- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Ác Nữ? Xin Lỗi, Các Ngươi Nhầm Người Rồi!
Chương 10: Giữ mạng thôi cũng khó thế sao?
Chương 10: Giữ mạng thôi cũng khó thế sao?
Triệu Tĩnh Uyên vừa đưa nàng về đến phủ.
Tả thị lang và phu nhân đã tất tả chạy ra.Trong viện, đèn lồng thấp thoáng sáng mờ.
Một tiểu nha đầu vội vàng đón lấy áo choàng ướt sũng trên người Triệu Tĩnh Uyên, cúi đầu hành lễ."
Thái phó...
Khê nhi...
Khê nhi làm sao thế này?"
Văn Nhân phu nhân vừa khóc vừa hỏi."
Gọi đại phu."
Hắn đặt Văn Nhân Khê lên giường, tự tay đắp chăn cho nàng.
Lão gia quay sang phân phó:"Chuẩn bị nước ấm, thay y phục cho tiểu thư!
Tiểu Vân, đi chuẩn bị y phục và túi sưởi cho Thái phó.
Mau lên!"
Không đầy một khắc, người trong viện đã bận rộn như ong vỡ tổ.Ngoài trời, mưa bụi bắt đầu rơi lất phất.
Trong phòng, ánh nến lặng lẽ run rẩy.Văn Nhân Khê vẫn chưa tỉnh lại.
Hai má nàng nóng bừng, cổ họng khẽ phát ra vài tiếng ú ớ mơ hồ.
Triệu Tĩnh Uyên đưa tay sờ trán nàng.
Trán nóng hầm hập, mạch đập rối loạn.
Toàn thân nóng như lửa, nhưng tay chân lại lạnh băng.Hắn trầm mặt.
Một lần nữa, đặt tay lên má nàng, thấp giọng gọi:"Văn Nhân Khê, nàng tỉnh lại đi."
Nàng không trả lời.Ánh mắt hắn trầm xuống, rốt cuộc ngồi xuống bên giường, tay không rời cổ tay nàng nửa phần.
Hắn nhìn nàng, trầm mặc một hồi, khẽ nói:"Còn chưa từng thấy ai ngu ngốc như nàng...
Rơi xuống nước mà không biết kêu cứu.
Nàng cứ như vậy... bảo ta yên tâm thế nào đây?"
Giọng hắn nhẹ như than thở, nhưng trong đáy mắt ẩn hiện một tia dịu dàng phảng phất.
Như thể sự tỉnh lại của nàng vào lúc này, là chuyện duy nhất hắn quan tâm....Trời vừa hửng sáng, Triệu Tĩnh Uyên đã rời khỏi Văn Nhân phủ.
Hắn phải vào cung thượng triều, cũng phải bẩm báo lại chuyện xảy ra đêm qua.
Dù thế nào, Vĩnh Ninh công chúa cũng là người bị hại, càng không thể qua loa.Gió sớm lành lạnh lùa vào hành lang Dưỡng Đức điện.
Triệu Tĩnh Uyên đứng yên trước án thư, trường bào sẫm màu kéo dài xuống sàn, bên ngoài khoác áo choàng hồ cừu dày nặng, vẫn không ngăn được cơn ho khẽ bật ra nơi cổ họng.Hoàng thượng thong thả lật tấu chương, rồi cất tiếng hỏi: "Tra ra là do ai làm chưa?"
Triệu Tĩnh Uyên chắp tay: "Thần đệ vẫn đang điều tra."
"Đang?"
Tấu chương trong tay Hoàng thượng bị ném mạnh xuống bàn: "Đệ đó!
Quá lỗ mãng!
Biết là hai người sắp sửa thành thân, nhưng đệ lại ở nơi đông người làm ra chuyện như vậy..."
Ngữ khí Hoàng thượng có phần bực dọc, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài: "Thanh danh của cô nương nhà người ta, đệ định để ở đâu?"
Triệu Tĩnh Uyên lập tức quỳ xuống: "Là thần đệ hành sự bất cẩn.
Xin Hoàng thượng trách phạt!"
Hoàng thượng bước đến đỡ hắn dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ không nỡ: "Đệ thừa biết ta sẽ không phạt đệ.
Ta chỉ có một người đệ đệ là đệ mà.
Ta thương còn không hết."
Nói đến đây, Hoàng thượng hơi nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm:"Nhưng nói đi cũng phải nói lại...trước nay đệ không ưa Văn Nhân Khê.
Sao bây giờ lại không phản đối nữa?
Chuyện này... có gì khuất tất không?"
Triệu Tĩnh Uyên lặng lẽ siết tay trong tay áo."
Còn nữa," Hoàng thượng tiếp lời "Phó Quỳnh Nhi thì sao?
Hai người là thanh mai trúc mã.
Vì muốn cô quận chúa đó làm chính phi của đệ mà Thái hậu không ngày nào là không đến làm ầm lên với ta, đòi hủy bỏ hôn sự giữa đệ và Văn Nhân Khê."
Lời vừa dứt, thần sắc Triệu Tĩnh Uyên khẽ biến.Phải, hắn chưa từng thích Phó Quỳnh Nhi...
Cũng không thể nói là yêu Văn Nhân Khê.
Nhưng chẳng hiểu vì sao, luôn có một thanh âm vang vọng trong đầu, như thúc giục, như mệnh lệnh.
Rằng hắn phải yêu phó Quỳnh Nhi, còn Văn Nhân Khê chỉ là một nhân vật nhỏ bé.Lẽ nào chuyện này có liên quan đến giấc mơ của hắn sao?Đúng lúc ấy, ngoài điện có tiếng bước chân vội vã.
Hạ Tử Phong vừa chạy đến cửa thì gặp Vĩnh Ninh công chúa.
Hắn lập tức cúi người hành lễ, song sắc mặt lại lộ rõ vẻ sốt ruột.
Vĩnh Ninh khẽ nhíu mày:"Có chuyện gì mà ngươi lại vội vàng như vậy?"
"Hồi bẩm công chúa," Hạ Tử Phong cúi đầu, "bệnh tình của Văn Nhân tiểu thư trở nặng.
Thuộc hạ đến bẩm báo với Thái phó."
Nghe đến đó, sắc mặt công chúa lập tức tái đi, vội vàng xốc váy, bước nhanh theo Hạ Tử Phong vào trong điện.Hoàng thượng nhướng mày nhìn ra ngoài: "Hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Vĩnh Ninh cũng biết đến tìm phụ hoàng à?"
"Tham kiến phụ hoàng."
Nàng khụy gối hành lễ: " Nhi thần đến tìm Hoàng thúc."
Hoàng thượng đưa mắt nhìn Triệu Tĩnh Uyên: "Có chuyện gì?"
Vĩnh Ninh đáp thay: "Bệnh tình của Văn Nhân Khê trở nặng.
Mê man mãi không tỉnh, đại phu... cũng không chuẩn đoán ra được căn bệnh.
Nhi thần lo lắng nên đến tìm Hoàng thúc."
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Tĩnh Uyên khẽ trầm xuống.
Hàng mày khẽ chau lại, gợn rõ nét lo lắng.
Hắn nhẹ nhàng nói:"Hoàng thượng..."
Hoàng thượng phất tay cắt lời: "Trẫm biết rồi.
Đi đi.
Gọi Cao thái y đến xem cho cô ta.
Dù sao cũng sắp thành người một nhà, không thể để xảy ra sơ suất."
"Thần đệ tạ ơn Hoàng thượng."
Triệu Tĩnh Uyên khom người hành lễ, rồi xoay người rời đi.
Vĩnh Ninh công chúa cũng lập tức theo sau....Ánh dương mỏng như tơ lụa vừa lách qua tán cây ngoài viện, rọi vào cửa sổ tròn khảm giấy dầu nơi hậu viện Văn Nhân phủ.
Gió lặng, chim chưa hót, phủ đệ im ắng lạ thường, chỉ còn tiếng rì rầm khe khẽ từ sau tấm bình phong.Trong phòng, Văn Nhân Khê vẫn mê man nằm trên giường, mặt mày đỏ bừng như than hồng, hơi thở dồn dập, từng giọt mồ hôi lấm tấm túa ra từ trán.Nàng cựa người, mi mắt khẽ run, rồi bỗng dưng cất tiếng, mơ hồ như gọi từ nơi xa lắm:"Thanh Nhã...
Thanh Nhã..."
Thanh âm ấy khàn đặc, lẫn trong tiếng thở gấp, như nức nở giữa màn sương.
Sau đó lại yếu ớt gọi tiếp:"Bà nội ơi...
Cha...
đừng bỏ Tiểu Khê lại một mình...
Tiểu Khê phải làm sao..."
Tiểu Vân vội chấm mồ hôi cho nàng, lòng như thắt lại.
Bên ngoài, đại phu vừa bắt mạch xong, khẽ lắc đầu với lão gia và phu nhân.
Sốt cao không lui, thuốc thang không ăn thua, bệnh trạng dường như không chỉ dừng lại ở nhiễm phong hàn.Trong cơn mê, Văn Nhân Khê thấy mình đang trôi dạt giữa một không gian trắng xóa.
Từng tiếng tít tít chậm rãi vang lên, ánh đèn mờ xanh hắt xuống khuôn mặt mình.
Thân xác của nàng đang nằm bất động trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Ống thở quấn quanh, dây nhợ nối đầy hai tay.Có người đang khóc.
Giọng ấy thật quen.Là Thanh Nhã... là bạn thân nhất của nàng... là người thân duy nhất trên đời này của nàng...Bên kia lớp kính, Thanh Nhã đứng nhìn nàng, đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt tiều tụy.
Nhưng nàng không thể gọi, không thể vẫy tay.
Giữa hai thế giới, nàng như bóng nổi giữa dòng, muốn quay về mà không được, muốn buông tay mà không đành.Trong tim như có ngàn cây kim cắm xuống.
Đau...
đau đến nghẹn thở.Văn Nhân Khê lại bật gọi lần nữa, giọng yếu dần như tơ liễu: "Thanh...
Nhã... tớ... muốn về nhà..."
Tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài hành lang.Cánh cửa gỗ lim bật mở, Triệu Tĩnh Uyên bước vào trước, áo choàng dài quét đất, đung đưa theo từng nhịp bước.
Theo sau là Vĩnh Ninh công chúa và một vị thái y râu bạc, mắt sáng như đuốc."
Thái y, ngươi xem tình hình của nàng thế nào?"
Triệu Tĩnh Uyên cất giọng, ánh mắt lướt qua nữ tử trên giường, ánh sáng lóe lên đầy căng thẳng.Thái y bước đến bên giường, bắt mạch một lúc lâu, sắc mặt thoáng biến đổi, trầm ngâm nói:"Thân thể tiểu thư hiện thời bị phong hàn xâm nhập rất sâu, tà khí chưa tan.
Hơn nữa nội tức hỗn loạn, có dấu hiệu ảnh hưởng tới tâm mạch."
Ông đặt hộp châm nhỏ xuống bàn, rồi quay lại nói rành rọt:"Phải lập tức dùng kim châm để dẫn khí hạ nhiệt.
Nhưng châm vào huyệt đạo sâu, nếu tay chân không giữ chặt e rằng tiểu thư giãy dụa sẽ khiến kim lệch, khí mạch đảo lộn thì hậu quả... khôn lường."
Triệu Tĩnh Uyên không nói một lời, đã bước tới ngồi xuống mép giường, một tay giữ bả vai Văn Nhân Khê, tay kia ghì nhẹ cổ tay nàng.Tiểu Vân cũng lập tức tiến lên giữ lấy chân nàng.
Vĩnh Ninh công chúa hơi tái mặt, bước tới định giúp, nhưng lại bị ánh mắt Triệu Tĩnh Uyên ngăn lại."
Đi ra ngoài."
Hắn lạnh giọng.Vĩnh Ninh cắn môi, thoáng do dự.
Nhưng nhìn sắc mặt của hắn và tình trạng Văn Nhân Khê, cuối cùng vẫn đành quay đi.Cao thái y bắt đầu vận châm.
Từng cây ngân châm mảnh như tơ được đâm xuống các huyệt vị dọc theo trán, cổ, cổ tay và ngực của Văn Nhân Khê.
Nàng khẽ rùng mình, rồi bật ra một tiếng nấc nghẹn.Triệu Tĩnh Uyên ghì chặt tay nàng, ánh mắt trước nay lạnh nhạt như sương sớm nay lại lộ ra một tia bối rối không giấu được."
Văn Nhân Khê..."
Hắn khẽ gọi, "...đừng sợ."
Tựa như linh hồn nàng ở bên kia thế giới kia khẽ run lên, bấu víu vào âm thanh đó như vào một chiếc mỏ neo mong manh giữa biển mù.Trước cửa phòng, ánh sáng chạm lên gờ ngói, len lỏi qua từng khe cửa, rọi lên mái tóc đen óng của nữ tử đứng lặng bên hành lang.Vĩnh Ninh khẽ siết lấy tay áo, ngón tay lạnh lẽo.
Nàng đứng đó đã lâu, gió nhẹ lướt qua khiến mấy lọn tóc lòa xòa trước trán.Trong phòng, tiếng kim châm rơi xuống khay bạc, thỉnh thoảng vang lên từng hồi khe khẽ.
Không có tiếng kêu đau, nhưng cũng chẳng có chút động tĩnh nào khả dĩ khiến người ta yên tâm.Nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên cánh cửa đã khép."...Sao lại thành ra thế này chứ?"
Nàng thầm nghĩ, môi khẽ mím lại.Rõ ràng là khi được cứu lên, Văn Nhân Khê chỉ là rơi xuống nước, đâu có vết thương, sao lại sốt mê man đến mức như này chứ?Một cơn khó chịu như tơ nhện bò qua lòng.
Nàng không hiểu y thuật, nhưng trong lòng lại âm ỉ cảm giác bất ổn.
Dù là người yếu ớt đến đâu, cũng không đến mức một lần ngã xuống hồ lại lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.Ánh mắt công chúa dần trầm xuống: "Chuyện đêm qua... chắc chắn không phải ngoài ý muốn."
Lúc sự việc xảy ra, nàng và Văn Nhân Khê ngồi cùng một chiếc thuyền.
Nữ nhân ấy đã kéo tay nàng, cứu nàng khỏi rơi vào hồ nước lạnh giá.Nếu không có Văn Nhân Khê... người ngã xuống hồ, hẳn đã là nàng.Nghĩ đến đây, lòng Vĩnh Ninh thoáng run.Một luồng nghi ngờ rớm lên trong đáy mắt công chúa.
Nàng không phải kẻ dễ bị dọa sợ, càng không phải kẻ chỉ biết đứng sau người khác.
Lớn lên trong cung, sống giữa những chiếc bẫy phủ tơ vàng, Vĩnh Ninh cũng rất quen thuộc với những thủ đoạn tranh sủng giữa nữ nhân với nhau.Một ngọn gió mạnh bỗng thổi tới, làm tung tấm rèm lụa bên hành lang.
Nàng giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong vắt, hàng mây trắng nhạt trôi lững lờ."
Người đâu."
Cung nữ thân cận của nàng bước đến.
Vĩnh Ninh khẽ nói vào tai nàng ta: "Ta muốn biết, những ngày qua Phó Quỳnh Nhi làm gì?
Đi đâu?
Có thể Hoàng thúc đã biết hung thủ, nhưng vì tình nghĩa sẽ không trách phạt.
Vậy thì...
để bổn cung làm kẻ ác, dám giở trò với người của ta...
Giết!!!"...Thái y trong cung đến khám cũng vô dụng.
Văn Nhân Khê cứ hôn mê mãi chẳng tỉnh, cả Văn Nhân phủ chìm trong không khí nặng nề.
Vừa mới bước sang năm mới chưa bao lâu, lại ập đến tai họa như vậy.Trong cơn mê, nàng thấy mình trôi giữa một vùng sáng tối hỗn độn, mơ hồ như thực, như áo.
Những ký ức mấy tháng qua hiện lên rõ ràng từng nét.
Từ lúc nàng bắt đầu xuyên sách đến đây, cho đến khi từng bước cố gắng thay đổi số phận.
Những chi tiết trong nguyên tác cũng hiện về như một thước phim bị tua ngược.
Có niềm vui, có bi thương, có cảnh những cảnh máu nhuộm đỏ vạt áo.Một giọng nói lạnh băng bỗng vang lên trong không gian ấy:"Văn Nhân Khê!
Là người xuyên không, không được phá hủy cốt truyện.
Nếu không, cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, cũng sẽ không được trở về hiện đại."
Âm thanh vừa dứt, nàng chợt bừng tỉnh.Toàn thân ê ẩm như thể vừa bị ai đánh qua một trận.
Nằm bất động mấy ngày liền, vừa cử động đã cảm thấy đau nhức từng khớp xương."
Tiểu thư!
Người tỉnh rồi!
Nô tì đi báo cho lão gia và phu nhân ngay!"
Tiểu Vân kêu lên, mặt mày rạng rỡ như vừa nhặt được vàng.Không lâu sau, phụ thân và mẫu thân vội vã chạy đến.
Vừa thấy nàng mở mắt, mẫu thân liền òa khóc, nước mắt lã chã rơi xuống tay nàng:"Khê nhi, con làm ta với phụ thân con sợ chết đi được..."
Văn Nhân Khê vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, giọng khàn khàn: "Con không sao rồi".
Phụ thân nàng bình tĩnh hơn, song giọng cũng mang theo vẻ xót xa: "Con phải tĩnh dưỡng cho khỏe lại.
Mấy ngày qua, Thái phó và công chúa vẫn thường lui tới thăm con đó."
Thái phó???
Trái tim nàng sẽ động.
Hình như... người cứu nàng hôm đó cũng là hắn.
Đợi khỏe lại nàng sẽ cảm ơn hắn đàng hoàng.Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn hai nha hoàn Tiểu Vân và Tiểu Yên ở lại.
Văn Nhân Khê ngồi dậy tựa lưng vào gối, khẽ thở ra một hơi, rồi cất giọng:"Chúng ta phải đổi kế hoạch thôi."
Tiểu Yên kinh ngạc: "Đổi kế hoạch.
Tiểu thư... chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
Ánh mắt nàng thoáng vẻ hoảng hốt: "Nếu như ta không đi đúng theo cốt truyện, giá trị sinh mạng sẽ giảm dần, đến khi cạn kiệt... ta sẽ chết.
Không những không thể quay về hiện đại, mà còn biến mất khỏi thế giới này.
Vậy nên... ta phải thành hôn với Thái phó."
Tiểu Vân suýt nữa bật cười thành tiếng: "Tiểu thư thành hôn là vì giữ mạng.
Còn Thái phó thành hôn...
Theo nô tì thấy, là vì tình riêng."
Văn Nhân Khê thở dài: "Ngươi nhắc ta mới nhớ.
Phải làm cách nào để Triệu Tĩnh Uyên đi theo cốt truyện.
Không phải trước đây hắn rất ghét ta sao?
Bây giờ lại đổi nết như vậy...
Biết đâu ta chết là vì hắn hại đấy.
Triệu Tĩnh Uyên chỉ được yêu Phó Quỳnh Nhi thôi."
Tiểu Yên quỳ xuống bên giường của nàng, giọng tha thiết: "Tiểu thư.
Nô tì không biết những gì người nói có thật không.
Nhưng nếu Thái phó thật sự thích người thì sao người không đánh liều một phen.
Vận mệnh phải do ta nắm giữ.
Hơn nữa...
Thái phó thực sự rất tốt."
Văn Nhân Khê đưa tay xoa đầu cô nàng: "Vậy người nhìn xem.
Ta có kết cục tốt không?
Không phải là sốt liệt giường thì cũng là đầu rơi máu chảy.
Đây chính là hình phạt vì ta không đi theo cốt truyện đó."
Tiểu Vân bê bát thuốc tới, mỉm cười nói: "Nếu tiểu thư cần nô tì và Tiểu Yên làm gì thì cứ việc phân phó.
Còn bây giờ... người phải uống hết bát thuốc này.
Đều là thảo dược quý hiếm mà Vĩnh Ninh công chúa đem tới đó."
Văn Nhân Khê đón lấy bát thuốc, đưa lên miệng.
Mùi đắng lan ra khắp khoang miệng, nàng hơi nhăn mặt.
Nhưng đã không còn lựa chọn khác.