Chương 1: Thức tỉnh Ngày mười lăm tháng hai, gió xuân vẫn còn rét buốt.Trong phủ Trần Quốc Công tràn ngập không khí hân hoan, hôm nay là sinh thần 17 tuổi của đích tử Trần Quốc Công – Bạch Chiêu Hoa.
Lễ vật do các thân vương quý tộc dâng tặng chất đầy mấy gian phòng.
Dù đám công tử thế gia khắp kinh thành đối với cậu đôi phần bất mãn, cũng phải nín nhịn mà đích thân tới chúc mừng.Lẽ ra phải là một ngày vui vẻ náo nhiệt, thế nhưng trong ngoài viện của Bạch Chiêu Hoa lại đầy vẻ lo âu.Trời vừa tờ mờ sáng, bọn nha hoàn đã nghe bên trong truyền ra tiếng khóc.
Khi vội vàng xông vào, lại thấy vị thiếu gia thường ngày kiêu ngạo vô song nay ngồi thất thần trên giường, đôi mắt ươn ướt, lặng lẽ rơi lệ.Cả đám hoảng hốt, vây quanh vừa tra hỏi vừa kiểm tra, thế nhưng cậu chỉ ngẩn ngơ không đáp, mà trên người cũng không hề có dấu hiệu phát sốt hay bị thương.
Đại nha hoàn Ngọc Thư cảm thấy không ổn, lập tức cho người đi mời đại phu.Người vô cớ bật khóc, nếu đổi lại là kẻ khác, có lẽ sẽ nghĩ hắn chịu ấm ức gì đó.
Nhưng đây là Bạch Chiêu Hoa — con trai độc nhất của Trần Quốc Công Bạch Hoành Thịnh, vốn là tể tướng hai triều, và trưởng nữ đích xuất của Thuận Nghị Hầu.
Có thể nói, cậu là người mang trên mình muôn phần sủng ái và tôn quý.Trong phủ, ai nấy đều nâng niu như châu ngọc trong tay, làm sao để cậu chịu một chút tủi thân ấm ức nào ở nhà?Đợi đến khi trời vừa hửng sáng, gian phòng đã chật ních người.
Mấy vị đại phu thay nhau bắt mạch, không dám có chút sơ suất.Kết quả cuối cùng: không có gì bất thường, có lẽ chỉ là ban đêm nằm mộng bị kinh hãi.Đại phu rời đi rồi, Bạch Chiêu Hoa vẫn không nói một lời.Mẫu thân cậu – Hạ Lan Thư – gọi thế nào cũng chẳng thèm đáp, dáng vẻ như mất hồn mất vía.Cảnh tượng ấy khiến Hạ Lan Thư sợ hãi vô cùng.
Gần đây trong kinh thành truyền ra nhiều lời đồn thật giả khó phân: nào là yêu quái hút tinh khí con người, nào là ác quỷ quấn thân đòi mạng...
Mà dáng vẻ của Bạch Chiêu Hoa lúc này chẳng khác nào vừa bị tà khí xâm nhập, hồn xiêu phách lạc.Trần Quốc Công Bạch Hoành Thịnh đã vào triều từ sớm, Hạ Lan Thư liền ở sau bình phong tra hỏi mấy tiểu tư ngày hôm qua thiếu gia đã đi đâu, trong lòng tính toán mau chóng mời cao nhân tới trừ tà, trước tiên phải gọi hồn về.Thế nhưng, ngày hôm qua Bạch Chiêu Hoa chẳng hề đi đâu cả!Hạ Lan Thư tức đến nghiến răng, chỉ cho rằng đám hạ nhân ngày thường quen che giấu cho thiếu gia, đến lúc này còn dám bịa chuyện, khiến nàng nổi trận lôi đình.
Đúng lúc đó, người đang nằm trên giường khàn khàn mở miệng:"Nương, hài tử không sao."
Giọng cậu khàn đặc, yếu ớt chẳng có sức lực.Hạ Lan Thư sững người, vội lao tới bên giường:
"Ly nhi, con dọa chết nương rồi!
Rốt cuộc là sao?
Có phải ai bắt nạt con không?"
Thiếu niên cất giọng khàn khàn:
"Ai dám to gan bắt nạt con chứ?
Chỉ là nằm mơ thấy ác mộng, bị bóng đè mà thôi."
Hạ Lan Thư mơ hồ cảm thấy đứa con trước mặt có chút khác lạ, đặc biệt là ánh mắt nhìn nàng, lại ẩn chứa nỗi bi ai xen lẫn may mắn.
Hai loại cảm xúc mâu thuẫn ấy cùng tồn tại trong đôi mắt thiếu niên, khiến người ta vừa thương vừa xót.Ý nghĩ ấy thoáng qua rồi tan biến, nàng vội trấn an:
"Không sao là tốt rồi, đừng sợ.
Sau này nương sẽ mời mấy đạo sĩ cao tay đến, để cho dù có ác quỷ cũng không dám bén mảng vào giấc mơ của con!"
Bạch Chiêu Hoa mơ hồ gật đầu đáp.Thấy cậu vẫn mang dáng vẻ nặng trĩu tâm sự, Hạ Lan Thư cho rằng cậu bị kinh sợ nên quá mệt mỏi, liền đứng dậy dặn dò:
"Con cứ nghỉ ngơi cho tốt, hôm nay là sinh thần của con, mọi chuyện lấy con làm chủ.
Khách quý có đến cũng sẽ có người tiếp đãi."
Nói xong, nàng quay sang căn dặn đại nha hoàn Ngọc Thư:
"Nhất định phải trông chừng thiếu gia cho cẩn thận."
------------------------------Cách chia chương tôi sẽ không chia theo bản gốc của tác giả trên Tấn Giang mà sẽ chia theo chương ở web xanh nhé các bác

Bối cảnh cổ đại nên tôi sẽ để những từ mang thiên hướng cổ đại nhiều nhé