Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Âm Long Quấn Đỉnh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO6yqaH83B0QaKOlPC0ss4Jr40lF6rJ8lYNoVa1mL3VQ4ZYxLiWyMwS7ltDAozfpMPANpYcmm-eW7lvzWqyKK5mEqqqjuODQh6o_Dur39idMWsBHHtVPKXCiJPpqBLVnxKbVSLK9KXahcxJ68v2IRCo=w215-h322-s-no-gm

Âm Long Quấn Đỉnh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Huyền Huyễn, Linh Dị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Kinh Dị, Linh Dị, Huyền Huyễn

Team dịch: Cá Mặn Rất Mặn

Giới thiệu

Bạn có biết Âm Long bàn đỉnh không?

Tổ tiên nhà tôi có một tòa từ đường cổ, dù trải qua bao mưa gió chiến loạn vẫn không sụp đổ. Nhờ vậy, gia tộc thịnh vượng, con cháu đầy đàn.

Cứ mỗi vài chục năm, họ hàng lại trùng tu từ đường, chọn một cô gái đồng trinh trong tộc để đón xà chính.

Lần này, đến lượt tôi…

Nhưng bọn trẻ trong thôn cứ hát:

"Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy.

Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang."​
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 1: Chương 1



Bạn có biết Âm Long bàn đỉnh không?

Tổ tiên nhà tôi có một tòa từ đường cổ, dù trải qua bao mưa gió chiến loạn vẫn không sụp đổ. Nhờ vậy, gia tộc thịnh vượng, con cháu đầy đàn.

Cứ mỗi vài chục năm, họ hàng lại trùng tu từ đường, chọn một cô gái đồng trinh trong tộc để đón xà chính.

Lần này, đến lượt tôi…

Nhưng bọn trẻ trong thôn cứ hát:

"Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy.

Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang."

1

Từ đường trăm năm của gia tộc, trải qua bao nhiêu mưa gió, nay phải tu sửa.

Theo quy củ trong tộc, khi đặt xà chính, phải có một cô gái đồng trinh trong họ đứng dưới đỡ xà.

Vì thế, mẹ tôi gọi điện hỏi tôi có còn là trinh nữ không!

Khoảnh khắc nghe điện thoại, tôi c.h.ế.t lặng.

Không nói chuyện thời nay còn ai thẳng thừng hỏi kiểu đó… Nhưng chuyện đặt xà vốn là việc của đàn ông trong tộc, tại sao lại bắt một cô gái đồng trinh ra chịu?

Tôi nghi ngờ mẹ mượn chuyện này để dò xét đời sống riêng tư của tôi.

Ban đầu tôi định bịa bừa một câu cho qua chuyện, nhưng cha tôi nhất quyết bắt tôi về. Ông nói việc đặt xà là đại sự, giờ trong họ không tìm được cô gái nào phù hợp, tôi chính là lựa chọn duy nhất. Nếu tôi dám lừa ông, sau này ông coi như không có đứa con gái này.

Cha tôi trọng gia tộc nhất. Ông còn bỏ ra một khoản tiền lớn để trùng tu từ đường, dù bình thường ngay cả mua một chai bia cũng chần chừ.

Giọng điệu ông cứng rắn như thế, tôi đành đỏ mặt đồng ý về quê.

Vừa về đến nhà, cha mẹ đã nói muốn đưa tôi đến từ đường để chấm thủ cung sa, xác nhận tôi có phải là trinh nữ hay không.

Chuyện này dọa tôi suýt bỏ chạy ngay tại chỗ!

Thủ cung sa nghe đã thấy không đáng tin. Nhỡ đâu không chấm ra, chẳng phải tôi sẽ mất mặt c.h.ế.t sao?

Nhưng cha tôi túm chặt tóc đuôi ngựa của tôi, lôi thẳng đến từ đường.

Lúc đến nơi, rất đông người đang bận rộn.

Một số thím mợ trong tộc thì nhìn đông ngó tây, đập tường, bới gạch.

Từ đường này đã tồn tại mấy trăm năm, một trăm tám mươi năm lại sửa chữa một lần, bảo tồn rất tốt.

Nghe nói, lúc từ đường mới xây, gia tộc cực kỳ thịnh vượng, có nhiều người phát đạt.

Có lời đồn rằng tổ tiên đã giấu vô số báu vật trong từ đường này.

Những người phụ nữ đó, nói là đến giúp, thực chất là muốn tìm kho báu.

Vừa thấy cha mẹ kéo tôi vào, bọn họ lập tức hiểu ngay tôi đến chấm thủ cung sa, xác nhận trinh tiết. Ai nấy cười đầy ẩn ý.

Có người nói: "Nhìn chân khép chặt thế kia, đúng là còn trong trắng."

Người khác thì bảo: "Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà còn giữ được, có vấn đề gì không đấy?"

Mặt tôi nóng ran.

Đúng lúc đó, cha tôi vào trong hỏi thăm, bảo muốn chấm thủ cung sa thì phải đi bắt con thủ cung trước. Ông bảo tôi ở lại đợi, nhân tiện nhìn ngắm từ đường trăm năm tuổi.

Tôi không chịu nổi đám thím mợ nhiều chuyện này nên lẳng lặng đi vòng quanh từ đường.

Đi đến hậu viện, tôi thấy một đám trẻ con vây quanh, cười khúc khích.

Tôi tò mò bước tới, vừa hay nhìn thấy một đứa trẻ chừng ba, bốn tuổi đang cầm một con rắn to bằng bắp tay, nghịch như dây thừng, còn cười hì hì.

Những đứa trẻ khác không dám sờ vào, có đứa lấy que chọc, có đứa dùng đồ chơi nhựa đập mạnh lên người con rắn.

Nhưng con rắn này kỳ lạ. Rõ ràng vẫn sống, nhưng không hề chạy, thậm chí còn ngậm chặt miệng, không dám cắn người.

Hồi nhỏ, bà tôi từng kể có một số yêu vật trước khi thành tinh phải trải qua độ kiếp trẻ con.

Vậy nên người ta hay thấy trẻ nhỏ bắt rắn, bọ cạp, rết… những loài kịch độc này. Dù trẻ có nghịch thế nào, chúng cũng không cắn lại, vì đây là thử thách của chúng.

Nếu qua được kiếp này, chúng có thể thành tinh, thành tiên.

Nếu không qua được, bị trẻ con hành hạ đến chết, xem như vận số chưa đủ.

Nhìn đứa trẻ đang thắt nút con rắn, còn vung lên định quật xuống đất, tôi thấy hơi tội nghiệp.

Tôi vội ho một tiếng, nghiêm giọng nói:

"Cha mẹ các cháu không dặn là không được đánh rắn nhà sao? Rắn trong từ đường này càng không thể động vào, đây là tiểu long, bảo hộ gia tộc đấy. Nếu cha mẹ các cháu biết các cháu g.i.ế.c bảo xà, cứ chờ bị đánh đi!"

Bọn trẻ con vốn nghịch ngợm, nhưng cũng sợ người lớn. Gần đây gia tộc tu sửa từ đường, mấy chuyện cấm kỵ này được nhắc đến nhiều.

Đứa trẻ cầm rắn gào lên một tiếng "A", rồi bất ngờ vung con rắn về phía tôi!

Tôi thấy con rắn uốn người trong không trung, sợ điếng người.

May mà nó chỉ rơi xuống chân tôi, nếu không chắc tôi ngất mất.

Tôi quát bọn trẻ một tiếng.

Chúng lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi, sau đó chạy biến.

Tôi nhìn con rắn hấp hối trên đất, chân cũng mềm nhũn.

Nhưng nếu để nó rơi vào tay lũ trẻ lần nữa, chắc chắn sẽ bị hành hạ đến c.h.ế.t hoặc nấu canh mất.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 2: Chương 2



Tôi nhặt một nhánh cây, lẩm bẩm bảo nó đừng cắn tôi, rồi nâng nó lên, vứt thẳng qua tường vào ruộng lúa bên ngoài.

Sau đó, tôi hoảng hồn chạy mất, không dám ngoái đầu lại.

Hậu viện có rắn, tôi không dám ở lại.

Nhưng phía trước có đám thím mợ bàn tán chuyện trinh tiết của tôi, tôi bèn ngồi xuống cạnh giếng cũ, mở điện thoại lướt mạng.

Lướt được vài trang, bỗng có giọng nam trầm thấp vang lên bên cạnh:

"Đừng chấm thủ cung sa, đừng tiếp xà… Nếu không còn cách nào, hãy ăn nhiều lòng đỏ trứng!"

Tôi sững sờ.

Giọng nói này rất êm tai.

Tôi nghi hoặc quay đầu lại.

Trước mắt là một chàng trai mặc áo dài cổ trang, dơ bẩn, dáng vẻ nhếch nhác, nhưng đôi mắt sáng rực nhìn tôi.

Anh ta lại nhấn mạnh lần nữa: "Tuyệt đối đừng tiếp xà!"

Tôi c.h.ế.t lặng.

Anh ta rõ ràng không phải người trong tộc…

Chẳng lẽ anh ta là một blogger đến từ đường để quay video cosplay biến hình sao?

Tôi đang định hỏi vì sao không thể "tiếp xà", thì mẹ tôi đã đứng phía trước gọi: "Thẩm Nguyệt, nhanh lên, xong rồi!"

Tôi miễn cưỡng đáp một tiếng, nhưng khi quay đầu lại, người đàn ông kia đã biến mất.

Lúc theo cha mẹ vào từ đường, trưởng thôn cùng mấy vị tộc lão đang ngồi quây quanh một cái bàn.

Trên bàn đặt một chiếc hũ sứ, mấy vị tộc lão nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi lại lật giở cuốn gia phả dày cộp, tìm ngày sinh bát tự của tôi.

Tộc trưởng ngồi giữa bấm đốt ngón tay tính toán hết lần này đến lần khác, còn ghi chép lại, rồi cùng họ bàn bạc gì đó.

Trưởng thôn ngại ngùng ho một tiếng, nhìn cha mẹ tôi để xác nhận lại lần nữa: "Nó… có còn là xử nữ không?"

Ông ta nói chuyện này có liên quan đến phong thủy vận mệnh của từ đường và cả dòng họ.

Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất trốn mất, nhưng cha mẹ tôi khẳng định chắc nịch rằng tôi vẫn còn. Họ nói từ nhỏ tôi đã là một con mọt sách, nào biết yêu đương là gì.

"Vậy thì trước tiên chấm thủ cung sa. Sáng mai nghiệm lại, nếu đúng thì để nó tiếp xà."

Trưởng thôn gõ nhẹ lên chiếc hũ trên bàn, sau đó mở nắp ra.

Bên trong chính là một con thạch sùng. Nhưng nó cũng không giống thạch sùng bình thường, mà giống như loài "Thủ Cung" trong truyền thuyết.

Tôi không ngờ trong tộc thật sự có thứ này, sau đó nghe thấy một tiếng "bộp" vang lên.

Tộc trưởng ném con thạch sùng vào trong cối đá, giã mạnh hai lần, lập tức nghiền nát thành hai mảnh thịt bầy nhầy.

Một đoạn đuôi nhỏ vẫn còn nằm ngoài cối, giãy giụa quay cuồng vì đau đớn.

Tôi bị cảnh này dọa đến tim đập thình thịch, theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng mẹ tôi giữ chặt tôi lại, còn cha tôi thì trừng mắt, ra vẻ nếu tôi dám trốn thì về nhà sẽ đánh c.h.ế.t tôi.

Tộc trưởng lại thêm thứ gì đó vào trong cối, cuối cùng dùng lõi cỏ hút một chút chất lỏng, ra hiệu bảo tôi tiến lên.

Mẹ tôi lập tức kéo tôi lại, đè cánh tay tôi xuống bàn.

Máu thịt của con thủ cung hòa lẫn với chu sa và một số thứ khác, màu đỏ sẫm hơn cả trong phim truyền hình.

Khi nhỏ lên mặt trong cánh tay, chất lỏng ấy lạnh lẽo như một viên băng, nhưng chỉ trong chớp mắt đã thấm vào da, để lại một vệt đỏ như bị giác hơi.

Lạnh đến tận xương, khiến người ta vô cùng khó chịu.

Tộc trưởng nhìn thoáng qua, khuôn mặt âm trầm cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Ông ta quay sang cha tôi nói: "Vậy sáng mai tiếp xà. Sau đó, Thẩm Nguyệt thanh tâm tịnh thân bảy ngày rồi mới thượng xà. Việc sửa chữa từ đường cứ để nhà cậu và Thẩm Dương lo liệu."

Ra khỏi từ đường, tôi mới biết được, trưởng tộc đã quyết: Nhà nào có trinh nữ tiếp xà thì sẽ nhận công việc tu sửa từ đường.

Ai cũng hiểu, sửa từ đường là một miếng mồi béo bở.

Nhưng tôi không ngờ, vì muốn giành việc, cha tôi biết tôi không muốn mà vẫn cố ép tôi về, còn giấu giếm tôi mọi chuyện.

Tôi hỏi ông, liệu tiếp xà có ảnh hưởng gì không, chẳng hạn như tác động đến vận mệnh, hay cả đời phải giữ thủ cung sa trên tay?

Nếu không thì sao lại phải tính bát tự, chấm thủ cung sa, còn đưa ra một lợi ích lớn như thế?

Chẳng lẽ lại có chuyện dễ dàng thế này?

Nhưng tôi chỉ mới hỏi vài câu, cha tôi đã nổi giận, nói rằng dù sau này tôi có lấy chồng thì cũng phải vì nhà họ Thẩm mà đóng góp chút công sức. Chỉ là tiếp xà, chống đỡ xà nhà thôi, vậy mà cũng không chịu.

Ông còn bảo tôi học cao rồi thì khinh thường phong tục trong tộc, chỉ biết nghĩ cho bản thân.

Anh tôi thì nghèo, không có bản lĩnh, bị người trong thôn xem thường, tôi cũng không định giúp anh.

Giờ sửa từ đường kiếm được tiền, có danh vọng, sau này còn hơn cả tôi.

Tối đó, cả nhà cãi vã chẳng vui vẻ gì, mẹ tôi tức đến mức chẳng thèm nấu cơm, chỉ luộc ít mì cho chúng tôi rồi cũng mắng tôi một trận, bảo tôi không biết khó khăn của gia đình, đến chút sức mọn cũng không chịu giúp.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 3: Chương 3



Tôi chỉ cảm thấy lần này về nhà, làm gì cũng không vừa ý, cực khổ mà chẳng ai cảm kích.

Tắm rửa qua loa xong, tôi còn phải tự mình trải chăn đắp gối.

Ngủ mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy bên cạnh có gì đó lành lạnh.

Quay đầu nhìn, lại thấy một con rắn to bằng ngón tay cái đang cuộn mình bên gối.

Nó lắc lư đầu, đôi mắt rắn trừng trừng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sợ đến mức toàn thân lạnh toát, lông tóc dựng ngược.

Con rắn hơi ngẩng đầu, phun lưỡi, rồi rít lên: "Không được tiếp xà! Đã chấm thủ cung sa, thì phải ăn lòng đỏ trứng! Ăn lòng đỏ trứng…"

Nói rồi, nó há miệng, lao thẳng về phía tôi!

Tôi hét toáng lên, bật dậy như cá chép quẫy đuôi, nhưng lại phát hiện mình chỉ vừa trải qua một giấc mơ.

Bên gối không hề có rắn.

Thế nhưng câu "ăn lòng đỏ trứng" vẫn văng vẳng trong đầu tôi.

Nhớ lại người đàn ông tôi gặp bên giếng lúc ban ngày, anh ta cũng nói như vậy.

Tôi sợ đến không ngủ nổi, bèn lên mạng tìm hiểu về lòng đỏ trứng.

Nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy lý do gì, chỉ biết những người tập gym thường chỉ ăn lòng trắng, không ăn lòng đỏ.

Mơ hồ thiếp đi, sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi quyết định luộc hai quả trứng, ăn lòng đỏ cho chắc, vì tôi có cảm giác giấc mơ này không phải ngẫu nhiên.

Thế nhưng trứng còn chưa kịp chín, tôi lại bị cha mẹ kéo tới từ đường kiểm tra thủ cung sa.

Trên đường đi ngang qua nhà trưởng thôn, tôi thấy cháu gái ông ta, Thẩm Mai, vừa thi đại học xong, đang cầm một bát đầy lòng đỏ trứng cãi nhau với mẹ:

"Sao cứ bắt con ăn lòng đỏ trứng hoài? Khó nuốt lắm!"

Nghe thấy chữ "lòng đỏ trứng", tôi lập tức nhớ lại giấc mơ kỳ quái kia, bèn quay đầu nhìn.

Chỉ thấy trưởng thôn quát con bé: "Bảo ăn thì cứ ăn! Nuôi mày ăn, nuôi mày mặc mà còn lắm lời!"

Thấy chúng tôi đi ngang, ông ta lại lườm Thẩm Mai một cái, rồi cười gượng gạo với chúng tôi.

Mẹ tôi khẽ kéo tôi một cái, nói nhỏ: "Tiếp xà cần hai người. Bát tự của Thẩm Mai cũng phù hợp. Nếu cô bé vẫn còn thủ cung sa, thì nó sẽ cùng con tiếp xà. Khi đó, việc sửa từ đường sẽ rơi vào nhà trưởng thôn. Nhưng còn việc đắp bờ kè trong thôn, tuy vất vả nhưng cũng kiếm được tiền."

Thế nhưng trong đầu tôi chỉ có hai chữ "lòng đỏ trứng", cảm thấy thái độ của trưởng thôn vừa rồi có gì đó rất lạ.

Lúc đến khoảng sân trước từ đường, đám trẻ con hôm qua chơi đùa với rắn lại đang nô giỡn, vừa chạy vừa hát:

"Xương thịt nát, sáp xác tàng, âm long quấn đỉnh, kho lương đầy.

Xử tử lương, lợi tông đường, đời đời kiếp kiếp, bái nữ mang."

2

Đúng lúc bọn trẻ đang hát, người đàn ông mặc cổ trang mà tôi gặp hôm qua lại lẩn khuất ở một góc từ đường, khẽ lắc đầu, ra hiệu bảo tôi đừng vào.

Trong bài đồng d.a.o kia, có mấy chữ ám chỉ rõ ràng đến chuyện xây xà nhà. Cộng thêm thái độ của trưởng thôn và các tộc lão, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tôi định đuổi theo hỏi người đàn ông đó, nhưng ngay lúc ấy, phía sau vang lên tiếng quát giận dữ của trưởng thôn:

"Hát linh tinh cái gì đấy! Chạy nhảy ầm ĩ trong từ đường, để tao nói với người lớn của chúng mày, đánh cho một trận nên thân!"

Đám trẻ sợ đến nín bặt, không dám ho he, lập tức bỏ chạy.

Tiếng quát vừa dứt, người đàn ông kia cũng biến mất.

Trưởng thôn dẫn theo Thẩm Mai, mặt mày âm trầm, dặn dò mấy người trong thôn ghi nhớ nhà nào có con hát những câu vớ vẩn vừa rồi. Cuối năm, khi chia tiền từ bãi cát, phần của mấy đứa nhỏ đó sẽ bị cắt một nửa.

Những năm gần đây, ngoài khoản thu từ mỏ đá, nguồn lợi lớn nhất của thôn chính là bãi cát.

Trưởng thôn lần này thật sự tức giận. Nhưng chỉ vì mấy đứa trẻ hát một bài đồng d.a.o thôi, có cần nổi giận đến vậy không?

Hay là… bài hát ấy đã chạm đến điều gì đó không nên nói?

Đợi một lát, tộc trưởng và các tộc lão cũng đến. Lúc này tôi mới biết, lần này có bốn cô gái được chọn theo bát tự và đã điểm thủ cung sa.

Ngoài tôi và cháu gái trưởng thôn Thẩm Mai, còn có cháu gái mười bảy tuổi của tộc trưởng, tên Thẩm Lan Lan, và một cô gái hơn hai mươi tuổi tên Thẩm Hồng Ngọc.

Việc kiểm tra thủ cung sa khá đơn giản. Chỉ cần đưa tay ra, dùng khăn nóng thấm rượu thuốc đắp lên chỗ đã điểm.

Hơi nóng của rượu giúp hoạt huyết. Nếu không còn trong trắng, thủ cung sa sẽ mờ đi hoặc biến mất.

Tôi từng tìm hiểu trên mạng, biết rằng thủ cung sa được điểm vào huyệt mạch trên cánh tay. Khi nam nữ g*** h*p, chân khí vận chuyển sẽ làm nó biến mất.

Tất nhiên, cũng có thể là do hormone s.i.n.h d.ụ.c k*ch th*ch, khiến vết chu sa tan đi theo thời gian.

Nhưng kỳ lạ là, tôi và Thẩm Hồng Ngọc, hai người hơn hai mươi tuổi sau khi đắp khăn nóng lên, thủ cung sa vẫn còn nguyên vẹn.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 4: Chương 4



Ngược lại, hai cô gái trẻ mười bảy, mười tám tuổi là Thẩm Mai và Thẩm Lan Lan, thủ cung sa lại biến mất.

Thẩm Mai không tin nổi, ra sức chà xát chỗ đó: "Sao vừa đắp một cái đã mất rồi! Rõ ràng vừa nãy còn đây mà… Con không có… Con thật sự không có!"

Chuyện này liên quan đến danh dự của con gái. cô ta còn nhỏ tuổi, lại xấu hổ và tức giận, muốn giải thích mà giọng run đến mức không nói thành lời.

Trưởng thôn đập mạnh xuống bàn, giận dữ mắng: "Mày còn muốn gì nữa? Chưa đủ mất mặt sao? Mày nhìn lại xem, mày mới bao nhiêu tuổi rồi mà đã thế này!"

Thẩm Lan Lan cũng định lên tiếng tranh cãi, nhưng bị tộc trưởng trừng mắt một cái, chỉ có thể nức nở: "Con không có… Con không có mà!"

Cha mẹ của hai cô gái cũng có mặt ở đó. Chuyện này ảnh hưởng đến danh dự con gái họ, làm sao có thể để họ tiếp tục “mất mặt” trước bao người được?

Vì vậy, họ lập tức kéo con gái về nhà, chắc chắn sẽ ép hỏi cho ra người đàn ông liên quan.

Cha mẹ tôi và cha mẹ Thẩm Hồng Ngọc tỏ vẻ an ủi trưởng thôn và tộc trưởng, nói rằng bây giờ con gái trưởng thành sớm, học sinh yêu sớm cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trên mặt họ lại không che giấu được sự vui sướng.

Sau khi xác định xong người tiếp xà, nghi thức bắt đầu.

Tôi tưởng rằng tiếp xà chỉ đơn giản là nhận lấy cây xà nhà cũ, rồi thay bằng cây mới.

Nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Tôi chẳng thấy có cây xà nào mới cả.

Trưởng thôn chỉ giải thích rằng “thượng xà” là đại sự, tôi và Thẩm Hồng Ngọc cần phải giữ thanh tịnh trong bảy ngày, sau đó chọn ngày tốt rồi mới tiến hành.

Lúc nói đến hai chữ “thượng xà”, ông ta hơi giật giật khóe mắt, liếc nhìn tộc trưởng, sau đó vội vàng thúc giục chúng tôi bắt đầu tiếp xà.

Hai đầu xà đã được chống đỡ bằng những khúc gỗ tròn, bên ngoài còn đặc biệt dùng vải đỏ vẽ đầy bùa chú để bao lại.

Một nhóm thanh niên trai tráng đã chờ sẵn, họ dùng dây thừng từ từ hạ xà nhà xuống.

Tôi và Thẩm Hồng Ngọc đứng bên dưới, đỡ lấy cây xà trên vai, rồi khiêng ra ngoài.

Cây xà này to bằng vòng tay ôm, không biết đã bao nhiêu năm tuổi, nhưng khi đặt lên vai lại không nặng như tôi tưởng.

Thế nhưng, trên đó có một mùi rất lạ.

Mùi nhựa thông trộn với một thứ gì đó đang phân hủy, thoang thoảng hắc hắc, khó chịu vô cùng.

Hơn nữa, nó lạnh đến thấu xương, giống như không phải gỗ, mà là một thanh sắt băng giá.

Khi cây xà đặt lên vai tôi và Thẩm Hồng Ngọc, chỗ có thủ cung sa đột nhiên đau nhói, cảm giác như có những chiếc kim băng lạnh buốt đ.â.m vào da thịt.

Vừa ôm chặt lấy cây xà, từ giữa lớp vải đỏ đột nhiên vang lên những tiếng sột soạt.

Mấy con thạch sùng nhỏ từ trong đó bò ra, khiến tôi và Thẩm Hồng Ngọc giật b.ắ.n mình, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Nhưng ngay lúc đó, trưởng thôn và tộc trưởng trầm giọng quát lớn, cộng thêm sức nặng của cây xà đè xuống, chúng tôi không dám cử động mạnh.

Dù vậy, chúng tôi cũng không thể chịu được lâu.

Lo lắng không biết phải khiêng cây xà này đi đâu, tôi vội vàng hỏi họ.

Tôi cứ tưởng chỉ cần khiêng đến trước cổng từ đường, đặt xuống là xong.

Nhưng không ngờ, tộc trưởng lại cầm dùi gõ trống dẫn đường phía trước.

Còn trưởng thôn thì ra hiệu cho chúng tôi tiếp tục khiêng đi.

Cây xà này dù không quá nặng, nhưng cũng khá to.

Tôi và Thẩm Hồng Ngọc cùng khiêng, cảm thấy vô cùng vất vả.

Tôi siết chặt hai tay, ôm chặt lấy cây xà, sợ nó rơi xuống.

Khi tôi ôm lấy cây xà, ngón tay chạm vào lớp vải đỏ, phát hiện bên trong dường như có thứ gì đó được đóng đinh vào.

Người xưa có câu: "Bán nhà không bán xà".

Chính vì xà nhà cũ thường bị tổ tiên khoét rỗng để giấu bảo vật.

Tôi đang nghĩ, có khi nào trưởng thôn cố ý hạ xà xuống để lấy bảo vật bên trong không.

Không chỉ mình tôi có suy nghĩ ấy, mà cả cô gái cùng tôi đỡ xà, Thẩm Hồng Ngọc cũng rất táo bạo. Tay cô ta liên tục lần mò trên lớp vải đỏ, phát ra những tiếng sột soạt, thỉnh thoảng lại có thằn lằn bò ra từ bên trong.

Có mấy con thằn lằn còn bò cả lên người tôi, khiến tôi nổi hết da gà.

Những con thằn lằn này rất kỳ lạ, trên trán có một chấm đỏ, tựa như chu sa vậy.

Cha của Thẩm Hồng Ngọc, Thẩm Vĩ đứng trong đám đông, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô ta.

Những người đứng xem xung quanh cũng cười cợt hỏi trưởng thôn:

"Trong xà có giấu bảo vật à? Nếu đã hạ xuống rồi thì sao không mở ra xem thử, dù gì cũng là của chung cả tộc mà."

Nhưng trưởng thôn lập tức quát lớn: "Mỏ quặng với bãi cát chia hoa hồng không đủ nuôi các người sao? Chỉ biết nhòm ngó đồ tổ tiên để lại! Ai dám động đến xà nhà hay từ đường, đuổi khỏi tộc, đừng hòng nhận một đồng chia hoa hồng!"

Câu này vừa thốt ra, cả đám người lập tức câm lặng.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 5: Chương 5



Trưởng thôn lại trừng mắt nhìn Thẩm Hồng Ngọc, vừa đốt giấy tiền vừa lẩm nhẩm: "Thằn lằn bảo hộ, thủ cung giữ tộc. Trinh nữ tiếp xà, âm long hoán đổi."

Câu nói này rất kỳ quái, đặc biệt là có vẻ trùng khớp với bài đồng d.a.o mà lũ trẻ con hát ban sáng.

Nhưng tôi và Thẩm Hồng Ngọc lúc ấy mệt mỏi vì phải đỡ xà, không dám nghĩ nhiều, chỉ biết tiếp tục đi theo họ.

Mãi đến khi đến giếng cổ, tộc trưởng và những người khác đã chờ sẵn. Họ mở nắp đá trên miệng giếng, rồi ra hiệu bảo chúng tôi ném cây xà xuống giếng.

Lúc ấy, cây xà đè đến mức chân tôi tê rần, nghe nói có thể bỏ xuống, tôi và Thẩm Hồng Ngọc liền làm theo.

Khi cây xà trượt khỏi tay, lớp vải đỏ bị miệng giếng cào rách. Lúc này tôi mới thấy rõ, cây xà không phải gỗ tròn, mà là gỗ bị bổ đôi rồi ghép lại. Các mối ghép còn chảy ra thứ gì đó giống như sáp.

Trên các đầu đinh đóng vào xà, còn khắc những phù hiệu kỳ quái.

Trong đầu tôi chợt vang lên bài đồng d.a.o ban sáng: "Xương thịt nát, sáp xác chôn..."

Chẳng lẽ, bên trong xà này thực sự có thi thể?!

Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi vội vàng lắc đầu. Cây xà dù to nhưng chỉ có đường kính bằng vòng tay ôm, sao có thể nhét vừa thi thể?

Hơn nữa, xà này là xà chính của từ đường, mỗi năm cả tộc đều vào tế lễ. Ai lại muốn đứng dưới một xác c.h.ế.t chứ? Quá xui xẻo!

Nhưng chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến tôi lạnh toát sống lưng.

Cộng thêm chỗ chấm thủ cung sa trên tay cứ tê buốt như có kim băng giá đ.â.m vào, tôi thấy toàn thân nhơm nhớp khó chịu, bèn rửa tay rồi về nhà với cha mẹ.

Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó.

Mọi người xung quanh đều nhìn thấy cây xà bị bổ đôi và đóng đinh. Họ xôn xao bàn tán, khẳng định bên trong có bảo vật.

Đặc biệt là Thẩm Vĩ, ánh mắt sáng rực như sói đói, còn to gan kéo trưởng thôn lại: "Rõ ràng trong xà có đồ, đã thay rồi thì kéo lên mở ra xem thử đi, để cả tộc cùng được mở rộng tầm mắt!"

Thẩm Vĩ là tên phá gia chi tử, ăn chơi trác táng, vợ hắn thì nghiện bài bạc, cả nhà chỉ sống nhờ tiền chia hoa hồng của tộc.

Con trai hắn ở bên ngoài thì làm bộ làm tịch như công tử nhà giàu, đốt tiền như rác, năm ngoái còn bán cả đất tổ để trả nợ.

Trưởng thôn nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi phất tay: "Phong giếng!"

Cha tôi cũng liếc Thẩm Vĩ đầy khinh bỉ, rồi quay sang bảo tôi:

"Đây là quy tắc của tộc mình. Xà đã hạ xuống, phải chôn theo giếng."

"Chôn theo giếng"?!

Vậy nghĩa là... an táng sao?!

Lẽ nào trong xà thật sự có xác chết?

Khi cha tôi nói chuyện, tộc trưởng đã dẫn theo mấy thanh niên lực lưỡng, áp nắp đá xuống miệng giếng. Sau đó họ đổ xi măng bịt kín.

Không những thế, họ còn dùng xích sắt có khắc phù hiệu, móc ổ khóa màu vàng khóa chặt miệng giếng lại.

Đây là phong ấn hoàn toàn, phòng ngừa kẻ nào lén đào xà lên lấy bảo vật.

Sau đó, cả thôn đều bàn tán xôn xao, đoán già đoán non bên trong giấu gì.

Mọi người cho rằng, nhìn tôi và Thẩm Hồng Ngọc đỡ xà thấy không nặng lắm, hẳn không phải vàng bạc.

Nhưng nếu không phải vàng bạc, cũng không thể là tranh chữ vì sao lại phải chôn xuống giếng?

Suốt cả ngày hôm đó, hết nhóm người này đến nhóm khác kéo đến nhà tôi hỏi dò, xem tôi có sờ thấy thứ gì trong xà không.

Tộc trưởng còn cử người đến dặn dò, bảo tôi phải tịnh thân ba ngày, chỉ được ăn chay uống cháo, sau đó đến từ đường tụng kinh ba hôm, rồi mới cử hành nghi thức "thượng xà".

Nhưng ngay đêm đó...

Tôi mơ thấy con rắn kia một lần nữa.

Lần này, nó không còn lải nhải "ăn lòng đỏ trứng" nữa.

Nó há miệng lao thẳng vào tôi, dữ tợn rít lên:

"RỜI KHỎI LÀNG! RỜI KHỎI LÀNG!"

Tôi hoảng sợ tỉnh dậy, tim đập thình thịch.

Còn đang hoang mang về giấc mơ, bên ngoài vang lên tiếng chiêng:

"CÓ NGƯỜI CHẾT! CÓ NGƯỜI CHẾT!"

Tiếng chiêng vang dội cả màn đêm.

Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi là cây xà bị chôn trong giếng.

Tôi sợ hãi đến mức tim như rơi xuống vực, lập tức gọi cha mẹ, chạy theo dòng người đến từ đường.

Khi đến nơi, tôi phát hiện ra chiếc giếng cũ bị bịt kín bằng xi măng đã bị cạy mở.

Không rõ cái xà nhà bên trong có bị kéo ra không, nhưng có một người đang mềm oặt đổ gập trên miệng giếng, trông như đang cúi xuống làm gì đó.

Giữa đêm khuya, xung quanh vẫn chưa có nhiều người.

Tôi bước lại gần nhìn một cái, lập tức phát hiện người đó đâu phải chỉ nửa quỳ nửa nằm trên miệng giếng!

Mà là nửa th*n d*** gục trên thành giếng, còn phần thân trên đã không thấy đâu nữa.

Bên trong vòng giếng toàn là nước loang lổ máu, vô số con thạch sùng lớn nhỏ bò qua bò lại, tựa như đang săn muỗi, mà cũng có vẻ như đang l.i.ế.m máu.

Trong chiếc giếng tối đen sâu thẳm, dường như có thứ gì đó đang bơi lượn, giữa tiếng nước vỗ òa òa, còn xen lẫn những âm thanh nhai nuốt khúc khích và tiếng cào vào thành giếng sắc lẻm.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 6: Chương 6



Những âm thanh đó còn khó chịu hơn cả tiếng móng tay cào lên bảng đen.

Cùng lúc đó, chỗ có điểm chu sa trên người tôi lại nhói đau dữ dội, như thể có thứ gì đang chui vào bên trong!

3

Chiếc giếng cũ phong ấn xà chính đã xảy ra chuyện lớn, tộc trưởng và trưởng thôn lập tức chạy đến.

Trước tiên, họ trấn an mọi người, sau đó nói rằng chuyện này liên quan đến thứ bên trong xà chính. Nếu không muốn mất phần chia lợi nhuận của cả tộc, thì tốt nhất đừng để chuyện người c.h.ế.t này lộ ra ngoài!

Tôi bị nửa xác người đó dọa đến mức hai chân mềm nhũn, mẹ tôi vội vàng đưa tôi về nhà, vừa đi vừa không ngừng gọi tên tôi, giúp tôi gọi hồn. Về đến nhà, bà vội vàng hắt nước cơm, đốt giấy vàng cúng tế.

Nhưng trong đầu tôi vẫn văng vẳng những âm thanh kỳ quái vọng ra từ giếng cổ, hình ảnh m.á.u tươi loang lổ trên thành giếng, cùng hai cái chân đung đưa của xác chết.

Mãi đến khi trời sáng, cha tôi mới trở về, nói với chúng tôi rằng người c.h.ế.t chính là Thẩm Vĩ.

Ông ta vẫn luôn nhớ thương báu vật bên trong xà chính, nghĩ rằng có thể nhân lúc xi măng chưa khô mà ra tay. Thế là ông ta gọi con trai Thẩm Hồng Tinh và con gái Thẩm Hồng Ngọc, nửa đêm ra mở giếng trộm xà chính.

Theo lời Thẩm Hồng Tinh kể, khi mở giếng, cậu ta cầm đèn pin soi, Thẩm Vĩ dùng móc câu định móc lấy xà chính để kéo lên.

Nhưng ngay khi ông ta vừa thò đầu xuống, từ trong giếng đột nhiên phóng ra một con rắn to bằng bắp đùi, cắn đứt nửa người ông ta rồi lại rơi xuống giếng.

Thẩm Hồng Ngọc khi đó sợ đến phát ngốc, còn Thẩm Hồng Tinh thì kéo chị mình bỏ chạy.

Cũng chính cậu ta đã chạy khắp thôn gào lên rằng có người chết, khiến người trông coi từ đường phải đánh chiêng báo hiệu.

Trưởng thôn đã triệu tập những người đứng đầu từng nhà đến họp, nói rằng bất kể thế nào, chuyện này cũng không được tiết lộ ra ngoài.

Ông ấy ám chỉ rằng trong xà chính có báu vật rất lớn, nếu báo cảnh sát, họ sẽ bắt buộc giao nộp. Chẳng lẽ mọi người muốn đổi lấy một tấm bằng khen thôi sao?

Tôi nghe vậy, trong đầu lập tức hiện lên nửa thân trên bị cắn đứt của Thẩm Vĩ, cố gắng kìm nén nỗi bất an, hỏi:

"Trong giếng thực sự có con rắn to bằng bắp đùi sao?"

Tôi nghĩ đến vết thương của Thẩm Vĩ, đúng là bị cắn đứt một nhát. Nhưng rắn có thể cắn đứt người trong một nhát được sao?

Không phải chúng thường cuốn chặt con mồi hoặc dùng nọc độc g.i.ế.c c.h.ế.t à?

Một nhát cắn đứt hẳn nửa người, chẳng lẽ là cá mập trắng chắc?

Vậy rốt cuộc trong giếng thực sự có đại mãng xà, hay là do tộc trưởng dựng chuyện để che đậy điều gì đó?

Thấy cha tôi còn chưa hiểu ra vấn đề, tôi bèn nói tiếp:

"Nếu thật sự có con rắn lớn trong giếng, trưởng thôn họ không định làm gì sao? Nhỡ nó bò ra ngoài cắn người thì sao?"

Cha tôi nghe vậy, cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tôi bèn thêm dầu vào lửa: "Dù nó không bò ra ngoài, nhưng có con quái vật như vậy trong giếng, báu vật trong xà chính quan trọng đến mấy cũng không thể lấy ra được nữa, đúng không?"

Tôi tiếp tục dụ dỗ ông: "Con thấy vẫn nên báo cảnh sát, ít nhất thì cũng phải bắt con rắn đó đi chứ? Bây giờ là thời đại pháp luật, chứ đâu còn như ngày xưa.

Báu vật trong xà chính, tộc mình không muốn giao nộp thì cảnh sát cũng không thể cưỡng ép. Nhưng mà con rắn lớn thế này, dân trong thôn mình không đối phó được đâu!"

Cha tôi nghe vậy, có vẻ đã bị thuyết phục, lập tức quay người đi tìm những người khác trong thôn, muốn bàn bạc với trưởng thôn về việc báo cảnh sát.

Tất nhiên, điều quan trọng hơn là làm sao lấy được báu vật trong xà chính, chứ giấu kỹ cho đời sau thì đâu có phần của ông ấy.

Sau khi ông đi, tôi nghĩ đến bài đồng d.a.o kỳ lạ kia, quyết định đi tìm mấy đứa trẻ đã hát nó để hỏi cho rõ.

Mẹ tôi cũng bị dọa sợ, tôi bảo bà ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì ra ngoài.

Nhưng khi tôi vừa mở cửa, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện…

Có rất nhiều con thạch sùng bò đầy trên cửa, thậm chí còn bám chặt trên tay nắm.

Tôi suýt nữa đã chạm tay vào một con khi mở cửa.

Những con này giống hệt mấy con chui ra từ xà chính hôm qua, trên trán có một chấm đỏ tươi.

Trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên hình ảnh đám thạch sùng bò trên vết m.á.u ở giếng, chúng cũng có dấu đỏ trên trán.

Ngay lúc đó, vị trí chu sa trên tay tôi bỗng nhói buốt, như thể có kim châm xuyên vào da thịt.

Tôi quay đầu nhìn lên tường, thấy góc tường cũng đầy thạch sùng.

"Sao lại có nhiều thạch sùng thế này?"

Mẹ tôi cũng thấy rợn người, vội chắp tay niệm: "Thạch sùng bảo hộ, giữ nhà giữ cửa!"

Sau đó bà quay sang tôi, dỗ dành: "Chúng không cắn người đâu, chỉ ăn muỗi thôi, không phải rắn, đừng sợ."

Nhưng tôi cảm thấy…
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 7: Chương 7



"Thạch sùng", "thủ cung", "xà chính", "âm long"… tất cả những thứ này hình như có liên quan với nhau!"

Nghĩ một lúc, tôi bảo mẹ gọi anh trai về ngay lập tức.

Cha tôi cố chấp, lại còn trọng nam khinh nữ, những chuyện liên quan đến dòng họ, ông chỉ nghe lời anh trai tôi.

Tôi cứ có cảm giác, thôn mình sắp xảy ra chuyện lớn, cần phải có anh tôi về mới được.

Mẹ tôi lập tức gật đầu, vào trong gọi điện cho anh.

Còn tôi thì cầm theo một cây gậy gỗ mà mẹ đưa, rồi rời khỏi nhà.

Lúc này, trời mới tờ mờ sáng, dân trong thôn ai cũng đã dậy.

Dọc đường đi, không ngừng có người chặn tôi hỏi:

"Có thật là đêm qua cô thấy t.h.i t.h.ể của Thẩm Vĩ không?"

"Có phải xà chính biến thành rắn rồi không?"

Tôi vừa đối phó với họ, vừa tìm đến mấy đứa trẻ hôm trước đã hát bài đồng dao.

Nhờ có trưởng thôn cắt một nửa tiền chia từ mỏ cát của nhà chúng, nên bây giờ ai trong thôn cũng biết chuyện đó.

Tôi ghé qua tiệm tạp hóa mua ít bánh kẹo, định dùng để dụ tụi nhỏ nói thật.

Lúc đi ngang qua nhà Thẩm Hồng Ngọc, tôi bỗng thấy cô ta co ro trong góc tường, tóc tai bù xù, mặt dán sát vào vách, môi không ngừng mấp máy, như thể đang lẩm bẩm điều gì đó.

Nhớ đến chuyện cô ta tận mắt chứng kiến cảnh tượng trong giếng, tôi đoán những gì cô ta thấy còn đáng sợ hơn cả lời kể của Thẩm Hồng Tinh.

Tôi lấy một chai nước ngọt trong túi ra, nhẹ giọng gọi cô ta, đồng thời bật đèn pin điện thoại, soi sáng tiến lại gần.

Tôi muốn hỏi cô ta về con rắn trong giếng.

Nhưng khi ánh đèn pin chiếu vào một nửa khuôn mặt của Thẩm Hồng Ngọc, tôi lập tức c.h.ế.t sững tại chỗ!

Cô ta không phải thì thầm, mà là áp mặt vào tường, há miệng, để đám thạch sùng bò vào miệng mình!

Cô ta nuốt trọn một con, nhai ngấu nghiến. Âm thanh vang lên trong tai tôi chính là tiếng cô ta nhai nuốt thạch sùng.

Bức tường nơi cô ta tựa vào, chi chít những con thạch sùng đậu đầy, tất cả đều hướng đầu về phía cô ta, như thể chỉ đợi cô ta há miệng là sẽ lập tức chui vào, để cô ta ăn.

Thấy tôi nhìn sang, Thẩm Hồng Ngọc liền nhe răng cười với tôi, vươn tay tóm lấy một con thạch sùng trên tường đưa về phía tôi, chính mình cũng nhai một con, ra hiệu bảo tôi cùng ăn.

Tôi sợ đến mức toàn thân cứng đờ. Con thạch sùng trong tay cô ta giãy giụa, bốn chân không ngừng cào loạn. Dưới ánh đèn điện thoại, ngoại trừ điểm đỏ trên trán, bốn chân nó còn ánh lên một màu đỏ tươi.

Đây rõ ràng không phải thạch sùng!

Mà là thủ cung!

Sự khác biệt giữa thủ cung và thạc sùng chính là thủ cung phải được nuôi bằng chu sa từ nhỏ, lòng bàn chân của nó đều có sắc đỏ.

Nhưng chu sa đắt đến vậy, làm sao có người nuôi nhiều thủ cung thế này được?

Thứ này có độc, sao có thể ăn sống chứ!

Tôi vội vàng lấy một nhánh cây, gạt những con thủ cung trên tường xuống, không để chúng bò vào miệng Thẩm Hồng Ngọc. Đồng thời tôi cũng hét lớn vào trong nhà:

"Mau tới đây!"

Mẹ của Thẩm Hồng Ngọc nghe thấy liền chạy ra, thấy con gái mình đang nhai nuốt thủ cung, bà ta cũng sợ đến mức hét lên một tiếng chói tai.

Mà tộc trưởng cùng thôn trưởng phía sau bà ta lại chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng. Tộc trưởng lấy từ trong túi ra một nắm bột thuốc, rắc lên bức tường.

Những con thủ cung chi chít lập tức rào rào tản đi!

Tộc trưởng trầm giọng quát:

"Còn không mau đè nó xuống! Thạch sùng là một trong ngũ độc, nước tiểu của nó độc đến mức nào các người không biết sao? Nó ăn như vậy, cách cái c.h.ế.t không còn xa đâu!"

Nước tiểu thạch sùng, rơi vào mắt thì mù, vào tai thì điếc, dính lên da sẽ thối rữa. Ăn phải đồ vật mà thạch sùng đã bò qua thì sẽ trúng độc mà chết.

Người ta vẫn nói "trà qua đêm không thể uống", cũng là vì sợ thạch sùng đã đi tiểu vào, bị màu trà che lấp mà không nhìn ra được.

Nghe tộc trưởng quát lớn, thôn trưởng và Thẩm Hồng Tinh lập tức hoàn hồn, vội vàng nhào tới, luống cuống tay chân giữ chặt Thẩm Hồng Ngọc.

Tộc trưởng nhanh chóng bẻ một cành cây bên cạnh, bóp miệng Thẩm Hồng Ngọc, trực tiếp chọc sâu vào trong để ép cô ta nôn ra.

Rõ ràng cô ta vừa mới nuốt xuống, nhưng mặc cho tộc trưởng có đ.â.m que gỗ vào sâu đến đâu, Thẩm Hồng Ngọc chỉ có thể khô khốc nôn khan, không thể nôn ra được.

Chứng kiến miệng cô ta bị que gỗ chọc đến trầy trụa, hai mắt trắng dã, vậy mà tộc trưởng vẫn cứ tiếp tục ấn que vào sâu hơn!

Tôi chỉ có thể mở miệng nói: "Hay là trước tiên cho cô ta uống một ly nước muối đặc để k*ch th*ch nôn đi. Tôi sẽ gọi xe cứu thương."

Chuyện này liên quan đến tính mạng, không thể cứ trơ mắt nhìn cô ta xảy ra chuyện được.

Nhưng tộc trưởng đột nhiên quay đầu, lạnh lùng liếc tôi một cái, rồi ghé sát vào tai thôn trưởng, nói nhỏ một câu gì đó.
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 8: Chương 8



Thôn trưởng liếc mắt nhìn tôi, bàn tay đang đè trên vai Thẩm Hồng Ngọc bất ngờ nhấc lên, sau đó giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u cô ta, mạnh mẽ đập vào tường!

Tôi hoảng sợ hét lên.

Tộc trưởng lại đứng thẳng người, quay sang cười với tôi:

"Bây giờ nó điên rồi, đến cả thạch sùng sống cũng ăn, chỉ có thể đánh ngất trước đã. Trong từ đường có thuốc kích nôn, ta là thầy thuốc, lát nữa sẽ cho nó dùng. Đưa đến bệnh viện, e là không kịp đâu."

"Yên tâm, ta đã tính qua rồi, các ngươi đều là người có phúc khí lớn mới có thể tiếp xà. Nó sẽ không sao đâu."

Nụ cười của ông ta rất kỳ quái, còn có chút u ám khó tả.

Mang đến từ đường? Chẳng phải là giam cầm sao?

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng tộc trưởng đã cười khà khà tiếp lời:

"Vừa rồi trên đường tới đây, tôi gặp cha cô. Ông ta lo chuyện hôn sự của anh trai cô, nghĩ cách tích góp tiền để mua nhà trên thành phố. Vừa hay hôm qua trên mỏ thiếu người quản khoáng thải, tôi liền cho người đưa ông ta đi rồi. Lúc này chắc đã lên đường rồi nhỉ?"

Mỏ quặng là nguồn thu nhập lớn nhất của tộc, từ trước đến nay luôn do hai nhà tộc trưởng và thôn trưởng quyết định. Hằng năm chia ra bao nhiêu, thì là bấy nhiêu, trong tộc không ai dám hỏi nhiều.

Trong đống khoáng thải vẫn còn sót lại khoáng sản, có người chuyên thu mua. Lợi nhuận trong đó béo bở vô cùng!

Một công việc tốt như vậy, sao có thể đến lượt cha tôi?

Ông ấy dù có vội rời đi đến đâu, cũng không thể không chào một tiếng, ngay cả quần áo cũng không mang theo chứ!

Rõ ràng tộc trưởng đang lấy cha tôi ra để uy h.i.ế.p tôi!

Tôi lạnh lùng cười nhìn ông ta, rồi nhìn theo bóng lưng Thẩm Hồng Ngọc bị thôn trưởng cõng đi, định quay đầu gọi điện cho cha, bảo ông nhanh chóng nghĩ cách về ngay!

Nhưng đúng lúc đó, tộc trưởng lại cất giọng: "À, suýt quên nói cho cô biết! Khi cha cô lên xe, vì quá vội vàng kích động nên đã làm rơi hỏng điện thoại rồi. Hiện tại, nó đang ở chỗ tôi!"

Ông ta móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại có màn hình vỡ nát, lắc lắc trước mặt tôi:

"Dạo này cô cần tĩnh tâm, không nên chạy lung tung. Tôi sẽ cho người sửa rồi gửi lên mỏ sau. Trong nhà có chuyện gì, cứ đến tìm tôi, tôi sẽ gọi điện cho chú Đường của cô. Ông ta cũng đang làm trên mỏ!"

"Không có chuyện gì thì đừng gọi điện lên đó, mỏ rất nguy hiểm."

Mỏ nguy hiểm, dễ xảy ra chuyện…

Nếu con trai tộc trưởng ra tay làm gì đó, nói là mỏ sập, vùi xác cha tôi trong đó, vậy thì thật sự ngay cả hài cốt cũng chẳng còn!

Tôi siết chặt điện thoại, nhìn tộc trưởng, chỉ có thể gượng cười:

"Trong nhà không có chuyện gì cả."

"Không có thì tốt!"

Tộc trưởng cười hiền lành bước tới, nhìn tôi nói:

"Cô đã tiếp xà, thì nên giữ thân thanh tịnh. Đồ ăn vặt này nọ, đừng ăn nữa. Nếu làm không được, thì cũng sẽ giống Hồng Ngọc, phải vào từ đường ở trước."

"Chờ cô thượng xà, cha cô chẳng phải cũng sẽ về cùng anh trai cô tu sửa từ đường sao? Đúng không?"

Nói cách khác, ít nhất tôi phải thượng xà, thì cha tôi mới có thể về?

4

Tôi nhìn chằm chằm vào tộc trưởng, định nói gì đó, nhưng ông ta đã nhét chiếc điện thoại vỡ màn hình vào tay tôi.

Ông ta vỗ vai tôi, mỉm cười hiền từ rồi quay người bỏ đi.

Mẹ của Thẩm Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng cười hì hì: “Có thể thượng xà chính của từ đường là một việc vẻ vang cỡ nào, con phải vui lên chứ!”

Chồng bà ta vừa chết, con gái thì phát điên, vậy mà vẫn còn cười được sao?

Xem ra, tộc trưởng và trưởng thôn đã hứa hẹn cho bà ta không ít lợi ích.

Tôi không biết mình rời khỏi nhà của Thẩm Hồng Ngọc bằng cách nào, nhưng đi chưa xa đã thấy đám trẻ con trong thôn lại đang bắt thạch sùng chơi.

Chúng cầm chai nước khoáng, bắt được con nào là nhét vào chai, mỗi chai đều có mấy con thạch sùng bên trong. Một đứa trong nhóm còn nhét đầy cả chai!

Có lẽ chúng nhận ra tôi, một đứa trong nhóm đột nhiên cầm con thạch sùng ném thẳng về phía tôi, cố ý muốn dọa tôi!

Vừa nghĩ đến việc thứ này có thể đã bò ra từ cây xà lớn kia, lòng tôi liền lạnh toát. Theo bản năng, tôi cầm cây gậy gỗ định đánh.

Nhưng kỳ lạ thay, con thạch sùng đang bay đến giữa không trung bỗng như bị thứ gì đó vô hình cản lại, lập tức rơi thẳng xuống đất.

Đồng thời, những con thạch sùng vốn đang bám trên đá và tường như sợ hãi điều gì đó, liền đồng loạt bỏ chạy, giống hệt cảnh tượng khi tộc trưởng rắc thuốc bột lúc nãy!

Tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía nhưng không phát hiện điều gì khác thường.

Bọn trẻ thì lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi rồi lại đuổi theo đám thạch sùng. Tôi vội lấy mấy bịch đồ ăn vặt mang theo ra đưa cho chúng.

Chúng vốn đã quen mặt tôi, biết tôi là cô gái tiếp nhận xà chính mới, nên không hề sợ hãi, thậm chí còn rất biết "quy tắc".
 
Âm Long Quấn Đỉnh
Chương 9: Chương 9



Nhận lấy đồ ăn, đứa nhóc cầm đầu nhìn tôi rồi nói thẳng: “Được rồi! Bọn tôi ăn đồ của chị rồi, sau này sẽ không dọa chị nữa.”

Tôi nghe xong, dở khóc dở cười, nhưng vẫn nghiêm túc hỏi: “Bài đồng d.a.o các em hát hôm qua, ai dạy các em vậy? Bài mà có câu ‘xương thịt nát, sáp xác tàng’ ấy.”

“À… cái đó à…” Đứa nhỏ cầm đầu ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh tôi, rồi giơ tay chỉ về phía ấy, “Là người mặc đồ hát tuồng đi cùng chị đó! Nãy còn giúp chị cản con thạch sùng nữa. Hai người không quen nhau à?”

Toàn thân tôi lập tức cứng đờ.

Bên cạnh tôi nào có ai?

Tôi nhìn theo hướng đứa nhỏ chỉ, nhưng vẫn không thấy gì cả.

Thế nhưng, mấy đứa nhỏ kia lại lè lưỡi làm mặt quỷ với khoảng không bên cạnh tôi, rồi ôm chặt lấy đống đồ ăn, nhảy nhót bỏ đi.

Lần này, bài đồng d.a.o chúng hát lại đổi thành:

"Giếng đứng chôn, bùa khóa trấn,

Mạng tàn thân diệt, vĩnh viễn không yên.

Âm long xuất, thủ cung tán,

Oan hồn đòi mạng, cả tộc diệt vong."

Lần trước, bài đồng d.a.o kia nhắc đến xà chính giấu xác.

Lần này, lại nói đến việc chôn trong giếng và đàn thạch sùng đầy thôn!

Nếu tất cả đều là sự thật…

Vậy thì thật sự sẽ có cảnh cả tộc bị diệt vong sao?

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi lại nhìn về phía đứa nhỏ vừa chỉ ban nãy, thử giơ tay ra chạm vào không trung…

Người xưa nói rằng, trẻ con vẫn còn thiên nhãn, chưa bị che lấp, nên có thể nhìn thấy những thứ người lớn không thấy được.

Nhiều sách cổ cũng ghi chép rằng, trước khi tai họa giáng xuống, sẽ có bài đồng d.a.o xuất hiện như một lời cảnh báo của trời cao, để lại một cơ hội sống sót cuối cùng.

Vừa nãy, con thạch sùng kia đúng là đã rơi xuống giữa không trung…

Nhưng dù tôi xoay tay vờn quanh không khí bao nhiêu lần, cũng không chạm được vào thứ gì cả.

Lúc này, tôi không chắc bọn trẻ đang trêu tôi, hay thực sự có một sự tồn tại vô hình nào đó đang giúp đỡ tôi từ trong bóng tối.

Nhưng hiện tại, cha tôi đã bị tộc trưởng đưa lên mỏ. Nếu tôi bỏ trốn, ông ấy rất có thể sẽ gặp phải “tai nạn ngoài ý muốn”.

Dù tôi có báo cảnh sát, khi họ đến mỏ, tộc trưởng cũng chỉ cần nói là để cha tôi phụ trách bã khoáng, thì cũng chẳng làm được gì.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, tôi quyết định đến từ đường kiểm tra tình hình trước.

Dọc đường đi, tôi phát hiện tường nhà nào trong thôn cũng đều bị thạch sùng bám kín, ngay cả lối đi, bụi cỏ, tảng đá ven đường cũng có không ít con bò qua.

Người trong thôn đều lấy làm lạ, bảo rằng chưa từng thấy nhiều thạch sùng đến vậy.

Có người còn nói thứ này rất đắt, nếu bắt được hết đem bán thì cũng không ít tiền.

Cũng có người tinh mắt nhận ra, bảo rằng bốn chân của những con này có dấu chu sa đỏ, rõ ràng là thủ cung.

Mà thủ cung thì càng đáng giá hơn!

Thế nhưng, chẳng ai biết xử lý thế nào. Trừ bọn trẻ con hăng hái đuổi bắt, người lớn thì chỉ dùng chổi quét đi, hoặc phun thuốc diệt.

Đến từ đường, tôi nhận ra nơi này ngược lại lại rất ít thạch sùng.

Cái giếng cổ kia đã bị phong kín lại, lần này còn bịt chặt hơn trước, không chỉ đậy nắp đá mà còn xây tường gạch bao quanh, thêm cả xi măng trét kín!

Nhưng sợi xích sắt khắc bùa và chiếc khóa vàng kỳ lạ kia vẫn đang trấn giữ trên miệng giếng!

Đây có lẽ chính là “bùa khóa” trong bài đồng dao!

Nửa phần t.h.i t.h.ể còn lại của Thẩm Vĩ vẫn đang nằm trong quan tài đặt một bên, đến cả linh đường cũng không có.

Ông ta c.h.ế.t thảm như vậy, vậy mà vợ con chẳng hề có ý định đưa nửa t.h.i t.h.ể còn lại về nhà để làm lễ cúng tế.

Vì chưa thượng xà, từ đường vẫn chưa được sửa sang. Thêm vào chuyện xảy ra gần đây, nên nơi này lúc này không có nhiều người.

Tôi vẫn muốn tìm Thẩm Hồng Ngọc để hỏi rõ xem, thứ gì đã cắn đứt nửa th*n d*** của Thẩm Vĩ đêm qua.

Như vậy, tôi mới có thể tính toán bước tiếp theo của mình.

Chẳng lẽ tôi chỉ có thể ngồi chờ c.h.ế.t sao?

Nhưng bình thường từ đường không cho ai tự tiện vào, hơn nữa lại rộng, tôi đi một hồi vẫn không tìm thấy nơi giam giữ Thẩm Hồng Ngọc.

Đang định xoay người đi hướng khác thì chợt nghe một tiếng “soạt”, một con rắn to cỡ ngón tay cái từ trên mái hiên rơi xuống, chắn ngang đường tôi đi, còn không ngừng lè lưỡi phun tín, từ từ bò tới gần.

Con rắn đột nhiên rơi xuống khiến tôi giật b.ắ.n người, theo bản năng lùi lại phía sau.

Nhưng rồi tôi chợt nhớ tới hai giấc mơ liên tiếp về rắn và những lời nó nói.

Mơ hồ cảm thấy, đây có lẽ chính là con rắn mà tôi đã cứu khỏi tay bọn trẻ hôm đó.

Tôi cố đè nén nỗi sợ, siết chặt cây gậy gỗ trong tay, tiến lên một bước:

“Mày không cho tao đi về phía đó? Muốn tao lùi lại?”
 
Back
Top Bottom