống lưng gồ ghề đập vào mắt tôi.
Tay anh đặt trên đầu gối, kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhưng không hút, chỉ lặng lẽ ngẩn người, khói thuốc cuộn lên mờ mịt.Đèn đong đưa, thân người anh cũng đung đưa, khói thuốc cũng đung đưa.Mắt tôi theo nhịp ấy mà lay động, tim cũng lảo đảo theo.Bóng đổ chồng lên nhau, như màn múa rối bóng ngày xưa ở làng quê.Sau khi bị anh lạnh nhạt, sự điên dại trong tôi bắt đầu trỗi dậy.
Tôi đột nhiên rất muốn cắn vào vai anh một cái.Nhưng vai anh có vết thương, dạo trước bị người ta đánh khi đi đòi tiền công, còn bầm tím một mảng.Anh tôi có rất nhiều vết thương, nếu vết nào cũng nghiêm chỉnh quấn băng, thì anh chẳng khác gì xác ướp.Tôi đi tới, ngồi xuống bên anh.
Đầu thuốc chạm vào đầu gối tôi, tôi không lên tiếng, vì tôi muốn dựa sát vào anh, gần thêm một chút.Anh thấy là tôi thì ánh mắt thoáng hoảng loạn, lập tức dụi tắt điếu thuốc dưới chân."
Sao em lại ở đây?
Bị bỏng không?"
Mắt anh như móc câu, tôi nhìn chằm chằm không rời, hỏi:"Anh, hút thuốc... dễ chịu không?"
Anh có chút lúng túng, bàn tay từng cầm thuốc liền giấu ra sau như đứa trẻ phạm lỗi, khiến tôi muốn bật cười.Anh cụp mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống vài cái, thành thật nói:"Dễ chịu..."
Hai chữ ấy vừa ra khỏi miệng, răng trên của anh nhẹ cắn môi dưới, rõ ràng là chuyện rất bình thường, vậy mà lại khiến tôi cảm thấy... dâm tà.
Tôi nhớ đến mấy nữ diễn viên AV cũng từng nói như thế, nhưng môi họ không đẹp bằng môi anh tôi.Nghĩ đến đây, tôi khựng lại, nhìn chằm chằm gương mặt nghiêng của anh, ngẩn người thật lâu.Tống Khởi, mày thật đê tiện, lại lấy anh ruột mình so với mấy diễn viên phim người lớn.Chính tôi cũng bị suy nghĩ ấy dọa cho hoảng sợ.
Dép dưới chân cọ lên nền đất lùi ra vài phân, yết hầu nhấp nhô.Anh không nhận ra sự khác thường của tôi, vẫn cau mày, ra dáng người lớn răn dạy."
Nhưng em đừng hút, cái này không tốt, em còn nhỏ, không được dính vào mấy thứ đó... nghe chưa?"
Tôi nhìn chằm chằm đôi môi anh đang mấp máy, cổ họng khô khốc hơn.Thuốc có vị gì?
Miệng anh tôi có vị gì?Trên đời này luôn có những thứ khiến người ta khao khát vô cớ, tò mò không thôi, đến mức mất ngủ, lúc nào cũng nghĩ tới, chỉ muốn nếm thử xem... rốt cuộc là vị gì?Hình bóng anh tôi in hằn trong đáy mắt tôi.
Gió nóng ào qua, không khí khô rang như bốc cháy, lách tách vang bên tai.
Những thứ vô hình xung quanh như đang kéo tôi trượt vào một chiều không gian khác.Cảnh vật trong đầu tôi nghiêng ngả, tai ù đi, hơi thở trở nên gấp gáp.Tôi khát khao được đến gần, được thử, được anh cho tôi thứ gì đó không giống thường ngày.Lúc anh vui có vị gì?
Buồn có vị gì?
Giận thì sao?
Lên đỉnh thì thế nào?Tôi khao khát đến điên cuồng, chỉ muốn tự tay gây chuyện.
Tôi để lộ dấu hiệu, cũng mong anh để lộ dấu hiệu.
Nếu không có, tôi sẽ ép, sẽ cướp.Tôi biết tôi đã điên rồi.Nhưng bên ngoài vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.Tựa sát bên anh, áp thật gần, yên lặng như một pho tượng đá.Nhưng nếu xé toạc lớp da này ra, bên trong tôi đã sớm quỳ rạp dưới chân anh, khom lưng, như một con chó xấu xa vẫy đuôi cầu xin lòng thương hại.Giọng anh vang lên, còn tôi thì thầm trong lòng:"Anh... anh... anh, em xin anh... cho em nếm thử một chút đi."
"Tống Lập...
Tống Lập... thương em một chút đi, làm ơn..."
Tôi thậm chí muốn lúc này anh tát tôi một cái, còn dễ chịu hơn bị cơn điên lệch lạc này dày vò.Tiếng thở dài của anh cắt đứt dòng suy nghĩ trong tôi, ánh mắt tôi rời khỏi đôi môi anh, chuyển sang đôi mắt anh, cố phân biệt cảm xúc.Mắt anh đỏ hoe, không phải đỏ vì hơi nóng trong phòng tắm, cũng chẳng phải đỏ vì cười đến chảy nước mắt, mà là vì tủi thân, đau lòng nhưng vẫn cố nén.Yết hầu tôi nghẹn lại, rồi nghe thấy anh nói:"Hôm nay anh không cố tình lạnh nhạt hay phớt lờ em, cũng không giận em đâu.
Anh giận bản thân... giận bản thân không trông được em."
Giọng anh run rẩy, thở dài một hơi."
Lớn đến từng này, anh cái gì cũng không sợ.
Không sợ bị ba mẹ bỏ rơi, không sợ cực khổ, không sợ bị người khác ức hiếp, đánh, mắng.
Anh thật sự... chẳng sợ gì hết.
Chỉ sợ không nuôi nổi em thôi."
"Tống Khởi, anh nhặt em về, thật lòng coi em là em ruột mà nuôi.
Anh vì em mà chịu bao khổ sở, chưa từng oán thán lấy một câu.
Em phải sống cho thật tốt, nếu em xảy ra chuyện, anh biết phải làm sao..."
Nước mắt anh rơi lộp độp, tôi đếm từng giọt.
Thấy anh lấy tay che mắt, sợ bị tôi nhìn thấy.Còn tôi chỉ muốn hôn lên mặt anh, lau khô nước mắt, ôm anh dỗ dành."
Anh... không phải do anh nuôi không tốt em, là tại em vốn đã hư, em là đồ xấu xa từ trong xương tủy rồi..."
Tôi lại nhớ đến lời lão già kia từng nói, có người xấu từ trong cốt tủy, dù có bọc ngoài lớp bùn đất, tạc thành dáng vẻ hiền lành lương thiện, cũng không che nổi cái thấp hèn, dơ bẩn, đê tiện và ghê tởm bên trong.Cho dù anh rơi lệ vì lo cho tôi, tôi cũng chỉ có thể nói: "Anh, đừng sợ, em sinh ra đã là đồ hư hỏng."
Nhưng tôi không thể nói: "Anh đừng lo, em vẫn ổn."
Tống Khởi, mày thật chó chết, người ta đang khóc kìa, mày không thể nói dối lấy một câu để dỗ người ta sao?Anh lấy lại tinh thần, lau nước mắt, thở hắt ra, lại ngẩng đầu nhìn trăng.Còn tôi không nhìn trăng, chỉ nhìn vào mắt anh.Tôi không muốn nhìn trăng, bởi vì anh chính là mặt trăng của tôi.Tôi chớp mắt, nghiêng người khẽ chạm vai anh, nhẹ giọng nói:"Anh, anh làm mặt trăng của em đi, còn em làm bùn đất dưới chân anh."
Mắt anh vẫn đỏ, chẳng hiểu ý tôi, khẽ cụng vai lại, cười mắng tôi:"Cút, nói gì tào lao vậy."
Nhưng đó không phải là nói tào lao.Anh có thể nghĩ tôi đang dỗ dành anh, nhưng tôi là thật lòng.Tim tôi ngứa ran, như thể có ai cầm cây bút thật nhọn, chầm chậm viết lên tim tôi từng nét một.Anh là mặt trăng của tôi, tôi là cát bụi dưới chân anh.Mắt anh vẫn đỏ hoe, nửa tựa vào người tôi.Giá mà lúc này anh say rồi thì tốt biết mấy, tôi còn có thể nâng mặt anh lên, nhưng anh chỉ khóc trước mặt tôi, khiến hồn tôi như bay sạch.
Nếu lúc này tôi mà được chạm vào anh, e là chẳng thể kiềm chế nổi.Chưa kịp chạm vào, anh đã chạm vào tôi trước, bàn tay ôm lấy má tôi, từng chữ từng lời:"A Khởi, em nhất định phải rời khỏi đây, nhất định phải ra ngoài."
Vẫn là câu nói ấy.Anh lại đang đóng vai người anh tốt, còn tôi thì thẫn thờ, suy nghĩ đã trôi xa.
Tôi nhớ lại hôm đó, Tề Nhị Cẩu từng hỏi tôi: Cậu không thích cô gái nào à?
Lúc đó tôi đáng ra nên trả lời hắn.Tôi đúng là không có cô gái nào để thích cả, nhưng nếu là vì anh tôi, tôi có thể chết cũng được.Vậy có là gì?
Còn hơn cả thích sao?Tôi không rõ liệu mình có phải vì thấy dáng vẻ anh lúc ấy mà hưng phấn đến mức bốc hỏa, hay là từ sâu trong tiềm thức, tôi đã luôn có ý định dâng hiến tất cả cho Tống Lập.Tối hôm đó tôi ngồi cứng đờ tại chỗ, đáp một tiếng:"Vâng."
Tôi nói "vâng", là thật lòng.
Tôi có thể thi đỗ trường cấp ba trọng điểm ở cái xó xỉnh này, thì tất nhiên cũng có thể thi lên một đại học trọng điểm.Tôi nhìn vết thương trên vai anh."
Đau không?"
Anh theo ánh mắt tôi nhìn xuống, cuống quýt lấy áo ba lỗ che đi, vội vàng nói: "Không đau."
Tôi thu ánh mắt lại, không nói gì.Mẹ nuôi anh luôn tưởng mình đang nắm một khoản tiền khổng lồ, nhưng thật ra chưa đến năm nghìn tệ.
Ở thị trấn thuê nhà xong, chỉ còn lại hai nghìn.
Cửa tiệm in kia là do chủ tiệm đang gấp rút cần tiền đưa mẹ đi viện nên mới bán tháo, anh tôi mới có cơ hội mua được với giá rẻ.Anh tôi một đồng cũng chắt bóp như chia đôi mà dùng, mỗi ngày dậy từ sáng sớm, làm thuê cho đám công nhân xây siêu thị, vất vả ngược xuôi suốt một tháng, cuối cùng không đòi được một xu.Anh nói anh không sợ khổ, không sợ bị ức hiếp.Anh là kiểu người như thế, nói dễ nghe thì là Bồ Tát sống, nói khó nghe thì là kẻ nhu nhược.Nhưng tôi thì không phải.Anh tôi sống là để chịu đựng, còn tôi sống là để chống lại.Anh là cây lau yếu ớt bị gió thổi nghiêng, còn tôi là gai mọc đầy mình, ai dám động vào thì tôi cào cho một trận.Tôi muốn thứ gì, thì nhất định phải có cho bằng được.Tôi luôn cho rằng tình cảm của mình rất rõ ràng, nhưng khi đối mặt với anh, tôi lại không hiểu nổi bản thân.Tôi không biết tình cảm này là yêu, là phụ thuộc, là chiếm hữu, hay là tình thân bị méo mó.Tôi chỉ biết, tôi muốn có được anh.Không phải kiểu có được như một người anh em, mà là... kiểu người lớn dành cho người lớn.Tôi muốn biết mùi vị đôi môi anh, muốn chạm vào thân thể anh, muốn ôm chặt anh vào lòng, muốn biết lúc anh thở dốc thì giọng anh sẽ ra sao, lúc anh động tình thì ánh mắt sẽ như thế nào.Tôi nghĩ, nếu tôi là con gái, có lẽ tôi đã sớm nhào vào anh, dụ dỗ anh, để rồi mang cái bụng bầu mà khóc lóc buộc anh cưới tôi.Nhưng tôi là con trai.Tôi là em trai của anh.Tôi không dám làm gì, chỉ có thể trốn vào trong bóng tối, nhìn trộm anh, nghe trộm tiếng anh thở dài, nhớ từng câu từng chữ anh dặn dò tôi, rồi cẩn thận từng chút một mà giấu vào tim.Đêm đó, tôi nằm mơ.Tôi mơ thấy anh ôm tôi, tay luồn qua gáy tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, hôn lên trán tôi, hôn lên mắt, lên mũi, rồi cuối cùng... là môi.Tôi tỉnh dậy, quần lót ướt đẫm.Tôi không dám giặt, cũng không dám vứt đi, chỉ dám lén lút nhét vào đáy tủ, lòng như có lửa thiêu.Sáng hôm sau, anh tôi vẫn như thường lệ, gọi tôi dậy ăn sáng, hỏi tôi muốn ăn gì, dặn tôi hôm nay nhớ mang ô, còn nói tối anh sẽ về muộn, bảo tôi nhớ khóa cửa.Tôi nhìn bóng lưng anh, bỗng thấy tức giận.Tôi giận anh vì sao lại tốt như thế, dịu dàng như thế, quan tâm như thế... mà lại không thuộc về tôi.Tôi không muốn làm em trai anh nữa.Tôi muốn làm người tình của anh.Tôi muốn anh nhìn tôi bằng ánh mắt như trong mơ kia, ôm tôi như vậy, hôn tôi như vậy.Tôi muốn đạp đổ cái gọi là "luân lý" chó má ấy, muốn quẳng hết đạo đức, muốn làm một con người hoàn toàn xấu xa cũng chẳng sao, chỉ cần anh là của tôi.Nhưng tôi biết, anh sẽ không bao giờ như vậy.Anh là người có nguyên tắc, có đạo đức, có trách nhiệm.
Anh yêu tôi như em trai, như người thân, mà tôi... tôi chỉ biết lợi dụng tình yêu đó mà phạm tội.Cho nên, tôi bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn.Giả vờ nghe lời, giả vờ nỗ lực học hành, giả vờ hiểu chuyện, chỉ để anh yên tâm, chỉ để anh tiếp tục dịu dàng với tôi, tiếp tục để tôi tiếp cận anh.Càng ngoan, tôi càng dễ tiến thêm một bước.Càng nhu thuận, tôi càng có cớ ở gần anh, được anh ôm, được anh dỗ, được anh lo.Chỉ cần được anh ôm lấy, tôi liền muốn kéo mạnh xuống, để anh rơi cùng tôi, để anh cùng chìm xuống vũng bùn.Đó là lần đầu tiên tôi có ham muốn với người thân, cũng là lần đầu tiên tôi biết được bản thân mình xấu xa đến cỡ nào.Mà tôi thì không muốn thay đổi.Tôi không muốn làm người tốt.Tôi chỉ muốn có anh.