Tâm Linh 🍁 DUYÊN MA 🍁

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
191699958-256-k235951.jpg

🍁 Duyên Ma 🍁
Tác giả: MonLuoi2303
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

đọc đi rồi biết ☺️ Tags: hoangthihoamonluoi​
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 1


"M... mẹ à, sau khi mẹ mất, ba lại lấy thêm vợ mới, bà ta không thương con bằng mẹ, lại thích nói xấu mẹ, hôm nay ba lại vì bà ta mà đánh con, mẹ biết không?"

Cô vừa khóc vừa tâm sự với mẹ giữa nghĩa trang tối đen trong đêm khuya.

Mẹ cô mất chưa được bao lâu, ba cô đã có người mới, bà ta là một con cáo già, từ khi về nhà đã ăn hiếp sai bảo cô, trước mặt ba cô lại giả vờ rất mực yêu thương cô, lúc nãy lại lên tiếng dạy đời nói xấu mẹ cô, cô không nhân nhượn được nữa nên chửi thẳng vào mặt con cáo già độc ác đó, ba cô nghe được liền tát cô một bạt tay.

Cô tức tối bỏ ra nghĩa trang giữa đêm khuya để tìm đến mẹ, người yêu thương và thấu hiểu cô nhất.

"Mẹ... giá như mẹ còn ở bên cạnh con..."

Cô khóc nức nở kêu tên mẹ, nhưng mẹ cô cứ im lặng, tiếng khóc của cô làm cho một oan linh gần đó chú ý.

Dư Vũ, một người chết oan không thể rời khỏi nhân gian đã ở lại nghĩa trang này.

Bao nhiêu năm rồi nhưng cái chết của anh vẫn là một bí ẩn mà cảnh sát không giải quyết được vì kẻ sát nhân quá cao tay, quá tức với việc hung thủ sát hại mình vẫn còn sống vui vẻ, anh xin Thần Chết xin giúp Diêm Vương cho anh trở lại báo thù.

Thời hạn anh ở lại là một năm, chỉ cần sáng to được̉ sự việc, anh chấp nhận chịu mọi đau đớn giày vò dưới Âm phủ.

Đọng lòng trước lời cầu khẩn của anh, Diêm Vương đành chấp nhận.Thấy cô khóc lóc nức nở, anh tò mò tiến đến xem có chuyện gì, anh vừa tiến đến thì đúng lúc cô quay mặt lại, Dư Vũ hết hồn khi Mạc Nhi lại có thể trông thấy anh."

Anh.. anh là ai?!"

"C...

ô ...cô có thể thấy tôi sao?"

P/s: nào nào các bác vô đọc đi nào!
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 2


"Anh.. là ai?"

"C.. cô có thể nhìn thấy được tôi sao?"

Mạc Nhi ngạc nhiên nhìn người con trai tuấn tú đang đứng trước mặt cô, tên này hình như đầu óc có vấn đề rồi."

Có vấn đề gì sao?"

- Cô vừa gạt nước mắt, vừa hỏi anh."

Có."

"Chuyện gì?

Mà tốt nhất là anh tránh xa tôi ra đi, hôm nay tâm trạng tôi không tốt, đừng có đứng đây tào lao với tôi."

Dư Vũ ngơ ngác đưa mắt nhìn cô rồi mỉm cười, cô gái này có lẹ̃ bị yếu bóng vía mới nhìn thấy anh, hoặc là ông trời thương anh, cho anh gặp được cô để cô giúp anh đòi lại công bằng.

Anh nghĩ đâu cũng là duyên số, cứ làm quen kết thân với cô rồi tính tiếp."

Thật sự thì tôi và cô có duyên với nhau."

"Thần kinh à?

Khuya rồi, tôi về nhà đây, anh cũng về đi, bị bệnh mà đi lang thang ngoài đường không tốt đâu."

"B.. bệnh hoạn gì?

Ê... này đừng đi mà!"

Mặc cho anh kêu réo từ phía sau, cô vẫn đi bắt taxi về nhà.

Dư Vũ thầm nghĩ đây là cơ hội ngàn năm có một, hiếm lắm mới có người thấy được anh, phải nắm bắt cơ hội ngay mới được."

Bác tài, đưa cháu về đường xxx..."

________________________________________________"Cô gái!

Đừng đi!!!!...."

Chiếc taxi chạy vèo đi, cô thầm nghĩ lần sau dù có chuyện gì cũng không nên ra đường vào ban đêm nếu không sẽ gặp mấy tên thần kinh biến thái.

Mạc Nhi vừa đưa mắt nhìn ra cửa sổ thì hết hồn, Dư Vũ đã có mặt trên xe từ lúc nào."

A... anh ... lên đây khi nào vậy?"

"Cô không hiểu được khả năng phi thường của tôi đâu.

Ha ha ha."

Ông tài xế bắt đầu để ý đến cô, tay ông ta run cầm cập khi nhìn thấy cô nói chuyện một mình với chiếc cửa sổ."

Bác tài, mau dừng xe tống cổ tên tâm thần này ra đi!"

"T... t... tôi chỉ thấy chính cô mới b.. bị bệnh đó, trên xe làm gì có người khác nào khác ngoài cô đâu?
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 3


"Này bác tài, tôi không rảnh để đùa với bác đâu.. bác mau đuổi tên thần kinh này ra khỏi xe đi."

Cô vừa nói vừa chỉ tay vào chỗ anh đang ngồi, ông tài xế hoảng loạn vô cùng, lòng đang nghĩ có lẽ người khách của ông bị bệnh ảo tưởng mất rồi, trên xe làm gì có ai ngoài Mạc Nhi và ông.

Lòng bồn chồn không yên, sợ bị rước họa vào thân nên ông quyết định đuổi cô xuống xe.

"Tôi đã nói rồi, thật sự trên xe chỉ có tôi và cô thôi, làm gì có thêm ai nữa đâu?

Cô chắc là mới trốn viện ra đúng không?

Thôi thôi đừng cố chấp nữa, mau điện người nhà đến rước đi."

"Rõ ràng là...

"

"xuống xe đi."

Chưa cho cô nói hết, tài xế đã dừng xe lại, kéo tay cô khỏi xe rồi chạy đi.

Chứng kiến hết toàn bộ sự việc, Dư Vũ không nhịn nổi nữa mà đứng ôm bụng cười.

Còn về phần Mạc Nhi, cô chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra với cô nữa, không lẽ cô gặp cô hồn?

Cô bắt đầu thấy hoảng sợ, nhìn anh ôm bụng cười, Mạc Nhi lại càng khó chịu hơn.

Cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về con người này.

"A.. anh là người hay là gì vậy?"

"Tôi là người... nhưng trước đây thôi, bây giờ tôi chỉ là một oan hồn..."

"Oan hồn?"

Tay chân bắt đầu run cầm cập, cô không thể đứng vững thêm được nữa, cô ngã xuống đường rồi ngất xỉu.

Người đi đường đi ngang qua thấy cô như vậy liền lo lắng đưa cô vào bệnh viện.

Vừa mở mắt, cô đã thấy ba mình ngồi bên cạnh, gương mặt ông ấy thể hiện đầy sự lo lắng, ăn năn dành cho cô.

"Ba xin lỗi, tối qua là vì ba nóng giận nhất thời.

Bác sĩ nói con bị kiệt sức, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi thôi."

"Sao ba lại đến đây?"

"Người ta gọi cho ba."

"..."

"Chuyện tối qua... thật sự là con sai rồi, chút nữa dì đến con mau xin lỗi dì đi."

"Con không muốn!"

"Nhưng..."

"Ba đi ra đi, con muốn yên tĩnh suy nghĩ."

Ba cô buồn bã đi ra khỏi phòng, còn lại chỉ một mình Mạc Nhi bắt đầu suy nghĩ́ lại những chuyện tối qua, có lẽ là do trong lúc ngất xỉu cô hoảng loạn kiệt sức quá nên mới nằm mơ thấy một giấc mơ đáng sợ.

Nhưng vừa đưa mắt nhìn ra cửa sổ thì lại trông thấy Dư Vũ đang đứng đó, Mạc Nhi thật sự hoảng loạn, cô sợ hãi vội vàng bỏ chạy khỏi bệnh viện.

"Á aaaa...

C... cứu tôi với.."
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 4


Mạc Nhi chạy như điên ra bệnh viện, ba cô thấy thế cũng vội vàng chạy theo, ông bắt taxi đưa cô về nhà.

Về đến nhà, Mạc Nhi vẫn chưa thể "hoàn hồn" lại được, cô cứ nghĩ mọi chuyện chỉ là giấc mơ nhưng lúc nãy lại nhìn thấy anh một lần nữa thì đúng là không ổn thật rồi.

Thật sự không được rồi!

Cô nghĩ mình phải đi thầy bói để giải quyết mọi vấn đề thôi."

Mạc Nhi, vừa mới về nhà mà con lại đi đâu nữa?

"Con đi uống cà phê với bạn."______________________________________________Về phần Dư Vũ, anh buồn bã trở về bên nghĩa trang lạnh lẽo, anh nghĩ tạm thời không nên gặp Mạc Nhi nữa, có lẽ cô cần thời gian để làm quen với mọi chuyện đang diễn ra.

Mạc Nhi cuối cùng cũng tìm tới được nơi ở của ông thầy bói.Cô biết đến ông ta nhờ một fanpage trên facebook ca ngợi đề xuất, nói thầy này phán như thần, nói đâu trúng đó, nói ông ta có thể giải quyết giỏi tất cả những chuyện về ma quỷ...Vừa mới đặt chân vào cửa, Mạc Nhi đã hít phải mùi nhan đèn nồng nặc, "chiêm ngưỡng" được không gian màu đỏ ma mị, trên tường đầy các loại bùa viết đầy chữ khó hiểu, ông thầy ngồi giữa căn phòng, nhìn thấy cô, ông thầy bắt đầu cầm nhan đem đến đi một vòng trong quanh người Mạc Nhi."

Da... dạ chào thầy."

"Ái chà, có vẻ như trên người của cô có khá nhiều sát khí, cô tìm đến đây... phải chăng đang có điều phiền muộn?"#MonLuoi

P/s: các bác đọc vui vẻ a~
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 5


"Đúng rồi thầy."

"Cô ngồi xuống đây, có chuyện gì nói hết ra đi, ta đây sẽ giúp cô thoát khỏi mọi điều muộn phiền."

Nghe ông thầy bói nói chắc như đinh đóng cột, Mạc Nhi không chần chừ mà ngồi xuống trình bày những chuyện đã xảy ra.

"Ây dà!

Nghe cô nói thì có lẽ cô đã bị ma ám rồi!

Vụ này có vẻ phức tạp đây..."

"Thầy chỉ cần giải quyết cho tôi, chuyện tiền bạc không thành vấn đề!"

"Cô chỉ cần bỏ tiền cúng Phật vào trong cái rổ đằng kia thôi, mà thật ra muốn cúng hay không tùy cô, nhưng nếu cô cúng tiền thì Phật sẽ độ cô nhiều hơn."

Mạc Nhi vội vàng đem tiền đến cho vào chiếc rổ ở cạnh pho tượng Phật mà ông thầy bói chỉ, cô đứt ruột cho hết số tiền lương tháng này vào với hy vọng Phật sẽ độ cô.

"Thưa thầy, con đặt lễ rồi, tiếp theo con nên làm gì đây ạ?"

"Tôi sẽ đưa cho cô một lá bùa về dán trong phòng và ba lá để cô uống trừ tà, cô cũng nên làm một xâu tỏi đeo lên người để phòng chống bọn ma quỷ."

"U..uống bùa hả thầy?"

"Đúng rồi, cô đốt cháy lá bùa thành tro rồi hòa vào nước uống, bảo đảm sẽ hiệu nghiệm!"

"Kh...không uống được không ạ?

"Không uống là ngu ngốc, và Phật sẽ không cô, cô hiểu hông?"

"Dạ."

Nói xong ông thầy bày mâm cúng cho cô, nói là để vong hồn không ám cô nữa, ông ta vừa đốt ngan đèn, vừa gõ gõ mõ niệm thần chú, cứ niệm một vài lần là lấy nhành liễu nhúng nước vẫy vào người cô, nói là để trừ tà.

"Ta đã cúng cho cô xong rồi, cô chỉ cần tuân thủ quy tắc về những lá bùa, đảm bảo cô sẽ không bị ma ám nữa.~"

"Dạ hiểu thầy."

Về nhà Mạc Nhi làm đúng như lời thầy bói dặn, lấy tỏi đeo lên người, dán bùa lên cửa phòng rồi đốt bùa uống, cô vừa uống vừa ghê cái thứ nước thấy gớm này.

Nhưng nghĩ làm vậy sẽ được độ và sẽ không bị Dư Vũ theo ám nữa, cô đành cắn răng chấp nhận._______________________________________________

Dư Vũ ngồi một mình ở nghĩa trang thấy buồn chán nên tìm đến nhà Mạc Nhi để xem cô sống thế nào, nào ngờ anh chứng kiến hết tất cả những trò hề của thầy bói bày ra cho Mạc Nhi, anh ôm bụng cười ha hả, đúng là ngu ngốc, thật sự ngu ngốc.

Mạc Nhi uống "nước thánh" xong rồi đi ngủ, nào ngờ ngủ chưa được bao lâu thì bị đau bụng dữ dội, ba cô vào phòng thấy cô đau bụng lăn lộn, liền đưa cô đi bệnh viện.

Trong bệnh viện, Mạc Nhi từ từ thức tỉnh nhưng có một chuyện cô không thể ngờ đó là vừa mở mắt ra lại trông thấy Dư Vũ đang đứng đó nhìn cô với vẻ mặt hơi hơi lo lắng.

"Á á á!!!!!

S... sau lại gặp anh nữa vậy?

Tô.. tôi đã đi thầy cúng rồi mà?!??!%/&$$@!!!"

P/s: nào nào đừng xem chùa không nha a ~ nhớ theo dõi Wattpad mình nghe!
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 6


"Thầy bói của cô hay quá trời luôn, hay đến mức vừa bị cảnh sát còng tay đi rồi."

"Ca... cái gì?"

"Ông ta là chuyên gia lừa đảo, bị cảnh sát phát hiện được nên bắt đi rồi."

"Trời đất, c.. còn tiền lương cả tháng của tôi thì sao đây?"

"Ngốc!"

Dư Vũ và cô đang nói chuyện thì ba cô và mụ dì ghẻ đi vào, Mạc Nhi liền giả bộ bình thường trở lại, cô không thích bà ta biết chuyện của cô.

"Mạc Nhi à, dì đến thăm con này!"

"Chào dì."

Mạc Nhi vừa chào vừa cười nhạt.

"Con có sao không, sao tự dưng lại bị đau bụng nhiều như vậy?"

Bà ta bắt đầu giở giọng giả tạo ra hỏi cô, cô nghe mà muốn buồn nôn, bà ta diễn kịch không mệt nhưng cô thì thấy rất mệt, Mạc Nhi ngồi nhìn Dư Vũ đang đứng đó, không thèm trả lời."

Mạc Nhi, dì hỏi con không nghe à?"

Tôi không sao."

"Thôi anh, chắc là con còn hiểu lầm em vụ hôm bữa, không sao đâu."

"Em lúc nào cũng rộng lượng, xem nó hỗn với em luôn kìa."

Cô ngồi cuối đầu giấu đi sự tức giận của mình.

Cái gì mà hiểu lầm?

Cái gì mà không sao?

Rõ ràng mọi chuyện đó là sự thật nhưng ba lại không tin cô lấy một lần."

2 người ra ngoài đi, con mệt."

Sao khi ba cô và bà ta đi, cô buồn bã nhìn sang anh, Dư Vũ đứng đấy chứng kiến hết toàn bộ sự việc."

Cô..."

"Không sao, anh đã chứng kiến toàn bộ sự việc rồi, thấy hoàn cảnh của tôi có vui sướng gì không?

Có tốt không?

Thôi, anh đi kiếm người khác mà ám đi, tôi không có gì để anh theo mãi đâu."

"Chỉ mình cô có khả năng giúp tôi thôi."

"Giúp?"

Dư Vũ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tự từ kể đầu đuôi mọi chuyện cho Mạc Nhi nghe: Nhà anh cũng thuộc dạng giàu có.

Sau khi đi du học về anh được ba mình cho làm Tổng giám đốc trong công ty của ông, anh làm việc chưa được bao lâu thì phát hiện cấp dưới tham ô tài sản, chưa kịp báo với ba thì đã bị hắn ta biết được và tìm cơ hội thủ tiêu anh.

Trong một lần anh không đề phòng đã bị tên kia sai người giết chết anh, cảnh sát đến giờ vẫn chưa thể tìm ra hung thủ.

Dư Vũ nóỉ hết mọi chuyện, bao gồm chuyện tại sao anh lại ở lại trần gian và chuyện chỉ mình cô có thể thấy và giúp được anh."

Hoàn cảnh anh đáng thương hơn tôi thật, nhưng tôi lo thân mình còn chưa xong được.

Lấy gì giúp anh đây?"

"Tôi hứa, nếu cô giúp tôi, tôi cũng sẽ giúp cô."

"Anh có thể giúp tôi?"

"Chỉ cần là những chuyện tôi làm được."

"Nhưng bây giờ tôi không có chuyện."

"Tôi biết được dì ghẻ của cô đã kêu ba cô sắp xếp 1 buổi coi mắt dành cho cô."

"Cái gì?

Lại coi mắt à?

Xem ra bà ta rất muốn tống cổ tôi đi khỏi nhà đây mà."

"Tôi sẽ giúp cô."

"Được không?"

"Được."

"Vậy tôi sẽ thử lần này, nếu được tôi sẽ giúp anh."

"Ok."

"Ý mà khoan, anh chỉ giúp tôi một chuyện đơn giản vậy mà tôi giúp anh một chuyện khá là to thì không công bằng đâu."

Khuôn mặt tuấn tú của anh bắt đầu kề sát mặt Mạc Nhi, từng làn hơi lạnh tỏa ra từ người anh làm cô bất giác cảm thấy rợn người."

Vậy tôi sẽ giúp cô mọi chuyện cho đến khi cô giúp tôi báo thù xong.

Được không?"

"Đ..được."

P/s: mọi người nhớ ấn sao ủng hộ Mon với nha ❤️
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 7


Đúng như lời Dư Vũ nói, sau khi ra viện Mạc Nhi lập tức bị ép đi xem mắt, cô ra sức chối bỏ nhưng ba cô lại không đồng ý, thêm cả mụ dì ghẻ ba hoa nói vào, cô không thể từ chối được nên đành ngậm ngùi làm theo.

Đến ngày đi xem mắt, cô và Dư Vũ cùng đi đến,

địa điểm xem mắt là một nhà hàng nổi tiếng của thành phố.

Khi bước vào, Mạc Nhi lập tức bị choáng ngợp bởi không gian bên trong, thật thanh lịch và sang trọng.

"Cho hỏi... cô đã đặt chỗ trước chưa ạ?"

"Tôi đến gặp ông Trần Thanh."

"Dạ mời cô đi theo tôi."

Anh chàng phục vụ dẫn Mạc Nhi đi vào một căn phòng vip đầy hoa và nến lãng mạng, thật sự rất lãng mạng.

Nhưng sự lãng mạng trong cô kết thúc khi một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi ra đón tiếp cô, xem chừng là đối tượng dành cho cô ngày hôm nay.

"Chào em, anh là Trần Thanh."

"Xin chào."

Trần Thanh kéo ghế mời cô ngồi.

Mạc Nhi thật không thể hiểu được tại sao ba cô lại ép cô xem mắt với một con người đáng tuổi chú cô, đã vậy lại không đẹp trai tí nào, thật không thể hiểu nổi nếu cô đồng ý lấy ông ta thì sau này làm sao mà sống cùng nhau được.

Đợi ông ta ngồi vào ghế, Mạc Nhi ra hiệu cho Dư Vũ hành động, anh gật đầu, thật ra anh đã chờ giây phút này lâu lắm rồi.

"Em... gọi món đi."

Ông ta vừa đưa cuốn thực đơn cho Mạc Nhi thì Dư Vũ lập tức cầm thực đơn lên, cuốn thực đơn lơ lửng giữa không trung làm Trần Thanh toát mồ hôi hột, miệng ông ta mấp máy nói không thành tiếng.

Tiếp đến là ly nước trên bàn tự động đổ vào nến làm nến tắt hết cả, rồi đến hoa hồng bị rơi xuống đất, rồi đèn điện nhấp nháy, Mạc Nhi giả vờ sợ hãi la hét, còn Trần Thanh lại sợ run cả người, khi Dư Vũ tiếp tục cầm bật lửa đưa lơ lửng đến trước mặt ông ta thì lúc này ông ta không cầm cự được nữa mà hét lên rồi ngất xỉu không mà không kịp làm thêm chuyện gì.

Nhân viên nhà hàng vội vàng chạy vào làm căn phòng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Chỉ chờ đến như vậy, Mạc Nhi lập tức bỏ chạy ra khỏi nhà hàng, trước khi ra khỏi cô còn ngoái lại nhìn người đàn ông đáng thương ấy, Mạc Nhi thực sự cảm thấy có lỗi.

"Anh... làm như vậy có hơi quá đáng không?"

"Quá đáng?

Chỉ làm như vậy cô mới có cơ hội thoát thân thôi, cô không thấy ông ta cho người canh gác ở ngoài à?"

"Là sao?"

"Ông ta muốn "ăn" luôn cô tại nhà hàng đó đấy!"

"Đúng là đồng bọn của mụ dì ghẻ độc ác."

Mạc Nhi và anh cùng đi về nhà, nhưng vừa mới leo lên xe thì Dư Vũ lại kéo cô trở vào nhà hàng với vẻ mặt đầy nghiêm trọng.

"C.. có chuyện gì vậy?"

"Suỵt, cô thấy người đàn ông áo đen kia không?"

"Thấy, mà sao vậy?"

"Ông là hung thủ giết chết tôi."

"C... cái gì???????!#%@"

P/s: vì dạo này bận nên Mon không hay đăng ở đây mọi người thông cảm 😅
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 8


"C... cái gì?

Ông ta.. là người giết chết anh?

Anh chắc không?"

"Tôi nhớ như in vẻ mặt của ông ta, ông ta có tan thành tro tôi cũng nhận ra được!"

"Vậy... giờ anh tính sao?"

"Tôi sẽ đi đến giết chết ông ta, bắt ông ta phải trả giá!"

"Không được, anh bị điên à?

Không phải anh đã từng nói để ông ta phải trả giá trước pháp luật saò?"

"Nhưng bây giờ tôi không thể đứng im được nữa, ông ta đã giết chết tôi, lại đi tham ô tài sản của công ty ba tôi.

Tương lai của tôi đã kết thúc vì ông ta mất rồi, cuộc đời tôi không thể bắt đầu lại được nữa cũng do người đàn ông đó, cô hiểu không?!"

"Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng anh bình tĩnh lại đi!

Anh nghĩ thử xem, nếu bây giờ anh giết chết ông ta ngay tại đây thì anh phải đối mặt với Thần Chết làm sao đây?"

"..."

"Anh nghe tôi, theo dõi ông ta trước đã, rồi từ từ ta sẽ tìm cách."

Mạc Nhi ôm Dư Vũ lại, cô sợ anh không kìm chế được nữa mà bay đến bức chết ông ta.

Tình thế của họ nguy cấp như vậy nhưng chỉ ở hai người thôi, những người trong nhà hàng và người đi đường ai cũng nhìn vào Mạc Nhi, họ cứ tưởng cô bị điên, đâu ai hiểu được hoàng cảnh của cô lúc này.

Cô nhìn họ rồi lại nhìn lại mình, quả thật là có những chuyện chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu được.

"Nếu bây giờ anh không nghe lời tôi thì anh cứ đi đi, hậu quả cuối cùng thì anh gánh vác, dù sao tôi cũng không liên quan."

Dư Vũ nhìn Mạc Nhi, hơi ấm từ người cô truyền đến người anh, sưởi ấm linh hồn lạnh lẽo cô đơn lâu ngày này.

Anh nhìn cả vào ánh mắt cương quyết của cô, ánh mắt ấy như đang muốn ghim sâu vào người anh làm cho anh chợt thức tỉnh, cô gái này đúng thật là duyên của Trời ban đến cho anh.

"Được.

Tôi nghe theo cô."

Nghe được câu nói vừa rồi của anh, cô như gỡ được gánh nặng, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Mạc Nhi buông tay anh ra, bây giờ cảm giác ngại ngùng mới bắt đầu ập đến.

Cô đã ôm người ta mất rồi!~

"V... vậy đi theo ông ta thử xem."

"Ừ."

Mạc Nhi do ngại ngùng nên bỏ đi trước vài bước.

Nhận ra cô đang xấu hổ Dư Vũ bất giác mỉm cười, nhìn cô như vậy mà cũng đáng yêu phết!

Cô và anh đi theo ông ta, Dư Vũ vì không ai nhìn thấy nên cứ đi ngang nhiên như đi dạo phố, còn về Mạc Nhi, vì bị mọi người thấy được nên cứ lấp lấp ló ló, nhìn vẻ ngoài nhỏ nhắn của cô cứ trốn qua trốn lại, anh cảm thấy khá là dễ thương a~

"Cô cứ đi bình thường đi, không sao đâu."

"Nhưng mà..."

"Ngốc!

Làm vậy người ta mới để ý đó."

Dư Vũ vừa nói vừa cốc một cái vào đầu cô, Mạc Nhi ôm đầu đầy uất ức nhìn anh đang cười sảng khoái.

Thật không biết là ai đang giúp ai nữa!

Hai người theo sau người đàn ông đó đến một quán cafe, họ đều bình thường cho đến khi trông thấy người hẹn gặp ông ta - đó là mụ dì ghẻ đáng ghét của cô.P/s: một ngày đăng nhiều chap có vẻ hơi quá 😁
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 9


"Người đàn bà đó... là mẹ kế của cô phải không?"

"Ừ!

Không biết bà ta và người đàn ông đó có quan hệ ra sao nữa..."

Mẹ kế của cô chào hỏi người đàn ông đó khá thân thiết, cô nghĩ có lẽ họ có quan hệ gì đó đặc biệt lắm vì trông mặt bà ta vô cùng vui vẻ, hạnh phúc khi gặp được ông ta.

"Xa quá, không nghe được gì cả."

"Họ không thấy được anh nên anh đi đến xem đi, tôi chạy đến bị bà ta nhận ra là lộ hết cả."

"Thôi được rồi..."

"Nhớ kìm nén lại, đừng giận quá mà giết chết ông ta đấy!"

"Ok ~"Anh vừa nói vừa nháy mắt với cô khiến Mạc Nhi như muốn đứng hình.

Là ma mà sao tỏa nắng quá vậy?

Anh mà còn làm người chắc khiến cô xỉu luôn tại chỗ quá!!!

Dư Vũ thản nhiên chạy đến để hóng chuyện, khi đến nơi nghe được tất cả mọi chuyện anh vô cùng ngạc nhiên, mẹ kế của cô và tên sát nhân chính là tình nhân của nhau.

"Em... dạo này ổn chứ?"

"Em gặp trở ngại từ đứa con riêng của lão, nó không nghe lời em."

"Em chỉ cần tống cổ nó vào nhà chồng là được mà."

"Anh nói nghe dễ nhưng làm thì rất khó.

Anh biết đó, lúc nãy nó vừa phá hỏng buổi xem mắt mà em dày công sắp đặt còn gì?"

"Gã đại gia lúc nãy bảo với anh trong khách sạn có ma."

"Ma cỏ gì, chẳng qua là do con quỷ đó bày trò thôi!"

"Con đó xem vậy mà cũng nguy hiểm quá, có cần trừ khử nó không?"

"Tạm thời không được."

"Sao vậy?"

"Đừng vội, ta có thể lợi dụng nó kiếm thêm tiền mà."

"Tùy em.

À, nãy giờ anh quên không hỏi em con trai của chúng ta sống tốt không?"

"Gã ngốc đó đối xử với Minh Hạo rất tốt!

Tội nghiệp, ông ta cứ tưởng thằng bé là con của ông ta."

Nghe đến đây anh bắt đầu tức thay cho ba cô, ông bị cắm sừng từ lâu rồi mà không hề hay biết.Lại còn ngu ngốc xem con của bọn người bỉ ổi này là con ruột của mình, thật đúng là mù quáng tin tưởng lầm người mà."

Sao rồi?

Họ còn nói chuyện mà sao anh đi sớm quá vậy?"

"Nghe như vậy là quá đủ rồi!"

Nhìn sắc mặt của Dư Vũ trầm xuống, khác xa so với lúc đi khiến cô không khỏi lo lắng, cô vội cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh, cô sợ anh sẽ không kìm chế được bản thân, sợ anh sẽ làm chuyện không nên làm."

Anh... không sao chứ?"

"Tôi không có chuyện gì... nhưng người có chuyện là ba cô."

"B... ba tôi... làm sao?

Chẳng lẽ họ định giết chết ba tôi à?"

"Không phải.

Nhưng bây giờ cô bình tĩnh lại, phải thật bình tĩnh tôi nới có thể nói cho cô nghe mọi chuyện."

"Không sao, tôi có thể nghe được, anh nói đi."

"Thật ra..."

Sau khi biết được tất cả mọi chuyện, Mạc Nhi không còn tin vào những gì mình vừa nghe nữa, cô vô cùng tức giận.

Thật không ngờ đứa em duy nhất mà cô yêu thương, tin tưởng, ngỡ nó vô tội trong mọi việc lại là con của bọn người xấu xa khốn nạn đó.

Càng nhìn về phía bà ta đang cười nói vui vẻ bên người đàn ông đó, lòng cô càng nóng hơn nữa, bây giờ cô chỉ muốn một nhát chém rụng đầu hai con người độc ác xấu xa kia.

"Tôi sẽ đến đấy cho bà ta biết thế nào là lễ độ!"#duyenma

P/s: các cậu nhớ đón đọc nha
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 10


"Dừng lại, bình tĩnh lại đi.

Bây giờ cô mà đến đó là chỉ có nước đi vào con đường chết thôi."

"Nhưng mà..."

"Cô nghĩ kĩ lại xem, cô có chơi lại hai con người nham hiểm đó không?

Cô nên nhớ, họ còn đang định lên kế hoạch giết chết cô nữa!

Lúc nãy cô chửi tôi bị điên, bây giờ lại đến cô à?"

"..."

"Nghe lời tôi, chúng ta đi về tính kế lâu dài thôi."

"Thôi được."

Mạc Nhi nghe theo lời anh nhẫn nhịn đi về nhà, nhưng trước khi về, cô còn ngoái lại nhìn mặt người phụ nữ ghê gớm đằng kia, càng nhìn cô càng câm hận bà ta - người đã cướp đi sự bình yên của gia đình cô.________________________________________________Dư Vũ và Mạc Nhi cuối cùng cũng về đến nhà của cô, thấy cô bước vào nhà, ba cô vội chạy đến hỏi về buổi xem mắt.

"Mạc Nhi, buổi xem mắt thế nào rồi?"

"Sao ba lại ở nhà vậy?

Ba không đi làm à?"

"Ba vừa họp xong, buổi xem mắt thế nào rồi?"

"Hỏng rồi."

"Con... hỏng rồi?

Tại sao vậy?

Con có biết dì của con đã tốn công thế nào mới tìm được một người vừa giàu vừa tốt như vậy cho con không?"

"Dì đã tốn công?

Ba à!

Ông già đó bằng tuổi ba đó.

Với lại bà ta cũng không tốt lành gì cho cam đâu, ba lo nhìn lại đi, đừng có bị hồ ly tinh dụ dỗ!"

Bốp!

"Ba... lại đánh con.. vì.. bà ta ư?"

"Con xem lại lời ăn tiếng nói của mình đi, càng ngày càng hỗn xược.

Không coi ai ra gì cả!"

"Con chỉ nói sự thật thôi.

Bà ta còn đang cắm sừng ba nữa!

Ba coi lại Minh Hạo đi!"

"C... con..."

Mạc Nhi ôm mặt bỏ lên phòng, đóng sầm cửa lại.

Hai hàng nước mắt chực trào ra, nóng hổi lăn trên gò má trắng hồng của cô, ba cô thật sự bị mù quáng rồi!

Ông lại vì người đàn bà xấu xa kia mà đánh cô một lần nữa, ông như trở thành một người khác mất rồi!

Dư Vũ nhìn Mạt Nhi ôm mặt khóc mà lòng cũng buồn theo.

Anh đến gần lau nước mắt trên mặt cô, thật ra anh muốn ôm luôn cô vào lòng, nhưng anh không dám.

Anh sợ nếu ôm rồi sẽ không buông ra được.

"Yên tâm đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

"..."

"Chúng ta sẽ cùng nhau báo thù bọn họ."

"Như... nhưng bằng cách nào đây?

Vốn dĩ tôi định kể mọi chuyện cho ba tôi nghe, nhưng... giờ không thể nữa rồi..."

"Rồi từ từ ba cô sẽ hiểu thôi."

"..."

"Nín đi!

Khóc lóc xấu lắm, vững vàng lên, tôi và cô nhất định sẽ lật đổ được bọn người độc ác đó!"

"Ừm!"

Mạc Nhi lau lau nước mắt, Dư Vũ nhìn cô mỉm cười.

Từ nay anh sẽ không cô đơn một mình nữa.

#duyenma

P/s: nói nhẹ thôi :3 đọc truyện mình rồi thì theo dõi đi :3 đừng xem chùa nữa TvT mình còn phải kiếm xíu nổi nữa chứ huhu 🙁
#duyenma
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 11


"Vậy... bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"

"Cô sẽ theo dõi động tĩnh của bà ta còn tôi sẽ theo dõi ông ta.

Cô làm được không?"

"Được!"

Anh và cô đang nói chuyện thì nghe tiếng bà ta về.

Mạc Nhi tự nhủ sau này sẽ cần cẩn thận hơn nhiều.

Cô ngồi trong phòng nghe được ba cô và bà ta đang nói về chuyện xem mắt vừa rồi của cô, có vẻ như bà ta lại giả tạo, nói với ba cô do mụ chuẩn bị không chu đáo, khiến cô không vừa lòng.

"Thật tình em không muốn sự việc diễn ra như vậy đâu."

Mụ dì ghẻ vọng thảo mai ỏng ẹo nói với ba cô.

"Uyên Uyên à, lỗi không do em đâu, do Mạc Nhi không biết đều thôi."

"Không đâu... tất cả là tại em, tại em sắp xếp không chu đáo làm con bé không thích..."

Cô nghe mà máu muốn trào ra ngoài.

Càng nghe cô càng quyết tâm tống cổ bà ta đi ra khỏi nhà.

Càng sớm càng tốt!

Dư Vũ thấy cô đang tức giận bèn tìm cách đánh trống lảng cho cô bớt nóng.

"Bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ tiến hành kế hoạch.

Mạc Nhi, cô thấy được không?"

"Ok, tiến hành càng nhanh càng tốt, tôi cũng không muốn nhìn thấy bà ta nhiều thêm nữa."

"Được, vậy bây giờ tôi sẽ đi theo dõi tên sát nhân liền."

"Thế tối anh về nghĩa trang à?"

"Ừ."

"Thôi về đấy cô đơn lắm, anh về đây đi.

Nhân tiện chúng ta cùng bàn việc luôn."

"Được.

Tôi đi đây!"

"Khoan, anh chưa cho tôi biết tên của anh!"

"Tôi tên Dư Vũ!"

"Ờ."

Anh vội vàng rời khỏi, cô cũng bắt đầu tiến hành công việc của mình.

Bắt đầu theo dõi mụ Uyên Uyên.

Cô đi theo bà ta đã gần một tháng nhưng vẫn không tìm kiếm thêm được kết quả gì ngoài những cuộc gặp gỡ đối tác trong công việc và họp mặt bạn bè.

Cũng có thể bà ta phát hiện có người theo dõi nên đã sắp xếp lại mọi chuyện sao cho không bị lộ ra.

Bên phía Dư Vũ thì có nhiều kết quả khả quan hơn vì lão già không thể thấy được anh, anh có thể tự do hành động.

Dư Vũ đã phát hiện được nhiều tài liệu mờ ám từ phía tên giết người.

"Hôm nay bên cô thế nào rồi?"

"Vẫn không có thêm tiến triển gì nhiều."

"Tôi có cái này cho cô xem nè."

Dư Vũ lấy ra một xấp tài liệu trộm được bên phía lão già, mọi thứ đều là những dự án mờ ám không rõ nguồn gốc tốn rất nhiều kinh phí của công ty ba anh.

Mạc Nhi nhìn thấy cô vô cùng mừng rỡ, cuối cùng cũng có thêm tiến triển mới rồi.

"Hay thật.

Nhưng anh lấy như vậy chắc chắn ông ta sẽ nghi ngờ mất thôi."

"Tôi cũng từng nghĩ đến khả năng đó.

Nhưng... cứ lấy trước đã, mất cái này ông ta cũng sẽ bị kẹt lại mọi dự án, công ty ba tôi cũng không mất tiền nữa."

"Sao cũng được, miễn là có thể giải quyết được bọn họ.

Anh giỏi thật đấy!"

Mạc Nhi vừa nói vừa nhìn Dư Vũ cười tươi khiến anh ngơ người nhìn.

Anh chợt phát hiện ra cô cười thật đẹp, cứ như ánh bình minh buổi sáng vậy, rạng rỡ vô cùng.

"Tôi hy vọng mình sẽ sớm lập được công như anh!"

"Ừ."

#duyenma
#duyenma
 
🍁 Duyên Ma 🍁
Chap 12


#12

Tối đó Dư Vũ lại ở nhà Mạc Nhi như những ngày trước.

Hôm nay ba cô và bà mẹ kế đi dự tiệc, chỉ còn anh và cô ở nhà.

"Hôm nay là cơ hội vàng để chúng ta tìm kiếm thông tin bên phía bà ta, anh thấy được không?"

"Cô nghĩ bà ta ngốc à?

Làm sao lại để những tài liệu quan trọng kia ở nhà được?"

"Không thử sao biết.

Tôi tin thế nào cũng có sơ suất thôi.

Ba tôi dành riêng một căn phòng cho Minh Hạo, có thể bà ta sẽ cất tài liệu ở đó thì sao?"

"Nhưng..."

"Nhưng nhị gì nữa, đi thôi."

Dư Vũ nghe Mạc Nhi thuyết phục cuối cùng cũng đồng ý.

Anh và cô cùng đi vào phòng của Minh Hạo để tìm kiếm thêm manh mối.

Mạc Nhi vẫn ung dung tự tại bước vào cho đến khi cô đạp phải con gián.

"Ôi mẹ ơi!

Cứu con!!!"

Mạc Nhi sợ hãi lùi chân lại, bất cẩn thế nào lại ngã luôn vào người của Dư Vũ, cũng may anh đỡ cô lại kịp, nếu không cô đã đập đầu xuống sàn nhà rồi.

Anh vừa ôm người cô vừa cười, ai đời lớn thế rồi mà còn đi sợ gián.

"Ha ha, cô không sao chứ?"

Mạc Nhi phải đối diện khá gần với khuôn mặt của Dư Vũ, lại thêm nụ cười đẹp chết người của anh, cô ngơ người không thể thốt nên lời.

Ái chà, lại còn được vòng tay ấy ôm nữa, chịu sao nổi. ~

"Nè!

Tôi hỏi cô có sao không?"

"Khô... không sao..."

Dư Vũ nghe vậy dần dần thả vòng tay của mình ra.

Thật ra anh cũng thấy thích khi được ôm cô vào lòng, tay đã thả rồi nhưng họ cứ nhìn nhau mãi, nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô đang đưa mắt nhìn anh, anh mỉm cười, đưa tay cốc đầu cô một cái làm Mạc Nhi tỉnh mộng.

"Sao cứ nhìn tôi mãi vậy?

Tôi có sức hút không thể cưỡng lại được đúng không?"

"La... làm gì có!

Lo tìm kiếm tài liệu đi, bà ta sắp về rồi đó."

Cô xoa xoa đầu, đi vào phòng, bên ngoài mạnh miệng nói không chứ trong lòng cô thấy thật sự đúng là anh có sức hút thật, không thể phủ nhận được điều đó.Mạc Nhi bắt đầu bật đèn lên bắt đầu hành động.

Nhưng suốt thời gian tìm kiếm cô chỉ lo nhìn về phía anh, không để ý đến việc mình đang làm.

"Này Mạc Nhi, lại đây!"

"..."

"Mạc Nhi!"

"Hả?"

"Lại đây, cô biết bà ta thường đặt mật khẩu là gì không?"

"Không, tôi đâu có thân thiết với bà ta."

"Tôi nghĩ mọi dữ quan trọng được cất giấu trong chiếc laptop này."

"Anh tìm nó đâu ra vậy?"

"Trong tủ đồ của bà ta."

"Anh bẻ khóa được nó?"

"Chuyện đó dễ dàng thôi, cô về phòng lấy USB đi, chúng ta sẽ sao chép dữ liệu.

À lấy thêm một chiếc laptop của cô nữa.

Tôi sẽ tìm cách hack mật khẩu của cái này."

"Ok."

Cô vừa đi về phòng vừa suy nghĩ về anh.

Anh thật là tài năng, nếu anh còn sống chắc cũng sẽ có khối cô xếp hàng dài chờ anh rồi.

Nghĩ đến hai từ "còn sống", cô liền ỉu xìu buồn bã, Mạc Nhi cũng cảm thấy có chút sợ, cô sợ sau khi kế hoạch thực hiện xong cô sẽ mãi mãi không còn gặp lại anh nữa.

"Đồ anh cần đây!"

"Được."

Có được những thứ cần thiết, Dư Vũ lập tức thực hiện việc hack mật khẩu.

Chỉ trong vòng một thời gian ngắn, anh đã bẻ khóa được chiếc laptop của mụ Uyên Uyên khiến Mạc Nhi vô cùng ngạc nhiên, trầm trồ ngưỡng mộ anh.Nhưng cũng vào đúng lúc đó, ba cô và mụ dì ghẻ về đến nhà.#duyenma
 
Back
Top Bottom