- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 527,861
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #131
[Đam Mỹ- Edit] Ngoài Hiện Thực- Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Chương 129: Bệnh viện không tên, bảy.
Chương 129: Bệnh viện không tên, bảy.
(Đang edit)NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)Người edit và beta: Cà phê hòa tanBản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan.
Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit.
Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.——————————————————————————————————————— Chương 129: Bệnh viện không tên, bảy."
Nhiễm Văn Ninh, coi chừng kìa!"
Vì chưa bao giờ nghe nói Nhiễm Văn Ninh có nuôi mèo, Ngô Côn Phong mới đinh ninh rằng cái con này là một trong số những sinh vật quái lạ nào đấy đến từ phía mộng cảnh.
Gần như ngay lập tức, cậu ta đã rút ra hai con dao ăn nho nhỏ rồi phóng vèo về phía "con quái vật" kia.Xui thay cho Nhiễm Văn Ninh, cậu còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã sắp sửa bị Ngô Côn Phong ngộ sát tới nơi rồi.
Nói làm là làm ngay, cái tên này tự nhiên lại phi dao vèo vèo tới đây cứ như thể cậu ta thật sự muốn khiến cậu lạc lối vậy đấy.Hết cách, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn mỗi nước vừa vác dù nhảy lóc cóc sang một bên khác, vừa buông một tiếng mắng: "Cậu làm cái gì đó?"
"Nhiễm Văn Ninh, rốt cuộc là thằng qué nào đã cho phép cậu lên làm tông đồ vậy hả?
Một con quái bự chảng như thế mà cậu cũng chả nhìn thấy luôn hay sao?"
Vừa dứt lời, Ngô Côn Phong lại tiếp tục rút ra ba con dao ăn nhỏ bén ngót để chuẩn bị phóng chết con mèo kì lạ kia.Nghe thấy câu nhắc nhở ấy, Nhiễm Văn Ninh mới chợt giật mình một cái, cậu thế mà lại bỏ sót một con á?
Gần như ngay lập tức, cậu đã phải xoay cây dù trên tay một vòng xem sao, thế nhưng quanh đây làm gì có con quái nào đâu chứ.Chuỗi hành động đần thối của Nhiễm Văn Ninh đã khiến Ngô Côn Phong tức đến nỗi chỉ biết trợn to mắt lên dòm mà thôi.
Chẳng chịu nổi nữa, cậu ta bèn la làng: "Nhiễm Văn Ninh, cậu ngơ à?
Cậu giả ngây giả dại làm cái gì?!"
"Nó ở ngay cái tán dù chết tiệt của cậu kia kìa, cậu không thấy nặng thật luôn hả?"
Cuối cùng, Ngô Côn Phong chỉ đành lên tiếng nhắc nhở đồng đội trong một sự bất lực cùng cực.
Hay là mình cứ thế phi dao hóa kiếp Nhiễm Văn Ninh luôn cho rồi, cậu ta thậm chí còn âm thầm nghĩ như vậy."
Hở?" – Câu nhắc nhở kia đã xui khiến Nhiễm Văn Ninh phải lật đật cúi đầu xuống nhìn thử một cái, rồi đập vào mắt cậu là một đôi con ngươi sở hữu một màu vàng óng ánh.
Gần như chỉ trong một tích tắc ấy, cậu có thể rõ ràng cảm thấy lượng tinh thần lực sung túc của mình đột nhiên lại rớt xuống một đống."
Má!"
Suýt tí nữa thì Nhiễm Văn Ninh đã thẳng tay vứt cây dù trên tay mình đi một cái viu rồi, cũng hên là một tí lí trí còn sót lại trong đầu cậu đã kịp thời ngăn cản cậu thực hiện hành vi dại dột ấy.
Đến cả bàn tay đang nắm chặt cán dù của cậu cũng đang run lên nhè nhẹ, cậu thế mà lại xách một người trưởng thành bự con như Yến Lân suốt từ nãy tới giờ cơ á, chính cậu cũng chẳng hề hay biết luôn đấy.Cho dù có nghĩ ra được cả trăm, cả nghìn cách thức chào sân của Yến Lân đi chăng nữa thì chẳng đời nào cậu lại nghĩ được đến chuyện anh sẽ hóa thân thành một loài động vật.
Thêm vào đó, cái con mèo đen này nhìn có khác gì nhóc Than hồi xưa đâu chứ.Đây là lần đầu tiên Ngô Côn Phong trông thấy Nhiễm Văn Ninh bị dọa đến chết khiếp như thế.
Nhác thấy tên đồng đội lơ ngơ nhà mình vẫn còn đang hồn vía lên mây, cậu ta mới vội vàng bảo: "Cậu xê ra, để tôi xẻo chết nó."
"Đừng mà!"
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh bèn lật đật cản người ta lại ngay.Ánh nhìn khinh bỉ của con mèo mun kia nay đã trở nên thâm sâu đến chẳng thể miêu tả được bằng lời.
Vừa ngồi nghe hai tên đần kia lời qua tiếng lại, nó vừa ngộ ra rằng hình như đội mình ồn hơn hồi xưa nhiều lắm."
Rồi cuối cùng cái con này là cái giống gì?" – Sau khi đã quậy xong xuôi, Ngô Côn Phong mới chỉ vào con mèo rồi lên tiếng hỏi Nhiễm Văn Ninh như thế."
Nó á hả..." – Vốn dĩ định trả lời rằng nó là con mèo chứ là con gì nữa, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh lại sực nhớ ra rằng làm sao một cái chỗ như này lại tự nhiên có mèo cho được, thế nên cậu đành phải nhanh trí sửa lời: "Của tôi đó, là do tôi gọi nó từ bên kia ra đó."
Sau khi đáp lời, Nhiễm Văn Ninh bèn lén lút ngó Yến Lân một cái.
Nhác thấy anh cũng chẳng có ý kiến gì với việc bị gọi là một sinh vật trú ngụ trong mộng cảnh, cậu mới có thể âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.Người có thể gọi quái trong mộng nhiều như mây trên trời, Hầu Thiên Hữu có "Bạch Trạch", Arashi có kanko, đến cả Ngô Côn Phong cũng đang nuôi một con dê đen siêu oách, vậy nên cậu đây xách theo một con mèo thì có gì sai đâu chứ.Vốn dĩ là một trong những kẻ may mắn đã được thả vào đi dạo một vòng trong tầng thứ hai của Dear Anna, Ngô Côn Phong hiểu khá rõ mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh trông như nào.
Cũng vì lẽ đó, cậu ta bèn lấy làm lạ: "Cậu phải hô biến ra một con cá mới đúng chứ?"
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh mới cãi lại ngay: "Cái đồ đầu óc hạn hẹp, mắc gì mèo không được ở dưới nước?"
Trong lúc hai tên Nhiễm Văn Ninh còn đang bận đấu võ mồm hăng say, con mèo mun nọ đã tự lắc người nhảy khỏi tán dù của cậu tự bao giờ.
Sau khi đáp đất, nó mới ung dung đưa mắt nhìn một vòng xung quanh mình, hình như cái mộng cảnh này có hơi đặc biệt một chút."
Ê Nhiễm Văn Ninh, cục cưng nhà cậu sắp bỏ cậu đi rồi kìa."
Nhác thấy con mèo nọ đã sắp chạy tới khúc rẽ ban nãy, Ngô Côn Phong bèn lên tiếng nhắc nhở Nhiễm Văn Ninh như thế.Làm sao ông đây biết Yến Lân muốn làm gì cho được, Nhiễm Văn Ninh vừa thầm nghĩ như vậy, vừa lên tiếng trả lời: "Tôi ra lệnh cho nó đi đấy, cậu kệ nó đi."
Rồi gần như ngay lập tức, Ngô Côn Phong đã đáp lại cậu bằng một ánh mắt nồng nặc mùi nghi ngờ.
Nhiễm Văn Ninh vốn dĩ còn đang định bụng theo sát bước chân của mèo mun để xem thử xem có chuyện gì, thế nhưng một chất giọng quen thuộc lại chợt vang lên từ ngay trong đầu cậu rồi xui khiến cậu dừng bước.
Giọng nói ấy vẫn êm tai và trầm bổng du dương hệt như bao lần khác, ấy là ngữ điệu đặc trưng từ người nọ mỗi khi anh đang bận chìm đắm vào từng trang sách."
Có một sinh vật nào đấy đang giấu mình ở gần đây."
Mèo mun vẫn đang đứng cách Nhiễm Văn Ninh khá xa, thế nhưng kì lạ thay, giọng nói của anh lại có thể trực tiếp vang vọng trong ý thức của cậu.Do vẫn còn chưa nắm được cách thức trò chuyện đặc biệt như Arashi, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn mỗi nước vội vã chạy đến gần mèo mun rồi nhẹ nhàng rủ rỉ: "Hồi nãy cũng có một con ở đây đó, cơ mà nó chạy thoát mất rồi, hình như nó là y tá với con nít hợp thể lại hay sao đấy."
Thấy thế, Ngô Côn Phong bèn liếc nhìn cậu với một ánh nhìn cực kì tò mò, đoạn lại lấy làm lạ: "Uầy, cậu nói chuyện với nó được luôn hả, nó hiểu không đó?"
"Ngô Côn Phong, cậu hỏi ra một câu như vậy là tôi biết ngay cậu chưa nói chuyện với mấy sinh vật cao cấp nhà người ta bao giờ rồi.
Tôi thậm chí còn biết tán dóc với 'Linh thị' lẫn con hươu cưng nhà Hầu Thiên Hữu nữa đấy nhé." – Để đáp lại, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành lôi mấy sinh vật khác vào làm tấm chắn để che lấp đi sự đặc biệt vốn dĩ của Yến Lân mà thôi.Nghe xong, Ngô Côn Phong mới chịu gật gù khen: "Cậu giỏi nhất, nhất cậu rồi."
Con quái vật không tên kia vẫn còn chưa chịu hiện thân, thế nên mèo mun cũng lười đi xử lí nó.
Hết chuyện, nó đành quay đầu lại, và người đầu tiên nó trông thấy là Nhiễm Văn Ninh.
Cậu vẫn đang còn đứng yên sau lưng nó, và trùng hợp thay, cây dù đen trong tay cậu cũng đang được nhẹ nhàng buông thõng ngay bên cạnh.Chỗ tán dù có một vết lõm rất sâu và bắt mắt.Nhác thấy Yến Lân tự nhiên lại nhìn đăm đăm vào phần tán dù nhà mình, Nhiễm Văn Ninh mới bắt đầu cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Lỡ đâu người ta lên tiếng trách mắng mình rồi làm sao bây giờ, cậu nghĩ như thế, vì dù sao cậu cũng là kẻ đã lỡ tay phá hư thứ đạo cụ này cơ mà, thậm chí còn bị cha đẻ của nó bắt gặp tại trận nữa."
Cậu không sao chứ?"
Cuối cùng, mèo mun chỉ hỏi thăm xem cậu có ổn hay không mà thôi.Đáp lại lời anh, cậu bèn lắc đầu nhè nhẹ tỏ vẻ không sao hết, sau đó lại tiếp lời ngay: "Xin lỗi nhé, cái này mình sửa lại được không nhỉ?"
"Cứ để mặc nó như vậy đi, chốc lát nữa là ổn cả thôi."
Sau khi dứt câu, mèo mun lại định bụng tiếp tục rảo bước.Tuy nhiên, hãy còn chưa đi được mấy bước tròn, nó lại chợt khựng cả người lại.
Cả cái đuôi dài suôn mượt của nó cũng nhẹ nhàng đong đưa khe khẽ, rồi sau đó, đôi mắt mèo vàng óng đẹp đẽ kia cũng đột nhiên chuyển sang nhìn Nhiễm Văn Ninh một cách cực kì chăm chú.Bị Yến Lân nhìn đăm đăm như vậy, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi, không lẽ có thứ gì đấy là lạ đang bám vào trên người cậu nữa hay sao.
Thế nhưng gần như ngay sau đó, cậu đã chợt trông thấy một thứ gì đấy trắng trắng đang chớp tắt liên tục bên vai trái của mình.Những cái vỗ cánh khe khẽ của thứ ấy đã có thể phần nào tiết lộ lai lịch của nó.
Đôi cánh liên tục đong đưa và trông như hoàn toàn đã được dệt nên từ ánh sáng ấy vốn dĩ đã là một trong các đặc trưng rất đỗi điển hình của lũ bướm trắng thân thiện bên chỗ "Vườn Eden".Mèo mun vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào con bướm nọ.
Việc khác chủng loại cũng chẳng thể nào ngăn cản hai sinh vật này im lặng đánh giá nhau một hồi lâu.Vào những khi Yến Lân xuất hiện dưới hình hài của một người trưởng thành, anh vốn dĩ cũng không hay bộc lộ cảm xúc ra ngoài mặt, và cũng vì lẽ đó nên chẳng một ai biết được anh đang suy tư điều chi cả.
Còn bây giờ, tuy mèo mun cũng chẳng thể nhăn mặt hay nhíu mày, Nhiễm Văn Ninh vẫn có thể đọc ra được một vài điều chi đấy chỉ dựa vào mỗi cái đuôi mèo đang lắc lư không ngừng của nó.Hình như quý ngài mèo mun nhà mình khá dè chừng con bướm trắng vô hại kia, cậu nghĩ như vậy.Sau khi đập cánh chao nghiêng trên bờ vai của Nhiễm Văn Ninh trong chốc lát, con bướm trắng nọ mới quyến luyến rời khỏi người cậu, sau đó lại lảo đảo bay về phía trước.
Đến lúc ấy, cậu mới ngộ ra rằng dường như Trì Thác đang muốn dẫn dắt bọn cậu đi đến một nơi nào đấy khác."
Thác Thác muốn bọn mình đi theo con bướm nhà ổng chắc luôn." – Cậu nhắn lại với đồng đội mình như thế.Lúc nghe thấy câu nói ấy, Ngô Côn Phong vẫn còn đang bận ngó qua ngó lại giữa mèo mun và con bướm nho nhỏ nọ.
Thật lòng mà nói thì cậu ta cũng chẳng hiểu sao tự nhiên ai ai cũng đua nhau đi nuôi quái trong mộng cảnh hết luôn rồi, rõ ràng hồi xưa có bao giờ Trì Thác với Nhiễm Văn Ninh phải gọi tụi nó ra đây đâu.Trong suốt quá trình theo dấu con bướm, cả hai anh em đều dư sức nhận ra rằng nó đang cố dẫn dắt bọn cậu đi lên những tầng cao hơn."
Chỗ này không có thang máy luôn hả?
Leo kiểu này lâu chết mất." – Ngô Côn Phong càm ràm như vậy.Chỗ hai tên bọn họ kéo nhau đi thăm dò chỉ có mỗi thang bộ mà thôi, hơn nữa mỗi một khúc ngoặt cầu thang đều có một lối đi nhỏ tối om thông với hai bên nhà vệ sinh nam và nữ.
Ngô Côn Phong thề, nhìn cái cảnh này mãi mà cậu ta có bóng ma tâm lí luôn đấy.
Cậu ta chẳng có muốn gặp lại cái xe quái quỷ ban nãy thêm một lần nữa đâu, cái thứ đấy ghê ghê mà lạ lạ kiểu gì, đáng nói nhất là cả hai tên bọn họ đều đã từng bắt tay vào đấm nó, ấy thế mà nó vẫn còn có thể sống nhăn răng ra đấy mới hay.Cũng may là hai anh em đã bình yên leo được tầm mười tầng lầu rồi và cũng chưa hề trông thấy bất cứ một điều gì kì lạ cả.Chỉ vừa mới âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, Ngô Côn Phong lại đột nhiên nghe thấy âm thanh cót két quen thuộc.
Khi phóng tầm mắt nhìn về nơi bắt nguồn của mấy tiếng cót két này, cậu ta lại một lần nữa trông thấy bóng dáng của chiếc xe đạp con nít kia.
Nó đang chậm rãi lăn bánh chạy ra khỏi khúc ngoặt cầu thang ở ngay phía dưới chân hai anh em họ, hơn nữa lại còn đang tiến về phía họ từng chút, từng chút một.Sau khi chạm đến bậc thang đầu tiên dẫn lên trên, cái xe kia đột nhiên phanh kít lại, đánh ra một tiếng két chói tai.
Rồi chỉ trong một tích tắc sau đó, cả một khúc quanh cầu thang đã bị bao trùm bởi một sự yên lặng chết chóc.Thấy cảnh ấy, Ngô Côn Phong chỉ thật lòng cảm thấy đến chịu.
Chỉ vừa mới quay đầu định đánh tiếng cho anh em hay, cậu ta lại chợt trông thấy con mèo của tên kia đang khoanh chân ngồi xổm xuống.
Trong màn đêm mịt mờ, đôi mắt của con mèo mun đấy đang tự mình phát sáng lập lòe, trông đến mà bí ẩn vô cùng.Cùng lúc đấy, con bướm thân thương của Trì Thác đã bỏ xa bọn Nhiễm Văn Ninh đến mấy tầng cầu thang, dường như nó cũng chẳng định nghỉ chân chờ ai hết hay sao đó."
Cái con kia vẫn còn đi theo bọn mình luôn hả?" – Nhiễm Văn Ninh lên tiếng hỏi một cách siêu bất lực.
Vì còn đang bận đuổi theo con bướm trắng của đội trưởng, cậu đã chẳng còn hơi sức đâu để quần ẩu với một sinh vật nào đấy khác nữa.
Cứ như thể màn giằng co căng như dây đàn này hãy còn chưa đủ, một âm thanh khác lại chợt vang lên từ sâu trong khu nhà vệ sinh trước mặt mấy anh em họ, tiếng động này nghe chẳng khác nào tiếng các loại bánh xe nho nhỏ đang ma sát với mặt sàn cả.Rồi ngay sau đó, một cái bóng trắng bắt mắt đã chợt lao vút ra từ sâu trong chỗ hành lang nhà vệ sinh tối om om ngay trước mắt Nhiễm Văn Ninh.
Hệt như ban nãy, thứ sinh vật này vẫn đang khoác lên mình bộ đồng phục y tá tinh tươm cùng một khuôn mặt bị che kín bởi lớp lớp các tầng băng vải, cả một phần đầu của nó chẳng hề có lấy một đường nét gồ ghề tự nhiên nào, trông xa chẳng khác nào một quả trứng gà cả.Sau khi liếc nhìn con bướm đang hăng say đập cánh trên lầu một cái, mèo mun lại nhìn sơ qua thứ sinh vật đội lốt y tá trước mắt, xong xuôi mới lên tiếng dặn dò riêng Nhiễm Văn Ninh một câu như sau: "Mấy cậu đi tìm Trì Thác đi thôi, để tôi giải quyết thứ này là được."
Dặn dò xong, mèo mun mới nhẹ nhàng nhảy xuống từng bậc thang.Nghe theo lời Yến Lân, Nhiễm Văn Ninh đành ới đồng đội một tiếng: "Để con mèo của tôi xử lý cái con kia đi, mình phải ưu tiên đuổi theo con bướm của đội trưởng trước đã, nó sẽ không đứng yên đấy đợi mình đâu."
Sau khi liếc nhìn bóng lưng anh dũng của mèo mun, Ngô Côn Phong bèn co hai ngón tay lại rồi dè dặt hỏi cậu một câu như sau: "Mèo nhà cậu có tí tẹo như này, cậu có chắc không đó?"
"Người ta từ Dear Anna mà ra đấy, cậu cứ yên tâm đi."
Dù sao Yến Lân cũng mạnh gấp mấy lần ông đây kia mà, Nhiễm Văn Ninh thầm nghĩ, con quái đấy chắc còn chưa đủ để tắc kẽ răng anh nữa.Thế nhưng hãy còn chưa leo lên được bao nhiêu bậc thang, cả hai tên bọn họ đã đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ động trời vang lên ở ngay phía dưới chân mình.
Sau khi tò mò quay đầu lại nhìn thử, Nhiễm Văn Ninh mới hay rằng đấy là tiếng đáp đất của cây kim khổng lồ trong miệng con quái vật đội lốt y tá, chỉ trong chốc lát sau đó, cây kim kể trên đã đột nhiên bị ai đấy rút ra rồi lại tiếp tục cắm phập vào một bên tường thêm lần nữa.Trong suốt cả quá trình này, Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng hề trông thấy con mèo mun nhà mình đâu cả, phảng phất cứ như thể nó đã hoàn toàn hòa làm một cùng màn đêm u ám xung quanh mất rồi vậy.Khuất xa khỏi tầm nhìn của hai tên Nhiễm Văn Ninh, một quyển sách vừa dày lại vừa nặng đã được một ai đó gọi ra ngay vào lúc đấy.Không khó để trông thấy một loạt các loại hoa văn chìm khá cổ điển và khéo léo đang từ từ chảy xuôi trên khắp phần bìa của cuốn sách kể trên.
Chưa dừng lại ở đó, phía bên trong quyển sách là chi chít các dòng mô tả về những loại năng lực đa dạng từ các mộng cảnh hoàn toàn khác nhau.Sau khi nhảy tót lên sách của mình, mèo mun mới ung dung khoanh chân ngồi hẳn lên trên đấy.Và tiếp theo sau đó, một loại năng lực đối lập với cái mộng cảnh này đã được kích hoạt.Cùng lúc ấy, con quái y tá kia đã tìm được chỗ núp của mèo mun.
Tuy nhiên, chỉ vừa mới định phát động tấn công thì cây kim bén ngót của nó đã lập tức vỡ nát ra thành từng mảnh rồi tan thành sương trắng ngay lập tức.Sau khi con quái vật nọ bị tiêu diệt, đứa con nít cụt tay cụt chân trong miếng tã lót trên tay nó cũng theo đó rơi lẹp bẹp xuống sàn.
Cứ như thể đã bị chọc giận, đống thịt mum múp này lẫn dăm ba thứ chân tay cụt lủn trên mặt đất đột nhiên lại hung hăng lao đến đây hòng làm thịt mèo mun, thế nhưng xui thay cho chúng, cả mèo mun lẫn quyển sách đặc biệt kia đều đang lơ lửng trên không trung, có nhảy nhót như nào đi nữa thì còn khuya chúng mới có thể chạm đến được mục tiêu.Sau một hồi phí công phí sức, đống thịt vụn ấy lại bỗng dưng thông minh lên một chút.
Chúng vội vã tàng hình, sau đó mới chuyển hướng đuổi theo hai vị khách lạ mặt ban nãy.
Thấy thế, mèo mun cũng hấp tấp cất cuốn sách đi rồi cất bước đuổi theo chúng sát nút.Chỉ vừa mới chạy chưa được bao lâu, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm ở ngay sau lưng mình.
Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, cậu chỉ mới gặp được mỗi y tá và mấy con quái trong hình hài trẻ con mà thôi.
Sau một hồi suy tư ngắn ngủi, cậu mới dám cá rằng mấy con sau lưng mình hiện giờ là đám con nít dị hợm kia rồi.Nghĩ đến đây, cậu đành rút cây dù đen chuyên dụng của mình ra rồi nhẹ nhàng chạm mũi dù lên lan can cầu thang một cái.
Gần như ngay sau đó, một đợt thủy triều dữ dội chẳng biết từ đâu ra đã đột nhiên xuất hiện, sau đó cứ thế ùn ùn lao mình xuống dưới lầu.Chỉ vừa mới bò chưa được bao lâu, tổ hợp thịt vụn và đống chân tay trẻ nít rời rạc kia đã bị cơn sóng thần hung hãn ấy đè dẹp lép, chưa chịu bỏ cuộc ở đây, chúng vẫn cố gắng ngoi ngóp đi ngược hướng với thế nước để tiếp tục theo đuôi hai vị khách lạ mặt trước mắt.
Xui thay cho đám quái, chỉ trong chốc lát sau đó, chúng đã chẳng còn hơi sức đâu để lì lợm bám đuôi mấy anh em bọn họ nữa, vì năng lực của đôi bên quá khắc chế nhau, chúng đã phải tự bảo vệ bản thân bằng cách giãy dụa bất lực trong lòng cột nước.Để rồi sau đó, từng chùm sương trắng đã từ từ xuất hiện trên khắp lối đi nhỏ này.Thấy thế, mèo mun mới có thể yên tâm phần nào, nó tin chắc rằng mình đã chẳng cần phải ra tay nữa.
Mặc kệ đám quái xấu số, nó cứ thế nhanh nhẹn cất bước đuổi theo bước chân của bọn Nhiễm Văn Ninh.Sau khi chạy được thêm một quãng, Nhiễm Văn Ninh lại chợt cảm nhận được sự hiện diện của một ý thức nào đấy khác, thứ ấy đang từ từ tiến đến gần cậu từng chút, từng chút một.
Cũng vì lẽ đó, cậu mới phải quay đầu lại nhìn thử xem sao, và đập vào mắt cậu là hình ảnh một bóng đen nho nhỏ đang hăng say nhảy cóc trên lan can cầu thang.Khi khoảng cách giữa đôi bên đã dần dần thu hẹp lại, đôi mắt của mèo mun cũng càng ngày càng trở nên rõ rệt hơn trong tầm nhìn của cậu.
Giữa một không gian tối om om như này, đôi con ngươi sở hữu một màu vàng dìu dịu và tươi đẹp hệt như ánh trăng của nó vẫn đang lập lòe rực sáng như có như không.Thấy Yến Lân đã an toàn quay về, Nhiễm Văn Ninh mới nhẹ nhàng vươn tay về phía mèo mun theo thói quen vốn dĩ.
Trước động tác trôi chảy đấy của cậu, mèo mun có hơi sững người ra trong chốc lát, thế nhưng rất nhanh sau đó, nó vẫn ngoan ngoãn nhào vào vòng tay ấm áp của người nọ.Sau khi mèo mun đã nhảy về phía mình, Nhiễm Văn Ninh bèn bế nó vào trong lòng, xong xuôi mới tiếp tục cất bước đuổi theo bóng dáng của con bướm trắng ban nãy.