Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 10: Đường Tu Nghi mất mặt


Sáng hôm sauCô mệt mỏi thức giấc, phần đệm bên cạnh đã lạnh ngắt rồi, có lẽ người đó đã đi rất lâu rồi.

Cô đứng dậy liền cảm thấy phần thân dưới đau buốt bất giác nghĩ đến ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì...

Hắn...

đã làm 'cái đó' vơi cô.

Trời ạ...

Cạch... tiếng mở cửa phía bên ngoài, cô vớ lấy tấm chăn quấn lên người vì tẩm y đêm qua đã bị người nào đó xé rách.

- Nương Nương - Liên hoa chạy đến đỡ cô ngồi xuống giường, đem nước nóng đổ vào dục dũng* rồi đưa cô vào ngâm mình.

Vừa bước vào dục dũng, làn nước ấm dội lên thoải mái vô cùng.

Cảm giác mệt mỏi bay mất chỉ còn cảm giác sảng khoái.

Nhìn xuống cơ thể đầy dấu tím hồng cô liền nản lòng.

Mấy vết này làm sao mà hết đây?

- Nương nương, người yên tâm.

Mấy cái đó vài ngày sẽ biến mất thôi - Liên hoa đang ngồi xoa bóp cho cô nói một câu làm cô đỏ cả mặt.

- Ừ Ngâm mình đến gần giờ Thìn* cô mới đứng dậy.

Khoác lên mình bộ y phục màu xám nhã nhặn, đeo mũ ngọc thạch và hai chiếc trâm cài.

Cô không có thói quen trang điểm nên cô chỉ tô chút son mà thôi.

- Lục hoa, hôm nay không phải thỉnh an?

- Anh Thy ngồi dùng điểm tâm hỏi Lục hoa - Không ạ!

Thái Hậu không biết đêm qua Hoàng đế đến nên...

- Mấy giờ?

- Dạ... giữa giờ Thìn* ạ Nghe xong câu này cô ngay lập tức đứng dậy đi kiệu đến điện Thái Hậu.

Vì cung Vị Ương khá gần điện Thái Hậu nên chỉ mất chưa đến 1 khắc* đã đến nơi.

- Ngươi bẩm báo với Thái Hậu rằng Thục phi đến thỉnh an - Lục hoa nói với nha hoàn của Thái Hậu Một lúc sau

- Hồi bẩm Thục phi nương nương, Thái hậu nói không muốn gặp nương nương - Nha hoàn cúi đầu nói - Nương nương...

- Liên hoa quay qua cô - Nếu Thái Hậu đã không muốn gặp ta thì bẩm báo với người ta không làm phiền nữa để người nghỉ ngơi Ngay sau đó cô rời đi đến Vườn Ngự Uyển vốn để dành thời gian tắm nắng.

Nhưng chỉ một nửa canh giờ sau* thì 7 nữ tử tham gia tuyển phi liền từ xa đi đến.

- Tham kiến Thục Phi nương nương - Đồng loạt nhún người hành lễ với cô trừ...

Đường Y Tuyên.

Nàng ấy nhìn cô ánh mắt tóe khói.

Cô chỉ mỉm cười đi đến lầu nhỏ giữa hồ Tiền ngồi xuống - Các muội muội vừa đi thỉnh an Thái Hậu sao?

- Cô nhàn nhã hỏi, phong thái vương giả vô cùng - Vâng, tỷ tỷ - Chiêu Nghi gật đầu rót trà ra ly đưa đến trước mặt Anh Thy - Thật không hiểu lý do vì sao Thục Phi lại không đến thỉnh an Thái Hậu?

- Đường Y Tuyên nhếch môi khinh miệt nhìn cô - Đường muội muội đang thắc mắc lý do vì sao ta không đến thỉnh an Thái Hậu sao?

- Yên Anh Thy nhấc ly trà lên nhấp ngụm nhỏ - Ta không đến thỉnh an Thái Hậu là vì căn bản Thái Hậu không muốn gặp ta - Cô rất tự nhiên mỉm cười nhìn Đường Y Tuyên.

Nàng này là muốn khiến ta mất mặt vì bị Thái Hậu một lời đuổi đi nhưng cô không phải là người muốn hại là hại được vậy nên...

- Ta thấy ban nãy Đường Tu Nghi còn chưa hành lễ với ta.

Vậy... theo cung quy... phải xử phạt thế nào??

- Yên Anh Thy nhìn Đường Y Tuyên mặt xanh lét - Chiêu nghi nói xem - cô quay qua hỏi Tạ Kiều Mai - Tỷ tỷ, tội không hành lễ nhẹ thì vả mặt nặng thì phạt trượng - Tạ Kiều Mai cũng xem như người thành thực nhẹ nhàng trả lời - Vậy...

Đường Tu Nghi quỳ xuống tự vả mặt mình 10 cái đi Ai nha!

Thục phi quả cao tay.

Xem ra thật muốn chỉnh Đường Y Tuyên một trận đây.

Đã bị vả miệng lại còn phải quỳ.

Thân là cháu Thái hậu mà bị phạt thế này truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa chứ?

Đường Y Tuyên cắn răng nhịn cơn tức quỳ xuống vả mặt.

Bốp... bốp... từng tiếng vả mặt vang lên.

Điều đó chỉ cho thấy nỗi nhục của Đường Y Tuyên với Thục phi không trả không được.

----* Bồn tắm* Từ 7-9h sáng* Tầm 8h sáng* 1 canh giờ là 2 tiếng, nửa canh giờ là 1 tiếng
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 11


Yên Anh Thy cùng các nữ nhân khác nhìn Đường Y Tuyên quỳ dưới đất nhục nhã tự vả mặt.

- Tỷ tỷ, Đường Tu Nghi không có cố ý làm như vậy.

Tỷ tha cho nàng ấy đi - Tạ Kiều Mai không nhịn được nói với cô thay Đường Y Tuyên - Không cố ý?

Dù có hay không vẫn phải phạt làm gương, nếu đã nhìn thấy rồi thì nhớ mà rút kinh nghiệm - Cô lạnh lùng nhìn Tạ Kiều Mai.

Từ phía xa một bóng hoàng bào gấm vàng ung dung thư thái đi đến.

- Hoàng Thượng thánh an - Đồng thanh Đang khi Lăng Vô Thần định đi đến ngồi bên cạnh Anh Thy thì Đường Y Tuyên quỳ mạnh xuống đất đưa tay tát một cái mạnh vào má mình
- Đường tu nghi đây là đang làm gì?

-:Hắn liếc nhìn nàng ta.

Hai bên má sưng lên trông mặt nàng như cái bánh bao - Hoàng thượng....

Đường Tu Nghi ban nãy không hành lễ với thiêp nên chiếu theo cung quy bị phạt vả mặt
Đường Y Tuyên định khóc lóc cầu xin Lăng Vô Thần làm chủ cho nàng thì Yên Anh Thy lại cướp lời lấy đi ý định của nàng.

- Vậy sao?

Tu nghi bao giờ lại không có phép tắc như vậy?

Chịu phạt của Thục phi xong quỳ ở đây nửa canh giờ nữa - Lăng Vô Thần cau mày hạ lệnh trừng phạt.

Đường Y Tuyên trừng lớn mắt.

Nói xong hắn nhẹ nhàng kéo cô dậy đưa cô đi để lại Đường Y Tuyên và các nữ tử đang đứng ở đó..

- Hoàng thượng sao lại làm như vậy?

- Anh Thy đi bên cạnh hắn nhẹ nhàng hỏi - Nàng ấy được chiều quá đâm ra hư hỏng, không phạt không được.

Sau này có khi lại làm ra nhiều chuyện sai trái nữa - Hắn thở dài ôm eo mảnh khảnh của cô Cô không nói gì theo hắn đến Dưỡng Tâm điện.

---- Bồi hắn cả một ngày mệt mỏi trở về cung Vị Ương.

Không biết là tin cô phạt Đường Y Tuyên đã loan ra khắp hậu cung hay chưa mà nghe Liên hoa báo lại sau khi nàng ta về Ninh ca các liền rối rắm triệu thái y đến rùm beng xem bệnh.

- Nương Nương, chuyện này không chừng lan đến tai Thái Hậu rồi - Liên hoa ngồi bên cạnh giúp cô mát-xa nhẹ nói - Mặc kệ.

Bà ấy làm thế nào cũng không có khả năng bắt tội ta - Cô nhắm mắt dựa vào thành bồn tắm bằng gỗ trả lời
Hôm nay Lăng Vô Thần tiếp tục đến cung của cô nghỉ ngơi.

Hắn không ngừng đòi hỏi cô này nọ đến hơn nửa đêm mới cho cô đi ngủ.

-------------------- Sáng sớm tỉnh dậy cả người mệt mỏi lại nghe thấy tiếng cung nhân bên ngoài ồn ào một trận khó chịu.

- Chuyện gì bên ngoài vậy?

- Nương nương, là Hoàng thượng và Quý phi mang quà đến ạ - Lục hoa phân phó người mang mấy rương quà vào bẩm báo với cô.

Tất cả gồm có 4 rương quà.

Có vải vóc, trang sức và vàng bạc.

Ngoài ra Lăng Vô Thần còn tặng cho cô một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng vô cùng quý giá.

Nói đến áo khoác mới nhớ, trời đã vào tháng 9 rồi, bắt đầu trở lạnh đột ngột.

Không giữ ấm mình để bị cảm bị gay.

- Lục hoa, vải vóc này ngoại trừ màu trắng, lam, đỏ và xám ra đem vào kho cất hết, mấy thứ kia cũng vậy.

Nhớ ghi chép cẩn thận đưa đến cho ta - Cô tùy tiện cầm một cây vải màu trắng thêu hoa và viền màu đỏ ra ngắm rồi nói với Lục hoa.

Cô vì đêm qua thị tẩm nên được miễn đến thỉnh an Thái Hậu vậy nên sau khi dùng điểm tâm xong liền đi đến Dưỡng Tâm điện bồi Hoàng thượng.
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Thông báo lịch đăng truyện


Vì tg còn đi học nên từ thứ 2-5 sẽ đăng 3 chap còn hai ngày cuối tuần sẽ đăng 4 chap nhé.

Thanks mọi người đã đọc truyện của ghetmauhong Nhớ cho tg cái ☆ nha
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 12: Cuốn sách lạ


Rất nhanh thời gian 2 tuần đã trôi qua.

Không khí đã chính thức bước vào tháng 10 rồi.

Khí hậu lạnh chỉ tầm 5-6 độ thôi vậy nên ra ngoài đều phải khoác lên người áo khoác thật dày.

Còn Thái Hậu thì từ sau khi Lăng Vô Thần lên ngôi Hoàng Đế thì năm nào vào mùa đông này bà cũng đi đến ngôi Chùa lớn nhất phía tây kinh thành vừa để tránh rét vừa để cầu phật đến mùa xuân mới quay về.

Bà rời đi cùng một đoàn người mang theo Quý phi.

Vậy là giờ đây trong hậu cung ngoại trừ Lăng Vô Thần ra thì Yên Anh Thy là người có phẩm vị cao nhất.
.

Vườn Ngự Uyển - Nương nương, trà nóng đây - Liên hoa bưng lên ly trà nóng cho cô uống ấm mình - Hoàng thượng đang ở đâu?

- Nô tỳ nghe nói Hoàng thượng ở điện Dưỡng Tâm - Ừ Lúc cô định đứng lên đi đến Dưỡng Tâm điện thì bóng của một nữ nhân váy hồng tiến đến.

Nữ nhân đó không phải Tạ Kiều Mai hay Đường Y Tuyên, cũng chẳng phải những Tiệp dư mà cô đã gặp.

Người này là....

Liên thương
Liên Thương kiêu ngạo bước đến lầu sen trong Ngự hoa viên.

Vừa đến liền thấy một nữ nhân thân váy màu lam lạnh lẽo ngồi ở đó trước rồi.

Liên Thương nhìn nữ nhân đó, phát hiện ra người này chính là người mình căm ghét bao lâu nay.

Ả cứ đứng như trời trồng nhìn cô - Liên quý nhân to gan.

Gặp mặt Yên thục phi lại không hành lễ - Lục hoa thấy ả không chịu phản ứng gì cứ trừng mắt nhìn cô thì rất khó chịu nhắc nhở Liên thương vừa nghe 3 chữ Yên thục phi thì trong lòng quát nhỏ.

'Con nhỏ này làm Thục phi từ khi nào chứ?' Ả nghi hoặc nhìn cô.

Thấy trên đầu cô đeo toàn trang sức đẹp còn đeo ngọc bội có in phẩm vị Thục phi trên đai váy thì vội vàng hành lễ - Thục phi nương nương - Ả quỳ xuống hành lễ với cô đến nửa ngày vẫn không thấy cô cho đứng dậy liền một bụng tức giận Anh Thy chả thèm quan tâm đến Liên thương ngồi nói chuyện với Lục hoa và Liên hoa.

- Ta muốn đến điện Diêu Chỉ xem một số thứ.

Chuẩn bị ngự liễn* - Cô phân phó cho Lục hoa xong uống hết ly trà định rời đi thì phát hiện Liên Thương đang quỳ dưới đất * Là cái kiệu rước á các bạn - Liên quý nhân sao lại quỳ ở đây?

- Anh thy hỏi 1 câu làm Liên thương tức giận - Nương nương, Quý nhân hành lễ với người quỳ ở đây 1 khắc rồi* * 15 phút - Vậy sao?

Ta lại không nhìn thấy, nào đứng lên đi - Cô đỡ ả dậy, khuôn mặt giữ nguyên nụ cười.

Liên thương nghe xong câu này lòng rất tức giận.

Ý của Anh thy không nhìn thấy ả tức là chế giễu ả không đáng để cô bỏ vào con mắt.

Lúc ả định nói gì đó với cô thì Lục hoa cùng ngự liễn đi tới.

Anh thy không quan tâm đến Liên thương nữa đi thẳng đến ngự liễn ung dung ngồi lên đến điện Diêu chỉ bỏ lại sau lưng nữ nhân váy hồng tức giận nổ đom đóm mắt.

Điện Diêu chỉMặc dù đã mấy tuần cô không ở đây nhưng nơi này vẫn rất sạch sẽ, đồ đạc gọn gàng nhưng không hề có bị xê dịch đi đâu cả.

Cô đi đến bên giường sờ vào gối đầu, chăn và đệm.

Đột nhiên giữa giường là một phần đệm nhô lên.

- Cái gì vậy?

Cô lật tấm đệm lên thì thấy một quyển sách cũ kĩ màu xanh đen.

Nó dường như đã nằm ở đây rất lâu chưa từng có ai động đến.

Cô lật ra vài trang đầu xem, chữ ở đây đáng lẽ ra cô không đọc được nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra mà từng con chữ cô đều hiểu và đọc lưu loát.

Quyển sách bìa ngoài đã mờ chữ rồi, trang đầu tiên có giới thiệu sơ bộ..

Cô đọc qua một chút liền biết quyển sách này là nói về một vị phúc tinh của đất nước.

Người đó đã xuất hiện cực kì lạ và khiến đất nước ở chỗ đó phát triển thịnh vượng vô cùng.

Cô sau khi đọc xong liền bỏ cuốn sách vào tay áo trở về cung Vị Ương.

------- Phía trên chỉ là hình minh họa thôi nha các bạn😀😀😀

 
Đặc Công Hoàng Hậu
Chap 12: Nghi ngờ mình là một vị phúc tinh


Cung Vị Ương Anh Thy ngồi bên cửa sổ cầm quyển sách chăm chú đọc.

Nội dung cô đọc như sau: ' Vị phúc tinh ấy đến từ một nơi xa xôi khác, xuyên không đến.

Người rất đẹp, hoàn hảo, thông minh.

Người có thể làm ra những thứ ta không làm được.

Người có thể biết trước tương lai sẽ sảy ra việc gì, người có khả năng tính toán giải quyết mọi việc rất nhanh.

Người không giống bất kì cô gái phàm tục nào cả......

' Suy nghĩ của Anh Thy sau khi đọc xong vài trang đầu tiên là: ' Vị phúc tinh xuyên không đến?

Mình cũng là xuyên không đến.

Làm những thứ người phàm tục không làm đc?

Mình đã làm món Shumai, trà hoa?

Vậy có gọi là thứ của lạ không?

Mình là vị phúc tinh sao???

' Lòng cô rối bời không biết làm thế nào.

Nếu cô thật sự là phúc tinh thì cô sẽ làm cái gì?

Cô từ nơi khác đến Hoàng thượng có ghét cô không?

Hắn sẽ ghê tởm cô có đúng không?

Không được... cô không muốn bị hắn ghê tởm.

Cô không muốn
'Bụp'..

Anh thy giận dữ gập sách lại đứng phắt dậy.

Tiếng động kêu lớn làm Lục hoa và Liên hoa đứng bên ngoài giật mình chạy vọt vào.

- Nương Nương - Đồng thanh nhìn cô đang tức giận Anh Thy vuốt ngực vứt cuốn sách sang một bên.

- Các ngươi có biết gì về 'Vị phúc tinh' không?

- Cô nuốt cơn giận bình tĩnh hỏi - Dạ có - Chuyện đó xảy ra cách đây 5 đời vua rồi.

Người đời kể lại vào đêm hôm đó có một phi tử vì thất sủng mà tự tử.

Nhưng sang sáng hôm sau người đó bị đưa vào huyệt lại đột nhiên gõ nắp quan tài đòi ra.

Ai cũng sợ người đó cho rằng cô ta là ma quỷ.

Vua thời đó không tin chuyện này thì đến xem ngay lập tức say lòng trước nhan sắc của nàng.

Vua đưa nàng về cung lập nàng làm phi ngày ngày bên cạnh nàng bỏ bê triều chính.

Người dân lại càng kêu than đòi giết nàng.

Rồi chuyện kéo dài đến khi quân nước Lang nay thuộc địa của chúng ta phía Bắc sang xâm lược.

Nàng ấy đã khuyên nhủ và ra trận đánh cùng Vua.

Nước ta chiến thắng chiếm được nước Lang.

Dân tình càng ngày càng ấm no hạnh phúc, đất nước thái bình thịnh thế.

Không ai nói nàng là ma quỷ nữa mà gọi nàng là vị phúc tinh - Liên hoa đứng trước mặt cô kể lưu loát câu chuyện Anh Thy lại rơi vào trầm mặc.

Xuyên không?

Linh hồn cô ở hiện đại chết đi xuyên về nhập vào thân xác này cũng đã chết.

Vậy cô cũng là ma quỷ sao?

Cô sẽ giống cô gái 5 đời vua trước à???

Không... sẽ không có chuyện đó xảy ra.

- Lục hoa, đêm nay hình như Hoàng thượng sẽ đi tuần tra ở lăng mộ Tiên đế sao?

- Vâng
- Ngươi trốn ra ngoài tìm cho ta một nơi bán vũ khí ngầm đi
- Để làm gì ạ?

- Cứ đi đi
Cô muốn bản thân có một loại vũ khí phòng thân.

Cô cảm giác như sắp có chuyện không hay sảy ra.

Bản năng của một sát thủ nhắc nhở cô phải đề phòng.

----- Chiều Lăng Vô Thần đi đến thăm nữ nhân xinh đẹp của mình trước khi đi.

- Ái phi của trẫm - Lăng Vô Thần ôm chặt cô vào lòng sến súa gọi - Hoàng thượng - Cô cũng ôm lại hắn, dụi dụi đầu nhỏ vào lòng hắn - Tiểu Yên của trẫm, nàng ở trong cung đêm nay ngoan ngoãn ngủ sớm giữ sức khỏe biết không Từ khi nào hắn lại chuyển qua gọi cô là Tiểu Yên rồi ấy.

- Hoàng thượng đi cẩn thận, ta có cảm giác không tốt đâu - Trẫm biết
Hai người lưu luyến nhau một màn mùi mẫn muốn xịt máu.

Hết ôm ấp hôn hít rồi sờ mó mã mới buông nhau ra.

Hắn rời cung đi khá sớm, tranh thủ khảo sát xong trở về với Ái phi thân yêu.

Còn Anh Thy thì mong hắn đừng quay về sớm để cô có thời gian làm việc của mình.

------ Tuần này Tg rảnh rỗi nên viết nhiều cho m.n😁 Sang tuần sau là theo lịch Tg đã đăng nhoa. 😗😗😗😗


 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 13: Mua bán vũ khí


Tối hôm đóKhi cung nữ và thái giám đã đi nghỉ hết thì trong nội thất cung Vị Ương lại có ánh nến lấp lóe.

- Lục thanh, mang y phục tới - Cô từ trên giường bước xuống nhẹ nhàng phóng cái vèo đến bên gương đồng Lục thanh mang đến một bộ y phục màu đen.

Có áo, quần và áo choàng.

Tóc cột cao không đeo trang sức, dùng chiếc khăn để bịt nửa mặt.

Hai người lén lút chuồn ra khỏi cung bằng cửa phía Tây với sự trợ giúp đánh lạc hướng của Liên hoa.

Đi ra khỏi cổng kinh thành 2 người leo lên ngựa đã chuẩn bị sẵn chạy vọt đi.

Địa điểm là tiệm bán đồ cổ ở phía Tây kinh thành.

Khi đã đến nơi thì tiệm đã đóng kín cửa nhưng vẫn còn ánh đèn.

Anh Thy đi đến đẩy cửa ra, bên trong trưng khá nhiều đồ cổ và thắp 2 ngọn đèn.

1 ông lão tầm 50-55 tuổi ngồi đếm tiền ở bàn - Ấy, đã trễ thế này hai vị còn đến cửa tiệm của ta sao?

- ông lão đứng dậy cười cười nhìn cô - Tôi muốn thương lượng một chuyện - Cô đến trước mặt ông ta, vứt lên bàn một cái hà bao*. * Túi đựng tiền hoặc túi hương đeo bên mình Ông ta chần chừ nhìn và đánh giá cô với Lục hoa sau đó mở hà bao ra.

Bên trong là 1 lượng* vàng * Bằng 1 cây vàng = 10 chỉ vàng đó - Các cô muốn mua cái gì?

- Ông ta cầm chặt thỏi vàng cười tươi hỏi - Kiếm - Lạnh lùng, cô tháo tấm vải che mặt ra - Được - Ông ta đi vào trong lấy ra 5 chiếc hộp gỗ lớn và dài đặt lên bàn rồi mở ra Lần lượt những cây kiếm hiện ra trước mắt cô.

Anh Thy là người có tính thẩm mỹ cao, trong 5 cây cô chọn cây kiếm có lưỡi kiếm 2 cạnh, đầu nhọn.

Viền trắng bên trong là đen khắc họa tiết màu vàng.

Chuôi kiếm vững chắc và trang trí khá đẹp ( Coi hình phía trên để rõ hơn nhé😂).

- Cô gái, cô quả có mắt nhìn hàng.

Thanh kiếm này quý lắm đó - Ông ta vừa suýt xoa khen ngợi vừa cất những cây kiếm còn lại đi - Tại sao?

- Trên đời chỉ có 1 cái thôi.

Tôi bán cho cô là vì...

- Vì cái gì?

- Cô là chủ nhân của nó
- Rõ hơn chút
- Nói chung từ khi thấy cô tôi đã biêta cô phải sở hữu nó rồi Cô nhét kiếm vào chuôi sau đó rời đi nhanh chóng.

Trước khi ra khỏi cửa thì tiếng ngựa chạy dồn dập vang đến.

- Chuyện gì vậy?

- Ông lão hỏi Cô nhanh nhẹn đóng cửa lại.

Tiếp là một đoàn ngựa tầm 15 con phóng vụt qua về hướng cửa thành - Nương nương - Lục hoa kêu nhỏ - Ông tên là gì vậy?

Tôi sau này còn đến tìm ông - Anh Thy quay người hỏi ông lão - Quách Tả Thượng
- Hảo Cô kéo Lục hoa lên ngựa đuổi theo đám người ban nãy - Đám người đó chắc chắn không phải người của Hoàng thượng - Cô đánh mạnh vào bụng ngựa đuổi theo đám người - Vậy là sao ạ?

- Thích khách Đường cô đi là đường dãn tới lăng mộ của Tiên Đế.

Đến gần nơi đó cô xuống ngựa, căn dặn Lục hoa không được đi lung tung còn mình cầm kiếm dùng khả năng nhanh nhẹn của sát thủ trèo lên cây Lăng mộ tiên đế thắp đèn sáng trưng chỉ có tầm 10 người đứng bên ngoài canh gác.

Cô nhìn xung quanh thì thấy có đến 4 đám người phục kích ở đây.

Không xong!

Bọn chúng định đột nhập tóm gọn Lăng Vô Thần bên trong lăng mộ.

'Huýtttt..' Tiếng huýt sáo lệnh bằng tay vang lên, 1 tốp người xông lên hạ thủ gọn lẹ 10 tên lính gà gật bên ngoài.

Bọn chúng nhẹ nhàng lần xuống cầu thang thì - Bât bọn chúng lại
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 14: Thích khách


- Bắt bọn chúng lạiTiếng nói lạnh lùng của nam nhân áo đen vang lên, một toán quân lính bao bọc xung quanh đám thích khách, số lượng người không chênh nhau là bao.

Đám thích khách định tẩu thoát thì quân lính của Lăng Vô Thần xông lên.

Thấy không còn đường thoát nên bọn thích khách cũng không hề ngần ngại chống trả kịch liệt.

Đám thích khách quá cao tay đến mức tẩm thuốc độc vào binh khí để diệt cỏ tận gốc.

Quân lính dần ít đi bị đám thích khách áp đảo.

Lăng Vô Thần rút kiếm xông lên.

Hắn quả là một người rất giỏi võ công, đánh với một toán thích khách tận 10 người vẫn chả xi nhê gì.

Nhưng...

Vút... một mũi tên từ xa bay vèo đến chỗ Lăng Vô Thần.

Hắn đang miệt mài đánh với mấy tên thích khách đơn giản là không thể quay qua diệt đi mũi tên.

Anh Thy lao xuống rút kiếm chém đôi mũi tên ra làm hai rồi xông lên đánh nhau với bọn thích khách.

Bọn này có lẽ luyện tập khá nhiều nên khả năng đánh võ rất cao.

Tuy vậy cũng chả làm khó được cô hay Lăng Vô Thần.

Mỗi người một bên, những tiếng..

Keng... của kiếm chạm vào nhau hay tiếng...

Rắc..Rắc... của xương gãy vang lên liên hồi.

Rầm... rầm... tiếng ngựa chạy dồn dập vang lên.

Đó là quân tiếp viện của Lăng Vô Thần.

Rất nhanh chóng đám thích khách đều bị bắt giải về cung nhốt vào đại lao.

- Sao nàng lại ở đây?

- Lăng Vô Thần ôm chặt lấy cô hỏi han.

Khi thấy cô xuất hiện hắn rất bất ngờ và lo lắng.

Hắn không biết cô lại đánh kiếm tốt vậy.

Mấy lần thích khách ở phía sau đâm lén cô làm hắn thót tim lo sợ.

Hắn sợ cô bị thương.

May mắn là cô không sao, nếu không...

- Thiếp vốn lo lắng cho người nên...

Cô cũng không biết giải thích làm sao với hắn nữa.

Cô thật sự mủi lòng khi thấy ánh mắt lo lắng của hắn Lăng Vô Thần ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô một cái.

Anh Thy đứng trong lòng hắn chớp chớp mắt.

Cô thấy mệt rồi.

Cô không hiểu sao cơ thể này lại yếu ớt như vậy.

Mới chỉ hoạt động chút xíu hai mắt đã díu chặt lại, tay vì cầm kiếm mà mỏi nhừ.

Hắn bế cô lên đưa cô lên ngựa.

- Hoàng thượng, Lục Hoa bên ngoài kia...

- Cô mệt mỏi níu áo hắn chỉ về phía sau cái cây ban nãy cô trèo lên.

Hắn không nói gì ra lệnh cho thân vệ* của hắn đưa Lục hoa về cung còn mình thì ung dung đưa mỹ nữ về trước.

- Hoàng thượng không nghi ngờ ta sao?

- Cô nằm trong lòng hắn đột nhiên mở mắt hỏi - Sao nàng lại hỏi như vậy?

- Hắn mỉm cười - Ta...

- Cô cúi đầu buồn bã.

Cô nếu nói cho hắn biết cô là phúc tinh thì sao?

Hắn có đuổi cô đi không nhỉ?

- Trẫm biết... nàng không phải người ở đây - Lăng Vô Thần cất tiếng trầm trầm, Anh Thy mở to mắt nắm chặt góc áo - Trẫm biết... nàng đến đây để giúp trẫm - Hắn tiếp tục nói - Trẫm cũng biết... nàng đang sợ cái gì...

Đừng lo lắng!

Trẫm không quan tâm nàng là gì và từ đâu đến.

Trẫm chỉ biết nàng là phúc tinh của trẫm, là ái phi thân yêu của trẫm.

Cả đời này trẫm phải bảo vệ và yêu thương nàng - Từng lời từng chữ từ miệng hắn làm cô sốc rồi xúc động.

Hắn thật sự nghĩ vậy sao?

Hắn không ghét cô thật hả?

- Hức.. hức..

- Tiếng thút thít nhỏ vang lên.

Lăng Vô Thần cúi xuống thấy cô đang chảy nước mắt liền cho dừng ngựa ôm lấy cô dỗ dành - Đừng khóc, Tiểu Yên - Hắn vuốt vai cô, đặt nụ hôn thật nhẹ lên mi mắt cô.

Môi của hắn dính một chút nước mât của cô.

Hắn nếm thử... mặn.

Nó thật mặn nhưng là vị mặn của sự vui mừng xúc động - Ta rất sợ chàng sẽ ghét ta...

Hức...

Chàng sẽ đuổi ta đi... sẽ ghê tởm ta.. hức... hức...

- Anh Thy giàn dụa nước mắt nức nở noi - Ngốc.

Trẫm sao có thể ghét nàng?

Sao có thể đuổi nàng đi?

Lại càng khôbg thể ghê tởm nàng được.

Trẫm sẽ phải yêu nàng, giữ nàng bên cạnh, thương yêu nàng - Hắn đau lòng nhìn thiên hạ nhỏ bé trong lòng.

Nghe cô nói tim hắn như muốn vỡ ra - Thật sao?

- Cô ngước đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều lên nhìn hắn.

- ThậtLăng Vô Thần đặt một nụ hôn lên môi cô, cô cũng đáp lại hắn.

Tim cô dấy lên cảm giác ấm áp và hạnh phúc.

Cảm giác mà một sát thủ như cô chưa hề cảm nhận được và cả Lăng Vô Thần cũng vậy....------- Hôm nay có hứng viết mấy chap liền.😂😂😂 Lần đầu tiên Tg viết truyện mà số ng xem tăng nhanh vậy.

Rất cảm ơn các bạn.

Có bạn nào có ý kiến về truyện của mình cứ commet nha.

Tg thích đọc commet lắm😄😄 ( Đọc xong cho Tg cái ⛤⛤ nha 💋💋💋)
 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 15: Tiệc ăn mừng


Sáng hôm sauLăng Vô Thần lên triều khá sớm còn Anh thy thì vì đêm qua hoạt động mệt mỏi nên ngủ đến gần trưa mới chịu tỉnh dậy.

Dùng ngọ thiện* xong đâu vào đấy thì cô ra khuôn viên cung Vị Ương ngồi dưới tán cây nghỉ ngơi - Sao dạo này lại không thấy Đường Y Tuyên vậy?

- Cô dựa vvào mệt mỏi hỏi - Nô tỳ cũng không rõ nữa.

Mấy hôm nay cô ta không đi ra ngoài - Lục hoa rót trà ra chén đưa lên cho cô Một lúc sau...

- Nương nương, có Châu tiệp dư và Liên quý nhân tới - Lục hoa đến bên cô nói nhỏ, thấy cô gật đầu thì liền ra ngoài mời 2 nữ nhân kia vào
- Thục phi nương nương - 2 nàng đồng thanh - Hôm nay Châu tiệp dư và Liên quý nhân lại rảnh rỗi tới thăm ta sao?

- Cô ngồi thẳng dậy nhíu nhíu mắt nhìn 2 nàng - Tỷ tỷ, muội cùng Liên Thương tới thông báo với tỷ một số việc - Châu Ngân Giang mỉm cười trả lời cô.

Cô nhướn mắt ý bảo 2 nàng nói xem chuyện gì - Tỷ tỷ, hai ngày nữa Lăng Nhã công chúa trở về cung.

Hoàng thượng định sẽ mở tiệc ăn mừng.

Vậy nên muội tới báo cho tỷ biết - Châu Ngân Giang nói nhanh gọn vấn đề sau đó liền rời đi.

- Lăng Nhã công chúa???

- Anh Thy cau mày nâng chén trà lên hỏi - Nô tỳ nghe nói là Thái hậu cùng Hoàng thượng rất cưng chiều vị công chúa này.

Hơn nữa cô ấy vẫn còn khá nhỏ, mới 14 tuổi mà thôi - Liên hoa đứng bên cạnh đun ấm trà lại - Vậy sao?

Vậy các ngươi đi chuẩn bị y phục cho ta.

Sau đó cô đứng lên đi vào trong nội thất.

Cô đến bên cạnh bàn trang điểm lấy ra một cái hộp nhỏ tầm 15cm bằng gỗ.

Bên trong đựng những lọ sứ nhỏ thơm phức.

Đây là những lọ tinh dầu để tắm cực kì hảo hạng do... cô tự làm.

Tất nhiên là phải đảm bảo hàng tốt rồi.

Triều đại này với việc làm đẹp của phụ nữ mặc dù khá ổn nhưng không có chiết xuất những thứ thế này.

Có thì cũng là nhập từ các nước sang nhưng mà cũng ít lắm.

Khi đi tắm thì thường sẽ rải những cánh hoa vào tắm chung cho nó thơm.

Còn riêng cô vì rảnh rỗi nên đi bức tùm lum các loại hoa rồi làm nên những cái này.

Chỉ cần nhỏ 5 giọt vào dục dũng và ngâm mình trong đó thì đảm bảo là... thơm phức luôn.

Cô sẽ tặng cho Lăng Nhã cái này nhưng còn phải để hỏi xem Hoàng thượng có biết công chúa thích mùi hương gì....

Hai ngày sau - Nương nương y phục đây - Lục hoa đưa vào phòng tắm bộ váy màu xám nhã nhặn không kém phần sang trọng thanh lịch.

Cô trang điểm hơi đậm chút xíu, nhìn qua đã thay đổi rất nhiều.

Trông cô xinh đẹp hơn, mê hoặc lòng người hơn.

Quả thật nói cô là đại mỹ nhân cũng không sai chỗ nào.

Vào khoảng giờ Tuất thì Lăng Vô Thần đến đưa Anh thy đi.

Điện Bảo Chính trang hoàng lấp lánh sáng rực.

Những tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng.

Mười mấy nữ nhân trong hậu cung váy áo điệu đà đã tập trung hết đầy đủ.

Nhưng điều mà làm cô cảm thấy ngạc nhiên nhất vẫn là Thái Hậu và Quý phi từ khi nào đã trở lại cung rồi???

- Tham kiến Hoàng Thượng - Vừa bước vào các phi tần cung nữ đều quỳ xuống hành lễ.

- Đứng hết lên đi Lúc này cô mới nhận ra ngồi bên trái Thái Hậu là một nữ tử tầm 14 tuổi đang nhìn cô mỉm cười.

Cô cũng cười lại
Anh thy cũng ngồi bên trái Hoàng thượng cùng Quý phi.

- Hôm nay là tiệc mừng công chúa trở về.

Mọi người không cần đa lễ - Lăng Vô Thần lạnh lùng nói
- Khởi yến - Tổng quản công công vỗ tay 3 cái.

Các cung nữ liền dọn thức ăn lên.

Các nữ nhân mỗi người đều có món quà mang trao lên tặng Lăng Nhã.

Cô nhìn xuống dưới không thấy Đường Y Tuyên đâu cũng hơi lạ nên quay đầu nhìn về phía Thái Hậu.

À, hóa ra nàng ta lại ngồi ở bên cạnh Thái hậu nha...

- Tẩu tẩu - Tiếng gọi của Lăng Nhã - Công chúa, làm sao vậy?

- Cô cảm thấy đứa trẻ này thật đáng yêu nha - Tẩu tẩu, quà của ta Nhã nhi đâu Con bé xòe hai tay ra trước mặt cô nheo nheo mắt Cô mỉm cười lấy trong tay áo ra cái hộp nhỏ.

Bên trong là tinh dầu mùi hoa Cúc rất thơm.

Con bé mở ra ...

- Oa, thật thơm nha.

Đây là cái gì vậy tẩu?

- Lăng Nhã cầm bình sứ lên mũi ngửi - Là tinh dầu dùng để tắm.

Tặng cho công chúa - Tẩu tẩu đừng gọi muội là công chúa.

Muội không thích, gọi muội Nhã nhi - Lăng Nhã buồn buồn dẩu môi ý khiến Cô gật đầu rồi nói chuyện với con bé.

Cô không biết từ phía Thái Hậu có 1 ánh mắt nhìn cô căm giận.

Đang vui vẻ thì: Rầm...

- Ơ, nương nương....

Nương nương






 
Đặc Công Hoàng Hậu
Phần 16: Hạ độc


- Nương nương....

Tạ Kiều Mai ngồi bên dưới đột nhiên lăn đùng là ngất xỉu.

Những nữ nhân bên cạnh cũng bị dọa chết khiếp - Chuyện gì vậy?

- Lăng Vô Thần cúi sầm mặt đứng dậy đi về hướng Tạ Kiều Mai - Hoàng thượng, Chiêu nghi....

- Cung nữ thân cận của Kiều Mai đỡ nàng ta dậy hốt hoảng - Mau truyền thái y - Thái Hậu nói lớn.

Rất nhanh Tạ Kiều Mai được đưa về cung của mình để thái y xem bệnh - Hoàng thượng, nhất định phải điều tra cho rõ chuyện này - Thái Hậu tức giận đập mạnh xuống bàn - Nhất định trẫm sẽ tra cho ra - Lăng Vô Thần lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay ra Thái hòa các - Thế nào rồi thái y?

- Anh Thy đứng bên cạnh Ngô thái y - Hồi bẩm nương nương, Chiêu nghi bị trúng độc.

Tình trạng sức khỏe không mấy khả quan - Đang yên đang lành tại sao lại trúng độc?

- Là do Chiêu Nghi đã ăn thứ gì đó có độc Nói xong Ngô thái y rời đi để lại Tạ Kiều Mai nằm bẹp 1 chỗ còn Anh Thy đầu đang bốc khói - Triệu tất cả những kẻ trong Thái Hòa các bà Ngự thiện phòng tới cung Vị Ương cho ta - Cô dường như trở nên tức giận lạnh lùng ra lệnh rồi phất váy rời đi Cung Vị Ương - Kẻ nào đã bưng thức ăn lên cho Chiêu Nghi?

- Cô ngồi trên ghế nhìn xuống một đám người ở Ngự Thiện phòng quỳ rạp bên dưới - Là chúng nô tỳ Ba cung nữ tiến lên phía trước rồi quỳ xuống tiếp tục.

Khuôn mặt hiện rõ vẻ lo sợ - Chiêu Nghi đã dùng những món gì?

- Hồi bẩm nương nương, ngoại trừ những món ăn Ngự Thiện phòng đã chuẩn bị Quý Phi không sai bảo chúng nô tỳ làm thêm món gì nữa - 1 cung nữ trả lời - Ái Nhi, ngươi tiếp xúc với Chiêu Nghi nhiều nhất.

Muội ấy đã ăn cái gì?

- Cô lại quay sang hỏi nha hoàn thân cận của Tạ Kiều Mai - Nương nương, Chiêu nghi có dùng 1 bát canh hạt sen ạ - Ngươi làm?

- Cô nheo mắt nhìn Ái nhi - Không có nương nương.

Nô tỳ không biết Chiêu Nghi lấy nó ở đâu ra.

Chỉ biết Chiêu Nghi uống nó xong liền co giật rồi ngất đi.

Nô tỳ thật sự không biết gì hết - Ái Nhi hốt hoảng quỳ rạp xuống gập đầu khổ sở nói mong không bị hiểu nhầm - Ngươi không biết?

- Hồi nương nương, lúc trước khi đến điện Bảo Chính thì Chiêu Nghi có nói chuyện với 1 người - Ai?

- Lúc đó nô tỳ đang chuẩn bị gói quà cho Công chúa nên không có nhìn thấy.

Lúc Chiêu nghi đến đó có cầm theo hộp gỗ giữ ấm.

Có lẽ bát canh hạt sen là ở đó mà ra - Được rồi.

Các ngươi lui ra.

Ái nhi ở lại
Khi các cung nữ thái giám lui hết xuống thì Anh Thy mới đứng dậy nhìn Ái nhi - Bát canh đó đâu?

- Lúc Chiêu Nghi ngất đi đã làm rơi vỡ bát canh đó xuống thảm rồi ạ - Lui ra
Cô ngồi trong nội điện suy nghĩ một lúc liền bật dậy.

- Lục hoa.

Tới bộ phận giặt giũ.

Nhanh - Cô phóng ra ngoài kéo theo Lục thanh đi đến khu giặt quần áo Lúc đi qua Ngự Thiện phòng thì Anh Thy lại nhìn thấy cung nữ thân cận của Đường Y Tuyên theo đó lén lút đi tới bộ phận giặt quần áo - Nương nương...

- Lục hoa mở to mắt ngạc nhiên - hừ...

- Cô phóng vọt theo bóng của cô cung nữ đó, đến nơi thì nấp vào một góc tường
Cung nữ lo việc giặt giũ chắc chắn bây giờ đã đi dọn dẹp ở điện Bảo Chính hết rồi, không còn ai ở lại cả.

Cô cung nữ đó lật những tấm thảm lót lên tìm tòi thứ gì đó....

Thì ra là cô ta tìm tấm thảm bị ướt do chén canh hạt sen của Tạ Kiều Mai bị vỡ.

Cô thấy cung nữ đó định đổ thứ gì đó lên.

Có lẽ là phi tang vật chứng đây - Dừng lại....

 
Đặc Công Hoàng Hậu
Chap 17


- Dừng lại...Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, cung nữ của Đường Y Tuyên giật mình quay lại.

- Là kẻ nào?

- Dung Nhi ( cung nữ của Đường Y Tuyên ) nhìn xung quanh run rẩy hỏi Vụt... một bóng người áo đen phóng nhanh qua trước mặt Dung Nhi để lại trên mặt cô ta một vết xước - Chủ tử của ngươi lại dám ra tay hạ độc Tạ Kiều Mai.

Thật không may lại có người lật được mưu kế của các ngươi.

Xem ra, không có khả năng chối tội.

Ngươi không muốn chết thì rời khỏi đây nhanh đi...

- Người áo đen nói xong liền nhảy lên nóc nhà chạy đi mất.

Dung nhi hoang mang nhìn 1 lượt xung quanh mình xem còn ai không, sợ hãi bỏ lại tấm thảm mà chạy mất.

- Nương Nương, người áo đen đó là ai vậy?

- Lục hoa theo cô bước ra khỏi góc tối đi đến bên chiếc thảm cầm nó lên - Ta không biết - Cô chăm chú nhìn về phía người áo đen chạy đi.

Đến khi phía bên ngoài có tiếng nói của các cung nữ dọn dẹp điện Bảo Chính về cô mới quay ra rời khỏi nơi đó.

Cung Vị Ương - Thế nào rồi?

- Cô hỏi Ngô thái y đang xem tấm thảm bị ướt của Tạ Kiều Mai - Nương nương, đúng là có độc - Ông ta đưa chiếc trâm bạc đen sì lên cho cô xem.

Hừ!

Quả nhiên không sai.

Tạ Kiều Mai bị Đường Y Tuyên hạ độc.

Nhưng chứng cớ chỉ thế này không bắt tội được nàng ta, buộc phải chờ Tạ Kiều Mai thức dậy xác nhận bát canh hạt sen có độc đó là do Đường Y Tuyên đưa cho.

- Được rồi.

Tạ chiêu nghi tình hình thế nào - Hồi bẩm nương nương, vẫn không có chuyển biến gì ạ - Ông lui xuống đi Khi Ngô thái y rời đi cô liền trầm mặc ngồi xuống ghế - Nương nương - Liên hoa bưng khay trà lên cho cô - Tạ Kiều Mai và Đường Y Tuyên có mâu thuẫn gì với nhau sao?

- Nô tỳ không rõ.

Nô tỳ chỉ nghe nói vài hôm trước Chiêu Nghi ở Ngự hoa viên cùng Tu Nghi không biết thế nào lại gây nhau.

Chiêu nghi nói Tu nghi là bị Nương nương cướp ngôi Thục phi mà còn nghênh ngang đi lại trong cung, sau này nhất định bị đè đầu cưỡi cổ - Lục hoa kể cho cô nghe - Tạ Kiều Mai đã nói như vậy thật sao?

- Nô tỳ nghe các cung nữ ở Thái hòa các nói như vậy.

Chuyện thế nào vẫn không biết rõ ràng - Đường Y Tuyên là người dễ bị khiêu khích.

Có lẽ vài lời này của Tạ Kiều Mai làm cho tức giận mới làm ra chuyện này - Chúng ta phải làm gì đây nương nương?

- Chờ cho Tạ Kiều Mai tỉnh lại chứ sao - Cô đứng dậy định đi vào trong thì Lăng Vô Thần lại đi vào - Hoàng thượng - Cô vội vàng hành lễ với hắn - Lại đây nào Ái phi.

Nàng sao lại chưa đi ngủ?

- Hắn ôm chầm lấy cô âu yếm hỏi - Thiếp lo lắng Tạ chiêu nghi không ngủ được - Cô mỉm cười ôm lại hắn, dụi dụi đầu nhỏ vào vòm ngực rắn chắc của hắn - Chuyện này nàng không cần lo nữa.

Trẫm tìm ra rồi - Lăng Vô Thần xoa lưng của cô vài cái rồi bế thốc cô lên đưa cô vào trong nộii thất - Hả?

Người tìm ra rồi?

- Cô nhỏm dậy từ trong lòng của hắn ngạc nhiên hỏi - Ái phi, chúng ta nghỉ ngơi thôi nào - Hắn không trả lời cô mà âu yếm đè cô xuống giường hôn tới tấp - Nhưng...

- Chưa nói xong thì bị hắn chặn họng bằng nụ hôn nồng cháy khiến bao nhiêu lời muốn nói ra đều phải nuốt ngược xuống đến mắc nghẹn.

Tiếp theo đó là những mảnh y phục bay tứ tung và một loạt hình ảnh với tiếng động hại não người xem...
 
Back
Top Bottom