Mỗi trang trong cuốn nhật ký không viết nhiều, chỉ lác đác vài ba dòng.
Nét chữ lưu loát, có nền tảng tốt, nhưng hơi lộn xộn, có nhiều chỗ ngắt quãng, nhưng không ảnh hưởng đến việc đọc.Vân Xuyên đọc lướt qua rất nhanh.Bọn họ lại cãi nhau rồi, nhưng mình không còn cảm thấy buồn nữa, chỉ thấy phiền lòng.Nếu đã không thích, vậy ban đầu tại sao lại kết hôn?Tại sao họ lại phải hành hạ nhau như vậy?
Hành hạ chính mình, cũng hành hạ chúng mình.Mẹ dẫn mình rời đi... cuối cùng họ cũng không còn cãi nhau nữa, trong lòng nhẹ nhõm hơn.
Giá như mẹ có thể đưa cả anh trai theo thì tốt biết mấy.
Sau này sẽ rất lâu mới được gặp anh, buồn quá.......Sắp chuyển đến trường mới, mình có chút mong chờ các bạn học mới.
Không biết có thể kết bạn không, nhưng mình không dám chủ động bắt chuyện với ai.Bạn học mới ai cũng lạnh lùng quá, hy vọng mình có thể sớm hòa nhập vào đây.
Nhưng mỗi lần mình nói chuyện, họ đều nở nụ cười kỳ quái.Mình đã làm sai điều gì sao?
Tại sao họ lại đối xử với mình như vậy?Bọn họ làm chuyện xấu mà vẫn ung dung như không có gì, lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui cho mình.
Không ai giúp mình cả.Mình rất muốn rời khỏi đây, đã nói với mẹ về những việc họ làm, nhưng mẹ bảo đừng ngang bướng, còn khuyên mình phải hòa đồng, đối xử tốt với bạn học.Hừ, hòa đồng ư?Chúng ngày càng quá đáng hơn, mình hận bọn họ.Mình không chịu nổi nữa rồi.
Mình rất nhớ anh trai, hy vọng anh có thể đến bảo vệ mình, đánh bọn họ bỏ chạy.
Mình muốn nghỉ học, nhưng mẹ không đồng ý.Tháng sau mới có thể gặp anh trai.
Nếu mình kể cho anh nghe mọi chuyện đang xảy ra, chắc chắn anh sẽ đứng về phía mình.Mong là mình có thể chịu đựng đến lúc đó.Hôm nay, chúng đẩy một đứa bé xuống cầu thang, mẹ đứa bé đến trường tìm giáo viên, nói con bà bị chấn động não.
Chúng bắt mình phải nhận tội, nếu không sẽ đẩy mình xuống từ sân thượng.Nếu mình chết ở đây, chắc sẽ có người nói mình bất hiếu, nói rằng mình tự tử vì tâm lý yếu đuối.Không ai có thể cứu mình cả.Dù không phải trên sân thượng, thì cũng là trên đường đi học về, hoặc ở nơi nào đó khác.
Bọn chúng thật sự dám giết người.Mình đã nhận tội.Căm hận! ! !Chúng càng ngày càng lộng hành, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu mình.......Mọi người đều đang mắng chửi mình, rõ ràng kẻ làm sai không phải là mình.
Mình không thể chịu đựng thêm nữa, mình phải vạch trần bọn chúng!Kẻ đáng bị trừng phạt là đám cặn bã đó!Đi chết đi!Vân Xuyên nhanh chóng đọc hết, rồi lật sang trang tiếp theo.Nhật ký kết thúc tại đây, những trang sau toàn là giấy trắng.Bỗng nhớ ra điều gì đó, Vân Xuyên thò tay vào túi quần, lấy ra chiếc điện thoại kiểu cũ.Trên màn hình hiển thị ngày 12 tháng 5.Còn trên trang cuối cùng của cuốn nhật ký, ngày tháng được ghi rõ ràng, ngày 6 tháng 5.Vừa đúng bảy ngày.Tính toán thời gian, hôm nay chính là ngày đầu thất của ma nữ.Vân Xuyên không cho rằng đây chỉ là trùng hợp.Ngay khi anh còn đang sững sờ, trên những trang giấy trắng của cuốn nhật ký bỗng nhiên từ từ hiện ra vài dòng chữ đỏ như máu.[Bọn chúng phát hiện ra mình định đi tố cáo, đã đánh đập mình dã man... anh trai ở đâu... anh ơi, cứu em với!!!Cả người đau quá, cơ thể bị xé thành nhiều mảnh, đầu choáng váng, cánh tay bị thiêu đốt, đùi thối rữa bốc mùi, chân lún sâu vào bùn đất, mình hận... mình hận lắm!]Những dòng chữ này nhanh chóng biến mất, rồi ghép lại thành một chữ mới, to đậm, đỏ như máu, chiếm trọn cả trang giấy.[Chết!]Màu đỏ chói mắt, như thể máu đang nhỏ xuống, tràn đầy oán hận và lạnh lẽo.Tựa như có một đôi mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài.Vân Xuyên giật bắn người, nhất thời hoảng loạn, tay run lên, làm rơi cuốn nhật ký xuống đất."
Cạch..."
Cửa gỗ trượt bị đẩy ra, Vương Bân vừa từ bếp bước ra, trên tay bưng khay trà.Ngẩng đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau.Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy cuốn nhật ký màu hồng rơi trên nền nhà.Bầu không khí giữa hai người dần trở nên ngột ngạt.Vương Bân không biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký.Nó đã trở lại bình thường, những dòng chữ máu biến mất, lộ ra trang bìa bên trong.Dòng chữ ngay ngắn trên đó viết:"Chúc mừng sinh nhật em gái, chúc em mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc."........."
Hai NPC này lại đang giở trò gì vậy?"
Khổng Ân hỏi."
Xem ra đây là một đạo cụ quan trọng trong cốt truyện."
Lâm Nhất Sâm đứng dậy, không quan tâm đến biểu cảm ngày càng kỳ quái của Vương Bân, bước hai ba bước nhặt cuốn nhật ký lên.Cuốn nhật ký nhanh chóng trở nên loang lổ, nhớp nháp, như thể có máu rỉ ra.Chỉ trong chớp mắt, Lâm Nhất Sâm đã nhìn thấy chữ [Chết]."
Đặt nó xuống!"
Vương Bân lạnh mặt, nét rụt rè, ôn hòa trên gương mặt hoàn toàn biến mất.Tất nhiên, Lâm Nhất Sâm không nghe lời, nhanh chóng lật giở cuốn nhật ký.
Ngoài Kim Chí Nhất đang ngẩn ngơ suy nghĩ điều gì đó, những người khác đều vây lại xem."
Không được đọc!
Trả nó lại cho tôi!"
Vương Bân cầm bình nước lao tới.Vân Xuyên cứ tưởng bọn họ sẽ tranh giành cuốn nhật ký mà lao vào ẩu đả, không ngờ Vương Bân mở nắp bình nước, tạt thẳng vào mấy người họ.Chất lỏng trong suốt bắn ra."
Xèo xèo xèo..."
"A--!"
"Đệt!"
Lập tức, tiếng la hét và chửi rủa vang lên.Những người bị dính chất lỏng vội vàng né tránh, cởi bỏ áo khoác bị ướt, đồng thời lau sạch cơ thể.
Nhưng vô ích, da thịt đã bị ăn mòn, lộ ra phần thịt đỏ tươi bên trong.Vân Xuyên sững sờ, lặng lẽ lùi về sau ghế sofa.Quá độc ác, hóa ra là axit sulfuric đậm đặc.Nghĩ lại thì, Vương Bân còn đổ axit vào bình nước sôi, trước đó còn lấy ra một chồng ly thủy tinh... không lẽ định rót axit cho mọi người uống?Dù cuốn nhật ký không có chữ ký, nhưng xét theo dòng chữ máu xuất hiện cuối cùng, chắc chắn đó là nhật ký của ma nữ lúc còn sống.Cô ta và Vương Bân có quan hệ không hề đơn giản, nếu không cuốn nhật ký đã chẳng xuất hiện trong nhà hắn.Hơn nữa, nội dung nhật ký tiết lộ một số thông tin quan trọng:Chủ nhân cuốn nhật ký có cha mẹ bất hòa, ly hôn.Cô có một người anh trai, có thể cuốn nhật ký là món quà từ anh trai.Sau khi ly hôn, người cha nuôi anh trai, còn người mẹ đưa cô đi nơi khác học.Ở môi trường mới, cô bị bạn học bắt nạt.Cuối cùng, có thể cô đã bị phát hiện khi định tố giác bọn bắt nạt, bị đánh chết rồi phân xác phi tang.Kết hợp với những sự kiện đã xảy ra trước đó, có thể đưa ra một suy đoán táo bạo:Ma nữ - chủ nhân cuốn của nhật ký - chính là Vương Thanh Linh, và Vương Bân chính là người anh trai được nhắc đến trong nhật ký.Xác định được mối quan hệ này, mọi chuyện không còn khó hiểu nữa.Sau khi em gái mất tích, Vương Bân chuyển trường đến nơi em từng học.
Sau khi điều tra, hắn tin rằng vụ mất tích có liên quan đến những kẻ bắt nạt em gái mình trong trường, thậm chí còn phát hiện ra em gái đã chết... hắn cố ý tiếp cận nhóm bắt nạt, tìm cơ hội trả thù."
Vương Bân, mày điên rồi!"
Hoàng Cung Lương gào lên.Lâm Nhất Sâm và Khổng Ân lập tức lao tới, đè Vương Bân xuống đất, khống chế hắn."
Mẹ nó, da tao sắp bị đốt chín luôn rồi..."
Khổng Ân chửi rủa, trên cánh tay hắn, một mảng lớn đã bị axit ăn mòn."
Tao chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ!
Đám cặn bã tụi mày không đáng sống!"
Vương Bân trợn mắt nhìn chằm chằm đám người trước mặt, gương mặt méo mó vì thù hận.Bọn chúng... không đáng được sống!Mọi người đều sững sờ.Các streamer không biết rõ thân phận của mình hay người khác, họ chỉ biết tên, vai trò là học sinh và nhiệm vụ cần hoàn thành.Vương Bân vốn không thuộc nhóm bắt nạt, chuyện này ngoài NPC ra, chỉ có Vân Xuyên, người ngay từ đầu đã bị Hoàng Cung Lương kéo riêng ra hỏi chuyện, mới biết.Nhưng Vân Xuyên chưa bao giờ thừa nhận mình là streamer, thậm chí còn cố tình giả vờ làm NPC, hoàn toàn không tiết lộ thông tin này cho ai."
Tao đã làm gì mày?"
Khổng Ân khó hiểu, vung nắm đấm đập thẳng vào mặt Vương Bân."
Hắn là anh trai của Vương Thanh Linh, nhật ký có nhắc đến hắn."
Vân Xuyên lên tiếng.Hoàng Cung Lương và Kim Chí Nhất lập tức tái mét mặt."
Đúng vậy!
Giết người đền mạng, đừng hòng ai chạy thoát!"
Lời còn chưa dứt, bóng đèn trong phòng chợt nhấp nháy hai lần, lúc sáng lúc tối.Lại đến rồi.Từ khi dòng chữ máu xuất hiện trong nhật ký, tim Vân Xuyên đã luôn treo lơ lửng.
Quả nhiên, chưa đầy hai phút sau, ma nữ đã xuất hiện.Chạy cũng vô ích, chạy một mình thì chết càng nhanh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ đợi nỗi sợ hãi ập đến.
Cảm giác này khiến người ta không muốn trải qua lần thứ hai."
Hahahaha!
Không ai thoát được đâu!"
Gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay Vương Bân, hắn siết chặt nắm đấm, đột nhiên bật cười điên cuồng, mắt đỏ ngầu như thể sắp rỉ máu."
Tách."
Bóng đèn vụt tắt hoàn toàn.Xung quanh tối đến mức bất thường, không có chút ánh sáng nào, dường như có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, khiến sống lưng ai cũng lạnh toát.Bây giờ là 10 giờ 30 phút, còn một tiếng rưỡi nữa mới đến nửa đêm.Hơi lạnh lan tràn, nhiệt độ càng lúc càng thấp.Tiếng cười của Vương Bân vang lên đứt quãng, quái dị trong bóng tối, khiến người nghe sởn cả gai ốc.Cũng như trước, căn phòng tối đến mức giơ tay không thấy ngón, ánh sáng từ bên ngoài không thể xuyên vào, tựa như không gian này đã bị hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới.Nhưng điều kỳ lạ là Vân Xuyên phát hiện mình vẫn có thể nhìn thấy trong bóng tối.Tuy không rõ ràng, nhưng đủ để phân biệt được đường nét đại khái.Vân Xuyên thấy Khổng Ân đang gắt gao đè chặt Vương Bân, căng thẳng nhìn quanh trong bóng đêm nhưng chẳng thấy được gì.Kim Chí Nhất thì co rúm lại vì sợ hãi.Hoàng Cung Lương đứng cùng một nữ streamer, thân cao một mét bảy mươi nhưng lại trốn sau lưng một cô gái, còn cô gái thì cảnh giác cúi thấp người, dùng chân gạt nhanh những vật có thể gây vấp ngã xung quanh.Nữ streamer trông có vẻ chưa từng đối mặt với tình huống này, đến đứng cũng run bần bật.Lâm Nhất Sâm, người trước đó cùng Khổng Ân đè Vương Bân xuống, bỗng lặng lẽ thả lỏng một tay.Vân Xuyên luồn tay vào túi quần, siết chặt con rối gỗ, căng thẳng nhìn quanh phòng.Con rối này tương đương với linh vị của Vương Thanh Linh, tuy không rõ công dụng nhưng cầm trong tay vẫn thấy an tâm hơn một chút.Bất chợt, trước mắt tối sầm, cơ thể vốn đã lạnh lẽo nay lại càng rét buốt hơn.Sau khi mắt thích nghi với bóng tối, Vân Xuyên liền thấy một đôi mắt toàn tròng trắng chiếm trọn tầm nhìn, gần đến mức gần như dán sát vào mặt anh.Oán hận, âm u, tàn nhẫn, những đường vân đen mỏng như tơ máu phủ đầy nhãn cầu.Hơi thở của Vân Xuyên khựng lại, tim như ngừng đập, cảm giác linh hồn cũng sắp bị hút ra ngoài.Thì ra vừa rồi trước mắt tối sầm là vì tầm nhìn bị che khuất bởi một mái tóc dày đặc.Rõ ràng xung quanh còn rất nhiều người, Vân Xuyên đâu có tự tìm đường chết, tại sao ma nữ lại nhắm thẳng vào anh trước?!Chẳng lẽ anh thật sự quá xui xẻo sao?!Thì ra, khi con người rơi vào nỗi sợ hãi tột cùng, có thể đến hét lên cũng không làm được.Lúc này, tứ chi Vân Xuyên cứng đờ, tê dại như bị đông cứng, cả người run lên từng đợt.Ma nữ dán sát vào mặt Vân Xuyên, mùi tanh của máu hòa lẫn với hơi thối rữa ẩm mốc phả thẳng vào mũi."
A!
Khốn kiếp!"
Khổng Ân đột nhiên hét lên.Thì ra Vương Bân, kẻ vừa được Lâm Nhất Sâm âm thầm nới lỏng một tay, đã nhân cơ hội vùng thoát, lật người đè Khổng Ân xuống đất.Hắn vừa vật lộn với Khổng Ân, vừa điên cuồng quờ quạng ra phía sau lưng mình, tìm thứ gì đó.Đôi mắt chỉ toàn tròng trắng khẽ liếc sang bên cạnh, tựa hồ có chút lo lắng.Sự chú ý của nó bị phân tán một chút.Vân Xuyên lập tức hít sâu một hơi, nhân cơ hội này dốc hết sức lực toàn thân, lao thẳng về phía Lâm Nhất Sâm.Chỉ trong hai bước ngắn ngủi, Vân Xuyên đã phóng đến sau lưng hắn, nhanh hơn bất cứ lúc nào trước đây.Từ khi tháo miếng ngọc bội xuống, Vân Xuyên đã không còn bị ma nữ làm cho cứng đờ người nữa, lúc này lại nhờ có bùa hộ thân nên cơ thể càng linh hoạt, nhanh như một cơn gió lướt qua.Lâm Nhất Sâm có vẻ là một streamer kỳ cựu với nhiều kinh nghiệm, có lẽ hắn sẽ có cách đối phó với nữ quỷ.Lâm Nhất Sâm chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua, sau lưng vang lên tiếng chân đáp xuống đất, kèm theo cả hơi thở gấp gáp.Da đầu hắn lập tức tê dại, suýt nữa nhảy dựng lên."
Ai!?"
Ma nữ đứng im tại chỗ, không đuổi theo mà chỉ dùng đôi mắt tràn ngập oán độc nhìn chằm chằm vào Vân Xuyên.Trong số những người có mặt, chỉ có anh là nhìn thấy nó trong bóng tối.Xác định được ma nữ đang ở đây, không biết là may mắn hay bất hạnh, chỉ biết rằng cảm giác sợ hãi của anh là rõ ràng rành mạch nhất.Không giống những người khác, họ có thể coi như đang mở mắt mà vẫn mù lòa.So sánh giữa nỗi sợ hãi chưa biết và nỗi sợ hãi đã biết, có lẽ chẳng khác gì nhau."...
Là tôi, Dư Tử Miễn."
Vân Xuyên hạ giọng trả lời Lâm Nhất Sâm, đồng thời ngửi thấy một mùi tanh ngọt thoang thoảng.Là mùi máu.Vương Bân rút từ sau lưng ra một con dao sắc bén giắt bên hông, nhắm thẳng vào tim Khổng Ân mà đâm mạnh xuống.Khổng Ân giơ tay cản lại, lưỡi dao chệch hướng, không cắm vào tim mà xiên lệch vào vai hắn."
Con mẹ nó!"
Khổng Ân gầm lên giận dữ, thô bạo hất văng Vương Bân xuống, rồi rút mạnh con dao khỏi vai, điên cuồng đâm loạn về phía hắn.Lâm Nhất Sâm chỉ lạnh lùng đứng nhìn, chẳng có chút ý định ra tay giúp đỡ.Ngay khoảnh khắc con dao sắp xuyên vào cơ thể Vương Bân, nữ quỷ đột nhiên động!Nó cất lên một tiếng thét chói tai, toàn thân méo mó vặn vẹo, như thể bị kéo dài ra thành những sợi mì rồi đột ngột co lại.Ngũ quan và cơ thể bắt đầu biến dạng, máu đen đỏ cuồn cuộn tuôn ra từ những vết rách trên người!Đôi mắt chỉ toàn tròng trắng đầy oán độc trừng trừng nhìn Khổng Ân, bàn tay tái nhợt đặt lên vai hắn.Máu đen đỏ phun trào, bắn lên cánh tay Khổng Ân.Giây tiếp theo, cánh tay hắn vẫn giữ nguyên tư thế nắm chặt, nhưng lặng lẽ rời khỏi bả vai."
Bịch."
Cánh tay đứt lìa rơi xuống sàn nhà.Biểu cảm nghiến răng đầy dữ tợn của Khổng Ân bỗng khựng lại, đồng tử co rút mạnh."
Phụt--" Máu như vừa kịp phản ứng, từ vết thương nơi cánh tay bị cắt đứt phun ra xối xả.Tóe đầy đầu và mặt Vương Bân."...
Chạy."
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức Vân Xuyên cũng chết sững vì hoảng sợ.
Anh cứ tưởng mình đã hét lớn, nhưng thực tế giọng lại nhỏ như muỗi kêu.May thay, điều đó không ảnh hưởng đến tốc độ bỏ chạy của anh.Anh giật cửa, lao vọt ra ngoài.Dù chân mềm nhũn vì kinh hãi, nhưng khi tính mạng bị đe dọa, bản năng sinh tồn vẫn bùng nổ với tốc độ đáng kinh ngạc.Những người trong phòng cũng lần lượt lần mò theo trí nhớ, tìm hướng cửa chính mà tháo chạy.Ngay cả Hoàng Cung Lương, người đã sợ đến nhũn cả chân, cũng thành công thoát ra ngoài.Chỉ còn Khổng Ân và Kim Chí Nhất, kẻ vẫn đang co rúm trong góc vì sợ đến vỡ mật, vẫn bị mắc kẹt trong bóng tối.Nữ quỷ không vội vàng đuổi theo.Bây giờ mới chỉ là 10 giờ 40 phút, còn cách nửa đêm rất xa.Sức mạnh của nó vẫn chưa đủ.Giờ chạy trốn thì sao chứ... những kẻ đáng chết, một đứa cũng không thoát được đâu.Không ai được phép làm hại anh trai.Nếu không chết thì tốt biết bao...Sau khi thoát khỏi nhà Vương Bân, đám người tán loạn bỏ chạy.Chỉ có Lâm Nhất Sâm luôn bám sát sau lưng Vân Xuyên.Thậm chí, khi chạy đến hành lang tầng ba, hắn còn đột ngột chặn anh lại, không cho anh chạy xuống tiếp."
Nói, hung khí giấu ở đâu?"
Lâm Nhất Sâm bóp cổ Vân Xuyên, đẩy anh ép sát vào tường, lạnh lùng tra hỏi.Khuôn mặt hắn rất bình thường, nếu đặt vào một nhóm học sinh, sẽ thuộc dạng già trước tuổi.
Nếu không phải do phòng livestream cài đặt hắn là học sinh, ai cũng sẽ nghĩ đây là một gã đàn ông hơn hai mươi tuổi.Vân Xuyên nắm chặt tay hắn, cố sức kéo ra nhưng không hề lay chuyển được.
Đối phương có thể lực kinh người.Bỗng nhiên, thanh bình luận vốn đã được thu nhỏ ở góc trái trên cùng đột ngột hiện lên một dòng chữ bắt mắt.["Người Kế Vị Của Vua" đã donate "1 cây nấm bảy màu"] Và nhắn: [Streamer, đừng giãy dụa nữa, cậu không đánh lại hắn đâu.Trước đây, những bình luận nổi bật như thế này đã xuất hiện vài lần, nhưng mỗi lần chúng hiện ra, Vân Xuyên đều đang trong tình huống nguy hiểm, hoàn toàn không có thời gian đọc.Chỉ cần số tiền thưởng cao nhất trong vòng hai tiếng, dù streamer có tắt bình luận, khán giả vẫn có thể dùng tiền thưởng để ép phát ngôn của mình xuất hiện trong tầm nhìn của streamer.Vân Xuyên há miệng, ra hiệu cho Lâm Nhất Sâm nới lỏng tay, anh sẽ nói cho hắn biết.Vết bầm trên cổ lần trước vẫn chưa kịp lành.Bị hai kẻ khác nhau bóp cổ trong vòng một tuần, dù là tượng đất cũng phải bốc hỏa.Huống chi, anh thực sự không biết.Dù có biết cũng không nói."
Khụ khụ... hung khí là do anh mang về rồi."
"Sau chuyện đó, chúng ta mỗi người mang dụng cụ của mình đi giấu."
"Dụng cụ của mỗi người?"
Lâm Nhất Sâm nhíu mày.
Khi hắn lật cuốn nhật ký, trang cuối cùng chỉ hiện lên một chữ "CHẾT" khổng lồ bằng máu, hoàn toàn không biết sau khi Vương Thanh Linh bị đánh chết, cô ấy còn bị phân xác."
Cô ấy... bị phân thây."
Giọng Vân Xuyên thoáng chút do dự, mang theo sự không nỡ."
Ồ?"
Đôi mắt Lâm Nhất Sâm hơi nheo lại, vì ngữ khí của đối phương mà dấy lên nghi ngờ.Tên này thực sự là NPC?
Người đã ra tay phân thây người khác, lại có thể lộ ra loại cảm xúc này sao..."
Công cụ gây án của tôi là gì?"
Hắn tiếp tục hỏi."
Anh dùng... thanh sắt."
Vân Xuyên giả vờ hồi tưởng."
Thế của cậu?"
"Anh bị sao vậy?
Hỏi mấy cái này làm gì?
Đừng nói với tôi là anh mất trí nhớ nhé."
Đúng lúc Vân Xuyên lộ ra vẻ nghi hoặc.Lâm Nhất Sâm lúc đầu tỏ ra rất thân thiện với Khổng Ân, ra vẻ đáng tin cậy, nhưng khi Khổng Ân và Vương Bân đánh nhau, hắn lại chẳng có ý định giúp đỡ, chỉ đứng xem kịch vui.Người này nói một đằng làm một nẻo, hoàn toàn không đáng tin."
Bớt nói nhảm!"
Lâm Nhất Sâm siết chặt ngón tay, lực đạo trên cổ Vân Xuyên tăng lên."
Khụ khụ... của tôi là cái này!
Bật lửa."
Vân Xuyên lấy chiếc bật lửa ra."
Tôi dùng nó để đốt tóc cô ta, thiêu cháy ngón tay cô ta."
"Một cái bật lửa thì làm sao mà phân thây người được?"
"Chúng ta có bảy người, đương nhiên không cần tất cả cùng ra tay với xác chết.
Tôi đã nói hết rồi, buông tay đi."
Lâm Nhất Sâm nhìn chằm chằm vào mắt cậu, cố tìm ra sơ hở."
Tốt nhất là cậu không lừa tôi."
Cuối cùng, hắn không phát hiện ra điều gì, đành phải buông tay.Sau khi biết Vương Thanh Linh bị bảy người hợp sức giết chết, hắn định moi manh mối về hung khí từ NPC này, không ngờ mỗi người dùng một loại hung khí khác nhau và đều tự mang đi giấu.Ai mà biết được Lâm Nhất Sâm đã giấu hung khí của mình ở đâu?
Manh mối đến đây lại bị cắt đứt.Hắn không hề hay biết, người hắn hỏi vốn là một NPC giả, chẳng biết tí gì về hung khí, chỉ đang dùng nửa thật nửa giả để lừa hắn mà thôi.Vân Xuyên xoa cổ, đột nhiên nhíu mày.Bảng nhiệm vụ trong phòng livestream lại mở khóa một nhiệm vụ tự tìm đường chết mới rồi.[Nhiệm vụ tự tìm đường chết 4: Cậu cho rằng trong nhà bà Ngô có pháp khí trừ tà, hãy quay lại đó tìm kiếm.]Tôi cho rằng?
Tôi cho rằng cái gì cơ???Khốn kiếp!
Phòng livestream, mày có gan nói lại lần nữa không?
Mày rốt cuộc là loại ác quỷ gì thế?Vân Xuyên suýt nữa thì thổ huyết.Nữ quỷ vẫn đang ở trong nhà Vương Bân trên tầng mười hai, vậy mà hệ thống lại bắt cậu quay về nhà bà Ngô đối diện nhà hắn để tìm pháp khí trừ tà.Còn trò nào tìm chết hơn nữa không?Hơn nữa, Vân Xuyên đã sớm phát hiện bà Ngô đang giúp Vương Bân và Vương Thanh Linh báo thù, chắc chắn căm hận bọn họ đến tận xương tủy.Quay về chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?"
Hộc... hộc..."
Tiếng thở dốc lẫn với tiếng bước chân nặng nề vọng ra từ cầu thang trên lầu.Lâm Nhất Sâm và Vân Xuyên nấp ở góc khuất ngoài lối thoát hiểm, nhìn lên cầu thang."
Hộc... hộc..."
Là Khổng Ân.
Hắn vậy mà vẫn còn sống.Một tay hắn chống vào tường, bên còn lại trống không, cánh tay đã đứt lìa, máu vẫn không ngừng nhỏ xuống, vẽ thành một vệt dài trên sàn.Hắn trông vô cùng thảm hại, liều mạng chạy xuống, suýt nữa vấp cầu thang ngã lăn ra.Giống như phía sau có thứ gì đó đang truy đuổi hắn.Lâm Nhất Sâm thấy là hắn, liền bước lên một bước, lộ mình trong tầm mắt của Khổng Ân."
Hộc...
Lâm Nhất Sâm!"
Khổng Ân vừa nhìn thấy hắn, giống như bắt được phao cứu sinh, vừa mừng rỡ vừa hoảng loạn."
Khổng Ân, là cậu à."
Lâm Nhất Sâm nở nụ cười ôn hòa, vẫn là dáng vẻ điềm đạm hướng dẫn tân thủ khi trò chơi mới bắt đầu."
Lâm Nhất Sâm, mau cứu tôi!"
"Hộc... hộc...
Vương Bân, Vương Bân muốn giết tôi!
Hắn đang đuổi theo!"
Hắn vừa kích động cầu cứu, vừa lao đến."
Yên tâm, tôi sẽ không để hắn giết cậu đâu."
Lâm Nhất Sâm hạ giọng, bước lên một bước.Khổng Ân thoáng an tâm hơn.
Ban đầu hắn còn lo Lâm Nhất Sâm sẽ xem hắn là gánh nặng vì mất đi một cánh tay mà không chịu cứu."
Đúng rồi, có một chuyện hình như tôi chưa nói với cậu."
Lâm Nhất Sâm vừa nói vừa thong thả tháo cà vạt, quấn vài vòng quanh lòng bàn tay."
Chuyện... chuyện gì?"
Khổng Ân không hiểu, chẳng lẽ Lâm Nhất Sâm biết y thuật, định dùng cà vạt để cầm máu cho hắn?"
Có một loại streamer, được gọi là thợ săn streamer."
Lời vừa dứt, chiếc cà vạt đen vút qua trước mắt Khổng Ân.
Ngay sau đó, cổ hắn siết chặt lại, cảm giác đau đớn và nghẹt thở lập tức ập tới.
Hắn không tài nào hít thở được, khuôn mặt vốn tái nhợt vì mất máu bỗng đỏ bừng như một con gà bị bóp cổ, vùng vẫy vô lực.Bên tai là giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Nhất Sâm, như thể đang dịu dàng vỗ về hắn.Chết mà thôi... có gì to tát đâu chứ.Mắt Khổng Ân trợn trừng, gần như lồi ra ngoài, tràn ngập oán độc, như thể muốn chất vấn, anh đã nói sẽ không để Vương Bân giết tôi."
Tôi không để Vương Bân giết cậu, vì ngay từ đầu, cậu đã là con mồi của tôi."