Tâm Linh 〘 ALLISAGI/BLUELOCK 〙A Dream That Shouldn't Be

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397122693-256-k341510.jpg

〘 Allisagi/Bluelock 〙A Dream That Shouldn'T Be
Tác giả: wingg_
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nếu muốn đọc loại truyện chữ thì qua, mangatoon, gõ tên như tiêu đề nhé? >
Truyện hiện tại, vẫn đang update, nên tớ sẽ ưu tiên viết bên này nhanh nhất có thể cho các cậu. :3333
🧩 Thể loại
Boylove • Harem (ẩn) • R18 • Trinh thám siêu nhiên • Tâm lý học đường • Rối loạn thực tại • Xuyên không giả tưởng • OCC • Bí ẩn Tags: allisagibllkbluelockboylove​
 
〘 Allisagi/Bluelock 〙A Dream That Shouldn't Be
Chương 1: Mùi Của Sự Lặng Im


Trời đã nhá nhem tối khi cậu rời khỏi lớp học thêm.

Bầu trời nhuộm một màu xám tro như thể ai đó đã chà mạnh bút chì lên toàn bộ khung nền, và gió thổi nhẹ như tiếng thở dài của một kẻ vô hình.

Đường phố vốn ồn ào là thế, nay bỗng im ắng đến đáng sợ.

Không có tiếng còi xe.

Không có tiếng bước chân.

Chỉ có tiếng lốp giày của chính cậu dội lại trên mặt đường ẩm ướt, đều đều, rít lên từng nhịp.

Tay cậu giữ chặt quai cặp, vai hơi co lại.

Mặc dù thời tiết không quá lạnh, da cậu nổi gai ốc, chẳng vì lý do gì cụ thể.

Cậu ngước mắt nhìn những dãy nhà tối om – không một căn nào bật đèn – như thể cả khu phố đã bị rút cạn khỏi sự sống.

“Lạ thật… mình mới tan học lúc sáu giờ.

Mọi hôm vẫn còn sáng mà…?” 〘 Isagi 〙

Tiếng bước chân vang vọng hơn bình thường.

Cậu khựng lại giữa ngã ba nhỏ – nơi con hẻm dẫn vào nhà mình nằm lọt thỏm như một lối đi bí mật.

Không hiểu sao, hôm nay, con hẻm ấy...

đen hơn mọi lần.

Một thứ gì đó trong bụng cậu xoắn lại.

Không phải là đói.

Không phải đau.

Mà là một trực giác mơ hồ – như thể ai đó đang đợi cậu… trong bóng tối.

Cậu rảo bước, cố tình bước thật nhanh nhưng không tỏ ra hấp tấp.

Gió phía sau lưng bất ngờ nổi mạnh một luồng, hất tung phần tóc mái của cậu, khiến cậu giật mình.

Cậu quay lại – không có gì cả.

Chỉ là con hẻm trống rỗng, và một chiếc đèn đường nhấp nháy như sắp tắt.

"Phù...

đừng hoang tưởng, Yoichi." 〘 isagi 〙

Cậu tự nhủ, nhưng lòng bàn tay đã lạnh toát mồ hôi.

. _____ ___ ____ ________ ____ .

Khi mở cửa nhà, mùi đầu tiên đập vào mũi cậu là…

thứ mùi tanh nhẹ, âm ấm, khét lẹt như máu khô.

Không rõ ràng, nhưng đủ để sống lưng cậu lạnh buốt.

“Có thứ gì đó… chết trong nhà sao?” 〘 isagi 〙

Cậu bật đèn hành lang, đèn nhá lên một cái, rồi tắt.

Lần bật thứ hai mới chịu sáng.

Căn nhà của Isagi không thay đổi gì nhiều, nhưng hôm nay, có gì đó sai sai, không khí nặng hơn.

Không khí nặng hơn.

Tường như gần hơn.

Trần nhà thấp hơn.

Và mỗi bước chân vang lên một cách chậm rãi, kéo dài như tiếng nước nhỏ từng giọt vào đêm khuya.

“Con về rồi…” / Cậu rón rén vào trong, gọi khẽ /

Mẹ cậu vốn luôn từ trong bếp thò đầu ra, cười bảo: “Về rồi đó hả Yocchan?”

Cha cậu hay đứng ngoài ban công, tay cầm điếu thuốc, chào cậu bằng một tiếng ậm ừ.

Nhưng hôm nay—không một ai.

Căn nhà lạnh như chưa từng có người sống trong đó.

Isagi đặt cặp xuống ghế sofa và bước chậm về phía phòng ngủ.

Từ nơi bàn học, có thứ gì đó… phát ra ánh sáng mờ mờ như được ai đó lén châm lửa.

Cậu tiến lại gần.

Một cuốn sách.

Không – một cuốn tiểu thuyết cũ kỹ nằm ngay ngắn trên bàn học, giữa đống vở mà cậu chắc chắn không hề đụng đến mấy tuần nay.

Cuốn bìa màu đỏ sậm như tiết canh, mép sách sờn rách như bị cào bởi móng vuốt.

Bên cạnh là một tờ giấy dán nhớ, như được viết bằng nét mực lem luốc:

"Đừng đọc."

. ____ ____ ____ ____ _____ _____ _______ .

Tay cậu run run đưa ra, chạm vào bìa sách.

Nó ấm.

Không phải ấm kiểu bình thường.

Mà là như đang, tỏa nhiệt.

Như một cơ thể sống.

Isagi mở sách ra, và trang đầu tiên hiện ra một dòng máu đậm đặc – không phải vẽ, cũng không phải in.

Nó là máu thật, và nó vẫn còn ướt.

Trên trang giấy ấy, là tên cậu.

Khắc sâu, nghiêng ngả, như dao rạch lên da người.

"ISAGI YOICHI"

“Đã bắt đầu rồi.”
 
〘 Allisagi/Bluelock 〙A Dream That Shouldn't Be
Chương 2: Bắt Đầu Từ Việc Họ Không Trở Về


Sáng hôm sau, Isagi tỉnh dậy với cảm giác cổ họng như bị thứ gì đó ghì siết.

Mồ hôi dính ướt cả lưng áo, và hơi thở cậu gấp gáp như vừa bơi lên từ đáy nước lạnh ngắt.

Giấc mơ?

Cậu chẳng nhớ nổi rõ ràng nữa.

Chỉ biết là trong đó có một tiếng thì thầm rất nhỏ, rất chậm, nhưng lặp đi lặp lại cái tên của cậu như một lời ru bệnh hoạn:

“Chỉ là mơ.

Chắc mình căng thẳng quá rồi.” 〘 isagi 〙

Cậu ngồi thẫn thờ trên giường một lúc lâu, rồi vỗ nhẹ mặt mình.

Khi cậu bước ra khỏi phòng ngủ, cậu nhận ra điều đầu tiên khiến cậu chột dạ, căn nhà hoàn toàn im lặng.

"Bố, mẹ..?" 〘 isagi 〙

Không có tiếng trả lời.

Phòng ngủ của ba mẹ cửa khép hờ, bên trong giường phẳng phiu như chưa ai chạm vào.

Không có dấu hiệu ai đã ngủ.

Không có tiếng nước trong phòng tắm.

Không có mùi cà phê hay tiếng muỗng chạm vào thành ly như mọi khi.

Cậu lục điện thoại, thử gọi mẹ.

Không tín hiệu.

Thử gọi bố.

Cũng không tín hiệu.

Cậu thử mở Line, vẫn không thấy dấu hiệu online, tin nhắn trước đó dừng lại ở:

| Tối nay bố mẹ về trễ chút nhé, con ăn trước đi nha. |

...nhưng đó là tin nhắn từ hai ngày trước.

______________________

Ngày thứ ba.

Cậu bắt đầu lo.

Không phải là cảm giác “ơi, bố mẹ đi đâu rồi nhỉ?”

Mà là cái loại lo lắng khiến dạ dày thắt lại, tay chân run rẩy, mắt nhòe đi chỉ vì tiếng điện thoại không ai bắt máy.

Cậu gọi cho đội cảnh sát gần nhà.

Một gã cảnh sát nghe máy, giọng uể oải như thể bị làm phiền giữa giờ nghỉ:

“Alo, cảnh sát đây.”

“Tôi… tôi muốn báo mất tích.

Bố mẹ tôi…

đã không về nhà từ ba ngày trước.

Tôi không liên lạc được.” 〘 isagi 〙

“Có thể họ chỉ đi công tác, hoặc đi đâu đó mà không báo thôi.

Trẻ con như cậu lo quá rồi đấy.”

“…Tôi không phải con nít.

Họ chưa từng làm thế.” 〘 isagi 〙

“Nè nhóc, người lớn thỉnh thoảng cũng cần nghỉ ngơi.

Chắc chắn họ sẽ về thôi.”

Gác máy.

Không một lời hứa hẹn điều tra.

Chỉ là một cú click lạnh lẽo, thô bạo.

Isagi ngồi sụp xuống trước cửa nhà.

Mọi thứ thật im lặng.

Một kiểu im lặng không phải của sự yên bình, mà của thứ gì đó… không đúng.

Nhưng cậu vẫn cố lừa mình:

“Chắc là ba mẹ đi đâu đột xuất…

điện thoại hết pin…” 〘 isagi 〙

“...hoặc quên mang theo.

Chắc là vậy.” 〘 isagi 〙

Nhưng thời gian không nói dối.

Ngày thứ tư.

Ngày thứ năm.

Ngày thứ sáu.

Căn nhà dần trở nên ẩm thấp, như thể bị rút mất sinh khí.

Đèn bắt đầu chập chờn nhiều hơn, và trong những đêm cúp điện bất chợt, cậu bắt đầu thấy những thứ không nên thấy.

Một bóng người đứng sau rèm cửa phòng bếp.

Một cái bóng bò ngang qua gương trong nhà tắm.

Hay một lúc nào đó, khi cậu đang nằm trên giường, thì có ai đó cào nhẹ lên tấm ga trải giường – ngay dưới lòng bàn chân cậu.

Tồi tệ hơn cả, là những cơn ác mộng kéo dài.

Luôn là khung cảnh căn nhà này, nhưng trống rỗng.

Cậu đi quanh các phòng, gọi lớn tên ba mẹ, nhưng đáp lại chỉ là giọng cười méo mó vọng ra từ trong tủ quần áo.

Có những đêm cậu thấy mình bị trói, mắt bị bịt kín, và ai đó thì thầm vào tai:

| Mày là người tiếp theo, Yoichi. |

| Tên mày đã được khắc rồi.

Mày không thể thoát. |

| Chúng tao biết mày đang mơ, nhưng mày sắp không bao giờ tỉnh nữa. |

Khi tỉnh dậy, cổ tay cậu bầm tím, như thể bị kéo mạnh suốt đêm.

Và cậu biết, mọi chuyện đã vượt quá một trò đùa.
 
〘 Allisagi/Bluelock 〙A Dream That Shouldn't Be
Chương 3: Đừng Nhìn Sau Lưng Mình


---Chương 3: Đừng Nhìn Sau Lưng MìnhCó những ngày, Isagi không thể phân biệt được thời gian đang trôi về phía trước hay đang quay ngược lại.Ánh sáng buổi sáng ngày càng trắng bệch, còn bóng tối thì không còn là màu đen—nó là một thứ màu đỏ tía lầy lội như huyết tương, bám dính lên trần nhà, dọc theo vách tường, rỉ xuống từng khe hở giữa các viên gạch lát nền như thể căn nhà đang rỉ máu từ bên trong.

---Isagi vẫn cố giữ cho mình vẻ bình thường…

Nhưng tâm trí thì không còn yên ổn nữa.Cậu thấy thứ gì đó di chuyển sau cánh cửa phòng tắm khi đang đánh răng.

Nghe tiếng thở phả ngay sau gáy mỗi khi bước vào hành lang tối.

Thấy bóng người bò dọc tường trần nhà khi vừa chợp mắt.

Và thấy xác cha mẹ mình, bị ăn tươi nuốt sống, mỗi khi mở cửa tủ lạnh.

---> “Không thể nào…”

“Không thể nào có thật được…”

Cậu tự lẩm bẩm như thần chú, nhưng tay thì vẫn run.

Chân vẫn quỵ.

Và hơi thở cứ nghẹn lại giữa cổ họng, như có bàn tay siết lấy nó từ bên trong da thịt.

---Một đêm, sau khi ngồi bó gối trong góc phòng đến 3 giờ sáng, cậu quyết định bước ra khỏi phòng ngủ.Căn nhà chìm trong bóng tối.

Đèn không bật.

Điện thoại cạn pin.

Trần nhà rỉ xuống những tiếng nhỏ giọt "lọc cọc… lọc cọc" như tiếng móng tay cào lên kim loại.Cậu đi dọc hành lang.

Và rồi, cậu nghe thấy tiếng dao cắt thịt.> “Sạch… sạch… sạch…”

“Khụt… khụt… nhai… nhai…”

Tiếng nhai nuốt ướt át vang lên từ nhà bếp.Isagi dừng lại giữa đường, hơi thở đông cứng.Cậu biết tiếng đó.

Đã nghe nó rất nhiều lần – trong giấc mơ, trong nhà tắm, trong khe tủ giày, cả dưới gầm giường.Nhưng giờ nó là thật.

---Tay cậu run rẩy, khẽ đẩy cánh cửa bếp.

Ánh sáng mờ hắt từ bóng đèn hỏng chập chờn như đèn nháy trong đền thờ cũ.Cha cậu đang ngồi đó.

Nhưng đầu ông lủng lẳng xuống, cổ gãy một góc quái dị.Và mẹ cậu…

nằm vắt ngang bàn ăn, bụng bị xé toạc, ruột gan lòi ra như rắn bò, và một sinh vật đang ngồi trên bụng bà, gặm từng khúc thịt như ăn cá sống.> Không răng.

Mà là những mảnh kim loại rỉ sét đâm lởm chởm từ lợi, xoắn lấy thịt đỏ tươi.

Thân hình nó như đứa trẻ sinh non, đầu méo mó, một mắt to đục ngầu, một mắt rớt ra treo lủng lẳng.

Isagi hét.

Không thành tiếng.

Cổ họng cậu bị tắt nghẽn như nuốt phải đá lạnh.Con quái vật từ từ ngẩng đầu lên, và…

nó có gương mặt của chính cậu.Một Isagi bị cắt nửa mặt, mắt lồi ra ngoài, môi xé rách đến tận mang tai.

---Cậu bật ngửa, té ngã ra sàn, máu trào lên cổ họng.Khi cố lết về phòng mình, mọi ngóc ngách căn nhà đều lấp đầy xác chết của cha mẹ – và chính cậu.

Ở mỗi tư thế khác nhau, mỗi trạng thái thối rữa khác nhau.Có một xác treo trên quạt trần.

Một xác bị nhét vào tủ áo, với đôi mắt vẫn mở trừng trừng.

Và một xác bị ngâm trong bồn tắm, nước đục như súp xương người.

---Đêm đó, Isagi không ngủ.

Chỉ ngồi co người trong phòng, móng tay cào máu ra khỏi cánh tay mình để xem có đang tỉnh hay mơ.Nhưng đau…

Đau thật.

Và mùi máu trên tay cũng thật.> “Tôi không điên…”

“Tôi không điên…”

“Tôi không điên…”

Nhưng ánh mắt của “người Isagi kia” vẫn nhìn cậu từ bức tường gỗ.

Nhìn qua gương.

Nhìn từ dưới sàn.

Từ trần nhà.

---> “Isagi Yoichi...”

“Chúng tao đang gọi mày.”

“Tao là mày – khi mày không còn là người nữa.”

---✦
 
〘 Allisagi/Bluelock 〙A Dream That Shouldn't Be
Chương 4: Treo Ngược Giữa Hai Cõi


---Chương 4: Treo Ngược Giữa Hai CõiCơ thể của Isagi nặng trịch.

Không phải kiểu mỏi mệt, mà là nặng như đang bị treo ngược bằng móc sắt qua xương vai.

Thật ra…

đúng là vậy.Khi đôi mắt dần có thể mở ra, cậu nhận thấy… mình đang bị treo lơ lửng, tay chân bị trói bằng dây thừng đen, thân thể đẫm mồ hôi và máu, và toàn thân run rẩy theo từng nhịp thở.Không gian xung quanh là một phòng đá kín mít, tường được làm bằng loại gạch xám loang lổ, hơi lạnh ngấm qua từng lỗ chân lông.

Từ trên cao, có thứ gì đó nhỏ từng giọt xuống trán cậu — lạnh, nhớp và có mùi giống như máu cũ.RẦM!Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa kim loại ở góc phòng bật mở.

Ánh sáng chói lóa hắt vào, cắt ngang màn u tối.Một người bước vào.Là phụ nữ, nhưng tóc ngắn húi cao, sắc mặt cứng như đá mài.

Mặc đồng phục màu xám tro, ánh mắt hờ hững như không thèm xem cậu là một sinh vật có tri giác.“Thức dậy, đồ cặn bã.”

BỐP!Ả vỗ tay thật lớn, âm thanh vang dội như tiếng súng nổ trong não.

Isagi rùng mình, cảm giác xương vai đau buốt vì bị kéo giật do phản xạ.> “Chào mừng mày đến thế giới mới, thằng rác.”

“Chết ở thế giới cũ rồi đúng không?

Mày thối rữa rồi.

Nhưng vẫn chưa đủ để bị xóa sạch.”

Giọng ả khàn khàn, trầm đục, phát ra như tiếng lưỡi lê lướt qua đá mài.Cậu chỉ kịp khàn giọng hỏi:> “...Tôi… là ai?

Đây… là đâu…?”

Ả ta cười, nụ cười khinh bỉ cong mép:> “Không quan trọng.

Mày là một bản thể lệch.

Một thí nghiệm lỗi.

Nhưng hệ thống chọn mày vì… mày vẫn còn có thể dùng.”

“_Chào mừng đến Thế Giới Song Sinh.”

“Giờ thì mở hệ thống ra đi.”

---[Ting!]Một âm thanh sắc lạnh vang lên trong đầu Isagi.

Trước mắt cậu – như thể ai đó chiếu thẳng lên giác mạc – một bảng giao diện kỹ thuật số hiện ra.

---> 【HỆ THỐNG ĐỒNG HỒ ĐẢO NGƯỢC】

CẤP: Tân SinhTÌNH TRẠNG: Treo lơ lửng.

THỜI GIAN CÒN LẠI TRƯỚC KHI TÁI PHÂN RÃ: 72 GIỜ.NHIỆM VỤ:

- Tìm ra thực thể không thuộc về Thế Giới Song Sinh.

- Mỗi lần tiếp xúc trực tiếp với một thực thể sai lệch → cơ thể sẽ phản ứng chết người.

- Nếu tiếp xúc quá 3 lần → chết thật.LƯU Ý:

“Không ai ở đây là thật.

Cả mày… cũng thế.”

---“Và nghe đây, đồ ký sinh.” – ả gái đá một cú vào chân cậu, đủ để cơ thể Isagi đung đưa loạng choạng.> “Mỗi khi mày ngủ, cơ thể sẽ phân tách ra làm hai bản thể.

Một bản – sống trong thế giới này.

Một bản – sẽ quay lại ký ức thật.Nhưng nếu hai bản thể lệch nhau, thì não mày sẽ nổ tung._”

> “Cho nên—tìm chúng đi.”

> “Những kẻ không thuộc về đây.”

“Và đừng để chúng chạm vào mày.”

---Cánh cửa mở ra.

Ánh sáng nhòe nhạt.Cậu bị thả rơi tự do xuống nền đất lạnh ngắt, không một lời giải thích rõ ràng.

Quần áo rách rưới, chân trần, người đầy máu khô.Phía xa xa, cậu thấy một thị trấn mờ nhòe như tranh nước Nhật Bản, với những con đường lát đá, những ngôi nhà kiểu cổ, và… tiếng chuông chùa vang lên giữa ban ngày.> ...Một thế giới yên bình.

...Nhưng từng người dân đi ngang đều nhìn cậu như thể cậu không tồn tại.

Chào mừng đến Thế Giới Song Sinh.

Nơi thật và giả lẫn lộn.

Nơi ai cũng cười như thật, nhưng không có ai thật sự cười.

---
 
〘 Allisagi/Bluelock 〙A Dream That Shouldn't Be
Chương 5: Anh Ấy Đến Từ Khi Nào?


---Chương 5: Anh Ấy Đến Từ Khi Nào?Hơi thở nặng nề.

Lồng ngực phập phồng.Isagi mở mắt ra lần nữa…

Và thấy mình nằm trong căn phòng quen thuộc.Không còn trần nhà đá ẩm mốc, không còn tiếng dao xé da thịt.

Chỉ là căn phòng của chính cậu.

Cửa sổ hé mở, rèm trắng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Mùi gỗ cũ lẫn với mùi hoa nhài thoang thoảng.

Chiếc đồng hồ mèo treo trên tường vẫn kêu “tích… tắc…”, đều đặn.Cậu ngồi dậy, tay run khẽ kéo tấm chăn chặt lấy người.

Đầu đau như búa bổ.

Ký ức vẫn rối tung:

Quái vật.

Hệ thống.

Giọng cọc cằn chửi rủa.

Tay người dính máu.

Thành phố trắng xóa.Mọi thứ… như một cơn mơ bị nghiền nát.> “...Đây là...

đâu?”

“Là mơ tiếp sao?”

“Hay mình tỉnh rồi…?”

Cậu rúc vào chăn, trái tim đập nhanh hơn từng giây.

Căn phòng yên lặng, đến mức nghe rõ cả tiếng máu chạy trong tai mình.RẦM.Cánh cửa phòng mở ra chậm rãi.

Một tiếng "cạch" khẽ vang lên.Isagi vội nhắm mắt, người co lại, nằm nghiêng như một chú thỏ con rúc mình vào tổ khi có tiếng động lạ.

Tim đập loạn, cậu không dám cử động.Có tiếng bước chân.

Chậm.

Vững.

Mềm.

Như bước của ai đó đã quen lối.Chiếc giường lún xuống một bên.

Một hơi thở ấm áp phả nhẹ lên trán cậu.

Bàn tay to, ấm, nhẹ nhàng chạm vào mi mắt cậu, vuốt qua như đang dỗ một đứa trẻ.

Và rồi—một nụ hôn mềm như lông vũ chạm xuống vầng trán cậu.---"Bị em phát hiện rồi…"

Giọng nam khe khẽ, dịu dàng nhưng ẩn ẩn sự nghịch ngợm.

"Xin lỗi…

Em ngủ có ngon không?"

Isagi mở mắt.

Mọi giác quan như vỡ òa trong một khung cảnh quá mức ấm áp đến mờ ám.Người ngồi trước mặt cậu… là một chàng trai với mái tóc trắng muốt, hơi rối như tuyết chưa chạm đất, và đôi mắt đỏ như rượu vang, phản chiếu ánh nắng buổi sáng lặng lẽ rọi qua rèm.Người này… cậu chưa từng thấy.Nhưng... cậu không cảm thấy sợ.

Cũng không cảm thấy lạ.

Chỉ là—bối rối.> “Anh là…?”

(Isagi không hỏi.)

(Isagi chỉ im lặng, ánh mắt chớp nhẹ như đang tự hỏi mình liệu có phải mình…

đã quên điều gì đó.)

Người ấy mỉm cười, cúi người thấp xuống, gục trán mình lên trán Isagi, hơi thở phả ra mang chút mùi bạc hà nhẹ.> “Anh xin lỗi vì dọa em.

Chỉ là… không kiềm được.”

“Dù sao thì, anh nhớ em quá mà.”

Nhớ em?Một cụm từ khiến trái tim Isagi đập lệch mất một nhịp.

Có gì đó không đúng.

Nhưng cũng không sai.---> Rốt cuộc anh ta là ai?

Mình đã bao giờ có anh trai chưa?

Hay là…

đây là giấc mơ thật sự?

Một thế giới được vá lại từ chính trí nhớ vỡ nát của mình?

---Người kia ngồi lại xuống cạnh giường, chống tay lên cằm như đang ngắm một bức tranh đẹp.> “Hôm nay trời đẹp lắm, em có muốn ra ngoài một chút không?”

“Anh sẽ dẫn em đến tiệm bánh mà em thích ấy.”

Isagi vẫn im.

Cậu chỉ gật đầu nhẹ, như bị cuốn theo.

Trái tim nhói lên—vì sao người ấy biết điều đó?

Tiệm bánh đó… là nơi cậu thường đến một mình, chẳng bao giờ kể với ai.---Và rồi, một dòng thông báo hiện lên, mờ như sương, ngay góc mắt cậu – chỉ mình cậu nhìn thấy:> [CẢNH BÁO: TIẾP XÚC THỰC THỂ LẠ – LẦN 1]

ĐỒNG HỒ SINH MỆNH: -1 PHÚT

TỈ LỆ PHÂN RÃ: 3%

GỢI Ý: "Anh trai" không tồn tại trong thế giới gốc.

---Nhưng Isagi không đọc.

Hoặc cố tình lờ đi.Vì nụ cười ấy quá dịu dàng.

Vì tay ấy quá ấm áp.

Và vì—trong một thế giới hỗn loạn như thế này…

Cậu cần một nơi để dựa vào.Dù cái nơi đó… có thể là cái bẫy.---
 
〘 Allisagi/Bluelock 〙A Dream That Shouldn't Be
Chương 6: Chỉ Cần Họ Giống Cha Mẹ Mình Là Đủ Rồi


---Chương 6: Chỉ Cần Họ Giống Cha Mẹ Mình Là Đủ RồiBữa sáng trong thế giới này thơm lạ thường.Isagi ngồi lặng trên ghế gỗ cạnh bàn ăn, trên đùi vẫn phủ chiếc chăn mỏng, mắt khẽ chớp khi cảm nhận hơi ấm từ ánh nắng rọi qua rèm cửa.Căn bếp sáng loáng.

Mùi trứng chiên, bánh mì bơ và sữa tươi quyện vào nhau dịu dàng, dễ chịu.

Quá đỗi bình yên.Cậu ngước lên, thấy người con trai tóc trắng – anh trai mình – đang nghiêng người dọn món lên bàn.

Ánh nắng rọi vào sườn mặt anh, ánh lên vẻ đẹp dịu dàng như trong tranh vẽ.> “Ăn đi, em đói mà phải không?”

Giọng anh nhẹ như ru, như thể không có chuyện gì trên đời này có thể làm cậu tổn thương được.

---Sau bữa ăn, người anh ấy nói:> “Hôm nay anh dẫn em xuống gặp bố mẹ nhé?

Họ chờ em từ sáng đó.”

Isagi thoáng khựng lại một chút.

"Bố mẹ"…?

Nhưng cậu gật đầu ngay sau đó.

Dù là thật hay không – họ mang khuôn mặt của những người từng ôm cậu, từng gọi tên cậu, và mang cậu tới thế giới nàyCậu không muốn nghĩ xa hơn.---Phòng khách tầng dưới là nơi ánh sáng dịu nhẹ đổ xuống khung gỗ cổ, mọi thứ ngăn nắp đến mức lạ thường – như thể căn nhà được dọn bởi những đôi tay chưa từng phạm sai lầm.Cha ngồi trên ghế, mặc áo sơ mi trắng, đọc báo.

Mẹ đang tỉ mẩn tưới cây bên cửa sổ.

Cả hai quay lại khi Isagi bước xuống theo sau anh mình.> “Isagi?”

“Con ngủ ngon không?”

Giọng mẹ ngọt lịm, dịu như hoa khô phơi nắng.

Cha cười mỉm, đứng dậy xoa đầu cậu.> “Thằng nhóc này vẫn ngơ ngác như ngày bé.”

“Cứ như chưa tỉnh khỏi giấc mơ vậy.”

Isagi cười nhẹ, không nói gì.Cậu biết đây không phải "thật".

Nhưng nếu gương mặt ấy, giọng nói ấy, đúng như những gì cậu từng yêu thương trong ký ức, thì…> “…có sao đâu, nếu mình tin thêm một chút?”

“…mình đâu còn nơi nào khác để về.”

---Những ngày sau đó, cậu được anh trai chăm sóc như một chú thỏ nhỏ.

Từ việc gội đầu, chọn quần áo, dắt đi dạo trong sân, cho đến cả những thứ nhỏ nhặt như lau mắt cho cậu mỗi sáng.> “Em lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy…”

“Không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.”

“Phải luôn cần có anh.”

Và cậu cũng nghe theo tất cả.

Không chống đối.

Không phản kháng.

Chỉ gật đầu, ngoan ngoãn như thể cậu thật sự sinh ra để được nuôi lớn trong vòng tay anh.Có đôi lúc, Isagi ngủ gục trên ghế sofa, và khi mở mắt ra giữa cơn mơ màng, anh trai đã bế cậu lên, ôm vào lòng như bế một đứa bé.> “Ngủ đi.

Anh ở đây rồi.”

“Thế giới ngoài kia có ghét bỏ em cỡ nào… thì trong ngôi nhà này, em vẫn là người quan trọng nhất.”

---Cậu không nhận ra:

Mỗi đêm, anh đều kiểm tra hệ thống của cậu khi cậu ngủ say.

Mỗi bữa ăn, trong đồ ăn luôn có một thứ chất mờ nhạt khiến cậu dễ buồn ngủ, dễ lệ thuộc.

Và cậu chưa từng ra khỏi nhà một mình.---Một hôm, cậu hỏi:> “Anh… thật sự là anh trai em sao?”

Anh mỉm cười, không trả lời.

Chỉ nghiêng đầu nói nhẹ như gió:> “Em có cần một câu trả lời cho thứ mình không nhớ không?”

“Nếu anh là người yêu em, thì sao?”

“Nếu anh là… mẹ em, thì sao?”

Isagi thoáng run nhẹ.

Nhưng rồi cậu cũng cười.

Cậu không nghĩ xa đến thế.

Chỉ biết—nụ hôn lên trán ấy, cái ôm sau lưng ấy, là ấm áp.Còn ai là ai…

Cũng chẳng còn quan trọng nữa.---
 
Back
Top Bottom