Siêu Nhiên [Allkakuchou] khung Trời

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
346594753-256-k700254.jpg

[Allkakuchou] Khung Trời
Tác giả: Bbihanh
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện xoay quanh kakuchou và những mẫu chuyện nhỏ nhắn do tớ viết 🥸 Tags: allkakuchouizakakumikakurankakurinkakushinkaku​
 
[Allkakuchou] Khung Trời
IzaKaku


warning: OOC !"

Izana... chúng ta đã đi đúng hướng chưa?

Nó có đúng như những gì tao và mày kỳ vọng không ?"

Kakuchou - Cậu hạ điếu thuốc xuống, nhẹ giọng hỏi gã - Izana đang đứng như trời trồng ở một chỗ.Máu tanh dính lên mặt gã, nó làm gã cuốn hút hơn bao giờ hết.Gã nghe cậu hỏi thì xoay người lại, đôi phong lan tím lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi đồng tử dị sắc rụt rè kia.Môi cong lên thành một nụ cười quái dị đến lạnh sống lưngChậm rãi tiến lại nơi cậu đang phì phò điếu thuốc tàn, gã nâng mặt cậu lên Áp cánh môi khơ khốc đó vào đôi môi mềm mại của người dưới thân.Môi lưỡi dây dưa tạo ra những âm thanh gợi dục, Nụ hôn ngọt ngào chứa phần kích thích đó chấm dứt khi cậu treo cờ trắng do hết dưỡng khí, đập đập vào lưng gã như ra tính hiệu.Gã liếm môi mình, nở một nụ cười khiêu khích, bàn tay không an phận mà mò mẫm khắp cơ thể cậu.Mắt gã vô tình va phải điếu thuốc còn cháy dở ở trên tay cậu.Nhẹ nhàng lấy đi điếu thuốc từ tay người nọ.Nụ cười gã như kéo tận đến mang tai.Không nói mà rằng châm thẳng điếu thuốc còn đang cháy vào hõm cổ trắng ngần của cậu.

Gã cười khì khì lâu lâu còn cắn vào má cậu vài cáiCậu nhăn mặt, cố không phát ra một tiếng hét nào.Tay gã đan vào tay cậu, đưa lên đỉnh đầuGã cuối cùng cũng dừng lại khi nhận ra điếu thuốc đó đã tắt.Ném tàn thuốc đi một cách phũ phàng.Gã lại nhìn cậu, nhìn đôi dị sắc chứa đựng sự tức giận lẫn uất ức."

Hahaha""Kaku à, tao và mày đi đúng hướng rồi.Nhưng mà mày biết gì không?

Cả cuộc đời mày là do tao quyết định nên hãy ngoan ngoãn đi"-------Ác quá kh ta????
 
[Allkakuchou] Khung Trời
Rinkaku - 1


warning:OCC!Nhân vật không phải của tôi nhưng cốt chuyện là của tôiĐiệp - Nó thích cậu út nhà bá hộ Khôi Cốc.

Không ai khác là Đảm nhưng mà mẹ nó thường bảo:

"Nhà mình nghèo, đừng có dại mà chót thương cô nào nha con"Mẹ nó bảo thế mà, cậu Đảm lại là nam nhân, thông minh nổi tiếng nhất nhì trong vùng cùng với vẻ mặt điển trai, nước màu nắng nhẹ cùng cặp mắt tím biên biếc làm bao tiểu thư trong vùng si mê.Kể cả nó nữaNgoài ra, Đảm cũng có người anh cả là Lan.

Thừa nhận anh em nhà này ai cũng đẹp như nhau còn học giỏi và đa tài Chỉ tủi cho thân nó, gia cảnh thì nghèo ba thì mất sớm nó cũng không được ăn học đàng hoàng nhưng ít nhất nó cũng hiểu ít chữ nghĩa.Từ nhỏ nó bị bạn bè trêu chọc vì đôi đồng tử dị sắc, cùng với vết xẹo dài như con rết.Nó lại ít nói nên bạn bè nó không nhiều.Lủi thủi cũng chỉ một mình....

Sáng nó dậy sớm, nấu nồi cháo để cho mẹ rồi cầm cuốc ca ruộng.Đang đi thì nó nghe tiếng ai kêu cứu ở dưới sông, mà cũng lạ giờ là 4h sáng ai đâu mà đi ra ngoài giờ này ngoại trừ nó.Nhưng lỡ người ta bị nạn thiệt thì sao, thôi thì giúp người cũng như giúp mình.Nó chạy về phía nơi có tiếng người kêu cứu, thấy có cậu trai đang dần chìm xuống nước thì nó nhảy cái ầm xuống., túm lấy cổ áo của người nọ rồi bơi vào bờ.Giờ này lạnh, mà còn phải nhúng nước cứu người, gió thổi ngang làm nó run bần bật nhưng tạm bỏ qua phải xem người kia như nào đãNó thở một cách nặng nề, xoay người qua định hỏi han thì tá hỏa.Người đó không ai khác là Cậu Long Đảm nhà bá hộ Khôi.Đảm đang nằm dưới đất thở gấp, lúc nãy nếu không có nó thì cậu được gặp ông bà rồi.Điệp nó bối rối lên tiếng:

"cậu Đảm sao cậu ra ngoài giờ này? với lại con nhớ cậu biết bơi mà"Đảm nghe xong thì nhìn về phía nó đang lo lắng, cười hề hề như chưa có chuyện gì:

"Tại ta tính hái vài bông lục bình nhưng mà lúc với hái thì trượt chân té xuống sông rồi bị dây gì gì đó quấn chân""Mà nếu không có Điệp thì ta chết ngắc rồi""Cảm ơn Điệp nhiều nhé!"

Ôi cái gì đây, Điệp nó đê mê cái chất giọng tích cực lạc quan ấy đến lạ, từng nụ cười,ánh mắt cử chỉ của cậu Đảm làm nó chìm đắmNó thích cậu thật rồi."

Không có gì đâu thưa cậu, em nghĩ cậu nên về nhà vừa ngâm nước để lâu sẽ bệnh"Nó đứng dậy, phủi nhẹ áo rồi vuốt mấy sợi tóc đen ra sau.Vẫn giữ nguyên chất giọng lạnh giá ấy."

Mà Điệp nè!"

Đảm kêu tên nó, chân chạy về phía nó đang lê từng bước chân đến nơi làm ruộng.Nó khó hiểu mà xoay người lại,theo bản năng mài nhíu chặt lại tạo nên cảm giác khó chịu khi nhìn vào"À..ý là Điệp cầm đỡ cái khăn này đi, dù gì Điệp cũng cứu Đảm!

Điệp để lâu sẽ bị bệnh!"

Đảm đưa khăn cho nó rồi chạy mất hút.Má nó xuất hiện vài vệt hồng, cảm giác ngại ngùng bao trùm lấy trái tim của nó..Cậu Đảm ơi, hành động nhỏ này của cậu đã làm cho nó lung lay rồi
 
[Allkakuchou] Khung Trời
Rankaku


Ngôi kể thứ nhất :

Ran - tôi

Kakuchou-emNgày đầu tôi gặp em,em như em con mèo nhỏ xù lông, mạnh mẽ nhưng lại đơn độc.Em luôn dùng đôi mắt dị sắc lạnh giá đó mà nhìn cuộc đời.

Lần đầu tiếp xúc với em cũng vậy.Hôm đó trời mưa rất lớn,mặt đường đã nhường chỗ lại cho những hạt mưa nô đùa nhảy múa,tôi đem theo một cái ô chầm chậm bước đi,bỗng nhiên tôi gặp em đang cố chạy hết sức đến trường nhưng chạy từ nhà tới trường vẫn còn rất xa.Tôi cố chạy theo em mục đích che ô cho em vì nếu dầm mưa như vậy thế nào cũng bị bệnh còn tập sách sẽ ướt hết.Do hôm nay tâm trạng tôi tốt và hình như có ai dựa nên mới thế.Tôi cố chạy thật nhanh tiến lại gần mà túm lấy đôi tay lạnh cóng vì nước mưa thở hòng hộc mà lên tiếng: -"Nè khoang đã!cậu chạy mưa như vậy thì cặp sách sẽ ước hết đó rồi lỡ bị bệnh thì sao?đi chung ô với tớ đi giờ mà cứ chạy như vậy thì lạnh lắm!"

-Tôi vừa nói vừa kéo em lại gần tôi.Lúc đó mặt em khá ngạc nhiên và khó hiểu.Nhíu mài nhìn tôi rồi cũng chỉ em lặng mà đi chung ô với tôi Trên đường đi tôi thấy cơ thể em rung lên cầm cập.Tôi lúc đó thật rất muốn cho em mượn áo nhưng em chắc chắn sẽ từ chối nên tôi cũng chỉ lẳng lặng mà đi tiếp.Lâu lâu tôi lại thấy em dùng đôi mắt dị sắc của mình nhìn tôi bằng một cách khó chịu.Rồi lại thì thầm gì đó Đi được một đoạn thì tôi cảm thấy khó hiểu,vì sao em phải dầm mưa một mình?ba mẹ hay anh chị của em đâu?

Tôi ngỏ ý hỏi bóng người có mái tóc ngắn tới vai đã ướt sủng vì mưa -"Ba mẹ cậu đâu?"

-Đáp lại tôi lúc đó chỉ là một sự im lặng tuyệt đối,tôi nghĩ em không thích nói chuyện với tôi nên mới im lặng.Vài phút sao thì em cũng trả lời bằng một giọng điệu buồn tủi: -"ba mẹ tui không có quan tâm tui suốt ngày chỉ lo công việc..."

-Tôi cũng hiểu ý em nên không có ý hỏi thêm mà chỉ gật đầu.Tôi thấy em càng đi càng rung thì lấy một bình nước ấm cho em uống.Em lúc đầu từ chối sự giúp đỡ của tôi rồi một lúc sao cũng chịu nhận lấy.Là do tôi năn nỉ ghê quá nên mới uống đấyEm uống xong thì nhìn tôi, rồi hỏi một câu ngắn ngủn: -"Tên gì?"

-"Ran còn cậu?"

-Tôi đáp lại rồi cũng hỏi thêm.Em dường như giả điếc với câu hỏi của tôi.Chỉ im lặng mà uống bình nước ấm trên tay.Tôi bị tổn thương...Nhưng tôi không nói.Một chút chết trong tim.Tôi cười (quê) rồi chạm nhẹ vào tóc em.

Tôi thật sự rất thắc mắc về em.Tôi muốn biết nhiều hơn về em!

Nhưng suốt đoạn đường chỉ toàn tôi nói.Em chỉ ậm ừ có lúc gật đầu như đúng rồi.

Tới trường rồi thấy áo em cũng đã khô nhưng nhưng vẫn còn lạnh lắm.Tôi cởi áo khoác của mình ra rồi khoác cho em vì là áo len nên có lẽ sẽ sưởi ấm cho em.Khoác áo cho em xong thì tôi cũng chạy một mạch vào lớp mà không ngoảnh mặt lại nhìn.Tôi bị ngại đấy!và tới lúc tang học tôi thấy em đứng trước cổng quay tới quay lui như tìm kiếm ai.Thấy tôi rồi em liền chạy lại đưa tôi cái áo khoác rồi lạnh lùng quay đi.

Và cảnh đó cùng lúc lũ bạn tôi nhìn thấy.Bọn nó biết tôi biết thêm về em,em vốn không có bạn và thích một mình.Luôn như một con mèo xù lông và cảnh giác với mọi thứ và em không muốn ai giúp đỡ mình vì em xem đó là một sự thương hại,ai cũng xem em là kẻ vô tâm cố chấp.Nhưng hôm nay em chấp nhận cho tôi giúp đỡ là sao chứ?

Tôi muốn tìm hiểu về em hơn và tôi muốn chứng minh em không phải là một kẻ không có trái tim!tôi sẽ làm được bằng tất cả mọi giá!----------------end 1
 
[Allkakuchou] Khung Trời
Rinkaku - 2


Kể từ cái hôm mà cậu Đảm đưa cái khăn tay cho nó, ngày nào nó cũng ngẩn ngơ ngơ ngẩn đầu óc lúc nào cũng bay trên trời.Có khi mẹ nó kêu nó còn không ngheNó quý cái khăn như báo vật nhưng nó phải trả, vì cậu Đảm kêu giữ chứ có nói tặng hay cho đâu?Mà nó không dám lại nhà bá Hộ Khôi để tìm hay trả khăn lại cho cậu Đảm.Sợ chứ, có mấy lần gặp cậu Đảm nhưng mà cậu Lan lại ở gần đó nên dù có muốn cũng không thể.Lâu lâu lúc nó đăng gặt lúa, nó thấy ánh mắt của người con trai Họ Khôi Cốc nhìn đăm đăm về phía nó.Nó sợ bản thân lại ảo tưởng với ánh mắt đó nên đã hết lần này tới lần khác né tránh.

Rồi lúc mà cậu Đảm đi, nó mới thở phào nhẹ nhõm mà ngồi xuống nền đất nghỉ ngơi, những lúc đó đầu nó lại nhớ tới nụ cười lạc quan của người nọ cùng với cái giọng nói cáo kỉnh kia nữa.Tim nó đập rất nhanh khi cậu Đảm nhìn nó.Nhưng nó vẫn chưa thừa nhận là nó thích cậu đâu nhé!Nó có một người bạn tên Xuân, thằng đấy lớn tuổi hơn nó nhưng mà tính cách cứ như mấy đứa trẻ trâu suốt ngày chỉ biết ăn rồi phá ấy.Mồm miệng nó cũng hỗn lắm chứ không có chừa ai đâu nhá.Cái hôm mà có một dàn người bưng sính lễ qua nhà thằng xuân, nó thấy chứ.Còn thấy cả cái bóng hình quen thuộc của người nó thích nữa cơ..

Lúc đầu nó dụi mắt không tin, vì lúc trước nghe nói cậu Đảm và thằng Xuân có mối quan hệ không tốt, nên đã cạch mặt nhau có mấy lần trò chuyện cả hai thái độ với nhau rõ ràng..mà sso bây giờ cậu lại đi hỏi cưới thằng Xuân?À quên, ông bà có câu "ghét của nào trời trao của đó" và bây giờ áp dụng vào cậu Đảm với thằng Xuân cũng là lẽ bình thường...Thằng Xuân ấy nó thấy người bưng sính lễ tới thì kéo tay nó ra khỏi nơi đó.Nhìn sắc mặt cọc cằn quạo quọ là hiểu tâm trạng nó tệ cỡ nào rồi.,--------

Mai tui sẽ ra tiếp huhu, giờ mẹ rank ờii0:47
 
Back
Top Bottom