Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
432,591
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397484056-256-k837097.jpg

[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
Tác giả: tiembanhcuamarine
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Hán Việt: Tiểu phiêu lượng phẫn diễn pháo hôi hựu thất bại liễu [ khoái xuyên ]

Tác giả: Thập Ngột
Tình trạng bản gốc : Hoàn thành (111 chương)
Tình trạng bản dịch : Đang tiến hành
(07/07/2025 - ?? / ?? / ????)

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hệ thống , Xuyên nhanh , Chủ thụ , Pháo hôi , Bạch nguyệt quang , Vạn nhân mê , Kiều khí
------------------------------------------------------
Tử Tang cũng giống như mọi mỹ nhân xinh đẹp khác: có gương mặt quyến rũ, tính cách đơn thuần và đôi mắt long lanh cuốn hút.

Trong lần thứ N cố gắng trốn chạy khỏi những người thầm yêu đơn phương, em bị trượt chân và vô tình liên kết với một hệ thống xuyên nhanh chuyên đóng vai pháo hôi.
【Thế giới 1: Nhân vật hạng nhì mãi mãi trong truyện thanh xuân vườn trường】
【Thế giới 2: Pháo hôi ác độc thích làm loạn trời đất】
【Thế giới 3: Học sinh nghèo trong học viện quý tộc】
【Thế giới 4: Con rồng xấu xa giam giữ công chúa】
【Thế giới 5: Thỏ trắng giả mang thai để leo lên vị trí cao】
-----------------------------------------------
【Cặp đôi: Bé thụ cứ ngỡ mình xấu xa độc ác nhưng thật ra là một mỹ nhân ngốc nghếch, tự biết bản thân quyến rũ × Công dạng "cắt lát" (mỗi thế giới là một phần của cùng một công)】
(‼️LƯU Ý : THỤ VẠN NHÂN MÊ - THỤ tính cách kiêu kỳ, dễ dỗi, là mỹ nhân xinh đẹp ngốc nghếch, có rất nhiều miêu tả ngoại hình, KHÔNG HỢP GU XIN THOÁT TRUYỆN)
🥨Bản dịch có thể đúng 80%- 90% do tôi không giỏi tiếng Trung và có sự giúp đỡ của cộng sự Chạt zipiti, nhảy hố vì embe đúng gu tôi thôi! (Mình vừa đọc vừa dịch) Tags: bienthaicongchủthụcôngliếmcẩudammeimỹthụngốcmanhpháohôisủngthụxuyênnhanhđammỹ​
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🌷Giới thiệu truyện


[ĐAM MỸ/DỊCH] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]Tử Tang cũng giống như mọi mỹ nhân xinh đẹp khác: có gương mặt quyến rũ, tính cách đơn thuần và đôi mắt long lanh cuốn hút.Trong lần thứ N cố gắng trốn chạy khỏi những người thầm yêu đơn phương, em bị trượt chân và vô tình liên kết với một hệ thống xuyên nhanh chuyên đóng vai pháo hôi.【Thế giới 1: Nhân vật hạng nhì mãi mãi trong truyện thanh xuân vườn trường】Em là học sinh đứng đầu khối trong một bộ truyện học đường, luôn giành giải thưởng cao nhất trong mọi kỳ thi.

Em rất thích cảm giác được người khác ngưỡng mộ.

Thế nhưng, kể từ khi nhân vật chính chuyển trường tới, vị trí số một của em bị cướp mất...Tử Tang ngoan ngoãn làm theo nhiệm vụ hệ thống giao: tát nhân vật chính công một cái, chế nhạo nhân vật chính thụ là đồ nghèo hèn, tương lai chẳng có tiền đồ gì.Cậu nghĩ công thụ chính sẽ ghi hận, không ngờ công chính lại tự nắm tay em tát thêm mấy cái nữa, còn vui vẻ nói: "Muốn tát thêm vài cái nữa không?"【Thế giới 2: Pháo hôi ác độc thích làm loạn trời đất】Em là thiếu gia nhà tài phiệt trong một truyện linh dị hiện đại, thích bắt nạt đàn ông, làm chuyện ác chẳng kiêng dè.

Nhưng vì quyền thế, người trong giới vẫn nâng niu em.

Cho đến khi nhân vật chính thụ xuất hiện, em đã yêu cậu ta từ cái nhìn đầu tiên... và hại chết luôn nhân vật chính công mà cậu ta thích.Tử Tang nghiêm túc làm nhiệm vụ.Em ngoan ngoãn ngậm ngụm rượu định mớm cho nhân vật chính thụ, nhưng lại bị nhân vật chính công – người lẽ ra đã chết – ôm ngang eo kéo về, nhốt vào nhà tắm để... trêu đùa.Có lúc em còn vểnh bàn chân trắng nõn, ra lệnh cho nam phụ đi giày cho mình.Tử Tang xoay mòng mòng cả nhóm nhân vật chính, nhưng khi bị tỏ tình thì nghiêng đầu bảo: em không thích đàn ông.【Thế giới 3: Học sinh nghèo trong học viện quý tộc】Em là học sinh nghèo trong một học viện quý tộc, bị nhóm F4 sai vặt, bị mọi người khinh thường.

Đến khi thụ chính – cũng là dân thường – xuất hiện, bạn thấy cậu ấy được F4 cưng như bảo bối...Tử Tang làm đúng theo cốt truyện, dẫn người bắt nạt thụ chính, bắt cậu ấy chạy 20 km chỉ để mua kem, còn độc ác nói xấu sau lưng.Thụ chính không những không phản kháng, còn cúi đầu bóp chân cho em: "Lực thế này được chưa?"【Thế giới 4: Con rồng xấu xa giam giữ công chúa】【Thế giới 5: Thỏ trắng giả mang thai để leo lên vị trí cao】
—-----------------------------【Cặp đôi: Bé thụ cứ ngỡ mình xấu xa độc ác nhưng thật ra là một mỹ nhân ngốc nghếch, tự biết bản thân quyến rũ × Công dạng "cắt lát" (mỗi thế giới là một phần của cùng một công)】——————Vài lời của tác giả - Lưu ý nhẹ nhàng vài điểm nhỏ:- Có bạn hỏi nên nói rõ luôn: công hoàn toàn sạch, nếu có không sạch thì chắc chắn không phải công (mà chắc cũng chẳng có ai không sạch đâu).- Các thế giới trong truyện không nhất thiết được viết theo thứ tự trong phần giới thiệu.

- Đây là truyện vạn nhân mê bảo bối thụ, tính cách kiêu kỳ, dễ dỗi, là mỹ nhân xinh đẹp ngốc ngốc, có rất nhiều miêu tả ngoại hình.

Nếu không hợp gu thì không cần báo trước, cứ bấm thoát là được rồi nha~, mình sẽ cố gắng khóc thật khẽ thôi o(╥﹏╥)oTag: Tình yêu duy nhất · Hệ thống · Xuyên nhanh · Vạn nhân mê · Pháo hôi · Bạch nguyệt quangGóc nhìn nhân vật chính: Tử Tang Tóm tắt một câu: Sao nỡ để bé xinh Tang Tang thất bại trong nhiệm vụ?Chủ đề chính: Tất cả đều là để trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.----------------------------------🍰 Hé looo các bác, Marinee lại đón thêm một bé nữa về chung nhà đâyyyy.

Mấy bé mà tôi thầu cũng gần xong rồi nên tôi đã tìm đón thêm một bé nữa về chung nhà.

Dạo quanh một hồi thì tìm được bé con Tang Tang ngoan xinh yêu kiều khí về (❁'◡'❁)
Với gu của nhà tôi : Bé con đáng yêu trắng trẻo ngoan xinh iu ngốc nghếch x Công to như con bò siêu simp vợ) thì bộ này chuẩn bài ròi🤤Nên là tôi thầu ngay bộ này. 📍Tôi dịch hoàn toàn PHI THƯƠNG MẠI chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC hoặc chuyển ver, cốt để tôi đọc (vì tôi không đọc được QT), tiện share cho các bác đọc chung thôi. ( ͡~ ͜ʖ ͡°)🍭TÔI VỪA ĐỌC VỪA DỊCH ✨Các bác thích thì thả ⭐ + Follow + Cmt ủng hộ tôi nhá 💗 Love yaaaa ! 💗
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 : Thanh xuân vườn trường - Chương 1


Chương 1 - Thanh xuân vườn trường "Có điểm rồi, có điểm rồi!"

Lớp trưởng cầm xấp tài liệu chạy vào từ cửa trước: "Đoán xem lần này ai đứng nhất nào!"

"Có gì mà đoán," người đáp lời trợn mắt: "Không phải lại là cái tên phiền phức Diệp Tử Tang đấy chứ."

"Sao cậu lại nói thế về Diệp thần của tớ?"

Một người khác chen vào."

Không phải, không phải!"

Lớp trưởng uống mấy ngụm nước, điều hòa hơi thở rồi nói tiếp: "Là học sinh chuyển trường!

Hơn 720 điểm!

Hơn Diệp thần hơn hai mươi điểm lận!"

Lời vừa dứt, cả lớp bỗng im bặt trong thoáng chốc, rồi không hẹn mà cùng liếc nhìn thiếu niên ngồi bên cửa sổ – lại vội thu ánh mắt về.Có nữ sinh khe khẽ reo lên: "Tạ Tranh giỏi ghê á!

Đẹp trai mà học còn siêu nữa!"

Tử Tang lặng lẽ ngồi nơi góc sáng, hàng mi dài khẽ rung dưới cặp kính gọng đen.

Em cắn môi dưới, cất giọng mềm như nước: "Ngài hệ thống... cái 'chuyện' mà họ vừa nói..."

Như thể ngại phải nói ra thành lời, khuôn mặt trắng ngần của Tử Tang ửng lên một lớp hồng mờ.

Giọng em nhỏ dần, ba chữ kia rốt cuộc mơ hồ trôi qua: "...là đang nói ai thế?"

Cái gì đang meo meo vậy?Hệ thống trả lời ngắn gọn: 【Cậu.】Một luồng nhiệt dâng khắp toàn thân, Tử Tang lí nhí phản bác: "Không phải tôi."

"Nguyên thân họ Diệp, còn tôi là Tử Tang."

Hệ thống hừ lạnh một tiếng.Cái đó ta biết rồi.Tử Tang nghiêng đầu: "Ngài hệ thống, vừa nãy là ngài lên tiếng hả?"

Hệ thống không đáp, chỉ ném thẳng một đoạn kịch bản tới.Thì ra thế giới này vốn là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.Vai chính thụ chính là người vừa đứng nhất toàn khối – Tạ Tranh.Còn nguyên thân của em – Diệp Tử Tang – là người đứng nhì.Nhưng cậu ấy không phải vai chính công, mà chỉ là một "pháo hôi" trong phần truyện học đường.Tử Tang vốn học giỏi, từ nhỏ đến lớn luôn đứng đầu mọi kỳ thi.

Lại thêm cách giáo dục khắt khe, từ bé đã mang trong mình sự kiêu ngạo, xem thường những ai học dốt – đặc biệt là kiểu người vừa học kém vừa không chịu nỗ lực trong lớp.Câu cửa miệng của cậu ta là: "Các cậu không học thì người khác vẫn phải học!" – thường xuyên méc giáo viên, đến mức bị không ít người sau lưng gọi là...Nhưng học lực của cậu ta quá nổi bật, vẫn có người ngưỡng mộ.Chỉ là từ khi Tạ Tranh chuyển đến, cậu ấy không còn giữ được hạng nhất nữa, luôn thua sát nút mấy điểm mà đành xếp thứ hai.Từ đỉnh cao rớt xuống, cộng thêm tính cách u ám, Diệp Tử Tang càng lúc càng hay gây chuyện với Tạ Tranh vô cớ, đến mức dần chẳng ai muốn nói chuyện với cậu ấy nữa.Ngay trước thềm kỳ thi đại học, khi cậu ta tung tin về việc vai chính công – thụ đang yêu nhau, đã nhảy lầu từ khu giảng đường và kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình.Tử Tang mặt cắt không còn giọt máu: "Chết... chết rồi sao?"

Hệ thống: 【Chỉ là một đống dữ liệu thôi.】Tử Tang im bặt.Chuông vào lớp vang lên, những học sinh đang tụm năm tụm ba lập tức giải tán, ai về chỗ nấy."

Thầy giáo đang họp, nửa tiết đầu tự học."

Lớp trưởng viết thật to hai chữ "TỰ HỌC" lên bảng đen.Bạn cùng bàn của Tử Tang chưa đến, em định lấy đề luyện tập ra làm.Không rõ là vì thông tin "Diệp thần bị đẩy xuống hạng hai" hay "học sinh chuyển trường vượt hơn hai mươi điểm" quá sốc, mà trong lớp vẫn còn tiếng rì rầm.Lớp trưởng chẳng có tí uy nào, nói mấy câu "Im lặng đi" đều vô dụng, bực mình quá, gào lên: "Đừng nói nữa!

Mấy cậu không học thì Diệp thần còn phải học nữa đó!"

Tử Tang: ...Đáy lòng nhói lên, ngón chân vô thức cào mặt đất.Đáng ghét thật.

Xấu hổ quá đi.Nhưng mà... quả thật cả lớp im lặng rồi.Tử Tang: OⅴO.Trần Lãng Nguyệt đón lấy quả bóng rổ Quý Nhiên ném tới: "Được rồi được rồi, không chơi nữa."

Cậu ta kéo cổ áo quạt gió: "Sắp vào lớp rồi, tớ về học đây, mấy cậu cũng về đi."

Đám bạn trêu cậu ta là cục cưng của thầy cô, Trần Lãng Nguyệt vừa cười vừa mắng yêu, phát hiện Quý Nhiên không theo kịp, bèn quay lại gọi:
"Anh Quý, nhanh lên!"

"Biết rồi."

Quý Nhiên đáp lại.Hắn xách chai nước trên ghế dài lên, ngửa đầu tu ừng ực mấy ngụm, nước chảy theo yết hầu sắc nét lăn xuống.

Trước ngực sau lưng đều thấm ướt, đồng phục dính sát vào cơ thể, làm nổi bật từng đường nét rõ ràng mạnh mẽ.Mỗi một cơ đều căng tràn sức sống.Nắng hè gắt gao, Quý Nhiên mang theo hơi nóng của mặt trời ngồi xuống bên cạnh Tử Tang.Tử Tang: "Đây là ai thế?"

Hệ thống: 【Vai chính công.】Tử Tang "Ồ."

Điều hòa hơi cũ, vị trí của Tử Tang lại chẳng đón được luồng gió, áo đã ướt đẫm, mùi hương thoang thoảng.Em nhích người dựa sát vào bức tường lạnh bên cạnh.Dễ chịu thật.Tử Tang nheo đôi mắt to long lanh.Hệ thống nhắc nhở: 【Giữ vững hình tượng nhân vật.】A đúng rồi.Phải giữ đúng nhân vật.Hình tượng của nguyên thân là...【Ghen ghét, khinh thường vai chính công – thụ, kiêu ngạo, không chịu cúi đầu.】"Vậy thì..."

Tử Tang chưa kịp xử lý hết đống thông tin.Hệ thống lạnh lùng nói: 【Không phải cậu nên tránh xa vai chính công, mà là khiến vai chính công phải tránh xa cậu.】"!"

Tử Tang sốc.Em lén liếc nhìn Quý Nhiên một cái, thấy cánh tay đầy cơ bắp liền quay phắt đi.Tử Tang mím môi, lí nhí: "Tôi... tôi sợ lắm."【Không sao, cậu mà đụng trúng hắn thì chỉ một chín là cùng.】Hệ thống an ủi."

Thật á?"

Tử Tang ấp úng nói, đôi mắt ẩn sau mái tóc dày lấp lánh lên vài tia hy vọng.【Thật.】Hệ thống lạnh lùng: 【Một cú là cậu xuống chín tầng địa ngục.】"Ngài thật quá đáng!

Ngài là đồ xấu xa!"

Tử Tang nổi cáu.

Em chẳng biết chửi bậy, tức giận nhất cũng chỉ mắng "xấu xa", "đồ tồi" rồi cứ thế lặp đi lặp lại trong miệng.Giọng điệu lại còn mang theo âm đuôi mềm mại, như đang làm nũng nhiều hơn là trách mắng.Gương mặt trắng mịn vì tức mà ửng đỏ, đôi mắt long lanh, ẩm ướt và chói lóa lạ thường.Hệ thống ngừng vài giây, sau đó làm như không có gì, công bố nhiệm vụ.【1.

Giành lại vị trí nhất khối.

2.

Chọc phá vai chính công – thụ, khiến họ không thuận lợi.】"Biết rồi, biết rồi."

Tử Tang hung dữ đáp: "Hừ!

Đồ tồi!"

Dù đã nhận nhiệm vụ, nhưng Tử Tang vẫn rất sợ.Nhỡ đâu Quý Nhiên đánh em thì sao?Em sợ đau lắm!Hơn nữa em rất dễ bị bầm tím.Lỡ đâu bị Quý Nhiên đánh, người em chắc chắn sẽ đỏ tấy lên, chẳng dám gặp ai nữa.Tử Tang ngập ngừng, gọi hệ thống:
"Ngài hệ thống, có thể điều chỉnh giảm đau cho tôi được không?"【Không thể.】Giọng hệ thống tràn ngập công bằng:【Chúng tôi tuân thủ nguyên tắc khách quan, không mở đường sau cho nhân viên.】Huống hồ nhiệm vụ lần này còn chưa tới mức cần tắt cảm giác đau."

Nếu mà đau lắm, tôi sẽ khóc đấy, kiểu vừa đau vừa nghẹn, không nói nên lời ấy."

Tử Tang cố tranh thủ lần nữa: "Còn bị sưng nữa, không ra ngoài nổi luôn."

Sợ hệ thống không tin, Tử Tang tự véo mình một cái.Em khẽ hít một hơi, giọt nước mắt lăn tăn nơi khóe mắt.

Hàng mi dài dính vào nhau, chỉ cần chớp nhẹ, nước mắt đã rơi xuống.Em giọng nghèn nghẹn nói: "Ngài xem nè."

Giọng mềm như mèo con, meo meo yếu ớt, chẳng biết là đang đe dọa hay làm nũng nữa.Hệ thống vốn biết Tử Tang yếu ớt, cũng biết em nhạy cảm, nhưng không ngờ lại mong manh đến mức này.Chỉ mới véo nhẹ, mà thực ra cũng chẳng gọi là véo, chỉ dùng hai ngón tay nhéo một cái, làn da trắng mịn như ngọc liền ửng đỏ lên ngay tức thì.—------------------------------------------------Lần đầu tôi thầu một bộ mà có hệ thống lạnh lùng, nói ít với bé con ấy.

Chắc hệ thống này trong nóng ngoài lạnh thoi, tsundere 😋( !) Một chương tác giả viết khá dài, nên tôi chia 1 chương thành 2 chương nhé các bác !
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 1 (2)


Tựa như một bông mai đỏ rơi xuống nền tuyết trắng xóa.Hệ thống: ......Yếu đuối quá mức.【Đã kích hoạt.】Như thể vừa phát hiện ra điều gì, hệ thống bổ sung: 【Phúc lợi tân thủ, chỉ có hiệu lực trong 24 giờ.】"Thật tốt quá, thật tốt quá."

Em tự nhéo mình một cái, chỗ da bị nhéo đỏ lên, nhưng hoàn toàn không thấy đau.Hai mươi tư tiếng là đủ để em tìm đủ trò gây sự rồi.

Còn sau hai mươi tư tiếng...

Thì để sau hãy tính.Bức tường phía sau lưng đã bị nhiệt độ cơ thể em làm cho ấm lên.

Em ngồi thẳng dậy, quay sang nói với Quý Nhiên:"Tránh ra đi, hôi muốn chết."

Vị trí này đúng là không hứng được chút gió điều hòa nào, ban đầu Quý Nhiên cũng định ra sau ngồi, nhưng giờ mà đứng dậy lại giống như đang nghe lời em vậy.Vì thế hắn không nhúc nhích, thản nhiên ngồi yên tại chỗ: "Đây là chỗ của tôi."

Ngụ ý: Nếu cậu thấy khó chịu, thì tự cút ra xa một chút đi.*"Cái kiểu công chính gì mà như thế này chứ."

Em lẩm bẩm trong đầu, phê bình không chút nể nang: "Thật là vô lễ, thụ chính đi theo anh ta đúng là khổ."

Hệ thống: 【......】Em tức đến nghẹn họng, không muốn nói chuyện với tên công chính đáng ghét này nữa.Hệ thống: 【Thực ra là sợ rồi đúng không?】Em: "Không có!"

Hệ thống nhận xét: Tính khí còn lớn nữa kìa.Công chính vẫn không rời đi, còn em cũng chẳng thể tiếp tục dán người vào tường được."

Nóng quá đi mất."

Em than vãn.Hệ thống: 【Chịu đựng đi.】"Vâng..."

Em đáp một cách rầu rĩ, đôi mi ướt dưới mái tóc dày cụp xuống.【Nhiệt độ xung quanh cậu đã được cố định ở mức 24 độ C.】Em cảm nhận được luồng khí mát lành bao quanh, liền nở nụ cười ngại ngùng: "Ngài Hệ thống đúng là một người tốt...

à không, một hệ thống tốt."

Hệ thống không đáp lại, em đành lắc chân làm bài tập.Quý Nhiên nói xong câu đó thì không lên tiếng nữa, lấy điện thoại ra.【Trong lớp hôi quá, toàn mùi mồ hôi.】【Haizz, đúng ra sau khi chơi bóng xong phải về ký túc xá tắm rồi mới đến lớp chứ.】Hắn hít một hơi theo phản xạ, nhưng trong không khí lại chẳng có mùi mồ hôi nào, mà là hương thơm ngọt ngào như trái cây.Mùi từ người bạn cùng bàn.Tử Tang thấp bé, dù ngồi vẫn thấp hơn Quý Nhiên một cái đầu.Em đang cúi đầu làm bài, Quý Nhiên chỉ nhìn thấy đỉnh đầu với cái xoáy tóc nhỏ của em.Mái tóc dày, dài và cặp kính gọng đen che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm trắng nhỏ và đôi môi hồng mềm mại.Cổ áo đồng phục rộng thùng thình xô lệch, lộ ra xương quai xanh trắng ngần.Quý Nhiên thu hồi ánh mắt.Nhìn cứ như con gái, vừa thơm vừa trắng.*Thời gian còn lại, hai người cũng không xảy ra chuyện gì nữa cho đến khi giáo viên chủ nhiệm bước vào.Thầy vỗ bàn: "Tử Tang, Tạ Tranh, hai em đến phòng giáo vụ chụp ảnh dán lên bảng danh dự nhé."

"Tử Tang, em dẫn Tạ Tranh đi, bạn ấy mới chuyển đến, còn chưa quen đường."

Việc này thì Tử Tang — mà đúng hơn là nguyên chủ — quá quen rồi.

Trước khi chủ thụ chuyển trường đến, người đứng đầu luôn là nguyên chủ.Em phản xạ đáp lời: "Vâng."

Em chống tay đứng dậy, đồng phục rộng thùng thình ôm lấy eo, phần vạt áo xếp chồng lên nhau, lượn sóng nơi mông.Em vừa đứng dậy đã thấy Quý Nhiên không có ý định nhường đường, trong đầu em liền xuất hiện một dấu hỏi "?".Em nghiêng đầu, đưa chân đá nhẹ vào cẳng chân hắn: "Nhường đường một chút đi."

Quý Nhiên giật giật khóe mắt, cẳng chân bỗng thấy tê rần.Hắn ngả người về sau, tựa vào bàn phía sau, hai chân vẫn duỗi ngang chắn giữa bàn và ghế.Em nhìn lối đi bị chặn cứng ngắc, mím môi, quay sang phàn nàn với hệ thống: "Anh ta đang trả thù em à?"

Thật là nhỏ mọn, chỉ nói hắn hôi một câu mà đã cản đường không cho đi rồi.Hệ thống hiếm khi không theo kịp dòng suy nghĩ của em: 【Gì cơ?】Em: "Trả thù tôi nói anh ta hôi chết à!"【Nếu chỉ vì vậy mà trả thù cậu,】 giọng hệ thống nhàn nhạt: 【Thì đúng là nhỏ mọn thật.】Hệ thống nhìn lướt qua Quý Nhiên, rồi lại nhìn em đang tức đến phồng má.Thật đúng là đồ ngốc.*Quý Nhiên nhìn em đang ngồi thụp xuống tại chỗ, đôi má trắng hồng phồng lên, hắn nhướn mày, kéo ra nụ cười xấu xa: "Mời."

Làn da của Quý Nhiên rám nắng khỏe mạnh, đường nét khuôn mặt sắc sảo, đuôi mắt nhếch lên, nụ cười kia chẳng khác nào tên lưu manh đang trêu ghẹo con gái, y hệt hình tượng "đại ca trường học" trong lòng Tử Tang.Em thầm gọi hắn là đồ nhỏ mọn trăm lần, nhưng ngoài mặt lại chẳng dám thể hiện.Em chống bàn, quay lưng về phía Quý Nhiên, nhấc một chân bước qua.

Lưng em vừa khéo lướt sát qua sống mũi của cậu ta.Em cúi đầu, tầm mắt bị bàn che khuất, chẳng nhìn được gì phía dưới, chỉ có thể cảm nhận để đặt chân xuống.Toàn bộ người em đang vắt ngang qua đùi Quý Nhiên, vạt áo nơi eo nhẹ nhàng lướt qua sống mũi cậu.Trước mắt Quý Nhiên là vòng eo thon của em, vạt áo tụ lại trên mông, mùi hương trên người em bao trùm lấy khứu giác cậu.Quý Nhiên giật mình, ngửa người ra sau theo bản năng.Em đứng vững rồi, định dùng cùng một cách để bước tiếp chân còn lại, nhưng không hiểu sao Quý Nhiên lại khẽ nhúc nhích, đầu gối em đập vào đùi cậu ta, cả người lảo đảo nghiêng sang một bên.Bên cạnh là lối đi lát đá cẩm thạch.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 2 (1)


"Cẩn thận."

"Cẩn thận!"

Hai giọng nói vang lên gần như đồng thời từ phía trước và sau.

Em đổ nghiêng về phía một người, sống mũi va vào cơ bụng rắn chắc của cậu ta.Dù đã được hệ thống tắt cảm giác đau, nhưng phản ứng cơ thể vẫn khiến khóe mắt em lập tức đỏ lên.Em hơi choáng váng.Giờ phút này, em đang ngồi vắt ngang trên đùi Quý Nhiên, vòng eo bị cánh tay hắn ôm lấy, còn thân trên lại ngả vào lòng người khác, mặt vùi vào vạt áo của người ấy.Một tay em chống vào bàn, tay còn lại đặt lên phần cơ bụng cứng như tường thành của đối phương.Người ấy đặt tay lên sau vai em.Tử Tang: !Em ngồi thẳng dậy trong lòng Quý Nhiên, bàn tay trên vai em cũng buông ra."

Cẩn thận nhé."

Người đó nói.Em đáp nhỏ: "Ừm..."

Kính của em chẳng biết văng đi đâu rồi.

Thân thể em tuy là xuyên vào, nhưng vẫn giữ nguyên chỉ số — tức là cận nặng.Trước mắt chỉ một màn mờ mịt khiến em rất mất cảm giác an toàn.

Em theo phản xạ hỏi: "Hệ thống ơi, người này là ai vậy?"

Hệ thống: 【Thụ chính, Tạ Tranh.】Thì ra đây chính là người đứng đầu năm nay.Cao thật đấy.Dù đang ngồi trên đùi Quý Nhiên, em vẫn phải ngẩng lên mới thấy mặt cậu ta.

Vì không đeo kính, em nhìn không rõ, chỉ cảm nhận được làn da của thụ chính rất trắng.Trắng đến mức tái nhợt.Tạ Tranh nhặt kính bị rơi, lòng bàn tay ngửa lên đưa cho em: "Kính này."

Cậu ta cúi đầu nhìn em đang ngồi trên đùi người khác.Nhỏ nhắn thật.Trắng quá.Vòng eo mềm mại đang bị cánh tay rám nắng ôm chặt lấy.Đẹp tựa mỹ nhân – mạnh tựa mãnh thú.Em khẽ ngẩng đầu, mái tóc dài rẽ nhẹ sang hai bên.Không còn kính che mặt, khuôn mặt em lộ rõ.Khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt long lanh ngập nước, sống mũi cao nhỏ, đôi má trắng hồng như phủ phấn, môi hồng hé mở, hơi thở phả ra cũng như mang hương.Mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, một tay có thể ôm hết.Tạ Tranh cụp mắt xuống.Em nhìn bàn tay cậu ta, trên đó là kính của mình – tròng kính bên phải đã rạn một đường.Không thể đeo được nữa.Em mím môi, đưa tay ra lấy, ngón tay nhẹ lướt qua lòng bàn tay cậu ta.Mềm thật.Em khẽ gọi: "Tạ..."

Hệ thống: 【Hình tượng nhân vật.】Em bĩu môi quay đi: "Hứ."

Không được nghe cảm ơn, Tạ Tranh cũng không bận tâm, cậu ta siết tay, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng vuốt: "Đi thôi, không đi là muộn mất."

Em bực dọc: "Biết rồi, biết rồi!"

Thơm quá.Là xịt nước hoa gì vậy?*Quý Nhiên trước mặt là cần cổ trắng trẻo mảnh mai của em, hắn lại tiến sát, cánh mũi khẽ phập phồng.Không chỉ thơm, mà còn mềm — vòng eo dưới tay thật mềm, cái mông ngồi trên đùi cũng mềm.Nhìn thì gầy, nhưng thịt lại giấu hết bên trong.Cảm nhận được người trong lòng đang định đứng dậy, Quý Nhiên theo phản xạ... giữ chặt lại.Em vừa định đứng lên, lại bị ép ngồi xuống: ...?Dù là người hiền lành đến đâu thì cũng có lúc nổi máu.Hướng chi em là Tử Tang – từ nhỏ đến lớn được nâng niu như bảo vật.Mà giờ em lại không thấy đau nữa, lá gan liền to hơn.Em dẫm lên giày Quý Nhiên: "Cậu làm gì vậy hả!

Vừa rồi là tại cậu đột nhiên động đậy tôi mới bị ngã, giờ lại không cho tôi đứng dậy!"

Em càng nói càng tủi thân, nghẹn ngào mũi: "Cậu cố tình muốn tôi mất mặt phải không!"

Người quen Quý Nhiên đều biết hắn cưng giày đến mức nào – nhà có mấy phòng chỉ để chứa giày.Đôi hôm nay đi là loại giới hạn, giá mấy chục vạn, có tiền cũng chưa chắc mua được.Vì đôi giày này mà Quý Nhiên từng thức đêm mấy hôm liền, nếu là Trần Lãng Nguyệt dẫm lên, chắc chắn đã bị ném ra biển cho cá ăn.Tử Tang đạp lên...

ít nhất cũng phải bắt lau sạch mới xong.Em đúng là đang tủi thân thật đấy.Chỉ vì nói một câu Quý Nhiên hôi, mà bị đối xử như thế.Cố ý không nhường đường, để em ngã, làm em bẽ mặt trước cả lớp.Lại còn cao to lực lưỡng, như thể một đấm có thể tiễn ba người.

Mặt lúc nào cũng cau có như thể ai thiếu nợ hắn ba trăm triệu.Mà rõ ràng em đâu có nói sai, mùi mồ hôi thật sự rất khó ngửi!*Nghe thấy giọng em nghẹn ngào, Quý Nhiên hốt hoảng.

Hắn lập tức siết eo bế em lên, nhẹ nhàng đặt sang một bên.Tử Tang: !Trời ơi mạnh thật!Càng sợ hơn nữa."

Cậu khóc à?"

Quý Nhiên hỏi.Em cúi đầu, không thèm để ý đến hắn.
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 2 (2)


"Thật sự khóc rồi à?" – Quý Nhiên lại hỏi.Hắn ngẩng đầu nhìn Tử Tang đang đứng trước mặt: "Cậu giẫm lên giày tôi mà tôi còn chưa khóc nữa đấy.

Đôi này đi giặt khô cũng phải cẩn thận, cậu giẫm một phát, tôi còn chẳng bắt cậu đền tiền."

Còn muốn em đền tiền cho hắn nữa kìa!Tử Tang đối diện ánh mắt của Quý Nhiên, nhe răng: "Rõ ràng là tại cậu không cho tôi ra ngoài nên tôi mới giẫm phải, giờ còn muốn đổ lỗi cho tôi!"

"Cậu chỉ muốn làm tôi bẽ mặt thôi!"

Tử Tang phồng má, đôi mắt long lanh, y như một chú mèo con nhỏ xíu đang xù lông nhe vuốt.Quý Nhiên kéo góc áo em: "Xin lỗi, tôi không có ý làm cậu bẽ mặt."

Tử Tang đáp: "Cậu có!"

"Cậu có chứ còn gì nữa!"

Quý Nhiên: "Xin lỗi..."

Không đeo kính, Tử Tang chẳng nhìn rõ mặt Quý Nhiên.

Đã thế Quý Nhiên còn xin lỗi nữa, em lầu bầu: "Cậu còn bắt tôi đền tiền..."

"Xin lỗi nhé."

Quý Nhiên lại dịu giọng, "Tôi mời cậu uống trà sữa bù lỗi, được không?"

Tử Tang vừa lòng rồi, nhưng lại không muốn để Quý Nhiên biết mình hết giận, bèn bày ra vẻ mặt miễn cưỡng: "Hai cốc."

Hệ thống: ......

Dễ dỗ thật.Quý Nhiên cười, nụ cười rạng rỡ đầy sức sống: "Được thôi, không thành vấn đề.

Trưa nay tôi dẫn cậu đi, tiện thể mời cậu ăn cơm luôn, chịu không?"

Tử Tang lúc này hoàn toàn vui vẻ, khoé miệng khẽ cong lên, dịu dàng nói: "Được."

Hai bên vừa hoà giải xong, thầy chủ nhiệm là Đào Dũng Nghị mới phản ứng lại, từ bục giảng lao xuống: "Quý Nhiên em đang làm cái gì vậy hả?!"

So với Quý Nhiên – kiểu công tử nhà giàu không thích học – Đào Dũng Nghị rõ ràng thích học sinh ngoan ngoãn đứng đầu khối như Tử Tang hơn.Trán ông nhảy cả gân xanh: "Quý Nhiên, ra ngoài đứng cho tôi!"

Quý Nhiên biết lần này mình sai, cũng chẳng phản kháng, chỉ nhún vai nói: "Ồ."

Đào Dũng Nghị hít sâu một hơi, nhìn bóng dáng dửng dưng của Quý Nhiên mà càng thêm tức giận.

Ông quay sang Tử Tang, giọng đột nhiên dịu xuống dù đã hơn năm mươi tuổi: "Tử Tang, em không sao chứ?"

Đây là "hạt giống Thanh Bắc" cơ mà, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì."

Em không sao." – Tử Tang lắc đầu.Ngoài việc làm em mất mặt trước lớp thì Quý Nhiên cũng chẳng làm gì cả.Thậm chí còn mời em uống trà sữa nữa.Thật dễ dụ, em vốn không hề giận chút nào.Đào Dũng Nghị nhìn trái nhìn phải, thấy Tử Tang thật sự không bị thương mới thở phào: "Được rồi, em dẫn Tạ Tranh đi chụp ảnh nhé."

Tử Tang quay người định đi.Đào Dũng Nghị cau mày: "Khoan đã."

"?"

Tử Tang dừng lại."

Thanh niên lớn rồi, để mái che trán trông chẳng có tinh thần gì cả, chụp ảnh cũng chẳng thấy rõ mặt, nhớ về nhà cắt đi nhé."

Mái của Tử Tang đúng là có hơi dài và dày, rũ xuống trước mắt.

Em lại bị cận nặng nên càng không nhìn rõ gì cả.Đào Dũng Nghị nhìn ngó: "Để tôi xem nào, mái này mà chụp chắc không thấy mặt mất, phải làm sao đây?"

Một nữ sinh bên cạnh lặng lẽ giơ tay: "Thầy ơi, em có dây buộc tóc, mới tinh luôn."

Nói xong, cô bé lấy từ ngăn bàn ra một sợi dây buộc tóc màu đen đưa cho thầy Đào, thầy tiện tay đưa cho Tử Tang: "Cầm lấy, buộc mái lên đi."

Sợi dây còn đính một quả dâu tây pha lê nho nhỏ.

Tử Tang nhận lấy, cố gắng lắm mới gom được phần mái phía trước buộc lên đỉnh đầu.Mặt em lộ ra hoàn toàn.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sáng, không còn bị kính che nữa, đôi mắt to tròn lông mi cong dài như cánh quạ, ánh nhìn mơ màng ngơ ngác.Tử Tang nhìn cô bạn đã cho dây, nghiêm túc nói: "Cảm ơn dây buộc tóc của cậu, tớ cắt tóc xong sẽ trả lại."

Trái dâu nhỏ trên đầu khẽ đung đưa dưới ánh nắng.Cô gái bắt gặp ánh mắt em, ngẩn người một lúc rồi nói: "Không... không trả cũng không sao đâu."

Trời ơi, Diệp Thần xinh trai dữ vậy luôn hả?!Hoá ra mấy bộ phim truyền hình nói đúng thật, kính và mái tóc đúng là thứ che giấu nhan sắc.Đáng yêu quá.Tim mình rung rinh mất rồi.Cô gái ôm tim: "Tớ còn nữa, cậu cần thêm dây buộc tóc không?"

Tử Tang: "?"

Bạn nữ cùng bàn cũng lục cặp: "Tớ cũng có!

Dùng của tớ nè!"

Tử Tang: "??"

Các bạn nữ khác không chịu kém: "Dùng của tớ nè!"

Chưa kịp từ chối, trong lòng Tử Tang đã bị ném đầy dây buộc tóc.Tử Tang đơ người.Mặt đỏ bừng: "Không cần nhiều vậy đâu..."*Không chỉ con gái, mấy bạn trai cũng đang len lén nhìn Tử Tang.Bình thường Diệp Tử Tang rất âm u, ngồi ở góc lớp, mái tóc và kính gần như che kín mặt.

Lại còn hay mách lẻo, nên bị nhiều bạn trong lớp ghét.Cậu bạn bị ghét suốt ba năm, chưa bao giờ lộ mặt, ảnh trên bảng thành tích cũng chỉ có cằm.

Giờ đột nhiên lộ diện, tất nhiên gây chú ý."

Vãi thật..." – Một nam sinh hàng sau buột miệng – "Diệp Thần đẹp trai vậy hả?!"

Nếu mà cậu ta có nhan sắc như vậy, thì ba năm cấp ba ngày nào cũng đến trường sớm, ở lại muộn, mỗi ngày đi vòng vòng trong sân.Không vì gì cả, chỉ để khoe cái mặt.Đẹp như này, lộ mặt chính là có lợi cho nhân loại.Đẹp như vậy, có chút chuyện nhỏ cũng là hợp lý.Không có chuyện mới là lạ đấy."

Yêu nhau đi, Diệp Thần?"

Tử Tang: "!"

Tử Tang: "Người thế giới này đều phóng khoáng vậy sao?"

Hệ thống: 【...Chắc vậy.】Trán Đào Dũng Nghị lại giật giật: "Yêu yêu yêu!

Ngày nào cũng yêu!

Lớp 12 rồi còn yêu với đương!"

"Yên tĩnh làm bài tập cho tôi!"

Nói xong lại quay sang Tử Tang nhẹ nhàng: "Kệ bọn nó đi, em mau đưa Tạ Tranh đi chụp ảnh đi, trễ nữa là thợ chụp sốt ruột đấy."

"Đống dây buộc tóc này để trên bục, hết tiết trả lại cho mấy bạn."

Tử Tang đặt hết dây lên bục giảng, còn xếp ngay ngắn, sau đó quay sang Tạ Tranh: "Đi thôi."

Quý Nhiên đứng ở cửa sau, cửa lớp bên cạnh cũng có người đứng, là bạn đánh bóng rổ chung.Người kia dựa vào tường: "Anh Quý, thi xong lần này là khỏi phải ngồi với cái người đó nữa, đi ăn mừng không?"

Quý Nhiên búng lưỡi đẩy má: "Đừng nói người ta, có làm gì tôi đâu."

"?"

Người kia đưa tay sờ trán Quý Nhiên: "Anh Quý, anh sốt à?"

Quý Nhiên hất tay ra."

Không sốt... thế sao lại bênh Diệp Tử Tang..." – người đó nói được nửa chừng thì đơ người, ngồi thẳng lại, chỉnh lại cổ áo.Quý Nhiên nhìn theo ánh mắt cậu ta, thấy Tử Tang từ cửa trước đi ra.Quả dâu tây trên đầu lắc lư theo từng bước chân.Dễ thương muốn chết.Người kia khoác vai Quý Nhiên: "Anh Quý, đó là học sinh mới chuyển tới lớp mấy anh hả?"

"Anh nghĩ tôi có cơ hội không?"

"Không có." – Quý Nhiên cười cười – "Đó là Diệp Tử Tang đấy."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 3 (1)


"À?"

Người kia ngẩn ngơ: "Anh Quý đừng đùa, đó là cái người 'nhiều chuyện' đó hả?"

"Tránh ra." – Quý Nhiên hất tay cậu ta – "Tôi gạt cậu làm gì chứ?"

Hắn nhìn theo Tử Tang, chỉ thấy một bóng dáng mảnh khảnh, vòng eo và mông vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.Cái đường cong đó... không lâu trước còn nằm trên chân hắn , mềm mềm, có thịt.Quý Nhiên khẽ xoa tay.*Bên này, thầy giám thị đang điểm danh: "Diệp Tử Tang với Tạ Tranh vẫn chưa đến à?"

Giáo viên ngoài cửa nhìn ra hành lang rồi gọi to: "Chưa thấy đâu, thầy ơi!"

Hai nhóc con này, chậm chạp thật!Thầy giám thị kẹp danh sách vào tay, nói với thợ ảnh: "Chụp bạn xếp hạng ba trước đi, tôi ra ngoài tìm."

Vừa bước ra khỏi cửa, ông đã thấy Diệp Tử Tang và Tạ Tranh từ xa lững thững đi tới, chậm cực kỳ.Trán ông nổi gân: "Nhanh lên!

Còn chậm chạp cái gì nữa!

Còn tiết sau nữa cơ mà!"

Tử Tang đi trước, nghe tiếng hét liền giật mình run rẩy.Không đeo kính, cận nặng khiến em chẳng phân biệt được ai với ai ngoài năm mét, mắt mở to vẫn chẳng thấy rõ ai hét.Em quay sang nhìn Tạ Tranh, mắt đầy vẻ hoang mang sợ hãi.Tạ Tranh nhìn vào mặt Tử Tang.Tử Tang không thấy rõ, mắt mờ mờ, mặt còn phúng phính, đôi môi hồng hồng khẽ hé, em vô thức nghiêng người lại gần Tạ Tranh, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"

To quá à, đáng sợ quá.Thầy giám thị thấy hai đứa không những không nhanh lên mà còn đứng đó không nhúc nhích, không nhịn được quát: "Nhanh!

Còn đợi mỗi hai đứa đấy!"

Thầy hơi mập, bụng bia lù lù, mặt tròn xoe, có thể vì lo lắng nhiều chuyện nên đầu hói mất một mảng.Dưới ánh đèn hành lang, vô cùng nổi bật.Tạ Tranh cố gắng nhớ một lúc mới nhận ra là giáo viên đón cậu khi cậu chuyển trường.Tạ Tranh thản nhiên: "Là thầy Ngưu."

Tử Tang bừng tỉnh: "Ồ—"Hoá ra là Ngưu Ma Vương.Bảo sao giọng to thế.Cái biệt danh Ngưu Ma Vương không biết từ đời nào truyền lại, giờ đã lan khắp trường.Ngay cả thầy Ngưu cũng biết biệt danh này.Còn tại sao thầy biết...Là do nguyên chủ mách lẻo.Ban đầu thầy Ngưu còn định điều tra ai đặt biệt danh đó, nhưng vì thời gian quá lâu nên tra mãi không ra, cuối cùng đành bỏ.Sau đó, thầy âm thầm xử phạt mấy bạn gọi biệt danh nhiều nhất, còn nói ai đặt biệt danh cho thầy cô thì sẽ bị ghi lỗi.Thầy không nói ai tố cáo, nhưng học sinh cũng lần ra được.Biệt danh "nhiều chuyện" của nguyên chủ cũng từ vụ này mà ra.Dù không phải em làm, Tử Tang vẫn thấy ngượng ngùng.Mặt đỏ bừng, em kéo tay áo Tạ Tranh: "Đi nhanh thôi, đừng để thầy... thầy Ngưu đợi lâu."

Bàn tay Tử Tang không giống tay con trai bình thường, không hề cứng, thậm chí còn mềm mềm nữa...Tay em khi nắm lấy cổ tay người khác thì chẳng có chút sức lực nào, mềm mại, nhẹ bẫng.Thế mà Tạ Tranh lại theo phản xạ giật tay ra.Tử Tang: "?"

Chạm phải ánh mắt sửng sốt của Tử Tang, Tạ Tranh giấu tay ra sau lưng, hơi cúi đầu, tóc rũ xuống che mất ánh mắt, đồng phục sạch sẽ ôm lấy dáng người gầy gò của thiếu niên.Tạ Tranh có phần áy náy: "Xin lỗi, tớ không quen bị người khác chạm vào."

Tử Tang: "Không sao đâu, cậu nói với tớ một tiếng là được.

Sau này tớ sẽ không chạm vào cậu nữa."

Ánh mắt của Tử Tang vô cùng nghiêm túc.Mỗi người đều có những thói quen nhỏ của riêng mình, giống như em, cuối mỗi câu đều thích thêm một từ đệm vậy.Hệ thống: 【.】Thì ra em cũng biết mình thích dùng từ đệm.Giáo vụ trưởng tức đến mức như sắp bốc hỏa.Hai đứa nó, đang đi thì lại nắm tay nhau.May mà chưa kịp nổi giận thì hai người đã đi tới trước mặt ông.Nhìn từ xa thì còn đỡ, nhưng lại gần thì một người là học sinh đứng đầu khối, một người là người từng đứng đầu khối, bây giờ tụt xuống thứ hai — thế là ông chẳng thể nào mắng được, mặt ông nghẹn đến mức đỏ như gan lợn, vậy mà vẫn nhẹ giọng hỏi:"Đi đoạn đường ngắn thế mà mệt rồi à?

Nên mới dừng lại nghỉ chân?"

Chụp ảnh bảng vinh danh được tổ chức ở hội trường trường học, phía trước có một tấm rèm lớn màu đỏ.Cửa hội trường cách âm không tốt, giọng của giáo vụ trưởng lại lớn, nên bên trong đang ồn ào bỗng chốc im bặt, chỉ còn tiếng ông vang vọng khắp hành lang.Tử Tang khẽ trách: "Tất cả là tại ngài."

Hệ thống: 【...?】Tử Tang hờn dỗi với hệ thống: "Giờ tôi xấu hổ muốn chết."

"Chỉ mới tới đây có nửa ngày thôi mà, tôi đã chết xã giao cả trăm lần rồi."

Tử Tang rất giỏi bắt lấy trọng điểm, giọng ấm ức:"Nếu ngài không liên kết với tôi, thì tôi đã không phải chết xã giao như vậy rồi."

Hệ thống: 【Đúng là trẻ con.】Tử Tang chẳng thèm để ý hệ thống nói gì, vẫn hờn dỗi: "Hứ!

Dù sao cũng là lỗi của ngài."

Giáo vụ trưởng mở cửa hội trường: "Mau vào đi, đang đợi hai đứa đấy."

Trong trường học chẳng có mấy dịp thú vị, nhất là lúc chụp ảnh bảng vinh danh, ai cũng quen mặt mà lại chẳng quen nhau.Lúc giáo vụ trưởng còn đứng ngoài sân diễn "sư tử Hà Đông gầm", đã có không ít học sinh bên trong lén lút nghe trộm rồi.Cửa vừa mở, Tử Tang liền chạm phải ánh mắt của các bạn học bên trong.Cả hai bên đều ngơ ra.Không ai ngờ giáo vụ trưởng lại đột nhiên mở cửa.Các học sinh trong hội trường đứng im tại chỗ, dõi mắt nhìn Tử Tang.Bị nhìn đến thẹn thùng, Tử Tang cứng đờ tại chỗ, không biết nên làm gì.Cậu thiếu niên mặc đồng phục rộng thùng thình, làn da trắng nõn đến mức phát sáng, mái tóc dài được buộc thành một túm nhỏ trên đỉnh đầu bằng dây buộc có hình dâu tây.Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan rõ nét, đôi mắt tròn xoe như nai con, môi đỏ mọng như quả anh đào.Xinh quá.Đó là suy nghĩ chung của phần lớn học sinh trong hội trường."

Ai đấy?"

Có người thì thào."

Chắc là Diệp Tử Tang."
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 3 (2)


Bên cạnh em còn có một nam sinh, cao hơn nửa cái đầu, tóc mái rối phủ ngang mắt, khí chất lạnh lùng, ánh nhìn cũng hờ hững.Người này thì ai cũng biết — mới chuyển đến không lâu, miệng còn vết tím bầm, đẹp trai lại có tiếng học giỏi, từng nổi tiếng trong nhóm nhỏ.Lần đầu thi tháng sau khi chuyển tới, Tạ Tranh đã đánh bật Diệp Tử Tang khỏi ngôi vị nhất khối từ năm lớp 10 tới giờ.Đánh bại Diệp Tử Tang!Chỉ một đề tài ấy thôi đã đủ khiến cậu ấy nổi danh toàn khối.Tạ Tranh và Diệp Tử Tang học cùng lớp, một người đứng nhất, một người đứng nhì.Vậy người đứng bên cạnh cậu ấy chắc chắn là Diệp Tử Tang rồi.Trước kia, Diệp Tử Tang luôn để mái dài che kín mặt, toát ra vẻ u ám.Không ai ngờ sau lớp mái dày ấy lại là một gương mặt rực rỡ đến vậy.Bị ánh nhìn trần trụi của mọi người dọa sợ, Tử Tang lùi lại hai bước, trốn ra sau lưng Tạ Tranh, rụt rè nắm lấy tay áo cậu.Tạ Tranh hơi nhíu mày, lặng lẽ dịch người một chút, chắn hết ánh mắt đang đổ dồn tới.Tử Tang nhỏ bé, vóc người không cao, đứng sau lưng Tạ Tranh cao gần 1m90, cả người như tan vào bóng lưng người kia.Không còn nhìn thấy Tử Tang nữa, mọi người mới giật mình sực tỉnh.Giáo vụ trưởng từ sau đi tới, thấy mọi người nhìn chằm chằm, liền quát: "Nhìn gì mà nhìn!

Chưa thấy hai đứa nó bao giờ à?

Mau xếp hàng chụp ảnh!

Chụp xong muốn nhìn thế nào thì nhìn, dán cả mặt vào cũng chẳng ai cấm!"

Ông dẫn hai người tới đầu hàng, nói với nhiếp ảnh gia: "Tiểu Lưu, chụp cho hai đứa này trước nhé."

Nhiếp ảnh gia nhìn hai cậu, ánh mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc, rồi gật đầu.Việc chụp ảnh dựa theo thành tích, không chỉ để công bằng mà còn tiện cho giáo viên dán bảng tên, khỏi phải dò từng người.Giáo vụ trưởng hô to: "Tạ Tranh, em lên chụp trước, lưng thẳng lên!"

Mất đi sự che chắn của Tạ Tranh, Tử Tang lại bị lộ ra trước ánh nhìn.Nhiếp ảnh gia của trường thì chỉ quan tâm tốc độ, miễn sao chụp rõ mặt là được, đẹp hay không chẳng phải việc của họ.Nhưng Tạ Tranh có ngoại hình xuất sắc, vai rộng eo thon, chân dài lại mang khí chất lạnh lùng, mới chuyển tới chưa đầy một tuần mà hộc bàn đã chất đầy thư tình — đủ cả trai lẫn gái.Cậu ta đứng trước tấm rèm đỏ, mắt nhìn thẳng, hàng mi dài rũ xuống che nửa con ngươi.Chưa tới ba phút đã chụp xong.Tử Tang bước lên dưới sự chỉ dẫn của giáo vụ trưởng.Sân khấu cao và rộng, Tử Tang thận trọng đi theo lối bậc thang bên hông, tình cờ lại đúng hướng mà Tạ Tranh đang bước xuống.Bậc cuối cao hơn các bậc khác, mà cơ thể này lại bị cận nặng, theo phản xạ em bước hụt — chân vấp vào bậc, cả người đổ về phía trước.Dưới sân khấu có tiếng thảng thốt vang lên.Tử Tang nhắm mắt, nghĩ thầm hôm nay xui thật, mới trong lớp suýt ngã, giờ lại thế này.May mà hệ thống đã mở chế độ tê liệt cảm giác, nên ngã cũng không đau.

Trước khi hiệu lực kết thúc sẽ chẳng cảm thấy gì cả.Lúc em đang chờ cú ngã, một bàn tay không quá ấm áp nắm lấy cổ tay em, kéo mạnh em lại.Em ngã thẳng vào lòng Tạ Tranh, cậu ta ôm lấy eo em, bị đẩy lui mấy bước rồi ngồi phịch xuống đất.Một tay chống sàn, tay kia vòng qua eo em.Quả nhiên, mềm y như tưởng tượng.Eo gì mà mềm đến mức không cần dùng sức cũng có thể bẻ gập.Thơm thật.Sao lại thơm đến vậy chứ.Tử Tang còn đang hoảng hốt, ngồi dạng chân trên đùi Tạ Tranh.Mặt em trắng bệch vì sợ, môi cũng mất sắc, tay bám chặt vào áo khoác đồng phục của cậu."

Tách."

Tiếng máy ảnh vang lên, Tử Tang mới sực tỉnh, vội vàng đứng dậy, đưa tay ra: "Xin lỗi, tớ không cố ý đâu... tớ không nhìn rõ... cậu có sao không?"

Hệ thống: 【Ký chủ lệch vai diễn, cảnh cáo lần một.】Tử Tang: !Sét đánh giữa trời quang!Em thu tay lại ngay, giả vờ như chưa có chuyện gì, còn quay sang đổ ngược:"Ai mà lệch vai diễn chứ, tôi đâu có!"

Giọng hệ thống lạnh lùng vang lên: "Nguyên chủ vô cùng ghen tị với vai thụ chính là Tạ Tranh.

Sau khi biết bị cướp mất vị trí nhất khối thì không bao giờ quan tâm tới cậu ta nữa, càng không nói lời cảm ơn."

Tử Tang mím môi, hàng mi dài rũ xuống, che khuất đôi mắt.Với em, vị trí nhất khối là điều dành cho người có năng lực.

Là do thực lực, không có khái niệm "bị cướp".Hơn nữa, em cũng không biết ghen tị là gì.Anh trai em rất tốt với em, từ nhỏ đến lớn, anh chị em và cả những người xung quanh đều yêu thương em.Em không có bố mẹ, nhưng em chưa bao giờ thiếu tình thương.Thế nên, em chẳng hiểu tại sao nguyên chủ lại ghen tị với vai thụ chính.Và cũng chẳng thể diễn ra được.Tử Tang cúi đầu, mím môi, hai bên má phồng nhẹ lên, trông vừa uất ức vừa sợ hãi, rõ ràng là bị lời "cảnh cáo" dọa đến.Cả chiếc dây buộc tóc hình dâu tây trên đầu cũng như tối đi hai phần.Hệ thống chẳng hiểu vẻ tội nghiệp đó là dành cho ai, nhưng trông cứ như là bị "phạt nhầm".Công ty của họ, công bằng minh bạch, không bao giờ thiên vị.Nên Tử Tang bày ra bộ dạng đáng thương này đúng là nhầm người rồi.Hệ thống: 【Tôi đã báo cáo sai sót lần này lên công ty.

Kính mong ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.】
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 4 (1)


Hệ thống: 【......】Tử Tang ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ: "Hả?

Ngài hệ thống, vừa nãy ngài nói gì cơ?"

Hệ thống: 【......Không có gì cả.】Vậy thì... em vừa mới tỏ ra đáng thương như vậy là để làm gì?Không phải là để khiến hệ thống mềm lòng sao?Hệ thống nhìn tin nhắn mình đã gửi đi, thoáng trầm mặc.Thông báo hủy cảnh cáo đã gửi ra rồi, không thể thu lại được nữa.Tử Tang không nhận ra sự im lặng đó, chỉ ngẩng đầu hỏi: "Cảnh cáo vì lệch vai diễn... sẽ bị phạt gì ạ?"

Em có chút sợ hãi.Em không muốn bị trừng phạt.Tử Tang phồng má lên một chút.Hệ thống: 【Nếu bị cảnh cáo lệch vai diễn ba lần, ký chủ sẽ nhận một hình phạt ngẫu nhiên.】"Tử Tang, Tạ Tranh, hai đứa không sao chứ?" – Giáo vụ trưởng thở hổn hển chạy tới, cái bụng bia rung rung, tới bậc thang cuối cùng thì còn suýt ngã nhào.Vừa rồi lúc Tử Tang và Tạ Tranh ngã, ông suýt bị dọa đến rớt tim."

Hai đứa này học giỏi thế, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."

Tạ Tranh đã tự đứng dậy ngay khi Tử Tang rút tay lại.Lúc ngã xuống, âm thanh vang lên rất lớn, nghe thôi cũng thấy đau, vậy mà khi đứng dậy, trên mặt Tạ Tranh lại không hề có biểu cảm gì, không thể đoán được là có đau hay không.Giáo vụ trưởng hỏi: "Ngã thế có sao không?

Có cần đến phòng y tế không?"

Tạ Tranh đáp hờ hững: "Không sao ạ, em về lớp trước."

Giáo vụ trưởng nhìn bên trái, ngó bên phải, thấy đúng là Tạ Tranh trông không sao thật, bèn khoát tay cho cậu ta đi: "Đã không sao thì về lớp học thêm chút nữa, lần sau đừng để bạn Tử Tang phải chạy đuổi theo nhé."

"Còn em, Tử Tang, cũng đừng vì một lần trượt chân mà buồn bã, lần sau cố gắng giành lại hạng nhất khối."

Dặn dò xong, ông lại thêm: "À mà này, Tạ Tranh, nếu lát nữa thấy trong người không khỏe, nhớ xin phép giáo viên chủ nhiệm nhé.

Nghỉ một hai ngày cũng không sao đâu, sức khỏe là quan trọng nhất."

Tạ Tranh khựng lại một chút: "Vâng ạ."

Cánh cửa hội trường mở ra rồi khép lại, bóng lưng Tạ Tranh biến mất khỏi tầm mắt Tử Tang.Tử Tang chớp chớp mắt, đứng vào vị trí trước tấm phông nền đỏ.Em vừa mới đứng thẳng người, còn chưa kịp ngẩng đầu lên, thì một giọng nói vang lên từ dưới sân khấu: "Đứng ngay ngắn, ngẩng đầu lên một chút, nhìn về phía tôi."

Giọng nói ấy nghe hơi mơ hồ, như thể đang ngậm thứ gì trong miệng, trầm khàn mà hơi khô, lại có phần gợi cảm – rất có từ tính.Chỉ là... không giống giọng của nhiếp ảnh gia chút nào.Nhưng vì em bị cận nặng, cũng chẳng nhìn rõ được người dưới sân khấu có bị thay đổi hay không.Tử Tang làm theo chỉ dẫn của người đó, đứng thật vững.Phía trên sân khấu có một chiếc đèn pha rất lớn, lúc này ánh sáng tập trung chiếu thẳng xuống người em.Rõ ràng là đèn pha thẳng mặt – thường sẽ khiến người ta trông rất kém – nhưng khi chiếu lên người Tử Tang lại khiến làn da em càng thêm trắng trẻo, đôi môi càng thêm đỏ hồng, như một hoàng tử bé bước ra từ tranh vẽ."

Tách!"

Một tia sáng trắng lóe lên.Tử Tang cẩn thận bước xuống từ phía bên hông sân khấu, so với lúc bước lên thì xuống thận trọng hơn rất nhiều.

Em khom người, nhẹ nhàng thò chân dò dẫm từng bước.Thế giới của người cận thật sự rất vất vả...Mà thế giới của người cận không đeo kính lại càng khổ hơn."

Ha."

Tử Tang: ...?Em khẽ hỏi nhỏ: "Hệ thống tiên sinh, vừa rồi là ngài phát ra tiếng đó à?"

Hệ thống lạnh nhạt đáp: 【Không phải.】Tử Tang: "Ồ..."

Không phải hệ thống thì chắc là em nghe nhầm thôi.Dù sao thì, với bộ não bé xíu của Tử Tang, em cũng nghĩ không ra được ai sẽ cười nhạo mình.Khi em xuống hết bậc thang, mới phát hiện nhiếp ảnh gia quả thực đã đổi người.Trong tầm nhìn mờ mịt, người đàn ông đang cầm máy ảnh lật qua từng bức hình, ngón tay thon dài ôm lấy thân máy.

Tóc anh ta hơi xoăn, dài quá tai, rủ xuống che đi nửa điếu thuốc kẹp giữa môi – nhưng điếu thuốc chưa được châm lửa.Giữa cái nóng mùa hè, người đàn ông ấy mặc áo ba lỗ màu đen bó sát, ôm sát lấy thân hình săn chắc, lộ ra cơ bụng rõ nét và cơ ngực căng đầy.

Những đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay, quần túi hộp đen dài phối với đôi giày quân đội cao cổ.Mắt Tử Tang sáng rực lên: "Wow... ngài hệ thống ơi, anh ấy ngầu quá!"

Hệ thống: 【.】Tử Tang chỉ cao tầm một mét bảy, người mềm mềm, sức lực chẳng có bao nhiêu, gương mặt lại quá đỗi tinh xảo.

Em thường xuyên bị người ta khen "đáng yêu", "xinh đẹp", nên với những người có phong cách "cool ngầu" như vậy, em rất có thiện cảm.Có thể ánh mắt em quá nóng bỏng, nên người đàn ông ấy nghiêng đầu liếc nhìn.Đường nét khuôn mặt anh ta sắc sảo đến độ gần như bén ngót.

Chân mày cao, sống mũi cũng cao, đôi mắt sâu, lại do lông mày thấp nên có cảm giác "mày đè mắt", trông vô cùng khó gần.Tử Tang sợ đến lui về sau hai bước.Dữ... dữ quá...Em lập tức cúi đầu tránh ánh nhìn của anh ta, lễ phép chào giáo vụ trưởng rồi rời khỏi hội trường.Mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại, Tử Tang mới thở phào một hơi, sống lưng đang căng thẳng cũng dần mềm xuống.Đáng sợ thật đó...May mà em chạy nhanh."

Đợi chút đã, bạn học họ Diệp."

Giọng đàn ông trầm thấp vang lên từ phía sau.Tử Tang chưa kịp phản ứng.Tên gốc của em chính là Tử Tang, họ Diệp, không có tên đệm.Vả lại em mới đến thế giới này chưa lâu, vẫn chưa quen với tên gọi của thân thể này.Sống lưng vừa mới thả lỏng lại một lần nữa cứng đờ.Người đàn ông bước qua em, đi đến trước mặt, chìa tay ra:
"Em là Diệp Tử Tang, Tử Tang đúng không?"
 
[Đam Mỹ/Dịch] Mỹ Nhân Nhỏ Lại Thất Bại Khi Đóng Vai Pháo Hôi [Xuyên Nhanh]
🥇Thế giới 1 - Chương 4 (2)


"Chào em, anh tên là Phù Thính Nam."

Bàn tay người đàn ông rất lớn, xương khớp rõ ràng, móng tay cắt tỉa gọn gàng, gân xanh nổi bật, trông vô cùng mạnh mẽ.Tử Tang cũng đưa tay ra bắt nhẹ.Hai bàn tay chạm nhau.Tay Tử Tang nhỏ hơn hẳn một vòng, bị bao trọn trong tay đối phương.Ngón tay cái của Phù Thính Nam nhẹ nhàng lướt trên mu bàn tay Tử Tang, rồi nhanh chóng rút về trước khi em kịp phản ứng.Tử Tang rất lễ phép: "Chào anh, em là Tử Tang."

Phù Thính Nam cao hơn em cả cái đầu, vai cũng rộng hơn hẳn.Lúc đến gần, Tử Tang mới phát hiện đôi mắt của anh ta là một màu xanh rêu sâu thẳm, dưới ánh đèn hành lang trông cực kỳ cuốn hút.Tử Tang nắm chặt vạt áo, hỏi nhỏ: "Anh tìm em... có việc gì ạ?"

Làn da em mỏng, dưới ánh đèn hành lang lộ ra một màu trắng gần như trong suốt, môi cũng mím chặt.Em ấy đang sợ.

Phù Thính Nam nghĩ vậy.Sợ gì chứ?Sợ anh à.Ừ, chắc là sợ anh thật.Một thiếu niên nhỏ nhắn trong bộ đồng phục học sinh, tay trắng như ngó sen, nắm chặt vạt áo, đôi mắt long lanh ướt nước như nai con, rụt rè ngẩng đầu nhìn anh.Ngoan quá.Còn bản thân anh thì để tóc dài, ngậm thuốc lá, mặc áo ba lỗ, lộ hết cả cơ bắp – đúng kiểu "không giữ lễ nghĩa làm trai".Dù chủ quan hay khách quan, trông cũng chẳng giống người tốt chút nào.Phù Thính Nam lùi về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.Anh ta rút điếu thuốc ra, bóp nát rồi nhét vào túi quần, sau đó đút cả hai tay vào túi.Cơ bắp cánh tay, ngực và bụng anh ta hiện rõ từng đường nét mạnh mẽ.Tử Tang liếc nhìn đầy ngưỡng mộ, sau đó khẽ véo vào phần thịt mềm trên cánh tay mình.Em tưởng bản thân làm rất kín đáo, nhưng Phù Thính Nam nhìn thấy hết.Anh khẽ siết tay trong túi, cơ bắp càng nổi rõ, cực kỳ có lực."

Anh là nhiếp ảnh gia tự do," – Phù Thính Nam giới thiệu, – "em có ngoại hình rất đẹp, anh có thể mời em làm người mẫu được không?"

Phù Thính Nam vốn là nhiếp ảnh gia chuyên chụp phong cảnh, từng chu du khắp nơi, chụp ra nhiều tác phẩm nổi tiếng, còn nổi danh cả quốc tế.Nhưng vài năm gần đây, anh dần rút khỏi giới, không ít người đồn rằng anh hết cảm hứng, không còn chụp được ảnh đẹp nữa.Và đúng là như thế thật.Một ngày nọ, Phù Thính Nam đột nhiên mất đi cảm giác hài lòng với tất cả bức ảnh của mình.Dù có đổi bao nhiêu khung cảnh, bao nhiêu thiết bị, anh cũng không thể chụp ra một bức ảnh vừa ý.Anh nghĩ có lẽ mình mệt rồi, nên quay về quê nhà thư giãn.Đúng lúc bạn thân cần người hỗ trợ chụp ảnh ở trường, anh liền nhận lời giúp đỡ.May mà đến.Phù Thính Nam nhìn thiếu niên ngoan ngoãn trước mắt.Anh chưa từng chụp ảnh người – thì ra là vì chưa gặp được nàng thơ của mình.Anh có linh cảm, cảm hứng của mình đã trở lại – mãnh liệt hơn cả trước kia.Tử Tang: "?"

Em mơ màng – vì nãy giờ chỉ mải ngắm cơ tay Phù Thính Nam nên chẳng nghe được anh ta nói gì.Thấy vẻ mặt mơ hồ đó, Phù Thính Nam tưởng em không đồng ý, liền rút từ túi ra một tấm danh thiếp đưa tới:
"Đừng vội từ chối, em có thể suy nghĩ hai ngày rồi trả lời anh cũng được."

Tử Tang dùng ngón tay hồng hào nhẹ nhàng nhận lấy tấm danh thiếp nhàu nhĩ: "Vâng ạ."

Phù Thính Nam nhìn tấm danh thiếp ấy, hiếm khi có chút lúng túng.Bình thường anh chẳng bao giờ mang theo danh thiếp, hôm nay không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại mang theo.Thì ra là vì khoảnh khắc này.Tử Tang gấp danh thiếp lại, cẩn thận nhét vào túi quần.Tử Tang: "Nếu không còn gì nữa... em đi trước nhé?"

Phù Thính Nam đã nói hết ý, gật đầu đồng ý.Tử Tang quay lại lớp học thì đã hết giờ ra chơi.Em bắt đầu thu dọn mặt bàn, lấy ra sách vở chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.Ghế trong lớp đều có tựa lưng.Quý Nhiên vừa mới hết bị phạt đứng, liền ngồi vắt chéo trên ghế, cánh tay đặt lên lưng ghế, gối đầu lên tay, nghiêng mặt nhìn em.Tử Tang thật sự rất xinh đẹp.Ngay cả bàn tay đang sắp xếp sách vở cũng đẹp nữa.Trước kia sao hắn không phát hiện ra nhỉ?Tập sách được em sắp xếp rất gọn gàng.Trên người em còn phảng phất hương thơm nhẹ nhàng, khiến người ta tin rằng — cả những thứ em chạm vào cũng sẽ thơm như thế.Tử Tang bị Quý Nhiên nhìn đến phát ngượng, em đỏ mặt mắng khẽ: "Đừng có nhìn tôi nữa!"

Quý Nhiên lại bị biểu cảm nhỏ nhắn ấy làm cho thấy cưng muốn xỉu, liền gật đầu thật mạnh: "Ừ, được rồi."

Nói xong... hắn vẫn tiếp tục nhìn em.Tử Tang: "?"

Lúc này hệ thống lên tiếng đúng lúc:【Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Tát Quý Nhiên hai cái.】
【Thời gian giới hạn: 10 phút.】
【Tát cậu ta đi.】Hệ thống là người mà Tử Tang tin tưởng nhất trong thế giới này, nên vừa nghe thấy thế, em liền làm theo bản năng mà giơ tay lên—"Bốp——"Cả người Tử Tang đều sững lại.Tay em vẫn còn dán trên má Quý Nhiên, run rẩy không thôi.Mặt Quý Nhiên bị đánh lệch qua một bên, xương quai hàm và đường cơ cổ cứng lại, căng lên rõ ràng.Hệ thống nhắc tiếp:【Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Tát Quý Nhiên hai cái.】
【Đã hoàn thành: một cái.】Giờ phải làm sao đây?Chỉ nhìn thôi cũng thấy Quý Nhiên rất dữ, chắc chắn sẽ đánh em chết mất!Tử Tang sợ đến nỗi cả người run rẩy, bàn tay vẫn còn đặt trên má hắn, mà em thì không đủ sức rút tay về.Yết hầu Quý Nhiên chuyển động, bàn tay to, rám nắng của hắn chụp lấy tay Tử Tang, quay đầu lại, nhìn em chằm chằm...Hắn khẽ cười, giữ lấy tay Tử Tang, rồi nhẹ nhàng vỗ hai cái vào má bên kia của mình: "Bên này cũng phải tát một cái chứ."

----------------------------------Tag bái thiến công không sai
 
Back
Top Bottom