Hàn Phong Quân, một võ sĩ MMA nổi tiếng, trong suốt cuộc đời của mình, anh đã chinh chiến hơn 500 trận đấu từ đường phố đến sàn đấu, giành hơn 20 đai vô địch ở hạng nặng MMA, là kì tài võ học ở thế giới hiện đại xô bồ...Là cô nhi nên cậu ấy lớn lên trong đánh đấm đường phố, nhưng không phải sẽ hư đốn khi thiếu thốn tình cha mẹ Hoa chen đua nở đâm chồi lá, người đen người ngỡ lại chẳng ta,..Bản tính chính trực và ngạo nghễ đã làm nên con người của Phong Quân, Quân trong Minh Quân, Hàn Phong là cơn gió lạnh, mang theo sự buốt giá của chính nhân quân tử, sự uy phong khiến ai từng tiếp xúc với cậu ấy cũng phải cảm thán một từ NGẠO!!Trên chiếc xe PKL thuộc dòng moto, băng băng qua thành phố đô thị đông đúc, người thì chen chúc, mưa giông lại xô bồ, khi Phong Quân đang lái chiếc mô tô của mình về nhà sau giờ tập luyện, bỗng một tia sét trắng từ đâu lao đến, đánh xuống khoảng không gian xung quanh Phong Quân như bị bóp méoDư chấn trực tiếp từ sét làm cho đầu óc Phong Quân bị choáng và ngất đi...Cậu thanh niên khoảng 30 tuổi thôi, thanh niên không hẳn là trẻ mà là Đi Qua Năm Tháng...Giờ đây trên Trái Đất đang hoang mang vì Huyền Thoại MMA Phong Quân đang lái chiếc moto trên thành thị đông đúc bị một tia sét trắng làm biến mất trước mặt nhiều người đang xôn xao dư luận.!!..Còn cậu ấy thì sao?Phong Quân lúc này đã nằm hôn mê tại Động Truyền Thừa tại Chiến Trường Cổ ở Đại Lục Hà Lạc đã mệt mỏi tỉnh dậy...Trước mắt cậu ấy lúc này, là động phủ trắng xóa, còn có 1 vũng nước do nước từ trên động xảy xuống, phía trước mặt cậu là Tấm bia uy vũ cùng 1 người đá to cao nhưng lại bị vỡ nửa thân là dòng chữ Lôi Động Chiến Thần!Trên mặt cậu ấy không khỏi ngơ ngác vì cảnh tượng trước mắt, đầu tiên dựa theo các truyện xuyên không cậu đọc là thuận lời và dễ sống...Cái lạnh ở đây đã làm cho người cậu run lên, chỉ do cậu mặc bộ đồ thun trắng đơn giản?
KHÔNG, do tại xung quanh cậu là một nơi phủ đầy tuyết trắng...
Các dòng chữ nếu không được tác giả dịch ra thì Phong Quân cũng chả biết đọc, vì tiếng ở đây rất lạ...Sau khi đấm gió 15p người cậu ấy nóng lên, Phong Quân bắt đầu đi xung quanh để khám phá nơi này, được cái, cậu ấy đã dày dặn kinh nghiệm trước những thứ lạ, bình tĩnh đến đáng sợ, ổn định tinh thần trước mọi chuyện là con đường sáng suốt nhất để chọn các việc khác..Bỗng trong đầu Phong Quân vang lên tiếng gọi uy nghiêm: Tiểu tử, hữu duyên, ngươi có duyên với ta, ngươi có nhiệm vụ rạng danh lại tộc ta, cho chúng thấy chúng ta là các chiến thần không hề bị lãng quên, phát triển, phát triển!!!
Dòng tộc taa..Tiếng nói vang vọng không đầu không đuôi, khiến đầu Hàn Quân bị choáng 1 chút, như bị đấm vào cằm vậy...Phía bên tay trái có một chiếc hộp, Quân đi lại xem, chạm vào đã khiến người ta cảm thấy lạnh vì để lâu quá lâu rồi..
Cái lạnh ở đây không phải là không khí, mà là lòng người của người ở lại, quên đi những thứ huy hoàng xưa cũ...Tấm gỗ được tháo ra, bên trong là một cuốn sách hướng dẫn người hữu duyên cách để tu luyện, là phương pháp thiền định hít thở, Phong Quân nhìn thì đương nhiên chả hiểu, nhưng có hình ảnh... nên Phong Quân biết nó là cuốn sách chỉ tu luyện hít thở tu tiên gì đấy...Đối với cậu ấy bây giờ quan trọng là làm sao sống xót ở nơi Lạnh Lẽo như thế này..Ngoài trời tiếng sét đánh liên tục, may là ban ngày, chứ ban đêm không biết sẽ trôi qua thế nào...Chui ra ngoài ngôi đền trong Động Phủ, trước mắt là dải tuyết trắng bát ngát, đầy gió tuyết bao la, dù lạnh nhưng làm Phong Quân nhớ lại những sương gió thời trai trẻ...Quay lại bên trong căng phòng, Phong Quân bắt đầu làm theo những điều này, hít thở, cảm thấy cơ thể nóng lên...Cảm nhận của cậu với không khí như rõ ràng hơn, với Địa Cầu linh khí ít ỏi, nhưng ở đây nồng đậm dễ hình dung rất nhiều...Hết luyện thở đến luyện quyền, ở nơi hoang vu vắng vẻ thế này, lấy sương gió làm đường, lấy quyền làm đạo, đi càng đi, luyện không biết mệt mỏi, một chỗ thôi đã trôi qua thời gian dài từ sáng tới chiều...Bây giờ thì cậu ấy vẫn chưa đói...Nhưng Quân biết nếu không có đồ ăn thì sớm muộn cũng chết đói, nhưng cậu ấy không giám manh động, vì nơi này khác quê nhà cậu ta...Chỉ biết ban đêm ở đây, có nhưng bóng tối tiếng kêu ghê rợn, động vật hú hét, mùi máu theo gió bay tới chỗ cậu, nếu không có động phủ này không biết cậu ấy sẽ như thế nào....Một ngày trôi qua thư giản như vậy đấy, đến tối, chả có đống lửa nào, nhưng ngôi đền vẫn sáng, do ánh sáng của Trăng rọi vào, Trăng xưa khác Trăng nay, xưa đám trẻ lấy trăng làm bạn, Trăng sáng soi đáp lại, nay Trăng bơ vơ một mình, bị mây đen che mất, con người cùng dần lãng quên thiên nhiên xung quanh mình... thật là tội nghiệp!