Một tuần sau, khi vết thương ở đầu gối và ở tay đã khỏi hẳn.
Văn Nhân Khê đã cùng Lâm Khiêm Tử ra ngoài.
Suốt một tuần qua, nàng đã nghĩ đến cốt truyện.
Nếu nàng không thể khiến Triệu Tĩnh Uyên hủy hôn thì cuộc đời của Văn Nhân Khê sẽ đi theo những gì cốt truyện viết.
Nghĩ đến thôi đã thấy rùng mình.Lâm Khiêm Tử đi bên cạnh, vừa sợ hãi lại vừa phấn khích."
Khê Khê, chúng ta làm như vậy có ổn không?"
"Huynh không tin ta?"
Nàng liếc nhìn hắn.Lâm Khiêm Tử vội vàng lắc đầu.Tử Nguyệt Các vốn nơi phồn hoa náo nhiệt bậc nhất trong thành, tiếng đàn sáo hòa quyện cùng hương rượu thơm, khói lượn lờ theo từng bước chân giai nhân, khiến bao khách phong lưu say quên lối về.Văn Nhân Khê vận xiêm y gấm trắng thêu kim tuyến, tay áo dài buông lơi, tựa như tuyết rơi đầu mùa nhuộm ánh hoàng kim.
Mái tóc đen nhánh được buộc cao, cài trâm vàng rủ chuỗi ngọc, vừa kiêu sa lại mềm mại.
Nàng mang vẻ đẹp thanh thuần nhưng không kém phần mê hoặc, ánh mắt lười biếng nhưng sắc sảo, như nhìn thấu lòng người.
Bên cạnh nàng là một nam tử áo trắng viền đen, dung nhan như tạc, đôi mắt hoa đào phảng phất nét u buồn khó đoán.
Hắn khoác áo choàng gấm mỏng, tay cầm quạt giấy, dáng vẻ ung dung như không để vạn vật vào mắt.
Dưới ánh đèn mờ, mái tóc dài buông xõa càng tôn lên vẻ lạnh lùng trác tuyệt."
Khê Khê, nơi như thế này, chẳng hợp với tiểu thư khuê các như muội đâu."
Lâm Khiêm Tử nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật."
Vì đại nghiệp của ta, bắt buộc phải đến thôi" Nàng đáp, giọng mát như sương mai.
"Nhưng nghe nói, mỹ nam ở đây... cũng ra gì đấy."
Lâm Khiêm Tử cười khẽ, quạt trong tay khẽ bật mở, vẽ ra một vòng gió nhẹ, phảng phất mùi hoa quế.
Hắn nghiêng người nói nhỏ:"Khê Khê thích thì cứ việc chơi đùa.
Khiêm Tử ca ca thanh toán hết."
Văn Nhân Khê bước vào Tử Nguyệt Các, dáng vẻ ung dung, chậm rãi như thể cả kinh thành này đều là nơi để nàng dạo chơi.
Gió thu lướt nhẹ qua rèm lụa, kéo theo mùi đàn hương dìu dịu, chạm đến vành tai, phảng phất tiếng ngọc khánh ngân xa.Chủ quán từ xa đã chạy ra tiếp, chắp tay hành lễ, cung kính nói: "Văn Nhân tiểu thư cứ tự nhiên.
Hôm nay Lâm công tử đã bao trọn Thái Vân gác."
Nàng khẽ nhướng mày, không khách khí chọn ngay phòng cao nhất phía đông, từ đó có thể trông thấy sàn vũ bên dưới.
Nàng vẫy tay với tiểu nhị, gọi thêm mấy món ăn quý hiếm trong thực đơn, lại kề tai hắn cười khẽ: "Gọi mỹ nam đẹp nhất Tử Nguyệt Các đến đây."
Lâm Khiêm Tử không can ngăn, chỉ lặng lẽ ngồi một bên, ánh mắt không rời khỏi nàng.
Nhìn thấy Văn Nhân Khê khoác áo gấm, tay nâng chén ngọc, khóe môi vương ý cười, hắn khẽ cụp mi xuống hệt như thể mọi náo nhiệt trong thiên hạ, chỉ cần nàng vui là đủ.Mỹ nam được gọi tới quả có tư sắc, đôi mắt dài, mi cong, cử chỉ nhu hòa.
Hắn rót rượu, gắp thức ăn, lời nói thưa thốt đầy quy củ.
Văn Nhân Khê uống không nhiều, nhưng hai má đã điểm chút ửng hồng.
Nàng lười biếng dựa vào tay vịn, dường như quên mất thân phận mình, quên cả lý do đến đây.Vũ kỹ dưới lầu đã bắt đầu.
Âm nhạc dìu dặt, y phục vũ nữ bay bổng theo làn gió, đèn lồng treo cao, ánh sáng chập chờn như thổi động mộng mị trong lòng người.Nhưng cảnh đẹp chẳng kéo dài bao lâu.Cửa phòng khẽ động, tiếng chân của người nào đó bước lên lầu như gõ từng nhịp lên tim Lâm Khiêm Tử.
Hắn ngồi thẳng dậy, mồ hôi lạnh túa sau lưng.Chưa đầy một khắc, Triệu Tĩnh Uyên đã xuất hiện ở ngưỡng cửa.Áo bào đen thêu vân bạc chưa phủ hết hơi sương, thần sắc lạnh đến thấu xương.
Ánh mắt hắn quét một vòng qua căn phòng, không sót bất kỳ ai.
Đám vũ công im bặt.
Mỹ nam ngồi bên cạnh Văn Nhân Khê cũng lập tức lui ra.Văn Nhân Khê ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của người hầu rượu, hơi nghiêng đầu, làn tóc lòa xòa bên má."
Mỹ nam ca ca, sao lại đi rồi..."
Không có ai trả lời."
Lâm Khiêm Tử."
Giọng nói Triệu Tĩnh Uyên vang lên, không lớn nhưng có lực, khiến cả không gian như lặng đi một khắc.Lâm Khiêm Tử lập tức đứng bật dậy, lắp bắp: "Đại...
đại nhân..."
"Lệnh đường đang tìm cậu.
Còn không mau về đi?"
Lâm Khiêm Tử không dám trái lời, lập tức rời đi, không quên liếc Văn Nhân Khê đầy áy náy.
Nàng muốn đứng dậy đuổi theo, nhưng vừa bước được một bước, cổ tay đã bị giữ lại."
Buông ra!"
Nàng trừng mắt nhìn hắn, rượu cồn chưa tan khiến giọng nói mang theo chút mềm yếu, nhưng ánh nhìn lại rất rõ ràng.Triệu Tĩnh Uyên không buông tay.
Gió ngoài khung cửa lay động rèm lụa, thổi qua chén rượu còn dang dở.
Hắn nhìn nàng một lát, khẽ cười, nhưng đáy mắt lại lạnh như tuyết đọng: "Thì ra cô thích kiểu này."
Văn Nhân Khê chưa kịp giằng tay thì đã bị Triệu Tĩnh Uyên lôi xềnh xệch ra khỏi phòng, bước chân loạng choạng theo sau hắn như một con rối lạc nhịp.Ngoài kia gió lạnh, ngọn đèn lồng trước Tử Nguyệt Các bị gió thổi lay nghiêng, bóng hai người kéo dài, chênh vênh như thể đang diễn một tuồng kịch giễu nhại chốn thanh lâu.Triệu Tĩnh Uyên không nói một lời, chỉ siết chặt cổ tay nàng, dọc đường không thèm liếc mắt nhìn.
Đến trước xe ngựa, hắn đột ngột kéo cửa, tay kia hung hăng đẩy nàng vào.Một tiếng "cộc" nhỏ vang lên.
Cổ tay của nàng đập mạnh vào khung cửa sổ lạnh buốt.Văn Nhân Khê đau đến nhíu mày, nhưng không dám kêu rên.
Nàng ngồi trong xe, ánh mắt cụp xuống, tay trái nhẹ nhàng xoa chỗ sưng đỏ.Xe ngựa lăn bánh.
Cả hai chẳng ai nói câu nào.
Không khí ngột ngạt như bị đông cứng giữa trời đêm mùa thu.Qua một hồi, thấy xe không dừng ở lối vào Văn Nhân phủ, Khê Khê khẽ nhướn mày.
Đến khi xe ngựa dừng hẳn, nàng bước xuống, mới phát hiện nơi đây không phải nhà nàng mà là cổng phủ Thái phó."
Có nhầm không?"
Nàng hỏi, giọng không chút khách khí.Triệu Tĩnh Uyên liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt sắc lạnh: "Chỗ cô nên đến là đây."
Kéo nàng vào đến phòng, hắn mới lên tiếng, giọng trầm trầm đè nén: "Văn Nhân Khê, cô cho rằng làm vậy là khôn ngoan lắm sao?"
Văn Nhân Khê ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nhướn mày: "Làm vậy là... thế nào?"
"Dẫn nam nhân đến thanh lâu, rồi lại uống rượu, đòi gọi mỹ nam múa hát."
Hắn cười lạnh.
"Văn Nhân Khê, đừng tưởng trò lạt mềm buộc chặt đó sẽ khiến ta động tâm.
Ta không thích bị người ta tính kế."
Văn Nhân Khê ngẩn người một thoáng, rồi bật cười như nghe được chuyện khôi hài nhất đêm nay."
Ta tính kế ngươi?"
Nàng chỉ vào mình.
"Ngươi có đang tự luyến quá không?
Một câu nói gọi là trò lạt mềm buộc chặt, hai câu lại bảo ta muốn câu dẫn...
Triệu Tĩnh Uyên, ngươi tưởng ngươi có giá lắm sao?
Một người trong lòng đã có nữ nhân khác, Văn Nhân Khê ta còn lâu mới thèm!"
Nàng bước tới, dừng trước mặt hắn nửa bước, giọng không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng:"Nếu ngươi cảm thấy mất mặt thì hủy hôn đi!"
Không gian tĩnh lặng đến nỗi nghe được tiếng gió rít qua song cửa.
Triệu Tĩnh Uyên không lên tiếng.
Đôi mắt thâm sâu như mặt nước giếng cổ, sóng không gợn nhưng lạnh tận đáy tim.Một lúc sau, hắn quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một câu lửng lơ không rõ giận hay cười: "Tự cho mình thông minh, cuối cùng chỉ tự chuốc lấy phiền toái."
Hắn đi ra ngoài, tiếng bước chân xa dần rồi mất hẳn.
Cánh cửa cũng đóng lại, kèm theo tiếng then gài thật rõ ràng.Văn Nhân Khê nhíu mày.
Trong lòng nàng có chút bất an, lập tức bước tới kéo cửa, nhưng vừa kéo đã phát hiện... cửa bị khóa rồi.Nàng trợn mắt."
Triệu Tĩnh Uyên!"
Nàng nắm lấy khung cửa, đập mạnh.
"Ngươi nhốt người!
Có biết là phạm pháp không hả?
Mở cửa!
Mở cửa ra cho ta!!"
Không ai trả lời.
Ngoài kia im ắng như thể hắn đã sớm rời đi.Văn Nhân Khê giận đến nghiến răng: "Ngươi được lắm!
Ngươi tưởng ngươi làm Thái phó rồi là thiên hạ vô địch hả?
Muốn làm gì thì làm?
Cậy quyền cậy thế!
Ngươi cứ chờ đó!"
Nàng dừng lại, ánh mắt đảo quanh căn phòng.
Rèm cửa lụa thêu, bàn ghế tử đàn, giá nến bằng đồng, cả tủ sách bằng gỗ trầm hương."
Được!
Ngươi nhốt ta, ta thiêu phòng ngươi."
Nghĩ vậy, nàng liền hất cằm, bước tới đạp đổ giá nến.
Ngọn nến nghiêng đổ, lửa bén vào rèm cửa.
Rèm vừa bốc cháy, hơi lửa liền lan sang chồng sách bên cạnh.Chẳng mấy chốc, khói bốc lên mù mịt.Văn Nhân Khê ung dung ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt bình thản nhìn ngọn lửa đang nhảy múa.
Khóe môi nàng cong cong, nhẹ nhàng buông một câu:"Cháy rồi.
Cháy nhà rồi!"
Quả nhiên, chưa đầy một khắc, bên ngoài liền vang lên tiếng hét hoảng hốt:"Cháy!
Cháy rồi!
Phòng phía tây cháy rồi!"
"Mau dập lửa!"
Nàng khẽ nhếch môi, trong lòng ngầm nghĩ: "Xem ngươi còn dám nhốt ta nữa không?"
Bên kia, Hạ Tử Phong vội vã xông vào thư phòng, mặt cắt không còn giọt máu: "Đại nhân!
Chỗ Văn Nhân tiểu thư... cháy rồi!"
"Cái gì?!"
Triệu Tĩnh Uyên lập tức ném quyển sách xuống, giọng lạnh đi vài phần, vội sải bước chạy về phía gian phòng đang nhốt nàng.Lúc ấy, hắn mới nhận ra nàng thật sự có thể đốt luôn phủ Thái phó chỉ vì muốn chạy ra ngoài.Lửa bén lên rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã liếm đến chân rèm thêu, rồi quét ngang qua giá sách.
Khói đặc cuồn cuộn lan khắp gian phòng, mùi gỗ cháy sặc lên mũi.
Văn Nhân Khê lúc này mới thấy khó thở, cổ họng như nghẹn lại, ho khan từng tiếng, ngực tức đến phát đau.Nàng loạng choạng bước đến cửa, đập mạnh: "Có ai không?
Mở cửa!"
Nhưng vẫn như lúc nãy, cửa bị khóa chặt.
Không một ai bên ngoài đáp lời, bọn họ chỉ chăm chăm vào dập lửa."
Mình chơi dại rồi...
Mình không muốn bị chết cháy đâu..."
Khói bắt đầu tràn vào mắt, khiến nàng nheo lại.
Nàng đưa tay áo che mũi, vừa quay người tìm lối thoát thì một tiếng răng rắc vang lên trên đầu.Ánh sáng trong phòng rung lên, xà ngang phía trên cửa sổ nứt ra, gãy rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, nàng theo phản xạ đưa tay phải lên đỡ..."
Rầm!"
Lực va đập làm cả người nàng choáng váng, cánh tay phải đau buốt đến mức tưởng như bị rạch toạc.
Cổ tay vừa mới bị thương lúc nãy lại trúng thêm một đòn nặng, máu rỉ ra từ vết rách dưới ống tay áo, nhỏ tong tong xuống nền gạch phủ tro.Nàng khụy xuống, ôm chặt lấy cánh tay đau đớn, mặt trắng bệch, hơi thở cũng rối loạn theo từng làn khói.Cửa phòng vẫn chưa được mở.Đến hành lang phía tây, thấy lửa đã bốc lên ngùn ngụt, Triệu Tĩnh Uyên lập tức trừng mắt, quát lớn: "Còn đứng đó làm gì?!
Mở cửa!"
Đám hạ nhân trước phòng đều hoảng loạn, mặt cắt không còn giọt máu, nhất thời không biết phải làm sao.
"Cửa... cửa bị khóa từ bên ngoài... chìa khóa... hình như..."
"Vô dụng!"
Hắn gầm lên, cởi phắt áo choàng trên người, ném cho người bên cạnh: "Làm ướt cái này!"
Một hạ nhân cuống quýt dội nước.
Triệu Tĩnh Uyên giật lấy, choàng vội lên người, không đợi ai kịp ngăn đã đạp cửa xông thẳng vào đám cháy.Khói nóng hầm hập quất vào mặt, ánh lửa đỏ lòm phản chiếu bóng người loạng choạng bên trong.
Căn phòng vốn sang trọng giờ đã trở thành một biển tro than rực lửa.
Chỉ cần chậm một bước, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.Gió lửa cuồng loạn.
Từng mảng khói đen đặc quánh như nuốt lấy mọi vật.
Triệu Tĩnh Uyên che mũi, rảo bước xuyên qua tầng tro bụi.
Trong gian phòng rực lửa ấy, hắn nhìn thấy nàng rồi.Văn Nhân Khê ngồi tựa vào chiếc ghế gỗ đã cháy sém một bên, sắc mặt tái nhợt, áo quần lem luốc tro than, bàn tay trái ôm lấy cánh tay phải như cố chịu đựng một cơn đau.
Xà nhà vừa sập xuống lúc nãy, nàng đưa tay phải lên đỡ theo bản năng, đúng ngay chỗ cổ tay từng va vào thành xe ngựa, nay lại bị thanh gỗ đập mạnh vào, máu đã chảy ra, nhuộm ướt cả một bên tay áo.Khói mỗi lúc một dày, hơi nóng khiến mắt cũng cay xè.
Hắn nhào đến, túm lấy cánh tay nàng: "Cô điên rồi à?!
Đốt cả phòng lên, muốn chết sao?"
Nàng mở mắt nhìn hắn, mi mắt phủ một tầng khói mỏng, giọng nói khàn đặc: "Muốn nhốt ta?
Ngươi nhốt không nổi đâu.
Đáng đời!"
Triệu Tĩnh Uyên cắn răng, không trả lời, ánh mắt lướt qua vết máu nơi cổ tay nàng, lòng thoáng lạnh đi một chút.
Hắn lấy khăn tay, quấn tạm quanh vết thương, rồi không một động tác thừa, hắn bế thốc nàng lên.Văn Nhân Khê vùng vẫy yếu ớt: "Thả xuống đi!
Chân tay ta lành lặn."
"Im miệng."
Hắn gắt lên, giọng đầy kiềm chế.Khói phía sau đã cuộn thành cột, lửa bén vào rèm cửa còn cháy dữ dội hơn.
Triệu Tĩnh Uyên bế nàng trong vòng tay, sải bước băng qua biển lửa.
Mỗi bước chân là một lần chật vật giữa ánh sáng lóa đỏ và hơi nóng hừng hực.Ra đến cửa, hạ nhân lúc này mới dập được phần ngoài của đám cháy.
Hắn đi thẳng qua đám người đang quỳ rạp, không thèm nhìn lấy một ai.Hạ Tử Phong đuổi theo, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư... có sao không ạ?"
Triệu Tĩnh Uyên không quay đầu lại, chỉ để lại một câu lạnh tanh: "Truyền thái y.
Nếu cô ta chết trong phủ, các ngươi không ai được yên ổn đâu."...Mùi thuốc đông y ngai ngái lan ra khắp phòng, trộn lẫn mùi tro bụi còn chưa kịp rửa sạch trên người.Văn Nhân Khê nằm nghiêng trên giường, tấm chăn lụa mỏng đắp ngang eo, mái tóc dài rối loạn dính tro, lẫn mồ hôi và máu khô.
Thái y đã rời đi sau khi khám cho nàng."
Cổ tay phải bị đập mạnh hai lần, gân cơ phù nề nghiêm trọng.
Nếu không tĩnh dưỡng đúng cách, e sau này không thể cầm vật nặng, thậm chí trời trở lạnh sẽ đau đến run tay."
Nàng cười khẽ.Không phải vì lời chẩn đoán, mà vì một nỗi mỉa mai âm ỉ lan trong ngực.
Từ nhỏ đến lớn cuộc sống nàng đã khó khăn nhưng chưa từng chịu đau đớn như vậy.
Chỉ mới xuyên đến đây chưa đầy một tháng, đã bị thương hết lần này đến lần khác.
Mỗi vết thương đều như dồn dập vào cùng một chỗ, như thể thế giới này đang muốn nhắc nàng:"Ngươi chỉ là một người xuyên sách.
Càng thay đổi cốt truyện sẽ càng gặp rắc rối."
Lúc tỉnh lại trong thân xác này, nàng nghĩ chỉ cần tránh xa nam chính, để nam chính và nữ chính sớm về bên nhau thì mình có thể xuyên về.
Nhưng giờ đây, đau đớn nơi cổ tay như vết gạch đỏ gạch tên nàng ra khỏi mọi suy nghĩ ngây thơ ban đầu.
Linh hồn nàng đã hòa làm một với thân xác này rồi.
Nàng thật sự rất đau, nàng cũng thấy sợ...Nàng cử động nhẹ cổ tay, cơn đau nhói lên như kim châm, khiến hốc mắt cũng bất giác nóng rát."
Lạt mềm buộc chặt?"
Giọng Triệu Tĩnh Uyên lúc đó lại vang lên trong đầu nàng, lạnh như thép.
Hắn cho rằng nàng tính toán.
Cho rằng nàng bày mưu.Văn Nhân Khê nhắm mắt.
Nàng thừa thông minh để biết rằng, đối với một người bị vận mệnh giam cầm như Triệu Tĩnh Uyên thì chưa từng được phép lựa chọn tình yêu của mình.
Bất cứ ai ngoài Phó Quỳnh Nhi đều là cản trở.
Là vết bẩn trên câu chuyện mà tác giả viết cho hắn.Nàng không oán, không giận.
Chỉ thấy một tầng cô đơn thật mỏng, nhẹ như sương nhưng cứ bám riết lấy từng kẽ xương trong người, không thể phủi đi.Ngoài cửa sổ, có tiếng hạ nhân nhẹ chân lui bước.
Ánh trăng mỏng manh rọi qua khe rèm, chiếu lên cổ tay nàng, nơi có một vết máu khô đã bầm tím, cong lên như một vết xước của số mệnh.