- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 439,122
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
[Allhar] Luân Hồi Định Mệnh
Chương 10
Chương 10
Với quyết tâm sắt đá của một người từng cứu cả thế giới rồi, Harry Potter đêm đó ngủ một mạch như chưa từng có ai mời mọc gì hết.
Lá thư mà Ron và Hermione giúp cậu viết - tinh tế, lịch sự, từ chối khéo léo - đã nằm gọn dưới chân bàn học, được Harry vứt ở đó như cách người ta tiễn biệt một cuộc gọi spam.Cậu nhóc không biết rằng... mình vừa chọc giận một tiểu quý tộc hệ kiêu ngạo level max.TẠI PHÒNG SINH HOẠT NHÀ SLYTHERIN...Căn phòng yên ắng, ánh sáng ma trơi nhàn nhạt nhảy múa trên bức tường đá màu xanh rêu.
Ở chính giữa, Draco Malfoy ngồi vắt chân trên sofa, áo choàng lụa đen tuyền, ánh mắt nửa hờ nửa giận.
Hắn nhìn đồng hồ cổ trên tường, nơi kim phút vừa ting một tiếng thanh thoát."
Muộn 7 phút rồi."
Giọng hắn trầm và sắc như dao bạc.Không tiếng gõ cửa.
Không bóng dáng người.Chỉ là... sự im lặng – cái loại im lặng khiến người ta muốn đập nát thứ gì đó cho đỡ bực.Hắn nghiêng đầu, liếc sang bên cạnh – nơi một cái hộp gỗ nhỏ, trang trí bằng bạc rồng, chứa một cái bút lông và giấy da vẫn còn mới tinh."
Mình đã chuẩn bị cả bút để ký thỏa thuận rồi mà."
Draco thở dài như một ông chồng bị vợ cho leo cây."
Potter, cậu gan thật đấy.
Dám không đến?"
Gương mặt lạnh lùng bỗng nhếch môi - nụ cười như kiểu "ha, thằng đó chết với mình vào mai luôn"....Sáng của ngày hôm sau, Harry bước vào đại sảnh, miệng còn ngáp, tay cầm bánh mì kẹp bơ đậu phộng, chưa kịp ngồi xuống thì...CẠCH.Một xấp giấy da dày cộp rơi cái "bộp" xuống bàn nhà Hufflepuff ngay trước mặt cậu.
Bên trên có logo "M" mạ bạc – chính là chữ viết tắt của "Malfoy".Cả Ron lẫn Hermione thấy có biến liền chạy sang dãy nhà lửng chọn chỗ cạnh bạn mình, sau đó đều đồng thời ngẩng đầu lên, như kiểu cảm nhận được...
điềm xấu."
Gì đây?"
Harry cau mày, mở ra.Dòng chữ đầu tiên: Thư cảnh cáo chính thức từ Draco Lucius Malfoy – quý tộc nhà Slytherin, học sinh xuất sắc, người có tóc đẹp nhất trường Hogwarts (tự phong).*Ngài Harry Potter thân mến,Việc cậu từ chối lời mời lịch sự và trang trọng của tôi là hành vi khiếm nhã.
Không chỉ xúc phạm danh dự của tôi, mà còn khiến người đưa thư của tôi bị... dơi cắn. (Dơi nhà Slytherin rất khó nuôi, cậu có biết không?)Tôi đề nghị cậu chuộc lỗi bằng cách đến gặp tôi sau giờ học hôm nay.
Nếu không, tôi sẽ buộc phải dùng đến... biện pháp.*Ron: "Ủa, biện pháp là gì, treo ngược lên trần như con mèo của Filch à?"
Hermione: "Hoặc là bắt Harry ngồi nghe nó đọc thơ tình bằng tiếng Latinh cổ."
Harry với khuôn mặt tái mét, thì thầm: "Cái nào cũng đáng sợ cả.
Merlin, thằng Malfoy nó muốn làm gì đây?''Ron bên cạnh đang nhai khoai tây chiên cũng suýt mắc nghẹn, khịt mũi một phát vang như còi báo động rồi chép miệng:''Bồ tèo à, tớ thắc mắc bộ nó ám ảnh với cậu lắm hay sao mà bức thư sặc mùi nguy hiểm.
Tin tớ đi, cả nhà Malfoy từ lớn đến bé đều là lũ điên.
Di truyền á.
Gien trội.''Hermione gật gù như bà giáo làng, chỉnh lại cổ áo cho Harry.''Đó là điều tất nhiên, kiếp trước chả phải tụi mình đã chứng kiến sao?
Nhưng độ điên ít hơn nhà Black tôn sùng máu trong, đặc biệt là mụ Bellatrix.''Harry ngồi gục đầu xuống bàn, lấy tay vò tóc.
Không phải kiểu vuốt nhẹ dịu dàng, mà là kiểu muốn bứt tóc Malfoy trong tâm trí cho hả giận."
Mình chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, sáng học, chiều ngủ, tối trốn bài tập, mà giờ bị đe dọa bởi quý tộc tóc sáng mắt chết chóc..."
Cậu thì thào như đang tụng chú trừ tà.Cùng lúc đó ở góc bàn Slytherin, Pansy Parkinson đang chải tóc thì thấy Draco bước vào, ánh mắt thâm trầm như nam chính ngôn tình nhưng hơi bệnh nhẹ."
Ai chọc cậu thế?"
Pansy hỏi mà trong lòng đã biết là ai.Draco không trả lời, chỉ vung áo choàng, ngồi phịch xuống ghế như con thiên nga tổn thương vì tình, sau đó lấy cây bút lông vẽ hình trái tim lên giấy da rồi... gạch chéo nó như cắt đứt mộng mơ."
Potter không tới."
Pansy nhướn mày: "Thì sao?
Cậu chỉ cần ra lệnh là đám đàn em sẽ kéo Potter tới, trói vào ghế, ép buộc cậu ta làm điều cậu muốn là được.''"Không."
Draco ngẩng lên, mắt ánh tia lạnh lẽo nhưng có phần... mơ mộng."
Tôi muốn tự tay mình bắt cậu tađến."
Pansy: ''Rồi rồi, hiểu rồi..." (thầm nghĩ: Malfoy dính lú thật rồi)...Harry thở dài lần thứ 398 trong ngày."
Tớ thề luôn, nếu ngày mai nó còn gửi thêm thư nào nữa, tớ sẽ... sẽ..."
Ron: "Đốt thư, nguyền rủa tên, lấy cờ vàng đen nhà Hufflepuff quất vào mặt nó?Hermione: "Tố cáo với thầy Dumbledore?"
Harry: "Không, tớ sẽ chui xuống tầng hầm, tìm hắn, cầm đầu hắn mà hét: CẬU MUỐN GÌ Ở TÔI HẢ DRACO MALFOY???"
Ron há mồm: "Merlin, cái đó nghe còn giống lời tỏ tình hơn là đe dọa á."
Hai người bạn nhìn Harry buồn rầu ôm sách đi học, nhìn nhau với ánh mắt bất đắc dĩ.
Trước đó, hai người họ đã có cuộc trò chuyện riêng về cậu bạn mình..._Mấy ngày trước, vào một buổi tối ở phòng Cần Thiết_Dưới ánh sáng mờ ảo của Phòng Cần Thiết, Hermione đang bước qua lại, tay khoanh trước ngực, mắt đảo quanh căn phòng đã tự động hiện lên những giá sách, ghế bành và một chiếc bàn nhỏ với trà nóng nghi ngút.
Cô vẫn không thể nào dứt được sự bồn chồn trong lòng – vì Harry, vì cái thứ Xoay Thời Gian kỳ lạ mà Harry cất giấu như một bí mật sống còn.Ron, trong khi đó, đang ngồi trên ghế, tay bưng một cốc cacao ấm, ánh mắt lơ ngơ: "Bồ chắc không?
Ý tớ là... có thể Harry chỉ tò mò thôi mà?
Cái kiểu... sưu tập ấy?"
Hermione quay lại, ánh mắt sắc như dao cạo: "Ron, bồ từng thấy ai 'sưu tập' Xoay Thời Gian chưa?
Hơn nữa, chính bồ cũng kể là thấy Harry lẩm nhẩm gì đó về 'chữ H.H' và 'thời gian bị gãy' mấy hôm trước."
Ron ngồi thẳng dậy, nhớ lại: "Ờ ờ, đúng là có.
Cậu ấy có nói 'chuyện này không giống thế giới này'... với cả 'phải tìm đúng thời điểm để quay lại'.
Merlin, nghe kiểu như... xuyên không vậy á."
Hermione khẽ gật đầu, giọng nhỏ lại:"Và nếu đúng như tớ nghi ngờ... thì Harry này không phải là Harry của Hufflepuff."
Ron há hốc miệng như muốn nói gì đó, nhưng rồi đóng lại.
Não chưa kịp xử lý.
Một lát sau, cậu nói chậm rãi: "Bồ... bồ nói kiểu như...
Harry từ tương lai tới?
Hay... từ thế giới khác?"
Hermione thở dài, ngồi xuống cạnh Ron: "Tớ không rõ.
Nhưng nếu cái Xoay Thời Gian đó không có trong bất kỳ ghi chép nào ở Thư viện Hogwarts, kể cả sách cấm, thì có nghĩa là nó đến từ nơi khác.
Mà nơi nào thì... chỉ có Harry mới biết.
Bồ cũng nhận ra mà, Harry thay đổi chóng mặt kể từ hôm ngất xỉu ở phòng Thực vật học.
Trước khi thay đổi, chẳng phải bồ ấy lầm lì, ít nói sao?
Mờ nhạt như thể hồn ma vậy.
Chứ không như bây giờ, tươi sáng, dịu dàng." khiến ai không thể dời mắt đượcRon gãi đầu, giọng trầm hẳn đi: "Không, có thể không phải xuyên không.
Hermione, nhỡ đâu...là xuyên hồn thì sao?"
'' Có thể như vậy lắm.
Mấy thập kỷ trước không phải không có những việc như thế.
Chỉ là...sao lại là Harry chứ?
Rốt cuộc linh hồn của Harry kia đi đâu rồi?''''Vậy giờ mình làm gì?
Hỏi thẳng cậu ấy à?"
Hermione nhìn Ron, ánh mắt vừa lo lắng vừa quyết đoán: "Không.
Chúng ta cần quan sát thêm.
Nếu Harry thực sự không phải người ở đây mà chúng ta nghĩ, và bồ ấy muốn trở về thế giới của bồ ấy... thì ít nhất, chúng ta phải là người ở lại để níu kéo bồ ấy.
Tớ không muốn mất đi Harry."
Ron khẽ cười nhẹ, gật đầu: "Ừ, tớ cũng sẽ không để bồ ấy một mình rời đi đâu."
Ánh nến chập chờn trên tường phản chiếu ánh mắt kiên định của cả hai.
Và khi hai người chia tay nhau trở về ký túc xá, họ đã ngầm đồng ý – sẽ bảo vệ Harry, kể cả khi cậu ấy có là một "Harry" khác đi nữa....Harry chuẩn bị bước ra khỏi lớp Bùa chú, lòng đang định lơ đi về thẳng phòng ngủ, thì có tiếng sột soạt sau lưng.Cậu quay lại.
Một cái bóng cao hơn, tóc bạch kim, gương mặt lạnh như sương sớm vừa tạt nước đá vào mặt.Malfoy.Hắn khoanh tay, đứng chắn đường, không cười, không giận – mà là cái kiểu bình tĩnh trước cơn bão."
Potter, cậu nghĩ mình là ai?"
Harry nuốt nước bọt.
"Ờ... học sinh lớp bốn nhà Hufflepuff?" (nói đùa mà tim đập thình thịch)Draco bước lại gần, sát đến mức cậu có thể ngửi thấy mùi bạc hà trên áo hắn."
Không.
Cậu là người tôi chọn.''"Và người tôi chọn... thì không được phép từ chối."
Harry: "..." (hoảng loạn tăng 100 điểm, má nóng tăng 200 độ)Draco thích thú ngắm nhìn gương mặt hoảng loạn của đối phương, tằng hắng một tiếng, cố tình kéo dài giọng, như thể đang tận hưởng cảm giác quyền lực trong tay:"Potter, cậu định trốn đến bao giờ nữa đây?"
Harry giật thót, lùi nửa bước theo phản xạ, va nhẹ lưng vào kệ sách phía sau.
Chồng sách cổ lung lay như thể cũng muốn rơi theo nhịp tim cậu."
Đ–Đâu có trốn," Harry lắp bắp, tránh ánh mắt Draco, hai tay siết chặt mép áo chùng như tìm chút an toàn mong manh.Draco nhướng mày, đôi mắt xám bạc lấp lánh một tia tinh quái.
Hắn bước chậm rãi lại gần, từng bước như nuốt chửng khoảng cách giữa hai người."
Ồ?
Vậy sao lại cắm đầu định đi về phòng, đúng giờ mọi người đang ăn trưa?
Bộ tưởng không ai tìm được cậu ở đấy à?"
"Chẳng ai muốn tìm tôi cả," Harry đáp nhỏ, gần như thì thầm, "với cả, tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi."
Draco khựng lại trước câu trả lời đó.
Ánh nhìn trong đáy mắt hắn thoáng dao động, nhưng rồi nhanh chóng được thay bằng nụ cười nửa miệng quen thuộc."
Yên tĩnh hả?
Potter, cậu phải biết...
ở Hogwarts, nếu muốn yên tĩnh thì đừng bao giờ để lộ bản thân có bí mật."
Harry ngẩng lên, ánh mắt có chút thách thức: "Tôi không có bí mật gì cả."
Draco cười khẽ, cúi xuống thấp, hơi thở gần như chạm vào vành tai cậu."
Vậy cái tên Harry James Potter - 'Cậu Bé Được Chọn' thì sao?Cảm giác thời gian như đông cứng lại trong khoảnh khắc.
Harry ngẩng đầu lên ngay lập tức, nhìn thẳng vào mắt Malfoy, âm thầm sử dụng Legilimency lên đối phương.Draco biết đối phương sẽ dùng Legilimency nhưng hắn không hề hoảng, đứng khoanh tay, cúi đầu nhìn cậu đầy dung túng.Mãi một lúc sau, Harry hốt hoảng dời mắt đi, thì thào: ''Thì ra là mày à, Draco?''''Ừm, là tao đây.
Xin lỗi.''Cái ôm rơi xuống người cậu, Harry cứng người trong chốc lát, rồi cũng vòng tay qua ôm tấm lưng của đối thủ truyền kiếp.
Nó thay cho lời xin lỗi của kiếp trước, nên Harry cũng chả hỏi. trái lại còn để hắn ôm tận 1 phút.
Mà trong thời gian đó cậu bắt gặp những ánh nhìn kì lạ của các bạn học, chỉ muốn độn thổ biến mất ngay và luôn.Có vẻ rất thỏa mãn với cái ôm này, Draco nhìn Harry dịu dàng làm cậu ngượng nghịu vô cùng.
Hắn biết cậu còn nhiều điều muốn hỏi, nên khẽ cúi người, thì thầm vào tai Harry khiến cậu nhột nhẹ: ''Đến phòng tao được không?''Lần này Harry lại không từ chối, gật đầu dứt khoát.
Draco nhếch khóe miệng, trong lòng khoái đến nỗi muốn cho mình một bùa Choáng.
Hai người sóng vai mà đi, cùng với đó là cái không khí giữa cả hai rõ ràng đã thay đổi, từ đối địch chuyển thành một thứ gì đó... lửng lơ giữa thân mật và nguy hiểm.Trên hành lang vắng, bước chân vang vọng như một khúc dạo đầu lặng lẽ.
Harry không nói gì, mắt vẫn liếc nhìn người bên cạnh – Draco Malfoy, kẻ từng là cái gai trong suốt những năm tháng ở Hogwarts, giờ lại đang đi sát rạt cạnh cậu như một người dẫn đường thân quen.Draco bất ngờ đưa tay mở cánh cửa quen thuộc về phòng mình trong tháp Slytherin.
Hắn không nhìn cậu mà chỉ nghiêng đầu, ra hiệu."
Vào đi, không có ai khác đâu."
Căn phòng sáng dịu bởi vài cây nến lơ lửng.
Không gian ngăn nắp một cách bất ngờ, khác hẳn vẻ lạnh lùng hay ngạo mạn thường ngày của Malfoy.
Cậu nhìn quanh một vòng rồi bước vào."
Ngồi đi," Draco chỉ vào chiếc ghế bành gần lò sưởi.Harry ngồi xuống, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hắn như đang dò xét, còn Draco thì... rót trà.
Từ bao giờ hắn biết rót trà vậy?"
Giờ kể đi.
Mày nhớ từ khi nào?
Còn nữa...chiến dịch có thắng không?"
Câu hỏi không vòng vo, đúng chất Harry Potter.Draco khẽ mỉm cười.
Hắn đặt hai tách trà xuống bàn, rồi ngồi đối diện, ánh mắt không còn trêu đùa: "Tao nhớ tất cả, Harry.
Cả cuộc chiến.
Cả cái chết của mày.
Cả khi tụi mình suýt giết nhau trước khi mày vươn lấy cứu tao khỏi Lửa Qủy.
Tao không biết tại sao tụi mình lại sống lại... nhưng rõ ràng, không chỉ có một mình tao."
Harry nắm chặt tay lại, những ký ức mơ hồ chợt sống dậy – Voldemort, chiến tranh, máu, tiếng hét của người thân.Draco nhìn cậu một hồi lâu, rồi nói nhỏ: "Lúc đầu tao tưởng mình bị điên... cho đến khi thấy mày, vẫn là ánh mắt đó, cách mày cãi lại Snape, cách mày không bao giờ chịu bỏ cuộc.
Tao chắc chắn là mày."
"Và mày quyết định thử xem tao có nhớ không bằng cách... thì thầm 'Cậu Bé Được Chọn' sát tai tao à?"
Harry nheo mắt, giọng đầy hoài nghi."
Ừ," Draco thản nhiên đáp, "Vừa gợi cảm, vừa hiệu quả."
"Malfoy!"
Harry suýt nữa làm đổ tách trà vì nghẹn.
Draco chỉ bật cười, cái kiểu cười khiến người ta vừa muốn đấm lại vừa muốn... nhìn lâu thêm một chút.Cả hai im lặng vài giây.
Bầu không khí nhẹ hơn, nhưng đồng thời lại đặc quánh điều chưa nói.Draco cúi đầu, lần này không trêu chọc nữa.
"Tin vui là, sau khi mày chết, có một sức mạnh thần bí nào đó...ngay trước mắt toàn trường lúc đó, đã tiêu diệt Voldemort ngay trong tích tắc.
Tao không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là sau khi hắn chết, tao cũng chết luôn.
Người đưa tao đến đây đã nói như vậy.
Tao không biết chuyện gì lại xảy ra nữa, nhưng nếu chúng ta thực sự được trao cơ hội thứ hai... thì tao không muốn tiếp tục là kẻ đứng bên lề cuộc đời mày nữa."
Harry ngẩng lên.
Trong ánh sáng vàng của lửa, đôi mắt xám kia không còn cao ngạo, mà chỉ còn chân thành."...Tao không hứa gì đâu."
Giọng Harry khàn khàn.
"Nhưng... tao sẽ không chạy trốn."
Draco gật đầu.
"Chỉ cần mày ở lại."
Harry hít một hơi thật sâu, bất chợt nhớ lại lời nói của hắn, nhíu mày hỏi: ''Có người đưa linh hồn mày đến đây?
Là ai?''''Không biết.
Y trùm kín mặt, giọng nói không phân biệt được.
Nhưng y rất mạnh, mạnh hơn cả Voldemort và Dumlbedore.''''Có phải kẻ đã tiêu diệt Voldemort không?''''Có thể lắm.
Mà ai biết được chứ?
Dù sao cũng không liên quan đến tao.''Trước ánh nhìn cạn lời của cậu, hắn cười khẽ, vươn tay ôm lấy hai má cậu: ''Harry à, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thế giới này yên bình hơn nhiều.
Mày xem, Slytherin với Gryffindor có thể hòa thuận với nhau cơ mà.
Thế cho nên, đừng để ý đến việc làm anh hùng chết tiệt của mày nữa.''Harry rũ mắt, không để tâm đến hai má của mình bị Draco véo: ''Nhưng tao không nhịn được.
Bella chỉ là một cô gái.''''Cô ta sẽ ổn.
Quan trọng là mày.''''Nói lắm.'' Harry lầu bầu, môi chúm chím chu lên ''Đúng rồi, mày có theo đuổi Hermione lần nữa không?
Chắc sẽ dễ dàng hơn ha?''Không biết có phải ảo giác của cậu không, có vẻ vẻ mặt của Malfoy hơi quái dị.
Chỉ thấy hắn đảo mắt liên tục, bỏ tay ra khỏi má Harry, thẳng lưng chỉnh cổ áo cho cậu.''Có một chuyện phải kể với mày, kiếp trước...tao với Granger không phải người yêu của nhau.'' Hắn ho nhẹ, giải thích với một khuôn mặt tràn đầy xấu hổ ''Granger với tao đóng một vở kịch làm người yêu của nhau.
Bởi vì cô ta muốn xem Pansy có ghen hay không.''Harry sốc đến nỗi đứng bật dậy, trừng mắt: ''Quần của Merlin!
Hóa ra là trò đùa của mày hả Draco, mày lừa tụi tao gần hai tháng đấy.
Mà mày bảo gì, Mione thích Parkinson???
Sao tao không nhận ra???''''Há, nếu mày không mù tịt về tình yêu, sao tao phải đơn phương như thế này?'' Draco thở dài não nề, suy nghĩ một cách nặng nhọc''Tao không rõ sau khi tao chết, hai người họ có gỡ bỏ khúc mắc mà giải thích cho nhau không.''''Thật là một trò chơi hay ha, Malfoy...''Draco giật giật khóe môi khi thấy Harry siết tay nghe "răng rắc" như chuẩn bị táng ai đó bay qua cửa sổ ký túc.
Hắn vội giơ hai tay ra kiểu "bình tĩnh cưng ơi":"Ê khoan!
Đừng giận, tao cũng là nạn nhân cơ mà!
Tao không nghĩ Granger chơi chiêu khủng như vậy, lôi cả tao vào làm bạn trai giả!"
Harry vẫn chưa nguôi cơn giận, mắt trợn ngược như sắp lên cơn tẩy não đám học sinh năm nhất:
"Giả bạn trai?
Gần hai tháng!
Mày với Mione còn đút đồ cho nhau, hai người ôm eo nhau, gọi nhau là 'em yêu anh yêu'!
Bộ cái đó cũng nằm trong hợp đồng hả, luật yêu đương giả mạo à?!"
Draco ngửa mặt lên trần nhà, thở một hơi dài đến độ tưởng linh hồn sắp rời xác: "Có thể cô ấy hơi nhập vai quá đà...
Nhưng tao là một Malfoy, tao đâu dễ dàng bị điều khiển như vậy nếu không có lý do.
Mày biết lý do là gì không?"
Harry nheo mắt nghi ngờ, nhưng trong lòng lại có một tia... khẽ khàng chạm vào.
"...Không."
Draco cười nhẹ, đôi mắt bạc nhìn Harry như thể đang soi rõ từng tế bào: "Vì có một người không bao giờ nhìn tao.
Không quan tâm.
Không để ý.
Cứ lơ lửng như một bóng ma, lúc thì cười toe toét, lúc thì trầm ngâm như mang cả bi kịch thế giới trên vai.
Tao không biết cách khiến người đó chú ý, nên tao thử mọi thứ.
Kể cả việc làm người khác ghen."
Harry đứng đó, ngây người.
Cậu mím môi, cảm xúc rối như đống len mèo chơi dở dang.
Cả một mớ suy nghĩ rối beng trong đầu, cuối cùng chỉ bật ra được một câu:"...Mày thích tao?"
Draco nhìn cậu, đôi mắt dường như dịu lại.
"Ừ.
Từ rất lâu rồi.
Có thể ngay từ lần đầu tiên mày từ chối bắt tay tao trên tàu.
Tức thật đấy."
Harry: "..."
Draco: "..."
Không gian im lặng đến kỳ cục, chỉ còn tiếng bầy cú bên ngoài bay ngang kêu hú hú làm nền như trong một bộ phim bi tình học đường đầy kịch tính.Harry húng hắng ho, quay mặt đi, giọng cộc lốc nhưng tai đã ửng đỏ:"Biết rồi... khỏi nói nữa."
Draco bật cười: "Chà, mặt mày đỏ quá.
Như quả cà chua...
Đừng nói là mày cũng–"Harry nhấc gối, nhắm ngay mông Draco mà táng: "IM ĐI DRACO MALFOY!!!"
Draco cười phá lên, đổ nghiêng xuống ghế sofa, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm: "Ừ ừ, biết rồi, Harry của tao hung dữ dễ sợ..."
Harry cắn môi, mặt nóng như có lửa đốt.
Cái tên này...
đúng là từ kiếp trước đến kiếp này, vẫn luôn khiến cậu rối tung cả lòng.