Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 170: Chương 170



Vu Âm ngồi thẳng lưng, điệu bộ vừa phóng khoáng vừa sắc sảo, ánh mắt thẳng thắn đối diện Tề Duyệt. “Còn chuyện cô cứ lặp đi lặp lại việc Ngụy Thậm là kẻ sát nhân, tôi nghĩ không đúng. Nếu anh ấy thực sự là kẻ g.i.ế.c người, anh ấy đã ngồi trong tù, chứ không ngồi ở đây, ngay trước mặt cô.”

Tề Duyệt cười lạnh, giọng đầy khinh miệt. “Chưa g.i.ế.c người thành cũng là g.i.ế.c người! Nếu lúc đó dì của Ninh Ninh không kịp đến, Ngụy Thậm chắc chắn đã ra tay rồi! Cô không biết Ninh Ninh đã phải chịu bao nhiêu đau khổ vì anh ta đâu. Cô cũng không biết cô ấy đã phải gánh chịu áp lực lớn thế nào trong những ngày nằm viện!”

Vu Âm nhếch môi, ánh mắt bình thản nhưng giọng nói sắc như dao: “Tôi xem tướng, và tôi cũng có mắt để nhìn người. Ngay từ lần đầu gặp Ngụy Thậm, tôi đã biết anh ấy không phải loại người như cô đang nói. Tâm hồn anh ấy trong sáng, thưa cô Tề, tôi xin nhắc cô một điều – trên đời này không thiếu những vụ án oan.”

Cô khoanh chân, thái độ có phần bất cần nhưng lại toát lên vẻ tự tin khó cưỡng. “Tôi rất tin vào khả năng xem tướng của mình, và cũng rất tự tin vào khả năng nhìn người. Tôi từng gặp Trình Ý Ninh, và cô ấy… tuyệt đối không phải người tốt!”

“Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy về Ninh Ninh nhà chúng tôi?” Tề Duyệt giận đến đỉnh điểm, hét lên. “Cô có biết Ngụy Thậm năm đó đã đối xử với Ninh Ninh thế nào không? Cô chẳng biết gì cả! Không hề có một chút thương cảm, vậy mà cô dám đứng đây nói những lời cay nghiệt như thế. Cô đang hắt nước bẩn vào Ninh Ninh!”

Tề Sở Thần đặt tay lên mu bàn tay Tề Duyệt, ra hiệu cô bình tĩnh lại. Anh đứng lên, quay sang Vu Âm, giọng điềm đạm nhưng ẩn chứa sự trách móc. “Nếu cô đang tức giận vì bài viết trên Weibo mà Ý Ninh từng đăng, thì tôi nghĩ cô đang phán xét quá vội vàng. Khi đó, Ý Ninh chỉ hơi xúc động, nhất thời không kiểm soát được cảm xúc nên mới đăng bài có lời lẽ công kích. Sau đó, cô ấy đã nhận ra sai lầm và chủ động xóa bài viết đó.”

Tề Sở Thần hít sâu, tiếp tục: “Còn về buổi quay hình ở núi, cô có thực sự không cảm thấy mình đã cô lập Ý Ninh sao? Khi tất cả mọi người, kể cả những vị khách quý, đều chỉ chơi với cô, cô không nghĩ rằng mình đã chiếm hết sự chú ý lẽ ra thuộc về Ý Ninh sao? Ý Ninh nói rằng, lần đó, cô không chỉ xúc phạm cô ấy mà còn cố ý gây tổn thương. Trình gia và Tề gia vốn rất rộng lượng, không tính toán với cô. Thế mà hôm nay, cô lại ở đây phán xét Ý Ninh không phải người tốt, cô có thấy mình quá đáng không?”

Nghe những lời này, Vu Âm bật cười nhạt. “Chẳng lẽ cả thế giới này đều phải là mẹ của cô ấy? Mọi người đều phải chú ý đến một mình cô ấy sao? Trình Ý Ninh là tiền à? Mà ai cũng phải vây quanh cô ấy như vậy?”

Cô ngả người, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tề Sở Thần. “Anh nói tôi cô lập cô ấy, vậy tại sao những người như Lý Triêu Phong, vốn không quen biết tôi, cũng không chơi với cô ấy? Anh không thấy có gì bất thường sao?”

“Lần đó trên núi, Trình Ý Ninh biết rõ tôi là ai. Sau khi nghe được rằng tôi đang che giấu thân phận, cô ấy còn cố tình vạch trần tôi trước mặt tộc trưởng. Nếu hôm đó tôi không làm gì để khiến cô ấy im lặng, anh có biết cô ấy sẽ gây ra rắc rối lớn đến mức nào không?”

Vu Âm nhướn mày, giọng điệu lạnh lùng: “Nhưng anh không biết, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ kể hết sự thật. Cô ấy chỉ nói những điều nhẹ nhàng, rằng mình bị uất ức. Và rồi anh tin ngay, không chút nghi ngờ.”

Tề Sở Thần nhíu mày, nhưng chưa kịp nói gì, Vu Âm đã tiếp tục, giọng sắc lạnh hơn. “Anh bảo Tề gia và Trình gia rộng lượng? Anh nghĩ tôi không biết tốt xấu? Lời nói của anh có buồn cười quá không vậy?”

Vu Âm dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc bén như xuyên thẳng vào đối phương, giọng nói bình thản nhưng đầy gai góc:
“Khi tôi livestream trên Hồng Ngư, chỉ vì tôi có một chút giống Trình Ý Ninh, mà cô ấy dám nói thẳng trên truyền thông rằng tôi phẫu thuật thẩm mỹ. Xin hỏi, một người không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng lại vu khống người khác, đó có phải là người tốt không?”

Cô nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh hơn:
“Không chỉ vậy, Trình gia còn mua chuộc cấp cao của Hồng Ngư để khóa vĩnh viễn tài khoản livestream của tôi. Lúc đó tôi và Trình gia, hoặc với Trình Ý Ninh, có mối quan hệ sâu sắc đến mức nào chứ? Đây là hành động của một người tử tế sao?”

Vu Âm cười nhạt, giọng nói càng thêm mỉa mai:
“Gần đây, một ông trùm của Hồng Ngư lại mua chuộc Liêu Tuyên Phú để tấn công phòng livestream của tôi. Kẻ này chính là người từng nhận tiền từ Trình gia để khóa tài khoản tôi lần trước. Hắn rảnh rỗi quá hay sao? Hay là tiền nhiều đến mức không biết tiêu vào đâu, nên phải đi rải tiền để gây chuyện vô ích? Hay thực chất, đây chính là âm mưu từ Trình gia? Anh nghĩ tôi không biết những chuyện này sao?”

Cô khẽ duỗi chân, giọng nói trầm tĩnh nhưng đầy ý tứ:
“Tôi không nói gì, không phản ứng không phải vì tôi không biết, càng không phải vì tôi sợ Trình gia, mà là vì tôi không muốn phí thời gian với những trò hề này.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 171: Chương 171



Vu Âm ngẩng lên, ánh mắt đầy kiên quyết:“Tôi nói Trình Ý Ninh không phải người tốt, không chỉ vì những chuyện đã xảy ra, mà còn vì ánh mắt dối trá và vẻ mặt khắc nghiệt của cô ta. Nếu Trình Ý Ninh là người tốt, vậy tôi sẽ viết ngược tên mình lại!”

Nói xong, cô vỗ nhẹ vào tà váy, đôi mắt sắc lạnh quay sang nhìn Tề Duyệt. “Với cái tinh thần lo lắng cho Trình Ý Ninh của cô, chi bằng hãy lo lắng cho bản thân mình trước đi.”

Nói rồi, Vu Âm dứt khoát quay mặt đi, không thèm để tâm đến hai anh em Tề gia thêm nữa.

Tề Sở Thần, vốn không thường xuyên ở trong nước, thực sự không biết những chuyện này. Một phần những lời Vu Âm nói khiến anh khó hiểu, nhưng một phần anh cũng cảm nhận được sự thẳng thắn của cô. Trong khi đó, Tề Duyệt tức giận đến nỗi vùng vằng đứng lên. “Em không muốn ngồi cùng loại người như vậy!”

Một lát sau, Trình Ý Ninh xuất hiện, đi đến bên cạnh Tề Sở Thần. Khuôn mặt cô ta không che giấu được vẻ khó chịu, giọng nói lộ rõ sự bực bội. “Chị họ nhất định đòi đổi chỗ ngồi với em, em không chịu nên chị ấy cứ khóc lóc om sòm.”

“Ngồi đây đi.” Tề Sở Thần chỉ vào chỗ bên cạnh mình, ra hiệu Trình Ý Ninh ngồi xuống để ngăn cách cô ta với Vu Âm.

Trình Ý Ninh ban đầu được sắp xếp ngồi ở khu C, nhưng vì từ chối lời đề nghị của Tề gia, cô ta chỉ có thể ngồi ở góc. Khi đến đây, cô ta không biết rằng Vu Âm cũng sẽ có mặt, lại càng không ngờ một streamer như Vu Âm lại được sắp xếp ngồi ở vị trí trung tâm, thậm chí còn vượt qua cả Tề Sở Thần.

Vừa định ngồi xuống, Trình Ý Ninh đã nghe thấy giọng Vu Âm từ phía bên kia vang lên, rõ ràng từng chữ:
“Trình Ý Ninh, cô gan thật đấy. Không thấy tôi ở đây à? Ngồi gần thế này, không sợ tôi lại ‘giết’ cô lần nữa sao?”

Trình Ý Ninh giật mình đến mức suýt bật khỏi ghế, thốt lên một tiếng khe khẽ.

Vu Âm nhướn mày, cười nhạt:
“Cô có hóa thành tro, tôi cũng nhận ra cô. Tôi ngồi đây, lớn thế này, cô lại làm như không nhìn thấy tôi? Cô thật sự sợ tôi hay chỉ đang giả vờ sợ hãi thôi?”

Trình Ý Ninh lúng túng quay sang Tề Sở Thần, giọng nghẹn ngào: “Anh họ, em về đổi chỗ với chị họ.”

Tề Sở Thần lạnh lùng đáp:
“Sự kiện sắp bắt đầu, em ngồi yên. Người phạm tội là hắn, sợ hãi cũng là hắn. Em không cần phải giống như kẻ làm việc xấu mà cứ trốn tránh, không có chút khí chất của người Trình gia và Tề gia!”

Trình Ý Ninh cúi đầu, vội giải thích: “Em chỉ là hơi sợ anh ấy thôi…” Rồi lặng lẽ thu mình lại ngồi xuống.

Ngụy Thậm, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng nhướn mày, giọng nói châm biếm:
“Làm việc xấu, trốn tránh, sợ cái này sợ cái kia… Những từ này Tề tổng dùng thật chuẩn, đúng là để miêu tả kẻ tiểu nhân.”

Ánh mắt Tề Sở Thần lạnh lùng quét về phía Ngụy Thậm, giọng nói đầy vẻ khinh miệt:
“Loại người phạm tội mà vẫn mặt dày như anh, quả thật hiếm thấy.”

Ngụy Thậm cười nhạt, đáp lại với giọng điệu trêu chọc:
“Tôi có làm gì sai thì trong lòng cô Trình Ý Ninh là người rõ nhất.” Anh quay sang Trình Ý Ninh, nhướn mày: “Đúng không, nữ diễn viên họ Trình?”

Trình Ý Ninh cắn chặt môi dưới, không nói lời nào. Hai tay cô ta siết chặt lấy tà váy, khuôn mặt lộ rõ vẻ bất an. Trong mắt Tề Sở Thần, hành động này càng chứng tỏ rằng Trình Ý Ninh vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện năm xưa với Ngụy Thậm. Rõ ràng, đây là một loại chấn thương tâm lý khó mà xóa nhòa.

Không lâu sau, buổi lễ liên hoan chính thức bắt đầu. MC bước lên sân khấu, không khí trong hội trường dần trở nên trang trọng.

Ngụy Thậm, thấy tình hình không còn gì thú vị, liền lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vu Âm:
“Lúc nãy cô bảo Tề Duyệt nên quan tâm bản thân, có ý gì sâu xa không? Nói rõ ra đi?”

Thấy Vu Âm lơ đãng nhìn khắp nơi, chẳng buồn liếc đến điện thoại, Ngụy Thậm khẽ chạm vào tay cô, ra hiệu. Khi cô quay sang nhìn, anh chỉ vào màn hình, chờ đợi.

Vu Âm hờ hững cầm lấy điện thoại, nhắn lại một câu ngắn gọn:
“Bị quỷ ám.”

Ngụy Thậm suýt bật cười thành tiếng, nhưng cố kìm lại, gõ thêm một câu:
“Quỷ nam hay quỷ nữ? Có phải vì cô ấy bạc tình nên mới bị như vậy không?”

Vu Âm liếc nhìn Ngụy Thậm, trả lời không chút cảm xúc:
“Là hôn nhân định trước, thường là quỷ nam. Còn bạc tình hay không thì tôi không biết.”

Ngụy Thậm phì cười, tiếp tục hỏi:
“Vậy cô ấy sẽ ra sao?”

Vu Âm chỉ đáp gọn hai chữ:
“Sẽ chết.”

Ngụy Thậm rùng mình, khẽ rít lên một tiếng:
“Sao không có con quỷ nào đến quấn lấy Trình Ý Ninh nhỉ? Tôi còn mong cô ta sớm c.h.ế.t sớm siêu thoát!”

Anh ta thở dài, lắc đầu than thở:
“Chắc là linh hồn Trình Ý Ninh xấu xa đến mức quỷ cũng không muốn dây vào.”

Nói xong, Ngụy Thậm không để tâm thêm, mở điện thoại lên lướt Weibo.

Không ngờ, lễ liên hoan phim còn chưa kết thúc, mà Vu Âm đã lên thẳng hot search! Không phải một mà là tận hai mục từ.

Mục đầu tiên: “Thế nữ anh hùng từ trên trời rơi xuống.”

Mục thứ hai: “Trình Ý Ninh tuyệt đối không phải người tốt.”

Cả hai tiêu đề đều không nhắc thẳng đến Vu Âm, nhưng nội dung bên trong lại gắn thẻ cô.

Mục từ thứ nhất là thông cáo từ cảnh sát về sự việc Vu Âm cứu một cảnh sát giao thông cách đây hai tiếng. Cảnh sát giao thông thành phố S đã gửi lời cảm ơn đến Vu Âm cùng các công dân nhiệt tình khác trên Weibo, đồng thời thông báo rằng tài xế gây ra tai nạn đã dương tính với m* t**.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 172: Chương 172



Mục từ thứ hai là một đoạn video ghi lại cảnh tranh cãi giữa Ngụy Thậm, Vu Âm và hai anh em Tề gia trong buổi lễ. Câu nói của Vu Âm: “Trình Ý Ninh tuyệt đối không phải người tốt” đã thu hút sự chú ý lớn từ cư dân mạng, đặc biệt là fan của Trình Ý Ninh, những người phản ứng dữ dội nhất.

Bình luận trên Weibo:

“Sao đâu cũng thấy cái Vu Âm này! Ghét cô ta c.h.ế.t được! Lúc nào cũng cố ý bắt chước idol của chúng tôi, chỉ biết cọ nhiệt mà thôi!”

“Thật đáng ghét! Làm ơn nổi tiếng nhờ thực lực đi, đừng đạp lên Ninh Ninh của chúng tôi để trèo lên như vậy!”

“Ai cũng biết Ninh Ninh là một cô gái tốt bụng. Chỉ có người xấu xa như cô này mới nói xấu Ninh Ninh thôi!”

“Con người này đúng là muốn nổi tiếng đến phát điên. Thật phí tiền khi Ngụy Thậm lại đi nuôi một con hồ ly tinh như cô ta!”

“Đằng sau cô ta chắc chắn có đại gia chống lưng, không biết bao nhiêu tài nguyên đã được đổ vào cô ta. Ngày nào cũng thấy lên hot search, nhìn phát mệt!”

Trên mạng, rất nhiều người bắt đầu tò mò về mối quan hệ giữa Ngụy Thậm – chủ sở hữu của Douyu – và Vu Âm. Tuy nhiên, fan của Trình Ý Ninh lại không ngừng lan truyền những câu chuyện đầy ác ý mỗi khi có ai đặt câu hỏi.

Fan Trình Ý Ninh bình luận:“Ngụy Thậm, cái tên đứng cạnh con quái vật phẫu thuật thẩm mỹ kia, nghe nói là chủ sở hữu của Douyu đấy. Đừng nhìn cái vẻ trẻ trung đẹp trai của hắn ta, thực chất hắn là một con sói đội lốt cừu! Hắn chính là kẻ sát nhân! Mới ra tù không lâu, hắn đã quay lại quấy rầy Ninh Ninh nhà chúng tôi, không chịu buông tha.”

“Ba năm trước, khi Ninh Ninh thi đại học, hắn ta và Ninh Ninh là bạn học nhiều năm. Hai người lúc đó rất thân thiết. Ninh Ninh ngây thơ tin tưởng hắn, nên khi hắn rủ đi leo núi sau kỳ thi, cô ấy đã đồng ý.

Trên núi, hắn tỏ tình với Ninh Ninh, nhưng cô ấy từ chối và nói chỉ xem hắn như bạn tốt. Cô ấy không muốn yêu đương sớm. Thế mà vì bị từ chối, Ngụy Thậm đã điên cuồng lấy d.a.o cắt mặt Ninh Ninh! Cô ấy suýt mất mạng. Sau sự việc, Ninh Ninh phải nghỉ học một năm để điều trị, trong khi cô ấy vốn dĩ luôn là một học sinh xuất sắc. Nếu không phải vì hắn, Ninh Ninh đã tốt nghiệp đại học rồi!”

“Vu Âm còn nói ai phẫu thuật thẩm mỹ thì người đó là chó. Lúc trước Ninh Ninh bị Ngụy Thậm cắt mặt, là do cô ấy muốn phẫu thuật thẩm mỹ à? Đó là vì cô ấy bị thương!”

“Chỉ cần nghĩ đến những gì Ninh Ninh phải chịu đựng, tôi cảm thấy đau lòng. Cô ấy còn quá trẻ mà đã phải trải qua biết bao khổ sở. Không ngờ, kẻ ác như Ngụy Thậm vẫn không chịu buông tha, lại còn tạo ra một cô gái có khuôn mặt giống hệt Ninh Ninh trước đây. Thật là đáng sợ!”

Những lời này nhanh chóng lan rộng, khiến cư dân mạng đồng cảm với Trình Ý Ninh và đồng loạt chỉ trích Ngụy Thậm cùng công ty Douyu.

Ngụy Thậm đọc những bình luận này, tức đến mức nghiến răng ken két. Không muốn bùng nổ ngay tại đây, anh quay sang Vu Âm, nói gằn:
“Tôi ra ngoài hút thuốc.”

Anh không chờ cô phản ứng, lập tức đứng dậy rời đi. Rõ ràng, nếu ở lại thêm một giây, anh sẽ không kiềm chế được mà bóp c.h.ế.t Trình Ý Ninh.

Vu Âm nhìn theo bóng lưng vội vã của Ngụy Thậm, khẽ nhíu mày. Cô lấy điện thoại ra, vào Weibo để xem những gì đang diễn ra. Sau khi đọc hết loạt bình luận từ fan của Trình Ý Ninh, cô bắt đầu suy nghĩ.

Vu Âm tự hỏi:
“Ngụy Thậm không giống người xấu. Ngược lại, Trình Ý Ninh mới là kiểu người chỉ cần nhìn qua đã thấy không đáng tin. Nhưng tại sao cô ta lại không tiếc tự làm mình bị thương để hãm hại Ngụy Thậm? Việc đó có lợi ích gì cho cô ta?”

Đang mải suy nghĩ, Vu Âm bất ngờ bị Tề Sở Thần làm gián đoạn. Anh đưa điện thoại về phía cô, trên màn hình là yêu cầu kết bạn.

“Thêm cô làm bạn nhé.”

Vu Âm thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười chế giễu:
“Anh có bị điên không? Chúng ta có thể làm bạn à?”

Rõ ràng, bầu không khí giữa họ từ nãy giờ chẳng thể gọi là thân thiện.

Ở phía xa, Trình Ý Ninh cũng nhìn thấy hành động này. Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, vội vàng hỏi nhỏ Tề Sở Thần:
“Anh họ, tại sao anh muốn thêm cô ấy?”

Tề Sở Thần bình thản đáp:
“Anh vừa quan sát kỹ. Mặt cô ấy không có dấu hiệu chỉnh sửa gì. Ý Ninh, em nên xin lỗi cô ấy.”

Nghe vậy, Trình Ý Ninh sững sờ, định phản bác, nhưng Tề Sở Thần đã nghiêm giọng trách:
“Vu Âm nói đúng, có những chuyện em đã làm sai. Bao gồm cả cách Trình gia đối xử với cô ấy. Em nên nghiêm túc xin lỗi. Anh nghĩ mối quan hệ giữa hai em có thể phát triển tốt hơn, và anh sẵn sàng làm người hòa giải.”

Vu Âm cắt ngang lời anh bằng một động tác dứt khoát. Cô lấy từ túi ra một chiếc gương nhỏ, đặt trước mặt Tề Sở Thần.

Chiếc gương mà Vu Âm lấy ra vốn đến từ một quốc gia xa xôi. Đây là lần đầu tiên cô sử dụng nó, và không ngờ lần đầu lại là để soi một người. Cô khẽ bật cười, nhưng nét mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc. Vu Âm dùng phép thuật lấy ra chiếc gương, khiến Tề Sở Thần giật mình.

“Tôi nghĩ anh nên soi gương xem mình đang làm gì.” Vu Âm lạnh lùng nói.

Tề Sở Thần hơi lúng túng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
“Không thêm thì thôi, cất gương đi, nhiều người đang nhìn kìa. Chúng ta đang ngồi ở hàng đầu, đối diện màn hình, đừng gây chú ý quá.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 173: Chương 173



Vu Âm nhếch môi, cất chiếc gương về túi rồi tiếp tục xem điện thoại, không nói thêm lời nào.

Tề Sở Thần cất điện thoại vào túi, rồi quay lại nhìn Vu Âm. Ánh mắt anh ta lướt qua mái tóc cô, sau đó bất ngờ đưa tay ra:
“Tóc cô bị rối, để tôi chỉnh lại.”

Vu Âm ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt đầy cảnh giác. Ngay khi cảm nhận được bàn tay của Tề Sở Thần chạm vào tóc mình, cô không nhịn được nữa.

Bốp!

Một cú đ.ấ.m thẳng vào mặt Tề Sở Thần khiến anh ta loạng choạng. Anh ta ôm mặt, sững sờ không thể tin nổi:
“Cô… cô đánh tôi?”

Vu Âm nhướng mày, giọng đầy khinh thường:
“Có ai bảo với anh rằng tóc của người tu hành dễ rút như vậy à? Ngốc nghếch quá!”

Tề Sở Thần ngẩn người, chưa kịp đáp lời thì Vu Âm tiếp tục mắng:
“Anh tưởng rút được tóc tôi dễ lắm sao? Cứ chờ thêm một trăm năm nữa cũng đừng mơ! Tóc tai, móng tay, m.á.u thịt của người tu hành đều là bảo vật. Người thường như anh đừng hòng lấy được.”

Cô khoanh tay nhìn anh ta, ánh mắt sắc lạnh:
“Người tu hành chúng tôi, chỉ cần không phạm sai lầm, sẽ chẳng ai lấy được dù chỉ một sợi tóc!”

Tề Sở Thần không nói gì, nhưng rõ ràng biểu cảm trên gương mặt anh ta cho thấy anh đang nghĩ: Cô gái này điên thật rồi.

Tiếng động và sự náo loạn nhanh chóng thu hút sự chú ý của ban tổ chức. Tổng đạo diễn hốt hoảng chạy tới, vừa thở vừa hỏi:
“Tề tiên sinh, anh có sao không? Có cần tôi gọi người đưa anh đến bệnh viện không?”

Ông ta quay sang nhìn Vu Âm, ánh mắt lộ rõ vẻ e dè. Cô gái này không phải dạng vừa đâu, ông nghĩ thầm. Tuy nhiên, ngoài mặt, ông vẫn cố giữ thái độ hòa giải:
“Không biết giữa hai người có hiểu lầm gì không? Mọi người đều là khách quý, nếu có chuyện gì thì từ từ nói. Đừng để ảnh hưởng đến buổi lễ.”

Tổng đạo diễn thoáng lưỡng lự. Ông thầm đoán, chẳng lẽ Tề Sở Thần quấy rối cô gái này nên bị đánh? Nhưng nghĩ kỹ lại thì điều đó có vẻ vô lý. Tề Sở Thần là thiếu gia của Tề gia – một gia tộc danh giá, nổi tiếng với truyền thống lễ giáo. Anh ta cũng là người trẻ xuất chúng, được đánh giá cao trong giới thượng lưu. Không đời nào anh ta làm ra chuyện tồi tệ như vậy.

Tề Sở Thần xua tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của tổng đạo diễn:
“Chúng tôi tự giải quyết được. Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người.”

Tổng đạo diễn gật đầu rồi rời đi. Chỉ khi ông ta đi khuất, Tề Sở Thần mới quay lại nhìn Vu Âm. Anh ta vừa chạm vào vết thương trên mặt vừa rít lên vì đau, nhưng không quên cà khịa:
“Cô đánh mạnh thật đấy.”

Vu Âm cười nhạt:
“Thật sao? Tôi chỉ dùng chưa đến một phần mười sức lực thôi. Nếu tôi thật sự ra tay, bây giờ anh đã nằm im như một cái xác rồi.”

Ở góc khác, Trình Ý Ninh quan sát tất cả và không giấu nổi vẻ hả hê. Cô ta tưởng rằng Tề Sở Thần sẽ tức giận đuổi Vu Âm ra khỏi hội trường. Nếu điều đó xảy ra, cô ta đã chuẩn bị sẵn kế hoạch tung tin đồn rằng Vu Âm bị ban tổ chức trục xuất giữa chừng. Chuyện đó chắc chắn sẽ gây chấn động và làm tổn hại danh tiếng của Vu Âm.

Nhưng điều bất ngờ là, không ai trong số họ phản ứng như cô ta mong đợi.

Trình Ý Ninh kéo tay áo Tề Sở Thần, giọng ngọt ngào pha chút lo lắng:
“Anh họ, vết thương trên mặt anh có nghiêm trọng không? Hay để em đưa anh đi bệnh viện kiểm tra nhé? Nhìn có vẻ sưng lên rồi đấy.”

Cô ta ngừng một chút, sau đó cố ý thêm vào:
“Lát nữa khi tan cuộc, nhiều người sẽ nhìn thấy. Nếu phóng viên biết được thiếu gia Tề gia bị một streamer đánh đến mức mặt mũi bầm dập, liệu có ảnh hưởng đến danh tiếng của Tề gia không?”

Câu nói của Trình Ý Ninh rõ ràng là đang xúi giục. Trong lòng, cô ta mong muốn Tề Sở Thần sẽ làm gì đó để khuấy đ*ng t*nh hình. Nhưng trái với dự đoán của cô, Tề Sở Thần lại không hề tỏ ra bận tâm. Anh chỉ bảo trợ lý chuẩn bị khẩu trang và mũ cho mình.

“Anh họ, vì sao vừa nãy anh lại muốn rút tóc của cô ta?” Trình Ý Ninh hỏi, cố che giấu nỗi bất an trong lòng. Tuy nhiên, giọng nói của cô vẫn không tránh khỏi run rẩy.

Tề Sở Thần nhún vai, giọng thản nhiên:
“Trước đây, Tề Duyệt hay nói xấu Vu Âm với anh, bảo rằng cô ấy đã phẫu thuật thẩm mỹ. Dĩ nhiên, cô ta không dám nói thẳng, nhưng bóng gió như thế. Giờ nhìn Vu Âm, anh lại thấy cô ấy từ nhỏ đã đẹp như vậy, nên anh tò mò. Liệu cô ấy có phải là người một nhà với em không?”

Trình Ý Ninh bối rối, sắc mặt tái nhợt:
“Anh họ, mẹ em sinh em ra, làm sao có thể có chị em sinh đôi?”

Tề Sở Thần không vội đáp, mà tiếp tục nêu giả thuyết, nửa đùa nửa thật:
“Cũng có thể khi mẹ em sinh em, bệnh viện đã nhầm lẫn, hoặc có ai đó tráo đổi trẻ sơ sinh? Trong phim truyền hình hay có mấy tình huống như vậy mà.”

Nói đến đây, chính Tề Sở Thần cũng thấy giả thuyết này không hợp lý. Ngày mẹ anh sinh em bé, cả Tề gia đều túc trực ở bệnh viện. Bác sĩ đỡ đẻ cũng là chuyên gia hàng đầu, được mời đến với chi phí rất cao. Trường hợp tráo đổi trẻ con gần như là không thể xảy ra.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 174: Chương 174



Nhưng Trình Ý Ninh lại không nhận ra sự trêu đùa trong lời nói của Tề Sở Thần. Cô ta rơi vào trạng thái căng thẳng, giọng nói càng thêm lắp bắp:
“Lúc mẹ em đi khám thai cũng không phát hiện sinh đôi. Nên em chắc chắn không thể có chị em sinh đôi! Anh họ, trên đời chuyện lạ thì có nhiều, nhưng việc giống nhau hoàn toàn như vậy chẳng qua chỉ là trùng hợp!”

Tề Sở Thần nhíu mày, ánh mắt sắc bén:
“Nhưng trong trường hợp này, hai người không chỉ giống nhau đơn thuần. Mà thật sự quá giống, như thể cùng một khuôn đúc ra vậy.”

Trình Ý Ninh cố gắng giữ vững bình tĩnh:
“Giống không có nghĩa là có quan hệ huyết thống. Chuyện này… chỉ là ngẫu nhiên thôi.”

Tề Sở Thần nhìn sắc mặt khó chịu của cô, cảm giác được sự miễn cưỡng. Anh cười nhạt, khẽ hỏi:
“Em có vẻ không thích Vu Âm lắm, phải không?”

Trình Ý Ninh đáp trả nhanh chóng:
“Anh họ, em làm sao có thể thích một người lớn lên giống hệt mình như vậy?”

“Ừ, cũng đúng.” Tề Sở Thần gật gù, nhưng không quên nhắc nhở:
“Em không thích cô ấy, đó là quyền của em. Nhưng nếu em để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến người khác, thì đó lại là vấn đề về đạo đức.”

Vu Âm ngồi một bên, nghe toàn bộ cuộc đối thoại mà không hề có biểu hiện gì đặc biệt. Nếu không phải Tề Sở Thần còn giữ chút lý trí và khuyên nhủ Trình Ý Ninh, cô đã chẳng ngại ngần cho anh ta thêm một cú đ.ấ.m nữa.

Vu Âm chế giễu, giọng đầy mỉa mai:
“Tề tiên sinh, đầu óc không tốt thì nên đi khám sớm. Mà không làm diễn viên thật là phí đấy!”

Ngồi cạnh Tề Sở Thần và Trình Ý Ninh khiến hai tiếng rưỡi của buổi liên hoan phim đối với Vu Âm trở nên dài đằng đẵng và nhàm chán. Buổi tiệc kết thúc, những người có địa vị không vội vã rời đi, họ tụ lại để chụp ảnh chung.

Vu Âm và Ngụy Thậm đứng dậy rời đi ngay. Ngụy Thậm càu nhàu:
“Hai tiếng rưỡi tối nay thật vô nghĩa. Ở nhà ngủ còn sướng hơn. Lần sau tôi không đến nữa!”

Vu Âm cười nhạt, định đồng tình thì bất ngờ, Trình Ý Ninh đuổi theo, hơi thở gấp gáp:
“Vu Âm, tôi có thể nói riêng với cô một chút được không?”

Ngụy Thậm nhìn Vu Âm, thấy cô gật đầu đồng ý. Khi ánh mắt Trình Ý Ninh lia tới mình, rõ ràng là ý bảo anh nên rời đi trước. Ngụy Thậm hừ nhẹ, vẻ mặt không hài lòng.

Hội trường đông đúc người qua lại, lại có cả camera an ninh, nên Ngụy Thậm không lo lắng Trình Ý Ninh sẽ làm gì Vu Âm. Anh nói với cô:
“Tôi ra bãi đậu xe chờ cô. Đợi cô giải quyết xong chuyện ở đây.”

Ngụy Thậm vừa rời đi, Trình Ý Ninh đã bước tới gần Vu Âm, vẻ mặt tỏ ra ngập ngừng, dường như sợ hãi khi nhắc đến Ngụy Thậm. Vu Âm khoanh tay trước ngực, lạnh lùng hỏi:
“Muốn nói gì?”

Trình Ý Ninh cắn môi, chần chừ rồi nói: “Cô từ nhỏ đã sống ở Vô Phương Cốc à? Cô… có gặp ba mẹ mình không?”

Câu hỏi khiến Vu Âm cau mày. Cô nghĩ Trình Ý Ninh sẽ nói điều gì quan trọng, ai ngờ lại là chuyện vớ vẩn thế này.
“Cô nói nhảm gì vậy?” Vu Âm gạt phăng.

Trình Ý Ninh lúng túng: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là nghĩ…”

Nhưng Vu Âm không để cô ta nói hết, vì qua nét mặt đã nhận ra Trình Ý Ninh không thật lòng. Cô quay lưng bỏ đi thẳng, không buồn nể mặt.

Rời khỏi hội trường, Vu Âm định tìm đường ra bãi đậu xe ngầm nhưng lại bị lạc. Loay hoay một hồi, cô phải nhờ nhân viên chỉ đường. Vừa đến nơi, cô phát hiện phía trước có đám đông tụ tập, chắn cả lối đi.

Tò mò, Vu Âm chen vào xem chuyện gì đang xảy ra. Ngay lúc đó, một vật thể bay vút qua cô, đập thẳng vào Ngụy Thậm. Cô ngẩng đầu nhìn và nhận ra đó là một quả trứng gà sống.

Trên người Ngụy Thậm, trên xe, thậm chí cả dưới chân anh, toàn là trứng gà, rau thối và cả… phân chó. Một người trong đám đông hét lên, giọng đầy căm phẫn:
“Kẻ g.i.ế.c người! Làm hại Ninh Ninh của chúng tôi thảm hại như vậy, còn mặt mũi nào đến liên hoan phim!”

Người khác hùa theo:
“Quái vật! Mày đáng bị sét đánh chết! Kẻ g.i.ế.c người đáng lẽ phải c.h.ế.t từ lâu rồi!”

Những tiếng la ó càng lúc càng lớn, kèm theo những thứ dơ bẩn tiếp tục bị ném về phía Ngụy Thậm. Anh chỉ im lặng đứng đó, một tay cầm chìa khóa xe, một tay vịn cửa. Nắm tay siết chặt, gân xanh nổi lên. Anh cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng tất cả.

Các phóng viên nghe tin cũng đã kéo đến, ống kính máy quay chĩa thẳng vào anh.

Vu Âm nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng không khỏi xót xa. Cô biết chắc Ngụy Thậm không phải người xấu. Thuật xem tướng của cô chưa bao giờ sai. Thế nhưng một người vô tội lại phải chịu đựng những điều kinh khủng này: ngồi tù hai năm, ra tù vẫn bị mọi người mắng chửi, nhục mạ.

Giữa đám đông, có ai đó đột nhiên hét lớn:
“Cả con streamer kia cũng đến! Đồng bọn với kẻ g.i.ế.c người! Cô ta là một con tiện nhân! Ném c.h.ế.t chúng nó đi!”

Nghe vậy, Ngụy Thậm lập tức quay người nhìn quanh, thấy Vu Âm đang đứng gần đó. Không do dự, anh lao đến che chắn cho cô, giang hai tay bảo vệ. Anh giục:
“Cô về phòng họp trước đi! Tôi sẽ gọi Đàm Từ đến đón cô. Nhanh lên!”

Lời chưa dứt, một quả trứng gà đập thẳng vào mặt anh, tanh hôi khiến anh buồn nôn.

“Kẻ g.i.ế.c người còn dám bảo vệ con đàn bà đó! Đập c.h.ế.t chúng nó đi!” Một người hét lên và ném một cục đá lớn về phía họ.

Cục đá lao tới với tốc độ kinh hoàng. Vu Âm bình tĩnh tung ra một thuật pháp, khiến nó nổ tung giữa không trung. Cảnh tượng ấy khiến đám đông hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy tán loạn.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 175: Chương 175



Ngụy Thậm nhìn những mảnh vỡ của cục đá vương vãi dưới đất, khuôn mặt vẫn còn đọng lại sự sợ hãi. Anh tháo áo khoác, ném xuống đất, nhổ một bãi nước bọt rồi gằn giọng:“Đám fan ngu ngốc này đúng là não tàn!”

Vu Âm nhẹ nhàng nói: “Để tôi dùng phép thuật giúp anh dọn dẹp sạch sẽ.”

“Không cần đâu.” Ngụy Thậm lắc đầu, cười nhạt. “Tôi sẽ báo cảnh sát. Dọn sạch rồi làm sao đòi bồi thường từ bọn ngu ngốc này?”

Ngụy Thậm chỉ tay vào bộ vest bị ném xuống đất, giọng đầy vẻ lạnh nhạt:
“Bộ đồ này là hàng hiệu cao cấp, giá hơn một triệu. Còn chiếc xe thể thao kia, muốn rửa sạch nội thất cũng phải mất ít nhất năm nghìn. Nếu bên trong có hư hỏng gì, phải thay mới, tốn cả mấy chục vạn.”

Anh nhếch mép cười lạnh:
“Mọi người đều là người lớn cả rồi. Làm vỡ trứng gà hay làm bẩn xe người khác thì phải bồi thường chứ.”

Vu Âm đứng bên cạnh, ánh mắt thoáng chút kính trọng. Cô không ngờ Ngụy Thậm có thể đứng ngay giữa đám đông hung hãn này, mặc kệ bản thân bị ném đủ thứ dơ bẩn mà không chịu trốn vào xe. Đúng là quá tàn nhẫn với chính mình.

Nghe những lời của Ngụy Thậm, một số người trong đám đông bắt đầu lén lút ném đồ vật trong tay xuống đất rồi bỏ chạy. Nhưng anh không dễ dàng để họ thoát.
“Cảnh sát chưa đến mà các người đã vội chạy rồi sao?”

Vu Âm dùng thuật pháp, tạo một vòng cấm di chuyển. Bất kỳ ai trong đám đông đều không thể rời khỏi phạm vi mười bước. Bọn họ giãy giụa, nhưng vô ích.

Nửa giờ sau, Ngụy Hâm cùng luật sư của anh xuất hiện. Đàm Từ, Nghiêm Minh và nhóm vệ sĩ cũng kịp thời có mặt, và cảnh sát cũng đã đến. Đạo diễn liên hoan phim mang theo bản ghi hình từ camera an ninh bãi đậu xe làm bằng chứng.

Cảnh sát bước đến, nhìn đám thanh niên đang cầm túi nilon đựng đủ thứ dơ bẩn mà lắc đầu nói:
“Mọi người đi theo chúng tôi về đồn. Thật là hành động hồ đồ!”

Ngụy Thậm quay sang Vu Âm, nhẹ giọng:
“Đây là chuyện cá nhân của tôi, không liên quan đến cô. Cô cứ về trước đi.”

Anh khẽ cúi đầu, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy:
“Lần đầu tiên đưa cô ra ngoài chơi mà lại xảy ra chuyện như thế này, thật xin lỗi. Ngày mai tôi sẽ mời cô ăn cơm bù.”

Vu Âm mỉm cười: “Không sao đâu.”

Cô quay người rời đi cùng Đàm Từ. Dù biết Ngụy Thậm có Ngụy Hâm và luật sư bên cạnh, trong lòng cô vẫn cảm thấy nặng nề khi rời đi.

Trên xe, Đàm Từ quay sang hỏi:
“Em không bị thương chứ?”

Vu Âm lắc đầu, khẽ thở dài:
“Tôi không ngờ Ngụy Thậm lại khổ sở đến thế.”

Nghiêm Minh, ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại nói:
“Tiểu Ngụy luôn như vậy. Anh ấy thường xuyên tham gia các sự kiện và bị chỉ trích. Đặc biệt là từ khi ra tù, những lời lẽ ác ý càng nhiều hơn.”

Nghiêm Minh lấy điện thoại đưa cho Vu Âm:
“Trên Weibo bây giờ đang xôn xao về chuyện tối nay. Có người còn đào lại đoạn video cô đánh Tề Sở Thần. Fan của Tề Sở Thần đông lắm, đang công kích cô dữ dội. Nhưng mà Tề Sở Thần lại đăng một bài viết bênh vực cô, kêu gọi fan giữ bình tĩnh.”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:
“Về chuyện của Ngụy Thậm, Tề Sở Thần cũng lên tiếng. Anh ấy kêu gọi fan của Trình Ý Ninh không nên làm những hành động quá khích nữa.”

“Fan của cô và fan của Trình Ý Ninh đang cãi nhau rất dữ.” Nghiêm Minh chép miệng. “Fan của Trình Ý Ninh thật sự rất điên.”

Vu Âm khẽ gật đầu, mắt nhìn xuống điện thoại. Cô nhận được một tin nhắn từ Ngụy Thậm, thông báo rằng anh sẽ gọi lại cho cô sau khi xử lý xong mọi việc.

Sau đó, Vu Âm mở Weibo, đăng một dòng trạng thái ngắn gọn:
“Vô Phương Cốc Vu Âm: Thiểu năng trí tuệ hấp dẫn não tàn, bất kể là cùng thiểu năng trí tuệ hay não tàn khắc khẩu đều là một việc khiến cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Cũng là một việc lãng phí sức lực. Mọi người tan đi thôi, đi uống ly trà sữa cho vui vẻ nhé.”

Cô còn phát một nghìn bao lì xì, tổng giá trị lên đến mười nghìn đồng, cài đặt chỉ fan mới nhận được.

“Vui vẻ là được rồi,” cô tự nhủ.

Lúc về đến biệt thự đã khá muộn. Thấy các fan đang chờ, Vu Âm quyết định mở livestream nửa tiếng.

Khi cô mở, số lượng người xem tăng lên chóng mặt. Hầu hết các câu hỏi đều xoay quanh sự kiện tối nay. Vu Âm vừa tổ chức bốc thăm may mắn, vừa trả lời những câu hỏi phổ biến.

“Hôm nay muộn rồi, chúng ta bốc thăm may mắn trước nhé,” cô nói với nụ cười nhẹ nhàng.

Trong lúc livestream, cô thẳng thắn chia sẻ:
“Tôi tin Ngụy Thậm. Không phải vì anh ấy là sếp của tôi, cũng không phải vì chúng tôi thân thiết, mà là vì tôi biết anh ấy không phải người xấu. Thật ra, Ngụy Thậm là một người rất tốt bụng.”

Thời gian cho bốc thăm may mắn được Vu Âm cài đặt chỉ vỏn vẹn một phút. Sau khi trả lời vài câu hỏi, màn hình hiện lên tài khoản may mắn được chọn. Người trúng giải không đợi Vu Âm nhắc nhở, lập tức gửi một loạt pháo hoa rực rỡ trên màn hình livestream.

Phương Dụ – chủ nhân của tài khoản may mắn, giọng đầy phấn khích:
“Tôi thực sự may mắn quá! Với hàng chục vạn người tham gia bốc thăm, tôi cứ nghĩ mình chẳng có cơ hội.”

Vu Âm mỉm cười, điềm đạm đáp:
“Tham gia bốc thăm rất đông, nhưng không phải ai cũng thực sự muốn được xem bói. Phần lớn chỉ tò mò muốn thử vận may thôi. Thế nên, việc không được chọn mới là chuyện bình thường.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 176: Chương 176



Phương Dụ gật gù:
“Ra là vậy. Thôi không vòng vo nữa, để tôi đi thẳng vào vấn đề nhé. Streamer, tôi tên Phương Dụ, năm nay 38 tuổi. Tôi muốn nhờ cô xem giúp chuyện tình duyên. Có phải tôi thực sự là khắc tinh của phụ nữ không? 38 tuổi rồi mà chuyện tình cảm vẫn lận đận.”

Vừa nói, Phương Dụ vừa gửi bát tự của mình cho Vu Âm. Anh tiếp tục kể, giọng xen chút ngượng ngùng:
“Tôi đã yêu vài người. Lúc yêu thì rất ổn, nhưng cứ đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin là lại xảy ra đủ thứ chuyện. Cuối cùng đều chia tay.”

Phương Dụ cười gượng:
“Lúc đầu, tôi không hiểu tại sao, nên mới hỏi người yêu cũ. Kết quả, cô ấy bảo tôi là khắc vợ.”

Cả phòng chat lập tức nổ ra những tràng cười không dứt.

Một fan hào hứng:
“Phương Dụ ơi, kể tiếp đi! Chúng mình thích nghe mà.”

Fan khác cũng cổ vũ:
“Đúng rồi! Rốt cuộc chú làm sao mà khắc người ta vậy?”

Phương Dụ bật cười, xua tay:
“Mọi người cười to quá làm tôi hoa mắt luôn. Nhưng thôi, để tôi kể tiếp.” Anh ngừng lại, rồi nhìn Vu Âm hỏi: “Streamer, tôi kể nhiều thế này có làm phiền cô không? Chuyện này hơi dài.”

Vu Âm dịu dàng đáp:
“Không sao đâu, anh cứ kể tiếp đi. Tôi cũng muốn nghe.”

Nhận được sự đồng ý, Phương Dụ bắt đầu kể chi tiết hơn:
“Hồi học đại học, mãi đến năm cuối tôi mới có mối tình đầu. Đó là một đồng nghiệp của tôi. Chúng tôi yêu nhau suốt năm năm, rất hạnh phúc. Nhưng từ khi đính hôn, cô ấy bắt đầu gặp xui xẻo. Nào là đồ đạc bị ném vỡ, đi đường thì ngã, thậm chí còn gãy tay. Nói chung, từ lúc đính hôn, cô ấy xui xẻo liên tục.”

Anh thở dài:
“Sau đó, mẹ cô ấy mời một đại sư về xem bói. Tôi không rõ đại sư ấy nói gì, chỉ biết sau buổi xem bói, cô ấy chia tay tôi. Lúc ấy tôi rất giận, nhưng không thể phủ nhận rằng sau khi chia tay, cô ấy gặp nhiều may mắn hơn hẳn. Chỉ trong nửa năm, cô ấy đã thăng chức lên giám đốc chi nhánh.”

Phương Dụ dừng lại, liếc nhìn màn hình, thấy các fan đang bình luận sôi nổi liền tiếp tục:
“Người yêu thứ hai của tôi là do mai mối. Sau một năm yêu nhau, chúng tôi đính hôn. Nhưng chuyện cũ lặp lại y hệt. Cô ấy mất đồ, đi đường bị chó đuổi, thậm chí còn bị ngã đến mức phải khâu. Rồi cũng như người trước, sau khi chia tay, cô ấy may mắn hơn hẳn.”

Anh lắc đầu, cười chua chát:
“Người yêu thứ ba cũng do mai mối. Lần này, vì hai lần trước quá kỳ lạ, gia đình tôi quyết định nhờ đại sư xem bói trước khi đính hôn. Đại sư bảo rằng chúng tôi hợp nhau, thế là tôi mạnh dạn tiến tới hôn nhân. Nhưng không ngờ, cô ấy cũng bắt đầu gặp đủ loại xui xẻo sau khi đính hôn.”

Giọng Phương Dụ trầm xuống, ánh mắt đầy tiếc nuối:
“Cô ấy và gia đình lúc đầu không tin, cứ nghĩ là trùng hợp. Nhưng càng về sau, chuyện xui xẻo xảy ra liên tục, đến mức cô ấy phải nhập viện. Thật lòng mà nói, tôi không muốn làm hại cô ấy nữa nên đã quyết định chia tay.”

Anh ngừng lại, hít một hơi dài, rồi nói:
“Gần đây, tôi tình cờ xem livestream của cô. Thấy cô giỏi xem bói nên hôm nay mạnh dạn hỏi thử. Nếu tôi thực sự là khắc vợ, thì cả đời này tôi cũng không lấy vợ nữa. Tôi không muốn làm hại thêm cô gái vô tội nào.”

Phòng chat lại bùng nổ.

Fan hài hước bình luận:
“Mặc dù cười to thế này không lịch sự lắm, nhưng hôm nay tôi thực sự không nhịn được mà cười haha.”

Cả phòng chat trực tiếp như muốn nổ tung vì những tràng cười không ngớt. Loại chuyện như thế này, nếu không xảy ra với mình thì đúng là rất buồn cười.

Vu Âm khẽ gật đầu, rồi từ tốn nói với Phương Dụ:
“Anh không phải là khắc vợ đâu. Bát tự của anh không hề ảnh hưởng đến người khác.”

Nghe vậy, Phương Dụ sửng sốt, ánh mắt bừng lên niềm vui mừng:
“Thật sao? Đại sư, vậy tại sao mỗi người yêu cũ của tôi đều xui xẻo sau khi đính hôn? Mà lạ là, sau khi chia tay họ lại may mắn hơn?”

Vu Âm nhẹ nhàng giải thích:
“Đó là vì anh đang gánh trên mình một món nợ ân tình từ kiếp trước chưa trả. Hiện tại, có một nữ quỷ đang đeo bám anh. Chính vì món nợ này mà kiếp này anh không thể kết hôn. Mỗi lần anh định tiến đến hôn nhân, ví dụ như viết thiệp cưới hay chuẩn bị nghi thức, nữ quỷ đó sẽ xuất hiện và gây ra những chuyện xui xẻo.”

Phương Dụ tròn mắt, lắp bắp hỏi:
“Thật… thật sao? Nhưng tôi đâu có làm gì sai, vậy tại sao lại có chuyện như vậy chứ?”

Vu Âm gật đầu, giọng điềm đạm:
“Nữ quỷ đó không phải ác quỷ. Cô ấy không có ý định hại người, chỉ muốn đòi lại những gì mà anh đã nợ. Những điều xui xẻo xảy ra với người yêu cũ của anh đều là do cô ấy gây ra để cản trở anh. Người yêu cuối cùng của anh thậm chí còn phải nhập viện cũng là vì cô ấy cố ngăn không cho hai người tiến tới hôn nhân. Chỉ cần anh trả hết món nợ, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”

Phương Dụ bối rối, giọng nghèn nghẹn:
“Streamer, vậy kiếp trước tôi đã nợ cô ấy cái gì? Tôi không nhớ gì cả, làm sao biết mình đã thiếu ai và thiếu cái gì?”

Vu Âm mỉm cười:
“Muốn biết anh nợ gì và nợ ai rất đơn giản, chỉ cần tìm được nữ quỷ ấy hỏi trực tiếp là xong.” Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Anh cứ gửi cho tôi địa chỉ hiện tại của anh. Tôi sẽ đến tìm và giúp anh gọi cô ấy đến để hỏi cho rõ ràng.”

“Vậy cô ấy có làm hại tôi không? Tôi hơi sợ.” Phương Dụ lo lắng.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 177: Chương 177



Vu Âm trấn an:
“Anh yên tâm, hiện tại nữ quỷ không còn theo sát anh nữa. Cô ấy không có ý định làm hại anh, chỉ muốn lấy lại món nợ ân tình thôi. Không phải ác quỷ thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.”

Phòng chat lập tức sôi nổi.

Fan: “Streamer, chị đến nhà Phương Dụ rồi, sau này có thể tiếp tục livestream không? Chúng em muốn xem quá!”

Fan khác: “Nợ nần từ kiếp trước, trả nợ ở kiếp này, nghe hấp dẫn quá đi!”

Vu Âm cười, đáp lại:
“Có thể chứ.”

Sau đó, cô xem địa chỉ mà Phương Dụ gửi và tạm thời rời khỏi phòng livestream.

Chỉ trong chốc lát, Vu Âm đã có mặt trước cửa nhà của Phương Dụ. Sau khi bấm chuông, cô mở lại livestream và chào khán giả:
“Tôi đã đến nhà anh Phương Dụ rồi.”

Fan: “Trời ơi, nhanh quá! Tốc độ siêu nhiên đúng là không thể tưởng tượng được!”

Phương Dụ ra mở cửa, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc:
“Streamer, cô đến nhanh thật. Tôi còn chưa kịp uống hết ly trà sữa vừa gọi!”

Vu Âm mỉm cười bước vào. Phương Dụ mời cô ngồi xuống và hỏi:
“Streamer, làm sao để gọi nữ quỷ đến đây? Thú thật, tôi hơi sợ.”

Vu Âm trấn an:
“Không cần lo lắng. Tôi sẽ viết một lá hôn thú giả. Chỉ cần có dấu hiệu thay đổi về nhân duyên của anh, cô ấy sẽ tự động xuất hiện.”

Nói rồi, Vu Âm lấy giấy bút từ trong ba lô. Thấy cô đang bận rộn, Phương Dụ quay sang đọc bình luận trên màn hình để giải đáp thắc mắc của fan.

Fan: “Chị ơi, chị viết chữ đẹp quá! Mỗi nét chữ đều uyển chuyển như tranh vẽ.”

Fan khác: “Idol vừa vẽ đẹp, vừa viết chữ đẹp. Chúng tôi chỉ biết trầm trồ!”

Phương Dụ bật cười, đọc thêm một câu hỏi:
“Streamer, có fan hỏi cô có biết đàn tỳ bà không.”

Vu Âm vẫn chăm chú viết, trả lời một cách thoải mái:
“Có chứ. Nếu họ muốn nghe, khi nào rảnh tôi sẽ đàn tặng một khúc.”

Khi viết xong giấy hôn thú, Vu Âm đặt bút lên giá bút rồi quay sang bảo Phương Dụ:
“Anh đứng bên cạnh tôi, đừng đi đâu.”

Phương Dụ nghe lời, tiến lại gần. Khoảng mười mấy giây sau, một luồng gió lạnh bất chợt thổi qua căn phòng, làm rèm cửa khẽ lay động. Quỷ chưa xuất hiện, nhưng tiếng nói đã vang lên trước, the thé đầy trách móc:
“Lang quân phụ lòng thiếp rồi!”

Vu Âm lập tức đáp:
“Đến rồi!”

Phương Dụ giật mình, sợ quá liền trốn ngay sau lưng Vu Âm. Trong phòng, rèm cửa vẫn đung đưa theo làn gió. Từ cửa sổ, một bóng dáng mờ ảo dần hiện lên. Đó là một nữ quỷ trẻ tuổi, mặc sườn xám thêu hoa, tay cầm một chiếc quạt lông màu hồng nhạt đang phe phẩy.

Khác với giọng điệu tươi cười lúc trước, lần này cô ta mở miệng đầy tức tối:
“Tên khốn kia! Không đáng tin chút nào. Mới đây lại muốn kết hôn với người khác rồi! Cô gái trước vì anh mà chịu khổ đến thế, suýt chút nữa tôi còn mềm lòng thương cô ta!”

Nói rồi, ánh mắt của nữ quỷ di chuyển sang phía Vu Âm. Cô ta nhìn chằm chằm Vu Âm từ đầu đến chân, rồi bất ngờ lẩm bẩm:
“Đúng là xui xẻo, nhưng lại xinh đẹp thế này, đến tôi còn thích. Không trách được tên bạc tình kia nhanh chóng thay lòng đổi dạ.”

Cô ta vừa nói vừa lượn một vòng quanh Vu Âm, giọng điệu có chút u uất:
“Nhìn cô thế này, tôi cũng tiếc phải khiến cô gặp xui xẻo. Nhưng nói thật đi, sao cô lại muốn trói buộc mình vào một kẻ bạc tình như hắn?”

Vu Âm nhếch mép, liếc mắt nhìn Phương Dụ đang co rúm phía sau, rồi nhàn nhạt đáp:
“Hắn nhát gan quá, tôi không ưa.”

Lời vừa dứt, Phương Dụ tái mặt, còn nữ quỷ mặc sườn xám cũng run lên, chiếc quạt lông trong tay suýt rơi xuống đất.

Phương Dụ lắp bắp hỏi:
“Streamer… Cô đang nói chuyện với cô ấy sao? Cô ấy ở đâu vậy?”

Vu Âm bình thản chỉ tay vào khoảng không bên cạnh mình:
“Ngay đây thôi.”

Phòng chat livestream thì háo hức không kém. Một số fan để lại bình luận yêu cầu:
“Streamer, làm sao để chúng em cũng thấy cô ta được?”

Vu Âm liếc nhìn màn hình rồi bình thản niệm một câu thần chú. Cô quay sang phía camera, lạnh lùng nói:
“Các người tự mà xem.”

Phương Dụ chưa kịp phản ứng thì bỗng dưng phát hiện trong phòng có thêm một người. Người này lơ lửng giữa không trung, không chạm chân xuống đất. Anh hét lên thất thanh, rồi vội vàng bám chặt lấy Vu Âm.

Nữ quỷ cũng giật mình, lùi lại vài bước. Cô ta khép chiếc quạt lông, vẻ mặt đầy phòng bị:
“Cô là người của Huyền môn sao? Hắn sai cô đến bắt tôi à?”

Vu Âm nhíu mày, lắc đầu:
“Tôi đến đây không phải để bắt cô, mà là để giúp Phương Dụ trả nợ ân tình.”

Ánh mắt của nữ quỷ thoáng qua vẻ ngờ vực, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Vu Âm nói tiếp:
“Tôi không rõ cô đã làm gì để tích được phước lành trong những năm qua, nhưng nếu cô cứ tiếp tục làm điều sai trái, phước đức ấy sẽ tiêu tan hết.”

Nữ quỷ nghe vậy, không đáp lời, chỉ xoay xoay chiếc quạt lông trong tay. Sau một hồi im lặng, Vu Âm lên tiếng:
“Nói cho tôi biết, cô và Phương Dụ có mối quan hệ gì ở kiếp trước?”

Nghe câu hỏi, nữ quỷ cúi đầu, giọng nói chùng xuống:
“Khi tôi chết, thành phố S vẫn chưa được giải phóng. Lúc nhỏ, tôi học hát tuồng, nhưng lớn lên thì chẳng ai còn thích nghe hát tuồng nữa. Thời ấy, người ta bắt đầu mê mẩn những bản tình ca từ phương Tây. Sau khi gánh hát tan rã, tôi đành vào làm ca nữ ở Bách Hoa Hội, hát suốt nhiều năm…”

“Đến năm hai mươi tuổi, tôi gặp hắn ở Bách Hoa Hội.” Nữ quỷ mặc sườn xám nhìn chằm chằm vào Phương Dụ đang co rúm phía sau Vu Âm, giọng nói mang theo chút gì đó đau khổ nhưng đầy căm hận. “Khi đó, hắn tên là Trọng Bình. Hắn nói với tôi rằng hắn là sinh viên, gia cảnh khó khăn, nên phải đến Bách Hoa Hội làm kế toán tạm thời để kiếm thêm thu nhập.”
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 178: Chương 178



Cô ngừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh như hồi tưởng về quá khứ.
“Hắn bảo đã từng nghe tôi hát tuồng và khen rằng tôi hát hay hơn cả khi trên sân khấu lớn. Từ đồng nghiệp, chúng tôi trở thành bạn bè. Ngày nào hắn cũng đợi tôi tan làm để đưa tôi về nhà.”

Nữ quỷ nở một nụ cười mỉa mai, nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Vào ngày lễ tình nhân năm ấy, hắn tặng tôi một bó hoa hồng và tỏ tình. Tôi đồng ý. Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau.”

“Hắn hứa rằng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ làm giáo viên, có công việc ổn định và dành dụm tiền để cưới tôi. Tôi tin hắn, luôn động viên hắn tập trung vào việc học, sợ hắn vì lo kiếm tiền mà xao lãng việc học hành.”

Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ đau khổ khi kể đến đoạn này:
“Vì vậy, tôi làm việc cật lực hơn. Ngày ngày, tôi đứng trên sân khấu, ca hát và nhảy múa, mặc kệ khách hàng yêu cầu bài hát gì, kể cả những bài dung tục đến mức tôi ghê tởm. Tôi tự nhủ rằng chỉ cần kiếm được nhiều tiền thì tất cả đều xứng đáng.”

Giọng cô trầm xuống, bàn tay khẽ siết chặt chiếc quạt lông.
“Toàn bộ số tiền tôi kiếm được, tôi đưa hết cho hắn. Tôi sợ hắn sống tằn tiện, khổ sở trong những ngày học đại học. Tôi muốn chúng tôi tích lũy đủ tiền để có thể kết hôn ngay khi hắn ra trường. Tôi đã mơ về ngày đó, một ngày chúng tôi bắt đầu cuộc sống hạnh phúc cùng nhau.”

Nhưng nụ cười của cô tắt dần, thay vào đó là cơn giận dữ.
“Thế mà hắn lại bỏ rơi tôi!” Giọng cô bỗng chua xót. “Hắn mang hết số tiền tôi kiếm được trốn mất, thậm chí còn lấy cả trang sức của tôi. Đáng khinh hơn nữa, ngay đêm trước khi hắn bỏ trốn, hắn còn ôm tôi và hỏi: ‘Em có thích váy cưới kiểu phương Tây không?’ Hắn còn nói rằng cả đời này chỉ yêu mình tôi, sẽ chỉ cưới tôi mà thôi.”

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Phương Dụ, đầy căm phẫn.
“Biết rõ anh đã phản bội tôi, nhưng tôi vẫn không từ bỏ hy vọng. Tôi chờ đợi anh, chờ một ngày anh quay lại, mang theo chiếc váy cưới như lời hứa.”

Vu Âm cười nhạt, nhìn sang Phương Dụ với ánh mắt khinh miệt.
“Đúng là một tên đàn ông tồi! Không chỉ lừa tình, mà còn lừa cả tiền!”

Phương Dụ lắp bắp, mặt tái nhợt:
“Tôi… tôi đâu có làm! Đó là kiếp trước! Tôi vô tội, chuyện này không liên quan đến tôi!”

Vu Âm chẳng thèm để ý đến anh, quay sang hỏi nữ quỷ mặc sườn xám:
“Vậy sau đó thì sao? Cô làm cách nào để có được công đức?”

Cô gái mở chiếc quạt lông, phe phẩy nhè nhẹ, giọng nói dịu xuống:
“Tôi vẫn ở lại Thành phố S chờ hắn, nhưng cuộc sống không dễ dàng. Tôi phải quay lại Bách Hoa Hội, tiếp tục ca hát để kiếm sống. Trong một lần tình cờ, tôi cứu được một người, và sau đó gia nhập đội ngũ cách mạng.”

Đôi mắt cô bỗng ánh lên vẻ tự hào:
“Tôi đã hy sinh trong trận chiến cuối cùng để giải phóng Thành phố S. Thành phố này ngày nay phồn vinh như thế cũng có một phần công lao của tôi.”

Cô ngừng lại, giọng nói dần trầm xuống:
“Đáng tiếc, toàn bộ đồng đội của tôi đều hy sinh, không ai nhớ đến chúng tôi. Một trăm năm đã trôi qua, giờ chỉ còn lại tôi lang thang nơi trần thế, chẳng biết nên vui hay buồn nữa.”

Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
“Tôi không muốn rời đi. Tôi muốn ở lại đây, nhìn thành phố mà tôi đã dùng mạng sống để bảo vệ, nay đã trở nên phồn hoa, đẹp đẽ.”

Vu Âm nhìn Phương Dụ một lần nữa, ánh mắt như muốn trách móc, rồi bất ngờ kéo ghế ngồi xuống cạnh nữ quỷ mặc sườn xám.

Hành động này khiến nữ quỷ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rồi cô bật cười, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió thoảng.
“Đại sư thật kỳ lạ. Ngay cả tôi, một con quỷ, cũng cảm thấy thích một người như cô.”

Tiếng cười của cô ta vang lên trong căn phòng. Giọng nói, dù có chút mỉa mai, vẫn trong trẻo và cuốn hút đến kỳ lạ.

“Streamer, cô phải đứng về phía tôi chứ!” Phương Dụ hốt hoảng, vội lùi ra phía sau bàn, hai tay chống bàn cố gắng đứng vững.

Nữ quỷ chỉ cười khẽ, ánh mắt trêu chọc:
“Đáng tiếc, anh làm gì có tư cách để yêu cầu ai đứng về phía mình?”

Nữ quỷ mặc sườn xám không cười thì còn tốt, anh còn có thể cắn môi để ổn định. Nhưng khi cô ta cười, tiếng cười ay như có thể xuyên qua màng nhĩ của anh, khiến anh cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Tôi đứng về phía công lý,” Vu Âm nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn Phương Dụ. “Đừng nghĩ rằng vì không nhớ kiếp trước nên anh có thể phủi sạch mọi trách nhiệm. Nợ kiếp trước thì kiếp này phải trả, đó là luật nhân quả, anh có ý kiến gì sao? Chính anh đã khiến cô ấy, một người phụ nữ yếu đuối, phải sống trong căn phòng cũ nát giữa thời loạn lạc, không một tài sản, không một chốn nương thân. Phương Dụ, món nợ của anh lớn lắm đấy!”

Phương Dụ cuống quýt biện bạch:
“Có thể lúc đó tôi lấy tiền để mua váy cưới cho cô ấy! Hoặc cũng có thể trên đường, tôi gặp nguy hiểm rồi c.h.ế.t trước cô ấy thì sao?”

Nữ quỷ mặc sườn xám cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm:
“Nếu như vậy, làm sao tôi có thể tìm anh để đòi nợ? Sau khi chết, linh hồn tôi vẫn lưu lại trong căn phòng cũ đó. Hai mươi mấy năm sau, anh trở về Thành phố S, khoác lác tự xưng là Hoa kiều hồi hương, con cháu đông đúc, sống xa hoa. Anh còn mặt dày muốn lấy lại căn nhà cũ của tôi! Anh biết không, trước khi chết, tôi đã quyên căn nhà đó cho nhà nước rồi. Ấy thế mà anh vẫn đứng trước cửa nhà, chửi bới người ta, cuối cùng bị đuổi đi không thương tiếc.”

Phương Dụ không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu im lặng.
 
Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài
Chương 179: Chương 179



Nữ quỷ mặc sườn xám lắc đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Trước kia, tôi còn trẻ và dại dột, bị tình yêu làm cho mù quáng. Tôi luôn cho rằng mình và hắn là một đôi trời sinh, rằng dù hắn có đi đâu, tôi cũng sẽ đi theo. Vì thế, khi hắn rời đi, tôi vẫn cố chấp nghĩ rằng chỉ cần mình kiên trì thì sẽ chờ được hắn quay lại.”

Cô dừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ kiên nghị khi nhớ về những ngày đã qua.
“Sau này, tình cờ tôi gia nhập cách mạng. Khi tôi xé bỏ xiềng xích của tình yêu và bước ra ngoài, tôi mới biết thế giới này rộng lớn đến nhường nào. Tôi nhận ra mình nên sống một cuộc đời có ý nghĩa, chứ không phải uổng phí vì một kẻ không xứng đáng.”

Giọng cô dần trầm xuống, xen lẫn chút chua chát.
“Nhìn lại quá khứ, tôi mới thấy việc đắm chìm trong tình yêu năm đó thật nực cười. Một người đàn bà ngu ngốc như tôi, đến cả hạng người tiểu nhân như Trọng Bình mà cũng không phân biệt được thật giả. Giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn tự mắng mình một câu: Ngu xuẩn!”

Cô khẽ cười, giọng nói đầy vẻ chế giễu:
“Chỉ là tình cờ gặp lại hắn trong kiếp này, tôi vẫn là hồn ma lang thang, còn hắn đã có cuộc sống mới. Trong lòng tôi không thoải mái, nên mới lấy cớ hắn còn nợ tình để gây chút rắc rối cho hắn.”

Vu Âm khẽ gật đầu, như thể mọi chuyện đã rõ ràng.
“Đây có lẽ là nhân quả giữa hai người. Phương Dụ kiếp trước nợ cô, kiếp này phải trả. Nhưng thay vì quấy rối, hãy dùng cách khác để hắn giúp cô hoàn thành nguyện vọng, sớm siêu thoát.”

Cô hướng ánh mắt dịu dàng về phía nữ quỷ.
“Cô có nguyện vọng gì, cứ nói ra. Tôi sẽ bảo Phương Dụ giúp cô thực hiện.”

Kim Lan, nữ quỷ mặc sườn xám, im lặng một lúc lâu. Sau đó, cô lắc đầu, giọng nói khẽ khàng:
“Đại sư, tôi không biết nữa. Tôi cảm thấy có rất nhiều việc muốn làm, nhưng nghĩ kỹ lại thì không biết việc nào là quan trọng nhất.”

Vu Âm mỉm cười, giọng nhẹ nhàng:
“Không cần phải biết việc nào là quan trọng nhất. Chỉ cần cô có những việc muốn làm là được. Phương Dụ sẽ đưa cô đi thực hiện, một việc, hai việc, hay thậm chí mười việc cũng được.”

Phương Dụ sững người, ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía Vu Âm. Khi nhận ra Vu Âm không để ý đến mình, anh vội vàng gật đầu đồng ý.

Ánh mắt của Kim Lan sáng lên, cô nói:
“Tôi muốn đến trường học xem thử. Nhưng tôi mang âm khí nặng, những đứa trẻ kia cơ thể yếu ớt, tôi sợ đến gần sẽ làm chúng bị ảnh hưởng. Trước đây tôi không dám đến gần trường học. Đại sư, có cách nào giúp tôi giống như người sống để có thể tự do đi lại trong trường không?”

Vu Âm tiến đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, ngước nhìn bầu trời đêm và nhẩm tính điều gì đó. Một lúc sau, cô quay lại, nở một nụ cười.
“Hay đấy! Ngày mai trời nhiều mây, rất thích hợp để ra ngoài.”

Cô bước đến gần Kim Lan, lấy từ linh phủ một chiếc ô giấy, đưa cho cô ta và giải thích:
“Chiếc ô này có thể che đậy âm khí của cô, giúp cô hiện hình như một người sống và tránh ánh nắng mặt trời. Khi ra ngoài, nhớ cầm ô để tránh bị bỏng rát. Còn khi vào trong nhà, hãy cất ô đi để không làm mất tác dụng. Ngoài ra, với chiếc ô này, những người xung quanh sẽ không bị ảnh hưởng bởi âm khí của cô.”

Vu Âm nói tiếp:
“Tôi cho cô mượn chiếc ô này. Ngày mai, hãy nhờ Phương Dụ đưa cô đến trường học.”

Kim Lan nhận lấy chiếc ô, ánh mắt đầy cảm kích:
“Cảm ơn đại sư. Chiếc ô này thật đẹp, lại rất hợp với bộ sườn xám của tôi.”

Vu Âm quay sang Phương Dụ, hỏi với giọng nghiêm túc:
“Anh có ý kiến gì về quyết định này không?”

Phương Dụ lập tức lắc đầu. Dường như ý định trả nợ cuối cùng đã chiến thắng nỗi sợ hãi trước sự hiện diện của ma quỷ.

Vu Âm mỉm cười, nói với vẻ chân thành:
“Anh không cần phải sợ Kim Lan. Dù cô ấy là quỷ, nhưng cô ấy cũng là một trong những vị tiền bối cách mạng mà chúng ta từng học qua sách giáo khoa. Cô ấy đã hy sinh tuổi trẻ và mạng sống vì thành phố này. Cô ấy là một anh hùng vô danh.”

Những lời nói của Vu Âm làm Phương Dụ khựng lại. Cô tiếp tục:
“Anh nên kính trọng cô ấy hơn là sợ hãi. Cô ấy không bao giờ làm hại những người trong thành phố này, vì hơn ai hết, cô ấy mong muốn nơi này luôn được bình yên.”

Phương Dụ thở hắt ra một hơi dài, cảm thấy nỗi sợ hãi trong lòng đã vơi đi phần nào.

Vu Âm vỗ vai anh, nói với vẻ động viên:
“Hãy coi như anh đang đưa một vị tiền bối đi xem thành phố hiện tại phồn hoa như thế nào. Là đàn ông, hãy mạnh mẽ lên. Biết đâu bạn gái cũ của anh lại đang xem livestream thì sao.”

Câu nói đùa của Vu Âm khiến mọi người bật cười. Trong phòng livestream, khán giả vừa cười vừa để lại hàng loạt bình luận:
“Mình thật sự muốn thay Phương Dụ để cùng nữ quỷ đi thăm những nơi cô ấy từng bảo vệ!”
“Ban đầu chỉ định xem livestream cho vui, không ngờ lại nhận được một bài học ý nghĩa như vậy. Streamer ơi, mình cũng sống ở thành phố S. Xin hãy thay mặt mình cảm ơn nữ quỷ và đồng đội của cô ấy. Chính nhờ sự hy sinh của họ mà chúng tôi mới có được thành phố S phồn vinh như hôm nay.”
 
Back
Top Bottom