Chương 4 - Chuyển TrườngBỏng sẽ đau hơn vết thương thông thường, nhưng với Lộ Tự Chu, đó chẳng là gì cả.Nhưng người trước mặt rõ ràng không nghĩ vậy, nếu không xử lý ngay, cậu ta có thể tự gọi 112.Lộ Tự Chu quay mặt đi, khẽ thở dài.Sân không có đèn, bóng tối phủ lên vạn vật.
Thịnh Ngộ bỗng nghe thấy tiếng nước chảy, mồ hôi lạnh rịn ra, cậu ngẩng đầu.
Ánh sáng yếu ớt từ phòng khách phác họa hình dáng Lộ Tự Chu đứng cạnh bồn nước, khuôn mặt lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc.
Hắn dùng một tay vặn vòi nước điều chỉnh dòng chảy, trong ánh sáng và bóng tối tạo thành một cái bóng lạnh lẽo.Thịnh Ngộ không tự tin thái quá, nhưng cũng không nghĩ Lộ Tự Chu lại rảnh rỗi lãng phí nước....Mở cho mình sao?Cậu dò dẫm bước về phía trước hai bước, Lộ Tự Chu không phản ứng.Xem ra là vậy rồi.Thịnh Ngộ nhăn nhó bước tới.Đương nhiên cậu biết mình giật nảy mình như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng không còn cách nào khác, một số thói quen không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Từ nhỏ cậu đã vậy, hồi bé bị trầy đầu gối cũng có thể gào khóc cả ngày.
Không biết là do cảm giác đau của cậu phát triển hơn người khác, hay là do giọng của cậu trong hơn người khác nữa.Tiếng nước chảy làm mờ đi tiếng bước chân Lộ Tự Chu đi vào nhà.Thịnh Ngộ không có ý thức mình là chủ nhà, Lộ Tự Chu vừa đi, cậu ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Cậu lấy điện thoại từ trong túi, mở công cụ tìm kiếm, gõ: "Ngón tay bị bỏng, uống thuốc giảm đau có tác dụng không?"
Một loạt câu trả lời đều là “không cần thiết”.Cậu khẽ “hừ” một tiếng, cảm thấy những người này hoàn toàn không hiểu nỗi khổ trần gian.Rửa xong vào nhà, Thịnh Ngộ lấy một tờ khăn giấy trên bàn trà lau tay.
Quay đầu lại, cậu thấy một bóng người đứng trước bếp, Lộ Tự Chu đứng thẳng, cao ráo, khí chất giống như một vị lãnh đạo lớn về thị sát nông thôn.Thịnh Ngộ do dự một lúc, vẫn không kìm được rón rén lại gần, tựa vào khung cửa và lảm nhảm một câu.“Cái đó... chắc là không cháy đến nơi nào khác đâu, cậu có thể kiểm tra.
Mặt bếp hơi bừa bộn, lát nữa tôi sẽ dọn dẹp.
Nhà không có máy hút mùi, ở đây mùi nặng quá, hay cậu ra ngoài trước đi.”
Lời vừa dứt, không khí trong bếp lại càng kỳ quái hơn.
Lộ Tự Chu quay đầu lại, ngón tay rũ bên người run lên hai cái, cảm xúc trong đôi mắt đen khó tả vô cùng.Hắn lại mắng người rồi.Mắng bằng ánh mắt.Thịnh Ngộ rất muốn mắng lại, nhưng không biết mắng.Lộ Tự Chu quay đi, không hiểu sao bóng lưng của thiếu niên lại toát lên vẻ mệt mỏi của người già.Thịnh Ngộ nhìn hắn gạt vài lọ gia vị trên mặt bếp, ở đó có một công tắc ẩn.
Lộ Tự Chu cong ngón tay, khẽ gõ vào đó.Hú…Hai chiếc quạt được lắp trên cửa sổ rít lên, hút sạch khói dầu còn sót lại.Thịnh Ngộ: “...”
Khoan đã.Quạt hút mùi?Im lặng khoảng một thế kỷ.Sự im lặng bao trùm thành phố A đêm nay.Lộ Tự Chu liếc mắt nhìn sang, “Thế cậu tưởng đây là cái gì?”
Thịnh Ngộ mím môi, khó khăn mở lời:“Biết đâu là quạt để làm mát thì sao?”— Mùa hè mà, nấu ăn nóng, lắp hai cái quạt thổi cho mát, mang lại chút "hơi ấm" cho người nấu.“...”
Lộ Tự Chu không nói gì nữa, quay người lại, trên lưng in rõ hai chữ: Đồ ngốc.Người sống một mình lâu năm thường ngăn nắp hơn.
Trong lúc Thịnh Ngộ lên lầu lấy bưu phẩm, Lộ Tự Chu đã dọn dẹp xong bếp, rác được phân loại thành ba túi lớn, buộc chặt và đặt ở cửa.Thịnh Ngộ ôm bưu phẩm xuống lầu, đi ngang qua căn bếp sạch sẽ như mới, không kìm được dừng lại, ngó vào và lẩm bẩm: “Đây là ma thuật sao...”
Lộ Tự Chu đang ngồi xổm trước tủ TV tìm kiếm nghe thấy câu này, lười trả lời.
Hắn nhanh chóng tìm thấy hộp thuốc trong tủ, lấy ra một lọ thuốc mỡ màu xanh lá cây nhỏ.— Vừa vào nhà, hắn đã nhận ra đồ đạc cơ bản vẫn được giữ nguyên, chưa động đến.
Ngay cả một số món đồ nhỏ mà hắn để lại trong ngăn kéo cũng còn đó.“Bốn tiếng thay thuốc một lần, nếu trong hai ngày không đỡ thì đến bệnh viện.”
Lộ Tự Chu đứng dậy, đặt lọ thuốc nhỏ màu xanh lên bàn trà, dừng lại một lát rồi quay lại lấy một vỉ thuốc con nhộng màu vàng ở tầng trên của hộp thuốc, “Thuốc Ibuprofen, thuốc giảm đau, nếu đau không chịu được thì có thể uống.”
Thật chu đáo quá đi mà.Thịnh Ngộ nhanh chóng nhận lấy vỉ thuốc giảm đau, còn tỏ vẻ giữ ý: “Tôi thấy trên mạng nói không cần thiết...”
Lộ Tự Chu hờ hững nói: “Có thể họ không đủ yếu ớt.”
Thịnh Ngộ: “...”
Nói xong, Lộ Tự Chu tiến lên một bước lấy túi tài liệu từ tay Thịnh Ngộ, xé niêm phong, xốc ngược túi, giống như đổ rác, làm rơi ra một tấm bằng khen.
Hắn cúi xuống nhặt lên, vẻ mặt không mấy bận tâm, phủi bụi trên bề mặt nói: “Cậu định xử lý Đại Hắc thế nào?”
“Đại Hắc?”
Thịnh Ngộ ngơ ngác, “Ồ, ý cậu là con chó đen to lớn đó à?”
Ai đã đặt tên nó mà chuẩn thế.Cậu suy nghĩ hai giây, nói: “Tôi cũng không biết.
Hàng xóm nói nó là chó hoang, xem có thể tìm người nhận nuôi không.”
Lúc này Lộ Tự Chu mới ngẩng đầu lên, vô định nhìn ra ngoài cửa.
Ngoài đó chỉ là một màn đêm, không biết Đại Hắc đang trốn ở xó nào.Con chó này rất khôn.
Hai ngày trước nó sủa ầm ĩ, tối nay Lộ Tự Chu vừa đến, nó im như uống phải thuốc câm.“Nếu cậu không tiện nuôi, tôi sẽ mang nó đi.”
Lộ Tự Chu nói: “Nó quen tôi nuôi rồi, nên mới đến đây kiếm ăn.
Dưới bồn hoa có một cái lỗ chó, nếu cậu không muốn nó ra vào, lát nữa tìm hòn đá nào đó bịt lại.”
Cũng được.Thịnh Ngộ nghĩ, dù sao cũng tốt hơn là để nó ở chỗ mình.
Lộ Tự Chu vừa nhìn đã biết là một người chín chắn và đáng tin cậy.“Được.”
Cậu quay người vào bếp, nhanh chóng lấy ra một túi thức ăn nhỏ cho chó và một sợi dây dắt chó, nói: “Dây này mua thức ăn cho chó được tặng, cậu cầm luôn đi, để chỗ tôi lãng phí.”
Khi rời đi đã gần 10 giờ.
Trời đã về khuya, trên những sợi dây điện chằng chịt của khu phố cũ, một vầng trăng khuyết treo lơ lửng.Lộ Tự Chu dắt chó ra khỏi cửa, dưới ánh đèn đường, bóng dáng một người một chó dài ra, có chút lạnh lẽo.Lúc xỏ dây vào cổ nó, nó còn rất vui, quấn quýt quanh chân.
Vừa ra khỏi cửa, con chó ngốc này bắt đầu lề mề, bốn chân như bị buộc chì.Lộ Tự Chu có thể thấy, nó rất thích Thịnh Ngộ.
Mới hai ngày mà đã phản bội nhanh như vậy.“Đi chào tạm biệt đi.”
Lộ Tự Chu nới lỏng dây, “Có thể sau này tao và cậu ta sẽ không có cơ hội gặp nhau nữa.”
Đại Hắc không hiểu tiếng người, nhưng có thể hiểu ý của việc nới lỏng dây.
Nó vui vẻ quay lại cửa, sủa lên lầu: “Gâu!”
Cửa sổ tầng hai mở, Thịnh Ngộ đang ghé đầu ra nhìn họ đi.
Nghe thấy tiếng “gâu” đó, cậu lập tức làm mặt xấu với Đại Hắc, rồi quay đầu đóng cửa sổ lại.Một người một chó nhìn nhau.“Mày đã làm gì cậu ta?”
Lộ Tự Chu nhạy bén hỏi.Đại Hắc chớp chớp đôi mắt long lanh, không ừ hử gì, chỉ ra vẻ vô tội.7 giờ sáng, chuyến xe cuối cùng dừng lại ở cổng trường cấp 3 số 1.
Cậu trai trẻ bước xuống từ cửa sau, tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu.Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ, mí mắt nặng trĩu.
Nhưng cậu vẫn cố gắng dụi mặt, lấy lại tinh thần.Màn hình điện thoại vẫn dừng lại ở một khung chat nào đó, một núi tin nhắn thoại 60 giây chất đống, phía sau là những chấm đỏ chưa đọc.Thịnh Ngộ phớt lờ, chuyển sang ứng dụng bản đồ, tìm vị trí tòa nhà dạy học rồi bước đi, sau đó lại chuyển về và mở tin nhắn thoại chưa đọc đầu tiên.“Nhận nhầm thì nhận nhầm, người thân ruột thịt nhà họ Lộ đều qua đời cả rồi, có cần thiết phải quay về căn nhà cũ đó không—”“Đâu phải nhà họ Thịnh không nuôi nổi hai đứa trẻ.
Tiền nuôi hai đứa cộng lại cũng chỉ là muối bỏ bể—”“Thời nào rồi mà còn chơi trò này, thằng ngốc nào bày ra cái ý tưởng dở hơi thế—”Người đang chửi bới ầm ĩ trên WeChat này là con trai độc nhất của chú cả nhà họ Thịnh, Thịnh Gia Trạch.
Anh ta sống ở nước ngoài cùng bố, chỉ về nước vào dịp lễ tết.
Gần đây xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà họ Thịnh đang náo động, người thân phân tán khắp nơi, bất kể ở nước ngoài hay hành tinh khác đều đặt vé máy bay sớm nhất để về nhà.Việc Thịnh Ngộ dọn ra khỏi nhà họ Thịnh được làm một cách lặng lẽ.
Hôm nay Thịnh Gia Trạch vừa mới biết, giận dỗi một trận.
Không dám chất vấn Thịnh Khai Tế, nhưng lại dám đánh thức cậu em họ vào lúc 5:30 sáng, hoàn toàn không màng đến giấc ngủ của " bông hoa tương lai của đất nước".
Thịnh Ngộ cúp ba cuộc gọi liên tiếp, cũng không còn buồn ngủ nữa, sớm dọn dẹp tài liệu đến trường báo danh.Trường cấp 3 số 1 gần đây có kỳ thi cuối tháng.
Hôm nay là ngày cuối cùng, còn vài lớp chuyên đang chiến đấu, các lớp thường đều được nghỉ.
Lúc này người không đông, cổng trường bao quanh bởi làn khói trắng từ các quầy hàng ăn sáng.
Cậu không có khẩu vị, lướt qua các quầy hàng này đi thẳng vào cổng trường.
Thịnh Ngộ vừa vào cổng trường, từ một tiệm bún phở bên cạnh, một cậu trai có vóc dáng cao ráo bước ra.
Hôm nay được nghỉ, học sinh mặc thường phục.
Cậu trai này mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, xương bả vai thon gầy, thẳng tắp, ngón tay hơi cong móc một gói mì xào đã được đóng gói.“Lão Lộ—” Đang lúc dừng lại, một bóng người như con tên lửa lao tới, phanh gấp ở vỉa hè đối diện, vẫy tay từ xa về phía hắn.
Lộ Tự Chu khẽ gật đầu.
Chỉ trong chớp mắt, tên lửa đã bay đến trước mặt hắn—“Đây, nhớ đừng để lại sẹo.
Mặt cậu có thể dùng làm khuôn mẫu phẫu thuật thẩm mỹ, tôi sẽ đem bán đấy.”
Hạ Dương trịnh trọng đưa cho hắn một tuýp gel trị sẹo.“...”
Lộ Tự Chu cụp mắt, nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Nhìn kỹ, bên cằm của anh chàng đẹp trai này có một vết xước không rõ lắm, đã bôi i-ốt, vẫn chưa đóng vảy hoàn toàn.Gần đây hắn ở nhờ nhà Hạ Dương.
Mẹ Hạ Dương kinh doanh một quán sòng bài nhỏ, không lớn lắm.
Khách ra vào thường có chất lượng không cao, thỉnh thoảng sẽ có người thua đến đỏ mắt.
Tình huống này thường là do hai người họ ra mặt.
Dù sao cũng là hai thanh niên cao to, đứng ra là có thể dọa được không ít người.Nhưng tối qua đã xảy ra một sự cố.Một vị khách gây rối uống vài chén rượu, người nồng nặc mùi hôi.
Vừa bước vào cửa, Hạ Dương đã nói không ổn.
Quả nhiên, đang đánh nửa chừng thì lật bàn cờ, đánh nhau với người cùng bàn.Hai người họ bị va chạm trong lúc can ngăn, mặt Lộ Tự Chu đã quẹt vào tường một cái.Thỉnh thoảng Hạ Dương bị điếc có chọn lọc, bất chấp lý lẽ nhét tuýp gel vào túi bên hông cặp của hắn rồi lấy ra một hộp băng cá nhân từ trong túi ni lông, “Cho.”
“Chẳng phải nhà còn à?”
“Mua hàng trên 50 được giảm 10, mua thêm cho đủ.
Dù sao cũng là đồ dùng một lần.”
Lộ Tự Chu lười nói thêm, nhận lấy rồi tiện tay nhét vào túi bên kia của cặp.
Bác bảo vệ trực hôm nay khó tính.
Hạ Dương tháo cặp, nhét gói mì xào vào khóa kéo, vừa làm vừa nói: “À, mà tối qua cậu chạy ra ngoài làm gì thế?
Lúc cậu về mẹ tôi đã ngủ rồi, sáng nay bà ấy còn hỏi tôi này.”
“Không làm gì cả, đi lấy một bưu phẩm.”
“Lạ ghê!
Trạm bưu phẩm chỉ cách đây hai bước, vậy mà cậu đi nửa tiếng!”
Lộ Tự Chu lấy thẻ học sinh ra từ túi, quấn vài vòng quanh ngón tay, buông thõng bên người, “Gửi về nhà, nên phải quay về lấy.”
Lưng Hạ Dương lập tức cong lại, cười hềnh hệch: “Tôi đã nói mà, đã dắt cả Đại Hắc về đây rồi thì chắc chắn đã quay lại hẻm Hỉ Thước một chuyến.
Sao rồi?”
“Sao gì?”
“Không phải nhà cậu có một người đang ở à?”
Lộ Tự Chu im lặng vài giây.Nói đúng ra, hắn phải gọi Hạ Dương là anh họ.
Mẹ Hạ Dương cũng là dì của hắn, sau khi bố hắn mất, bà đã trở thành người giám hộ mới của hắn, một tay nuôi nấng hai người họ bằng một quán cờ bạc.Ban đầu nhà họ Thịnh tìm đến với danh nghĩa tài trợ.
Dì không có trình độ học vấn cao, không hiểu những thuật ngữ chuyên ngành đó.
Cho đến giờ, dì vẫn nghĩ rằng Lộ Tự Chu thường xuyên đến nhà họ Thịnh là để cảm ơn sự tài trợ của chủ tịch Thịnh.Hạ Dương đã nhìn ra vài manh mối, nhưng Lộ Tự Chu không nói, cậu ta cũng không hỏi.Cho đến gần đây Lộ Tự Chu đột nhiên dọn ra khỏi căn nhà cũ của mình.
Hỏi thì chỉ nói là chuẩn bị cho kỳ thi vật lý, đến nhà cậu ta để ăn chực.
Hạ Dương không ngốc, sau đó đã lén lút về nhà một chuyến, nghe các bà cô trong hẻm Hỉ Thước nói, căn nhà cũ đó có một cậu trai trẻ mới chuyển đến.“...
Cậu là bách khoa toàn thư à?
Cái gì cũng muốn biết.”
Lộ Tự Chu không phản ứng gì.“Quá khen.”
Hạ Dương cười hì hì, nói: “Tôi tò mò mà.
Cậu ta là ai của cậu vậy?
Lại còn vì cậu ta mà dọn ra khỏi nhà cũ...
Chắc chắn có chuyện bên trong.”
Lộ Tự Chu: “Có kim chỉ không?”
“Làm gì?”
“Khâu miệng cậu lại.”
Hạ Dương làm động tác kéo khóa, ý bảo mình sẽ ngoan ngoãn.Trường cấp 3 số 1 có hai tòa nhà chính, Thận Hành và Tri Hành, được nối với nhau bằng một hành lang.
Ánh sáng rất tốt, những mảng nắng lớn xuyên qua kẽ lá, đổ xuống thành những vệt sáng lấp lánh.(Tri Hành có nghĩa là tri thức và hành động, hay nơi kết hợp giữa học (biết) và làm (hành).
Ý tưởng này xuất phát từ tư tưởng của Vương Dương Minh (王阳明) trong triết học Nho gia: “知行合一” (tri hành hợp nhất — biết và làm là một.
Thận Hành là cẩn thận trong học hành)Thịnh Ngộ dễ dàng tìm thấy văn phòng khối lớp 11.
Giáo viên chủ nhiệm mới của cậu họ Lưu, tên Lưu Dung.
Chỗ làm việc của cô trống.
Một giáo viên khác trong văn phòng nói rằng hôm nay có cuộc họp thường niên của giáo viên chủ nhiệm, cô Lưu sẽ không về ngay được.“Ngồi đây đợi đi.”
Cô giáo nói chuyện rót cho cậu một cốc nước, chỉ một chỗ trống cho cậu.Thịnh Ngộ lễ phép cảm ơn, cầm cuốn sách bài tập toán đang mở trên bàn để giết thời gian.Xem một lúc, cậu thấy không ổn.Trường cấp 3 số 1 là trường trọng điểm của thành phố, danh tiếng lẫy lừng.
Trước đây Thịnh Ngộ học ở trường quốc tế, thành tích thì... không khiêm tốn mà nói, cũng tạm được, nếu không thì đã không được vào lớp chuyên.
Nhưng vừa nhìn cuốn sách bài tập này, lòng cậu “thịch” một cái.Không phải là không khó, nhưng hiển nhiên, các lớp chuyên lớp 11 đã học xong toàn bộ chương trình cấp 3.
Trên đầu cuốn sách bài tập in đậm: Ôn tập vòng hai, tổng hợp đề (16)Vòng hai.
Ôn tập.
Tổng hợp đề.Lại còn 16.“Sao?
Áp lực à?”
Cậu cứng đờ như một tấm ván gỗ.
Cô giáo tinh ý lập tức nhận thấy sự khác thường của cậu, bưng cốc giữ nhiệt đến cười nói: “Trường quốc tế và trường trọng điểm có trọng tâm khác nhau, áp lực là chuyện bình thường, cứ từ từ rồi sẽ quen.”
Thịnh Ngộ cười gượng hai tiếng.Trường quốc tế của thành phố A có một biệt danh, gọi là “cái nôi du học”.
Phụ huynh gửi con vào trường này phần lớn đã chuẩn bị sẵn con đường du học, không thi đại học trong nước.
Các môn học chính cũng không học gấp, lớp 11 chỉ học kiến thức lớp 11.Thịnh Ngộ là học sinh lớp 11, hiện tại không cao không thấp, đúng chuẩn trình độ lớp 11.Cậu đưa tay, lật một trang sách bài tập.
Không biết cuốn bài tập này là của ai, các bước giải được rút gọn đến mức tối đa.
Nếu không phải có điểm, có lẽ đến “vì thế” và “do đó” cũng lười viết.
Không biết đúng hay không, nhưng nếu trường cấp 3 số 1 đều ở trình độ này, Thịnh Ngộ cảm thấy mình nên chuẩn bị làm "đội sổ" rồi.Cô giáo nhìn cuốn sách bài tập, chợt nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: “Thi vật lý lần này chắc có kết quả rồi nhỉ?
Thành tích thế nào?”
“Tôi vừa xem bảng thông báo, trường mình có một giải nhất.”
“Tốt đấy chứ, lớp nào?”
“Còn ai nữa, cậu nhóc lớp 1 đó.”
Các giáo viên trong văn phòng rôm rả trò chuyện, Thịnh Ngộ hoàn toàn không quan tâm đến nhân vật chính trong cuộc trò chuyện của họ.
Bây giờ cậu lo thân mình còn chưa xong, đang suy nghĩ xem nên đi bổ túc lớp 12 ở đâu.Đang lúc trò chuyện, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Một cô giáo đeo kính gọng đen vội vã xông vào, một tay vặn nắp bình giữ nhiệt, “Nói gì mà rôm rả thế—”Cô tu một hơi nước lớn, cả người như miếng bọt biển ngấm nước, trở nên năng động hơn.
Cô lướt mắt một lượt, bắt gặp cậu trai có tư thế ngồi đoan chính bên cửa sổ, “Cậu này là ai vậy?
Đẹp trai như nhân vật truyện tranh, học sinh trường nghệ thuật đến chơi à.”
“Ừ, chúc mừng cô nhé.”
Một thầy giáo dựa tường chế giễu: “Mặt bằng nhan sắc lớp 1 của các cô bây giờ có thể PK với lớp nghệ thuật rồi.”
Thịnh Ngộ đứng dậy đúng lúc, cúi chào cô.
Mức độ vừa phải, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng vừa vặn ở trên lông mày.“Chào cô ạ, em là Thịnh Ngộ.”
Loa trên tường vang lên một lúc, triệu tập các giáo viên đang nhàn rỗi đến tòa nhà giáo vụ bên cạnh.
Văn phòng rộng lớn trong chớp mắt trở nên trống rỗng, chỉ còn lại ba bốn bóng người.“Trường nghỉ kỳ thi, ba ngày tới không phải đến lớp.
Cô xem trong hồ sơ của em có đơn xin học ngoại trú, mấy ngày này đi dạo quanh trường làm quen đường đi.
Mấy cuốn này là sách tham khảo khối lớp giới thiệu, trường không phát, các em tự mua...”
Trên giấy nháp trắng, cô Lưu Dung viết một loạt các cuốn sách phụ đạo.
Đang nói, cô đột nhiên dừng lại, cây bút bi trung tính để lại một vết mực loang lổ trên giấy.Cô Lưu Dung nói chuyện cũng giống như đi lại, đều mang một phong thái quyết đoán.
Nghe cô chỉ dẫn giống như những hạt mưa tí tách rơi vào màng nhĩ.
Thịnh Ngộ đang nghe ngẩn người, bỗng hạt mưa dừng lại.Cậu ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy suy tư của giáo viên chủ nhiệm mới.“Tóc của em cắt ở đâu vậy?”
Giáo viên chủ nhiệm mới hỏi.Thịnh Ngộ: “...”
Đúng là nói chuyện như ngựa chạy không dây cương, không có chủ đề gì cả.
Thịnh Ngộ còn đang suy nghĩ theo lời cô, may mà cô Lưu Dung cũng không muốn hỏi sâu, gõ vào mặt bàn kéo suy nghĩ cậu quay lại, chốt hạ: “Gửi địa chỉ cho cô, lát nữa cô bảo đám nhóc lớp cô cũng đến cắt.
Kiểu tóc của em đẹp đấy.”
Cô đã làm nghề 11 năm, đây là lần đầu tiên thấy học sinh cắt tóc vừa chuẩn vừa đẹp như vậy.
Chụp một bức ảnh đóng khung lại là có thể dùng làm mẫu minh họa rồi.Lời này chỉ là đùa, Thịnh Ngộ nghe ra.
Nếu thật sự làm vậy, ngày mai sẽ bị tố cáo nhận hoa hồng ngay.Cậu chỉ cười, không đáp lời.Tiêu chuẩn về ngoại hình của nam sinh cấp 3 là: tóc không che lông mày, tai và gáy.
Không để kiểu tóc kỳ dị.
Trường số 1 quản lý lỏng lẻo về mặt này, nhưng thỉnh thoảng sẽ có kiểm tra đột xuất.
Các giáo viên chủ nhiệm đại khái được chia thành hai phe: một phe là “mặc kệ, cho qua”, một phe là “lo xa”.
Cô Lưu Dung thuộc phe sau.Cô vừa nói xong, cửa văn phòng bị đẩy ra, một “hình mẫu điển hình” đã tự tìm đến.
Lộ Tự Chu đặt chồng bài thi lên bàn cô Lưu Dung, không thèm ngước mắt lên, quay đầu định đi.Cô Lưu Dung nhìn vào mái tóc của hắn, “bịch” một tiếng đặt bút lên bàn.“...”
Lộ Tự Chu dừng bước, chờ cô giáo nói.Thực ra Thịnh Ngộ không biết ai đã bước vào.
Vị trí của cậu quay lưng lại với cửa, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh tràn vào, có người mang theo một chút hơi nóng, đứng ở bên cạnh cậu.Liếc mắt nhìn sang, có thể thấy cổ tay thon gầy của người này, trên chiếc đồng hồ màu đen còn có một chuỗi hạt gỗ đàn hương nhỏ, da trắng lạnh, hơi ửng hồng vì nắng.
Ngón tay buông thõng xuống, xương khớp hơi nhô ra, thon dài và cân đối.“Cái gì đây?”
Cô Lưu Dung khó chịu chỉ vào đống đồ hắn mang đến hỏi.“Bài thi đã nộp trước.
Thầy Vương bảo em mang đến cho cô.”
Cô Lưu Dung cầm bài thi lật qua loa, quả nhiên vẫn là mấy người quen cũ.
Tờ cuối cùng, cột tên viết ba chữ lớn, sắc nét: Lộ Tự Chu.Thầy Vương thường sắp xếp bài thi theo thứ tự nộp.
Tờ này bị đè ở dưới cùng, có nghĩa là được nộp sớm nhất.“Tôi biết ngay mà.”
Cô bật cười vì tức, “Tôi biết có cậu mà!
Nói bao nhiêu lần rồi, đừng nộp bài sớm, đừng nộp bài sớm.
Hai mươi mấy phút này không ngồi yên được à?
Đứa nào đứa nấy như có rận ở mông, cứ nhấp nha nhấp nhổm rồi chạy ra ngoài!”
Lộ Tự Chu cụp mắt, nói với giọng điệu rất đáng ghét: “Đề dễ, không ngồi yên được.”
Đang giữa trưa, tiếng ve kêu không ngớt ngoài cửa sổ, những con côn trùng mùa hè ẩn mình trong bụi cỏ.
Giọng nói của cậu trai hòa vào tiếng ồn ào này, mơ hồ như sương khói.Thịnh Ngộ nghe chỉ thấy quen quen.