Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Khuynh Đảo Thiên Hạ

Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 10: C10: Thiên nhân chi tướng



Nhưng đau cũng không quan trọng, Tả Tiểu Đa lập tức đặt ngón giữa chảy máu lên bạch ngọc, lập tức run rẩy một chút, cưỡng ép nhịn xuống, dùng máu tươi của mình, bôi lên đồ án Âm Dương Ngư mình vừa vẽ xong.

Bôi từng chút một, một đầu Âm Dương Ngư, toàn thân đều bị máu tươi bôi qua; chỉ để lại con mắt trống không, còn một đầu khác, chỉ dùng máu tươi bôi lên con mắt, còn toàn thân trống không, chỉ dùng máu tươi vẽ hình dáng xung quanh.

Bôi được một nửa, máu tươi ngưng kết, thế là lại một đao...

Rốt cục, hai đầu Âm Dương Ngư, hóa thành hai đầu huyết ngư.

Tả Tiểu Đa sợ không đủ, lại vạch một cái nữa trên ngón tay, nhỏ máu lên mặt trên, tận lực cho nhiều một chút.

Sau đó, chờ nửa canh giờ, máu tươi bên trên có hiện tượng khô cạn, lần nữa cắt ngón tay chảy máu, ba lần như vậy, lúc máu tràn đầy nhất, trực tiếp đặt Tinh Hồn Ngọc ở chính giữa hai đầu Âm Dương Ngư.

Lập tức, chụp khối ngọc bội không trọn vẹn trên người kia lên Tinh Hồn Ngọc. Ngay một khắc này, bạch ngọc đột nhiên phát ra huyết quang chói mắt, bay lên, trong nháy mắt bao phủ Tinh Hồn Ngọc, sau đó bao phủ ngọc bội không trọn vẹn kia.

Oanh một tiếng, quang mang bỗng nhiên khuếch tán ra ba thước, bao phủ thân thể Tả Tiểu Đa trong đó.

Bạch ngọc lập tức mang theo Tinh Hồn Ngọc và ngọc bội không trọn vẹn đằng không mà lên, xoay tròn trên không trung, quang mang huyết sắc càng ngày càng đậm, mắt thường cũng có thể nhìn thấy Tinh Hồn Ngọc đang tan ra, cuối cùng hóa thành bột phấn biến mất, sau đó hưu một tiếng, không trung xuất hiện hai đầu Âm Dương Ngư lắc đầu vẫy đuôi xoay tròn một vòng, hóa thành một đạo lưu quang, vọt vào mi tâm Tả Tiểu Đa.

Vô số tin tức, hóa thành từng đạo lưu quang, vọt vào trong ý thức của hắn!

Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy mình giống như bị một cỗ xe lửa lao vùn vụt đụng phải đầu, oanh một tiến, ý thức lập tức tiêu tán thành tinh thần đầy trời!

Phốc!

Hắn giống như cọc gỗ thẳng tắp ngã sấp xuống.

Hắn đã sớm chuẩn bị đệm mềm phòng khi ngã sấp xuống.

Trong lúc nhất thời, trong đầu màu sắc sặc sỡ...

...

Lúc hắn hôn mê, một tia sáng từ lồng ngực hắn dâng lên, sau đó thẳng tắp vọt vào đan điền trong tinh hồn đã thức tỉnh.

Tinh hồn vốn chỉ có một đám lửa hữu khí vô lực, trong lúc nhất thời khuếch trương lên, oanh một tiếng, trải rộng toàn thân, từng tia kinh mạch, đều nhuộm đầy quang mang tinh hồn, bên ngoài thân thể hắn tràn đầy quang mang sáng lên như mạng nhện.

Trong chốc lát, cả người hắn giống như một cái mặt trời nhỏ, tỏa ra quang mang chói mắt không thể nhìn thẳng.

Sau đó những tia sáng này đột nhiên thu lại, trở về đan điền, tinh hồn vẫn là một đám lửa, nhưng lại mãnh liệt thiêu đốt, ngọn lửa nhảy lên, tràn đầy sức sống.

Màu sắc hỏa diễm cũng từ từ thay đổi, từ màu đỏ, hóa thành màu tím sậm...

Mỗi lần nhảy lên, đều có từng tia năng lượng, mở rộng toàn thân.

...

Sau một hồi lâu.

Tả Tiểu Đa chậm rãi tỉnh lại, lẩm bẩm nói: “... Thiên Nhân Chi Tướng... Đây là thứ gì?”

...

Vô số tri thức va chạm trong đầu, khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, sau nửa ngày, cuối cùng mới sắp xếp được, không khỏi lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ ta thật sự đã từng làm một kẻ lừa đảo giang hồ?”

Không phải hắn.

Hiện tại trong đầu hắn tràn ngập một bộ tướng thuật hoàn chỉnh, cơ hồ bao gồm cả vạn tượng!

“Thiên Nhân Chi Tướng!”

“Vạn vật đều có tướng, trời có thiên cơ, đất có địa mạo; núi có độ cao, nước có độ sâu, cỏ có tươi tốt, cây có rễ... Nhân chi tướng, cơ bản là vậy!”

“Sinh tử luân hồi, sớm tối họa phúc, một chút hiểu rõ; kiếp trước kiếp sau, trước kia kế tục, liếc qua thấy ngay...”

“Nhân chi mệnh, thiên chi vận; sinh tử tại hồ mệnh, họa phúc tại hồ vận, gọi là vận mệnh. Âm Dương hoá sinh có cân cước, dưới Thiên Nhân Tướng không thể ẩn trốn;...”

Cuối cùng, bên ngoài tướng thuật, là một cái Khí Vận Chi Nhãn.

“Tặng thêm phúc lợi ngoài định mức?” Tả Tiểu Đa tự lẩm bẩm: “Khí Vận Chi Nhãn, dùng điểm khí vận là có thể nhìn họa phúc của một người trong ba tháng? Điểm khí vận... Nhất tướng một giọt? Mười giọt một điểm? Có thể tăng tu vi lên..”

“Mơ hồ...”

Cuối cùng Tả Tiểu Đa cũng hiểu rõ. Thiên Nhân Chi Tướng, vạn vật chi tướng, hiện tại, mình chỉ có thể tiếp xúc đến nhân chi tướng; mặt khác còn chưa tiếp xúc đến.

Mà bây giờ mình mới ở tầng chót của Tướng Sư, giai đoạn học đồ. Loại giai đoạn này, chỉ có thể nhìn chút da lông, tục xưng: Kẻ lừa đảo giang hồ.

Muốn xem họa phúc cụ thể của một người trong vòng ba tháng, cần vận dụng điểm khí vận, dùng Khí Vận Chi Nhãn để xem. Mà điểm khí vận, sau khi xem tướng ứng nghiệm mới có thể thu được.

Muốn thăng cấp, muốn tăng cao tu vi, nhất định phải không ngừng xem tướng, không ngừng ứng nghiệm, mới có thể thu hoạch được điểm khí vận, tăng năng lực của mình lên. Sau đó có thể nhìn càng nhiều thứ, thu hoạch càng nhiều...

Nói tóm lại chính là một câu: Xem tướng! Không ngừng xem tướng! Lòng vòng như vậy...

Mà xem tướng lấy được điểm khí vận, có thể dùng để đề thăng đẳng cấp của Tướng Sư, cũng có thể tăng cao tu vi, còn có thể nhìn họa phúc của một người trong ba tháng.

“Đây là buộc ta đi trên đường thần côn, một đi không trở lại a...” Tả Tiểu Đa hít vào một ngụm khí lạnh: “Nhưng ta trung thực đôn hậu như thế, làm sao có thể làm một kẻ lừa gạt được?”

Tả Tiểu Đa rất ưu thương.

Hắn cảm thấy dựa vào bản tính quang minh chính trực lỗi lạc, tấm lòng rộng mở, ưu quốc ưu dân, lo trước cái lo của thiên hạ...... Không thể làm ra chuyện hãm hại lừa gạt được, đây không phải bức lương làm kỹ nữ sao?

Ta là loại người này sao?!

Nhưng, chờ hắn hiểu kỹ càng chuyện phía sau, tâm tình lập tức thay đổi.

“Trâu bò!”

Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu.

“Sau này cho dù lão tử không thành cao thủ, chỉ bằng một môn này cũng có thể đi khắp thiên hạ không lo ăn uống!”

“Thật ra làm thần côn, cũng rất được người kính ngưỡng... Cũng không ảnh hưởng đến hình tượng quang minh chính đại của ta...”

“Chỉ là... Bạch ngọc kia, Âm Dương Ngư, còn có ngọc bội không trọn vẹn và Tinh Hồn Ngọc hình thành Khí Vận Chi Nhãn kia... Ở đâu?”

...
 
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 11: C11: Thiên nhân chi tướng 2



Hắn vừa nghĩ,

Đột nhiên hai mắt căng đau.

Chua xót.

Tả Tiểu Đa chớp hai lần, đột nhiên có một cỗ chua xót mạnh mẽ từ sâu trong linh hồn truyền đến, bất ngờ không đề phòng mà lệ rơi đầy mặt, giống như vừa mở van cho hồng thủy chảy ra.

Hai con mắt như sông nhỏ, không ngừng chảy ra nước mắt.

“Ta... Móa!”

“Nhiều năm như vậy chưa từng khóc... Lần này lại khóc đến mức này..” Tả Tiểu Đa điên cuồng ch** n**c mắt, cảm giác mắt mình sắp biến thành hai cái nguồn suối rồi.

“Cẩu Cẩu!”

Tả Tiểu Niệm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Tả Tiểu Đa lệ rơi đầy mặt, khóc thương tâm không gì sánh được, trong lòng lập tức run lên, cả kinh nói: “Tiểu Đa, ngươi sao vậy? Làm sao... lại khóc?”

Tả Tiểu Đa điên cuồng lau nước mắt: “Ta không... Khóc...”

Trong lòng thầm mắng xui xẻo, thật chật vật, lão tử đường đường là nam tử hán đại trượng phu ch** n**c mắt lại bị bắt tại chỗ, hết lần này tới lần khác còn không ngăn được.

Nước mắt ào ào chảy ra.

Tả Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên thở dài, đi tới, ôm Tả Tiểu Đa vào trong ngực, hít vào một hơi, run giọng nói: “Tiểu Đa... Đừng khóc, ngươi nhất định có thể tu luyện... Ta cam đoan, cho dù phải bỏ ra đại giới nào, ta cũng phải khiến ngươi tu luyện được...”

Tả Tiểu Đa lệ rơi đầy mặt: “Ta không phải...”

“Ta hiểu!” Tả Tiểu Niệm ôm đầu hắn thật, nước mắt cũng chảy ròng: “Ta vẫn luôn nghĩ biện pháp, a, không khóc a...”

Tả Tiểu Đa:...

Ta thật sự không khóc... Chỉ là ta không nén nổi nước mắt...

Tả Tiểu Niệm, ngươi không cần ôm ta chặt như thế, ta sắp bị ngạt chết rồi...

Nước mắt phun ra như suối, không thể ngăn được, Tả Tiểu Đa cảm giác nước trong cơ thể mình sắp chảy ra ngoài hết, ngay cả Tả Tiểu Niệm cũng rơi lệ theo, Tả Tiểu Đa có chút tuyệt vọng,

Lúc này nước mắt lại dừng lại như kì tích.

Tả Tiểu Đa giãy dụa một chút, từ trong ngực Tả Tiểu Niệm thoát ra, hít thở từng ngụm, ngẩng đầu nhìn Tả Tiểu Niệm, vô cùng xấu hổ: “Vừa rồi ta thật sự không phải vì mình không có khả năng tu luyện... A?!”

Đang nói, hắn bỗng nhiên giật mình.

Chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên ngừng nhảy.

Ngay trong tầm mắt hắn, trên mặt Tả Tiểu Niệm, một cỗ mát lạnh, đột nhiên từ mi tâm hắn vọt lên, vọt vào trong mắt hắn.

Sau đó, hắn liền thấy một hàng chữ từ trên mặt Tả Tiểu Niệm đột nhiên bay ra.

...

Tả Tiểu Niệm, nữ, mười chín tuổi, Thai Tức kỳ đỉnh phong; hai tháng rưỡi sau, tại Tinh Thất trong Tinh Võ Kim, lúc đột phá Đan Nguyên kỳ bị đánh lén, tẩu hỏa nhập ma mà chết.

...

Tả Tiểu Đa lập tức giật mình.

Tả Tiểu Niệm, sẽ chết?

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Niệm tỷ luôn bảo vệ chiếu cố mình từng li từng tí... Vào hai tháng rưỡi sau sẽ chết? Nhìn gương mặt mỹ lệ trước mặt đang đau lòng vì mình này, trong nháy mắt Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy có chút hít thở không thông.

Trước mặt mình, tại sao lại xuất hiện một hàng chữ như thế?

Đây là cái gì?

Tả Tiểu Đa đột nhiên vội vàng hỏi: “Tiểu Niệm tỷ, hai tháng rưỡi sau, ngươi muốn trùng kích Âm Dương giới? Đột phá Đan Nguyên?”

Tả Tiểu Niệm đang khóc thút thít, nước mắt của Tả Tiểu Đa khiến nàng đau lòng đến co quắp, chỉ cảm thấy trái tim sắp nát, lúc đang thương tâm, đột nhiên nghe thấy câu hỏi này, bỗng nhiên giật mình, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hồng nhìn Tả Tiểu Đa, nghẹn ngào nói: “Làm sao ngươi biết?”

Hỏi xong mới hồi phục tinh thần, lau nước mắt, vẻ mặt thận trọng, lại hỏi một câu: “Làm sao ngươi biết là hai tháng rưỡi nữa?” Đột nhiên phản ứng lại, trong nháy mắt đôi mắt đẹp của nàng mở to.

Trong lòng Tả Tiểu Niệm âm thầm giật mình, không thể coi thường chuyện này.

Chuyện mình muốn đột phá Âm Dương giới, không ít người biết; bởi vì tu vi của mình vẫn còn đó, đây là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng tất cả mọi chỉ biết, mấy ngày gần đây, nhiều nhất không hơn một tháng nàng sẽ đột phá, mà một tháng sau, nàng phải tuyên bố tin tức sai lầm, rồi tiếp tục bố trí Mê Hồn Trận mê hoặc.

Thời gian và địa điểm cụ thể, ngàn vạn lần không thể tiết lộ, đây là chuyện lớn liên quan đến tính mệnh.

Võ giả đột phá Đan Nguyên kỳ, chính là một cửa ải lớn; có thể nói, con đường cường giả, từ đây sẽ hoàn toàn mở ra.

Đan Nguyên cảnh, trong mắt người bình thường chính là tông sư Võ Đạo.

Mà tuổi tác đột phá cảnh giới này càng nhỏ, đại biểu tiền đồ phát triển càng lớn; năm nay Tả Tiểu Niệm mới mười chín tuổi, mà mười chín tuổi có thể đột phá Đan Nguyên cảnh, phóng mắt ra toàn bộ địa khu Trung Nguyên, trong mấy ngàn năm qua cũng chưa từng có!

Nếu đột phá, tất nhiên sẽ khai sáng lịch sử mới.

Mười chín tuổi Đan Nguyên cảnh! Mười chín tuổi thiếu nữ tông sư!

Đây là kì tích đủ để chấn động thế giới!

Cho nên tin tức này, tất nhiên sẽ khiến người chú ý, tất nhiên sẽ không bình tĩnh.

Tự nhiên sẽ có người có dụng ý khó dò, không hy vọng Tả Tiểu Niệm thuận lợi đột phá!

Lúc bình thường ám sát, khó mà có tác dụng, nhất là trong thành thị Tả Tiểu Niệm quen thuộc, rất dễ dàng đào thoát, tránh né; thậm chí còn có khả năng bị phản sát.

Nhưng trong quá trình đột phá, nhất là thời khắc mấu chốt đột phá bình cảnh, cho dù là một tiếng kêu to của người bình thường, cũng đủ khiến khí tức của người trong cuộc hỗn loạn mà tẩu hỏa nhập ma!

Nếu muốn b*p ch*t thiên tài như vậy, vào lúc đó, không thể nghi ngờ là thời khắc tốt nhất!

Ngày Tả Tiểu Niệm đột phá, cho tới bây giờ, chính là bí mật lớn nhất trong thành Phượng Hoàng!

Theo Tả Tiểu Niệm biết, chỉ có hai người biết!

Một người chính là Tả Tiểu Niệm, còn một người khác, chính là sư phụ của Tả Tiểu Niệm.

Ngay cả chuyện sử dụng Tinh Nguyên Thất, hiện tại cũng đã sắp xếp xong, không hề có dấu hiệu Tả Tiểu Niệm muốn sử dụng.

Trong lòng Tả Tiểu Niệm không ngừng kinh nghi.

Làm sao Tả Tiểu Đa lại biết?

Chẳng lẽ là đoán lung tung?

Nhưng đoán cũng quá chuẩn a?!

...
 
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 12: C12: Sinh tử chi kiếp của tả tiểu niệm



Nhìn thấy phản ứng của Tả Tiểu Niệm, trái tim của Tả Tiểu Đa nguội lạnh!

Hàng chữ kia nội dung, lại là thật?!

Ôm hi vọng vạn nhất, Tả Tiểu Đa thử dò xét nói: “Tại... Tinh Võ Kim Tinh?”

“!!!”

Tả Tiểu Niệm lập tức đứng thẳng người lên, trừng lớn đôi mắt mỹ lệ, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là khiếp sợ!

Hắn thật sự biết!

Tinh Võ Kim Tinh, là kết quả mình và sư phụ suy tính thật lâu mới có, để tránh bị quấy rối, thậm chí không dùng Ngọc Tinh Thất, Thiên Tinh Thất và Hồn Tinh Thất xếp tại ba vị trí đầu!

Mà chọn Kim Tinh Thất tương đối bình thường một chút!

Đây là chuyện tuyệt mật trong tuyệt mật!

Mình chưa bao giờ đối nói với ai, sư phụ càng coi mình như sinh mệnh kéo dài của nàng, sẽ càng chú ý hơn mình.

Nhưng tại sao Tiểu Đa lại biết?

Sắc mặt Tả Tiểu Niệm trở nên trắng bệch.

Xoay người sang chỗ khác, khàn khàn nói: “Chưa chắc, hiện tại còn chưa định.”

Có lẽ câu nói này, người khác có thể tin tưởng, nhưng Tả Tiểu Đa từ nhỏ lớn lên với Tả Tiểu Niệm liếc mắt đã nhìn ra, nàng đang nói dối!

Nếu không nàng sẽ không xoay người sang chỗ khác.

Hắn đã nói trúng.

Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy trái tim mình đang từ từ chìm xuống.

Dùng tướng thuật trong đầu, tỉ mỉ nhìn mặt Tả Tiểu Niệm, chỉ thấy trên trán nàng, mơ hồ có một đạo hắc tuyến, đang hình thành.

Trong ấn đường tràn đầy hắc khí, trên thông hoa cái, dưới diên vô tận, đây là... Tử kiếp chi tướng?!

Tâm Tả Tiểu Đa loạn như ma, ta nên nói như thế nào nàng mới tin đây?

Hiện tại ta chỉ là một tên Võ Đồ... Ta nên làm gì, mới có thể khiến Tiểu Niệm tỷ tránh trận tử kiếp này?

“Ừm, thật ra chuyện đột phá, trước hay sau cũng không sao?” Tả Tiểu Đa khô giọng nói: “... Hay là, chuyện này, vẫn phải chuẩn bị tốt nhất.”

Tả Tiểu Niệm bỏ xuống nghi hoặc trong lòng, nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Không cần lo lắng cho ta, ngược lại là ngươi... Tiểu Cẩu Đát... Vừa rồi làm sao khóc lại thương tâm như vậy?”

Trong lòng Tả Tiểu Niệm đã hạ quyết tâm.

Ngày mai đến Tinh Võ viện, nhất định phải thương lượng chuyện này với sư phụ, xem cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?

“Thật sự không phải khóc, vừa rồi bị bụi vào mắt...” Tả Tiểu Đa cũng đặt chuyện này trong lòng. Nếu biết, bản thân không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù như thế nào, cũng phải hóa giải chuyện này!

Nhưng hiện tại, nhiều lời vô ích.

Sắc trời đã tối.

Tả Tiểu Niệm cau mày nghiêng người ngồi bên mép giường Tả Tiểu Đa, nghĩ đến tâm sự, có chút đau đầu; Tiểu Đa không có khả năng tu luyện, sao có thể thay đổi tư chất của hắn? Linh dược có thể thay đổi tư chất, hiện tại có tiền cũng không mua được, đã rất lâu chưa từng xuất hiện, ngẫu nhiên có cũng bị đại gia tộc bí mật xử lý, tin tức căn bản không lọt ra...

Làm sao bây giờ?

Còn nữa... Chuyện mình đột phá sao Tiểu Đa lại biết? Chỗ đó có vấn đề?

...

Tả Tiểu Đa cũng đang phiền muộn.

Ta nên giải thích như thế nào đây? Làm sao ta lại biết chuyện này? Hơn nữa ta phải nghĩ biện pháp gì? Lại nói... Từ giờ trở đi, hình như ta có thể tu luyện, ta phải làm thế nào?

Tả Tiểu Đa chưa từng cho rằng mình là củi mục.

Lúc tinh hồn thức tỉnh, Tả Tiểu Đa biết mặc dù tư chất của mình không được tốt lắm, nhưng tuyệt đối không phải rác rưởi, nhưng, mộng cảnh bắt đầu xuất hiện lẻ tẻ, sau đó tinh hồn đột nhiên trở nên nửa chết nửa sống, từ đầu đến cuối không thể đột phá Võ Đồ cảnh, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Nhất là sau khi khối ngọc bội không trọn vẹn kỳ quái xuất hiện kia, cho dù mình cố gắng thế nào, tu vi cũng khó tiến triển, thậm chí còn thụt lùi.

Tả Tiểu Đa rất rõ ràng, mình không phải không chăm chỉ, nhưng, bốn năm trước là Võ Đồ, làm sao cố gắng bốn năm lại có thể thụt lùi? Không có đạo lý này.

Hiện tại tất cả cấm chế đã giải khai, Tả Tiểu Đa có thể cảm giác được tinh lực giữa thiên địa, theo linh lực vận hành, đang điên cuồng tràn vào thân thể mình!

Giống như một cái sa mạc khô cạn đã lâu, đang điên cuồng hấp thu lượng nước, hơn nữa tốc độ này càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh!

Hàng rào Võ Đồ đến Võ Sĩ, đang kịch liệt run rẩy, lúc nào cũng có thể phá vỡ...

...

Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ đi cùng nhau, vừa đi vừa nói, lông mày nhíu chặt.

...

...

Tỷ đệ hai người đều cúi đầu nghĩ tâm sự, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vang ở cửa ra vào, bịch một tiếng cửa đóng lại.

Lập tức nghe thấy giọng nói của Ngô Vũ Đình: “Cẩu Đát! Tỷ ngươi trở về chưa?”

Tả Tiểu Đa hữu khí vô lực đi tới cửa: “Mẫu hậu... Có thể không gọi Cẩu Tử không... Tỷ đang ở phòng ta đấy!”

Ngô Vũ Đình lập tức cảnh giác: “Các ngươi đang làm gì? Cẩu Đát, ta cảnh cáo ngươi, ngươi...”

Tả Tiểu Niệm đỏ bừng cả khuôn mặt xông ra ngoài: “Mẹ! Ngài nghĩ cái gì vậy?”

Hai người ra ngoài, ánh mắt Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều có chút hoài nghi, giống như thẩm vấn nhìn tỷ đệ hai người.

“Đừng làm chuyện gì!”

Tả Trường Lộ cảnh cáo.

“Đều thành thật một chút!”

Ngô Vũ Đình cảnh cáo.

“Các ngươi thật đáng ghét!” Mặt mũi Tả Tiểu Niệm ửng đỏ vọt vào phòng mình.
 
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 13: C13: Sinh tử chi kiếp của tả tiểu niệm 2



Sau lưng Tả Tiểu Niệm, Tả Tiểu Đa lộ ra vẻ mặt im lặng, dùng ánh mắt sinh ra không còn gì luyến tiếc nhìn ba mẹ mình.

“Chuẩn bị ăn cơm!”

Ngô Vũ Đình không phát hiện điều gì khác thường, mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức trợn mắt trừng một cái, nhéo Tả Trường Lộ: “Người làm cha như ngươi, ngay cả nhi nữ của mình cũng không tin, quá đáng, chưa thấy có người nào làm cha như vậy!” Sau đó vặn eo mà đi.

Tả Trường Lộ có chút mộng bức.

Là ta nói trước sao?

Không phải vừa rồi ngươi nói lớn tiếng nhất à?

...

Lúc ăn cơm, Tả Trường Lộ nói một câu: “Tiểu Niệm, trong khoảng thời gian này, ngươi không cần ngày nào cũng về nhà, ngươi đang ở thời khắc mấu chốt, hay là ở Tinh Võ đi, thỉnh giáo sư phụ ngươi nhiều hơn.”

Tả Tiểu Niệm dịu dàng cười: “Không sao, đều chuẩn bị xong rồi.”

Nàng đưa mắt nhìn phụ mẫu, nhìn Tả Tiểu Đa, trong mắt đều là vương vấn thật sâu. Trùng kích Âm Dương giới, không thành thì chết, mặc dù mình có đầy lòng tin, mười phần chắc chín, nhưng trong cái vạn luôn có cái nhất.

Nếu chuyện vạn nhất kia thật sự xuất hiện, vậy trong khoảng thời gian này mình làm bạn bên người nhà sẽ là hạnh phúc cuối cùng.

...

Tả Tiểu Đa vừa xới cơm, vừa vận công mắt, chỉ cảm thấy cỗ mát lạnh kia lần nữa vọt lên, nhưng yếu ớt hơn rất nhiều, trong nháy mắt đó, hắn liền nhìn về phía phụ mẫu.

Nhìn xem vận mệnh của phụ mẫu thế nào, để có chuẩn bị.

Vừa nhìn, Tả Tiểu Đa lập tức mộng bức.

Trên mặt Tả Trường Lộ... Cái gì cũng không có?

Lại nhìn mẫu thân.

Trên mặt Ngô Vũ Đình... Cái gì cũng không có?

Tả Tiểu Đa lập tức mộng.

Chuyện này là sao?

Chữ đâu?

Cảm giác mát lạnh tiêu hao hết cũng không nhìn thấy cái gì.

Chẳng lẽ năng lực vất vả lắm mới có này lại mất linh rồi?

Hắn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng Tả Trường Lộ không nhịn được, để đũa xuống, đối mặt với Tả Tiểu Đa, ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú.

“Cha, sao ngài lại nhìn ta như vậy?”

Tả Trường Lộ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ta thấy ngươi vẫn nhìn lão tử như chưa bao giờ được nhìn vậy, dứt khoát để ngươi nhìn thật cẩn thận.”

“Nhìn rõ một chút, đây chính là ba của ngươi!”

...

Tả Tiểu Đa mang theo lo lắng đối với chuyện của Tả Tiểu Niệm, sự không hiểu vì không nhìn ra cái gì từ tướng mạo của phụ mẫu, cùng với sự hưng phấn vì lực lượng tinh hồn vẫn tiếp tục nhập thể, một đêm không ngủ ngon.

Hơn nữa hắn phát hiện, cho dù hắn vận công động niệm thế nào, cỗ mát lạnh kia cũng không thấy đâu.

“Xem ra, theo năng lực bị khai quật, đã tặng kèm một chút điểm khí vận, ta nhìn Tiểu Niệm tỷ, đã dùng hết.”

Trong lòng Tả Tiểu Đa tính toán.

Nhưng lại có mộtchút không hiểu.

Lúc nhìn tướng mạo phụ mẫu, rõ ràng hắn cũng cảm giác thấy một cỗ mát lạnh xuất hiện, mặc dù rất ngắn, nhưng vì sao lại không nhìn thấy cái gì.

Chuyện này là sao?

Đến sáng sớm ngày thứ hai, Tả Tiểu Đa mang theo hai mắt thâm quầng đi ra cửa phòng, đi học.

Mặc dù đứng giữa một đám tiểu chính thái tiểu la lỵ, đúng là hạc giữa bầy gà, nhưng lại có chút mất mặt.

Mặc dù hắn còn là lớp trưởng...

Nhưng vấn đề là.. Ca ca ta mười bảy tuổi, vóc dáng cao một mét tám mươi lăm, đứng giữa một đám đồng học chiều cao bình quân không đến một mét hai...

Ca cũng muốn mặt đó.

Nhưng nếu muốn mặt thì không tiến bộ được... Vậy không thể làm gì khác là không biết xấu hổ thôi.

Nhưng hôm nay lại khác biệt!

Ca muốn thăng cấp!

Từ hôm nay trở đi, ta không ở nhà trẻ nữa! Ta sắp lên tiểu học!

Bởi vì buổi tối hôm qua... Ta đột phá Võ Đồ!

Đêm qua cảm nhận được lượng lượng tinh hồn nhập thể, không ngừng gia tăng, Tả Tiểu Đa vô cùng sảng khoái, không cẩn thận thả một cái rắm, thế mà cảm giác bình cảnh Võ Sĩ của mình, bỗng nhiên mở rộng!

“Nhiều năm khổ luyện không có kết quả, một cái rắm lại oanh mở Võ Sĩ Môn; trước kia là hạc giữa bầy gà, hôm nay lại bay vào đàn Phượng Hoàng!”

Tả Tiểu Đa không kìm lòng được ngâm một câu thơ, cảm giác tài văn chương của mình bay lên.

Sau khi đột phá, hắn cũng không nhàn rỗi, điều động lực lượng tinh hồn quanh người, bắt đầu rèn luyện xương cốt; đến hừng đông, lại rèn luyện được nửa cái đùi phải!

Dựa vào tốc độ một đêm này mà nói, đã sắp vượt qua Tả Tiểu Niệm rồi!

“Lão tử thuế biến, thành thiên tài!”

“Ta là một tên Võ Sĩ!”

Vừa đánh răng, Tả Tiểu Đa vừa hưng phấn, lúc đi ra nhà vệ sinh, không kìm lòng được chắp tay sau lưng, hiện rõ phong phạm cao thủ.

...

Đây là lần đầu tiên Tả Tiểu Đa hăng hái đến trường như vậy!

Một đường nhanh chóng!

Vọt thẳng vào văn phòng lão sư Võ Đồ ban cấp hai.

“Hồ lão sư, ta đột phá! Đột phá Võ Sĩ!” Tả Tiểu Đa đắc chí vừa lòng.

“Ngươi đột phá?” Hồ lão sư xinh đẹp ngạc nhiên đến đều trừng lớn mắt.

Trong lớp mình, Tả Tiểu Đa đã lưu ban năm năm!

Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiền lương và danh hiệu của Hồ lão sư, gương mặt xinh đẹp cũng có chút tiều tụy...

Liên tục năm năm, đều không lấy được tiền thưởng lên lớp.

Lãnh đạo trường học nghiêm trọng chất vấn trình độ dạy học của Hồ lão sư: Một học sinh, mặc dù tư chất kém một chút, nhưng liên tục lưu ban năm năm không có khả năng đột phá Võ Đồ? Lão sư như ngươi quá không xứng chức! Nếu không xứng chức, vậy thì lưu lại trong lớp ngươi trừng phạt ngươi đi!

Lúc đầu Hồ lão sư đã tuyệt vọng, nghĩ rằng Tả Tiểu Đa mười tám tuổi trưởng thành sẽ tự động nghỉ học, mình phải cố gắng một chút kiếm tiền nuôi gia đình.

Nào ngờ bất chợt lại có vui như lên trời như vậy!

Tả Tiểu Đa đột phá!
 
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 14: C14: Tiểu đa ca ca ngươi đừng đi



Giờ khắc này, trong lòng Hồ lão sư kích động đến cực điểm.

Bởi vì cuối cùng mình đã đưa tiễn được Tả Tiểu Đa đi rồi mà kích động, cũng từ tận đáy lòng vui vẻ thay cho Tả Tiểu Đa cuối cùng đã đột phá.

Đứa nhỏ này ở đây đau khổ năm năm, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài; Hồ lão sư cũng vui vẻ thay hắn. Trong năm năm này, Hồ lão sư rõ ràng biết, Tả Tiểu Đa cố gắng cỡ nào.

Dáng người trưởng thành, lại đến trường với một đám trẻ con, nào chỉ là hạc giữa bầy gà mà thôi?

Những ánh mắt khác thường xung quanh kia, đổi thành người bình thường sớm đã không chịu nổi, nhưng Tả Tiểu Đa vẫn luôn kiên trì, một tiết cũng không nghỉ.

Hắn cưỡng ép chịu đựng, cố gắng hơn bất cứ ai. Trong trường học tu luyện, lại khiến mình tu luyện đến bất tỉnh, nhưng tan học về nhà, gội đầu vẩy tóc lại trở về dáng vẻ không tim không phổi không biết xấu hổ.

Hắn nhẫn nhịn tất cả, không để cho người trong nhà lo lắng, cuộc sống như vậy, đã qua sáu năm.

Hắn đã đưa tiễn năm giới học sinh!

Bản thân lại chịu đừng tất cả chỉ trích và ánh mắt quái dị, sáu năm không có thư giãn!

Rất nhiều người nói hắn da mặt dày, nhưng Hồ lão sư xưa nay không cho rằng như vậy, mặc dù Tả Tiểu Đa ảnh hưởng tới công trạng tiền thưởng trong năm năm của nàng, nhưng, cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nói cái gì, ngược lại vẫn rất đau lòng cho hắn.

“Nếu Tiểu Đa có thể xông phá cánh cửa này, thành tựu tương lai, tất nhiên bất khả hạn lượng!”

Đây là Hồ Nhược Vân đã nói.

“Buổi tối hôm qua tâm huyết dâng trào... Đã đột phá.”

Tả Tiểu Đa chất phác lại mang theo một chút đắc ý, cười hắc hắc nói: “Vì vậy sáng sớm đã đến tìm lão sư nói chuyện a.”

Hồ Nhược Vân vui mừng cười: “Quá tốt rồi... Tiểu Đa, nhất định phải cố gắng lên, tranh thủ trước hai mươi tuổi, cho dù thế nào cũng phải đột phá Võ Sư cảnh, tiến vào Tiên Thiên.”

Nàng vui vẻ từ đáy lòng.

Từ trong nụ cười ngây ngô của Tả Tiểu Đa, nàng có thể cảm giác được thời khắc này Tả Tiểu Đa rất nhẹ nhõm, thoải mái giống như “Tất cả chuyện cũ đã bay theo gió”.

Nàng hoàn toàn yên tâm.

Năm năm mưa gió, cũng không lưu lại ám ảnh gì trong lòng đứa trẻ này, người lại, khiến tính cách của hắn càng thêm cứng cỏi!

“Buổi chiều ta sẽ dẫn ngươi đến Võ Sĩ ban đưa tin!”

Hồ Nhược Vân mừng rỡ nói: “Cơ sở ngươi đã được đánh tốt, văn hóa lý luận cũng trực tiếp tu đến cao cấp, hiện tại học kỳ đã qua một phần ba, ngươi trực tiếp tiến vào Võ Sĩ ban sẽ rất mệt mỏi, nhưng ngươi chịu đựng được thì sẽ không sao. Dù sao dựa theo học kỳ bình thường, đợi thêm ba tháng, ngươi sẽ lãng phí thời gian.”

Tả Tiểu Đa cảm kích nói: “Ta hiểu rồi, tạ ơn Hồ lão sư.”

Đối với Hồ lão sư, Tả Tiểu Đa tôn trọng từ trong lòng, sáu năm qua mình làm trễ nải bao nhiêu công trạng tiền thưởng của người ta, nhưng lại chưa bao giờ nhận đối đãi khác biệt, đổi lấy là vô tận kiên nhẫn và chiếu cố.

Một thân phản nghịch của Tả Tiểu Đa không thể phát ra được.

Bây giờ cuối cùng đã giải thoát, trốn thoát khỏi gông xiềng của Hồ Nhược Vân, Tả Tiểu Đa cũng toàn thân nhẹ nhõm.

...

Hồ Nhược Vân đưa Tả Tiểu Đa về lớp, bản thân vội vã đến phòng hiệu trưởng.

“Tả Tiểu Đa đột phá? Là Tả Tiểu Đa đã lưu ban năm năm kia?!”

Hốc mắt của Lý hiệu trưởng giống như không chứa được tròng mắt, suýt chút nữa b*n r*.

“Thật sự đột phá! Hơn nữa, còn tiên bộ một bước dài! Tinh lực ở đan điền nồng đậm, tinh hỏa chảy ngược rèn luyện xương cốt, đã rèn luyện xong đùi phải.”

Hồ Nhược Vân vui vẻ nói: “Đứa nhỏ này, cuối cùng đã đi ra được rồi!”

Lý Trường Giang hiệu trưởng nhìn Hồ Nhược Vân, cũng thở dài, nói: “Ngươi cũng có thể đi ra.”

Hồ Nhược Vân hốc mắt đỏ lên, nói: “Đứa nhỏ này có tiền đồ, có thể đi qua, ta thật vui vẻ.”

Lý Trường Giang khẽ thở dài, nhìn thê tử của mình, nói: “Cũng ủy khuất ngươi.”

Tả Tiểu Đa vẫn không có khả năng đột phá, đặt trong lớp các lão sư khác, khẳng định người ta không vui, Lý hiệu trưởng cũng chỉ có thể đưa gia hỏa này đến trong lớp vợ mình.

Dù sao, học viện lớn như vậy, người biết hai người là vợ chồng cũng không nhiều, nhiều lắm trong lòng chỉ âm thầm mắng một câu hiệu trưởng không công bằng, nhưng người nào dám nói ra?

“Ngươi định làm gì?” Lý Trường Giang hỏi.

“Lập tức an bài hắn tiến vào Võ Sĩ ban!”

Hồ Nhược Vân kiên định nói: “Đứa nhỏ này, thời gian không nhiều lắm. Chậm trễ nữa, ta lo lắng, sẽ đi theo con đường của ta năm đó.”

Trên mặt Lý Trường Giang hiện lên vẻ áy náy, nói: “Được, buổi chiều ta sẽ an bài hắn tiến vào Tinh Hồn Tháp, trước lập hồ sơ thông lên Thiên Địa Võng; sau đó lập tức an bài hắn tiến vào Võ Sĩ ban.”

Hắn ta khẽ thở dài, nói: “Ngươi yên tâm, ta vẫn đang nghĩ biện pháp, lão Liêu ở kinh đô đã nói có tin tức của vật kia rồi.”

Hồ Nhược Vân buông lỏng nói: “Ừm, không quan trọng, từ từ sẽ đến. Nhiều năm như vậy, ta cũng đã quen, hiện tại ta chỉ muốn nhìn thấy, đám con nít này đều có thể thuận lợi trưởng thành thôi.”

Nàng quay người đi ra ngoài, thúc giục nói: “Nhanh thông báo với Thiên Địa Võng đi.”

...
 
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 15: C15: Tiểu đa ca ca ngươi đừng đi 2



Thiên Địa Võng.

Tất cả người đột phá Võ Sĩ, đều sẽ phải tiến vào Tinh Hồn Tháp, sau đó ở trong Tinh Hồn Tháp tiến hành thí luyện, thí luyện nghị lực, tâm tính, các phương diện tố chất, đồng thời phán định chính mình, lưu lại hồ sơ lần đầu tiến vào Thiên Địa Võng.

Đến Võ Sư lại đánh giá một lần; Tiên Thiên lại đánh giá một lần, Thai Tức đánh giá một lần.

Đến Đan Nguyên cảnh, là đánh giá lần cuối cùng, kết quả đánh giá sẽ gửi vào mạng nội bộ Thiên Địa Võng, mạng nội bộ được xưng là “Tông Sư đường”. Một bước này, được xưng là Đăng đường nhập thất.

Cũng chứng minh trên tu vi, chân chính tiến nhập một độ cao mà người thường không cách nào với tới.

Tới lúc kia, sẽ căn cứ theo kết quả đánh giá này, căn cứ theo tính cách đặc điểm, an bài hắn đi làm cái gì, triệt để vật tận kỳ dụng, toàn bộ là nhân tài.

Lại lên cao nữa... Thì không được biết rồi.

Toàn bộ quá trình này, được xưng là “Tam mạc ngũ bình”, ba lần trước là dò xét, lần thứ tư là tinh bình, lần thứ năm trực tiếp đánh giá, cho nên mới có cách nói “Tam mạc ngũ bình, đăng đường nhập thất”.

“Được.” Hồ Nhược Vân gật đầu: “Ta tin tưởng Tiểu Đa sẽ được đánh giá là Giáp đẳng!”

Nàng tràn đầy lòng tin với Tả Tiểu Đa, cảm thấy dựa vào tâm tính, nghị lực của Tả Tiểu Đa, xông qua cửa ải thứ nhất của tam mạc ngũ bình, là chuyện đơn giản dễ dàng.

...

Tả Tiểu Đa đang được một đám tiểu la lỵ tiểu chính thái vây quanh, mỗi người đều là vành mắt đỏ bừng, nước mắt dâng trào.

“Tiểu Đa ca ca đừng đi...” Một la lỵ khóc sướt mướt sụt sịt cái mũi.

“Tiểu Đa lớp trưởng, ngươi đừng đi...” Một tiểu chính thái ôm đùi Tả Tiểu Đa.

“Tiểu Đa ca ca, đừng bỏ chúng ta...” Tất cả tiểu la lỵ tiểu chính thái cùng sụt sịt mũi, ch** n**c mắt, rất không nỡ.

“...” Tả Tiểu Đa bùi ngùi mãi, cảm xúc bành trướng.

Mình đúng là người tốt, bình thường cũng không đặc biệt chiếu cố đám gia hỏa này, không ngờ chúng lại luyến tiếc mình như vậy, xem ra nhân phẩm của mình cũng không tệ lắm.

Không uổng công mình lưu ban năm năm a.

“Tiểu Đa ca ca, ngươi đừng đi... Ngươi đi hạng chót sẽ biến thành ta hu hu hu...” Một tiểu chính thái lên tiếng khóc lớn, thương tâm đến cực điểm, nước mắt nước mũi cùng chảy ra.

“Tiểu Đa ca ca, ngươi đừng đi... Ngươi đi, mỗi lần cha ta nói ta chín tuổi còn là Võ Đồ, ta sẽ không thể nói lớp chúng ta còn có Tả Tiểu Đa mười bảy tuổi đó hu hu hu... Cha ta sẽ đánh ta.”

Một tiểu chính thái chín tuổi khóc đến toàn thân run rẩy như chết đi sống lại: “Ta sẽ bị đánh chết hu hu hu... Ngươi đừng đi...”

“Tiểu Đa ca ca đừng đi... Ngươi đi, chúng ta sẽ không có cảm giác ưu việt... hu hu hu...” Tất cả tiểu gia hỏa đồng thời khóc lớn.

Tả Tiểu Đa: “...”

...

Tả Tiểu Đa đen mặt.

Trên trán gân xanh nổi lên.

Trong mắt hung quang b*n r* bốn phía!

Trong lúc nhất thời bỗng nhiên sinh ra cảm giác muốn giết người!

Móa nó!

Một đám tiểu hỗn đản! Thì ra là vì vậy mới không muốn để ta đi!

Thì ra căn bản không phải luyến tiếc ta!

Tả Tiểu Đa bạo phát!

Chân trái khẽ động đá văng tiểu chính thái đang ôm chân trái mình ra, đùi phải vừa nhấc đạp tiểu la lỵ đang ôm đùi mình ra, Tả Tiểu Đa nổi giận đùng đùng: “Cút ngay! Lại ôm ta, ta nguyền rủa các ngươi cũng lưu ban năm năm!”

Oanh!

Một đám tiểu gia hỏa lập tức giải tán.

Nguyền rủa này thực sự quá ác độc!

Tất cả mọi người nhìn thấy Tả Tiểu Đa đồng học khó chịu, ai dám như vậy một lần nữa? Không phải bị chê cười chết?

Tả Tiểu Đa ngửa đầu ưỡn ngực ra cửa, lòng dạ lập tức khoáng đạt, quay đầu hung dữ nói: “Đám gia hỏa các ngươi, về sau đừng rơi xuống tay ta! Bằng không, ta sẽ để các ngươi biết hậu quả trào phúng ta! Hừ hừ...”

Uy h**p một trận, nhìn lại tấm bàng “Võ Đồ ban tám”, cảm xúc của Tả Tiểu Đa cuộn trào.

Võ Đồ ban, ừm, giống như vườn trẻ trong mộng cảnh của ta vậy, mạnh mẽ tu các môn văn hóa đến mức tốt nghiệp đại học!

Chuyện này đúng là thành tựu cổ nhân không có ai!

“Kỳ tích, luôn luôn có kỳ nhân sáng tạo! Mà Tả Tiểu Đa ta, không thể nghi ngờ chính là kỳ nhân kia!”

Hắn cất bước đi ra ngoài, chỉ cảm thấy ánh nắng loá mắt, đối mặt, lập tức cảm thấy thiên địa rộng lớn, tráng lệ.

“Ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa, chúng ta há lại vẫn ở Võ Đồ? Chuyến đi này, rồng về biển lớn, hổ nhập thâm sơn, biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay! Bảo kiếm phong từ ma luyện ra, hương hoa mai từ lạnh lẽo mà đến! Tả Tiểu Đa ta, hết khổ rồi!”

Tả Tiểu Đa cảm giác trong thân thể phun trào lực lượng của cảnh giới Võ Sĩ, trong lúc nhất thời có chút lâng lâng.

Lão tử, thật sự, trở thành cường giả!

Rống rống!

Trong ánh nắng xán lạn, Hồ lão sư bước nhanh tới, cả người giống như tắm rửa trong thánh quang.

...

Tinh Võ học viện ở Phượng thành.

Trước Tinh Hồn Tháp.

“Phóng thích theo bản tâm là được.” Trong mắt Hồ Nhược Vân tràn đầy cổ vũ.

“Được!” Tả Tiểu Đa bừng tỉnh đại ngộ.

...

Tả Tiểu Đa hào hứng đi vào Tinh Hồn Tháp.

Bắt đầu bước đầu tiên tìm tòi kiếp sống Võ Đạo của hắn.

“Quả nhân sớm chờ mong đã lâu!”

Thân thể vừa vào cửa, trong môn truyền ra một câu không kịp chờ đợi.

...
 
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 16: C16: Đây là triển khai cái gì



Phòng hiệu trưởng.

Lý Trường Giang chăm chú nhìn hình ảnh theo dõi trong huyễn cảnh Tinh Hồn Tháp.

Hắn ta cũng rất muốn nhìn xem, Tả đại hiệp lưu ban năm năm này, sẽ được đánh giá là đẳng cấp gì?

Ở một bên, Hồ Nhược Vân uống trà, điềm nhiên như không có chuyện gì.

Rất có lòng tin.

Lưu ban năm năm kiên cường! Sáu năm không tiến nhưng từ đầu đến cuối vẫn cố gắng!

Người như vậy, tâm tính nghị lực sẽ không phải Giáp đẳng?

Trò cười!

Hồ lão sư chỉ đợi đến khi ăn mừng lớn tiếng khen hay vì học sinh mình.

...

Hình ảnh dần dần hiện ra.

Chỉ thấy Tả Tiểu Đa tiến nhập một hoàn cảnh kì dị...

Đây là một trấn nhỏ.

...

Tả Tiểu Đa cảm giác trong một khắc này mình tiến vào, liền đi tới một cái trấn nhỏ, gió nhẹ mang theo hương vị mùa xuân thổi lên mặt, chỉ có một cảm giác: Thoải mái!

Cảm thấy bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Xuân phong đắc ý móng ngựa tật, một ngày nhìn hết... A?”

Đột nhiên...

Ở ngã ba, một lão đầu lảo đảo đi qua, một chiếc xe vừa vặn chạy qua, tránh không kịp, lão giả bị xe chạm một cái, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, ngã văng ra ngoài.

Tả Tiểu Đa quát to một tiếng: “Dừng xe!”

Khói bụi bốc lên che mất biển số xe, chiếc xe kia không dừng lại, ngược lại tăng tốc độ, vút một tiếng biến mất ở phương xa.

Tả Tiểu Đa lập tức sửng sốt, nhìn lão giả nằm trên mặt đất ở ven đường, đã lâm vào hôn mê, trong mái tóc hoa râm, đã bắt đầu chảy máu... Do đầu hung hăng đập vào tảng đá bên đường.

Một vũng máu tươi lan tràn trên mặt đất...

“Cứu người a!”

Tả Tiểu Đa liếc mắt liền nhìn ra lão giả này bị đâm không nặng, nhưng lđập vào tảng đá bên đường lại rất nặng, chỉ sợ trong nửa khắc nữa sẽ có nguy hiểm tính mạng, không kịp cân nhắc, hắn ba chân bốn cẳng xông tới, một tay nâng đầu lão giả, một tay nhanh chóng kiểm tra thương thế, sau đó cấp tốc lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Sau khi gọi cấp cứu xong, hắn lập tức kiểm tra thương thế, cố định xương gãy, bảo trì hô hấp thông suốt, sau đó một bàn tay thò vào trong túi lão giả, lấy điện thoại ra, thuần thục phá giải mật mã, tìm ra danh bạ điện thoại, bấm gọi “Bạn già”.

...

Trong phòng giám sát.

Lý Trường Giang nhìn thấy một màn lão giả bị đụng, không nhịn được thở dài: “Vẫn là kịch bản nát này, không có sáng ý khác sao...”

Nhìn thấy Tả Tiểu Đa xông lên cứu người, lại không nhịn được tán thưởng một tiếng: “Tiểu tử này không tệ.”

Sau đó nhìn thấy hắn xử lý thương thế, cứu người, gọi cấp cứu, một mạch mà thành, không khỏi lại khen: “Trầm ổn, không hoảng hốt, trật tự rõ ràng, trình tự ngay ngắn, không tệ không tệ.”

Sau đó nhìn thấy Tả Tiểu Đa móc điện thoại của lão giả ra, trong tình huống không biết mật mã lại có thể phá giải mật mã, đồng thời gọi điện, lập tức sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Hắn còn biết chuyện này nữa? Cái này... Cái này có chút thuần thục nha...”

Như người phạm tội nhiều lần vậy.

Vừa nghĩ đến mấy chữ này, Lý hiệu trưởng liền không nói nữa.

Hồ lão sư che mặt, ho khan một cái: “Học sinh này... Khụ khụ, hứng thú có chút hỗn tạp...”

...

Trong Tinh Hồn Tháp, huyễn tượng vẫn còn tiếp tục.

Cấp cứu tới.

Tả Tiểu Đa là người chứng kiến duy nhất, cũng là ân nhân cứu mạng, nhất là tay hắn vẫn nâng cổ lão giả, căn bản không thể buông ra, đương nhiên cùng đi bệnh viện.

Nhưng lúc người nhà bệnh nhân đuổi đến, ánh mắt chất vấn bắn về phía Tả Tiểu Đa.

Trong mắt bọn họ, Tả Tiểu Đa người đầy vết máu, vẻ mặt mệt mỏi, thực sự quá khả nghi, còn không nói một câu cảm kích.

Phòng cấp cứu mở ra, người nhà xông lên, sau đó rầm rộ đi vào phòng bệnh.

Sau đó...

Bởi vì người gây họa bỏ trốn, tiền thuốc men chỉ có thể do người nhà bệnh nhân tự thanh toán, đây chính là một con số không nhỏ.

Nhưng qua cách ăn mặc của đám người này, rõ ràng không phải là người có tiền gì...

Chuyện không ngoài dự liệu, phát triển theo dự đoán của vợ chồng Lý hiệu trưởng, người nhà nhận định Tả Tiểu Đa là hung thủ gây ra họa, yêu cầu Tả Tiểu Đa bồi thường, tiền thuốc men, tiền đền bù, tiền hộ lý, tiền sinh hoạt...

Quả nhiên, bị đe doạ.

Hoàn toàn là kịch bản cũ.

Tả Tiểu Đa mới tới, chưa quen cuộc sống ở nơi đây, bị cả nhà đối phương vây quanh, lao nhao nói, hoàn toàn không có chỗ phản bác, quả nhiên là hết đường chối cãi, trực tiếp bị định là người gây ra họa!

Lão giả vừa mới tỉnh lại cũng dứt khoát xác nhận chính là Tả Tiểu Đa đụng hắn ta, mặc dù trong mắt mang theo áy náy, nhưng khẩu khí lại kiên định đến cực điểm.

Nhìn Tả Tiểu Đa bị đe doạ, Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân đều thở dài.

Đây vốn sáo lộ trong huyễn cảnh của Tinh Hồn Tháp, chuyên dùng để kiểm tra tâm tính của người thí luyện.

Mà hiện tại Tả Tiểu Đa đang ở trong hoàn cảnh này, làm sao có thể thoát?

Có rất nhiều người thí luyện giả ở trong hoàn cảnh tương tự như vậy giận dữ muốn điên, nổi giận đả thương người, tông cửa xông ra, nơi nào cũng có, thậm chí sau đó còn trả thù... Đương nhiên, cũng có người sợ hãi, thành thật làm công trả nợ, mãi cho đến khi xong, huyễn cảnh kết thúc.

Nhưng tố chất tâm lý cứng hơn sẽ chọn dùng tư pháp tố tụng, nói nhiều pháp luật, chỉ cần đưa ra đủ nhiều chứng cứ, là có thể lật cục diện, hoặc tìm kiếm chứng cứ nhiều phương diện, để mình thoát tội.

Ván này nhìn như phe mình bất lợi, nhưng chỉ cần cẩn thận tìm kiếm, thực sự có rất nhiều người thí luyện tìm được chứng cứ có lợi. Đương nhiên, những chứng cớ này cần người trong cuộc tự vận dụng đầu óc suy nghĩ tìm ra, sẽ không có người dâng cao chính nghĩa, chủ động ra mặt.

Chuyện giống vậy, nhìn xem xử lý như thế nào, dùng phương thức gì, mới thể hiện tâm tính của một người.
 
Khuynh Đảo Thiên Hạ
Chương 17: C17: Đây là triển khai cái gì 2



Đến lúc này, ảo cảnh bên trong đã qua thật lâu, nhưng trong mắt hai người đang nhìn màn hình, mới vài phút mà thôi.

Mặc dù trên mặt Tả Tiểu Đa tràn đầy tức giận, mặc dù không cam tâm, mặc dù... Nhưng lúc này hắn thật sự không phản kháng, rất nhanh bị tư pháp tuyên án là người có trách nhiệm, làm công trả nợ.

Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Tả Tiểu Đa, Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Sao hắn lại không có lựa chọn tư pháp tố tụng!?

Cũng không biện hộ cho mình, lại chỉ nói mấy câu “Không phải ta, thật sự không phải ta...” Nói đi nói lại, lắp ba lắp bắp, nhìn qua chất phác trung thực, nhưng lại chất phác đến quá đáng, thế mà không nói những lời khác?

“Vốn dĩ còn tưởng rằng tiểu tử này sẽ được đánh giá không thấp, tố chất tâm lý không khiếm khuyết, ít nhất trầm ổn không thiếu sót mới đúng, nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng không phải loại hình chiến đấu, cũng không phải loại hình trí tuệ, ngay cả loại hình bình thường cũng không phải.. Hẳn là... Cho dù tương lai có thành tựu tu luyện, chỉ sợ cũng lấy tài năng phụ trợ và hậu cần làm chủ.”

Lý Trường Giang thở dài: “Tính tình này quá yếu đuối đi.”

Hồ Nhược Vân cau mày, có chút không hiểu.

Nhìn Tả Tiểu Đa thành thật đi làm công, nghĩ như thế nào, cũng cảm thấy gia hỏa này không phải là người tính tình thành thật chịu thua thiệt này.

Nhưng cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tả Tiểu Đa thành thật làm công trả nợ, đảo mắt một tháng trôi qua, tiền lương phát, hai người nhìn thấy Tả Tiểu Đa lĩnh lương, chỉ lưu lại một phần mười tiền lương làm phí sinh hoạt cho mình, sau đó để trong túi, đi ra cửa.

Hiển nhiên là đi tìm người nhà kia giao tiền.

Hồ Nhược Vân và Lý Trường Giang đều thất vọng.

Gia hỏa này, thực sự quá mềm yếu, căn bản không có nửa điểm chính trực đáng nói.

Chẳng những không có thủ đoạn, cũng không có trí tuệ, hoàn toàn không có tâm tư cẩn thận, cứ như vậy mặc cho người ta định đoạt, quả thực làm mất mặt người tu hành a!

Hồ Nhược Vân càng ngày càng mộng bức.

Đây là Tả Tiểu Đa?

...

Mắt thấy Tả Tiểu Đa đã đến trong nhà người nhà kia, trong màn hình, Tả Tiểu Đa từ trước đến nay luôn thành thật gõ mở, được người bên trong trả lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt người bên trong mở cửa, hung hăng đạp một cước ra ngoài!

Oanh một tiếng, cửa chống trộm trước mặt bị một cước đá văng, phát ra tiếng vang to lớn.

Người trong nhà đều hoảng sợ ngoài ý muốn nhìn Tả Tiểu Đa, hiển nhiên bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, thiếu niên nhìn thành thật chất phác, nhẫn nhục chịu đựng này, hôm nay lại bạo lực như vậy?

Chẳng lẽ phương tức người nhà bọn họ mở cửa phòng không đúng sao?

Chỉ thấy Tả Tiểu Đa khí thế hùng hổ, nhìn như ma đầu diệt môn đi vào phòng, không nói hai lời, giống như mãnh hổ vọt vào bầy dê, quyền đấm cước đá, chỉ nam đánh bắc, chỉ đông đánh tây; ngoại trừ lão giả ở bệnh viện và bạn già của hắn ta ra, những người khác đều bị đánh một trận đau nhức!

Bao gồm con trai con gái con dâu con rể và hai đứa cháu trai của lão giả, có một người thì tính một người, toàn bộ bị Tả Tiểu Đa vô tình ẩu đả!

Hắn vừa đánh vừa nói: “Thoải mái! Quá sung sướng! Một tháng này ta chỉ chờ một ngày này! Thoải mái, sướng chết ta! Ha ha ha...”

...

"!!!"

Ở bên ngoài nhìn màn ảnh, hai vợ chồng Lý Trường Giang đồng thời há to miệng.

Cạn lời.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được có thể xoay chuyển như vậy.

Ngay từ đầu Lý Trường Giang còn tưởng là Tả Tiểu Đa tâm tính nhẫn nhịn đến nổ tung, không thể nhịn được nữa, vật cực tất phản, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy mặc dù Tả Tiểu Đa đánh người giống như rất cuồng bạo, nhưng thực ra thì rất có chừng mực, tuyệt đối sẽ không đánh cho người đó tàn phế, thậm chí xương cũng không nứt một chút xíu nào.

Nhưng người bị đánh ít nhất cũng phải nằm mấy ngày, cũng không tránh được toàn thân trên dưới đau đến chết đi sống lại, nhưng nếu nói có hậu hoạn lớn gì thì thật sự không có.

"Ngươi, chúng ta muốn thưa ngươi! Ngươi, tên ác đồ này! Ngươi nhất định không có kết cục tốt!"

Con trai của lão giả đó nằm trên đất, vẻ mặt phẫn hận. Hắn bị đánh thảm nhất, toàn thân trên dưới gân xương da thịt tất cả đều bị đánh một lần, có thể nói là bây giờ hắn cực kỳ thống khổ, đau đến không muốn sống nữa, mặt khác, mấy người khác trong nhà cũng không tốt hơn được bao nhiêu, tất cả đều kêu khóc om sòm nằm trên đất, nguyên một đám.

Tả Tiểu Đa tiện tay kéo một cái ghế qua, ngồi xuống, chậm rãi nói: "Đụng tới người nhà các ngươi, ta làm gì có kết cục tốt được, giờ ta đưa tiền thuốc men cho các ngươi không được sao."

Hắn móc tiền ra, đập xuống bàn, nói: "Đây là tiền công tháng này của ta, tổng cộng ba ngàn, ta chỉ để lại ba trăm; phù hợp luật pháp quy định. Còn lại, tất cả đều cho các ngươi, cho các ngươi mua thuốc uống."

Người nhà này nghe hắn nói vậy thì đều ngẩn ra.

Mới vừa rồi còn hung sát ác ôn, bây giờ lại biến thành con cừu nhỏ? Thành thành thật thật giao tiền?

Nhân vật này, chuyển biến cũng quá nhanh đi chứ.

"Nhìn dáng vẻ của các ngươi thì hẳn là không đứng dậy báo cảnh sát được, ta có thể giúp các ngươi."

Tả Tiểu Đa bắt chéo chân, dùng điện thoại trên bàn báo cảnh sát, sau đó dập điện thoại, nói: "Ta sẽ trung thực chờ ở đây, tuyệt đối sẽ không chạy. Vừa rồi ta ra tay đánh các ngươi, là sự thực ván đã đóng thuyền, đương nhiên ta sẽ thừa nhận. Tất cả tiền chữa trị của các ngươi ta sẽ lo hết, không thiếu một xu nào."

Hắn quơ chân, cười hắc hắc nói: "Các ngươi có thể nghe không hiểu, nhưng cũng không sao, ông đây biết, tới đây là để thí luyện, ta vốn không có trông cậy mình có thể xưng vương xưng bá ở đây, nhưng mà ta vừa tới thì các ngươi liền khiến cho ta khó chịu, ta đến hay đi đều đều khiến cho các ngươi khó chịu!"

"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi tháng ta đều sẽ đưa tiền cho các ngươi, mỗi tháng tiền ta kiếm được đều sẽ giao cho các ngươi chín thành, ta chỉ cần sống sót là được. Nhưng đồng thời, mỗi tháng ta đều sẽ tới sửa chữa các ngươi một trận!"

"Hẳn là các ngươi nên cảm tạ luật pháp của thế giới này, đối với loại tranh chấp như thế này, ngoại trừ thời gian giao tiền ra thì cấm không được gặp nhau, tránh cho tổn thương không cần thiết... nếu không thì một ngày ta sẽ đến hai lần!"

"Nhưng mà một tháng một lần cũng đủ với ta rồi."
 
Back
Top Bottom