Tâm Linh [AllIsagi] The last red flower

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
317511615-256-k823308.jpg

[Allisagi] The Last Red Flower
Tác giả: anniemekeo
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là bộ truyện Allisagi
Liên quan đến 53% trong truyện Blue Lock
Đôi lúc truyện sẽ có sạn vì viết văn không được hay cho lắm.Dù cũng nằm trong đội tuyển văn🙂)
Không có nhiều kinh nghiệm khi viết nên thông cảm Tags: allisagibluelockbóngđá​
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chương 1: Sự trở lại


Theo dân gian đồn lại rằng, khi thân xác ta biến mất khỏi trần thế thì linh hồn trong cơ thể ta sẽ được đưa đến một nơi.

Nới đó là nơi tập chung những linh hồn đã khuất, nay không còn nơi mà có thể trở về mà trần gian gọi là nhà.

Nơi đó thường được gọi với cái tên Âm Phủ

Khi nhắc đến từ này người ta thường nghĩ tới những cảnh tra tấn đầy man rợn đã và đang diễn ra ở đó.

Cùng với khung cảnh không thể nào rùng rợn hơn, máu chảy lênh láng khắp nơi ,màu đỏ cam từ những ngọn núi lửa gần đó , như đang muốn nuốt chửng linh hồn tội nghiệp đang ở đấy.

Những linh hồn mang trong mình những thứ không trong sạch, sẽ bị đưa đến phòng tra tấn .

Nơi ấy sẽ phán xét tội nặng hay nhẹ mà đưa ra các hình thức phạt khác nhau.

Còn về những linh hồn thuần khiết thì họ có thể chọn giữa hai việc.

Đó là phụ giúp việc cho Phật tổ hoặc là đầu thai kiếp khác.

Và khi chọn đầu thai kiếp khác thì ta sẽ được uống cháo lú của Mạnh Bà...

Đó là tất cả về âm phủ /mình ko bt rõ về việc này nên chỉ tả sơ sơ được thui(◠‿◕)/ mà nhân gian thường chuyền tai nhau.

'Nó đã đúng nhưng chỉ là đã từng' đó là tất cả suy nghĩ của Isagi về âm phủ sau khi ngẻo

Nếu để cậu nói lên tâm trạng của mình ngay lúc này thì có thể tóm gọn trong bốn từ KHÔNG THỂ TẢ NỔI.

Ai đó làm ơn cứu tâm hồn mỏng manh của cậu đi Làm ơn đó .

Theo như cậu nghe kể và hiện tại cậu nhìn thấy sao khác nhau vậy trời.

Cậu được các linh hồn kể về nơi đây nhưng rồi vẫn không thể nào vượt qua cú sốc này được (っ˘̩╭╮˘̩)っ

Theo như các linh hồn kể lại thì từ khi phía trên ngày càng hiện đại và phát triển thì ở dưới đây cũng vậy.

Chứ ai rảnh đâu mà giữ thế mãi , âm phủ chứ có phải là thời cổ đại đâu

Ở đây các tội nhân vẫn được xử lý chỉ là không còn dùng mấy biện pháp tra tấn thời xưa nữa mà là dùng các biện pháp tra tấn như đánh roi,lột da, xẻo thịt, dùng ghế điện cao áp...

Mà mọi người biết đây tuy là linh hồn nhưng vẫn biết đau nên mấy biện pháp này vẫn được coi là tàn nhẫn.

Isagi: "Hừm... kiểu này kiếp sau chắc tích đức thôi .

Chứ nghe nổi hết da gà..."

" Ở đây Diêm Vương là một chàng trai 'trẻ' có thân hình nóng bỏng, khuôn mặt điển trai vượt qua cả tiêu chuẩn của các người mẫu"

"Chỉ là...

Ta ko thể nhìn mặt mà bắt hình dong bởi ngài ấy năm nay đã hơn 3000 năm tuổi ༎ຶ‿༎ຶ.

Sao già rồi mà trong mặt còn trẻ thế trời.

Công bằng ở đâu Ở đâuuuuuu"

Hiện tại bé isa của chúng ta đang bị sốc tinh thần và kiệt quệ sức lực vì sự thật kinh khủng này dù nó chưa phải là điều kinh khủng nhất...

________________________________

Tác giả: Xin chào mọi người đây là truyện đầu tiên mình viết ở Wattpad nên có j mong mọi người thông cảm
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chương 2


Hiện tại, cậu vẫn chưa thoát khỏi cú shock tâm hồn kia thì lại có một cú sốc khác vả thẳng mặt cậu...Dù cú sốc này nhẹ nhàng hơn...

"Hiện tại thì mình đang nhìn thấy mạnh bà hàng thật giá thật à..."

-Isagi nghĩ

" Bà...à không nói bà thì hơi quá đáng vì làm j có bà nào mà khuôn mặt như tuổi đôi mươi thế này ..."

Trước mắt bé bây giờ là một chụy xinh xắn được mọi người đồn rằng là sống lâu hơn cả Diêm Vương.

Hỏi lí do thì chụy ý ở đây từ khi người thứ hai trên thế giới chết đến giờ còn ông Diêm Vương là mới nhân chức🙂)))

"Chụy xinh đẹp ơi nếu có thể thì chị cho e xin bí quyết với...v.v" Isagi said

Trong khi thâm tâm bé hiện tại đang hiện lên rất nhiều câu hỏi thì ta sẽ đi nhìn cảnh vật xung quanh .

Con người sống ở âm phủ cũng như sống ở phía trên mà thôi.

Chỉ khác là họ không thể chạm được vào nhau đồng thời ở trần gian thì họ đều c.h.ê.t vào thời điểm khác nhau trong năm không thống nhất về gia phả huyết thống.

Nhưng họ không vì thế mà gây sự với nhau như cách mà con người chúng ta thường xuyên đối xử khi ta còn ở trên trần thế.

Đồng thời thì ở đây vẫn buôn bán các mặt hàng thiết yếu như những ngôi làng, thành phố thường hay làm

Quay lại với nhân vật chính của chúng ta.

Hiện tại cậu đang bị đưa đến cho ngài Diêm Vương đẹp trai lãng tử mà mọi cô gái đều mê - tất nhiên là trừ tui ra nha=)))-

_____________________________Hiện tại, nhân vật chính của chúng ta đang đứng trước mặt người cai trị nơi này -Diêm Vương -

Người được coi là mạnh nhất và cũng là người thông thái nhất nơi nay, bên cạnh là Mạnh bà(chị) Diêm Vương: Người có lẽ chính là người được chọn nhỉ..

Giọng nói chứa đầy sự lạnh lùng đầy quyền lực được cất lên .

Mục tiêu được hướng đến chính là Isagi YoichiIsagi : Tôi thật lòng xin lỗi thưa ngài...

Nhưng tôi thật lòng không hiểu lắm về ý nghĩa của lời nói mà ngài đang truyền đạt lại với kẻ đã bị vấy bẩn như tôi...

Diêm Vương: Cũng phải thôi nhỉ, cậu đã uống canh mạnh bà rồi thì sao còn nhớ được chuyện ở nơi đây được nữaCậu thắc mắc hỏi lại : Bộ tôi đã đến đây từ trước rồi sao ?

Diêm Vương: Đúng vậy, anh bạn của ta à...

: Bộ cậu thật sự không nhớ khi đến đây à Isagi YoichiLời nói vừa được nói ra xong thì cậu cảm giác đầu cậu tự nhiên đau nhức , trong đầu hiện lên hàng loạt hình ảnh nối liên tiếp nhau như một cuốn phim cuộc đời.

Cậu cảm thấy những hình ảnh này vừa lạ cũng vừa quen...

Bộ lúc trước cậu đã bỏ lỡ những gì???

Cậu vừa suy nghĩ thì thân thể như không thể chống đỡ được nữa.

Đôi mắt cậu từ từ nhắm lại ,hai hàng mi càng lúc càng gần nhau hơn.

Cơ thể không chịu được nữa mà chuẩn bị ngã xuống nền đất lạnh lẽo.

Nhưng lúc cậu chuẩn bị ngã đã có người kịp đỡ cậuIsagi: "Đó là ai...trong thật...quen thuộc....cơ thể mình... không...thể ... nào...chống ...đỡ ....

được nữa...rồi "__________________________________Xin chào mọi người, xin lỗi vì đã ra chap lâu như vậy.

Mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ và nhấn vào hình ngôi sao để tiếp thêm động lực cho mình
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chap 3 : Nội tâm của Mạnh Bà


Khi Isagi được một người mà cậu không nhìn rõ được khuôn mặt đỡ cho khi cậu đang trong trạng thái không ổn định về mặt tinh thần cũng như lí trí.

Từ trong bóng tối một bàn tay thò ra đồng thời đặt lên vai người đàn ông ý - người đã đỡ cho Isagi không bị ngã xuống mặt đất lạnh lẽo của Âm phủ .

Chủ nhân của bàn tay đó chính là người mà ai cũng biết - Mạnh Bà

Mạnh Bà: Rốt cuộc... rốt cuộc...Cậu còn muốn thằng bé đau khổ như thế nào thì mới vừa lòng được đây hả Mạnh Bà hét lên trong tuyệt vọng, người đang đỡ đứa trẻ được chọn chính là Diêm Vương đồng thời cũng chính là anh của Yoichi.

Mạnh Bà: Rốt cuộc cậu còn muốn cái gì từ thằng bé nữa .

Hạnh phúc?

Không thể là nó được...

Bởi từ trước đến giờ cậu đã cho nó được hạnh phúc chưa hay chỉ đơn giản là cho nó đầu thai vào một gia đình khá giả nhưng không hề có một chút gì gọi là tình thương?

Mạnh Bà: Cậu cho nó chịu đựng các thử thách điên rồ chỉ để tạo ra một đứa trẻ được chọn hoàn hảo nhất?

Vậy từ trước đến giờ cậu có coi em ấy là gia đình là người thân của cậu hay chưa,CÓ MỘT LẦN NÀO CHƯA HẢ!!!!/Hét lên/

Mạnh Bà hét lên trong tuyệt vọng, vì sao...vì lí do gì mà đứa trẻ của Bà, đứa trẻ mà Bà hết mực yêu thương giờ chỉ còn là một linh hồn không có dục vọng... không có ý trí cũng như không còn đôi mắt long lanh khi nhìn Bà nữa.

Mà thay vào đó là một ánh mắt vô hồn không hề có một mạch cảm xúc nào hết.

Tất cả chỉ vì lời tiên tri khốn nạn kia mà đứa trẻ được Bà bảo hộ giờ đây thì chỉ còn là đứa trẻ đáng thương cần sự yêu thương nhưng lại không thể nói ra.

Có lẽ là do cuộc sống ở nhân giới đã quá đủ đối với một linh hồn mỏng manh.

Nụ cười không thể nở rộ ở trên khóe môi, nước mắt nay cũng đã cạn kiệt, những cảm xúc khác thì như là được triệt tiêu hoàn toàn.

Giờ chỉ còn là Sự Hận Thù

Rốt cuộc Bà nên trách ai bây giờ, đứa trẻ ngày đó giờ đã được thay thế bằng một linh hồn hận thù khác.

Dù cho có là cùng một thể xác, cùng một linh hồn nhưng sự thối rữa trong linh hồn đó thật sự là khác một trời một vực.Bà hận không thể xé xác của bọn khốn nạn kia.

Đưa ra một lời tiên tri vô nghĩa rồi lại đẩy trách nhiệm hết về đứa trẻ non nớt ngày nào.

Bà cũng hận Hắn ta- Diêm Vương.

Một người được coi là đứng đầu Âm Phủ nhưng lại không thể chống lại lời tiên tri mà bảo vệ người thân của mình.

Rốt cuộc thì Hắn ta còn coi đứa trẻ là người thân của mình không vậy.

Để đào tạo ra một người có thể trở thành đứa trẻ được chọn mà nhẫn tâm vất bỏ đi người thân của mình.

Rồi đến khi hối hận thì cũng đâu thể cứu được sự trong sạch của linh hồn đứa trẻ.

Tât cả chỉ là sự dối trá của nhân loại.

Tình yêu?

Đó chỉ là một trò chơi trẻ con của nhân loại để tạo ra một sinh mệnh mới cho thế gian.

Đó cũng chỉ là thứ sợi dây bắt buộc con người ta đến với nhau.

Có những thứ tình yêu đến từ hai phía nhưng đều bị cản trở bởi một bức tường vô hình rồi rốt cuộc tình yêu đó cũng sẽ tan vỡ mà thôi.

Isagi Yoichi - đứa trẻ của Ta cũng đã rơi vào cuộc tình nhân giới nhưng rồi kết cuộc phải chịu sự phỉ nhổ của con người nhân gian.

Và người đã làm bé bị như thế chính là bọn người khốn nạn mà đứa trẻ đã dành trái tim mà trao đổi với tình yêu giả tạo của bọn hắn rồi cuối cùng lại bị vất bỏ.

Từ giờ thứ Ta căm ghét nhất chính là Tình Yêu
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chap 4 Câu trả lời


Sau khi nghe Mạnh Bà nói vậy Diêm Vương cũng chỉ biết im lặng mà nghe những lời trách mắng của Mạnh Bà mà không thể phản bác lại dù chỉ một câu ...

Có lẽ... bởi nó quá đúng hay chăng?

Diêm Vương: Vốn dĩ Ta được sinh ra đã được ước định là không có cảm xúc...

Nhưng kể từ khi đứa trẻ ấy được sinh ra Ta như được tiếp thu thêm về một kiến thức mà ta chưa hề biết đến sự tồn tại của nó, đó là cảm xúc....

Diêm Vương: Em ý mang lại cho ta những cảm xúc của người bình thường.

Cho Ta biết thế nào là vui, thế nào là buồn đồng thời đó là khi nào phải khóc.

Ta - một người đứng trên vạn người nhưng chỉ quỳ gối trước đứa em trai mới sinh.

Em ấy chính là ánh sáng trong cuộc đời đầy tăm tối của Ta.

Diêm Vương: Nhưng khi e ấy tròn 5 tuổi thì lời tiên đoán ấy được đưa ra.

Hỏi Ta có lo không?

Lo chứ!

Có buồn không?

Buồn chứ!

Có hạnh phúc khi thấy e trai của mình như vậy không ?

Không, tại sao phải hạnh phúc bởi điều đó chứ....

Diêm Vương: Ta không có quyền lựa chọn nào khác...

Đến cả cha mẹ Ta - người sinh ra đứa trẻ được chọn cũng vì bảo vệ hai anh em mà trở thành tội đồ của mọi người ở Âm Phủ...

Mạnh Bà: Chỉ vì như vậy... chỉ vì lí do đó mà Ngài...

Ngài lại đẩy chính em trai của mình vào bước Đường Cùng này sao Hả...

Trả Lời Tôi Đi...Tại Sao...Tại sao Ngài phải làm như vậy ...

Tại sao... tại sao vậy...thằng bé có tội tình gì với Ngài đâu chứ...

Mạnh Bà vừa nói vừa khóc nấc lên.

Từng lời nói, từng câu nói đều chứa đựng tình yêu thương cũng như nỗi niềm sót xa cho số phận nghiệt ngã của một đứa trẻ non nớt Diêm Vương nghe xong thì im lặng hồi lâu rồi cất giọng quát ầm cả lên Diêm Vương: Thế Ngươi nghĩ Ta có quyền được lựa chọn không hả.

Tất cả những linh hồn đang sống, đồ vật , cảnh quan hay đến cả quyền lực đều là của Ta .

Nhưng Ta lại không có quyền được lựa chọn việc quyết định số phận của em trai ta.

Tất cả đều phải nghe sự sắp xếp của những trưởng bối, bề trên.

Người nói đi, Lí Do Gì Mà Ta Không Đau Lòng Cho Được!

HẢ!!!

Diêm Vương: Thân là trị vì của một vùng đất, nơi ở của những linh hồn đã khuất nhưng Ta chưa từng được hưởng cái thứ gọi là Hạnh Phúc...

Năm Ta 5 tuổi đã bắt đầu làm việc của một người trị vì thực thụ ta không còn được cái cảm xúc Hạnh Phúc bao quanh được nữa...Mà tất cả chỉ có Sự Giả Tạo, Sự Châm biếm, Những lời nói Công Kích, Những cuộc ám sát không hồi kết trước khi Ta bước vào thời kỳ trưởng thành .

Đến khi đứa trẻ đó được sinh ra Ta mới một lần nữa được cảm nhận cái gọi là Hạnh Phúc nhưng nó thật sự quá ngắn ngủi đối với ta Diêm Vương: Khi thấy những cảnh mà em trai ta đã và sẽ trải qua ở nơi trần gian, lòng Ta đau như bị thiêu đốt dưới ngọn lửa của các tầng tầng lớp lớp dưới Âm Phủ đây....

Nhưng đó là những gì em ý phải trải qua để có được vinh quang của cuộc đời mình...

Vừa nói, Ngài ấy vừa bế đứa trẻ đó vào trong phòng nghỉ ngơi.

' Đó là những gì em ý phải trải qua để có được vinh quang của cuộc đời mình...' một câu nói tưởng chừng như chứa đầy gian lao thử thách nhưng sau đó ta sẽ nhận lại được những gì tương xứng với thứ ta đã bỏ ra.

Nhưng hiện tại thì luôn luôn khốc nghiệt với những con người mang trong mình sự ngây thơ trong sáng.

Bởi tất cả... chỉ là ... thành quả của việc vẽ ra thế giới trong mơ của họ mà thôi...Có lẽ nó sẽ đúng nhưng với những trường hợp nhất định.

Thứ mà ta muốn thấy chưa chắc là thứ là ta luôn thấy cũng như hạnh phúc ta đang được cảm nhận không chắc người khác cũng sẽ được cảm nhận như vậy.

Cũng như hoàn cảnh của người khác không thể đặt vào hoàn cảnh của mình Ở đây Diêm Vương đã mặc phải một sai lầm trí mạng...

Đó chính là đặt hoàn cảnh của Ngài vào trong hoàn cảnh của đứa trẻ hồn nhiên nhưng đang bị vấy bẩn ấy.

Tất cả chỉ vì một lời tiên tri vô nghĩa nhưng lại sắp đặt được số phận của một người .

Thật là hài hước
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chap 5


???: " Đây là đâu...

Sao tối vậy....

Có ai không... làm ơn... làm ơn hãy trả lời đi...

Ở đây tối quá... làm ơn cho tôi một chút ánh sáng đi mà...một chút thôi cũng được...làm ơn đi...tôi sợ lắm...tôi cô đơn lắm...tôi muốn được hạnh phúc...bộ khó đến vậy sao...ai cũng được...làm ơn đi..giúp tôi với...tôi mệt mỏi lắm rồi..."

Dòng suy nghĩ này tuy không hề nói đến cùng một chủ đề nhất định như trong những dòng độc thoại nội tâm của những người xung quanh.

Nhưng dòng suy nghĩ nội tâm đó đều nói lên được rằng TÔI MỆT MỎI LẮM RỒI .Họ cần được nghỉ ngơi bởi lẽ họ chịu đựng quá đủ sự tủi nhục trong cuộc sống của những chiếc mặt nạ đang được đeo trên khuôn mặt của từng con người đang được sống ở trần thế.

Có lẽ là vậy...

Tất cả đều được gây dựng nên từ tâm hồn con người mà nhỉ?....____________________________________________________________________________

Isagi: " Ưm...

Đây là đâu ...Mình nhớ là mình đang nói chuyện với Diêm Vương ở Âm Phủ mà nhỉ...MÀ KHOAN ĐÃ.... tại sao...Tại sao chân và tay mình như bị thu nhỏ thế này.

Không được thử gọi người khác xem sao" Isagi: oa oe oi/ dịch là ba mẹ ơi/ Isagi: " Hả... giờ đến giọng nói của mình sao cũng giống em bé thế này...

Không thể nào... không thể nào như vậy được" Trong lúc cậu đang hoảng loạn bỗng một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu Hệ Thống 358: "Xin chào kí chủ, tôi xin tự giới thiệu tôi là hệ thống 358 được Diêm Vương cử đến để giúp cậu hoàn thành công việc của mình ở trần gian đồng thời hưỡng dẫn cậu trở thành đứa trẻ được chọn hoàn hảo nhất " Isagi:" Công việc của ta ở trần gian?...Ha, thật nực cười, ta mà có công việc ở đây sao.

Đừng kể chuyện hài cho ta nghe chứ.

Với lại ta đã bảo rồi ta không phải cũng như không biết được đứa trẻ đó là ai, trông như thế nào đồng thời ta cũng không phải đứa trẻ đó.

Vậy nên các người bớt kể mấy chuyện mà các ngươi cho là hài hước mà kể với ta cho mệt.

PHIỀN LẮM CÓ BIẾT KHÔNG HẢ"/Cười/ Lời nói của cậu tuy nhẹ nhàng mà chứa đựng nhiều sát khí đến người đang nói chuyện với mình.

Giống như cách con người ta nói chuyện với nhau vậy đấy.

Lời nói tưởng chừng như vô hại nhưng chứa trong từng câu nói lại là những dụng ý khác nhau.

Đó có thể là điều tốt nhưng cũng có thể là điềm xấu.

Nhưng ở đây Isagi thốt ra những lời như vậy chỉ vì một mục đích duy nhất .

Đó là Đảm Bảo Lợi Ích Cho Chính Bản Thân Cậu.

Hệ Thống 358: "...Vâng tôi đã hiểu, tôi sẽ sửa lại trong lời giới thiệu vừa rồi của mình.

Tôi xin tự giới thiệu lại tôi là hệ thống mang báo danh 358 được cử đến để giúp cậu hoàn thành công cuộc báo thù cũng như hoàn thành công việc mà Diêm Vương đã giao cho tôi làm.

Cầu xin kí chủ giúp đỡ tôi trong cả quãng đường dài sau này mà tôi và Ngài sẽ phải đi , Thưa chủ nhân đáng kính" Isagi: " Tốt lắm, từ giờ ta sẽ giúp đỡ ngươi" con tốt của ta /miệng nở một nụ cười không nên có ở trên mặt một đứa trẻ chưa đầy tháng tuổi/

______________________________________________________________________________Xin lỗi những người đã đọc chap 5 trước của mình.

Do vài lí do nên mình đã xóa chap ý và thay thế bằng chap này cho phù hợp với cốt truyện của mình.

Hẹn mn vào chap sau
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chương 6: Sự Khởi Đầu Mới Mẻ


Hiện tại cậu cũng đã tròn 10 tuổi.

Cậu cũng khá chán cái cảnh cứ ở nhà mà ngồi chơi xơi nước rồi.

Ở đây cũng không cho cậu cảm giác mà cậu luôn mong muốn.

Cuộc đời thật nhàm chán Hệ thống: Thưa chủ nhân, hệ thống mới nhận được thông báo từ Diêm Vương.

Không biết ngài có muốn nghe không ạ./kính cẩn mà nói/Isagi: Hừm....

Cũng được, dù sao ta cũng đang chán.Hệ thống: Vậy tôi xin phép...-Hệ thống liếc bảng nhiệm vụ một hồi rồi trầm mặc, đây không biết có phải là một bảng nhiệm vụ thật không hay chỉ là một thứ giúp con người sửa chữa lại sai lầm.

Mà mấy thứ ý thì cậu đây không cần.Isagi: Có chuyện gì mà lâu thế.

Bộ bảng kia có vấn đề gì à.Hệ thống:... không có gì đâu ạ...chỉ là....-Isagi:Là?là cái gì thì tốt nhấn người nói nhanh lên.

Đừng để ta mất hết kiên nhẫn mới mi.

Thứ không có cảm xúc./bực mình/Cậu thật sự quá bực rồi đấy.

Cậu muốn biến mất để có thể ngủ một giấc ngủ bình yên nhưng lại phải trọng sinh về lại quá khứ.

Rồi lại phải vắn óc suy nghĩ về những câu nói mà ông Diêm Vương cùng với Mạnh Bà đã nói.

Hiện tại não cậu đã thật sự quá tải với lứa tuổi này nên cậu cần một thứ để trút hết những cảm xúc đóHiện tại thì không có ai ngoại trừ cái hệ thống ngu ngốc chỉ biết thiết lập lại theo lời nói của cậu.

Dù có yêu cầu quá đáng đến đâu thì kết quả vẫn như một.

Suy cho cùng thì hiện tại cậu chẳng khác nào một con búp bê với những đường nét được khắc hoạ bởi những bàn tay không cảm xúc mà hoàn cảnh tạo ra.

Nên hệ thống cuối cùng vẫn là thứ giúp cậu cảm thấy bớt cô đơn trước những sự lạc lõng, cô đơn trong tâm hồn cậu lúc này.Hệ thống: Tôi xin lỗi, chỉ là do một vài lỗi đang xuất hiện và xảy ra trong máy chủ của tôi.

Vậy giờ tôi xin phép...-Hệ thống: -Báo Cáo Nhiệm Vụ dành cho cá thể Yoichi Isagi

- Nhiệm Vụ 1: Trong vòng 7 năm phải lấy được thư mời của Blue Lock.

Ngăn chặn thảm kịch xảy ra trông tương lai.

- Phần Thưởng: Tăng thêm tuổi thọ trong vòng 7 năm.

Được nhận số tiền thưởng là 3 triệu yên.

- Hình Phạt: chưa cập nhật

- Lưu ý: hình phạt sẽ vô cùng tàn khốc.

Mong cá thể cẩn thận

- Điều kiện hỗ trợ cho cá thể: Lấy lại được khả năng cũng như thể lực của kiếp trước để có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách trọn vẹn nhất.

- Những nhiệm vụ còn của sẽ được thông báo sau khi làm xong nhiệm vụ bởi hệ thốngNghe đến đây cậu chợt sững người.

Nè nè, bộ mấy người hết chuyện để làm rồi à mà đưa cho cậu mấy cái nhiệm vụ nhảm nhí ấy.

Nhưng khoan, không phải là cậu đang cảm thấy chán nản sao.

Nhiệm vụ này đúng lúc vừa giúp cậu giải được nỗi oan trước khi mất vừa giúp cậu giải trí hay sao?Isagi: Nghe cũng thú vị đó.

Được, ta sẽ chấp nhận cái nhiệm vụ này.

Dù sao ta cũng đang rảnh mà phải không./cười híp mắt/Isagi: " Thời gian sắp tới có lẽ...sẽ thú vị lắm đây "/ cười mỉm/.
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chương 7


Từng ngày, từng giờ, từng phút, tháng, từng năm cứ thế mà trôi đi theo những cơn gió của những mùa đông giá lạnh.

Cậu không biết mình đang cần gì hay lí do khiến cậu miệt mài tập luyện, cậu cũng không biết.

Cậu chỉ biết rằng mình làm điều này chỉ vì trái tim đang bị vẩy lên một màu đen tuyền.

Nó không thể nào bị lau một cách dễ dàng được.

Vậy nên cậu phải tìm mọi cách để rửa sạch được vết nhơ ấy.

Nó...thật bẩn thỉu Rồi ngày này cũng đến, ngày mà cậu nhận được thư mời tham gia dự án Blue Lock.

Cậu không biết nên biểu hiện cảm xúc gì cho cha mẹ thấy nữa giờ.

Vui?

Kiếp trước đã từng.

Buồn?

Không hợp với tình huống.

Vậy nên cậu chỉ giữ cho mình một khuôn mặt lạnh tanh, không một tí cảm xúc.

Thật phiền phức, đúng vậy.

Thực tại thật phiền phức, cậu đang bị những âm thanh chói tai và những lời khen không cảm xúc từ một cỗ máy ư?

Đúng vậy, chính là cái hệ thống đồng hành ở kiếp này với cậu.

Nhưng những lời chúc mừng của nó thật vô vị.

Có lẽ nó chỉ chúc mừng cậu vì sắp hoàn thành được nhiệm vụ.

Hệ thống: Chúc mừng ngài, có lẽ nhiệm vụ một sẽ được hoàn thành nhanh chóng mà thôi.

Isagi: ...

Ngươi bớt ồn ào được không hả?

Hệ thống: À vâng, vậy cũng sắp đến giờ xuất phát rồi.

Mong ngài sẽ có một chuyến đi vui vẻ./cúi chào/ Isagi: "Đi vui vẻ cái nỗi gì, địa ngục thì có.

"/ Cáu giận/

Cậu đang khó chịu trong người lắm rồi đấy nhá.

Mấy năm nay cái cỗ máy vô cảm kia cứ thích làm phiền cậu trong những lúc luyện tập.

Nào là nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.

Nào là phải tập luyện ra làm sao, nào là ăn uống thế nào.

Bla bla, tất cả mọi thứ cỗ máy kia đều nhắc nhở cậu như một đứa trẻ mới lên 3.

Bộ nó rảnh quá hay gì vậy?

Dù bực tức là thế nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy ấm áp bởi giờ đây đã có người quan tâm đến cậu từng li từng tí.

Nhưng phiền thì vẫn phiền thật.

Rồi cậu cũng leo lên chiếc xe của ba mình để đến nơi diễn ra dự án 'thú vị này'.

Nói là thú vị cho vui thế thôi chứ thật chất chẳng còn gì để cậu khám phá ở đấy nữa cả.

Ở đấy là nơi tập chung những thành phần mà cậu không muốn gặp nhiều nhất trong lịch sử cuộc đời.

Ở đấy vui có, buồn có, phiền phức cũng có nhưng cái thứ ba vẫn nhiều hơn.

Chưa kể đến đấy còn phải làm nhiệm vụ mà cỗ máy kia đưa ra thì ai mà tập trung cho nổi.

Dù có cho cậu vàng bạc thì cậu cũng xin phép từ chối hiểu trường hợp này.

Ở Âm Phủ, cậu đã rất rối não rồi mà còn gặp cái hệ thống này nữa thì cậu xin được lấy thêm một tấm vé về Âm Phủ cho nó nhàn.

Chứ đối với cậu thì nhân gian toàn hội tụ những phiền phức.

Ba Isagi: Bộ lo lắng quá hay sao mà trông mặt ủ rũ thế con./cười cười/ Isagi: "Ồ, thì ra là ba đang lo cho mình.

Thôi thì tạm gác lại mấy cái chuyện kia vậy.

Cứ tập trung vào cái trước mắt đã vậy."

Isagi: Không sao đâu ba, chỉ là do tối hôm qua thức muộn quá nên giờ có hơi mệt mỏi./nói dối không chớp mắt/ Ba Isagi: Vậy là được rồi.

Nhớ cố gắng lên nha con yêu của ba.

Isagi: Vâng ạ~___________________________________Đôi lời tác giảHãy ấn vào dấu sao ở góc màn hình để ủng hộ cũng như tiếp sức cho mình nha.
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chương 8


Sau khi đến nơi, cậu tạm biệt ba của mình rồi đi vào nơi tập chung của sự kiện.

Đi giữa đường, cậu gặp một người mang khuôn mặt khá là quen thuộc nhưng lại không thể gây ấn tượng trong tâm trí cậu nên cậu cũng chỉ chào hỏi qua loa rồi lướt đi như một con gió, nhẹ nhàng mà thanh tao.

Nhưng có vẻ cậu thanh niên ấy không chịu để cậu được yên tĩnh mà gọi cậu lại rồi giới thiệu bản thân Ryosuke Kira: Chào cậu Isagi, không ngờ cậu cũng ở đây.

Tôi tưởng sẽ không gặp được người quen cơ đấy.

May mà có cậu.

Yoichi Isagi: ....Bộ tôi với cậu quen nhau à...?

Ryosuke Kira: Ể...-/cứng đờ/.

Yoichi Isagi: Với lại cùng là tiền đạo với nhau thì tại sao tôi lại không được tới đây trong khi có thư chiêu mộ?

Ryosuke Kira:...Xin lỗi m, tôi không có ý đó, chỉ tại tôi hơi lo lắng nên mới quên mất vụ này.

Mong cậu thứ lỗi.

Nhưng mà...cậu thật sự... không nhớ tôi sao?/hoang mang/ Yoichi Isagi: Hoàn toàn không có mà nếu thật sự ta có gặp nhau thì tôi cũng không có hứng thú gì với cậu đâu.

Giờ thì tránh đường cho tôi đi vào./hờ hững/

Hệ thống:[ Thưa cậu chủ, người đó là...-] / bị ngắt lời/ Yoichi Isagi: [ Ta không có hỏi người, ta đâu có bị đãng trí đâu mà không nhớ mặt cậu ta.

Chỉ là thằng phế ấy không cần quan tâm làm gì.

Mục đích của ta chỉ hướng về một con đường nên mấy cục đá nhỏ ấy cứ làm lơ cho xong.

Giờ thì đi thôi.] Hệ thống:[ ....

Rõ] "Cậu thay đổi thật rồi...cậu chủ nhỏ của tôi".

Ha...cuối cùng, lựa chọn này của người hoàn toàn phản tác dụng rồi nhỉ?/lẩm bẩm/ Vốn dĩ con người là vậy mà, chỉ cần hoàn cảnh sống thay đổi thì con người cũng sẽ thay đổi mà thôi.

Đến cả Diêm Vương, người cai quản dưới địa ngục cũng không thể tưởng tượng nổi sự thay đổi theo năm tháng nên đã có quyết định sai lầm lần đầu tiên trong đợi để rồi phải sửa chữa lỗ hổng ấy trong vô vọng.

Yoichi Isagi: [Hửm, rốt cuộc người lẩm bẩm cái gì vậy.

Đi nhanh lên] Hệ thống: [ Rõ]_______________________________

Yoichi Isagi: Ồ, có vẻ có khá nhiều được mời đến nhỉ.

" Vẫn là những gương mặt quen thuộc, chẳng có gì khác.

Thôi thì kệ vậy, dù sao trong tương lai gần thì hơn phân nửa người ở đây sẽ phải ra về mà thôi" /nhếch mép/ Ryosuke Kira: Chờ tớ với Yoichi...ơ, có vẻ ở đây toàn là những gương mặt quen thuộc trong giới bóng đá trẻ nhỉ?

Có cần tớ nói tên từng người cho cậu biết không Isagi-ku...-/bị ngắt/ Yoichi Isagi:IM...-/ngắt+lườm/ Jinbachi Ego: Thử mic, một hai ba, Ok.

Xin chào tất cả các cậu, những viên ngọc thô.

Tất cả các cậu ở đây, những tiền đạo dưới 18 tuổi được tuyển chọn đặc biệt theo tiêu chí của tôi đều được góp mặt ở đây.

300 người các cậu.

Jinbachi Ego: Tôi tên là Jinbachi Ego.

Nhiệm vụ của tôi ở đây chính là biến Nhật Bản trở thành một đội có thể đăng quang World Cup Ryosuke Kira: Nè nè Isagi, cậu có biết gã ấy là ai không?/nói nhỏ/ Yoichi Isagi: Biết thì sao mà không biết thì sao?

Tại sao tôi phải nói cho cậu những việc như thế này?/nhíu mày/.

Jinbachi Ego: Nói cho dễ hiểu thì thế này.

Nhật Bản chỉ còn thiếu đúng một yếu tố quan trọng để trở thành đội mạnh nhất.

Đó chính là sản sinh ra một tiền đạo có thể tạo ra một cuộc cách mạng bóng đá từ 300 cầu thủ đang có mặt ở đây ngày hôm nay.

Và tôi chính là người sẽ tạo ra tiền đạo đó bằng một dự án.

Lúc này màn hình hiển lên một hình ảnh với dòng chữ nổi bật 'Blue Lock'.

Có vẻ đây chính là nơi sản sinh ra tiền đạo trong lời mà ngài Ego đáng kính của chúng ta đã nói.

Yoichi Isagi: " Vụ này vẫn thú vị như lúc đầu nhỉ"/ cười bí hiểm/
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Chương 9


Jinbachi Ego: Nhìn đây, vì mục tiêu trên chúng tôi đã xây dựng nên một khi được gọi là Blue Lock/chỉ lên màn hình/.

Jinbachi Ego: Từ ngày hôm nay,tất cả các cậu sẽ sống trong toà nhà này và tuân theo những chỉ dẫn những chế độ luyện tập mà tôi thiết kế.

Các cậu sẽ không thể được về nhà.

Và chính xác thì ngay lúc này sự nghiệp bóng đá mà các cậu biết đến chúng, chấm hết.

Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở mấy người như này, nếu cậu có thể sống sót ở Blue Lock và đánh bại hết 299 đối thủ còn lại thì cậu sẽ trở thành tiền đạo xuất sắc nhất thế giới.

Jinbachi Ego: Chi tiết cụ thể đã nói xong, chỉ nhiêu đó thôi.

Dù sao thì cũng rất vui thì được gặp các cậu.

Không khí trong phòng lúc này khá là nóng nực ấy nhỉ?

Cuốn theo lời của Ego là những hạt mầm nhỏ đang được gieo rắc trên từng suy nghĩ của những cái x*c không có chính kiến kia.

Liệu thật sự có thành công không nhỉ?

Isagi Yoichi: " Miệng thì nói là rất vui mà mặt lại nhìn thấy ghét.

Thôi thì cũng thú vị mà nhỉ.

Chỉ cần đạt được mong ước thì dù cho phải dẫm lên từng cái mầm một cũng không phải là vấn đề "/cười/.

Isagi Yoichi: Vậy tôi sẽ tham g...-/bị ngắt/ Ryosuke Kira: Nè xin lỗi, nhưng mà tôi không thể đồng ý với những gì anh đang nói./người ngắt/ Isagi Yoichi: " M* thằng ch*, m có biết ngắt lời người khác là bất lịch sự không hả " /nổi đoá/.

Ryosuke Kira: Đối với hầu hết chúng tôi, đội của mình luôn là ưu tiên số một.

Nhất là những người sẽ tham dự vào giải quốc gia nói riêng.

Không đời nào tôi chấp nhận mấy cái thể loại như này.

Tôi...sẽ không bao giờ vứt bỏ đồng đội của mình.

Mọi người trong phòng: (1)*Đúng đấy!

Tôi cũng chơi ở giải quốc gia này.(2) Và tại sao chúng tôi lại phải ở cùng nhau cơ chứ. (3) Phải đó, phải đó. (4+5) Ê mà anh là thằng ất ơ nào vậy, gọi ai đó mà bọn này biết đi!!!.... bla bla...- *: Lời của một người nào đó nói.

Số thứ tự là số người tham gia cuộc đối thoại.

Isagi Yoichi: " Con xin lỗi cha, con xin lỗi mẹ, có lẽ nay tâm con sẽ không tịnh được với mấy bọn thật sự ất ơ này rồi.

Nếu con có khẩu nghiệp thì mong hai người tha lỗi vì việc thất hứa của con"/day trán/.

Isagi Yoichi: Vậy mấy người đi ra khỏi đây đi.

Mọi người: /Im lặng/...-

Isagi Yoichi: Không phải ông anh kia đã nói rồi sao.

Là do mấy người không chịu hiểu hay do não bộ của mấy người đang bị thiếu chất nên mới không hiểu tiếng người nói mà cứ sủa như một bầy chó mới được thả ra cắn người vậy?

Nếu não của mấy người không hiểu được thì để tôi đây giải thích hộ anh ta một lần nữa, à không chính xác hơn thì là gieo mần suy nghĩa đúng đắn vào trong đầu mấy người mới phải nhỉ?

Isagi Yoichi: Mấy người nghĩ nếu thực sự chọn đồng đội thì cơ hội thắng sẽ cao hơn sao?

Ha, mấy suy nghĩ ấy thật non nớt làm sao.

Mấy người lại còn khoái cái chức vô địch cao trung thấp hèn của cái đất nước này hơn chiếc cúp vàng World Cup kia hử.

Mọi người trong hội trường: /hoang mang/.

Isagi Yoichi: Lúc tôi nghe mấy người nói thì thực sự cảm thấy ngán ngẩm về nền bóng đá của Nhật Bản bây giờ thiệt chứ.

Về bản chất thì bóng đá là một môn thể thao mà chúng ta phải ghi bàn dù cho có hi sinh đồng đội của mình và người ghi được nhiều bàn nhất chính là cầu thủ xuất sắc nhất.

Vậy nên mấy người muốn chơi cái kiểu bóng đá giả tạo kia thì hãy cút ra khỏi đây ngay bây giờ đi/Vừa nói vừa đi đến chỗ Ego/ Isagi Yoichi: Nói chung thì ở đây chỉ đào tạo ra những tiền đạo có cái tôi lớn mạnh trong việc ghi được thật nhiều bàn thắng nên mấy người không có cái tôi ý thì tốt nhất hãy cút ra xa khỏi tầm mắt những người dám ở lại đây để nuôi dưỡng cái tôi này.

Bởi mấy người vốn không xứng./đến chỗ Ego thì dừng lại/ Isagi Yoichi: Tôi nói đúng không huấn luyện viên tương lai~~~ Jinbachi Ego: ...Ít ra ở đây còn có người biết dùng đầu để suy nghĩ./đẩy gọng kính/ Jinbachi Ego: Được rồi, nếu cậu đã quyết định tham ra thì hay bước vào đi.

Còn mấy người còn lại thì tùy nhận thức của họ mà thôi.

Isagi Yoichi: Ok~ Vậy giờ tôi đi đây.

Tạm biệt và hẹn gặp lại nha Ego.

Đồng thời tạm biệt nha lũ thua cuộc/cười/ Bị kích thích bởi câu nói của Isagi, những người vừa nãy còn lưỡng lự giờ đây đã chạy một mạch qua cánh cửa đang phát hào quang kia.

Cứ vậy cứ vậy, hàng chục rồi đến hàng trăm người cứ thế bước qua cánh cửa.

Có lẽ đây là lời hứa hẹn sẽ mở ra một tương lai tươi sáng.
 
[Allisagi] The Last Red Flower
Thông báo


Èm, mình viết chương này cũng chỉ để thông báo 1 chuyệnĐó là về bộ truyện này, thì mình nghĩ là mình sẽ không tiếp tục viết nữa dù sao thì truyện mình viết cũng không được hay cho lắm.

Khi viết còn khá non nên mình quyết định sẽ rèn luyện cách viết cũng như tư duy khi viết của mình trước đã.

Để làm được điều đo thì mình đang viết một bộ truyện trên chính nick này.

Đến khi nào mà bộ đó được viết xong và mình đã cảm thấy ổn về cách viết cũng như các yếu tố khác khi viết truyện thì mình sẽ tiếp tục quay lại và tiếp tục viết cho câu chuyện này.

Mình không muốn những bộ truyện của mình viết ra trông sơ xài và không được hay về mặt nội dung.

Nên mình mới quyết định viết riêng một bộ truyện là vì thế.

Có thể nói những điều khác thì mình không quan tâm lắm nhưng riêng chuyện đặt bút hay là gõ để tạo nên một câu chuyện thì mình lại khá là nghiêm khắc với bản thân về vấn đến đó.

Vậy nên mình mong mọi người có thể sang đọc thử và góp ý cho mình để bộ truyện này được tiếp tục một cách sớm nhất.

Mình cũng không mong gì nhiều, chỉ cần mọi người sang bình luận góp ý cho mình ở những điều mà mình chưa ổn để mình tiếp tục cải thiện và cả những điều mình đã ổn để mình tiếp tục phát huy.

Điều này sẽ được áp dụng lên tất cả bộ truyện của mình.

Vậy nên mình mong mọi người sẽ ủng hộ nỗ lực của mìnhYêu mọi người rất nhiều.
 
Back
Top Bottom