Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
424,145
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOOH81sNH_B5GCRBxHyBOt9DTCLIrMzEufqWAjcTdTS8qDlOsBXbapf42KoIjLdIBNe1zNchueEawfCs05C_jxfuavtKAuT87Q8MDrscw9NbYtGdbr7Jub4j-Kww51ybFSBMbt83TjVuE3V9aoxpJ6e=w215-h322-s-no-gm

Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Tác giả: Thảo Bản Hương Ba
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tiểu thư lười biếng, ta đứng canh gác.

Tiểu thư trèo tường, ta dựng thang.

Tiểu thư đánh người, ta đưa ghế.

Luận về tinh thần tận tụy, khắp kinh thành này chẳng ai xứng đáng làm chó săn hơn ta.

Là một nha hoàn bán thân, ta chỉ là nhân vật phụ trong câu chuyện của tiểu thư, một kẻ chẳng đáng nhắc đến trong miệng người kể chuyện.

Thế nhưng, ta chưa bao giờ cảm thấy không cam lòng.

Tiểu thư tốt như vậy, chỉ cần có thể dõi theo nàng đi hết cuộc đời dài lâu này, đó chính là điều hạnh phúc nhất của ta.​
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 1



1

Thân tiểu thư, mệnh nha hoàn.

Mỗi khi ta phạm lỗi, Lý mụ mụ luôn nói như vậy. Ta nghe mãi vẫn không hiểu.

Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư, nha hoàn sinh ra liền là nha hoàn, chẳng phải mọi thứ đã định sẵn ngay từ khi đầu thai hay sao?

Khi bị bọn buôn người bán vào vương phủ, ta vừa tròn sáu tuổi.

Ngày hôm đó, cha hiếm khi nào hào phóng, mua cho ta một xâu kẹo hồ lô, chỉ ta mà thôi, chẳng có phần của ca ca hay đệ đệ.

Sáng hôm ấy, mẹ nấu cho ta một bát mì lớn, trong đó có hai quả trứng. Đệ đệ thèm thuồng đến mức giơ đũa định cướp.

Mẹ nghiêng mắt quát lớn: "Cái này là dành riêng cho tỷ tỷ con!"

Đứa em trai vốn được nuông chiều từ bé lần đầu tiên bị mắng, đứng sững sờ tại chỗ.

Ta liền gắp một quả trứng đưa cho nó: "Cho đệ đấy."

Mẹ định ngăn lại, nhưng ta chỉ cười nhẹ: "Con ăn ít, nhiều thế này không hết được."

Mẹ nhìn ta ngẩn người, rồi khẽ vuốt đầu ta, dịu dàng nói: "Ngoan lắm."

Ta là nữ nhi thứ hai trong nhà, bên trên có một ca ca được đi học, bên dưới có một đệ đệ kém ta hai tuổi.

Rõ ràng đều là trẻ con, nhưng lại luôn bị ép phải hiểu chuyện sớm.

Câu này là do tỷ tỷ nhà bên, Vương Phán Đệ nói.

Tỷ ấy cũng là con thứ trong nhà, nhưng bên dưới còn có hai muội muội.

Cả bốn tỷ muội, đứng trước đứa em trai mới sinh năm nay, đều chỉ là những kẻ "ở giữa" mà thôi.

Hôm ấy, Vương Phán Đệ ngồi trước nhà, vừa đan giỏ tre vừa nhìn ta cùng muội muội út của tỷ ấy chơi dây thừng:

"Đại tỷ sắp lấy chồng rồi, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nhà này."

Ta thắc mắc: "Rời khỏi nhà thì sẽ tốt hơn sao?"

Vương Phán Đệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi đáp:

"Gả cho người có lương tâm, sinh được con trai, thì mới xem như tốt."

Lúc đệ đệ ta ra đời, dù chỉ mới bốn tuổi, ta vẫn còn nhớ như in tiếng mẹ kêu đau đớn và chậu máu đỏ tươi được bưng ra khỏi phòng.

Nghĩ đến đây, ta rùng mình: "Vậy thì ta vẫn không muốn rời khỏi nhà đâu."

"Nếu vậy, Tiểu Táo sẽ thành gái già không ai thèm cưới mất thôi. Lúc đó hàng xóm láng giềng sẽ buôn chuyện không ngớt đấy!"

Vương Phán Đệ cười đùa, ôm lấy muội muội của mình.

Ngày ấy, không ai ngờ được, kẻ rời đi đầu tiên lại là ta.

Không phải đội khăn voan đỏ, được người ta khiêng kiệu đón đi, mà là bị bán đi với giá hai lượng bạc, trở thành một nha hoàn trong phủ đệ quyền quý.2

Năm văn tiền đổi một đấu gạo.

Một nghìn văn đổi được một lượng bạc.

Ta đếm ngón tay, tính mãi mà chẳng thể biết một đứa như ta đáng giá bao nhiêu đấu gạo.

Người đàn bà buôn người là một mụ béo lùn, mặt mày lúc nào cũng cau có.

Thấy ta bị bán đi mà không khóc lóc, mụ ta liền dịu giọng hơn một chút:

"Năm nay mùa màng thất bát, ngươi cũng đừng trách cha mẹ mình. Nếu ngươi không đi theo ta, cả nhà các ngươi đều sẽ đói rét mà chết."

Ta ngẩng đầu lên hỏi: "Ta ăn ít lại một chút cũng không được sao?"

Chưa kịp nghe câu trả lời, trong phòng bỗng vang lên tiếng khóc nức nở:

"Ta muốn về nhà, ta muốn nương..."

Những đứa trẻ khác cũng bắt đầu khóc theo, làm ta giật cả mình.

Ta không biết lúc này có phải cũng nên khóc cùng bọn họ hay không.

Mụ béo tức giận quát lớn:

"Không được khóc nữa! Còn khóc, ta bán hết vào kỹ viện!"

Lũ trẻ sợ hãi, lập tức câm bặt, chỉ dám nấc nhẹ từng tiếng.

Ta phản ứng chậm chạp, mãi sau mới mở miệng hỏi:

"Họ đã không cần chúng ta nữa, vì sao vẫn muốn trở về?"

Mụ béo nhìn ta, nét mặt có vẻ hài lòng, khẽ gật đầu:

"Tuổi còn nhỏ mà đã nghĩ thông suốt, tốt lắm! Các ngươi cũng nên học theo nó, nghĩ thoáng một chút, tự khắc nhẹ lòng. Ta, Béo thẩm, không phải hạng người làm chuyện thất đức, ta không bán các ngươi vào nơi bẩn thỉu. Các ngươi đều sẽ vào phủ lớn làm nha hoàn, nếu nhanh nhẹn, lanh lợi một chút, sau này có thể sống những ngày tốt đẹp."

Từ khi sinh ra đến giờ, ta chưa từng có một ngày nào gọi là "tốt đẹp", nên lời của Béo thẩm, ta cũng chẳng tưởng tượng được sẽ tốt đẹp đến mức nào.

Béo thẩm đi qua đi lại trong phòng, cẩn thận xem xét từng đứa trẻ.

Những đứa có nhan sắc nổi bật bị bà ta kéo ra đứng riêng một hàng.

Đến lượt ta, bà ta chỉ liếc qua một cái, rồi hời hợt buông một câu:

"Mấy đứa xinh đẹp, đến tuổi rồi sẽ được đưa vào làm thông phòng cho các công tử trong phủ, đó chính là vận mệnh tốt nhất mà các ngươi có thể giành lấy."

Xem ra, vận mệnh ấy không dành cho ta rồi.

Ta nhìn xuống mặt nước phản chiếu khuôn mặt của chính mình, một gương mặt mà nếu ném vào đám đông cũng chẳng ai nhận ra.

Bụng ta phát ra tiếng "ọc ọc", đói đến cồn cào.

Ta không biết bát mì ta chưa ăn hết trước khi đi, cùng quả trứng gà ta giấu dưới đáy bát, liệu có bị ai phát hiện hay không.

Nếu cha mẹ nhìn thấy, liệu có nhớ đến đứa con gái thứ hai này không?

Một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng lại thừa thãi trong nhà…

Dù chỉ trong chốc lát, ta cũng mong được nhớ đến.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 2



Người đời thường châm chọc bọn ta, những kẻ hầu hạ chủ nhân, là "chó săn."

Nếu đã làm chó săn, ta nguyện làm một con chó săn trung thành.

Tiểu thư lười biếng, ta canh chừng.

Tiểu thư trèo tường, ta kê thang.

Tiểu thư đánh người, ta đưa ghế.

Lý mụ mụ nói ta làm việc thì không bao nhiêu, mà gây họa thì đứng hàng đầu.

Ta cố gắng quét dọn sân viện, nhưng cây chổi còn cao hơn ta, đến nay vẫn chưa thể điều khiển được nó.

Ta hầu hạ tiểu thư rửa mặt, chân ngắn, vấp vào bậu cửa, hắt cả chậu nước lên người tiểu thư.

Ta dốc lòng học trang điểm, nhưng son phấn đánh lên mặt chỉ khiến ta trông như quỷ dọa người.

Vậy mà ta vẫn có thể bình yên ở lại trong phủ, tất cả đều nhờ vào sự thiên vị của tiểu thư.

Mỗi lần Lý mụ mụ định phạt ta, tiểu thư đều che chở:

"Chỉ là một đứa trẻ thôi, sao có thể làm tốt những chuyện này?"

Thế nên, công việc duy nhất của ta chính là chọc tiểu thư vui vẻ.

Chẳng hạn như bây giờ, ta đang hái lá lan quý của lão gia, chỉ để đan một con châu chấu cỏ cho tiểu thư.

Tiểu thư đang ngồi bên cửa sổ luyện chữ, ta cầm con châu chấu cỏ tiến lại gần, nhìn nét chữ thanh tú của nàng, liền chỉ vào một chữ, nói:

"Nô tỳ nhận ra chữ này, là chữ 'Bình' trong 'táo bình' (táo xanh)."

Tiểu thư lắc đầu, viết thêm một chữ khác bên cạnh:

"Đây mới là 'Bình' trong 'táo bình', còn chữ kia là 'Bình' trong 'bình thủy tương phùng' (gặp gỡ tình cờ)."

Ta ngơ ngác hỏi: "Bình thủy tương phùng nghĩa là gì?"

Tiểu thư kiên nhẫn giảng giải:

"Là chỉ những người xa lạ vô tình gặp gỡ."

Ta đặt con châu chấu cỏ lên nghiên mực của tiểu thư, nhẹ giọng nói:

"Nô tỳ và tiểu thư cũng là bình thủy tương phùng."

Tiểu thư bị ta chọc cười, đôi mắt cong cong:

"Là ý này, nhưng ngươi và ta bình thủy tương phùng, vậy mà ngươi còn muốn cùng ta bái đường."

Nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày trước, mặt ta đỏ bừng, lẩm bẩm biện hộ:

"Khi đó nô tỳ còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Tiểu thư đặt bút xuống, xoa đầu ta, dịu dàng cười nói:

"Bây giờ cũng vẫn là một đứa trẻ."

Ta không phục, liền lớn tiếng phản bác:

"Nô tỳ đã tám tuổi rồi!"

Nhưng rồi ta lại nghĩ đến chuyện năm nay tiểu thư vừa tròn mười hai, búi tóc đã cài trâm, không còn là một cô bé con như ta nữa.

Tiểu thư thu dọn lại bàn, nói:

"Đi thôi, ta dẫn ngươi ra chợ dạo một vòng."

Ta giật mình: "Lại trèo tường sao?"

Nhớ đến lần trước lén lút ra ngoài bị Lý mụ mụ đánh vào mông, giờ ta vẫn còn cảm thấy đau.

Tiểu thư vỗ vào mông ta, cười nói:

"Lần này không bị đánh đâu, ta sẽ nhờ đại ca dẫn chúng ta ra ngoài."

Ta lập tức sáng mắt, lon ton chạy theo sau nàng.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 3



"Đại ca, huynh đưa muội ra ngoài đi mà!"

Tiểu thư níu lấy tay áo của Đại thiếu gia, bắt đầu làm nũng:

"Muội có còn là muội muội yêu quý nhất của huynh không?"

"Trong nhà chỉ có mình muội là con gái... Không có ai để so sánh cả."

Đại thiếu gia vừa từ võ trường trở về, đang ngồi trong tiền sảnh rót nước uống.

Lão gia vừa hạ triều xong trông thấy liền lên tiếng:

"Ngươi cứ đưa muội muội ra ngoài dạo một vòng đi, đỡ để nó gây họa trong nhà."

"Nhưng ra ngoài gây họa cũng phải đền tiền, chẳng phải vẫn là phiền phức sao?"

Đại thiếu gia xoa trán, nhìn muội muội đang chớp đôi mắt to tròn như quả hạnh lấp lánh nước, cuối cùng vẫn thua trận:

"Nhân lúc ta chưa đổi ý, đi thôi!"

Tiểu thư mừng rỡ, nhanh chóng kéo ta theo:

"Nhanh lên, nhanh lên! Một tấc thời gian một tấc vàng, tấc vàng khó đổi lấy nụ cười!"

Từ nhỏ, tiểu thư đã hoạt bát đáng yêu, rất được lão gia yêu chiều.

Mỗi lần phu nhân muốn phạt nàng, lão gia đều đứng bên cạnh phá đám, khiến tính tình tiểu thư ngày càng bướng bỉnh.

Cũng may có sự dạy dỗ nghiêm khắc của Lý mụ mụ, tiểu thư mới miễn cưỡng giữ được dáng vẻ của một danh môn tiểu thư khi ra ngoài.

Nhưng sau lưng lại là một con người khác hoàn toàn, cưỡi ngựa vung thương, trêu mèo chọc chó, còn trốn sau lưng Đại thiếu gia huýt sáo với những tiểu cô nương xinh đẹp.

Tất nhiên, mỗi chuyện như vậy đều có bóng dáng ta, quân sư quạt mo, bày mưu tính kế phía sau.

Lý mụ mụ thường quở trách ta: "Toàn đưa ra mấy ý tồi tệ chẳng ra gì!"

Ta luôn cúi đầu nhận lỗi. Ta sai rồi, nhưng lần sau vẫn dám tiếp tục!

Tiểu thư lại không đồng tình với Lý mụ mụ:

"Dùng chút mưu mẹo cũng không có gì xấu, trên đời này có bao nhiêu người thực sự có đại trí tuệ đâu?"

Nghe vậy, ta gật đầu liên tục.

Ta chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, nếu thật sự có tài an bang trị quốc như lời lão gia hay nói, thì e rằng thiên hạ này chẳng còn mặt mũi cho cánh đàn ông nữa.

"Thẩm huynh, huynh thật có phúc khí, trái ôm phải ấp như vầy!"

Đám công tử gặp Đại thiếu gia trên phố cười đùa trêu chọc.

Đại thiếu gia một tay kéo tiểu thư, tay kia xách ta, một đứa bé con chỉ lo nhồm nhoàm ăn bánh bao thịt, lạnh lùng liếc qua:

"Phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn không?"

Một thiếu nữ bảy tuổi lon ton chạy theo phía sau một vị thiếu niên phong thần tuấn lãng, quả thật có chút buồn cười.

Mấy vị công tử cùng cười, có người đề nghị:

"Nghe nói phía trước có một trà lâu mới mở, chi bằng cùng đi xem thử?"

Đại thiếu gia định từ chối, nhưng tiểu thư khẽ kéo tay áo huynh ấy, ngẩng đầu chớp chớp hàng mi dài: "Ca ca, muội muốn đi."

Ta đứng bên nghe thấy tiếng hít khí đầy đau lòng của mấy vị công tử khi bị vẻ đáng yêu của tiểu thư đả kích.

"Chẳng trách Thẩm huynh mỗi lần tan học đều vội vã chạy về nhà. Nếu ta cũng có một muội muội đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy!"

Một vị công tử không nhịn được, vươn tay véo má tiểu thư.

Trong lòng ta giật thót.

Lễ nghi có đúng hay không ta không biết, nhưng tiểu thư ghét nhất là bị người khác chạm vào mặt, ngay cả lão gia cũng không được phép.

"Chát!"

Tiểu thư không chút do dự gạt tay người kia ra, mặt lạnh lùng hừ một tiếng.

Đại thiếu gia nhanh chóng ấn bả vai nàng xuống, thấp giọng trấn an: "Chi Lan, thôi đi."

Ta vội vàng quỳ xuống, làm bộ sửa sang váy áo cho tiểu thư.

Nàng quay đầu liếc Đại thiếu gia một cái, bất mãn nói: "Không phải nói phía trước có trà lâu mới mở sao?"

Mấy vị công tử vội vàng phụ họa: "Đúng đúng, không nhanh đi e là nhã gian bị người khác đặt hết mất!"

Lúc này, ta nghe có người thấp giọng trách vị công tử vừa bị đánh đỏ tay kia:

"Ta thấy ngươi điên rồi! Nếu hôm nay Thẩm huynh không ra tay can thiệp, e là bị tiểu thư phủ Tướng quân bẻ gãy một tay, ngươi cũng phải cam chịu!"

Tiểu thư đối với ta luôn ôn hòa, cho dù ta phạm lỗi cũng chỉ nhẹ nhàng bỏ qua, đến mức ta quên mất nàng là danh môn khuê tú thực sự dưới chân thiên tử.

Dù nàng có cười, thì cằm vẫn luôn hơi nâng lên, sự kiêu ngạo và xa cách đã khắc vào cốt tủy.

Lúc đó, ta đột nhiên hiểu ra một điều, tại sao với tỷ tỷ Ôn Đệ dịu dàng trong thôn, ta có thể xưng "ta", nhưng với tiểu thư đối xử tốt với ta chẳng kém gì, ta lại phải xưng "nô tỳ".

Sinh ra đã cách biệt một trời một vực, làm sao có thể đánh đồng?
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 4



"Hi Nhi, mau lại đây xem hôm nay nên mặc áo khoác nào để hợp với đôi khuyên tai san hô này."

Tiểu thư gần đây mới mua được một đôi khuyên tai san hô với giá cao, thích đến mức từ khi bước vào năm mới chưa từng tháo xuống.

Ta từ bên ngoài đi vào, vỗ nhẹ lên tay áo để rũ đi hơi lạnh, rồi nhanh chóng bước vào phòng trong:

"Nô tỳ nhớ lúc mới vào đông, Thiếu tướng quân có săn được một con hồ ly trắng, toàn bộ da lông được dùng để may áo choàng lớn, phần lông thừa lại may lên một chiếc áo khoác đỏ cổ tròn. Chiếc đó có vẻ rất hợp đấy ạ."

Theo ta thấy, đôi khuyên tai san hô viền vàng này thực ra trông vô cùng diêm dúa, chỉ nhờ vào dung mạo rực rỡ của tiểu thư mới có thể gánh được.

Nếu đổi thành người khác mà đeo vào, chắc chắn sẽ chẳng khác gì kệ trưng bày trang sức.

Tiểu thư vừa lật xem hộp trang sức, bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.

Cây trâm vàng trong tay không cầm chắc, rơi xuống đất.

Ngay sau đó, một cái tát giáng thẳng về phía nha hoàn phía sau:

"Đồ ngu! Ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Tiểu thư tha mạng! Tiểu thư tha mạng! Nô tỳ vụng về, không biết nặng nhẹ nên làm đau tiểu thư!"

Càng lớn, tính tình tiểu thư lại càng kiêu căng và bướng bỉnh, nhưng ta không thấy có gì sai cả.

Tiểu thư sinh ra đã là tiểu thư khuê các, thân phận cao quý, tất nhiên phải được người hầu hạ một cách cẩn thận.

Ngược lại, những chủ nhân dễ tính quá mức sẽ chỉ khiến lũ nha hoàn này được đằng chân lân đằng đầu mà thôi.

Ta tiến lên, cúi người nhặt cây trâm lên, dùng khăn tay lau sạch rồi đặt lại lên bàn của tiểu thư.

Sau đó, ta đá nhẹ nha hoàn đang quỳ dưới đất:

"Còn không mau cút đi! Đừng có sáng sớm đã khiến tiểu thư bực mình."

Nha hoàn kia sợ hãi bò dậy, vội vàng lui ra ngoài.

"Bình thường người chải tóc cho tiểu thư là Tam cô cô, nhưng nghe nói bà ấy vừa về quê vì mới có cháu trai."

Ta vừa nhẹ nhàng xoa đầu tiểu thư vừa nói.

Sắc mặt tiểu thư dần dịu lại:

"Đó đúng là chuyện vui, ngươi nhớ lát nữa bảo với bà vú, chuẩn bị một bao lì xì cho bà ấy."

"Ôi, nghe mà nô tỳ còn thấy ghen tị đây! Không biết ai có phúc phận mới được làm phu quân của tiểu thư."

Ta vừa cầm lấy lược chuẩn bị chải tóc, thì tiểu thư đã giữ tay ta lại.

"Đi tìm Như Ý tới chải tóc cho ta, ta còn lạ gì tay nghề của ngươi." Tiểu thư liếc ta một cái qua gương đồng.

"Nếu ngươi làm ta đau, ta lại không nỡ đánh ngươi, chẳng phải lại tự chuốc phiền phức sao?"

Ta giả vờ ấm ức: "Tiểu thư, nô tỳ đã lén luyện tập rồi mà."

"Ta không biết chắc?" Tiểu thư khẽ nâng cằm, rồi đẩy cây trâm về phía ta.

"Cây trâm đó cho ngươi đấy, thấy là ta đã thấy xui xẻo rồi."

Ta lập tức cầm lấy trâm, vui mừng rạng rỡ:

"Đa tạ tiểu thư ban thưởng! Nô tỳ lập tức đi tìm Như Ý đến chải tóc cho người. Hôm nay hội thưởng mai, chắc chắn tiểu thư sẽ đẹp đến mức đám công tử kia không dám rời mắt!"

Tiểu thư bật cười mắng: "Đi đi đi! Suốt ngày chỉ biết trêu ta!"
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 5



Năm nay, tiểu thư vừa tròn mười sáu tuổi, đúng độ tuổi hoa nở rực rỡ.

Theo lẽ thường, khi con gái đến tuổi cập kê, đáng lẽ đã phải định hôn sự.

Nhưng lão gia và phu nhân thương con gái vô cùng, không nỡ gả đi sớm, thế nên dù người đến cầu thân có xếp hàng dài đến tận cửa, vẫn bị bọn họ một mực ngăn cản, cố ý giữ tiểu thư lại thêm một năm.

Ta thường nghĩ, không biết người thế nào mới xứng đáng với tiểu thư.

Dung mạo của nàng có nét tương tự lão gia và phu nhân, nhưng quả thực vẻ đẹp tuyệt sắc này không biết được di truyền từ ai.

Nghe lão gia kể, có lẽ là từ tổ mẫu. Năm xưa, tổ mẫu là một đại mỹ nhân nổi danh thiên hạ.

Dù sau khi tổ phụ qua đời, tổ mẫu đã ngoài năm mươi, nhưng vẫn có vô số vương hầu quý tộc muốn cầu hôn.

Mãi đến khi tổ mẫu trốn vào Thanh Sơn am thì mọi chuyện mới kết thúc.

Dạo gần đây, tiểu thư bắt đầu say mê tiểu thuyết tình cảm.

Ta thường lẻn ra ngoài mua sách cho nàng, nàng cũng thường kéo ta đọc cùng rồi bàn luận về các tình tiết trong đó.

Ta tuổi còn nhỏ, chưa hiểu rõ về yêu hận tình thù, nhưng nhờ vậy mà khả năng đọc chữ của ta tiến bộ vượt bậc.

Dù sao muốn cùng tiểu thư thảo luận nội dung sách, thì ít nhất ta cũng phải đọc được chữ mới được.

Có lần, ta tò mò hỏi nàng:

"Tiểu thư thích kiểu nam nhân nào? Trong những câu chuyện này có không?"

Tiểu thư nằm dài trên giường, tóc xõa ngang vai, lật giở quyển sách trên tay rồi hờ hững đáp:

"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy."

"Nếu tiểu thư không thích người đó thì sao?"

Nàng chậm rãi khép sách lại:

"Nếu phụ thân gả ta cho người đó, ắt hẳn phải có lý do. Có thể là vì vinh quang gia tộc, cũng có thể vì giúp phụ thân và ca ca thăng quan tiến chức. Còn ta... chỉ là một tấm khăn voan đỏ che đầu mà thôi."

Nghe xong, lòng ta không khỏi chua xót: "Vậy tâm ý của tiểu thư chẳng lẽ không quan trọng sao?"

Tiểu thư vẫy tay ra hiệu cho ta ngồi sát bên nàng:

"Không thích thì đã sao? Hắn tam thê tứ thiếp, ta cũng không đau lòng. Hắn lạnh lùng hờ hững, ta cũng chẳng để tâm. Chỉ cần ta ngồi vững vị trí chính thất, nắm quyền quản gia, ta vẫn giữ được sự kiêu hãnh và tôn nghiêm của mình."

Ta biết mình đã hơi vượt quá bổn phận, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy nàng:

"Nhưng đám thiếp thất kia chẳng phải sẽ ức h**p tiểu thư sao?"

Tiểu thư cười nhạt:

"Thiếp thất chưa có con, địa vị còn không bằng nha hoàn bên cạnh chủ nhân. Còn nếu có con thì sao chứ? Con của thiếp chẳng phải cũng được đưa về danh nghĩa của chính thất hay sao?"

Ta ngập ngừng: "Nhưng lúc trước mụ mối từng nói, những cô gái xinh đẹp mà được làm thông phòng thì đó là phúc phần tốt nhất..."

Tiểu thư khinh miệt bật cười:

"Mụ ta chưa từng bị bán vào nhà quyền quý, nên mới nói vớ vẩn. Một khi chính thất không dung nạp, thì dù là thiếp hay nha hoàn cũng có thể bị đuổi đi. Những phu nhân chính thất bước vào vương phủ, sau lưng ai chẳng có nhà mẹ đẻ hùng mạnh? Chỉ cần các lão gia muốn nạp thiếp, trước tiên phải cân nhắc xem có dám đắc tội với nhạc phụ và đại cữu ca hay không!"

Nghe tiểu thư phân tích xong, ta lập tức nhận ra: chỉ cần ôm chặt lấy đùi tiểu thư, cả đời này ta cũng có thể thỏa sức tác oai tác quái!

"Nô tỳ muốn đi theo tiểu thư cả đời!"

Tiểu thư ôm lấy ta, cười khúc khích: "Thế ta lấy chồng rồi thì sao?"

"Vậy nô tỳ sẽ theo tiểu thư làm nha hoàn hồi môn."

Ta tiếp tục: "Sau này còn có thể làm nhũ mẫu, rồi làm vú già, mãi mãi bên cạnh tiểu thư, còn chăm sóc tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia nữa!"

"Được!" Tiểu thư cười khẽ, giọng nói mang theo cơn buồn ngủ:

"Hi Nhi, vậy ngươi ở bên ta cả đời đi..."
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 6



Vì ta là nha hoàn đã ký khế ước bán thân, lại vào phủ từ khi còn nhỏ, nên không cần xin phép về quê ăn Tết.

Huống chi, dù có ra khỏi vương phủ, ta cũng chẳng có chốn nào để đi.

Vậy nên, năm nào ta cũng theo mọi người bận rộn chuẩn bị cho tiệc gia yến của phủ tướng quân.

Đến đêm ba mươi, khi lão gia từ cung trở về, phủ ta mới chính thức khai tiệc.

Tiểu thư xưa nay đối đãi khoan dung với hạ nhân thân cận.

Bọn ta không cần chen chúc cùng đám gia nô khác, có thể kê một chiếc bàn nhỏ trong sân tiểu thư.

Nàng còn sai người mang một ít món ăn trong tiệc gia yến ban thưởng cho chúng ta.

"Ngươi đúng là không rời tiểu thư nửa bước."

Thiếu tướng quân nhìn ta, kẻ luôn cúi đầu đứng sau tiểu thư, bằng ánh mắt dò xét.

"Ta thích, huynh quản được sao? Nhỏ nhắn, mềm mại, lại thơm tho như vậy, thiếu tướng quân dù có đào ba thước đất trong quân doanh cũng chẳng tìm thấy đâu."

Tiểu thư cướp ngay miếng vịt quay dưới đũa của thiếu tướng quân.

Thiếu tướng quân vừa định phản bác thì phu nhân đã lên tiếng:

"Lan nhi tuy nói năng không ổn, nhưng con cũng nên sớm xem xét người thích hợp đi."

Thiếu tướng quân không phục:

"Muội ấy chẳng phải cũng đến tuổi gả chồng rồi sao! Cớ gì chỉ thúc giục mình con?"

Phu nhân vẫn nhỏ nhẹ:

"Trước đó, yến thưởng mai vốn định tổ chức, nhưng vì Tứ công chúa nhiễm phong hàn nên bỗng nhiên hủy bỏ. Vốn dĩ, muội con đã định đến xem mắt trong ngày đó."

Lão gia cũng tiếp lời:

"Lan nhi, con cảm thấy Thành vương thế nào?"

"Phu quân, thiếp có thể tầm nhìn hạn hẹp, nhưng… sợ là trèo không tới."

Phu nhân buông đũa xuống chậm rãi nói.

Tiểu thư thoáng siết chặt đôi đũa trong tay, nhưng giọng điệu vẫn bình thản: "Ý của phụ thân là… trắc phi?"

Người đầu tiên không kiềm chế được chính là thiếu tướng quân:

"Con không đồng ý! Đại tiểu thư phủ tướng quân chúng ta vì cớ gì lại phải làm trắc phi cho hắn? Mẫu thân, những lời người vừa nói, con cũng không chấp nhận! Vì sao muội ấy không thể làm vương phi?"

"Chính phi là trưởng nữ đích truyền của Tả thừa tướng, con nghĩ nàng ta có xứng hay không?"

Áp lực từ lão gia khiến thiếu tướng quân không nói nên lời, nhưng ông cũng chỉ có thể thở dài:

"Hoàng thượng…"

"Đêm nay là đêm giao thừa, cả nhà chúng ta sum vầy ăn bữa cơm đoàn viên, chuyện này để sau hãy nói."

Tiểu thư lập tức gắp một viên thịt bỏ vào bát lão gia, nhanh chóng cắt ngang lời ông:

"Phụ thân, ăn đi."

Tựa như chuyện vừa rồi chẳng hề ảnh hưởng gì đến tâm trạng của tiểu thư, nàng vẫn tươi cười kể với lão gia những món đồ hiếm lạ mình thích, đấu khẩu với thiếu tướng quân, còn làm nũng phu nhân để đòi lì xì vốn chỉ dành cho trẻ con.

Nhưng đến tận đêm khuya hôm ấy, khi ta nằm trên chiếc đôn nhỏ bên giường để canh chừng cho tiểu thư, ta mới nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.

Ta nên giả vờ không nghe thấy, nhưng vẫn thì thào nói:

"Tiểu thư, có nô tỳ mãi mãi ở bên người, người đừng khóc."

Tiếng khóc lập tức ngưng bặt. Rồi bỗng chốc, màn giường bị kéo ra. Tiểu thư với đôi mắt hoe đỏ nhìn ta, giọng khàn khàn:

"Ta chưa từng nghĩ rằng ngay cả tám người khiêng kiệu rước dâu cũng không xứng với ta… Ta có thể chấp nhận một phu quân không yêu ta, có thể chấp nhận nội viện ba thê bốn thiếp, nhưng tại sao lại là như thế này?"

Ta thực sự không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy nàng, lặp đi lặp lại một câu:

"Rồi sẽ ổn thôi."
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 7



Sáng mùng Một Tết, vì khóc suốt nửa đêm nên tiểu thư tự nhiên dậy muộn.

Nhìn đôi mắt nàng sưng đỏ như quả đào, lòng ta như bị ai bóp chặt.

Tiểu thư của ta vốn nên có một đời hạnh phúc bình yên, cớ sao lại phải chịu uất ức thế này?

Thành Vương trong miệng lão gia, dù ta chưa từng gặp qua, nhưng từ giây phút này, hắn chính là người ta ghét nhất.

Ta vừa bực bội vừa dùng chổi quét tuyết thì một nha hoàn từ ngoại viện chạy vào, vẫy tay gọi ta:

"Hi Nhi cô nương, cửa sau có một công tử tuấn tú tìm cô đấy!"

"Ngươi nói bậy gì thế? Mùng Một Tết mà cũng dám đùa ta à?" Ta cười, cầm chổi đánh về phía nàng.

"Ta nào dám nói bậy! Người ta còn mang theo bạc, bảo muốn chuộc thân cho cô kìa!"

Đúng lúc này, thiếu tướng quân đi ngang qua, nghe thấy liền tỏ vẻ hứng thú:

"Ta phải xem thử ai muốn chuộc thân cho con sâu nhỏ bám dính lấy muội muội ta đây."

Ta bực bội hành lễ:

"Tham kiến thiếu tướng quân, ta đi bẩm báo tiểu thư một tiếng."

Nha hoàn vừa đùa giỡn lúc nãy vội nói:

"Ta sẽ báo cho tiểu thư, nhưng mà cửa sau thực sự có người đấy!"

Ta tròn mắt kinh ngạc:

"Sao có thể chứ?"

Ta đâu phải kẻ bị lừa bán vào phủ, mà chính là do cha ta nhận hai lượng bạc rồi tự tay bán ta đi.

Nhưng dù sao cũng có chút hoài nghi, ta vội chạy đến cửa sau của tướng quân phủ.

Lỡ đâu là nhà xảy ra chuyện, ví như cha ta đã mất?

Từ xa, ta không thấy rõ diện mạo của người nọ, chỉ biết là một nam nhân.

Ta tiến đến gần, dè dặt mở lời:

"Ngài là?"

Người đó mặc áo đơn bạc, mặt bị lạnh đến đỏ bừng, vừa thở ra đã tạo thành một làn khói trắng:

"Tại hạ tên là Lục Chi Đình, tổ quán ở Tứ Thủy, đến đây tìm người thân."

Ta khựng lại, rồi bật thốt lên:

"Đại ca?"

Không sai, người này chính là huynh trưởng ruột thịt của ta.

Nhiều năm không gặp, huynh ấy không chỉ cao lớn mà còn có phong thái nho nhã, đường nét tuấn tú.

"Muội là Tiểu Bình?" Đại ca vội vã nắm lấy tay ta, vành mắt hoe đỏ.

Ta có chút không quen, vội rút tay lại, giọng mang theo chút uất ức:

"Huynh đến đây làm gì? Ta đã sớm bị bán vào vương phủ, giờ ta không còn là Lục Tiểu Bình nữa, ta gọi là Hi Nhi."

"Ngày cha bán muội đi, ta hoàn toàn không hay biết. Đến khi ta trở về mới biết được chuyện này. Vì hai lượng bạc mà bán đi con gái, sao có thể như vậy được!"

Đại ca nói với vẻ đầy phẫn nộ:

"Ta muốn đón muội về, nhưng tìm mãi không thấy tung tích… Thôi, không nhắc chuyện cũ nữa, bây giờ tìm thấy muội rồi là tốt."

Ta cố kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, giọng khàn nhưng lạnh nhạt:

"Vậy thì sao? Tìm thấy ta rồi thì thế nào?"

Đại ca bị câu hỏi của ta làm cho ngẩn người:

"Đương nhiên là đón muội về nhà. Cha mẹ mà biết tin, nhất định sẽ rất vui mừng."

Ta lắc đầu:

"Ta không muốn về. Huynh có từng nghĩ xem, vì sao cha mẹ lại đồng ý để huynh đi tìm ta không? Sang năm ta đã mười bốn, nếu trở về, chẳng mấy chốc sẽ bị ép định thân, rồi vội vã xuất giá. Huynh nghĩ họ thực sự hối hận vì đã bán ta đi? Thật sự nhớ ta sao? Không phải đâu, là vì huynh đến tuổi nghị thân, gia đình cần sính lễ của ta để nâng cao môn hộ."

Ta vốn nghĩ đại ca hiểu được những điều này, nhưng dường như huynh ấy bao năm qua chỉ vùi đầu vào thánh hiền thư, chưa từng nghĩ tới chuyện đời.

Giờ đây, huynh ấy nhíu mày, đứng lặng yên không nói.

Ta hít sâu một hơi, nói tiếp:

"Đại ca, ta bây giờ sống rất tốt. Ta vào phủ đã bảy năm, chủ nhân đối xử với ta rất tốt. Ta được ăn no, mặc ấm, ngày lễ tết còn được thưởng bạc. Còn ở nhà thì sao? Ta phải nhường nhịn đệ đệ, thấu hiểu đại ca, thương xót phụ thân, giúp đỡ mẫu thân. Từ khi có ký ức, ta chưa từng được một bữa ăn no. Chỉ đến ngày ta bị bán đi, mẫu thân mới nấu một bát mì trắng với hai quả trứng gà."

Nghe đến đây, tay đại ca siết chặt lại:

"Muội yên tâm, ta sẽ bảo vệ muội. Ta cũng sẽ nói rõ với cha mẹ."

Ta cười nhạt, lại nói:

"Đại ca, huynh nghe ta kể tiếp. Khi ấy, ta vừa ăn bát mì đó, vừa thấp thỏm sợ hãi. Một quả trứng ta chia cho đệ đệ, quả còn lại ta cũng không dám ăn hết, vì trong lòng hoảng sợ. Bây giờ ta mới hiểu, nếu một người bỗng nhiên đạt được điều mình ao ước bấy lâu, cảm giác đầu tiên không phải vui mừng, mà là sợ hãi."

"Xin lỗi. Mỗi lần ta về nhà, muội luôn đứng dưới gốc cây đầu làng chờ ta, thấy ta liền cười vui vẻ chạy tới… Ta vẫn nghĩ muội sống rất tốt."

Đại ca hơi cúi lưng xuống, như thể gánh nặng đè lên vai.

Ta biết chuyện này không phải lỗi của huynh ấy, chỉ cần huynh ấy còn nhớ đến ta là đủ.

Ta tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy huynh ấy:

"Đại ca, huynh không cần phải áy náy. Không chỉ ta, tất cả nữ nhi trong thôn đều sống như vậy mà thôi. Ta chưa từng trách huynh, cũng chưa từng oán hận cha mẹ."

Ngước mắt nhìn vị huynh trưởng lâu ngày không gặp, ta cất giọng kiên định:

"Năm đó ta ngày ngày mong tin huynh, hy vọng huynh sớm trở về là thật. Nhưng giờ đây, ta muốn tiếp tục ở lại nơi này làm nha hoàn trong danh gia vọng tộc cũng là thật."

Đại ca đặt bàn tay rộng lớn lên lưng ta, khẽ thở dài:

"Xin lỗi muội, nhiều năm qua đã để muội chịu ấm ức rồi."

Ta chưa từng khóc vì bị gia đình đối xử bất công, cũng không khóc khi bị bán cho bà mối.

Nhưng ngay giây phút này, nước mắt ta lại không thể nào kìm được.

Cuối cùng, đại ca lặng lẽ rời đi, tuyết vẫn tiếp tục rơi, từng lớp từng lớp phủ lên dấu chân huynh ấy, như thể huynh ấy chưa từng xuất hiện nơi đây.
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 8



Vừa qua Tết Nguyên Tiêu, chuyện nghị thân của tiểu thư đã được đưa lên lịch trình.

Thế nhưng, dường như chỉ khóc một đêm, tiểu thư lại trở về những ngày tháng được cưng chiều vạn phần, mỗi ngày đều tìm thú vui.

Hôm nay, hiếm khi Thiếu tướng quân chủ động nhắc đến chuyện muốn đưa tiểu thư ra ngoài cưỡi ngựa, nàng cũng hứng thú vô cùng.

Từ sáng sớm, tiểu thư đã khoác lên mình bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ, mái tóc dài đen nhánh được buộc cao thành đuôi ngựa, trên vầng trán đầy đặn sáng bóng là một đóa hoa điền hình mai đỏ thẫm.

Đôi mắt hạnh trong veo, đuôi mắt hơi nhướng lên, vẻ rạng rỡ nhưng vẫn toát ra khí chất anh dũng chỉ có ở tiểu thư nhà võ tướng.

Ngồi trên lưng một con tuấn mã đen tuyền, tiểu thư dễ dàng khiến vó ngựa tung cao, khiến ta nhìn mà tim đập thình thịch.

Nhưng nàng lại cười suốt, trên cổ chiếc khăn lông thỏ trắng muốt càng làm nổi bật đôi gò má ửng hồng vì phấn khích.

Môi đỏ khẽ hé, hơi thở phả ra màn sương nhè nhẹ, nàng lớn tiếng gọi ta:

"Hi Nhi, ngươi xem bản tiểu thư có lợi hại không?"

"Tiểu thư đương nhiên lợi hại, thiên hạ này không ai sánh bằng tiểu thư!"

Ta vừa ôm lò sưởi tay, vừa vội vã chạy đến đưa cho nàng.

Nhưng tiểu thư không có ý định xuống ngựa, chỉ ra hiệu cho ta lấy cung tên của nàng, rồi nhìn về phía Thiếu tướng quân bên cạnh:

"Đến đây, cùng ta so tài một trận!"

Chưa kịp đợi Thiếu tướng quân lên tiếng, một nam nhân cưỡi ngựa cao lớn chợt cất giọng:

"Thẩm Tiểu thư, chi bằng để tại hạ đấu với nàng một trận."

"Được thôi, nhưng quy tắc do ta định."

Tiểu thư chỉ về một gốc đại thụ cách đó trăm bước, nói:

"Ngươi và ta, mỗi người cử một người đứng dưới tàng cây, trên đầu đặt một quả táo. Ba mũi tên, ai bắn trúng nhiều hơn thì thắng."

Ta vội vã ôm cung của tiểu thư chạy tới, nôn nóng nói:

"Tiểu thư, nô tỳ muốn đội táo!"

Nhưng nàng chỉ nhận lấy cung, lập tức gạt phắt:

"Đi chỗ khác hóng mát đi, đừng có làm phiền ta."

Ta sao có thể coi là làm phiền chứ! Nhưng nếu tiểu thư đã không muốn, ta cũng chẳng thể cưỡng cầu.

Thiếu tướng quân ở bên an ủi:

"Nàng là không nỡ để ngươi chịu nguy hiểm đấy."

Ta không đáp, chỉ lặng lẽ chọn một quả táo to nhất, đỏ nhất trong giỏ, nhanh chóng đưa cho thị vệ sẽ đội nó lên đầu.

Nhìn ta bận rộn, Thiếu tướng quân chợt cảm thấy thú vị, liền hỏi:

"Ngươi thực sự sợ tiểu thư nhà mình thua trận này đến vậy sao?"

Ta đáp:

"Chỉ sợ thua một trận nhỏ, sau này thua cả ván cờ lớn."

Thiếu tướng quân nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía hai người đang chuẩn bị:

"Ta cứ nghĩ ngươi chỉ là một nha đầu chẳng hiểu sự đời."

"Ta cũng mong mình vẫn còn nhỏ, chẳng cần hiểu chuyện, nhưng e là không kịp nữa rồi."

Chỉ sợ ngay cả tiểu thư cũng đã đoán được, nam nhân xuất hiện trong cuộc săn bắn hôm nay chính là Thành Vương mà lão gia từng nhắc đến.

Đây e là một cạm bẫy đã sắp đặt từ trước.

Ta không khỏi tiếc nuối:

"Biết trước đã bảo tiểu thư ăn mặc trau chuốt hơn một chút. Mấy ngày trước trong phòng vừa thêm vài bộ váy kiểu mới."

Thiếu tướng quân lại nói:

"Như vậy là tốt nhất, đây mới là Thẩm Tri Lan chân thật nhất."

Tiểu thư cưỡi ngựa phi như gió, giương cung bắn tên, ba mũi tên đều trúng đích.

Ta cũng cùng mọi người vỗ tay khen ngợi, nghĩ rằng như vậy là hòa với Thành Vương, như thế cũng tốt.

Thành Vương cười khen:

"Thẩm Tiểu thư quả không hổ danh là con cháu nhà tướng, tài cưỡi ngựa bắn cung sợ rằng nhiều nam nhân còn chẳng bì kịp."

Tiểu thư cười đáp:

"Vương gia quá lời, chẳng qua từ nhỏ đã bị phụ thân và ca ca rèn giũa mà thôi."

Đến đây, trận đấu vốn nên kết thúc, nhưng Thành Vương lại nhìn sang ta, nói:

"Không biết có thể mượn nha hoàn của tiểu thư một lát không?"

Dù là hỏi, nhưng hắn đã trực tiếp ném một quả thanh mai về phía ta. Ta luống cuống đưa tay đón lấy.

Hắn cười, đề nghị:

"Ta và tiểu thư cùng bắn quả thanh mai trên đầu nàng ấy, ai bắn trúng sẽ là người chiến thắng hôm nay."

Ta ngơ ngác nhìn tiểu thư.

Vừa nghe xong, nàng lập tức nổi giận, dứt khoát ném túi tên xuống đất, lạnh giọng:

"Ta mệt rồi, muốn về nghỉ. Coi như trận này ta thua đi!"

Thiếu tướng quân vội quát:

"Tri Lan, không được làm nũng!"

Hắn quay sang Thành Vương, bất đắc dĩ nói:

"Vương gia, tiểu muội ta thực sự mệt rồi, nếu có điều gì thất lễ, mong ngài lượng thứ."

Tiểu thư lại hừ lạnh, quay người bỏ đi. Ta vội vàng nhặt túi tên của nàng, nhanh chóng chạy theo.

"Muốn dùng quyền thế ép ta? Hắn cũng dám ư?!"

Tiểu thư tức đến mức làm đổ tung cả bộ ấm chén trong xe ngựa.

Ta đứng ngoài xe, không dám thở mạnh.

Thiếu tướng quân nhìn cảnh tượng hỗn độn dưới đất, rồi lại nhìn Thành Vương bên cạnh, bất đắc dĩ nói:

"Vương gia, ngài xem, muội muội ta thực sự bị chiều hư rồi."

Thành Vương chỉ cười, phất tay cho người mang từ xe mình đến hai bộ trà cụ tinh xảo, đích thân đưa vào trong xe ngựa.

Nhưng ngay lập tức, chúng lại bị tiểu thư đập nát tan tành.

Thành Vương cười nói:

"Tiểu thư nếu vẫn chưa hết giận, ta sẽ sai người đưa thêm vài bình gốm sứ đến phủ, tiểu thư cứ thoải mái đập vỡ, được không?"

Tiểu thư ở trong xe, giọng nghẹn lại:

"Không cần phiền vậy, đừng hôm nay mang tới, ngày mai lại bị vu oan là ta cướp lấy."

Thành Vương che miệng cười:

"Lúc nãy ta quá đường đột, ở đây xin lỗi tiểu thư."

Chợt, rèm xe bị vén lên, tiểu thư lộ ra gương mặt hơi ửng hồng vì tức giận.

Nhưng tính nàng xưa nay đến nhanh mà đi cũng nhanh, ta nhìn là biết nàng đã nguôi giận, chỉ là còn muốn giữ chút thể diện.

"Được rồi, chẳng phải chuyện gì to tát."

Thành Vương đưa tay ra, mỉm cười:

"Tiểu thư có muốn để ta chuộc lỗi không? Phía trước có rừng mai đỏ đang nở rộ rất đẹp."

Tiểu thư ngẩng đầu, hừ một tiếng:

"Vậy ta đành miễn cưỡng đi xem vậy!"
 
Đại Nha Hoàn - Thảo Bản Hương Ba
Chương 9



Hôn sự của tiểu thư được định vào ngày hai mươi tháng Chín, đây là ngày lành tháng tốt do Ty Thiên Giám chọn ra.

Phu nhân vẫn chưa an tâm, liền lặng lẽ sai người vào cung dò hỏi. Người truyền tin trở về bẩm báo:

"Phu nhân cứ yên tâm, bát tự đều vô cùng tốt."

Thế nhưng, thân làm mẫu thân, gả con gái đi sao có thể yên lòng cho được?

Phu nhân lại mời một vị tiên sinh giang hồ đến xem bói, nhưng vì thành thân với vương tộc nên bát tự của Thành vương luôn được giữ kín, chỉ có thể đưa bát tự của tiểu thư cho tiên sinh xem.

Vị tiên sinh đó nói:

"Tiểu thư là người trời sinh mệnh phú quý, vinh hoa phú quý cả đời hưởng không hết."

Phu nhân nghe xong vui mừng, thưởng bạc rồi tiễn tiên sinh đi. Nhưng khi quay vào, bà lại thở dài nói:

"Từ lúc còn nằm trong bụng ta, nó đã định sẵn là mệnh phú quý rồi."

Phu nhân nhìn thấu mọi chuyện.

Vì hôn sự của tiểu thư, toàn phủ trên dưới bận rộn, ngay cả ta, người nhàn rỗi nhất, cũng bận đến mức không kịp ngồi xuống uống một chén trà.

"Hy Nhi, lại đây!" Tiểu thư vẫy tay gọi ta vào nội thất.

Vừa bước vào, ta đã thấy trên giường trải một tấm chăn cưới đỏ thẫm. Trên gấm thêu cảnh uyên ương hí thủy*, ta xuýt xoa khen ngợi:

*(Uyên ương hí thủy: đôi nhạn bơi lội bên nhau trên mặt nước, biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu)

"Không hổ danh là thêu nương đến từ Tô Châu, nàng xem con… con…"

Ta nhất thời quên mất tên con vật được thêu trên chăn.

"Uyên ương." – Tiểu thư mỉm cười, khẽ gõ vào trán ta một cái.

"Đúng đúng! Là uyên ương, chúng trông như đang bơi thật vậy!"

Tiểu thư lại nói:

"Mẫu thân đặc biệt đến chùa cầu bùa nhân duyên, nhờ người may vào chăn cưới, mấy mũi thêu này giao cho ngươi làm đi!"

Ta sững sờ.

Nếu không phải vì ở trong nhà quyền quý, thì chăn cưới vốn nên do mẫu thân và tỷ muội cùng nhau may vá mới phải.

Dù vậy, ta cũng không nghĩ nhiều, có lẽ trong phủ thật sự không còn nha hoàn nào rảnh tay.

Tiểu thư dặn dò:

"Không cần gấp, cứ từ từ mà làm."

Lão gia từng nói, nếu tiểu thư không muốn gả thì có thể không gả.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn trở thành trắc phi của Thành vương.

Nàng bảo, những gì mình có được đã là thứ mà cả đời người thường chẳng thể với tới, nếu còn đòi hỏi thêm cả chuyện tình ái, vậy thì quá tham lam rồi.

Hôm ấy, ta đi theo kiệu hoa của tiểu thư suốt dọc đường từ Nam thành đến Bắc thành, tiếng chiêng trống rộn ràng, đội ngũ đưa dâu dài không thấy điểm cuối.

Theo lễ nghi, tiểu thư chỉ có thể ngồi kiệu sáu người khiêng.

Nhưng phủ ta đã đặc biệt chế tạo một cỗ kiệu rộng hơn thường lệ, tuy không phải bát kiệu* nhưng cũng xa hoa đủ để khiến người ta ngưỡng mộ.

(Bát kiệu: kiệu tám người khiêng, dành cho chính thê)
 
Back
Top Bottom