Tâm Linh ÂM DƯƠNG SỨ GIẢ DỊ TRUYỆN

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
375945754-256-k439400.jpg

Âm Dương Sứ Giả Dị Truyện
Tác giả: kobura-chan999
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: tâm linh, linh dị, hành động, kỳ ảo.

Tác giả: KOBURA
●LƯU Ý:
Tất cả nhân vật, bối cảnh, địa điểm, câu chuyện và lời thoại trong toàn bộ truyện được viết dựa trên trí tưởng tượng của chính tác giả và là hư cấu, hoàn toàn không có thật.

Không có chứa chi tiết, sự kiện có thật hay chứa đựng sự thật trong bất cứ hoàn cảnh nào nào.

Không có sự đề cập, đả kích, phỉ báng bất cứ cá nhân hay tổ chức nào.

Cân nhắc trước khi đọc.

Xin cảm ơn.​
 
Âm Dương Sứ Giả Dị Truyện
MỞ ĐẦU: SỨ GIẢ ÂM DƯƠNG


Khoa học và tâm linh - hai khái niệm tưởng chừng như đối lập nhưng lại có vai trò quan trọng để tạo lập và cân bằng cán cân, trở thành đối trọng với bên còn lại.

Chúng luôn luôn song hành và bổ trợ cho nhau từ thưở xa xưa, như hai thái cực là Âm và Dương, như một định luật bất biến, như là một sự hiển nhiên ở trong vũ trụ.Có người tin vào khoa học, vào những suy luận, lý thuyết đã được đúc kết và chứng minh từ hàng thế kỷ nghiên cứu trong suốt chiều dài lịch sử thế giới.

Ngược lại, có người lại mang cho mình niềm tin tuyệt đối về các thế lực tâm linh như thần thánh, ma quỷ, các sinh vật huyền bí và những hiện tượng chưa có lời giải đáp và đã vượt quá sự hiểu biết của con người.Tự cổ chí kim, từ khi con người xuất hiện, xây dựng và phát triển, mỗi cá thể đều có mỗi vai trò và ngành nghề khác nhau trong xã hội.

Bên cạnh đó, luôn có những con người mang cho mình sứ mệnh cùng nghề nghiệp liên quan đến tâm linh, một thế giới vô hình nhưng cũng rất muôn hình vạn trạng.Niềm tin mãnh liệt đối với tâm linh luôn tồn tại ở khắp mọi nơi, bất kể chủng tộc, quốc gia, nền văn hóa, tín ngưỡng hay tôn giáo.

Chỉ nói riêng về Châu Á, ở Nhật Bản từ xa xưa có những Âm Dương Sư trực thuộc Âm Dương Liêu; ở bán đảo Triều Tiên có những người được gọi là thầy tế, thầy trừ tà; ở Trung Quốc thì có những pháp sư, đạo sĩ tu hành ẩn mật với đạo hạnh cao thâm.

Còn ở Việt Nam, chúng ta có những thầy pháp, thầy bùa ở miền Tây Nam Bộ, thầy cúng hay thầy đồng ở miền Bắc, hay thầy mo ở các vùng núi thuộc Tây Nguyên và còn các ẩn sĩ với tên gọi khác theo vùng miền mà chúng ta chưa hề biết tới.

Trong số đó, có những cá nhân xuất chúng, nổi trội hơn những người còn lại.

Họ trực tiếp đứng ra điều tra và giải quyết các vụ việc liên quan đến tâm linh, là những người thực sự đứng giữa hai cõi âm và dương, giữa hai ngưỡng cửa của sinh và tử, là trung gian giữa thế giới này và thế giới bên kia nhằm cân bằng cán cân của tạo hóa.

Tất cả những con người với vai trò đặc biệt ở trên khắp thế giới đó đều sở hữu danh xưng là Sứ Giả Âm Dương.Trong câu chuyện xoay quanh nhân vật chính - Rồng - một Sứ Giả Âm Dương trẻ tuổi, chúng ta sẽ cùng nhau theo dõi những bí ẩn, những sự việc, sự kiện diễn ra trong thế giới tâm linh vô cùng huyền bí nhưng cũng vô cùng cuốn hút này.•Author: KOBURA.
 
Âm Dương Sứ Giả Dị Truyện
CHƯƠNG 1: NGHỆ SĨ TRỪ QUỶ


Sài Gòn, trong một tối thứ Bảy đầy nhộn nhịp, người xe qua lại tấp nập trên các tuyến đường trong thành phố, không khí có sự hân hoan, vui mừng như để đón chào một ngày đại lễ trong năm.

Cùng lúc đó, ở một nơi nằm gần trung tâm thành phố, là một sân vận động, lúc này nếu chỉ là người qua đường đi ngang thôi cũng có thể nghe được tiếng reo hò, cổ vũ rất là náo nhiệt và hơn hết là âm thanh vô cùng sôi động của giọng hát và nhạc cụ.

Đó là một buổi biểu diễn âm nhạc, quy tụ rất nhiều các nghệ sĩ có tên tuổi đang rất hot hiện nay, đã cháy vé chỉ sau chưa đến 2 ngày mở bán.

Bên trong sân vận động, trên sân khấu, một nữ ca sĩ đang cầm micro, hát lên những lời ca với chất giọng ngọt ngào hòa cùng giai điệu bắt tai của nền nhạc đệm, sau lưng cô là một nhóm vũ công đang phụ họa, còn có rất nhiều ánh đèn đầy màu sắc chiếu vào làm cho màn trình diễn trở nên rất sống động.

Phía bên dưới, xung quanh đều đông nghẹt người, những cánh tay giơ cao hưởng ứng, những chiếc điện thoại, máy quay được đưa lên để ghi lại khoảnh khắc, tiếng la hét, tiếng vỗ tay, tiếng cười nói làm cho không khí ở đây nóng hơn bao giờ hết.Phía cách xa sân khấu, tại một căn phòng được đề bảng "Phòng Chờ", có một người mặc một bộ vest đen với chất vải lụa ₫ược đính thêm những hạt kim sa lấp lánh, khắp người đều là nhiều lớp trang sức lộng lẫy màu ánh bạc, mái tóc dài màu bạch kim với phần đuôi tóc dài quá hai vai còn phần mái ngắn hơn được chia 6/4.

Đó là một người thanh niên với gương mặt khá điển trai, đặc biệt là có đôi mắt rất sắc sảo nhưng lại chất chứa đôi phần sầu thảm.

Anh đang ngồi trên bộ ghế sofa, tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế, bàn tay với móng tay được sơn đen rút một điếu thuốc lá ra khỏi gói thuốc, đưa lên môi và chuẩn bị bật chiếc hộp quẹt Zippo ánh bạc để châm lửa.

Chưa kịp bật lửa lên thì bỗng anh nghe có tiếng gõ cửa "cộc cộc" có phần dồn dập, nghe như đang rất vội vã ở phía ngoài hành lang.

Anh im lặng nhìn ra phía cửa một lúc rồi quay lại tiếp tục châm thuốc.

"Cộc cộc cộc", một lần nữa, anh lại chú ý tới tiếng gõ mà ngày càng dồn dập hơn ở cửa phòng chờ mình đang ngồi.

"Ầm" một tiếng, một người xô cửa lao vô khiến anh có chút bất ngờ, tay đóng nắp hộp quẹt lại.

Anh hơi cau mày nhìn người đó, là một thanh niên tầm dưới 30 tuổi, mặc bộ vest màu nâu, đeo kính cận, tóc màu nâu đỏ vuốt kiểu undercut để lộ ra cái trán cao, có 1 vết sẹo ngang nằm giữa trán kéo dài từ bên này sang bên kia, mồ hôi thì đang đổ đầy trên đó.

Anh ta vội đóng cửa lại, dùng tay lau mồ hôi, nhìn tên thanh niên đang ngồi ở bộ sofa trước mặt rồi nói lớn với giọng điệu và gương mặt có chút hốt hoảng: - Mô Phật!

Tui đã nói bao nhiêu lần là trước khi biểu diễn là ông không được hút thuốc rồi mà?

Hôm nay là show lớn, quan trọng lắm đó, Rồng!Người vừa được gọi là Rồng kia tay xoay xoay cái hộp quẹt và lên tiếng khi miệng còn đang ngậm điếu thuốc, đáp lại chỉ một chữ:-Thèm.Người kia nghe xong lấy tay ôm đầu xoa xoa, thở dài một hơi rồi lại nói với anh với thái độ có chút khó chịu:-Tui không phải lo cho sức khỏe của ông hay chất lượng trình diễn mà là tui lo cho sức khỏe của tui nên tui mới nói thôi.Rồng nghe thì nhíu mày khó hiểu nhìn anh ta.

Người kia biết anh không hiểu nên nói tiếp:- Ông có biết mỗi lần ông hút thuốc trước khi ra sân khấu rồi làm ảnh hưởng tới giọng hát khi biểu diễn là tui lại phải đối mặt với cái đám nhà báo suốt ngày hăm he, rình rập để moi tin rồi đăng lên kiếm view từ chuyện đó không?

Tui còn phải soạn cả văn mẫu để trả lời, lấy lí do này nọ bao che cho ông nữa.

Tui mới vừa né được một đám ở ngoài chạy lẹ vô đây đó.Rồng nghe xong lại phì cười.

Anh im lặng rồi hồi tưởng về những chuyện đã trải trong nhiều năm qua.

Rồng, à không, tên thật của anh là Dương Nguyễn Giao Long, là một nhạc sĩ - ca sĩ kiêm luôn nhà sản xuất 26 tuổi, là gương mặt khá trẻ đại diện cho trường phái nghệ sĩ thực lực, nổi tiếng với những bài hit cùng chất giọng được đánh giá là trời phú của mình.

Là một trong số các nghệ sĩ đang dẫn đầu xu hướng, anh cũng rất thành công trong việc tự sáng tác, sản xuất bài hát không chỉ của bản thân mà còn hợp tác với rất nhiều nghệ sĩ tên tuổi.

Không chỉ riêng những người hâm mộ mà cả các khán giả bình thường khác cũng biết một điều là bài nào có Giao Long nhúng tay vô bài đó chắn chắn sẽ rất hay, anh đích thị là chứng minh cho việc đi lên nhờ năng lực của bản thân.

Còn ở trong giới giải trí, các nghệ sĩ khác, nhà đài hay các bên liên quan đều biết tới tên Giao Long và ít nhiều cũng dành sự nể trọng nhất định, nhưng đa số đều nhận xét anh là con người khó gần, lãnh cảm với tính cách có phần quái gở bù trừ cho tài năng có thể coi là xuất chúng của mình.

Bản thân Rồng không quan tâm tới những chuyện đó, anh chỉ để tâm tới cuộc sống tự do của bản thân, sự đam mê, thoải mái sáng tạo trong âm nhạc và còn...

"Bụp" một tiếngMạch hồi tưởng của Rồng bỗng bị cắt bởi một tiếng vỗ tay khá lớn, anh quay qua thì thấy người thanh niên kia mặt mày nhăn nhó nhìn anh mà hỏi: - Tui nói gì ông có nghe không mà sao không trả lời vậy?

Đừng nói nãy giờ ông không nghe nha?

Rồng nhếch môi, mỉm cười, trả lời với giọng châm chọc:- Thì sao?

Không phải đó là công việc của quản lý như ông sao hả?

Heo?

Người được gọi là Heo kia nghe vậy liền mở to mắt, gân cổ lên cãi:- Nè nè nè, tui tên là Hợi nha!

Chứ không phải Heo!

Ông kêu vậy ở ngoài, người khác nghe thấy là chết tui nha cha nội!Rồng lại cười, lần này có một chút sự khoái chí hiện lên gương mặt anh.

Heo thấy vậy liền ngửa cổ, hít một hơi rồi thở dài bất lực, anh ta nghĩ tới những lúc phải gặp gỡ, tiếp đón và trò chuyện với cánh nhà báo, phóng viên mà lòng có chút hoang mang.

Thực là vậy, thời gian gần đây phong độ biểu diễn của Rồng có giảm đi đáng kể, một trong những vấn đề được đưa ra là giọng hát mà phần nhiều là do thói quen hút thuốc trước khi biểu diễn của anh, cũng là một trong những chủ đề được tranh luận sôi nổi nhất trên mạng xã hội.

Phía truyền thông, báo chí đưa tin rầm rộ và hầu như ngày nào Heo - với tư cách quản lý và là người đại diện cho nghệ sĩ Giao Long, cũng phải tiếp và trả lời câu hỏi của không biết bao nhiêu là người khiến anh ta đôi khi muốn chạy trốn, kết quả là ngày nào Heo cũng phải về tới nhà với bộ dạng không còn sức sống.Rồng thấy người quản lý của mình với biểu cảm hiện tại thì cười phá lên làm cho Heo có chút quê, ra bộ giận lẫy.

Rồng thấy vậy thì đứng dậy, bước tới khoác vai anh ta mà nói kiểu dụ dỗ:- Thôi được rồi, sau vụ này tăng lương cho được chưa?

Khuyến mãi thêm chầu nhậu luôn.

Nha bạn hiền?Heo nghe Rồng nói vậy tự nhiên nét mặt giãn ra, mắt sáng rỡ, quay lại nói: - Ông nói giữ lời đó nha, mà thôi viết giấy cam kết đi tui mới chịu, ông hay hứa lèo lắm cha nội!

Rồng chỉ cười mà không đáp, anh và Heo cũng trạc tuổi nhau, dù bề ngoài là quan hệ nghệ sĩ và quản lý nhưng thực chất hai người họ thân thiết như bạn chí cốt, à không, phải nói là như anh em ruột thịt.Rồi Heo hỏi Rồng:- Sắp tới giờ lên sân khấu rồi đó, nãy giờ ở trong đây làm gì không chuẩn bị đi cha?

- Đang chờ.

- Rồng đáp gọn lỏn.

- Chờ cái gì?

- Heo thắc mắc.- Chờ cái này nè.

Cúi xuống!

- Rồng trả lời nhanh đồng thời la la lớn, nắm lấy vai và kéo mạnh người Heo xuống.Chỉ sau câu nói đó, không biết từ đâu có 5 luồng khí đen mỏng, hình dáng như lưỡi liềm

bay sượt ngang phía trên cả hai người mới vừa kịp tránh.

Những luồng khí đen bay đập vào tường khiến nó bị thủng vô, có vài mảnh gạch rơi ra và in hằn 5 cái dấu cùng vài vết nứt xung quanh trên đó, bụi bay mù mịt.

Heo nhìn mà thất kinh chưa hiểu chuyện gì thì Rồng đã đứng thẳng lên, mắt đảo xung quanh rồi nói lớn như thể cho ai đó nghe thấy: - Ra mặt được rồi đó!

Bớt nhây lại!

Bỗng nhiên, căn phòng xuất hiện một sinh vật với ngọai hình kì dị đi xuyên qua cánh cửa.

Đó là một người đàn bà với mái tóc đen rối bù xù đang chuyển động lơ lửng như những con rắn trong không khí, đôi mắt đỏ ngầu mà lại còn lồi phân nửa ra ngoài, có thể thấy được những tia máu đen xung quanh nhãn cầu, đôi môi thâm đen với hai khóe miệng thì kéo lên tới tận mang tai, làn da tái nhợt, tay chân khẳng khiu với bộ móng tay đen dài và nhọn.

Cả người bà ta quấn trong một bộ trang phục dài màu đỏ, bốc lên mùi hôi thối và khí đen tỏa ra nồng nặc bao trùm căn phòng, còn một điều đặc biệt nữa là chân bà ta không hề chạm đất.

Khi vừa xuất hiện đã làm Heo - trong lúc này còn đang nửa nằm nửa ngồi dưới sàn, tay chân bủn rủn, phải cố gắng lết người lùi ra sau vì sợ hãi, thốt lên:- Ahhhhh, có quỷ... có quỷ!Rồng đứng chắn trước mặt, đối diện cách bà ta tầm 5-6m rồi nói: - Tao chờ mày hơi lâu rồi đó.

Người đàn bà kia mở miệng, có thể thấy cả hai hàm răng sắc nhọn hiện rõ ra, cười lớn mà đáp:- Tao đã tính làm trong im lặng rồi, không ngờ tụi mày né được, cũng hên đó.

Tao gõ cửa nãy giờ mà mày không ra mở nên tao tự vô đây luôn.

Trai tráng như tụi bây thì dương khí lẫn hồn phách là ngon nhất rồi.

Giờ thì để tao, để tao ăn tụi mày.Rồi bà ta lại cười lên man dại làm Heo càng sợ thêm, anh ta lay lay chân của Rồng mà mếu máo:- Chết cha rồi Rồng ơi, gặp cái thứ này ở đây rồi, nó hút dương khí, ăn thịt mình rồi thì làm gì sống được nữa, sao mà được tăng lương đây, còn chầu nhậu nữa!

Sao mà số tui khổ vậy nè trời?

"Cốc" 1 cái rồi có tiếng "Ui da"

Rồng quay qua ký đầu Heo rồi trả lời: - Người chết là nó chứ không phải mình, đừng có nói nhảm.Vừa nói anh vừa quay ra nhìn phía trước mặt, người đàn bà kia nghe xong lại há rộng miệng cười lên sảng khoái với vẻ khinh thường rồi nói:- Thằng nhóc con tóc dài màu mè ăn nói mạnh miệng!

Để tao đoán coi, nhìn ra mà né được đòn trảo của tao, tao đoán mày cũng có học một chút đạo pháp hả?

Mà dù sao thì tao cũng chả sợ, tụi thầy pháp dù giỏi cỡ nào tao cũng đã giết nhiều lắm rồi, chứ đừng nói một thằng non nớt chỉ mới biết một chút như mày.Rồng nghe vậy chỉ khẽ cười mỉm và nhún vai, bà ta thè cái lưỡi dài đen xì nhớp nhúa ra, đảo một vòng mà nói tiếp:- Nhìn kĩ thì mày cũng có nét đẹp trai đó, để tao ăn mày trước rồi tới thằng mặt ngu kia sau!

Mấy thằng đẹp mã lúc nào cũng là mỹ vị, mấy thằng gần đây tao ăn nhìn tụi nó không được ngon miệng cho lắm.Nói rồi người đàn bà mở to cái miệng gớm ghiếc, lưỡi thè ra, hai tay giơ móng vuốt, lao nhanh tới định lấy mạng Rồng.

Và rồi, chỉ trong một khắc, bà ta đột nhiên khựng lại, mắt trợn lên, cảm thấy trong miệng có thứ gì đó làm nó không đóng lại được.

Khi nhìn kĩ lại thì thấy trước mặt là thằng thanh niên tóc dài mình đang định ăn, anh ta đang nhếch môi, cười nhẹ với vẻ đắc ý trong khi tay thì đang cầm một thứ gì đó như thanh kim loại cắm chặt vô miệng bà ta.

Rồng nhìn người đàn bà, cất tiếng:- Ác Hồng Lệ Quỷ, lâu rồi mới gặp được một con.

Bà ta lại mở to đôi mắt làm chúng như muốn lồi hết ra ngoài, ngạc nhiên, nói vói giọng mắc nghẹn:- Mày... mày... mày là ai???

Còn... còn thứ này là..???

- Ờ, cái này hả?

Là Sát Linh Kiếm, chắc mày đã từng nghe qua rồi ha?

Ngon lắm đó, ăn đi.

- Rồng trả lời bà ta với kiểu trêu chọc.Người đàn bà quỷ trợn mắt hết cỡ, cái lưỡi kinh tởm đã bị chẻ làm đôi, máu đen theo đó phun ra rớt nhiễu xuống sàn, miệng ú ớ không nói được gì thêm vì Rồng ngày càng ấn lưỡi kiếm vô sâu hơn.

Anh lại nói:- Tao nghe nói về một vài vụ mất tích và giết người dã man bí ẩn xảy ra trong khu sân vận động này mà đến bây giờ vẫn chưa thể tìm ra được hung thủ.

Tất cả các nạn nhân đều là đàn ông, họ hoặc là biến mất không dấu vết hoặc là được phát hiện nhưng không toàn thây, thi thể như bị thú dữ xé xác, máu thì như bị rút cạn, ngay cả hồn phách cũng không còn tồn tại để truy ra được.

Khi tới đây tao đã thấy âm khí dày đặc, còn có cả tử khí, tao đoán là phải có một con lệ quỷ ở cấp độ này gây ra cho nên đã giấu đi pháp khí, chọn căn phòng gần với nơi xảy ra các vụ án để chờ mày tới, cũng không ngoài dự đoán.

Mà coi bộ mày ngự ở đây lâu rồi, ăn cũng kha khá người rồi ha?

Con quỷ cố hết sức vùng vẫy, gỡ miệng mình ra khỏi thanh kiếm đang cắm chặt và ngày càng tiến sâu hơn nhưng không cách nào thoát khỏi, nó chỉ có thể nghèn nghẹn thốt ra đầy giận dữ:- Thì liên quan gì tới mày, tao sẽ giết rồi ăn mày, thằng nhóc ác!Rồng không mảy may quan tâm tới lời đe dọa của bà ta, anh lại điềm tĩnh nói tiếp:- Trở thành lệ quỷ thì cơ hội được siêu sinh đã mất đi một nửa, mày lại còn vì gia tăng quỷ lực và sự thèm khát máu thịt, hồn phách mà cướp đi sinh mạng của nhiều người trong khi họ lẽ ra chưa tới số chết.

Mày đã làm trái quy luật sinh tử của trời đất, đó là nghịch thiên.

Là một Sứ Giả Âm Dương, công việc của tao là giữ sự cân bằng cho cả hai cõi, chỉ vậy thôi.Rồng bỗng lạnh lùng gằn giọng chốt hạ:- Giờ thì... lên đường được rồi.Anh rút kiếm ra khỏi miệng con quỷ, nó đau đớn hét lên, miệng trào máu quỷ, trong một giây nó nhìn thấy thứ gì đó trên thanh kiếm của Rồng rồi gào lên hỏi: - Mày...Mày...

Mày chính là con sói bạc mà thiên hạ đồn?!?!Rồng cầm thanh kiếm gác lên vai, nháy mắt mà đáp gọn: - Bingo."

Xoẹt" một cái, một đường chém ngọt lịm xuyên qua cơ thể con quỷ làm nó la lên thật lớn, nổ tung rồi nhanh chóng tan biến, máu quỷ bắn ra tung tóe nãy giờ trong phút chốc đã biến mất, quỷ khí cũng không còn sót lại dù một chút, trả lại căn phòng ban đầu.

Hành động diễn ra rất nhanh trước sự ngỡ ngàng của Heo - lúc này ngồi bệt dưới đất, bất động như pho tượng.Rồng lúc này thu lại vũ khí, nhìn kĩ mới thấy thanh kiếm này có ngoại hình giống một thanh kiếm katana của Nhật Bản nhưng ngắn hơn, có nét lai với kiếm của phương Tây, được thiết kế với phần chuôi cầm màu đen, có khắc đầu của một con chó sói màu bạc với hai răng nanh dài ở đầu chuôi, miệng sói ngậm một viên ngọc đa giác màu xanh lam, không có thanh chắn bảo vệ, lưỡi kiếm sắc bén, không dài không ngắn, phát ra ánh kim loại sáng bóng, còn có 8 chữ Hán khắc dọc theo thân, dịch ra là "Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ".Rồi Rồng lấy một thứ có màu đen nhìn như phần đầu được bung ra dùng để che của cây dù đang đặt ở trên bàn, anh tra thanh kiếm vào phần rỗng có dạng dẹt, lúc này nó đã trở thành phần thân của cây dù.

Lại nói lúc con quỷ lao tới, Rồng đã nhanh tay với qua bàn chỗ để cây dù, rút ra thanh kiếm, kịp thời đâm vào miệng con quỷ.

Heo nãy giờ chứng kiến từ đầu tới cuối, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhưng không kém phần gấp gáp rồi cố gắng đứng dậy khi Rồng đưa tay kéo anh ta lên.

Heo phủi phủi quần áo, thở hồng hộc rồi nói:- Mô Phật!

Đi show mà cũng gặp ma gặp quỷ, làm sợ muốn chết, đã vậy còn bị nó chửi là mặt ngu nữa.

Mốt ông có đi thì đi một mình đi nha cha nội, tui ở nhà chứ kiểu này quài có ngày...

Mô Phật!- Theo tui bao nhiêu năm gặp quài mà còn chưa quen hả?

Đi diễn mà không có quản lý coi sao được.

Tui đã nói ông đổi kiểu tóc đi, nó làm cái mặt của ông đến quỷ còn chê.

À mà cũng đừng có Mô Phật nữa, tui cứu ông chứ Phật nào cứu ông - Rồng nói với giọng châm chọc làm Heo nghe mà cạn lời.

Trong đầu anh ta nghĩ rằng đúng là người đẹp trai nói gì cũng đúng, chả bù cho cái bản mặt nhan sắc khiêm tốn như mình.

Rồi Heo lại hỏi: - Ai đặt hàng vậy?- Không, là nghe đồn.

Mà cũng là một công đôi chuyện thôi, dù gì tối nay cũng tới đây diễn.

- Rồng tay chỉnh lại trang phục, miệng trả lời.- Haizzz, ít ra phải báo trước cho người ta một tiếng để khỏi chạy vô.

Từ lúc vô đây thấy lạnh lạnh là nghi rồi.

Ở ngoài kia bị đám kia dí, vô đây thì xém bị con hàng kia cắt mất đầu.

- Heo lại nói với giọng chán nản.Rồng vừa cười nhẹ vừa ngắm nghía cây dù, sau đó ném qua cho Heo mà nói:- Nè giữ dùm đi.Heo miễn cưỡng chụp lấy xong thở dài.

Rồi anh ta thấy Rồng lại đang chuẩn bị châm điếu thuốc, vội nhìn chiếc đồng hồ trên tay, Heo trợn mắt nói:- Thôi chết cha!

Sắp lố giờ diễn rồi, nhanh đi lẹ để không kịp bây giờ cha nội!

Giờ còn hút thuốc nữa, sắp lên sân khấu hát tới nơi rồi!

Nãy giờ lo đánh quỷ không lo việc chính, lỡ có gì thì tui khổ nữa!

- Heo hốt hoảng giật lấy điếu thuốc từ tay Rồng rồi đẩy anh đi ra khỏi phòng một cách gấp gáp.Rồng cũng chỉ biết cười và lắc đầu vì người quản lý hay tìm cách cản trở thói quen nho nhỏ của mình.

Hai người ra khỏi cửa đúng lúc ở ngoài hành lang có 4 nhân viên từ ban tổ chức chạy tới phòng tìm anh.

Họ vừa tới trước cửa, nhìn vô bên trong căn phòng chờ sáng trưng, ai cũng mắt tròn mắt dẹt khi thấy rõ 5 vết lõm dài in sâu trên tường với gạch đá, đất bụi rơi xung quanh ở dưới sàn.

Trong lúc ai ai cũng bất ngờ không hiểu đã xảy ra việc gì, Heo biết cảnh tượng này rất là bất thường đối với họ, anh ấp úng cố giải thích:- À à... cái này là... là...

- Tạm thời thì giải thích dài dòng, cứ coi như là tai nạn đi.

Nhờ mọi người nói với ban tổ chức và ban quản lý sân coi rồi sửa chữa, chi phí bao nhiêu thì gửi biên lai rồi tui sẽ thanh toán.

- Rồng cắt ngang, lên tiếng nói với nhóm người đó rồi bước đi.Heo nhìn đội nhân viên, gãi đầu cười ái ngại rồi nhanh chóng đuổi theo.

Họ cũng nhìn nhau mơ hồ rồi cũng tiếp bước theo sau.

Đi ở hành lang, Rồng bắt gặp một người đàn ông trung niên, dáng người cân đối, mái tóc hoa râm được vuốt gọn gàng, ông ta mặc một bộ vest xanh đen với giày tây màu nâu, phần cúc áo được cài ngay ngắn với chiếc ghim kim loại màu vàng trên ve áo làm cho ông ta trông rất chỉnh tề và thêm phần lịch thiệp, đang đứng yên nhìn về phía anh và Heo cùng nhóm người đang di chuyển ngang qua.

Như nhận ra điều gì đó, Rồng dừng bước, quay về phía ông ta và hỏi: - Có gì muốn chuyển cho tui sao?

Người đàn ông trung niên cúi đầu đầy cung kính, tay lấy từ trong túi áo ra một bao thư màu đen rồi kính cẩn đưa cho Rồng.

Anh đưa tay ra nhận lấy, nhìn nó vài giây rồi kêu nhóm nhân viên kia đi trước, anh và Heo sẽ theo sau.

Họ không hiểu gì nhưng cũng gật đầu, nói anh hãy nhanh chóng di chuyển ra sân khấu rồi cùng nhau đi tiếp.

Khi nhóm người đã đi khỏi, người đàn ông lúc này cất tiếng: - Đơn hàng mới của cậu, sơ lược công việc và địa điểm đã được cho biết trước ở trong thư, còn về chi tiết cụ thể...

- Ông ta dừng một lúc rồi nói tiếp:- Cậu sẽ được nghe trực tiếp từ Tổng Giám Đốc.Rồng nghe tới đó thì tỏ ra một chút khó chịu nói:- Có đơn thì cứ gửi được rồi, sao phải kêu tui về đó?

Bộ có gì khó nói à?

Ông ta nghe xong, từ tốn đáp:- Việc của tui chỉ là chuyển thư này tới cậu, chuyện còn lại thì cậu có thể hỏi trực tiếp cấp trên.

Hẹn gặp lại cậu ở Sở, Ngân Lang.

Nói rồi người đàn ông trung niên kính cẩn cúi chào, sau đó chậm rãi quay bước rời đi.

Rồng nhìn ông ta rồi lại nhìn xuống bao thư trên tay.

Heo nhìn theo bóng lưng ông ta dần khuất dạng dọc theo hành lang, gãi đầu thắc mắc trong khi Rồng mở thứ mình vừa nhận.

Bao thư hình chữ nhật màu đen tuyền, được đóng dấu niêm phong bằng một miếng kim loại màu vàng có hình dạng tròn, trên đó còn có biểu tượng có hai màu trắng đen của Âm Dương.

Rồng gỡ nó ra, lấy từ trong đó một tờ giấy cùng màu với bao thư và đọc.

Đợi cho người đàn ông khuất bóng cũng là lúc Rồng đọc xong, Heo mới hỏi anh với giọng tò mò: - Lần này mình quẩy ở đâu bạn hiền?

Rồng nhìn vào trong thư, trầm ngâm rồi ngước mặt lên, ánh mắt sắc lại, nhìn về phía trước và đáp lại, câu trả lời làm Heo nghe xong vừa thấy sợ vừa hứng thú mà reo lên:- Cái gì?!

Thiệt luôn đó hả???

Là cái chỗ đó thiệt sao??Rồng gật đầu.

Hai người lại bước chân tiến ra ngoài.

Càng đến gần thì càng nghe rõ tiếng nhạc đã dần hạ xuống, ngay sau đó là âm thanh giọng giới thiệu nghệ sĩ tiếp theo của MC vọng tới.

Heo nhìn ra rồi nói Rồng nên lo chuyện bây giờ trước.

Rồng lại gật đầu, bước nhanh đi ra cùng Heo, vừa đi anh vừa suy nghĩ, mắt lại nhìn vào một dòng chữ ở trên lá thư.

Rồi Rồng cất nó vô trong túi áo đưa tay vuốt mặt, nét mặt anh khác hẳn so với vừa nãy, nhìn như không còn suy tư hay bị sao lãng bởi bất cứ thứ gì, anh khẽ nói một câu: - Ok, làm cho xong thôi.Rồi Rồng bước thật nhanh tiến về phía trước.

Heo vừa đi phóa sau vừa nhìn theo bóng lưng của anh đang bước lên sân khấu trong vô vàn những ánh đèn cùng âm thanh vỗ tay, reo hò của muôn ngàn khán giả.
 
Âm Dương Sứ Giả Dị Truyện
CHƯƠNG 2: CƠN MƯA


Ở một nơi nào đó thuộc ngoại ô thành phố, xung quanh đều là đồng cỏ dại mọc cao, xa xa là những rừng cây chằng chịt, những con đường nhựa vắng bóng người cùng vài con đường đất không được gắn đèn, thậm chí một chiếc xe đi ngang cũng vô cùng hiếm gặp.

Lúc này bầu trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực đang dần bao phủ lấy cả vùng đất rộng lớn.

Ẩn hiện trong khung cảnh đó là một căn biệt thự nằm trên một khu đất rộng lớn.

Cánh cổng lớn làm bằng kim loại được mạ vàng, cũng là điểm nhấn tương phản với màu tường trắng bao quanh.

Bên trong căn biệt thự, một con đường nhựa dẫn từ cổng vào sâu bên trong, hai bên là những hàng cây lâu năm cao chót vót được trồng thẳng tắp dọc theo.

Vào sâu thêm bên trong, men theo con đường là một ngôi nhà bề thế nằm giữa khu đất, được sơn màu trắng với phần mái màu đen, nó gồm có 3 tầng với bề ngang rộng lớn, mỗi tầng đều có ban công được trồng vài cây kiểng nhỏ cùng hàng dây leo phủ xuống trên đó.

Khắp ngôi nhà, các cửa chính và cửa sổ được lát kính trong suốt, tạo thêm sự sáng sủa, thoáng đãng khi bước vào.

Sân trước là bãi cỏ xanh bát ngát, ở một góc còn có một hồ nước với hòn non bộ trên đó, sân sau là một vườn hoa có đủ loại, tạo nên hương thơm tự nhiên cùng với màu sắc rực rỡ, những chậu bonsai được cắt tỉa rất đẹp mắt được để ở các góc bên ngoài ngôi nhà.

Có thể thấy người chủ của ngôi biệt thự này rất yêu thích thiên nhiên.

Từ bên trong nhà, một người phụ nữ mở cánh cửa kính lớn, bước ra ngoài và đứng ở sân trước.

Vẻ ngoài tầm khoảng độ dưới 40 tuổi, dáng người thanh mảnh, gương mặt xinh đẹp , thon thả, mái tóc đen dài mượt mà xõa xuống ngang vai.

Cô mặc chiếc đầm cổ tròn kín đáo màu xanh lam, trên cổ đeo một chuỗi hạt ngọc trai, mỗi bên tai là chiếc bông tai bạc có đính đá, tổng thể thì trông rất thanh tao nhưng không kém phần sang trọng.

Nhìn thì cũng đoán ra được đây là một người phụ nữ giàu có và cũng là chủ nhân của căn biệt thự này.

Bỗng cô nhìn xung quanh khu nhà rộng lớn, cất tiếng gọi ai đó: - Long!

Long ơi!

Con đâu rồi?Rồi cô lại bước ra, đi xuống những bậc thềm đá ra tới sân trước và đi dạo xung quanh trên bãi cỏ, mắt vẫn quan sát còn miệng thì vẫn gọi.

Trong lúc cô vẫn đang tìm kiếm thì bắt gặp một thằng nhóc tầm trên dưới 10 tuổi, da trắng, tóc đen khá dài với phần mái ngố phủ trán.

Nó mặc một cái áo thun tay ngắn màu trắng và quần short màu xanh, chân mang đôi dép kẹp.

Vừa thấy cô thì nó vẻ mặt hớn hở đang chạy từ phía khu rừng cây đằng kia tới, cất tiếng gọi lớn:- Mẹ!

Mẹ ơi!

- Long!

- Cô nhanh bước tới chỗ thằng nhóc rồi dùng hai tay ôm nó vào người mình, nó cũng tựa vào người cô.

Rồi cô từ tốn hỏi nó:- Con chạy đi đâu nãy giờ vậy?

Mẹ kiếm con cả buổi trời đó.- Con thấy con này bay ở trong vườn đằng sau nhà nên đuổi theo bắt nó ra tới ngoài kia luôn đó mẹ.

- Thằng nhóc ngây thơ trả lời.Đồng thời nó đưa hai bàn tay đang nắm giữ thứ gì đó lên, mở ra cho cô xem, là một con bọ hung.- Mình cho nó ở trong nhà mình được không mẹ?

- Thằng nhóc với đôi mắt sáng như ngọc đang mở to, nở nụ cười mà hỏi cô.- Được, nhưng mà bây giờ con phải vô rửa mặt, rửa tay chân rồi thay quần áo, lát nữa con mình ăn tối, hôm nay mẹ có nấu món mà con thích đó.

- Cô khẽ mỉm cười, xoa đầu thằng nhóc mà dịu dàng trả lời trong khi nhìn vào những vết bùn đất đang dính khắp người con mình.- Vậy hả mẹ?

Con thương mẹ nhất!.

- Thằng nhóc mừmg rỡ nói với mẹ nó.Rồi cô nắm lấy một tay của nó, dắt về phía ngôi nhà trong khi tay kia nó vẫn đang giữ chặt con bọ vừa bắt được.

Từ bãi cỏ sân trước vào nhà cũng không xa, hai mẹ con đi trên những phiến đá được lát nối tiếp, cách nhau một khoảng nhỏ, tạo thành một con đường xuyên qua nền cỏ.

Đột nhiên, lúc này trời tối sầm lại, thằng nhóc đang vui vẻ bỗng quay qua nhìn thấy mẹ mình đã buông tay ra và đứng trước mặt, quay lưng về phía nó, hai tay cô dang ra như đang muốn che chắn thứ gì đó trước mặt.

Nó thắc mắc định nghiên đầu qua để nhìn thì giật mình nghe tiếng mẹ mình khi cô hơi quay đầu lại nói:- Đừng nhìn Long à!

Rồi cô lại quay về phía trước, lên tiếng nói lớn với giọng rất đanh thép:- Mày không bao giờ đụng được tới con tao!

Nó còn đang bỡ ngỡ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì thì thấy gió nổi lên, lá cây xung quanh kêu lên xào xạt, trên bầu trời sấm rung chớt giật đùng đùng, những tia sét cứ như muốn xé rách màn trời ra.

Bị tiếng sấm làm cho giật mình, nó nhắm mắt, ngồi xổm xuống, lấy tay bịt hai bên lỗ tai lại.

Một lát sau, khi mở mắt ra, nó thấy mẹ mình vẫn đang ở trước mặt, nhưng người cô quay lại đối diện với nó.

Nó thấy rõ những hạt ngọc trai đang rơi từ trên cổ xuống đất rồi lăn tứ tung.

Rồi bất chợt nó thấy mẹ nó khụy xuống, lúc này có thể thấy rõ chiếc đầm mà cô đang mặc bị rách một đường dài kéo từ vai phải xuống dưới bên trái phần bụng với những vết màu đỏ đang dần lan ra ngày càng nhiều hơn trên đó.

Cô nhìn con mình, trên khóe miệng lúc này cũng đã trào ra máu đỏ, chảy xuống dưới ướt chiếc đầm như đang được nhuộm đỏ thêm.

Nét mặt cô nhăn lại cùng ánh mắt lộ rõ sự đau đớn, cô ho lên mấy tiếng, cố nén đau, thều thào với nó: - Đừng sợ, Long à...

Mẹ sẽ bảo vệ con...Thằng nhóc thấy cảnh tượng trước mắt thì hoảng sợ, cái tay giữ con bọ bây giờ đã buông ra để nó bay đi.

Nó chạy tới ôm lấy mẹ rồi khóc:- Mẹ ơi!!!

Mẹ bị sao vậy?!?

Sao người mẹ chảy máu vậy???

Mẹ có sao không mẹ????- Mẹ không sao...

- Cô yếu ớt lấy tay xoa đầu con mình rồi khẽ dùng ngón tay quẹt nước mắt cho nó.Xong cô lại thều thào nói tiếp:- Long, đừng khóc...

Tất cả những gì mẹ có đều để lại cho con, nhớ kĩ những gì mẹ dặn...- Không!

Con không muốn, con không chịu đâu!!!

Mẹ đừng bỏ con mà mẹ!

Mẹ hứa sẽ ở quài với con mà?!?!?Thằng nhóc lúc này lại òa khóc, lay lay mẹ nó, lắc mạnh đầu tỏ ra không chấp nhận.

Người phụ nữ yếu ớt nước mắt cũng đã trào ra, dùng chút sức tàn nắm lấy tay nó và nói: - Long à... mạnh mẽ lên... mạnh mẽ lên con... hãy luôn luôn mạnh mẽ, con trai của mẹ...Rồi cô ngã gục xuống bãi cỏ, hơi thở cuối cùng cũng đã trút hết, đôi mắt nhắm nghiền cùng với giọt lệ còn vương trên đó.

Thằng nhóc lúc này biết mẹ mình đã chết thì gào lên, nước mắt đầm đìa, miệng liên tục gọi mẹ.

Nó tự hỏi tại sao, sao mới vài phút trước nó và mẹ còn đang vui vẻ, nó vẫn chưa ăn được món mà mẹ nó làm, sao bây giờ lại thành ra thế này.

Nhưng mà, thứ đáp lại nó lại là sự im lặng của không gian tĩnh mịch, bóng tối bao trùm lên cả căn biệt thự cùng với sự tuyệt vọng cùng cực trong tâm hồn.

Đúng lúc những giọt nước từ trời rơi xuống, nó ngước gương mặt non nớt nhìn lên: mưa rồi.

Nó thét lên thật lớn, liên tục gào khóc, hai tay đấm xuống đất muốn bật máu ra.

Cơn mưa trút xuống dữ dội như đang muốn cuốn trôi đi mọi thứ.

Đối với một đứa trẻ vừa chứng kiến sự ra đi đột ngột của người thân duy nhất với mình thì cơn mưa này như đã lấy đi tất cả của nó.

Nó cứ gào thét, cứ khóc, âm thanh như cộng hưởng với tiếng gầm và ánh chớp vang trời của sấm sét.

Thằng nhóc cứ vậy cho tới khi kiệt sức rồi ngất xỉu bên cạnh thi thể của người mẹ xấu số, hai mẹ con nằm cạnh nhau trong màn mưa lạnh lẽo."

Mạnh mẽ lên"

"Mạnh mẽ lên"

"Hãy luôn luôn mạnh mẽ"Âm thanh liên tục lặp đi lặp lại trong không gian trắng xóa, phát ra vang vọng từ hư vô.- Mẹ!!!Rồng la lên rồi giật mình bật dậy tỉnh giấc, trán đổ đầy mồ hôi, tay ôm ngực vì khó thở.

Anh ngồi trên cái giường rộng rãi nhìn xung quanh căn phòng của mình.

Căn phòng ngủ rộng lớn, tường được sơn màu đen xám được trang trí bằng những bức hình chân dung nghệ thuật đã chụp gần đây của anh, còn có những tấm poster được thiết kế đẹp mắt từ album gần đây đã cho ra mắt.

Anh nhìn sang cái đèn ngủ đặt trên cái tủ đầu giường, nó vẫn sáng.

Đó là thói quen ngủ của Rồng, không bao giờ tắt hết đèn vì anh ghét bóng tối.

Anh vừa thở hổn hển vừa thì thầm: - Lại là giấc mơ đó...Rồi Rồng ngồi dậy, xuống khỏi giường, bước tới mở lớp màn dài màu xám ở cửa sổ rồi nhìn ra.

Bên ngoài, trời đang mưa như trút nước, mây đen phủ kín, gió thổi mạnh, sấm chớp gầm vang, những hạt mưa cứ vậy mà lao xuống xối xả che phủ khắp nơi.

Ở trên cửa sổ phòng của Rồng, những giọt nước cũng đang thi nhau lần lượt va vào lớp kính chắn rồi trượt xuống.

Đối với anh, cảnh tượng này thực sự rất ảm đạm, anh tự nhủ:- Lại mưa sao?

Hmmmmm, đúng thứ mình ghét nhất.Rồi anh buông màn, quay lưng đi về phía cửa phòng ngủ.

Ra khỏi phòng, đi ngang qua những dãy phòng khác nhau trên hành lang, tới cầu thang anh bước xuống dưới để tới phòng khách.

Đây là nhà của Rồng, là căn nhà với diện tích rộng lớn mà anh đã mua cho riêng mình.

Toàn bộ nội thất trong nhà đều do chính tay Rồng chọn lựa, ngay cả màu sơn tường đen xám và nền gạch đen bóng cũng được anh chọn làm tông màu chính cho cả ngôi nhà.

Ngôi nhà được thiết kế đơn giản và tinh tế với nhiều phòng khác nhau gồm các phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng bếp, phòng khách và phòng thu âm.

Ở trên mỗi bức tường đều được Rồng trang trí bằng những bức hình chụp chân dung khác nhau, những tấm poster quảng bá hay bìa album trong suốt sự nghiệp nghệ sĩ của mình, còn có những bức tranh mà anh đã mua khi đi dự triển lãm.

Trên trần nhà màu trắng kem là những chiếc đèn chùm kiểu phương Tây trông rất sang trọng.

Một điều đặc biệt là khắp nhà đều có rất nhiều những tờ giấy dọc màu đỏ hình chữ nhật với những ký tự không rõ ràng viết trên đó được dán ở góc, nơi tiếp xúc của các bức tường.Khi đi ngang qua một tấm gương lớn đặt ở hành lang, Rồng dừng lại soi mình vô đó.

Mái tóc dài màu bạch kim đang rối bù xù vì chưa được chải chuốt, chiếc áo ba lỗ màu trắng cùng chiếc quần ngủ dài màu đen thì xốc xếch cùng đôi dép bông đi trong nhà hình con thỏ màu trắng, tất cả đều không thể che đi được thân hình rắn chắc và khuôn mặt đẹp trai của anh.

Rồng lấy tay chỉnh lại mái tóc và quần áo cho gọn gàng nhất có thể rồi bước tiếp.

Xuống tới phòng khách, anh thấy Heo đang ngồi ở bộ ghế sofa làm bằng da đặt ở giữa phòng.

Anh ta mặc một bộ pijama màu xanh, chân mang dép bông hình Doraemon đang bắt chéo, tay bấm điện thoại còn miệng thì lâu lâu cứ cười khúc khích.

Rồng nhẹ nhàng đi tới đứng sau lưng Heo, anh ta vẫn không hay biết có người sau lưng mình.

Rồng im lặng nhìn vô thì thấy Heo đang nhắn tin với một ai đó, là một cô gái.

- Sắp tới Trung Thu rồi, mình đi chơi, hẹn hò với nhau cái đi em ha?

- Heo nhắn.

- Hẹn hò hả?

Mới quen biết có 3 ngày mà đã rủ người ta đi chơi rồi.

Mà thôi cũng được, em chỉ sợ chỗ em muốn đi anh hổng có đi được thui.

- Cô gái trả lời.

- Em muốn đi đâu anh cũng chiều em hết á!

Anh lo được hết, miễn em vui là được, hehe!

- Heo lại nhắn với giọng vô tư làm Rồng đứng phía sau nhìn mà lắc đầu.- Đi làm á!

Bữa đó em phải đi cùng với chị nghệ sĩ bên em, đó là show diễn Trung Thu, em phải lo sắp xếp hỗ trợ và chăm sóc cho chỉ, nhiều thứ phải làm lắm, em hổng có ở không được.

- Cô gái lại nhắn với giọng nghiêm túc.

Heo đọc thì suy nghĩ, tay đưa lên gãi gãi mí mắt rồi bất chợt lại cười lên mà nhắn:- Hehe, kèo này dễ.

Show đó bữa trước người ta có book bên anh mà tại Long không nhận, giờ anh kêu Long nhận xong tới đó diễn là được chứ gì!

Bữa đó mình gặp nhau rồi đợi xong việc mình đi chơi luôn!

Có gì anh nhờ Long xin nghệ sĩ bên đó cho em về sớm cho.

Sao?

Em thấy được hông?

Tin nhắn gửi đi nhưng lần này bên kia chỉ xem mà không trả lời, Heo gãi đầu thắc mắc, ra vẻ chờ đợi.

Cô gái kia là một người trong giới giải trí, cũng là quản lý nghệ sĩ giống như Heo.

Cổ là quản lý cho một nữ ca sĩ dù mới nhưng đang có tiếng tăm rất tốt trong khoảng 2 năm trở lại đây.

Heo gặp cô ta 3 ngày trước, tức là gặp ở show diễn ra trong sân vận động, cũng chính là ngày anh ta và Rồng gặp con quỷ áo đỏ kinh dị kia.

Sau khi Rồng tiêu diệt nó rồi ra sân khấu biểu diễn, Heo ở sau cánh gà đã để ý, tới làm quen và xin in tư rồi liên lạc với cô quản lý này.Rồng lúc này mới lên tiếng làm anh ta giật mình quay lại: - Hay!

Thực sự rất hay!

Vừa nói Rồng vừa vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau với kiểu chọc ghẹo, anh nói tiếp:- Vì để được đi chơi hẹn hò mà đưa anh em mình ra đỡ đạn, tui nể phục cái sự dại gái của ông rồi đó!

- Aida cha nội làm hết hồn!

Đọc lén người ta nhắn tin là vi phạm quyền riêng tư đó có biết không?

- Heo giật mình nói.- Ờ, vi phạm quyền riêng tư.

Vậy tự ý quyết định dùm cho người khác, lợi dụng sự tín nhiệm để đạt được lợi ích cá nhân thì vi phạm cái gì đây ta?

- Rồng cười nhẹ mỉa mai trả lời.

Heo hết đường nhưng vẫn cố gỡ:- Ờ thì chỉ là đề xuất thôi, với lại người ta cũng chưa trả lời mà.

Chưa gì mà hi vọng của tui bị ông phá hoại rồi, tui FA lâu lắm rồi đó, ông coi như là cứu lấy anh em đi.Rồng nghe vậy chỉ cười, lắc đầu mà im lặng.

Heo thắc mắc:Ủa mà dạo này ông coi nhiều thời sự quá hay sao mà nói chuyện ra mấy cái luật không vậy?

Chưa để Rồng trả lời, Heo lại hỏi: - Ủa mà tui tưởng ông ngủ rồi chứ, sao mà xuống đây?

- Mưa.

- Rồng trả lời gọn với giọng trầm xuống, gương mặt trở nên vô cảm, mắt nhìn vô định.Heo nghe thì cũng hiểu, ở chung với nhau suốt bao lâu, cứ mỗi lần trời mưa thì Rồng lại như trở thành con người khác, u ám và đen tối hơn nhiều so với lúc bình thường, cứ như là có gì đó ở mưa làm ảnh hưởng tới mà làm cho Rồng thay đổi một cách nghiêm trọng như vậy.

Hôm nay dù trời mưa lớn mà Rồng vẫn có thể đùa giỡn với anh ta nãy giờ thì cũng là kỳ tích rồi.Heo lại vỗ vai Rồng mà nói:- Thôi giờ đặt đồ ăn, anh em mình ăn khuya ha.

Trời mưa mà ăn lẩu là ấm người liền luôn đó bạn hiền!

Mà ông là nghệ sĩ mà, phải giữ dáng nên ăn ít ít thôi, còn lại để tui, hehe!

Để coi... có quán lẩu nào mở khuya không ta?

Heo lướt điện thoại tìm kiếm trong khi Rồng tới ngồi xuống sofa bên cạnh Heo, anh cầm remote bấm mở cái TV màn hình phẳng rất lớn đặt trên một chiếc kệ dài và thấp, làm bằng gỗ để sát tường lên mà coi.

TV vừa mở lên thì chiếu ngay chương trình thời sự đêm khuya, đó là giọng dẫn của phát thanh viên cùng với hình ảnh, video về cơn mưa lớn hôm nay.

Giọng phát thanh viên rõ ràng:- Hôm nay thành phố xuất hiện một cơn mưa lớn bất thường, mưa kéo dài từ 5 giờ chiều tới hiện tại là 11 giờ rưỡi đêm, vẫn chưa có dấu hiệu chấm dứt.

Mưa lớn làm cho một số tuyến đường ngập lụt, gây khó khăn cho việc tham gia giao thông.

Bên cạnh đó còn kèm theo sấm chớp, gió giật mạnh làm một số cây xanh ở trên đường đổ xuống gây tai nạn cho người đi đường, có cây thì ngã vào nhà dân gây tổn thất, thiệt hại không nhỏ.Rồng coi thấy khá nhàm chán, vừa định chuyển kênh thì lại có tiếng nói cùng với đoạn video trên TV làm anh chú ý: - Trường hợp đặc biệt vừa được báo cáo: 9 cây cổ thụ nằm trong khu vực thuộc công viên Tao Đàn vừa bị sét đánh, thân cây bị chẻ làm đôi, cháy đen rồi bật gốc ngã xuống đường, hiện tuyến đường Trương Định xuyên qua công viên này đã bị hạn chế, không cho phép lưu thông.Rồng coi đoạn video quay hiện trường, như thấy điều gì đó lạ, anh chăm chú suy nghĩ rồi thì thầm: - Là độ thiên kiếp sao?

Thứ gì mới làm chuyện đó?

Rồng còn đang suy nghĩ thì có tiếng mở cửa, lúc nãy Heo vừa nhận cuộc gọi của shipper nên ra ngoài trong khi anh đang coi TV.

Anh ta vô trong nhà, tay xách túi đồ ăn vừa đặt hàng khoe với Rồng:- Hehe, có lẩu rồi nè bạn hiền!

Giờ quất thôi!

Rồng im lặng không trả lời làm Heo có chút thắc mắc nhưng không hỏi gì, quay lưng đi xuống nhà bếp chuẩn bị.

Trong khi đó, Rồng lại suy nghĩ:- 9 cái, cộng thêm hình dạng đó, chả lẽ là...?Suy tư được một lúc thì có tiếng Heo gọi vô bàn ăn, Rồng tắt TV rồi đi vô, vừa đi anh vừa nói thầm:- Thôi kệ, trước mắt thì phải lo xong đơn hàng vừa mới nhận đã, sau đó nhất định mình phải tìm nó.
 
Back
Top Bottom