Wattpad  [ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!

[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 8 : Tiểu Kỵ


" Ngươi đó...sao lại mua cho hắn ?

Để tiền đó mua chút thịt không phải tốt hơn à !?

" Ôn Sương hờn dỗi gặm miếng bánh bao khô khốc, hắn rất chi là bất mãn ngồi xem Tử Hoa nhàn nhã thay y phục ."

Bớt nói đi....tiền là của hắn, không mua cho hắn,mua cho ngươi chắc ?

" " Đúng ! mua cho ta !

" Ôn Sương đột ngột lớn giọng khiến vụn bánh bao văng tung toé .Vô Kỵ phủi vụn bánh bắn trên người như một người mẹ già đang giáo huấn cậu con trai."

Gớm quá !...

ăn hết đi hẵng nói !

" Hắn quay sang nhìn Tử Hoa, mặc trên mình bộ y phục rẻ tiền nhưng vẫn có thể toát ra vẻ thư sinh nho nhã .

Quả nhiên là hào quang của nhân vật chính !

" Màu xanh rất hợp với ngươi..."

- Vô Kỵ cất tiếng khen ngợi ."

Vậy sao ?

" Tử Hoa sờ nắn tà áo , không tỏ ra khó chịu hay là không quen , ngược lại còn khá thích thú .Tuy sợi vải còn hơi cứng nhưng được phủ lên một lớp tơ mỏng , mặc vào cũng khá thoải mái.Vô Kỵ nhìn Y trong bộ y phục hắn chọn , bỗng thấy lâng lâng vui sướng , bản thân vừa được công nhận , tâm trạng cũng trở nên tốt hơn .Nửa ngày loanh quanh trong chợ, đem đống đồ đổi qua bán lại cũng đã hết một buổi chiều , ba người ăn uống no nê thì lại chùng da mắt.Ôn Sương vẫn theo thói chèo lên giường nằm mặc cho Vô Kỵ có đá đau điếng .Cả hai chen chúc trên cái giường rơm bé tẹo , da thịt nóng bỏng dính cả vào nhau, chật chội, nóng nực nhưng không ai chịu nhượng bộ ."

Nóng vãi !!

Sao ngươi không cút xuống đất mà nằm !?"

" Ta không thích~~ " Ôn Sương ghé đầu lên ngực Vô Kỵ tỏ ra đáng thương.

" Nằm dưới đất nhiều quá , lưng đau chết đi được " Vô Kỵ không nói nổi , cũng không muốn nói nữa.

Cuối cùng đành chịu thua độ lì lợm của hắn, không thèm để ý mà quay người đi ngủ ngon lành.Đến nửa đêm, hắn bỗng cảm thấy thân nhiệt mát mát, cảm giác như da chạm vào một tảng băng lạnh, rất dễ chịu.Vô Kỵ định cứ thế mà ngủ, nhưng lại thấy có gì đó không đúng lắm.Cảm giác truyền đến từ sau gáy .

Vô Kỵ quay đầu nhìn, không thấy gì bất thường.Ôn Sương nằm ngoan bên cạnh ,không có động tĩnh gì, nhưng cảm giác cứ không đúng .Nếu đang say giấc thì cơ thể sẽ khẽ nhấp nhô theo nhịp thở .Ôn Sương lại như con ma nơ canh bất động, da dẻ trắng bệch.Vô Kỵ trở mình, đưa tay lay hắn vài cái kiểm tra ."

Này....sao ngươi lạnh thế !?

" Hắn bị doạ sợ mém chút là bật ra sau .Vô Kỵ bò dậy, kịch liệt lay người Ôn Sương , dù cho có tát vào mặt hắn mấy cái, hắn vẫn không có phản ứng , cứ như đang gõ vào khúc gỗ hình người ."

Này....Ngươi bị gì vậy !?

Dậy đi !

Dậy đi !!"

Vô Kỵ bán tính bán nghi ghé tai lên ngực Ôn Sương, dù đã đổi đủ tư thế để nghe kỹ nhưng vẫn không thể nghe ra thứ gì .Càng không muốn nghĩ đến nó lại càng xảy ra .Trái tim Ôn Sương đã ngừng đập .Vô Kỵ hoảng loạn muốn gọi Tử Hoa đến xem tình hình, nhưng quay đầu thì thấy y đã biến mất từ lúc nào rồi .Hắn không biết chuyện quái gì đã xảy ra, vừa ngủ một giấc đã có người chết, người thì biến mất.Vô kỵ hoang mang , vội vã muốn ra ngoài tìm y ."

Đ** mẹ*** !!!

" Chân vừa chạy ra tới cửa đã bị ép phải dừng lại .

Vô Kỵ sợ hãi lùi về sau vài bước .Tên Ma Vương mà hắn khiếp sợ đang ở ngay đây, đối diện với hắn.Hắn ta ở trên không trung, thần thần quỷ quỷ dẫm lên lũ quạ đứng hiên ngang trên trời cao.Vô Kỵ trong mắt hắn nhỏ bé như một món đồ chơi, một tay có thể tóm gọn.Hắn ở trên tầng mây, quay lưng lại với trời .

Ánh trăng làm nền .

Cả người như có vầng hào quang sáng rọi .

Dáng người cao lớn, có khi còn to hơn cả hắn.Trên người khoác một lớp áo lông thú mở phong phanh, màu áo đỏ hoà vào màu đen của trời đất , thoắt ẩn thoắt hiện như một cái bóng đen .Cho dù không nhìn rõ hình dáng .

Nhưng Vô Kỵ cảm nhận được
Cái nhìn trực diện của hắn hướng về phía mình, ánh nhìn lạnh lẽo thấu cả vào tim gan .Một luồng khí lạnh chạy dọc qua sống lưng , cơ thể như bị đóng băng.Chạy !

Chạy đi thằng l** !!

Chạy đi !!!!Tâm trí gào thét hắn bỏ chạy theo bản năng.Giống như một con chuột bị rượt đuổi , đang ra sức níu giữ mạng sống , không dám ngoảnh lại.Ahhh... !!Tránh ra !!

Con mẹ nó !!!!!Lũ quạ lao vào hắn như con mồi béo bở , bọn chúng đua nhau xâu xé từng mảnh vải trên người Vô Kỵ, từng lớp áo bị kéo rách đến khi không còn thứ gì sót lại .Vô Kỵ bị chúng quật ngã xuống nền đất, cả người không lấy một mảnh vải , cơ thể trần trụi cứ thế bị lột sạch dưới mắt hắn." ...Ai đó làm ơn cứu với !!!!

" Vô Kỵ hét lên trong tuyệt vọng.Màn Sương đen kia lại xuất hiện, càng lúc chúng càng hiện rõ hình hài của một con rắn lớn .Lớp sương tràn vào người Vô Kỵ , xen kẽ qua từng đầu ngón tay, như thể một bàn tay lớn ghì chặt hắn xuống nền đất , mặc cho Vô kỵ dãy dụa dữ dội, tìm đủ mọi cách cũng không thể thoát ra được.Lớp vảy thô ráp cọ vào từng điểm nhạy cảm trên cơ thể, hai hạt đậu nhỏ bị cọ sát đến mức đỏ rát.Không phải chỉ có nữ nhân mới có cảm giác ở đây sao ?!!!.Vô Kỵ thế mà lại bị kích thích như thể có hàng ngàn cây kim nhỏ châm chích đâm vào .Càng ra sức vặn vẹo để thoát ra càng bị nó siết chặt.Con rắn thuận theo bụng từ từ trườn xuống phần đùi trắng mềm .Chúng quấn lấy phía đùi trong của Vô Kỵ , luồn qua phần da thịt nóng bỏng, tiến thẳng tới tiểu Kỵ mềm nhũn đang trơ trọi một mình.Nó biến đổi đa dạng, chả mấy chốc lại thành hình một bàn tay to lớn , thô bạo cọ sát phần nhạy cảm nhất trên cơ thể .Vô Kỵ tái mặt, hai chân ra sức quẫy đạp ,chống cự ."

Không được !!

Dừng lại....Ư..Aa...!!"

Bàn tay ấy mân mê hai quả bóng nhỏ rồi thuần thục nắm lấy phía trên căng cứng , nổi cả gân xanh .Lông tơ trên người dựng hết lên, mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm cơ thể, hắn cắn chặt răng chịu đựng , da đầu tê dại như có điện chạy qua.Bàn tay nóng ran thuần thục lên xuống, vuốt ve chiều chuộng , nếp nhăn ở đầu vòi bị kéo dãn đến tận gốc .Bị tấn công dồn dập đến không thể chịu nổi, Vô Kỵ run rẩy ưỡn ngực .Những ngón tay thô ráp mạnh bạo chà sát lấy cây gậy căng tức ,Vô Kỵ cắt chặt hai hàm nhất quyết đẩy những tiếng rên dâm dục xuống đáy họng, chứng kiến bảo bối của bản thân bị đùa cợt, bất lực nhìn bàn tay xa lạ cầm nắm, mân mê.Từng tế bào thần kinh bị kích thích kịch liệt ,hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.Ngón tay hắn siết chặt, bấu vào da thịt, đau đớn không thể nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ ."

Đ.....đau...quá..!..ư..hức....dừng..dừng lại....!"

Vẻ mặt thống khổ rên rỉ , ánh mắt như mũi giáo nhọn .

Càng khiến tên kia trở nên phấn khích, di chuyển càng lúc càng nhanh, kích thích cũng càng một lớn.Vô Kỵ nhăn nhó bấu chặt ngón tay xuống nền đất , cơ thể run rẩy, giật giật liên hồi.Một giọt tinh khí rỉ ra,đạt đến cực khoái, hai mắt nhắm chặt bất lực buông xuôi mặc cho hắn tùy ý sờ nắm .Chưa bao giờ bản thân lại cảm thấy nhục nhã như này, cậu nhỏ bị một thằng đàn ông cầm nắm, lại thấy sướng !!?

Hắn nghĩ mình sắp phát điên rồi !

Thắt eo giật giật ưỡn lên cao, như ấm nước đang sục sôi trên bếp lửa , bắn ra dòng sữa trắng đặc sệt lên bụng ."

Aa...ha..a...."

Tiếng thở dốc nặng nề .Xong rồi, hắn xong rồi....Vô Kỵ - " !!!!?

"Không!

Hông bỗng nhiên bị nâng lên cao, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve thịt đùi trắng mềm , vừa sờ nắn cặp mông căng tròn vừa tách chúng ra để lộ cái lỗ nhỏ hồng hào nằm giữa hai đồi núi .Vô Kỵ như ngộ ra, hắn tuyệt đối không cho phép, đường đường là một thằng đàn ông lại bất lực để cho kẻ khác đùa giỡn , hắn thà chết còn hơn là để mình bị đè !"

KHÔNG ĐƯỢC !!!

"
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 9 : bị kéo vào Mộng Ma , dở trò !


Vô Kỵ bị bức ép đến mức tam quan quay vòng vòng ."

Không___ !!!

Bỏ cái tay chó chết ra khỏi đít tao ngay !!

Thằng đ** b*** !!!...."

Tiếng chửi rủa càng lúc càng thậm tệ .Hắn dùng hết sức bình sinh mà giãy dụa, cố gắng thoát khỏi tư thế ngặt nghẽo, ai nhìn vào cũng phải đỏ mặt.Cảm giác như tự mình đ** nhau với không khí, có khác nào thằng biến thái !!Hắn càng gắng sức lại càng bị siết chặt, gân xanh nổi lên như muốn bung ra khỏi cổ .Vô Kỵ cảm nhận được , bàn tay xa lạ đang mân mê sờ nắn cặp đào căng tròn của hắn.Giống như một thợ bánh lão luyện, vừa nắn bóp vừa tách mông hắn ra làm hai , vài ngón tay không an phận khẽ cọ vào cửa huyệt , hắn có chết cũng không dám nghĩ sẽ có một ngày lỗ nhỏ bị đem ra *** lại còn cùng với một tên đàn ông !"

Không được !!!

Tuyệt đối không được !!!

" Hai chân cố gắng thu về , cơ mông ra sức thít chặt .Gương mặt tỏ rõ sự khó chịu , dù cho hắn dùng toàn bộ sức lực nén chịu cơn đau nhói ở hạ bộ nhưng những cánh tay đen vẫn không chịu buông tha cho hắn.Chúng thô bạo tách khe đùi khép chặt như cánh cửa mà bật mở, bị ép ra hai bên tạo thành hình chữ V dơ cao giữa không trung.A____!!Lỗ nhỏ đột ngột bị thứ gì đó đâm vào....như một cơ chế phòng vệ mà khép chặt, ngăn không cho vật thể kia tiến vào sâu bên trong.Hắn giận giữ hét lớn ."

Ta kẹp chết con mẹ ngươi ___!!!

" Vô Kỵ thẹn quá hoá giận .

Lời nói cũng không thèm kiêng nể , không còn coi tên ác ma trước mắt ra cái giống gì , hắn thà chết quách đi còn hơn bị sỉ nhục như thế này.Tên ác ma chăm chú nhìn cơ thể đang quằn quại dưới nền đất , dù cho bị chơi đùa đến đỏ mặt tía tai vẫn cứng miệng .Những lời lẽ sắc bén liên tục được tuôn ra, chĩa mũi về phía hắn
Giống như một con mèo đen xù lông, nhe nanh đe doạ .Bị chửi thành một kẻ ngang với súc vật, hắn vẫn không tức giận , ngược lại còn cảm thấy hưng phấn , ra tay cũng càng mạnh .

Ư___ưm_!!!Cái miệng liên thoáng đột ngột bị chặn lại , cảm giác như bị ai đó bóp nghẹt .Hắn sẽ giết mình sao !!!??Vô Kỵ cố đưa cơ thể nhướn lên cao hít từng chút oxi ít ỏi , mắt đã sớm mờ đục, da mặt tái như phun một lớp sơn đỏ, dần dần vì cạn kiệt oxi mà trở nên tím tái ." kh...không thở....được !

" " Cứu...với...!!

" Hắn dường như mất đi ý thức, mắt trợn ngược , trắng dã, ngực bị chèn ép như có hòn đá nặng hàng nghìn tấn .Vô Kỵ rơi vào cái hố sâu thẳm , không thể vùng vẫy thoát ra , giống như một con chuột bị sập bẫy đang ra sức thoát khỏi đống keo dính trong tuyệt vọng.Bỗng nhiên.Thanh âm trong trẻo tựa như tiếng chuông bạc trước gió * leng keng * vang vọng trong đầu hắn .

" Vô Kỵ.....Vô Kỵ !

" " Tỉnh dậy......

" Vô Kỵ trong cơn mụ mị lấy lại được một chút ý thức ít ỏi còn sót lại , hắn nhận ra có người đang gọi tên hắn .Ai ?

Tại sao hắn không thể nhớ rõ giọng nói ấy ?

Những cái bóng đen cũng nhận ra điều này, chúng nóng vội mà quấn lấy Vô Kỵ , siết chặt đến nỗi có thể nghe ra tiếng mảnh xương bị vỡ vụn , lớp sương đen bắt đầu bành chướng kích thước lan ra khắp cơ thể."

Vô Kỵ !.....

Ngươi nghe thấy ta chứ ....?"

Giọng nói âm vang như trong động núi , cứ liên tục vọng lại, quanh quẩn trong đầu hắn.Là ai ?....ai đang gọi ta?Vô Kỵ gần như bị sương đen nuốt chửng chỉ còn lộ ra nửa trên của khuân mặt, ý thức cũng không còn cầm cự được lâu."

Vô Kỵ......Không được quên ngươi là ai !

"Ta ?....ta là....Vô Kỵ Không phải.....Hắn liền chợt nhớ , tên hắn không phải là Vô Kỵ , hắn không phải một tên lưu manh cướp bóc , càng không phải là một nhân vật ảo được ai đó tạo ra....Hắn không thuộc về nơi này Vô Kỵ ngộ ngộ ra điều gì đó, hắn hét lên cái tên đã suýt chút nữa bị lãng quên .Ta !!!

Ta là....Trần...Hạ....Vũ Phải !

Hắn chính là Trần Hạ Vũ, một tên thảm hại ở thế giới thực, một tên thật bại với một cuộc đời tẻ nhạt luôn có những quyết định sai lầm.Lớp sương đen đã sớm nuốt trọn lấy hắn , thoạt nhìn thì như một vỏ kén đen xì khổng lồ, không còn cảm nhận được động tĩnh bên trong.Cái kén chưa thành hình được bao lâu.Bỗng xuất hiện vết nứt nhỏ, dần dần lan ra khắp mặt kén rồi vỡ vụn, tan biến như mây khói , những bàn tay cũng bị một thế lực kéo về .Vô Kỵ bừng tỉnh, hai mắt mở trợn trừng nhìn lên trần nhà, cả cơ thể như vừa rơi xuống vũng nước , ướt đẫm y phục.Bên cạnh hắn là Tử Hoa, hai mày nhướn lên cao, ánh mắt lo lắng lộ ra vài phần kinh ngạc."

Ngươi ổn chứ ?

" - Tử Hoa vội vã thu tay khỏi ngực hắn.Vô Kỵ thở một cách nặng nề , dồn dập hít lấy không khí xung quanh." ha...a......t...ta vừa gặp ác mộng " Tử Hoa - " Đó không phải ác mộng " " Vậy là gì ?

" Tử Hoa -" ngươi vừa rơi vào mộng ma" " Mộng ma ?

" Vô Kỵ đọc qua không ít những motip như thế này , không phải là nam nữ chính lôi nhau vào để làm đủ trò tình tình ái ái, ngược luyến đủ kiểu , thì cũng là do một tên phản diện hay một ông lão cười hô hô phẩy một tay đã khiến sức mạnh cho nam chính tăng vọt .Hắn thật sự đã được trải quả rồi, nhưng không phải kiểu giấc mơ gặp được tiên nữ, cũng chẳng phải được tiên ông buff sức mạnh.Phải nói mộng ma này đối với hắn là một cơn ác mộng.

Đúng hơn là cái gai nhọt âm ỉ trong dạ dày .

Tử Hoa thấy hắn im lặng, liền cất tiếng hỏi. :" Ngươi còn nhớ chuyện gì xảy ra chứ ?

" Vô Kỵ chột dạ nhìn y, hắn không biết có nên nói ra hay không, giấc mơ này quá đỗi dâm tục, quá đỗi nhục nhã, làm người ta phải xấu hổ mà chui lỗ chó .Hắn nhìn vẻ mặt trông đợi của Y, lại cảm thấy gượng gạo, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn ra chỗ khác ." không...."

Tử Hoa nhận ra ý lảng tránh của Vô Kỵ , cũng không muốn gượng ép hắn trả lời .Tử Hoa - " Không sao , tỉnh dậy là tốt rồi " Vô Kỵ - " ....nếu như....ta không tỉnh dậy thì sao ?

" Tử Hoa đứng khỏi giường, đến bên chậu nước ấm.

Tử Hoa - " Chết...."

Một từ nghe thôi đã thấy lạnh lẽo, ấy vậy từ miệng của y thốt ra lại nhẹ nhàng tựa như bông."

Chết ??

Ý ngươi là chết thật sự ư ?

" Tử Hoa quay người đưa lên miếng khăn ướt đã được y cẩn thận vắt khô .Y không nói nhưng nét mặt đã trả lời .Vô Kỵ lặng người, tay xoa xoa lồng ngực , hắn thiếu một chút nữa là..., nếu hắn không tỉnh dậy, có lẽ giờ đã trở thành một cái xác khô nằm trên giường.Tử Hoa thấy hắn như vậy , cũng có chút tội nghiệp."

Ta thấy...có khi chết vẫn là tốt hơn" Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn y .Tử Hoa đến gần bên giường đưa vào tay hắn miếng vải ấm."

Người ngươi ướt cả rồi...lau đi " Vô Kỵ - " ý ngươi là sao ?

Sao lại chết mới tốt ??

" Tử Hoa - " Nói ra chỉ sợ ngươi hãi hùng " Vô Kỵ kịch liệt lắc lắc đầu .Tử Hoa đành chiều ý hắn, nói tiếp " Rơi vào mộng ma, không nhất định phải chết....

Có thể sống, nhưng chỉ có cái xác là sống, phần hồn...sẽ bị câu đi mất, mua vui cho lũ quỷ, mặc chúng dày vò..."

Lời vừa dứt Vô Kỵ đã thấy rợn tóc gáy, da trên người nổi lên từng cục .Ta biết ngay mà !

Một tên ác ma như hắn, làm sao có thể tha cho ta dễ dàng như thế được !!
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 10 : Tiếc thay cho hắn


" Ngươi tỉnh rồi à ?

" Giọng nói lanh lảnh từ bên ngoài cửa.Ôn Sương cầm trên tay chậu nước nóng , vẻ mặt ngạc nhiên bước vào trong ."

Ta còn tưởng lần này được ăn bánh bao nhiều hơn chút !

Mạng ngươi đúng là lớn thật ___haha " Tử Hoa đỡ lấy chậu nước nóng cẩn thận đặt lên bàn .Ôn Sương- " Đợi ta đi lấy đồ ăn cho ngươi " Nói xong hắn lại vội vã chạy ra bên ngoài.Vô Kỵ thấy dáng vẻ tươi tốt của hắn, lại nhớ tới cái xác lạnh lẽo kia, không kìm được mà khẽ rùng mình .Chỉ trách sao nó lại trân thực đến vậy .Tử Hoa tinh ý nhận ra sắc mặt của hắn liền nhẹ giọng hỏi " Sao vậy ?

" Vô Kỵ - " Trong mơ....Ta thấy Ôn Sương nằm cạnh ta, cả người lạnh toát , tái nhợt, cứng như khúc gỗ , ta lay mãi hắn vẫn không tỉnh " " Ngươi mơ thấy hắn ?

" Vô Kỵ - " Phải "Tử Hoa nhíu mày lạ lùng nói : "Kỳ lạ.....người bị nhắm tới là ngươi, không lý nào Ôn Sương lại có thể ở đó" " Bọn chúng đang muốn gì ?

" Vô Kỵ suy nghĩ một hồi bỗng hét lên " Tên chó chết đó muốn cảnh cáo ta !?"

Tử Hoa - " ...?..."

Vô Kỵ thấy bản thân phản ứng hơi quá lại lỡ lời liền hạ giọng, ấp úng quay đi ."

Ý...ý ta là bọn chúng " Suýt chút nữa là lỡ miệng nhắc đến cái tên....

Ể....lạ quá , tên hắn ?

Sao ta lại không nhớ ra được ?

Từ lúc tới đây ta chưa bao giờ nhắc đến tên hắn thì phải ....!"

Bánh bao hấp đây !

" Tiếng hô vang vọng của Ôn Sương khiến Vô Kỵ phân tâm khỏi dòng suy nghĩ.Ôn Sương bước vào hai tay cầm hai cái bánh bao còn vương ít tro củi, chỉ bước mấy bước đã đến cạnh giường.

Hắn giơ về phía Vô Kỵ" Ta phải canh rất lâu để nó mềm ra mà không bị đen thui đấy !

Hehe...Cảm kích chứ !

" Vô Kỵ không nhận lấy, hắn giương mắt nhìn kỹ gượng mặt lấm lem tro củi .Hắn tiếc thay .Một thiếu niên trẻ tuổi , khoẻ mạnh lại sáng sủa, nếu là ở thời đại của hắn có lẽ sẽ là một cậu học sinh cấp ba nghịch ngợm, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ tốt gấp vạn lần .Ôn Sương bị hắn nhìn mặt sắp thủng thành một lỗ ."

Gì thế ?

" Vô Kỵ nhận ra bản thân đang nhìn người ta chằm chằm liền quay mặt đi, tay chộp lấy chiếc bánh bao , giả bộ kho han ."

Ự ừm....

Ngươi đi rửa mặt đi " Ôn Sương ngơ ngác sờ lên mặt " Mặt ta dính gì à ?!!

" Vô Kỵ ném cho hắn miếng vải đã nhúng nước ấm ban nãy " Lau mau đi, chàng lọ lem ạ " Ôn Sương - " Lọ lem ??

Là ai vậy ?

" " Là ai ngươi quan tâm làm gì ? bảo lau thì lau đi !

" " Đau đau... ngươi nhẹ tay thôi , mặt ta nhạy cảm lắm đó !

"Vô Kỵ lấy tấm vải từ tay Ôn Sương chùi chùi vào mặt hắn.Cả hai diễn một vở kịch người chùi người tránh , ồn ào như trẻ con nhưng không khí cũng bớt vài phần nặng nề .Tử Hoa đứng bên cạnh cười nhẹ , y nhìn ra bên ngoài , trời cũng vừa sáng , sắc đỏ cam của bình minh cũng đã rạng .Trong lòng y lại nảy sinh bất an có chút nôn nóng ."

Trời sáng rồi , chuẩn bị đi thôi " Vô Kỵ - " Sao vội thế ?

Ta vẫn chưa tích trữ được bao nhiêu "Khuân mặt thanh tú của Y hiện vẻ u sầu, y không nhìn Vô Kỵ hướng đôi mắt lệ về phía những dãy nũi trải dài, ánh mặt trời chói rọi vào nỗi trăn trở của y ."

Sớm một ngày, lòng mới yên được một chút " Tử Hoa rời đi , trong lòng luôn có sự vướng mắc chuyện năm xưa, nó cứ âm ỉ như hạt mầm mà lớn dần, quấy nhiễu tâm trí y suốt mấy năm qua.Lần này Tử Hoa quyết đánh cược, cũng là lần đầu tiên y liều mạng rời khỏi Tạ Gia để gặp một người , hỏi cho rõ một chuyện , tâm yên sống mới yên ổn .****" Một lũ phết vật !!

" Tiếng quát đanh thép vang cả phủ Choảng một cái, chén trà tinh xảo đã nằm vỡ vụn trên sàn gỗ ."

Lão gia bớt nóng giận " Tên nô tài sợ sệt khúm núm đi đến dưới chân Lão Tạ , cúi đầu lạy ."

Nuôi chúng mày ta thà đem một con chó hoang về thuần phục còn có ích gấp trăm lần " Lão Tạ nhăn nhó, hai bên lông mày điểm vài sợi bạc trắng hạ thấp đến mức dính cả vào mí mắt .

Nếp nhăn ở mặt cũng vì thế mà đậm hơn."

Là lũ nô tài vô dụng, lũ nô tài vô dụng, đáng bị ngài trách mắng dạy dỗ, chỉ mong lão gia bớt giận tránh tổn hại đến sức khỏe " Vừa nói hắn vừa tự tay tát vào mặt mấy cái , bày ra bộ dạng thê thảm .* Rầm !!!....* Lão Tạ đập mạnh tay xuống bàn gỗ , sự tức giận có thể in cả trên mặt bàn ."

Hừ....các ngươi tìm người còn không xong , thì còn làm được cái trò trống gì ?!!

" " Lão gia nguôi giận, khéo tâm trạng không vui ảnh hưởng tới thân thể , lũ nô tài có chết cũng không dám lơ là việc ngài giao phó " Thấy Lão Tạ có vẻ vừa ý với lời hắn nói .

Tên nô tài đưa cánh tay gày gò chỉ còn da bọc xương nịnh nọt xoa bóp chân Lão, ra sức lấy lòng nhân cơ hội kể khổ ."

Chỉ là bọn cướp quá ranh ma, chúng biết sẽ bị ngại trừng phạt mà bỏ chạy , lũ nô tài dù cho lính đi tìm khắp nơi hỏi dò đám dân nghèo xung quanh cũng không biết chung đã đi đâu....vì thế mà cũng mất dấu công tử " " Nhưng ngài đừng vội lo nghĩ, chỉ cần cho nô tài thêm chút ít thời gian , thì dù có lật tung cả toà thành cũng tìm cho ra nhị công tử " Lão hắt một hơi bằng mũi, chán ghét mà dùng chân đá hắn bật ra .

" Ngay trong đêm nay, điều hết lính gác tới cổng thành, kiểm tra thật kỹ, chỉ cần có chút khả nghi bắt hết chúng lại tra hỏi cho ta, dù chỉ là cái xác khô cũng phải đem về, rõ chưa!!!"

Tên nô tài vội vã lùi xuống phía dưới kính cẩn thưa đáp ."

Đã rõ thưa lão gia , nô tài xin lui về nghe theo ngài phân phó " Lão Tạ giọng nhẹ đi - " Khoan đã...."

" Lão gia còn gì phân phó ?

" Lão Tạ hạ tông giọng, cầm chén trà nhấp vài ngụm giấu đi vẻ suy tính ."

Khi nào tìm được người, chưa vội báo cho phu nhân biết , đem về phủ của ta ngay lập tức, đã rõ chưa ?!

" "...dạ vâng thưa lão gia " Tên nô tài im lặng ít lâu hẳn là cũng đã đoán được ít nhiều, hắn không dám lên tiếng hỏi mà cúi người lùi ra ngoài .Ba người Vô Kỵ vừa khởi hành chưa ít lâu , mấy chục tên lính giáp gươm đầy đủ đã có mặt ở Sơn Trang nhà họ Liễu , chúng rà xoát lần theo dấu đám cướp, tìm được nơi ẩn náu của bọn chúng thì đã không còn một bóng người ."

Than củi còn nóng, trên sàn còn ít vụn bánh, chúng rời đi chưa được xa đâu, các ngươi mau chia ra tìm , cho một một đội xuống tra hỏi dân dưới núi , số còn lại theo ta !!

" ."

Rõ !!!

"..."

Rõ !!

"Bọn chúng đến từng căn nhà một lục soát, chỉ cần có người bất tuân liền dùng vũ lực cưỡng chế , áp giải đi mặc cho phụ nữ kêu oan , trẻ con gào khóc , chúng vẫn ngang nhiên xông vào bên trong , trắng trợn tịch thu những món đồ quý hiếm trong nhà .Dân nghèo chỉ biết kêu khóc, không dám kiện cáo lên quan phủ, vì họ biết có kiện cũng chỉ rước thêm hoạ vào thân .
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 11 : Ta thích hắn !?


" đến đây thôi , nghỉ ngơi chút đi " Vô Kỵ kéo dây cương ngựa, dừng lại dưới tán cây lớn .Ba người đã đi suốt một ngày dài , men theo con đường mòn tiến vào sâu trong khu rừng , đến tận khi không thể nhìn rõ vì tối mới chịu dừng lại .Vô Kỵ quay ra sau vén tấm rèm cũ , hắn chui vào bên trong, vỗ vỗ cẳng chân tên nằm lì bên dưới , một thân đã chiếm hết cả chỗ ngồi ."

Ôn Sương ?...dậy đi ?......Ôn Sương !?"

" Ta đây...ta đây, đừng đánh nữa , mặt ta sắp hỏng đến nơi rồi " Ôn Sương giọng ngái ngủ kèm theo chút bực dọc ."

Ngươi mau đi kiếm củi về đi , trời tối sẽ lạnh đấy " Vô Kỵ nhảy xuống ngựa, Hắn không biết từ bao giờ bản thân lại dễ trở nên bất an như vậy , nhất là từ giấc mơ xui xẻo kia xuất hiện , đến nỗi nằm cũng không dám ngủ ,chỉ sợ vừa chợp mắt một cái liền bị kéo trở lại .Ha...Mạng của ta còn khó giữ , lo cho hắn làm gì cơ chứ?

Vô Kỵ ra phía sau lôi xuống một lương khô thay cho bữa tối , hắn tìm mấy hòm đó nhỏn xếp chúng thành hình tròn, còn cẩn thận rải lá khô lên trên .Chẳng mấy chốc Ôn Sương đã ôm bó củi trong tay trở về, hắn thả xuống dưới đất , giọng điệu nũng nịu như muôn được an ủi ."

Của ngươi nè , vất vả lắm mới tìm được đấy, ôm đống này muốn gãy cả tay rồi " " Nhanh vậy đã về rồi, có đủ không đó ?

"Vô Kỵ lướt qua , mắt hắn chỉ chăm chú nhìn vào đống củi , không để ý con người kia đang bày ra vẻ mặt hụt hẫng ."

Ngươi chỉ quan tâm đống củi khô này thôi à , sợ thiếu thì ta đốt cả cái cây kia cho ngươi " Ôn Sương nửa thật nửa đùa chỉ tay về phía cây cổ thụ lớn cạnh cỗ xe ngựa.Vô Kỵ chán ngán không thèm đáp lời ốm đống củi ra chỗ khác , hắn dùng hết kiến thức mình học qua phim ảnh , đặt hai cành củi vào vòng tròn hắn vừa xếp , ra sức xoáy đầu cành nhỏ vào thân củi lớn , hai cánh tay dồn hết sức xoay tạo sự ma sát , chỉ thấy khói từ tay hắn bốc lên , hai cành củi vẫn nguyên vẹn ."

Lạ thật ?

Mình sai chỗ nào nhỉ " Vô Kỵ chà chà tay cho bớt nóng rát rồi lại cặm cụi với hai cành củi khô , Ôn Sương đứng bên cạnh chẳng nhìn nổi dáng vẻ ngốc nghếch này của hắn nữa, cất tiếng hỏi ."

Ngươi làm gì vậy ?

" " Châm lửa , ngươi chưa thấy bao giờ đúng không ? lại đây ta chỉ cho " Vô Kỵ kéo Ôn Sương ngồi cạnh mình , điệu bộ chỉ dạy ."

Ngươi làm theo ta này, để nhánh cây bé một góc 90 độ, sau đó đâm vào thân cây đã cắt thủng một lỗ nhỏ, lực tay mạnh một chút, cứ xoay cho đến khi có khói thì cho ít lá cây vào là xong " Ôn Sương chăm chú nghe Vô Kỵ luyên thuyên như một đứa trẻ đang nghe giảng, mặc dù trong đầu không thấm nổi một chữ mà hắn nói .Thấy hắn chà đến nỗi mồ hôi chảy thành dòng, lòng bàn tay đỏ rát, hai cánh tay chậm dần vì mỏi nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại .Vô Kỵ lén nhìn phản ứng của Ôn Sương đến chục lần , chỉ hận sao ban nãy cố ra vẻ làm gì để giờ lửa không lên thì nhục phải biết .Má nó , lên lửa đi !!!

Xin mày đó ,đừng làm tao quê ở đâyy !!!Đúng lúc hắn vì mỏi quá mà dừng lại , định quay qua giải thích với Ôn Sương.Lại không biết do Linh Hoả nghe thấy tiếng lòng hắn hay do thương cảm cho hắn mà miễn cưỡng bùng lên một nhóm lửa nhỏ .Vô Kỵ vừa thấy có tia lửa đã hé răng cười hí hửng quay sang nhìn Ôn Sương , mắt đảo xuống dưới như muốn nói " đó thấy chưa, ngươi thấy chưa !!

" Hắn ngay lập tức thu lại vẻ mặt hứng hở như mới được điểm mười , ra vẻ là mình đã làm nhiều lần lắm rồi ."

Sau này ngươi cứ làm theo cách này , chắc chắn sẽ có lửa " Ôn Sương thấy Vô Kỵ tâm trạng trở nên tốt như thế , khoé miệng hắn tỏ ý cười , vô vỗ tay hùa theo ."

Ngươi giỏi thật đó , ta chưa từng thấy qua bao giờ " Vô Kỵ trong lòng đã sĩ đến nở lỗ mũi , vẻ mặt vui sướng, cảm giác như thể bản thân vừa đạt được thành tích to lớn khiến tam giới cũng phải kinh động .Hắn thấy hơi tiếc khi Tử Hoa koongg có ở đây , nếu không nhất định cũng phải trầm trồ ."

Có thấy Tử Hoa đâu không ?

đi đâu rồi ?

" Ôn Sương không mấy bận tâm , chăm chú cầm mấy hòn đá ngắm nghía ."

Chắc tìm đại một chỗ đi tiểu rồi " Vô Kỵ ngạc nhiên, không tin - " Hắn ấy hả ?

Không thể nào, người như hắn mà chịu ở nơi như này vạch ra....

Không có đâu " Ôn Sương - " là hắn nên mới vậy đấy , không muốn bị nhìn thấy , nếu không vội vã đi xa thế làm gì ?

"Vô Kỵ không thể tưởng tượng ra cảnh một kẻ cao thượng không vướng bụi trần như Y lại đang thong dong xả nỗi buồn vào thiên nhiên, hoà mình giữ đất trời .Vô Kỵ để Ôn Sương lại một mình hắn đi loanh quanh tìm Y , thấy bóng người ven con suối nhỏ liền không do dự chạy đến .Dòng nước trong veo như gương soi , ánh trăng soi xuống mặt nước khiến nó sáng lấp lánh giống như được cấu tạo bởi hàng ngàn viên kim cương nhỏ .Tử Hoa đứng lặng yên bên con suối, cả người Y được bao trọn bởi ánh sáng xanh huyền ảo của vầng trăng .Vô Kỵ nán lại nhìn ít lâu , hắn chợt nghĩ .Nếu là nữ nhân thì tốt biết mấy .....

Nghĩ cái gì vậy chứ ! là nữ nhân thì sao ?

Cũng đến lướt mày chắc !?

Vô Kỵ lắc lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo , hắn lặng lẽ đến bên cạnh Y .Vô Kỵ hạ thấp âm giọng, tránh khiến cho Y giật mình " Đang làm gì đó ?

" Tử Hoa quay đầu nhìn , Vô Kỵ đã đứng bên cạnh từ lúc nào ."

Ngươi tới đây làm gì ?

" " Tìm ngươi " " Tìm ta ?

" " Ừm...Sợ ngươi đi lạc gặp phải thú dữ thì nguy hiểm lắm " Tử Hoa nhìn nam nhi trước mắt , gương mặt hiện rõ vẻ chân thành , đôi mắt đen sắc bén lại có đôi phần dịu dàng, ngờ nghệch .Tử Hoa tránh đi , ánh mắt hướng xuống mặt hồ - " Ngươi về đi, lát nữa sẽ về sau " Gương mặt y man mác nỗi buồn , hắn nhìn ra y có vẻ tâm sự."

Ngươi bảo muốn tìm một người , là ai khiến ngươi liều mạng như thế ?

" Hắn biết dù có hỏi bao nhiêu lần đi nữa thì câu trả lời vẫn sẽ là sự im lặng , càng biết một người như Y khó có thể chịu trải lòng với người khác , nhất là với kẻ như hắn ."

Haha....không trả lời cũng được, ta chỉ tò mò mà thôi " Vô Kỵ cười xoà , hắn vốn định rời đi trả lại sự tĩnh lặng cho Y , bỗng khựng lại khi nghe Tử Hoa cất tiếng đáp lời hắn .Giọng Y nhẹ nhàng, từ tốn, mắt vẫn không rời mặt hồ ."

Hắn họ Dương, từng là học việc trong phủ nhà ta , lần này liều mạng ra ngoài là muốn tìm hắn hỏi rõ một chuyện , một chuyện đã giữ trong lòng từ rất lâu " Vô Kỵ vẫn còn vẻ ngạc nhiên, hắn không nghĩ Y sẽ nói cho hắn biết cũng không ngờ bản thân lại thấy vui khi Y chịu nói với hắn .Nhất thời không biết phản ứng ra sao, bất giác ừ nhẹ một tiếng đáp lại .Hai người rơi vào sự trầm lặng , chỉ nghe tiếng suối vẫn chảy rì rào, cuốn theo ánh mắt gượng gạo của hai người .ừ sao ?.....

ừ cái con khỉ !!! .

Phũ phàng như tát nước vào mặt thế, không ngượng mới là lạ !!!

Vô Kỵ cảm thấy phản ứng vội vã ban nãy của bản thân quá ngu ngốc, không kìm được mà tự tay gõ vào đầu mình mấy cái ."

Haha...."

Vô Kỵ tròn mắt nhìn , người kia ấy vậy lại đang cười với hắn , kinh ngạc như thể thấy chuyện hiếm lạ ."

Hả ...?

Ch...chuyện gì thế ?

" Tử Hoa - " không có gì ....chỉ là ta thấy mình ngốc quá , để ngươi chê cười rồi"Vô Kỵ vội vã xua tay " không, không phải, là tại ta không biết phải nói gì nên mới lỡ miệng , ta thật sự không có ý đó đâu, ngươi đừng hiểu lầm " Vô Kỵ lúng túng lại cuống cuồng giải thích như mấy đứa con nít khi bị đổ oan , dáng vẻ ngốc nghếch của hắn khiến Tử Hoa trông vừa hài vừa tội ."

Haha...không sao, ta không sao, ngươi đừng lo " " Ha..aaa " Vô Kỵ bất lực rên rỉ , lúc này hắn chỉ muốn tìm một cái hố nhảy xuống mới hết nhục nhã .

Hắn chầm chậm ngước nhìn Tử Hoa, lần đầu tiên hắn thấy Y vui vẻ đến vậy .Gương mặt vốn lạnh như băng tuyết khi cười lại khiến băng tan, khiến hoa cũng phải rung rinh vì e thẹn .Nếu nói tim hắn không động , thì đó là nói điêu, một nam nhân như hắn đứng trước một nam nhân khác lại ngây người nhìn đắm đuối , trái tim cũng vô thức mà rung động.

Chỉ là hắn đang phủ nhận nó, phủ nhận đi cái cảm xúc khó diễn tả này , cho rằng bản thân cũng chỉ là rung động trước cái đẹp mà thôi ."

Được rồi , về thôi , ta cũng đói rồi " Tử Hoa nhìn hắn cười hiền .

Ngay khoảng khắc này , hắn biết Y đã chịu mở lòng với hắn , không còn là sự né tránh, hờ hững trước kia nữa .

Vô Kỵ vui vẻ gật đầu , cả hai rời khỏi con suối quay lại chỗ xe ngựa đang đứng .Ôn Sương vừa thấy người đã vẫy tay gọi lớn."

Này !..hai ngươi đi lâu quá, ta đợi thịt sắp cháy rồi !

"
 
Back
Top