- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,539
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 89 : Thành phố B
Chương 89 : Thành phố B
Chương 45: Giải trí đến chết 【18】- Em dỗ dành cún con như vậy đấy (1) Không khí ẩm ướt, vương mùi máu tanh trộn lẫn với chút hương gỗ rẻ tiền, thô mộc.
Trong màn tĩnh lặng, Đàm Gian cảm nhận được có người nhẹ nhàng dừng chân trước mặt mình.Dường như mùi xung quanh đã bớt phần khó chịu hơn.Đàm Gian chợt mở to mắt, ánh bạc nhợt nhạt tựa ánh trăng xâm chiếm tầm nhìn.
Màu bạc ấy phản chiếu trong đôi đồng tử đỏ nhạt của người đối diện, tỏa sáng lạ lùng.
Khoảng cách giữa họ chỉ vài tấc, đủ để Đàm Gian nhận ra những hoa văn quái dị trên gương mặt kia—từ trán lan xuống, cuộn quanh đuôi mắt, làm tăng thêm vẻ yêu mị đến dị thường.Người trước mặt có nét lai giữa thiếu niên và thanh niên, nhưng chiều cao lại bỏ xa Đàm Gian.
Em phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ cậu ta.Và ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Đàm Gian thấy khuôn mặt vô cảm ấy chậm rãi ửng lên một mảng đỏ nhàn nhạt."
Anh ơi, em là Túc Dương."
Giọng cậu ta trầm thấp, mang theo chút khàn đặc biệt, như một chú cún con đang ngậm bảng tên, chờ đợi chủ nhân đến nhận.Hàng mi nơi đuôi mắt hơi rủ xuống, Túc Dương cúi người, ngón tay lạnh lẽo nhắm chuẩn tìm đến đôi bàn tay buông thõng hai bên của Đàm Gian.Sau đó nhẹ nhàng chen vào giữa, đan chặt mười ngón tay.Sự thân mật đột ngột khiến Đàm Gian giật mình, đôi mắt xinh đẹp mở lớn, biểu cảm còn phảng phất nét bàng hoàng chưa kịp tan biến từ nỗi sợ hãi trước đó.Em mím nhẹ đôi môi phớt hồng, bắt chước Túc Dương giới thiệu bản thân, giọng nói mềm mại, từng từ cẩn thận chậm rãi thốt ra."
Vậy... chào cậu, tôi là Đàm Gian...
A!"
Câu chào còn chưa nói hết, Túc Dương vừa quỳ trước em, bất ngờ tiến một bước, vòng tay ôm lấy em, khiến lớp áo ở eo nhăn lại.
Một cái đầu mềm mại, lông tơ cọ vào mặt em.Như một chú gấu túi, cánh tay cậu ta siết chặt lấy em, đầu cứ mãi cọ qua cọ lại bên má."
Anh ơi."
Cậu ta cố chấp giữ nguyên cách xưng hô thuộc về riêng mình."
Anh ơi...em... thơm."
Giọng nói và cách ngắt câu của Túc Dương có chút kỳ quặc, như thể một loài thú mới tập nói.
Mỗi chữ phát ra còn lẫn với âm thanh trầm thấp kỳ lạ, nhưng từng từ đều đơn giản, dễ hiểu.Đàm Gian ngẩn người.
Ban đầu em còn tưởng cậu ta đang khen em thơm, nên vô thức giơ tay, ngoan ngoãn ngửi thử đầu ngón tay trắng mịn của mình.Có một chút hơi nước ẩm, xen lẫn hương hoa thoang thoảng từ sữa tắm.Quả thật là có thơm.Nhưng còn chưa kịp phản ứng, Túc Dương đã lại ngoan cố vươn người tới, nhẹ nhàng cắn vào đầu ngón tay em kéo nhẹ, rồi lại chầm chậm dụi đầu vào ngực em.Rõ ràng cậu ta cao hơn em, nhưng lúc này lại ngoan ngoãn quỳ xuống, dịu dàng đến mức chỉ cần cúi đầu, em có thể nhìn thấy mái tóc bạc mềm mại của cậu ấy.Như một loài chó trung thành.Đàm Gian chớp mắt, đến khi những sợi tóc màu bạc lướt qua chóp mũi, hương gỗ quen thuộc lại tràn ngập khứu giác.
Em cúi đầu, đối diện với đôi mắt đỏ nhạt cố chấp của Túc Dương.Giọng cậu ta khàn khàn, mang theo sự xa lạ phi nhân tính, nhưng lại chất chứa vẻ tủi thân đến cực điểm.Cái đầu ấy vẫn tiếp tục dụi lên người em."
Thơm, rất sạch sẽ."
Túc Dương lặp lại lần nữa.
Dưới những hoa văn đen phức tạp, đồng tử nhạt màu dán chặt vào em không chớp mắt.Đến lúc này, Đàm Gian mới bừng tỉnh, nhận ra rằng cậu ta không phải đang khen em, mà là đang nói về bản thân mình.Cậu ta muốn nhấn mạnh rằng mình rất thơm, rất sạch sẽ.Dường như đối với cậu ta, trò chơi đánh hơi này vô cùng quan trọng.Đàm Gian không giỏi giao tiếp với những người có tính cách như vậy.
Em khẽ nhíu mày, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta."
Ừ ừ, thơm lắm."
Em còn vô cùng phối hợp, hít một hơi thật sâu, đôi môi hồng khẽ mở thành hình tròn nhỏ.Bày tỏ hết sức nghiêm túc rằng em rất thích mùi hương của cậu ta.Đây hiển nhiên là phần thưởng tuyệt vời nhất đối với Túc Dương.
Cậu ta hào hứng ôm bổng em lên.
Nhưng vì vóc dáng cao lớn không phù hợp với gương mặt non nớt, động tác bất ngờ khiến Đàm Gian suýt đụng đầu vào trần.Giống như một con búp bê, em bị Túc Dương bế lên rồi đặt xuống, xoay tới xoay lui.
Cảm giác chẳng khác nào đang chơi tàu lượn siêu tốc.
Em vội vàng siết chặt tay quanh eo cậu ta, bối rối nhìn mình bị nâng lên hạ xuống theo đủ tư thế kỳ lạ.Cách Túc Dương thể hiện sự yêu thích rất thẳng thắn, cũng vô cùng kỳ quặc.Giống như trước khi tìm đến Đàm Gian, cậu ta đã dùng vòi sen nhỏ giọt hỏng hóc trong ký túc xá để tắm rửa hết lần này đến lần khác.Còn dùng hết cả chai sữa tắm, đến mức nhân viên phục vụ nhận được yêu cầu thay chai mới đã hoảng hốt nghĩ rằng cậu ta có thể bị hỏng mất một nửa bộ não khi quay về thế giới loài người, thậm chí còn tưởng rằng cậu ta đang coi sữa tắm là bữa tối ăn được.Chỉ đến khi mùi máu tanh nồng nặc trên người hoàn toàn biến mất, Túc Dương mới cẩn thận lục tìm trong chiếc túi rách nát của mình, lấy ra một chai nước hoa rẻ tiền như báu vật.Cậu ta đến từ thị trấn Alpha.
Ở thành phố B, nơi có sự phân cấp rõ rệt giữa nội thành, ngoại thành và thị trấn vùng ven, Alpha là một nơi thậm chí còn chẳng có cửa hàng nào bán thứ nước hoa đắt đỏ và vô dụng như thế này.Đó là thứ cậu ta đã dùng toàn bộ tiền dành dụm của một thực tập sinh để đổi lấy từ một thương nhân kiêu ngạo.Mùi hương này hoàn toàn khác biệt với sự cao quý và tinh tế của Murphy.
Nó nồng nặc mùi cồn, xộc lên mũi với hương liệu thô kệch.Nhưng cậu ta nói rằng cậu ta thích nó.