Căn tin trường vào giờ nghỉ trưa tấp nập người qua lại, từng tốp sinh viên lũ lượt kéo vào từ cửa chính sau khi tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc ngân vang, bọn họ vui vẻ chuyện trò, đùa giỡn, cùng nhau giải tỏa bớt áp lực sau những tiết học căng thẳng.Nếu như là bình thường, Hứa Kim Ngưu sẽ rất vui vẻ mà gia nhập vào bầu không khí nhộn nhịp ấy, thoải mái để bản thân hòa mình cùng những nô nức, nhiệt huyết của tuổi thanh xuân.Tuy nhiên, ngay lúc này, những tiếng cười đùa rôm rả ấy chỉ đang góp phần làm cho cái đầu của hắn càng thêm đau nhức, choáng váng.
Nhìn đến thảm trạng hiện tại của mình, Hứa Kim Ngưu có chút hối hận vì sự buông thả bản thân quá độ vào tối ngày hôm qua.
Vác cái đầu tưởng chừng như sắp hỏng, hắn chậm chạp lê từng bước đến trước quầy đồ ăn, tùy tiện chọn bừa vài món để lấp đầy cái bụng trống rồi nhanh chóng lủi ra xa, chừa chỗ cho những người đến sau.Hứa Kim Ngưu tay bưng khay đồ ăn, vừa cẩn thận tránh né những người xung quanh, vừa nhanh lẹ đảo mắt, tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong biển người.
Khi đã bắt gặp được bóng dáng kia trong đáy mắt, hắn rất nhanh đã xuất hiện ngay bên cạnh người nọ: " Anh Nhân Mã.
"" Đù má!!
" Vũ Nhân Mã đang yên đang lành, đang cực kỳ vui vẻ mà trò chuyện với cậu hậu bối mới quen được trước mặt, lại không biết một Hứa Kim Ngưu từ đâu thình lình xuất hiện, dọa cho anh ngay cả tim cũng mém rớt ra ngoài.Hứa Kim Ngưu khẽ nhướn mày, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi bất lực khó tả đối với người đàn anh này.
Người này, khoảng mấy chục phút trước còn không màng đến việc tốn một đống nước bọt, sẵn sàng dành ra cả nửa tiếng đồng hồ chỉ để thuyết phục hắn cùng đi ăn trưa, mà giờ lại ngồi đây hào hứng trò chuyện với người khác, đến cả việc hắn đến kế bên lúc nào cũng chẳng hay: " Đù con mẹ anh, dịch qua coi "Thấy người đến là hắn, Vũ Nhân Mã nhẹ nhàng thở ra một hơi, chậm rãi dịch người qua chiếc ghế bên cạnh, nhường lại cho Hứa Kim Ngưu cái đang ngồi: " Trời má, anh lạy mày luôn đó Kim Ngưu.
Lần sau đừng có xuất quỷ nhập thần như vậy nữa nha.
Con tim bé bỏng của anh mày chịu không có nổi.
"Hứa Kim Ngưu dùng ánh mắt không mấy thân thiện liếc nhìn Vũ Nhân Mã một cái, sau đó mới miễn cưỡng dời tầm nhìn đi, cười cười chào hỏi với cậu trai mặt mày thanh tú đối diện: " Xin chào, cậu tên gì?
Tôi là Hứa Kim Ngưu, năm 2, ngành kiến trúc."
Cậu trai kia hơi chớp chớp đôi mắt đào hoa, nhưng cũng rất nhanh mà đáp lại: " Chào anh, tôi là Cố Cự Giải, năm nhất, ngành công nghệ thông tin, rất vui được làm quen."
Sau khi ngồi xuống, Hứa Kim Ngưu bình tĩnh nhấp một ngụm nước, từ từ cảm nhận cảm giác mát lạnh đang chậm rãi xoa dịu cái sự khô khốc, khó chịu nơi cuống họng rồi mới tiếp lời: " Rất vui được làm quen.
Mà cậu quen anh Nhân Mã lâu chưa?
Hồi nãy cũng được anh ấy rủ đi ăn cùng à?
"Nghe đến đây, Cố Cự Giải mơ hồ nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt khẽ đảo qua lại giữa hai người rồi mới chậm chạp cất tiếng: " Không có, chỉ là hồi nãy anh Nhân Mã đi lấy đồ ăn, tình cờ gặp em nên nên cả hai mới ngồi chung thôi.
"Không hiểu sao Vũ Nhân Mã cứ cảm thấy không khí nhẹ nhàng, hòa ái giữa hai người hơi là lạ.
Anh hơi giật giật khóe mắt rồi nhanh miệng chen vào: " Người ta là có hẹn rồi, cậu không nghĩ thử coi người cậu ta hẹn là ai.
Lỡ may gặp người quen cũ thì không biết nói sao đâu.
"Nghe Vũ Nhân Mã nhắc đến hai chữ " người quen " Hứa Kim Ngưu đột nhiên rùng mình một cái, không biết vì sao nhưng hắn cứ có cảm giác bất an, bứt rứt trong lòng.
Đang tính thúc cho anh một cú thì bóng dáng phía xa đã làm cho hắn cứng đờ tại chỗ, tim không yên mà nảy lên một cái, ngay cả mồ hôi lạnh cũng bắt đầu túa ra.Một bóng người thon gầy, cao ráo đang từ phía trước ung dung bước đến, mắt dù bắt gặp thân ảnh Hứa Kim Ngưu cũng chẳng mảy may xao động mà chỉ hơi hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, là Trình Bạch Dương.
Gã tiến đến bên cạnh Cố Cự Giải, không chút bài xích kéo ghế ra ngồi đối diện với Hứa Kim Ngưu: " Chào anh Nhân Mã, chào bạn học Hứa Kim Ngưu, rất vui được gặp hai người.
"Chứng kiến một loạt hành động nước chảy mây trôi đó, tim Hứa Kim Ngưu dường như ngừng đập, hắn hình như còn thấy Trình Bạch Dương vừa mới cười khẩy một cái với hắn.
Khẽ nuốt nước bọt, Hứa Kim Ngưu cố gắng trấn tĩnh bản thân để trông mình không quá thất thố rồi nhanh chóng tìm lý do thoái thác: " Chào bạn, nếu như bạn đã tới rồi thì mình không làm phiền thời gian của hai bạn nữa.
Mình với anh Mã chuyển qua bàn khác ngồi.
"Vũ Nhân Mã không ngờ cái miệng của mình lại linh đến vậy, bản thân tự nhiên cũng sinh ra một nỗi thương xót khó nói thành lời cho Hứa Kim Ngưu.
Vì tính mạng của cậu đàn em này, hôm nay anh quyết định sẽ làm một người tốt.
Cánh tay dưới bàn đang không ngừng chặn lại mọi đòn công kích từ phía Hứa Kim Ngưu, nhưng sắc mặt anh cũng chẳng thèm đổi mà tiếp lời: " Đúng vậy, nãy giờ làm phiền hai cậu rồi.
Nghe Cự Giải nói thì các cậu hình như còn hai người bạn nữa mà nhỉ?
Vậy nên chúng tôi xin phép đi trước.
"Nói xong, không đợi ai trong hai người Cố Cự Giải kịp nói thêm gì, Hứa Kim Ngưu đã dùng một loại tốc độ kinh người mà lặn mất tăm, theo sau đó là một Vũ Nhân Mã đang cực kỳ thong dong mà bước theo từng bước.Cố Cự Giải: "?
"Trình Bạch Dương: " ?
"