- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Đam Mỹ] Đắm Say Không Tỉnh 酩酊不醒 - Lâm Khiếu Dã - Pea Đậu
Chương 19: Đừng cho em ấy ăn cái này
Chương 19: Đừng cho em ấy ăn cái này
Chương 19: Đừng cho em ấy ăn cái nàySau đêm hôm đó, hai người đã có bốn năm ngày không gặp mặt.Không phải Dư Túy cố tình tránh né không chịu nộp học phí, mà là do Trần Lạc Minh quá bận.Đến kỳ cuối rồi, sinh viên như đang vượt kiếp.
Kỳ thi cuối kéo dài ba ngày, nhưng một tuần trước đó đã phải bắt đầu ôn tập.
Nghe thì có vẻ dư dả, nhưng ba ngày ấy phải thi đến chín môn!Điều quan trọng nhất là Trần Lạc Minh biết được tin này là từ người khác.
Khi ấy cậu vừa từ quán bar của Dư Túy về, vừa cùng người mình thích len lén nắm tay, còn lỡ chạm cả cơ bụng, tâm trạng phơi phới khỏi nói.
Vừa về tới cửa đã thấy Laura đang chuyển đồ vào nhà mình.Cậu lon ton chạy lại: "Để em, để em xách cho chị!"
Vali hai mươi mấy inch, những bảy tám cái, cái nào cũng nặng trình trịch.Cậu còn tưởng là anh trai gửi đồ ăn ngon cho mình, vừa hì hục kéo xuống vừa vỗ tay hỏi đầy hớn hở: "Đây là gì thế ạ?"
Laura ngẩng cằm: "À, tuần sau cậu thi rồi, đây là tài liệu ôn tập, cũng không nhiều đâu, có một xe thôi."
Trần Lạc Minh như bị sét đánh ngang tai.Ngây ra nửa phút, cậu lại gắng gượng kéo từng cái vali vừa hì hục mang xuống lên trở lại, xếp ngay ngắn, sau đó cúi đầu giống hệt chú chuột nhỏ mặc tã trong Tom and Jerry, lặng lẽ đi về phía ghế lái, mở cửa, ngồi vào, nổ máy.Laura khó hiểu: "Cậu định làm gì thế?"
Giọng Trần Lạc Minh lạnh tanh: "Em phải đồng quy vu tận với nó."
Xin cho hỏi có gia đình nào mà tài liệu ôn tập lại đựng trong vali?Học xong một vali lại còn một vali khác chờ đón, học hết vali này đã quên vali trước.Ngày học đêm học, ăn không ngon ngủ không yên, kết quả chẳng vào đầu chữ nào, chỉ tích đầy một bụng tức.Rốt cuộc là ai phát minh ra cái ngành triết học này vậy?Đủ các loại triết, triết Tây, triết Mác, triết Trung học đến mức cậu sắp biến thành sứa biển!
Logic học, đạo đức học, siêu hình học, thi xong chắc chuyển sang bỏ học cho rồi!Cậu tức đến mức đấm bốp bốpvào vali, chiếc vali không hề hấn gì, mà tay cậu thì đau điếng, ôm lấy rên rỉ, rên xong lại tiếp tục lẩm bẩm oán trách không ngừng.Trước khi bắt đầu ôn, cậu còn xin phép Dư Túy.Một tờ giấy xin nghỉ học viết tay, chụp ảnh gửi đi:"Em sắp chuẩn bị tiến hành kỳ thi cuối kỳ kéo dài ba ngày từ thứ tư đến thứ sáu *icon giận dữ*.
Trong thời gian thi cử không tiện liên lạc *icon mặt mếu*.
Anh đừng quên tối thứ sáu chúng mình có hẹn đi câu cá. —— Lúc nào cũng nhớ anh, Lạc Lạc *icon hun hun*."
Cá đầu to: ?Cá đầu to: Hôm nay mới thứ hai thôi.Trần Lạc Minh ngơ ngác: "Vâng ạ."
Ngay sau đó một đoạn ghi âm gửi tới."
Thứ tư mới thi mà đã tránh mặt tôi hai ngày, đến cưới vợ cũng đâu cần kiêng thế.
Tôi có thể khiến bị em trượt sao?"
Trần Lạc Minh sững sờ.Thế nhưng từ giọng điệu lạnh lùng, chua chát kia, cậu lại gắng nghe ra vài phần ngọt ngào."
Vậy tức là... anh cũng nhớ em đúng không?"
Cậu cầm chặt điện thoại, bật cười, trong giọng nói vang lên niềm vui nho nhỏ: "Em không trốn anh đâu!
Chỉ là nhìn thấy anh là em lại muốn hôn, thế thì chẳng học hành được gì cả!
Hehe."
Mười chín tuổi, một chàng trai thuần khiết như chiếc chuông gió thủy tinh treo bên khung cửa sổ mùa hè, những điều khiến người khác ngại ngùng, cậu lại có thể thản nhiên thốt ra.Dư Túy đưa tay chạm nhẹ vào ảnh đại diện của cậu.Anh bấm chọc lên nickname "Hạnh phúc nhất quả đất" thì hiện ra dòng chữ: Làm ơn mau thả chó ra gặm hết sách của tui đi *Chắp tay cầu xin*Thật chẳng biết nói thế nào cho xuôi.Khóe môi Dư Túy thoáng hiện một nụ cười, đến chính anh cũng không hề nhận ra.
Anh hỏi: "Em đang ôn bài ở đâu?"
"Ở khu VIP hạng sang đó!"
Trần Lạc Minh chụp ảnh gửi sang, thực ra chỉ là hành lang thư viện.Đến kỳ thi, thư viện chật kín người, phòng đọc chẳng còn một chỗ trống.
Ngồi học ở lớp hay ở ký túc xá thì lại quá ấm áp, rất dễ ngủ gật.
Vì thế cậu cùng bạn cùng phòng mới ra hành lang tranh chỗ, mà cũng phải đến sớm mới chiếm được một miếng gạch.Dư Túy nhìn cảnh ấy, lòng không sao yên nổi.
Nếu không phải thấy cậu ôn tập thật sự nghiêm túc, e rằng anh đã sớm gọi điện cho viện trưởng, lấy lý do bệnh mới khỏi để ngăn cậu tham gia kỳ thi lần này."
Đừng chịu khổ ở đó nữa, tới quán bar đi."
"Dạ?"
Trần Lạc Minh ngẩn ra, kế đó lại đắc ý reo lên: "A a a!
Anh chịu không nổi, muốn gặp em lắm rồi phải không?"
"La cái gì, tôi đang ở trên núi, chẳng có ai ở đó gặp em đâu.
Cẩn thận hét nhiều quá lại nghẹn cả hơi."
Mặt Trần Lạc Minh lập tức sụ xuống: "Anh không ở đó, em tới làm gì chứ..."
"Sao?"
Dư Túy bật cười, giọng điệu lười nhác mà khẽ trêu, "Em cũng chịu không nổi, muốn gặp tôi rồi à?"
Cậu đỏ mặt lí nhí: "Sao anh lại lấy lời em nói ra trêu ngược em thế..."
"Em đăng ký bản quyền chưa?"
Anh thuận miệng đáplại, rồi trở về giọng điệu hờ hững: "Ban ngày quán bar chẳng có ai, em sang phòng tôi mà ôn bài đi."
Trần Lạc Minh lại "A a a" rồi nói "Tạ ơn của hoàng thượng!", tiếp đó vội vã thu dọn sách vở, len lén rời khỏi thư viện.Từ đại học Phong đảo đến quán bar chỉ cách một con hẻm sau, đi bộ cũng chưa đầy hai mươi phút.Trên đường, cậu rẽ vào siêu thị, mua hai nắm cơm mơ muối.Lâu lắm rồi cậu chợt nhớ đến lần đầu tiên mình thử mua cơm nắm bằng máy bán hàng tự động, kết quả lại gặp trò cười.Rõ ràng đã bỏ xu vào nhưng máy chẳng chịu nhả đồ ra, sau mới biết, hóa ra máy chỉ phục vụ cho sinh viên trong trường, trước khi bỏ xu phải nhập mật mã dùng chung.Lúc ấy, có một cậu trai nhỏ đứng phía sau, tưởng cậu không mang đủ tiền, bèn hào phóng móc ra năm đồng xu, mua cho cậu một nắm cơm mơ muối, rồi cũng mua cho mình một cái y hệt.Để cảm ơn, Trần Lạc Minh đã dẫn cậu bé ra đình Vong Ưu bên hồ, cùng nhau ngồi ăn cơm nắm.Mẹ cậu bé làm công việc vệ sinh trong trường, thỉnh thoảng cậu lại đến giúp mẹ quét lá.Người nhỏ xíu, đầu đội chiếc mũ len to sụ.Ăn cơm nắm cũng thật cẩn thận: luôn ăn hết ba cạnh trước, đến cuối cùng mới để dành miếng mơ muối ở giữa, nhấm nháp từng chút một, quý trọng vô cùng.Trần Lạc Minh từng nói với cậu bé, nếu thích mơ muối thì có thể mua phiên bản nâng cấp thêm nhân, bên trong có rất nhiều mơ, chỉ là phải tốn đến mười đồng xu.Cậu bé ngước mắt nhìn cậu, không nói gì, chỉ khẽ cười.Đến lúc ấy, Trần Lạc Minh mới ngơ ngác nhận ra: năm đồng xu kia, đã chui hết vào bụng mình.Từ đó về sau, cậu và thằng bé thường xuyên gặp nhau, mỗi lần một người mua một nắm cơm thêm nhân, rồi lại cùng nhau ra đình Vong Ưu ăn hết.Hôm nay cậu mời, thì ngày mai nhất định thằng bé sẽ mời lại.Chưa bao giờ nó ỷ vào việc mình nhỏ tuổi mà ung dung hưởng sự rộng rãi của người khác.Nhưng gần đây bận ôn thi, Trần Lạc Minh đã lâu không gặp cậu nhóc ấy.
Hôm nay, cậu mua sẵn hai nắm cơm, định đến đình Vong Ưu xem may ra có thể gặp.Chờ hồi lâu chẳng thấy bóng dáng đâu, chỉ thấy từ xa có một cô lao công ôm chiếc thùng đỏ bước đến, ánh mắt dừng trên người cậu."
Cậu là anh trai hay chơi cùng với thằng bé siêu quậy đấy à?"
"Siêu quậy?
Ý cô là cậu bé thích đội mũ len hả?
Thì ra mọi người gọi nó là nhóc siêu quậy à?
Nhưng nó có nghịch ngợm chút nào đâu."
"Đó là bây giờ thôi, chứ ngày trước thì nghịch lắm.
Nó rất thích ăn cơm nắm mơ muối."
"Đúng rồi, cháu đang chờ nó."
Trần Lạc Minh nghiêm túc trả lời, hoàn toàn không thấy xấu hổ chỉ vì bạn mình là một đứa trẻ con."
Đừng chờ nữa, nó không đến đâu."
Cô lao công khẽ lắc chiếc thùng trong tay: "Lại đi hóa trị rồi.
Nhà trường đang kêu gọi quyên góp, nhưng thời buổi này ai cũng khó khăn, gom góp được cũng chẳng đáng bao nhiêu."
Cậu chợt chết lặng."
Hóa...
Thằng nhóc bị bệnh sao?
Bệnh gì vậy ạ?
Có cần nhiều tiền không?"
"Nghe nói trong đầu mọc khối u, là ác tính.
Mới đợt hóa trị đầu tiên thôi mà đã vét sạch cả gia sản rồi."
Trần Lạc Minh vẫn ngây người, bàn tay siết chặt nắm cơm trong tay, như muốn bóp nát.Cậu nhớ lại khoảng thời gian vừa xuất viện, những ngày ấy ở trường đối với cậu mà nói đặc biệt khó khăn.Người quen chẳng có, bạn cùng phòng cũng chẳng thân, Laura rất lâu mới ghé một lần, còn anh trai thì chưa từng xuất hiện.Cơm ăn một mình, học cũng một mình.
Lâu dần, cậu bắt đầu ghét những chỗ đông đúc, người ta ba bốn đứa bạn líu ra líu ríu bên nhau, chỉ càng khiến sự đơn độc của cậu trở nên hiển hiện.Những khi cô đơn nhất, là lúc thằng nhóc lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu.
Không nói không cười, chỉ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm nắm.Thỉnh thoảng thằng nhóc đưa tay vuốt ve chú mèo con hay con chó nhỏ đi ngang qua, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, nửa lưu luyến nửa khẽ khàng, nở một nụ cười nhìn cậu.Chỉ có một lần, nhóc chủ động hỏi: "Anh, đi học đại học... có vui không ạ?"
Trong lòng Trần Lạc Minh nghĩ, chẳng vui chút nào.
Nhưng cậu không nỡ phá đi ảo tưởng của thằng bé, chỉ đáp: "Đợi em vào đại học rồi sẽ biết."
Nào ngờ, thằng bé giơ tay chỉ vào chiếc mũ len to sụ trên đầu mình."
Bên trong có thứ gì đó, mẹ bảo em chờ không kịp đến đại học đâu."
Cậu nghe không hiểu, lại gặng hỏi, thằng nhóc chỉ cười mà chẳng nói gì nữa.
Nhưng ngày nào nó cũng đến đình Vong Ưu, kiên nhẫn chờ cậu cùng ăn cơm nắm.—"Tiền thuốc còn thiếu bao nhiêu ạ?"
Trên hộp quyên góp có in mã QR.
Trần Lạc Minh cầm điện thoại quét thẳng bảy mươi triệu, rồi móc nốt mấy tờ tiền lẻ trong túi bỏ vào.Nói cậu là thiếu gia, nhưng cuộc sống chẳng hề xa xỉ.Mỗi tháng anh trai chỉ cho đúng một trăm triệu tiền sinh hoạt phí, ăn uống tiêu xài đều phải gói gọn trong khoản đó.
Thêm được chút ít là nhờ mấy phần thưởng nhỏ hôm trước đi học.Bác gái cũng chẳng rõ cụ thể còn thiếu bao nhiêu, chỉ thở dài bảo: "Hóa trị là cái hố không đáy."
Vừa liên tục cảm ơn cậu, vừa lấy ra một chiếc mũ len nhỏ xíu.Là bản thu nhỏ của chiếc mũ mà thằng nhóc hay đội, chỉ to bằng đầu ngón tay."
Thằng bé tự tay đan đấy, dặn đi dặn lại tôi phải gửi cho một ông anh tóc xoăn."
Cậu thiếu gia tóc xoăn đón lấy chiếc mũ bé tí, kẹp trong lòng bàn tay, chẳng nói một lời....Trên đường đến quán bar, trời bất chợt đổ mưa.Mùa đông ở Phong Đảo vốn dĩ mưa nắng thất thường, mưa tuyết đan xen chẳng hiếm gì, như một con nhím khó tính, từng chiếc gai lạnh lẽo châm thẳng vào da thịt, buốt tận đến xương.Ngày trước Trần Lạc Minh còn thấy trong đó chút lãng mạn, giờ phút này chỉ cảm thấy hụt hẫng.Cậu cúi gằm đầu, cho đến khi bước vào quán bar vẫn chưa ngẩng lên.Dư Túy quả thật không có ở đó, chỉ còn vài nhân viên đang lúi húi lau chùi.Sau quầy bar, Uông Dương cùng một người pha chế đang trò chuyện.
Thấy cậu ủ rũ đi vào, cả hai nhìn nhau.Uông Dương chống tay lên quầy, thoắt cái đã linh hoạt nhảy ra, cúi người tiến lại gần: "Sao thế, thiếu gia nhỏ?
Trên đường bị chó đuổi à?"
Lúc này Trần Lạc Minh mới ngẩng đầu, khóe môi cong cong, giả vờ nở nụ cười: "Không có gì ạ."
"Cạch!"
Âm thanh giòn lạnh vang lên từ phía sau quầy.Ánh mắt Trần Lạc Minh theo tiếng động mà chuyển sang, thấy người pha chế đang bổ đá.Người đó tên Tần Văn, khoảng ba mươi tuổi, diện mạo sáng sủa, dáng người cao gầy.
Lúc làm việc, áo sơ mi cùng gilet tạo nên khí chất cấm dục, vậy mà khi ở riêng lại chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ vải thô bạc màu, thoạt nhìn chẳng khác nào một người đàn ông thật thà cứng nhắc, chẳng biết làm sao cho vợ hài lòng.Ấy thế mà khi Uông Dương khẽ thổi một luồng khí bên tai, anh ta lại hoảng hốt đến mức cầm dao cũng không vững.Khối đá dài hai mươi phân, mặt cắt nào cũng gồ ghề trắng đục.Chỉ thấy ngón tay thon dài của Tần Văn khẽ siết chuôi dao, đường dao chém xuống gọn ghẽ, từng mảnh vụn bắn tung, để lộ lớp trong suốt tinh khiết như pha lê, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy thỏa mãn."
Wow!
Giỏi quá đi!"
Trần Lạc Minh há miệng, trông chẳng khác nào một cái ổ cắm điện nhỏ."
Muốn ăn đá bào không?
Để anh ta bào cho em một bát."
Ngón tay vẫn đặt hờ trên ly rượu, Uông Dương tựa người vào quầy bar, một tay vắt ngang qua vai Tần Văn.
Cánh tay kia rắn chắc với những đường gân cơ mượt mà, mái tóc dài đến thắt lưng buông xuống sau lưng, ngũ quan vừa diễm lệ vừa sắc bén, mang theo một loại khí thế dịu mà không mềm, tựa như sức mạnh ẩn nhẫn trong lưỡi dao.Trần Lạc Minh lại còn khách sáo: "Có phiền quá không ạ?"
Tần Văn mỉm cười: "Đi lấy cái bát đi."
"Dạ được!"
Cậu hí hửng chạy vào bếp, lấy một chiếc bát nhỏ mang ra, hai tay nâng lên, mắt sáng long lanh nhìn Tần Văn chặt đá.Thật giống một đứa trẻ, dẫu có u sầu đến đâu thì cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh đã bị những điều mới mẻ lôi cuốn mất đi.Tần Văn như cố ý chọc cậu vui, một khối băng được anh ta xoay đi xoay lại trong tay, dao chém nghiêng chém thẳng, "cạch cạch" vang giòn, âm thanh dứt khoát và êm tai.Mỗi lần lưỡi dao hạ xuống, từng lớp tuyết vụn lại rơi, chờ đến khi sáu mặt khối băng được chẻ gọn, trong bát đã chất đầy thành một ngọn núi nhỏ.Rưới thêm hai vòng si-rô phong ngọt dịu, rắc đầy dâu tây và xoài thái hạt lựu, Uông Dương còn khéo léo tỉa một chú heo con bằng ổi đỏ, đặt nó nằm trên đỉnh núi băng.Trong phòng hơi ấm tràn đầy, cổ họng bị sưởi đến khô rát, Trần Lạc Minh nhìn chằm chằm bát đá bào mà nuốt nước bọt, dường như chỉ cần nghĩ thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác mát lạnh rắc rắc nơi đầu lưỡi khi cắn xuống.Ngay lúc ấy, một giọng nói trầm thấp, thong thả vang lên trên đầu."
Đừng cho em ấy ăn cái đó."
Là giọng Dư Túy.Trần Lạc Minh lập tức ngẩng lên, mới phát hiện trần nhà có gắn một chiếc camera ống dài, ống kính hướng thẳng về phía cậu.
Trong màn kính tối đen hắt ra hai tia đỏ chéo nhau, nơi giao điểm giống như một con mắt đang chăm chú dõi nhìn.Hóa ra, từ lúc cậu bước vào cho đến giờ, Dư Túy vẫn luôn dõi theo.Rõ ràng đây nên là một chuyện khiến người ta rùng mình, nhưng đến miệng Trần Lạc Minh lại biến thành "Trời ơi!
Ngầu quá đi!"
Hết chương 19