Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai

Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 10: Chương 10



23.

Một câu nói nửa thật nửa giả của Tam công chúa khiến cho ta sợ hãi đến nỗi toát một thân mồ hôi lạnh.

Ta đi một chuyến tới phủ Tam Hoàng tử, báo việc này cho Tạ Mân, mới biết hắn cũng đang gặp khó khăn.

“Tam điện hạ năm lần bảy lượt dùng lời nói để thử, hình như bắt đầu nghi ngờ thân phận của ta rồi”

“Hắn…”

Tạ Mân rũ mắt, lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy.

“Bội Chỉ, người hắn yêu là muội.”

Trong lòng ta kinh hãi, trong chốc lát cảm giác tự trách tràn đầy.

Ta sớm nên biết, hắn sống trong thân phận của ta, tất nhiên từng bước đi đều khó khăn.

Ta lấy đi cuộc sống của Tạ Mân, lại còn nghĩ rằng hắn là anh cả, theo bản năng cảm thấy hắn không gì không làm được.

Sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối lại, không bao lâu tiếng tuyết rơi rào rạt.

Chúng ta đối diện nhau, không nói gì.

Lại lựa chọn một lần nữa.

Tuy Tạ Mân không mở miệng, nhưng ta phát hiện ra, hắn thật sự gặp được việc khó có thể giải quyết.

Hắn dường như… bất cứ lúc nào có thể suy sụp.

Ta đoán ra… danh nghĩa phu thê giữa hắn và Lý Chiêu, lại luôn luôn phải nghĩ cách thoái thác việc vợ chồng.

Hiện giờ, Lý Chiêu có lòng nghi ngờ thân phận của hắn, lại càng trở nên nguy hiểm hơn.

Chỉ do dự một lát, ta đứng dậy đóng cửa, ngăn cách tuyết rơi bên ngoài phòng, dịch tới bình phong, cởi áo ngoài.

“Để muội ổn định Tam Hoàng tử đã, một thời gian nữa lại mượn cơ hội hoà ly. Ít nhất, để hắn nhận rõ ta là nữ nhân…”

Lời này vừa nói, tiếng kim trong phòng cũng có thể nghe được.

“Bội Chỉ……”

“Ca ca.” Ta dừng lại một chút, trong phút chốc không biết nên nói cái gì.

24.

Mọi loại hành vi đều không đúng phép tắc.

Tạ Mân vô cùng thông minh, chậm chạp không hoà ly, chẳng lẽ không phải là vì để lại đường lui cho ta chứ.

Nếu bỏ Tam Hoàng tử, cái tên “Tạ Linh” này sẽ vĩnh viễn liên quan tới việc bị người bỏ.

Hắn chỉ vì muốn giúp ta mà ấm ức đến mức đó, nhưng mọi việc ta làm, đều không phải có thể thành công trong một sớm một chiều.

Hắn không thể ở đây lâu, ta cũng không thể bị nhốt ở chỗ này.

Tạ nhẹ giọng nói: “Muội cần phải có trách nhiệm với tai hoạ do mình gây ra.”

Cánh cửa mở ra, âm dương đã đổi lại.

Tôi tớ đi tới đón chào, Tạ Mân đi vào trong tuyết, nhìn về phía phủ Tam Hoàng tử.

Khoé mắt hắn có sương mù, hơi hơi đỏ lên, cuối cùng không nói gì mà rời đi.

Tam Hoàng tử vui vẻ đi vào cửa.

“Phu nhân, vào đông nên ăn thịt dê, người của ta đã chuẩn bị nồi rồi.”

“Tạ đại nhân tới chơi, vừa lúc mời hắn một bữa…”

Đầu vai hắn đầy tuyết rơi, khi thấy ta thì cứng đờ.

“Tạ Mân… đi rồi ư?”

25.

Ta vốn tưởng rằng Tạ Mân ở phủ Tam Hoàng tử cũng không tệ, hiện giờ thì thấy sai lầm hoàn toàn.

Tam Hoàng tử này, là loại người trước mặt một đằng sau lưng một nẻo.

Bên ngoài là phu thê tình thâm, bên trong là mắt lạnh nhìn nhau.

Hỏi han ân cần, hắn lạnh nhạt xa cách; nhào vào trong ngực, hắn tránh ta như quỷ mị rắn rết.

Việc này có thể nói là khác hoàn toàn so với những gì Tạ Mân nói với ta.

Vốn định nhanh chóng công khai thân phận nữ nhân trước mắt hắn, lại cố tình khiến cho hắn ghét bỏ.

Cứ như thế, đừng nói phu nhân là một người đàn ông, phu nhân là một con heo, hắn cũng không phát hiện được.

Thái độ của Tam Hoàng tử làm cho ta lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với Tạ mân.

Chẳng lẽ là trước kia vì thể diện mà giả tạo thân mật?

Ta cắn răng, khó trách hắn ấm ức đến vậy.

Ta cũng không biết hắn đã phải trải qua những ngày như thế.

Nhưng cũng đúng lúc, ý của ta chính là phu thê chia cách, mỗi người mỗi ngả.

Vì thế, lại thêm một đêm Tam hoàng tử ở lại thư phòng, ta mang theo một chồng tranh vẽ mạnh mẽ vào phòng.

“Thiếp thân đã gả vào phủ Tam Hoàng tử gần một năm rồi, không có con, xấu hổ vô cùng.”

“Chọn cho điện hạ giai nhân khác, mời điện hạ nhìn xem.”

Tam Hoàng tử nắm chặt chén trà, sau khi rũ mắt nhìn bức hoạ thật lâu.

Ánh đèn nhấp nháy, tuyết cũng ngừng rơi.

Hắn mạnh mẽ ném chén trà trong tay xuống đất, giọng nói nặng nề: “Đổi lại!”

Ta nhăn mi: “Hả?”

Tam Hoàng tử nâng mắt, trong mắt đều là vẻ lạnh lẽo: “Bổn vương nói, đổi lại hắn về cho ta.”

26.

Khi trở lại Tạ phủ, ta vẫn còn không hiểu rõ.

Cha ta nước mắt lã chã: “Con trai đáng thương của ta, Tam điện hạ không làm gì con chứ?”

Ta lắc đầu: “Cha, để con nói, vì sao Tam Hoàng tử lại vội vã như thế, cố tình định hôn vào ngày thi đình ấy?”

Cha ta khó hiểu: “Vì sao?”

Ta nặng nề mà vỗ vỗ vai ông ấy: “Người ta chính là hướng về con trai của cha”

Người này, ta quá xem thường hắn.

Khi phát hiện con trai và con gái của Tạ gia tráo đổi thân phận cho nhau, mới chắc chắn là ta sẽ thi đình,

Phát giác Tạ gia nhi nữ thân phận trao đổi, chắc chắn ta sẽ đi thi đình, lặng im mà làm chuyện lớn, danh chính ngôn thuận cưới một người đàn ông về nhà.

Người hắn cưới là nữ nhi Tạ Linh của Tạ gia.

Người trong thiên hạ không thể chỉ trích, ngược lại sẽ còn chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc.

Cao, quá cao!

Nghĩ đến Tạ Mân khi trở về khoé miệng buồn bã, ta mới tỉnh ngộ hắn là khó xử cái gì.

Haizz, ta thật đúng là không có đầu óc!
 
Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 11: Chương 11



Thôi được rồi! Lúc này thật sự có thể cả đời làm Tạ Mân.

Cha ta giật giật ria mép của ông ấy, cũng bừng tỉnh.

“Khó trách, cơm không ăn ngủ không ngủ, ta còn tưởng là nó lo lắng cho con.”

Vẻ mặt cha ta thật phiền: “Haizz, hương khói Tạ gia, thật sự là dừng ở đây rồi!”

Ông ấy xoay người đi, bước đi vội vàng.

“Không được không được, ta phải đốt thêm tiền cho các tổ tông, đỡ sợ về sau không có con cháu đốt tiền cho ta.”

27.

Khi ta thăng cấp đến Thượng Thư Bộ Hộ, rốt cuộc Hoàng Đế cũng sử dụng chính sách “Chuyển đổi thuế lương thực thành bạc.” đã được ta sửa đổi rất nhiều lần.

Có thể dựa theo giá thị trường mà trưng thu bạc trắng thay vì giao nộp lương thực.

“Một là có thể giảm được phí tổn vận chuyển vào kho, hai là tránh bị quan lại các cấp bóc lột trong quá trình vận chuyển. Ba là có thể nâng cao tính linh hoạt cho người dân nộp thế, bốn là để dễ điều phối trong triều…”

Sau khi liệt kê danh sách lợi và hại, Hoàng Đế đã dẹp hết nghị luận của mọi người, lệnh cho ta chủ trì cải cách.

Ta mang theo Vân Nương, bùi Lệnh Dung và một đám người khác, thử nghiệm cách làm này trong ba năm, sau đó từ địa phương thử nghiệm đẩy tới những nơi khác, cuối cùng mới đưa vào thực tiễn.

Luận công xin ban thưởng, ta cuối cùng cũng có nắm chắc có thể xin được quan chức cho mọi người.

“Đàn bà ư?”

“Là phụ nữ, mấy người phụ nữ này đều có tài, cũng đã từng hỗ trợ thần rất nhiều trong việc cứu tế ở Hoạt Châu.”

Hoàng Đế nheo mắt lại suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra những người này là ai, còn chưa kịp lên tiếng, đã có người nói trước một câu hoang đường.

“Luật lệ triều ta, nữ nhân không thể làm quan, Tạ đại nhân là muốn vi phạm tổ chế sao?”

“Luật pháp có thể thay đổi, chính sách mới hôm nay trưng thu thuế lương thực bằng bạc cũng là chính sách mới, vậy thì việc sử dụng nữ quan cũng có thể coi như là chính sách mới.”

“Hoang đường!”

Hương khói bốc lên lượn lờ trong điện.

Ta xoay người, đối mặt với đủ loại quan lại, xốc áo bào lên khoanh chân mà ngồi, đặt thẻ ngà trên đầu gối.

“Chư vị đại nhân đã nói là hoang đường, vậy thì hôm nay ta sẽ thảo luận nghiêm túc với các vị đại nhân, thế nào là hoang đường!”

28.

Thị lang Bộ Binh đứng mũi chịu sào: “Đàn bà làm sao biết chuyện lớn quốc gia!”

“Năm Vĩnh Gia thứ nhất, Tuân Quán Nương mười ba tuổi đã phá vòng vây xin viện binh; năm Sùng Trinh thứ ba, Bạch Côn Binh của Tần Lương Ngọc đánh bại Trương Hiến Trung.”

“Vào đời Tuỳ, năm Khai Hoàng thứ chính, Tiếu Quốc Phu nhân, Tiển thị cầm Tê Trượng do Tuỳ Văn Đế ban tặng, bình định cuộc nổi loạn của Lĩnh Nam Vương Trọng Tuyên.”

“Hiện giờ đại nhân lại nói, đàn bà không biết chuyện lớn của quốc gia sao?”

Lão Hàn Lâm theo sát sau đó: Nữ nhân sao có thể nghiên cứu học vấn!”

“Năm Vĩnh Nguyên thứ bốn, Ban Chiêu tiếp tục hoàn thành “Hán Thư” vùng xa xôi theo thiên văn chí. Nếu nói nữ nhân không thể nghiên cứu học vấn, vậy thì tuyệt bút của Thái Sử Công* dùng cái gì để chuyền lưu?”

(*: Thái Sử Công: Tư Mã Thiên, tác giả của sử ký Tư Mã Thiên)

“Thời Tiền Tần, năm Kiến Nguyên thứ mười bảy, Tống thị truyền Chu Quan Lễ tại Yến Nguỵ, Phù Kiên đã lệnh cho một trăm hai mươi học sinh thực hiện nghi lễ đệ tử. Chư quân đọc “Chu Lễ”, có ai dám nói không phải là do phụ nữ từng giảng dạy?”

Cha ta không nói lời nào, Thượng Thư Công Bộ bỗng nhiên đứng ra khỏi hàng: “Thợ làm cần có thể lực, nữ nhân làm sao có thể làm được!”

“Giọng điệu thật ghê gớm! Ba năm nghiệp lớn của Vũ Văn Khải tạo thành Lạc Dương, thực tế người đo vẽ bản đồ đều do nữ thủ công Lục Thanh hoàn thành.”

“Hứa Vân Nương phỏng theo phương pháp trị thuỷ dùng cát để khống chế nước, ban ơn cho người dân ven bờ Hoàng Hà, hiện giờ lũ lụt Hoạt Châu mới trải qua ba năm, đại nhân đã quên là ai xây đê rồi sao?”

Thái Thường Tự Khanh “xì” một tiếng: “Chỉ là chút tài vặt, sao có thể chịu nổi trọng trách trị quốc?”

“Năm Thiệu Hưng thứ mười hai, Lý Thanh Chiếu tiến lên hiến “Kim Thạch Lục” trợ giúp triều đình chỉnh lý lễ khí, hôm nay tất cả những quy chế đồ dùng cúng tế của Thái Thường Tự, có bảy phần là theo phương pháp khảo chứng của nàng.”

“Các vị của Thái Thường Tự chỉ sợ phải cởi ra một thân quan bào này, rồi hãy châm chọc cái gọi là “chút tài vặt””

“Gà mái gáy sáng, cửa nát nhà tan! Âm Dương có thứ tự theo Thiên Đạo! Tạ đại nhân chính là muốn làm loạn cương thường càn khôn sao?”

Im lặng một lát, ta chậm rãi đứng dậy, phủi phủi quần áo.

“Chư công luôn mồm nói đạo âm dương, lại không biết là chỉ có dương thì không sinh sôi, chỉ có âm thì không kéo dài.”

“Những người hôm nay cản trở ta, không phải vì lễ pháp tổ chế, mà thật ra là sợ phụ nữ nắm lấy con dấu của cơ quan chính quyền, thì lại khó có thể vây khốn bọn họ ở hậu trạch nữa mà thôi!”

“Ngươi!”

Trên mặt Hoàng Đế lộ rõ vẻ xúc động. Nhị Hoàng tử vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, chậm rãi bước ra khỏi hàng, thi lễ với hoàng thượng.

“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, Tạ Đại nhân nói rất đúng.”

“Năm xưa Lữ hậu lâm triều, ít thuế ít lao dịch, thời kỳ Võ Chu phụ nữ có thể mặc nam trang nhập sĩ, có thể thấy được tài trị quốc vốn không phân biệt nam nữ.” **

(** Ở đây Nhị Hoàng Tử đang nhắc đến Lữ Hậu thời Hán và Võ Tắc Thiên đời Đường)
 
Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 12: Chương 12



29.

Thấy sắc mặt của Hoàng Đế thay đổi mấy lần, trong lòng ta nặng nề, lạnh lùng mà quét mắt nhìn Nhị hoàng tử.

Đồ Hồ Ly xấu xa này, bên ngoài thì phụ hoạ, thật ra lại mượn chuyện Lữ Võ lâm triều để nhắc nhở Hoàng Đế.

“Lời này của Nhị điện hạ là giải thích thế nào?” Đột nhiên một giọng nam nghiêm túc đứng đắn truyền ra.”

Ta ngẩng mặt lên nhìn, thấy Tào Hành Tri bước ra khỏi hàng: “Tại hạ quan lại nghe ra lời bao biện trong tối ngoài sáng, mượn hoạ Lữ Võ để nói chuyện.”

Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, rõ ràng là không dự đoán được có người dám vạch trần rõ ràng như vậy

Tào Hành Tri đứng thẳng lưng trước tiền điện, giọng nói trong sáng, giống như vàng đá đập vào nhau.

“Hán Cao Tổ chém rắn khởi nghĩa, Minh Thái Tổ xưng đế nơi lùm cỏ, có ai không phải là kiêu hùng thời loạn?”

“Nhưng khi sách sử khen ngợi triều đại trị vì của Văn Cảnh, Vĩnh Nhạc, có ai nhắc đến hai chữ “tạo phản” không?”

“Đường Thái Tông giết anh ở Huyền Vũ Môn, không ảnh hưởng tới trời yên biển lặng của Trịnh Quán, có thể thấy được thịnh thế hưng suy, hoạ phúc không bao giờ ở nam hay nữ, mà ở lòng người!”

Nhị Hoàng tử sắc mặt xanh mét: “Ngươi đây là đang cãi chày cãi cối (1)!”

((1) Nguyên văn là cưỡng từ đoạt lý, tương đương với thành ngữ TV là cãi chày cãi cối, cả vú lấp miệng em, già mồm át lẽ phải…)

Tào Hành Tri bình tĩnh nói: “Cái gọi là quân quân thần thần, cha cha con con, mặc dù trang bị thêm khoa thi dành cho nữ, tất cả những người vào triều làm quan đều là thần.”

“Điện hạ dùng chuyện Lữ Võ lâm triều để kích động, chẳng lẽ là muốn châm chọc bệ hạ vô năng?”

“Tào Hành Tri! Ngươi!”

Nhị hoàng tử vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý này!”

Tào Hành Tri chuyển về phía long ỷ, dập đầu thật mạnh: “Năm Kiến Khang thứ hai mươi mốt, hoạ lớn của Hắc Vân Trại ở Di Châu đã khiến cho thần không ngủ yên.

“Đạo nam nhi và nữ tử trong triều, vốn là khó có thể giải quyết triệt để. Vụ án Di Châu thấy mầm biết cây, tình tiết vụ án có rất nhiều, lại có bao nhiêu bá tánh vì thế mà chết oan.”

Thần cùng với Tạ đại nhân cùng tấu, khẩn cầu bệ hạ tăng thêm khoa thi dành cho nữ, chấp nhận phụ nữ vào triều làm quan!”

“Nhi thần tán thành.”

Tam Hoàng tử mặc chiếc quan phục màu đen lướt qua cung trụ màu son, tay hắn cầm ngọc bài quỳ gối bên cạnh Tào Hành Tri.

“Khi Hoạt Châu lũ lụt, nhi thần tận mắt nhìn thấy, sách trị thuỷ của Hứa Vân Nương hậy sinh khả uý, Bùi Lệnh Dung với đạo thương nhân vượt qua những quan lại của Bộ Hộ, Khương Vấn Kinh y thuật lại càng vượt qua các y quan.”

“Nếu thân phận nữ nhân lại là mai một những tài năng này, quả thật là tiếc nuối của Đại Chu!”

Ta mở mắt nhìn hắn, thoáng kinh ngạc, thật sự không đoán được “em rể” này của ta lại chịu giúp ta như thế.

30.

Cha ta chậm chạp xuất hiện: “Thần tán thành!”

Có người đi đầu, không ít đại thần trong đám triều thần cũng bước ra khỏi hàng tán thành.

“Nhi thần tán thành!”

Bình Dương công chúa mặc cung trang màu đỏ, ngẩng đầu đi vào đại điện, bộ diêu vàng rực rỡ chói mắt trong ánh nắng ban mai.

Hoa mẫu đơn dừng chân ở bên cạnh ta, Bình Dương công chúa ném bỏ trâm cài trên tóc và vòng vàng xuống, giương giọng: “Nếu nói nữ nhân không được trọng dụng, vậy thì để nhi thần làm nữ học sinh đầu tiên của Đại Chu.”

“Xin phụ hoàng để nhi thần và Hoàng huynh cùng nhập cống sinh ở Quốc Tử Giám, đến kỳ thi đình mùa thu sẽ thấy kết cục!”

Ta nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn nàng một cái, dáng người thẳng tắp!

Ngược lại,nhìn quan viên lớn nhỏ quỳ đầy đất, bỗng nhiên ta nhớ tới câu nói trước kia: “Ngươi có đồng ý nhập phủ công chúa không?”

Những người này, có lẽ phần lớn đều giống như ta, được công chúa điện hạ hạ mình mời chào, bái phục trước khí phái đó.

Ta lại không tự giác nghĩ lại lần đầu gặp nàng, nàng lớn giọng nói: “Thường nghe người ta nói, Đại Chu tổng công một thạch, Tạ Vọng Khung độc chiếm tám đấu.”

Tự nhiên mà thêm một chút cảm xúc không phục.

Hoá ra không phải là vừa gặp đã thương, mà là trong lòng nàng có chí hướng, không cam lòng chịu thua người khác.

Ta bật cười không tiếng động.

Hoàng Đế tay nắm long ỷ càng ngày càng chặt, ánh mắt xẹt qua nửa điện thần tử đang quỳ, cuối cùng dừng lại trên người Bình Dương công chúa.



Năm Kiến Khang thứ 31, Hoàng Đế đã hạ chỉ, trang bị thêm khoa thi dành cho nữ, để nữ nhân có thể vào Quốc Tử Giám học tập lục nghệ.

Sau khi tan triều, ta đuổi theo Bình Dương công chúa đang ngẩng đầu mà bước, hành lễ thật sâu với nàng.

“Hạ quan đã từng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, sau này tất tự mình tới cửa, thỉnh tội với công chúa điện hạ.”

Bình Dương công chúa hừ cười một tiếng.

“Tạ đại nhân, bổn cung không nói đùa với ngươi. Nếu ngươi lập tức đổi ý, muốn làm phò mã cũng chưa muộn.”

Sống lưng ta cứng đờ, lại vội vàng hành lẽ, “Hạ quan nhớ ra còn có chính vụ chưa xong, cáo từ!”
 
Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 13: Hết chính văn



31.

Sau khi ban bố thánh chỉ, nữ tử khắp thiên hạ chen chúc tới.

Triều đình có thêm không ít nữ quan.

Hứa Vân Nương vào Bộ Công, Bùi Lệnh Dung lãnh chức ở Bộ Hộ, Khương Vấn Kinh vào Thái Y Viện.

Ngay cả Bình Dương công chúa cũng trở thành Sùng Văn Quán học sĩ.

Chớp mắt đã ba năm, ta thăng nhiệm thành Thái phó Thái tử, trở thành quan nhất phẩm trẻ nhất bổn triều.

Ngày hôm đó tan triều, đại tuyết mới ngừng, ta mở ô, Tào Hành Tri thay ta phủi nhẹ sương sớm trên mũ quan.

Ta đùa: “Hôm qua lệnh đường lại hạ thiếp mời cho ta, mời ta tham gia Lan Đình Yến, có vẻ như là muốn giúp ta xem mắt.

“Tào đại nhân, gần đây kinh thành nổi lên lời đồn, nói ngươi và ta có đam mê đoạn tụ, ở bên ngoài, đại nhân vẫn nên chú ý cử chỉ một chút.”

À, có người còn nói là cha ta tạo nghiệt.

Con gái thì không biết sinh con, con trai thì không cưới được vợ.

Năm đó, Hoàng Thái Nữ đuổi theo ta cũng sinh hài tử rồi, ta vẫn còn là kẻ cô đơn lạnh lẽo.

Cha ta có cả trai lẫn gái, lại không có con cháu nối dõi.

Cũng may là Lý Chiêu cũng coi như kiên cường, từ dòng bên nhận nuôi một đứa trẻ, ngăn chặn những lời đồn đãi xung quanh Tạ Mân.

Còn ta thì sao… Chỉ sợ là hữu tâm vô lực.

Tào Hành Tri khẽ cười, lại lạnh nhạt: “Hiện giờ nữ quan trong triều cũng xuất hiện rất nhiều rồi! Thường nghe lệnh muội tài trí hơn người, không biết có ý định thi cử không?”

Ta giật mình, đột nhiên xuất hiện một cảm giác nào đó.

“Xá muội không có chí này.”

Tào Hành Tri giống như chưa từ bỏ ý định, ánh mắt dừng ở cổ tay đang cầm ô của ta.

“Hay là, hiện giờ thiên hạ thái bình, Tạ đại nhân có muốn từ quan để du lịch khắp giang sơn không?”

Ta dừng bước chân, bần thần một chút, ánh mắt cũng dừng lại ở cổ tay trần.

Phía dưới lụa gấm, cổ tay trắng nõn như tuyết, mà ở chỗ này của Tạ Mân có một nốt ruồi.

Huynh ấy có, mà ta không có.

Có khi nào… hắn biết không?

Là ở Hoạt Châu năm đó, hay là sớm hơn, ở Di Châu

32.

Ta im lặng thở dài, lạnh nhạt cười: “Gia Cát tiên sinh nói, báo quốc cúc cung tận quỵ, đến chết mới thôi”

“Tạ Mân này thân không quan trọng, tài hèn sức mọn, càng phải noi theo người hiền đời trước.”

Tào Hành Tri không nói nữa, ta ngước mắt, nhìn kỹ khuôn mặt hắn.

Nhìn hắn còn rất trẻ, phong thần tuấn lãng, một thân chính khí.

Nhưng trong ánh mắt lại rất buồn bã.

Ta vỗ vỗ cánh tay hắn, “Tào Hành Tri, ngươi sắp già rồi, đừng tra tấn bản thân nữa.”

“Nếu không muốn làm quan, ta cũng không ngại kim ốc tàng kiều, giúp Tạ gia ta kế tục hương khói.”

Tào Hành Tri sửng sốt, không tiếng động mà cười: “Ngươi thật giống với hồi mới gặp.”

Tuyết không biết từ lúc nào lại rơi rồi.

Ta đưa ô cho Tào Hành Tri cầm, một mình đi vào đại tuyết.

Bên ngoài cửa cung, Bùi Lệnh Dung chỉ huy thương đội vận chuyển tài bảo đến Chu Tường.

Cấp dưới bên cạnh thổi phồng: “Không hổ là Bùi Thượng thư! Ngắn ngủi ba năm, quốc khố đã đầy ắp rồi, thật sự lợi hại.”

Bùi Lệnh Dung nhếch miệng cười, xua xua tay.

“Lợi hại bình thường, lợi hại bình thường thôi!”

Một đống nhân viên mới của Công Bộ, vội vàng đi tới chỗ Hứa Vân Nương nghe giải thích về Hà Đồ.

“Nghe nói lần này Hứa đại nhân muốn đích thân dẫn người đi Dự Châu đắp bờ.”

“Cơ hội tốt ngàn năm có một, ta nhất định phải biểu hiện thật tốt!”

Y quan ở Thái Y Viện lại oán giận Khương chưởng viện nghiêm khắc, vừa quay đầu đã thấy Khương Vấn Kinh đứng ở phía sau.

Ánh mắt của nàng lạnh nhạt nhìn qua, mọi người lập tưc sợ tới mức trắng cả mặt.

Giọng nàng bình đạm: “Ngày mai hỏi thêm “Phụ vấn bách khoa””

Mọi người liên tục gật đầu, nàng vừa đi lại khóc thét một đám.

Mà Bình Dương công chúa…

Nàng giục ngựa xuyên qua đường Chu Tước, áo choàng bay phấp phới hình mẫu đơn đang nở rực rỡ

Chuông sớm đánh vang tận trời, nàng đi ngang qua ta, ghìm ngựa dừng lại, cười vô cùng hăng hái khí phách.

Hơi hơi cúi người, nàng duỗi tay về phía ta.

“Tạ đại nhân, đường tuyết khó đi, ta mang ngươi một đoạn đường a.”

?

(Hết phần chính văn)

______

Phần truyện của em gái hết rồi, phần ngoại truyện là của Tạ Mân và Tam Hoàng tử nhé cả nhà!
 
Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 14: Ngoại truyện Tạ Mân (1)



1.

Khi đèn hỉ phun ra đoá hoa đăng thứ chín, cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra.

Ta nắm chặt tay, móng tay nhuộm mày như cắm chặt vào lòng bàn tay.

Người tới lảo đảo, lại chỉ cần hai ba bước đã tới trước mặt ta, sau đó túm cổ tay của ta lên.

Tay áo rộng đỏ thẫm rơi xuống khuỷu tay, trong ánh nến leo lắt, hiện ra một đoạn cánh tay trắng bóng như ngó sen.

Dưới khăn voan, có thể nhìn thấy năm ngón tay với khớp xương rõ ràng, nắm chặt vào máu thịt, hiện ra một dấu tay thon dài.

Sững sờ một lát, người tới đột nhiên buông tay ra, cười mập mờ một tiếng.

Khi hỉ cân đẩy khăn voan ra, ta đã toát một tầng mồ hôi mỏng.

Buổi tối nghe người ta tới báo, Tạ Linh trúng Thám Hoa.

Rốt cuộc muội ấy đã đi lên con đường muốn đi. Nếu như thế, ta không thể nào tạo nên bất kỳ điều gì ngoài ý muốn trên con đường làm quan của muội ấy.

Không kịp nhìn kỹ khuôn mặt, khi thân thể của người kia mềm như bông đập xuống trước, ta duỗi tay ra đỡ ngực hắn lại.

giọng nói nhẹ nhàng: “Tam điện hạ, vua không nói hai lời, thiếp thân không thể không theo”

“...nhưng gả cho ngươi không phải là mong muốn thật sự của ta.”

2.

Kế sách thuận lơi hơn trong dự kiến, Tam Hoàng tử bỏ ý niệm ngủ chung phòng, nghiêng ngả lảo đảo mà rời đi.

Nhưng thật ra… cũng không thuận lợi lắm.

Đến canh ba, cửa phòng lại bỗng nhiên bị đẩy ra.

Bước chân của Tam Hoàng tử lảo đảo tới gần, túm lấy ta hỏi đi hỏi lại.

“Ngươi nói là ngươi có người khác, vậy thì trong lòng của ngươi là ai?”

Đôi mắt hắn đỏ bừng: “Nói cho ta, trong lòng của ngươi là ai?”

Tư thế này, giống như nếu ta không nói ra một cái tên, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Nhưng nhiều năm như thế, ta dùng thân phận của Tạ Linh, để tránh chọc người mai mối, hoàn toàn không giao tế với người bên ngoài.

Để gánh được hai chữ hâm mộ, có thể có ai chứ?

Trong sửng sốt, ta bỗng nhiên nhớ tới người mà muội muội nhà mình thường treo bên miệng.

Phút chốc ngước mắt lên, ta lạnh nhạt mở miệng: “Tả đô Ngự Sử, Tào Hành Tri, Tào đại nhân.”

Lý Chiêu sửng sốt, ngay sau đó lại lảo đảo lui hai bước, buồn bã cười.

“Là hắn… Hoá ra là hắn, hắn đúng là rất tốt.”

3.

Lý Chiêu tin vào lý do thoái thác của ta.

Tuy thường chuyển động xung quanh ta, lại luôn luôn giữ lễ giữ mình, chưa từng vượt qua Lôi Trì nửa bước.

Chỉ là mỗi khi vô tình chạm đến ánh mắt, lại phát hiện ra, hắn vẫn luôn ở phía sau nhìn ta.

Ta thích thêu thùa, hắn vơ vét nguyên liệu quý hiếm từ khắp nơi cho ta.

Ta thích thi hoạ, hắn chạy khắp nơi xin xỏ bản chính của danh gia.

Hôm nay nghe thấy một nha hoàn nào đó nói chuyện về vở kịch mới của Lê Viên, ngày hôm sau gánh hát đã vào phủ.

Hắn luôn luôn hiểu rõ cảm xúc của ta trước khi ta tự biết, không tiếng động mà chuẩn bị tất cả mọi thứ rất tốt.

Khi ta sửa sang lại trướng mục đến nửa đêm, hắn ngồi đối diện ở trước bàn, xử lý chính vụ.

Chỉ cần ngừng bút ngẩng đầu lên nhìn, là có thể thấy khuôn mặt trầm tĩnh của hắn dưới ánh nến vàng ấm áp.

Trước kia trà trộn giữa nữ quyến, thường nghe người ta nói Tam Hoàng tử mạo tựa Phan An, vẫn không có cảm xúc gì lớn.

Hiện giờ mới cảm thấy, hắn thật sự quá đẹp.

Mũi thẳng, ở sườn mặt chiếu ra cái bóng, chỉ cần ngọn đèn dầu lập loà, là có thể nhìn thấy dưới lông mi của hắn là ánh mắt lấp loá, giống như sao trời.

Chỉ là vẻ mặt của hắn thường xuyên toát ra vẻ cô đơn buồn bã, khiến cho ta cũng cảm thấy đau lòng.

Hắn thành tâm đến như thế, tuy ta không phải là phụ nữ, cũng khó tránh khỏi cảm giác không đành lòng.

Nhưng mà chúng ta như thế, đúng là cũng có vài phần cảm giác vợ chồng tôn trọng nhau như khách.

Nếu vẫn có thể luôn như vậy, thật ra cũng…

Ta bị ý niệm này của mình làm cho hoảng sợ, lắc lắc đầu, không tiếng động mà bật cười.

Thật sự là… si tâm vọng tưởng.

4.

Tháng Tám, Tạ Linh gửi thư, nàng cầu xin ta, có thể thấy được Hoạt Châu đang cấp bách tới mức nào.

Ta dùng đầu ngón tay vu.ốt ve giấy viết thư, giống như có thể chạm được vào sự nôn nóng của nàng khi cầm ngòi bút.

Người kiểm kê tư khố, ta dựa vào bàn chấp bút.

“Hiện giờ đã nhập hạ, đúng là thời điểm có thể mở tiệc trà giải nhiệt rồi.”

Đã là tiệc trà, cũng có thể là nơi bán hàng từ thiện.”

Các phu nhân nơi hậu trạch tựa như vô cùng ưu ái đối với những sản phẩm thêu của ta.

Lại dựa vào sự yêu thích này của các phu nhân, bày ra rất nhiều châu báu đồ trang sức, thảo dược quý hiếm.

Không sợ bọn họ không động lòng.

Chữ mẫu ở trên thiếp mời dưới ánh nến nhảy lên, phút chốc lại bị bóng người bao phủ.

Ánh mắt của Lý Chiêu dừng lại ở trên giấy viết thư mà ta chưa kịp cất đi, thần sắc khó lường.

“Tạ đại nhân gặp khó khăn ư?”

Ta đặt bút xuống, lặng im mà thu lại giấy viết thư.

Mỗi lần Tạ Linh gọi ta là Bội Chỉ, thường viết thiếu một dấu phẩy ở chữ “Chỉ”

“Bạc cứu tế ở Hoạt Châu không đủ, hắn nhờ ta nghĩ cách…”

“Có cả Tào Hành Tri phải không…”

Ta nghẹn ngào, không hiểu lời hắn có ý gì.
 
Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 15: Ngoại truyện Tạ Mân (2)



“Có, Tào đại nhân trong lòng có bá tánh, tự xin ở lại Hoạt Châu cứu tế.”

Lý Chiêu cười lạnh một tiếng: “Hắn thật là trời quang trăng sáng.”

Hắn đặt tổ yến trên tay xuống, kéo ta ngồi xuống bên cạnh, chính mình cầm lấy bút.

“Uống xong thì nhanh chóng nghỉ ngơi, thiệp mời để ta viết. Tiệc trà ngày mai, ta sẽ chống đỡ cho ngươi!”

Giọng nói của Lý Chiêu rất trong trẻo, lại mềm đến nỗi muốn hoà tan trong ánh nến.

Ta ngước mắt nhìn, đúng lúc nhìn vào đôi mắt sáng quắc của hắn.

Trong phút chốc, ta nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn.

5.

Tiệc trà hôm ấy, đình thuỷ tạ của phủ Tam Hoàng tử tràn đầy mùi hương thơm ngát.

Ta ngồi quỳ ở chủ vị pha trà, trên sân khấu kịch đang diễn một vở kịch về lũ lụt mà ta vừa viết.

Các nữ quyến ngồi đó đều che mặt lau nước mắt.

Sau khi vỡ diễn kết thúc, bắt đầu buổi bán hàng từ thiện.

“Nghe nói Tam Hoàng phi đàn rất hay.” Bình Dương công chúa bị Lý Chiêu mời đến thưởng thức chuỗi ngọc phỉ thuý, chợt làm khó.

“Hôm nay bán hàng từ thiện, sao không đánh đàn trợ hứng?”

Các phu nhân ngồi ở đó cười trộm, ta rũ mắt nhìn Tiêu Vĩ Cầm trên bàn.

Trong việc liên hệ nhân mạch, nếu có thể kiếm bạc, việc gì phải quan tâm đến thân phận hay thể diện.

“Coong…”

Tiếng cung thương, tiếng đàn mang theo sóng dữ Hoàng Hà vỗ bờ, vòng ngọc trên cổ tay cũng theo tiếng đàn chấn động mà muốn vỡ.

Kết thúc khúc nhạc, tất cả mọi người ngồi đây đều ngạc nhiên.

Lý Chiêu vỗ Tay phá vỡ dư âm: “Khúc này đáng giá vạn kim!”

Các quý phụ nhìn nhau, Bình Dương đột nhiên đứng dậy, duỗi tay xoa Tiêu Vĩ Cầm huyền.

“Không cao ngạo không nóng nảy, khí khái trác tuyệt.”

“Đàn này vạn lượng, bổn cung mua!”

Thuỷ tạ thoáng chốc tĩnh mịch, tì nữ tay cầm thiếp màu đen, dưới ngòi bút không ngừng.

Phu nhân các nhà nhìn trộm, trên bìa bất ngờ viết ba chữ to “Thiếp công đức”

Ta nhìn về phía Lý Chiêu, thấy hắn đang yên lặng nhìn ta, mặt mày đầy ý cười.

Trong lòng chấn động, trong khoảnh khắc chợt bừng tỉnh.

Bình Dương công chúa, nhìn thì giống như là làm khó, thật ra là áp chế đám đông.

Tì nữ dừng bút, gã sai vặt nhận lấy thiếp công đức, lớn tiếng kêu to.

“Bình Dương công chúa quyên bạc từ thiện một vạn lượng!”

Ta đứng dậy, tự mình xuống dưới, hành lễ với Bình Dương công chúa, ngược lại nói với nữ quyến các phủ:

“Điện hạ nhà ta nghe tin bá tánh Hoạt Châu khốn khổ, cả đêm khó ngủ.”

“Hôm nay nhân dịp bán hàng từ thiện, Điện hạ đã nguyện dùng thiếp công đức này cầu ân chỉ với kim thượng, đưa danh sách này dán trên thành lầu, khiến cho bá tánh toàn thiên hạ chiêm ngưỡng ca tụng.”

Việc giao tế trong hậu trạch cũng là một phần khác của quan trường.

Vàng bạc châu báu quan trọng, nhưng thể diện của đại nhân nhà mình còn quan trọng hơn.

Nói đến dân tâm, người làm vợ không thể để phu quân của mình kém người khác được.

Ngọn lửa đua đòi đã bốc lên.

Khi giá dần dần được tăng cao, ta theo bản năng nhìn về phía Lý Chiêu bên cạnh, lại bị hắn bắt được.

Hắn cười tươi rực rỡ, đột nhiên nắm lấy tay ta, hơi thở ấm áp phả vào bên tai.

“Vừa rồi ngươi nói là… điện hạ nhà ta?”

Lời nói tầm thường, vừa qua miệng của hắn, lại trở thành mờ ám ướt át.

Cổ họng ta bỗng dưng căng thẳng.

6.

Bán hàng từ thiện thu hoạch rất nhiều.

Canh ba giờ Dậu, Lý Chiêu vượt qua mưa gió hồi phủ, vạt áo bào dính bùn.

Ta đang lật xem Sổ Công Đức, hạch toán một lần cuối cùng.

Chợt cảm thấy sự lạnh lẽo ướt át tới gần, ngẩng đầu thì thấy Lý Chiêu đi vào, trong mắt đỏ rực.

“Nghe hạ nhân nói, ngươi muốn đích thân áp giải ngân lượng đi tới Hoạt Châu?”

Ta gật đầu: “Sau thiên tai sợ có dịch bệnh, gần đây mưa nhiều lại càng dễ sinh bệnh dịch tả, ta không yên tâm.”

Ta tinh thông y lý, có lẽ có thể giúp đỡ.

Lý Chiêu cướp lấy sổ sách trong tay ta, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Ngươi là vì Tào Hành Tri mà làm tới mức này sao?”

Ta giật mình.

Không ngờ là hành động của ta, ở trong mắt hắn, lại là vì Tào Hành Tri.

Nhưng rõ ràng Tào Hành Tri là “người trong lòng” của ta, lúc này nếu nói là không có, lại càng là giấu đầu lòi đuôi.

Ta nhìn hắn, trong khoảnh khắc không thể nói nên lời

Lý Chiêu chỉ hơi chau mày nhìn ta, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ khiến cho ta giật mình.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, đột nhiên cúi người, nhốt ta trong ghế bành.

Bàn tay quen cầm đao kiếm kia xoa sau cổ ta, sức lực mạnh đến nỗi làm ta đau.

Giống như nhẫn nại đến tận cùng, chợt bùng nổ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.

“Ngươi là phu nhân của ta, ta không cho phép!”

Trong khoảnh khắc, ấm áp bao trùm, môi răng tương tác, nụ hôn vừa hung dữ lại vừa lộn xộn.

Ta che lại, mặc kệ hắn cạy răng của ta, tiến quân thần tốc.

Tiếng tim đập rõ ràng như tiếng trống, năm ngón tay duỗi ở vạt áo của Lý Chiêu, ta định đẩy ra, nhưng run rẩy, thế nào cũng không có sức lực.
 
Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 16: Ngoại truyện Tạ Mân (3)



7.

Có lẽ là nếm được ngon ngọt, cũng có thể là chột dạ, nỗi lòng của Lý Chiêu bình phục, đồng ý cho ta đi tới Hoạt Châu.

Chỉ là hắn muốn đi cùng.

Khi ta đến, đúng là lúc Tạ Linh đạn tận lương tuyệt.

Lúc trước nàng vừa lão luyện thành thục, phân phối tiền bạc ổn thoả mọi nơi.

Cấp dưới vừa đi, hốc mắt của nàng bỗng nhiên đỏ bừng, “Huynh trưởng, Tào Hành Tri sắp chết rồi, huynh cứu hắn đi!”

Ta chẩn trị cho Tào Hành Tri, nàng đứng từ xa nhìn.

Ánh mắt dừng lại, giữa mày nhíu lại không thể tan.

Cũng may dịch bệnh bình thường, có rất nhiều đại phu từ dân gian cũng tới trợ giúp.

Có một vị nữ y tên là Khương Vấn kinh, dùng thuốc không theo khuôn mẫu gì, lại vô cùng chuẩn xác.

Y quan triều đình rất bất mãn với nàng, trách nàng tổn hại nhân mạng, sắc mặt của nàng lại lạnh nhạt: “Ngày thường các vị thường trị cho vương công quý tộc, chỉ sợ là đã quên, đây là dịch bệnh.”

“Kéo dài một ngày, sẽ chết cả trăm người.”

“Các ngươi đã nói an toàn là trên hết, nhưng sao chẳng thấy trị được cho ai?”

Nàng giống như đã siêu thoát khỏi sự tình phàm tục của thế gian, cho dù bệnh chết vẫn còn tỏ rõ vẻ hờ hững.

Nhưng ánh nến trong phòng nàng luôn luôn không tắt, từng vị thuốc trên đơn thuốc liên tục được thay đổi sửa chữa.

Đêm khuya ta gõ cửa, đối mặt với con ngươi đầy tơ máu của nàng, mở miệng.

“Khương đại phu, ta đã liệt kê hơn mười phương thuốc, không biết có được hay không, cùng bàn bạc với ngươi một chút được không?”

Khương Vấn Kinh không nói hai lời mà đứng lên: “Phu nhân mau vào đây.”

Ta cùng với Khương Vấn Kinh liên tục thử nghiệm, cuối cùng cũng có hiệu quả.

Lúc đó, Tào Hành Tri xung phong thử thuốc, phun ra máu vài lần.

Tạ Linh đứng từ xa nhìn lại, vẫn là quay đầu từ quỷ môn quan.

Từ lúc đến Hoạt Châu, Lý Chiêu thường rất không vui, nhưng hỗ trợ cứu trị, trấn an dân tâm, mọi chuyện đều không lơ là.

Chỉ là vào mỗi buổi tối đều đòi ta phải bồi thường, “Nhìn thấy ngươi lo lắng cho Tào Hành Tri như thế, trong lòng ta không vui.”

“Khương Vấn Kinh kia, từ trước tới nay đều lạnh mặt, sao lại chỉ cười với mỗi mình ngươi?”

“Tạ đại nhân cứ muốn ngươi đi thăm Tào Hành Tri, rốt cuộc là có dụng ý gì?”

……

Ta không rảnh rỗi ứng phó, qua loa đặt một nụ hôn lên môi của hắn, hắn sẽ có thể ngừng nghỉ mấy ngày.

Tình hình thiên tai ở Hoạt Châu hữu kinh vô hiểm.

Sáu khi hồi kinh, Lý Chiêu lại càng làm bừa bãi.

Ôm trong tay là bình thường, càng ngày càng thân mật, càng ăn càng nghiện.

Ta rõ ràng phát hiện thấy hắn càng ngày càng vượt qua ranh giới của ta, lại không ngừng đẩy ra.

Trong lúc nguy cấp nhất, Lý Chiêu Nâng cổ của ta ôm hôn, một cái tay khác lại dần dần trôi xuống cẩn cổ của ta.

Có yết hầu, ánh mắt của hắn khẽ chuyển động, nhẹ cười, “Khi phu nhân ngửa đầu, chỗ này rất giống với đàn ông.”

Trong khoảnh khắc, ta tỉnh táo từ trong hôn mê, đột nhiên đẩy hắn ra, vội vàng cúi đầu che lấp.

Ta thật sự điên rồi, đã quen thân mật, ngược lại cảm thấy đương nhiên, không ngờ không hề nhận ra, mặc kệ hắn làm càn đến mức này.

Giống như nhận thấy được ta có mâu thuẫn, Lý Chiêu không chịu thu tay.

“Phu nhân có việc gì giấu ta phải không?”

Ta sợ hãi vô cùng, quét mắt nhìn Lý Chiêu một cái.

Thấy ánh mắt của hắn long lanh, buông xuống trên môi ta, đầu lưỡi đặt trên răng, giống như đang nhớ lại.

Lồng ngực ta chấn động.

Ta chưa bao giờ nghĩ được, khi đàn ông đ*ng t*nh cũng có thể đẹp tuyệt vời như thé.

Ta giống như sinh ra lòng tham không nên có, cảm thấy nguy hiểm.

Giọng ta khàn khàn, “Thiếp thân nghe nói, hôn ước giữa hai ta là do điện hạ tự mình cầu tới. Ta giống như chưa từng hỏi điện hạ, là thích ta từ lúc nào?”

Lý chiêu nhấp môi cười nhẹ, cầm lấy tay ta đặt trên lòng bàn tay vu.ốt ve.

“Ngày của Hoa năm kia, ta đã từng gặp ngươi, lúc đó ngươi đứng giữa trời đầy tuyết, ở bên dưới tán cây đầy lụa đỏ, duỗi tay bẻ cành mai. Tay áo rộng chảy xuống một nửa, lội ra cổ tay gầy gò ốm yếu có đeo chuỗi vòng bồ đề, ta ở phía sau ngươi.”

Ta đột nhiên run lên, đột nhiên sắc mặt trắng bệch.

Ta cho rằng Lý Chiêu cầu thú, ít nhất là hâm mộ ta khi mặc nữ trang.

Nhưng ngày của hoa năm kia, ta cùng với Tạ Linh ra ngoài chơi, rõ ràng là mặc nam trang…

Nhưng mà, nghĩ lại thân phận ngày ấy, chuỗi vòng bồ đề kia vốn là trên tay ta.

Đúng lúc lại để Bội Chỉ nhìn thấy, quấn lấy đòi xem.

“Ta thấy bạn học của ta đeo cái này trước kia, đúng là có thêm vài phần phong nhã.”

Nàng nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy vòng tay, nói vài câu hài hước, “Muội muội ngoan, ca ca mượn chuỗi vòng này mấy ngày, nhất định phải chà xát nhuệ khí của tên kia!”

Lý Chiêu vẫn còn đang nghĩ lại.

“Sau này hỏi thăm khắp nơi, mới biết ngươi là người Tạ gia.”

“Không ngờ có thể gặp ngươi ở Xuân Nhật Yến, sau đó đủ loại, đó là ta cố tình…”

Sai rồi… Sai rồi.

Ta nhắm mắt, chỉ cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng.

Công thành danh toại, cử án tề mi, với ta mà nói, không có chỗ nào là thật.
 
Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 17: Ngoại truyện Tạ Mân (4) [Hết]



8.

Tiếng trống canh giờ Tý đã vang lên, ta vẫn còn ở trước bàn xem sổ, chợt nghe thấy tiếng đập đồ sứ ngoài cửa.

Cánh cửa vừa mở, Lý Chiêu đã dựa lên khung cửa.

Đuôi mắt của hắn màu hồng nhạt, yết hầu lăn lộn, toả ra mùi rượu: “Gần đây phu nhân thường xuyên trốn tránh ta.”

Đầu ngón tay của ta run lên, nét mực thấm lên sổ sách.

Đứng dậy muốn lùi lại, lại bị Lý Chiêu đè lên đầu vai.

Ánh nến chiếu hai bóng người thành một.

“Điện hạ say rồi!” Ta nghiêng đầu tránh đi hơi thở nóng rực, “Thiếp thân đi nấu canh giải rượu.”

“Có phải là vì ngày ấy ta nói ngươi giống nam tử, nên ngươi giận không?”

Lý Chiêu đột nhiên khống chế tay phải của ta, lại một tay nắm lấy hàm dưới, cẩn thận đánh giá.

“Hai anh em các ngươi, mới nhìn, thật ra không dễ phân biệt, nhưng mà…”

Hắn cúi đầu trong phút chốc, đặt một nụ hôn xuống cổ họng của ta, “Ta chỉ yêu ngươi!”

Cảm xúc tê dại hướng tới phủ tạng, sau cổ ta nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.

Lý Chiêu kéo tay, kéo trâm của ta ra, tóc đen như thác nước buông xuống vòng eo.

Năm ngón tay tham lam vùi vào giữa tóc, một tay hắn giữ chặt phía sau đầu, lại hôn lên môi đỏ.

“Ta có thể chờ ngươi yêu ta.”

th* d*c ở rất gần, Lý Chiêu nhẹ giọng r.ên rỉ.

“Xin ngươi đừng trốn tránh ta.”



Không thể… Không thể tiếp tục đợi được nữa

Hắn cầu thú là tiểu thư Tạ gia, gả tới lại là công tử Tạ gia.

Việc này là vô cùng bất công đối với Lý Chiêu.

Hắn nhiệt tình đến mức này, ta không thể chống đỡ nổi nữa.

Tạ Linh đến phủ Tam Hoàng tử, nói là nàng bị công chúa phát hiện thân phận.

Bên ngoài phòng đại tuyết bay tán loạn, nàng nói đổi về thôi.

Là nên đổi lại.

Giấc mơ này, ảo ảnh này, cũng nên kết thúc rồi.

9.

Ta vốn tưởng rằng, rời khỏi phủ Tam hoàng tử sẽ cảm thấy khoan khoái.

Nhưng ngực của ta giống như bị ngăn chặn, giống như không thở nổi.

Người hân hoan nhất chính là cha ta, vẫn còn vô tâm vô phế mà an ủi, “Đừng lo lắng, em con nói sẽ về nhanh thôi. Đến lúc đó cả nhà chúng ta đoàn tụ, mặc kệ người khác nói thế nào! Cha nuôi các con cả đời!”

Hai ngón tay ông ấy vuốt râu, cả trên lẫn dưới, sau đó lại tính toán, “Nếu có thể có một đứa con thì tốt rồi, Tạ gia của chúng ta không phải vừa lúc có hậu nhân sao?”

Một tia sáng loé lên, điều mà ai cũng có thể cảm thấy hoang đường, ông ấy lại vỗ tay, kêu lên: “Ý kiến hay!”

Sau đó động tác vuốt râu lại càng nhanh, ông ấy vui vẻ ra mặt: “Không hổ là bản quan, thật là trí tuệ vô cùng.”

Trong lời vui đùa, ta lại cảm thấy đau ngực, thế nào cũng không cười nổi.

Ta đẩy ông ấy ra ngoài, ông ấy lại sốt ruột hoảng hốt mà móc đồ vật từ trong tay áo ra, nhét vào ngực ta.

“Đừng tức giận, phấn mặt mới ra của Ngọc Xuân Lâu, cha đứng xếp hàng rất lâu mới mua được đó!”

Cửa phòng đóng lại, cảm giác hít thở không thông giống như là người chết đuối.

Ta nắm chặt lấy hộp phấn, đột nhiên rơi nước mắt.

Ta là một kẻ dị thường.

Là đàn ông, lại suốt ngày tô son điểm phấn, trà trộn trong đám nữ quyến.

Là đàn ông, lại… lại yêu một người đàn ông khác.

Lý Chiêu và Tạ Linh, hiện giờ đang làm gì?

Hắn cũng sẽ dùng các loại ngữ điệu gọi nàng là phu nhân ư?

Sẽ lấy cớ say rượu, ôm nàng trong ngực, cẩn thận mà hôn sao?

Sẽ lặp đi lặp lại với nàng là hắn yêu nàng sao?

Ta nhắm mắt lại, vết nhăn giữa mày thế nào cũng không thể lỏng lại.

Con người, trong lúc bất lực nhất, trong lúc không còn lối ra, ngược lại sẽ càng trở nên thẳng thắn với bản thân mình.

Ta biết, trong lòng ta có Lý Chiêu.

Ta cảm thấy mình sắp điên rồi.

10.

Bội Chỉ đột nhiên trở về.

Khi bị Lý Chiêu ấn trên đệm mềm ở xe ngựa, ta vẫn hoảng hốt như cũ.

Chưa bao giờ ngờ tới, một ngày kia, ta bị Lý Chiêu bắt trở về khi còn mặc nam trang.

Tiếng mắng ngừng lại, lúc canh ba.

“Bản thân ta” trong xe ngựa với mùi đàn hương như có như không.

Lý Chiêu một tay túm lấy cổ tay của ta, ngón cái ấn mạnh lên nốt ruồi đỏ trên đó.

Nụ hôn mạnh mẽ tiến đến, sức lực rất mạnh, giống như đang trút giận.

Một lúc lâu sau chạm xuống yết hầu của ta, răng nanh lại cọ xát khiến cho ta phát run.

Xe ngựa xóc nảy phát ra một tiếng k** r*n, bàn tay ấm áp trong khoảnh khắc trượt xuống vạt áo.

Từng hơi th* d*c dừng lại trước cửa Tam Hoàng tử.

Ta bị áo khoác ôm lấy, tiến thẳng vào phòng ngủ.

Lý Chiêu đè ta trên giường, vu.ốt ve nốt ruồi son trên cổ tay của ta, mặt mũi đều là tức giận.

“Ngày của hoa năm kia, ngươi ở trong tuyết bẻ cành mai, ta nhớ rõ nốt ruồi đỏ của ngươi.”

Sau khi hôn một cái thật mạnh, hắn th* d*c, “Xuân nhật yến năm ngoái, ngươi mặc nữ trang, ngồi giữa nữ quyến để pha trà, ta cũng nhận ra là ngươi.”

“Ta, ta yêu ngươi từ lâu, trong lòng ngưi…”

“Lòng ta có ngươi…” Ta buột miệng thốt ra, thấy vẻ tức giận trên mặt hắn ngừng lại, sau đó tiêu tán.

Nhưng mà, một lát sau hắn lại tức giận hơn.

Lý Chiêu đột nhiên kéo quần áo lộn xộn của ta ra.

Sắc trắng hiện ra.

Hắn nghiến răng nghiến lợi ép xuống: “Bỏ qua việc này, nhưng không từ mà biệt, nên phạt!”

Canh bốn, ánh nến phát ra hai tiếng lạch cạch, sau đó là tiếng th* d*c và r.ên rỉ.

Bóng người trên màn giường phân lại hợp, dây dưa lẫn nhau.

Trong mơ màng, ta vươn tay, đầu ngón tay vu.ốt ve khuôn mặt hắn.

Ta là một loại khác biệt, hắn cũng thế.

Thật tốt!

(Hết truyện)

___________

Người dịch có lời muốn nói: Tui thèm một người cha như cha của hai đứa nhỏ trong truyện này quá đi! Huhu
 
Back
Top Bottom