Siêu Nhiên 《𝔸𝕂𝕌ℝ𝕐𝕆》𝐥𝐢𝐯𝐞 𝐨𝐫 𝐝𝐢𝐞✮

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
389775592-256-k783669.jpg

《𝔸𝕂𝕌ℝ𝕐𝕆》𝐥𝐢𝐯𝐞 𝐨𝐫 𝐝𝐢𝐞✮
Tác giả: FurleyyDuonqq
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Angie từ nhỏ vốn là một cô nàng "yếu bóng vía".

Cô thường xuyên cảm thấy áp lực và nhìn thấy được nhưng thứ mà lẽ ra "không nên thấy".

Nhưng thật trớ trêu, cô lại phải sống trong một ngôi nhà, nơi có "bạn cùng nhà" là một vong linh, người đã kéo cuộc đời của cô thay đổi theo một hướng khác.

Liệu điều này được xem là "may mắn" hay sẽ kết thúc bằng sự "xui xẻo" đây?​
 
《𝔸𝕂𝕌ℝ𝕐𝕆》𝐥𝐢𝐯𝐞 𝐨𝐫 𝐝𝐢𝐞✮
Chương 1: Angie và Phoenix


Chuyện xảy ra khoảng một tuần trước, khi Angie vừa ngủ dậy.

Không ngoài dự đoán, tấm gương trên bàn làm việc của cô phản chiếu hình ảnh cô và một cái bóng đằng sau.

Cô nàng chẳng mấy bất ngờ, nhưng trong cơn mớ ngủ lại bất giác nói "chào buổi sáng" khi nhìn vào cái gương, sau đó thì cô thở dài và bước vào nhà vệ sinh.

Nhưng khi Angie đang rửa mặt, cô nghe thấy tiếng xì xào gì đó.

Rồi đột nhiên có một âm thanh vọng đến. •Chào buổi sáng.

Hi vọng ngày hôm nay của cô cũng sẽ tệ như mọi khi.•Cái quái...-Trước khi cô kịp định thần, có một tên đã chui ra từ tấm gương trước mắt tôi.

Angie hoảng hốt lùi ra sau và bất chợt trượt té.

Cú ngã đó rất đau, vậy đây không phải là mơ.

Thế thứ trước mắt cô nàng là gì vậy?

•Ối chà, té rồi à?

Mọi khi cô cẩn thận lắm mà ta.

Angie chưa kịp đáp lại thì thứ đó đã biến mất, như tan biến vào trong hư không.

Nhưng cô vẫn thấy được, đó là một cậu trai với mái tóc xanh, trông có vẻ trạc tuổi cô.

Sau khi Angie bước ra khỏi phòng tắm, ngạc nhiên hơn là hắn ta vẫn ở đó, ngồi trên giường và ngắm nghía mấy con gấu bông của cô.

•Ầu cô xong rồi hả, nhanh quá ta.

Chuẩn bị đi làm đi kìa.

"Đi làm"...

Phải rồi, đến công ty!Tháng này cô đã xin nghỉ nửa tháng vì lí do sức khỏe, nên nếu cô đến muộn thì sẽ bị sếp chửi mất.

Trong lúc cô đang vội lấy quần áo để thay thì Angie chợt nghĩ đến "có khi nào tên kia vẫn ở đây không?".

Nghĩ xong cô vội ôm đồ chạy vào phòng tắm rồi khóa trái cửa lại và vội vàng thay đồ.

Tuy nhiên sau khi đi ra thì cô không thấy hắn ta nữa, nhưng vì sắp trễ giờ nên cô vội vàng lấy đồ rồi rời khỏi nhà.

Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi với Angie, bị sếp càm ràm và sai vặt cả ngày, thậm chí ông ta còn đẩy KPI và ép hạn deadline của cô, đúng là ác quỷ.

Nhưng điều quan trọng hơn, Angie đang không muốn về nhà.

Cái tên kì quái kia có lẽ vẫn ở trong nhà cô mà thoát ẩn thoát hiện, về nhà bây giờ cũng không được an tâm.

Nhưng ngồi mãi ở công viên cũng không phải ý tưởng hay vì bây giờ cũng muộn rồi.

Cô chỉ đành xuống nước mà về nhà.

Giờ Angie đang đứng trước của nhà, tay cầm chìa khóa nhưng chẳng dám mở cửa, lỡ như tên đó ào ra thì sao...

Cô không phải người sợ ma quỷ gì, nhưng chắc gì hắn ta đã là ma hay quỷ.

Nhưng cuối cùng thì cũng phải vào thôi.

Sau khi vào nhà, tôi thấy hắn ta đang...

Ngủ trên sofa?

Angie vớ vội cây dù rồi tiến lại gần định chạm vào anh ta, nhưng thật kì lạ, cây dù....

đã xuyên qua người anh ta.

Mắt thường thì cô có thể thấy anh ta, trông có vẻ giống người nhưng cơ thể lại có phần hơi trong suốt. •Đừng tự ý đâm xuyên người khác vậy chứ.

Angie giật thót như thể mình mới làm gì đó phạm pháp.•Này cô dùng dù đâm thẳng vào dạ dày tôi đây, tính ám sát tôi à? •Anh...

Chết rồi à? •Phải rồi nhỉ!

Tôi chết rồi mà!

Nếu cô đâm tôi có nghĩa là tôi sẽ chết lần 2 à!?

Tên kia cười phá lên như tên điên, Angie đi cất cây dù lại chỗ cũ nhưng khi quay lại thì không thấy anh ta nữa.

Cô bực mình khi bản thân còn chưa kịp hỏi gì.

Nhưng khi cô đi vào nhà bếp, nhìn vào chiếc tủ lạnh lại đang phản chiếu hình bóng của tôi và anh ta, Angie vội quay người lại đi đã thấy anh ta ở sau lưng. •Nè, hôm nay cô về muộn lắm nha, đi đâu vậy?

Hẹn hò à?

Đối tượng là ai thế?

Hay đi uống rượu với bạn bè?

Mà không đúng, cô đâu có mùi rượu.

Anh ta hỏi dồn dập khiến cô chưa kịp phản ứng thì anh ta đã dí mặt lại gần cô làm cô sợ khiếp vía. •Sao cô không trả lời? •Tôi...

Không muốn về. •Sao cô không về!?

Nhà này đâu có... ma...

Anh ta chợt sững sờ như nhận ra gì đó.

Sau đó chỉ ngón tay vào bản thân. •Phải rồi!

Vì tôi đang ở đây!

Angie chỉ biết thở dài khi anh ta cuối cùng cũng nhận ra, anh ta thật kì lạ. •Anh là cái gì vậy?

Là ma à? •Tôi không phải ma đâu à nha, à mà cũng không đúng.

Tôi là gì ấy nhể?

Cô nghiêng đầu nhìn tên kì lạ trước mắt, anh ta thậm chí còn không rõ bản thân là gì.•Nói chung cô muốn nghĩ sao cũng được.

Tôi thở dài rồi lảng tránh đi chỗ khác nhưng anh ta lại chắn trước mặt tôi. •Nè cô không muốn hỏi gì à?

Rằng tôi là ai nè, sao tôi lại ở đây nè, sao tôi lại có tình trêu cô và sao cô nhìn thấy tôi nè?

Không hỏi gì thật à?

Anh ta hơi cau mày, giọng điệu như một đứa trẻ, cô tự hỏi anh ta là trẻ con à? •Không muốn hỏi, chỉ cần anh ra khỏi nhà tôi là đượ-...

Cô chưa kịp dứt câu đã thấy anh ra nhìn mình chằm chằm với ánh mắt hơi...

Đáng sợ... •Nhà ai cơ?

Đây là nhà tôi mà.

Người đáng lí phải biến đi là cô đó.

Anh ta quát lên làm cho cô giật thót, bất giác đi lùi về sau.

Anh ta chắc cũng thấy cô có vẻ hoảng nên trông cũng dịu đi.

•Haiz...

Đây là nhà tôi, mà thôi, tôi cho cô ở đợ cũng được. •Nhưng tôi mua nó rồi mà... •Nhưng tôi đâu có bán cho cô?

Angie im lặng, anh ta cũng im re.

Vì trên lí thuyết đúng là cô đã mua căn nhà này từ một bà cô với giá hời vì không ai thèm mua nó cả.

Nhưng nếu anh ta là chủ thì cô là người xâm phạm nhà của anh ta. •Nè, nói gì đi chứ? •...

Ngồi xuống nói chuyện được không?

Hai người ngồi ở sofa với nhau cả tiếng đồng hồ, họ biết thêm một số thông tin về đối phương như tên, tuổi...

Mà thật ra, cái gì về cô tên kia cũng biết, chỉ có mỗi cô không biết gì về hắn.

Anh ta tự giới thiệu bản thân là Phoenix, và...

Chỉ có vậy.

Chỉ mỗi cái tên.

Nhưng tay vì nói thêm, anh ta chỉ khẳng định chắc nịch rằng:•Angie, đây vẫn được tính là nhà tôi đấy nhé. •Nếu như anh có giấy sở hữu hoặc bất cứ thứ gì giống vậy thì tôi sẽ tin, Phoenix.

Phải, đây không phải nhà anh.

Đây là nơi anh chết và ở sau khi chết.

Phoenix không tiết lộ nhiều cho Angie về quá khứ vì những gì anh ta nhớ được là những kí ức mơ hồ của bản thân.

Có lẽ nếu không tính thời gian anh ta đã chết thì có lẽ Phoenix giờ đã sống một cuộc sống bình thường với vợ và con cháu của anh.

Sau đấy họ nói chuyện phiếm với nhau, thật ra chỉ có anh ta nói và Angie chủ yếu là nghe và chỉ đáp khi anh ta hỏi cô gì đó.

Anh ta nói nhiều thật.

Và điều duy nhất anh để ý là sự mệt mỏi của cô. •Angie nè, cô mà cứ khó tính, căng thẳng hay mệt mỏi như vậy là mấy "thứ đó" sẽ bám lấy cô đó.

Anh ta tựa người ra ghế và nói với giọng có chút mỉa mai, nhưng người ngạc nhiên và khó hiểu là Angie.

"Thứ đó" mà anh nói đến là gì? •Ý anh là gì? •À phải rồi cô không thấy "nó".

Quên mất.

Câu "quên mất" của anh ta làm Angie nổi cáu.

Cô ngồi dậy và bước đi lên phòng mà không nói từ nào.
 
《𝔸𝕂𝕌ℝ𝕐𝕆》𝐥𝐢𝐯𝐞 𝐨𝐫 𝐝𝐢𝐞✮
Chương 2: Akuryo


Sau đấy họ nói chuyện phiếm với nhau, thật ra chỉ có anh ta nói và Angie chủ yếu là nghe và chỉ đáp lại khi cô bị hỏi gì đó.

Anh ta nói nhiều thật, nhiều hơn một người bình thường.•Angie nè, cô mà cứ khó tính, căng thẳng hay mệt mỏi như vậy là mấy "thứ đó" sẽ bám lấy cô đó.

Anh ta tựa người ra ghế và nói với giọng có chút mỉa mai, nhưng người ngạc nhiên và khó hiểu là Angie.

"Thứ đó" mà anh nói đến là gì? •Ý anh là gì? •À phải rồi cô không thấy "nó".

Quên mất.

Câu "quên mất" của anh ta làm Angie nổi cáu.

Cô ngồi dậy và bước đi lên phòng mà không nói từ nào.

Đã một tuần từ khi Angie biết đến sự hiện diện của Phoenix.

Cô chẳng sợ hãi, hoảng hốt về bất cứ trò đùa nào vì giờ cô đã biết ai là thủ phạm.

Điều này khiến Phoenix có chút chán nản vì anh vốn thích trêu chọc người khác.

Dẫu vậy anh ta vẫn cho cô không gian riêng như vệ sinh hay thay đồ, có lẽ thứ khiến Angie khó chịu chỉ là việc anh hay thoát ẩn thoát hiện làm cô cảnh giác hơn.

Tuy nhiên, có nhiều điều băn khoăn vẫn đọng lại trong đầu Angie.

Những thứ như quá khứ của Phoenix hay lí do anh ta ở đây.

Nhưng trên hết là "thứ đó" mà anh ta đã nói vào lần đầu tiên họ nói chuyện với nhau.

Cô nằm trên giường trong căn phòng tối, được chiếu rọi bằng chút ít ỏi ánh sáng của mặt trăng thông qua cửa sổ.

Cô không biết bây giờ là mấy giờ và cũng chẳng quan tâm.

Nhưng đột nhiên, Angie nghe thấy tiếng động gần kệ sách của mình. •Phoenix? •Úi!

Đừng dọa tôi thế chứ!

Tôi tưởng cô ngủ rồi.

Anh ta giật bắn như thể một tên trộm đang lén lút và bị chủ nhà phát hiện.

Trong khi đó, Angie mệt mỏi ngồi dậy và nhìn về phía Phoenix. •Tôi tưởng ta đã thỏa thuận là anh sẽ không vào phòng tôi rồi mà? •Ờ thì...

Tôi nghĩ là cô vẫn chưa ngủ nên muốn vào nói chút chuyện.

Anh ta trông có vẻ cũng hơi gượng, chỉ đành gãi đầu quay người đi.

•Vậy tôi ra ngoài đây.

Mai cô còn đi làm mà.

Angie chỉ biết thở dài, cô cũng có nhiều thứ muốn hỏi nên đành mời anh ta ở lại để nói chuyện. •Ngồi đi, tôi có chuyện muốn hỏi.

Nghe xong, mắt Phoenix sáng lên như một đứa trẻ, anh ta lao đến nhảy lên giường và ngồi kế cô. •Vậy cô muốn hỏi tôi cái gì nào?

Cái gì tôi cũng biết hết đó nha. •"Thứ đó" là gì?

Là người thẳng thắn, Angie vào thẳng vấn đề chính khiến Phoenix cũng hóa đá.

Anh ta hiểu rõ cô đang muốn hỏi gì, nhưng cũng có phần lảng tránh. •Cô không muốn biết đâu. •Tôi có, và nếu anh không nói thì ra ngoài đi.

Tôi hết chuyện để nói rồi. •Được rồi được rồi, tôi nói mà.

Hạ hỏa đi.

Phoenix đổ mồ hôi lạnh, anh ta có vẻ không thật sự muốn nói ra.

Angie quay sang bật chiếc đèn ngủ đầu giường để giúp căn phòng có thêm chút ánh sáng.•Chà...

Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

Sự im lặng đến đáng sợ cũng khiến một hồn ma Phoenix phải sởn gáy.

Cô nhìn với ánh mắt như nữ hoàng băng giá, cảm tưởng như cả căn phòng đang đóng băng. •Được rồi, để xem nào, chúng là Akuryo.

Chúng là những sinh vật đã chết, như hồn ma vậy.

Nhưng chúng... méo mó hơn.

Angie chỉ im lặng, tập trung lắng nghe từng chữ mà anh nói.•Chúng là những vong hồn, có mối thù hằn từ khi còn sống và nó theo chúng đến khi chết và biến chúng thành Akuryo.

Chúng có thể từng là con người hay động vật.

Nhưng về cơ bản thì con người không thấy được nó.

Cô gật gù đồng thuận, liếc qua nhìn anh ta đang vui vẻ giải thích như một đứa trẻ chực chờ được khen ngợi vì sự hiểu biết của bản thân. •Thế... anh là ma hay Akuryo? •Tôi á?

Tôi là Akuryo, ma chỉ có thể nhìn con người, đôi khi ảnh hưởng đến cuộc sống của họ chút thôi.

Akuryo bọn tôi còn ảnh hưởng đến tâm lí và nhiều thứ khác cơ.

Phoenix vừa nói vừa cười, như thể việc Akuryo bám víu vào người khác chỉ là một trò đùa của chúng. •Vậy chúng bám theo tôi là sao?•Tôi đã nói rồi, chúng mang đầy hận thù, và chúng tìm những kẻ có suy nghĩ tiêu cực, những người không có hi vọng vào cuộc sống để bám víu vào, ăn sự tiêu cực của họ.

Cô có hay cảm thấy nặng vai, lờ đờ mệt mỏi và thiếu sức sống khi ra khỏi nhà không?

Do chúng đó.

Angie liền sững người, giờ đây cô mới hiểu lí do bản thân có cảm xúc lên xuống thất thường hay sự mệt mỏi đột ngột.

Nhưng những cảm giác ấy đã đỡ hơn khi cô về đến nhà. •Tại sao...

Khi tôi về nhà thì tôi cảm thấy ổn hơn? •Vì tôi ở đây, hiển nhiên rồi.Cô có nhớ ngày đầu tiên cô dọn đến đây không? •Có, cách đây 5 tháng. •Ừa, ngày cô dọn vào, Akuryo như lấp kín chỗ này.

Chúng thậm chí còn khéo thêm bầy đàn và xây tổ ở đây.

Tôi phải mất 2 ngày để đuổi cổ hết đám đó đi đấy, biết ơn đi.

Thay vì biết ơn, Angie lại cảm thấy lo lắng hơn, một dòng suy nghĩ cứ chạy qua trong đầu cô nàng.

"Nếu mình cảm thấy nhẹ nhõm khi ở nhà, thì những thứ kia đã đi theo mình khi mình ở ngoài sao...?"

Phoenix thấy cô yên lặng khá lâu nên đành lên tiếng hỏi thăm.•Nè cô có ổn không đó?•Tôi ổn...

Có cách nào để ngăn chúng đi theo tôi không?

Angie chuyển chủ đề từ bản thân sang đám Akuryo.

Sau khi nghe câu hỏi thì Phoenix suy nghĩ một hồi lâu mới lên tiếng. •Hmmm...

Có, hai cách.

Sau khi nghe mắt cô liền sáng rực lên.

Không phải một cách duy nhất mà là hai, như thể cô có đến hai con đường sống vậy.

Cô liền quay sang nói với gương mặt phấn khích.•Cách gì? •Cách 1 đơn giản thôi, cứ ở nhà.

Nghe xong cô liền chuyển từ phấn khích sang cau có và vung tay đánh Phoenix nhưng bất thành vì tay cô đã xuyên qua người anh ta. •Bình tĩnh nào cô gái.

Nóng tính quá đấy.

Đừng khinh thường việc "cứ ở nhà" chứ. •Cứ ở nhà thì có tác dụng gì? •Tất nhiên là có, tôi đã bảo rồi, tôi ở đây mà.

Căn nhà này là địa bàn hoạt động của tôi.

Ở đây tôi mạnh hơn các ma vật hay vong linh khác.

Nếu cô ở nhà thì sẽ không bị chúng làm phiền.

Angie chỉ biết im lặng lắng nghe đến phát bực.

Nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta nói đúng. •Cách 2 đi?

Cách 1 xem như vô vọng rồi. •Ờm...

Nó có hơi khó nói...

Angie nghiêng đầu khó hiểu, cô thầm nghĩ nếu cách 2 quá vô lý thì cô thà sống như vậy còn hơn. •Cô sẽ tạo cho mình một mối liên kết, kiểu như khế ước với tôi.Phoenix trông có vẻ rất tự hào và mong chờ.

Mặt Angie đơ ra, không tin vào những gì mình vừa nghe.

Cô cáu kỉnh nằm phịch xuống giường rồi trùm chăn kín mít. •Chuyện này tính sau, tôi đi ngủ đây.

Phoenix chỉ biết phì cười, thở dài.

Anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.•Ngủ ngon.

Buổi sáng mùa thu mát mẻ với ánh nắng chan hòa rọi qua khung cửa sổ khiến cô tỉnh dậy trong cơn mơ màng.

Nhưng điều khiến Angie thức giấc là hình ảnh Phoenix nằm kế cô với nụ cười đắc chí hơn bao giờ hết.•Chào buổi sáng~Lúc đấy cô thề rằng nếu cô cũng là ma thì sẽ đá đít tên này ngay.

Nhưng vì cô không thể làm thế nên đành nuốt cục tức vào trong và ngồi dậy để vệ sinh cá nhân. •Cần tôi giúp gì không~? •Cần anh đi chỗ khác.

Angie nói rồi đóng rầm cửa nhà vệ sinh khiến cho Phoenix giật mình.

Tên đó thầm nghĩ "nếu cô gái này mà chạm được vào mình thì chắc mình cũng đầu thai sớm..."

Angie bước ra khỏi nhà vệ sinh với trang phục chỉnh tề và chuẩn bị đồ để đi làm.

Nhưng những suy nghĩ về lời đề nghị của Phoenix vẫn hiện lên trong đầu.

Cô bước xuống nhà và nướng hai miếng bánh mì để ăn lót dạ trước khi đi làm.

Chợt cô thấy lạnh sống lưng. •Bánh mì có ngon không?

Lâu rồi tôi không ăn nên không biết.

Cô thích phết gì lên thế?

Mứt hay bơ?

Phoenix vừa nói vừa cầm lên hũ mứt và lục thỏi bơ trong tủ lạnh.

Angie nhìn mà ngán ngẩm, chỉ biết nói "gì cũng được" cho qua.

Nhưng ai ngờ khi tiếng "ting" của máy nướng bánh mì vừa vang lên thì cũng là lúc Phoenix chụp lấy hai miếng bánh và phết mứt lần lượt lên từng miếng. •Đây, tôi biết cô thích mứt hơn mà.Angie chả biết nên nói gì nên chỉ đành ăn đại cho qua rồi lây đồ để chuẩn bị đi làm.

Nhưng khi bước đến cửa thì cô chợt khựng lại.

Nghĩ rằng nếu bây giờ mình ra ngoài thì sẽ đối mặt với lũ sinh vật kì dị kia, dù không thấy, không cảm nhận được nhưng nó cũng khiến cô rùng mình. •Sao thế, đi đi.

Cô sẽ trễ đó.

Phoenix vừa gặm miếng bánh mì vừa nói vọng ra từ bếp để hối thúc Angie.

Cô chỉ biết hít một hơi để bình tĩnh rồi bước ra khỏi nhà.

Trên đường đến công ty, cô không tài nào quên được những lời Phoenix nói hôm qua, làm cô cứ lo lắng sợ hãi.

Trên chuyến xe bus, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng đen đứng đằng sau cô là một bóng đen, đang nhìn chằm chằm cô.

Nhưng khi cô quay lại, lại chẳng có gì cả.

Đế công ty, nơi này hôm nay mang một bầu không khí ảm đạm vô cùng.

Mọi người gần như kiệt sức vì deadline và KPI cuối tháng.

Người thì trông như xác chết khô, người thì chạy đông chạy tây để xem xét tình hình.

Nói chung thì sau nửa tháng nghỉ làm, cô gần như quên luôn việc nơi này thường sôi động vào đầu tháng nhưng đến cuối tháng như như đi ăn đám.

Về lại chỗ ngồi với tâm trí mệt mỏi, ánh mắt Angie không thể không lướt qua căn phòng.

Dù chỉ là một vài bóng đen nhỏ cũng làm cô nhận ra, nơi đây giờ cũng là nơi cho các Akuryo "làm tổ".

Đột nhiên, có một bàn tay vỗ lên vai làm Angie thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân. •Chị Angie, chị đi làm lại rồi ạ?

Chị vẫn ổn chứ?

Thấy chị nghỉ hẳn 2 tuần mà chẳng liên lạc hay gặp mặt được làm em cũng lo lắm.

Ra là Fergus, cậu em đồng nghiệp kiêm luôn em họ của cô.

Cậu chàng trông có vẻ cũng mệt mỏi, nhưng gương mặt hiền lành vẫn toát lên sự lo lắng cho cô chị của cậu, người mà cậu xem như chị ruột.•Chị ổn, chỉ hơi cảm sốt với nhức đầu thôi.

Một lời nói dối trắng trợn.

Nhưng "cảm sốt với nhức đầu" là thứ duy nhất cô nghĩ ra được.

Cô không muốn bị xem là "con thần kinh", càng chẳng muốn em mình lo lắng. •Vậy ạ?

Nhưng mặt chị trông tái mét rồi kìa.

Fergus lại gần để xem xét tình trang của Angie.

Nhưng cậu lại gần bao nhiêu thì cô càng lùi bấy nhiêu.

Không phải cô sợ lây bệnh cho cậu hay gì cả, càng không phải ghét bỏ.

Nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi thực thể sau lưng cậu chàng được.

Hiện tại, sau lưng Fergus là một thực thể quái dị, không giống người cũng chẳng giống ma.

Nó như một cái bóng màu đen, với đôi mắt đỏ ngàu và một cặp sừng?

Cô nghĩ vậy.

Nhưng dù là gì, nó cũng đang bám lấy em họ cô, nhưng đôi mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, gây nên một áp lực khó tả.

Nhưng rồi nó lại tan biến vào hư vô.Cả ngày hôm ấy, dù làm bất cứ điều gì, từ làm việc, đến nghỉ ngơi, ăn uống...

Cô điều có một cảm giác nơm nớp lo sợ.

Tại sao hồi trước, bản thân cô chỉ có thể cảm nhận chứ không hề nhìn thấy Akuryo.

Nhưng giờ đây, chỉ cần nhìn vào bất cứ vật nào có tính phản chiếu, cô đều nhìn thấy chúng một cách rõ ràng, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dáng mờ ảo của chúng bằng mắt thường.

Và tất cả những khoảnh khắc ấy đều có một điểm chung, chúng đều đang nhìn chằm chằm cô.

Angie không hiểu, chúng nhìn cô như thể chúng biết rằng cô có thể thấy chúng.

Dù đã cố lảng tránh ra sao, những ánh mắt của chúng vẫn dõi theo cô, không hề ngơi nghỉ một giây.

Cho đến cuối ngày, khi cô bất giác nhìn vào gương để chỉnh tóc, Angie mới bàng hoàng nhận ra rằng sau lưng cô giờ đây đã có hàng chục, không, hàng trăm Akuryo.

Dù chỉ là vài con nhỏ, nhưng số lượng đông đến áp đảo làm cô tái xanh mặt mày.

Khiến cô không thể chịu đựng được nữa mà đứng bật dậy đi về ngay mặc lời rủ rê đi bar của các đồng nghiệp.

Trên đường đi về, Angie bước đi thật nhanh, không dám quay đầu lại nhìn.

Cô không dám đi xe bus hay taxi vì sợ hãi cái cảm giác có khi phải ngồi cùng Akuryo trên xe.

Nhờ đồng nghiệp chở về cũng chẳng phải ý kiến hay, có khi lại gây nguy hiểm cho họ vì đám thực thể sau lưng mình.

Cô chỉ đi bộ về nhà, đi thật nhanh, cậu nguyện rằng sau lưng bản thân chẳng có gì, mà tất cả chỉ là do cô tưởng tượng ra.

Angie vốn chẳng phải người sợ ma quỷ, thậm chí còn là fan của thể loại kinh dị, nhưng giờ đây lại đang run sợ trước những điều bản thân đang đối mặt.

Phải sống cùng một Akuryo suốt chừng ấy thời gian mà cô không hề hay biết, rồi đột nhiên hay tin bản thân phải chịu nhiều áp lực chỉ vì sự chèn ép của đám Akuryo ngoài kia.

Những chuyện kinh khủng cứ liên tục ập đến khi Angie choáng váng mặt mày.

Cô chỉ ước gì bây giờ có cách cho cô thoát khỏi những điều này....

Khoan...

Cô có cách mà!

Là Phoenix.

Phoenix và cái "Mối liên kết" gì đó của anh ta!
 
《𝔸𝕂𝕌ℝ𝕐𝕆》𝐥𝐢𝐯𝐞 𝐨𝐫 𝐝𝐢𝐞✮
Chương 3: Mối liên kết


Giờ đây không còn là những bước chân vội vàng nữa, hiện giờ Angie đang chạy, chạy thật nhanh về nhà.

Không phải chỉ vì đám Akuryo ở đằng sau cứ liên tục chạy theo, mà vì giờ đây cô đang có cảm giác phấn khích nhưng lại xen lẫn chút do dự khi nghĩ đến "liên kết" mà Phoenix đã nói.

"Mối liên kết" nghe như một bản hợp đồng, và chả ai muốn ký kết hợp đồng với ma quỷ cả.

Nhưng đầy là con đường sống duy nhất của cô, hoặc ít nhất là cô nghĩ vậy...

Ngay khi Angie chạy vào khoảng sân trống trước nhà, mọi cảm giác nặng nề cứ thế mà bay biến.

Không áp lực trên vai, không có cảm giác ai đó đứng sau, nhưng ánh mắt vẫn còn đó.

Khi cô quay đầu, chúng vẫn đứng đó, đám Akuryo đứng trước cổng nhà cô nhưng không thể đi vào, chỉ có thể nhìn cô từ xa, giờ đây cô mới thấy được lợi ích của việc "chỉ ở nhà" mà Phoenix nói.

Nhưng giờ đâu phải lúc để nghĩ về chuyện nhảm nhí đó.

Angie bước đến và mở cửa nhà, dẫu cho cảm giác sợ hãi vẫn đang bao bọc lấy cô.

Khi bước vào nhà, căn nhà im lắng một cách lạnh lẽo, đúng với bản chất là căn nhà một người sống.

Nhưng Angie biết, tên đó vẫn ở đây, Phoenix vẫn đang ẩn trốn đâu đó trong nhà.

Anh ta chỉ có thể di chuyển giới hạn trong khuôn viên của nhà, không thể hơn được. •Phoenix, anh đâu rồi.

Chúng ta cần nói chuyện!

Angie gọi lớn, và như thể đang chờ chực tiếng gọi đó, Phoenix liền xuất hiện ngay bên cạnh làm cô giật bắn.

Anh ta vẫn đang nhoẻn miệng cười, nụ cười tuy thân thiện nhưng lại có chút...

Tà ác. •Angie~ Cô về rồi, mừng về nhà.

Cô có gì muốn nói với tôi hả?

Từ sắc thái gương mặt đến giọng nói ma mị, tất cả đều khiến Angie lạnh sống lưng.

Cô rất do dự, việc ký thứ như "hợp đồng" với quỷ là điều ngu ngốc nhất mà cô biết khi nhìn các nhân vật trong những bộ phim kinh dị mà cô xem.

Nhưng giờ đây cô mới hiểu, việc ký hợp đồng với quỷ chính là cách duy nhất. •T-tôi muốn hỏi...

Về chuyện...

"mối liên kết" mà anh đã nhắc đến.

Giọng nói Angie chứa đầy sự do dự và run rẩy.

Cô thừa biết, khi nói ra điều đấy thì cô đã không còn đường lui.

Phoenix chỉ mỉm cười, như thể đã biết được điều cô muốn nói, anh ta chỉ nhẹ nhàng tiến lại gần, nói với chất giọng đầy ma mị nhưng cũng có phần trẻ con. •À~ "Liên kết" hỏ, tôi tưởng cô không muốn, có lí do gì đặc biệt sao?Anh ta vừa nói vừa nhìn qua khung cửa sổ, nhìn vào đám Akuryo trước cửa nhà.

Anh biết rõ điều cô muốn nói, biết luôn cả lí do, nhưng điều anh ta muốn chỉ đơn giản và việc chơi đùa.

Angie hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh và ngồi xuống ghế sofa. •Tôi không thể sống như vậy được, tôi không thể cứ sống trong nỗi sợ hãi như vậy được.

Nói đi, tại sao tôi phải chịu những điều này chứ!?

Phoenix chỉ cười khúc khích trước phản ứng của cô, anh ta chỉ nhẹ và ngồi xuống bên cạnh. •Cô có nghe qua "ba hồn bảy vía" ở Châu Á không? •Có, dù tôi không tìm hiểu nhưng cũng có nghe qua.

Mà chuyện đó thì sao? •Cô biết người bình thường có 3 hồn phải không?

Nhưng cô...

Cô chỉ có 2 phần rưỡi hồn mà thôi.

Angie không thể không choáng trước thông tin cô vừa nhận được.

Dù cô không biết được điều đó có ý nghĩa gì, nhưng chỉ nghĩ đến việc bản thân thiếu nửa phần hồn đã khiến cô sợ tái mặt. •Sao im lặng thế, chuyện này hiếm nhưng không nghiêm trọng quá đâu.

Chỉ là cô sẽ thấy được nhiều thứ "không nên thấy" mà thôi.

Phoenix chỉ cười khúc khích trước vẻ mặt ngơ ngác của Angie, điều đó chỉ làm cô trở nên lo lắng hơn mà thôi. •Thứ "không nên thấy" đó của anh là chuyện nghiêm trọng nhất đó.

Tôi biết là bản thân tôi yếu bóng vía từ bé, nhưng nó có nặng nề như bây giờ đâu!

Quả thật từ bé Angie đã thường xuyên gặp những chuyện kỳ lạ, nhưng cô chỉ đơn thuần nghĩ chúng là ảo giác, là những thứ cô tự tưởng tượng ra sau khi xem những bộ phim kinh dị.

Cô cứ nghĩ nó sẽ chóng tàn khi cô lớn lên, nhưng giờ nó không chỉ còn tồn tại mà nó còn lớn dần lên.

Phoenix chỉ mỉm cười, một nụ cười đầy ma mị. •Cái đấy thì tôi chịu, nhưng ai quan tâm chứ. •Vấn đề lớn đó!

Nhưng nếu chỉ là do tôi yếu bóng vía thì việc "liên kết" với anh giúp được gì chứ!? •À~ tôi hiểu ý cô rồi.

Akuryo không thể biến mất trong mắt cô đâu, cả đời này cô sẽ phải sống với điều đó.

Còn việc thỏa thuận với tôi sẽ như việc có thêm một "người bảo vệ" thôi.

Nghe xong Angie liền điếng người, cảm giác như mọi hi vọng trước mắt đã sụp đổ.

Giờ đây cô hoàn toàn vô vọng rồi. •Thôi mà, việc có người đi theo sau bảo vệ vẫn ổn hơn đó.

Mà dù không có tôi kè kè kế bên thì chúng cũng chả lại gần cô đâu.

Nghe được những lời đó khiến lòng cô còn nặng nề hơn, dù anh ta nói như một lời an ủi, nhưng trong lòng cô lại có một nỗi bất an khác. •Thế...

Cái "Liên kết" kia là sao?

Như một bản hợp đồng à? •Chuẩn rồi, thông minh lắm.Trong khi Phoenix đang trong rất hào hứng, Angie lại càng lo hơn.

Nếu đây là một bản hợp đồng thì phải là "đôi bên cùng có lợi" và "hệ quả" mà bản hợp đồng này mang lại. •Thế anh được lợi gì? •Ồ~ cuối cùng cũng hỏi, tôi đợi câu này mãi.

Tôi ấy nhé, sẽ được thoát khỏi vùng giới hạn của bản thân đó.

Vùng giới hạn của Phoenix, là khu vực xung quanh ngôi nhà.

Akuryo không vào được nhưng Phoenix cũng chẳng ra được.

Nói cách khác, đó như một nhà giam với Phoenix.

Và việc được thoát khỏi vùng giới hạn chả khác gì việc được tự do với Phoenix. •Thế thôi hả?

Không còn gì khác à...?

Nó có đem lại bất lợi gì không?

Chỉ với một điều kiện đơn giản để biến hợp đồng thành "đôi bên cùng có lợi" ư?

Ai chứ Angie không tin, Phoenix chắc chắn đang giấu điều gì đó mà cô không biết. •...

Ahaha, đúng thật là...

Tôi ghét mấy đứa nhạy bén như cô.

Từ một điệu cười cợt nhả, Phoenix liền trở thành một con người khác.

Người với nét mặt nghiêm túc và đáng sợ hơn. •Tôi sẽ nói thật cho cô biết, tôi là "chủ hợp đồng", tôi sẽ có lợi hơn.

Thoát khỏi vùng giới hạn chỉ là chuyện che mắt những kẻ ngốc.

Cô sẽ phải chia sẽ chút dương khí cho tôi. •Dẹp!!

Tôi từ chối!

Tôi đã thiếu nửa phần hồn mà giờ anh còn nói tôi sẽ chia sẽ dương khí cho anh, thà anh giết tôi đi còn hơn! •Tch...

Thế mới nói là tôi muốn giấu đi.

Angie gần như mất bình tĩnh, còn Phoenix thì trở nên khó chịu qua hành động xoa thái dương của anh.

Rõ ràng, đối với Angie thì đây chả khác nào bán mạng, con Phoenix thì chỉ đơn thuần nghĩ đây là cái giá phải trả mà thôi. •Nó không tệ như cô nghĩ đâu.

Cô sẽ thấy được đám Akuryo kia rõ ràng hơn đó.

Phoenix cố trấn an Angie, nhưng cũng chả phải theo kiểu tốt đẹp gì, anh ta chỉ đơn giản không muốn vụt mất con mồi của bản thân mà thôi.

Nhưng trái lại, Angie nghe xong lại càng hoảng loạn hơn. •Thấy rõ hơn thì tốt hơn chắc!?

Chứ anh được gì từ dương khí của tôi chứ?

Người ta thấy được anh à!? •Tất nhiên là đéo!

Cô bị ngu hả!?

Tôi chỉ mạnh hơn thôi, mà mạnh hơn để giúp cô chứ làm gì!

Còn nếu cô thấy được đám kia rõ hơn thì né dễ hơn chứ sao nữa!!

Thế là từ một cuộc thảo luận bình thường, họ đã bắt đầu lời qua tiếng lại với nhau.

Người thì muốn giải quyết triệt để, người thì cứ muốn dây dưa.

Hoàn toàn không cùng tần số.

Cuối cùng, sau 30 phút, Angie đành xuống nước chấp nhận.

Vì vốn cô chẳng có đường lui, còn Phoenix thì sống như nào mà chẳng được, từ đầu cô đã là người bất lợi. •Vậy...

Giờ ký hợp đồng kiểu gì?

Tôi không chơi khế ước máu đâu nha. •Ai cần cách cổ lỗ sĩ đó chứ.

Giờ hiện đại rồi.

Phoenix lục lọi đồ trong túi của anh ta trong lúc Angie đứng hoang mang.

Sau đó anh ta đem ra một chiếc túi vải nhỏ, nó có màu đỏ với họa tiết được may khá chi tiết.

Khi anh ta lấy món đồ ở trong ra, nó trông như 2 chiếc vảy cá nhỏ, lấp lánh tựa như ngọc trai. •Tada~ Giới thiệu với cô, vảy kình ngư, hàng hiếm đó. •Kình ngư...?

Cá voi hả...? •Không, tên nghe quê quá đó.

Phoenix liền cau mày trước câu nói của Angie, dù nhân giới cũng có định nghĩa "kình ngư" nhưng nó khác với loài như Akuryo.

Sau đó Angie mới hiểu, kình ngư là một con cá voi lớn với chiếc sừng kỳ lân mang phép màu trên đầu.

Một chiếc vảy của nó có hai lớp, dù cho có tách ra thì nó vẫn giữ một mối liên kết bền chặt không thể phá vỡ.

Vậy nên nó được dùng trong việc hợp tác giữa Akuryo với nhau hay giữa con người và Akuryo nằm nâng cao sức mạnh của đôi bên.

Nhưng nó không những đắt mà còn hiếm, vậy nên việc sử dụng vảy kình ngư không mấy phổ biến. •Vậy...

Tôi phải làm gì với cái vảy của con cá voi bị cắm sừng này? •Kình ngư!

Sao cô cứ thích dùng mấy cái tên thấy ghê cho món đồ đắt tiền vậy.

Cứ ăn nó thôi.

Anige đớ người ra, Phoenix vừa bảo cô... nuốt vảy vào bụng hả?

Nuốt một vật từ thế giới ma quỷ vào bụng? •Đúng rồi đó, nuốt đi.

Mặt cô hiện rõ những gì cô đang nghĩ kìa.

Thử đi, mấy người tôi quen nói là nó có vị như kẹo thôi.

Phoenix nói xong thì có luôn chiếc vảy vào miệng và nuốt luôn nó.

Còn Angie vẫn đang do dự, không biết có nên nuốt không. •Nuốt đi, cô sợ à?

Tôi vừa nuốt rồi đấy! •Nhưng trông nó...

Có giống đồ ăn được đâu. •Thế thôi trả đây.

Nghe Phoenix hăm dọa thì Angie cũng chả biết phải làm gì nữa, cơ hội ngay trước mặt chả lẽ lại để nó vụt mất?

Nên cô cũng chẳng biết làm gì khác, đành nhắm mắt nhắm mũi mà nuốt thôi. •Chúc mừng, giờ cô là partner của tôi, cùng giúp đỡ nha~Angie nổi cáu trước giọng điệu của anh và lại vô thức vung tay đánh Phoenix một cái.

Nhưng lần này...

Cô đã đánh được anh ta, cánh tay cô không hền xuyên qua mà đã chạm vào Phoenix, như chạm vào một người bình thường vậy.
 
Back
Top Bottom