Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu
Chap 18


Sáng hôm sau Lăng Vô Thần rời đi rất sớm để lại nữ nhân nhỏ bé xụi lơ đáng thương nằm trong chăn.

Khi cô tỉnh lại đã là giờ Thìn rồi.

Chuẩn bị phải đến thỉnh an Thái Hậu nữa Điện Trường thọ Cô vừa mới đến đã nhìn thấy các nữ tử đông đủ đứng chờ Thái Hậu.

Ngay cả Quý phi cũng có mặt, xem ra cô lại là người đến chậm nhất.

Ngồi vào chỗ của mình liền có cảm giác mấy con mắt phía sau nhìn chằm chằm mình lạnh hết sống lưng.

Từ trong điện, Thái hậu uy nghiêm bước ra.

Các nàng liền quỳ xuống đồng thanh hô - Thái hậu nương nương trường lạc vô cơ - Đứng lên đi - Tạ Thái Hậu nương nương Xong, các nàng ngồi lại vào ghế nghe Thái Hậu nói - Chuyện đêm qua của Tạ chiêu nghi làm ai gia rất tức giận.

Nhất định tìm cho ra thủ phạm - Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, chuyện của Tạ chiêu nghi nhất định phải tìm cho ra.

Nhưng sao người không để Đường tu nghi đi điều tra chuyện này?

- Châu Ngân Giang đứng lên nhìn về phía Đường Y Tuyên - Ý kiến rất hay.

Quý phi thấy thế nào?

- Ý của Thái Hậu thần thiếp không giám cãi - Quý phi nhẹ nhàng trả lời.

Để Đường Y Tuyên điều tra vụ này rồi đến khi nào có kết quả trong khi nàng ta là người hạ độc?

Thái hậu tin tưởng ả ta đến như thế, chỉ cần ả ngụy tạo chút chứng cứ giả Thái Hậu nhất định tin sái cổ mà bênh vực nàng ta.

Không chừng nếu ả ta làm như vậy cô lại là người bị ả vu oan.

- Được.

Đường tu nghi thấy thế nào?

- Thái Hậu đã tin tưởng thần thiếp như vậy nhất định thần thiếp sẽ làm hết sức - Nói xong chữ cuối ả liền đánh ánh mắt về phía cô mà cười lên mặt.

Nhưng cô không để tâm đến ả ta làm gì.

Điều cô cần biết bây giờ là ả ta sẽ làm cái gì để giải quyết vụ này đây???

Điện Dưỡng Tâm Khi rời khỏi cung Trường thọ thì cô đến đây để bồi Lăng Vô Thần.

- Ái phi, nàng mang cho ta cái gì vậy?

- Thấy cô đến còn cầm trong tay hộp nhựa vàng nên hắn tò mò hỏi - Trà thần thiếp tự làm - Cô dùng trà cụ pha ra 2 ly trà hoa thơm phức - Thơm quá - Hắn ngửi mùi trà hài lòng khen ngợi - Uống đi - Cô đưa lên miệng cho hắn giục hắn uống.

- Ừm... rất ngon...

Ái phi, nàng thật giỏi nha - Hắn ôm lấy cô hôn yêu lên mặt cô 1 cái.

- Hoàng thượng, chuyện của Chiêu Nghi Thái Hậu đã giao cho Tu Nghi xử lý rồi Cô vừa dứt lời Lăng Vô Thần lập tức đen mặt.

- Vậy sao?

- Giọng hắn lạnh hẳn đi, vòng tay ôm cô càng siết chặt - Hoàng thượng, người có tin thần thiếp không?

- Sao nàng lại hỏi trẫm như vậy?

- Thiếp có một cách này.......

- Lục hoa, đi nhanh nào - Cô ra khỏi kinh thành giục Lục hoa chạy phía sau nhanh lên ngựa.

Cô đi đến cửa tiệm của Quách Tả Thượng
- Ai da, cô gái đến mua cái gì đây?

- Vừa thấy cô ông lão liền hỏi với vẻ mặt vui mừng Cô ném bịch tiền đến trước mặt Quách Tả Thượng - Tôi cần một loại thuốc độc nhẹ, nhưng không gây chết người Ông ta dường như hiểu ý cô cầm bịch tiền cất đi rồi cúi xuống gầm bàn lấy lên 1 cái hộp nhỏ xíu - Cái này bột Giả Tử.

Đổ 1 chút vào thức ăn sẽ khiến con người bị ngất đi, mạch yếu, tay chân lạnh.

Có dấu hiệu sắp chết đi vậy - Ông đưa cho cô hộp thuốc đó - Thuốc giải thì sao?

- Đây.

Pha cái này với nước rồi uống.

Ba ngày sau khi giải độc nhớ phải giữ ấm cơ thể không sẽ bị nhiễm phong - Cảm ơn Lấy được món đồ mình cần rồi cô lập tức trở về Hoàng cung.

Vừa về cô liền nghe tin Đường Y Tuyên chuẩn bị đến cung Vị Ương để lục lọi tìm kiếm cái gì đó.

- Đến cung của ta để xét luôn sao?

- Cô đi nhanh về cung của mình nhếch môi hỏi Lục hoa Cung Vị Ương

- Thục phi nương nương, thần thiếp theo lời Thái Hậu đến xét tẩm cung của nương nương - Đường Y Tuyên dẫn theo các thượng cung ở Cục Tội Nô đến - Lý do?

- Cô ngồi nhàn nhã uống trà không liếc nhìn ả ta lấy một cái - Tạ chiêu nghi là bị hạ độc, Thái hậu lệnh xét tất cả các cung xem thế nào - Vậy sao?

- Cô mỉm cười đưa tách trà lên miệng nhấp một ngụm - Vâng - Đường Y Tuyên đắc chí gật đầu, hành động đó của ả không lọt qua mắt của cô.

- Muốn xét cung của ta không dễ.

Trước tiên phải để ta.....

 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 19


- Ngươi phải để ta xét người ngươi trước...

Thế nào?

- Cô nhìn Đường Y Tuyên đang phân vân- Tại sao nương nương phải xét người ta?

- Cần lý do đến vậy sao?

Được...

Vì bản phi sợ rằng các ngươi thông đồng với nhau thả thứ gì đó vào cung của ta rồi giả vờ tìm thấy.

Lúc đó, ta phải làm sao để bảo vệ bản thân được chứ???

- Cô tỏ ra vẻ mặt lo lắng đáng thương suy nghĩ xâu xa- Người...

- Đường Y Tuyên cứng họng không biết phản kháng thế nào đành để cô lục soát mình- Các ngươi cởi y phục, tháo tất cả trang sức và hài* ra.

Người đâu, xét cho ta.

Bất kì thứ gì đều mang hết lên đây Cô vừa dứt lời bên ngoài 10 cung nữ của Lăng Vô Thần bước vào.

Các thượng cung đều nhanh chóng làm theo ý cô- Tu nghi nương nương, xin cởi y phục và trang sức ra - Liên hoa đứng ngay bên cạnh ả cung kính nói.

Đường Y Tuyên tức tối cắn răng cởi y phục.Tất cả đều được kiểm tra hết một lượt, hà bao, trang sức, vòng vàng châu báu gì đều đưa hết lên cho Anh thy xem xét.

Đường Y Tuyên cũng bị lột sạch.- Tốt lắm - Cô lướt sơ qua 1 đống đồ trước mặt thấy bên phần của Đường Y Tuyên có một cái bao vải bé xiu xiu liền nhanh tay nhân lúc ả đang mặc lại y phục giấu vào trong tay áo- Mang hết những thứ này ra ngoài...

Tu nghi có thể làm việc được rồi - Cô phân phó cung nữ mang hết đống đồ trước mặt ra ngoàiĐường Y Tuyên cũng cho các thượng cung lên xét...

Choang.. tiếng vỡ của bình bông vang lên làm cô giật cả mình.

Các thượng cung ra tay lục tung mọi thứ.

Cái mà cô tức giận ở đây là bọn chúng hễ động vào cái gì là quăng thẳng xuống dưới đất khiến các bình bông hay đồ trang trí của cô vỡ tan tành- Nếu các ngươi không nhẹ tay được thì dừng hết lại đi - Cô quát lớn.- Các ngươi nhẹ tay thôi...

Xin Thục phi bớt giận.

Người ngồi đây có vẻ không thuật tiện, có thể ra ngoài hay không?

- Đường Y Tuyên hả hê nhìn bộ mặt tức giận của cô- Được - Cô điều chỉnh tâm tình một chút rồi đứng lên đi ra khỏi Vị Ương cung Khoảng 1 khắc sauĐường Y Tuyên cùng các Thượng cung đi ra ngoài.

Kết quả là không tìm thấy gì nên lập tức rời đi- Nương nương, thế nào rồi - Lục hoa nhào đến hỏiCô lấy trong tay áo ra bịch vải ban nãy, khuôn mặt không có lấy một cảm xúc gìLục hoa và Liên hoa nhìn thấy liền bụm miệng ngạc nhiên.Thứ đồ này.... quả nhiên Đường Y Tuyên đã có ý định đổ tội cho cô.

Nếu cô không kĩ tính xét người bọn chúng hậu quả không biết thế nàoTối đếnAnh Thy sau khi đưa túi vải cho Lục hoa cất giữ thì nhanh chóng đến Dưỡng Tâm điện bồi Lăng Vô Thần - Hoàng thượng, Đốc quản công công cầu kiến - Tổng quản công công bước vào bẩm báo, nhận được cái gật đầu của hắn liền quay ra- Hoàng thượng, Thái hậu mời người đến Triệu Lộ điện một chuyến - Lui ra đi - Lăng Vô Thần nghe xong liền đuổi Đốc quản đi

Quay qua quay lại chẳng thấy cô ở đâu.

Mới đó đã biến mất hắn liền gọi - Ái phi, nàng đâu rồi?

- Thiếp đây Cô từ bên trong nội thất đi ra - Sao nàng đi vào đó làm gì?

- Hắn để cô ngồi lên đùi mình âu yếm cạ cạ cằm vào mặt cô.

- Để không bị Đốc quản nhìn thấy...

Hoàng thượng, thiếp có ý này....

- Cô ghé vào tai hắn nói thầm gì đó.

Chỉ thấy mặt hắn nhăn lại nhưng rồi cũng gật đầu.

Đêm đó hắn không nghỉ ở cung Vị Ương mà nghỉ ở Triệu Lộ điện của Đường Y Tuyên làm cả hậu cung nháo nhào lên.

Thắc mắc không hiểu vì sao ả ta lại được Hoàng thượng sủng ái.
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 20


Mấy ngày sau đó hắn cũng không hề đến chỗ của cô mà cô ngoại trừ đi thỉnh an Thái Hậu ra thì không ra khỏi cung Vị Ương nửa bước.

Chính vì thế cả hậu cung đồn ầm lên là Yên thục phi thất sủng.

Về Tạ Kiều Mai thì đã tỉnh lại.

Nhưng vì sức khỏe yếu nên suốt ngày ru rú trong Thái Hòa các không ra ngoài.

Hắn thì Đường Y Tuyên lúc nào cũng kè kè bên cạnh.

Cả ngày quấn quýt bên cạnh ả, dường như đã không còn quan tâm đến cô nữa.

Còn cô thì ngay sau khi từ Dưỡng Tâm điện về hôm đó không biết vong nào nhập mà đi nửa đường thì trúng gió sốt cả đêm.

Những ngày tiếp theo ngoại trừ thỉnh an Thái Hậu thì đều chôn mình trong cung Vị Ương làm nhiều việc như thêu thùa, đàn, làm trà... cho qua ngày và cũng để... quên đi việc người đàn ông của mình đang ở cạnh nữ nhân khác.

Cứ như thế đến một ngày nọ...

Trong cung Vị Ương ...

- Nương nương. ...

- Liên hoa hớt hải chạy từ bên ngoài vào nội thất cung Vị Ương - Chuyện gì?

- Cô đang thêu tranh thấy Liên hoa chạy vào thì ngẩng đầu - Nô tỳ vừa nghe tin Hoàng thượng sắc phong Đường Y Tuyên lên làm Đức phi rồi - Vậy sao?

- Mắt cô lóe sáng, môi nhếch lên rồi hạ xuống nhẹ nhàng - Nương nương, người.... không giận sao?

Hoàng thượng....

- Lục hoa còn chưa nói xong thì...

- Chuyện của Hoàng thượng ta không muốn xen vào - Cô lạnh lùng liếc nhìn Lục hoa rồi cúi đầu xuống tiếp tục thêu tranh .

3 ngày sau khi Đường Y Tuyên làm Đức phi thì...

Ngự Hoa viênCô đi dạo quanh bờ hồ Khuyết Tự vốn để giải khuây một chút, muốn yên tĩnh hít thở không khí trong lành... vậy mà...

- Tỷ tỷ - Giọng nói chanh chua của Đường Y Tuyên vang lên làm cô giật cả mình - Đường muội muội - Nhìn thấy Đường Y Tuyên phía sau cô liền nở nụ cười giả lả - Tỷ tỷ đi hóng mát sao?

Ả ta dường như đang đóng vai một Đức phi hiền lành đức độ thì phải.

Giọng nói lẫn cử chỉ đều khác với trước đây.

Nhưng ả đâu biết những điều tốt đẹp đó sẽ dồn ả vào con đường chết
- Phải.

Còn muội thì sao?

- Cô nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại về phía hồ Khuyết Tự.

- Muội rất tốt.

Tỷ tỷ, nếu rảnh muội mời tỷ đến điện Trùng Khánh của muội thưởng trà Đường Y Tuyên lại nhã hứng đến vậy mời cô đến điện của ả.

Điều đó cũng cho thấy ả đang nhắc cho cô biêta.

Ả là Đức Phi rồi, là một trong tứ phu nhân danh giá ở lục cung rồi.

Không để cô đè đầu cưỡi cổ như trước nữa

- Được - Cô lập tức đồng ý.

Cô biết ý tứ của ả ta, nhưng ả ta làm sao biêta kế hoạch của cô?

Lời mời này đến thật sớm.

Ả sẽ phải hối hận khi mời cô đến điện Trùng Khánh.

Hôm sau - Điện Trùng Khánh

Cô vào giữa giờ Thìn đến điện của Đường Y Tuyên như lời mời của ả để thưởng trà.

- Tỷ tỷ, mau ngồi đi - ĐườngY Tuyên chọn sân vườn là nơi cùng cô thưởng trà.

Trà nóng được rót ra chén, nhưng trước khi động vào cô liền nói với ả rằng

- Ta có chuyện muốn nói với muội.

Cho người lui xuống đi

Mặc dù không biêta cô định làm gì nhưng ả cũng ra lệnh cho các cung nữ thái giám lui hết xuống.

Khi xung quanh chỉ còn có 2 người thì Anh Thy nhìn sang phía góc bàn.

Ở đó Đường Y Tuyên để lệnh bài của cô ta chưa cất đi.

Cô nhờ bản năng nhanh nhẹn của sát thủ quơ tay làm rớt lệnh bài xuống đất nhẹ nhàng.

Chỉ 1 giây lệnh bài rơi xuống, cô cúi đầu xuống nhặt thì Y Tuyên cũng cúi xuống.

Ả ta hoàn toàn không biết mình đã lọt vào bẫy của cô mà cô chả cần tốn sức gì.

Bàn tay trái cô đặt ở mép bàn nhanh lẹ rắc một ít bột trắng vào chính ly trà của mình và một ít vào ly trà bỏ trống gần đó

Lúc hai người ngồi thẳng dậy thì lại nghe có người bẩm báo công chúa Lăng Nhã đến

- Tham kiến công chúa - Cô và ả đứng lên hành lễ với Lăng Nhã

- Tẩu tẩu - Lăng Nhã chạy đến bên cô vui vẻ nắm tay cô.

3 người cùng ngồi xuống ghế, Đường Y Tuyên rót trà vào chiếc ly bỏ trống đưa đến bên Lăng Nhã.

Lăng Nhã không vội động đến mà nói mấy câu với cô và Y Tuyên.

Bình thường nói nhiều sẽ khát, cô cũng vậy.

Cô nâng ly trà lên uống một hơi cạn sạch.

Chỉ nửa khắc sau đó, đầu cô quay ong ong, trước mắt nhòe lại và ngất đi.

Chỉ còn nghe thấy bên tai là tiếng gọi hốt hoảng của Lăng Nhã

- Tẩu tẩu.. tẩu tẩu... người đâu.. truyền thái y

-
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 21: Trúng độc


Cung Vị Ương

Anh Thy mê man nằm trên giường, bên cạnh là Ngô thái y đang xem bệnh.

Bên ngoài là Hoàng thượng, Công Chúa, Thái hậu và một số người nữa.

Đương nhiên không thể thiếu tội phạm là Đường Y Tuyên rồi.

Sau khi cô ngất đi thì Đường Y Tuyên cứng người không biét thế nào.

Lăng Nhã thì ra sức gọi cô tỉnh dậy và truyền thái y.

Lăng Vô Thần nghe tin cũng lập tức đi đến điện Trùng Khánh đưa cô về lại cung Vị Ương.

Không thể không công nhận lần này Đường Y Tuyên quả là đen đủi.

Ả rõ ràng mới được làm Đức phi vậy mà lại đầu độc Thục phi ngay tại điện của mình.

Thậm chí Lăng Nhã công chúa cũng có mặt ở đó làm chứng, vậy nên ra thế nào ả cũng khó trốn tội.

- Thế nào rồi?

- Thấy Ngô thái y đi ra hắn liền đứng lên lo lắng hỏi - Hồi bẩm Hoàng thượng, Thục phi bị trúng độc.

Tuy không nguy hiểm tính mạng nhưng khi tỉnh dậy sẽ phải ủ ấm cơ thể, tuyệt đối không ra lạnh nếu không sẽ để lại di chứng - Ngô thái y cung kính thông báo tình hình của cô cho Lăng Vô Thần nghe.

Hắn thở dài một cái.

May mà cô không sao..

- Đưa Đức phi đến điện Bảo Chính cho trẫm - Hắn lạnh lùng quay sang ra lệnh bắt Đường Y Tuyên đang sợ đơ người lại Điện Bảo Chính - Đức phi to gan, dám hạ độc Thục phi?

- Hắn tức giận gõ xuống bàn mạnh một cái.

- Không có...

Hoàng thượng, thiếp không biết cái gì hết.. thiếp vô tội mà - Đường Y Tuyên quỳ phía dưới khóc lóc - Ngươi còn nói không phải tội của mình?

- Lăng Vô Thần nhếch môi, nhìn chằm chằm ả - Hoàng thượng, Thục phi đâu có chứng cớ rõ ràng bị Tuyên nhi bỏ độc?

Lỡ như nàng ta ăn thứ gì đó rồi đổ tội cho Tuyên nhi thì sao?

- Thái hậu lo lắng cháu gái bị trừng phạt liền nói đỡ vài câu mong sao xoay chuyển tình hình - Mẫu hậu, chính mắt con nhìn thấy tẩu tẩu là sao khi uống trà xong mới ngất đi.

Tuyệt nhiên không phải ăn bậy bạ - Lăng nhã không can tâm Đường Y Tuyên được nói đỡ lại thêm dầu vào lửa - Nhã nhi...

- Thái Hậu gằn lên một tiếng ý bảo Lăng Nhã bớt mồm miệng lại - Hoàng thượng... xin người làm chứng cho thần thiếp - Đường Y Tuyên hoảng loạn kêu khóc - Hoàng thượng, người không nên đổ oan cho Tuyên nhi - Thái hậu tiếp tục nói - Hoàng thượng, lúc ta đến tẩu tẩu vẫn lành lặn.

Nói chuyện với ta một lúc lâu vẫn không bị cái gì.

Sau khi uống trã ở điện Trùng Khánh mới ngất đi - Lăng Nhã thấy anh trai của mình im lặng, sợ đâu là bị vài lời nói của Thái Hậu làm lung lay - Lăng Nhã, không được nói bậy - Thái Hậu tức giận ra mặt giáo huấn - Im hết cho trẫm.

Tổng quản, bưng trà lên
Tổng quản công công bưng 3 ly trà lúc ở điện Trùng Khánh lên.

- Lần lượt là của Đức Phi, Thục phi và Công chúa.

Muốn biết có độc không thử sẽ biết - Lăng Vô Thần vừa dứt lời liền có 2 vị thái y bước lên mang theo dụng cụ thử độc lên.

Trước tiên là ly trà của Đường Y Tuyên, họ đổ trà ra cái bát sạch sau đó cho mấy viên bi bạc vào rồi cầm lên xoay tròn.

Tầm nửa khắc thì đổ ra chiếc khăn sạch và dùng kính lúp để coi những viên bi - Hồi bẩm Hoàng thượng, ly trà này không có độc
Họ làm tiếp với hai ly còn lại và kết quả khác hẳn.

Mặt của 2 vị thái y lập tức thay đổi.

Họ quỳ rạp xuống - Hoàng thượng, cả hai ly trà này....

đều có độc
Thái Hậu và Đường Y Tuyên liền bất ngờ đứng thẳng dậy hoang mang.

- Ngươi nói bậy - Ả không tin vào những chuyện đang xảy ra trước mắt mình quát lên với hai vị thái y
- Cả ly của bổn công chúa cũng có độc sao?

- Lăng Nhã lập tức đen mặt.

Ả dám hạ độc cả Công chúa?

- Thái Hậu còn nói gì nữa không?

- Lăng Vô Thần lạnh lùng nhìn Thái Hậu đang đứng hình
- Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm.

Đức phi cả gan đầu độc Thục phi và Công chúa.

Nay bãi bỏ chức vị, nhốt vào Lãnh cung

-
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 22


- Hoàng thượng, đừng mà... thật sự thần thiếp không có làm...

Hoàng thượng - Đường Y Tuyên giãy dụa khóc lóc thảm thiết - Kéo xuống đi - Lăng Vô Thần căm ghét nhìn ả.

Thái hậu dường như quá kinh ngạc nên không thể nói cái gì, dương mắt nhìn cháu gái bị lôi xuống đưa vào lãnh cung.

Lăng Vô Thần cùng Lăng Nhã rời đi ngay sau đó, để lại Thái Hậu buồn rầu ngồi bên trên..

Cung Vị Ương Lăng Vô Thần ngồi bên cạnh cô, bàn tay lớn của hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Hắn không hiểu vì sao cô lại làm như vậy?

Cô nói với hắn rằng:' Thiếp sẽ khiến cho Đường Y Tuyên phạm tội thật nặng.

Lúc đó Hoàng thượng phải nghe thần thiếp.

Người hãy lui đến điện của Đường Y Tuyên, đừng tìm thiếp nữa.

Người phong ả lên làm Đức phi.

Chỉ cần như vậy là đủ.

Khi ả phạm tội hãy đầy ả vào lãnh cung'.

Hắn rất lo lắng cho cô, nghe Tổng quản báo lại rằng cô không đi ra ngoài mà cứ ở trong cung.

Lại còn bị trúng gió sốt cả đêm nữa.

Hắn mấy lần nằm cạnh Đường Y Tuyên muốn nhảy ngay xuống chạy đến Vị Ương cung xem cô thế nào.

Nhưng sợ lỡ kế hoạch liền thôi, ráng nhịn.

Mấy ngày không thấy mặt cô hắn nhớ cô lắm.

Thật muốn hỏi cô định bao giờ mới kết thúc chuyện này để hắn thỏa sức âu yếm cô.

Vậy mà khi gặp lại hắn không nhìn thấy một Ái phi khỏe mạnh mà là một nữ nhân nằm im một chỗ, sắc mặt tái nhợt gầy gò.

Nghe thái y báo lại cô bị trúng độc tim hắn thắt lại.

Dù biết không phải Đường Y Tuyên làm nhưng hắn vẫn xử ả thích đáng.

Lo lắng cho cô thật ngốc lại nghĩ đến tự đầu độc chính mình chỉ để bắt ả vào lãnh cung.

Nếu biết trước như thế này hắn nhất quyết không để cô làm đâu.

Bây giờ cô nằm một chỗ thế này rồi phải làm sao?

Hắn phải làm gì đây?*** 3 ngày sauNhờ sự lo lắng quan tâm của Lăng Vô Thần mà cô đã tỉnh lại mặc dù còn hơi yếu.

Khi tỉnh dậy hắn ngay lập tức nhào đến ôm chặt lấy cô yêu thương hôn vào miệng nhỏ cô một cái.

Hỏi cô cảm thấy thế nào?

Mệt hay không?

Cưng chiều cô đến tận trời.

- Ái phi, nàng không được tiếp xúc khí lạnh - Lăng Vô Thần khoác lên người cô chiếc áo lông chồn quý giá rồi ôm chặt cô - Hoàng thượng, thiếp khỏe rồi mà - Cô mỉm cười dụi dụi đầu vào ngực hắn - Khỏe gì chứ?

Đi còn không nổi mà - Hắn không hài lòng bồng cô trở về nội thất Hắn nói đúng.

Thân thể này vốn đã yếu đuối.

Nay lại còn bị trúng độc nên khi tỉnh lại đi vài bước cũng còn ngã lên ngã xuống như trẻ tập đi vậy.

Suốt ngày nhờ Lăng Vô Thần bồng bế.

Để chăm sóc cho sức khỏe của cô tốt nhất, hắn đã cho một ngự trù riêng đến cung Vị Ương để nấu ăn cho cô.

Từ hôm đó mọi lời đồn như Yên Thục phi thất sủng đều biến mất.

Cô nhận được sự cưng chiều của Hoàng thượng đã loan ra khắp nơi.

Ai cũng nói cô sớm muộn sẽ làm Hoàng Hậu.

Còn Thái Hậu thì sau khi cháu gái bị đày vào lãnh cung thì cũng đóng cửa niệm phật ngày đêm không gặp ai.

Quý phi thì biệt tăm biệt tích không biết làm cái gì.

Cả hậu cung bây giờ Yên thục phi cô lớn nhất, có quyền cai quản lớn nhất. ...
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 23


7 ngày sauCô nhờ sự chăm sóc của hắn mà đã hoàn toàn khỏe mạnh trở lại như trước.

Không mệt mỏi hay gì nữa.

Hôm nay đột nhiên Quý phi đến thăm làm cô rất bất ngờ và có chút thích thú.

Ở trong cung đã 3 tháng nhưng cô chưa hề tiếp xúc nói chuyện với Quý phi nên rất tò mò.

- Quý phi tới - Giọng của thái giám vang lên.

Anh Thy từ trong chính cung bước ra chờ nàng.

- Tỷ tỷ...

- Thấy nàng đi đến cô liền cúi đầu một cái rồi mỉm cười nhìn nàng.

- Yên muội muội đã khỏe hay chưa?

- Nàng ngồi xuống ghế dưới tán cây nhẹ nhàng hỏi cô - Muội đã khỏe rồi....

Ơ...

Cô tự tay bưng trà ra, lúc đưa trà đến trước mặt Quý phi thì lỡ tay làm rơi.

Ai ngờ đâu nàng lại đưa tay nhanh nhẹn bắt được.

Không thể nào...

Khả năng này không phải nữ nhân nào cũng làm được.

Khả năng rất cao là người có học võ và phải là rất giỏi.

Quý phi chẳng phải chỉ là một nữ nhân mềm yếu sống trong hậu cung thôi hay sao?

Làm sao có thể...

- Muội muội...

- Nàng để ly trà lên bàn rồi lay tay cô
- Ơ...

- Cô giật mình nhìn nàng ta đang cười.

Trong lòng đang rất hoang mang - Muội ngồi đi - Nàng chỉ vào ghế rồi nói cô ngồi.

- Ta thật sự rất buồn khi Đường muội muội lại làm như vậy - Quý phi nâng ly trà nhấp 1 ngụm buồn rầu nói - Tâm của nàng ta vốn không lương thiện.

Quả báo của nàng ấy thôi - Cô nhếch môi nhìn chăm chăm cổ của Quý phi.

Nàng ta mặc áo khoét cổ, vì cổ hơi rộng nên khi ngồi xuống phần gần gáy bị phồng lên lộ ra một nửa hình xăm san hô màu đỏ.

Thật lạ?

Tại sao quý phi lại xăm hình làm gì?

Mà hơn nữa giọng của quý phi với nữ nhân áo đen ở khu giặt quần áo rất giống nhau.

Cả giáng dấp cũng vậy.

Chẳng lẽ....

- Muội đang nghĩ gì vây?

- Thấy cô không tập trung nói chuyện với mình thì Quý phi có chút lo lắng sợ cô lại bị gì đoa - Không sao.

Là ta hơi mệt - Vậy không làm phiền muội nghỉ ngơi.

Nói xong nàng liền rời đi.

Cô nhìn theo bóng nàng suy nghĩ.

Quý phi thật lạ.

Tại sao cô lại có cảm giác cần tránh xa Quý phi ra.

Nàng ta có bí mật gì chăng?

- Lục hoa - Cô vô thức gọi - Vâng - Quý phi và Đường Y Tuyên có quan hệ gì không?

- Nô tỳ không rõ.

Nô tỳ chỉ biết Đường Y Tuyên và Quý phi hay ở cạnh Thái Hậu nên tình cảm khá tốt.

Thường xuyên gặp nhau nói chuyện
Cô nghĩ nghĩ một chút rồi hạ lệnh đến lãnh cung thăm Đường Y Tuyên.

Ả ta chỉ ở trong lãnh cung có 10 ngày mà đã hóa điên.

Suốt ngày la hét.

Thận chí đứng xa cả chục thước vẫn nghe thấy.

Lãnh cung ít ai lui đến vì đồn rằng có ma.

Vậy nên đây là nơi hoang vắng nhất.

Bên ngoài mục nát, bên trong còn tồi tàn hơn.

Chỉ có 5-6 căn phòng còn ở được.

Mà hơn nữa còn rất lạnh lẽo.

Cô đứng trước phòng của Đường Y Tuyên, nghe nàng ta gào thét mà hả hê.

- Hoàng thượng...

Hoàng thượng - Ả nằm vật ra sàn, trên người chỉ còn chiếc váy mỏng tanh, tóc tai rũ rượi trông thật thảm.

Thấy cô đi đến ả liền nhào đến nắm áo cô.

- Ngươi, tiện nhân.

Vì ngươi mà ta bị Hoàng thượng bỏ rơi.

Tất cả là vì ngươi...

- Ả gào lên dùng sức lay cổ áo cô.

Đám cung nữ định xông lêb kéo ả ra thì bị cô ngăn lại.

Cô dùng một tay nắm lấy tay ả hất mạnh ả ra làm ả ngã lăn quay ra đất - Lui ra đi - Cô lạnh lùng ra lệnh.

Các cung nữ băn khoăn một lúc rồi cũng lui ra.

- Đường Y Tuyên - Cô bước đến cạnh ả, ngồi xổm xuống xem ả thế nào.

- Quý phi, ta hận ngươi - Ả đột nhiên gào lên mắng quý phi - Ngươi nói gì vậy?

- Cô kéo ả dậy mở to mắt nhìn ả.

Sao ả lại kêu Quý phi?

Quý phi có liên quan gì sao?

- Ngươi... vì ngươi mà ta phải ở trong này.

Có chết ta cũng không tha cho ngươi - Ả hất cô ra làm cô ngã xuống.

Ả vớ lấy cục gạch đứng dậy đi về phía cô.

Từng bước...

Từng bước....

-
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 24: Chân tướng sự thật


Rầm...

Đường Y Tuyên trượt chân ngã sấp xuống, cục gạch trong ta văng ra xa.

Cô lạnh lùng đứng lên phủi quần ái nắm cổ ả kéo dậy - Khôn hồn thì an phận cho ta - Ngươi...

đồ ác độc... rắn rết...

- Ả liên tục mắng chửi - Ta làm gì ngươi?

- Ngươi lừa ta mang canh cho Tạ Kiều Mai.

Ngươi làm ta bị Hoàng thượng bỏ rơi.

Ta hận ngươi - Ả hét lêb vung tay chân muốn đánh cô.

Cô lùi ra xa mặc kệ ả.

Vậy là vụ của Tạ Kiều Mai là do Quý phi làm ra?

Nhưng sao nàng ấy phải làm như vậy?

- Tại sao ta làm như vậy?

- Cô dùng giọng nói giễu cợt nhìn Đường Y Tuyên đang phát điên - Ngươi là đồ gián điệp.

Ngươi làm việc cho kẻ khác làm hại Hoàng thượng.

Ta phải nói cho Hoàng thượng biết....

Hoàng thượng...

Hoàng thượng - Ả gào đến khàn cả tiếng.

Cái gì?

Gián điệp?

Quý phi là gián điệp?

Vì vậy nên nàng ta mới nhanh tay chân như vậy hay sao?

Không thể nào...

Cô nhìn Đường Y Tuyên một cái rồi quay người rời đi.

Cô xuất phát đến Dưỡng Tâm điện Đứng ngoài cửa điện cô nghe lén được.

- Hoàng thượng, Đại Ngụy đã có hành động mật - Giọng của một nam nhân trầm trầm vang lên.

Không phải Lăng Vô Thần - Chuyện gì?

- Đây mới đúng là Lăng Vô Thần.

Hắn cất giọng lo âu lên - Gián điệp.

Họ đã âm thầm cho gián điệp sang Đại Quốc chúng ta...

Trời ạ!

Gián điệp ở Đại Ngụy sao?

Chẳng lẽ lời Đường Y Tuyên là sự thật hả?

Quý phi là gián điệp sao?

Thật là như vậy sao?

Cô quay người trở về cung Vị Ương với vô vàn cảm xúc và suy nghĩ khác nhau.

Theo cô biết Quý Phi ở trong hậu cung đã 1 năm rồi.

Đó cũng là thời gian trùng khớp với thời điểm Đại Ngụy gửi gián điệp qua Đại Quốc.

Vậy thì khả năng Quý phi là gián điệp rất cao.

Nhưng có thể tin lời của Đường Y Tuyên sao???

- Đến Thái hòa các
Cô phải tìm hiểu chuyện này.

Ngoại trừ ĐườngY Tuyên ra thì chỉ còn Tạ Kiều Mai biết chuyện này.

- Thục phi nương nương, chủ nhân chúng tôi hiện.....

Không để cung nữ nói hết câu cô liền xông vào nội điện.

Tạ Kiều Mai ngồi co ro một góc trên giường.

Khuôn mặt tái mét - Lui hết ra - Cô lạnh lùng nhìn những cung nữ xung quanh.

Tạ Kiều Mai người run rẩy trốn trong góc.

Tay cầm chặt tấm chăn.

- Kiều mai - Cô đến gần gọi nàng.

- Ta không biết gì hết... tránh ra...

đừng giết ta...

- Nàng run rẫy nói.

Hốc mắt đỏ trào ra tuyến lệ - Kiều mai, là ta.

Yên Anh Thy - Cô không đến gần sợ nàng sợ hãi.

Tạ Kiều Mai ngẩng đầu chậm chạp quan sát cô.

Dường như nàng muốn xác nhận cô chính là Yên Anh Thy chứ không phải Quý phi
- Yên...

Anh...

Thy - Run rẩy... nàng vẫn run nhưng cơ thể đã thả lỏng ra rồi.

- Kiều mai.

Sao lại sợ Quý phi?

- Cô nắm tay nàng nhẹ nhàng hỏi han
- Nàng ấy muốn giết ta...

- Nước mắt tiếp tục trào ra, Tạ Kiều Mai sợ hãi lắc đầu - Không, đừng sợ.

Ta ở đây rồi.

Không ai hại muội đâu - Cô nắm chặt tay nàng, xoa xoa vai nàng an ủi.

- Quý phi là gián điệp... là sát nhân.

Chính mắt ta thấy ả giết chết cung nữ ngự trù...

Chính ta thấy... ngươi tin ta không???

- Nàng dường như điên loạn nắm tay cô dương đôi mắt hy vọng về phía cô.

- Cái gì?

- Cô trừng mắt kinh ngạc - Quý phi....

ả giết.... ngự trù...

- Tạ Kiều Mai tiếp tục khóc lóc.

Nàng ôm đầu khóc nức lên - Ngươi không nói dối?

- Chính mắt ta thấy.

Xác của ngự trù đó bị vứt dưới hồ Ánh Xuyên gần điện Thiên Hương.

Điện Thiên hương là nơi ở của Quý phi.

Hồ Ánh Xuyên nằm gần đó Tạ Kiều Mai nói chuyện với cô một lúc rồi mệt mỏi ngất đi.

Cô đắp chăn cho nàng rồi quay về cung Vị Ương.

Cô thật không tin được.

Quý phi thâyk sự là gián điệp sao?

Gián điệp ở ngay trong hậu cung cơ à?

Không!

Cô phải chứng minh vụ này mới được.

Nếu thật sự Quý phi là gián điệp thì phải giết ả.

Nếu không ả sẽ làm hại đến Đại Quốc mất.

Cô khôbg để như vậy.

Cô là vị phúc tinh của Đại Quốc, cô phải bảo vệ đất nước này chứ.

Cô phải giúp Lăng Vô Thần bảo vệ cơ ngơi của hắn chứ.

Nhất định cô sẽ làm được.

-
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 25


Đêm qua Lăng Vô Thần như một con sói đói dằn vặt cô suốt một đêm.

Gần sáng mới chịu để cô yên.

Giờ Thìn - Nương nương...

Nương nương - Lục hoa hốt hoảng chạy từ ngoài điện vào nội thất.

Tiếng của Lục hoa đánh thức cô khi cô còn đang nghỉ ngơi - Chuyện gì?

- Cô mệt mỏi ngồi dậy, mái tóc dài bù xù che gần hết khuôn mặt cô - Bên Thái Hòa các.... có biến - Lục hoa rụt rè nói.

Nghe đến 3 chữ ' Thái Hòa các ' lòng cô dậy lên một cảm giác lo lắng - Thế nào?

- Cô cau mày bước xuống giường - Tạ chiêu nghi... treo cổ... tự vẫn rồi - Cái gì?

Treo cổ tự vẫn???

- Sáng nay cung nữ của Tạ chiêu nghi mở cửa phòng đã thấy cô ấy treo cổ, thi thể được đưa xuống không còn thở nữa - Lục hoa cắn môi nói từng chữ - Đã báo cho những ai rồi?

- Cung nữ ở Thái hòa các mới phát hiện sự việc chưa đến 2 khắc.

Có lẽ mới chỉ có nương nương biết - Phái người báo cho Hoàng thượng.

Chuẩn bị đến Thái Hòa các
Cô đi nhanh vào phòng tắm ngâm mình thật sạch sẽ.

Thay ra y phục màu xám trắng, búi tóc gọn gàng lên kiệu đến Thái Hòa các.

Cô mặc dù với Tạ Kiều Mai không quan hệ cũng chưa từng nói chuyện tử tế với nhau bao giờ.

Tuy vậy cũng cùng là phi tử của Lăng Vô Thần, cô phẩm vị cao tất phải lo lắng cho những muội muội của mình.

Bây giờ một người mất đi, cô có cảm giác rất đau buồn như mất đi bằng hữu vậy.

Cô nhất định không để yên chuyện này, phải tìm ra thủ phạm trả thù cho Tạ Kiều Mai.

Thái Hòa các Vừa xuống khỏi kiệu đã nghe tiếng khóc nức nở bên trong truyền ra.

Bước vào càng sâu càng nghe rõ.

Cô nhìn thấy Tạ Kiều Mai nằm im trên giường, nàng không còn thở nữa.

Mặt trắng bệch không một hột máu trông yếu ớt vô cùng.

Cô phất tay bảo các cung nữ lui ra ngoài còn mình thì tiến tới gần ngồi xuống bên mép giường dùng khăn ướt để sẵn lau tay cho nàng.

Cô nhìn nàng ngây ngôcd một hồi.

Mới hôm qua cô còn nói chuyện với nàng, cớ sao hôm nay một cái mỉm cười cũng không nhìn thấy nữa.

Cả người nàng lạnh toát cứng đờ.

Tóc tai có chút xộc xệch và y phục cũng vậy.

Cô cầm lấy tay bên kia định lau cho nàng thì một vật thể màu lam rớt ra....

Là một miếng ngọc....

Thứ này trông thật quen, nhưng tại sao lại nằm trong tay của Tạ Kiều Mai.

Cô im lằng thừ người ra một lúc.

' Miếng ngọc màu lam này hình như mình đã thấy Quý phi đeo qua môtb lần.

Nhưng tại sao Tạ Kiều Mai lại cầm nó trong tay?

Chẳng lẽ...

' Dòng suy nghĩ của cô bị cắt đứt bởi tiếng hô của thái giám.

- Hoàng thượng giá lâm Cô giấu ngay miếng ngọc vào tay áo rồi để khăn qua một bên đứng dậy chuẩn bị hành lễ.

Lăng Vô Thần đi vào, cô lập tức hành lễ hắn rồi né sang một bên.

- Nàng ấy đi rồi sao?

- Hắn trầm trầm hỏi cô - Phải - Cô buồn bã nhìn nàng nằm trên giường.

Không lâu sao các phi tần đều có mặt đông đủ tại Thái Hòa các.

Quý phi cũng có mặt
Ai cũng buồn, có mấy người còn khóc sụt sịt nữa.

Duy chỉ cod Quý phi là không phản ứng gì giống như đã biêta trước rồi vậy..

Việc treo cổ tự vẫn cũng không phải quá xa lạ trong hậu cung vì thế không điều tra nhiều lập tức cử hành tang lễ cho Tạ Kiều Mai.

Anh Thy sau khi chôn cất nàng ấy xong liền đi gặp Quý phi.

- Muội muội - Nhìn thấy cô Quý phi liền mỉm cười chào đón.

- Tỷ tỷ, lần trước ở cung của muội tỷ làm rơi thứ này - Cô lạnh lùng ném lên bàn đá một miếng ngọc màu lam.

Mặt của Quý phi lập tức chuyển qua màu xanh rồi trở lại bình thường trong tíc tắc.

- Cái này...

- Các ngươi lui xuống hêt đi - Chưa để ả nói hết câu cô liền ra lệnh cho đám người kia lui xuống.

- Ngươi biết ta lấy nó từ đâu không?

- Cô chuyển cách xưng hô.

Giọng lạnh băng làm ả giật cả mình - Muội nói gì tỷ không hiểu - Giả nai có đào tạo là đây.

Nói cho mà biết.

Cái đêm mà cô tới gặp Tạ Kiều Mai sau khi đi về đã nhìn thấy ả ta một thân áo đen ở trên nóc nhà.

Rõ là đã nghe hết những gì cô và Tạ Kiều Mai nói với nhau.

Cô chắc chắn sau khi cô rời đi không lâu ả đã lẻn vào gặp Tạ Kiều Mai rồi.

Cô mặc dù không lường trước được chuyện này nhưng đã thầm nói trong lòng phải lật mặt ả.

Lần này mặc dù đến thế này sẽ không thành công nhưng có thể sẽ khiến ả làm những việc như lên kế hoạch trừ khử cô chăng?

Chỉ cần ả làm như vậy cô có thể khiến ả sống không bằng chết.

- Ngươi không hiểu hay đang giả vờ?
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 26


- Ngươi không biết hay đang giả vờ?

- Cô lạnh lùng nhìn ả - Hừ, ta vốn biết cô sớm muộn cũng tìm ra chân tướng vụ việc.

Ai ngờ đâu lại nhanh như vậy - Ả lập tức thu lại nụ cười, từ khuôn mặt nhẹ nhàng mềm mại sang khuôn mặt vô cảm đến đáng sợ.

- Tại sao ngươi phải làm như vậy?

- Cô nheo nheo hai mắt - Vì ả Tạ Kiều Mai đó biết quá nhiều chuyện của ta rồi.

Không trừ khử ả không được - Quý phi nói mà không có cảm xúc nào - Hạ Chiêu Linh, ngươi cẩn thận đó cho ta.

Nhất định ta không để yên vụ này đâu - Cô nói xong còn khuyến mãi ả một nụ cười khiêu khích sau đó mới chịu ra về.

Cô đến Dưỡng Tâm điện bồi Lăng Vô Thần.

- Hoàng thượng, Lãnh tướng quân cầu kiến - Tổng quản đi vào bẩm báo.

Theo sau là một nam nhân dung nhan tuấn dật không kém gì Lăng Vô Thần - Tham kiến Hoàng thượng, Thục phi nương nương - Lãnh tướng quân hành lễ với hai người - Đứng lên đi - Lăng Vô Thần nhìn thấy nam nhân kia thần sắc đột nhiên vui vẻ thấy rõ - Ái phi, đây là Lãnh Phong, bằng hữu thân nhất của trẫm - Hắn quay qua cô giới thiệu - Vậy sao?

Thật vinh hạnh được gặp Tướng quân - Cô mỉm cười nhìn Lãnh Phong.

- Nào, ngồi đi.

Hôm nay có chuyện gì mà lại đến đây vậy?

- Hắn sai người mang đệm ra cho Lãnh Phong.

Còn cô thì pha một tách trà cho cậu - Hoàng thượng, Đại Ngụy tạm đã không gây chiến nữa rồi.

Không biết họ lại định làm cái gì - Gián điệp ta gửi sang đó không báo tin gì sao?

- Ngày hôm qua thần vừa nhận tin, gián điệp đã bị giết chết rồi - Sao cơ?

Nhanh vậy à?

Cô nghe tuy không hiểu nhưng lại rất nhanh hiểu vấn đề.

Cả hai nước đấu tranh với nhau, muốn biết tình hình bên kia thế nào chỉ có thể gửi gián điệp sang.

Nhưng gián điệp Đại Quốc qua chưa được bao lâu đã bị giết chết.

Còn gián điệp Đại Ngụy thì....

Cô đứng lên tự mình bưng trà đến cho Lãnh Phong.

- Tạ nương nương - Cô vừa quay đi lại nghe tiếng cậu ta cảm ơn liền mỉm cười.

- Phong, cử thêm người đi.

Lần này nhất định phải thật cẩn thận - Hắn nhấp một ngụm trà cau mày nói - VângKhông lâu sau Lãnh Phong liền rời đi, cô cũng không làm phiền hắn mà trở về cung Vị Ương..

Thật nhanh đã gần hết năm rồi, sắp sửa sang năm mới.

Cô cũng đã bắt đầu đếm ngược thời gian còn 8 ngày nữa mà thôi.

- Nương nương, Hoàng thượng có lệnh vào ngày đầu tiên của năm sẽ tổ chức buổi đi săn.

Tất cả phi tử đều sẽ tham gia - Liên hoa giúp cô xoa bóp cơ thể vui vẻ nói.

- Vậy sao?

- Cô nghe xong cũng trở nên vui vẻ.

- Nương nương, người sẽ tham gia chứ?

- Lục hoa ngồi một bên dùng gàu múc nước tắm đổ lên vai cô.

- Ừ, tất nhiên rồi Tắm xong thì lại nghe tin động trời Lăng Vô Thần đến cung của cô.

Cô thật khóc không ra nước mắt.

Con sói này hôm nay lại hưng phấn hơn thường ngày nha.

Không biết vì sao mà có hứng hành hạ cô cả đêm rồi quấy rầy không cho cô ngủ nghỉ gì hết.

Thật là mệt chết cô mà.

Không biết cả đêm hắn làm cô bao nhiêu lần nhưng cô có cảm giác như xương cốt gãy hết rồi.

Nhúc nhích ngón tay cũng không nổi nữa.---- Hôm nay ra chap trễ mong mọi người thông cảm nha😁😁😁 Đọc xong cho Tg cái ⛤ lấy tinh thần nha💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋💋
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 27: Đi săn (1)


Cả năm ở Đại Quốc chỉ diễn ra 1 lần duy nhất đầy đủ Hoàng thượng, phi tử và những vương gia,tướng quân tề tựu đi săn cùng nhau.

Và đối với hậu cung thì đây chính là cơ hội để gặp gỡ cũng như trò chuyện để ghi điểm với Hoàng thượng.

Chỉ mới giờ Mão mà cả hậu cung đều thức dậy ( Ngoại trừ Yên Anh Thy ) để chuẩn bị chỉnh chu cho buổi săn hôm nay.

Thời gian bắt đầu khởi hành là giờ Thìn nên hầu hết các phi tử đã chuẩn bị xong từ giờ Mão* rồi. * Từ 5h đến 7h sáng Yên Anh Thy giữa giờ Mão mới lọ mọ tỉnh dậy, bên cạnh là con sói đáng ghét kia còn đang ôm cô ngủ ngon lành.

Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của hắn, cô thật muốn đấm một phát cho hả giận.

Nhưng không, cô phải nhịn.

Hắn là Hoàng thượng, cô chỉ là phi tử nhỏ bé như con kiến trong mắt hắn.

Mọi hành động trả thù riêng tư cô phải nuốt hết vào không hắn lại nổi đóa hành hạ cô mấy ngày đến lết cũng không được luôn.

- Hoàng thượng, dậy đi.

Sắp đến giờ khởi hành rồi - Cô nhẹ giọng ngọt ngào gọi hắn - Hửm...

- Hắn hé mắt nhìn cô, kéo cô nằm xuống giường.

- Hoàng thượng,....

- Cô còn chưa nói hết câu đã bị chặn họng, lời muốn nói đành nghẹn ngào nuốt xuống - Nàng không mệt nữa sao?

Nếu vậy chúng ta làm lần nữa - Hắn ghé sátttt tai cô thì thầm to nhỏ.

- Không - Mặt cô đỏ bừng đẩy tay hắn ra lui sát ra mép giường.

Lăng Vô Thần mỉm cười kéo cô lại ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái rồi ra lệnh cho Tổng quản công công cùng Lục hoa chuẩn bị y phục cho cô và hắn.

Vì hôm nay đi săn nên Lục hoa mặc cho cô bộ váy ngắn và quần màu lam để tiện di chuyển.

Cách giờ Thìn khoảng 1 khắc thì trước Chính môn hoàng cung đầy đủ gần hai mươi nữ tử, hoàng đế, tướng quân và binh lính.

Bãi săn cách hoàng cung tầm 3 lý* về phía Đông Bắc.

Bãi săn này thường sẽ không có con vật nào hết nhưng trước 3 ngày khi tổ chức buổi đi săn thì người canh giữ ở đây sẽ thả một số lượng vừa vừa con vật như: nai, thỏ, heo...

để phục vụ việc săn bắn. * 1 lý là 1 km Đúng giờ Thìn, đoàn người chầm chậm rời Hoàng cung đến bãi săn.

Những tỳ thiếp tam phẩm trở xuống thì đi chung một xe ngựa.

Còn phi tử tam phẩm trở lên thì 2 người một xe.

Riêng cô thì đi chung với Lăng Vô Thần và Hạ Chiêu Linh ( Quý phi ) thì đi một xe riêng.

Thời gian đi đến bãi săn rất nhanh, chỉ 2 khắc đã đến nơi.

Quân lính thì lo dựng lều trại, một số nữ tử thì đi tham quan xung quanh còn những vị tướng quân thì tụ họp cùng các vương gia.

- Hoàng thượng, người có bao nhiêu anh em vậy?

- Cô ngồi trên đùi hắn nhàn nhã ăn trái cây - Trẫm có ba anh em.

Đại huynh của trẫm hiện ở biên cương, em gái là Lăng Nhã và Tam vương gia Lăng Đĩnh - Hắn cạ cạ má của cô, yêu thương ôm chặt cô - Vậy sao?

Tam vương gia năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Tam đệ năm nay mới 12 tuổi thôi - Nhỏ như vậy?

- Cô kinh ngạc.

Lăng Vô Thần lớn hơn em trai cả một con giáp - Phải, đệ ấy là em trai cùng cha khác mẹ với trẫm - Ta hiểu.

Nghỉ ngơi một lúc là đến giờ đi săn.

Mọi người được tự di săn bắn, đi chung hay đi riêng đều được.

Quy định là giữa giờ Thân* phải quay về. * Từ 15h đến 17h chiều Quý phi theo cô biết thì đi một mình, Lăng Vô Thần vì phải gặp mặt các vương gia và tướng quân nên để cô đi một mình.

Lúc cô đi qua khu vực có nhiều thú vật săn bắn thì cô thấy bóng một nữ tử áo đỏ đứng cùng một chú ngựa sâu bên trong lùm cây.

Đó chẳng phải Hạ Chiêu Linh hay sao?

Ả đang làm gì vậy?

Hạ Chiêu Linh tay cầm một con chim bồ câu nhỏ, ả vuốt vuốt lông nó vài cái rồi tung nó lên trời cho nó bay đi.

Cô đoán đó là bồ câu đưa thư và ả nhất định là đang gửi thư đi cho ai rồi.

Hạ Chiêu Linh thả bồ câu xong dắt ngựa quay người lại.

Ả ngẩng đầu lên, hai mắt đối nhau.

Ả mở to mắt đối diện với đôi mắt sắc bén như dao của cô đang nhìn chằm chằm ả.-
 
Back
Top Bottom