Siêu Nhiên {Đam mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
286609820-256-k937266.jpg

{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Tác giả: hosisoramia
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nói sao ta?

Mình vốn chưa từng nghĩ tới sẽ viết bộ này.

Nhưng sau khi đọc hắc quản gia xong thì mình đã thay đổi quyết định
Cái này chỉ do thương anh em nhà Phantomhive thôi chứ chả có gì cả.

Kết là HE.

P/s: đáng ra mình nên viết bộ này trước bộ hắc hóa NVC mới phải Tags: boylovebáchclaudexaloisgirllovehệnguocsebcielđam​
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Đôi lời tâm sự


Bộ này tôi viết là vì thấy tiếc cho anh em nhà Phantomhive của hắc quản gia.

Tùy theo tính cách mà mỗi người thích một nhân vật trong truyện.

Nhưng thực ra nếu đáng thương nhất là 2 anh em nhà Phantomhive.

Lí do?

Tôi sẽ liệt kê cho mọi người ngheVề người anh-Rất yêu thương em nhưng không thể bảo vệ em mình-Chỉ là một cái xác không hồn sau khi được Undertake cứu-Bị tra tấn tàn bạo-Là vật hi sinh để triệu hồi Sebastian-Phải sống dựa vào máu-Phải nuốt chiếc nhẫn để nó không bị bọn quý tộc phát hiện-Muốn ra ngoài cùng em mình nhưng lại bị người em bỏ lại -Không thể tự do đi lại-Bị lấy đi tất cả những gì thuộc về mình đến khi quay trở lại-Gần như bị người em mà mình hết mực yêu thương hỏa táng cùng bọn khốn dơ bẩnVề người em-Bị so sánh với anh trai mình nên tự ti, luôn cho rằng mình chỉ là kẻ thừa thãi-Bị cho là kẻ thay thế-Cơ thể rất ốm yếu-Bị tra tấn, làm nhục-Sợ hãi khi quay về với danh phận thật sẽ bị mọi người nghĩ rằng: sao người quay về không phải là người anh-Gánh nặng của gia tộc, tập đoàn đổ hết lên đầu của đứa trẻ mới 13 tuổi-Bị phản bội chỉ vì anh trai mình quay lại-Phải lập khế ước với quỷ và phải giao linh hồn mình cho quỷ sau khi trả thù xong-Bị mất đi nụ cười-Thường xuyên gặp ác mộng-Một mình cậu ta gầy dựng cả tập đoàn, làm nó phát triển vượt bậc trên toàn thế giới, được nữ hoàng khen thưởng nhưng sau khi anh trai mình quay lại thì mất tất cả-Rất nhỏ tuổi đã phải bước vào thế giới ngầm với biết bao hiểm nguy, được coi là con chó canh cổng của nữ hoàng nên luôn phải phục vụ nữ hoàngĐây chỉ là ý kiến chủ quan của tôi thôi.

Còn rất rất nhiều điều mà tôi chưa tìm hiểu về họ.

Đây sẽ là cốt truyện của riêng tôi, nhưng vẫn sẽ có những tình tiết giống nguyên tác.

Truyện sẽ giống từ đầu cho đến khi người anh quay trở lại.

Cái kết sẽ là HE.

Nhưng không có nghĩa là không có ngược trong này

Trong này, người anh lớn sẽ là Cieale, người em là CielCác cặp chính trong truyện:Sebastian x Ciel, Undertake x CiealeCác cặp phụ trong truyện:Elizabeth x Sullivan, Meyrin x Ranmao,...

P/s: Đáng ra tôi phải viết bộ này trước bộ hắc hóa nhân vật chính mới đúng
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Chap 1


Đã 1 năm kể từ khi Ciel rời khỏi biệt thự Phantomhive và bị gán cho cái danh 'Kẻ giả mạo'.

Cieale ngồi một bên nói với Undertaker-Nè Undertaker, theo ngươi thì em ấy có thể đi đâu-Fufu, ai mà biết được chứ a~-Haizz~ ta chịu ngươi, vậy ngươi có biết vì sao em ta lại vậy không?

Có thể hồi sinh cha mẹ ta được không?-Không thể, xác họ đã không còn nữa rồi-Vậy tạo ra một cái mới thì sao?-Không...nhưng nếu là họ thì có lẽ...-Họ?

Ngươi đang nhắc đến ai vậy?-Tôi gặp họ khi đang bàn chuyện với cấp trên.

Hỏi ra mới biết, đó là THẤT ĐẠI ĐẾ.

Là những kẻ quản lí toàn bộ vũ trụ này-Vậy nhờ họ là được-Fufufu, cậu quên là tôi đã làm gì sao?

Gặp họ là điều không thể-Vậy sao_ Cieale nói với giọng buồn bãUndertaker nhìn cậu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền nói-Mà khoan, nếu dùng thần chú cổ thì sao nhỉ-Thần chú cổ?-Có thể gọi được họ, nhưng thất bại thì sẽ rất nguy hiểm.-Không sao đâu, làm đi_ cậu phải hồi sinh cha mẹ mình và cần biết lí do vì sao em trai mình lại như vậy-Đợi chút, để tôi chuẩn bịUndertaker chuẩn bị cái gì đó lằng con bà nó nhằng đến nỗi tác giả cũng méo hiểu nó là cái gì.

Đợi tên đấy làm xong thì cũng là chuyện của 30 phút sau.-Rồi, cậu bước vào đây rồi nhỏ máu vô.

Sẽ hơi bị đau đấy.

Nếu thấy không ổn thì ngừng lại_ Undertaker lo lắng nói.

Anh không thể để mất Cieale.

Không thể-Không sao, ta ổnCậu làm theo lời Undertake nói.

Trong suốt quá trình làm, cậu cảm thấy máu mình như thể sôi lên vậy, rất đau đớn.

Undertake nhìn cậu mà lo lắng không thôi.

Đến khi kết thúc, Cieale kiệt sức mà ngã vào lòng Undertaker-Các người... hộc... là...-Tôi nghĩ cậu nên thở xong đi rồi hẵng nói_ Sakami nhìn Cieale mà bất lực, nói thế thì ai nghe được-Gọi chúng tôi lên đây, tôi mong chuyện của cậu phải quan trọng.

Bằng không đừng trách chúng tôi_ Midori cảm thấy rất khó chịu.

Đang ăn đậu hủ của vợ thì bị gọi, ai mà không tức-Hộc... cho tôi hỏi, mọi người có thể hồi sinh cha mẹ tôi được không?-Tên-Vincent Phantomhive và Rachel Phantomhive-Được thôi, nhưng cái gì cũng phải có giá của nó chứ nhỉ-Sao cũng được-Được thôi, Sakimi à, xử lí đi ha-Mi tự ý quyết định rồi lại đẩy sang cho vợ bà.

Muốn chết hả?-Dừng đi Midori.

Được rồi, cậu đợi chúng tôi một chútNói xong cô vẽ một trận ma pháp rồi đọc thần chú:-Từ đáy vực sâu thẳm không lối thoátNhững linh hồn lạc lối giữa bóng đêmÁnh sáng và bóng tốiThiên đường và địa ngụcHi vọng và tuyệt vọngHỡi linh hồn của chốn u linhTa ra lệnh cho các ngươiHãy sống dậyVINCENT PHANTOMHIVE- thế giới K109RACHEL PHANTOMHIVE- thế giới K109Vừa dứt lời thì ma pháp trận sáng lên, 2 bóng người một nam một nữ hiện ra, Cieale nhìn thấy họ liền xúc động không nói lên lời-Ba... mẹ...-Cieale-Tại sao... ta nhớ là mình đã chết rồi mà-Là họ đã hồi sinh 2 người-Cảm ơn mọi người rất nhiều_ Rachel vô cùng cảm kích nhìn họ.

Nhờ họ mà cô và chồng mới được sống lại, mới có thể gặp lại các con của mình.

Riêng Vincent lại chú ý đến một điều khác-Này Cieale, em trai con đâu rồi?Nhưng Cieale đã đi ra chỗ Thất Đại Đế, cậu nói:-Cảm ơn các ngài đã hồi sinh cha mẹ tôi.

Nhưng tôi vẫn còn điều băn khoăn, tại sao em trai tôi lại làm vậy.

Sau khi tôi chết đi, rõ ràng em ấy sẽ là người được quyền thừa kế, tại sao lại phải giả mạo tôi?_ Vincent và Rachel nghe xong thì giật mình.

Chuyện này là sao?
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
chap 2


-Hửm, ngươi thực sự muốn biết-Phải-Ha, không phải do các ngươi sao-Ý ngài là sao?-Ta nói sai sao?

Thằng bé luôn tự ti, cho rằng mình chỉ là cái bóng của anh trai.

Chẳng phải cậu ta luôn bị các người coi là kẻ thừa thãi sao?-Cậu ta sợ, sợ sau khi anh mình chết đi, còn mình vẫn sống, thì mọi người sẽ nghĩ rằng:"Tại sao người sống không phải là Cieale, tại sao người sống lại là kẻ thừa thãi như mình" sợ đến mức còn nghĩ rằng con chó nó cũng không nghe mìnhVincent, Rachel và Undertaker trầm mặc, họ không nghĩ đến Ciel có thể tuyệt vọng đến mức đấy.

Còn Cieale thì tay chân run lẩy bẩy, em ấy rốt cuộc đã chịu đựng đến mức nào, đã tuyệt vọng đến thế nào cơ chứ?-Aiya, cậu nói thiếu rồi a~, đêm đến Ciel luôn mơ thấy ác mộng, luôn rơi vào tình trạng phòng bị mọi thứ xung quanh, còn nữa nha, lúc nào cũng có rất nhiều người lập ra kế hoạch ám sát cậu ta a~-Phần đấy là lúc cậu ta giả thành anh trai mình rồi-Ừ ha, nhưng sau khi giả thành anh của cậu ta rồi thì Ciel thường xuyên gặp ác mộng về cha mẹ và về anh trai mình.

Không những vậy còn biết bao lần vào sinh ra tử do mệnh lệnh của nữ hoàng nữa, cả trách nhiệm gia tộc, gánh nặng tập đoàn đổ lên đầu của một đứa trẻ nữa chứ.

Chậc, tội nghiệp-Dù vậy, vẫn bị coi là cái bóng, còn bị cô tiểu thư nào đó trù cho Ciel chết để anh trai cậu ta được sống nữa chứ.

Haizz, quả là con người màĐoạn hội thoại tưởng chừng rất nhẹ nhàng như gió thoảng qua tai kia lại như hàng vạn cây kim đâm vào tim của những người kia của những kẻ kia.

Vincent và Undertaker cúi mặt xuống không nói gì.

Họ biết cô tiểu thư trong lời họ nói là ai.

Rachel run rẩy khóc.

Con trai cô... con trai út của cô từ nhỏ đã rất yếu, vậy mà nay lại phải gánh vác sứ mệnh to lớn đến vậy, là tại cô không tốt, vì cô không chăm sóc chu đáo cho con.

Còn CiealeĐôi mắt cậu bây giờ trống rỗng, vô hồn, là cậu, là do cậu, chỉ vì cậu trở về nên em ấy mới vậy.

Giờ cậu nên làm gì?

Phải làm sao mới đưa được em trai về nhà?

Phải làm sao em ấy mới quên đi quá khứ?

Cậu không biết, không biết gì cả.

Cậu chỉ là một cái xác, em ấy mới là người sống thật sự.

Vậy tại sao cậu không để cho em ấy có một cuộc sống tốt hơn mà lại cướp đi tất cả của em?

Còn nữa, nếu cậu không về có phải em ấy đã hạnh phúc với Lizzy rồi không?

Có phải Lizzy sẽ không bao giờ ghét Ciel rồi không?

Tại sao cậu lại ích kỉ như vậy chứ?

Kẻ chết đi là cậu, người sống là em ấy.

Nhưng vì sao người sống lại đau khổ hơn cả kẻ đã chết thế này?-Đừng nghĩ như vậy, CiealeTiếng nói của Sakimi cắt ngang suy nghĩ của cậu.

Cậu nhìn cô, mong muốn nhận được câu trả lời từ người trước mặt-Ngay từ lúc gặp cậu tôi đã biết cậu chỉ là 1 cái xác không hồn.

Vì thế nên tôi đã đưa linh hồn của cậu vào cơ thể.

Đưa một linh hồn vào cơ thể thì chúng tôi không cần phải vẽ ma pháp trận.

Hồi sinh 2 người kia chỉ phức tạp hơn một chút thôi.

Việc này cậu chưa cần hiểu.

Nhưng có chuyện này, không nói tôi căn bản không chịu được-Số mệnh đã định: Ciel sẽ liên kết với ác ma, còn Cieale liên kết với tử thần, điều đó sẽ không thay đổi-Dù em trai cậu khổ thật.

Nhưng cậu cũng có nỗi khổ của riêng mình.

Tôi đương nhiên hiểu điều đó-Cậu đã phải chịu đưng rất nhiều.

Dù em trai cậu có nhiều hơn cậu bao nhiêu, không phải cậu vẫn rất đau đấy sao?-Tôi không nói ai sai, bất cứ việc làm nào cũng là có lí do, không thể nhận xét người khác qua hành động của họ được-Dù Elizabeth cũng từng có suy nghĩ ích kỉ, nhưng là do cô ấy yêu cậu hơn Ciel, lại còn biết được suy nghĩ đó là xấu xa, nên đừng trách cô ấy.

Cô ấy cũng là con người mà, ích kỉ cũng là lẽ thường tình-Việc của cậu bây giờ không phải là ngồi đây suy nghĩ tiêu cực.

Mà là nghĩ cách làm sao để làm lành với em trai mình.

Cứ ngồi đây thì giải quyết được cái gìNhững lời nói của cô làm cậu bừng tỉnh.

Đúng.

Bây giờ có ngồi đây cũng chẳng giải quyết được gì.

Chi bằng đi làm lành với Ciel, chẳng phải tốt hơn sao?-Cảm ơn ngài, Sakimi-sama

-Đừng quên giao dịch của chúng ta

-Vâng.

Các ngài cần gì

-Tạm thời thì chúng ta sẽ ở đây một thời gian.

Mà lúc ở đây ngươi chỉ được phép nghe theo lời chúng ta, kể cả có là Nữ hoàng Victoria cũng không được nghe theo nếu chúng ta chưa cho phép.

Rõ chưa!

-Vâng, thưa ngài

--------

Hết rồi

Hôm nay là tết dương lịch, tôi tặng các bạn món quà nho nhỏ này nha

Thân ái
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Chap 3


Tại Nhật

Ciel ngồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi một chuyện gì đó.

Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên cắt đứt suy nghĩ của cậu:

-Cậu chủ, cậu đang nghĩ gì vậy?-Không có gì, chuyện lặt vặt thôi, ngươi không cần phải loSebastian nhíu mày.

Từ khi anh trai của cậu chủ về thì cậu ấy luôn nhìn ra ngoài với ánh mắt đó.

Thở ra một hơi, anh nói-Cậu chủ nhớ chăm sóc bản thân, đừng làm việc quá sức-Ta biết rồi, ngươi phiền quá đấy-Do ai đó không biết chăm sóc bản thân thôi-Ngươi!!!

Cái tên này!!-Được rồi.

Giờ cậu kể tôi nghe chuyện gì khiến cậu phiền lòng đi.

Quen nhau lâu vậy rồi mà lại không nói cho tôi biết.

Cậu làm tôi buồn quá đi-Nhà ngươi cũng có lúc buồn nữa hả?_ Ciel nhìn Sebastian nghi hoặc nói, xong lại thở dài_ Thực ra là ta đang nghĩ về Cieale, dù sao thì ta cũng chỉ là kẻ giả mạo và cướp hết toàn bộ của anh ấy trong một thời gian.

Là do ta quá tham lam hay quá yếu đuối?

Tất cả những gì thuộc về anh trai ta, ta nên trả lại.

Nhưng ta vẫn cảm thấy khó chịu.

Vì sao nhỉ?-Cậu chủ-Vì họ quay lưng lại với ta?

Không, bấy lâu nay ta đã hiểu được sự tàn khốc của thế giới này rồi, việc phản bội đói với ta chẳng có ý nghĩa gì cả.

Do anh trai lấy lại những thứ của ta?

Cũng không phải, tất cả đều là của Cieale chứ không phải ta.

Ta đã nghĩ rất nhiều, rất lâu.

Rồi chợt nhận ra sự khó chịu của ta không hề xuất phát từ quá khứ, mà là đến từ tương lai, giống như mội điềm báo vậy...-Này Sebastian_ giọng nói trong trẻo của cậu vang lên_ Ta phải làm gì đây?Sebastian nhìn cậu chủ của mình, lòng không khỏi xót xa.

Cậu chủ của hắn còn nhỏ mà phải chịu nhiều như vậy.

Trước đây hắn chưa từng thật sự quan tâm đến ai.

Giờ thì có rồi, là Ciel Phantomhive, chủ nhân của hắn.

Hắn bước đến, ôm cậu vào lòng, thủ thỉ:-Cậu chủ, đừng lo, tôi sẽ luôn bảo vệ cậu.

Nên giờ cậu hãy nghỉ ngơi đi, cậu mệt rồi-Sebastian...-Hay cậu cần tôi hát ru?-Im đi, khỏi cần!!!Ciel tức giận hét vào mặt tên quản gia nhìn-mặt-vạn-người-mê-nhưng-cái-tính-mê-không-nổi kia.

Câu trước nói ra thì khiến người ta cảm động muốn rớt nước mắt, câu sau không khoan nhượng vả vô mặt câu trước khiến người ta tức điên.

Sebastian cười cười, cậu chủ của hắn đúng là quá đáng yêu.

Nếu có kẻ dám động đến cậu chủ...Mắt hắn tối sầm lại.

Nếu thực sự cókẻ dám động đến cậu chủ...Mắt hắn tối sầm lại.

Nếu thực sự có kẻ dám động vào chủ nhân của hắn.

Hắn sẽ không bảo đảm về cái mạng quèn của tên đó đâu.-Sebastian, Sebastian.

SEBASTIAN MICHAELHắn sực tỉnh.

Thôi xong!

Nãy giờ mải suy nghĩ quá nên không để ý Ciel gọi mình.

Ciel nhìn vẻ mặt hắn mà không khỏi thắc mắc.

Bộ thằng cha nào điếc không sợ súng mà đi chọc con quỷ này à?

Cậu hỏi:-Ngươi sao vậy?

Bộ thằng nào ngu chọc giận ngươi à?-Không có gì đâu cậu chủ, cậu đi ngủ đi-Giờ mới có 5h chiều, ngươi bị sảng?-Chứ không phải bình thường cậu vẫn thích làm một con mèo lười à.

Tôi tưởng hôm nay cậu cũng thế?-Im đi!!

Cái tên chết tiệt!!

Một ngày mi không chọc ta bộ mi sẽ phát điên lên hay sao vậy hả?-Quả thật tôi sẽ phát điên lên mất.

Nếu cậu cứ nằm ngủ như lần trước-Chuyện đó qua lâu rồi mà sao ngươi cứ thích nhắc lại vậy hả?-Chọc cậu cho vui-Im dùng cái đi!!

Đồ quỷ chết tiệtĐấy thấy chưa?

Câu trước thì thể hiện rõ sự quan tâm lo lắng làm người ta cảm động muốn rớt nước mắt, qua câu sau ta có thể nghe thấy tiếng bốp, chát rõ to.

Lúc quay lại thì đã thấy câu trước giờ đây in hẳn năm ngón tay sạch đều.

Mà câu trước thì đời nào để mình chịu thiệt.

Nó cũng quay lại mà bốp chát câu sau.

Thành ra 2 câu đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Kẻ mà làm cho hai câu binh nhau đến nỗi suýt nữa tạo ra chiến tranh thế giới thứ ba như Sebastian chắc kiếm mỏi mắt cũng không có điMà nói chung thì đây cũng là bình yên trước giông bão mà thôi.

Nên tốt nhất là tận hưởng cái khoảng khắc hạnh phúc nhỏ nhoi này đi.

Bởi vì sau này có muốn cũng không thể rồi

------
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Chap 4


RẦM

-Ciel-chan ới~.

Mau dậy thôi nào.

Ole~

Bộp

-IM DÙM CÁI ĐÊ!!!

Sáng sớm tinh mơ, tiết trời mộng mơ, chim hót líu lo, gà gáy ò ó o...

Nó sẽ rất rất yên tĩnh và trong lành nếu như không có hai kẻ kia.

À vâng đó là 2 tiểu thụ siêu cute và dễ thương của chúng ta: Ciel và Alois

Chuyện là vầy, mới sáng sớm thì cậu bé tăng động, vui vẻ, hoạt bát Alois Trancy đã đến nhà của cậu bé lạnh lùng, trầm tính, ít cười Ciel Phantomhive.

Hai cái con người trái ngược nhau mà ở cùng nhau không biết nó loạn đến mức nào nữa.

Phận làm bảo mẫu kiêm chồng của hai bé Sebastian và Claude chỉ biết thở dài

Ciel đứng dậy ngáp.

Chả hiểu sao hôm qua kêu Sebastian bị sảng xong cuối cùng lại lăn đùng ra ngủ mất, cái tên tăng động Alois mới sáng sớm đã đến nhà người ta làm loạn.

Mệt chết đi được

-Các ngươi ra ngoài đi

-Sao vậy?

Ta chỉ muốn ở đây cùng với Ciel thôi_ Alois nhõng nhẽo.

Sao lại đuổi người ta ra ngoài chứ, người ta đã làm gì đâu

Nghe vậy Sebastian và Claude đồng dạng nhìn về phía đối phương mà đồng thanh:

-Quản vợ cho chặt vào

Dứt lời cùng lúc có 2 tia lửa điện phóng ra

Ciel nhìn cảnh này mà điên tiết, thuận tay ném cái gối trên giường vô mặt 2 vị khách-không-mời-mà-đạp-cửa-để vô-phòng kia quát

-Cút ra cho ta thay đồ!!

---

-Rồi các ngươi đến đây có việc gì không?_ Ciel thờ ơ nhìn hai đứa kia hỏi.

Mới sáng sớm đã phải tiếp hai cái tên dở hơi này.

Thằng thì tăng động, thằng thì bị liệt cơ mặt.

Xem có ai khổ như cậu không

-Vì nhớ ngươi a~_ Alois cười cười.

Ciel khó tính ghê á

-Sebastian, tiễn khách

-Vâng

-Này này đợi chút, ta đến là có chuyện muốn nói mà

-Nói đi rồi phắn lẹ!_ Ciel đang quạu, đừng ai chọc vô em ấy.

Không là Sebastian cho thằng ấy đi hẹn hò với Diêm Vương

-Lạnh lùng ghê á.

Mà ngươi có tính về gặp anh trai mình không?_ Alois đột nhiên nghiêm túc hỏi.

Cậu thừa biết tên này suốt ngày gặp ác mộng vì cái chết của anh trai và cha mẹ.

Cậu không thể trách Ciel yếu đuối được, dù sao cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ .

Cậu hiểu cho Ciel vì cậu cũng từng bị như vậy rồi mà

Cậu thở dài.

Haizz, tên này đúng là nhiều chuyện:

-Có lẽ ta sẽ chưa về, dù gì thì bây giờ ta đang bị gắn cái mác kẻ giả mạo, về thì sẽ không tốt cho lắm

Alois nhướn mày

-Thế cái danh Tam Hoàng Tử nước Nhật dùng để trưng à?

-Ngươi bị sảng?

Quan hệ giữa nước Anh và nước Nhật đang rất tốt, giờ lòi ra cái thằng giả mạo bá tước lại là một hoàng tử, thế chẳng phải 2 bên sẽ có mâu thuẫn à?

Não ngươi nhét cái gì trong đấy vậy hả Nhị Hoàng Tử?

-Im đi!!!

Mọi người thắc mắc chuyện gì đang xảy ra đúng không?

Để tôi tua về thời điểm 1 năm trước cái đã

---1 năm trước---

Sebastian và Ciel đang chạy trốn khỏi lũ cớm nước Anh.

Vì mấy ngày không được nghỉ ngơi nên Ciel đã thấm mệt.

Sebastian vì lo cho cậu nên đã bế cậu chạy vô một cái hang động trong rừng, nào ngờ lại gặp được Alois cùng Claude ở trong đó.

Ciel ngạc nhiên hỏi:

-Sao các ngươi lại ở đây?

-Câu đó phải để ta hỏi mới đúng_ Alois cũng ngạc nhiên không kém

-Đang chạy trốn_Sebastian cười nói

-Kẻ nào có gan tới mức chọc phải con quỷ như ngươi vậy?_ Claude nhếch mép cười.

Có cơ hội đâm chọt tên này, ngu gì không tận dụng.

Sebastian vãn giữ nguyên ý cười trên mặt, rất có khí thế đâm chọt lại đúng chất đàn ông

-Vậy cũng không biết tại sao cái kẻ như ngươi lại phải chui vô cái hang động này nữa

Nói qua nói lại một hồi, thấy hai tên kia chuẩn bị đánh nhau, Ciel và Alois đã phải can ngăn tránh gây hiện tượng hang sập đá rơi vỡ đầu

-Dừng lại được chưa?

Các ngươi muốn hang sập à?

-Đúng đó a~.

Muốn đánh nhau thì phắn ra ngoài a~.

Ở đây không phải địa điểm lí tưởng đâu đó.

Nếu dám trái lệnh...

-Thì tối nay cút ra gầm cầu mà ngủ_ Cả hai đồng thanh chốt lại một câu mang tính cực kì quyền lực của nóc nhà, thành công khiến cả hai tên cột nhà im bặt không dám ho he

-Rồi Ciel, quay lại vấn đề chính, tại sao ngươi lại phải chui vô chỗ này?

-Bị cớm đuổi_ Ciel thơ ơ trả lời_Còn ngươi?

-Cũng thế_Trầm mặc một lúc, Alois hỏi_Thế giờ phải ở cái nơi này hả?

-Chắc thế

-Vậy các ngươi có muốn đi cùng chúng ta được không?

Một giọng nói vang lên làm tất cả giật mình.

Tại sao có người tới mà Sebastian với Claude lại không phát hiện ra?
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Chap 5


-Bình tĩnh chút nào, đừng nhìn ta như vậy, ta đau lòng a~-Các cô là ai?-Xin tự giới thiệu, ta là Hoshisora Misara, đây là vợ ta Kozumi Mia-Xin chào mấy cưng nha_ Mia híp mắt nói-Tại sao các người đến mà chúng ta lại không phát hiện ra-Vì chúng ta mạnh hơn các ngươi_ Misara nhún vai nói-Vậy sao?_ Sebastian nhướn mày rồi cười khẩy_ Cô chắc chứ?-Ngươi nghĩ ta nói đùa?-Tuy không biết ai cho các cô cái tự tin đó_ Claude đẩy kính, mặt không đổi sắc nói_ Nhưng chúng tôi cũng nên thử xem có thật không chứ nhỉ?-Cứ tự nhiên-Ra ngoài mà đánh_ Mia thở dài_ Đánh trong đây mà sập trần thì coi chừng tôi-Em/cô yên tâm, sẽ không sập trần-Lời lũ công nói không bao giờ đáng tin_ Mia, Ciel, Alois chốt lại một câu làm lũ kia câm nín.

Cũng tại họ nên mới họ không nhận được sự tin tường từ vợ mình.

Giờ sao đây ta?Im lặng một lúc, cuối cùng Ciel cũng lên tiếng hỏi:-Các ngươi vào đây bằng cách nào?-Chúng ta lớn tuổi hơn mi đó nhóc-Bằng chúng ta không?_ Sebastian và Claude đồng thanh-Hơn rất nhiều-Khoảng?-Gấp 10^7 lần chăng?-Bớt xạo lại-Đây không rảnhCả ba người kia cạn lời, cãi gì lắm vậy.

Cuối cùng, tất cả bật một mode quyền lực hơn bất kì mode nào-'nóc nhà' nhìn về phía ba kẻ đang cãi nhau kia mà đồng thanh-Im hay ngủ ngoài đường?Mấy người kia mới còn hừng hực khí thế mà chửi nhau nghe câu này lập tức im lặng.

Đùa, đó là nóc đó, cãi lại thì đảm bảo bị đuổi ra ngoài.

Họ mới không có ngu-Haizz, vô vấn đề chính.

Ngươi muốn hỏi gì, hỏi đi-Các ngươi thật sự mạnh hơn 2 tên kia sao?-Ừ, tuổi cũng lớn hơn nhiều nữa-Mục đích đến đây của các người?-Nhận các ngươi làm con nuôi_ Mia cười cười nóiMà câu này làm cả bốn trợn mắt ngạc nhiên.

Nhận làm con nuôi?

Có nhầm gì không vậy?-Đừng có nhìn bọn ta như vậy_ Misara thở dài_ bọn ta chính là muốn nhận các ngươi làm con-Vì sao?_ Ciel nghi hoặc hỏi.

Đối với hai kẻ không quen không biết này, đã thế Sebastian và Claude cũng không nhận ra, cậu tất nhiên không thể không nghi ngờ.

Ai dè cả hai đồng thanh đáp lại một câu làm cả bọn câm nín-ThíchỦa gì zợ?

Thích là nhận hả?

Ngoài kia có đầy người sao không nhận mà chui vô cái hang vừa tối vừa hẹp vừa xấu vừa ẩm mốc này để nhận?

Như hiểu được suy nghĩ của họ, Mia lên tiếng:-Những kẻ ngoài kia không xứngChỉ như vậy?

Hay còn lí do nào khác-Các ngươi không cần trả lời vội, cứ suy nghĩ từ từ rồi cho chúng ta câu trả lời là được.

Có điều chậm nhất là 2 tuần.

Không lâu hơn được nữa đâu-Được, chúng ta sẽ suy nghĩ kĩMia và Misara nhìn nhau cười cười.

Có vẻ họ không uổng chuyến đi này rồi.

Mia nói:-Ở đây không tốt lắm, các ngươi về nhà bọn ta đã-ĐượcMisara mở một cánh cổng dịch chuyển ra rồi nói:-Đi qua đây sẽ đến nơiSebastian và Claude vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hai người này nên đã bảo họ đi vào trước.

Trước thái độ này cả hai cũng chỉ nhún vai không nói gì mà đi vào, lần lượt đến Sebastian rồi Claude cuối cùng là Ciel và Alois.

Một lúc sau thì lũ cớm chạy đến.

Họ lần theo dấu vết của Ciel để lại mà tới đây, không ngờ khi đến nơi thì đã mất dấu.

Một trong số đó không nhịn được mà chửi thề:-Chết tiệt, mất dấu rồi!-Chia nhau ra tìm chỗ khác.

Tìm thấy lập tức báo lại-Rõ!

---chuyển cảnh---Sebastian, Ciel, Claude, Alois đang cực kì hoang mang.

Cái lâu đài này là sao?

Sao nó to quá vậy?

Còn hơn cả của nữ hoàng Victoria nữa!

Hai người họ đến tột cùng là có thân phận gì?-Đi vào đi, tí ta cho người dẫn các ngươi đi thăm quan.

Thật là, có cái lâu đài bé tí thôi mà ngạc nhiên dữ vậy?_ Misara nói trong sự bất lựcBé?

Cái này mà cô kêu bé?

Trong khi nó còn rộng hơn cả 5 cái sân bay gộp lại nữa?

Ủa rồi đối với các người thế nào mới là to?-Gấp đôi hoặc ba lần thì cái đấy mới coi là tạm đượcOk I'm fine; chắc đối với cô chắc 1 tòa lâu đài to phải bằng 1/7 cái nước Anh luôn quá!

Giàu gì giàu dữ-Bớt bớt lại, đi vô lẹ đi, tám chuyện hoàiTất cả đi vào.

Sebastian và Claude nhìn nhau, thôi thì ở tạm đây đã.

Nếu họ đụng tới cậu chủ thì giải quyết sau (có làm được hay không mới là vấn đề=)))
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Chap 6


2 tuần sau-Alois-sama, ngài đâu rồi-Alois-sama, ngài ra đây đi mà-Alois-sama, về ăn sáng thôi-Haizz, chia nhau ra tìm Alois-sama nhanh lênMới sáng sớm, cái lâu đài 'bé tí' theo lời của Mia và Misara và 'bự chà bá' theo lời của Ciel và Alois đã bị một trận gà bay chó sủa, bão lũ càn quét, cơn lốc cuồng phong vì Alois Trancy cùng quản gia là Claude Faustus biến mất.

Thật là, bình thường chỉ mỗi Alois biến mất đã làm họ vất vả, giờ thêm cả cái tên quản gia đẹp mã mà bị liệt cơ mặt kia làm đồng minh nữa.

Giời ạ!!!

Nếu như không phải vì dấu kín thân phận nên không được sử dụng ma thuật thì họ đã đập cái tên adua ra bã rồi.

Tất nhiên là họ sẽ không đập Alois đâu, cậu dễ thương thế cơ mà-Sao ồn quá vậy?Một giọng nói ngái ngủ vang lên làm tất cả quay lại nhìn.

Cảm tạ trời đất, cảm tạ Thất Đại Đế, cảm tạ Nhị Âm Thiên Lý, cảm tạ Nhị Đại Nguyên Cổ, lạy trời lạy Phật tạ ơn Nhị Cổ Thần Vương.

Vị cứu tinh của họ đến rồi.

Ciel-sama đến rồiVì sao họ lại nói Ciel là vị cứu tinh á hả?

À thì mấy cái lúc mà Alois trốn đi chơi thì toàn do 3 người kia tìm ra mà.

Claude có dấu ấn thì không nói, Sebastian cũng có cái mũi thính hơn chó nên cũng cho qua.

Cái vấn đề ở đây là Ciel lúc nào cũng đi ngược hướng với cả hai con quỷ kia mà vẫn đến sớm hơn được.

Ảo ma thực sự-Ciel-sama, Alois-sama lại trốn đi chơi rồi, ngài giúp chúng tôi với-Cái tên này_ Ciel nghiến răng nói.

Đm, lúc nào cũng bắt cậu đi tìm.

Mệt chết mẹ ra-Ở đây có nhiều chuyện vui quá ta, ta còn bắt được một cậu bé đi lạc nèTất cả thủ thế và quay lại nhìn chỗ phát ra tiếng nói, nếu đó là kẻ muốn làm hại Ciel-sama và Alois-sama thì họ sẽ giết chết.

Khi nhìn rõ đó là ai thì tất cả thở phào rồi cúi người cung kính nói:-MỪNG NGÀI TRỞ VỀ, MISARA-SAMA, MIA-SAMA-Được rồi, tất cả ngẩng đầu lên đi, còn Alois nữa, con... cậu đừng có đi lung tung nữa.

Ngộ nhỡ có kẻ nào bắt thì sao đây?

Đi lạc thì sao hả?

Có nhiều người lo lắng lắm đấy biết không?

Chân yếu mà cứ chạy đi lung tung là sao?

Phải biết suy nghĩ một chút chứ.

Còn tên kia nữa, bộ mi rảnh hơi hay sao mà adua theo thằng bé vậy hả?

Có biết là...abcdxyzt..._Mia xổ một tràng, tốc độ còn nhanh hơn cả bắn rap.

Haizz, cũng tại cô lo cho cho Alois quá.

Thằng bé này chả bao giờ ngồi yên một chỗ được màCiel và Alois nhìn nhau.

Cả tuần nay Mia và Misara đều hay nói nhầm như vậy, lúc nào cũng nói hớ là con rồi nhanh chóng sửa lại.

Tính từ lúc đến đây cũng đã gần trăm lần 2 người họ bị nhầm rồi.

Coi bộ họ rất muốn nhận 2 người làm con nuôi a~.

Mấy ngày ở đây Ciel và Alois đều cảm nhận được hơi ấm tình thương mà 2 người họ dành cho mình, nó phần nào giúp chữa lành vết thương đã thành sẹo của họ.

Vì vậy cho nên là...-Chúng tôi đồng ý-Hả???!!!Cả đám người ngơ ra không hiểu gì.

Ciel cười bảo:-Nốt hôm nay là hết 2 tuần rồi nhỉ?-Chẳng phải 2 người bảo muốn nhận chúng tôi làm con nuôi sao?_ Alois tiếp lời-Chúng tôi đồng ý.

Mong hai người chiếu cố nha, Mẫu thân, mẹMia xúc động không nói lên lời.

Hức... cuối cùng chúng nó cuối cùng cũng chịu nhận cô làm mẹ rồi.

Lấy tay gạt nước mắt đi, cô hỏi:-Sao các con có câu trả lời nhanh vậy?-Thì hai người bảo là hôm nay là phải có câu trả lời mà-Nhìn mấy người suốt ngày gọi nhầm chúng tôi là con thấy thương quá nên nhận cho mấy người vui-Này nhóc, ngoài kia đầy kẻ muốn bọn ta nhận làm con đấy nhá, được mời là vinh dự của mấy đứa đấyMấy người hầu nhìn cảnh này khóe môi không tự chủ mà nhếch lên.

Cuối cùng Misara-sama và Mia-sama cũng có con rồi.

Mừng rớt nước mắt-Thôi nào, còn một sự kiện quan trọng nữa đấy, Misara-sama, Mia-sama_ Quản gia nhắc nhở họ-Phải ha-Sự kiện gì vậy?_ Ciel và Alois ngơ ngác không hiểu.

Sebastian và Claude đứng bên cạnh cũng thắc mắc-Ủa?

Ta chưa nói cho mấy đứa hả?-Bọn ta là người đứng đầu nước Nhật-Hả!!!???-Mai các ngươi sẽ làm lễ đăng quang, chính thức lên làm Hoàng Tử-Alois là Nhị Hoàng Tử nha-Còn Ciel là Tam Hoàng Tử, ok phết đấy nhỉ?-Ok, chốt đơnKhoan!!!

Đợi chút!!!

Não họ load không kịp.

Vậy là từ đó đến giờ mình sống với 2 vị Nữ Hoàng nổi tiếng đó hả?

Sốc quá!

Đi ngủ cho đỡ sốc.

Mai tính tiếp =))

---
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Chap 7


Quay lại với thời điểm hiện tại (từ chap 4 á)

-Haizz, vậy ngươi tính thế nào?_ Alois thở dài hỏi

-Chắc chắn ta sẽ về, nhưng không phải bây giờ

-Vậy là khi nào?

-Chịu

-Ngươi đùa ta đấy à?

-Mi nghĩ ta rảnh hơi như ngươi?

Ta đang quạu.

Bớt nói lại

-Ai làm gì mi mà mi quạu?

-Thế ta hỏi là đứa nào mới sáng sớm đạp bay cửa phòng phá giấc ngủ của người ta?

Thằng nào rảnh hơi sang đây chọc ta?

Mới sáng sớm đã phải tiếp hai thằng, một thằng thì hâm hâm dở dở, một thằng thì bị liệt cơ mặt.

Có ai xui như ta không chứ?_ Ciel chính thức bùng nổ.

Ủa alo?

Sáng nay thằng nào rảnh hơi hiên ngang đạp cửa bước vô phòng phá giấc ngủ của người khác mà giờ nói như thể mình vô tội vậy hả???

-Ngươi nỡ lòng nào nói vậy_ Alois ôm tim rớt nước mắt nói.

Nào ngờ Ciel phũ phàng phán một câu

-Nhưng đó là sự thật

Sebastian và Claude nhìn hai cậu chủ của mình đấu đá với nhau mà không khỏi thở dài.

Họ đúng là chả bao giờ lớn được

-Được rồi cậu chủ, đừng nháo nữa.

Về thôi

-Hông muốn, hông muốn... hức... hông muốn đâu

-Cậu chủ à, hôm nay cậu có muốn ăn gì không?

Hay cậu muốn ăn tôi?

-IM ĐI!!!

CON QUỶ NGHIỆN TÌNH DỤC CHẾT TIỆT!!!

-Cậu chủ bình tĩnh đi mà~

-Ta phang cái chảo vô đầu ngươi giờ

-Cậu chủ, cậu còn nhiều việc phải làm lắm.

Về thôi

-Ngươi giải quyết đống đấy đi mà.

Nha nha~

-Không được đâu

Cả đám náo loạn thành một đoàn.

Còn đâu hình tượng bá tước kiêu ngạo cùng quản gia lạnh lùng nữa.

Giờ nhìn vô xem có khác gì cái rạp xiếc trung ương không cơ chứ?

Dinh dong

Tiếng chuông cửa vang lên làm tất cả quay ra nhìn.

Biệt thự của Ciel và Alois vốn được ngăn cách bởi kết giới của Mia nên dù là người thường, quỷ, tử thần hay thậm chí là thần cũng không thể thấy.

Ngoại trừ họ, người giúp việc, Mia và Misara thì không ai thấy được.

Mà họ chả bao giờ bấm chuông cả.

Mở thẳng cổng thời-không ra rồi chui vô thôi, hại họ nhiều lần đau tim muốn chết.

Nhưng giờ lại bấm chuông cửa?

Ciel và Alois nhìn nhau, trong mắt ánh lên tia cảnh giác.

Kẻ này chắc chắn không bình thường.

Sebastian và Claude cũng đã thủ sẵn, nếu dám động đến cậu chủ của họ thì họ không quan tâm đấy là ai, chỉ biết kẻ đó nhất định sẽ không yên với họ đâu

RẦM

-Để người khác chờ là bất lịch sự lắm biết không?

-Đạp cửa như cậu thì chắc không bất lịch sự ha

-Im đi!!!

Muốn đập nhau không?

-Thích thì chiều

-Im hay cấm dục?_ Cả hai người con trai còn lại lên tiếng thì hai thằng kia im lặng luôn.

Uầy, nóc nhà có khác ha

-Xin lỗi vì đã có hành vi khiếm nhã như vậy

-Các người là ai?_ Alois dẹp dáng vẻ tinh nghịch mọi ngày đi thay vào đó là sự nghiêm túc cực độ

-Tôi là Amane Yuu, bên cạnh tôi là Yoiichi, người tóc vàng kia là Mikaela, còn người tóc đỏ là Kimizuki

-Các người là...

-Chúng tôi là thân cận của Misara-sama

-Thế sao đá cửa nhà chúng tôi như đúng rồi vậy?_ Ciel nhướn mày hỏi

Họ im lặng liếc nhìn cái tên nào đó đang tỏ vẻ vô tội, thiếu điều muốn lao vô hội đồng hắn.

Yoiichi liếc Kimizuki muốn lòi hai con măt, thiếu điều muốn nắm đầu hắn quay một trận; cậu nói:

-Tối nay coi bộ sofa có bạn rồi

Nghe thế, anh chàng tóc đỏ kiêu ngạo nào đó khóc không ra nước mắt.

Tại mình nóng lòng muốn xem con nuôi của Nhị Cổ Thần Vương nên mới vô lễ chút thôi mà.

Giờ bị vợ đá ra sofa chơi với muỗi là sao?

Cơ mà cũng không dám bật...

Bật nóc là ra gầm cầu chứ đếch phải sofa nữa đâu

Ciel mắt cá chết nhìn lũ người đang tấu hề đằng kia.

Thầm lặng liếc sang đám người nhà mình

Tụi này cũng không khác gì.

Ciel chợt nghĩ: Mấy đứa này hợp tác với nhau liệu có tạo ra cái rạp xiếc không nhỉ?

Khả năng cao là nhiều người đến xem lắm luôn
 
{Đam Mỹ} (Hắc Quản Gia) Anh Em
Chap 8


Hôm trước mới lướt pin thì thấy Undertaker đang ôm lấy một người và gọi người đó là Earl.

Nhìn dáng vẻ thì... một chút cũng không giống Bocchan.

Không biết Earl có phải hay không có nghĩa là chủ nhân, nhưng nói chung là tui sẽ chuyển tên người anh từ Cieale sang EarlVề phần tại sao lại đổi tên người anh thay vì người em, thì thứ lỗi, tôi là người cực kì bảo thủ, việc mình quen miệng gọi người em là Ciel rồi mà giờ đổi lại thì tôi thấy khá là khó chịu (giống như việc biết tên của "William James Moriarty" trong Nhà ái quốc Moriarty không phải là William, tui vẫn sẽ gọi ẻm là "William" như thường.)*) Ngoài lề chút xíu: Nếu mọi người thấy thích bộ này hoặc ghép AllWilliam giống tui, tui sẽ viết một bộ về AllWilliam (Hoặc viết các đoản văn theo yêu cầu, miễn sao William là thụ là được)Lảm nhảm đủ rùi, vô truyện hoi---------Ciel Phantomhive chống cằm nhìn chằm chằm bốn người kia.

Một người tóc đỏ quỳ trên nền gạch, hai người liên tục cúi đầu xin lỗi vì đã bất kính với cậu, người còn lại hờ hững giống như chẳng để ai vào mắt, nhưng lại không hề rời mắt khỏi thiếu niên tóc đen mắt ngọc lục bảo.Bộ mấy người đang diễn xiếc à???Khứa tóc đỏ lúc nãy sau khi đạp cửa rồi tự giới thiệu bản thân là người của mẫu thân và mẹ liền cãi nhau với vị tóc vàng mắt đỏ kia, chủ yếu là do bị đâm chọt quá nhiều.

Hai người còn lại đã can ngăn nhưng có vẻ bình yên không được lâu dài, hai cái vị nào đó lại cạnh khóe nhau lần nữa.

Hết chịu nổi, một người thẳng chân đá nam nhân tóc đỏ nằm sõng soài dưới đất rồi bắt quỳ, liên tục mắng xối xả cả tiếng đồng hồ.

Người còn lại nghe có vẻ dịu dàng hơn, hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nhìn nam nhân tóc vàng, cậu ta liền ngoan như cún, đứng im một chỗ không nói không rằng cũng chẳng gây sự với ai.Bị ném cho cả tấn bơ bốn người: "..."

Ha hảThiếu niên nào đó vẫn còn đang rất khí thế mắng chồng, chợt nhận ra bản thân đã cho tiểu chủ nhân của chính mình ăn bơ, liền mặc kệ luôn ai kia mà quau người xin lỗi đối phương liên tục.

Mà hai người đang nhìn nhau đắm đuối liền dừng hành động, một người cuống quýt xin lỗi cậu còn một người hờ hững nâng mắt về phía cậu một chút, sau đó lại dán lên người ai kia.Ciel - hắc tuyến đầy đầu - Phantomhive: Bộ mấy người coi nhà tôi là rạp xiếc của mấy người đấy à?Sebas - đứng cười tủm tỉm - tian : Cậu chủ tức giận thật đáng yêu.Alois - ngồi ngu ngơ cười - Trancy: Ciel hình như đang tức giận rồi a...Clau - mặt không biểu cảm - de: Có vẻ sẽ tốn kha khá thời gian ở lại.

Nên ăn chực luôn hay về nhà nấu đây nhỉ?Nhịn qua nhịn lại rốt cuộc vẫn là nhịn không nổi, thiếu niên mười ba tuổi hắc tuyến đầy đầu, hắc khí tràn lan, nghiến răng nghiến lợi nói:"Đủ rồi đấy!

Có gì nói lẹ dùm cái!"

Bộ tưởng ai cũng rảnh hơi đến nỗi rảnh nợ như mấy người hả?

Bớt làm trò con bò dùm tôi cái!!!"

Hiện tại cậu đối với cái vị tên Earl Phantomhive có hay không còn tình cảm?"

Ngay tức khắc, cả phòng tĩnh lặng, khắc xa hoàn toàn vẻ náo nhiệt vừa rồi.

Yuuchirou có chút hối hận, sao cậu không sớm chút bịt miệng tên này chứ?Sebastian ôm thân thể cứng đờ của cậu chủ vào lòng, híp híp mắt: "Cậu có vẻ như không giỏi ăn nói lắm thì phải.

Có cần tôi huấn luyện cho không?"

"Khỏi, cảm ơn.

Tôi ghét quỷ."

Yuuchirou hắc tuyến đầy đầu.

Mika... hồi trước không phải anh cũng là quỷ sao?

Còn là quỷ hút máu bậc cao nữa chứ...Thiếu niên thở dài, kéo tên ngốc nào đó ra sau mình, hướng hai người kia xin lỗi:"Xin lỗi, Mika cũng không...

ừm...

đại khái thì bọn tôi đến đây là vì một số chuyện liên quan đến mối quan hệ giữa hai người...

Đây là do Misara-sama cùng Mia-sama sai bảo."

Ciel gượng cứng người: "Bọn họ... biết?"

Cả năm qua, mặc dù cậu có chấp nhận cả hai làm phụ huynh, nhưng riêng quá khứ cậu không hé răng nửa lờiNhận cả hai làm phụ huynh không phải là do cậu mủi lòng...Mà là vì nó tốt cho cậu.Nghĩ đến đây, hai tay Ciel không tự chủ siết chặt, hai người họ biết rõ, nhưng chẳng quan tâm.Chỉ cần nhìn ánh mắt của họ là hiểu.Chỉ có đúng một câu hai người đó liên tục nhắc tới, dù là cậu, hay tên Alois hâm hâm dở dở kia, đều nghe thấy từ đó nhiều nhất"Đừng phản bội"'Dẫu cho sau này có chuyện gì, con đừng phản bội lại bọn ta nhé''Gặp chuyện gì thì cứ nói với ta, đừng phản bội là được''Ta không quan tâm quá khứ của con, cũng chẳng quan tâm con nghĩ gì về chúng ta.

Nhưng có một điều con phải nhớ kĩ: Một trong hai điều ta ghét nhất, là sự phản bội''Nếu con không muốn chị ấy nổi điên, tuyệt đối không được phản bội lại chị ấy'"Ciel-sama...

Ngài ổn chứ?"

Tiếng gọi đối phương khiến cậu giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Hài tử lắc đầu, khẽ nói:"Không sao, ta ổn, chỉ là đang suy nghĩ một chút."

"Vậy sao, tôi hiểu rồi" Yuuchirou gật đầu, sau đó khẽ nói: "Ciel-sama, Alois-sama, tôi phải nói trước, sau này sẽ có một vài chuyện xảy ra, cụ thể là chuyện gì thì thứ lỗi, tôi chưa thể nói, nhưng việc gặp lại "Người quen cũ" là hoàn toàn không thể tránh khỏi.

Tôi chỉ là muốn xác nhận một chút."

"Nếu như phải lựa chọn giữa hai việc: "Một là giết chết kẻ hai người hận đến thấu xương, hai là ở lại với chủ nhân của chúng tôi, tức Misara-sama và Mia-sama, hai ngài sẽ chọn cái nào?"

"Thứ hai""Vâng" Yuuchirou gật đầu, hoàn toàn không hỏi hai người kia vì sao, cậu tiếp tục "Vậy giả sử, những người mà hai ngài yêu thương trân quý nhất sống lại, nhưng họ lại đối đầu với chủ nhân, vậy ngài sẽ chọn bên nào?"

Thân thể của hai đứa nhỏ lập tức khựng lại, hai vị quản gia quỷ ở phía sau đã vào thế chuẩn bị, như thể nếu chủ nhân của họ chỉ cần có biểu hiện tiêu cực thì lập tức giết chết đối phương.

Mà Yuuchirou phía bên kia vẫn bình thản như không, ba nam nhân còn lại đứng dậy, không hề có động tác gì, nhưng nhìn ánh mắt là hiểu rõ, họ đã sẵn sàng.Alois khựng người giống như chỉ là trong thoáng chốc, sau đó liền khôi phục lại bộ dáng bình thường, cười hì hì đáp:"Đương nhiên là mẫu thân rồiNgược lại với tên đang loi choi bên cạnh kia, Ciel im lặng suy tính một lúc, sau đó thở dài:"Có lẽ là mẫu thân"Dù sao những người kia cũng đã mất cách đây mấy năm, dẫu cho có sống lại thì tình cảm cũng đã phai nhạt, bên đó còn Earl, họ sẽ không quá để tâm đến một kẻ yếu đuối là cậu.Mà kể cả có để tâm hay yêu thương, cậu cũng không dại.

Hai người đã cưu mang cậu thực lực chưa rõ, vả lại liên tục lặp đi lặp lại một nội dung, chắc hẳn phải có lí do...Nếu muốn bảo toàn những gì cậu muốn bảo vệ, thì tốt nhất không nên chọn trái ý đối phương.Mikaela đứng đằng sau híp mắt, Kimizuki đẩy kính, Yoiichi im lặng không nói gì, Yuuichirou làm đại diện gật đầu, cúi người nói:"Cảm ơn vì mọi người đã dành một chút thời gian cho chúng tôi.

Bây giờ mọi chuyện đã xong, chúng tôi xin phép trở về."

Chứ không phải các ngươi giành lấy khoảng thời gian quý báu của chúng ta sao?

Ciel chảy hắc tuyến nghĩ thầm nhìn bốn người kia biến mất, khẽ thở dài, cuối cùng cũng xong."

Ciel nè..."

Lông tơ nam hài dựng đứng.

Toi rồi, sao lại quên mất tên này cũng ở cơ chứ?"

Chúng tôi làm phiền cậu nhiều rồi, đi về trước nhé."

Ciel tưởng mình mới bị lãng tai, ngơ ngác hỏi lại:"Gì cơ?"

"Ủa?

Thế là Ciel-chan lưu luyến không muốn bọn tui rời đi hả?

Vậy được rồi, tôi sẽ ở..."

"Thôi phắn dùm!"

Ciel chậc lưỡi đuổi người.

Alois Trancy cười hì hì tạm biệt đối phương rồi biến mất, quản gia quỷ Claude cũng theo sau.Hôm nay thật mệt...Ciel thở dài thầm nghĩ----"Kết quả thế nào?"

"3-1""Oh, đúng như ta nghĩ, mà cũng không phải như ta nghĩ nhỉ?"

"Bớt lảm nhảm lại dùm đi"-----Khác với sự náo nhiệt nhưng yên bình bên Ciel Phantomhive, phía Earl Phantomhive lại là sự yên tĩnh đến rợn người.Thiếu niên ngồi trên bàn làm việc, hai mắt khép hờ, bộ não hoạt động hết công suất.

Từ ngày những người kia đến đây, thế giới quanh cậu đã có sự thay đổi.Trầm lặng hơn, an tĩnh hơn... cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.Earl từng thấy Undertaker thất tha thất thiểu bước về phòng, không nói chẳng rằng mà nằm xuống, nhưng lại chẳng hề thiếp đi.Earl từng thấy một Undertaker lười chảy thây ngồi lì một chỗ nay lại như hóa điên mà lật tung cả thư viện Phantomhive, sau đó lẩm bẩm trong miệng như bị ma nhập.Earl từng thấy Undertaker thi thoảng lại chạy đến ôm chặt mình, cả người như thoát lực, chẳng còn chút sức sống, liên tục gọi tên cậu, giống như đang lo sợ chuyện gì đó sẽ xảy ra.Hành động kì lạ của tên tử thần quái dị kia khiến cậu không thể không cảm thấy lo lắng.

Từ khi những người kia bắt đầu tới, mặc dù ba mẹ cậu sống lại, nhưng cậu lại có cảm giác sắp đối mặt với một thứ gì đó...Nguy hiểm hơn...Và thương tâm hơn...Nó là gì?Cậu không biết.Thiếu niên rất sợ, sợ phải một lần nữa mất đi người thân, sợ một lần nữa bị em trai ghét bỏ..."

Fufufufu, chuyện hài gì vậy chứ, không phải ngay từ đầu người ghét bỏ cậu ta là ngươi sao?"

Earl gượng cứng người, thân thể run lên một chút, hô hấp cũng có phần chững lại, cắn chặt răng nói:"Im đi!"

"Fufufu, ta có nói sai sao?

Chính ngươi là người đuổi đi cậu ta, cũng chính ngươi cướp đi toàn bộ những gì mà cậu ta đã cố gắng giành được suốt bao nhiêu năm chỉ bằng cái thân phận của mình."

"Fufufu, giờ ngươi lại muốn giả vờ làm người tốt sao?"

"-Nếu ta là cậu ta, chắc chắn sẽ hận ngươi đến chết.

Hahaha, hận đến chết."

Mồ hôi đứa nhỏ tuôn ra như suối, thân thể không ngừng run lên bần bật.

Hai mắt Earl dần mất đi tiêu cự, đầu óc như cuộn chỉ rối, vô pháp gỡ được.

Giọng nói ma mị liên tục văng vẳng bên tai:"Thế nên...

đưa thân thể cho ta đi, ta sẽ bù đắp cho em trai những lỗi lầm của ngươi."

"Đâu có gì chắc chắn ngươi sẽ không làm tổn thương đứa nhỏ đó một lần nữa, phải không?

Thưa master kính mến~"Thịch!

Thịch!Trái tim nam hài đập liên hồi, dường như não bộ đã triệt để mất đi khả năng suy nghĩ, bàn tay không tự chủ mà đưa ra, như đang muốn với lấy một sợi chỉ mỏng manh trước mặt, níu kéo một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Bóng đen trước mặt dường như đang mỉm cười, một nụ cười như thể thợ săn đã dụ được con mồi vào bẫyRanh giới giữa sự sống và cái chết chỉ còn cách có một khắc."

Cậu chủ!!!"

Bóng ma giật mình biến mất, thần trí của Earl cũng lấy lại được sự tỉnh táo, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Nam nhân tóc bạch kim đau lòng ôm lấy đứa nhỏ, dịu giọng vỗ về:"Cậu chủ, đừng lo, bình tĩnh lại một chút, sẽ ổn thôi."

"Under... taker..."

"Ừm, là tôi."

"Undertaker..."

"Tôi ở đây."

Nam hài cố kìm xuống nước mắt đang cuộn trào, rúc vào lồng ngực đối phương.

Nam nhân im lặng để cho đối phương ôm, vòng tay ôm trọn thân thể nhỏ bé đang run lẩy bẩy vào lòng.

Giống như được làn nước ấm bao phủ, Earl dần bình tĩnh lại, hai mí mắt nặng trĩu, bờ môi nhỏ mấp máy thều thào vài câu:"Under... ta muốn ngủ."

"Ừ, cậu ngủ đi..."

Cảm nhận đối phương thiếp đi trong vòng tay mình, Undertaker mỉm cười bế đối phương lên rồi đặt xuống giường.

Lòng bàn tay chạm đến cái má nhỏ, cúi xuống thì thào:"Ngủ ngon, cậu chủ nhỏ của tôi."

"Tất cả những kẻ đụng đến cậu, tôi sẽ hoàn toàn thanh lý chúng."

Lưỡi hái tử thần xuất hiện, hắc khí trào dâng, bao trùm cả căn phòng.

Đôi mắt nam nhân lóe lên tia tàn nhẫn, dường như đang muốn đoạt lấy sinh mạng một ai, âm giọng khàn khàn lạnh lẽo vang lên:"Bất luận là thần, là quỷ, là kẻ ngoại lai, kẻ điều hành, hay số mệnh..."

"Thậm chí... là Sáng Thế Thần."—--Không gian tối tăm bao trùm, hoàn toàn không có lấy một tia ánh sáng, chỉ có âm thanh ma mị vang vọng khắp không gian:"Fufufu, thất bại rồi sao?

Bực thật a~""Fufufu, nhưng không sao, thời gian còn dài."—--"Để yên sao?"

"Thú vị phết mà."

"Để yên xong lúc đấy lại nổi điên thì ai gánh."

"Im dùm cái!"

-----Ngựa ngựa tìm đúng hôm sinh nhật mới đăng, tưởng nay sẽ rảnh ai dè bận lên bận xuống, thành ra tối về chạy deadline sấp mặt.

May mà còn kịp
 
Back
Top Bottom