Siêu Nhiên ...

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
299489915-256-k75808.jpg

...
Tác giả: ManhManh1843
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

 
...
Chương 1: Giấc mơ kì lạ


"Cái đèn bàn hỏng này, ngay lúc quan trọng nhất mà còn tìm việc cho tao."

Trước khi chìm vào giấc ngủ Ngô Kinh còn đang vô cùng phẫn nộ với chiếc đèn bàn của mình.Trong lúc mơ mơ màng màng, Ngô Kinh bị một tia sáng mạnh từ trong bóng tối chiếu vào, đầu óc anh vẫn còn chưa sáng suốt lắm, cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngây người đứng đó hai mắt nhắm nghiền.Trong ý thức Ngô Kinh cảm thấy đã qua thật lâu, bỗng nhiên một thiếu niên 17, 18 không biết từ đâu ra vọt tới trước mặt anh, hơn nữa vừa đến đã huơ chân múa tay đấm đá anh, đầu óc hỗn loạn của Ngô Kinh còn chưa cảm nhận được cơn đau.

"Quái lạ!"

Ngô Kinh đầu óc chậm chạp hiện tại đưa ra được kết luận này cũng không dễ dàng, đợi đến khi anh có ý niệm muốn ngăn cản trong đầu thì đã qua một lúc lâu sau.

# Mạc danh kì diệu: không hiểu gì cả, chả hiểu ra sao, quái lạ (thivien)

Phản ứng của Ngô Kinh rất chậm, cậu bé cũng không thật sự muốn đánh anh, hơn nữa một mình kích động như vậy thì cũng không có ý nghĩa gì nên liền dừng động tác, trừng mắt ủy khuất tố cáo hành vi ác ôn của anh.

"Anh không phải chủ nhân đủ tư cách.

Anh để một mình tui ở đó lâu như vậy không để ý đến tui, trên người tui phủ một lớp bụi dày anh cũng không để ý đến tui, không lau bụi cho tui, tui không có điện anh cũng không sạc cho tui, thật đói..."

Cậu bé từng chuyện từng chuyện quở trách Ngô Kinh, mà anh thân là đối tượng bị quở trách lại vẻ mặt lơ ngơ, hiện tại anh hoài nghi vừa rồi đầu óc thanh tỉnh mới là ảo giác của anh, bằng không trước mắt đây là tình huống gì, hoặc là anh đang nằm mơ.

Mơ!

Có thứ gì đó chợt lóe qua trong đầu Ngô Kinh, không đợi anh bắt lấy thì cậu bé trước mặt đã hấp dẫn lực chú ý của anh.

Trong lúc anh thất thần, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, không biết tay mình đã bị cậu bắt lấy từ lúc nào.

Ngô Kinh do dự: "Cậu...Tôi hình như không biết cậu..."

"Anh, anh, anh, đồ hỗn đản."

Dường như bị lãnh một đòn quá kích thích, cậu bé trợn tròn cả hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, lửa giận không chỉ giảm xuống mà còn bốc lên ngùn ngụt.

"Chủ nhân hỗn đản."

Ngô Kinh một mặt cảm thấy mình rất vô tội, một mặt lại ngắm nhìn bộ dáng hai gò má hồng hồng tức giận của cậu, lại phối hợp với xưng hô vi diệu kia, cảm giác này, nhuốm màu.

# 吴井一方面觉得自己很无辜,一方面他看着面前的少年气红双颊的模样,再配上那个微妙的称呼,这感觉,渍渍。 # Ngô Kinh một mặt cảm thấy mình rất vô tội, một mặt hắn nhìn bộ dáng hai gò má khí hồng của thiếu niên trước mặt, lại phối hợp với xưng hô vi diệu kia, cảm giác này, vết bẩn.

"CHỦ NHÂN HỔN ĐẢN, TUI LÀ ĐÈN BÀN, ĐÈN BÀN.

Anh nhớ kĩ cho tui."

Đèn Bàn nghĩ những lời của mình rất khí thế, hơn nữa còn cố tỏ ra hung hăng hẳn là có thể chấn nhiếp chủ nhân hỗn đản nhưng không biết diện mạo này lọt vào mắt Ngô Kính lại cho anh cảm giác đứa nhỏ này khá là đáng yêu.

Không thể để sự mong đợi của đứa bé này đổ vỡ được, trong lòng Ngô Kinh có lệ nhưng giọng điệu ngoài miệng rất thành khẩn: "Được rồi, tôi nhớ rồi, là Đèn Bàn ."

Nhớ không có nghĩa là biết, Ngô Kinh thầm nghĩ.

Đèn Bàn nào có nhiều tâm cơ, nghe anh trả lời chắc chắn thì cao hứng bừng bừng quên luôn cả ủy khuất lúc nãy (đơn phương) cãi nhau với Ngô Kinh, giờ thì hai người đã làm hòa rồi nên Đèn Bàn cũng thoải mái hơn hẳn, chỉ có điều lại làm anh nghẹn hỏng.

Chỉ thấy Đèn Bàn hai tay ôm cổ Ngô Kinh, tung người nhảy lên, lấy thế sét đánh không kịp trộm chuông treo trên người Ngô Kinh.

Anh chưa kịp suy nghĩ đã theo phản xạ ôm lấy người, ngay cả thời gian hối hận cũng không có.Rõ ràng là cực kì hài lòng với phản ứng của Ngô Kinh, cậu hôn anh một cái, đây là phương thức biểu đạt yêu thích, người bình thường cậu mới không hôn!

"Chủ nhân, anh nhớ lau người cho tui hàng ngày, tui không thích bụi; nhớ thường sạc điện cho tui nếu không tui sẽ chết đói; ngày nào cũng phải ôm tui, ôm tui thật cao nếu không tui sẽ không vui, tui mà không vui thì tui sẽ không phát sáng đâu..."

"Chời mịe!

Ông đây bị ma trêu à!"

Ngô Kinh đang ngồi trên giường, không thể tin được mình lại có giấc mơ như vậy, tệ hơn là anh vẫn còn nhớ rõ, nhất là những yêu cầu cuối cùng của cậu bé đó đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Đôi mắt anh vô tình liếc nhìn qua ngọn đèn trên bàn.

Mmm, Đèn Bàn!

Đảo mắt lại, cậu bé đó hình như nói mình là Đèn Bàn, còn nói nâng cao cao mới sáng, chiếc đèn hỏng này hôm qua đâu có như vậy, nó chỉ sáng lên khi bạn nhấc lên và bật công tắc.

Ngưng!

Suy nghĩ linh tinh cái gì đấy, chắc còn chưa tỉnh ngủ, "bặc" một cái vào ót cũng không sợ bị đánh cho hỏng người.

Anh rời giường rửa mặt, lần này Ngô Kinh cũng hoàn toàn tỉnh táo.

Cả ngày trôi qua Ngô Kinh bận rộn đến hận không thể phân thân, một phần cũng do anh cố ý bỏ qua nên cả ngày hiển nhiên không nhớ đến chuyện kia.

Vậy nhưng khi đến tối, Ngô Kinh nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng hai bé Ngô Kinh gãi gan gãi phổi cãi nhau ầm ĩ không ngừng, cuối cùng bé Ngô Kinh đại diện cho lí trí thua, anh đứng lên lau sạch chiếc đèn bàn rồi mới đi ngủ.

Trong giấc mơ cậu bé đu lên người anh hôm qua lại xuất hiện.

Việc đầu tiên cậu làm là bám vào người anh, hôn anh một cái, rồi lại tiếp tục nũng nịu với anh: "Chủ nhân, anh thật tốt!

Tui thích chủ nhân nhất!"

Ngô Kinh nghĩ thầm, anh hình như bị ma trêu thật rồi, lại hỏi: "Đèn Bàn, cậu là đèn bàn của tôi thật à?"

Nghe câu hỏi này có vẻ kì quái, Đèn Bàn thật sự khá trong sáng, cậu khó hiểu, chủ nhân thật ngốc: "Vâng!

Đèn Bàn đương nhiên là đèn bàn của chủ nhân rồi!"

"Thật là đèn bàn của tôi à."

Ngô Kinh đáp, sau một lúc im lặng lại hỏi: "Đèn Bàn, cậu có tên khác không?"

Đèn Bàn cảm thấy chủ nhân càng lúc càng ngốc, "Đèn Bàn tên là Đèn Bàn!"

Ánh mắt ngây thơ mang theo bất đắc dĩ, còn có vài phần ánh mắt đồng tình, Ngô Kinh tin mình hiểu được ý tứ tiềm ẩn của Đèn Bàn, anh đây là bị ghét bỏ.
 
...
Chương 2: Mơ? Không mơ?


Nhìn vào ánh mắt ngây thơ của cậu nhóc, Ngô Kinh khô khan nói: "Được."

Một giây tiếp theo, cảnh tối hôm qua lại được dàn dựng, đến khi Ngô Kinh phản ứng lại thì người ta đã lột sạch anh rồi.

"Tại sao phản ứng và suy nghĩ của anh lại đột nhiên trở nên chậm chạp như vậy?"

Ý tưởng này chợt lóe lên trong đầu Ngô Kinh.

Vâng, đây đích thị là mơ!

Là anh đang mơ.

Dù lý trí biết mình đang mơ nhưng thần kì là anh cũng không vì nhận thức này mà tỉnh dậy, ngược lại còn có một loại dục vọng muốn xem tiếp.

"Này..."

Anh lại bị hôn một cái.

Đèn Bàn rất cao hứng, hôn xong nhìn Ngô Kinh cười toe, còn chưa biết đủ mà còn định nghiêng người hôn thêm cái nữa.

Lần này anh phản ứng đủ nhanh, kịp thời đưa tay đẩy mặt Đèn Bàn ra.

Lòng bàn tay của anh trực tiếp bao phủ toàn bộ mặt Đèn Bàn, đôi môi dưới lòng bàn tay anh khô ráo, không chút ẩm ướt.

Hửm?

Trực giác của Ngô Kinh mách bảo có điều gì đó không đúng.

Anh đưa tay chạm vào má nơi vừa bị hôn, khô ráo, anh còn tưởng là sẽ dính nước bọt cơ.

"Đèn Bàn, há miệng cho anh xem nào?"

Nghe cứ như ông chú đang dụ dỗ trẻ con.

"A, giống anh nè."

"A..."

Đèn Bàn ngoan ngoãn mở miệng.

Ngô Kinh nhìn xem, trong miệng cậu không có nước bọt, bên trong khô nhưng không phải loại khô thiếu độ ẩm, Ngô Kinh cũng không nghĩ ra phải miêu tả nó như thế nào.

Có chút kinh ngạc, anh bất giác nói: "Không có nước."

"Nước!"

Nghe vậy, Đèn Bàn lại nhảy xuống đất, cách Ngô Kinh khá xa, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Ngô Kinh: "Chủ nhân muốn giết Đèn Bàn sao?"

Nói xong cậu không khỏi đau khổ và buồn bã, vẻ mặt như sắp khóc tới nơi nhưng lại không có kĩ năng rơi nước mắt.

Cậu nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm...

ánh mắt thật xót, muốn chớp một cái, không được không được, làm một đèn bàn có cốt khí, tuyệt đối không thể nhận thua.

Tiếp tục trừng mắt.

"Ừ?"

Ngô Kinh cảm thấy không giải thích được, không biết lời này của Đèn Bàn từ đâu mà đến, "Không phải, anh nói giết cậu hồi nào?"

Giết người là phạm pháp, sao anh có thể làm chuyện này được?

À, không đúng, có lẽ Đèn Bàn cũng không thật sự là 'người'.

"Chủ nhân vừa nói nước."

Đèn Bàn không phục, rõ ràng chính chủ nhân nói còn không chịu thừa nhận: "Đèn Bàn sợ nước nhất, nếu chủ nhân tưới nước Đèn Bàn thì, thì Đèn Bàn sẽ chết mất."

Nói đến đoạn tưới nước sẽ chết Ngô Kinh còn có thể cảm nhận được nỗi sợ của cậu.

Thấy trên mặt Ngô Kinh cũng không có biểu hiện hung thần ác sát gì, Đèn Bàn yên tâm một chút, đáng thương nói tiếp: "Đèn Bàn vừa có ý thức, vẫn còn nhỏ, chưa muốn chết nhanh vậy đâu..."

Ngô Kinh không chịu nổi người khác dùng ngữ khí mềm mại như vậy với mình, bỏ qua nghi hoặc của bản thân, an ủi: "Yên tâm, anh sẽ không để cậu chết."

"Tui biết chủ nhân là tốt nhất mà, tui thích chủ nhân nhất!"

Ngô Kinh vừa nói xong Đèn Bàn lập tức chạy về cạnh anh, ôm chặt cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn anh cười.

Ngô Kinh thậm chí còn không nhớ mình đã phải liều mạng giữ tỉnh táo như thế nào.

"Ừm, tôi ổn..."

Ngô Kinh ngập ngừng nói.

Ngô Kinh sau khi tỉnh lại anh còn nhiều nghi vấn hơn, hai ngày liền mơ thấy cùng một người quấy rối mình, lại là người anh chưa từng gặp, sau nhiều lần thăm dò anh có thể khẳng định mà không nghi ngờ, anh thật sự có một cái đèn bàn thành tinh!

Flag lập tức bay lên, bình thường đến cuối cùng đều thành sự thật, dù sao trong khoảng thời gian kế tiếp Ngô Kinh mỗi đêm đều mơ thấy cậu nhóc đó, làm nũng với anh, nói chuyện với anh, chân thật hoàn toàn không giống như đang mơ.

Thời gian dài, Ngô Kinh cũng đôi khi hỏi bóng hỏi gió vài chuyện từ Đèn Bàn, chậm rãi tiếp nhận sự thật này dù anh vẫn cảm thấy chuyện này quá mức huyền huyễn.

Ngô Kinh trước kia tùy tiện, bưng một ly nước trực tiếp đặt lên bàn làm việc, nào giống bây giờ ngọn đèn màu trắng trên bàn quá nổi bật, vừa nhìn thấy nó liền làm Ngô Kinh nhớ tới thiếu niên trong mộng tên Đèn Bàn.

Đèn Bàn sợ nước, lỡ cốc bị dổ thì sao?

Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Ngô Kinh đã không thể nào dập tắt, anh nhìn chỗ này chỗ kia, tìm nơi an toàn hơn mới dám đặt cốc nước xuống.

Vậy, anh còn có thể làm gì?

Tất nhiên là phải bảo vệ thôi.

Anh mở sách ra đọc, chợt nhớ Đèn Bàn nói cậu cũng biết đọc, mà còn là đọc một lần là nhớ mãi không quên, rất lợi hại luôn.

Ngô Kinh thầm cười trong lòng.

Chà, ngày nào cũng than thở anh là người nhàm chán.

Vậy giờ đọc sách cùng anh chắc là sẽ thích.

Nghĩ vậy, Ngô Kinh bật công tắc.

Ngay cả khi bây giờ đèn phòng ngủ được bật, ánh sáng ban ngày phát ra cũng đủ sáng, mặc dù lãng phí thì rất đáng xấu hổ nhưng cứ như vậy đi.
 
...
Chương 3: Tức giận.


"Này, Ngô Kinh, cho tôi mượn đèn bàn của bạn đi."

Sau khi đèn phòng ngủ tắt, bạn cùng phòng của anh đột nhiên nói.

"Được rồi, cậu tự lấy đi."

Nói xong, anh chợt nhớ tới lời khiếu nại của Đèn Bàn nhà anh, ngàn dặn vạn dặn nhấn mạnh vô số lần không được cho người khác đụng vào cậu, Ngô Kinh thật sự sợ cái miệng kia của cậu, làm bộ vừa phản ứng lại, nói: "À quên mất, đèn bàn của tôi hết pin rồi, cậu dùng chuột đi."

"Vậy được."

Bạn cùng phòng cũng không nghi ngờ gì, sờ sờ con chuột bên cạnh giường, bật đèn lên.

Đến đêm, anh lại chìm vào giấc mơ, sau nhiều lần phản đối của Ngô Kinh, Đèn Bàn đã học được cách tinh tế hơn, cậu không nhảy phốc lên người Ngô Kinh ngay khi mới lao tới mà còn đứng cách khoảng ba mươi bốn mươi cm.

Dù vậy sự nhiệt tình và vui vẻ của Đèn Bàn dành cho Ngô Kinh vẫn không hề giảm chút nào.

"Chủ nhân, chủ nhân.

Hôm nay anh làm rất tốt."

Một đôi mắt sáng như sao nhìn Ngô Kinh, trong mắt là hạnh phúc sắp tràn ra.

"Ừm."

Ngô Kinh cảm thấy trong lòng mềm nhũn khi thấy Đèn Bàn vui như vậy, ma xui quỷ khiến vươn tay xoa đầu Đèn Bàn, tóc cậu có chút cứng.

Dèn Bàn vốn thích tiếp xúc tay chân với Ngô Kinh, nhưng anh lại không thích nên cậu cũng chỉ có thể nghẹn.

Lần này Ngô Kinh chủ động, cậu cũng giỏi bắt lừa xuống dốc, chủ động dụi đầu vào tay Ngô Kinh, cọ xong còn lợi dụng cơ hội thu hẹp khoảng cách, ôm eo Ngô Kinh.

Đèn Bàn đang chờ Ngô Kinh kéo mình ra như mọi khi, không ngờ nay Ngô Kinh đặc biệt khác thường để cậu ôm.

Chờ mãi không thấy Ngô Kinh phản ứng, Đèn Bàn có chút cao hứng, cũng có vài phần bổi rối, cẩn thận nhìn biểu cảm Ngô Kinh, thấy anh không có gì không vui mới yên tâm.

Nhìn dáng vẻ của cậu, Ngô Kinh có chút buồn cười, trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn bực, ngẫm lại có phải thường ngày anh nghiêm khắc với cậu quá không?

Xem ra về sau nên cưng cậu một chút vậy.

"Đèn Bàn, anh hỏi cậu, nếu anh ở nơi khác cậu có vào trong giấc mơ của anh được không?"

"Chỗ khác?"

Đèn Bàn khó hiểu, Ngô Kinh sao đột nhiên lại hỏi chuyện này, cậu nghiêm túc suy nghĩ trả lời cho câu hỏi của Ngô Kinh: "À, hiện tại năng lực của Đèn Bàn không đủ, nếu chủ nhân rời xa tui mười mét là tui sẽ không hoạt động được, Đèn Bàn đã nói với chủ nhân rồi đó."

Đèn Bàn nói xong đột nhiên cau mày, nhìn Ngô Kinh hai cái, nói thêm: "Tui chỉ yếu chút thôi, chỉ có chút xíu à, sau này tui sẽ mạnh hơn nhiều."

"Được rồi, anh tin cậu.

Cậu chăm chỉ tập luyện."

"Ừm, ừm."

Đèn Bàn rất vui vì Ngô Kinh tin tưởng mình, cơ mà hạnh phúc này đã bị đánh vỡ ngay giây tiếp theo bởi Ngô Kinh.

"Gần đây anh phải về nhà hai ngày, cậu...ở kí túc xá hai ngày được không?"

Ngô Kinh không chắc hỏi cậu, nhưng nếu về nhà mà mang theo đèn thì rất lạ.

Đèn Bàn đột nhiên cảm thấy trái tim như vỡ ra làm đôi: "Chủ nhân muốn bỏ tui lại một mình về nhà, chủ nhân không cần tui!"

"Không phải không cần cậu, về nhà có chút chuyện, hai ngày nữa sẽ lên lại.

Mang theo cậu hơi không tiện lắm."

Ngô Kinh giải thích.

"Sao mang theo tui lại không tiện?

Tui sẽ không gây phiền phức cho chủ nhân đâu."

Đèn Bàn hỏi ngươc lại Ngô Kinh.

"Chuyện này..."

Ngô Kinh không nói lên lời, không nghĩ ra được lý do gì để giải thích.

"Được rồi."

Đèn Bàn là Đèn Bàn tốt thấu hiểu lòng người chứ đâu phải người vô cớ phiền phức như chủ nhân!

Tuy nhiên Đèn Bàn thỏa hiệp nhưng tức thì vẫn tức, lần dầu Đèn Bàn không đợi đến rạng sáng đã ra khỏi giấc mơ của Ngô Kinh.

Người trước mặt đột nhiên biến mất, Ngô Kinh gọi mấy lần cũng không có trả lời, trong lòng chợt hối hận.
 
...
Chương 4: Thất tín.


Vốn dĩ Ngô Kinh chỉ định ở nhà hai ngày, hai ngày nữa là xong hết việc, không ngờ sự cố cứ nối đuôi nhau mà đến, phải một tuần sau anh mới thu xếp xong mọi chuyện để quay về trường học.

Ngô Kinh bận rộn đến choáng váng cũng quên mất Đèn Bàn còn đang chờ, giờ nhớ tới mới vội vội vàng vàng chạy lên trường.

Đèn Bàn đợi năm ngày nữa, giữa chừng cũng không có ai giải thích, vốn dĩ định tha thứ cho Ngô Kinh bỏ cậu hai ngày, nhưng hai ngày sau cơn giận vừa tắt của Đèn Bàn lại một lần nữa nổi lên, theo thời gian càng ngày càng tăng cao.

"Hừ."

Đèn Bàn khoanh tay trước ngực, đầu quay sang một bên.

Ngô Kinh không biết nên xin lỗi như thế nào, nhất thời không lên tiếng, Đèn Bàn càng thêm bất mãn, quay đầu nhìn Ngô Kinh, 'hừ' một tiếng nặng nề xong lại quay sang một bên.

Ngô Kinh tiến đến bên Đèn Bàn, nghiêng đầu đối mặt với gương mặt đang hậm hực của cậu.

"Anh xin lỗi, anh sai rồi."

Ngô Kinh xin lỗi.

"Hừ hừ."

Đèn Bàn quay mặt sang phải, đừng tưởng xin lỗi là xong chuyện.

"Anh sai rồi, tha lỗi cho anh nha bé Đèn Bàn."

Ngô Kinh cười, không nghĩ phản ứng của Đèn Bàn lại đáng yêu như vậy, tiếp tục cầu xin tha thứ.

"Hừm."

Mặt cậu lại quay sang trái, chẳng qua là vì không muốn đối mặt với Ngô Kinh thôi chứ vẫn hạ giọng xuống, trầm giọng hỏi: "Anh dám nói tui không có chuyện gì sao?

Có bất kì đảm bảo nào không?"

Nghe vậy, Ngô Kinh đưa tay kéo đầu cậu thẳng lại, nhìn vào mắt Đèn Bàn và nói: "Là lỗi của anh vì không giữ lời hứa, anh đã hứa để cậu đợi hai ngày nhưng lại khiến cậu đợi thêm năm ngày nữa.

Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, anh hứa sẽ không bao giờ thất tín với cậu nữa đâu."

"Hết rồi à?"

Vậy là kết thúc văn xin lỗi đó hả?

Hiển nhiên Đèn Bàn không vừa lòng với câu trả lời này.

"Hết rồi!"

Ngô Kinh tự hỏi, nếu không anh còn thiếu gì nữa?

Nhấc chân giẫm lên chân Ngô Kinh, Đèn Bàn thở một hơi trút giận: "Rõ ràng là anh không nên rời xa tui."

Đi đâu cũng phải mang theo cậu, trong lòng Đèn Bàn càng thêm nặng nề.

"Được.

Là lỗi của anh, anh không nên rời cậu về nhà."

Ngô Kinh lúc này chỉ có thể làm theo lời Đèn Bàn, cố gắng cho sự tha thứ của Đèn Bàn.

Trên tay bất giác dùng sức, khuôn mặt xinh trai của Đèn Bàn cũng bị anh bóp đến biến dạng.

Tuy rằng không đau nhưng chắc chắn sẽ không thoải mái, Đèn Bàn lập tức thò hai tay bóp mặt Ngô Kinh, còn không chịu thua kém cùng anh đọ sức.

Đèn Bàn càng bóp càng vui, bóp đến không rảnh lo cho bản thân, cậu cố gắng tạo ra khuôn mặt xấu xí của Ngô Kinh.

Ngô Kinh có thể làm gì?

Đe dọa và cảnh báo không có tác dụng, vũ lực trấn áp có thể có tác dụng cơ mà xét thấy trong lòng anh còn chút áy náy, cũng chỉ có thể tha cho cậu.

"Được rồi, chơi đủ rồi."

Ngô Kinh kéo tay Đèn Bàn ra, kéo cậu ngồi trên một cái ghế dài.

"Lần này trở về anh đã thuê phòng ở bên kia, ngày mốt chuẩn bị xong mọi chuyện ở trường học sẽ trở về."

Vừa nghe hai chữ "Trở về", Đèn Bàn lập tức phản ứng lại, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Ngô Kinh.

Anh vừa thấy phản ứng này của cậu, chỉ sợ cậu lại gào khóc, tuy nói là có sấm sét chứ chẳng mưa nhưng chỉ nghe thanh âm cũng đủ phiền phức rồi, vậy nên trước khi cậu kịp phát tác tranh thủ nói: "Lần này mang cậu theo."

"Ừm."

Đèn Bàn nghe xong thì hài lòng gật đầu, biểu tình trong nháy mắt từ mây đen giăng lối thành nắng ấm ngày hạ.

Tròng lòng cao hứng, Đèn Bàn liền nhào lên ôm Ngô Kinh.

Anh cũng không có phản ứng gì, dù sao thói quen cũng có thể dưỡng thành.

Có Đèn Bàn dính người như vậy thói quen ôm ấp này của anh từ lúc đầu kháng cự cũng dần thành tiếp nhận, đến bây giờ còn có chút thích thân cận của Đèn Bàn.

Trong hai ngày tiếp theo Ngô Kinh bận rộn giải quyết công việc ở trường, ở học viện, nhà giáo viên, cũng như thu dọn đồ đạc và đi ăn tối với bạn cùng phòng.

Mọi chuyện đã thu xếp xong xuôi, đến ngày thứ ba chỉ cần xách va li lên và về thôi.

Khi đến thành phố C, Ngô Kinh về thẳng nơi thuê chứ không quay về nhà.

Ngô Kinh thuê một phòng ngủ, phòng khách thông với phòng ngủ, bên tay phải cửa vào là phòng vệ sinh, bên trong là phòng ngủ, phòng bếp và ban công nối liền nhau.

Ngô Kinh ngồi mấy tiếng đồng hồ cũng thấy mệt, vừa vào cửa đã ngã xuống giường, nằm xuống rồi thì chả còn thiết tha gì cả, chỉ nghĩ "Thôi để sáng mai lại thu dọn đồ đạc", nhắm mắt rồi nhưng vẫn bật dậy, vừa phàn nàn vừa dung túng nói: "Trước hết phải đưa Đèn Bàn ra đã."

Sau khi lấy Đèn Bàn ra khỏi va li và đặt lên bàn, Ngô Kinh ngồi xuống nghỉ ngơi.

Những ngày sau đó ban ngày Ngô Kinh đi làm, ban đêm gặp nhau nói chuyện với Đèn Bàn trong mơ, đa số là Ngô Kinh nói Đèn Bàn nghe.

Anh nói về những chuyện xảy ra trong công ty, đi đâu, gặp ai...Đèn Bàn đối với mấy chuyện kia luôn tràn ngập hiếu kỳ, cho dù Ngô Kinh kể mấy chuyện nhỏ nhỏ nhàm chán cậu cũng lắng tai nghe.

Đèn Bàn như vậy làm mỗi khi Ngô Kinh nhớ tới vừa thấy vui mừng vừa thấy đau lòng.

Khi anh kể chuyện, ánh mắt Đèn Bàn luôn sáng lấp lánh.

Khi nhìn anh luôn cho anh cảm giác anh là tất cả của cậu.

Cái loại ánh mắt trong lòng không có có chuyện gì lo lắng này làm anh vui mừng.

Những nghĩ đến chỉ anh mới có thể nói chuyện với cậu, mà cậu lại rõ ràng thích náo nhiệt như vậy, tò mò với sự vật bên ngoài, Ngô Kinh nhịn không được lại muốn Đèn Bàn mau mau tu luyện sớm ngày hóa hình.
 
...
Chương 5: Hóa hình.


Không cần Ngô Kinh thúc dục thì chuyện tu luyện này bản thân Đèn Bàn cũng rất chăm chỉ hăng hái tu luyện.

Mấy ngày lễ tốt nghiệp của Ngô Kinh, Đèn Bàn dự cảm mình có thể hóa hình, đáng tiếc vẫn không kịp tham dự lễ tốt nghiệp của anh.

Ngày 21 tháng 8, Ngô Kinh đi làm về thấy nhà mình lộn xộn như bị người lật tung lên, không phải do ảo giác, mà quả thực khác hẳn với hiện trạng lúc sáng trước khi ra khỏi nhà.

Suy nghĩ đầu tiên của anh là có trộm vào nhà, hành động đầu tiên của anh là nhìn ngọn đèn trên bàn.

Tuy rằng môt cái đèn thì có khi tên trộm còn chả thèm lấy, cơ mà cũng không thể bỏ khả năng tên trộm có sở thích đặc biệt được, vì vậy Ngô Kinh không thể không lo lắng.

Đây chỉ là cho yên tâm nhưng ai ngờ trái tim của Ngô Kinh phút chốc bay thẳng lên cuống họng.

"Đèn Bàn?"

Ngô Kinh ngẩn cả người, quên mất Đèn Bàn không phản ứng được, liền kêu một tiếng.

"Hửm?"

đáp lại một tiếng, cậu vươn tay kéo chăn bông trên giường, một người chậm rãi ngẩng đầu, mắt nửa nhắm nửa mở, thoạt nhìn như mới bị Ngô Kinh đánh thức.

Ngô Kinh lần này có chút sửng sốt, mặc dù người trên giường nhìn có vẻ lớn hơn nhưng biến hóa trên mặt thì không đáng kể, hiển nhiên là Đèn Bàn.

Trong thời gian ngắn này Ngô Kinh thật sự đã trải qua rất nhiều thăng trầm cảm xúc.

Ngô Kinh bước tới ngồi xuống mép giường, ôm người đó vào lòng mắng: "Sao không nói với anh chuyện biến hóa của cậu?"

"Nói..."

Nói được một chữ, Ngô Kinh đợi mãi không thấy lời tiếp theo của cậu, lo lắng cậu có chuyện gì.

Buông cậu ra ngó xem, thấy cậu nào có chuyện gì, còn ngủ rất say nữa, tựa đầu như vầy ngủ mà cũng không cảm thấy khó chịu.

Bộ dáng không tim không phổi này của cậu làm Ngô Kinh tức bay màu, cuối cùng vẫn không có cách nào khác, đành giúp cậu nằm lên giường ngủ tiếp.

Đèn Bàn ngủ thiếp đi, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy cho đến khi bữa tối của Ngô Kinh sẵn sàng.

Yêu tinh hóa hình có cần ăn cơm hay không Ngô Kinh không biết, nhưng để ngừa vạn nhất thì anh vẫn chuẩn bị nhiều hơn một chút.

"Đèn Bàn, dậy đi."

Đèn Bàn dường như chưa ngủ đã, nhưng vẫn thức dậy ngay khi Ngô Kinh gọi: "Có chuyện gì vậy?"

"Muốn ăn cơm không?"

Ngô Kinh đỡ người, cẩn thận nhìn cậu, sợ mình sơ sẩy một tí cậu sẽ ngã lộn nhào mất.

"Ừm...ân?"

Lâu mới thốt lên một từ, cứ như ngay giây tiếp theo cậu sẽ lăn ra ngủ tiếp, "Không muốn."

"...Buồn ngủ."

Lần đầu trải qua chuyện này nên Ngô Kinh cũng chả có kinh nghiệm gì, bộ dạng Đèn Bàn lúc này đến chính mình còn không rõ, Ngô Kinh cũng không đành lòng miễn cưỡng cậu, cũng chỉ có thể để cậu ngủ tiếp.

Sau khi ăn tối trong lo lắng, anh thức đêm kiểm tra thông tin trên mạng cả tối nhưng cũng không thu hoạch được gì.

Anh định hỏi Đèn Bàn trong giấc mơ, nhưng lần này cậu cũng không đợi anh trong giấc mơ của Ngô Kinh.

Không mơ, đáng ra phải ngủ một giấc thật ngon nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại như có gì đè lại, sáng thức giấc còn cảm thấy mệt mỏi.

Tình trạng này tiếp tục kéo dài vài ngày, Đèn Bàn cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo.

"Mỗi ngày cậu ngủ nhiều như vậy có sao không?"

Thừa dịp Đèn Bàn còn đang thanh tỉnh, Ngô Kinh hỏi cậu, miễn cho ngày dài lo lắng.

"Không sao đâu, chỉ là biến hình mệt quá thôi, tui đi ngủ để bổ sung năng lượng, mấy ngày nữa là ổn thôi, chủ nhân đừng lo lắng."

"Không sao là được."

Ngô Kinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu trả lời của cậu, quay sang hỏi chuyện khác: "Sao không nói cho anh chuyện cậu biến hình?"

"Ừm."

Đèn Bàn bị câu hỏi bất ngờ này làm nghẹn lại một chút , ngượng ngùng nói: "Trước đây tui hong nghĩ tới."

Cậu nào biết đoạn thời gian trước cơ thể nóng lên là do muốn hóa hình đâu, nóng nóng ấm ấm, cảm giác còn rất thoải mái, không phải nối hóa hình sẽ rất đau sao?

Cũng không biết Đèn Bàn từ đâu nghe được, dù sao cũng là lần đầu thành tinh, còn chưa có kinh nghiệm, mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết, hồ đồ mà hóa hình.

"Ài, cậu thật là..."

Ngô Kinh bất lực nhìn cậu, thật sự cũng không còn cách nào.

Anh quay người đi lấy bộ đồ ngủ trong tủ.

"Mắc cái này vào."

Môi ngày đối diện với một người trần truồng như vậy, là muốn khảo nghiệm định lực của anh hay đang muốn xem thử anh có bao nhiêu sức tự chủ ha gì.

# "把这个穿上。"天天对着这么个裸睡的人,是要考验他的定力呢,还是要考验他的定力。

Bộ đồ ngủ màu tráng kem, có mũ đội đầu, hai bên còn có hai miếng vải đen trông giống như cái tai.

Đèn Bàn yên lặng liếc nhìn, sau đó lắc đầu từ chối: "Không muốn, không thoải mái."

Đèn Bàn cuốn chăn bông lên người, cuộn thành một cục tỏ ý phản đối kịch liệt.

"Cậu sờ vào chất liệu vải này đi, mặc vào thoải mái lắm đó."

Ngô Kinh ấm áp dỗ dành.

Lần này Đèn Bàn đơn giản vùi đầu vào chăn bông, lớn tiếng nói: "Tui là đèn bàn, đèn bàn thì không cần mặc quần áo."

"Nhưng bây giờ cậu đang ở hình người, con người thì phải mặc quần áo."

Đèn Bàn không đáp lại, Ngô Kinh nói tiếp: "Không phải lúc trước cậu muốn đi chơi sau khi biến hình sao?

Không mặc đồ là không được ra ngoài đâu."

"Vậy bao giờ đi ra ngoài tui mặc, giờ tui hong mặc đâu."

Đèn Bàn không bị Ngô Kinh dụ dỗ, tiếp tục phản bác và đấu tranh cho quyền lợi hợp pháp của mình.

Ngô Kinh không cam lòng từ bỏ chuyện giáo dục Đèn Bàn, nếu cách này không khả thi thì ta còn cách khác: "Đèn Bàn, phải biết rằng con người không thể tùy ý khỏa thân trước mặt người khác."

"Nhưng chủ nhân không phải người khác."

Ngô Kinh chỉ trách câu nói vừa nãy của mình để lại sơ hở cho Đèn Bàn lách luật, nhưng anh vẫn không buông tha mục đích của mình, thề muốn thuyết phục Đèn Bàn, nói đến Đèn Bàn cũng không muốn phản ứng với anh.

Hồi lâu không có tiếng động, Ngô Kinh vén góc chăn bông lên thì thấy người đã ngủ mất tiêu rồi.

Cuối cùng chuyện này kết thúc với sự thua cuộc của Ngô Kinh.

Anh cũng thừa dịp Đèn Bàn đang ngủ kén lút mặc đồ cho cậu, cơ mà Đèn Bàn ngủ quá nông, động tĩnh hơi lớn liền có phản ứng.

Ngô Kinh lực bất tòng tâm, không đành lòng quấy rầy cậu nên cũng chỉ có thể tập làm quen.
 
...
Chương 6: Viện Kiểm Soát Yêu Quái.


Năng lượng của Đèn Bàn đã khôi phục được hơn một tháng, sau khi đủ năng lượng Đèn Bàn càng có tâm tư đi chơi.

Ngô Kinh dẫn cậu đi chơi hai lần dạo quanh khu phố.

Nhưng Ngô Kinh bận rộn công việc nên không có thời gian mỗi ngày ở cạnh Đèn Bàn, khi đi làm anh đành để cậu một mình ở nhà.

Như vậy thì cũng không phải chuyện lớn gì, Ngô Kinh chỉ lo về thân phận của Đèn Bàn nhưng với năng lực hiện tại của anh thì chuyện này không dễ dàng như vậy.

Không ngờ chuyện anh đang khổ tâm cân nhắc Đèn Bàn lại có giải pháp cho anh.

"Viện Kiểm Soát Yêu Quái?"

Ngô Kinh chưa từng nghe qua.

"Ừm ừm, anh xem."

Ngô Kinh cầm tờ giấy mỏng tinh tế trên bàn, "Hôm nay có một con chim bồ câu xám gửi nó đến đó, tui muốn đăng kí càng sớm càng tốt!"

Ngô Kinh không nhìn thấy gì, mắt anh hướng về Đèn Bàn.

"À, tui quên mất anh là con người, không nhìn thấy được."

Cậu lẩm bẩm gì đó, ngón tay nhẹ nhàng lướt trước mắt Ngô Kinh, "Được rồi."

Ngô Kinh nhìn lại tở giấy, phía trên treo ba kí tự: "Viện Kiểm Soát Yêu Quái", rất dễ thấy.

Sau đó là một bức thư nhỏ nói từ khi Đèn Bàn hóa hình chưa đến Viện Kiểm Soát đăng kí, còn có một thông báo đặc biệt được gửi đến yêu cầu cậu nhanh chóng đi đăng kí càng sớm càng tốt hoặc cung cấp giấy chứng nhận đăng kí hay mấy thứ đại loại vậy là được.

"Viện Kiểm Soát Yêu Quái" Ngô Kinh trầm ngâm nói: "Hóa ra trên đời trừ loài người còn có nhiều yêu quái như vậy."

"Ừm ừm."

Đèn Bàn híp mắt gật đầu lung tung.

"Cậu ừm gì cơ!"

Ngô Kinh mang theo vài phần bất đắc dĩ nói: "Sao lại buồn ngủ nữa rồi?

Gần đây không phải vẫn rất tốt sao?"

"Tui, tui hết điện."

Đèn Bàn cúi đầu xấu hổ.

Hôm nay cậu đã chơi với con chim bồ câu đó hơi lâu.

"Hửm?"

Sáng nay cậu chưa ăn no sao?

Lượng điện như vậy không nên hấp thu quá nhanh mới đúng nhỉ.

Trong lòng tuy có nghi vấn nhưng anh cũng không nghĩ nhiều: "Được rồi, lại đây."

Đèn Bàn ngoan ngoãn đến bên Ngô Kinh, cầm một đầu dây điện, Ngô Kinh bật công tắc, tia điện xẹt xẹt vài cái, không chừa một tia đều bị Đèn Bàn hấp thu.

Chăm sóc Đèn Bàn tốt, Ngô Kinh lại cầm tờ giấy lên đọc thêm lần nữa, nói với cậu: "Chuyện này trước đừng nóng vội, để thứ bảy anh đi với cậu đến Viện Kiểm Soát Yêu Quái này."

"Không cần đâu, không cần đâu, tui tự đi được rồi."

"Hửm?"

Ngô Kinh nhất thời cảm thấy hơi nghẹn lòng, cảm giác như đứa nhỏ mình nuôi nay đã lớn.

"Ở trong đó có yêu quái đó, anh không được vào trong đâu."

Đèn Bàn thấp giọng giải thích.

"Quản lý cũng quy định con người không thể đến đó sao?"

Chuyện này quả thực anh cũng không nghĩ tới.

"Không."

Giọng Đèn Bàn còn thấp hơn hồi nãy.

Ngô Kinh còn đang muốn hỏi lại, không hiểu sao Đèn Bàn lại như thẹn quá hóa giận: "Dù sao anh cũng không được đi."

Nói xong liền quay người không chịu để ý đến anh nữa.

Thái độ phản kháng này làm Ngô Kinh càng thêm nghi ngờ, đồng thời nó cũng làm Ngô Kinh cảm thấy tâm trạng mình tệ hơn, đúng là "Con mình lớn rồi!"

Mang theo sự bao dung với Đèn Bàn, Ngô Kinh cũng thuận theo ý của cậu, không tiếp tục hỏi nữa.

Vậy nên khi hai người cùng nhau ngủ đều chọn quên đi chuyện không vui kia, người này thì quấn lấy người kia còn người kia cũng chiều theo người này.

Sáng thứ bảy tuần sau, Ngô Kinh vẫn đến công ty làm việc như mọi ngày.

Nhưng anh nghĩ đến Đèn Bàn, lao vào làm việc cả buổi sáng đến quên cả giờ ăn trưa thì cuối cùng việc cũng xong, rồi bận xin phép sếp.

Cũng hên là cấp trên của anh dễ nói chuyện, thấy anh lo lắng như vậy cũng không làm khó anh mà cho anh nghỉ sớm luôn.

Ngô Kinh vội vàng về nhà mà không thấy ai, mảnh giấy trên bàn cũng không có, anh đoán có lẽ Đèn Bàn đã đến Viểm Kiểm Soát Yêu Quái một mình rồi.

Anh không biết viện kiểm soát nằm ở đâu nên cũng chỉ có thể đợi ở nhà.

Hơn bốn giờ gần đến năm giờ Ngô Kinh cuối cùng cũng đợi được người và một con bồ câu yêu cầm đèn quay lại.

Cả hai con yêu quái cùng ăn ý bỏ qua cửa chính mà chọn con đường leo cửa sổ để vào nhà.

"Chủ nhân, anh về rồi!

Nhìn nè."

Đèn Bàn rất ngạc nhiên khi thấy Ngô Kinh đang ở nhà, cậu đưa thứ mình đang cầm cho anh xem như đang dâng bảo vật.

Ngô Kinh cầm lấy, là một tấm thẻ căn cước bề ngoài không có gì đặc biệt giống của anh, ngoài ra còn có giấy tờ tùy thân của con người.

Còn có một mảnh giấy hình vuông có ánh vàng nhạt mờ nhạt, Ngô Kinh mở nó ra nhưng lại không thấy chữ gì, là thẻ xác nhận của Viện Kiểm Soát Yêu Quái.

"Quên đi!"

Nhìn Đèn Bàn bây giờ đã là bộ dáng người lớn rồi nhưng ánh mắt vẫn ủy khuất như trước, Ngô Kinh cảm thấy mình không cần nói nhiều nữa.

Thấy Ngô Kinh cười, Đèn Bàn cũng cảm thấy vui vẻ, bắt đầu giới thiệu người bạn mới của mình với anh.

"Chủ nhân, đây là bạn mới của tui.

Bồ Câu rất tốt!

Cậu ấy đưa tui đến Viện Kiểm Soát Yêu Quái rồi còn đặc biệt đưa tui về vì sợ tui đi lạc nứa đó."

"Bồ Câu...Bồ Câu."

Ngô Kinh ngập ngừng gọi tên, nhìn yêu quái bước vào căn phòng: "Bồ Câu này...

Cảm ơn cậu đã chiếu cố Đèn Bàn của tôi, không biết cậu tên gì?"

"Bồ Câu."

"Đại danh?"

"Đúng vậy, Bồ Câu ta đứng không đổi tên ngồi không đổi họ.

Họ Bồ Câu tên Bồ Câu."

Bồ Câu ngẩng cao cái đầu nhỏ kiêu hãnh, rất tự hào, nói xong còn đưa mắt nhìn Ngô Kinh, mong đợi hỏi: "Thế nào, không phải đặc biệt dũng mãnh, đặc biệt uy vũ sao?"

"...Rất uy vũ dũng mãnh."

Ngô Kinh, người không thể bắt được tần sóng não của chim bồ câu, đáp lại theo ý của Bồ Câu luôn.

Bồ Câu rất hài lòng với câu trả lời của Ngô Kinh nên tự hào nhìn vào Đèn Bàn, cả yêu quái đều toát ra ánh sáng 'Mau sùng bái ta!

Mau ngưỡng mộ ta!'

Đèn Bàn cũng không làm Bồ Câu thất vọng, đáp lại với ánh mắt ghen tị.

Ngô Kinh nhìn tương tác ngốc nghếch của hai con yêu quái mà thích thú muốn chết, cơ mà anh không dám cười lớn ra nên nghẹn đến muốn nội thương.

Đèn Bàn có bạn mới, Ngô Kinh có lúc cảm thấy hụt hẫng nhưng anh vẫn chấp nhận, hơn nữa Bồ Câu cũng có tính cách nhí nhảnh hoạt bát, ngoài việc ra đời sớm hơn Đèn Bàn vài năm, biết nhiều hơn một chút thì mấy thứ khác cũng chẳng khác gì cậu, đều giống như đứa trẻ chưa hiểu chuyện.

Ngoại hình Bồ Câu có da có thịt, có chút bụ bẫm, gương mặt baby, so sánh thì thấy Đèn Bàn trông già dặn hơn một chút.

Sau đó Ngô Kinh mời Bồ Câu ăn tối ở nhà, Bồ Câu vui vẻ đáp ứng.

Ngô Kinh đi nấu cơm, Bồ Câu với Đèn Bàn cùng chơi với nhau, Đèn Bàn chơi xong còn chạy đến bên Ngô Kinh, Bồ Câu không chịu được tịch mịch cũng lạch bạch chạy theo bật công tắc trò chuyện.

Những giọng nói luyên thuyên không ngớt bên tai Ngô Kinh khiến anh không khỏi thán phục Bồ Câu, không cần ai đáp lại cậu, chỉ cần mình Bồ Câu cũng đủ nói cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ.

Tuy nhiên nhờ vậy mà những nghi ngờ đêm qua của Ngô Kinh cũng được giải đáp từ miệng Bồ Câu.

Có rất nhiều những yêu quái xinh đẹp ở đó và Đèn Bàn không muốn anh nhìn thấy bọn họ.

Không hiểu vì sao, Ngô Kinh đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.

Yêu nhân!

Bồ Câu càng nói càng có vẻ quá đáng, nhìn mặt Đèn Bàn có vẻ không được tốt lắm, Ngô Kinh nhanh chóng ngắt lời: "Cơm xong rồi đây, ăn thôi."

"Gru, được thôi."

Bồ Câu nghe vậy ngừng nói, vui vẻ kêu: "Gru gru, đến giờ ăn rồi."

Đèn Bàn không ăn cơm nên chỉ có Bồ Câu và Ngô Kinh nhìn nhau ăn.

"Gru, Đèn Bàn, sao cậu không ăn cơm?

Gru gru."

Bồ Câu không khống chế được tiếng chim bồ câu khi cao hứng.

Đèn Bàn vô tội nói: "Tui là Đèn Bàn, tui không ăn được đồ ăn."

Bồ Câu vô ngữ dùng vẻ mặt sâu xa nói: "Cậu đã là Đèn Bàn thành tinh, không phải đèn bình thường nên không bị cái này ảnh hưởng đâu."

Nói được nửa câu đã lấy lại được sự vui vẻ thường ngày.

"Vậy à?"

Đèn Bàn không tin lắm.

"Đúng, đúng!"

Bồ Câu khẳng định một lần nữa.

"Vậy tui sẽ thử.

Chỉ một chút thôi."

Còn đặc biệt minh họa giơ một ngón tay lên.

Vẻ mặt chờ mong nhìn Ngô Kinh, Ngô Kinh hiểu ý đút cho cậu miếng cơm trước, Đèn Bàn ăn rồi!

Không sao!

Ngô Kinh lại đút thêm một miếng đồ ăn, cũng không sao! mỗi món đều thử cũng không sao, giờ thì Đèn Bàn mới tin lời Bồ Câu nói.

Kết quả là, con đường tiêu thụ thực phẩm của Đèn Bàn nhỏ chính thức bắt đầu.
 
...
Chương 7: Tôi quyết định kết thúc như này.


Khác với Ngô Kinh, Đèn Bàn chỉ đơn giản thích là thích mà không thích là ghét, dù sống trong thế giới con người thì vẫn là một yêu tinh đơn thuần.

Về phần Ngô Kinh, anh có quá nhiều thứ để xem xét, thế giới bên ngoài, tâm trạng cha mẹ anh, thân phận của hai người và quan trọng nhất là tình cảm Đèn Bàn dành cho anh...

Tất cả những áp lực này làm anh không dễ dàng nói ra những gì mình thích, anh thậm chí còn không dám hỏi một câu gì với Đèn Bàn, chỉ có thể nén trong lòng.

Còn Đèn Bàn!

Cậu không hiểu những quanh quẩn này.

Tất cả những gì cậu cảm nhận được là sự lảng tránh của Ngô Kinh với cậu.

Cậu không hiểu tại sao, chỉ thấy như bị đau trong lòng.

Trái tim?

Sao một Đèn Bàn có thể có trái tim được?

Những suy nghĩ này nảy ra trong đầu cậu càng làm cậu trở nên bối rối.

"Cậu thích anh ấy rồi!"

Bồ Câu nói.

"Thích sao?"

Đèn Bàn nửa hiểu nửa không.

"Như cậu luôn muốn gần gũi anh ấy, muốn vĩnh viễn cùng anh ấy, muốn hôn anh ấy..."

Xử nam Bồ Câu muốn tỏ ra lão luyện, nhưng kinh nghiệm của cậu ta ở phương diện này hoàn toàn trống giống, lúng túng nói: "Tóm lại, mấy cái này cho cậu, tự mình xem đi."

Vì vậy dưới sự bày mưu tính kế của Bồ Câu, sau khi xem một loạt bộ phim tình cảm hành động, Đèn Bàn quyết định tạo một bất ngờ cực lớn cho Ngô Kinh vừa đi làm về.

Bàn tay đặt lên vai và cái chạm nhẹ vào môi làm Ngô Kinh mất khả năng phản ứng.

"Tui thích anh, cái loại mà muốn hôn anh như vầy nè."

"A?"

Ngô Kinh nghi ngờ mình nghe nhầm, mới có một ngày không gặp tiểu yêu quái ngây thơ của anh đã xảy ra chuyện gì?

Ngô Kinh không phản ứng trong mắt Đèn Bàn lại như một lời từ chối, nhưng cậu không muốn Ngô Kinh thân mật với người khác vì vậy cậu đặt lên môi Ngô Kinh một nụ hôn bá đạo tiếp tục tuyên bố: "Tui thích anh đó chủ nhân, anh cũng phải thích lại tui."

Khi Đèn Bàn nói câu này Ngô Kinh bật cười, cho đây là dục vọng chiếm hữu của Đèn Bàn, có lệ nói: "Được rồi, tôi cũng thích cậu.

Nhưng sau này không được làm chuyện này với người khác đó, chỉ có thể làm với tôi thôi."

"Tui thích anh."

Đèn Bàn không nghe anh nói, ngược lại còn tức giận: "Tui không phải trẻ con đâu."

Ngô Kinh nhìn Đèn Bàn: "Cậu quả nhiên không phải trẻ con.

Nhưng cậu có biết tình yêu là gì không?"

"Tui biết, tui chỉ muốn ở bên anh mọi lúc, được hôn anh, được sinh con cho anh.

Cơ mà Bồ Câu nói tui không thể sinh con được."

Đèn Bàn không bị thuyết phục, có chút ngại ngùng nói.

Ngô Kinh im lặng.

Đèn Bàn hết chịu nổi, mặc kệ ba bảy hai mốt đè Ngô Kinh xuống, lột sạch quần áo người ta.

Ngô Kinh lúc đầu còn ỡm ờ cự tuyệt, cuối cùng cũng không gỡ Đèn Bàn ra được, đầu óc mông lung rục rịch, bị hôn thêm cái nữa làm sợi giây lí trí đứt cái rụp, áp đảo Đèn Bàn giành quyền chủ động.

Nếu đã thích thì cứ bên nhau thôi.

Chuyện tương lai thì cùng nhau đối mặt vậy.

Nhìn người đang ngủ trong lòng mình, Ngô Kinh cười nhẹ.

-Hoàn-
 
Back
Top Bottom