-Ở chap trước, có một đoạn tôi nói Aether từng say rồi hứa hẹn sẽ làm vợ chàng sói.
- Nên phiên ngoài này chính là diễn biến chuyện gì đã xảy ra ꒰๑͒•̀ुꇵ͒•꒱و ̑̑
________________________________________Câu chuyện bắt đầu ngay sau sự kiện Phong ma long.
Cả thành Mondstadt khi ấy được dịp náo loạn một phen, ai ai cũng đồn đại về vị anh hùng danh bất hư truyền đã ra tay diệt trừ mối hiểm họa.
Còn về phần nhà lữ hành, sau lần đi trộm đàn "Thiên Không" thì tiếng tăm của cậu đã được nhiều người biết đến.Mọi người đồn thổi vị khách phương xa ấy chính là người anh hùng được ca tụng gần đây, tuy nhiên đó lại chỉ là tin đồn thất thiệt.
Bởi mỗi khi có ai dò hỏi về chuyện đó, nhà lữ hành sẽ luôn khéo léo từ chối.
Cậu cảm thấy hành động và danh tiếng của mình sẽ gây ảnh hưởng đến người khác, đặc biệt khi hiện tại Aether đang mang chức danh " hiệp sĩ danh dự " cậu lại càng chú trọng hơn để tránh dư luận tạo sức ép cho đội kỵ sĩ tây phong.Sau khi Mondstadt yên bình trở lại, cậu cũng rảnh rỗi hơn và dành khoảng thời gian ấy để đi khám phá khắp nơi.
Trên chuyến hành trình, không những phải đối đầu với kẻ thù mới khó nhằn hơn mà cậu cũng quen biết được thêm nhiều người bạn.
Đồng thời, Aether cũng đang vạch ra một kế hoạch khác khi biết đến vùng đất Liyue nơi có thần cai trị.Cậu cho rằng vị thần ấy có thể biết chút thông tin về người em gái thất lạc mà Aether luôn tìm kiếm.
Chính vì suy nghĩ đó nên cậu đã vô tình mà phấn khích kể cho Venti nghe, lúc cả hai đang ngồi vu vơ thưởng trắng tại vực Hải Sao.
Ở vị trí cao và thoáng đãng như vậy, gió thổi nhè nhẹ xuyên qua kẽ tóc, ánh trăng êm dịu soi sáng cả hai, đây ắc hẳn là địa điểm thích hợp cho một nhà thơ như Venti.Cả hai ngồi cạnh nhau, cùng nhau thưởng thức khúc nhạc mới mà Phong thần sáng tác.
Tiếng đàn du dương bên tai khiến nhà lữ hành tưởng như bản thân dần rơi vào giấc ngủ, cậu gà gật để rồi đầu tựa vào vai người bên cạnh.
Khúc hát vẫn chưa dựng lại, nhưng chỉ là thoáng qua khi cậu vô thức tựa vào vai hắn, Venti biết mình vừa đánh sai một nhịp.Hắn cực kỳ hưởng thụ cái cảm giác này, bàn tay liến thoắng vẫn đang gảy đàn ru ngủ người bên cạnh.
Hương thơm của gió, nắng và cúc cánh quạt còn vương lại trên mái tóc tạo thành thứ mê hương chết người, độc nhất chỉ người này có.
Venti đã thầm nghĩ thời gian có thể trôi chậm hơn một chút, để hắn tiếp tục tận hưởng hương vị này, để hắn tìm hiểu về con người này nhiều hơn, phong thần tự hỏi tại sao phàm nhân như cậu ấy lại khiến hắn mê đắm còn hơn cả sự tự do - thứ Venti luôn tìm kiếm.Nhưng tiệc vui rồi cũng phải tàn, Aether ở bên tai lờ mờ thủ thỉ bằng chất giọng cực kì phấn khích.
Tiếng đàn dừng lại, hắn cảm thấy sự thất vọng và nuối tiếc tràn ngập bên trong mình khi nghe về dự định của cậu sắp tới.
Dù hắn biết rõ Aether cũng giống như gió, tự do và vô tận, là thứ gì đó không thể kiểm soát càng không thể nắm trong tay.
Chỉ là khi thực sự phải đối mặt, hắn liền tham lam muốn trói buộc nó. ___________________________
Khi Aether tỉnh dậy thì cũng đã khá muộn, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng của Đội kỵ sĩ tây phong, thầm nghĩ có lẽ là Venti đã đưa cậu về.
Nhà lữ hành tức tốc thay lại bộ trang phục hằng ngày được xếp gọn gàng ở bên cạnh, mặc dù thấy hơi lạ khi lúc ở vực Hải Sao cậu còn ăn mặc bình thường, nếu có ai giúp cởi bớt thì cũng chỉ cần tháo phần giáp và khăn choàng đi thôi
Đằng này lại lột trần cậu ra khiến Aether đỏ mặt trước suy nghĩ bản thân bị người ta thấy hết, mong hôm qua người làm là nam tử chứ nếu là nữ chắc cậu đội quần ra đường mất.
Nhưng dù có là ai thì nhà lữ hành tội nghiệp vẫn ngượng ngùng không dám ngẩng cao đầu suốt cả ngày hôm đó.
Trong lúc làm ủy thác, Aether có hỏi bạn đồng hành chuyện đêm hôm qua nhưng cô lại bảo mình cũng ngủ quên nên không hay biết.
Thế là đầu mối duy nhất bị cắt, cậu cũng đành chấp nhận và không muốn nhắc lại chuyện này nữa.
Dù sao ngày khởi hành đến Liyue đang đến gần, cậu muốn tập trung hoàn thành một số nơi chưa khám phá còn tranh thủ tìm thêm vài thứ để làm quà chia tay nữa.
Tuy Aether nhớ bản thân chưa tiết lộ chuyện cậu sẽ rời đi, nhưng mọi người lại cư xử vô cùng kì lạ.
Họ có vẻ buồn buồn khi nhìn thấy cậu, các ủy thác cũng mang tính kỉ niệm hơn là chiến đấu, có thể điển hình là quý cô Sara tiệm " Người săn hươu " đã đề nghị làm món ăn lấy nhà lữ hành là chủ đề chính .
Thành phẩm làm ra rất đáng yêu nhưng Aether vẫn hơi thắc mắc có phải họ đã đoán ra hay không?
Cậu dự định sẽ âm thầm rời đi, dù sao đi nữa cả hai cũng chỉ là nhà lữ hành, cậu không muốn lần chia tay này khiến họ bận lòng.
Nhưng dù sao cậu vẫn vui vẻ tận hưởng khoảng khắc này trước khi bước sang nơi mới, Aether muốn những kỉ niệm nơi đây sẽ là nguồn động lực và sức mạnh để cậu có thể bước tiếp
Tuy nhiên, vị khách ấy chưa bao giờ nghĩ rằng, vào ngày cuối cùng tại thành Mondstadt lại được cả đội kỵ sĩ bận trăm công nghìn việc và lão gia quán rượu khao một chầu hoành tráng.
Aether chưa từng uống rượu, nói đúng hơn là tất cả thứ gì có cồn bên trong cậu đều chưa từng nếm qua.
Nhưng đối diện với ánh mắt long lanh của mọi người, thậm chí cả người trầm tĩnh như Diluc hay Albedo cũng đang nhìn cậu chằm chằm thì bây giờ có thuật tàn hình hay vượt thời không cái gì đấy Aether cũng không có gan làm chuyện đó.
Thế là đúng như dự đoán, buổi tiệc diễn ra bùng nổ hơn bao giờ hết, may sao Diluc vẫn là nhìn trước được nên quyết định đóng cửa tiệm ngày hôm nay.
Cả nhóm cứ cụng ly mà nốc rượu liên tục, Aether chỉ biết há hốc khi không ngờ những người trước nay nghiêm túc, đoan nhã lại bày ra mặt khó tin này.
Với sự ủng hộ và đốc thúc nhiệt tình từ Phong thần hay cậu nên thêm biệt danh ngầm là sâu rượu thì tất cả đều đã chén hết 7 - 8 chai đầy khiến cậu ngồi một góc vã hết cả mồ hôi
Aether thầm mong Venti không hướng về phía cậu, đúng là quả thật hắn không làm thế mà người đã làm chính xác là Albedo.
Hắn ngồi xuống kế bên cậu, trầm ngâm nhìn một lúc rồi liền bày ra bộ dạng tưởng như nho nhã thế mà đầy mu tính.
Hắn trò chuyện, cố gắng nói về vị ngon và nét đặc trưng của rượu, còn cao hứng kể cho Aether nghe một vài kiến thức nho nhỏ hắn biết được qua sách.
Albedo là kẻ thông minh, hắn đọc được sự tò mò trong đôi mắt tưởng như ghét bỏ nên rất ranh mãnh từ từ lôi kéo cậu.
Sau khi hắn nghĩ đã đủ thì lại phủi tay rời đi nhập hội để lại một Aether đang đấu tranh nội tâm vô cùng căng thẳng, thế nhưng cuối cùng lí trí của cậu đã thua .
Aether quyết tâm rằng bản thân chỉ thử một chút cho biết thôi, thế là cậu bắt chước Venti cấm nguyên chai rồi uống.
Mùi vị nồng nàn tràn ngập khắp vòm họng khiến cậu ho khan mấy tiếng, hóa ra uống rượu có cảm giác như thế này
( đây là ngôi kể thứ nhất.
Tôi chưa thử viết kiểu này nhưng nếu hợp có lẽ sẽ còn nữa.-. )
(Keaya)Tôi uống cạn ly rượu trên tay, nãy giờ chắc cũng đã được kha khá rồi nên đầu óc bắt đầu thấy lâng lâng.
Nhà thơ lang thang ấy thì vẫn uống như không có ngày mai, tôi phải công nhận hắn ta có tửu lượng rất tốt.
Mọi người đang đắm mình vào không khí nhộn nhịp đến cả người anh trai khó ở cũng có vẻ hài lòng, tôi thì chẳng mấy khi hứng thú với việc tiệc tùng nếu không phải nhân vật chính hôm nay là cậu ấy thì có lẽ dành thời gian cho chuyện công sẽ tốt hơn.
Được một lúc thì tôi bắt đầu thấy hơi ngộp nên đã xách cả chai rượu ra khỏi nhóm.
Bỗng hình ảnh chàng thiếu niên mềm mại ấy đập thẳng vào đại não khiến tôi nảy số không kịp, cậu ấy đang thở dốc, khăn choàng thường ngày cũng tụt xuống để lộ làn da ửng đỏ.
Tôi tự hỏi một nam tử sao lại có làn da trắng mịn như thế?
Cả đôi mặt đang mở he hé kia nữa, chúng long lanh ánh nước và lờ mờ bởi hơi say.
Không hiểu sao cả người tôi lại nóng lên khi nhìn cậu ấy trông bộ dạng này, tôi tự thừa nhận bản thân có hứng thú với cậu ta nhưng đó chỉ là ham muốn dục vọng tầm thường.
Dù sao ai lại không động lòng trước cái cơ thể đó chứ?
Mông cong đẩy đà cực kì gợi đòn thì thằng nào cũng vậy thôi
Tuy nhiên, có lẽ tôi đã đánh giá con người này quá thấp.
Cậu ấy ngây thơ và trong trắng hơn cơ thể của mình, cách ăn mặc cũng có vẻ tự nhiên hơn là cố ý khoe ra những đường cong trời sinh đó.
Nó khiến tôi mất ngủ khi liên tưởng đến có gì bên dưới bộ trang phục hằng ngày, hay làm cách nào để tháo cái khăn choàng ấy xuống.
Tôi nghĩ mình đã mơ thấy cậu ấy liên tục trong nhiều tuần khi Aether lên đường làm nhiệm vụ, may là cậu ấy trở lại nếu không tôi nghĩ mình chết chìm mất.
Cứ nghĩ lại, càng bùng lên suy nghĩ mau tấn công con người này trong thời điểm yếu ớt nhất, tôi nhìn cậu ấy, một tiếng bum trong đầu vang lên
Nhà lữ hành vẫn đang chìm trong hơi men nên không nhận ra tôi đã đứng ở bên cạnh, cậu ấy nằm gục trên bàn, tay lần mò trong vô định cứ như đang tìm cái gì đó.
Nhìn hành động này tôi lại có ý muốn trêu một chút, dù sao say đến mức này khi tỉnh rượu chắc sẽ chẳng nhớ mấy đâu.
" Cậu là đang tìm cái này hả?
"
Tôi đung đưa chai rượu trên tay, âm thanh nước sóng sánh thu hút nhà lữ hành say xỉn nào đó.
Cậu ấy muốn cướp nó nhưng tôi nhanh hơn nên đã đưa lên cao khỏi tầm với, Aether phồng má dường như không còn đủ tỉnh táo để nhận ra hành động của mình.
Lồng ngực tôi đập liên hồi trước đôi mắt ước lệ, sự kiềm chế cũng có giới hạn nên tôi nhanh chóng dụ dỗ con mèo này đi theo mình với mồi ngon là chai rượu trên tay.
Tôi dụ dỗi cậu lên tầng trên, nơi yên tĩnh để giở trò.
May là mọi người đang quá vui mà không để tâm nhân vật chính đã biến mất, tôi nhấm nháp cái sự khô khan trong miệng mình, tưởng tượng sẽ phải làm gì tiếp theo để xoa dịu nó.
Nhà lữ hành vẫn ở phía sau, cậu ấy loạng choạng bước từng bật thang khiến tôi cảm thấy chậm chạp quá.
Tay nhanh chóng bắt lấy cái eo nhỏ nâng Aether đặt lên vai, quả nhiên không nặng nên đi cũng chẳng mấy tốn sức.
Tôi cố ý sờ sờ mơn trớn dọc sống lưng, một sự thỏa mãn dâng lên trước từng tiếng rên rỉ nho nhỏ rót vào tai.
Tôi ngó nghiêng tìm một góc khuất tầm nhìn rồi ngồi xuống, nhà lữ hành đại đại uy danh vẫn đang rục rịch trong lòng.
Mặc dù tôi cảm thấy ngạc nhiên khi cậu ấy dường như không bài xích với khoái cảm mà lại còn đang rất hưởng thụ, tôi khẽ chép miệng, bàn tay càn quấy sau lưng vỗ mạnh vào cặp mông tròn trĩnh, tôi thích thú nhìn nó nảy lên và mềm mại hơn sức tưởng tượng.
Aether bấu vào áo tôi, miệng phát ra thứ âm thanh mê hoặc còn ngọt ngào hơn cả hoa, tôi không chắc cậu ấy có đang nhận thức được hành vi của mình không nữa
" Phải chăng cậu đã biết tôi vẫn luôn thèm khát được làm thế này với cậu, nên ngày nào cũng lượn lờ khiến tôi phát điên phải không?
Hay ngay cả lần này cũng nằm trong kế hoạch?
Thế thì thành công rồi, vì tôi sẽ chiều cậu tới cùng "
Mấy lời thú nhận này nếu như Aether nghe được không biết sẽ nghĩ thế nào nhỉ ?Nhưng đó thực sự lại là lời tôi vẫn muốn nói với cậu ấy, ít nhất là mấy câu chửi rủa trong đầu mỗi khi cậu ta xuất hiện trước mắt.
Tranh thủ cơ hội hiếm có, tôi nên bóp nắn cặp mông ấy đến khi thỏa mãn, nếu đám người dưới kia biết đội phó kỵ sĩ tây phong lại bắt cóc hiệp sĩ danh dự ngay trong chính bữa tiệc của cậu ấy để giở trò sàm sỡ thì không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Chà, tôi tự hỏi lúc đó có thể chạy thoát khỏi một vị thần và đám người kia hay không.
Tuy nhiên suy nghĩ chỉ thoáng qua, nó quá mờ nhạt còn người này lại đang ở ngay trước mắt.
Trong khi tôi vẫn đang nung nấu ý định lột sạch cậu ta ra thì bằng cách buồn cười nào đó Aether chỉ thực sự để tâm làm sao với tay lấy chai rượu đặt trên bàn.
Nhà lữ hành nhìn tôi, mắt cậu ấy long lanh như đang cầu mong điều gì đó.
Tay tôi với lấy cái chai, đung đưa nó trước mặt khiến Aether nhìn chằm chằm một cách thèm muốn.
Tất nhiên tôi không có ý định chiều theo con người này, nhưng cứ xem cái cách cậu ấy tủi thân vì không có được điều mình muốn lại khiến tôi mủi lòng
" Cậu muốn cái này?
"
Aether lưỡng lự gật đầu, thời gian xung quanh dường như dừng lại khi đồng tử ánh vàng ấy nhìn thẳng vào tôi.
Một khoảng khắc lắng đọng khi tôi nhận ra bản thân xao xuyến đôi mắt ấy, nó thật sự là điều gì đó kì diệu?
Ý tôi là cả sự tồn tại của cậu ấy cũng vậy.
Ực ực
Không biết trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại nốc cạn cả chai rượu còn phân nửa, Aether vẫn nhìn không rời.
Đôi mắt cậu ấy mở to kinh ngạc rồi lại sụp xuống vì thất vọng, tôi đã cảm thấy có lỗi và dự định lấy cho Aether một món đồ uống khác.
Nhưng nhà lữ hành này vẫn luôn khiến mọi người bất ngờ, cậu ta trườn tới, táo bạo ăn lấy cả môi tôi.
Kĩ thuật thực sự non kém nhưng Aether vẫn đang nhiệt tình mút mát khiến tôi từ bỏ ý định đáp lại hay day ra.
Tôi ngồi yên đó tận hưởng nhà lữ hành say xỉn đáng yêu phục vụ mình miễn phí, cậu ấy dường như đang tiếc cho phần rượu lúc nãy nên nhiệt tình thò lưỡi vào trong, cố gắng tìm kiếm chút dư vị còn lại
" dâm đãng "
Tôi đã nghĩ như vậy, ai ngờ cậu sẽ phát điên lên sau khi uống rượu chứ.
Đáng lẽ tôi nên mời cậu ấy nhiều lần mới phải !
Càng nghĩ càng tiếc, tôi lấy lại vị thế của mình mà đè ngược cậu ta ra bàn, không biết cả hai đã hôn nhau bao lâu trước khi tôi bị cả chai rượu đập thẳng vào đầu
Bất tỉnh nhân sự
________________________
Lúc này gió bên ngoài nổi từng cơn mạnh mẽ, giật lá trên cây bay tứ tung, cành cây xiên vẹo.
Mà tất cả đều đến từ vị phong thần tính khí ngày thường hiền hòa phóng khoáng nay đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ lớn, tay gảy đàn cực kì mạnh bạo như thể đang trú giận lên.
Mỗi âm điệu ngài cất lên là một lần gió càng ngày càng nóng nảy tựa như chủ nhân của nó tâm tư bị thiêu đốt, Venti khẽ nhìn thiếu niên gối đầu lên chân mình, quần áo xộc xệch bị cởi mất một nửa số vải trên người, mặt đỏ hồng nhiễm hơi men chẳng những thế trên cổ còn có vết hôn, môi ánh nước khiến người nhìn qua liền nghĩ đến chuyện đen tốiHắn kéo cổ áo cậu xuống một chút, chạm vào dấu hôn trên nước da trắng nõn.
Hình ảnh tên nam nhân kia ôm ấp người hắn trân quý đột nhiên hiện ra, đôi mày nhíu chặt lại, hắn cúi xuống nhắm thẳng vào chỗ chướng mắt cắn mạnh một cái.
Phong thần có chút an ủi khi dấu hôn bị vết cắn che lắp, tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kì lạ " Ven...ti??
"Nhà lữ hành dù mệt mỏi nhưng vẫn bị cảm giác đau nhói gọi dậy, tuy rượu vẫn chưa tan nhưng cũng có thể lờ mờ thấy được khuôn mặt người kia.
Aether nhớ bản thân uống một ít liền choáng váng rồi gục ở trên bàn ấy vậy mà giờ tỉnh lại thì đang ở bên ngoài rồi, cậu cảm thấy cực kỳ thần kì muốn xác nhận đúng là người này hay không bèn quơ tay sờ sờ lên mặt hắn.
Venti không ngăn lại mà để con mèo say xỉn nghịch một chút, hắn thựa nhận là nhìn cậu trong trạng thái yếu ớt này rất dễ khiến kẻ khác nổi lên dục vọng không đáng có, tuy nhiên với cương vị là phong thần hắn sẽ không để ham muốn dục vọng chi phối ..ít nhất là không phải bây giờHắn thở dài, bắt lấy tay ai đang càn quấy trên mặt mình.
Bình thường Aether đã quen với một phong thần hay cười điệu cười quen thuộc " ehe ", cậu cũng quen thấy một Venti với tấm hồn của người thi sĩ hay đàn cho cậu nghe những bản tình ca da diết.
Nói tóm lại nhà lữ hành chỉ quen mỗi Venti nhoi nhoi chứ không quen người mặt lạnh lùng này !Cậu chắc chắn mình bị lừa - đích thị là bị lừa.
Aether ngồi bật dậy, cố gắng chạy khỏi vòng tay kẻ giả mạo nhưng bị hắn nắm chặt lấy eo nên không thể đi được.
Phong thần có chút bất ngờ khi cậu đột nhiên muốn bỏ chạy, tuy trước giờ hắn chưa dù hết sức nên cậu không hay biết khả năng thể chất của Venti thực tế chẳng thanh thoát như vẻ ngoài của hắn, chỉ dùng chút sức nhỏ đã đủ để giữ người này lại.Nhìn cậu quơ tay múa chân cứ như con mèo bị người ta nhúng vào nước ấy, giãy lên đành đạch trông rất buồn cười.
Hắn nhịn không được mà cười lớn một tiếng, điệu cười này khiến Aether cảm thấy rất quen thuộc.
Tuy thực tế cậu cũng muốn ngừng giãy nhưng tay hắn cứ bóp vào phần eo nhạy cảm làm cậu theo bản năng giật nảy lên Cả hai vờn nhau đến chán chê thì cậu cũng đuối sức nên thôi cứ phó mặc nằm bẹp xuống, dù gì cũng chạy không được thôi thì cứ lấy hắn làm gối nghỉ ngơi cho xong.
Venti thấy cậu ngoan ngoãn nằm im ru cũng thở phào, tay xoa đầu vuốt ve mái tóc mềm mượt :" Cậu mệt mà vẫn còn thừa sức tăng động nhỉ?
Ngoan ngoãn nằm đây đi, có ngu ta mới cho cậu quay về chỗ mấy tên kia "Hắn thấy cậu khò khè phồng má, xoay người nằm nghiêng qua một bên chẳng thèm đếm xỉa tới hắn.
Phong thần vừa tức vừa thương lại không nỡ làm gì, hắn tự hỏi cậu ghét ở bên cạnh hắn ư ?
Thích mấy kẻ kia đến vậy sao mà lại giận dỗi chỉ vì hắn giữ cậu lại chứ ?
Venti lần đầu thích một người cũng là lần đầu sinh ra loại cảm giác thuần túy mang tên : ghen tị Hắn hậm hực, lòng cứ như bị thiêu đốt đến nóng ran.
Mà ai kia vẫn chẳng quay qua nhìn hắn lấy một cái, vẫn cứ chuyên tâm ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, cậu chi ít thì cũng nên quan tâm một chút đi chứ ?
" Cậu trước giờ có từng thích ta không?
Hay cậu thích thơ ta viết, bài ca ta đàn cho cậu nghe?
Phải chăng do ta là một vị thần...Không hiểu được thú vị nhân loại ?
"Venti muốn nói với cậu những lời ấy, loại cảm xúc mới mẻ mà hắn muốn chia sẻ cùng cậu, nói cho người kia biết thực ra một vị thần cũng có người mà hắn trân trọng, muốn có người đó.
Phong thần im lặng đấu tranh nội tâm cuối cùng cũng nói được một câu nhỏ trong số 7749 câu hắn dư định sẽ nói " Cậu không muốn ở lại với ta ư?
Dù sao cậu cũng không uống rượu được quay lại đó sẽ buồn chán lắm đó "Hắn cảm thấy tỏ vẻ dễ thương là cách tốt để khiến nhà lữ hành mềm lòng, Venti từng thấy cậu cưng nựng Razor như một chú sói bông, cực kì nuông chiều mỗi khi thấy cậu nhóc ấy tròn xoe mắt.
Nên cách này coi bộ rất hợp lí, đặc biệt là khi Aether quay lại ngay sau câu nói của hắn" Không!...muốn ở lại.
Nhưng phải về đem Venti theo nữa "" hở???
"Phong thần hỏi chấm trên đầu, gì cơ ?
Muốn quay lại xách Venti theo...khoan đã!
Nhưng đó là hắn mà!?
Khuôn mặt phong thần lúc này dường như ngộ ra chân lý sâu sắc gì đó" Thế...- Tại sao cậu phải quay về xách người tên Venti đó theo ?
"Nhà lữ hành ngẫm nghĩ một hồi thì ngô nghê cười, cậu ngồi dậy, quay lại nhìn hắn với bộ dạng nghiêm chỉnh khác hẳn với một kẻ say, hắn chăm chú lắng nghe câu chuyện về người bạn Venti - người vô tình nhưng cố ý chính là hắn" ồi, mặc dù cậu có vẻ ngoài rất giống Venti nhưng suy cho cùng thì vẫn có nét khác biệt.
Này nhé!
Người bạn mà tôi đã nói là nhà thơ đỉnh nhất ở Mondstadt, đó cũng chính là người giúp đỡ giải quyết sự kiện Phong ma long nổi lên gần đây-"" .....ng-người đó nghe có vẻ lợi hại nhỉ "Hắn cười trừ nhưng nét mặt không thể giấu nỗi vui sướng khi không ngờ bản thân lại tuyệt vời như vậy trong mắt cậu.
Mà Aether nghe bạn mình được khen thì ưỡn ngực cười tự hào, không hề che dấu bản chất là người rất dễ đoán."
Cũng không có nhiều người biết chuyện này, đến tôi cũng rất bất ngờ khi biết nhà thơ lang thang ấy lại là vị Phong thần được người người tín ngưỡng.
Khi biết được tôi đã há hốc và mông lung không biết có thể tiếp tục làm bạn với người cao quý như vậy hay không ""....."
" Tuy vậy, Venti lại rất khác so với những gì người phàm luôn mô tả về thần.
Người đó chưa từng chèn ép tôi, chưa từng ra lệnh cũng không có tham vọng sâu xa.
Thực sự đáng ngưỡng mộ trước phong thái tự do đó "Nhà lữ hành tiếp tục kể mà không hay biết có người được khen đến đỏ hồng khuôn mặt, bây giờ đang là nửa đêm nên cậu không thấy được bộ dạng khoái chí đang chăm chú lặng nghe từ người đối diện.
Tuy nhiên nét đỏ hồng trên khuôn mặt lập tức trở nên gượng gạo khi nghe những lời phía sau" Venti tuy rất tốt nhưng lại có tính xấu lắm!
Cậu ấy thích uống rượu, mỗi lần uống là không ai cản được, khi say còn chạy vòng vòng đuổi mèo bắt chó có lần còn phải vác cậu ấy về nữa"Hắn dường như đã không thở khi lắng nghe câu nói đó, hóa ra bản thân lại tệ như vậy mỗi khi say.
Dù rằng hắn thừa nhận bản thân có niềm đam mê bất tận với rượu nhưng hắn chưa bao giờ thực sự đặt nặng nó, có lẽ là có hay không cũng được chẳng phải dạng nghiện ngập gì.
Trong lúc hắn suy ngẫm lại hành động thì cậu nói tiếp" Nhưng mà tôi không ghét cậu ấy đâu, tôi chỉ muốn Venti sẽ không va phải rắc rối lúc say mà thôi.
Giống như bây giờ, tôi tự hỏi cậu ấy ra sao khi không có tôi ở đó?
Tôi cần phải xách Venti đi ngay không lão gia sẽ đuổi cậu ấy nếu phá phách mất "Cậu toan đứng dạy thì bị hắn nhanh tay chộp lấy, nhanh nhảu áp môi lên má bánh bao rồi nhe răng gặm một miếng lớn.
Aether choáng váng khi vừa bị kéo vừa bị cạp, mà cái con người kia cắn đến để lại dấu thì tham lam dùng hai tay ôm lấy mặt lật qua bên kia cắn tiếp.
Một chuỗi hành động đáng sợ tựa như thú săn mồi đối với Aether nhưng lại là thứ hắn muốn làm nhất ngay lúc này.Da thịt bị cắn đến tê dại khiến cậu lắp bắp không thốt ra lời nào.
Sau một lúc, Venti cũng để ý đến tiếng thút thít nhỏ nên đành ngậm ngùi nhả ra còn không quên hôn hôn lên chỗ đau như cách để an ủi.
Thấy tên kia vô liêm sỉ như thế, tuy còn mơ màng nhưng Aether vẫn quơ hai tay yếu ớt đánh lên người hắn hay bất cứ chỗ nào cậu tìm được, sức không nhiều nhưng đủ truyền tải sự tức giận bên trong " Tên vô liêm sỉ!!
Đồ xấu xa không biết xấu hổ....t-tên chết đói đáng ghét!!!
Đáng lẽ không nên tin ngươi!!
Ừm..ư..."
Hắn giật thót khi nghe mấy âm lè nhè khúc cuối.
Thôi tiêu rồi....hắn chọc con mèo này khóc thật rồi!!
" Ngoan!
Đừng khóc mà "Mới nãy còn vui mừng trong lòng vì phát hiện ra thứ còn đam mê hơn cả rượu - đó đích thị là cặp má đáng yêu siêu cấp Teyvat !
Nên hắn mới cắn lấy cắn để như vậy, ai mà ngờ nó còn gây nghiện và đáng sợ hơn lúc say chính là hắn làm người này khóc mất rồi...Tất nhiên, mấy lời dỗ dành không có đầu không có đuôi ấy chỉ khiến cậu nóng máu hơn thôi.
Mà nếu đánh không được thì phải làm gì?
Khóc to hơn dọa lại nó chứ làm gì!
Nghĩ là làm, Aether gào lên đến xuyên thủng màn đêm, cậu khóc như sợ ai khóc to hơn mình thành công nạt lại người kia khiến hắn cũng luống cuống chưa biết phải làm sao" ừm a!!!!
Đồ ngốc!
Tên hỗn đản.....ưm!
Lumi sẽ không tha cho ngươi đâu!!!
Hực -ừm.. mét em ấy cho xem ""????"
Quao, vợ dùng quyền gọi người thân và gia đình thì phải làm sao đây?
Venti lần đầu khó xử tới mức này, hắn chỉ biết vỗ vỗ vào lưng hay ôm sát vào lòng cứ như đang dỗ đứa trẻ lớn xác.
Mà sự bối rối cũng không được lâu khi tiếng khóc của Aether quá lớn tới mức đánh động những con sói xa tít nơi Lang lãnh, hắn không hiểu sao thính giác chúng lại nhạy bén thất thường nhưng hiện tại tiếng hú đang ngày một lớn dần.Ở phía nơi xa xa, trong đêm tối hắn có thể nhìn thấy cặp mắt hoang dã đang nhìn cả hai với dáng vẻ thù địch.
Venti định lôi cây đàn ra gọi cơn lốc cuốn chúng đi nếu tới qua gần, nhưng hắn đã lầm khi cho rằng cả hai là mục tiêu của bầy sói - thực chất chỉ có mình phong thần thôi.Tốc độ từ cơ bắp bốn chân của loài sói nhanh đến kì lạ, chúng nhào vào cả hai khi Venti còn đang chật vật tìm đàn.
Hắn cố gắng ôm người kia chặt hơn, đem giấu vào lòng để chúng cào những chiếc vuốt nhọn hoắt vào lưng mình.
Tuy trước thái độ hung hãn của chúng, Venti vẫn nhận ra thực chất lũ sói không hề có ý giết họ bởi bộ hàm đáng sợ kia chúng không dùng đến mà chỉ sử dụng móng vuốt.Rồi nhanh như cắt, khi hắn bị chúng đè bẹp thì người trong lòng cũng biến đâu mất.
Nhận thức Aether bị kẻ khác chiếm ngay trong tay khiến hắn nỗi quạo lập tức đập tay xuống đất gọi ra cơn gió cuốn chúng ra khỏi mình, lũ sói sau khi bị đẩy ra xa thì không còn ý tấn công nữa mà quay đầu chạy đi, hành động đó đủ thể hiện ý định ban đầu của chúng._________________________________________//nhèm nhèm nhèm//Âm thanh khó hiểu ấy phát ra từ nơi mà không ai nghĩ nó sẽ ở đó.
Đây chính là sàn trình diễn hay đúng hơn là sân đấu cho những cuộc chiến bất tận của lãnh chúa Lang lãnh - Vua sói bắc phong Andrius.Nhưng hiện tại, lãnh chúa trong hình hài sói trăng lại đang thở dài ngao ngán.
Chính giữa nơi ngài luôn tiếp nhận lời thách thức từ kẻ khác, một nơi đáng lẽ phải dành cho chiến đấu thì nay lại trở thành nơi phát cẩu lương miễn phí cao cấp, mà kẻ đang bị cảnh tượng đó đập vào mặt thì lại chính là chủ nơi này.Lãnh chúa khẽ thở dài bất lực nhìn đứa nhỏ ngày nào mình thu nhặt về, rõ ràng là đứa trẻ trầm tính ít nói còn không hiểu nhiều về thế sự bên ngoài.
Lúc trước ngài cũng tự thấy mình kém cỏi khi không thể dạy dỗ Razor và giúp thằng bé hòa nhập với nếp sống người thường, nhưng bây giờ thì khác.
Không biết là lén lút học lúc nào mà Andrius - hiện thân lâu đời với số tuổi nếu tính ra phải bằng cụ kị của thằng nhóc này, nay chưa có lấy mảnh tình vắt vai thì lại phải chứng kiến thằng ranh nào đấy tha vợ nó về rồi ngồi đây âu yếm.
Mà nếu tính ra thì ngài cũng có thể tự nhận mình giống cha của Razor, nhưng chả hiểu nuôi nấng kiểu gì đến khi có người yêu cũng chả đem về cho thằng cha nó nhìn một cái tử tế, lựa đêm hôm khuya khoắt lại thản nhiên đem về còn bắt ngài ngồi xem cảnh nó liếm láp đánh dấu người của mình.Vua sói trầm cảm không muốn phàn nàn gì thêm, đúng kiểu bỏ thì thương mà vương thì tội đành ngồi đây xem như một người làm chứng.
Quay trở lại với hai kẻ kia thì bây giờ Aether đầu óc đã quay mòng mòng rồi, kể từ lúc bị tranh giành mà mang đi thì cậu đã chóng mặt đến say sẫm mặt mày, có lẽ nhà lữ hành đã kiệt sức cộng thêm với chất cồn trong người nên bây giờ thứ cậu mong muốn chỉ có một giấc ngủ bình yên thôi.Bởi thế, dù cảm thấy khó chịu với cảm giác ướt át do lưỡi của ai đó thì cậu cũng chẳng còn sức đâu mà chống đối.
Tuy vậy, do hắn cứ liếm liếm khiến Aether không thể tiến vào giấc ngủ, giờ cậu cũng chả có hơi sức đâu mà đánh với đấm nên chỉ còn cách cầu mong hắn sẽ dừng việc này lại.
Mà Razor - người đã tức giận đến nhe cả răng nanh khi thấy da thịt người mình thầm thương bao lâu bị kẻ khác chiếm đóngBởi đối với sói, một loài chung tình dù sống hay chết thì cũng chỉ có duy nhất một bạn đời nên với Razor, hắn đã sớm coi nhà lữ hành như người sẽ cùng hắn bên nhau trọn đời.
Vì thế chàng sói rất cẩn trọng và tỏ ra khó chịu đối với tất cả mùi hương lạ lẫm trên người Aether, dù cậu có vẻ không hiểu những hành vi của hắn nhưng nhà lữ hành chưa bao giờ từ chối, do đó Razor càng nuôi dưỡng suy nghĩ người này sẽ là của hắn cho tới khi hành động của Venti như một cú sốc trời giáng xé tan mọi thứ.Hắn nhận ra, giữa cậu và hắn chẳng có gì chứng mình rằng họ sẽ thuộc về nhau, chỉ mùi hương thôi là không đủ.
Nhớ lại lúc Aether ngồi trong lòng người kia, để kẻ đó vô tư chạm vào mình còn cho hắn cắn nữa,hành động đó chẳng khác nào đánh dấu bạn đời nên càng nghĩ hắn càng không cam lòng.
Razor ghét bỏ mùi hương đang bao trùm lấy cậu nên mới ra sức liếm láp thèm muốn có thể in dấu răng lên người này, lúc đang mang cậu về một ý tưởng xẹt ngang đầu hắn thế là chàng sói đã quyết định dừng chân ở đây, nơi ở của lãnh chúa.Hắn là muốn nhờ ngài làm chứng, nếu có người minh giám cho tình yêu của cả hai thì sau này khi hắn lớn hơn, mạnh mẽ hơn có thể danh chính ngôn thuận đón cậu về.
Nếu là vậy, bây giờ hắn sẽ chứng minh cho người thấy để người cộng nhận Aether sẽ trở thành bạn đời của hắn.Nghĩ vậy, hắn càng nhấm nháp da thịt cậu hơn, mà Aether lại đang mệt mỏi tới mức chả thèm phản kháng thành ra cứ để hắn lấn tới.
Từ cặp má mềm mềm tới cái cổ trắng cùng xương quai xanh đều được chàng sói gặm qua một chút, hắn không nỡ dùng răng tổn thương cậu mà chỉ liếm qua rồi rời đi.
Hắn càng làm càng say mê đến mức đè cậu xuống đất mà dò tìm tới vùng bụng."
Này này!
Nể mặt chút đi, ta vẫn còn ở đây đấy "Vua sói giận bay màu mà lên tiếng can ngăn, hai đứa này thực sự tính làm chuyện xấu hổ đó trước mặt ngài sao?
Mà chàng sói nghe xong cũng dừng lại, hắn ôm nhà lữ hành vào lòng như bấu vật rồi tròn mắt nhìn Andrius với vẻ cầu xin.
Ngài thở dài, biết rõ thằng bé muốn điều gì " Razor, đây không phải chuyện có thể quyết định từ một phía.
Nếu ngươi muốn ta làm chứng cho cả hai thì nhất định phải có sự chấp thuận của nhà lữ hành "Chàng sói cụp mắt, có lẽ ngài đang hiểu lầm chuyện cả hai đang yêu nhau nhưng thực chất cậu ấy vốn không hay biết tình cảm của hắn.
Nếu như vậy, lỡ cậu từ chối thì phải làm sao?
Hắn không thể mất người này lại càng không muốn bị cậu ghét bỏ do đó mới đến tìm lãnh chúa, mong ngài vì tình cảm mà mắt nhắm mắt mở cho qua sự đồng ý của Aether để công nhận cho hai người.Nhưng khi thấy lãnh chúa đoán ra tâm tư của mình lại còn trực tiếp từ chối, hắn cảm thấy hoảng sợ và thất vọng đan xen nhau.
Hắn hoảng sợ khi nghĩ cậu sẽ đi xa rồi kết duyên cùng người khác nhưng lại càng thất vọng chính bản thân khi không đủ can đảm tỏ bày với cậu, trực tiếp dũng cảm dang tay ôm lấy người này, giữ lấy cậu cho riêng mình.Đã từ rất lâu rồi, kể từ khi hắn bị bỏ rơi lúc còn bé nhưng do quá nhỏ nên hắn không có mấy ấn tượng với điều đó.
Hắn chỉ nhớ bản thân được sói cưu mang, lớn lên giữa thiên nhiên hoang dã nên hắn từng luôn khẳng định bản thân là một con sói.
Nhưng đến khi lớn hơn và có nhận thức rõ ràng, Razor mới biết thế nào là cảm giác lạc loài, lạc lõng giữ chính gia đình của mình.Hắn đã sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn cố gắng chôn vùi chôn vùi nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị ruồng bỏ.
Cho tới khi hắn nhìn thấy cậu, một người không xa lánh hắn vì sự khác biệt, cậu chấp nhận hắn, đồng hành cùng hắn, nụ cười của cậu đã sưởi ấm trái tim vốn gai góc như loài sói hung tợn, cậu ở bên hắn còn nói cho hắn nghe những điều tốt đẹp nhất.
Và từ tận sâu trong đáy lòng, hắn biết ơn thần linh khi đã mang Aether đến.Do đó hắn không thể mất cậuKhông thể...Một khoảng dài im lặng, Razor ôm chặt lấy nhà lữ hành để biểu hiện cho việc hắn sẽ không bao giờ buông tay.
Vua Andrius cũng trầm ngâm nhìn biểu cảm mâu thuẫn trên khuôn mặt đứa nhỏ kia, dù sao ngài cũng mong nó có thể hạnh phúc vì vậy ngài đã phá bỏ quy tắc để đưa ra một cách thức có chút buồn cười " Ngươi đang làm mất thời gian của ta.
Bây giờ ngươi có lựa chọn, hãy hỏi cậu ấy rằng có muốn ở bên cạnh ngươi không?
Nếu sau 3s không đưa ra câu từ chối thì ta sẽ công nhận tình yêu của cả hai " Razor kinh ngạc khi nghe điều đó, hắn nhìn Vua sói uy nghi đang bày ra bộ dạng vui vẻ.
Hắn không khỏi cảm thấy biết ơn trước ngài và đặt ân ngài ban tặng, Razor dùng tay nâng cằm của cậu lên, để khuôn mặt của cả hai sát gần nhau rồi khẽ thủ thỉ :" Tình yêu à, tôi không biết có phải thần linh đã ban em xuống cho tôi hay không.
Nhưng bằng tất cả danh dự, nguyện vọng, linh hồn và cả thể xác này.
Em sẽ nguyện ý ở bên cạnh tôi chứ ?
"Đây là lần đầu hắn nói một câu hoàn chỉnh, không vấp cũng không khựng lại hay do dự, đây chính là câu nói hắn ấp ủ từ rất lâu tuy có hơi tiếc khi phải nói nó trong tình cảnh như thế này nhưng vậy cũng được rồi.Sau khi câu nói kết thúc thì thời gian cứ như dừng lại, hắn cũng mong chờ lời đồng ý từ cậu nên gần như đã không thở khi chầm chậm đếm đến ba.
Và trong khoảng khắc đó, đôi mắt huyền ấy đã mở to run rẩy trước xúc cảm truyền đến.
Aether quàng tay qua cổ hắn, không hề do dự mà hôn môi trực tiếp lấy đi nụ hôn đầu tiên Hắn ngỡ ngàng còn vua sói thì đang nhắm mắt bởi cảnh tượng vừa nãy đã đả kích không nhỏ đến trái tim ngài, nhưng chưa kịp vui sương định đáp lại thì cậu đã gục ở trong lòng, có kêu cũng không được nên hắn đành cất tạm ham muốn ấy qua một bên rồi nhẹ nhàng bế cậu mang đi, trước đó không quên quay lại chào lãnh chúa một tiếng.
Sau khi đôi bạn trẻ rời đi thì Andrius cũng biến mất, nhưng chưa được bao lâu thì thanh kiếm phát sáng ở chính giữa sân đấu thứ mà người người đến đây để khiêu chiến nhằm đoạt được nó đột ngột bị một lực mạnh va chạm.
Cũng như mọi khi, ngài xuất hiện cùng với chút hào hứng trước lời thách đấu đầy uy lực, khí tức từ kẻ kia tỏa ra thật không tầm thường, nó khủng khiếp nhưng huyền bí cứ như bị kiềm hãm lại .Mà với một chiến binh luôn mong muốn đối đầu với những thử thách lớn, thì ngài cũng đang mang tâm trạng hào hứng trước kẻ thù mạnh mẽ.
Ngài nghĩ nếu như mình thua và thanh kiếm lọt vào tay kẻ mạnh thì cũng không tồi nhưng rồi suy nghĩ thua cuộc ấy dần bị che mờ và dành toàn tâm tập trung vào trận chiến.Kẻ đứng trước ngài là một thiếu niên cũng khá giống với nhà lữ hành, nhưng hắn ta mang gương mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí và có chút gì đó hơn cứng ngắc hơn.
Ngài không biết kẻ này là ai, tại sao hắn là mang sự phẫn nộ hướng đến ngài thay vì ham muốn đoạt lấy thanh kiếm như bao kẻ khác dù không hay trò chuyện với người thách thức nhưng ngài không thể không hỏi hắn một câu để xác minh lời nghi ngờ của mình :" Ngươi là một giả kim thuật sư ?
" Hắn vẫn nhìn ngài đầy lạnh lùng, đôi mắt hắn lạnh lẽo và đáng sợ tới mức ngài nghĩ chỉ cần yếu lòng một chút thì có thể khuất phục trước kẻ này.
Hắn không trả lời nhưng hành động của hắn khiến ngài chấn động, trước mắt Vua sói kẻ kia thẳng thừng chém vào thanh kiếm mà bao kẻ thèm muốn không một chút đắn đo nào, đáng lẽ nó sẽ không có vấn đề cho tới khi phần thân của nó nức ra rồi vỡ tan.Bên trong chứa phần lớn sức mạnh của Vua sói nên khi bị chém đứt thì cơn đau thấu xương lập tức khiến ngài khụy xuống, nó là thứ giữ ngài tiếp tục tồn tại và hiện hình như lúc này.
Lúc này vua Andrius biết kẻ đứng trước mặt thật sự là một thứ nguy hiểm, một mối đe dọa."
Ngươi...ngươi...
"Ngài biết bản thân đang dần biến mất, nói đúng hơn là sức mạnh ít ỏi còn lại không đủ để ngài tiếp tục hiện hình, ngài sẽ không chết nhưng sẽ không thể xuất hiện ở cơ thể hữu hình nữa mà là vô hình và nó như một dạng linh hồn.
Trước khi biến mất, ngài nhìn kẻ này và hỏi " ngươi....là ai?
"Hắn là mối đe dọa của Mondstadt và ngài lo sợ khi tự hỏi có ai biết về điều này không?
Và rồi hắn tiến đến ngài, nơi vua sói lang lãnh đang suy yếu dần, chỉa mũi kiếm lên và nói với chất giọng nguy hiểm " Giả kim thuật sư Albedo "Và rồi mọi thứ mờ ảo dần rồi biến mất.________________________________________
Sau hôm đó, không ai biết chuyện gì đã xảy ra với vua sói Andrius hay nói đúng hơn họ dường như đã quên mất sự tồn tại huy hoàng ấy, tựa như ngài ấy chưa bao giờ tồn tại.
Aether tỉnh dậy ở trên giường trong tình trạng đầu đau như búa bổ và cơ thể nhức nhối khó tả, tất nhiên là cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua và cũng không thể di chuyển được.Tuy vậy Paimon dường như biết điều gì đó nhưng cách cô kể cho cậu nghe cứ như bị cắt bớt từ nhiều đoạn khác nhau , và rồi Aether cũng từ bỏ việc tìm hiểu về đêm đó nữa mà tập trung chuẩn bị lên đường đến Liyue.
Cậu chào tạm biệt mọi người bằng những cái ôm rồi rời đi mà vẫn còn rất nhiều câu hỏi, đặc biệt là nụ cười kì lạ từ những người có mặt đêm hôm đó . ________________
Vua sói Andrius có được tôi sửa đổi nên sẽ hơi ảo ma canada nha :>>Tôi xin lũi vì đã không đăng gì (。┰ω┰。)
Hôm nay tôi nhận điểm đậu 3 nguyện vọng nên tức tốc đăng truyện ngay trong hôm nay