Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  (1-199) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

(1-199) Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?
Chương 199: Dỗ dành


Không dỗ ngươi thì ngươi sẽ không toàn tâm toàn ý sao?

Rác rưởi!Đương nhiên...

Sở tổng sẽ không nói ra.

Dạ Kiếm Hàn thích làm hắn, yêu dáng vẻ không muốn nhưng không thể chống cự được của hắn, cũng yêu dáng vẻ hắn bị tình dục mê hoặc và cuối cùng chìm đắm ...

Nhưng thật ra Dạ Kiếm Hàn biết rất rõ rằng Sở Mộ Vân không có liêm sỉ gì đối với những chuyện này.

Hắn lợi dụng Quân Mặc, lợi dụng Lăng Huyền, thậm chí có thể từng lợi dụng Tạ Thiên Lan và Thẩm Thủy Yên.

Hắn đối với ai cũng thâm tình, nhưng thực chất lại bạc tình đến tận xương tủy.

Rõ ràng linh hồn mê hoặc như vậy, nhưng lại không cho phép bất cứ ai để lại dấu vết trên đó.

Dạ Kiếm Hàn nghĩ vậy liền hưng phấn.

Hơn nữa y rất tò mò, muốn biết hắn nghĩ gì, đang làm gì và tại sao lại làm vậy.

Đáng tiếc là cho đến bây giờ Dạ Kiếm Hàn vẫn chưa dụ dỗ được hắn nói ra tên của mình.

Sở Mộ Vân không cho y sắc mặt tốt, vì vậy Dạ Kiếm Hàn liền trêu chọc hắn."

Ta thành cháu trai của ngươi từ khi nào?"

Y còn mặc quần áo, nhưng đã lột sạch Sở Mộ Vân, bàn tay không thành thật trêu chọc hắn, lời ngoài miệng cũng vậy: "Ta làm ngươi sướng như vậy sao, thúc thúc?"

Tiếng rên rỉ nỉ non rơi xuống.

Dạ Kiếm Hàn ấn mạnh xuống một chỗ nào đó, Sở Mộ Vân bị y kích thích đến mức bắn ra.

Hắn giãn mày, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút sóng nước mê hoặc, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng: "Muốn làm thì cứ làm...

ưm..."

Cảm giác thăng hoa khiến lời nói thay đổi, đâu giống đang giận?

Ngược lại giống như làm nũng hơn.

Dạ Kiếm Hàn mỉm cười: "Ta thật may mắn khi có một thúc thúc dâm đãng như vậy."

Sở Mộ Vân biết hai từ thúc thúc này đủ để Dạ Kiếm Hàn chơi đùa trong một thời gian dài.

Trên khuôn mặt hắn tràn ngập sự ghê tởm và khinh thường, nhưng trên thực tế lại không có gánh nặng tâm lý nào cả.

Dạ Kiếm Hàn thích như vậy, hắn sẽ chơi với y.

Dù sao thì cũng phải có người thua cuộc.

Nhìn vào ba góc trên đầu đã sáng lên, ai thua ai thắng đã rõ ràng.Nhưng Sở Mộ Vân có chút khó hiểu, vốn tưởng rằng y là đối tượng công lược khó nhất, ai ngờ lại trở thành dễ dàng nhất.

Hắn không cần trả giá bằng "chân thành", thậm chí ngay cả thể hiện tình cảm cũng không đến.

Chỉ cần làm một vài lần (được rồi, là nhiều hơn một vài lần) góc trên đầu Dạ Kiếm Hàn đã sáng lên.

Nếu tiếp tục như vậy, chỉ cần mấy ngày nữa là có thể sáng hết.

Cầu hôn chỉ đơn giản là một nghi thức.

Sở Mộ Vân đã nghĩ ra cách, chỉ cần góc trên đầu y sáng hết, cho dù hắn có dụ dỗ 'cầu hôn' cũng được tính.

Nhưng thật sự đơn giản như vậy?

Sở Mộ Vân luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Sau khi rời khỏi Tu La Vực, Dạ Kiếm Hàn rất bất thường.

Chắc chắn là y đang toan tính điều gì đó, nhưng toan tính này lại không đầu không đuôi, hoàn toàn phi logic.

Nếu không thể nghĩ ra thì không cần thiết phải đoán mò, nó sẽ chỉ khiến hiểu sai thêm.

Cách đúng đắn nhất là xác định mục tiêu và thẳng tiến đến mục tiêu đó, chỉ cần đạt được thì cho dù sau này có cạm bẫy cũng không phải là kinh doanh thua lỗ.

Mục tiêu của Sở Mộ Vân luôn rõ ràng, công lược rồi cầu hôn, chỉ đơn giản như vậy.

Sở Mộ Vân cảm thấy sung sướng vào ban đêm khi làm với Dạ Kiếm Hàn.

Nhưng khi trời sáng, hắn không khỏi cảm thấy tội lỗi.Không phải vì điều gì khác, mà là cảm thấy có lỗi với Dạ Tiểu Hàn.

Đứa nhỏ này thật sự là một tờ giấy trắng, cùng là một linh hồn sao có thể biến hóa thành hai thái cực như vậy.

Đêm qua cầm thú xằng bậy không ra gì, nhưng khi trời sáng đứa nhỏ lại mang nặng cảm giác tội lỗi, bận trước bận sau chăm sóc Sở Mộ Vân, không dám nhìn hắn một cái.

Sở Mộ Vân thực sự không thể rời khỏi giường.

Nhưng nhìn thấy đứa trẻ choai choai bận rộn như vậy, hắn cảm thấy thật có lỗi.

"Đừng phiền phức như vậy, ta nghỉ ngơi một lát là được."

Bé trai mang khăn và nước nóng tới hiển nhiên là sửng sốt.

Y cúi đầu, không nhìn thấy lên, nhưng khóe miệng hạ xuống lại tràn ngập sự cố chấp.

Y không nói gì, nhưng cũng không dừng lại.

Về mặt lý thuyết mà nói, Dạ Đản Đản còn nhỏ tuổi và không giỏi làm việc nhà.

Mấy chuyện nhóm lửa nấu cơm thực sự rất khó đối với y.

Y nấu xong một nồi cháo, mặt mũi lấm lem.

Sở Mộ Vân nếm thử... vẫn chưa chín kĩ.

Tất nhiên nó vẫn ngon, hắn chỉ cảm thấy đau lòng vì đứa trẻ này.

"Ngon lắm, xin lỗi vì làm phiền ngươi."

Dạ Tiểu Hàn né tránh ánh mắt của hắn, cuối cùng nói: "Xin lỗi."

Sở Mộ Vân cười nói: "Ngươi xin lỗi cái gì?"

Dạ Tiểu Hàn mím môi không nói.

Sở Mộ Vân an ủi y: "Đừng như vậy, ta và y là người quen cũ.

Vốn dĩ là ta nợ y, y có làm gì cũng không thể trách."

Hai người đều biết hắn đang ám chỉ ai.

Đứa trẻ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ửng: "Y cưỡng ép ngươi.

Ta biết ngươi không cam lòng, ngươi..."

Sở Mộ Vân hơi cụp mắt xuống, khóe môi hơi nhếch lên: " Không có gì gọi là cưỡng ép hay không cưỡng ép."

Dạ Tiểu Hàn lại bướng bỉnh: "Tại sao y làm nhục ngươi như vậy!"

Sở Mộ Vân tự cười nhạo mình: "Đừng như vậy Tiểu Hàn.

Sau này ngươi sẽ hiểu y thôi."

Bé trai nói đầy hận ý: "Ta vĩnh viễn sẽ không hiểu y!"

Sở Mộ Vân thở dài, không muốn tiếp tục chuyện này: "Ngươi đã biến thành người rồi, ta dạy ngươi một ít công pháp tu luyện được không?"

Trên thực tế , Dạ Tiểu Hàn đã có một bộ công pháp mà Dạ Kiếm Hàn đưa cho.

Thứ đó chắc chắn là phù hợp nhất với y, nhưng y lại cố chấp không nghe lời tên khốn đó, không bao giờ học.

Sở Mộ Vân cũng nghĩ đến điều này, vì vậy hắn mới đề nghị dạy y.Dạ Tiểu Hàn nói: "Ngươi còn bệnh, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Sở Mộ Vân nói: "Ta nhàn rỗi như vậy sẽ chỉ lười biếng.

Tìm chút việc gì làm sẽ cảm thấy tốt hơn."

Vì vậy ban ngày hắn lại có việc để làm.

Vào ban đêm, Dạ Kiếm Hàn cười nhạo hắn: "Nếu ta không giữ lại sợi linh hồn này, ngươi sẽ dỗ dành và đối xử tốt với ta chứ?"

Thái độ của Sở Mộ Vân đối với Dạ Tiểu Hàn vào ban ngày thực sự rất dịu dàng, vừa kiên nhẫn vừa uyên bác.

Cho dù cơ thể hắn hơi yếu, nhưng cách dạy lại đủ để thuyết phục mọi người trong thiên hạ.

--Không có gì ngạc nhiên khi phiên bản trẻ tuổi của y si mê hắn.

Những điều này trong lòng Dạ Kiếm Hàn không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.

Nhưng... y khi còn 'nhỏ' luôn ở Tu La Vực, sao cảm thấy quen thuộc được?

Dạ Kiếm Hàn hơi sửng sốt, nhưng cũng chỉ là thoáng qua.

Y cong môi, nhìn Sở Mộ Vân rồi nói đùa: "Nhưng nếu ta không có linh hồn này, e rằng sau một thời gian nữa ta cũng sẽ trở thành Quân Mặc thứ hai...

Ừm, có lẽ là Lăng Huyền mới đúng?

Ồ...

Xem ra còn có cả Thẩm Thủy Yên nữa."

"Ai mà biết được."

Dạ Kiếm Hàn lắc đầu, cúi người hôn hắn: "Mấy đứa trẻ mà ngươi nuôi đều có tật xấu, nuôi đứa nào là cong đứa nấy.

Ai cũng muốn chịch ngươi không xuống nổi giường."

Sở Mộ Vân: "..."

ĐCM, hắn đột nhiên không muốn công lược tên này nhẹ nhàng như vậy nữa, không ngược tên rác rưởi này thì sao có thể thoải mái được?Linh cục cưng liều mạng góp lời: "Kí chủ hết sức cẩn thận!"

Sở Mộ Vân: "..."

Lửa giận ngập trời đều bị đứa ngốc nhà mình thổi bay.

Đúng lúc này Dạ Kiếm Hàn đang tìm đường chết đột nhiên nói: "Ta nói... không phải ngươi đang tìm người đấy chứ?"
 
Back
Top Bottom