Ngôn Tình 999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
412,491
0
36
AP1GczP68Dqjb7xW1m1bFHx-qwIWZU-o0rqI10RjvFqG5qzaVxMdzRvFdwlyAlpc7UL_1Eam30xsM9ez0dsj_4seN8TLgoBMaJVJuYBFtzuPNZWQOpKhDmMF200Jnu3-MmTO7P4pcUE3dpWhId-jlSNzDR6q=w215-h322-s-no-gm

999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Hài Hước, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Cậu ấm giới nhà giàu Bắc Kinh – Trì Dã – tỏ tình thất bại.

Tôi hớn hở chen vào đám đông hòng nhặt được món hời.

Đang định nhặt 999 đóa hồng mà anh ta không cần để mang đi bán.

Trước mắt bỗng hiện lên dòng bình luận:

【Giờ này còn nhặt hoa gì nữa, đi nhặt người luôn đi!】

【Đúng là ham tiền, trong mắt chỉ có tiền, hoàn toàn không thấy khuôn mặt đẹp trai của Trì Dã.】

【Lâm Nhiễm đúng là ngốc, cô với Lâm Uyển là song sinh, sao không biết tận dụng khuôn mặt?】

【Nếu theo đuổi được Trì Dã, mấy cái thùng rác trong khu nhà giàu bán kính 50km cô muốn nhặt bao nhiêu cũng được, chẳng hơn việc đi lắc trà sữa à?】

Tay tôi đang chạm vào bó hồng thì khựng lại.

Ngẩng đầu hỏi Trì Dã:

"Em với chị gái em giống nhau, hay là anh quen em đi?"​
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 1


1.

Anh ấy cúi đầu, sững sờ.

Tưởng mình hoa mắt, còn dụi dụi mắt:

“Lâm Uyển?”

Tôi đứng dậy,

“Lâm Nhiễm. Em gái cô ấy.”

Trì Dã ngơ ngác.

Cũng không trách anh ấy được.

Từ sau khi vào đại học, ngoài việc học trên lớp, tôi gần như chỉ cắm đầu đi làm thêm.

Hơn nữa, quan hệ giữa tôi và Lâm Uyển không tốt.

Không kết bạn WeChat, không có Alipay, đến số điện thoại cũng chẳng biết của nhau.

Cô ấy học múa, tôi học tài chính.

Đến mặt nhau còn chưa từng gặp.

Không ai biết chúng tôi là chị em sinh đôi.

Dù trông giống nhau, nhưng dù sao cũng không phải cùng một người.

Trì Dã chắc là sẽ không đồng ý đâu nhỉ?

【Nhất định phải đồng ý! Chúng ta đến để yêu đương sao? Không, chúng ta đến để phát tài!】

【Em gái yêu quý, chị đã nghiền ngẫm hơn 1000 cuốn tiểu thuyết ngôn tình, cứ làm theo lời chị, đảm bảo em tóm được nam chính đến mức không ngóc đầu lên nổi.】

Ể? Tôi lặng lẽ dựng tai lên nghe.

【Đầu tiên em phải dũng cảm tỏ tình, nói với anh ta là em đã thích anh ta từ lâu, cho anh ta vui âm thầm một chút.】

Có hiệu quả không nhỉ?

Tôi nửa tin nửa ngờ, nhìn Trì Dã:

“Thật ra, em đã thích anh từ lâu rồi.”
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 2


2.

Khi người ta hoang mang, thường sẽ giả vờ mình rất bận.

Nghe tôi nói xong,

Trì Dã đầu tiên là mím môi, rồi sờ sờ mũi, ánh mắt đảo loạn.

Sắc đỏ trên mặt lan tới tận vành tai.

Sau đó anh nghiêm túc từ chối tôi:

“Xin lỗi, Lâm Nhiễm, hôm nay anh mới quen em, không thể đồng ý lời tỏ tình này.”

Cũng nằm trong dự đoán.

Bình luận bắt đầu hiện lên:

【Tưởng Trì Dã sẽ vì giận dỗi Lâm Uyển mà gật đầu với Lâm Nhiễm cơ.】

【Không ngờ tam quan của ảnh lại vững như vậy.】

【Không sao đâu em gái à, tuy ảnh từ chối em, nhưng chắc chắn đã nhớ em rồi!】

【Vậy nên giờ em giả vờ đáng thương, nói em muốn lấy hoa làm kỷ niệm, vừa hợp tình hợp lý, lại tiện tay lấy luôn.】

Ý kiến hay đấy!

Tôi cụp mắt xuống:

“Trì Dã, em đã thích anh suốt hai năm rồi, không ngờ người anh thích lại là chị gái em.”

“Hôm nay chúng ta đều là người thất tình.”

“Nói đến buồn, bó hoa kia… anh còn cần không? Dính chút hơi thở của anh, em muốn mang về làm kỷ niệm.”

Trì Dã dù sao cũng là thiếu gia được dạy dỗ đàng hoàng.

Thấy tôi sắp khóc đến nơi, anh khẽ thở dài:

“Haizz, em… em thật sự thích anh đến vậy à?”

Tôi gật đầu:

“Vâng.”

“Nhưng… cái đó…” Anh bắt đầu lắp bắp, “Thôi được rồi, em muốn thì cứ mang đi.”

【Trì Dã: Trời ơi, đến cả hoa tôi không cần cô ấy cũng muốn nhặt về, chắc chắn là yêu tôi đến điên rồi.】

【Nhìn như thở dài, thực chất là bắt đầu tự đắm chìm trong sự hấp dẫn của chính mình.】

Vừa bước đi được mấy bước, Trì Dã lại quay lại:

“Bó hoa to quá, hay là để anh gọi người giúp em mang?”

Có chuyện tốt thế này sao?

Tôi kìm nén niềm vui, ngoài mặt vẫn bình thản:

“Vậy thì cảm ơn anh nhiều.”

“Anh có thể cho em xin cách liên lạc được không?”

“Bó hoa này, em sẽ đối xử với nó như tình cảm em dành cho anh.”

【Trì Dã: Cô ấy chắc chắn không phải mượn cớ để xin liên lạc, cô ấy chỉ là muốn giữ chút ký ức. Đúng là si tình.】

【Trì Dã: Cô ấy chắc sắp khóc đến nơi, yêu tôi yêu đến không lối thoát.】

【Trì Dã từ trước đến nay chưa từng cho con gái cách liên lạc. Tôi không tin anh ấy sẽ đồng ý với Lâm Nhiễm.】

Tôi có hơi hoảng.

Nhưng cũng không quá lo.

Không cho thì thôi, tôi chỉ tiện miệng hỏi thử.

Vậy mà Trì Dã khựng lại một chút, rồi vẫn lấy điện thoại ra.

“Anh không thích có người nhắn tin suốt ngày.”

“Sẽ rất phiền.”

Tôi lập tức gật đầu.

【Các chị em à, chú ý điểm mấu chốt nhé, tôi biết khi theo đuổi ai đó sẽ rất muốn chia sẻ, nhưng có khi mấy anh trai lại không thích như vậy, nên khi chưa xác định quan hệ, đừng liên lạc quá thường xuyên.】

【Đúng đúng! Phải biết giữ chừng mực!】

【Trước đây tôi còn khinh mấy lời này là đạo lý sáo rỗng, giờ thì tôi phân tích từng chữ, đại thần ơi, nói tiếp đi, tôi quỳ xuống nghe luôn đây!】

【Tôi cá hai hào, Lâm Nhiễm tuyệt đối không phải xin liên lạc để nhắn tin cho Trì Dã.】

Hehe, đoán đúng rồi.

Tôi chỉ muốn lén xem trang cá nhân của anh ấy thôi.

Nghe nói đám con nhà giàu như bọn họ, lúc tuổi trẻ bốc đồng, đồ vật đính ước còn đem cho chó ăn.

Thích yêu đương ngược tâm, có khi đập điện thoại rồi chạy trong mưa.

Toàn là tiền cả đấy!

Có kênh Trì Dã rồi, thì nhất định tôi không để của quý rơi vào tay người ngoài đâu!
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 3


3.

Tôi thuê một căn hộ nhỏ trong khu nhà dành cho cán bộ.

Vừa chuyển hoa vào phòng khách, chụp xong mấy tấm ảnh, tôi lập tức bắt đầu tháo bao bì.

999 đóa hồng!

Còn là giống hoa quý từ Ecuador.

Ngày mai là lễ Tình nhân.

Một bông tôi bán 9.9 tệ, chẳng phải sẽ lời to sao?

Trước đây vào dịp lễ, tôi từng nhặt hoa người khác không cần để bán lại.

Trong nhà vẫn còn khá nhiều giấy gói.

Tôi không biết mệt, thức trắng đêm gói hoa đến tận sáng.

Tối qua, tôi đã đăng bài mở đặt hàng trên tường confession: “Phiên bản Trì Dã đồng kiểu.”

Vừa mở mắt, đã bán sạch 666 đóa.

Hôm nay không có tiết học, tôi thuê vài người phụ giúp giao hoa.

Trừ hao hụt, vẫn còn khoảng 200 bông.

Vậy là từ chiều tôi đã mai phục ở rừng cây nhỏ trong trường – nơi nhiều cặp đôi hay lui tới nhất.

Dựng bảng hiệu lên: “Lựa chọn kỹ càng bởi nam thần Trì Dã, uy tín chất lượng.”

Bán được một nửa, tôi chuẩn bị chuyển địa điểm.

Vừa đứng dậy, thì nhìn thấy nhân vật chính.

Ô hô.

Đúng kiểu bán đồ gian bị bắt tại trận.

Bốn mắt nhìn nhau, Trì Dã nhìn chằm chằm bó hoa, nghiến răng ken két:

“Không phải em nói sẽ đối xử với hoa như tình cảm em dành cho anh sao?”

“Bán đi luôn, đó là cách em ‘đối xử tốt’ à?”
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 4


4.

“Cái đó… em có thể giải thích…”

Chết rồi, đầu óc trống rỗng, nghĩ nhanh lên!

Dòng bình luận khẩn cấp nhảy ra cứu nguy:

【Khóc ngay! Giả vờ đáng thương!】

【Không không, lúc này phải phản khách thành chủ!】

【Thôi để tôi! Quan trọng nhất là khiến anh ta tin em thật sự thích anh ta, hãy đánh vào cảm xúc!】

Không còn thời gian để suy nghĩ, tôi quyết định dùng hết.

Thế là tôi rặn ra mấy giọt nước mắt, đưa tay ôm ngực giả vờ đau lòng:

“Anh biết vì sao em bán hoa không?

Vì mỗi lần nhìn thấy chúng, em lại nhớ đến anh.”

“Anh đã từng nhìn món đồ mình thích đến mất ngủ thâu đêm chưa, Trì Dã? Anh không hiểu được đâu.”

“Thay vì cứ ôm vật nhớ người, em thà tan nát cõi lòng rồi quay lưng rời đi.

Dù sao… anh cũng đâu có thích em.”

Trì Dã rõ ràng khựng lại, trong mắt lộ ra chút hối hận, chút áy náy, và cả chút lời muốn nói lại thôi.

Nhưng ngay sau đó anh lập tức tỉnh táo lại:

“Khi em đang thất thần như vậy, vẫn còn thời gian đăng lên trang cá nhân và tường tỏ tình à?”

Chết tiệt!

Hôm qua mải mê gói hoa quá, quên mất không chặn anh ấy!

【Đúng là đời thường sinh động luôn rồi.】

【Thôi rồi! Trì Dã cũng là người thông minh lắm đó!】

【Làm sao bây giờ, quân sư? Tôi lo quá! Sinh nhật Trì Dã sắp tới, có thể kiếm thêm một mẻ lớn, Lâm Nhiễm nhất định phải được mời!】

Tôi xoay não nhanh như chớp.

Đưa tay lau đi mấy giọt nước mắt ép ra, tránh ánh mắt anh:

“Em chỉ muốn bán hoa sớm một chút, để mua quà sinh nhật cho anh.”

Trì Dã sững người, ánh nhìn sắc lạnh dần dịu lại.

Anh tin rồi.

Cuối cùng chỉ thở dài:

“Em như vậy, cần gì phải khổ thế chứ?”

【Trì Dã: Cũng tại tôi quá hấp dẫn, Lâm Nhiễm yêu tôi đến điên mất rồi.】

【Trông thì cau mày, nhưng khoé miệng đã bắt đầu nhếch lên.】

【Tấn công tiếp! Nói em muốn đến dự tiệc sinh nhật!】

【Khoan! Đừng nóng vội quá, em phải lùi một bước để tiến hai bước!】

【Chậc chậc, chiêu “muốn bắt trước phải buông”, tuyệt thật.】

Tôi cẩn thận thu dọn hoa, nhẹ giọng nói:

“Chuẩn bị bất ngờ cho người mình thích, chẳng phải rất bình thường sao?”

Rồi tôi lướt ngang qua anh, rời đi.

【Đố không thưởng – Trì Dã đang nghĩ gì khi nhìn theo bóng lưng Lâm Nhiễm?】

【Chắc chắn là: cô ấy đau lòng đến mức không dám khóc trước mặt mình.】

【Không hiểu sao, sao chị không chờ xem Trì Dã sẽ nói gì tiếp rồi hãy đi?】

Tôi dĩ nhiên không đợi được rồi.

Trễ chút nữa, lỡ mất Valentine, hoa bán không kịp thì toi!
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 5


5.

Cả tuần tôi không gặp Trì Dã.

Anh ấy cũng không đăng gì lên trang cá nhân về chuyện sẽ đi đâu chơi.

Nhưng hoa thì bán hết rồi, tôi lời được hẳn 8000 tệ!

Tiết kiệm một chút là đủ tiền sinh hoạt trong thời gian dài.

Tối hôm đó, vừa lắc xong trà sữa, tôi thấy có một tin nhắn chưa đọc.

Trì Dã gửi một cái địa chỉ:

“Bắt đầu lúc 7 giờ tối mai.”

Tôi như ngồi bật dậy giữa cơn hấp hối.

Không phải chứ… Anh ấy thật sự mời tôi sao?!

【Một tuần có 168 tiếng, Trì Dã mở điện thoại 325 lần, bấm vào khung chat với Lâm Nhiễm 217 lần.】

【Ánh mắt dừng lại ở dòng: Bạn đã thêm AAA – không nổi giận chỉ phát tài, bây giờ có thể bắt đầu trò chuyện.】

【Nội tâm: Không phải nói thích mình à? Sao chẳng nhắn một tin nào?】

【Gửi địa chỉ xong mới thở phào: Đây không phải chủ động đâu, chỉ là cho cô ấy một cơ hội để nhìn thấy mình thôi. Dù sao cô ấy yêu mình đến thế, chắc cả tuần mất ngủ vì nhớ mình.】

【Hahaha, tôi cười chết trên giường rồi. Mất ngủ là anh thì có!】

Nhưng tôi không cười nổi đâu, các chị em à, mấy chị không hiểu.

Anh ấy vừa phá hỏng hết kế hoạch của tôi rồi đấy.

Tôi đã điều tra rõ địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật của anh.

Một người bạn làm phục vụ ở đó muốn đi hẹn hò, tôi còn nhận thay ca cho cô ấy.

Giờ Trì Dã lại mời tôi.

Tôi không những mất tiền làm thêm, còn phải tự bỏ tiền túi ra nữa!

Thành khách mời rồi, thì làm sao mà đi nhặt “rác” được nữa!

Đau đầu chết mất!

Bình luận thấy vậy cũng an ủi tôi:

【Em gái à, sinh nhật Trì Dã có quà tặng khách đấy.】

【Nghe nói năm nào cũng là đồ đắt tiền, em đăng lên chợ đồ cũ bán dễ lắm!】

【Năm ngoái anh ấy tặng figure bản giới hạn đấy! Giá trị cực cao luôn.】

Mắt tôi sáng rực lên.

Sáng hôm sau dậy là bắt đầu chuẩn bị ngay.

Số hoa hồng hỏng từ đợt trước tôi đã phơi khô rồi.

Mua thêm ít bột mì, làm bánh hoa.

Tôi lại đi mua một cuốn sách, dùng hoa còn lại làm thành bookmark kẹp vào trong.

Tính cả gói quà, tổng cộng tốn 88 tệ.

Quá ổn.

Tôi háo hức lên đường.

Nhưng vừa tới cửa khách sạn, đã bị chặn lại.
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 6


6.

Đáng chết thật, Trì Dã không hề đưa cho tôi thiệp mời!

Tôi đang định nhắn hỏi anh ta.

Thì Lâm Uyển bước đến cạnh tôi.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên tóc còn cài một chiếc kẹp tinh xảo.

Tôi nhận ra nhãn hiệu đó – chỉ là một chiếc kẹp bình thường thôi mà giá đã hơn 2000 tệ.

Cô ta chỉ cần đứng đó, đã như một con thiên nga trắng.

Còn tôi thì sao? Áo thun trắng, quần bò.

Thật là thảm hại.

Lâm Uyển liếc xéo tôi một cái, ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu:

“Sao? Tiệc sinh nhật của Trì Dã mà mày cũng định len lỏi vào à?”

“Tỉnh lại đi, đến rác rưởi người ta còn không cho mày nhặt.”

【Thật muốn đấm chết Lâm Uyển, Lâm Nhiễm dù sao cũng là em gái cô ta mà, sao có thể độc miệng vậy được.】

【Cũng tại ba mẹ thiên vị, Lâm Uyển từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, nuôi như công chúa, còn bé Nhiễm mỗi tháng được đúng 500 tệ tiền tiêu, giống như bố thí cho ăn xin vậy.】

【Đủ rồi, tôi thật sự thấy xót cho Lâm Nhiễm!】

Thật ra cũng không cần xót.

Tôi đã quen với kiểu sống này từ lâu rồi.

Năm tôi sáu tuổi, ba mẹ cùng lúc thất nghiệp, gia cảnh khó khăn, liền gửi tôi về quê sống với bà nội.

Mỗi năm chỉ gặp họ một lần.

Sau này kinh tế ổn định hơn, họ cũng chẳng có ý định đón tôi về.

Mãi đến khi tôi thi đậu vào trường cấp 3 tốt nhất thành phố, họ mới nhớ ra còn có một đứa con gái tên là tôi.

Rồi đưa tôi về nhà.

Buồn cười ở chỗ, trong nhà chẳng có lấy một căn phòng dành cho tôi.

Ba phòng một phòng khách.

Ba mẹ ngủ phòng chính, Lâm Uyển ngủ phòng phụ, còn phòng làm việc cũng được dọn dẹp thành phòng nhảy cho cô ta.

Tôi thì bị đẩy ra ban công, dựng tạm một chiếc giường đơn – đó là “chỗ nghỉ ngơi” của tôi.

Cũng may suốt 3 năm cấp 3 tôi ở ký túc xá, nên chẳng mấy khi về nhà.

Họ không quan tâm đến tôi, cũng chẳng để tâm tôi làm gì.

Tôi thi đậu Đại học A, cũng là do giáo viên chủ nhiệm thông báo cho họ mới biết.

Hôm đó, Lâm Uyển khóc cả đêm.

Nói tôi bắt chước, cố ý thi vào cùng trường với cô ta để gây khó chịu.

Ba mẹ mắng tôi rất lâu, nói tôi không bàn bạc trước khi đăng ký nguyện vọng.

Mắng tôi tự ý quyết định,

Nói tôi đã giỏi như vậy thì tự đi nuôi sống mình đi.

Tôi không nói gì cả, xách hành lý ít ỏi về lại quê.

Lúc đó đang rộ lên phong trào sinh viên làm livestream giúp nông thôn bán nông sản, cần trợ lý.

Tôi làm việc suốt 2 tháng, tiết kiệm đủ tiền học phí.

Bà nội tôi thấy tủi thân cho tôi, gọi điện lên mắng họ một trận.

Kết quả là sau đó khi nhập học, mẹ tôi bắt đầu gửi cho tôi mỗi tháng 500 tệ.

Còn hùng hồn nói:

“Uyển Uyển bảo 500 là đủ rồi, hai đứa giống nhau cả, đừng lại đi mách lẻo với bà nội mày nữa!”

Sau này tôi mới biết, đúng là Lâm Uyển cũng nhận 500 tệ tiền tiêu hàng tháng thật,

Nhưng mẹ tôi còn lén đưa thêm 2000 tệ nữa làm tiền riêng.

Tôi chưa bao giờ quay lại.

Tự đi làm thêm kiếm tiền, cũng tự chăm sóc tốt cho bản thân.

Vì vậy, tôi chẳng việc gì phải nể mặt Lâm Uyển.

Quay đầu liền đáp trả luôn:

“Trên răng cô còn dính rau hẹ kìa.”

“Tránh xa tôi ra, hôi quá.”

Lâm Uyển lập tức câm nín.

Mặt lúc thì đỏ, lúc thì tím.

【Lâm Nhiễm: Hướng dẫn một phút khiến tiểu mỹ nhân đỏ mặt.】

【Hahahaha tự nhiên tôi cười mất.】

【Học được rồi, sau này cứ thế mà đối phó mấy con “trà xanh” nói chuyện khó nghe trong lớp.】

【Đúng là rất “có mùi” rồi đấy.】
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 7


7.

Người đến dự tiệc sinh nhật khá đông.

Phía sau đã có người nhận ra Lâm Uyển.

Rồi khi nhìn thấy tôi – một gương mặt y hệt như cô ta – ai nấy đều giống Trì Dã lúc đầu, dụi mắt mấy lần.

“Không dám mở mắt nữa, cầu mong đây chỉ là ảo giác.”

“Bảo rồi, không nên học tiết 8h sáng, điên thật rồi phải không?”

Tôi lùi về một bên, nhường cho họ đi trước.

Lâm Uyển nhướng mày đầy đắc ý, bước đến trước mặt một nam sinh tóc bạc:

“Kỷ Diên, em đi vào cùng anh nhé.”

Người tên Kỷ Diên đang đưa thiệp mời, nghiêng đầu hỏi:

“Em không có thiệp mời đúng không?”

Lâm Uyển khựng lại.

Phía sau mấy nam sinh đưa mắt nhìn nhau, hóng chuyện chẳng hề che giấu.

Kỷ Diên lạnh lùng nói:

“Có, thì anh cũng không muốn vào cùng em.”

【Kỷ Diên! Tôi tuyên bố anh chính là cái miệng của lòng tôi!】

【Kỷ · Chính hiệu trai thẳng · Diên: Tránh xa tôi ra.】

【Trong mắt Kỷ Diên ngoài game ra thì chẳng còn ai đẹp. Không dính thính đâu.】

【Cười chết mất, hóa ra Lâm Uyển thật sự không có thiệp mời?】

Tôi im lặng nhìn mấy dòng bình luận, rồi cúi đầu xuống.

Trì Dã nhắn tin cho tôi cách đây 3 phút:

“Quên một chuyện, em đến chưa?”

“Em đang ở dưới lầu.”

“Ừ, anh xuống đón.”

【Ố dô dô, anh không định in cả câu “Tôi xuống đón em yêu” lên màn hình luôn hả?】

【Cố tình không gửi thiệp mời cho bé Nhiễm, chỉ để được đích thân ra đón người yêu. Trì · tâm cơ boy · Dã, đúng là sinh ra để có bồ.】

Mọi người lần lượt đi vào trong, nét mặt Lâm Uyển bắt đầu không giữ nổi vẻ tự tin nữa.

Đột nhiên, ánh mắt cô ta sáng rực lên, vẫy tay gọi to:

“Trì Dã! Em ở đây này!”

Giọng nói bất giác trở nên sắc cao hơn hẳn.

【Hả? Không thể nào? Trì Dã thật sự hẹn Lâm Uyển đến à?】

【Xin lỗi chứ, tôi không đu nổi couple này nữa rồi, bé Nhiễm mau tránh xa cái combo tra nam và trà xanh kia đi!】

【Khoan đã! Đừng vội! Xem Trì Dã sẽ phản ứng thế nào đã!】
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 8


8.

Hôm nay Trì Dã trông có vẻ hơi khác.

Nhưng cụ thể là khác ở đâu, tôi lại không nói rõ được.

Anh ta đút một tay vào túi, dáng vẻ lười biếng, tùy tiện.

Ánh mắt dừng lại trên người Lâm Uyển, hoàn toàn vô cảm.

Rồi ánh mắt ấy đảo một vòng, dừng lại ở tôi – đang đứng nép trong góc.

Khóe môi hơi nhếch lên một chút, nhưng nhanh chóng mím lại thành một đường thẳng tắp.

Khuôn mặt lạnh băng:

“Ngồi chồm hổm đó làm gì?”

Anh hất cằm về phía tôi:

“Lại đây.”

Tim tôi bất chợt rung lên, không hiểu vì sao, vội vàng đè nó xuống.

【Khóe môi Trì Dã còn khó đè hơn cả súng AK.】

【Bề ngoài: lạnh lùng chán đời.jpg – Nội tâm: Aaaa cô ấy đến rồi.gif】

【Diễn sâu quá ha, trong lòng thì vui như trẩy hội rồi còn giả bộ ngầu.】

【Không ai để ý mặt Lâm Uyển à? Như ai đổ cả bảng màu lên ấy.】

Lâm Uyển không cam tâm, bước lên một bước:

“Trì Dã, em…”

“Cô là ai?” Trì Dã nhíu mày.

“Ồ, không quen.”

Rồi quay sang nói với nhân viên phục vụ:

“Đừng cho cô ta vào.”

Lâm Uyển: “?”

Cả đám người hóng chuyện xung quanh: “??”

Tôi: “???”

【Lâm Uyển đáng đời thôi, nhớ lại hôm cô ta từ chối Trì Dã xem nào?】

【Cắt ngang với một đoạn hồi tưởng nhanh: Lâm Uyển nhìn Trì Dã, khẽ cười: “Tôi không giống đám thiếu gia ăn chơi các anh. Tôi là người có lý tưởng, tôi theo đuổi nghệ thuật. Mà tặng hoa hồng ấy à, thật là tầm thường, nhìn là thấy vô vị.”】

【Tôi đến giữa chừng, cho hỏi Trì Dã từng tỏ tình với cô ta vì lý do gì vậy?】

Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng bình luận,

Cũng muốn biết chân tướng.

Nhưng lúc này, tôi đã bị đám người xung quanh đẩy vào bên trong hội trường.
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 9


9.

Trì Dã với tư cách là nhân vật chính, vừa vào liền bị người ta kéo đi.

Dưới ánh đèn vàng ấm, tôi nhìn thấy một đống quà cao như núi.

Trời ơi!

Chỉ riêng đống hộp nếu đem đi bán ve chai thôi, ít cũng được mấy trăm tệ!

Dân nghèo như tôi, chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy,

Nói thật là không biết phải miêu tả sao cho đúng cái độ choáng ngợp của hiện trường.

Chuyện nhặt “rác” thì khỏi mơ rồi.

Nhưng không sao, vẫn còn những con đường làm giàu khác.

Dù sao thì, những người được Trì Dã mời tới, ngầm mặc định ai cũng có địa vị tương đương nhau.

Cho nên khi thấy tôi lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bàn họ, cũng không ai nói gì.

“Bố tôi bảo cái mã cổ phiếu đó chỉ tăng ngắn hạn thôi, chưa kịp sụp là nên nhanh tay bán ra đi.”

Tôi lập tức vểnh tai nghe ngóng, tay thì đặt sẵn lên tài khoản của mình.

Nhấn “bán ra”.

“Còn cái kia kìa, dạo này sắp có động thái lớn đấy, giá đang thấp, sắp tăng gấp đôi rồi.”

Tôi nhanh chóng mua vào.

Từ khi vào đại học năm nhất, tôi đã bắt đầu nghiên cứu đầu tư chứng khoán.

Nhưng vốn liếng thì quá ít.

Dù tôi có siêng năng đến mấy, vẫn bị khoảng cách thông tin chặn lại.

Hai năm nay, ngoài chơi cổ phiếu, tôi còn làm đủ loại việc bán thời gian.

Tích góp được gần 200,000 tệ rồi.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Chỉ khi từng sống trong nghèo khổ, người ta mới hiểu tiền quan trọng đến mức nào.

Tôi vừa lắng nghe những cuộc trò chuyện xung quanh,

Vừa âm thầm thao tác cả buổi, cuối cùng mới thở phào một hơi.

Ánh mắt liếc về đống quà chất như núi bên cạnh Trì Dã, chắc chắn đều là đồ có giá trị.

Giá mà anh ta bất ngờ không cần đến chúng nữa thì tốt biết bao.

Trong balô của tôi vẫn còn nguyên một túi rác siêu to đấy.
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 10


10.

Đang mải suy nghĩ, trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người.

Trì Dã ngồi xuống cạnh tôi.

“Em đang nhìn gì vậy?”

Tôi bị sốc trong một giây, miệng liền buột ra:

“Nhìn anh…”

Chữ “quà” còn chưa kịp nói ra thì tôi lập tức bẻ lái:

“Bóng lưng.”

Rồi thêm một câu:

“Đẹp trai lắm.”

Trì Dã đang định nói gì đó, bỗng nghẹn lại, vành tai hơi đỏ lên.

【Hahaha, dứt khoát thẳng thắn, lại câu được Trì Dã dính câu rồi.】

【Trì Dã: Làm đàn ông thật mệt, không mời cô ấy thì sợ cô ấy mất ngủ, mời rồi thì cô ấy lại như bị anh mê đến ngơ ngẩn.】

【Cười chết mất, bị mê là chính anh ta ấy chứ? Một câu của bé Nhiễm đủ khiến Trì Dã tối nay về phải làm phân tích văn bản luôn.】

Kỷ Diên bước tới, vỗ vai Trì Dã:

“Thiếu một người, mở một ván nhé?”

Rồi quay sang hỏi tôi:

“Em biết chơi không?”

Tôi gật đầu:

“Biết chút chút.”

Kỷ Diên:

“Được, để anh gánh em lên rank.”

15 phút sau.

Tôi: 21-0-18.

Khi tiếng nhạc chiến thắng vang lên,

Trì Dã và Kỷ Diên cùng lúc quay sang nhìn tôi.

Tôi nói:

“May mắn thôi ạ.”

Kỷ Diên:

“Thêm ván nữa.”

13 phút sau.

Tôi: 17-1-10.

Cả hai người đều nhướng mày.

Tôi cười trừ:

“Các anh phối hợp tốt mà.”

“Chơi thêm một ván nữa.”

Chưa đến 10 phút, đội bên kia đầu hàng.

Tôi: 12-0-8.

Hai người nhìn nhau không nói.

Tôi:

“Haiz, xin nhường.”

Kỷ Diên bắt đầu khen:

“Em giỏi thật.”

Hồi học cấp 3 tôi thiếu tiền, thấy mấy nam sinh trong lớp mê chơi game này nên cũng nghiên cứu một chút.

Phát hiện ra trò này không khó, có tay là chơi được.

Thế là làm bài tập xong, tôi nhận làm bạn đồng hành chơi game.

Mùa hè sau khi tốt nghiệp, ban ngày tôi làm trợ lý livestream, ban đêm hóa thân thành sát thủ đi rừng lạnh lùng vô tình.

Nhớ có một ông khách chịu chơi từng đặt tôi suốt hai tháng liền.

Hồi thần xong, Kỷ Diên đã đưa điện thoại ra:

“Thêm bạn game đi.”

Khóe miệng Trì Dã khẽ trầm xuống.

【Hahaha, ghen rồi ghen rồi!】

【Ghen gì chứ? Trong mắt Kỷ Diên chỉ có game thôi mà!】

【Mấy bạn không hiểu đâu, hôm nay đã cùng chơi game, thì ngày mai hoàn toàn có thể hôn nhau được.】

【Trì Dã trong đầu: Thêm bạn game → duo lúc nửa đêm → yêu online → gặp mặt ngoài đời (mắt mở to hết cỡ)】

【Bình luận trên, có phải clone của Trì Dã không đấy?】
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 11


11.

Vậy thì… tôi có nên thêm bạn hay không?

Nói theo lý thì Kỷ Diên chắc chắn cũng có tiền.

Thêm một mối quan hệ, mở thêm một con đường.

Nhưng vấn đề là, tôi đã đánh thẳng một chiêu với Trì Dã rồi – tôi đã nói thích anh ta.

Tôi lén liếc nhìn Trì Dã, thấy anh đang nhìn chằm chằm tôi.

Tôi vội quay đi, hơi hoảng.

Bình luận đâu rồi? Mau cứu em một ván với!

【Tôi thấy thêm bạn với anh em của ảnh chẳng phải càng khiến Trì Dã ghen hơn à?】

【Sai rồi! Muốn khiến crush ghen thì điều kiện tiên quyết là em phải chắc chắn anh ta cũng thích em, rồi đâm thủng lớp giấy mỏng ấy. Lúc đó việc “lấy người đàn ông khác k*ch th*ch” sẽ là chất xúc tác tuyệt vời. Nhưng đừng quên, Lâm Nhiễm và Trì Dã mới quen nhau được 10 ngày. Nếu giờ Trì Dã thấy em ba lòng hai dạ, cùng lúc thả thính nhiều người, thì hậu quả không đẹp đâu.】

【Chết tiệt! Vẫn là quân sư đáng tin nhất! Tôi lấy sổ ghi liền!】

Cảm ơn, cảm ơn các chị em.

Thế nên tôi quay sang nói với Kỷ Diên:

“Xin lỗi anh, điện thoại em hết pin rồi.”

“Nếu sau này anh muốn chơi game, có thể hẹn qua Trì Dã nhé.”

Khóe môi Trì Dã hơi nhếch lên, giả vờ điềm tĩnh đẩy tay cầm điện thoại của Kỷ Diên ra:

“Hôm nay sinh nhật tôi mà cậu chỉ nghĩ đến chơi game? Cậu còn là người không đấy?”

Hai người vừa cãi vừa đùa rồi rời đi.

Tôi tranh thủ đi vệ sinh.

Vừa ra khỏi phòng thì gặp chuyện lớn.

Ngay ở khúc ngoặt, một cô gái trang điểm tinh xảo đang đứng trước cửa, nước mắt lã chã rơi xuống.

Một lúc sau, cô ta tháo nhẫn ra, đặt lên nắp thùng rác.

【??? Đây chẳng phải tình tiết kinh điển trong mấy truyện ngôn tình theo motif “truy thê” sao?】

【Quá tuyệt! Là nhẫn kim cương kìa, chuyến này không uổng rồi!】

Cô gái quay người, đối mặt với tôi.

Lau khô nước mắt rồi rời đi.

Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, bật quay video rồi vẫn lễ phép gọi với theo:

“Cô còn muốn lấy lại không?”

Cô ta liếc sang:

“Tặng cô đấy.”

【Nước mắt ghen tị chảy ra từ khóe miệng tôi…】

【Harry Winston! Sang chảnh thật đấy.】

【Ít nhất cũng bán được 200 ngàn! Quá đáng giá luôn.】

Tôi nhét thẳng vào balô, mở chế độ nhặt đồ cuồng nhiệt.

Tiếp đó là vòng tay phỉ thúy, dây chuyền, kẹp tóc đính kim cương… lần lượt vào tay tôi.

Chỉ có ở nơi sang chảnh thế này.

Phải là nơi hội tụ của đám nhà giàu mới nhặt được hàng chất lượng cao thế này.

Đi theo Trì Dã quả nhiên có thịt để ăn.

Tôi vui như mở hội, nhét đầy cả balô.

Lúc ấy điện thoại reo lên, Trì Dã nhắn tin:

“Em đi rồi à?”
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 12


12.

“Không có đâu… chỉ là hình như bị lạc đường.”

Tôi nói thật lòng — mải nhặt đồ quá mức phấn khích.

Giờ thì tôi hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

Video bật lên, khuôn mặt điển trai của Trì Dã xuất hiện trên màn hình, như một đòn chí mạng.

Cảm giác cứ như có ai nhẹ nhàng cào một cái lên tim, ngứa ngáy khó tả.

Anh nói, giọng có phần gấp gáp:

“Em đang ở tầng mấy?”

“Không biết nữa.”

Ở đây mỗi tầng chẳng đánh số, lại còn tối om om.

“Xung quanh có gì không?”

“Em cứ đứng đó, đừng đi đâu.”

“Đợi anh đến…”

Tôi vội ngắt lời anh:

“Không cần phiền vậy đâu, em đi thang máy xuống tầng 1 là được mà.”

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ nhé, em đi trước đây.”

【Mắt đưa tình mà lại đưa cho người mù. Lâm Nhiễm ơi, chị hận em là khúc gỗ!】

【Không phải chứ? Em không thấy hôm nay Trì Dã làm tóc à? Còn đeo dây chuyền với bông tai nữa đó! Người ta đang xòe đuôi công kìa!】

【Tôi giờ cũng không biết rốt cuộc là ai đang theo đuổi ai luôn nữa.】

Hả?

Nhưng ngày mai tôi có lớp 8 giờ sáng,

Mà còn vác theo cả đống đồ thế này,

Lỡ như anh ấy đến tìm rồi phát hiện ra thì sao?

Lộ hết rồi còn gì!
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 13


13.

Dù ngày mai có tiết lúc 8 giờ sáng, nhưng đúng là tôi phấn khích đến không ngủ nổi.

Tôi nhắn tin cho đàn anh Trương Trạch:

“Anh cứ tiếp tục làm cái game đó đi, em đầu tư cho.”

Tôi quen anh ấy trong một lớp học tự chọn.

Từ năm nhất, anh đã bắt đầu nghiên cứu phát triển mấy trò chơi và ứng dụng nhỏ.

Trương Trạch: “Hả? Em đang nói mơ à?”

Nhóm khởi nghiệp nhỏ của anh có hơn 10 người.

Lần trước họ nói định làm một game giải đố khó hơn, tôi thấy khá hay.

Kết quả là, anh ấy bảo vừa thất tình, đau lòng quá nên không làm nữa.

Sắp tốt nghiệp rồi, muốn rửa tay gác kiếm, đi thi công chức.

Vì làm game không có tương lai.

???

Tôi không hiểu nổi tư duy kiểu “đầu óc chỉ có tình yêu” của mấy người này luôn.

Thực ra trước đó tôi đã lén nhờ thầy giáo phân tích giúp tiềm năng dự án, thấy rất đáng đầu tư.

Chỉ tiếc khi đó không có tiền.

Tôi nhắn lại:

“Em nói nghiêm túc đấy, em đầu tư cho anh 2 triệu, đủ không?”

Trương Trạch: “Em sốt nặng rồi hả?”

Tôi: “3 triệu? Em lấy 60% cổ phần.”

Trương Trạch: “Em đang cosplay nhà đầu tư à? Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Tôi đành bịa đại:

“Trì Dã, anh tra thử xem, bạn trai em đấy.”

Sau đó gửi liền một đống ảnh trang sức.

Ra đời rồi, thân phận và địa vị đều là do mình tạo nên.

Một lát sau, anh ấy nhắn lại:

“Cô em à, vậy mà còn đi lắc trà sữa làm gì? Thật không hiểu nổi mấy người giàu như em luôn.”
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 14


14.

Trương Trạch nói sẽ cân nhắc, nên tôi cũng không để tâm nữa.

Dù sao thì hai tuần gần đây tôi cũng kín lịch học từ sáng đến tối.

Kỳ lạ là, mỗi ngày tôi đều nhìn thấy Trì Dã.

Lúc thì ở lớp học tự chọn, lúc thì trong căn-tin.

Không thì ở sân thể thao, thư viện…

Dù không hiểu vì sao,

Tôi vẫn sẽ chủ động chạy lại chào anh.

Trong mắt tràn đầy nhiệt tình.

Dù sao thì mấy món trang sức tôi nhặt được hôm nọ cũng nhờ người bán giùm rồi.

Bán được kha khá tiền.

Trong mắt tôi, Trì Dã chính là… tiền mặt biết đi.

Chỉ cần nhìn thấy anh là tôi vui như trúng số.

Hôm đó, Trương Trạch nhắn bảo đồng ý rồi.

Quên quách tình yêu đi, anh ấy muốn thành công!

Ký xong hợp đồng, trong tài khoản ngân hàng tôi vẫn còn lại 1 triệu.

Bà nội từng dạy tôi: “Tiền nhặt được thì phải tiêu ngay.”

Tôi cũng đang tính xem đầu tư gì tiếp theo thì—

Bình luận lại xuất hiện:

【Em gái à, em quên mất là mình đang theo đuổi người ta hả?】

【Cái bánh hoa hồng em tặng ấy, cậu ta để ở nhà cho dì giúp việc nghiên cứu hương vị suốt mấy lần để làm ra giống y.】

【Còn cái bookmark, cậu ta xem đi xem lại, vừa xem vừa cười một mình luôn đấy.】

【Em tưởng tại sao em ngày nào cũng gặp được cậu ta? Không phải tình cờ đâu, là cậu ta cố ý đấy!】

【Chị bảo ít liên lạc, chứ không phải hoàn toàn biến mất!】

【Em ít nhất cũng phải gửi tin nhắn “chào buổi sáng”, “chúc ngủ ngon” để giữ hiện diện chứ?】

Ủa đúng ha.

Làm quen với anh ấy cũng đâu phải chuyện xấu, biết đâu còn moi được chút thông tin đầu tư thì sao?

Được rồi,

Vậy thì… theo đuổi nhẹ một chút cũng không sao.

Tôi cầm điện thoại, lướt qua cả đống nhóm việc làm thêm.

Cuối cùng cũng tìm được nick của Trì Dã, mở trang cá nhân ra xem.

Ồ, mai anh đi chơi bóng rổ.

Tôi gõ hai dòng:

“Mai anh có trận bóng rổ à?”

Bên kia lập tức hiện “đang nhập văn bản”, rồi lại trở về tên nick.

Lát sau lại “đang nhập”, cứ lặp đi lặp lại.

Tôi cứ tưởng anh sắp viết một bài văn.

Kết quả gửi tới đúng 6 chữ:

“Ừ. 5 giờ, nhà thi đấu.”

Tôi lại nhắn:

“Em đến xem được không?”

Lại “đang nhập văn bản” rất lâu.

Cuối cùng chỉ trả lời:

“Ừ.”

Tối hôm sau, tôi bật điện thoại lên.

Trì Dã:

“Em đang ở đâu?”

“Sắp bắt đầu rồi.”

“Không đến nữa hả?”

“Thắng rồi.”

“Rồi.”

“.”

Tôi – AAA Không nổi giận, chỉ phát tài:

“Xin lỗi nhé, hôm nay trà sữa đông khách quá, em phải đến hỗ trợ đột xuất.”

“Ngày mai anh định chơi game với bạn đúng không?”

Trì Dã:

“Ừ, CC net, phòng bao tầng thượng.”

Tôi:

“Em tới coi được không?”

Trì Dã:

“Tám giờ tối.”

Tối hôm sau.

Trì Dã:

“Lại đi pha trà sữa hả?”

“Ê?”

“,”

Tôi vừa tắm xong, mệt đến không mở nổi mắt:

“Xin lỗi nha, em phải thay bạn làm thêm đột xuất.”

Trì Dã:

“?”

Tôi cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, lướt xem trang cá nhân anh.

“Ngày mai anh đi chơi golf đúng không?”

Trì Dã đang “đang nhập văn bản”.

Tôi liền gửi tiếp:

“Thôi vậy. Em vào được mấy chỗ cao cấp như thế đâu, chúc anh chơi vui.”

Trì Dã:

“??”

Tôi đặt điện thoại xuống, lăn ra ngủ một mạch tới sáng.
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 15


15.

Sáng hôm sau, điện thoại tôi hiện mấy chục tin nhắn chưa đọc.

**5:30**

Trì Dã:

“Golf hủy rồi.”

“Đổi sang thư viện.”

“Khu tự học tầng 3.”

**6:30**

Trì Dã:

“?”

“Chưa dậy à?”

“Thư viện 9h mở cửa.”

“Đến trễ là không còn chỗ đâu.”

**7:30**

Trì Dã:

“Lại đi làm thêm à?”

“Không xem điện thoại sao?”

**9:00**

Trì Dã:

“Thôi kệ.”

“Chỗ trong thư viện bị chiếm hết rồi.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ.

9 giờ rưỡi.

Hôm nay cuối tuần, không có tiết, cũng chẳng có ca làm thêm.

Ngủ quên mất tiêu rồi.

Tôi vội nhắn lại cho Trì Dã:

“Em dậy rồi nè, anh còn ở đó không?”

Anh ấy trả lời ngay tức khắc:

“Đổi kế hoạch rồi, Kỷ Diên rủ chơi game, ở nhà anh, đến không?”

Tim tôi nhảy dựng lên:

“Em… được đến thật hả?”

“Cổng tây nhỏ, đợi em.”

Nửa tiếng sau, tôi mang theo balô siêu to xuất hiện cạnh chiếc Cullinan của Trì Dã.

Đưa cho anh một cốc trà sữa:

“Đường đầy, thêm trân châu.”

Anh liếc nhìn tôi, lơ đãng hỏi:

“Sao em biết khẩu vị của anh?”

Tôi cười híp mắt:

“Vì em thích anh mà, tất nhiên sẽ để ý đến anh rồi.”

Trì Dã cúi đầu, cắm ống hút mà phải thử đến mấy lần mới đâm trúng.

【Một câu “thích anh” làm cậu ta run tay luôn rồi.】

【Ngoài mặt thì đang uống trà sữa, chứ trong lòng chắc đang nghĩ tên con cái rồi.】

【Trì Dã: Haizz, dù có đi làm thêm cũng vẫn dành thời gian tìm mình, mình đúng là quan trọng nhất trong lòng cô ấy.】
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 16


16.

Tôi nhìn Trì Dã luống cuống tay chân,

Thấy… dễ thương đến lạ.

Khóe môi bất giác cong lên.

Anh hỏi:

“Trên mặt anh có gì à?”

Nhất là dáng vẻ ngốc nghếch lúc này,

Đâm thẳng vào tim tôi.

Tôi lắc đầu:

“Không có gì, chỉ là thấy anh thật sự rất đẹp trai.”

Trì Dã thoáng khựng lại, hơi thở cũng như ngưng một nhịp.

Anh cố chuyển chủ đề:

“Em đeo cái balô to vậy làm gì?”

“Đi nhặt…”

Tôi dừng lại, mỉm cười:

“Vì hồi hộp khi gặp anh nên mang nhầm balô.”

Thật ra…

Tôi vốn định sau khi chơi xong sẽ tiện đường đi nhặt đồ ở khu nhà giàu.

Trì Dã hơi ngẩn người, ngại ngùng quay đi.

Tôi tiếp lời:

“Em thật may mắn khi được anh mời đến, anh không biết em vui đến mức nào đâu.”

Đúng là rất vui, vì hôm nay lại là một ngày phát tài nữa!

Trì Dã mím môi:

“Chỉ là cùng chơi game thôi mà, có gì khiến em vui dữ vậy?”

“Có chứ, chỉ cần ở cùng anh, em đã thấy vui rồi.”

Vì anh là Thần Tài sống mà!

Trì Dã mặt thoáng đỏ lên:

“Lâm Nhiễm, anh… thật ra không tốt như em nghĩ đâu.”

Tâm trí tôi đã bay tận đâu rồi:

“Trong mắt em, anh là người tuyệt nhất! Em yêu chết anh mất!”

Thật sự đấy, tôi chỉ hận không thể lập bàn thờ cúng anh luôn.

Không có anh, sao tôi có thể “vô tình” nhặt được mấy trăm vạn ngay năm hai chứ?

Cổ phiếu tôi mua còn tăng vọt nữa.

Trên đường tới nhà anh, tôi đã bắt đầu tính toán xem lần này còn nhặt được món hời nào nữa không.

Khu biệt thự rất rộng, ngồi trong xe là tôi đã ghi nhớ hết lối đi.

Đến thư phòng, Kỷ Diên thấy tôi, lập tức đứng dậy, mắt sáng rỡ:

“Em tới rồi à?”

Trì Dã ho nhẹ mấy tiếng, kéo tôi lại ngồi sát bên cạnh.

Lần đầu tiên tôi ngồi gần con trai như vậy, chỉ cần khẽ nhúc nhích là tay đã chạm vào người anh.

Còn có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ trên người anh.

Khiến lòng tôi bối rối không yên.

Tim đập nhanh đến mức chưa từng có.

Tôi còn tranh thủ tra Google: “Nguyên nhân tim đập nhanh bất thường?”

Ồ, là do adrenaline tiết ra khi chơi game.

Thế thì yên tâm rồi.

【Cười chết mất, không ai đánh thức nổi người đang giả vờ ngủ.】

【Là rung động đấy, chết rồi, ánh mắt đó không né được đâu~】

【Em gái à, đừng tự lừa mình nữa! Nhận đi, em cũng đang say anh ấy như điếu đổ rồi!】

Hở?

Tôi len lén nhìn Trì Dã một cái, thì đúng lúc anh quay sang.

Bốn mắt chạm nhau, tim tôi đập càng loạn hơn.

Cả buổi chiều bọn tôi cùng chơi game.

Với tư cách là một “toàn năng carry”, tôi kéo họ lên liền mấy bậc rank.

Tiện thể cũng tranh thủ nghe lén chuyện phiếm của họ.

Họ nói có một đàn anh đang tìm đầu tư, tìm đến Trì Dã.

Làm một game hướng đến nữ giới.

Trì Dã bảo công ty đầu tư mạo hiểm từng làm khảo sát thị trường, là dự án tiên phong trong nước, tiềm năng không tệ.

Kỷ Diên thì không quan tâm mấy, chỉ nói: “Tôi góp một phần.”

Tôi âm thầm ghi lại tên công ty đó.

Ăn tối xong, tôi đứng dậy chào về.

Trì Dã cũng đứng dậy:

“Anh tiễn em.”

Tôi vội xua tay:

“Em tự về được rồi.”

Anh vẫn kiên quyết:

“Nửa lưng chừng núi khó bắt xe.”

“Không sao đâu, em có người quen, lát nữa sẽ gọi xe tới.”

“Anh cứ trò chuyện với bạn đi. Em đi trước đây.”

Anh còn định nói gì đó, nhưng phòng khách chỉ còn lại bóng lưng tôi đang chạy vụt ra khỏi cửa.
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 17


17.

【A a a em chạy nhanh vậy làm gì chứ?!】

【Đây chẳng phải là cơ hội vàng để bồi dưỡng tình cảm sao?】

【Các chị không hiểu rồi, đàn ông làm gì quan trọng bằng kiếm tiền!】

Chuẩn luôn.

Ra đến cửa thì trời bắt đầu mưa, mỗi lúc một nặng hạt.

To đến mức khiến người ta liên tưởng ngay đến cái ngày Diễm Bình đi đòi tiền.

Tôi giơ ô lên, đúng lúc gặp một cặp đôi “yêu hận đan xen” đang chạy trong mưa.

Không hẹn mà gặp.

Nam chính ném luôn cây ô trị giá hơn 100 nghìn tệ.

Rồi gỡ dây chuyền, tháo đồng hồ, đập điện thoại, gào toáng lên:

“Tôi không cần cô chu cấp nữa! Trả lại cô hết!”

Tch.

Chuyện gì đây.

Đã ăn bám mà còn không rõ thân phận.

Chàng trai quay đầu bỏ chạy.

Cô gái chỉ nhìn theo anh, không nói một lời, lặng lẽ rời đi.

Haiz… tôi đành cúi xuống nhặt cái ô, cẩn thận thu dọn đồng hồ với dây chuyền, vừa làm vừa lẩm bẩm:

“Đừng để mưa làm hỏng mất.”

Hôm nay đúng là cơn mưa thế kỷ.

Chỉ trong vòng 500 mét, tôi bắt gặp 5 người đàn ông đang “bỏ cuộc chơi”.

Có người không muốn làm “thế thân”,

Có người không chấp nhận bị bao dưỡng,

Có người không quên được “bạch nguyệt quang”…

Tôi vừa rơi lệ, vừa nhặt từng món đồ hiệu trị giá không nhỏ.

Vẫn là phụ nữ sẵn sàng tiêu tiền vì đàn ông mới đáng quý.

Toàn đồ xịn, không cái nào rẻ.

【Em có nhặt rõ ràng được không đấy? Gửi định vị, chị đến giúp!】

【Lâm Nhiễm ơi, mưa lớn thế rồi, em về nhà được không? Làm ơn để lại chút cho chị với!】

【Một khu nhà giàu, gom đủ mọi kiểu tra nam trong tiểu thuyết ngôn tình.】

【Lần trước ở hội sở, gần như toàn bộ nữ chính ngược văn của cả thành phố đều có mặt.】

【Tựa đề: Giả người – truyện ngược đầy tiếng cười.】

【Hahahahahaha, tôi cười muốn gãy cả cổ luôn rồi!】
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 18


18.

Vì xử lý cấp tốc nên đống đồ đó không bị mưa làm hỏng.

Tôi lại một lần nữa nhờ người đem bán hết toàn bộ.

Có tiền về tay, tôi lập tức đem đầu tư vào dự án mà Trì Dã từng nhắc đến — cái của anh đàn anh kia.

Anh ấy tên là Tôn Hạo.

Tôi không vòng vo:

“Tôi với Trì Dã, thân lắm.”

“Tôi đầu tư cho anh 8 triệu, lấy 10% cổ phần. Không quá đáng chứ?”

Anh ấy lắc đầu.

“Tầm vài hôm nữa, Trì Dã sẽ đầu tư thêm cho anh 20 triệu.”

“Bạn thân của anh ấy là Kỷ Diên, cũng sẽ góp 10 triệu nữa.”

“Anh à, hai năm nữa tôi tin chắc anh sẽ thành công.”

Tôn Hạo nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng, tưởng là do tôi đã thuyết phục được nhà đầu tư.

Tôi cau mày:

“Anh đừng như vậy, phải đường hoàng, tự tin lên.”

Kể từ đó, toàn bộ số tiền “trời cho” trong tay tôi đều đã được đầu tư hết.

Cổ phiếu cũng mang về thêm 1 triệu lợi nhuận.

Cũng đủ cho tôi trang trải chi tiêu hai năm còn lại rồi.
 
999 Đoá Hồng Và Một Tấm Lòng
Chương 19


19.

Vì vậy, dạo gần đây việc tôi theo đuổi Trì Dã bước vào giai đoạn… mệt mỏi.

Đến cả đám bình luận cũng phát hiện điều gì đó không ổn:

【Dạo này bé Nhiễm không chủ động tìm Trì Dã nữa hả?】

【Chứ còn gì, ngày nào chẳng gửi “chúc ngủ ngon”?】

【Ơ kìa, theo đuổi người ta mà mỗi ngày chỉ gửi một câu “ngủ ngon”? Nếu anh kia mà đổ thì đúng là gặp ma rồi!】

【Trì Dã: Ý các người là tôi rẻ tiền à?】

Ai nói tôi chỉ gửi mỗi “chúc ngủ ngon”?

Tôi mở WeChat ra:

AAA Không nổi giận, chỉ phát tài:

“Hôm nay lại gặp anh trong lớp học tự chọn nè, nhìn anh đẹp trai quá, có động lực học hơn hẳn luôn. Chúc ngủ ngon.”

Sau đó tôi đến thư viện học bài, vì tôi còn phải giữ vững vị trí nhất ngành chứ.

“Hôm nay đi ngang qua sân bóng, thấy anh ném quả 3 điểm siêu đẹp. Đúng là trai tôi thích! Chúc ngủ ngon.”

Vừa nhìn xong là tôi đi tìm Trương Trạch để hỏi tiến độ phát triển game.

“Trong thư viện ai cũng nhìn anh ấy, đúng là hot boy. Không hổ là người tôi thích. Chúc ngủ ngon.”

Sau khi thư viện tắt đèn, tôi về gọi điện cho Tôn Hạo để bàn về thiết lập nhân vật nam trong game.

【Ơ, thế này thì đúng là quá hời hợt rồi đấy. Trì Dã chẳng qua chỉ là một câu lướt ngang trong ngày của em thôi.】

【Xin mời quý vị theo dõi chương trình “Thả xu theo kiểu học bá”: vừa gần vừa xa, mập mờ mà trêu tức.】

【Hahaha, mà chỉ với một câu mỗi ngày thôi mà Trì Dã cũng phải ngồi phân tích mấy lần.】

【Trì Dã mỗi ngày đều tạo “tình cờ gặp”, đợi em chạy tới, nhìn bóng lưng em đến mức sắp hóa đá thành vọng phu rồi.】

【Cảm giác như chỉ cần bé Nhiễm ngoắc tay một cái thôi là Trì Dã sẽ lao tới như gió.】
 
Back
Top Bottom