Xử Nữ vừa đặt chân đến cổng biệt thự, đã thoáng thấy dáng người cao lớn quen thuộc đứng dựa vào khung cửa gỗ.
Bóng lưng ấy toát ra sự lạnh lùng xa cách.
Khi cô bước tới gần, Ma Kết liếc nhìn một cái, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén lướt qua rồi lập tức quay đi, không thèm nói một lời.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, sự chán ghét bộc lộ rõ mồn một trên gương mặt anh.Xử Nữ khẽ siết chặt bàn tay đang xách hành lý, nhưng không để lộ ra ngoài.
Cô đã quen rồi, quen với sự xa lánh, quen với ánh nhìn khó chịu ấy.
Tốt nhất là im lặng."
Xử Nữ về rồi đấy à?"
Giọng nói ấm áp của mẹ cô vang lên từ phía sau, phá tan bầu không khí ngột ngạt.
Bà vừa thấy cô liền nhanh chóng bước ra, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như muốn che giấu hết thảy sự gượng gạo trong căn nhà này.Nụ cười gượng gạo hiện trên môi Xử Nữ, nhưng chẳng thể chạm đến đáy mắt.
Cô gật nhẹ đầu, cảm thấy khóe môi mình hơi run rẩy.
Người mẹ ấy dịu dàng nắm lấy tay cô, như thể muốn kéo cô thật nhanh vào trong nhà, để xóa đi sự lạnh nhạt vừa rồi.Trong phòng khách, bộ sofa sáng màu nổi bật dưới ánh đèn vàng dịu.
Trên đó, một người đàn ông trung niên đang ngồi ngay ngắn, đó chính là ông Triệu.
Bên cạnh ông là một chàng trai có diện mạo quá đỗi quen thuộc: đường nét khuôn mặt và dáng vẻ giống Ma Kết đến bảy, tám phần, nhưng ở anh ta lại toát ra sự ôn hòa, dịu dàng khiến người khác dễ lầm tưởng.Xử Nữ khẽ cúi đầu chào, giọng nói lễ phép và vừa đủ âm lượng:"Cháu chào bác, chào anh."
Người mẹ nở nụ cười đầy hãnh diện, giới thiệu với cô:"Đây là Tấn Phong, cũng là anh của con."
Xử Nữ hơi ngẩn ra một thoáng, rồi nhanh chóng mỉm cười gật đầu, như thể đã hiểu.
Nhưng khi đôi mắt cô vô tình chạm vào ánh nhìn của Tấn Phong, tim lại khựng lại một nhịp.
Trong đáy mắt anh thoáng lóe lên một tia sắc lạnh, khinh bỉ đến khó tin, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ hiền hậu dịu dàng.
Nếu không để ý kỹ, hẳn cô sẽ tưởng rằng mình hoa mắt.Xử Nữ bất giác siết chặt vạt áo, ngực nhói lên một cơn đau khó gọi tên.
Rồi cô bật cười thầm trong lòng, cô còn mong chờ gì cơ chứ?
Trong mắt bọn họ, cô chỉ là đứa con riêng không mời mà đến, là vết nhơ chẳng ai muốn thừa nhận.
Đâu ai thật lòng thích, hay cần sự tồn tại của cô....Phòng ngủ của Xử Nữ nằm ở cuối hành lang, cửa sổ mở ra một khoảng trời đầy sao.
Ánh trăng mỏng manh tràn vào, phủ lên căn phòng sắc lạnh bạc trắng.
Cô ngồi bên bàn, tháo từng chiếc khuy áo, động tác chậm rãi mà nặng nề.
Trong gương, gương mặt phản chiếu lại đôi mắt đỏ hoe mà chính cô cũng chẳng hay mình đã rơi nước mắt từ lúc nào.Trên giường, chiếc vali vẫn chưa kịp mở hẳn.
Xử Nữ buông người xuống, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua mang theo hơi lạnh nhè nhẹ.
Căn phòng tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng thở dài khe khẽ của cô, như muốn giấu cả thế giới vào trong bóng tối.Xử Nữ khoác chiếc áo mỏng, lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Đêm nay trăng sáng, gió se lạnh thổi qua mặt đường lát đá, mang theo mùi hương hoa sữa thoảng xa.
Cô bước đi không định hướng, chỉ muốn để đôi chân dẫn dắt mình thoát khỏi sự ngột ngạt trong căn nhà kia.Một lúc sau, cô dừng lại bên công viên nhỏ gần đó.
Trên ghế đá, cô ngồi xuống, tay ôm lon nước ngọt vừa mua ở tiệm tạp hóa.
Ánh trăng đổ xuống hàng cây, bóng lá lay động in dài trên mặt đất.
Không gian tĩnh lặng đến mức, cô nghe rõ nhịp tim mình đang dồn dập.Tiếng bước chân vang lên từ phía xa.
Ban đầu Xử Nữ không để ý, cho đến khi một bóng người xuất hiện trong tầm mắt.
Trái tim khựng lại một nhịp khi nhìn thấy người ấy, là Thiên Bình.Anh vẫn vậy, cao ráo, vai rộng, khuôn mặt sắc nét trong ánh sáng mờ nhạt.
Nhưng đôi mắt ấy đã không còn dịu dàng như xưa.
Khi nhìn thấy cô, Thiên Bình thoáng sững lại, rồi khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt, không phải ôn hòa mà là đầy mỉa mai."
Thật trùng hợp."
Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng.
"Không ngờ lại gặp cô ở đây."
Xử Nữ siết chặt lon nước trong tay, môi khẽ run.
Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần cho ngày nào đó sẽ gặp lại anh, nhưng không nghĩ khoảnh khắc ấy lại đến đột ngột thế này."...Ừ, đúng là trùng hợp."
Cô đáp, giọng nhỏ đến mức gần như bị gió đêm cuốn đi.Thiên Bình đứng cách cô vài bước, ánh mắt nhìn cô chẳng hề che giấu sự khinh miệt:"Cô còn dám nhìn thẳng vào tôi à?
Sau tất cả những gì đã làm?"
Từng chữ như nhát dao cắt vào ngực.
Xử Nữ cúi mặt xuống, che giấu đôi mắt đã ươn ướt.
Đêm nay vốn chỉ muốn tìm chút yên bình, nhưng ông trời lại mang đến cho cô sự dằn vặt khắc nghiệt nhất.
Không khí giữa hai người căng thẳng, đến mức ngay cả tiếng gió thổi qua hàng cây cũng nghe rõ rệt.Thiên Bình nhìn cô chằm chằm thêm vài giây, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Không gian im lặng đến mức, Xử Nữ gần như nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình.
Rồi anh bật cười khẩy, lắc đầu:"Thôi... nói chuyện với cô cũng chỉ phí thời gian."
Nói dứt lời, Thiên Bình xoay người, đôi vai rộng rãi chìm dần vào bóng tối của con đường.
Bước chân anh dứt khoát, không hề có một giây chần chừ nào.Xử Nữ nhìn theo bóng lưng ấy, bàn tay nắm chặt lon nước đến mức kim loại lõm xuống.
Trong lòng dấy lên hàng ngàn điều muốn nói: xin lỗi, giải thích, hay chỉ đơn giản là gọi tên anh.
Nhưng cổ họng lại nghẹn ứ, chẳng thốt ra được lấy một tiếng.Gió đêm thổi qua, lạnh buốt đến tận xương.
Cô bật cười khẽ, nụ cười run rẩy hòa cùng vị mặn nơi khóe mắt.
Hóa ra khi con người ta đã quyết định quay lưng, thì mọi níu kéo đều trở nên vô nghĩa.
Bóng dáng Thiên Bình xa dần, chỉ còn lại Xử Nữ ngồi lặng lẽ trên ghế đá, nhỏ bé giữa màn đêm mênh mông.
Xử Nữ đứng lặng người một lúc lâu, mắt dõi theo hướng Thiên Bình vừa rời đi.
Cơn gió đêm bất chợt thổi mạnh, mang theo cái rét cắt da khiến cô run lên, hai tay vô thức ôm lấy vai mình.
Chiếc áo mỏng chẳng đủ để chống chọi lại cái lạnh của đêm khuya.Cô nghĩ mình sẽ cứ như thế mà đứng một mình đến khi không chịu nổi nữa nhưng tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên từ phía sau.
Xử Nữ ngẩng lên, đôi mắt còn vương nước.
Thiên Bình đã quay lại.Không một lời, anh cởi chiếc áo khoác trên vai, bước đến gần rồi choàng lên người cô.
Mùi hương quen thuộc thoáng qua, vừa ấm áp vừa xa xăm, khiến trái tim Xử Nữ thắt lại.
Cô mở to mắt, bất ngờ đến mức quên cả phản ứng."
Anh..."
"Đừng hiểu lầm."
Giọng Thiên Bình trầm thấp, lạnh lùng như cố tình phủ nhận hành động vừa rồi.
"Tôi chỉ không muốn ai thấy cô ngồi đây rồi tưởng là tôi bỏ rơi phụ nữ giữa trời lạnh."
Nói xong, anh quay mặt sang chỗ khác, ánh mắt né đi nhưng bàn tay vẫn đặt nhẹ lên bờ vai cô, như sợ cô lại run rẩy trong gió.
Khoảnh khắc ấy, giữa cái lạnh đêm khuya, Xử Nữ không biết mình đang run vì gió hay vì trái tim vừa bị khuấy động dữ dội.
Thiên Bình nhìn cô một lúc, rồi hơi nhíu mày:"Cô chẳng có gì để nói sao?"
Xử Nữ vẫn đứng đó.
Cô cảm nhận gió lạnh len qua áo khoác anh vừa choàng, nhưng chẳng một cử chỉ nào phản ứng lại lời anh.
Hai mắt cô dõi thẳng về phía trước, cố giữ cho khuôn mặt bình thản.
Thiên Bình khẽ nhếch môi, nửa tức nửa bực:"Im lặng như thế... tôi đoán là tôi không còn giá trị gì trong mắt cô nữa đúng không?"
Xử Nữ vẫn không nhúc nhích, thậm chí không ngoảnh đầu.
Cô để mặc cho sự im lặng căng thẳng kéo dài giữa họ, mặc kệ tim mình bị siết chặt trong từng nhịp thở.Cơn gió đêm vẫn thổi, nhưng bỗng nhiên không còn lạnh nữa hay là cô chỉ thấy trái tim mình đang bừng lên, nhói đau đến mức không biết khóc hay cười.Thiên Bình hít một hơi thật sâu, rồi thở ra như muốn dập tắt một cơn giận, đôi tay buông xuống.
Anh nhìn cô, ánh mắt pha chút hụt hẫng, rồi lại bước đi, để lại Xử Nữ đứng im giữa màn đêm.
Xử Nữ đứng lặng người giữa màn đêm, ánh trăng rọi xuống vai áo khoác rộng của cô, còn gió thì thổi mạnh như muốn cuốn đi mọi thứ.
Thiên Bình bước đi, bóng lưng cao lớn của anh dần khuất sau những tán cây, mỗi bước chân như đánh thêm một nhát dao vào tim cô.Lòng cô quặn thắt, nhói đến mức cô phải nắm chặt tay, cắn môi để không bật khóc.
Từng hình ảnh của họ khi xưa, những nụ cười, những lời hứa, cả những giận hờn vô nghĩa tràn về như sóng dữ, khiến cô nghẹn ngào.
Cô khẽ thở dài, tự nhủ trong lòng, từng chữ run rẩy như thể nặng trĩu trên môi:"Xin... xin lỗi...
Thiên Bình..."
Không ai nghe thấy ngoài tiếng gió và lá cây xào xạc.
Nhưng lời xin lỗi ấy, cô tự nhủ thầm trong lòng, vừa là sự hối hận, vừa là cách để cô thừa nhận rằng mình đã sai.Đêm vẫn tĩnh lặng, nhưng trái tim Xử Nữ như bừng lên trong nỗi đau, vừa mềm yếu vừa kiên cường.
Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn bóng Thiên Bình biến mất trong đêm, biết rằng mình sẽ không thể dễ dàng quên được anh... và cũng sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho chính mình.__________
Sư Tử vừa kết thúc buổi học thêm, bước chân thấm mệt nhưng vẫn giữ thẳng lưng khi đi trên con đường vắng.
Đèn đường nhấp nháy, chiếu xuống vỉa hè những vệt sáng mờ ảo, như kéo dài bóng dáng cô giữa không gian tĩnh lặng.
Cô đi bộ, vừa thở dài vừa nghĩ về những chuyện học hành và những áp lực tồn đọng trong ngày.Bỗng nhiên ở phía xa, cô thấy Nhân Mã đang đi chậm trên đường.
Tim Sư Tử bất giác nhói lên, lòng cô dâng một cảm giác vừa ấm áp vừa chua xót.
Cô thầm nghĩ sẽ chạy lại chào hỏi vài câu, kéo lại một chút khoảng cách mà cô luôn sợ hối tiếc nếu bỏ lỡ.Nhưng ngay khi cô định rảo bước, ánh mắt cô vô thức quét sang bên cạnh Nhân Mã và thấy Thiên Yết đi cùng anh.
Sư Tử dừng lại, vai khẽ run lên.
Cảm giác như tim cô bị kìm lại trong lồng ngực.
Cô biết rõ, họ chỉ là bạn bè, nhưng ai cũng nhìn thấy ánh mắt Nhân Mã dành cho Thiên Yết.
Ánh mắt chất chứa sự dịu dàng, ánh nhìn dành cho người đặc biệt, và luôn khiến cô nhói lòng.Mỗi lần nhìn họ đứng cạnh nhau, Sư Tử vẫn không thể tránh khỏi nỗi chua xót.
Cô bỗng nhiên muốn biến mất, chạy thật nhanh để xóa đi cảm giác đau nhói đó.
Chỉ là một chút ghen tị, một chút tổn thương, nhưng đủ để cô không dám bước tiếp.
Thực sự là cô đã chạy đi.
Chạy mà không hề để ý đường, chỉ muốn lao đi thật xa khỏi ánh mắt của hai người họ.
Nhưng số phận dường như trêu đùa cô, Sư Tử đâm thẳng vào một người."
Á..."
Cô giật mình, nhắm mắt lại trong khoảnh khắc va chạm.
Khi mở mắt ra, cô nhận ra đó là Kim Ngưu, người đứng trước mặt cô hoàn toàn bất ngờ."
Ô...
Sư Tử?"
Kim Ngưu khẽ lùi lại, hai tay đưa ra, bối rối không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Nhưng Sư Tử không nói gì nữa.
Cô chỉ ôm mặt, bật khóc.
Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong đêm tĩnh lặng, âm thanh ấy làm Kim Ngưu vừa lo lắng vừa hoảng hốt.
Anh không biết phải làm gì, chỉ đứng đó, bất lực nhìn cô run rẩy trong vòng tay mình.Những giọt nước mắt rơi xuống, trộn lẫn với ánh đèn vàng nhạt, phản chiếu lên khuôn mặt căng thẳng, đau đớn và đầy tổn thương của Sư Tử.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như lùi lại, chỉ còn lại cảm giác cô đơn, nhói lòng, và một nỗi nhớ khôn nguôi dành cho Nhân Mã mà cô không dám nói ra.Kim Ngưu chần chừ một giây, rồi cẩn thận đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên vai Sư Tử:"Ê... bình tĩnh đã... không sao đâu."
Sư Tử khẽ run, nhưng vẫn không dám rời tay khỏi mặt, những tiếng nấc còn lẫn trong hơi thở.
Ánh đèn đường phản chiếu lên mắt cô, long lanh những giọt nước mắt chưa kịp rơi hết.
Kim Ngưu hơi nhíu mày, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô:"Em nói cho anh biết được không?
Có chuyện gì khiến em khóc như thế này?"
Nhưng Sư Tử chỉ lắc đầu và im lặng.
Cô biết nếu mở lời, có lẽ mọi người sẽ hiểu rằng cô đang đau vì Nhân Mã, vì Thiên Yết, và vì chính trái tim mình mà cô không dám bày tỏ.
Không... cô chưa sẵn sàng để thừa nhận điều đó.
Kim Ngưu chỉ còn biết thở dài, nắm chặt tay Sư Tử như muốn truyền cho cô một chút bình yên:"Không sao, anh ở đây.
Em không phải một mình đâu."
Sư Tử hít một hơi thật sâu, từng nhịp thở dường như khó nhọc nhưng lại bắt đầu dịu lại.
Cô từ từ rút tay khỏi mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Kim Ngưu, cố gắng nở một nụ cười run rẩy:"Cảm... cảm ơn anh..."
Tiếng nói khẽ đến mức như sợ phá vỡ không gian đêm nhưng Kim Ngưu vẫn nghe rõ.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, mắt vẫn chăm chú quan sát cô, không rời nửa bước.Khoảnh khắc ấy, giữa hai người, có một sự im lặng ấm áp không lời giải thích, không lời hứa hẹn, chỉ là sự hiện diện để Sư Tử cảm nhận rằng, ít nhất trong giây phút này, cô không còn đơn độc.Sư Tử và Kim Ngưu đứng gần nhau, cái ôm nhẹ tựa như một cách trấn an sau cơn xúc động dồn dập.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến lạ lùng, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt rọi xuống, kéo dài bóng hai người trên mặt vỉa hè như muốn nhấn mạnh sự mong manh của khoảnh khắc ấy.Cô cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Kim Ngưu, hơi thở anh phả nhẹ trên tóc mình, khiến cô vừa an tâm vừa nhói một nỗi đau lạ lùng.
Trong đầu Sư Tử hiện lên vô số suy nghĩ: "Chỉ một cái ôm thôi mà sao tim mình lại như bị bóp nghẹn thế này..."
Bỗng nhiên từ phía sau, hai bóng người xuất hiện.
Thiên Yết và Nhân Mã đứng đó, ánh mắt mở to, trọn vẹn sự bất ngờ.
Sư Tử cảm giác tim mình như ngừng một nhịp, ánh mắt cô quay ra nhìn thấy hai người họ trong lòng như muốn co rút lại.Thiên Yết nhíu mày, hơi nghiêng đầu, giọng ngạc nhiên vang lên giữa đêm tĩnh lặng:"Các cậu...
đang hẹn hò à?"
Nhân Mã không nói gì.
Anh chỉ đứng đó, nở một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý vị như thể vừa chứng kiến một điều gì thú vị nhưng không muốn phá vỡ khoảnh khắc ấy.Nhưng chính nụ cười ấy làm tim Sư Tử nhói lên.
Một cơn nhói đau bất ngờ, lạ lùng, như một mũi dao vô hình cắm sâu vào lòng cô.
Cô cảm thấy ngực mình siết lại, đôi mắt rát bỏng.
Cô biết, chỉ một hiểu lầm nhỏ thôi cũng đủ làm mọi cảm xúc bấy lâu bị chất chồng."
Không... không phải đâu..." cô thầm nghĩ, nhưng lời nói không kịp thốt ra.Rời khỏi cái ôm của Kim Ngưu, Sư Tử quay người và chạy đi.
Bóng cô lao vút trên con đường vắng, bỏ lại cả cơn gió đêm, ánh mắt bất ngờ của Thiên Yết, và nụ cười lặng lẽ của Nhân Mã phía sau.
Nước mắt trộn lẫn với gió lạnh, làm đôi mắt cô mờ đi, nhưng cô vẫn chạy như thể chạy trốn khỏi mọi thứ, cả sự thật lẫn cảm giác nhói đau trong tim.
Tiếng bước chân vang nhẹ trong đêm tĩnh lặng, tiếng thở hổn hển hòa cùng nhịp tim rối loạn.
Mỗi bước chạy như muốn xóa bỏ khoảnh khắc vừa qua, muốn quên đi ánh mắt và nụ cười khiến lòng cô nhói lên.Cô lao qua những con phố vắng, ánh đèn vàng loang lổ phản chiếu trên mặt đường, kéo dài bóng dáng xiêu vẹo của cô, làm nỗi cô đơn thêm rõ rệt.
Cảm giác trống trải, hụt hẫng, và một nỗi buồn không tên tràn ngập trong lòng, vừa là tổn thương vì hiểu lầm, vừa là sự kìm nén tình cảm bấy lâu.Cuối cùng, Sư Tử dừng lại trên một cây cầu nhỏ, nhìn xuống dòng sông lặng lẽ.
Mặt nước phản chiếu ánh trăng, lung linh mà lạnh lẽo.
Cô thở dốc, vai run lên theo từng nhịp thở, nước mắt tràn ra nhiều hơn, hòa cùng gió lạnh.
Lần này, cô không còn nấc, chỉ là sự im lặng trống trải, nhói nhói như một vết thương chưa kịp lành.~~~~~
_ Diệp Thiên Nguyệt _