Wattpad  [ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
400047009-256-k551933.jpg

[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Tác giả: hahahhhf
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Hạ Vũ bị người yêu 2 năm đá , vì muốn trả đũa đã trộm đi cuốn tiểu thuyết đam mỹ mà cô yêu thích, bất ngờ lại xuyên không vào cuốn sách , trở thành một tên phản diện có cái chết thảm đầu trang truyện .

Cậu phải tìm cách xoay sở để tránh bị kết cục gốc , đồng thời bị cuốn vào truyện tình của nhân vật chính, lại vô tình khiến hai tên nhân vật chính vốn được định là tình nhân của nhau lại quay sang quấn lấy cậu không buông.

Hạ Vũ vừa phải sinh tồn trong thế giới mới lạ vừa phải đối mặt với những hiểm nguy ập tới cùng với mối tơ duyên rối rắm bám lấy mình ....

 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chuyện nho nhỏ muốn nhắn nhủ tới mấy keoo


Mọi bối cảnh trong truyện và tất cả nhân vật đều là hư cấu.Mình còn là lính mới nên sẽ còn nhiều sai sót trong quá trình viết mong mn góp ý nhiệt tình ạ , chửi ngu mình cũng chịu nữa.Bìa truyện là do mình tự thân vận động nên không được bắt mắt cho lắm mn thông cảm nhé.chuyện sẽ có yếu tố 16+ , mình cũng sẽ cố để nó tránh phản cảm phù hợp với lúa tuổi nhỏ hơn nè.Mãi iu mấy keoo, cảm ơn vì đã đọc dù chỉ là bạn vô tình lướt qua , nhưng hãy kiên nhẫn ở lại với mình nhé !

Mãi iuuu~
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 1 : Tên thảm hại


" Khốn nạn!!!....Nguyệt Nguyệt.

Cô là cái đếch gì mà dám chê tôi !!! ."

Màn đêm tĩnh lặng bị cắt ngang bởi tiếng gào thét đầy căm phẫn của chàng thanh niên trẻ , đung đưa người trên lan can như cọng bún trước gió, ầm ĩ suốt 3 tiếng đồng hồ không mỏi mệt .Vừa khóc lóc vừa lải nhải, nhìn vào là biết chẳng phải chuyện tốt lành gì , thân hình gầy gò lại thêm hai quầng thâm đen như cái hố sâu, thi thoảng còn bị nhầm là thằng nghiện .Trần Hạ Vũ - một thanh niên trẻ, sống một mình trong căn nhà trọ mười hai mét vuông.hiện đang thất nghiệp lại còn bị bạn gái hai năm đá, khiến cậu ta thê thảm, gào thét mấy tiếng không dứt .Hạ Vũ đột ngột hét lớn :" Con Khốn !!!"

" Hai năm qua rốt cuộc tôi làm phật lòng cô điều gì, hầu hạ chăm sóc cô từng chút một .... chiều chuộng theo sở thích của cô, truyện tranh , poster, quần áo...mọi thứ vẫn chưa khiến cô hài lòng hay sao ?...

"Cậu cười cay đắng"Còn tôi ? .... tháng nào cũng là vị mì lạnh ngắt , nhà ở vừa tàn vừa nát,bạn bè cũng bỏ vì cô, vậy mà cô dám....

đá tôi ! vì....vì một tôi không bằng một thặng ngựa đực ảo của cô ? ...Mẹ nó..!!!

"Hạ Vũ chỉ tay vào khoảng vô định xả một trận nước bọt ,đem mọi ấm ức đã chịu suốt bao năm gồm cả sự cay cú nhắm lên trời mà chửi .Chưa thoả mãn , cục tức chưa thể nuốt trôi cứ hễ thấy gì liền mắng đó.Chỉ cần là xuất hiện trong tầm mắt thì dù chỉ là cành cây vô tội trước mặt cũng túm lấy mà chửi rủa.Thấy nhà tên hàng xóm sáng đèn, lại thêm men rượu trong người liền cất tiếng chửi hắn ta là một con rệp , thị phi tinh... lắm lời nhiều chuyện .Rồi lại nhớ đến tên sếp độc đoán ném cậu đi như ném tui rác .... thực lực nào có ,chả qua là nhờ vào nhà vợ mà từ cóc hoá rồng .Miệng vừa trách móc vừa vung nắm đấm loạn xạ .Từ một chuyện cậu xé ra thành nhiều chuyện, đem hết nỗi ấm ức tủi nhục một hơi mà chửi mắng .là con quạ đen mà gia đình ghét bỏ, 18 tuổi lên thành phố lớn lập nghiệp, được một thời gian thì bị người ta đuổi , trong tay còn không đủ 100 nghìn .Lúc trước khi còn có Nguyệt Nguyệt ít ra còn tự hào vỗ vỗ ngực tự cho rằng bản thân vẫn chưa đến nỗi thảm hại , giờ đến bạn gái cũng đá đít ...Chẳng khác nào kẻ thảm hại .Hạ Vũ nghĩ mà ức Đến con chó dưới nhà còn sướng hơn cậu, chả cần làm mà vẫn có cái bỏ vào mồm , lạc thì có người tìm , ốm còn được người ta chăm .Tinh~.....Oppa~~....Oppa~~~Chuông âm báo từ điện thoại truyền đến , cậu chả buồn nhìn lấy một cái ."

Hừ...

Nhanh như thế đã gọi rồi ?

"Hạ Vũ thản nhiên như đã đoán được trước, cậu duỗi cánh tay ra sau lấy ra một cuốn tiểu thuyết " Quỷ Vương bệ hạ quấn lấy tôi "Cuốn sách quý báu mà Nguyệt Nguyệt ngày đêm thương nhớ, cả ngày nhìn nhìn ngắm ngắm đến thẩn thơ, đêm nào cũng ngồi cười như con dở .Cậu nhìn nó chằm chằm, một bên mày biểu lộ .

Cảm giác thật lố bịch , như thể đang xem một trò đùa .Hai tên nam nhi ôm nhau thắm thiết được in to tổ chảng ở giữa , xung quanh còn có hoa lá bay phấp phới , gu thẩm mỹ này chắc chỉ có mấy bà già trong khu mới gấm nổi ....chỉ cần nghĩ đến hai thằng đực rựa quấn lấy nhau thôi đã thấy tởm vãi.Nguyệt Nguyệt của cậu là kiểu người phát cuồng với những bộ tiểu thuyết cẩu huyết đến mức muốn "ói máu" như thế này .Cậu chẳng biết đã ghen tuông, giận hờn cô bao lần về việc phòng cô ảnh ai cũng có chỉ có ảnh cậu thì một tấm cũng chẳng có .

Thậm chí còn có cả "bàn thờ" dành cho các anh chồng yểu mệnh , Hễ cậu mà phàn nàn là y rằng bị chửi một cách thậm tệ.Hạ Vũ rùng mình một cáiNghĩ tới thôi đã không nhịn cười nổiTrước kia cậu dung túng mắt nhắm mắt mở cho qua...nhưng hiện tại cậu chỉ thấy bệnh !"

Phiền quá..."

Tiếng điện thoại réo ing ỏi , ồn ào đến nhiễu sự .Vốn định để Nguyệt Nguyệt nóng ruột chờ lâu hơn chút nhưng không ngờ bản thân lại là người bồn chồn không yên .Hạ Vũ không chịu được đành nhấc máy.Lời còn chưa kịp tuôn khỏi miệng đã bị át đi bởi tiếng rít lên như tiếng còi ."

Thằng chó chết..... !!!

Bảo bối của tôi đâu !!!

"Giọng nói quen thuộc đâm thẳng vào màng nhĩ , nhức óc nhưng thiếu nó thì trong lòng lại thấy trống vắng ."

Bảo bối ? ... cô còn biết nói câu này à ?

Sao tôi chưa nghe cô gọi bao giờ thế ?

"HaHa...mỉa mai thật .Đến cả quyển sách còn quan trọng hơn cả cậu ,còn được nâng niu hơn cả cậu.

Chỉ mới biến mất một chút là đã có người sốt vó đi tìm ."

Tôi đéo quan tâm...trả lại ngay đây!!! , đừng để tôi gán anh vào tội chiếm đoạt tài sản, lúc đấy đừng trách tôi không cho anh mặt mũi "Ô hô...một quyển sách quèn thì làm được gì Nghĩ vậy Hạ Vũ cất giọng thách thức " Gọi dùm cái, đây đang thèm cơm tù ,tiện thì gọi luôn đi !

"Nguyệt Nguyệt không tức giận trái lại còn cười đắc ý :" Nói cho anh biết quyển sách này giá trên thị trường là 7 triệu đấy .

Mang đến đây bồi thường cho tôi ,nếu không tôi không nể mặt mũi mẹ già của anh đâu "Nguyệt Nguyệt chợt dừng lại , giọng điệu châm chọc ."

À tôi quên mất, mẹ anh thì làm gì có mặt mũ để giữ , đẻ ra một thằng như anh , mặt đã sớm bị làm cho thối rồi...hahaha "" Con khốn.....!!

"Hạ Vũ giận dữ hét lớn , hiện tại cho dù nó có giá 100 triệu đi chăng nữa cậu cũng chẳng màng , một thằng đàn ông dễ nổi máu điên nhất là khi lòng sĩ diện bị chà đạp .Bị một đứa con gái sỉ nhục như thế có chó nó mới nhịn !!!!!Cậu không phải chó, cũng không muốn nhịn , dứt khoát giơ cao cuốn sách hướng ra ngoài lan can mà ném đi không thương tiếc."

Tùy cô !!

" cậu hằn giọng.Nhanh chóng cúp máy mặc cho Nguyệt Nguyệt la hét dữ dội .Sự hả hê ngắn ngủi , chưa được bao lâu đã cảm thấy hối hận .Việc làm thì không có, tiền tiết kiệm cũng không , nếu giờ mà bị cảnh sát bắt thì chả khác nào phải chịu cảnh vô tù chờ bảo lãnh sao ?....với tình cảnh hiện tại, cậu thà chết đi còn hơn để gia đình thấy cảnh tượng thảm hại ấy .Năm ấy bỏ đi rất ngạo ngễ , miệng còn hùng hồn cho rằng bản thân sẽ trở nên giàu có , khi trở về sẽ dùng nửa con mắt nhìn bọn họ như cách họ nhìn cậu .Giờ thì cậu hối hận rồi .Hạ Vũ vội vã bật dậy khỏi ghế lao ra phía lan can ngó nghiêng tìm kiếm, chỉ mong bản thân ném không quá xa .Trời tối đen như mực, nhìn đâu cũng là một mảng đen kịt , tản cây lớn khuất một nửa tầm nhìn khiến cậu vất vả căng mắt nhìn từng chút một trong bóng tối .Chợt một tia bạc ánh lên...dòng Chữ
" Quỷ Vương bệ hạ quấn lấy ta " được khắc nổi trên bìa truyện, trông như viên kim cương đang phát sáng yếu ớt.Chả trách lại đắt thế....cũng lắm trò .

Không biết nó có gì hấp dẫn mà lại khiến người ta say mê mà tiền tiêu không tiếc .Hạ Vũ cố vươn hết sức ra phía trước xác định vị trí của cuốn sách , lòng thầm mong nó không bị trầy xước hay tệ hơn là dính phải vũng nước bẩn .AHh____!!!

Một tiếng thét thảm thiết xe toạc bầu không khí xung quanh .Lan can rỉ sét lâu năm , cũ kỹ đến mức không thể chịu nổi sức ép của Hạ Vũ .Gãy vụn như cành củi khô, trực tiếp đổ xuống, theo đà rơi của lan can cậu mất thăng bằng, không phản ứng kịp mà bất lực rơi thẳng xuống tầng dưới từ độ cao 15 mét .Mọi việc xảy ra chớp nhoáng ,nhanh đến mức sự tĩnh lặng vốn có lại quay về như ban đầu .Dưới mặt đất sần sùi nhấp nhô , một hình dáng gày gò nằm úp người dưới vũng máu .Tay chân co quắt như cành củi khô, một phần não bên trong vỡ nát trên mặt đất như miếng đậu trắng , vũng máu đỏ tươi bao trọn lấy cái đầu không còn nguyên vẹn .Cả cơ thể co giật dữ dội , miệng bị kéo xuống tận cằm, ánh mắt kinh hãi mở trừng trừng, chỉ sợ đến hình hài của một con người cũng không còn .Phút giây cuối cùng, thứ cậu thấy lại là thứ cậu ghét bỏ .Cả cuộc đời nỗ lực , đến cùng lại vì cuốn sách vô tri vô giác mà chấm dứt .KHÔNG...

THỂ....CHẤP....

NHẬN !!!

Cả đời tầm thường đến cái chết cũng thật nực cười.....cả cuộc đời ngắn ngủi của cậu đã định sẵn chỉ có thể là một tên thảm hại .Hạ Vũ khi ấy mới 22 tuổi .
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 2:" sao lại xuyên vào cuốn sách chó má này " !!!!


Tiếng hét vang vọng trong khoảng không vô tận , giật mình chớp mắt, người đã thấm đẫm mồ hôi ."

Cứu...cứu với...!!

"Hạ Vũ bật mạnh người khỏi giường như con tôm nằm trong lưới, nhận ra mình vẫn có thể tỉnh lại, tay ôm lấy thân thế quý báu không kìm được mà vui sướng .

" ha.....a....mình chưa chết !!"

" Ha....Doạ chết tao rồi !

" 
Cảm giác ấy đau đớn như hàng ngàn mũi dao sắc nhọn đâm vào não bộ ,cả cơ thể co quắt cứng đờ không thể nhấc nổi dù chỉ là một ngón tay.Vừa đau thấu xương vừa sợ hãi tột độ....chân thật đến mức khiến người ta bất giác rùng mình.Cậu nằm * bịch * xuống giường thở ra một hơi dài nhẹ nhõm .Rát quá !!!Cảm giác thứ gì đó cọ trên da cứ không đúng , nhìn lên trần nhà lại càng thấy không đúng " Chỗ quái nào đây!!!

"Mí mắt cậu giật giật .Hạ Vũ hốt hoảng nhìn tứ phía, đảo mắt liên hồi.Căn phòng nhỏ bừa bộn biến thành một căn nhà gỗ xập xệ, còn tồi tàn hơn trước.Tường gỗ phai màu có chỗ rêu xanh bám thành từng mảng lớn , bốc ra một mùi ẩm ướt khó chịu như mùi cơm thiu lâu ngày .Mái nhà còn tệ hơn nữa, vài cọng rơm khô được chấp vá tùy tiện , nắng còn không chắn nổi huống gì mưa.Dàn máy PC của tao đâu !!!!Bên cạnh cửa sổ giờ chỉ còn chiếc bàn gỗ mục nát với những vết nứt lớn bám đầy bụi.Căn phòng vừa hẹp vừa tối, ẩm thấp đến mức không khí cũng trở nên nặng nề.

Hạ Vũ càng thêm hoảng loạn, cậu không biết chuyện gì đang xảy ra.Đồng tử như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, choáng váng không tin nổi vào mắt mình.

Mơ !!!! ... chắc chắn là mơ thôi !!!

Mang theo sự bất an tay nắm
chặt , vung thật mạnh vào bên gò má .A!!!

đau......Cảm giác thốn không tả nổi, từ bao giờ lực tay lại mạnh như vậy ?Hạ Vũ lúc này mới đành chấp nhận cái giả thuyết vô lý , hắn xuyên không rồi, chỉ là ko biết đã xuyên vào chỗ quái quỷ nào rồi .Chó má....thế mà vẫn không thoát nổi cái kiếp nghèo .

RẦM !!!!Một tiếng động lớn nghe như âm thanh đổ vỡ .Cánh cửa vốn đã chả lành lặn bị hất xuống nền đất vỡ tan thành từng mảnh .Từ đâu một kẻ đột ngột xông vào, gương mặt dữ tợn đằng đằng sát khí ."

Vô...Kỵ !!

" - từng chữ qua miệng gã nặng đến hàng trăm tấn .Gã ta to béo như con trâu mộng , giọng nói giận dữ .Đầu hắn chạm đến tận thanh cửa, ước chừng phải gần hai mét .

Quần áo vá trên vá dưới , đai quần được quấn lại bởi sợi dây thừng giữa eo, khắp người là bùn bẩn,râu tóc để lởm chởm trông không khác gì tên côn đồ đúng hơn là giống một tên đồ tể .Sự dữ tợn trên khuôn mặt hắn doạ Hạ Vũ chết khiếp, cậu co rúm người lùi ra phía sau theo bản năng.Biểu hiện kỳ lạ của cậu khiến hắn càng thấy ngứa mắt , quát lớn ."

Ngươi đừng tưởng được đại ca ưu ái mà lười biếng , có cút xuống giường không hay để thằng này lôi xuống !!

"Tiếng quát oang oang vang khắp căn nhà, Hạ Vũ giật nảy người nhanh chóng rời khỏi giường , không dám trái lệnh .Gã ta thấy bộ dạng này thì hài lòng bỏ đi , còn không quên quay sang lườm Hạ Vũ một cái .

Đợi cho tên to béo kia xa khỏi tầm mắt , cậu mới đem chiếc áo đen bám bụi dưới đất , khoác tạm lên người, cảnh giác bước từng bước theo phía sau.Hạ Vũ đi từng bước chậm dãi, chỉ sợ không vừa ý tên béo kia sẽ bị thanh đao sắc lạnh rắt sau lưng của hắn chém làm đôi ngay tức khắc, lúc đó giời cũng không cứu nổi cái số xúi quẩy của cậu.Đi qua một khu đất trống vắng vẻ , hầu như chẳng ai sinh sống , dù cho nhà gỗ xung quanh rất nhiều nhưng lại đổ nát như bị bỏ hoang .Dưới chân là bùn đất kết dính đi một chút đã bị bắn cho bẩn cả y phục , chả trách tên kia lại nhơ nhuốc đến vậy .Đi một lúc đã đến cây cầu gỗ mục nát, gọi là cây cầu chứ thực chất chỉ là hai khúc gỗ lớn được bắc ngang qua con sông nhỏ .Cậu cứ cúi đầu mà đi, vô tình nhìn xuống mặt nước đục ngầu , bùn đất quyện vào đống chất thải , mùi xác chết của đám súc vật, bốc lên nồng nặc , mùi tanh tưởi sộc thẳng vào não .Cậu vội lấy tay che miệng chỉ sợ chưa kịp bị tên kia chém đã bị ngộ độc khí mà chết trước rồi .

Hạ Vũ chợt dừng lại nhìn chăm chú xuống mặt hồ."

Thằng đéo nào đây !!!!

"- cậu sửng sốt .Bàn tay đưa lên mặt sờ loạn xạ .Lúc này Hạ Vũ mới thực sự để ý đến cơ thể mình, cao lớn hơn bình thường, rắn chắc hơn bình thường, thực sự là bị doạ cho kinh động.Cơ ngực săn chắc trái ngược hoàn toàn với bộ xương di động trước kia, các khớp ngón tay dài và thô ráp .

Khi nghiêng đầu lại có cảm giác thứ gì đó chạm lên vai..... hoá ra là đuôi tóc , được cột cao trên đỉnh đầu , còn là một mái tóc rất dài, tất cả đều trông không giống cậu.Nghĩ đến bản thân đã xuyên vào một cơ thể khác , khiến cậu cảm thấy rợn rợn trong người ."

Bụp.... !!

"Hạ Vũ loạng choạng ôm mặt, suýt thì bật ngửa ra sau .Đầu cậu va phải cơ thể cứng như đá của tên phía trước hoặc có thể là thanh đao lớn quá khổ rắt sau lưng của hắn.Đôi mày sắc bén của gã nhíu lại , tỏ rõ sự khó chịu , có vẻ là không ưa gì cậu, nói đúng hơn là không ưa chủ nhân của cái xác này - Vô Kỵ Hắn đánh tiếng , ánh mắt sắc lạnh vẫn không rời."

Còn không mau vào quỳ gối với đại
ca !!

"Hạ Vũ lúc này mới dám ngước lên nhìn .Trước mặt cậu là một túp lều khổng lồ hình tròn, bao phủ bởi các loại vải được may lại với nhau, lối ra vào là những lớp da thú được treo công khai như một chiến lợi phẩm, bên cạnh xuất hiện vài chiếc túi thấm đẫm chất nhày màu đỏ hôi thối.Hình dạng của nó được in rất rõ qua lớp vải mỏng.

Hạ Vũ quay mặt đi không dám nhìn, cúi người hạ thấp nhất có thể để không chạm vào chúng .Tim cậu như muốn nổ tung, càng tiến vào bên trong càng kinh sợ .Trước mặt phải đến chục tên to béo và hung hãn , tất cả đứng thành hai hàng lại rất có quy củ, gương mặt ai cũng đầy những vết sẹo lồi , đỏ hỏn .Tất cả nhìn cậu với ánh mắt đục ngầu, chỉ thiếu hai cái răng nanh nữa thôi là không khác gì đám yêu lợn ."

Mẹ nó!!.... tiêu rồi ! tiêu rồi....hắn ta đắc tội với đám người này sao ?

đen đủi đến mức nào cơ chứ !!!

"Hạ Vũ bên ngoài cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong sớm đã cuồn cuộn thành bão tố .Nhanh chóng ,cậu khụy gối xuống nền đất thô ráp , định bụng sẽ khóc lóc vật vã xin tha mạng ."

Không cần ! nay có việc quan trọng, cho ngươi một cơ hội chuộc lỗi , mau vào bên trong đi "Gối còn chưa kịp hạ , thì một giọng nói ồm ồm khàn đặc từ trên truyền xuống .Cậu ngạc nhiên, nhìn lên phía trước, một tên đô con đang ngồi chễm chệ trên bậc thành , trông hắn cũng không khá khẩm hơn là bao, ngược lại còn trông dữ tợn và đáng sợ.

Khác ở chỗ quần áo tên này chỉnh
chu , cả bàn tay không ngón nào là ko đeo nhẫn ngọc, một lớp lông thú quấn từ thắt lưng đến vai mềm mại và dày dặn không biết của con vật tội nghiệp nào.Tên này chắc chắn là tên đầu đàn, không sai được !

Cậu thấy hắn không thèm liếc mình lấy một cái, thay vào đó là quay đi nói chuyện với tên to béo ban nãy.Cậu vội vã đứng nép sang một bên....coi như là thoát được một kiếp nạn.******Nửa ngày trời bị nhốt với đám người hở một chút là rút đao rút kiếm Não bộ căng thẳng không thôi , về được đến nhà mới được thả lỏng một chút Cả cơ thể đổ dồn về phía chiếc giường , lớp bụi dày bay lên không trung như một làm khói trắng.Khụ khụ ...thế này thì ngủ thế nào được?Lúc này mới có dịp nhìn kỹ xung quanh, nơi này xập xệ hệt như mấy cái nhà trọ tồi tàn trong mấy bộ phim kiếm hiệp cậu xem hồi bé.

Mọi thứ ở đây ngoài những vật thiết yếu tuyệt nhiên chẳng còn gì khác ngoài bụi bẩn chất đống, mạng nhện giăng khắp nơi với đám chuột không sợ người .Cậu tìm đại một mảnh gương mờ đã nát , xác nhận lại hình dáng của mình , chỉ lo sợ bản thân lại đen đủi mà xuyên vào tên xấu xí dữ tợn."

Cũng đẹp trai đấy chứ..... chà đống cơ bắp này...uâyyy.....

"Cậu lấy tay chọt vào đống cơ bắp để kiểm tra .

Dáng người tam giác ngược trong mơ của đám đàn ông, vai rộng, thắt eo cong lại mảnh .Hạ Vũ không nhịn được mà cảm thán , gương mặt so với đám kia thì có thể cho là sáng sủa hơn .Cơ bắp săn chắc, cơ ngực lớn lồ lộ ra phía trước nhưng không quá phản cảm.Làn da tuy có nhiều vết sẹo lớn to nhỏ , nhưng vẫn là không đáng kể , thậm chí còn đem lại cảm giác thu hút.Nếu đem được cái body này trở về, chắc chắn sẽ khiến Nguyệt Nguyệt hàm rơi xuống đất, hối tiếc không thôi !

Đến khi không còn gì để tự mãn nữa cậu mới bắt đầu ngẫm nghĩ lại tình hình Dò xét xung quanh một lượt....mọi thứ rất thật, không phải một giấc mơ cũng không phải cậu bị điên, chắc chắn là xuyên không rồi."

Đám người kia trông rất đáng sợ, còn hung hãn nữa , dám cá là lưu manh chuyên làm mấy việc vô đạo, tên này chắc cũng thuộc trong số đó "Cậu ngẫm một hồi chợt nhớ đến cái tên Vô Kỵ" ha...Tác giả fan * Ỷ Thiên Đồ Long ký * à ?

"Hạ Vũ buộc miệng giễu cợt .

Cậu như nhận ra điều gì đó, trước giờ trí nhớ cậu rất tốt, cứ có cảm giác đã từng nói qua câu này rồi .

" Ah...!!!!

" - Hạ Vũ bất giác hét lên .Chả phải là cái tên nhân vật phụ của phụ trong cuốn truyện đó sao !!

Đến cuối cùng lại bị chính trí nhớ mình doạ sợ."

Không phải chứ .... !!! s....sao lại xuyên vào cái quyển sách máu chó này aaa !!!

" Hạ Vũ cố lục lọi trong đống ký ức mơ hồ về cuốn tiểu thuyết ...

Hai nhân vật chính đều là đàn ông, một người được ví là viên ngọc quý .Tên kia lại là ác ma tính cách quỷ dị, nham hiểm ko ai bằng.Hai tên này yêu đương ngược luyến đến tận mấy trăm chương liền khiến Hạ Vũ lúc đọc còn cảm thấy máu chó , tự hỏi sao Nguyệt Nguyệt có thể thích được kiểu thể loại như thế này ?Giờ chính bản thân lại xuyên vào bộ tiểu thuyết bản thân chán ghét nhất.

Phải làm sao đây !!?
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 3 : " làm kẻ vô sỉ nhưng ta lại thấy sướng !!?


Vài ngày trôi qua, bọn chúng chọn một đêm trăng sáng nhất để thực hiện tội ác .Đến nửa đêm, khi mặt trăng đã lên thiên đỉnh , cũng là lúc đám người Vô Kỵ bắt đầu làm nhiệm vụ.Hắn không rõ là nhiệm vụ gì, chỉ biết là đi theo đám người kia đợi bên ngoài gia trang của một quý tộc giàu có, nhân lúc Nhị Công Tử của Tạ Gia ghé qua vài hôm mà lên kế hoạch bắt cóc đòi tiền .Dựa vào sự trâu bò của bọn chúng, đám cướp tự tin có thể xông vào trong phủ , ngang nhiên mà lộng hành.Một trải nghiệm thực hơn cả mấy con game kính thực tế ảo .Không nút tạm dừng, không có mạng ảo , chỉ có cẩn thận hoặc là bay đầu.Thực sự phải làm sao?Vô Kỵ bất an lo lắng .

Chưa bao giờ hắn vung nắm đấm với một ai, kinh nghiệm đánh nhau lại càng không có , sợ làm hỏng kế hoạch của bọn chúng , tệ hơn là chưa bắt được người đã bỏ mạng.Vô Kỵ chắp tay ngước lên trời cầu nguyện cho bản thân tai qua nạn khỏi .Chưa được bao lâu .Đám cướp khoảng hai mươi tên bắt đầu tản ra tứ phía, vài tên đu tường trèo lên mái...vài tên bám sát mép tường đợi chỉ thị .Sau một hồi nghe tiếng binh đao va chạm , ngay lập tức cảnh cổng gỗ khắc tượng hạc bật mở .Lũ cướp đồng loạt rút thanh đao sắc bén....như vũ bão lao vào bên trong, cứ hễ gặp người bất kể là ai chúng đều không nương mà vung đao tới....Sân phủ rộng lớn, trồng rất nhiều loại hoa quý, hai bên là bức tượng hình người được chạm khắc tỉ mỉ.

Ở cuối sân, ngay chính giữa là phủ lớn nơi nhị công tử đang nghỉ ngơi.Hỗn loạn , la hét , máu me là từ để miêu cả cảnh tượng lúc này .

Tiếng leng keng toé lửa của binh đao giao nhau, tiếng gào hét của đám tì nữ sợ hãi bỏ chạy , tiếng xương bị chém vỡ vụn cùng với tiếng thét thê thảm.

Hệt như mấy cảnh giang hồ hai phe lao vào nhau đâm chém.Vô Kỵ không biết phải làm gì cứ như con rối gắn sau lưng đám người hung hãn.Thấy tên phía trước đi đâu hắn liền theo đó ,thấy gã đánh hắn đánh , thấy gã chạy hắn chạy.

Không được bao lâu thì gã bị đâm chết, hắn luống cuống không biết làm gì," Ah...ah...ựa...ta chết rồi , ta chết rồi nhá !

"Vô Kỵ bò lại gần cái xác, giả câm giả điếc nằm xuống hai tay đan vào nhau, mắt nhắm tịt .Cứ giả chết cho xong chuyện !

- hắn nghĩ bụng Nhưng mấy tên lính ko tha chúng cứ lao vào hắn mà chém, bất đắc dĩ phải bật dậy mà chống trả nếu không sẽ bị thanh giáo sắc lạnh kia chọc cho lủng người.Mỗi khi thanh giáo đâm qua là tiếng rít của gió lại kêu lên .Vô Kỵ hoảng hốt khua tay loạn xạ , vụng về né tránh những mũi giáo đang đâm xuống.Hắn trong lúc ra sức trống trả đành vung đại nấm đấm lên cao, thế quái nào lại trúng thật , một lực hất tung người ra xa nhẹ tựa như đánh một bao cát rỗng , không chút kháng cự ."

Vãi chưởng...mình mạnh thế à ?

" Kinh ngạc nhìn hai cánh tay.Quả nhiên cơ thể này không phải hàng fake, ban đầu còn thắc mắc sao tên Vô Kỵ này lại có thể chung bọn được với đám khổng lồ kia, ai ngờ tự mình trải nghiệm cái sức mạnh vô lý này lại rất sướng.Tinh thần được buff lên 99% .

Hắn tràn trề khí thế lao lên như một con thú dùng thanh đao chắn ngang ngực cứ thế húc ngã từng tên lính một , từng tên từng tên lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại tiếng thở hộc hộc."

Haha... cứ thế này thì chả sợ bố con thằng nào cả !

" Hắn mừng thầm."

Bắt hết bọn chúng lại, không được để chúng vào phủ chính !!"

Một loạt lính tiếp viện từ đâu xuất hiện tứ phía , chém tên này liền có tên khác thay thế , đám cướp đã gần như đuối sức mồ hôi chảy ròng ròng , hơi thở cũng nặng nề hơn."

Vãi shit !!!...."

Vô Kỵ bật lên thành tiếng ."

Sao bảo là chỉ có vài chục tên canh
gác , giờ chui đâu ra thêm mấy chục tên nữa vậy hả !!!

Tính toán kiểu gì thế...!!!

" Hắn nhìn về phía tên đại ca đang vung đao chém loạn xạ , lòng chửi thầm không biết tên ngu này thế đéo nào lại là lên được chức cầm đầu ? khác nào bò dânx đường cho trâu .Gương mặt hiện vẻ bất mãn nhưng cũng không dám đắc tội , sợ chúng nghe được lại quay ra chém hắn.Tên đại ca hướng ánh nhìn về phía Vô Kỵ hét lớn."

Còn ngây ra đấy làm gì...!! muốn chết cả lũ à ....

Đem tên công tử kia ra.....nhanh lên !!! sắp ko cầm cự được nữa rồi !!

" Gã ta nhăn nhó, thở phì phò như thú vật , một tay cầm đao chém vỡ đầu tên lính phía trước , thịt máu lẫn lộn văng tứ tung.

Cảnh tượng ghê tởm khiến người ta phải nhăn mặt.

May là tinh thần hắn rất cứng, còn kịp thích ứng bằng không đã ngất trăm vạn lần rồi.Đám người Vô Kỵ tiến vào trong phủ chính , đi đến đâu bọn chúng chém giết đến đấy , kể cả là những tì nữ vô tội đang gào hét xin tha mạng .Máu bắn lên tường tạo thành những chấm đỏ tươi chẳng chốc mà lan ra cả một mảng .Vô Kỵ không khỏi sửng sốt với sự tàn nhẫn của đám người này, hắn gắng đẩy những tên lính cứ lao đầu như thiêu thân vào chỗ chết kia ra,tránh cho bị những tên phía sau chẻ thịt ."

Các người bị thiểu năng à?.... cứ lao vào tìm chết như mấy con NPC ngu ngốc vậy ?!!?

" Đến khi bước vào một căn phòng lớn, ở ngay chính giữa điện , hắn tiến nhanh vào bên trong tránh cho hai tên phiền phức phía sau bám theo .

Trái với hỗn loan bên ngoài thì bên trong lại rất yên tĩnh , dù không nhìn rõ mọi vật nhưng có thể thấy căn phòng được trang trí rất bắt mắt....đâu đâu cũng là những món vật quý hiếm được trưng bày trên kệ gỗ, từ tranh vẽ quý giá đến đồ sứ trạm khắc tinh xảo , mọi thứ toát lên sự giàu có và quyền lực, chả trách mà bị bọn cướp nhắm đến .Vô Kỵ nhìn ngó xung quanh vừa mong không có ai nhưng lại cũng mong có ai đó.Cả căn phòng đều ở trạng thái tĩnh, chỉ riêng có chiếc tủ gỗ ở mép tường là rung lắc dữ dội , hắn nhìn vê phía cánh tủ mà thở dài ."

Hazz....đúng là...

" Vô Kỵ cất tiếng nhẹ nhàng nhưng cũng có phần châm chọc .

" Tiểu tử à !

Chưa từng chơi trốn tìm bao giờ sao ?

" Vô Kỵ đi về phía tủ gỗ.
hắn nhẹ nhàng giật phăng cánh tủ kia ra xa.Cảm giác này thật sự là chưa bao giờ trải qua .Trước kia là toàn người ta ức hiếp nay lại được trải nghiệm cảm giác ức hiếp người khác , tuy vô sỉ nhưng cũng rất sướng.Từ bên trong một thiếu niên trẻ, tay ôm lấy cả cơ thể đang run rẩy hệt như một con chó con đang thu mình dưới trời mưa .Suy cho cùng vẫn còn là một cậu ấm được bao bọc , đột nhiên bị đám người vừa xấu vừa dữ tợn đến bắt đi, ắt hẳn rất sợ hãi.Vô kỵ bỗng cảm thấy áy náy, trong hắn hỗn loạn đấu tranh giữa tội lỗi và lo sợ , lòng rối như tơ vò .Vẫn là sự bất lực không thể quyết đoán....Hắn hạ giọng trấn an : " Tiểu tử à , ngoan ngoãn đi theo ta, nhất định không làm ngươi bị thương ....

đừng sợ " Bàn tay đưa ra trước dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể.Thiếu niên rụt rè nhìn hắn, đôi mắt ướt trong trẻo tựa mặt hồ .Dung mao như hoa tuyết liễu , mỏng manh như giọt sương trắng, vừa lạnh lẽo vừa mị hoặc .Vô Kỵ bất giác ồ lên một tiếng, dáng vẻ thoát tục sánh ngang với tiên tử .

Đến bây giờ hắn mới tận mắt được chứng kiến.Nếu đem so với tất thẩy nam nhân trên thiên hạ chắc chắn là phần hơn, so với nữ nhân đẹp nhất kinh thành cũng không hề kém cạnh .

Người nhìn người xao xuyến."

Vô Kỵ !!!!...."

Một trong hai tên bên ngoài gào hét tên hắn, có vẻ là không cầm cự được nữa rồi .Tiếng binh đao dồn dập càng lúc càng rõ .

Nhìn công tử trước mặt đành phải chở về làm một kẻ đê tiện .Trách gì được ta, ta không làm thì sẽ có người thay ta làm , có khi còn tuyệt tình hơn cả ta ."

Xin lỗi công tử.... thất lễ rồi " Vô Kỵ nói với giọng lạnh lùng Dứt khoát vung tay chưởng một cái lên đầu y, nhưng cũng khéo léo điều chỉnh lực cánh tay vừa đủ chỉ để y mất ý thức tạm thời.Hắn đem thiếu niên nọ vác lên vai một cách nhẹ nhàng.Nhanh chóng xông ra bên ngoài hét lớn ."

Tránh hết ra !!!

" Đám cảnh vệ bao vây lấy Vô Kỵ tạo thành một cái lồng sắt, những thanh giao sắc bén chĩa vào phía Hắn .

Bế tắc quá chỉ còn cách là đem thiếu niên nọ ra làm con tốt thí , giữ chặt cậu ta trên vai như tấm bùa cứu mạng .Đám binh lính dè chừng không dám tấn công .Một tên lính hét vào mặt hắn :" Thả công tử ra, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng " Coi thường iQ ta chắc.

Thả ra cho cả đám ăn cứt à , ta đâu có ngu.Vô Kỵ không nói , ánh mắt cảnh giác cao độ nhanh chóng tìm lối thoát, những tên cướp hiểu ý chắn phía trước như tấm khiên, vừa có chút sơ hở hắn liền lập tức nhảy qua tường thành ôm người bỏ chạy .Đám Lính gắng sức đuổi theo sau, cuối cùng vẫn là không đuổi kịp ."

Haha mạnh vãi chưởng ,vác người trên vai mà vẫn còn sức chạy nhanh như thế..."

Giọng nói lộ ra vẻ tiếc nuối, hắn trầm ngâm suy nghĩ , ánh mắt kiên định.Sống lại lần này, chắc chắn không thể như trước kia , nhất định phải sống một cách đầy ngạo nghễ!!!
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 4 : Bạch Nguyệt Quang vừa gặp nạn hắn liền xuất hiện đòi mạng ta !?!!


" Đem hết rượu thức ăn ra đây !

Mở một bàn tiệc lớn !!

Chúng ta sắp đổi đời rồi hahaha...."

" Lần này phải đòi lại số tiền " máu " mà chúng đã lấy !!

"Tên cướp bên cạnh nói chen vào ."

Đại ca còn tên công tử kia thì sao ?

Đại ca "" Tên công tử trắng trẻo kia.... cứ đợi xong việc sẽ cho các ngươi tùy ý dày vò...coi như thay cha hắn gánh nghiệp!! ...Hahaha !!!!

"Mỗi lời lẽ kinh tởm được thốt ra là lại khiến người nghe phải cau mày ."

Vô Kỵ quả không nhìn lầm ngươi... tiền chuộc lần này nhất định không để ngươi phải chịu thiệt !

Nào chén cạn đi..."

Tên đại ca nâng ly rượu trong tay, giọng cười vang như trống, bắt được mẻ cá lớn , nhất định là hắn vui sướng đến phát điên .

Vô kỵ bị hắn ghì cổ suýt chút nữa là nghẹt thở.Bàn gỗ chất đống thịt với rượu, vương vãi khắp nơi, đám cướp như hổ đói xâu xé con cừu nướng vàng ươm, thịt mỡ bắn tung tóe bẩn thỉu và hỗn độn , căn bản là nuốt không trôi.Đành lấy lý do rời đi, lặng lẽ đến nơi công tử nọ đang bị chói chặt như gà nằm trên thớt .Hắn đứng bên cửa nhìn y.Dải lụa trắng được may dệt tỉ mỉ bằng những sợi chỉ vàng, nào là hoa liễu, nào là trăng với mây , từng lớp y phục tôn lên vẻ quyền quý khó mà với tới .

Chiếc trâm ngọc trên búi tóc phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ , phát ra một màu xanh lục trong trẻo.Bông sen trắng giữa bùn nhưng không bị bùn vấy bẩn, ngược lại càng khiến nó thêm nổi bật .Vô Kỵ thấy cảnh này không kiềm được mà nảy lòng thương , quả nhiên xinh đẹp lúc nào cũng khiến người ta sinh hảo cảm , vừa khiến người ta yêu vừa khiến người ta ghen ghét .Hắn khẽ giọng ."

Chắc ngươi ăn không quen bánh bao khô đâu nhỉ ?

Ta đem cho ngươi một ít thịt cừu nướng, còn nóng lắm....có muốn nếm thử không ?

"Vô Kỵ đưa miếng thịt cừu được quấn qua lớp vải ra trước mặt.Tử Hoa - " .....

"Ánh mắt liếc sang ngang, y không thèm nhìn hắn lấy một cái, ngồi trong góc hai tay đan qua gối giống như vừa chịu một uất ức lớn.Lòng tốt bị phớt lờ khiến hắn có chút xấu hổ , nhưng vẫn kiên nhẫn với Y.Vô Kỵ lần nữa cất tiếng hỏi ."

Ngươi tên gì ?

" " ....

"Vô Kỵ đưa tay xoa xoa đầu cười gượng."

Ta không có ý gì xấu, chỉ là sợ ngươi không quen với thức ăn ở đây nên mới mang cho ngươi chút đồ mặn...mấy món này đến ta còn thấy khó nuốt cơ mà " Bật ra câu " không có ý xấu " , đến chính hắn còn thấy kỳ, sao lại không kỳ cho được, hắn là người xông vào nhà người ta làm loạn, lại còn vác người ta đến nơi bẩn thỉu này nhốt lại, giờ lại nói không có ý xấu khác nào tự vả vào mặt mình .Thiếu niên kia e dè ngước nhìn hắnKhông biết trong lòng suy nghĩ điều gì hay do đã thấu được lòng hắn mà mãi mới mấp máy mở miệng ."

Tử.....Hoa " " Tử Hoa....đúng là tên đẹp giống người , rất hợp với ngươi " Vô Kỵ thở phào một hơi nhe răng cười toe toét ."

Ta Vô Kỵ , không theo họ, chỉ có hai chữ....Vô...Kỵ " " Haha....nghe hay đúng không ?

" Mắt thấy gương mặt Tử Hoa đã thả lỏng , hắn mới an tâm thở ra .Hazz...còn lo sẽ bị người ta chán ghét .Tử Hoa khó hiểu nhìn Vô Kỵ Tuy gương mặt không giống kẻ đứng đắn gì nhưng hành động lại nhẹ nhàng như đang muốn dụ dỗ ."

Tử Hoa ?....nghe quen quá " Cái tên này nghe sao cũng thấy quen thuộc , giống như trước đây từng nghe qua đến trăm lần, thậm chí còn có đôi chút ấn tượng .

Ế......!!?

Không phải chứ !?....

Không thể nào...!!!!Chợt nhớ đến cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt không phải đã từng líu lót kêu " Tử Hoa , Tử Hoa, Tử Hoa...."

Suốt ngày đó sao ?Bấy giờ hắn mới nhận ra người ở trước mặt chính là một trong hai tên nhân vật chính mà hắn ghét cay ghét đắng .Thá chả phải là tên công tử cành vàng lá ngọc , người trong lòng cái tên sẽ lột da hắn đấy sao !!!?

Nghĩ đến đây nhịp thở bị ngắt quãng, hô hấp không thông mà bật người dậy.

" Ch...chờ đã " Giọng nói ban nãy còn lưu loát không ai bằng giờ đã lắp bắp mãi không thành lời.Tuy chỉ đọc qua quyển sách đó duy nhất một lần, dù chỉ là lướt qua nhưng không phải là không có ấn tượng gì .Tên quỷ dị kia là kiểu người chẳng nói mà làm, tâm trạng thất thường lại như một con chó điên.Thi thoảng còn thích lên nhân giới dạo quanh, lấy lý do trừng phạt những kẻ xấu xa mà làm chuyện kinh tởm, bất kể là tội gì hay kể cả họ có nỗi khổ riêng , hắn vẫn không tha, chả ai nhờ hắn phải làm vậy, hắn chỉ làm vậy vì hắn thích mà thôi.Vô kỵ trước giờ luôn ghét nhất là kiểu tính cách nhân vật quái đản kiểu này .Hắn còn nghĩ xong phi vụ này sẽ bỏ của chạy lấy người tuyệt nhiên không xen vào chuyện thiên hạ.

Tìm một nơi xó xỉnh nào đó trồng rau nuôi cá sống qua ngày , nhất nhất không liên quan đến hai tên dở hơi kia.Nào ngờ phi vụ đầu tiên lại là phi vụ lấy đầu hắn .Một trong hai nhân vật chính đã ở trước mặt lại còn là trong tình huống xuất hiện ở đầu trang truyện .Hắn liền nhớ ra cái tên Vô Kỵ này chả phải là cái tên hèn nhát vô sỉ phản bội lại anh em để giữ lấy mạng sống sao .Sau đó... sau đó còn định giở trò đồi bại với Tử Hoa cuối cùng là bị tên quỷ dị kia róc thịt lấy xương , cái chết thảm vô cùng .Nghĩ đến thôi chân đã đứng không vững .Trời ạ , ngày hai người gặp nhau tình tình ái ái , cũng là ngày tử của ta."

Mẹ nó !!thảo nào cả người cứ bồn chồn mãi không yên " Vô Kỵ nhìn thiếu niên kia thuần khiết như bông tuyết trắng, giương đôi mắt nai tơ nhìn hắn.Như này ai mà không dựng cho được !!!

Nếu như biết trước sẽ chết thảm như thế, hắn thà bỏ trốn rồi bị một đao chém chết còn hơn là chứng kiến từng lớp da trên người bị lột xuống .AHHH.....

CỨU MẠNG....CỨU MẠNG !!!Tiếng hét xé ruột xé gan , nghe như đang phải chịu sự tra tấn khủng khiếp.Vô Kỵ sửng sốt chạy ra bên ngoài, cảnh tượng trước mắt khiến hắn chết lặng .Trong lều trước còn náo nhiệt giờ đã lặng im không nghe ra tiếng người , chỉ còn tiếng " quác quác" của lũ quạ đen , lượn lờ trên bầu trời lấp đi ánh sáng vốn đã ít ói .

Chiếc lều bị phá tan nát, lũ quạ cắp từng mảng da thịt bay đi .Chúng đang tận hưởng bữa tiệc từ xác thịt thối rữa, thậm chí là là cả những con mồi vẫn đang yếu ớt rên rỉ đầy đau đớn.Thật không dám nghĩ bên trong đã xảy ra chuyện gì " Người đâu..... !!

Người đâu hết rồi !!!!"

Vô Kỵ hét lên trong hoảng loạn.Chỉ có tiếng vọng lại như tiếng thở dài của ma quỷ......không có một lời hồi đáp.... sự im lặng chết chóc bao trùm lấy bầu không khí ngột ngạt.Chỉ một cơn gió nhẹ lướt qua người cũng đủ khiến hắn buốt sống lưng Bỗng...một làn khói mờ ảo từ đầu xuất hiện len lỏi qua từng ngóc ngách ,tiến về phía hắn .Làn khói một ngày một dày đặc...

đen kịt , nuốt chửng lấy mọi thứ nó đi qua, chỉ thấy sắc đen hoà quyện cùng mùi máu tanh tưởi, vừa u tối vừa rùng rợn .Vô Kỵ nhận ra ngay
kiểu xuất hiện phô trương rợn tóc gáy này ngoài tên quái dị kia ra thì không ai có thể khiến người ta khiếp đảm hơn thế.Hắn thích nhất là kiểu tra tấn tinh thần con mồi, chơi cái trò mèo vờn chuột, chỉ mình hắn thích thú .Đại ca....không ngờ nhanh như vậy đã xuất hiện rồi...nôn nóng muốn lấy cái mạng quèn của ta đến như vậy sao ?.....

- Hắn thầm rủa trong lòng
Hắn biết làn khói đó đến từ đâu , càng biết rõ điều gì đang chờ đợi mình, cả cơ thể không kìm được mà run bần bật , bất giác lùi vài bước .Bỏ trốn sao ?

Không phải là không muốn mà là không thể .

Hắn thật sự bị dồn tới đường cùng rồi !Quả nhiên là thể loại máu chó !!!Bạch nguyệt quang của anh vừa gặp nạn , anh liền không hay không biết mà tình cờ đi ngang qua .Lại còn " vô tình " làm ra cái trò anh hùng giải cứu mỹ nhân, tiện tay diệt sạch cả một đám cướp .

Cái tình tiết máu chó gì đây !!!!
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 4.2 : " Trông hắn rất ngốc..."


Nhị công tử ngồi một mình trong gian phòng lớn, gương mặt trầm ổn sau tấm rèm , lặng lẽ xếp những cuốn thẻ tre gọn gàng để vào trong tủ gỗ .Y lấy ra một chiếc châm cài bằng ngọc, vừa nhìn ngắm vừa cẩn thận lau chùi .Ngón tay chợt khựng lại khi chạm vào dòng chữ nhỏ được khắc bên dưới " Liễu Thanh Hoa " Tử Hoa lộ ra vẻ suy tư, hàng lông mi dài khẽ rũ xuống .Đã sáu năm trôi qua kể từ ngày Liễu Phu nhân qua đời, Suốt bao năm mới có cơ hội trở về thăm quê mẹ .Tử Hoa mặc dù rất hiếm khi ra ngoài, cũng không quản xa xôi quay về Sơn Trang cũ , nhận lại chiếc châm ngọc là tín vật mẹ trao lại cho ý Thân thể vốn yếu ớt, tính cách lại nhỏ nhẹ , cộng thêm dáng vẻ như tơ liễu đung đưa trong gió, dù chung một nhà nhưng lại trái ngược hoàn toàn với sự xấu xí của đám công tử ,tiểu thư nhà Tạ gia.Nhiều người đồn đoán nhị công tử không phải con nhà họ Tạ , mà là con hoang của Liễu phu nhân với tình nhân bên ngoài.Những lời nói ấy khiến Y nhận không ít sự dòm ngó , từ đó cũng rất ít khi xuất hiện ."

Công tử!!!....Không xong rồi !!!"

Tiếng hét gấp gáp từ bên ngoài truyền tới.Tiểu tì nữ đem theo sự hoảng loạn ,sốt sắng đứng bên rèm cửa, cả người khom lại , run rẩy : " C...Công tử, hiện giờ bên ngoài đang có đám cướp làm loạn ,lính gác đang cố đánh đuổi bọn chúng,nh...nhưng e là gọi cứu viện không kịp nữa rồi...."

Nét mặt Tử Hoa thoáng hiện vẻ ngạc nhiên .Sau thoáng chốc đã trở về vẻ mặt ban đầu , thản nhiên như thể đã tập nhiều thành thói quen .Tử Hoa : " Bọn chúng bất chấp tính mạng , không coi thể thống ra gì....e là không phải cướp thường..."

Tì nữ nghe lời Y nói càng thêm hoảng."

C...Công tử.....phải làm sao đây ?

Chúng đến là để bắt người....công tử người mau tránh đi, sau phủ là một con đường vắng , ta đã kêu người chuẩn bị sẵn ngựa cho người...!!"

Tử Hoa trầm mặc một lúc , khẽ lắc đầu, y bình thản đứng dậy cài chiếc châm ngọc lên búi tóc nhỏ , tà áo trắng mỏng nhẹ như sương rũ xuống như thác nước, mỗi khi chuyển động lại như cơn sóng gợn , thắt eo y gắn một miếng ngọc bội trắng trong suốt khắc chữ Tạ .

Tử Hoa cất tiếng :" Ngươi đi sơ tán những người còn lại, máu chóng rời khỏi, nếu cần thiết hãy dùng ngựa của ta mà đi " Tì nữ hốt hoảng " Công tử...vậy còn người....?"

" Đi mau....ta tự lo được "Có lẽ vì sợ hãi cũng có lẽ là vì mệnh lệnh bất khả kháng, cô gái chần chừ vài giây mới quay người rời đi .Tử Hoa hài lòng đưa mắt nhìn xung quanh , chọn chiếc tủ bên cạnh là nơi tạm tránh .ít lâu sau nghe thấy tiếng bước chân tiến vào, càng lúc càng một gần.

Tử Hoa hé nhìn qua khe hở, trông thấy một thiếu niên áo đen cao lớn với vẻ ngoài bặm chợ , toát ra khí chất khiến người ta phải e dè .Hắn ngây người nhìn ngó xung quanh, tay không kìm được mà chạm lung tung vào mấy món vật quý, vẻ mặt mà Tử Hoa cho rằng trông rất... ngố" Đang tìm ta ? haha...hình như ta đoán sai rồi " Tử Hoa bất giác cười Dáng vẻ đô con với đống cơ bắp vạm vỡ lại tròn xoe đôi mặt như một đứa trẻ nhìn đắm đuối vào chiếc bình gốm tinh xảo, hệt như một con sói đen hoang dã đang vẫy đuôi phấn khích khi thấy khúc xương .Ngẫm một lúcLại sợ thiếu niên kia quên mất nhiệm vụ , Tử Hoa trở mình cố ý tạo ra tiếng động lớn, thành công khiến bản thân bị phát hiện.Tên này thế mà lại không biết điều còn chưởng một cái đau điếng lên đầu y , lực không đủ mạnh lại còn đánh sai chỗ , chỉ khiến y có chút choáng váng .

Tóm lại vẫn là chưa thể ngất được , đành phải vờ bất tỉnh , mặc cho hắn vác đi .Bị đem tới một chỗ tối tăm bẩn thỉu nhốt lại, không đói, cũng không khát nhưng tên thiếu niên kia lại hết sức nhiệt tình , tỏ ra thân thiết khiến Y thấy kỳ lạ , ruốt cuộc hắn có mục đích gì ?

Hắn khen tên ta đẹp....Ta lại rất thích cái tên Vô Kỵ của hắn .Tự do phóng khoáng , không chịu sự chói buộc .
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 5 : " Ngươi là ai ?!"


Vô Kỵ càng lúc càng hoảng loạn, tuy hắn có thể là mạnh hơn người, nhưng tên quỷ dị kia đâu phải người!!?

Một kẻ là quỷ vương, lại còn là nam chính trong bộ tiểu thuyết mất não, được buff thành thần.Còn hắn trong vai kẻ lưu manh chuyên cướp bóc dân lành, cũng gọi như là có tí sức lực để phô trương thanh thế đi.Nhưng đem ta ra đấu với hắn, chả khác nào lấy trứng chọi đá !!!Màn sương đen càng lúc càng gần, bao vây lấy căn nhà nhỏ, chúng cứ như con rắn đen quấn chặt lấy con mồi, không tấn công....chỉ từ từ siết....siết thật chặt , đến khi con mồi tắc thở mới từ từ thưởng thức."

Á..!!?!"

Vô kỵ giật mình hét một tiếng, hắn bị cái gì đó chạm vào người , chậm dãi cúi đầu nhìn....những ngón tay dài thanh mảnh của Tử Hoa đang kéo lấy vạt áo hắn ." l....làm gì vậy ?

Muốn doạ chết ta à ?"

Tử Hoa không nói gì chỉ nhẹ nhàng hất cằm ra phía cửa .Vô Kỵ bất giác nhìn theo.Xuyên qua lớp sương mờ, hình như có ai đó đứng từ phía xa , dồn sự chú ý về phía căn nhà, như thể đã ở đó quan sát rất lâu rồi .Gã ta từ trên xuống đều giống như một cái bóng đen ngòm, không thể nhìn rõ hình dạng.Bỗng...hắn đột ngột nhấc cánh tay ném mạnh vật gì đó ra phía trước, thứ to lớn ấy bay lên cao một khoảng rồi rơi ngay trước cửa.Vô Kỵ nhìn một cái liền điếng người, chết ngây tại chỗ.Một thi thể tím tái với đường cắt lớn , từ eo xuống thắt lưng như bị một con thú ngấu nghiến cắn xé , đứt lìa , chia cơ thể ra làm hai phần , ruột gan trào ra bên ngoài như đống chất thải hỗn độn.Phần da ở mặt bị lột bỏ như miếng mặt nạ, lộ ra phần thịt đỏ tươi hoà trộn với hộp sọ trắng.Vô kỵ chỉ nhận ra khi nhìn thấy chiếc nhẫn đỏ trên ngón tay kia, gương quằn quại vẫn hiện rõ vẻ đau đớn khủng khiếp.Người đàn ông đã chết và chỉ có phần mắt đen bị rỗng.Cảnh tượng bày ra trước mắt, không thể không kinh sợ, tàn nhẫn đến rợn người , sự tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác.Hai chân Hắn bủn rủn như người mất sức, cả cơ thể đổ xuống như bị liệt .Hắn va vào Tử Hoa, y nhìn hắn , gương mặt bình tĩnh đến lạ, vẫn là vẻ đẹp động lòng ấy nhưng trong mắt Vô Kỵ lại trở thành trái táo cấm , đáng sợ vô cùng .Tên chó má....bộ truyện chó má..... thằng tác giả khốn nạn!!!....sao mình lại vướng vào chuyện này cơ chứ...

" ư....hư..."

Tử Hoa kinh ngạc, tròn mắt nhìn hắn .

" Nhìn cái gì mà nhìn....!? hức....ư ..... chưa thấy trai đẹp...ức...khóc bao giờ à...?!"

Giọng nói khàn đặc đứt quãng, tinh thần hắn đã bị dồn ép đến cực hạn, cuối cùng lại vì vừa sợ vừa ấm ức mà nức nở như một đứa trẻ .Tử Hoa ngây người nhìn hắn, không biết phải làm thế nào, không phải là chưa từng thấy cảnh này bao giờ, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy bối rối, nhất thời không biết phải nói gì .Tử Hoa ấp úng : " t...ta..."

" Hehe...."

- tiếng cười quỷ dị như tiếng một đứa trẻ vang vọng trong không khí .Hai người giật mình nhìn về phía âm thanh phát ra .Tiếng cười kỳ quái nghe ra từ bên khung cửa sổ, Vô Kỵ lấy can đảm nhìn ra bên ngoài , hắn kinh ngạc nhướng mày .Làn sương đen kia đã tan biến, ánh trăng sáng dần xuất hiện, mọi thứ lại rõ như ban ngày.

Cái xác ở cửa đã biến đâu mất , ngoài việc túp lều đổ nát và vết máu loang lổ vẫn còn đó...thì tất cả như chưa hề có chuyện gì xảy ra .Hắn...hắn tha cho mình rồi sao?

Không đúng...không đúng!Tên quỷ dị kia nắng mưa thất thường, có khi đây lại là trò ma quái mà hắn tạo ra cũng nên.Cảm giác buồn vui lẫn lộn không thể diễn tả ."

Á.....!!!

" - Vô Kỵ giật thót tim , hét toáng lên Hắn trợn mắt nhìn gã thanh niên đứng ngoài cửa sổ, không biết chui lên từ bao giờ, đột ngột dán lấy người hắn , y phục hai bên quện cả vào nhau.Vô Kỵ đẩy hắn ta ra khỏi mặt mình , tức giận quát lớn ."

Này !!!!

Các ngươi bị cái đéo gì thế !!??!

Đứng trong bóng tôi hù doạ người khác !!!?

" " ehehe....xem ngươi kìa...
yếu đuối, nóng nảy , ngu dốt " Giọng cười cao vút , nghe như tiếng chuông gió, có độ âm vang kỳ lạ, tạo cảm giác rợn rợn .Vô Kỵ vô cớ bị chửi, hai mày nhíu lại nhìn tên thiếu niên trẻ.Dáng người gầy mảnh, có khi cao hơn hắn vài phần, vai thẳng lưng rộng , gương mặt lấm lem , miệng cười như thể có chuyện gì vui lắm.Mái tóc đen loà xoà rối tung như ổ quạ, ý phục thì như tên ăn mày, bẩn thỉu rách rưới .Hắn nhìn chằm chằm vào Vô Kỵ , đôi mắt cáo nheo lại tạo thành hình vòng cung trông rất tinh quái .Thiếu niên trẻ đứng không được bao lâu liền tựa người sang một bên cửa, cố tỏ ra bình thản , có vẻ cơ thể không chịu được như muốn khụy xuống."

Ngươi là ai ?!

" - Vô Kỵ thận trọng hỏi" Êe...đừng căng thẳng thế chứ , ta nghe nói ở đây mở tiệc rượu trắng nên muốn đến xin chút đồ lót dạ...."

Thấy Vô Kỵ tỏ ra nghi hoặc, hắn không nhanh không chậm sắn tay áo để lộ ra vết sẹo lồi hình tròn có đường chéo ngang ở giữa.Vô Kỵ không hiểu ý nghĩa của nó quay sang nhìn Tử Hoa ."

Đây là gì ?

" - nhẹ giọng hỏi Tử Hoa nhìn vào vết sẹo , y nhướng mày ."

Ngươi không biết ?

" Vô Kỵ thật thà lắc đầu Tử Hoa - " Hắn là nô lệ...chỉ có những tên nô lệ bị đày ải mới bị in dấu làm chứng " " Đày ải ?

Vậy hắn sẽ bị gì ?

" -Vô Kỵ tò mò hỏi"...."

Tử Hoa nhìn hắn như người từ trên trời rơi xuống, không hiểu sao đến chuyện này hắn cũng không biết ?

" Chết...hoặc bị lưu đầy đến Thất Hình Sơn " Tử Hoa nhìn Vô Kỵ bộ mặt đần thối, đoán chắc điều này hắn cũng không biết, đành nói tiếp."

Là vùng núi nằm ở rìa phía tây Thất Sơn, gọi là núi nhưng ở đó là một bể chết, ban ngày thì nóng đến cháy da ban đêm lại lạnh thấu xương , lao động cực nhọc lại còn phải đề phòng thú dữ , một đi không trở lại " Giờ hắn mới nhận ra, trong truyện cũng có chi tiết này, nhưng chỉ là phần phụ được nhắc qua loa nên hắn cũng không rõ Thất Hình Sơn như nào .Vô kỵ nghe Tử Hoa nói vậy cảm giác tức giận ban nãy tan biến, nhìn thiếu niên tội nghiệp kia mà than thở " đường nào cũng là con đường chết....

" Thiếu niên trẻ tít mắt." ehehe.....?

Ta đói rồi "Vừa dứt lời, cơ thể không chống đỡ nổi mà đổ xuống, mặt tiếp đất ,tay còn không thèm nhúc nhích .Vô Kỵ bật người qua cửa sổ thận trọng đỡ hắn dậy."

Ta đói , ta đói , ta đói...!!!

" Gì đây ?? tên này đói đến phát điên rồi à ?

Vô Kỵ lấy từ trong áo ra miếng thịt cừu ban nãy, chưa kịp mở lời đã bị kẻ trong lòng há một ngoặm lớn, cắn chặt lấy miếng thịt."

Êy...êy...còn tấm vải....nhả ra!...nhả raaa...!!!!!

" Khi đã no nê thiếu niên nọ mới chịu ngồi dậy đàng hoàng ."

Ngươi tên gì ?

Từ đâu đến ?

" - Vô kỵ mở lời."

Ngươi nói trước " - Hắn nhanh chóng đáp lại.Vô kỵ thở dài một hơi cuối cùng vẫn chịu thua với độ dị mấy người ở nơi này."

Ta tên Vô Kỵ ...chỗ ngươi đang ngồi là nhà ta " " Ồ...ta còn tưởng đây là cái chuồng ngựa....còn bẩn hơn cả cai ngục ta ở " Hắn nheo mắt cười .Dù có chút bực mình nhưng không thể phủ nhận ngôi nhà này quá tồi tàn đi, nếu muốn ở lâu dài nhất định phải tu sửa kỹ lại mới được.Tên thiếu niên giương mắt chờ đợi nhìn sang phía Tử Hoa.Y không muốn nói chuyện nhưng vẫn là bị nhìn đến phiền ."

Ta họ T...Liễu , tên tự là Tử Hoa " " Trông ngươi rất hợp mắt ta , chỉ có điều tên nghe ẻo lả quá, ta không thích "Tử Hoa " ...."

Vô kỵ nhìn thiếu niên trước mặt trong lòng cảm thấy tên này chỉ được cái mã là xài được, còn lại... thôi bỏ đi."

Họ Ôn , gọi là Ôn Sương, bạn tù là gia đình, nhà là cai ngục, nhưng hiện giờ ta không muốn ở đó nữa rồi , thi thoảng ngươi sẽ thấy mặt ta trên bảng lớn....nhưng yên tâm giờ không ai bắt được ta nữa rồi....haha " - Hắn hào hứng cười lớn .Mẹ ơi ! sao toàn dính vào phải mấy thằng dị vãi cứt thế này !!

- Vô Kỵ nhìn hắn, gương mặt chỉ hiện lên hai chữ
" Thằng điên " "Lính gác trong thành rất nghiêm ngặt....ngươi trốn ra bằng cách nào?

" - Vô Kỵ hỏi."

Ta không biết....Cứ thế mà trốn thôi" Vô kỵ : "...??...

"Không muốn nói chuyện của hắn ta nữa, Vô Kỵ nhớ đến cảnh tượng ban nãy, chỉ có mình hắn thấy hay còn cả những người khác, không đúng! rõ ràng Tử Hoa cũng thấy cái xác nằm đó , nhưng chớp mắt tất cả lại biệt tăm khiến hắn không khỏi nghi hoặc."

Vậy.... lúc ngươi tới chỗ của ta, ngươi có thấy.... thứ gì đó rất kinh khủng không ?

" - Vô Kỵ thăm dò" Có !

" - Ôn Sương nhanh chóng đáp lại" Là gì !!!?"

" Ta thấy...một tên to con đang khóc lóc bên cạnh một tên ẻo lả...."

" Ngươi...!!!!!

" - Vô Kỵ mặt đỏ tía, lén quay sang nhìn Tử Hoa trầm lặng trong góc, y không có phản ứng gì , chỉ có hắn là tự làm bản thân xấu hổ .Không được!

Không được!

Tốt nhất là không nên có bất cứ suy nghĩ gì với người của tên quỷ kia , đêm nay đã đủ sợ chết khiếp rồi ! .Ôn Sương nhìn biểu cảm ngượng đỏ cả hai tai như thiếu nữ của Vô Kỵ , càng nổi hứng muốn trêu ghẹo ." hehe...Mặt ngươi sao đỏ thế ?

Ngươi Xấu hổ à ?

" " IM Đi !!..."

- Vô Kỵ trợn mắt lườm hắn, chỉ hận không đấm cho cậu ta răng môi lẫn lộn.
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 6 : " ta sờ chút...có sao ? "


Vài tia nắng nhạt chiếu qua khung cửa sổ, dừng lại trên gương mặt đang say giấc của Vô Kỵ.

Ánh nắng chói rọi khiến hắn tỉnh giấc.Trải qua một đêm dài căng thẳng, hắn mệt mỏi quay đầu, mắt nhắm mắt mở thăm dò xung quanh .Thực sự không phải mơ....Vô Kỵ tỏ ra thất vọng hít một hơi sâu, rồi thở ra thật dài.

Mọi thứ vẫn như cũ không có gì thay đổi, vẫn là ngôi nhà tồi tàn ẩm thấp, nhưng khác ở chỗ có thêm một người nữa.Thân lụa trắng trầm lặng tựa vào mép tường trong góc , đầu ngẩng cao , cơ thể hướng về nơi hắn nằm , như thể chỉ cần có một động tĩnh nhỏ cũng có thể nhanh chóng phản ứng lại .Vô Kỵ cũng coi như là hiểu chuyện, hắn gáp lớn vài tiếng, làm bộ như vừa mới thức dậy.Quả nhiên vừa có động tĩnh, Tử Hoa liền mở to hai mắt, chĩa ánh nhìn thăm dò về phía hắn .Ah...Đừng nhìn ta như thế ! ta không có đê tiện tới mức ra tay với người đang ngủ đâu !!Vô Kỵ vội chuyển hướng nhìn, bên mép tường gần cửa sổ thiếu một người, chỉ có mình y ở đây, tên kia thì đã mất dạng từ khi nào .Vừa định chồm dậy , bỗng cảm giác thân dưới vừa nhột vừa nặng .

Hắn giật người , nhìn xuống đũng quần .Một bàn tay xa lạ đang không ngừng mân mê " cậu bé" mềm mại của hắn qua lớp vải.

" Con Mẹ Nó !!!!

Cút Xuống !!!!"

Vô Kỵ gào lên giận dữ, vẻ mặt kinh tởm Tung một cước vào người nằm cạnh, hắn ôm lấy bụng kêu oai oái ."

Ai da!...Cẩn thận chút,da bụng ta mỏng lắm đó nha " " Cẩn thận cái con khỉ !

Cút xuống !!

" Hắn càng không nương tay mà ra sức kéo, Ôn Sương bị ngã đau liền tỏ ra vô tội, bày ra bộ dạng ấm ức."

Ngươi đó...hung dữ như thế làm gì ?

Đều là đàn ông với nhau, ta sờ chút thì có sao?.... ngươi không thích thì ta đền lại cho ngươi " Vừa nói tay vừa chậm dãi cởi thắt quần, hành động như thể cô nương nhà lành bị ức hiếp.Vô Kỵ trông thấy mà rợn ,lông gà lông vịt dựng đứng."

Dẹp đi !

Ta không thèm cái của ngươi !!

" Ôn Sương thu tay về, gương mặt đắc ý tiến tới chỗ Vô Kỵ để rồi lại bị đối phương dơ chân đá một cái ."

Ngươi ở đây làm gì !? còn chưa chịu cút !?"

Ôn Sương ôm lấy một bên sườn bị đá đau điếng, mếu máo chỉ tay về phía góc tường ."

Còn hắn ??

" Tử Hoa vốn đang yên phận ngồi một góc , khi không lại bị lôi vào , y quay sang nhìn Vô Kỵ ."

ự ừm...!...ngươi có thể đi , bọn cướp chết hết rồi, ta không giữ ngươi làm gì ?

" Mỗi lần nhìn vào mắt Y cảnh tượng tối qua lại hiện lên rõ một một , khiến hắn xấu hổ , không dám nhìn thẳng y mà chỉ nhẹ tay phẩy phẩy ra phía trước." ....."

" Ta....có thể ở lại không ?

" - Tử Hoa Đéo gì...!!

Tên này không phải bị doạ sợ mà điên luôn rồi chứ ?

Nhà sang không ở chui vào ổ chó làm gì ?

Vô Kỵ thấy Y kỳ lạ, liền lo lắng ."

Ngươi bị doạ sợ à ?....Yên tâm!

Ta là đấng nam nhi, nói không nuốt lời, không gạt ngươi...mau về đi...."

" Có việc cần đến ngươi ?

Ngươi có thể không ?

" - Tử Hoa nhanh chóng cắt lời.Vô Kỵ ngạc nhiên - " Việc gì ?

"" Hộ tống....ta đến Tây Sơn " .Vô Kỵ - " Ngươi tới đó làm gì ?

" " Tìm người " - ánh mắt Tử Hoa kiên định, như thế việc này rất quan trọng không thể không đi !Vô Kỵ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Y , thấy cứ lạ lạ .Đêm nay hắn không chết, tức là cốt truyện đã có chút thay đổi nhưng với một tên làm nền như hắn thì có chết hay không cũng không cũng không quan trọng , đáng nhẽ giờ này Ý phải bị tên quỷ ma kia nhốt lại mới đúng.

Tại sao vẫn ở đây mà nhờ vả hắn?Càng nghĩ càng khó hiểu.Tốt nhất là không dính lấy hai tên dở hơi này , ta vẫn chưa muốn mất mạng a...Nghĩ xong Vô Kỵ liền dứt khoát từ chối "Ngươi tìm sai người rồi !

Ta không rảnh " Tử Hoa chẳng lấy làm bất ngờ, cũng đã đoán trước sẽ bị từ chối , Y bình thản nói : " Giết ta hoặc là theo ta !

Nếu giờ ngươi để ta đi, ngươi nghĩ Liễu gia sẽ để cho ngươi sống yên ổn ?

" Tử Hoa cất tiếng đe doạ ,dáng vẻ phong tư xước ước biến mất , thay vào đó là gương mặt lạnh, ánh mắt chẳng có tí nào là quan tâm hắn có muốn hay không ."

What the f*** !

" "...?..

" Vô Kỵ bị làm cho cạn lời .

Trước giờ luôn tưởng Y là một kẻ hiền lành , yếu đuối, hoá ra chỉ có hắn đơn phương lầm tưởng.Cũng không thể trách hắn mới tiếp xúc đã vội quyết định y là người thế nào .

Trong xuyên suốt bộ truyện chả phải Tử Hoa luôn được miêu tả là một công tử mang cốt cách thần tiên, hiền lành nho nhã hay sao, đôi khi còn bị nhận xét là một kẻ yếu đuối, quá coi trọng việc bảo hộ chúng sinh mà không ít lần gây chuyện với nam chính.

Chẳng khác nào ông hoà thượng nào đó với con khỉ đá .Vô Kỵ chợt nghĩ đến việc bị đám cướp nhắm tới phải chăng cũng nằm trong tinh toán của Y , không kìm lòng được mà hỏi ."

Vậy...chuyện xảy ra trong phủ cũng là kế hoạch của ngươi ?

Ngươi đã biết trước sẽ bị cướp nên mới ở lại đó ?

" " Phải " - Tử Hoa lạnh lùng đápThảo nào...bọn chúng lại có thể dễ dàng tiến sâu vào bên trong.

Lính trong phủ chả trách lại ít ỏi đến như vậy .Vô Kỵ nhìn Tử Hoa bằng ánh mắt khác hẳn, không dám coi thường, mà nghĩ Y vô hại .Ta phí công lo lắng cho một kẻ gài ta vào chỗ chết....Chó má thật !

Đến sự lựa chọn cũng không có !

Mắt thấy Vô Kỵ có vẻ giao động , Y hài lòng nói tiếp ."

Ta không thích ép buộc người khác...nếu theo ta, ngươi sẽ được xoá bỏ mọi cáo trạng, có ta đảm bảo không ai làm khó ngươi....miếng đất sau phủ....coi như là tiền công " Vô Kỵ nghe đến đây, mắt sáng lên như đèn pha , hắn bày ra vẻ cân nhắc suy nghĩ, thực chất đã có quyết định ngay từ đầu , chỉ chờ y nói một câu làm lệ, cho hắn giữ lại chút sĩ diện thôi.Hắn đánh đúng chỗ yếu điểm của ta, nghĩ cũng đúng ! nếu thoát được tên quỷ ma kia, cũng không chắc thoát được cảnh tù đầy.....Mẹ nó!! tất cả là tại tên Vô Kỵ súc sinh này gây ra!!!!

Giờ lại phải làm trâu làm bò để bù tội cho hắn!!"

Được !

" - Vô Kỵ cắn răng bật mãi mới được một chữ , trong lòng kêu gào uất ức như muốn xé lồng ngực chui ra ngoài nắm lấy cái đầu hèn nhát của hắn.Tử Hoa cúi thấp đầu, khoé miệng cong lên vừa đủ để không ai nhận thấy ."

Còn ta ?

" Ôn Sương ghé lại gần , chỉ ngón tay về phía mình, ánh mắt tràn đầy hy vọng."

Ngươi...cút!

" - Vô Kỵ phũ phàng chỉ ra phía cửa."

Ngươi thiên vị !!!"

- Ôn Sương bật người, hét lên như một đứa trẻ ."

Sao hắn được ở chung, ăn chung uống chung với ngươi, mà ta lại không được !!?...ư...hư...."

WTF ???

Tên này bị điên à ???Vô Kỵ môi trên nhếch đến méo xệch, ánh mắt nhìn hắn lộ ra ba phần kinh tởm bảy phần khó nói, đành bất lực quay đi ."

Được rồi !

Đau mắt quá....tùy các ngươi thích làm gì thì làm, ta mặc kệ !"

Vô Kỵ đỡ trán mệt mỏi nằm xuống giường.Vẫn là chịu thua cái số xúi quẩy của bản thân, kiếp trước đã đen đủi, kiếp này lại càng đen đủi, dính vào hai...à không, là ba tên điên mới đúng .Ôn Sương phía sau chẳng mấy chốc lại híp mắt, lộ ra nụ cười kỳ lạ .Vô Kỵ sẽ không bao giờ biết được, từ lúc hắn tới đây mỗi giây trôi qua đều lệch hướng so với những thứ hắn biết .Hắn sẽ càng không thể ngờ sau này bản thân sẽ vướng vào chuyện mà chính hắn chán ghét !!
 
[ Đam Mỹ ] | Hai Tên Nam Chính Cứ Muốn Quấn Lấy Ta !!
Chương 7 : ân huệ...?


Vô Kỵ đánh một giấc , chả mấy chốc đã quá trưa, hắn lười biếng chỉ muốn ngủ nhưng cái bụng đói cồn cào cứ réo liên tục, hắn đành miễn cưỡng bật dậy.Đưa mắt nhìn vào góc tường.

Tử Hoa vẫn trong tư thế thiền định, tâm lặng đến nỗi mọi vật quanh y cũng vì thế mà trở nên thanh khí hơn hẳn ."

Ngươi ngồi như thế mãi... không thấy mệt à ?

" Tử Hoa ngồi khoang chân , hướng người ra bên ngoài, không chút nhúc nhích giống như một pho tượng đá .y chầm chậm nâng mắt nhìn hắn vài giây thay cho câu trả lời.Vô Kỵ - " Xì...Tỏ vẻ " Vô Kỵ bĩu môi , miệng lẩm bẩm bước qua người y .Hắn ra trước cửa ưỡn ngực, ngáp một cái thật lớn.Bầu trời trong veo không một gợn sóng , ánh nắng giữ trưa rọi xuống mặt đất, tạo nên bầu không khí ấm nóng, trong lành.Vô Kỵ nheo mắt ra phía xa, nơi căn lều rách nát bị gió làm rung chuyển , nhìn rõ cả đồ vật bên trong.So với tối quá, đúng là bớt đáng sợ đi vài phần .Hắn định đi về phía đó, biết đâu lại tìm thấy vàng bạc mà bọn cướp để lại.

Không thì ít nhất cũng lụm nhặt được vài thứ giá trị , có thể đem đi đổi lấy ít lương thực.Vừa dừng lại dưới chân cây cầu gỗ , liền trông thấy có người đã đứng bên kia cầu từ lúc nào .Hắn quay lưng về phía Vô Kỵ có vẻ đang chăm chú nhìn thứ gì đó .

Dáng người cao lớn , thanh mảnh nhưng bờ vai rộng, có độ dốc vừa phải , vuông vắn và cân đối , tạo ra cảm giác khí thế hừng hực tràn đầy nhiệt huyết của thiếu niên trẻ .Cái khí thế mà Vô Kỵ chưa bao giờ được có ở kiếp trước ."

Ôn Sương ?

Ngươi ở đây làm gì ?"

- Vô Kỵ bước tới" Ta?....ta đang chiêm ngưỡng thành quả của mình " - giọng nói phấn khích khích .Vô Kỵ chợt khựng lại, hắn nhìn ngó xung quanh .Dưới chân núi hoang vắng ngoài đống đổ nát với vết máu loang lổ, thì lấy đâu ra thứ để đáng tự hào ?Một ý nghĩ rợn rợn thoáng qua trong đầu khiến Vô Kỵ bật chế độ cảnh giác ."

Thành quả của ngươi ?.....Là thứ gì?

" Ôn Sương hào hứng chỉ ra phía sau " Ngươi thấy đống củi khô đằng kia chớ....hehe là ta nhặt về cho ngươi đó " Nói xong , hắn với vẻ mặt trông chờ, như một chú chó đang ra sức vẫy đuôi muốn được khen ngợi.Vô Kỵ cẩn thận vươn nửa người ra phía trước , quả đúng là có một chấp củi khô được buộc chặt bằng tấm vải rách , xếp chồng lên nhau tạo thành hình kim tự tháp nhỏ.Vô Kỵ an tâm thả lỏng người nhưng vẫn còn vẻ nghi hoặc ."

Ngươi....không sợ à?

Bên đó xảy ra chuyện gì...có biết không ?

" Hắn chỉ tay về phía túp lều đổ nát.Trái với hắn nghĩ,Ôn Sương không cố tỏ ra sợ hãi, hay vờ như bản thân không biết, để qua mặt hắn .

Thay vào đó là vẻ bình tĩnh, như thể đã thấy vô số lần ."

Ngươi nghi ngờ ta?

" - Ôn Sương bước về phía hắn, khoé miệng cong lên tạo thành nụ cười giả .Vô Kỵ không đáp lời, lùi ra phía sau vài bước.Ôn Sương bật cười trước dáng vẻ của hắn - " haha...nơi này ai lại chưa từng thấy qua cảnh này , so với điều lũ cướp các ngươi gây ra, chẳng qua là.....hất một giọt nước bẩn xuống ao bùn."

Vô Kỵ sững sờ trong chốc lát , hắn luôn biết lũ cướp xấu xa, tàn độc nhưng để mà điều chúng làm và điều chúng nhận lại không đáng kể thì quả thật hắn chưa nghĩ đến nơi đây lại đáng sợ như vậy.

" ha...ngạc nhiên à ?...thú vị thật......

Ngươi nên cảm thấy bản thân may mắn vì hắn đã chọn ngươi, đó chính là một ân huệ , ngươi nên thấy cảm kích mới phải " Đôi mắt cáo nheo lại cùng với nụ cười quỷ dị, hắn vác theo bó củi thản nhiên bước đi .

Vô Kỵ thẫn người đứng suy nghĩ, lời hắn nói phải chăng đang muốn nhắc tới Tử Hoa ?

Hay còn điều gì khác ?

" Ân huệ ?...ý ngươi là g...ì...?

" " Áh !!

" Lời còn chưa nói hết, thân gỗ mục nát bỗng sụp xuống, vỡ vụn như miếng xốp mỏng .

Vô Kỵ bị nhấn chìm trong bùn bẩn hôi thối , chất lỏng đặc sệt tràn vào cuống họng , mùi vị kinh tởm khiến hắn nôn thốc nôn tháo.Hắn lê lết trở về, người bốc lên một mùi thối như xác chết thu hút đám ruồi nhặng kéo đến vo ve trên đầu.Phải mất nửa canh giờ mới kỳ hết đống chất bẩn bám trên người, lại thêm nửa tiếng nữa để giặt quần áo.Cả ngày vẫn chưa cho được cái gì vào bụng, dạ dày cũng tự tiêu hoá chính nó , hắn bị đói lả nằm bất động trên giường ."

Ta nói hai ngươi đó .... thực sự các ngươi không biết đói là gì à ?

" " Một tên ngốc với đống củi, một tên thì 80% cơ thể làm bằng đá...ha....các ngươi có phải người không thế ?

" Vô Kỵ mồm nói liên thoáng mãi không dứt, hắn cằn nhằn, tỉ tê đến Tử Hoa cũng thấy phiền.Y lúc này mới mở mí mắt liếc hắn một cái ."

Ta không đem theo tiền , ngươi tự tìm gì đó ăn đi "" Xì...làm như ta chưa tìm qua không bằng , ngươi muốn ta đi theo ngươi thì ít ra phải đảm bảo cái bụng của ta chứ !?

" Săn bắt thì không biết, tiền một xu cũng không có.

Chả nhẽ ta đây lại trở về làm tên lưu manh !!!Nếu là trước đây đồ ăn đều là bọn cướp xuống chợ làm loạn mới được phát cho một ít , giờ chúng một hơi mà bay đi hết thì chả biết bỏ thứ gì vào mồm.Cùng là cướp, tên đại ca thì tay bọc vàng, mấy tên dưới chướng như ta đến cái móng chân cũng chẳng có.

Không biết tên này ngu cỡ nào mà để hắn lấy hết mà không kêu ca câu nào như vậy chứ !!!Vô Kỵ bị đói làm cho hồ đồ , hắn bỗng thấy Ôn Sương đang cặm cụi với mấy tấm gỗ .

Tay áo sắn lên cao, cánh tay dài nhìn rất có lực, đường gân nổi trên bề mặt tạo thành những nhánh cây biểu thị sức mạnh của chủ nhân .Nhìn hắn trông giống một kẻ sa cơ thất thế hơn là một tên nô lệ sống chui nhũi, chịu khuất phục.

" ... khắc tấm gỗ ấy có đổi ra được thức ăn được không?

" - Vô kỵ hướng người về phía hắn, tay chống cằm .Ôn Sương ngẩng đầu nhìn cái xác khô đang vật vã trên giường mà híp mắt."

Haha...

Nhìn ngươi tệ quá , đói rồi hả ?

" Vô Kỵ gật lia lịa như gà mổ , giương ánh mắt lonh lanh nhìn về phía hắn, như thể đang nhìn phao cứu sinh cuối cùng.Dáng vẻ chó con này của hắn, lại khiến người ta có chút mềm lòng .Hắn quay đầu nhìn Tử Hoa ngồi bên cạnh giống như đang nhìn một pho tượng đá , không chần chừ mà nhắm tới chiếc châm ngọc trên đầu y ."

Ngươi !!!...

Làm gì vậy ?!!

" Tử Hoa tức khắc chộp lấy cánh tay đang vươn về phía mình ."

Ngươi nói xem ?

" - hắn mở to đôi mắt cáo nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp đằng đằng sát khí của Y mà không chút nao núng."

KHÔNG !...

ĐƯỢC!!

" - Tử Hoa gằn giọng."

Ha...ta không quan tâm !

" Vừa dứt lời, Ôn Sương giật mạnh cánh tay , khiến Tử Hoa chao đảo .Hắn lại nhắm lấy chiếc châm cài quý giá kia mà tiến tới."

Khoan đã...!!

"Thấy chuyện có vẻ không ổn, Vô Kỵ lập tức lao đến chắn trước mặt Y ."

Ngươi làm gì vậy ?!

"" Chả phải ngươi đói sao ? ta đang tìm thức ăn cho ngươi đấy " - hắn nghiêng đầu nhìn ra sau lưng Vô Kỵ .Vô Kỵ vẻ mặt sửng sốt " Ngươi bị điên à !

Ý ta là đồ ăn, chứ không phải thịt người !!!

" " Ta đâu có nói là thịt hắn ?!...trí tưởng tượng ngươi phóng phú thật đó...."

Ôn Sương chỉ tay - " ....Nhìn đi, trâm cài của hắn có thể đổi cho ngươi một con chiến mã , có thể cho ngươi ăn uống thoả thích, không muốn sao ?

" Vô Kỵ bất giác nhìn Tử Hoa , giờ hắn mới nhận ra trên người Y quả nhiên thứ gì cũng bốc lên mùi tiền , chỉ riêng tấm vải lụa có thể đổi ra không ít ngân lượng, đủ cho một kẻ như hắn sống tạm bợ qua ngày .Hắn nhìn chằm chằm vào y phục của y như nhìn mỏ vàng, không giấu nổi ánh mắt đói khát .Tử Hoa nhìn hai con sói đang đưa ánh nhìn thèm muốn về phía mình, cảm thấy không khỏi lạnh sống lưng .

Y thở dài, cuối cùng vẫn là đành chịu thua ."

Được rồi !.....ngoại trừ thứ này....còn lại tùy các ngươi " Vô Kỵ nghe vậy liền bừng tỉnh, xoa xoa gáy, vội vã thanh minh ." ..ha..ha... không phải ta có ý đó, ngươi biết đấy....chúng ta không thể đi bộ tới Tây Sơn được, vẫn là cần một ít đồ đem theo...ha...ha....

"Tử Hoa không thèm nhìn hắn, giọng điệu có chút giận."

Ngươi nói đúng ! không thể đi không được " - Tử Hoa " Haha....

" - Vô Kỵ cười gượng Tử Hoa chậm dãi đứng dậy phủi đi lớp bụi ở đầu gối, y bắt đầu cởi từng lớp Y phục rườm rà với đống trang sức bạc nặng nề trên người rũ xuống , đến khi chỉ còn một lớp áo liền thân bên trong mới dừng lại.Vô Kỵ ngại quá không dám động vào đống đồ trên đất , hắn đẩy nhẹ tay Ôn Sương - " mau đem đi đi...

" Ôn Sương thản nhiên nhặt từng món đồ lên, thậm chí còn cố tình phe phẩy trước mặt để trêu ghẹo y."

Ể....còn tưởng đám các ngươi cơ thể làm bằng ngọc nên mới ghét bị chạm vào, haha hoá ra cởi bỏ y phục thì cỏ lúa cũng như nhau cả..."

Vô Kỵ kéo lấy cổ áo Ôn Sương đi một mạch ra ngoài , không dám ở lại khiến Y ngứa mắt .Đống đồ ấy được Vô Kỵ đem ra chợ đổi một ít lương thực và chiếc xe ngựa gỗ sờn cũ .Hắn nghĩ Tử Hoa chỉ có lớp áo trắng mỏng lại đơn điệu , hắn trả thịt chỉ lấy phần bánh bao, mua một bộ y phục xanh lam trơn nhẵn .Loại vải tuy không đắt bằng nhưng cảm giác khi mặc lại khá giống vải lụa sáu đến bảy phần .

Hắn chen chúc với đám bà thím ngoài chợ, bị cấu xé chửi rủa không ít, mãi mới lấy được, đem về cho y.
 
Back
Top