Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo

Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 30



Phụ thân của ta bỗng nhiên quỳ rạp cả người xuống, tiếng của những lớp giáp sắt nặng nề va chạm vào nền gạch kim chuyển đã phát ra những âm thanh trầm đục, nặng trĩu, khiến cho toàn thân của Thẩm Vân Hàn phải run rẩy không ngừng.

“Là do thần… đã dạy con bất tài, vô phương.

Thần xin được tự mình áp giải đứa nghịch tử này đến tận vùng Tây Bắc xa xôi.”

Mỗi một lời nói của ông như thể đang được ép ra từ bên dưới lớp áo giáp nặng nề ấy.

“Để cho nó phải tận mắt mà chứng kiến, những tướng sĩ nơi biên thùy đã phải đổ xương máu, hy sinh thân mình như thế nào… để có thể giữ gìn được non sông xã tắc này.”

Thẩm Vân Hàn đột ngột ngẩng cao đầu lên, đúng lúc ấy phụ thân cũng đã tháo xuống thanh chiến đao tướng quân của chính mình.

Thanh chiến đao được làm bằng huyền thiết quý giá do chính tay hoàng thượng ban tặng ngày trước, “keng” một tiếng rồi rơi thẳng xuống bậc thềm ngọc, khiến cho hắn ta sợ hãi đến mức mềm nhũn cả người ra mà quỳ rạp xuống dưới đất.

Phụ thân của ta đang muốn dùng cả một đời quân công hiển hách của mình, để có thể đổi lấy cái mạng sống hèn mọn của hắn ta.

Ánh mắt của hoàng đế khẽ lướt qua vị lão thần đã từng rong ruổi nơi sa trường trong suốt cả nửa đời người, cuối cùng thì ngài cũng chỉ biết thở dài một hơi:

“Chuẩn tấu.

Kể từ hôm nay, cách hết mọi chức vụ, hai ngày sau sẽ phải lưu đày đến khu mỏ ở tận Tây Bắc để làm khổ dịch, vĩnh viễn không bao giờ được phép quay trở về kinh thành nữa.”

Phụ thân của ta lại dập đầu thật mạnh xuống nền gạch kim chuyển:

“Thần xin thay mặt cho đứa nghịch tử này mà khấu đầu tạ ơn bệ hạ đã không hạ lệnh xử tử!

Thẩm gia chúng thần chỉ có thể nguyện dùng chính cái chết của mình để báo đáp quốc gia, như vậy mới có thể phần nào chuộc lại được những tội lỗi đã gây ra trong ngày hôm nay!”

Giọng nói của ông run run nghẹn ngào không thành tiếng, thế nhưng lại ẩn chứa một sự kiên quyết không gì lay chuyển nổi.

“Trong chuyến Tây chinh lần này, thần xin khẩn cầu được dẫn dắt Thẩm gia quân làm đội quân tiên phong, nếu như không thể chém được đầu của địch tướng, thần xin thề sẽ không bao giờ quay trở lại triều đình nữa!”

Phủ Tĩnh An Hầu hành động còn nhanh hơn cả những gì mà ta đã tưởng tượng.

Vào buổi thiết triều sáng ngày hôm sau, Tĩnh An Hầu đã dẫn theo mấy chục vị lão thần trong triều cùng nhau dâng tấu lên rằng:

“Xin Bệ hạ hãy minh giám, khuyển tử của thần quả thực là hồ đồ, ngu ngốc, nên mới làm ra những việc ngu xuẩn đến như vậy.

Thế nhưng, Thẩm nhị tiểu thư quả thực cũng cùng với khuyển tử của thần tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu đậm…”

Bầu không khí ở bên trong đại điện trở nên đông đặc lại, hoàng đế lặng lẽ đưa tay lên mà mân mê chiếc nhẫn ngọc đang đeo ở trên tay của mình.

“Chuyện lão tam đã kết giao với những cựu thần ở trong triều được ghi lại trong bức mật tín kia, việc này, ngươi thấy thế nào?”

“Bệ hạ!”

Ông ta lại dập đầu xuống đất một cách thật mạnh, vầng trán của ông ta va chạm vào mặt sàn đã phát ra một âm thanh nặng nề, khô khốc.

“Lão thần nguyện xin lấy nửa đời quân công của mình ra để mà bảo chứng, phủ Tĩnh An Hầu của lão thần tuyệt đối không bao giờ có hai lòng!

Nếu như bệ hạ vẫn còn chưa thể yên tâm được, lão thần sẽ ngay lập tức cởi bỏ áo giáp để mà về quê, nguyện giữ trọn tấm lòng trung nghĩa với Người!”

Hoàng đế không hề đáp lại lời nào, một lúc lâu sau đó ngài mới thản nhiên mà lên tiếng nói:

“Nếu đã là tình cảm mà cả hai bên đều có, vậy thì trẫm đây cũng sẽ thành toàn cho các ngươi.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 31



Tiêu Tử Húc hành sự một cách quá hoang đường, bừa bãi, không còn xứng đáng để có thể kế thừa được tước vị thế tử nữa.

Thẩm Vân Dao sẽ lấy thân phận là một tiểu thiếp mà nhập phủ, vĩnh viễn không bao giờ được phép nâng lên làm chính thê.”

Ánh mắt của ngài khẽ lướt qua Tĩnh An Hầu, trong đó chứa đầy những hàm ý sâu xa:

“Nếu như hắn còn dám tái phạm, gây ra thêm bất cứ chuyện gì nữa...”

“Lão thần nhất định sẽ tự tay mình mà kết liễu tính mạng của đứa nghiệt tử này!”

Tĩnh An Hầu vội vàng đáp lời, giọng nói của ông ta đã trở nên khàn đặc lại.

Vào buổi chiều ngày hôm đó, một cỗ xe ngựa của phủ Tĩnh An Hầu đã dừng lại ở ngay trước cửa của phủ tướng quân.

Ta khi ấy đang đứng tựa người ở dưới mái hiên, tay thì đang tỉa tót lại một cành hoa hải đường, từ phía xa xa đã nhìn thấy Tĩnh An Hầu bước xuống khỏi xe ngựa.

“Thẩm tiểu thư.”

Khi ông ta chắp tay lại để chào hỏi, từ nơi cổ tay của ông ta khẽ phát ra một tiếng “rắc” rất nhỏ.

“Bổn hầu đến đây là để rước khuyển tử trở về phủ.”

Ta khẽ cúi người xuống để hành lễ, rồi nở một nụ cười duyên dáng:

“Hầu gia đến thật không đúng lúc rồi.

Phụ mẫu của ta hiện đang bận rộn để chuẩn bị hành trang cho huynh trưởng sẽ xuất phát vào ngày mai, cho nên đã đặc biệt căn dặn là phải để cho Tiêu nhị công tử ở lại trong phủ thêm một đêm nữa, đến sáng ngày mai sau khi cùng với muội muội của ngài ấy tiễn phụ mẫu lên đường rồi thì mới có thể theo ngài mà quay trở về phủ được.”

Yết hầu của Tĩnh An Hầu khẽ động đậy lên xuống, đôi chân mày của ông ta cũng nhíu chặt lại:

“Việc này có vẻ như không hợp với quy củ cho lắm.”

“Quy củ ư?”

Ta nhẹ nhàng đưa tay lên mà v**t v* một nhành hoa hải đường, đầu ngón tay của ta vô tình dính phải một chút nhựa cây đỏ tươi tựa như máu.

“Không biết Hầu gia có hay biết rằng, Tam vương gia đã từng hứa hẹn sẽ ban cho Tiêu nhị công tử đây một phần công lao phò tá hay không?”

Ta đột ngột rút ra một bức mật tín đã được giấu sẵn từ trước ở trong tay áo của mình.

“Lẽ nào Hầu gia đây cũng muốn nhúng tay vào để chia một phần lợi lộc trong đó hay sao?”

Ngay khi ta vừa mới mở bức thư ra, sắc mặt của Tĩnh An Hầu đã ngay lập tức biến đổi một cách dữ dội.

“Thật là vô lễ!

Quá mức vô lễ rồi!!!!”

“Xin Hầu gia hãy cứ quay về cho.

Ngày hôm nay việc tiếp đãi có phần không được chu toàn cho lắm, sau này phụ thân của ta nhất định sẽ đích thân đến tận phủ để mà tạ lỗi với ngài.”

Ta khẽ phủi đi những cánh hoa đang còn vương lại ở trên tay áo của mình, rồi ngẩng cao đầu lên mà nhìn về phía cổng sân đang rộng mở.

Đêm đã về khuya lắm rồi, ta nghiêng người lại mà tựa vào trước chiếc bàn trang điểm.

Những ngón tay của ta nhẹ nhàng mân mê lấy một chuỗi hạt đang cầm ở trên tay.

Ta cất tiếng gọi Thanh Tuyết đang cúi đầu đứng đợi ở bên cạnh cửa:

“Tất cả mọi chuyện đã được sắp xếp xong xuôi cả rồi chứ?”

“Những tên thị vệ đang canh gác cho đại công tử đã bị người của chúng ta lấy cớ là đi tuần tra vào ban đêm và được thêm một bữa ăn khuya mà dụ dỗ đi mất rồi.

Vào ngày mai, Thẩm Vân Dao sẽ phải rời khỏi phủ, những nha hoàn ở trong viện của nàng ta hiện đang vô cùng bận rộn để mà thu xếp lại những hòm nhang đèn, nến sáp, cho nên dù có bị lẫn vào trong đó một vài người lạ mặt thì cũng sẽ chỉ bị coi như là những phu dịch được thuê đến để mà khuân vác đồ đạc mà thôi.”
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 32



Ta siết chặt lấy chuỗi hạt đang cầm ở trong lòng bàn tay của mình đến mức cảm thấy nóng ran cả lên.

Bất chợt, ta khẽ bật cười thành tiếng:

“Vậy còn về phía của Tiêu Tử Húc thì sao rồi?”

Giọng nói của Thanh Tuyết lúc này đã bị đè thấp xuống đến mức gần như chỉ còn là những tiếng thì thầm khe khẽ:

“Nô tỳ đã căn dặn Trương thẩm ở trong nhà bếp rằng sau này khi có cơ hội mang chè ngọt đến, thì hãy đem những lời nói về chuyện huynh muội gian díu, loạn伦 của bọn họ, rồi thuật lại một cách nguyên văn cho tên sai vặt ở trong phòng của hắn ta nghe.

Kẻ đó vốn dĩ là một kẻ hay ba hoa, lắm chuyện, cho nên vào lúc này đây, e rằng ngay cả đến con mèo ở trong phủ Hầu có lẽ cũng đã biết được hết mọi chuyện rồi.”

Chuỗi hạt ở trong tay ta khẽ xoay tròn một cách nhẹ nhàng, thứ ánh sáng phản chiếu lại từ đó trông lấp lánh và mờ mịt đến lạ thường:

“Tốt lắm.”

“Trước tiên hãy cắt đứt hết mọi đường lui của Thẩm Vân Hàn, rồi sau đó thì hãy để cho một Tiêu Tử Húc kia phải nếm thử cái cảm giác bị người khác phản bội sẽ như thế nào.

Còn về phần của Thẩm Vân Dao…”

Ta đưa mắt nhìn về phía những bóng trúc đang khẽ run rẩy ở dưới ánh trăng mờ ảo.

Móng tay của ta bất giác bấm chặt vào trong lòng bàn tay của mình:

“Hãy cứ để cho ả ta phải nghe cho thật rõ, cái gì mới được gọi là báo ứng nhãn tiền của thứ tình huynh muội loạn lạc, bại hoại kia.”

Từng người một, từng kẻ một, ta nhất định sẽ từ từ mà đòi lại cho bằng hết.

Ta soi mình vào trong gương, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo:

“Tất cả những thứ mà các ngươi đã nợ ta, nhất định sẽ phải trả lại cho bằng sạch… bằng một cái cách đau đớn và thảm khốc nhất.”

Tiếng giày của hắn ta nghiến lên trên con đường được rải đầy sỏi vụn, rồi đột ngột dừng lại ở ngay trước cổng viện của người muội muội.

“Dao Nhi...”

Giọng nói của hắn run rẩy không ngừng, mang theo một nét b*nh h**n, điên cuồng đến khó tả.

“Nàng hãy theo ta đến tận vùng Tây Bắc xa xôi đi,” hắn vừa nói, lại vừa dùng tay mà giật phăng đi vạt áo trên người của người muội muội.

“Chỉ cần chờ cho ta chiêu mộ đủ binh hùng ngựa mạnh ở tận Tây Bắc xa xôi, ta nhất định sẽ quay trở về để giết sạch không chừa một mống nào trong bọn chúng.

Đến khi ấy, chúng ta vẫn sẽ được như bây giờ, vẫn sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

“Huynh có biết được rằng những người phải làm việc ở khu mỏ tại Tây Bắc mỗi một ngày đều phải mang trên người những chiếc xiềng sắt nặng đến hai mươi cân hay không?”

Nàng ta đưa tay lên, rồi khẽ vuốt nhẹ đi vết nhăn đang hằn sâu ở giữa đôi chân mày của hắn.

“Chỉ cần có bất cứ ai tỏ ra trái ý một chút thôi là sẽ ngay lập tức bị người ta đánh đập cho đến sống dở chết dở...”

“Vậy tại sao huynh lại nỡ lòng nào để cho muội phải chịu đựng những khổ cực đến như thế chứ?”

Giọng nói của nàng ta bỗng nhiên mang theo cả những tiếng khóc nức nở, thế nhưng đầu ngón tay của nàng ta thì lại đang khẽ khàng mà móc lấy chiếc đai lưng của hắn.

“Muội chỉ có thể là của một mình ta mà thôi!”

Hắn gầm lên một cách khàn khàn từ trong cổ họng.

Hắn còn chưa kịp nói cho hết câu, thì cánh cửa phòng đã bị người ta đá tung ra một cách mạnh bạo.

Tiêu Tử Húc đứng sừng sững ở ngay ngoài cửa, thanh kiếm vẫn còn đang nắm chặt ở trong tay.

“Đúng là một đôi huynh muội có tình cảm sâu đậm, thắm thiết thật đấy.”
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 33



Mũi kiếm của hắn ta đang dí sát vào ngay yết hầu của Thẩm Vân Hàn:

“Nàng ta chính là muội muội ruột thịt của ngươi đó!

Ngươi lại dám cả gan làm ra cái chuyện này hay sao?!”

“Muội muội ruột thịt ư?”

Hắn ta bật cười lên một tiếng nghe như tiếng sói tru giữa đêm khuya hoang vắng.

“Nàng ta ngay từ khi còn nhỏ đã tự mình bò lên trên giường của ta, rồi van xin ta hãy dạy cho nàng ta biết được cái mùi vị khi làm một người nữ nhân là như thế nào rồi...”

“Xin huynh đừng nói nữa!”

Thẩm Vân Dao níu chặt lấy vạt áo của người tình lang Tiêu Tử Húc của mình.

“Không phải là như vậy đâu, chính là do huynh ấy đã ép buộc muội làm như vậy mà!”

“Tiêu Tử Húc, ngươi thực sự cho rằng nàng ta yêu ngươi lắm hay sao?”

Hắn lạnh lùng dùng ngón tay mà chà nhẹ qua đôi môi của nàng ta, rồi lại dùng chính thứ son môi ấy mà vẽ lên trên cằm của nàng ta một nụ cười trông đến vặn vẹo, kỳ dị.

“Mỗi một đêm khi nằm ở dưới thân của ta, mỗi khi nàng ta nhắc đến tên của ngươi thì đều là một vẻ mặt đầy ghê tởm, kinh tởm.”

“Đủ rồi!”

Tiêu Tử Húc tức giận mà quát lớn lên một tiếng, rồi vung thanh kiếm trong tay mà chém tới.

Thế nhưng lại bị Thẩm Vân Hàn dùng tay bắt ngược lại ngay cổ tay.

Làm sao một Tiêu Tử Húc kia lại có thể là đối thủ của hắn ta cho được chứ, bởi vì từ khi còn nhỏ hắn ta đã phải theo chân phụ thân ra trận để mà giết địch rồi.

“Chỉ là một tên phế vật vô dụng, mà cũng dám cả gan đứng ở trước mặt của ta hay sao?”

Hắn ta cầm lấy thanh kiếm, rồi đâm xuyên qua lồng ngực của Tiêu Tử Húc, máu tươi từ đó bắn tung tóe cả lên trên gương mặt của Thẩm Vân Dao.

“Ca ca!”

Người muội muội ấy vội vàng lao đến mà đè chặt lên trên vết thương của Tiêu Tử Húc.

Thế nhưng, hắn ta đã dùng gót giày của mình mà giẫm mạnh lên trên mái tóc của nàng ta.

Cơn đau đớn đến xé cả da đầu ấy đã khiến cho nàng ta phải choáng váng cả mặt mày, đôi mắt cũng tối sầm cả lại.

“Dao Nhi của ta lại thích cái thứ con hoang này đến như thế hay sao?”

Vào lúc này đây, hắn ta trông chẳng khác nào một kẻ điên cuồng thực sự.

Mũi kiếm của hắn khẽ nhấc chiếc cằm của nàng ta lên, rồi lại đột ngột mà đâm thẳng một nhát vào phần bụng dưới của nàng.

“Dao Nhi à, sau này chúng ta vẫn sẽ có thể có con được mà!

Còn đứa bé này... tuyệt đối không thể nào giữ lại được đâu!”

“Thẩm Vân Hàn!

Ngươi nhất định sẽ không được chết một cách tử tế đâu!”

Tiêu Tử Húc không biết là từ lúc nào đã lén giấu sẵn một con dao găm ở trong người.

Hắn ta dốc toàn bộ sức lực của mình mà đâm mạnh một nhát vào sau lưng của Thẩm Vân Hàn.

Con dao ấy đã xuyên thẳng qua phần hông của hắn, hắn chỉ khẽ rên lên một tiếng, rồi lảo đảo lùi lại một bước.

Máu tươi từ phần hông của hắn đã thấm đẫm cả một lớp trung y màu trắng ở bên trong.

“Tiêu Tử Húc ư?

Ngươi đúng là một kẻ si tình đến đáng thương.

Ngươi thực sự nghĩ rằng người đã cứu ngươi vào năm đó chính là Thẩm Vân Dao này hay sao?”

“Tiểu nương tử yêu dấu của ngươi thì đã sớm bị một Thẩm Vân Dao này bán vào trong kỹ viện từ lâu lắm rồi, có khi vào lúc này đây nàng ta đã bị người ta hành hạ cho đến chết rồi cũng nên ấy chứ!

Ha ha ha...”

Từ phía bên ngoài sân vọng vào tiếng quát lớn đầy giận dữ của phụ thân.

“Lũ nghịch tử!

Các ngươi đang làm cái trò quái quỷ gì ở đây vậy hả?”
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 34



Ta chỉ là đi theo ở phía sau lưng của phụ thân, mục đích cũng chỉ là muốn đi tìm vị huynh trưởng đã bặt vô âm tín từ lâu mà thôi.

Trong những tiếng quát mắng giận dữ của người, ta đã nhìn thấy được ánh mắt đầy vẻ bất cam, không cam lòng của Thẩm Vân Dao.

Những bọt máu tươi lẫn cùng với nước mắt cứ thế mà tràn ra từ nơi khóe miệng của nàng ta.

Tiêu Tử Húc thì lại trợn trừng cả hai mắt lên, trong những hơi thở cuối cùng của cuộc đời, hắn ta cố gắng gom góp lại hết tất cả chút sức lực còn sót lại của mình.

Rồi đâm mạnh thanh dao vẫn còn đang dính đầy máu tươi ấy vào trong bụng của Thẩm Vân Hàn.

“Ha... thật là tuyệt vời làm sao...”

Thẩm Vân Hàn cúi đầu xuống mà nhìn vào lưỡi dao đang cắm sâu ở trong người của mình, rồi chợt bật cười đến mức rơi cả nước mắt.

Tiêu Tử Húc còn đang định bụng sẽ nói thêm một điều gì đó, thế nhưng lại bị dòng máu tươi đang trào ngược lên trên cổ họng mà chặn lại mất rồi.

Ánh mắt của hắn ta dần dần trở nên đục ngầu, vô hồn, và cuối cùng thì lại dừng lại ở trên khuôn mặt của Thẩm Vân Dao.

“Phụ thân ơi...”

Thẩm Vân Dao cố gắng lê lết thân mình mà bò về phía của chúng ta.

“Ca ca nói rằng muốn dẫn con đến tận vùng Tây Bắc xa xôi... huynh ấy còn nói rằng sẽ khởi binh làm phản nữa... huynh ấy đã thực sự điên rồi... xin người hãy cứu lấy con...”

“Đủ rồi!”

Đôi mắt của phụ thân bởi vì đã nhiều ngày liền không được ngủ một giấc trọn vẹn cho nên đã hằn đầy những tia máu đỏ tươi.

“Nghịch tử!

Nghịch nữ!

Lũ các ngươi có phải là đang muốn hủy diệt toàn bộ cái tướng phủ này của chúng ta thì mới hả lòng hả dạ hay không...”

“Mau chóng đỡ phụ thân vào trong để nghỉ ngơi đi!”

Ta bước nhanh tới, rồi đỡ lấy cánh tay đang run rẩy không ngừng của người.

“Xin phụ thân hãy cứ yên tâm, con đã cho người đi gọi đại phu đến rồi ạ!

Thư Nhi nhất định sẽ canh chừng bọn họ một cách cẩn thận...”

Ta cúi người xuống thật sát vào bên tai của Thẩm Vân Dao, rồi dùng đầu ngón tay mà khẽ vén đi những lọn tóc đã bị thấm đẫm máu tươi đang bết dính ở trên vầng trán của nàng ta.

Ta khẽ bật cười, rồi nói:

“Muội biết rất rõ mà, đứa bé đó chính là của huynh ấy, có đúng hay không?”

Thẩm Vân Dao đột nhiên lại ho lên một cách dữ dội, những bọt máu tươi từ trong miệng nàng ta văng cả vào vạt váy của ta.

Ta khẽ nhíu mày lại rồi lùi ra sau một bước.

“Hãy xem cái bộ dạng nhếch nhác, thảm hại của muội bây giờ đi kìa!”

Ta đứng thẳng người dậy, rồi nghiêng đầu mà nhìn về phía của ca ca.

“Huynh trưởng à, việc chính tay mình g**t ch*t đi đứa con ruột thịt, cảm giác đó có tuyệt vời lắm không?”

Đôi đồng tử của hắn ta co rút lại một cách mạnh mẽ, từ trong cổ họng của hắn phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, đứt quãng.

“Không thể nào có chuyện đó được...”

Giọng nói của hắn run rẩy không ngừng:

“Rõ ràng là ta đã nghe người ta nói rằng...”

“Nghe người ta nói ư?”

Ta bật cười đến mức nghiêng ngả cả người đi.

“Bây giờ huynh có thể nghe thấy được những gì, chẳng phải đó đều là những gì mà ta muốn cho huynh phải nghe thấy đó hay sao!”

“Câm miệng lại cho ta!”

Hắn ta bỗng nhiên nổi điên lên một cách dữ dội, rồi lao thẳng đến phía ta, túm chặt lấy cổ áo của ta mà hét lớn:

“Ta nhất định sẽ g**t ch*t ngươi!”
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 35



Ta mặc kệ cho hắn ta cứ bóp chặt lấy cổ của mình, rồi cảm nhận được sự run rẩy đang hiện rõ ở trên đầu những ngón tay của hắn:

“Vị huynh trưởng tốt của ta ơi, đứa bé đó cũng đã được hai tháng tuổi rồi đấy, nếu như tính lại thời gian cho thật kỹ, thì chẳng phải đó chính là cốt nhục của huynh hay sao?

Vậy mà huynh, lại có thể nhẫn tâm mà tự tay mình g**t ch*t đi chính dòng máu mủ ruột thịt của mình.”

Bây giờ thì hắn ta đã yếu đến mức không còn chút sức lực nào nữa rồi, ta chỉ cần đẩy nhẹ một cái thôi.

Là hắn ta đã ngay lập tức ngã nhào cả người xuống dưới đất.

“Huynh cứ từ từ mà tận hưởng cho thật trọn vẹn cái cảm giác máu mủ ruột thịt phải tương tàn lẫn nhau đi nhé, huynh trưởng của ta à.”

Ta từ từ gỡ ra từng ngón tay một của hắn ta.

Rồi nhìn hắn ta ngã quỵ cả người xuống bên cạnh thi thể của Thẩm Vân Dao.

“Hãy cứ đợi cho đến khi huynh tắt thở hoàn toàn đi, ta nhất định sẽ cho người nghiền nát hết cả xương cốt của các ngươi ra thành tro bụi, rồi sẽ rắc vào trong đất ở khắp Hầu phủ, để cho hai người các ngươi có thể mãi mãi không bao giờ phải rời xa nhau nữa.”

Ta dẫm chân lên trên một nền đất đang ngổn ngang những mảnh vỡ mà bước ra khỏi căn phòng ấy.

Những hạt ngọc lưu ly đã bị nghiền nát thành từng mảnh vụn ở dưới đế giày của ta cứ thế mà lăn tròn rồi hòa vào trong một vũng máu tươi, phản chiếu lại nơi khóe mắt đang hoe đỏ của ta.

Đó chính là chuỗi hạt ngọc bình an mà vào năm xưa mẫu thân đã tự tay làm cho cả ta và ca ca.

Ở bên trong những hạt châu ấy còn được khảm vào một nửa miếng kim tỏa vốn đã bị phai màu từ lâu lắm rồi.

Máu tươi của cả ba người bọn họ đã hòa quyện cả vào làm một với nhau, rồi cứ thế mà loang lổ, ngoằn ngoèo chảy dài ở trên nền gạch xanh lạnh lẽo.

Một cơn gió nhẹ thổi qua đã cuốn lấy những lọn tóc mai ở bên tai của ta bay lên một cách tán loạn.

“Thư Nhi của ta...”

Giọng nói của mẫu thân run rẩy không ngừng, mang theo một sự dịu dàng, ấm áp mà ta đã từng ngỡ rằng mình sẽ không bao giờ còn có cơ hội được nghe lại nữa.

Phụ thân thì lại quay mặt đi chỗ khác, thế nhưng ta vẫn có thể nhìn thấy một cách rất rõ ràng đôi bàn tay của người đang không ngừng run rẩy.

Một vị mặn chát bất chợt dâng lên tận cổ họng, ta đã từng cứ ngỡ rằng tuyến lệ của mình đã hoàn toàn cạn khô từ lâu lắm rồi, vậy mà ngay chính khoảnh khắc ấy, nó lại như một con đê bị vỡ tung ra.

“Đứa ngốc này, con khóc cái gì chứ…”

Mẫu thân ôm chặt lấy ta vào trong lòng của người:

“Mẫu thân đã biết hết cả rồi, tất cả mọi chuyện cũng đã qua rồi.

Mẫu thân vẫn luôn ở đây bên cạnh con, đừng sợ hãi gì nữa cả.”

Những đêm dài thao thức không ngủ được chỉ vì mối thù sâu nặng vẫn chưa được trả, những đêm dài ta cứ ngỡ rằng mình đã bị cả thế giới này nhẫn tâm mà vứt bỏ…

Giờ đây, ở trong tiếng gọi ấy, tất cả những điều đó đang dần dần hóa thành những làn khói mỏng manh rồi tan biến đi mất.

Từ phía bên ngoài của phủ tướng quân vọng vào những tiếng cười đùa trong trẻo của trẻ con.

Qua khe cửa hé mở, ta nhìn thấy một lão bá đang bán kẹo hồ lô vui vẻ đưa một cây kẹo có hình con bướm cho một tiểu cô nương xinh xắn.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp đường mật trong veo ấy, rồi chiếu rọi xuống mặt đất tạo thành những mảng sáng lấp lánh, rực rỡ.

Mẫu thân dịu dàng đưa tay lên mà lau đi những giọt nước mắt còn đang vương lại ở trên gương mặt của ta, rồi chỉ tay về phía xa xa nơi có một cây hoa hải đường đang khoe sắc:

“Con hãy nhìn xem, hoa đã nở rồi kìa.”
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 36: NT 1



Ánh nến ở trong từ đường lại một lần nữa khẽ nhảy lên ba lần, những giọt sáp nến nóng hổi chảy xuống rồi đông đặc lại ở trên mặt bàn thờ, trông giống hệt như chuỗi hạt được làm bằng sáp ong mà Thư Nhi của ta đã vô tình làm vỡ khi còn tấm bé.

Thư Nhi của ta ngay từ khi còn nhỏ đã rất thích chơi với những hạt châu tròn trịa, lấp lánh ấy.

Ta đưa mắt nhìn vào đám tro hương đã nguội lạnh ở trong lư hương, cũng đã được bảy ngày trôi qua rồi mà vẫn không hề có một chút tin tức nào của Vân Hàn cả.

Hắn ta đã nói rằng vào cái đêm mà Thư Nhi của ta bị khó sinh, rồi lại bị băng huyết không cầm được máu, cũng chính là một đêm có gió lớn thổi mạnh như thế này, và cũng tĩnh mịch, u ám đến nhường này.

Thư Nhi của ta, cái lần con tuyệt thực, rồi tự nhốt mình ở trong phòng ấy, ta đã nhìn thấy hộp cơm mà con đẩy ra ngoài, chiếc bánh hoa quế vẫn còn nằm đó y nguyên.

Ta lại bất giác nhớ đến cái dáng vẻ đầy bướng bỉnh, ngang ngạnh của con khi còn tấm bé, mỗi một lần con hờn dỗi vô cớ.

Con có biết không, cái ánh mắt mà Tiêu Tử Húc nhìn Thẩm Vân Dao ấy, nó giống hệt như cái ánh mắt mà vào năm xưa phụ thân của con đã từng nhìn người nữ nhân kia vậy.

Cũng giống như cái ánh mắt mà hắn ta đã nhìn con, chưa từng một lần nào có lấy được dù chỉ là một chút yêu thương chân thành cả.

Thế nhưng cho dù ta có nói như thế nào đi chăng nữa, thì con cũng chẳng bao giờ chịu nghe theo cả.

Ta vẫn còn nhớ rất rõ vào cái buổi lễ cập kê của con vào năm ấy, lẽ ra ta đã nên rút thanh kiếm ra mà chém chết đi cái con tiện nhân đó mới phải.

Dám cả gan ở ngay trước mặt của biết bao nhiêu người, mà lại còn giăng bẫy để hãm hại nữ nhi yêu quý của ta!

Con vừa khóc lóc thảm thiết lại vừa bắt ta phải tin tưởng con, vậy thì thử hỏi làm sao mà ta lại có thể không tin tưởng con cho được cơ chứ?

Khi quân ngoại địch đã áp sát đến tận vùng biên cương, phụ thân của con đã ngay lập tức phải ra trận.

Tất cả mọi việc ở trong phủ khi ấy đều chồng chéo lên nhau vô cùng phức tạp, ta lại lo sợ rằng con tiện nhân Thẩm Vân Dao kia sẽ lại ngấm ngầm mà tìm cách hãm hại con một lần nữa, cho nên ta đã phải bất đắc dĩ mà nhốt con lại.

Thế nhưng tại sao con lại có thể ngốc nghếch đến như vậy cơ chứ!

Khi đó, Vân Hàn đã nói với ta rằng, con đã lén lút trốn ra ngoài, và giờ đây thì đã cùng với cái tên họ Tiêu đó bái đường thành thân với nhau rồi.

Mẫu thân đau lòng lắm, thật sự là rất đau lòng.

Nữ nhi mà ta đã phải nuôi nấng từ khi còn nhỏ như một viên ngọc quý giá, như một cành vàng lá ngọc…

Không hề có tam thư lục lễ theo đúng như phong tục, cũng chẳng hề có bà mối đến để mà mai mối, lại càng không hề có một cỗ kiệu hoa tám người khiêng theo đúng như nghi thức…

Vậy mà con lại nỡ lòng nào mà gả đi một cách vội vàng, hấp tấp đến như thế, rồi trở thành thê tử của người ta.

Cũng may mắn là Vân Hàn vẫn luôn đều đặn mang tin tức của con về cho ta biết.

Hắn nói rằng con sống rất hòa thuận với tên họ Tiêu đó, hắn còn nói rằng con đã mang thai được ba tháng rồi, lại còn nói rằng hai vợ chồng con sống với nhau rất hòa hợp, rất hạnh phúc nữa.
 
Ác Nữ Tái Sinh - Vương Hảo Hảo
Chương 37: NT 2



Ta đã từng nghĩ rằng, nếu như hắn ta thực sự thật lòng đối xử tốt với con, thì ta cũng có thể yên tâm được phần nào rồi.

Ta cứ thế mà ngày ngày cầu nguyện ở trong từ đường cho con được bình an, cho cả phụ thân của con nữa.

Cho đến tận khi hắn ta nói với ta rằng, con đã bị khó sinh, máu chảy không ngừng mà qua đời mất rồi…

Nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế…

Tại sao lại có thể không còn nữa cơ chứ?

Ta không thể nào tin vào điều đó được.

Giờ đây, ta một mình trông nom cái từ đường trống vắng, lạnh lẽo này, đến cả một tấm bài vị của con gái mình mà ta cũng không dám lập nên nữa.

Ta đưa mắt nhìn vào chiếc kim tỏa đã cũ kỹ của con mà ta đã đặt ở trên bàn thờ từ năm xưa.

Sức lực của ta lại càng lúc càng trở nên yếu ớt hơn, thế nhưng ta lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào cả.

Bởi vì ta biết chắc một điều rằng, ở dưới suối vàng cửu tuyền kia, nhất định sẽ có một ngọn đèn mà chính con gái của ta đã để dành sẵn cho ta rồi.

Đến lúc đó, ta nhất định sẽ nắm lấy chòm râu của Diêm Vương mà hỏi cho thật rõ ràng rằng:

Tại sao nữ nhi ngoan ngoãn của ta, một đứa trẻ lương thiện đến như thế, hiểu chuyện đến như thế… mà lại phải chịu đựng biết bao nhiêu là khổ đau, cay đắng đến vậy?

Linh hồn của ta cứ thế mà lơ lửng ở giữa không trung, ta đã nhìn thấy được cảnh phụ thân của con bị ngã ngựa, ta cũng đã nhìn thấy được cảnh Vân Hàn đầu hàng địch quốc, ta lại còn nhìn thấy cả cảnh Thẩm Vân Dao và Tiêu Tử Húc đang gian díu, dan díu với nhau nữa…

Đến lúc đó, ta mới có thể thấu hiểu được rằng, nữ nhi yêu quý của ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau khổ, tủi nhục!

Ở kiếp này, ta đã không thể nào bảo vệ được cho con rồi.

Ta đến để tìm con đây, Thư Nhi của ta ơi.

Nếu như có kiếp sau, con có đồng ý lại làm con gái của ta nữa không, để cho ta có thể được một lần nữa bảo vệ, chở che cho con!

“Thưa phu nhân, vào ngày hôm nay phủ Tĩnh An Hầu có người mang đến hai tấm thiệp mời, nói rằng vào ngày mai bọn họ sẽ tổ chức một buổi yến tiệc thưởng lãm hoa mẫu đơn ở trong phủ, và có nhã ý mời chúng ta đến để cùng nhau thưởng hoa.”

Vị tanh ngọt nồng của máu tươi dường như vẫn còn phảng phất đâu đó trong cổ họng, thế nhưng ta lại đột nhiên bừng tỉnh cơn mê, khi nghe thấy giọng nói của người nha hoàn...

– Hết –
 
Back
Top Bottom