Âm nhạc và ánh sáng rực rỡ trên sân khấu chưa kịp lắng xuống thì Lâm Anh đã lao ra khỏi phòng nghỉ riêng, đôi giày da gõ mạnh xuống nền cẩm thạch.
Cậu cắm đầu cắm cổ chạy trong lối thoát hiểm riêng của tập đoàn, từng hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.Xuống tới hầm gửi xe, không khí trở nên lạnh ngắt và nặng nề.
Những dãy xe sang xếp thành hàng, ánh đèn huỳnh quang hắt xuống nền bê tông loang lổ.
Lâm Anh lao đến chỗ xe mình, miệng lẩm bẩm:"Không được... em không được xảy ra chuyện gì... là tại anh... tại anh..."
Một giọng quen vang lên phía sau:"Lâm Anh!"
Cậu giật mình ngoái lại.
Là Đặng Đức Duy – người vừa rẽ xuống theo lối cầu thang nhân viên."
Cậu đi đâu đấy?
Buổi biểu diễn chưa xong mà?"
"Tớ phải tới bệnh viện.
Trung Anh, em ấy..."
Lâm Anh chưa kịp nói hết Duy đã bước nhanh tới, nắm chặt cánh tay cậu rồi lôi vào nhà vệ sinh.
Cũng may không có ai ở đây.
Trong ánh đèn trắng nhợt của hầm xe, gương mặt Duy hiện lên, có chút gấp gáp."
Đổi đồ với tớ."
"Cái gì?" – Lâm Anh ngỡ ngàng."
Nếu cậu cứ mặc thế này mà đi, báo chí sẽ chụp lại.
Sẽ thành thảm họa.
Đổi đồ với tớ, nhanh lên"Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chiếc áo blazer – biểu tượng của vedette Nguyễn Sơn – đã nằm trên vai Duy, còn Lâm Anh khoác lên chiếc áo phông và quần jean đơn giản.
Cũng may dáng người của cả hai khá giống nhau, nhìn từ xa sẽ không nhận ra sự khác biệt."
Đi đi.
Đi xe tớ, ở cạnh xe cậu.
Cầu trời cho tình yêu của cậu an toàn."– Duy vừa dúi chiếc chìa khoá xe vào tay Lâm Anh vừa đẩy cậu đi.Lâm Anh cắn môi, không nói gì.
Cậu chỉ gật mạnh, rồi mở khóa xe, phóng đi.**************************************************Ngoài kia, phố đêm sáng rực.
Đèn đường nối nhau thành những dải sao dài vô tận.
Lâm Anh siết chặt vô-lăng, đạp ga, chiếc xe lao vút về phía bệnh viện.
Tay cậu run rẩy bám chặt vô-lăng, hơi thở gấp gáp, cổ họng khô khốc và trái tim thì đập dữ dội đến mức tưởng như sẽ nổ tung."
Là anh... là anh đã bảo em đến đây.
Là tại anh, tại anh..."
Những câu chữ ấy lặp đi lặp lại, xoáy sâu như mũi dao cắt vào tim anh.
Hình ảnh Trung Anh với nụ cười dịu dàng, ánh mắt trong veo, bàn tay cầm máy ảnh... tất cả ùa về, chồng chéo, nặng trĩu đến nghẹt thở.
Cứ nghĩ đến việc sẽ không thể nhìn thấy em nữa, anh như phát điên, hận không thể lao đi giữa những hàng xe kia để đến bên em ngay lập tức.Nước mắt ứa ra, làm mờ cả tầm nhìn.
Lâm Anh vội quệt đi, nhưng càng quệt càng rơi.
Anh thấy mình như một đứa trẻ, bất lực và vô dụng, chẳng thể bảo vệ những người mình yêu thương.Đèn đỏ hiện lên.
Anh thắng gấp, bánh xe rít chói tai.
Thân xe chao đảo, cả người anh đổ dồn về phía trước, tim nhói lên từng cơn.Trước mắt Lâm Anh, thành phố hoa lệ bỗng biến thành những khối ánh sáng lạnh lùng, xa lạ.
Hàng cây ven đường lay động theo gió, như những cái bóng dài giơ tay chỉ trích.Anh gục đầu xuống vô-lăng, nấc khẽ:"Xin lỗi...
Anh xin lỗi.
Mẹ ơi, mẹ ơi, con xin mẹ, hãy bảo vệ Trung Anh.
Ông trời đã lấy mất mẹ rồi, xin đừng lấy cả em ấy khỏi con.
Con không muốn mất thêm em ấy nữa.
Tại con, tất cả là tại con.
Mẹ ơi, con xin mẹ phù hộ cho em ấy, rồi Lâm Anh sẽ ngoan, Lâm Anh sẽ không khóc nhè nữa.
Mẹ ơi..."
Giọng nói vỡ ra trong khoảng không, tan vào tiếng còi xe phía sau hối thúc.
Anh ngẩng lên, đạp ga, chiếc xe lại lao đi, để mặc hàng đèn đường cứ trôi ngược về phía sau như những vệt sao rơi."
Xin đừng bỏ anh, Trung Anh.
Làm ơn...
đừng bỏ anh."******************************************Âm nhạc trong khán phòng vẫn vang lên, ánh sáng vẫn rực rỡ, nhưng giống như trời quang trước bão, một cơn lốc sẽ ập đến, cuốn đi mọi sự bình yên giả tạo bấy lâu nay.
Sau khi Thế Vĩ kết thúc ba tiết mục biểu diễn, toàn bộ sân khấu đáng lẽ sẽ nhường chỗ cho phần catwalk cuối cùng của vedette Nguyễn Lâm Anh, thế nhưng, cánh gà trống rỗng.Phi Long nhận được tin trước tiên.
Điện thoại cậu rung lên, màn hình hiện thông báo của Nguyễn Văn Khang: "Lâm Anh không có mặt tại hậu trường.
Cả trong phòng nghỉ cũng không."
Trong thoáng chốc, bàn tay cậu siết chặt, ly champagne suýt rơi xuống.
Đôi mắt nhíu lại, lướt một vòng quanh khán phòng, vẫn giữ nguyên nụ cười điềm tĩnh như chưa có gì xảy ra.Bên cạnh cậu, Duy Lân sững sờ: "Cái gì?
Em ấy đi đâu được?" – giọng anh lạc đi.Phi Long không đáp ngay.
Cậu chỉ liếc nhanh sang hàng ghế VIP nơi ông Sơn đang ngồi.
Vẻ mặt ông vẫn ung dung, đôi mắt sâu tối không hề chớp, dường như đã đoán biết điều gì.
Bên cạnh, ánh mắt Cường đã lộ rõ vẻ lo lắng, còn Phúc Nguyên khẽ run, đôi bàn tay nhỏ siết chặt vào nhau dưới ánh đèn flash liên tục lóe lên.Nguyên biết.
Anh cả biết.
Và cả hai đều hiểu: cha sẽ không bao giờ bỏ qua sai lầm này.Trong thoáng chốc, Phi Long cảm nhận được sự ngột ngạt siết chặt lấy cổ họng.
Hàng trăm ống kính vẫn đang lia về sân khấu, hàng trăm khách mời vẫn trông đợi giây phút bùng nổ nhất.
Nếu để khoảng trống kéo dài thêm một phút nữa, tất cả sẽ sụp đổ."
Để Đức Duy lên". – Duy Lân nói, ánh mắt quét qua người đang mặc sẵn bộ đồ diễn sau cánh gà.Anh hít sâu, nhấc máy, gọi thẳng vào tai nghe nội bộ:"Cho Đức Duy lên.
Ngay lập tức."
Đầu dây kia im lặng đúng một nhịp, rồi có tiếng đáp gấp gáp: "Nhưng... anh ta không phải vedette""Bây giờ thì anh ta là." – Duy Lân cắt ngang, giọng sắc lạnh.Chỉ ít phút sau, khi ánh sáng sân khấu chuyển tông, khán giả đồng loạt ngỡ ngàng.
Không phải Nguyễn Lâm Anh, mà là Đặng Đức Duy xuất hiện ở vị trí trung tâm.
Cậu stylist trẻ khoác lên mình bộ trang phục dày công thiết kế, thần thái lạnh lùng khác lạ, từng bước chân sải dài tự tin.
Không khí khán phòng nổ tung trong những tiếng trầm trồ.
Người ta không có thời gian để thắc mắc, vì sân khấu vẫn đang tiếp tục cuốn họ đi.
Nhưng bên ngoài, truyền thông đã kịp đánh hơi.Chỉ sau vài phút, trên mạng xã hội bắt đầu rộ lên những dòng trạng thái, những bức ảnh hậu trường, những hashtag đầy nghi vấn:"Vedette bỏ diễn giữa chừng?"
"Lục đục nội bộ khiến vedette phải bỏ về ngay tại show diễn""Nguyễn Lâm Anh biến mất, Đặng Đức Duy thế chỗ phút chót."
"Nguyễn Lâm Anh tức giận vì phải nhường spotlight cho nhà thiết kế""Bệnh ngôi sao và thói coi thường người khác của Nguyễn Lâm Anh""Sự thiếu chuyên nghiệp của Nguyễn Sơn"Lượng tương tác của các bài viết tiêu cực bùng nổ như lửa gặp gió, vượt xa hàng loạt chiến dịch truyền thông tích cực mà Phi Long và đội ngũ đã dày công chuẩn bị trước đó.
Trong vòng nửa giờ, từ khóa #NguyenLamAnh leo thẳng top trending với hàng trăm nghìn lượt nhắc.Phúc Nguyên ngồi đó, toàn thân cứng đờ.
Cậu cúi thấp đầu, nhưng vẫn cảm nhận được hàng chục ống kính đang xoáy vào mình.
Ánh sáng rọi xuống khiến đôi mắt cậu long lanh, nhưng trong đáy mắt ấy là một nỗi sợ hãi không thể giấu nổi.Bạch Hồng Cường khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắt bén như dao thoáng liếc sang phía cha.
Ông Sơn vẫn bất động, nhưng bàn tay đặt trên tay ghế đã siết lại, khớp xương nổi hằn lên trắng bệch.Khán phòng vẫn tiếp tục vỗ tay, vẫn hò reo.
Nhưng trong lòng những người nhà Nguyễn Sơn, từng nhịp trống, từng bước catwalk như biến thành tiếng đồng hồ đếm ngược tới một trận bão lớn sắp ập xuống.************************************************Cửa kính phòng cấp cứu bật mở, hai y tá vội vã đẩy băng ca vào trong.
Trên băng ca, Trung Anh nằm bất động, gương mặt trắng bệch, cánh tay trái gập ở một góc kỳ lạ, vết máu loang đỏ nơi khuỷu áo sơ mi.Lâm Anh sững người, đôi chân như bị ai đóng chặt xuống nền gạch lạnh.
Cậu muốn lao tới, muốn hét tên em, nhưng cổ họng nghẹn lại, không phát ra nổi một âm thanh.Hai người đàn ông trung niên, có lẽ là người đã đưa Trung Anh tới, tiến lại gần Lâm Anh, hốt hoảng nói:"Cậu ta bị xe tông, may bạn tôi kịp bế ra khỏi đường.
Họ đang cấp cứu, cậu chờ đi."
"Cảm ơn... cảm ơn...Hai anh tên là gì ạ, cho tôi xin số điện thoại, sau này nhất định hậu tạ hai anh" – Lâm Anh lặp lại trong hơi thở đứt quãng, đầu gật lia lịa, "Tôi là Đỗ Minh Tân, còn bên cạnh là Nguyễn Hữu Sơn.
Không cần hậu tạ đâu, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.
Cầu cho người nhà anh tai qua nạn khỏi.
Giờ chúng tôi phải đi đây."
Khi cánh cửa khép sập lại, đèn đỏ "Đang phẫu thuật" sáng lên, tất cả sức lực trong cơ thể Lâm Anh như bị rút cạn.
Anh ngồi sụp xuống ghế dài trước phòng, hai bàn tay đan vào nhau, lạnh ngắt.
Mắt nhìn trân trân vào bóng đèn đỏ trên cao, từng giọt mồ hôi lạnh rịn
#NguyenLamAnhiếng bước chân người qua lại, tiếng loa gọi bác sĩ, tiếng xe cáng lăn bánh... tất cả hòa thành một mớ âm thanh hỗn độn đè nặng lên não.
Trong đầu anh, hàng loạt viễn cảnh tồi tệ ùa tới: Trung Anh không tỉnh lại, em sẽ không bao giờ còn mỉm cười sau ống kính, không còn dịu dàng đưa tay che nắng cho anh như những buổi chụp hình ngoài trời.
Trái tim anh co thắt, từng nhịp đập như những nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực, khiến anh chẳng thể thở nổi.
Tiền bạc, địa vị, ánh hào quang sân khấu... tất cả đều trở nên vô nghĩa khi anh thấy người mình yêu thương đang nằm bất động sau cánh cửa kia.Thời gian dường như đông cứng.Khi đèn đỏ tắt, cửa phòng mở ra, bác sĩ bước ra ngoài.
Lâm Anh bật dậy, lao tới, giọng run rẩy:"Thế nào rồi bác sĩ?
Em ấy... có sao không?"
Vị bác sĩ tháo khẩu trang, mỉm cười trấn an:"Cậu ấy may mắn lắm.
Va chạm khá mạnh nhưng chỉ gãy xương tay, chúng tôi đã cố định lại rồi.
Do quá hoảng loạn nên cậu ấy ngất, cần nghỉ ngơi để tỉnh lại.
Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng."
Đôi chân Lâm Anh chao đảo, nước mắt trào ra, nhưng lần này là vì nhẹ nhõm.
Cậu gật đầu liên tục:"Cảm ơn... cảm ơn bác sĩ..."...Một giờ sau, Trung Anh được chuyển sang phòng bệnh thường.
Lâm Anh ngồi sát giường, nắm chặt bàn tay gầy guộc của em.
Những ngón tay lạnh ngắt, nhưng ít ra vẫn còn hơi ấm, vẫn còn sự sống.
Ánh đèn trắng hắt xuống, chiếu lên gương mặt thanh tú vẫn còn hốc hác vì mệt mỏi.
Lâm Anh cúi xuống, thì thầm khẽ bên tai:"Xin lỗi... tất cả là lỗi của anh."
Mẹ...con cảm ơn người.
Vì đã bảo vệ em ấy.Cánh cửa khẽ mở.
Thế Vĩ cùng Đức Duy bước vào, gương mặt cả hai vẫn còn hoang mang và lo lắng.
Thế Vĩ đi trước, nhìn thấy Trung Anh, anh khẽ thở hắt một hơi nhẹ nhõm, rồi cất giọng dứt khoát:"May quá, em ấy không sao.
Nhưng Lâm Anh... cậu không thể ngồi đây mãi.
Ở ngoài kia, cả sự kiện đang hỗn loạn.
Truyền thông bủa vây rồi."
Đức Duy tiếp lời, mắt nhìn thẳng:"Cậu phải về.
Nếu không, hậu quả sẽ nặng nề hơn rất nhiều.
Ở đây có bọn tớ lo."
Lâm Anh siết chặt bàn tay Trung Anh hơn, gương mặt đanh lại, như một đứa trẻ cố chấp không chịu buông.
Nhưng sâu trong đáy mắt, cậu biết họ nói đúng.
Cậu không chỉ là Lâm Anh, cậu còn là con trai Nguyễn Huỳnh Sơn, là vedette vừa biến mất giữa show diễn.Bóng dáng Trung Anh trên giường bệnh nhòe đi sau làn nước mắt.
Cậu cúi xuống, đặt một nụ hôn run rẩy lên mu bàn tay em, rồi chậm rãi đứng dậy.Ngoài kia, cơn bão đang chờ.*******************************************************Nửa đêm.
Biệt thự Nguyễn Sơn chìm trong ánh sáng vàng nhạt của đèn chùm.
Cửa vừa khép, Lâm Anh đã bị bàn tay rắn chắc của Cường chụp lấy, kéo vào giữa phòng khách."
Quỳ xuống." – Anh quát lớn.
Giọng trầm đến đáng sợ.
Lâm Anh chưa kịp phản ứng, đầu gối đã va mạnh xuống nền đá lạnh.
Cậu ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, nhưng không chút sợ hãi."
Em sẽ nhận hết trách nhiệm.
Em sẽ bồi thường tiền hợp đồng và làm bất cứ điều gì các anh yêu cầu để giảm bớt những thiệt hại phát sinh.
Nhưng em không hối hận."
"Mày nghĩ mọi chuyện đơn giản thế à?
Bỏ cả sự kiện quan trọng nhất, để chạy đến bệnh viện vì một thằng nhóc?
Nông nổi!
Trẻ con!
Sao mày sống mà không biết nghĩ đến người khác vậy?" – Giọng Cường gằn lại."
Không phải là một thằng nhóc, đó là người em yêu." – Lâm Anh ngước đôi mắt kiên định lên nhìn anh, giọt nước mắt lăn trên má đã khô.
Không khí đặc quánh như sắp nổ tung.
Phúc Nguyên lùi vào góc phòng, Duy Lân ôm lấy em, còn Phi Long khoanh tay trước ngực, im lặng quan sát."
Mày điên rồi!"
"Có gì chứ?
Em sai khi thích một đứa con trai à?
Hay là... vì anh cũng thích Trung Anh?
Nên anh mới cấm cản?" – Lâm Anh gằn giọng, đôi mắt gằn lên từng tia máu vì uất ức.Cường giáng một cú đấm thẳng vào mặt em trai.
Lâm Anh ngã xuống, máu rỉ nơi khóe môi.
Cậu chống tay đứng dậy, quệt máu bằng mu bàn tay, chuẩn bị lao vào đấm trả."
Đủ rồi!" – tiếng Duy Lân vang lên, dội vào bức tường lạnh.
Anh đứng giữa, ánh mắt sắc như dao nhìn cả hai người.
"Hai người định làm loạn thêm đến bao giờ?"
Cường thở hổn hển, còn Lâm Anh vẫn run lên vì giận dữ.
Nhưng không ai nhúc nhích.Cường hít sâu, cố kìm nén, nhưng rồi lời thật cũng bật ra:"Mày không hiểu.
Tao cấm mày là vì tao biết chuyện này sẽ dẫn đến đâu.
Tao đã từng như mày, và tao đã mất tất cả.
Việc tốt mà mày làm không chỉ bọn tao thấy đâu, cả truyền thông và cha đều thấy.
Tao không muốn thằng bé trở thành Lê Bin Thế Vĩ thứ hai!"
Tên ấy vừa vang lên, cả căn phòng dường như đông cứng.
Mọi ánh mắt dồn về phía anh.
Cường nghiến răng, bàn tay siết chặt.
Anh nói với Lâm Anh, nhưng như thể nói cho chính mình:"Mày muốn huỷ hoại thì huỷ hoại cuộc đời của một mình mày đi, đừng kéo theo cả cuộc đời thằng bé.
Tao không cần mày lo cho cái nhà này đâu, nhưng ít nhất hãy vì người mày yêu mà động não một lần.
Đừng gieo cho nó ảo tưởng về sự hạnh phúc mà mày vĩnh viễn chẳng cho được."
Lâm Anh sững người.
Một khoảnh khắc dài, rồi cậu bật cười khan, cay đắng:"Anh nghĩ em không làm được à?
Em nói được, làm được.
Em yêu em ấy, và sẽ bảo vệ em ấy cả đời."
Trong sự im lặng đặc quánh, nắm tay Cường cuối cùng cũng buông ra, như một lời thú tội:"Đừng đi vào vết xe đổ của anh.
Đừng ép cha phải ra tay.
Em sẽ không chịu nổi đâu."
Nhưng Lâm Anh, trong cơn cuồng nộ, chẳng nghe lọt."
Anh muốn hèn nhát thì cứ sống cả đời như vậy đi.
Em không giống anh.
Cho dù có chống lại cả thế giới, em cũng sẽ bảo vệ Trung Anh đến cùng.
Cả hai chúng em đều không sai, em chẳng có gì phải sợ cả."
"Lâm Anh..."
"Còn cha, ông ấy có quyền gì mà trách em?
Chẳng lẽ em phải giống ông ấy, cười thật tươi với đối tác trong khi vợ mình chết trên bàn mổ à?"
"NGUYỄN LÂM ANH!" – Duy Lân gầm lên, ôm lấy Phúc Nguyên đang chết lặng trong tay mình.Không khí như sụp đổ.
Lâm Anh cứng người, nhận ra mình vừa đi quá giới hạn.
Cậu quay lại, nhận ra ông Sơn đã đứng trên cầu thang từ lúc nào.
Cả năm anh em đều không ngờ ông lại về nhà trước tất cả bọn họ.
Nhưng niềm kiêu hãnh không cho phép cậu xin lỗi.
Ngực phập phồng, đôi mắt đỏ ngầu, cậu chỉ hít một hơi dài rồi quay phắt người bỏ ra ngoài.Phi Long vội vã chạy theo, bóng dáng anh biến mất sau cánh cửa lớn.Trong phòng khách, chỉ còn lại Cường với đôi bàn tay run run, Duy Lân ôm lấy Phúc Nguyên đang nấc nghẹn, nước mắt lăn dài.Hôm nay... là sinh nhật Nguyên.