[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 8 : Tiểu Kỵ
Chương 8 : Tiểu Kỵ
" Ngươi đó...sao lại mua cho hắn ?
Để tiền đó mua chút thịt không phải tốt hơn à !?
" Ôn Sương hờn dỗi gặm miếng bánh bao khô khốc, hắn rất chi là bất mãn ngồi xem Tử Hoa nhàn nhã thay y phục ."
Bớt nói đi....tiền là của hắn, không mua cho hắn,mua cho ngươi chắc ?
" " Đúng ! mua cho ta !
" Ôn Sương đột ngột lớn giọng khiến vụn bánh bao văng tung toé .Vô Kỵ phủi vụn bánh bắn trên người như một người mẹ già đang giáo huấn cậu con trai."
Gớm quá !...
ăn hết đi hẵng nói !
" Hắn quay sang nhìn Tử Hoa, mặc trên mình bộ y phục rẻ tiền nhưng vẫn có thể toát ra vẻ thư sinh nho nhã .
Quả nhiên là hào quang của nhân vật chính !
" Màu xanh rất hợp với ngươi..."
- Vô Kỵ cất tiếng khen ngợi ."
Vậy sao ?
" Tử Hoa sờ nắn tà áo , không tỏ ra khó chịu hay là không quen , ngược lại còn khá thích thú .Tuy sợi vải còn hơi cứng nhưng được phủ lên một lớp tơ mỏng , mặc vào cũng khá thoải mái.Vô Kỵ nhìn Y trong bộ y phục hắn chọn , bỗng thấy lâng lâng vui sướng , bản thân vừa được công nhận , tâm trạng cũng trở nên tốt hơn .Nửa ngày loanh quanh trong chợ, đem đống đồ đổi qua bán lại cũng đã hết một buổi chiều , ba người ăn uống no nê thì lại chùng da mắt.Ôn Sương vẫn theo thói chèo lên giường nằm mặc cho Vô Kỵ có đá đau điếng .Cả hai chen chúc trên cái giường rơm bé tẹo , da thịt nóng bỏng dính cả vào nhau, chật chội, nóng nực nhưng không ai chịu nhượng bộ ."
Nóng vãi !!
Sao ngươi không cút xuống đất mà nằm !?"
" Ta không thích~~ " Ôn Sương ghé đầu lên ngực Vô Kỵ tỏ ra đáng thương.
" Nằm dưới đất nhiều quá , lưng đau chết đi được " Vô Kỵ không nói nổi , cũng không muốn nói nữa.
Cuối cùng đành chịu thua độ lì lợm của hắn, không thèm để ý mà quay người đi ngủ ngon lành.Đến nửa đêm, hắn bỗng cảm thấy thân nhiệt mát mát, cảm giác như da chạm vào một tảng băng lạnh, rất dễ chịu.Vô Kỵ định cứ thế mà ngủ, nhưng lại thấy có gì đó không đúng lắm.Cảm giác truyền đến từ sau gáy .
Vô Kỵ quay đầu nhìn, không thấy gì bất thường.Ôn Sương nằm ngoan bên cạnh ,không có động tĩnh gì, nhưng cảm giác cứ không đúng .Nếu đang say giấc thì cơ thể sẽ khẽ nhấp nhô theo nhịp thở .Ôn Sương lại như con ma nơ canh bất động, da dẻ trắng bệch.Vô Kỵ trở mình, đưa tay lay hắn vài cái kiểm tra ."
Này....sao ngươi lạnh thế !?
" Hắn bị doạ sợ mém chút là bật ra sau .Vô Kỵ bò dậy, kịch liệt lay người Ôn Sương , dù cho có tát vào mặt hắn mấy cái, hắn vẫn không có phản ứng , cứ như đang gõ vào khúc gỗ hình người ."
Này....Ngươi bị gì vậy !?
Dậy đi !
Dậy đi !!"
Vô Kỵ bán tính bán nghi ghé tai lên ngực Ôn Sương, dù đã đổi đủ tư thế để nghe kỹ nhưng vẫn không thể nghe ra thứ gì .Càng không muốn nghĩ đến nó lại càng xảy ra .Trái tim Ôn Sương đã ngừng đập .Vô Kỵ hoảng loạn muốn gọi Tử Hoa đến xem tình hình, nhưng quay đầu thì thấy y đã biến mất từ lúc nào rồi .Hắn không biết chuyện quái gì đã xảy ra, vừa ngủ một giấc đã có người chết, người thì biến mất.Vô kỵ hoang mang , vội vã muốn ra ngoài tìm y ."
Đ** mẹ*** !!!
" Chân vừa chạy ra tới cửa đã bị ép phải dừng lại .
Vô Kỵ sợ hãi lùi về sau vài bước .Tên Ma Vương mà hắn khiếp sợ đang ở ngay đây, đối diện với hắn.Hắn ta ở trên không trung, thần thần quỷ quỷ dẫm lên lũ quạ đứng hiên ngang trên trời cao.Vô Kỵ trong mắt hắn nhỏ bé như một món đồ chơi, một tay có thể tóm gọn.Hắn ở trên tầng mây, quay lưng lại với trời .
Ánh trăng làm nền .
Cả người như có vầng hào quang sáng rọi .
Dáng người cao lớn, có khi còn to hơn cả hắn.Trên người khoác một lớp áo lông thú mở phong phanh, màu áo đỏ hoà vào màu đen của trời đất , thoắt ẩn thoắt hiện như một cái bóng đen .Cho dù không nhìn rõ hình dáng .
Nhưng Vô Kỵ cảm nhận được
Cái nhìn trực diện của hắn hướng về phía mình, ánh nhìn lạnh lẽo thấu cả vào tim gan .Một luồng khí lạnh chạy dọc qua sống lưng , cơ thể như bị đóng băng.Chạy !
Chạy đi thằng l** !!
Chạy đi !!!!Tâm trí gào thét hắn bỏ chạy theo bản năng.Giống như một con chuột bị rượt đuổi , đang ra sức níu giữ mạng sống , không dám ngoảnh lại.Ahhh... !!Tránh ra !!
Con mẹ nó !!!!!Lũ quạ lao vào hắn như con mồi béo bở , bọn chúng đua nhau xâu xé từng mảnh vải trên người Vô Kỵ, từng lớp áo bị kéo rách đến khi không còn thứ gì sót lại .Vô Kỵ bị chúng quật ngã xuống nền đất, cả người không lấy một mảnh vải , cơ thể trần trụi cứ thế bị lột sạch dưới mắt hắn." ...Ai đó làm ơn cứu với !!!!
" Vô Kỵ hét lên trong tuyệt vọng.Màn Sương đen kia lại xuất hiện, càng lúc chúng càng hiện rõ hình hài của một con rắn lớn .Lớp sương tràn vào người Vô Kỵ , xen kẽ qua từng đầu ngón tay, như thể một bàn tay lớn ghì chặt hắn xuống nền đất , mặc cho Vô kỵ dãy dụa dữ dội, tìm đủ mọi cách cũng không thể thoát ra được.Lớp vảy thô ráp cọ vào từng điểm nhạy cảm trên cơ thể, hai hạt đậu nhỏ bị cọ sát đến mức đỏ rát.Không phải chỉ có nữ nhân mới có cảm giác ở đây sao ?!!!.Vô Kỵ thế mà lại bị kích thích như thể có hàng ngàn cây kim nhỏ châm chích đâm vào .Càng ra sức vặn vẹo để thoát ra càng bị nó siết chặt.Con rắn thuận theo bụng từ từ trườn xuống phần đùi trắng mềm .Chúng quấn lấy phía đùi trong của Vô Kỵ , luồn qua phần da thịt nóng bỏng, tiến thẳng tới tiểu Kỵ mềm nhũn đang trơ trọi một mình.Nó biến đổi đa dạng, chả mấy chốc lại thành hình một bàn tay to lớn , thô bạo cọ sát phần nhạy cảm nhất trên cơ thể .Vô Kỵ tái mặt, hai chân ra sức quẫy đạp ,chống cự ."
Không được !!
Dừng lại....Ư..Aa...!!"
Bàn tay ấy mân mê hai quả bóng nhỏ rồi thuần thục nắm lấy phía trên căng cứng , nổi cả gân xanh .Lông tơ trên người dựng hết lên, mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm cơ thể, hắn cắn chặt răng chịu đựng , da đầu tê dại như có điện chạy qua.Bàn tay nóng ran thuần thục lên xuống, vuốt ve chiều chuộng , nếp nhăn ở đầu vòi bị kéo dãn đến tận gốc .Bị tấn công dồn dập đến không thể chịu nổi, Vô Kỵ run rẩy ưỡn ngực .Những ngón tay thô ráp mạnh bạo chà sát lấy cây gậy căng tức ,Vô Kỵ cắt chặt hai hàm nhất quyết đẩy những tiếng rên dâm dục xuống đáy họng, chứng kiến bảo bối của bản thân bị đùa cợt, bất lực nhìn bàn tay xa lạ cầm nắm, mân mê.Từng tế bào thần kinh bị kích thích kịch liệt ,hô hấp cũng dần trở nên hỗn loạn.Ngón tay hắn siết chặt, bấu vào da thịt, đau đớn không thể nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ ."
Đ.....đau...quá..!..ư..hức....dừng..dừng lại....!"
Vẻ mặt thống khổ rên rỉ , ánh mắt như mũi giáo nhọn .
Càng khiến tên kia trở nên phấn khích, di chuyển càng lúc càng nhanh, kích thích cũng càng một lớn.Vô Kỵ nhăn nhó bấu chặt ngón tay xuống nền đất , cơ thể run rẩy, giật giật liên hồi.Một giọt tinh khí rỉ ra,đạt đến cực khoái, hai mắt nhắm chặt bất lực buông xuôi mặc cho hắn tùy ý sờ nắm .Chưa bao giờ bản thân lại cảm thấy nhục nhã như này, cậu nhỏ bị một thằng đàn ông cầm nắm, lại thấy sướng !!?
Hắn nghĩ mình sắp phát điên rồi !
Thắt eo giật giật ưỡn lên cao, như ấm nước đang sục sôi trên bếp lửa , bắn ra dòng sữa trắng đặc sệt lên bụng ."
Aa...ha..a...."
Tiếng thở dốc nặng nề .Xong rồi, hắn xong rồi....Vô Kỵ - " !!!!?
"Không!
Hông bỗng nhiên bị nâng lên cao, ngón tay lạnh lẽo vuốt ve thịt đùi trắng mềm , vừa sờ nắn cặp mông căng tròn vừa tách chúng ra để lộ cái lỗ nhỏ hồng hào nằm giữa hai đồi núi .Vô Kỵ như ngộ ra, hắn tuyệt đối không cho phép, đường đường là một thằng đàn ông lại bất lực để cho kẻ khác đùa giỡn , hắn thà chết còn hơn là để mình bị đè !"
KHÔNG ĐƯỢC !!!
"