Kiếm Hiệp Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
112,697
0
36
AP1GczMHCgCSBuX0Pv63_pRD5Zba5Q5fcTEY5tfltQo9mHxZI-_BhoA2TpgQ0aqJVYzxWgOwem9dgouJswgGl1ZTYJhHVRpIiAg7eliHDw25vq1RJ0N4cMJnwSzps31Q02cbvclGxIf56wrS5zvYG6bU9qx7=w215-h322-s-no-gm

Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Kiếm Hiệp, Ngôn Tình, Lịch Sử
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ta, một sát thủ vốn dĩ vô tình.

Đêm nay trăng tỏ gió hiu hiu, ta bí mật đột nhập phủ đệ mục tiêu.

Lắng nghe hơi thở kẻ địch giữa tĩnh lặng, ta nắm chắc dao găm trong ống tay.

"Ngao~"

Ta sững lại, nhìn xuống, một bé mèo ngáp dài rồi dụi thân mềm mại vào chân ta.

Thế rồi... ta không sao cất bước.

Chẳng thể cầm lòng, ta đưa tay, ra sức cưng nựng.

Mèo con khoái trá ngửa bụng, vẻ đáng yêu ấy khiến ta suýt thét lên.

Giây sau, hơi lạnh kề cổ làm ta bừng tỉnh.

Ngoảnh lại, kẻ đáng lẽ vong mạng dưới tay ta, nay cầm kiếm, mỉm cười nhìn ta.​
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 1


Ta tự nhận là một sát thủ không chút tình cảm.

Đêm đó, dưới ánh trăng khuất bóng và cơn gió lặng, ta thoăn thoắt lẻn vào tư dinh của đối tượng, thân pháp nhẹ nhàng như một áng mây, tuyệt không một tiếng động.

Trong bóng tối bao trùm, ta cẩn trọng lắng tai nghe nhịp hô hấp đều đặn của hắn, đoạn rút thanh đoản đao giấu kỹ nơi tay áo, sẵn sàng cho một cú đoạt mạng.

Bất thình lình...

“Ngaooo~”

Ta chợt dừng bước, cúi đầu nhìn xuống—thì ra là một sinh linh bé nhỏ đáng yêu. Nó vươn vai ngáp một cái thật kêu, rồi đủng đỉnh tiến lại gần, cọ nhẹ vào chân ta.

Sau đó... chân ta như mọc rễ.

Không tài nào kháng cự nổi, ta đưa tay ra, x0a nắn bé mèo một cách say sưa!!!

Tiểu miêu thích thú lăn kềnh ra, để lộ chiếc bụng trắng muốt, mịn màng. Trái tim ta tức khắc tan chảy như nước, phải vội đưa tay lên che miệng để khỏi thốt lên câu “Ôi trời ơi, dễ thương chết mất!”

Ngay khoảnh khắc tiếp theo—một luồng khí lạnh buốt bất ngờ chạm vào cổ, khiến ta hoàn hồn.

Quay đầu lại, ta thấy kẻ đáng lẽ đã sớm thành hồn ma dưới lưỡi đao của ta, lúc này đang ung dung cầm kiếm, khóe môi còn nở một nụ cười tà mị nhìn ta

Ta đưa mắt nhìn nam nhân kia, rồi lại cúi xuống nhìn bé mèo đang nằm gọn trong lòng, cố gắng thốt ra một câu:

"Tên trộm mèo khốn kiếp nhà ngươi, ta vừa mới đi ngang qua đây đã nhận ra—đây chính thị là con mèo cưng của nhà ta..."

...Không thể bịa thêm được nữa.

Ta nuốt khan một tiếng, vội đổi giọng: "...Ta đến để đón bé mèo về nhà."

Nam nhân bật cười thành tiếng, bờ vai khẽ rung lên, lưỡi kiếm đặt nơi cổ ta cũng theo đó mà rung rinh, toàn thân ta cứng đờ như một pho tượng.

"Thật vậy ư?" Giọng hắn trầm ấm, nhẹ nhàng nhưng lại mang một sức nặng vô hình, "Đây là mèo của ngươi sao?"

Ta lập tức gật đầu lia lịa như bổ củi:

"Đúng vậy! Ngươi nhìn xem—bộ lông đen tuyền như mực tàu thượng hạng, đôi mắt lại đỏ rực như lửa... Không thể nào nhầm lẫn được, đích thị là bé cưng nhà ta rồi!"

Nam nhân khẽ phất tay áo, trong nháy mắt, toàn bộ đèn nến trong phòng bỗng dưng bừng sáng.

Ánh sáng vừa chiếu rọi, bé mèo trong vòng tay ta… liền lộ ra bộ lông trắng tinh như tuyết đầu mùa, đôi mắt xanh biếc tựa làn nước hồ thu, còn đang thong thả li3m nhẹ những đầu ngón tay ta.

Ta: "……"

Toàn bộ nến trong phòng đều đã được thắp sáng. Nhờ đó, ta không chỉ nhìn rõ mồn một bé mèo trong ngực… mà còn thấy rõ cả gương mặt của nam nhân kia.

Hắn khẽ cúi mắt nhìn ta, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi nhướng lên, nụ cười như ẩn như hiện nơi khóe môi:

"Ngươi nói là… ngươi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi sao?"

Ta thuận theo ánh mắt của hắn mà cúi đầu nhìn xuống—chỉ thấy mình đang vận một bộ y phục màu đen từ đầu đến chân, còn con dao găm giấu trong tay áo thì… đã rơi xuống đất kêu một tiếng "cạch".

Ta: "……"

Hắn khẽ cười khẩy một tiếng đầy chế giễu: "Nói đi, là ai đã phái ngươi tới? Phái một sát thủ mà làm ăn lơ đễnh đến mức này, quả thật là quá xem thường ta rồi đấy."

Ta bị hắn cười nhạo, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, định bụng bật dậy liều mạng một phen. Nhưng vừa mới nhúc nhích mông lên được một chút, liền bị ánh mắt sắc lẻm của hắn liếc qua. Dưới sức ép của nội lực sâu không lường nổi, toàn thân ta không thể nào cử động được dù chỉ một chút.

Đành phải ngồi bẹp xuống đất như một quả cà tím bị héo, mắt đảo vòng vòng, cố gắng nghĩ kế đối phó. Chớp lấy thời cơ, ta vội giơ bé mèo lên chắn trước mặt mình, tay còn lại thì nhặt vội con dao găm dưới đất lên, nghiêm giọng quát lớn:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 2


"Thả ta đi! Nếu không… ta sẽ xử lý con mèo này ngay lập tức!"

Bé mèo trong ngực ta đúng lúc lại hùa theo: "Meo~!"

Chỉ có điều tiếng kêu ấy nghe có vẻ hơi… hí hửng quá mức, nó còn vươn cả móng vuốt ra định chọc chọc nghịch ngợm con dao găm nữa chứ.

Nam nhân bật cười thành tiếng, cúi đầu nhìn bé mèo, giọng cưng chiều hết mực, ngọt ngào đến mức dẹo cả đi:

"Bé cưng của ta vui lắm phải không nào? Ái chà chà, cục cưng đáng yêu của ta ơi ~~"

Ta: "……"

Làm ơn có thể nghiêm túc một chút được không hả trời?!!

Bé mèo vừa nghe thấy giọng của nam nhân liền càng thêm kích động, thân hình nhỏ bé nghiêng hẳn về phía hắn, như thể muốn nhào ngay vào lòng người ta vậy.

Ta cuống quýt rút vội con dao găm về phía sau, chỉ sợ bé mèo không cẩn thận lại bị lưỡi dao sắc bén cứa phải thì khổ.

Nhân lúc bé mèo còn chưa kịp giơ móng vuốt ra cào người, ta tranh thủ buông lời uy h**p:

"Hiện giờ bé cưng của ngươi đang nằm gọn trong tay ta, ta cho ngươi hai sự lựa chọn. Một là—ngươi hãy tự kết liễu đời mình đi!"

Ta còn tỏ ra rất có tình người, nhẹ nhàng lên tiếng an ủi:

"Ngươi cứ yên tâm, sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ thay ngươi chăm sóc bé mèo thật tốt..."

Nam nhân nhìn bé mèo bằng ánh mắt đầy âu yếm, nhưng giọng điệu thì lại cực kỳ trào phúng:

"Ngươi đi ám sát người khác, cũng toàn dùng cách dụ dỗ người ta… tự sát như thế này hả? Cách làm này quả thật mới mẻ đấy, cũng có thể coi là một loại bản lĩnh đặc biệt."

Ta: "……"

Cố gắng nén cơn tức giận đang chực chờ bùng nổ, ta kéo bé mèo lại gần hơn, chuẩn bị tung ra đòn sát thương tâm lý tiếp theo: "Lựa chọn thứ hai…"

Vừa mới mở miệng, gương mặt ta đã chạm phải bộ lông mềm mượt như nhung của bé mèo. Theo một phản xạ tự nhiên, ta khẽ cọ cọ vào nó… rồi lại không thể nào kìm lòng được mà hít hà một hơi thật sâu.

Nam nhân: "……"

Sắc mặt hắn tối sầm lại ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Ngươi muốn uy h**p thì cứ uy h**p đi, hôn hít cái quỷ gì ở đây vậy hả?!"

Ta vội vàng thu hồi lại chút đạo đức nghề nghiệp ít ỏi còn sót lại của mình, ho khan một tiếng để lấy lại vẻ nghiêm túc, rồi trịnh trọng tuyên bố:

"Lựa chọn thứ hai, ngươi hãy thả ta rời khỏi nơi này."

Nam nhân ung dung ngồi xuống giường, khẽ nhướng mày nhìn ta, giọng điệu lười biếng mà lại có chút thong dong:

"Được thôi chứ sao không~"

Ta nghiêm túc bổ sung thêm điều kiện:

"Ngươi phải để ta rời đi một cách toàn vẹn nhất—không được chém, không được đánh, cũng không được chửi rủa, phải để cho thân thể ta hoàn toàn khỏe mạnh, tinh thần ta hoàn toàn lành lặn, rời khỏi nơi này trong trạng thái tốt nhất có thể!"

Ta vừa mới dứt lời, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ vang lên.

Chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, trước mắt ta bỗng tối sầm lại—bàn tay lạnh như băng của hắn đã đặt lên cổ ta từ lúc nào không hay.

Giọng hắn vẫn còn mang theo ý cười nhàn nhạt:

"Ngươi đúng là… nói nhiều thật đấy."

Đầu ngón tay hắn khẽ siết chặt lại, ta bắt đầu cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, tầm mắt cũng dần dần mờ đi, mọi thứ trước mắt cứ như đang xoay vòng vòng không ngừng.

Ý thức của ta ngày càng trở nên mơ hồ.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, bé mèo trong ngực ta bỗng dưng khe khẽ “meo~” lên một tiếng, nghe vừa nhỏ nhẹ lại vừa yếu ớt.

Bàn tay đang siết chặt cổ ta khẽ run lên một chút.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 3


Cảm nhận được phản ứng đó của hắn, ta lập tức tranh thủ thời cơ, há miệng thều thào nói một cách khó nhọc:

"Bé con… nó còn nhỏ quá… nếu như để nó nhìn thấy… cảnh tượng đánh đấm, chém giết… sẽ… ảnh hưởng đến tâm lý của nó mất!"

Ta vừa mới dứt lời, bé mèo đã nhanh nhẹn leo lên vai ta, rồi lại ngoan ngoãn dụi dụi đầu vào bàn tay của hắn.

Nam nhân tỏ ra có chút bối rối, vội vàng buông tay ra, rồi thoắt một cái đã ôm bé mèo vào trong lòng, giọng điệu vừa lo lắng lại vừa có chút hoảng hốt:

"Bé con ngoan, ngoan nào, bé cưng của ta không nhìn thấy gì hết, không hề nhìn thấy gì đâu nha~"

Còn về phần ta, thì đang nằm bẹp dí dưới đất, thở d ốc không ra hơi như một con trâu vừa mới cày ruộng xong, gương mặt thì tái mét lại:

"……"

Nam nhân ôm mèo đi đi lại lại trong phòng, cử chỉ như đang ru nó vào giấc. Mèo có thật sự ngủ hay không thì ta chẳng rõ, ta chỉ biết mình suýt nữa thì bị hắn ta siết cho nghẹt thở.

Ta nhắm nghiền mắt, khó nhọc thốt lên: "Chuyện kia…"

"Suỵt," nam nhân ngắt lời ta.

Ta: "...."

Vừa mới lén lút di chuyển được vài bước, sau lưng đã vang lên một tiếng "meo!" – Quay đầu nhìn lại, chẳng biết tự lúc nào mèo con đã lại chui vào lòng ta.

Ngẩng đầu lên, thấy vòng tay nam nhân đã trống không, ánh mắt hắn nhìn ta… thật khó để diễn tả chính xác đó là loại cảm xúc gì.

Ta có chút chột dạ, cúi đầu xoa xoa bộ lông mềm mại của tiểu miêu, bé mèo dường như chẳng hề để tâm đ ến chuyện vừa rồi, cứ thế rúc vào lòng ta dụi dụi mấy cái, chỉ vài giây sau đã lim dim nhắm mắt, rồi còn bắt đầu… ngáy khò khè nữa chứ.

Nam nhân: "…"

Ta thấy sắc mặt hắn không được tốt cho lắm, bèn nhỏ giọng giải thích: "Ngươi cũng biết rồi đấy… từ nhỏ nó đã phải xa mẹ rồi mà…"

Nam nhân: "…"

Hắn khẽ nheo mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi bỗng dưng mỉm cười.

"Ngươi nói cũng có lý. Bé cưng của chúng ta đã phải xa mẹ từ khi còn bé xíu."

"Bây giờ xem ra nó cũng khá là thích ngươi đấy."

Ánh mắt hắn dõi theo mèo con đang nằm gọn trong lòng ta, rồi chậm rãi tiến lại gần hơn.

Ngón tay hắn như có như không lướt nhẹ qua cổ ta, giọng nói vẫn giữ vẻ êm ái dịu dàng:

"Hiện tại, ta sẽ cho ngươi một sự lựa chọn thứ ba."

"Ngươi hãy ở lại đây, làm mẹ của bé mèo này cho đến khi nó trưởng thành."

"Hoặc là—"

Ngón tay hắn khẽ thu lại, khóe môi cong lên thành một nụ cười tươi tắn:

"Nhân lúc nó còn đang ngủ say, ta sẽ ra tay giết ngươi trước."

Ta lập tức nắm chặt lấy bàn tay hắn, nước mắt lưng tròng:

"Ngươi đang nói năng lung tung gì thế hả, giết với chóc cái gì chứ! Gia đình chúng ta cứ bình an vui vẻ sống bên nhau mới là điều quan trọng nhất!"

Nam nhân: "…"

Nam nhân thu tay lại, tiện thể bế luôn bé mèo từ trong ngực ta về, rồi lại chậm rãi ngồi xuống giường một lần nữa.

Hắn khẽ ngẩng cằm lên một chút, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt:

"Nói đi, là ai đã phái ngươi đến đây?"

Ta nhìn trời nhìn đất, nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn bật cười một cách khinh miệt, rồi lạnh lùng lên tiếng nhắc nhở: "Nếu muốn chết thì cứ tiếp tục giữ im lặng đi."

Ta lập tức khai ra sạch sành sanh không dám thiếu một chữ: "Ta là đệ tử của Yến Tử Tông, nhận lệnh của Tông chủ đến đây để ám sát ngươi."

Nghe đến đây, nam nhân khẽ nghiêng đầu áp má vào bé mèo đang ngủ say sưa, giọng điệu có chút nghi hoặc:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 4


"Yến Tử Tông ư? Ta chưa từng nghe đến cái tên này bao giờ. Ngươi đang định lừa gạt ta đấy à?"

Ta mặt dày đáp lại ngay lập tức: "Tên của tông môn chúng ta mới chỉ có từ ngày hôm qua thôi, ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện phải đạo."

Nam nhân: "……"

Hắn trầm mặc trong giây lát, vẻ mặt lộ rõ sự khó hiểu: "Ý của ngươi là… tông môn của các ngươi mới chỉ được thành lập từ ngày hôm qua thôi sao?"

Thấy ta gật đầu một cách chắc nịch, hắn không nhịn được mà bật cười thành tiếng:

"Vậy thì xin mạn phép hỏi một câu, tông môn của các ngươi… chắc hẳn không phải chỉ có một mình ngươi đấy chứ?"

Ta liếc nhìn hắn một cái, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ: "Ta đã nói là ta nhận lệnh của Tông chủ cơ mà, đương nhiên không phải chỉ có một mình ta rồi."

"Có ta và Tông chủ—tổng cộng là hai người."

Nam nhân: "……"

Nam nhân trầm mặc trong vài giây, sau đó lại bật cười: "Cũng được thôi, những kẻ muốn lấy mạng của ta đâu phải chỉ có một hai người, thêm hai người các ngươi nữa cũng chẳng hề hấn gì."

Ánh mắt hắn mang theo một ý cười tà mị: "Chỉ là ta muốn biết, ngươi đã tìm được đường đến cung Bích Thủy này bằng cách nào vậy?"

"Nơi này nằm ẩn sâu trong núi cao, quanh năm sương mù bao phủ, người không quen thuộc địa thế thì chưa đi được đến ba bước chân đã lạc đường rồi."

Hắn khẽ chống cằm, cười đến mức đôi mắt cũng phải nheo cả lại: "Nói cho ta nghe thử xem, rốt cuộc ngươi đã vào được đây bằng cách nào?"

Ta khẽ nhúc nhích đôi chân đã tê rần vì phải ngồi xổm quá lâu, trong lòng thầm cảm thấy nam nhân này e rằng đầu óc có chút vấn đề, hỏi một câu gì mà lại ngây thơ đến thế không biết nữa: "Thì là do ta hỏi đường chứ còn sao nữa!"

Nụ cười trên gương mặt nam nhân chợt cứng đờ lại: "Ngươi nói cái gì cơ?"

Không chỉ đầu óc có vấn đề, mà đến cả tai cũng bị lãng nữa. Ta khẽ thở dài một tiếng, kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:

"Là hỏi đường. Ta đã phải hỏi đường ròng rã suốt cả một tháng trời thì mới tìm được đến đây đấy chứ."

Ta ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt yêu nghiệt đang ở ngay trước mắt mình, chân thành đáp lại:

"Ngươi nổi tiếng lắm đấy, trên giang hồ này ai mà chẳng biết tên của ngươi là Yến Minh Nhiên chứ."

"Từ những quán trà ven đường cho đến mấy ông già kể chuyện trong thành, người người nhà nhà đều bàn tán xôn xao về ngươi."

"Thế nên ta chỉ việc hỏi đúng một câu là: 'Xin hỏi cung Bích Thủy của Yến Minh Nhiên nằm ở đâu vậy?'—thế là đã có thể tìm được đường đến tận nơi rồi."

"Khi ta vừa mới đến được chân núi, liền hỏi thăm những người dân trong thôn. May mắn làm sao, lại có một ông lão đã từng làm phu khuân vác khi người ta xây dựng cung điện này, thế là ông ấy đã chỉ cho ta con đường lên núi luôn đó~"

Ta nhìn sắc mặt của Yến Minh Nhiên càng lúc lại càng trở nên khó coi hơn, khẽ nghiêng đầu hỏi một câu:

"Ngươi không sao đấy chứ?"

Yến Minh Nhiên: "……"

Hắn dường như không còn hứng thú tán gẫu với ta nữa, thẳng thừng ngắt ngang phần ta đang định kể lể về những chuyện kỳ thú vui vẻ trên hành trình kéo dài suốt một tháng qua.

Ta bĩu môi: "Rồi, rồi, không muốn kể nữa thì thôi. Vậy chỗ ngủ của ta ở đâu?"

Hắn cho gọi người đến để thu xếp nơi nghỉ ngơi cho ta. Người kia bước vào nhẹ đến mức không hề phát ra một chút tiếng động nào. Ta ngẩng đầu nhìn lên— Ủa, trông quen quen nha?!

Ta hí hửng bước tới gần, vẫy tay cười toe toét: "Chị ơi! Thật là trùng hợp quá đi mất!"
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 5


Chị ấy liếc nhìn ta một cái, rồi khẽ cất tiếng cười: "Ồ, vẫn còn chưa chết cơ à?"

Nụ cười của ta lập tức đông cứng lại trên môi: "???"

Chị vừa mới mở miệng ra mà đã xui xẻo như vậy rồi sao?

Ta vội vàng quay lại nhìn Yến Minh Nhiên, hấp tấp giải thích:

"Cung điện của các người rộng lớn quá, ta không tài nào biết được phòng của ngươi nằm ở đâu nên trên đường đi có tình cờ gặp được chị này, liền đánh bạo hỏi thử một câu."

Ta còn tỏ ra vô cùng hăng hái mà khoe thêm: "Chị ấy dễ thương lắm nhé, còn vẽ cho ta hẳn một tấm bản đồ bé xíu nữa cơ!"

Yến Minh Nhiên: "……"

Đối mặt với ánh mắt như muốn tra khảo của hắn, chị gái kia chỉ thản nhiên nhún vai một cái: "Với cái trình độ võ công của cô ta mà nói, nếu có thể giết được ngươi thì mới là chuyện lạ đời. Với lại con bé trông cũng dễ thương đấy chứ, trêu chọc nó một chút cũng vui mà, phải không? Giết đi thì cũng thấy hơi tiếc."

Ta đứng đơ người ra giữa hai người bọn họ, trong lòng đấu tranh tư tưởng dữ dội, không biết nên cảm ơn vì đã được khen là dễ thương hay là nên đổ mồ hôi lạnh hột vì suýt chút nữa đã bị chị gái này cho đi đời nhà ma rồi…

Sau khi ở lại cung Bích Thuỷ được vài ngày, ta ngồi trong sân, ngửa đầu lên nhìn trời, buồn bã tâm sự với bé mèo đang nằm gọn trong lòng:

"Bé ơi, bây giờ ta biết phải tính sao đây hả?"

Bé mèo lười biếng nằm ngửa ra phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời: "Meo~"

Ta cứ nói được một câu lại phải thở dài một tiếng: "Ta đã tính đến chuyện nhân lúc hắn không để ý thì sẽ chuồn đi mất, ai mà có dè được cái cung Bích Thuỷ này lại giống như một cái mê cung vậy chứ!"

"Meo~"

"Ai mà có thể ngờ được đến cả một ông chú chuyên quét sân ở đây cũng lại có võ công cao cường hơn cả ta cơ chứ!!"

"Meo~"

Ta cúi đầu xuống nhìn bé mèo nhỏ bé chẳng hề có chút lo lắng nào đang nằm trong lòng mình:

"Haizz, nếu như ta còn không chịu quay trở về, thì ông ngoại của ngươi chắc cũng sắp sửa mò đến đây để chịu chết rồi cũng nên..."

Ta với cha của ta, người cũng chính là tông chủ của Yến Tử Tông, đã từng hẹn ước với nhau từ trước—nếu như trong vòng ba tháng mà ta không trở về, thì ông ấy sẽ đích thân đến đây để tìm ta.

Nếu như có ai đó hỏi tại sao ngay từ đầu hai cha con không đi cùng nhau luôn? Ấy là bởi vì cha của ta có võ công yếu hơn ta, nên ta đã chê ông ấy sẽ làm vướng chân vướng cẳng.

Kết quả bây giờ thì hay rồi, nếu như ông ấy mà thật sự đến đây, vừa không biết đường đi lối lại, lại vừa không có được nhan sắc đáng yêu như ta, thì chắc chắn là chưa kịp gặp được ta và Yến Minh Nhiên thì đã bị chị gái kia làm thịt rồi cũng nên.

"Meooo—"

Bé mèo trong lòng ta dường như đã cảm nhận được sự lo âu của ta, liền nhanh nhẹn bò lên vai ta, rồi dùng chiếc chóp mũi mềm mại của mình cọ nhẹ lên má ta.

Tim ta đập thình thịch không ngừng, trong lòng thì đang gào thét một cách điên cuồng: Aaaaaaa!!! Bé mèo vừa mới hôn ta kìa!!!

Mọi nỗi buồn phiền trong lòng ta đều tan biến đi đâu mất sạch sẽ! Ta ôm chặt bé mèo vào lòng cưng nựng như thể đang ôm một báu vật vô giá mà hít hà một cách điên cuồng:

"Á á á, Cưng chết đi được mất thôi!!!"

"Bé ơiiii~~"

"Bé cưng~~ bảo bối của ta~~ con đang ở đâu thế hả?"

Khi màn đêm buông xuống, Yến Minh Nhiên – người đã biệt tăm biệt tích suốt mấy ngày trời – bỗng dưng xuất hiện, giọng điệu dẻo quẹo gọi mèo khắp cả cung Bích Thuỷ.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 6


Ta và bé mèo bốn mắt nhìn nhau trong vài giây, ta có cảm giác như từ trong đôi mắt trong veo của bé mèo… ta đã nhìn thấy được một tia bất lực thoáng qua.

Ta ôm bé mèo men theo tiếng gọi mà tìm đến chỗ của Yến Minh Nhiên. Vừa mới ló đầu ra, ta còn chưa kịp chớp mắt một cái, bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta đã bị hắn ta cướp mất rồi.

Yến Minh Nhiên điên cuồng ôm chầm lấy bé mèo, miệng thì không ngừng lặp đi lặp lại câu "bé cưng ơi~~ bé cưng ơi~~", gương mặt đẹp trai của hắn bị vặn vẹo đến mức biến dạng đi mà vẫn cứ điên cuồng dụi dụi vào người bé mèo.

Ta nhìn cảnh tượng đó mà tự dưng… cảm thấy bớt sợ hắn đi một chút.

Bởi vì ta chợt nhận ra một điều—chúng ta vốn dĩ là đồng loại của nhau. Đều là kiểu người hễ cứ nhìn thấy bé mèo là lại phát điên lên.

Sau khi hít hà mèo xong, Yến Minh Nhiên liếc mắt sang nhìn ta, khẽ nhướng mày cười khẩy một tiếng:

"Sao lại đứng đơ người ra như thế, đang suy nghĩ cách để ám sát ta đấy à?"

"Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng có mà tự lượng sức mình—với cái thứ công phu gà mờ của ngươi thì..."

Ta mặt không đổi sắc, cắt ngang lời hắn luôn:

"Không phải, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một chuyện—trong vài hôm ngươi không có ở đây, bé cưng của chúng ta đã học được cách gọi 'mẹ' rồi đấy."

Yến Minh Nhiên cứng đờ cả nụ cười trên môi: "Không thể nào có chuyện đó được."

Lúc này đến lượt ta nhướn mày cười một cách nham hiểm, rồi từ từ đi tới gần, cúi người xuống nói một cách ngọt ngào với bé mèo đang nằm trong lòng hắn:

"Bé cưng~~gọi một tiếng nghe xem nào, mẹ~~~"

Bé mèo nhìn ta chăm chú trong vài giây, rồi từ từ ngửa đầu lên kêu một tiếng thật rõ ràng:

"Ma~~o"

"Bé cưng~~"

"Ma~~o"

Yến Minh Nhiên: "……"

Hắn ngẩn người ra như trời trồng, còn ta thì lại cười đến mức nhe cả răng trợn cả mắt, trông cực kỳ đắc ý.

Yến Minh Nhiên lập tức ôm bé mèo vào lòng mà dỗ dành: "Bé cưng~~ gọi một tiếng đi nào, cha~~~"

Ta vỗ vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng điệu từ bi như một vị Phật sống:

"Ta cũng khuyên ngươi một câu—đừng có mà không biết tự lượng sức mình nhé~"

Yến Minh Nhiên: "……"

Yến Minh Nhiên chẳng nói thêm lời nào. Đêm đó, ta ôm bụng cười mãi mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mới tờ mờ sáng hôm sau, khi trời còn chưa kịp hửng sáng hẳn, ta đã bị tiếng người và tiếng mèo ồn ào làm cho tỉnh giấc.

"Bé cưng~~ mau gọi cô ta là mẹ đi nào~~"

"Ma~~o"

Ta nằm im bất động, mắt vẫn nhắm tịt lại, nghiến răng ken két: "...…"

Nếu không phải vì ta đánh không lại hắn thì...

Ngay bên tai ta, Yến Minh Nhiên vẫn đang cố gắng giả giọng dịu dàng đến phát khiếp:

"Aizzz ôi trời ơi, bảo bối của ta sao mà lại đáng yêu đến thế này cơ chứ~~ mau gọi mẹ thêm một tiếng nữa đi nào~~"

Lần này thì ta quyết không nhịn nữa.

Tranh thủ lúc bé mèo còn chưa kịp kêu lên tiếng nào, ta liền ngồi bật dậy, gương mặt tỉnh rụi mà trả lời luôn: "Có chuyện gì thế con trai?"

Yến Minh Nhiên: "……"

Thấy hắn ta cứng họng không nói nên lời, ta không nhịn được mà nhe răng cười một cách toe toét.

Ai bảo sáng sớm tinh mơ lại đi chọc tức người ta làm gì cơ chứ?

Nhưng cũng vì sợ hắn ta tức giận lên rồi lại dùng một kiếm tiễn ta về chầu ông bà, ta vội vàng ôm lấy bé mèo từ trong lòng hắn, giả bộ ngoan hiền mà hỏi:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 7


"Ngươi tìm ta có việc gì thế à?"

Yến Minh Nhiên im lặng hồi lâu, ta nhìn mà cũng thấy khó hiểu, suy nghĩ mãi mới có thể ngộ ra được:

"À à, không có gì đâu~ không có gì đâu~ ta làm gì có đứa con trai nào như ngươi chứ! Nào, bây giờ thì ngươi nói đi xem có việc gì nào?"

Yến Minh Nhiên: "……"

Tại sao sắc mặt của hắn lại càng lúc càng đen hơn rồi thế nhỉ?

Ta đã nói sai điều gì sao ta??

Yến Minh Nhiên mặt mày sa sầm, từ trên cao nhìn xuống ta: "Dậy mau. Đến giờ rèn luyện buổi sáng rồi."

Động tác đang cưng nựng bé mèo của ta lập tức khựng lại: "Ngươi nói cái gì cơ??"

Hắn khoanh tay trước ngực, gương mặt không chút biểu cảm: "Ta thấy ngươi nói cũng có phần có lý."

"Bé cưng không chịu gọi ta là cha, chắc hẳn là do bình thường ta đã không dành đủ thời gian để ở bên cạnh nó."

Ta: "……"

Liệu có khả năng nào là do con mèo nhà ngươi nó không thể nào phát âm được cái âm đó không vậy hả??

Ánh mắt của Yến Minh Nhiên nhìn về phía bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta, vẻ mặt lộ rõ sự quyết tâm cao độ: "Cho nên ta đã quyết định rồi – kể từ ngày hôm nay trở đi, ta sẽ cố gắng ở bên cạnh nó nhiều hơn nữa."

Ta buồn ngủ đến mức nước mắt cũng đã rớt ra rồi:

"Ờ… nghe thì cũng có vẻ hợp lý đấy. Nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì đến ta cơ chứ???"

Yến Minh Nhiên nở một nụ cười trông có vẻ hơi man rợ:

"Ta tha mạng cho ngươi là để ngươi có thể làm mẹ của bé cưng. Đương nhiên là ngươi cũng phải đồng hành cùng ta, cùng nhau chăm sóc nó, không rời không bỏ. Ba người chúng ta, sẽ mãi mãi ở bên nhau như thế này nhé~"

"Dậy đi mau lên."

Ta ôm bé mèo theo chân Yến Minh Nhiên đến sân luyện võ của đám đệ tử c ung Bích Thuỷ.

Đám người vừa thấy Yến Minh Nhiên bước vào liền lập tức ngừng tay lại để chào hỏi, ai nấy đều lễ phép cúi đầu một cách cung kính. Yến Minh Nhiên thì lại như thể bị mù vậy, mắt không thèm nhìn lấy một cái, miệng cũng không thèm đáp lại lấy một lời, chân thì cứ thế đi thẳng tới một góc sân.

Ta nhanh chóng đuổi theo sau, nhỏ giọng hỏi:

"Sao ngươi lại không chịu chào hỏi lại ai hết vậy? Chỉ cần cúi đầu gật nhẹ một cái cũng được mà?"

Hắn không nói không rằng, rút kiếm ra và lao thẳng về phía ta: "Nếu như ta mà phải gật đầu chào hỏi từng người một, thì chắc là cái cổ của ta cũng đã đứt lìa ra từ lâu rồi đấy!"

Ta: "……"

Chưa kịp hết sốc, hắn đã vung kiếm chém tới tới tấp, ta vội vàng ôm chặt bé mèo lách người né tránh, mặt mày tím tái lại mà hét lớn lên:

"Ngươi bị điên rồi hả? Ngươi đang làm cái quái gì thế hả?!"

Hắn không cho ta dù chỉ một giây để thở, tiếp tục tấn công dồn dập, vừa đánh vừa nói:

"Tuyệt đối không được buông bé mèo ra. Ta muốn xem thử xem với tư cách là mẹ của nó, ngươi có thể bảo vệ được nó đến mức nào."

Ngươi nói như vậy làm cho ta tỉnh cả ngủ luôn đó!!

Ta mở to mắt ra nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ bụng biết thế nào là vì con mà mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ phi thường không cơ chứ!

Hôn nhẹ một cái lấy may lên trán của mèo con, rồi cẩn thận nhét nó vào trong áo mình, ta nhào tới mép sân rút ra một thanh kiếm: "Lên đi nào! Để chị đây cho ngươi được thấy sức mạnh thật sự của chị!!"

Rồi thì… Sau đúng ba chiêu. Ta lập tức thò tay rút vội bé mèo từ trong áo ra, cao giọng hét lớn: "Chạy mau đi con!!! Hãy tự mình cứu lấy mình đi con ơi!!"
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 8


Sau đó thì chính mình cũng ngã vật ra đất, nhắm nghiền mắt lại giả chết.

Bé mèo ngồi ngay bên cạnh ta, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn Yến Minh Nhiên, rồi nhẹ nhàng kêu lên một tiếng:

"Meo~~"

Yến Minh Nhiên: "……"

Yến Minh Nhiên nhìn ta từ đầu đến chân một lượt rồi mới đưa ra kết luận:

"Với cái trình độ võ công của ngươi mà vẫn có thể sống sót được cho đến lúc tìm cách đột nhập được vào cung Bích Thuỷ và gặp được ta… thì đúng là một kỳ tích hiếm có đấy."

Ta đưa tay lên sờ sờ đầu, không hiểu rõ ý của hắn cho lắm, bộ bây giờ hễ cứ ai ra ngoài là đều phải đánh nhau chém giết túi bụi hay sao?

Hắn cười tít cả mắt lại, đôi mắt cong cong lên, đáp: "Là ta đây chứ ai."

Ta: "……"

Hắn nhẹ nhàng đặt bé cưng vào trong chiếc ổ nhỏ xinh xắn được đặt ở bên mép sân, sau đó quay người lại bước nhanh về phía ta, rồi nắm lấy tay ta.

Làn gió mát vừa mới thổi qua đã ngay lập tức bị hơi thở nóng rực của hắn hòa tan đi mất.

"Mẹ của bé cưng thì không thể nào lại quá vô dụng được như thế này."

Giọng hắn trầm thấp, xen lẫn một chút ý cười, áp sát vào bên tai ta mà nói:

"Ta sẽ đích thân dạy cho ngươi."

Giọng nói của hắn mềm mại và êm tai đến mức khiến cho tai của ta cảm thấy ngứa ran cả lên, ta vô thức muốn đưa tay lên để gãi. Nhưng vừa mới quay đầu nhìn sang, lại thấy hắn đang mỉm cười…

Nụ cười ấy tựa như ánh mặt trời của mùa xuân ấm áp, đôi mắt đào hoa cong cong lên, nhẹ nhàng liếc nhìn qua một cái – cũng đủ làm cho người ta không thể nào kìm lòng được mà phải ngẩn ngơ.

Ngay chính vào khoảnh khắc đó –

"Keng!"

Thanh kiếm đang nằm trong tay ta đã bị hắn ta cướp mất từ lúc nào không hay.

Ta: "……"

Yến Minh Nhiên… quả thực không phải là người thường!!

Hắn ta rốt cuộc là mạnh đến mức nào vậy trời?!??

Ta mệt đến mức phải nằm lăn ra đất, thở không ra hơi, toàn thân đau nhức ê ẩm như vừa mới bị xe ngựa cán qua vậy.

Còn hắn thì vẫn ung dung bế bé cưng trên tay, thản nhiên cúi mắt xuống nhìn ta:

"Đừng có nằm ỳ ra đó nữa, nếu không thì sáng ngày mai cả người ngươi sẽ còn đau nhức hơn nữa đấy."

Hắn đứng chắn ngay trước mặt ta, ánh mặt trời rực rỡ ở phía sau lưng hắn đã bị cơ thể cao lớn của hắn che khuất đi hoàn toàn.

Ta vô thức đưa tay lên, giọng nói yếu ớt thều thào:

"Không thể nào dậy nổi nữa rồi… cứu mạng với…"

Vì bị ngược sáng nên ta không thể nào nhìn rõ được nét mặt của hắn. Chỉ thấy những lọn tóc mái của hắn đang khẽ tung bay theo chiều gió.

Tay ta mỏi nhừ, không thể nào giữ được bao lâu nữa thì liền từ từ rơi xuống – nhưng lại không hề chạm đất mà cứ thế lơ lửng ở khoảng không.

Ta khựng lại trong giây lát, rồi ngẩn người ra nhìn Yến Minh Nhiên đang nắm chặt lấy tay ta. Rồi hắn lại nhẹ nhàng kéo ta đứng dậy.

Ta cúi đầu xuống nhìn bàn tay của hắn vừa mới buông ra, vẫn còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì đã nghe thấy tiếng hắn quay người lại, ôm bé cưng đi mất dạng:

"Ui chao ôi, bé yêu của ta có bị mệt không nè~ Đi nào~ Cha sẽ dắt con đi ăn những món thật ngon nha~"

Giọng nói của hắn ngọt ngào như kẹo mạch nha vậy, lại còn cố tình nâng tông giọng lên nữa mới thật là ghê chứ.

Ta: "…."

Trái tim vừa mới đập nhanh hơn một nhịp liền ngay lập tức bị hắn ta đạp cho tỉnh lại.

Thu lại hết mọi biểu cảm trên gương mặt, thu lại cả bàn tay đang định đưa ra, quay đầu lại nhìn cái người đang cố gắng giả giọng nũng nịu để nói chuyện với con mèo như thể đang lên đồng kia.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 9


Chậc, nãy giờ ta rốt cuộc là bị làm sao vậy chứ? Có phải là ta đã bị lú lẫn rồi không??

Yến Minh Nhiên bất chấp việc ta ngày nào cũng kêu đau oai oái vẫn cứ lôi ta đi luyện võ. Thậm chí hắn ta còn tỏ ra tận tâm tận lực hơn cả cha ruột của ta nữa.

Mắt thấy thân thủ của ta ngày càng trở nên linh hoạt hơn, ra chiêu cũng càng lúc càng nhanh nhẹn hơn, dáng người cũng càng ngày càng trở nên... đẹp hơn, ta đột nhiên lại có một cảm giác gì đó rất là sai sai.

Cho đến một hôm, ta nhìn thấy bé mèo đang nằm cuộn tròn người lại ở ngay rìa sân luyện võ, ta đột nhiên liền ngộ ra được chân lý.

Ta sững người lại ngay tại chỗ, làm cho Yến Minh Nhiên cũng phải giật mình theo. Thanh kiếm đang vung xuống cũng lập tức phải dừng lại giữa chừng:

"Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?! Không muốn sống nữa rồi hay sao?!"

Ta vội vàng kéo hắn ta qua một bên, rồi chỉ tay về phía bé cưng:

"Ngươi hãy nhìn bé cưng đi kìa!"

Yến Minh Nhiên nhìn theo hướng tay ta chỉ, khóe môi của hắn lập tức cong lên thành một nụ cười rạng rỡ: "Ò~~ bé mèo cưng của ta~~ sao mà con lại có thể đáng yêu đến thế này cơ chứ~~"

Ta: "…… Làm ơn hãy tỏ ra bình thường một chút được không."

Ta kéo hắn đến gần bé mèo hơn, rồi giơ tay ra đo đo so so kích thước của nó: "Ngươi nhìn đi! Bé cưng của chúng ta bây giờ đã to đến cỡ này rồi đây này!!"

Yến Minh Nhiên cố tình giả bộ như không nhìn thấy gì cả:

"Ừm, trông cũng cưng quá đi chứ lị ~"

Ta gào lên ngay bên tai hắn: "Nhưng mà nó mới chỉ có BỐN THÁNG TUỔI thôi đó!! Mà bây giờ nó đã mập ú ra như một con heo luôn rồi!! Ưm!!"

Yến Minh Nhiên lập tức đưa tay ra bịt miệng ta lại, rồi nghiến răng ken két mà nói:

"Im ngay cho ta!! Sao ngươi lại có thể nói con gái của mình như thế được chứ?! Nếu như bé cưng mà nghe thấy được thì nó sẽ buồn lắm đó, ngươi có biết không hả!"

Ta trợn tròn mắt lên tỏ vẻ khinh thường.

Thế là hai vợ chồng chúng ta, à không – là ta với Yến Minh Nhiên cùng nhau ngồi xổm ở một góc sân luyện võ, từ xa xa ngắm nhìn bé cưng, gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ tâm sự nặng trĩu.

Ta dùng vai khẽ hích nhẹ hắn một cái:

"Bé cưng của chúng ta từ lúc nào mà lại có thể tròn vo như một cái lu thế này chứ? Bình thường ta đâu có thấy nó to đến như vậy đâu."

Hắn cũng nhẹ nhàng hích lại ta một cái – kết quả là ta bị hắn đụng cho một cái ngã nhào ra đất luôn:

"……"

Yến Minh Nhiên khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự đau khổ:

"Không đúng một chút nào nha… bình thường nó hoạt bát và nhanh nhẹn lắm cơ mà. Ngày nào nó cũng đều đi dạo vòng vòng quanh sân luyện võ, thậm chí còn chạy khắp cả cung Bích Thuỷ nữa chứ. Tại sao lại có thể tự nhiên mà mập ú ra như thế này được nhỉ?"

Cả hai đứa chúng ta cùng nhau thở dài thườn thượt.

Ngay chính vào lúc đó, bé cưng từ trong chiếc ổ ấm áp của mình lười biếng bước ra, nó vươn vai một cái thật dài rồi mới bắt đầu đi dạo.

Chúng ta còn chưa kịp lên tiếng khen nó một câu "giỏi quá đi mất", thì đã nhìn thấy— Nó vừa mới đi được có hai bước chân thì đã có một tên đệ tử chạy tới ôm nó lên, vừa ôm lại vừa cưng nựng không ngừng.

Sau khi ôm ấp chán chê, người đó mới chịu thả nó xuống đất.

Bé cưng vừa mới đặt chân xuống đất để đi tiếp… thì lại ngay lập tức bị một người khác ôm đi mất.

Rồi lại đến người tiếp theo, rồi lại đến người tiếp theo nữa.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 10


Hai đứa chúng ta đứng nhìn một lúc lâu sau, cuối cùng cũng nhận ra rằng mỗi một người chỉ ôm nó đi được có hai bước chân, về cơ bản thì bé cưng chẳng cần phải tự mình đi lại chút nào cả.

Ta: "……"

Yến Minh Nhiên: "……"

Ngay trong đêm hôm đó, Yến Minh Nhiên đã hạ lệnh:

Kể từ ngày hôm nay trở đi, ở trong cung Bích Thuỷ này – ngoại trừ ta và hắn ra – tuyệt đối không một ai được phép ôm bé cưng nữa.

Lệnh vừa mới được truyền xuống, cả cung Bích Thuỷ như thể rơi vào một đêm bi thương tang tóc. Thậm chí còn có người lén lút gọi bé cưng ra để nựng nịu nó lần cuối cùng nữa. Việc đó đã làm cho ta suốt cả một đêm dài không tài nào dám nhắm mắt lại được.

Nửa tháng thấm thoắt trôi qua, bé cưng vẫn cứ tròn vo như một trái banh vậy. Ta đành phải nghiến răng nghiến lợi mà lôi Yến Minh Nhiên đến để cùng nhau bàn bạc về việc thay đổi thực đơn dinh dưỡng cho bé.

Đêm hôm ấy, cả hai chúng ta đều không tài nào ngủ được.

Dưới ánh nến chập chờn leo lét, Yến Minh Nhiên ôm chặt bé cưng vào trong lòng, đôi mắt của hắn đỏ hoe lên.

Ta nhìn hắn mà không biết nên cười hay là nên khóc nữa:

"Không phải là như vậy chứ hả, bé cưng chỉ bị giảm khẩu phần ăn đi một chút thôi mà, ngươi việc gì mà phải khóc lóc thảm thiết đến như thế chứ?!"

Yến Minh Nhiên vừa nhẹ nhàng vuốt v e bé cưng từng cái một, lại vừa sụt sùi khóc lóc như một đứa trẻ con vậy:

"Bé cưng của ta sắp phải chịu khổ rồi... ta thật sự không nỡ lòng nào mà… Hức…"

Ta giật phắt luôn bé mèo ra khỏi lòng hắn, rồi đặt nó xuống đất: "Nếu như không phải tại ngươi ngày nào cũng ôm nó khư khư như một con búp bê, thì bây giờ nó đã gầy đi rồi đấy!"

Yến Minh Nhiên bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình, lại còn trừng trừng mắt nhìn vào tờ thực đơn mà ta vừa mới viết xong.

Ta định bụng sẽ giải thích cặn kẽ cho hắn hiểu rằng đây chính là một thực đơn giảm béo khoa học được thiết kế dành riêng cho những chú mèo thuộc dòng dõi quý tộc, thì đột nhiên Yến Minh Nhiên lại nghiêng đầu nhìn ra phía cửa: "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi hả, đi đường thì phải cố gắng phát ra tiếng động một chút chứ!"

Ta cũng vội vàng quay đầu lại nhìn theo — thì liền nhìn thấy chị Tư Hoan, người đã từng tha cho ta một mạng trước đây, đang xách cổ một tên bịt mặt mặc đồ đen sì sì.

Miệng của tên kia thì đang bị nhét một miếng giẻ lau, tay thì vẫn còn đang run run cầm một con dao găm.

…Ủa, tại sao trông lại có vẻ quen thuộc đến thế này nhỉ?

"Sao hả? Nhìn thấy quen lắm đúng không?" – Yến Minh Nhiên đang đứng ở bên cạnh ta lạnh lùng lên tiếng.

Tỷ tỷ Tư Hoan liếc nhìn ta một cái: "Ta cũng cảm thấy trông có vẻ quen quen cho nên mới không giết hắn ta ngay, mà mang qua đây để hỏi thử xem sao."

Ta và tên đó nhìn nhau chăm chú trong vài giây... rồi cả hai cùng nhau chớp mắt lia lịa.

Ta: "Cha?!"

Tên kia: "Ưmm!!"

Yến Minh Nhiên: "……"

Tư Hoan chỉ cười khúc khích một tiếng, rồi quay người rời đi luôn.

Ta vội vàng cởi trói cho cha mình, rồi đỡ ông ngồi xuống ghế. Vừa mới ngoái cổ lại đã thấy gương mặt của Yến Minh Nhiên đen như đít nồi rồi.

Sau ba tháng ròng rã rèn luyện cả về tâm trí lẫn thể chất, giờ đây vòng eo của ta tuy vẫn chưa được thon gọn cho lắm nhưng dũng khí thì đã đầy ắp cả người rồi, ta liền khoa tay múa chân mà nói:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 11


"Sao hả? Bé cưng đã gọi ta bằng mẹ rồi, thì ắt hẳn là phải kính trọng cha của ta như ông ngoại của nó chứ! Chẳng lẽ đến cả việc ngồi một chút cũng không cho phép hay sao?!"

Yến Minh Nhiên khẽ giật giật khóe môi: "Ta có nói gì đâu chứ?"

Ta vừa mới cảm thấy hài lòng định bụng sẽ quay sang để tán gẫu vài câu với cha mình, thì ông ấy đã vội vàng túm lấy tay ta, giọng điệu hốt hoảng mà hỏi: "Cái gì mà bé cưng cơ chứ?! Rồi lại còn cái gì mà ông ngoại nữa?! Ta đã được lên chức rồi hay sao hả?!"

Ta còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, ông ấy đã nhanh như cắt xông tới bắt tay Yến Minh Nhiên: "Vậy thì đây chắc hẳn phải là con rể của ta rồi đúng không?!"

Rồi sau đó ông ấy bắt đầu... không ngớt lời tán dương và vỗ về hắn ta. Nào là khen hắn đẹp trai quá chừng! Dáng người thì lại chuẩn không cần chỉnh! Rồi lại còn khen hắn tốt tính đủ các kiểu nữa chứ.

Thấy sắc mặt của Yến Minh Nhiên càng lúc lại càng trở nên đen hơn, ta sợ rằng chỉ một phút sau thôi là hắn ta sẽ ra tay bóp ch ết cha mình luôn mất, nên vội vàng chạy tới kéo ông ấy về: "Cha ơi!! Đây chính là Yến Minh Nhiên đó!!"

Cha ta sững người lại ngay tại chỗ. Phải một lúc lâu sau ông ấy mới có thể phản ứng lại được.

Không biết phải mở lời như thế nào cho phải, ta dứt khoát ôm lấy bé cưng rồi đặt nó vào trong lòng của ông:

"Đây chính là bé cưng, là cháu ngoại của cha đó."

Cha ta cuối cùng cũng đã hoàn hồn trở lại, ông cúi đầu xuống nhìn bé cưng rồi bắt đầu… cất lên một cái giọng nó dẹo hẳn đi: "Ôi dào ôi~~ ai mà lại có thể đáng yêu đến dữ vậy nè~~ a a a~~"

Ngay vào khoảnh khắc bốn mắt của chúng ta chạm vào nhau, ta liền xoay người lại hướng về phía của Yến Minh Nhiên. Chợt nhận ra trong ánh mắt của hắn ta đang đan xen những cảm xúc vô cùng khác nhau. Khi hai đôi đồng tử của chúng ta va chạm vào nhau, hắn ta bỗng dư rừng lạnh lùng thu lại ánh mắt của mình.

Sau khi cha ta dỗ dành bé cưng xong xuôi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên im phăng phắc đến lạ thường.

Cuối cùng thì vẫn là Yến Minh Nhiên lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng ấy. Hắn lười biếng ngồi trên chiếc ghế chủ vị, một tay chống cằm, nở một nụ cười nửa miệng nhìn cha ta: "Vậy thì... không biết hôm nay ngài đến đây là đang có ý định muốn giết ta hay sao?"

Cha ta trừng mắt nhìn hắn một cách giận dữ:

"Cái thằng nhãi này! Ngươi dám nói chuyện với cha vợ của mình theo cái kiểu đó hả?!"

Yến Minh Nhiên: "……"

Cha ta ưỡn thẳng lưng lên, đôi mắt trợn trừng ra vẻ vô cùng gan dạ, nhưng ta đứng ngay bên cạnh thì lại có thể nhìn thấy rất rõ ràng rằng ông ấy đang run lên như cầy sấy vậy: "Đúng vậy! Ta đến đây chính là để giết ngươi! Cho dù ngươi với con gái của ta đã có với nhau một đứa bé cưng rồi, thì…"

Ta: "……"

Yến Minh Nhiên: "……"

Cha ta siết chặt hai bàn tay lại thành nắm đấm, giọng nói nghiến ra từng chữ một: "Nhưng! Mối thù giết vợ, không thể nào không báo được!"

Ta lập tức quay đầu lại ngay: "Người nói cái gì cơ ?!"

Yến Minh Nhiên cũng khẽ nheo mắt lại: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"

Cha ta bị tiếng hét lớn của ta làm cho giật mình, giọng nói cũng theo đó mà run run lên: "Ph… phải rồi chứ sao nữa…"

Rồi ông ấy lại bắt đầu ấp a ấp úng, kể lại đầu đuôi câu chuyện năm xưa mẹ của ta đã bị người ta hãm hại như thế nào. Nhưng ông ấy còn chưa kịp nói xong, đôi mắt của ta đã đỏ hoe lên rồi:
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 12


"Tại sao cha lại không chịu nói sớm cho con biết cơ chứ!!"

Nếu như ta mà biết sớm hơn… nếu như ta mà biết sớm hơn nữa…

Thì ta đã không bao giờ để cho trái tim của mình phải rung động trước kẻ thù đã gi ết chết mẹ của ta, cho dù đó chỉ là một chút xíu thôi cũng không!

Cha đã bảo ta đi giết Yến Minh Nhiên, nhưng lại chưa từng một lần nói rõ lý do tại sao. Chỉ nói qua loa đại khái rằng: "Ai da, con cứ đi thử xem sao, coi như là để rèn luyện tay chân thêm một chút, nếu như không được thì cứ quay về liền nhé~"

Cổ họng của ta nghẹn đắng lại, không tài nào có thể nuốt trôi được nỗi chua xót đang dâng trào trong lòng.

Đôi mắt của cha ta cũng đã đỏ hoe cả lên rồi: "Ta không muốn con phải sống một cuộc đời giống như ta — mỗi một ngày trôi qua đều bị mối thù hận che mờ cả hai mắt, sáng tối cũng chỉ biết nghĩ đến chuyện báo thù mà thôi!"

"Kể từ cái ngày mà con rời đi, ta đã phải hối hận trong từng giờ từng phút một! Ta hận bản thân mình quá vô dụng!"

"Lẽ ra ta không nên dạy cho con kiếm pháp, cũng không nên để cho con phải đi mạo hiểm như vậy, lại càng không nên để cho một mình con phải gánh vác hết tất cả mọi thứ!"

"Nếu như có bất kỳ chuyện gì không may xảy ra với con… thì ta thật sự không biết phải ăn nói như thế nào với mẹ của con nữa!"

Ta nhắm nghiền mắt lại.

Đúng vào lúc ấy, sau lưng ta bỗng dưng vang lên giọng nói lười nhác quen thuộc của Yến Minh Nhiên: "À… xin lỗi đã làm phiền hai vị một chút…"

Ta vội vàng quay đầu lại, hắn ta vừa nhìn thấy gương mặt của ta thì liền sững người lại mất một nhịp. Hắn khẽ tặc lưỡi một cái: "Khóc cái gì ở đó vậy hả? Hối hận vì đã chưa kịp ra tay giết ta rồi hay sao?"

Ta im lặng không đáp lại lời nào.

Yến Minh Nhiên nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu, rồi bỗng dưng bật cười khẩy một tiếng: "Điều thứ nhất — ta chưa từng một lần nào đặt chân đến thành Liễu cả."

Cả ta và cha đều đồng loạt nhìn về phía của hắn.

Hắn ôm lấy bé mèo vào lòng, rồi cúi đầu xuống nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông mềm mại của nó: "Điều thứ hai — trừ phi có kẻ nào đó tự mình tìm đến đường chết, còn không thì ta tuyệt đối sẽ không bao giờ ra tay giết người."

Hắn ngẩng đầu lên nhìn sang phía chúng ta, rồi nghiến răng hỏi từng chữ một: "Cuối —— cùng —— thì ——"

"Vợ của ngươi đã bị người ta hãm hại vào lúc nào vậy hả?"

Cha ta bị hắn ta trừng mắt nhìn đến nỗi toàn thân cũng phải run lên bần bật:

"Là vào lúc An Nhi mới được hai tuổi…"

An Nhi, tức là ta.

Yến Minh Nhiên cau mày lại, rồi hỏi tiếp: "Ngươi dựa vào đâu mà lại cho rằng chính ta là người đã ra tay giết vợ của ngươi chứ?"

"Là do hàng xóm của ta đã nói như vậy."

Cha ta gãi đầu một cái rõ mạnh: "Lúc ta trở về nhà… thì vợ của ta đã mất rồi. Có một người hàng xóm đã lắp ba lắp bắp nói rằng ông ấy đã nhìn thấy một người trông rất đẹp đến để giết nàng."

Yến Minh Nhiên: "……"

Cha ta lại tiếp tục nói thêm: "Võ công của vợ ta vốn không phải là dạng tầm thường, nếu không phải là cao thủ trong giới võ lâm thì không tài nào có thể hại được nàng ấy! Mà một người vừa có dung mạo tuấn tú lại vừa có võ công cao cường như vậy… thì ở trên giang hồ này hễ cứ ai nghe đến cũng đều sẽ nghĩ ngay đến ngươi mà thôi!"
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 13


Yến Minh Nhiên cười khẩy một tiếng, đuôi mắt của hắn hơi cong lên, trông vừa sắc sảo lại vừa rực rỡ vô cùng — nhưng trong đôi mắt của hắn thì lại lạnh lẽo như băng giá vậy: "Ta chỉ hơn Đường An có đúng ba tuổi mà thôi. Ý của ngươi là… vào cái năm TA MỚI CHỈ CÓ NĂM TUỔI, ta đã một mình đi giết vợ của ngươi rồi hay sao?"

Cha ta im bặt ngay lập tức, trông y hệt như một con gà vừa mới bị người ta bóp cổ vậy.

Đến cả ta cũng phải giật mình mà phản ứng lại — đúng rồi nha!

Ta lập tức quay sang nhìn ông ấy. Cha ta thì vẫn còn đang sững người ra đó, rồi lại gãi đầu một cái rõ là mạnh: "Ờ ha!!! Đúng là như vậy thật!!"

Ta vội vàng hỏi thêm: "Mà vào lúc đó thì Yến Minh Nhiên vẫn còn là một đứa trẻ con bé xíu, tại sao cha lại có thể nghe được danh tiếng của hắn ta cơ chứ?"

Cha ta len lén liếc mắt nhìn sang phía Yến Minh Nhiên, giọng nói mỗi lúc lại một nhỏ dần đi: "À thì… gần đây ta mới bắt đầu dò hỏi tin tức của hắn ta thôi… Chứ trước đó thì suốt hơn chục năm trời ta đều bận rộn nuôi con khôn lớn… tính đợi cho đến khi con cứng cáp rồi, có thể tự mình lo liệu được mọi việc rồi, thì ta mới bắt đầu đi trả thù cho mẹ con… Dù sao thì người ta cũng thường có câu nói rằng: quân tử báo thù, mười năm cũng chưa hề muộn mà…"

"Ai mà có thể ngờ được rằng con lại lớn lên mạnh mẽ đến như vậy, thậm chí còn giỏi giang hơn cả ta nữa, cho nên ta mới có chút dở hơi, bảo con đi thử xem sao…

Ta: "……"

Yến Minh Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Quân tử báo thù mười năm không muộn cái gì chứ? Ông đây rõ ràng là đang mò trăng dưới đáy nước thì có."

Cả ta và cha đều: "……"

Bây giờ thì phải làm sao đây?

Hình như là chúng ta đã đổ oan cho người ta thật rồi thì phải.

Yến Minh Nhiên ôm chặt bé cưng vào lòng, chẳng buồn quay đầu lại nhìn lấy một cái, cứ thế mà đi thẳng một mạch.

Yến Minh Nhiên giận thật rồi.

Giận đến mức vào sáng sớm luyện công cũng không thèm gọi ta dậy nữa, giận đến nỗi ngay cả khi gọi bé mèo cũng không còn dùng cái giọng điệu dẻo quẹo như trước nữa!

Ta đành phải tự giác dậy sớm hơn mỗi ngày, rồi lại chạy ra sân võ trường để "tình cờ" xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Nhưng hắn thì… lúc thì nhìn trời, lúc thì nhìn đất, lúc thì lại nhìn bé mèo, thậm chí hắn ta còn thà chịu gật đầu chào hỏi mấy tên đệ tử trong cung chứ cũng nhất quyết không thèm nhìn ta lấy một cái.

Ta không thể nào ngờ được rằng việc hắn ta giận dỗi lại có thể khiến cho ta cảm thấy buồn bã đến như vậy.

Hôm nay, ta ngồi nhìn hắn ta lạnh lùng chỉ dạy cho đám đệ tử, đôi môi bĩu ra sắp khóc đến nơi rồi.

"Con rể yêu quý~~~ Bé mèo cưng ơi~~~~"

Ta còn chưa kịp quay đầu lại, đã nhìn thấy cha ta như một cơn gió lốc bay vèo qua ngay bên cạnh, rồi đáp xuống ngay bên cạnh Yến Minh Nhiên.

Ông ấy còn nhanh tay đỡ lấy bé mèo từ trên tay của hắn, rồi tươi cười rạng rỡ mà bắt chuyện không ngừng nghỉ.

Yến Minh Nhiên tuy gương mặt vẫn giữ vẻ vô cảm như cũ, nhưng… miệng của hắn ta lại đang trả lời cha ta kìa???

Ta: "???" Hai người các ngươi rốt cuộc là đang có bí mật gì giấu sau lưng ta vậy hả?!

Ta trừng mắt nhìn bọn họ một lúc lâu, thấy chẳng có một ai thèm để ý đến mình cả, tự dưng lại cảm thấy có chút ê chề tủi thân, liền quay người trở về phòng của mình.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 14


Bé mèo "meo~" lên một tiếng, ngay sau đó liền nhanh chóng chạy tới dụi dụi vào chân ta.

Ta ôm chặt lấy nó vào lòng, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chực trào ra, tiện tay lấy luôn nó để lau mặt: "Bé yêu của mẹ! Mèo ngoan của mẹ! Con chính là bé ngoan nhất trên thế gian này của mẹ đó!!"

Đến buổi trưa, cha ta lại một lần nữa bay vào trong sân viện của ta, rồi bảo ta mau chóng thu dọn hành lý.

Tim ta "thịch" lên một cái — Chẳng lẽ sắp phải rời đi thật rồi hay sao?

Ta đáp lại một tiếng "vâng", nhưng lại thu dọn hành lý một cách cực kỳ chậm chạp. Càng thu dọn thì trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu, càng thu dọn thì lại càng muốn khóc nhiều hơn.

Cuối cùng, ta lau vội đi những giọt nước mắt, tự nhủ với lòng mình rằng trước khi rời đi nhất định phải nói một lời xin lỗi thật tử tế với Yến Minh Nhiên mới được.

Thích hắn, ta không dám nói ra.

Nhưng một lời xin lỗi thì tuyệt đối không thể nào thiếu được.

Ngày hôm sau, khi trời vừa mới hửng sáng, cha ta đã vội vàng gọi ta dậy.

Ta theo ông đi ra ngoài, vừa ra đến nơi đã nhìn thấy ngay một chiếc xe ngựa đang đậu ở ngoài đình. Đứng ngay bên cạnh chiếc xe ngựa chính là Yến Minh Nhiên đang ôm bé mèo trong lòng.

Hắn yên lặng nhìn ta từ từ lại gần. Bé mèo đang nằm gọn trong lòng hắn cũng ngọt ngào cất tiếng gọi: "Meo ~"

Ta mỉm cười với bé mèo, nhưng đôi mắt của ta lại dần dần cay xè đi.

Đột nhiên, Yến Minh Nhiên nhét bé mèo vào trong lòng ta. Nghĩ đến việc sau này sẽ không còn được ôm bé mèo nữa, ta nhẹ nhàng vuốt v e nó từng cái một, rồi ngẩng đầu lên nhìn Yến Minh Nhiên:

"Xin lỗi ngươi."

Hắn khẽ nhướng mày lên, không đáp lại lời nào. Ta vừa nói vừa cố gắng kìm nén để cho đôi mắt đang đỏ hoe của mình không rơi lệ:

"Xin lỗi ngươi, ta đã hiểu nhầm ngươi, rồi lại còn có ý định muốn giết ngươi nữa… mặc dù chắc chắn là ta không thể nào đánh lại ngươi được đâu. Khi đó, là lần đầu tiên ta biết được chuyện của mẹ ta, đầu óc của ta lúc ấy vô cùng rối loạn… Xin lỗi ngươi nhé, Yến Minh Nhiên, ngươi đừng có giận ta nữa mà, hu hu hu hu."

Bé mèo trong lòng ta ngẩng đầu lên, rồi dụi dụi má vào mặt ta. Ngay trên đầu ta bỗng dưng vang lên một tiếng thở dài não nề: "Ta còn chưa kịp nói gì cả, tại sao ngươi lại khóc rồi thế hả?"

Ta chớp chớp đôi mắt đang đẫm lệ của mình mà nhìn hắn, thấy hình như hắn ta đang mỉm cười thì phải. Hắn khẽ xoa đầu ta một cách dịu dàng: "Đừng khóc nữa, ta không còn giận ngươi nữa đâu."

Nghe xong câu nói đó của hắn, ta lại càng khóc to hơn nữa!

Yến Minh Nhiên cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng lấy ra một chiếc khăn tay rồi nhẹ nhàng lau mặt cho ta. Ta bị hắn ta lau mạnh đến mức đỏ cả mặt lên: "……"

"Rồi, mau lên xe đi." Yến Minh Nhiên vừa nói vừa vén rèm xe lên.

Ta mím chặt môi lại, cố gắng nén đi những giọt nước mắt đang chực trào ra, rồi trả lại bé mèo cho hắn. Đúng vào lúc nhìn thấy được góc nghiêng trên gương mặt của hắn, ta không thể nào nhịn được nữa mà phải bật thốt lên thành lời: "Yến Minh Nhiên, ta thật sự rất thích anh!"

Hắn sững người lại ngay tại chỗ, rồi quay đầu lại nhìn ta. Ngay chính vào khoảnh khắc đó, ta luống cuống chân tay trèo vội lên xe ngựa, rồi hối thúc người đánh xe ngựa một cách dồn dập: "Đi mau đi mau đi mau đi!!!"

Chiếc xe ngựa vừa mới lắc lư một cái, Yến Minh Nhiên đang ôm bé mèo cũng đã nhanh chóng leo lên theo ngay sau đó: "Vội vàng cái gì chứ? Ta còn chưa kịp lên xe nữa mà."
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 15


Ta đỏ bừng cả mặt lên: "Ta đang trên đường về nhà của ta cơ mà! Ngươi leo lên xe làm cái gì vậy hả?!"

Yến Minh Nhiên chỉ cười cười mà đáp lại: "Về cái gì mà về chứ? Chúng ta còn phải đến phân bộ của Bích Thủy Cung để tham gia vào kỳ khảo hạch cuối năm nữa đấy."

Ta: "???"

"……"

Gia nghiệp của hắn ta quả thật là lớn quá đi ha!

Bây giờ thì ta không còn dám nhìn thẳng vào mặt của Yến Minh Nhiên nữa rồi.

Cứ hễ vừa mới nhìn thấy người ta là mặt của ta lại đỏ bừng lên, mà hắn ta hễ cứ nhìn thấy ta là lại mỉm cười.

Ta còn cảm thấy ngại ngùng đến mức không dám ngồi cùng một chiếc xe ngựa với hắn nữa, bèn chạy sang chiếc xe ngựa của ba ta để xem thử xem sao.

Ồ hô hô, bảo sao mấy ngày nay ông ấy lại không cho ta lên xe, hóa ra là ở bên trong toàn là đồ ăn ngon với đồ uống xịn sò không à!

Cha ta thì đang nằm dài ra như một vị ông hoàng vậy, vừa mới nhìn thấy ta bất ngờ nhảy lên xe thì đã vội vàng bật dậy ngay lập tức. Ta nghiến răng ken két mà nói:

"Cha đang làm cái gì ở đây thế hả? Dám cả gan lén lút ăn một mình như vậy sao?!"

Cha ta vừa mới mở miệng ra định nói gì đó, ta đã vội vàng gào lên trước rồi:

"Đồ phản bội! Hồi còn nhỏ cha đã từng hứa với con rằng đời này không một ai được phép giấu đồ ăn của nhau đi ăn một mình đâu! Cha có còn là cha ruột của con nữa không đấy hả?! ĐÚNG LÀ ĐỒ PHẢN! BỘI!"

Cha ta trào ra cả hai hàng nước mắt lã chã: "Tất cả đều là tại thằng con rể của con đấy chứ! Nó đã dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ cha, lại còn bảo cha phải ngồi riêng ra một chiếc xe ngựa nữa… cha… lúc đó cha cũng hồ đồ quá đi mất An An ơi!!"

Ta: "……"

Tự dưng cơn giận trong lòng ta cũng tiêu tan đi đâu mất, gương mặt của ta lại còn đỏ bừng cả lên nữa chứ.

Ý của hắn ta là sao nhỉ? Chẳng lẽ Yến Minh Nhiên đã cố tình muốn được đi cùng một chiếc xe ngựa với ta cho nên mới phải "điều" cha ta ra một chiếc xe ngựa khác như vậy hay sao?

Ta lén lén lút lút quay trở lại chiếc xe ngựa của mình, Yến Minh Nhiên mỉm cười một cách dịu dàng, đôi mắt cong cong lên nhìn ta:

"An An, cuối cùng em cũng đã quay trở về rồi à?"

Ta nghe thấy cái giọng điệu dịu dàng này của hắn mà cả tay chân đều như muốn mềm nhũn cả ra, theo một phản xạ tự nhiên liền đưa tay lên sờ sờ vào cổ của mình:

"Ngươi, ngươi có thể nào nói chuyện một cách bình thường lại một chút được không hả… cái giọng điệu này của ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy sợ hãi lắm đó, ta cứ tưởng là ngươi lại chuẩn bị ra tay bóp cổ ta đến nơi rồi chứ."

Yến Minh Nhiên: "……"

Mỗi một ngày trôi qua, Yến Minh Nhiên đều tỏ vẻ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cho nên ta cũng dần dần bớt đi cảm giác ngại ngùng. Cái câu nói "ta thích anh" đó của ta, chắc hẳn là đã bị rớt lại ở đâu đó trên con đường dẫn đến cung Bích Thủy rồi cũng nên.

Trên suốt quãng đường đi, cả bọn chúng ta chẳng khác nào đang đi du ngoạn ngắm cảnh cả. Hễ cứ gặp được cảnh đẹp thì lại dừng chân lại để ngắm nhìn, nhìn thấy có đồ ăn ngon thì cũng dừng lại để thưởng thức, thậm chí ngay cả khi gặp phải sát thủ thì cũng… dừng lại để giải quyết cho xong xuôi.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 16


Không phải là ta đang nói đùa đâu nhé, mới chỉ vừa mới ra khỏi nhà chưa được nửa tháng trời mà đây đã là lần thứ ba cả bọn chúng ta bị người ta phục kích rồi đấy. Nghe thấy tiếng vũ khí va chạm vào nhau ở ngoài kia, Yến Minh Nhiên vẫn cứ thản nhiên ngồi yên vị trên chiếc xe ngựa, còn ta thì lại đang hồi hộp ôm chặt lấy bé mèo vào lòng, rồi rón rén nép mình sát lại gần phía của hắn hơn: "Lại có người đến để ám sát ngươi nữa rồi hay sao hả?"

Yến Minh Nhiên khẽ nhướng mày lên, sau khi vuốt v e bé mèo xong xuôi lại đưa tay lên xoa đầu ta một cách dịu dàng: "Ừm, cái loại người không biết tự lượng sức mình thì lúc nào cũng có nhiều lắm."

Ta: "……"

Tự dưng ta lại cảm thấy… hình như là ta vừa mới bị hắn ta khịa thì phải? Có đúng là như vậy không nhỉ?

Sau khi đợi một lúc rất lâu, bên ngoài cuối cùng cũng đã trở nên yên ắng trở lại. Một tên đệ tử đứng ở ngoài rèm xe lên tiếng báo cáo rằng đã xử lý xong xuôi mọi việc rồi, Yến Minh Nhiên chỉ khẽ "ừ" một tiếng, rồi tất cả mọi người lại tiếp tục lên đường.

Ta cứ ngỡ rằng mọi chuyện sẽ lại được yên bình trong vài ngày tới, ai mà có thể ngờ được rằng khi cả bọn chúng ta vừa mới ghé vào một quán trọ ở ven đường để nghỉ chân thì hắn ta lại ghé sát vào tai ta mà nói nhỏ: "Đêm nay phải cẩn thận một chút nhé, đừng có mà ngủ sâu quá đấy."

Ta lập tức căng thẳng cả người lên như một sợi dây đàn, ôm chặt lấy bé mèo vào lòng không dám buông ra dù chỉ một chút.

Khi màn đêm buông xuống, cả quán trọ bỗng dưng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường. Ta không dám cởi áo ngoài ra, ngay cả giày tất cũng không dám tháo bỏ, cứ thế mà ngồi co ro người lại ở ngay bên mép giường. Bé mèo đang nằm gọn trong lòng ta thì đã lật cả bụng ra mà ngủ một cách ngon lành rồi, ta nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của nó mà trong lòng cũng cảm thấy dịu lại đi được một chút, hai mí mắt cũng bắt đầu nặng trĩu cả lại…

Không biết tự lúc nào, ta bỗng dưng ngửi thấy một mùi gì đó là lạ. Giật bắn cả mình, ta vội vàng tỉnh dậy, rồi hoảng hốt ôm chặt lấy bé mèo mà ngồi bật dậy ngay lập tức. Bé mèo cũng trợn tròn cả hai mắt lên nhìn chằm chằm ra phía cửa, toàn bộ lông trên người nó đều dựng đứng cả lên.

Ta ôm chặt lấy nó vào lòng, rồi rón rén bước tới gần cửa, hé ra một khe hở nhỏ để nhìn ra ngoài. Có mấy người đang giao đấu với nhau một cách kịch liệt, trong đó có cả chị Tư Hoan và vài vị sư huynh trông có vẻ quen mặt — nhưng lại không hề nhìn thấy Yến Minh Nhiên ở đâu cả.

Phòng của hắn nằm ở ngay đối diện với phòng của ta. Trong làn khói ngày càng trở nên dày đặc hơn, ta ngước mắt nhìn sang phía đó thì trong lòng lại càng cảm thấy nặng trĩu hơn — cửa phòng của hắn đã bị người ta chặn lại rồi, khói đen kịt đang cuồn cuộn tuôn ra từ ngay bên trong!

Ta nhìn thấy chị Tư Hoan tỷ đang bị mấy người vây đánh một cách quyết liệt, càng lúc lại càng rơi vào thế yếu hơn.

Đúng chính vào lúc đó, ở ngay sau lưng của chị ấy lại có thêm một người nữa lao ra. Ta lập tức rút vội con dao găm đang giấu ở trong tay áo ra, rồi lao ra chắn ngay lại!

Một tay ta ôm chặt lấy bé mèo giấu kỹ ở trong ngực áo, một tay thì siết chặt lấy con dao găm, chắn ngay ở trước lưng của chị Tư Hoan.

"Yến Minh Nhiên đang ở đâu rồi?!"
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 17


Tay của ta bắt đầu run lên bần bật, nhưng ta vẫn cố gắng nghiến chặt răng lại để chống đỡ lấy đòn tấn công của đối phương, rồi lại phản đòn đâm ngược trở lại vào cánh tay của hắn.

Chị Tư Hoan vẫn đang không ngừng tay đánh trả một cách quyết liệt, vừa đánh lại vừa nói một cách gấp gáp: "Hắn ta vẫn còn đang ở trong phòng! Cô đừng có lo lắng cho bên này nữa, mau đưa bé mèo rời đi trước đi!"

"Không đi đâu hết!!"

Ta hét lớn lên một tiếng, bé mèo đang nằm gọn ở trong ngực áo của ta đột nhiên lại kêu "meooo" lên một tiếng nghe vừa sắc lẻm lại vừa chói tai, rồi lăn một vòng từ trên ngực áo của ta xuống tận dưới eo.

Ta theo một phản xạ tự nhiên liền vội vàng ôm lấy nó, nhưng đúng chính vào lúc đó, lưỡi kiếm sắc bén của kẻ địch cũng đã bổ thẳng xuống ngay trên đầu của ta rồi!

Ta nín thở lại để chờ đợi cơn đau ập đến… nhưng lại không hề có! Thay vào đó chính là một vòng tay ấm áp đang siết chặt lấy ta từ ngay phía sau — ta cứng đờ cả người lại ngay tại chỗ, rồi lập tức lùi lại về phía sau và ngẩng đầu lên nhìn:

"Yến Minh Nhiên?!"

Gương mặt của hắn ta dính đầy những vết khói đen kịt, nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi hắn thì lại không thể nào lẫn đi đâu được. "Ngươi mau đưa bé mèo rời đi ngay đi, hãy quay trở về lại thành Liễu, cha của ngươi hiện đang ở ngoài hậu viện đấy, mau đi tìm ông ấy đi."

Hắn ta nói cực kỳ nhanh, vừa nói lại vừa tung một cú đá làm văng một tên vừa mới lao đến từ ngay phía sau lưng của ta.

"Vậy thì… còn ngươi thì sẽ như thế nào đây?!"

Ngươi khẽ cúi mắt xuống nhìn ta, rồi lại mỉm cười một cách rực rỡ:

"Luôn luôn có những kẻ quên mất một điều rằng, lười biếng không có đồng nghĩa với việc là yếu đuối đâu."

Ta nước mắt lưng tròng nhưng cũng đã hoàn toàn cạn lời với hắn ta rồi: "……"

Hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của ta một cái: "Ta cũng rất thích em. Hãy chờ ta đến tìm em nhé."

Ta tức giận đến nỗi không thể nào kìm được mà phải vỗ một phát thật mạnh lên lưng của hắn:

"Đến cả cái giờ này rồi mà vẫn còn thả thính được nữa hay sao hả!"

Hắn bật cười một cách sảng khoái rồi lại đẩy ta ra phía sau: "Mau đi đi!"

Ta ôm chặt bé mèo chạy ra ngoài hậu viện, dưới đất lúc này đã nằm la liệt mấy người rồi. Cha ta thì đang co ro người lại run lẩy bẩy ở ngay bên cạnh chiếc xe ngựa, đứng ngay bên cạnh ông là ba tên đệ tử của Bích Thủy Cung.

Vừa mới nhìn thấy ta và bé mèo, ba lập tức nước mắt ngắn nước mắt dài mà kêu lên: "Con gái yêu của cha ơi! Bé mèo cưng của cha ơi!"

Anh Tư Sơn, người mà ta hay thường nhìn thấy đi theo Yến Minh Nhiên – từ từ bước tới gần, rồi nói rằng Yến Minh Nhiên đã căn dặn bọn họ phải hộ tống chúng ta quay trở về lại thành Liễu một cách an toàn.

Cả bọn chúng ta nhanh chóng rời đi ngay sau đó.

Ta vén rèm xe ngựa lên, rồi quay đầu nhìn lại về phía sau, chỉ còn nhìn thấy được căn khách đi3m nhỏ bé ấy đang dần dần bị những ngọn lửa hung hãn nuốt chửng lấy hoàn toàn.

Bé mèo đang nằm gọn trong ngực của ta vì quá hoảng sợ cho nên vẫn cứ run lên lẩy bẩy không ngừng.

Bộ lông trắng muốt của nó đã bị khói lửa làm cho dơ đi ít nhiều, cặp mắt xanh biếc tròn xoe của nó nhìn ta, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu vô cùng.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 18


Ta cảm thấy xót xa quá, cứ thế mà cúi đầu xuống hôn lên đầu của nó mấy cái liền. Cha ta thì lại lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong áo của mình, rồi vụng về đút cho bé mèo ăn.

Ta khẽ nhỏ giọng hỏi một câu: "Cha… cha nói xem, Yến Minh Nhiên… liệu hắn ta có thể sẽ không sao được chứ?"

Cha ta mới vừa mới khóc xong nên đôi mắt vẫn còn đỏ hoe cả lên, nhưng ông lại trả lời một cách rất chắc chắn rằng: "Không sao đâu con ạ! Con rể của cha chính là đệ nhất cao thủ trên giang hồ cơ mà!"

Ta: "……" Thật sự là như vậy luôn đó, ta không tài nào biết được hai người này đã lấy đâu ra sự tự tin mà lại có thể lạc quan đến như thế nữa…

Cho dù có mạnh mẽ đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có lúc phải đối mặt với tình huống địch đông mà ta lại ít chứ?!

Đúng vào lúc này, giọng nói của Tư Sơn từ vị trí người đánh xe ngựa vọng lại: "Xin phu nhân cứ yên tâm, cung chủ của chúng ta vẫn đang bình an vô sự."

Nhịp tim của ta lúc này mới bắt đầu dần dần chậm lại, phải một lúc lâu sau ta mới giật mình mà nhận ra một điều rằng: "Ta…. ta đã trở thành phu nhân từ khi nào vậy chứ!?"

So với lần trước phải tốn đến cả một tháng trời ròng rã, chuyến đi trở về lần này chỉ cần có mười ngày là cả bọn chúng ta đã về đến được thành Liễu rồi.

Tư Sơn đưa chúng ta về đến tận cửa sân viện, rồi bắt đầu thay mặt Yến Minh Nhiên… truyền lại lời với một cái gương mặt lạnh như tiền không chút cảm xúc:

"Ta sẽ sớm đến để tìm em thôi."

"Cho dù có nghe được tin đồn gì đi chăng nữa thì cũng đừng có tin vào đó nhé."

"Bé mèo nhà mình bây giờ đã đủ gầy rồi, đừng có mà bắt nó phải giảm cân thêm nữa đấy."

"Chuyện của mẹ em, ta đã có được một chút tin tức rồi. Hãy nói với cha của em rằng đừng có mà liều mình đi báo thù nữa, cứ chờ ta trở về rồi hẵng tính."

Ta: "……"

Cha ta: "……"

Cha ta tức giận đến mức phát điên cả lên luôn, ông gào lên bảo bọn sư huynh của ta mau biến đi cho lẹ!

Gương mặt của anh Sơn vẫn cứ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra cả, anh ta hành lễ với ta một cái rồi mới dẫn người rời đi.

Trở lại thành Liễu, cuộc sống của ta lại quay về như những ngày đầu: sáng sớm theo cha luyện võ (dĩ nhiên là chỉ luyện được một lát rồi lại tìm cớ để trốn đi mất), những lúc rảnh rỗi thì lại dạo chơi khắp chốn thị trấn, những ngày tiết trời đẹp đẽ thì lại ra ngoài sân ngồi hong nắng.

Chỉ có một điều khác biệt là bây giờ trong phủ đã có thêm một con mèo nữa.

Bé mèo này, những lúc ta luyện võ thì lại ngoan ngoãn ngồi yên ở một bên để nhìn ta múa kiếm; còn khi ra ngoài chợ thì hễ cứ đến hàng chè là lại meo meo lên đòi được "thưởng"; còn những lúc phơi nắng thì lại chui rúc vào trong lòng ta, rồi lim dim mắt ngủ khò khò một cách ngon lành.

Mỗi một lần cha ta lại dẻo giọng lên để gọi nó, ta đều bất giác nhớ đến Yến Minh Nhiên.

Không biết bây giờ hắn ta đang ở nơi đâu rồi nhỉ? Liệu hắn ta có còn sống hay không? Có bị thương tích gì không, có bị hủy hoại dung nhan không? Có ăn được ngủ được không?… Và liệu hắn ta có còn nhớ đến ta hay không?

Hai tháng thấm thoắt trôi qua kể từ khi ta trở về, mỗi một lần ra ngoài thị trấn, ta đều cố tình một cách vô ý mà dò hỏi tin tức về cung Bích Thủy.
 
Đại Nhân Cưng Chiều Mèo Hơn Mạng
Chương 19


Nghe người ta đồn rằng, cung chủ Yến Minh Nhiên đã chết rồi, bị thiêu cháy đến mức mặt mũi cũng chẳng còn có thể nhận ra được nữa.

Lại còn nghe người ta đồn rằng, cung Bích Thủy đã thay đổi cung chủ mới rồi. Lại còn nghe người ta đồn rằng các môn phái đã từng muốn chiếm lấy cung Bích Thuỷ thì nay đều đã bị tan tác cả rồi….

Gần đây lại còn truyền ra một tin đồn nữa là: cung Bích Thủy sắp sửa mở thêm một phân bộ mới ở ngay tại đất Giang Nam, nghe nói là… họ muốn thành lập một chi nhánh ngay tại thành Liễu này hay sao?

Một hôm, ta xuống dưới trấn để mua một ít đồ ăn vặt, vừa mới đến được đầu phố đã nhìn thấy một chỗ đang tụ tập đông nghịt cả người lại rồi.

Ta ôm bé mèo len lỏi đi ngang qua đó, thấy đông người quá chẳng thể nào chen vào nổi, tâm tư muốn hóng chuyện cũng đã tan đi quá nửa rồi, bèn định bụng sẽ quay đầu rời đi. Ai mà có thể ngờ được rằng lại có một kẻ nhanh tay nhét vào tay ta một tờ giấy:

"Bí tịch võ công của cung Bích Thuỷ đây!"

Ta: "…"

Kẻ kia lại tỏ ra vô cùng thần thần bí bí mà nói thêm: "Chỉ cần cô nương đăng ký để nhập cung, cung chủ sẽ đích thân ra tay chỉ dạy! Chỉ cần một chiêu là có thể ngộ ra được chân lý, rồi sẽ có thể tung hoành khắp cả thiên hạ này mà không hề có một đối thủ nào!"

Ta: "…"

Thấy ta vẫn cứ đứng im như một pho tượng đá không hề có bất kỳ phản ứng nào, hắn ta lại tiếp tục nhét thêm vào tay ta một tờ giấy nữa: "Đây này! Đây chính là đơn đăng ký để gia nhập vào cung Bích Thủy đó!"

Hắn ta cũng không quên vỗ ngực một cách tự hào, rồi lại khoe khoang thêm vài câu nữa: "Cung Bích Thủy ấy mà, đó chính là thiên hạ đệ nhất đại môn phái đó! Phân bộ của chúng ta trải dài khắp cả sáu tám nơi trên toàn cõi giang hồ này! Đệ tử của cung Bích Thủy ai nấy cũng đều có thân thủ phi phàm, tướng mạo lại vô cùng tuấn tú bất phàm nữa… Ấy ơ ơ? Xin cô nương đừng có đi mà!"

Ta mặt không hề đổi sắc, nhét lại hai tờ giấy vào tay hắn ta rồi lặng lẽ rời đi. Cung Bích Thủy mà lại không có Yến Minh Nhiên, thì ngay cả phong độ cũng đã mất đi hết rồi.

Từ dưới trấn trở về, ta không thấy phụ thân ở đâu cả, cũng chẳng rõ là ông ấy lại lượn lờ đi đâu mất rồi. Ta bèn ôm lấy bé mèo vào lòng, rồi nằm dài ra phơi nắng ở trong sân, miệng thì lại nhâm nhi thêm một chút bánh ngọt. Ánh nắng mặt trời ấm áp lạ thường, khiến cho người ta cảm thấy mơ màng buồn ngủ.
 
Back
Top Bottom