- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
[Đam Mỹ/Dịch] Bảo Bối Đáng Yêu Của Đám Quái Vật!
Chương 79 : Thành phố B
Chương 79 : Thành phố B
Chương 40: Giải trí đến chết【13】- Anh sẽ giải quyết tất cả giúp em (1) Trên chiếc bàn tròn kiểu Pháp tinh xảo, một tách trà xanh bạc hà với sắc xanh nhạt hoàn hảo đang tỏa hương thơm dịu mát, mang theo chút thanh khiết và sảng khoái.
Trên khay bánh là những chiếc bánh ngọt được tạo hình đầy tinh tế.Đàm Gian được Murphy nắm tay, dẫn đến chiếc ghế cao tráng lệ.
Từng dòng trà xanh trong vắt nhẹ nhàng rót vào tách trước mặt em.Murphy ngồi đối diện, đầu ngón tay nâng chén trà nhấp từng ngụm chậm rãi, mọi động tác đều toát lên vẻ tao nhã như đã được trau chuốt tỉ mỉ.Ngay cả cách nâng chén cũng tinh tế đến mức khiến người ta ngắm nhìn say mê.Đàm Gian hai tay nâng tách trà, chầm chậm nhấp từng ngụm nhỏ, trông chẳng khác gì một chú mèo con đang nghiêm túc uống nước.Thỉnh thoảng, em lại len lén ngước lên nhìn Murphy, rồi lén lút vươn tay về phía đĩa bánh ngọt trên bàn.Bánh ngọt trên chiếc khay bạc trước mặt Murphy vẫn nguyên vẹn, trong khi phần của Đàm Gian lại dần dần biến mất.Murphy có vóc dáng cao lớn, chỉ cần hơi nghiêng mắt đã có thể thu trọn mọi hành động của em vào tầm nhìn.Thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp ngồi trên chiếc ghế cao, đôi chân ngắn đến mức không chạm tới đất, trắng nõn như tuyết, khẽ đung đưa.
Thi thoảng, em lại nhanh tay với lấy một miếng bánh trên bàn.Đôi mắt trong veo như pha lê đảo tròn hai vòng đầy chột dạ.Đáng yêu đến mức khiến người ta không thể rời mắt.Murphy khẽ hạ mi mắt, đầu ngón tay chậm rãi gõ nhẹ lên lưng ghế.Bình thường, Đàm Gian không phải là người tham ăn, ngoại trừ bánh ngọt của em.Đặc biệt là khi Murphy trông giống hệt một quý tộc bước ra từ tranh vẽ, Đàm Gian ngậm một ngụm trà bạc hà ngọt dịu, nhìn anh ta uống mãi mà chén trà vẫn còn đầy một nửa.Trong lòng em thoáng có chút ngượng ngùng, liền thì thầm với hệ thống chủ.【Hu hu hu, so với anh ấy, tôi trông cứ như một tên dân quê ấy.】Hệ thống chủ: 【...】Lần đầu tiên nó thấy ký chủ tự chê chính mình.Đàm Gian thè lưỡi, liếm nhẹ mẩu vụn bánh dính trên đầu ngón tay.
Đôi mắt tròn xoe trông vô cùng thỏa mãn, híp lại thành hai vầng trăng khuyết.Sau khi ăn uống no nê, em rõ ràng đã thả lỏng hơn hẳn.
Nửa người tựa vào tay vịn của chiếc ghế cao, ánh nắng ngoài cửa sổ len lỏi rọi vào gương mặt em, trông chẳng khác nào một chú mèo nhỏ đang lười biếng phơi nắng.Đồ ăn ngon luôn là cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Đàm Gian mím môi, trong hương trà thoang thoảng, không kìm được mà ngước đầu hỏi: "Murphy, sao danh thiếp của anh lại khác của tôi vậy?"
"Trên đó có dòng chữ...
'Đội trưởng P.T.' à?
Đó là gì thế?"
Từ lâu em đã để ý đến dòng chữ nhỏ trên tấm danh thiếp màu vàng của anh ta, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.Murphy đang cầm tách trà, động tác hơi khựng lại, ánh mắt có chút ngạc nhiên khi nhìn lên: "Vòng loại của cuộc tuyển chọn Barnum là thi đấu theo đội.
Tiểu Đàm không đọc quy tắc được phát trong lúc chấm điểm à?"...Quy tắc nào cơ?Em chưa từng tham gia vòng loại nào cả.
Ngay từ đầu, em đã bị Lancelot nhét thẳng vào một chiếc xe tối om, rồi cứ thế bị đẩy vào đây.Dường như đã nhận ra thoáng bối rối lướt qua gương mặt em, Murphy không truy hỏi nữa.
Người đàn ông tóc vàng nhẹ gật đầu, đáy mắt xanh thẳm mang theo ý cười ôn hòa."
Cạch."
Anh ta nhẹ nhàng đặt tách trà trở lại đĩa, kiên nhẫn giải thích: "Trong cuộc tuyển chọn Barnum, 99 thí sinh sẽ được chia thành 33 nhóm.
Sau đó, họ sẽ trải qua các vòng chấm điểm để bước vào thi đấu theo đội."
Murphy liếc mắt nhìn về phía thang máy không xa: "Vậy nên, may mắn là chúng ta không phải đơn độc chiến đấu.
Dựa trên đánh giá, tôi tạm thời đảm nhận vai trò đội trưởng của đội P.T cấp S."
"Chỉ là... dường như thành viên thứ ba của chúng ta đến trễ khá lâu rồi."
Ngay khi lời vừa dứt, tiếng chuông "Đinh—" nhẹ nhàng vang lên.Những con số nhảy nhót trên bảng điều khiển thang máy bỗng dừng lại.
Cánh cửa kim loại từ từ mở ra, mang theo mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào không khí.Đàm Gian lập tức ngồi thẳng dậy, căng thẳng nghiêng đầu nhìn về phía thang máy.Một thiếu niên khoác trên mình bộ quần áo rách nát bước ra.Bộ đồ trên người cậu ta bẩn đến mức không thể nhìn ra màu gốc, cứ như một chiếc bao tải xám xịt quấn lấy cơ thể gầy gò, chỉ để lộ cổ tay trắng bệch và đôi chân khẳng khiu.Một nửa gương mặt nhợt nhạt vương đầy vết máu loang lổ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra đường nét khuôn mặt tinh xảo.
Mái tóc đen rối bời xõa xuống hai bên má, nhưng giữa đám tóc lộn xộn ấy, hai chiếc tai màu vàng mềm mại lại lộ ra.Không rõ cậu ta đang kéo lê thứ gì trong tay, chỉ thấy từng giọt máu tí tách rơi xuống, loang lổ nhuộm đỏ một mảng sàn nhà.Murphy khẽ "A" một tiếng, dịu dàng mời chào: "Trông cậu có vẻ không ổn lắm."
"Có muốn ăn chút gì trước không?
Ở đây vẫn còn nhiều bánh ngọt và trà."
Thiếu niên đứng ở cửa thang máy không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt đen láy u tối lướt qua Murphy.Đàm Gian nghe thấy cậu ta khẽ cười khẩy một tiếng.Một người kỳ lạ.Em mím môi, nhìn thấy cậu ta đầy thương tích, cũng không dám tùy tiện bắt chuyện, chỉ lặng lẽ quan sát.Nhưng ngay khoảnh khắc em chạm mắt với đôi con ngươi âm u, lạnh lẽo kia—Em nhìn thấy rõ ràng thiếu niên ấy khẽ mở to mắt, còn những ngón tay lem đầy vết máu dưới lớp tay áo rách bươm đột nhiên siết chặt lại.Thoáng chốc, trông cậu ta có vẻ... luống cuống.Đàm Gian sững sờ đối diện với ánh mắt ấy, rồi chỉ trong giây tiếp theo, em đã thấy thiếu niên vốn dĩ đầy cảnh giác bỗng ôm chặt hành lý trong lòng, vội vàng lấy tay che mặt rồi lao thẳng vào hành lang bên cạnh.Dường như vì thương tích quá nặng, từng bước chân của cậu ta đều lảo đảo, loạng choạng.
Cậu ta túm lấy một nhân viên phục vụ gần đó, giọng nói khàn khàn, đứt quãng cất lên: "Phòng của tôi...
ở đâu?"
"Quần áo mới... và bồn tắm."
Thiếu niên nói một cách gượng gạo, như thể đã rất lâu rồi cậu ta chưa từng mở miệng....